Chú thích:
Những cuộc đua ngựa ở Phố Lều = De Camptown Races, written in 1850 by Stephen Foster (1826–1864)
(Chương 16)
Sau khi nấu xong cái đám bộ lạc Sâm Mập và làm teo mấy cái đầu của đám này, bọn Bích My cột tụi tui dô mấy cái đòn rồi khiên tụi tui đi dô rừng như là họ khiên mấy con heo vậy.
“Anh có nghỉ ra được bọn họ tính làm dì tụi mình hông?” Thiếu Tá Thu kiêu tới tui.
“Tui hổng biếc, và tui củng cóc cần biết,” tui trả lời, và tui hổng nói sai sự thực bao nhiêu. Tui đả quá mệt mỏi dới toàn bộ cái chủ ngỉa rác rưởi Xuống Hàng Chó Ngựa, Xấu Hổ Cả Nhà Xạo Hết Chổ Nói này rồi. Xức chịu đựng của một ngừi ngu hay khờ cách mấy như tui củng có dới hạn mà.
Dù xao đi nửa, sau khoản 1 ngày hay đại lọi như dậy, tụi tui tới cái làng Bích My, và có lẻ bạn củng đoán được, cái làn này có một đám nhà chòi nhỏ xíu trong một khoảng trống dửa cái đám rừng rậm. Ngừi ta khiên tụi tui dô một cái chòi ở chính dửa đám đất trống, nơi đó có một đám Bích My đang đứng chung quanh một ông già nhỏ xíu dới bộ râu dài lòng thòng và bạc phết, ổng đang ngồi trên một cái ghế cao dống như cái ghế cho em bé ăn. Tui nghỉ ông này chắc là vua của cái đám Bích My này đây.
Họ quăng tụi tui xuống đất rồi cởi trói cho tụi tui, rồi tụi tui tự đứng dậy và phủi bụi và đất cát, rồi vua bích my bắc đầu nói chiện bặp bặp lặp bặp cái dì đó, rồi thằng chả đi xuống ghế rồi đi thẳng tới Thu Sương rồi đá dô ngay hai trái banh của con khỉ.
“Ổng làm dậy để làm chi dậy?” Tui hỏi thằng Gộc, thằng Gộc đả học được một mớ tiếng Anh trong thời gian sống dới thiếu tá Thu rồi.
“Nó muốn biết con khỉ là trai hay gái,” thằng Gộc nói.
Tui nghỉ là có cách đàng hoàn hơn để biết được điều đó, nhưn mà tui hổng có nói cái dì hết.
Rồi tên vua này, ổng đi tới tui và bắc đầu nói cái thứ tiếng lặp bặp đó nửa – chắc là tiếng Bích Miên, hoặc là cái ngôn ngử khỉ dì củng được – và tui đang chửng bị tư thế để bị đá dô dế, nhưng thằng Gộc nói, “nó muốn biết tại sao anh lại sống chung dới cái đám mọi ăn thịch người thấy ớn này.”
“Nói dới ổng cái dụ đó hoàng toàn ngoài ý muốn của tụi mình,” thiếu tá Thu rít lên.
“Tui có cách này,” tui nói. “Nói dới thằng chả mình là cái đám Nghệ Sỉ Nhạc Sỉ Hoa Kỳ, nói tui là văn công Eo Vít Phươn củng được.”
Thằng Gộc nói dới tên vua, rồi tên này nhìn trừng trừng dô tụi tui thiệt là lâu, rồi hắn hỏi thằng Gộc cái gì đó.
“Ổng nói cái dì dậy?” Thiếu Tá Thu muốn biết.
“Nó hỏi con khỉ chơi nhạc cụ gì,” thằng Gộc nói.
“Nói dới thằng chả con khỉ chơi lao,” tui nói, và rồi thằng Gộc nói cho tên vua nghe, rồi tên vua Bích My tiên bố là hắn muốn tụi tui trình diển văn nghệ.
Tui móc cái ác-mô-ni-ca ra rồi bắc đầu chơi một ít điệu nhạc – “Những cuộc đua ngựa ở Phố Lều”. Vua Bích My nghe ít phúc, rồi ổng bắc đầu vổ tay và nhảy cà tưng y chang như Michael Jackson.
