VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 29 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 21.02.2014 12:58:05 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 


NIỀM VUI
và cái TÂM của người VIẾT .








" Có lẽ nào, trong số họ chưa có ai từng cầm cọ để vẽ hoặc cầm chiếc máy chụp hình phong cảnh để hiểu được thi sĩ đang diễn tả cái gì ? "



Đó là một trong những câu tôi xin giữ lại ở một người viết có tâm và tỏ thái độ ưu tư với những sai lầm, thiếu xót v
ề lối giảng dậy trong chương trình Ngữ Văn của một số giáo sư , giáo viên khi ông viết lời góp ý và khuyến khích một cây bút trẻ trong nước .

Họ - những người có trách nhiệm đào tạo kiến thức và lề lối suy nghĩ cho những người trẻ tuổi - là ai ? Họ hấp thụ và đã bỏ công lao tìm tòi để ghi bài giảng như thế nào ?


Khi tác giả Chân Phương đặt câu hỏi : " 


" Có lẽ nào, trong số họ chưa có ai từng cầm cọ để vẽ hoặc cầm chiếc máy chụp hình phong cảnh để hiểu được thi sĩ đang diễn tả cái gì ? "


Tuy không phải là giáo sư chuyên ngành Ngữ Văn , tôi vẫn thấy khó trả lời trên một chỗ đứng của một kẻ đã học vẽ và cầm máy ảnh .


Cầm cọ vẽ, cầm cái máy ảnh vô tri vô giác để cố gắng ghi lại những đường nét , những góc cạnh để làm gì ? Nếu tâm hồn vô cảm, trơ trơ như gỗ đá thì sự nhạy cảm, nét nhân bản phải ném vào chỗ nào ở cái xó sỉnh của đời sống ?


Đó là một trong những câu hỏi căn bản để phải có những câu trả lời chính xác khi sáng tác và truyền đ
t . Ta đã học gì ? Đã suy niệm ra sao để tổng hợp kiến thức khi muốn sáng tác ? 


Nghệ nhân khi có cảm hứng muốn tạo nên một tác phẩm . Hắn cảm nhận như thế nào và ra sao trước một niềm hoan lạc hoặc là một nỗi niềm, một nỗi đau ? 
Sự suy niệm trước những hoàn cảnh sống ,mắt thấy, tai nghe ra sao để có một kinh nghiệm sống làm nền tảng cho sự sáng tạo ? Một Hàn Mạc Tử đã thấm thía cơn bệnh ngặt ngèo và vẽ lên tâm trạng thống khổ của ông ra sao trên những dòng chữ ?

Ai là người vẽ được tâm trạng thật của mình bằng những gam màu sắc một cách trung thực ( trừu tượng hay hiện thực ) Và người thưởng ngoạn đã thấy được những khúc triết thầm kín ấy ra sao ?

Căn bản của sự sáng tạo là sự định tâm, suy nghĩ sau khi đã học hỏi được một phần nào kỷ thuật cần thiết . Người vẽ tranh,ch
ụp ảnh, người viết văn, viết nhạc....( cho dù là đã có hồng ân của một phần trăm nào đó về thiên tài bẩm sinh ) cũng cần học hỏi để thu nhận . Cảm hứng nhất thời chỉ là một động lực . Niềm đam mê ngắn hạn vẫn chưa đủ để phát triển liên tục trên con đưòng sáng tác nghệ thuật . Nghệ thuật mà không có cái " tâm " thì chỉ là một sản phẩm tiêu ththeo phong trào khuynh hướng nhất thời của đám đông ( theo sự lăng xê kích động của báo chí )




Còn nhớ ,ở vài bài viết , tôi đã ví người viết như một kẻ vẽ tranh , chụp ảnh bằng thứ ánh sáng của tri thức . Ngọn lửa tri thức này tỏa sáng hay lu mờ, tắt phụt trong một khoảng chốc ở cái tâm định hoặc bất định .


Làm sao để ý thức đuợc cái tâm bất định hoặc rất lương thiện không vụ lợi, không méo mó ở phần tri thức là điều không phải đơn giản ở những người muốn góp phần vào nền văn học ?



Với bài viết này, tôi xin được cảm ơn những người có lòng khi sáng tác , khi làm những công việc truyền bá ở tấm lòng biết thiết tha .





đăng sơn.fr





dang son 21.02.2014 15:44:38 (permalink)
.
 
 
 
 




VIẾT ĐỂ CẢM ƠN .










__________________________________________







Đôi lúc thấy hoang mang và ngờ vực với chính mình khi thấy rất nhiều người ơ hờ với sự đọc .

Lang thang chỗ này, chỗ kia , có lúc nghe người ta nhắc đến một quyển sách đang thịnh hành , một tác phẩm về văn chương nào đó, nghe có bao người lắc đầu thú nhận : tôi không có đủ thì giờ để đọc sách . Hoặc nói : Khi cầm quyển sách, tôi ngủ gật .

Có gì là sai đâu . Ai cũng có lề lối suy nghĩ riêng của mình và kết nạp đường lối suy nghĩ của mình ra sao là một chuyện khác .


Vừa rồi ,cậu nhỏ người Pháp vừa 17 tuổi kia đã tâm tình :


" Tôi rất thích chơi video game , có nhiều đêm tôi thức đến sáng để đấu game on line . Và mệt mỏi ngủ đến quá trưa " .

