VIẾT VỀ.... một Ngày Nào.
Cử tọa vỗ tay rần rần,hoan hỉ vui sướng sau bài giảng của tên bạn tôi.Hắn nở nụ cười rộng đến mang tai và cũng hăng hái cám ơn mọi người với vài câu đùa bỡn,thấy có duyên lạ lùng.
Tôi lục đục theo đoàn người rời hàng ghế san sát nhau.Bài giảng vẫn còn quay nhè nhẹ trong đầu.Đây không phải là một giảng đưòng của trường đại học mà là một buổi lễ của ngày chủ nhật.Bạn tôi là ông linh mục,còn trẻ,trông nhỏ nhắn và xúng xính trong bộ áo choàng lễ.Hắn đứng nán lại ở cuối nhà thờ,thấy tôi đi ngang,chìa tay :
- Ê bạn.Lời hứa viết cho tớ một bài về " Sự vị tha và tha thứ '' ,Cậu để đâu ?.Tớ chờ mãi.
Tôi đỏ mặt, lúng túng :
- Ấy chết.Xin ngài '' tha thứ'' cho tôi vậy.Lúc này đầu tôi đầy bùn nên...
Ông Linh mục vỗ vai tôi,cười xoà.Vẫn nụ cười của thằng bạn ngày nào.
- Thôi.Tha cho cậu lần này.Lần sau đền tớ chai rượu vang.Có địa chỉ mail của tớ chưa ?
Thấy tôi lắc đầu,người đại diện Chúa bảo :
- Xòa tay ra.
Thế là hắn ghi địa chỉ email trên lòng bàn tay tôi.Chỗ đường chỉ tay số mạng.Nét chữ vẫn bay bướm như ngày nào chép cho tôi bài thơ trên báo.
Tôi từ giã bạn,vì biết hắn đang bận líu lo với các lời thăm hỏi của giáo dân.
Chữ " Ngày nào " cứ lẩn quẩn trong đầu tôi trên đường về.Ngạc nhiên vẫn còn mới như ngày tôi được tin Phúc đi tu.Với con mắt tròn xoe,tôi tưởng mình nghe lần.Phải đợi người nói lập đi,lập lại nhiều lần tôi mới tỉnh táo.
Cái thằng lãng mạn,thích ca tụng tình ái,thích hút,thích ăn uống và thích người đẹp như hắn mà....
Không biết mấy sợi dây thần kinh trong đầu hắn ra sao.Gặp nhau,cứ tưng tưng,ca hát,phì phèo với nhau thường mà chẳng bao giờ tôi nghe hắn nói đến Ơn kêu gọi và ý định bỏ đời đi tu.
Nếu loan báo cho bà con cô bác biết kẻ đi Tu là tôi thì có nhẽ ít ngưòi ngạc nhiên,vì thật thà mà nói,tôi ngoan ngoãn ,ít quậy và cuộc đời tình ái của tôi phẳng lì,ảm đạm hơn hắn.
Hay là hắn chán đời sau những lần thất tình,điên đầu vì tình vật đến u đầu ,sướt trán ?. Hay là tán gia bại sản và các chủ nợ '' đời '' rượt đến vắt giò lên cổ ?.
Không biết.Không ai trả lời.Chỉ biết hắn biến mất và ngày trở về làm ông linh mục,và giảng đạo ngon lành,duyên dáng làm các buổi lễ ngày càng đông.Chẳng biết ở dưới đám nữ giáo dân,có cô nào ngày xưa của hắn để nay tiếc thầm ?
Tôi lại nói bậy ! Đúng là cái mồm miệng của Quỷ.Hèn gì đường trần gian của mình lúc nào cũng nặng nề,quanh co,khúc khuỷ.
Cứ giở giở ,ương ương.
Hắn đã cười khi có lần tôi thử dò mìn trong tâm hồn hắn :Tại sao ông bỏ đời,bỏ tình đi tu ?
- Ai bảo cậu tôi bỏ đời ? Ở ngoài đời thường,ta chỉ có một vợ hoặc một người yêu.Đi làm linh mục,ta có nhiều người yêu và người yêu vĩ đại tha thiết nhất là Thiên chúa.
- Ông có cần tôi Amen không ?
Cười.Tia mắt vẫn còn nét ngỗ nghịch.
- Cậu lúc nào cũng vậy.Chẳng thay đổi.Đùa bỡn mọi lúc.
- Tôi mong có dịp gặp lại ngài tại nhà để ăn uống và làm vài màn phỏng vấn.Này,ngài còn nghe nhạc tình của Ngô thụy Miên như ngày nào không ? Lòng dạ còn xốn xang nữa không ?
Lắc đầu.Nụ cười hiền dưới gọng kính,Phúc vỗ vai tôi :
-Vẫn nghe nhạc tình.Chúa có câm đâu ? Giữa Nghe và Làm là hai điều khác ? Cậu hiểu ý tôi nói ?
Hiểu chứ.
Không đủ đức độ,niềm tin và học cao hiểu rộng để làm Linh mục,nhưng tôi đủ sức hiểu cách sống và dâng hiến của bạn chứ.
Đời sống trần gian có những lối đi,những con đường thẳng hay cong co,gập ghềnh.
Giữa những câu kinh và những bài thánh ca.Có lẽ bạn bình tâm và được an ủi trong tâm hồn bằng đức tin mãnh liệt.Còn tôi ? Tên hoang đàng sáng trưa,chiều tối với những quanh co ngỗ nghịch và phản động trong đầu.Một năm được bao lần đi lễ ngày chủ nhật ? Bao nhiêu lần chịu khó xét mình để xưng tội ?