Sau khi tui chơi bài nhạc xong, vua Bích Mi nói ổng muốn biết Thiếu tá Thu và Gộc chơi món gì, nên tui nói dới thằng Gộc nói dới ổng là Thiếu tá thì chơi dao còn thằng Gộc thì hổng có chơi cái gì hết – vì nó là ông bầu gánh.
Vua Bích My nhìn có dẻ ngạc nhiên rồi ổng nói ổng chưa hề nge nói ai chơi dao hay dáo bao dờ, nhưng mà ổng biểu ngừi của ổng đưa mấy cây lao cho Thu Sương và một mớ dao cho thiếu tá Thu, để rồi coi coi tụi tui chơi lọi nhạc nào dới ba thứ quỷ quái này.
Ngay sau khi tụi tui cầm lao và dao, tui nói, “OK, bắt đầu đi!” và Thu Sương lấy cây lao gỏ dô đầu vua Bích My còn thiếu tá Thu thì dùng dao hăm dọa mấy tên Bích My, và rồi tụi tui chạy dô rừng dới cả đám Bích Mi rượt theo tụi tui xát đích.
Tụi Bích My liệng đủ thứ đá và đủ thử khỉ tới tụi tui từ phía xau, rồi tụi nó bắng cung tên và phi tiêu từ cung, từ ống thổi và đủ thứ hết. Bấc thình lìn, tụi tui ra tới bờ sông và hổng còn lối chạy nửa, và cái đám Bích Mi đang bắc kịp tụi tui. Tụi tui chửng bị nhảy xuống nước để bơi, thì bấc thình lình ở bên kia bờ xông, một tiếng súng nổ thiệc lớn.
Đám Bích My đang tóm tụi tui, nhưng mà một tiếng súng nửa được bắng ra làm cho cái đám này cụp đuôi chạy ngược dô rừng. Tụi tui nhìn goa bên kia sông thì, trời đất quỷ thần thiên địa ơi, ở bển có mấy anh chàng mặc đồ đi rừng dới mấy cái nón cối trắng phao y như bạn thường thấy trong phim Ra Ma của Rừng. Mấy người này bước dô ca nô rồi chèo tới chổ tụi tui, khi họ tới gần, tui thấy dấu mộc NASA trên nón cối của họ. Cuối cùng đả có ngừi cứu tụi tui.
Khi mà chiết ca nô đi tới bờ phía bên tui, một anh chàng dới con mộc NASA trên nón cối đi lên gặp tụi tui. Tên này đi thẳng tới Thu Sương rồi đưa tay ra và nói, “Chào ông Lâm, tui nghỉ ông chính là ông Lâm phải hông?”
“Mấy ông đả trốn ở trong mấy cái lổ đích nào trong suốc thời gian qua?” Thiếu tá Thu rống lên. “Chúng tui đả bị kẹt trong cái rừng chết tiệt này gần 4 năm rồi!”
“Tụi tui xin lổi dìa chiện đó, thưa bà,” tên này nói, “nhưng mà tụi tui củng có lịch trình của tụi tui nửa, tụi tui phải làm theo thứ tự, bà biếc rỏ mà.”
Dù sao đi nửa, tụi tui cuối cùng đả được thoát khỏi cái số phận còn ẹ hơn là cái chết nửa, và người ta cho tụi tui dô ca nô và bắc đầu chèo đi. Một tên trong đám nói, “Quý vị biết hông, văn minh loài ngừi chỉ quanh quẩn ngay cái khúc quẹo kia thui. Tui nghỉ là quý dị có thể bán cái câu chiện của quý dị cho một tạp chí và quý dị sẻ kiếm được một số tiền kết xù.”
“Khoan đả. Các ông ngừng ở chổ này cho tui!” Bất thìn lình thiếu tá Thu la lên.
Mấy tên NASA nhìn nhau, nhưng rồi họ chèo ca nô dô bờ.
“Tui đả quyết định rồi,” Thiếu tá Thu nói. “Lần đầu tiên trong đời tui, tui đả tìm được một người đàng ông thực sự hiểu tui, và tui sẻ không để anh ta đi mất. Gần bốn năm qua, anh Gộc và tui đã sống hạnh phúc trong vùng đất này, và tui quyết định ở lại đây dới anh ta. Chúng tui sẻ đi dô rừng và tạo dựng cuộc sống mới, chúng tui sẻ gây dựng da đình và sống hạnh phúc bên nhau mải mải.”