- Bây giờ thì sao ?-

- Tôi theo bà dì ra chợ bán rau quả để tránh tình trạng bám cứng lấy cái pc và hạn chế chơi on line . Tôi đã đọc những tài liệu nói về cái hại cho đầu óc khi chơi video cực độ ...


Thấy vui, thấy mừng cho cậu nhỏ vì hành động ĐỌC của cậu đã giúp cho cậu nhận định được vấn đề . Vì ít ra, những trang chữ đã có điều bổ ích .


Vừa rồi, mở trang net đọc lại một bài viết tâm tình của nhà văn Nhất Linh và đọc cách lý luận của ông về " Viết và Đọc Tiểu Thuyết " . Ánh văn của ông đã hay vô cùng : Đơn giản và trong sáng khi ông đã mạnh dạn , thành thật nói về những khuyết điểm mà ông đã vấp phải sau những năm tháng miệt mài viết tiểu thuyết . Ông nói về sự sai lầm trên cái nhìn chủ quan và lối viết rất sáo ngữ của mình ở những áng văn ....


Người ta không cần đọc, không cần viết cũng sống được . Sống là thức dậy, pha cà phê, ăn sáng, là mở tủ lạnh xem thiếu cái gì để hì hục đi làm, kiếm tiền mua đồ ăn nhét vào tủ lạnh . Sống là tươm tướp nhìn cái đồng hồ nhúc nhịch và vội vàng chạy đi làm, tranh dành, gấu ó bon chen và khi về nhà, thè lưỡi nhăn nhó trả hóa đơn, giấy tờ thuế má . Sống là chờ ngày già đi, bệnh tật và chết .

Sống như thế có phải là nghe lời theo câu nói của một gã nào đó đã nhìn đời gã theo một chiều hướng chán chường thảm hại và gã phán : " VIVRE pour MOURIR ( Sống để mà Chết ) . Đó là triết lý sống của gã đấy ư ?


Sao lại lý luận gàn dở như thế chứ ? Chúng ta có thể hỏi lại gã : - Trước khi chết, ngài đã sống ra sao ? Đã làm gì có ích lợi cho đời sống ? .


Lấy một thí dụ khác về chuyện Viết và Đọc


Tôi quen vơi một cô trẻ tuổi . Cô rất thích đọc sau một thời gian đã là con " mọt sách " vì cô gặm khá nhiều sách báo tâm thần và văn kiểu lý luận học .Và khi đọc xong thì cần viết và qua nhiều lần trao đổi, tôi thấy rõ nét tiêu cực yếm thế của cô khi cô nhìn đời qua cặp kính màu đen .



Cô ngang bướng để tranh luận khi nói :

- Vì ông không nằm ở trong hoàn cảnh của tôi . Ông không thể nào hiểu được .


Cô có cả hàng chục, hàng trăm cái lý do để không giữ sự kiên trì và tìm cách thay đổi vị trí tượng trưng cho hình ảnh ngôi sao xấu của mình .



Tôi bó tay, lắc đầu ,chịu thua . Vì một lẽ rất đơn giản từ câu vi
ết mà tôi học được từ xưa ở sách vở : " Ta không thể nào thay đổi được thế giới, ta hãy thay đổi cách nhìn của mình " và tôi áp dụng . Dễ hiểu và đơn giản đến cực cùng : Đọc cả ngàn, cả triệu quyển sách nhưng không giữ lại điều cần thấm nhuần thì đọc chỉ là tốn thì giờ vô ích .


Kể từ lúc ấy, tôi tránh chuyện thuyết phục, tranh cãi với cô và tạm hoãn sự giao tiếp .


Để tiếp cận một vài sự việc, tôi có cách thức riêng theo từng trường hợp - Kể cả việc chọn đề tài sách báo . Ở những ngày nghỉ, hay ghé tiệm bán sách báo để tìm những quyển sách mới ấn hành và lắm lúc tôi phải né các đầu sách viết kiểu thương mại kiếm tiền bằng những đề tài gây scandale ầm ĩ . Chuyện mấy ông linh mục hiếp trẻ nít, chuyện các quan lớn gian tham lừa đảo , cưỡng dâm, thủ đoạn chính trị chỉ làm ta rối bời đầu óc . Mua để đọc vì muốn biết và để thỏa mãn sự tò mò của ta ư ?



Tôi cần sự yên tĩnh .



Yên tĩnh để có thể ngồi đọc những điều cần đọc khác . Và để viết một lời cảm ơn gửi đến những tấm lòng nhân hậu và cầu tiến ở văn chương .











đăng sơn.fr
 
 
 
dang son 23.02.2014 21:30:31 (permalink)
.
 
 


BIẾT LÀ TAI SAO CẦN VIẾT .








_____________________________________________






Ở một diễn đàn trẻ , có nhiều chuyện thấy dễ thương và buồn cười . Nhất là ở phần ghi lý lịch  và phần ghi tâm trạng, địa chỉ .