Vậy mà tôi còn cả gan trả giá với Thượng đế,mỗi khi ốm đau ,bệnh tật hoặc giả trước cơn nguy khốn....
Bạn ngày nào của tôi ơi.
Một ngày nào đó,thấy thoải mái tâm hồn,tôi dự liệu sẽ làm một bữa cơm nho nhỏ.Hai đứa mình sẽ rủ rỉ ăn uống,dấu hót,nghe nhạc tình và uống vài ly rượu.Tôi sẽ uống rất ít để còn đủ tỉnh táo nắm lấy tay bạn và xin được xưng tội tại chỗ.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe mối kinh hải lúc 17 tuổi,thời còn ở quê nhà,tôi đã quỳ xưng tội với một ông cha ( Có lẽ già,vì không thấy mặt nên tôi đoán vậy ).
- Thưa cha có có phạm tội dâm dục.
- Như thế nào ?
- Thưa...con có hay... xem những hình ảnh trần truồng ở cáo tạp chí.
Giọng Ông Linh Mục trở nên gay gắt,quát tháo,.Giận dữ :
-
Mặt còn non sữa thế kia mà đã phạm tội tày trời rồi.Con ra ngoài đọc 30 kinh ....Lần sau còn tái phạm thì cấm vào nhà thờ.Nghe chưa ?
Tôi dạ nhỏ,riu ríu bước ra ngoài ,tìm chỗ qùy đọc kinh.
Từ đó trở về sau,tôi lại tái phạm và bị "" điếc "" cộng thêm tội mất trí nhớ nên không thường đi xưng tội.Và nếu có phải xưng thì tôi phiên phiến ăn gian cho nhẹ tội.Chúa ở trên cao biết rõ tất cả mọi tội tôi làm.Ngài còn thương hại nên chưa phạt.
Thế nào cũng có ngày....
Thế nào,cũng có ngày tôi kể những chuyện động trời còn hơn thế nữa.
Ôi.Bạn tôi như thiên thần.Còn tôi thì....
VIẾT CHO NGƯờI KHÔNG YÊU....
Đó là một người đàn bà trẻ,không đẹp.Dễ hiểu thôi.Không nhan sắc lộng lẫy,có nghĩa là không đẹp,những dễ nhìn.Dễ nhìn từ đôi mắt có màu xanh của trời biển,là người thích dạo biển bằng đôi chân trần trên cát mềm nên tôi thích nhìn cặp mắt nàng,nhất là khi nàng có điều gì buồn phiền... tôi thích mái tóc vàng xõa lũng lẳng trên vai gầy và cái miệng lúc cười,lúc nói như muốn thốt lên những điều gì dấu kín trong lòng...
Nàng hay ghé thăm tôi ,chẳng thân thiết,chẳng tỏ vẻ thiện cảm hơn ngày mới gặp,nhưng tôi biết nàng buồn,nàng cần thở than .
- Hắn bỏ tôi đi rồi ! Bạn biết không ?
Ơ hay ! Làm sao tôi biết ? Mà mắc mớ gì đến tôi ? Nàng chỉ là một người bạn đồng nghiệp cùng ngành thương mại.
Lisa nhìn tôi :
- Có phải gã đàn ông nào cũng thế.Yếu đuối,hờ hững ??!
- Trừ tôi ra ...
- Thật à ? Bạn ra sao ?
- Hỏi chi vậy ?
Nàng ế khách,ngồi bó gối,chép miệng :
- Tôi bị bỏ rơi.Ăn uống,đi đứng một mình trong căn nhà rộng và khu vườn vắng im đến rợn người.Hắn cúp điện thoại mỗi lần tôi gọi,dù tôi đã nài nỉ,tôi nói tôi cần và còn yêu hắn...
Cha mẹ ơi ! Tôi nghe,ngứa tai và hỏi một câu rất vô duyên :
- Thằng nào mà ác quá vậy ?
- Thằng chồng tôi.
- Thì khóc lóc dữ dội hơn chút nữa.Hắn cảm động sẽ bò về.
Lisa lúc lắc mái tóc :
- Không.hắn đã có một người đàn bà khác.Vĩnh viễn một đời.
- Ai vậy ?
- Mẹ hắn.Người có đứa con độc nhất và muốn chiếm giữ hắn.Bạn nghĩ sao ?
Tôi thừ người,không góp ý.Tôi hiểu rõ những điều thường lệ đến độ không cần phải giải thích nữa.
Rồi nàng cứ thoải mái tỉ tê như tôi là cái hồ than thở - im lìm - lặng tĩnh.Mỗi ngày,nàng ghé,nàng rên làm như tôi là cái phao trên biển !
Có hôm ghé qua,thấy tôi đang hý hoáy viết trên tập giấy,nàng mở to đôi mắt,tò mò :
- Đọc chút được không ?
- Được chứ nhưng ngôn ngũ này khó cho bạn đấy.
- Vậy là tôi thua rồi .Sao không viết bằng Pháp ngữ ?
- Viết cái gì ?
- Tôi thích đọc lắm.Viết cái gì cũng được.Miễn là viết về cái thật nhất trong lòng.
Nàng biến mất sau câu nói để khi trở lại, đưa cho tôi một tờ giấy trắng .Tia mắt hí hửng như gọi mời thách đố " Viết bằng pháp ngữ nghe.Chờ đó "
Tôi tạm ngừng chuyện tôi sẽ viết gì cho nàng ở đây.Tôi sẽ có thì giờ để viết và sẽ viết như thế nào ?
Để xem.....
đăng sơn.fr