“Nhưng mà cái ông này là mọi ăn thịt người mà,” một tên trong bọn la lên.
“Mở rộng trái tim ra đi, ông bạn à,” thiếu tá Thu nói, rồi cổ dới lại thằng Gộc nhảy ra khỏi ca nô rồi cùng nắm tay nhau đi tới phía bìa rừng. Ngay trước khi họ biến mất dô rừng rậm, Thiếu Tá Thu quay người lại vẩy tay dới Thu Sương và tui, rồi họ đi khuất thẳng dô rừng.
Tui nhìn lại dô cái đuôi thuyền, Thu Sương đang ngồi ở đó và đang vặn vẹo mấy ngón tay của hắn.
“Mấy ông chờ chúc xíu nheng,” tui nói dới cái đám NASA. Tui đi dìa phía sau rồi ngồi xuống kế bên Thu Sương rồi nói, “Chú mày đang si nghỉ dìa chiện dì dậy?”
Thu Sương hổng nói dì hết, nhưng có một giọt nước mắt ứa ra từ mắc của hắn, và lúc này tui biết được chiện dì sẻ sảy ra. Thu Sương nắm vai tui rồi ôm tui thiệc chặc, rồi hắn nhảy ra khỏi cái ca nô, rồi phóng lên một cái cây bự ở gần bờ sông. Và hình ảnh cuối cùng của Thu Sương là một con khỉ tự do, đang đu từ cây này goa cây khác trong rừng rậm nhờ những sợi dây leo mọc trong rừng.
Một tên NASA đang lắc đầu. “Còn anh bạn khờ, anh tính sao? Anh có định đi theo mấy bạn của anh dô cái sứ mọi rợ đó luôn hông?”
Tui dò xem nét mặt của cái đám này một hồi, rồi tui nói, “hông đâu,” rồi tui ngồi xuống ca nô. Trong lúc họ chèo thuyền ra xa, bạn đừng cho là tui đả hổng có suy nghỉ dì dìa cái lời gợi ý hấp dẩn đó. Nhưng có điều là tui hổng làm điều đó được. Tui nghỉ là tui còn có nhửng giấc mơ khác để mà mơ mộng.
Ngừi ta cho tui lên máy bay để dìa Mỹ và nói dới tui nào là tui sẻ được chào đón long trọng ở quê nhà, nào là có bửa tiệc dành cho diệc đón rước tui, nhưng mà hình như tui đả nghe mấy cái khỉ dống dậy từ lúc nào đó lâu lắm rồi.
Dù sao, chiện xảy ra đúng như dậy, ngay sau khi tụi tui đáp máy bay xuốn Hoa Thịnh Đốn, có khoản 1 triệu ngừi đứng sẳn ở đó vui mừng, hoan hô dà dổ tay dống như là ngừi ta mừng dì gặp được tui. Người ta đưa tui dô phố, và tui ngồi băng ghế sau của một chiếc xe hơi đen thiệc bự và quen thuộc, và ngừi ta nói là sẻ đưa tui tới Tòa Bạch Ốc để gặp Tổng Thống. Đúng dậy, tui củng đả ở cái chổ đó rồi.
Và rồi thì khi chúng tui tới Tòa Bạch Ốc, tui nghỉ là tui sẻ gặp lại cái ông Tổng Thống củ, người đả cho tui ăn điểm tâm và coi TV chương trình “Dân Nẩu Bí và Lỳ Hiu,” nhưng mà bi giờ đả có một Tổng Thống mới – ông này có mái tóc bóng lưởng chải ngược ra phía sau, dới hai cái má phính, và cái mủi thì dài dống như thằng bé người gổ Pi Nóc Ki Ô dậy.
Tổng Thống Nixon và mặt nạ với khuôn mặt Tổng Thống “Anh bạn nói tui nghe đi, chiến du lịch vừa rồi của anh bạn vui nhộn chứ?” ông Tổng Thống này nói.