Cái cô bé ( 14 tuổi - học Sinh ) kia đã ghi ở phần địa chỉ như sau :


" ... Địa chỉ : " Ở cái gầm giường của bạn "


Cô đã vào đọc một chủ đề của tôi viết ở Vip Truyện . Vn -  


Lại có thêm một con bé muốn làm người lớn . Tôi muốn hỏi bé là :-

- Tại sao bé muốn nhức đầu khi vào đọc ? Tuổi của bé như một trái cây cần độ chín và khi bé đọc những gì tôi viết, tôi sợ bé lớn nhanh quá sẽ mất duyên, mất đẹp !



-   Bé muốn tìm hiểu điều gì ở cái thế giới đa dạng của chữ nghĩa  ?




Trong khi chờ Bé trả lời ( cần suy nghĩ ) tôi kể cho bé nghe  một vài chuyện ngày xưa .



14 tuổi, tôi đi học, ngày  hai buổi . Tôi chưa biết mộng mơ vì còn  thích ngửi mùi sách vở và tôi chỉ đọc truyện dành cho thiếu nhi . Tôi nhịn  tiền quà sáng để mua nguyệt san Thiếu Nhi do ông nhà văn Nhật Tiến làm chủ bút- Lúc ấy họa sĩ ViVi vẽ hình bìa rất đẹp để tôi mơ mình sẽ thành  họa sĩ . Tôi nằm dài trên sàn gạch mát lạnh để hí hoáy vẽ .
   Chẳng may, ông trời không cho tôi cái hoa tay như tôi hằng mong muốn và tôi thấy mình chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đã phác họa . Lúc ấy, còn  bé tí ti ,tôi chẳng  biết Van Goch và cái ông Picasso là ai . Và tôi cũng chẳng cần biết làm  chi cho mệt óc, tôi thích thì tôi vẽ .

16 tuổi, Đọc  tạp chí Tuổi Hoa, tôi tập tành mơ màng, mơ mộng . Duyên  Anh, Từ Kế Tường viết hay quá, tôi đọc và mơ mộng viết văn , làm thơ . 16 tuổi là bài thơ non dại đầu đời thấy bài được đăng báo và nở mũi . 16 tuổi quá đẹp như mưa rơi trên đường về học ...

Vậy thôi . Chờ đến hơn 17 tuổi để ngắm nhìn những tà áo kiểu tiểu thơ tan trường và lãng đãng mơ theo những gót hồng . Đọc thơ, đọc truyện thấy câu viết tả về kiểu trồng cây si .


Cây si không bao giờ có gốc bén rể nên rất mỏi chân . Không trồng cây si nên tập  viết văn, làm thơ đăng báo .





Bây giờ . Không phải là nhà văn, cũng không nhà  nhà thơ trên vạn nẽo đời . Thấy tuổi 14 - 17 thay đổi ,chạy theo bưóc tiến của đà kỷ thuật Internet ;Thấy ơn ớn, ngài ngại..

14 và 16 tuổi ơi ! Đừng lớn  nhanh quá . Khi nào lớn chút nữa thì hãy đọc Viết Để Làm Gì .









đăng sơn.fr 
 
 
 
 
 
dang son 25.02.2014 13:35:02 (permalink)
.
 
 
 
 
THAOTHỨC









dangson, vào 23 February 2014 - 05:29 AM, đã nói:
.... Rất yêu quý cung cách hành văn lý luận của anh ...


...Có những nhà nghiên cứu, có những nhà trí thức đã dùng mọi khả năng tri thức của mình để truyền bá . Có những kẻ bá quyền , bá đạo đã dùng danh nghĩa " bằng cấp " của mình để xây dựng những cái ghế ngồi trên một chiều hướng tham vọng mị dân .


...Bài viết của anh đã như một sự nổi giận - một cách bút chiến - và tôi yêu lắm sự biện luận tinh tế ấy .


Khi đã thông, đã giải mã được những dấu ngoc kép của anh, tôi thấy cần suy nghĩ lại về cái thuyết trung dung của mình và nghĩ rằng Tri Thức là một ngọn lửa nóng, ta phải giữ ngọn lửa ấy ra sao ?



Bởi vậy,có những đêm ngày tôi hiểu vì sao chúng ta thao thức .

Xin nhận nơi đây lời cảm ơn và lời chào kính mến .



đăng sơn.fr




Kính chào anh đăng sơn,

Xin cảm ơn anh đã đọc và cảm thấy hứng thú với bài luận văn phản hồi của tôi trả lời cho "công trình nghiên cứu" của "học giả" Hà Văn Thùy!
Như đã đề cập trong post đầu tiên ghi trong thread "viết để làm gì ?", luận văn phản hồi này, tôi chỉ gửi replied lại cho yahoo! group mà tôi đã nhận được, vỏn vẹn chưa quá mười lăm người!

Nếu đem so sánh về mức độ phổ biến tràn lan của những "nghiên cứu" nhảm nhí tương tự như "công trình của học giả" HVT, thì sự nổi giận của tôi trong bài luận văn phản hồi, hoặc như anh gọi là "bút chiến"; quả thật là, bất tương xứng, mặc dù anh cũng biết tác hại của những "công trình nghiên cứu" nhảm nhí như thế là vô cùng tai hại cho nền văn hóa nước nhà. Nó truyền bá và phổ biến những "tri thức" hoàn toàn phản khoa học; chưa kể đến tác hại chính trị và xã hội như tôi đã phân tích trong post ghi nơi trang trước!

Tuy nhiên biết làm sao được, như anh thốt ra, "có những đêm ngày tôi hiểu vì sao chúng ta thao thức"!
Số đông, ngay cả trong số những kẻ vốn nhận mình là trí giả, trí thức với bao nhiêu bằng cấp cùng mình,... đã không còn khả năng tự suy nghĩ một cách độc lập dù chỉ ở mức độ căn bản và đơn sơ nhất. Hiện nay, họ chỉ biết nhắm mắt và cố rượt đuổi theo những suy nghĩ nhảm nhí, hoang đường,... như cac' ông "học giả về Việt Lý Tố Nguyên" như HVT.

Họ không còn khả năng suy nghĩ tại sao cs vốn dĩ vô thần, lại dung dưỡng và thậm chí còn có cả những hành động "bảo kê" cho các hoạt động tôn giáo mang màu sắc mê tín, như "cúng sao, giải hạn" ở một số "chùa chiền quốc doanh" có côn an canh gác gìn giữ an ninh?

Đó không chỉ là những việc làm mị dân thô thiển vụng về... Mà đó là chính sách ngu dân có chủ đích một cách tinh vi của cs. Đơn giản, vì từ quảng đại quần chúng cho đến "chí thức" nếu bị quay cuồng trong cơn lốc mê tín; thì lấy đâu được sự tỉnh táo để tìm cách vùng lên tháo gỡ gông xiềng nô lệ?

Những người đang vỗ ngực hằng giờ tự nhận là "chí thức, chí ngủ" gì đấy... mà không nhìn ra được những điều này để gióng lên tiếng chuông báo động trong cộng đồng người VN tỵ nạn, trong đời sống bình nhật của đồng bào quốc nội; thế thì làm sao mà bàng dân thiên hạ có thể hiểu ra được?

Ngày nay, VN là một đất nước bao gồm hơn chín mươi triệu người,... thế nhưng nhìn về mọi mặt; từ chính trị, quân sự, kinh tế, cho đến văn hóa, xã hội ... nhìn đâu cũng thấy họa diệt vong, hỏi sao mà không chán ngán hả anh đăng sơn?

Hàn Sinh. ( Chân Phương ) mtn.net
















THAO THỨC ....



__________________________________________________ _______







Cũng may, bây giờ là buổi sáng mới tinh . Cho nên ....


Vì sao thao thức, vì sao bứt rứt ?



Vì vừa đọc xong bài viết của một người có lòng suy nghĩ và đã thao thức . Có những điều, mình không nên đọc vào những đêm khuya khoắc . Chữ nghĩa dúng nghĩa có thể có chất cà phê cực mạnh làm mình mất ngủ .


Đọc kỹ càng và hiểu được vấn đề là phần riêng của Tri Thức . Làm sao ta phân định đưọc những danh từ, những động từ nằm trong những cái Ngoặc Kép , những dấu chấm than được đặt đúng vị trí .



Nói và Viết là hai điều khác nhau . Khi nói là vận dụng sự suy nghĩ nhạy bén hợp tình, hợp cảnh . Ý nghĩ phát ra câu nói và hành động .

Viết cũng là một hình thức để nói . Ta muốn thay thế âm thanh của ngôn ngữ, thay thế cách phát âm để " nói " lên điều gì bằng chữ viết ? Và ta đã suy luận ra sao để dùng trí tuệ ( khả năng viện dẫn ) để điều khiển câu viết của mình ?


Thao thức là tâm trạng hay là một động từ ?



Ở một cung cách của văn chương, tôi luôn yêu thích sự chính xác ( không hoa dạng ) cho nên theo tôi, thao thức là tâm trạng . Ở một bóng tối của đêm khuya, ta có điều nghĩ ngợi nên ta thao thức . Ta đã đọc gì và nghĩ gì ? Và ta có đủ sáng suốt khi đọc và dùng thời giờ để ngừng mắt lại ở chỗ chưa thông hiểu và giải mã bằng tất cả sự chú tâm, tìm tòi của mình ? Ta có thể nào gạt bỏ tạm thời những định kiến có vẻ chủ quan của mình để thu nạp cách lý luận của người viết ?



Họ viết gì ở những đề tài nhân văn hoặc định kiến, lập luận về chính trị ?


Đã có bao nhiêu nhà học giả, trí thức đã vì một vị thế mà chuyển hướng bài viết của họ đi đến chỗ sai lạc ? Đã đành là mỗi quan niệm về nhân bản, tự do, dân chủ của mỗi người rất khác nhau tùy theo vị thế của từng hoàn cảnh chính trị của nơi mình đang sống . Vẫn biết rằng trọng trách của những kẻ sĩ là vận động, tranh đấu cho chiều hướng đi lên của một đất nước .


Trí giả, học giả, trí thức mà không có luồng ánh sáng của một phần trăm của sự Tri Thức thì cái tai hại của những trang sách đã viết của họ sẽ ra sao ?



Viết về lịch sử, viết về hồi ký mà quá thiên vị và dùng quá nhiều cái nhìn chủ quan của cái " Tôi " to lớn của mình để tạo ra những hiểu lầm và sai lầm thì làm sai lạc và gây nhem nhúa cho thế hệ sau này . - Sẽ có bao nhiêu người ở lớp trẻ có đủ sự sáng suốt của tri thức để tìm tòi và so sánh khi muốn cặn kẽ điều thực hư ?