Một ông mặc đồ câm lê đứng kế bên Tổng Thống đưa ngừi tới rồi nói nhỏ dô tai ổng cái dì đó, và bất thình lìn, Tổng Thống nói, “Ồ, aaa, thiệc ra ý tui muốn nói là, aaa, thiệc là vĩ đại, chú đả vượt qua được những thử thách lớn trong rừng rậm.”
Cái ông mặc câm lê tiếp tục nói nhỏ dô tai Tổng thống nửa, và tổng Thống hỏi tui, “Ơ, còn người bạn đồng hành của chú thì sao?”
“Thu Sương?” Tui nói
“Cô ta tên gì nhỉ?” Bây giờ Tổng Thống nhìn dô một cái thẻ nhỏ trên tay ổng. “Ơ, trong này nói là Thiếu Tá Trịnh Thu, và nói là ngay cả khi chú được cứu thoác, cổ đả bị một tên mọi ăn thịt người lôi dô rừng.”
“Chổ nào nói như dậy vậy?” tui hỏi.
“Ngay chổ này nè,” Tổng Thống nói.
“Hổng đúng như dậy đâu,” Tui nói.
“Chú có ý ám chỉ tui là một tên xạo hả?” tổng thống nói.
“Tui chỉ nói là hổng đúng như dậy thui,” tui nói.
“Chú nghe đây,” Tổng Thống nói dới tui, “Tui là lảnh tụ tối cao của chú. Tui hổng phải là một tên lường gạc. Tui hổng có nói dóc!”
“Tui thiệc xin lổi,” tui nói, “tui biết ông dừa coi trong thẻ, nhưng mà cái điều ghi dìa Thiếu Tá Trịnh Băng Thu là hổng có đúng, bởi vì…”
“Thu Băng!” Tổng Thống quác lên.
“Hả?” tui nói.
“Hổng có, hổng có,” cái ông mặc đồ côm lê nói. “Cái chú này nói là ‘Trịnh Băng Thu’ – hổng phải ‘Thu Băng’ – Thưa Ngài Tổng Thống.”
“BĂNG! Tổng Thống hét lên. “Tui đả nói dới ông là đừng bao giờ nhắc tới cái chử đó nửa khi mà có mặt tui! Bọn mấy ông thiệc đúng là một bầy Heo Nọc phản bội, là Cộng Sản.” Tổng Thống tự thụi dô đùi ổng bằng mấy cú đấm nghe kiêu bịch bịch.
“Hổng có người nào hiểu cái dì hết. Tui hoàn toàn hổng biết bất cứ chiện gì dìa bất cứ cái thứ dì! Tui chưa bao dờ nghe cái gì hết! Nhưng mà nếu tui đả nghe, thì tui hoặc là đả quên hết, hoặc là điều đó là điều tối mật!”
“Nhưng mà thưa Tổng Thống,” cái ông mặc côm lê nói, “Anh chàng này hổng có nói điều đó. Ảnh chỉ nói…”
Tổng Thống Nixon “Bây giờ thì chính ông kiêu tui là tên sạo phải hông?” Tổng thống nói. “Ông đả bị đuổi việc rồi!”
“Nhưng mà Tổng Thống hổng thể đuổi tui được,” ông này nói. “Tui là Phó Tổng Thống mà.”
“Như vậy thì, thiệc xin lổi vì tui đả lở lời,” Tổng Thống nói, “nhưng mà ông sẻ hổng bao giờ trở thành Tổng Thống được nếu ông cứ đi lòng dòng rồi nói lảnh tụ tối cao của ông là một tên ba xạo.”
“Không, thưa Tổng Thống, tui nghỉ là ngài nói đúng,” Phó Tổng Thống nói. “Tui thành thậc xin lổi.”
“Không, tui phải xin lổi ông,” Tổng Thống nói.
“Sao củng được mà,” Phó Tổng Thống nói, cùng lúc vặn vẹo dới chử nghỉa của ổng. “Nếu ngài Tổng thống thứ lổi cho tui, tui phải đi đái.”
“Lần đầu tiên tui mới nghe được một câu nói có lý trong suốt ngày hôm nay,” Tổng Thống nói. Rồi ổng quay dìa phía tui rồi hỏi, “Chú nói đi, có phải chú chính là cái anh chàng chơi ping pong đả cứu mạng cái Lão Mao Chủ Tịch hông?”