Thao thức nằm ở chỗ ấy . Sáng sớm hay đêm khuya cũng cần sự tỉnh thức .









đăng sơn.fr






----




 
 
 
dang son 27.02.2014 12:54:33 (permalink)
.
 




















VIẾT và sự Nhạy Cảm





Với sự quá nhạy cảm, biết từ cảm tính nhạy cảm ấy nên phải tập chửa sữa những cơn nóng giận của mình để bảo toàn sức khỏe và chế ngự nham thạch của núi lửa .


Xưa, còn bé ở Huế, tôi đã chứng kiến những cơn nóng giận của cha - thần tượng - của tôi . Người đàn ông ấy có tính nghệ sĩ vì chơi nhạc đêm đêm ở các phòngtrà, các sân quay của đài truyền hình,đài phát thanh và tôi là cái bóng của ông . Khi nóng giận, cha tôi hất đổ cái bàn, cha có lần đập mạnh tay xuống bàn và gãy tay phải đi nhà thương ....Cha thẳng tính đến cái độ chửi thẳng vào mặt những kẻ vô loại, cha lái xe, cha ghét những đứa côn đồ trên đường phố và cha rượt theo chúng .

Cha có thần tượng là tài tử Charles Bronson cao bồi Mỹ và cha cắt hình gã , nhét vào bóp vì có các bạn nịnh bợ, nói cha giống Bronson. Và cha hay khoái kiểu rút súng . Có lần cha tát cho tôi một cái nẩy lửa ở văn phòng của ông sư huynh trường La San Đức Minh,có lần năm tôi 16 tuổi,cha giận khi tôi cãi lại, ông đè tôi ra , lấy kéo cắt bộ tóc tôi theo kiểu Beatles và sau đó, cha ân hận, dịu măt ngó con trai . Bảo con : - Cầm tiền đi cắt lại mái tóc đi, con . Bố nóng quá ! "


Lớn lên, tôi bị lây cái tính nóng của cha . Tôi đánh nhau cả với bạn thân ở lớp 12 khi mích lòng . Tôi gặp chuyện trái tai là tôi cọ quẹt, tôi đụng . Đụng tóe lửa ; khi yêu ai, tôi cũng đụng . Nàng chỉ có độ 15 phút để mặc quần áo, trang điểm ra đường, nếu quá giờ giấc là tôi sưng mặt, tôi lèo nhèo . Đi học vẽ, nếu chẳng may, nàng vẽ đẹp hơn tôi, tôi nổi cơn tự ái, vùng vằng và giận nàng trong vòng 15 phút .




Tôi là ai ? Tôi không phải là con ông trời . Tôi không đẹp kiểu Alain Delon kiểu tài tử Pháp Quốc, tôi chỉ là thằng cà chớn, con của cha tôi . Và tôi hoang đàng để học thêm nhiều bài học khác . Ra trường, học trường đời , có lần thấy ông kia trầm tĩnh trước cuộc ấu đã, ông ta từ tốn, điềm đạm để giải quyết vấn đề làm tôi lác mắt thán phục . Cố gắng để học nhưng không phải là dễ .



Có những lần , tôi xấu hổ vì sự nóng tính của mình Người ta điềm đạm khi lỡ chọc tôi nổi khùng, tôi đòi hành hung, người ta, gã đàn ông cao to, da đen điềm đạm nói nhỏ : " Tao biết mày là thằng lì . Mày cắn thì không nhả trừ khi trời gầm " Ô hay ! Tôi nhả cơn nóng - để xin lỗi đồng nghiệp .


Tôi học điều gì hay ho để hạ cơn ?

Khi lập gia đình để thành đàn ông . Vậy mà tôi vẫn nóng tính ném mạnh cái ly vào tường nhà bếp khi bà nhà lỡ lời trách tôi thiếu thông minh vì hụt giờ đón nàng tan hãng .Và khi dịu lại, tôi xin lỗi nàng ( giống như cha xin lỗi mẹ tôi ) Nếu nàng còn giận, còn sưng mặt thì tôi ra khỏi nhà, tìm một cái quán vắng, lấy giấy bút, viết cho nàng để xin lỗi .


Viết cho một ai đó là trầm lắng, là từ tốn diễn đạt .
Viết gì để đọc lại ra sao ?



Tin tưởng ở thượng đế, tôi vào nhà thờ, đốt những ngọn nến và đã viết cho ngài :

" Chúa ơi .


Con đã hư đốn, đã nhiều lần nổi cáu, nổi giận vì những điều không thể nào chấp nhận .Những thằng quan to đầu mặc áo veste, đeo cà vạt trông bảnh mà chúng bẩn quá . Chúng bịp bợm ! 

Chúa ơi !
Những thằng đi tu, làm linh mục ,làm sư đã hiếp dâm con nít, trộm cắp và được che dấu bao che .....

. Con đang khóc và nổi cơn . Con cởi cà vạt, cởi áo để nói chuyện với Chúa . Sao ngài lại im lặng như thế ? Chúa ơi . Con gặp nhng người bác sĩ về hưu, họ cầm cái lon của hội Hồng Thập Tự ra chợ xin tiền giúp người nghèo . Họ gặp những kẻ hờ hững và mỉa mai họ khi nghi ngờ những hiệp hội nhám tay ....


Con nên làm gì ? Con ngậm miệng để hạ hỏa ? Phải vậy không ? "





Phải rồi - Tôi phải học cách viết để hạ hỏa .











Amen !










đăng sơn.fr



 
 
 
 
 
dang son 28.02.2014 11:06:46 (permalink)
.
 
 



  TRÂN QUÝ .


____________________________________________________________






Ở một người viết ( nếu gọi " hắn " là một người vẽ  ) thì người đọc ( với sự nhạy cảm và độ nóng của tâm thức ) có thể nhận thấy ( và phát hiện ) ra những điểm sáng và điểm tối, giữa hai thứ đậm và nhạt ấy là một gam màu xám ( độ cảm xúc ! )

Đọc một bài viết, nhìn một tấm ảnh và ngắm một bức tranh ,có điều gì khác nhau khi định tâm để phân tích ?


Người viết, người vẽ tranh hay chụp ảnh luôn luôn đặt những câu hỏi cho mình ở cái ngăn kéo nội tâm nếu muốn tác phẩm của mình có một phần nào độ sâu . Cái độ sâu ấy có thể là một cảm giác của tâm trạng của đối tượng . Hai tâm trạng từ phía người sáng tạo và người thưởng ngoạn được nối vào nhau và tạo nên ý nghĩ giao lưu .


Nghệ thuật không bao giờ được tính bằng hạng điểm, ta nhận  thức ra sao, thích hay không thích, hiểu hay không kết nạp được là do ở ta mà thôi .Từ vấn đề sở trường và sở đoản là sự suy nghĩ để định luận xem ta chuyên về điều gì để phát triển với điều nhạy cảm sâu sắc trong tâm hồn .


Với cái nhìn riêng, khi đi xem các buổi triễn lãm, tôi dùng cảm nhận để chú tâm đến tính cách nghệ sĩ của người sáng tác và không đặt lắm quan trọng cho phần kỷ thuật .Kỷ thuật rất căn bản mà sự thanh thoát của độ nhạy cảm không đủ chiều sâu thì như món ăn nhìn đẹp nhưng thiếu hương vị ngon ngọt .


Ở chủ đề VIẾT LÁCH  này, tôi đặt trọng tâm vào cung cách diễn giải của những người viết với tựa đề là TRÂN QUÝ .





Đọc một người viết, thu nhận được những điều gì là một hành động cần có sự sáng suốt về tri thức .Và người đọc có toàn quyền tự do để chọn cho mình điều để đọc . Đọc một bài tùy bút, tản văn khác với cách đọc một quyển tiểu thuyết hoặc về truyện ngắn . Đọc một bài khảo cứu  chuyên đề hoặc  những bài lý luận chính trị, kinh tế,văn học rất khác nhau .Nhưng tựu chung là ta biết ta đang đọc gì và ta nhìn nhận  hoặc sẽ phản kháng lại điều gì . Và cung cách viết ( cách hành văn  ) của người viết ấy  ra sao ?




   Đầu óc của người đọc không phải là cái thùng rác để nhét, nhồi vào những thứ cặn bã bị đào thãi từ kẻ viết và nói .



   Ở một người viết, nhất là viết kiểu bút chiến, phản hồi để tìm kiếm sự thật ,tôi luôn đọc kỹ lưỡng để mong có sự thông hiểu sau khi so sánh với các tài liệu dữ kiện khác . Đọc kỹ để thấy sự lý luận trên một cung cách dám viết, dám nói và cùng lúc có sự điềm đạm của quy tắc ngôn ngữ .


Từ một  thời gian ngắn ở đây, tôi dùng chữ " trân trọng " để thu nhận điều mình đã đọc với một người viết . Trân trọng không phải  theo một cái nghĩa khách sáo của văn chương Bắc Bộ ( người ta nói :

Sự khác biệt sâu xa giữa văn lối Bắc và văn lối Nam là người Bắc viết văn, còn người Nam kể truyện. Nhưng phải kể một cách nào đó mới thành tác phẩm "  *( Thụy Khuê )



  Trân trọng cùng một nghĩa theo cách viết của tôi là trân quý, tôi quý mến sự tri thức ,sự nổi giận của một tấm lòng và trân trọng ở một hình thức dụng ngữ giữa một người viết và người viết khác . Chuyện dễ hiểu mà thôi , từ lúc các bậc thầy về tư tưởng đã dạy tôi : Khi viết, hãy dùng tâm thức của một kẻ Sĩ . Chữ nghĩa là điều phải trân quý nếu đến từ tâm "


Tôi  xin giữ lấy và quên biết bao điều đã làm mình sợ hãi ,chán chường và đã tội  nghiệp cho cái thùng rác dấu kín trong tâm khảm của mình .  


Thái độ của kẻ Sĩ là không chịu nhắm mắt làm ngơ ở sự bất công, là không dung nạp những điều làm sai lạc lịch sử cho dù là  ở bất cứ hoàn cảnh nào . Ta phải làm gì , nghĩ gì khi viết ?





đăng sơn.fr



 
 
 
 
dang son 04.03.2014 20:29:04 (permalink)
.
 