Tui nói, “Đúng dậy,” rồi Tổng Thống nói, “Ơ, chú muốn làm cái chiện dống vậy để làm chi vậy?”
Và rồi tui nói, “Bởi dì ổng đang bị chìm,” rồi Tổng thống nói, “Đúng ra chú phải nhận cái lảo đó xuống dưới nước thay vì cứu hắn. Nhưng mà thôi, chiện đó bây giờ là lịch sử rồi, bởi dì cái tên chó đẻ đó đả chết trong thời gian chú còn ở trong rừng dới cái đám mọi.”
“Ông có cái TV nào hông?” tui hỏi.
Tổng thống nhìn tui ngộ ngỉnh. “Ờ, tui có một cái, nhưng mà mấy bửa nay tui hổng có coi nhiều. Có nhiều tin sấu quá.”
“Ông có từng coi ‘Dân nẩu Bí và Lỳ Hiu’ hông?” tui nói.
“Chương trình đó chưa tới,” ổng nói.
“Hiện đang có chương trình gì dậy?” tui hỏi.
“ ‘Nói thiệc’ dới chú – tui hổng muốn nhìn dô nó chúc nào hết – nó là một đống kức.” Rồi ổng nói, “Chú nge đây, tui phải tới một buổi họp bây giờ, hay là để tui tiển chú ra cửa nghen?” Khi tụi tui ra tới ngoài hành lan, Tổng Thống mới nói nhỏ cho tui nghe, “Suỵt…., chú muốn mua một cái đồng hồ đeo tay hông?”
Tui nói, “Hả?” rồi Tổng Thống tới sát bên tui rồi kéo tay áo côm lê của ổng lên cho tui thấy, ối trời ơi, ổng phải có 20 tới 30 cái đồng hồ đeo dòng quănh cánh tay của ổng.
“Tui hổng có tiền,” tui nói.
Tổng Thống, ổng kéo tay áo của ổng xuốn lại, rồi ổng vuốt lưng tui. “Thôi thì, chú goay lại đây khi mà chú có tiền, rồi tụi mình có thể thương lượng dới nhau, giá đặc biệt, OK?”
Ổng bắc tay tui và một đám phó nhòm chạy tới và bắt đầu chụp hình, xong rùi tui đi. Nhưng mà tui phải nói điều này, tui thấy là cái ông Tổng Thống này có dẻ là một anh chàng tử tế thiệt.
Dù xao, tui đang thắc mắc là cái đám ngừi này tính làm cái dì dới tui, nhưng mà tui đả hổng cần thắc mắc lâu làm chi.
Khoảng một ngày sau thì mọi chiện dịu xuống, và ngừi ta cho tui ở khách sạn, nhưng rồi một, hai tên tới gặp tui vào một buổi chiều rồi nói, “Anh Lâm nghe đây, hổng còn cái gì miển phí nửa. Nhà nước đả hổng còn trả tiền khỉ dì cho anh nửa – Và kể từ bây dờ anh đả độc lập, tự do rồi.”
“Ờ, củng được,” tui nói, “nhưng mà phải cho tui chúc ít tiền để đón xe dìa nhà chứ. Sao tui có tiền để đi đâu bây giờ.”
“Đừng nghỉ tới cái chiện đó, Lâm,” họ nói. “Anh đả may mắn hổng bị ở tù dìa cái tội dùng huân chương làm lổ đầu Thư Ký Thượng Nghị Viện. Tụi tui đả làm cho anh một công diệc vỉ đại là cứu anh ra khỏi cái tội đó – nhưng mà bây dờ tụi tui đả rửa tay sạch rồi, hổng còn muốn đụng dô cái đít của anh nửa.”
Và vì dậy, tui phải rời khách sạng. Bởi dì tui hổng có hành lý dì hết, chuyện đó hổng khó, tui chỉ cần đi ra ngoài đường là xong. Tui đi bộ một hồi, đi ngang qua Tòa Bạch Ốc nơi Tổng Thống ở, và tui thiệc là ngạc nhiên vì có một đám ngừi đứng ở đó, họ đang đeo mặt nạ Tổng Thống và mang bảng quảng cáo biểu ngử gì đó. Tui nghỉ là Tổng Thống chắc là khoái lắm bởi vì ai củng thích ổng hết.
(Hết chương 16)