 
 
 

ĐI TÌM  và Gặp .




---------------------------------------




  Nếu chịu khó đi tìm thì chúng ta sẽ gặp .


Riêng tôi, tôi đã gặp một bài viết hay :




Người viết và người đọc

  *   ĐÀO HUY KIÊN   từ  Viettruyen.vn




... "   

Trước khi đồng sáng lập ra viettruyen.vn tôi đã tham gia một số diễn đàn văn học khác và rút ra được nhiều kinh nghiệm thú vị. Với tư cách là một người viết, tôi luôn gặp khó khăn trong việc đưa tác phẩm của mình đến với bạn đọc. Với tư cách là một người đọc, tôi luôn gặp khó khăn trong việc tìm được tác phẩm mà tôi cảm thấy thích khi đọc nó. Giữa người viết và người đọc luôn tồn tại một khoảng cách, và chính khoảng cách đó nhiều lúc đã gây ra những điều đáng tiếc. Đối với người viết, mỗi tác phẩm mà họ sáng tạo ra giống như một đứa con tinh thần của mình, mà đối với 1 người mẹ thì đứa con nào chả đẹp chả xinh. Nếu như có ai đó chê đứa con mình xấu xí, lẽ dĩ nhiên người mẹ sẽ rất buồn, tổn thương và dễ có những phản ứng tiêu cực. Nhiều người đọc không biết cảm giác đó và đối với họ, mỗi tác phẩm cũng giống như một thứ hàng hóa thông thường mà họ có quyền tự do nói lên ý kiến của mình về sản phẩm đó. Nếu như người viết đặt mình vào vị trí người đọc và người đọc đặt mình vào vị trí người viết, cùng thông cảm cho nhau, mọi việc sẽ rất tuyệt.
Đối với cá nhân tôi, khi người đọc chê bai truyện của mình, tất nhiên không thể tránh được việc bị tổn thương, nhưng tôi sẽ lắng nghe trước. Nếu như ý kiến đó tôi thấy đúng tôi sẽ cảm ơn người đọc, nếu như ý kiến đó tôi nghĩ là sai, tôi sẽ không chỉ trích mà sẽ nêu quan điểm của mình một cách nhẹ nhàng và chân thành.
Còn khi nhận xét truyện người khác, tôi sẽ tránh những lời khen quá đà để người viết ảo tưởng về trình độ của mình, và tránh những lời chê thẳng để người viết chịu sự tổn thương mà tôi đã từng nhiều lần gánh chịu.
Người viết cần người đọc. Nhưng trước hết, những người viết nên chịu khó đọc cho nhau, nhận xét cho nhau, rồi người đọc sẽ tìm đến. Đó là tư tưởng của tôi khi xây dựng nên viettruyen.vn.

Trong quá trình viết, tôi đã nhận được vô số gạch đá, nhưng cũng nhờ thế, tôi đã trưởng thành hơn, vững vàng hơn, và mọi việc đối với tôi cũng vì thế trở nên nhẹ nhàng hơn.






 
 
dang son 05.03.2014 22:17:24 (permalink)
.
 
 
 
 



NGÀY MỚI .





Tìm được một trang Web rất trẻ trung để tham dự cuộc viết .   Vì nghĩ rằng viết là một hành trình cho những người thích mở những ô cửa của tâm hồn . Đọc là đón nhận những luồng gió mới . Những dòng chữ cũng có thể là gió mới pha nắng mới .



  Buổi sáng - Dậy sớm .


  Tất cả đều nhẹ nhàng, yên tĩnh . Làm xong những việc cần làm . Mở trang web trẻ, đọc thấy câu viết trên " Tường " của người chủ trương trang Viết .


   Anh ghi tâm trạng :  "   Đi làm, ăn xong rồi ngủ đến sáng. Hôm sau lại 1 vòng quay như thế. Cuộc đời có vẻ hơi tẻ nhạt ... "


     Vậy sao ?    Để cuộc đời ít đi phần nào  " tẻ nhạt " , chúng ta làm gì và sẽ làm gì ?



Tôi có cách riêng rất giản dị của mình :     Tìm điều để đọc và Viết .
( Cho dẫu là suy nghĩ rất nhanh và viết trong vòng 10 phút )



Buổi sáng ngồi ở bàn giấy để đọc và gõ chữ - những con số giờ giấc trôi đi nhanh lắm . Một ngày mới bắt đầu, đài radio nói trời sẽ có nắng đẹp hơn sau những ngày sập sùi gió mưa lụt lội . Tôi sẽ cười vui với vài ý  nghĩ rất đơn giản nào đó .


       Chỉ cần một khoảng trời xanh, chỉ cần một lời cười vui, thân tình . Như thế, ta có điều để chia sẻ ở những câu viết .



       Viết để đời mình không tẻ nhạt .







    đăng sơn.fr


( from viettruyen.vn ) 

 
 
dang son 06.03.2014 21:20:55 (permalink)
.
 
 
 




AO ƯớC




Là một gã nhà quê, tôi rất dốt về vi tính NHƯNG lại thích viết trực tiếp bằng phím chữ .

Ngày xưa, tôi quen gõ chữ ở cái máy đánh chữ sau khi vác chiếu đi học một khoá về thư ký  gõ chữ văn phòng .

Mẹ tôi cho tôi đi học đủ thứ hầm bà lằng, cái gì tôi thích thì mẹ bỏ tiền cho học trừ hai môn : Viết văn ( thơ ) và họa sĩ vì mẹ lý luận : -  Văn thơ khó kiếm ăn . Vẽ cũng khó kiếm ăn và  hay đói . -



Mỗi lần tôi bị xuống hạng điểm thì y như là mỗi lần  mẹ tố cáo " tội ác " của tôi bằng cách hăm he và mách cha để tôi bị phạt vạ và ăn đòn . Cha tôi ( tuy  là nhiếp ảnh gia và là nhạc sĩ chơi Jazz nhưng rất nghiêm khắc ) . Tôi ngậm miệng, chịu phạt, chịu đòn và vẫn âm thầm viết lách . Thần tượng của tôi là ông thầy giáo gìờ văn ở lớp 10 - 11 , thời đó,  ông hút thuốc trong lớp khi giảng bài . Tay cầm quyển sách, tay kia cầm điếu thuốc lá, học trò,chẳng có đứa nào phàn nàn .

   Gịong bắc của thầy trầm bỗng khi đọc thơ của Đoàn thị Điểm, Cao bá Quát, Nguyễn Công Trứ, Tế Xương . Ngó thầy, tôi mơ tôi sẽ là nhà văn ( tôi ghét thơ và ghét tên thi sĩ - Yếu ớt lắm ) . Tôi học làm thơ đuờng luật nhưng vẫn không làm thơ . Tôi  chỉ thích văn .



  Mẹ tôi không biết là tôi vẫn lì lợm viết văn đăng báo . Cha tôi là độc giả của bài thơ và văn lần tôi 16 tuổi, mặt búng ra sữa . Người " yêu " đầu tiên của tôi là cô giáo lúc tôi học lớp nhất . Cô không đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, nhưng tôi yêu cô giáo của mình . Yêu cô khi cô vén tà áo dài màu xanh nhạt hay mặc và cô hay bảo tôi xích qua một bên khi cô ngồi xuống bên cạnh để đọc  bài, giảng bài . Tôi chỉ là thằng con nít, tôi ngờ nghệch, thỉnh thoảng quay sang bên cạnh  để ngắm mái tóc cô giáo . Mái tóc của một dòng sông .

Đó không phải là tình yêu của trai , của gái . Đó chỉ là từ một câu nói khi cô nói nhỏ lúc tan lớp :

- Cô biết khi lớn lên, em sẽ là một nhà văn . Và em sẽ viết về cô bây giờ .


Bàn tay cô chạm nhẹ lên quyển tập có chữ viết của  thằng học trò .

   Nó ngây ngô, tròn hai con mắt :

- Sao cô biết là em sẽ thành nhà văn ?


- Vì cách nhìn sự việc của em .



Tôi yêu cô vì câu cô đoán . Lúc ấy, chẳng biết nhà văn là cái  gì ? Nhà văn kiếm được bao nhiêu tiền một tháng và làm nhà văn để làm gì ?





...





  Bây giờ, năm tháng trôi qua . Ngồi yên ở văn phòng, nhìn qua ô cửa sổ, chợt nhiên đọc lại những điều mình đã viết . Ao ước có một phép lạ : Gặp lại Cô Giáo  cũ ngày ấy .





đăng sơn.fr 
 
 
 
 
dang son 07.03.2014 13:07:48 (permalink)
.
 
 


     LỜI CHÀO HỎI .


Ở một từng tuổi nào đó, ta đã gặp vô khối đủ loại người . Và từ đó, sẽ có vô khối sự vui buồn .
Gặp kẻ lạ, chỉ từ một ánh mắt, một nụ cười ( có thể có ),từ  một cách bắt tay hay một cử chỉ là ta có thiện cảm tức thì hoặc sẽ lùi lại để giữ một khoảng cách .

Tôi đã đi rất nhiều và đã gặp :

Gã kia là một người có dáng thấp nhỏ nhưng gân guốc vạm vỡ . Ánh mắt nhìn thẳng, hàng lông mày rậm rạp, giọng nói rổn rảng inh ỏi . Gã có cách bắt tay rất mạnh bạo, rất chặt như gọng kềm làm bạn có thể đau đớn khi gã nghiến môi chộp lấy bàn tay bạn và úp ngửa bàn tay bạn,mu bàn tay gã  luôn nằm trên bàn tay của bạn .
Lần thứ nhất, khi rời bàn tay của gã, tôi nhăn nhó , kêu đau . Gã cười hềnh  hệch .

Lần thứ nhì,lại bắt tay, tôi cẩn thận nhìn thẳng vào mắt gã,ấn thẳng vào giữa ngón cái và ngón tay trỏ của gã và lật úp bàn tay gã cho nằm phía dưới tay  mình .
Sợ gã không hiểu, tôi nói :- Tôi không thích kiểu bắt tay kiểu thượng phong của ông . Lần sau, nếu lịch sự với nhau thì gật đầu chào nhau  đủ rồi . Bye !

Ở đời, muốn biểu diễn sức mạnh nào đó của mình, có lẽ ta không cần dùng bạo lực . Cao to như lực sĩ không có nghĩa là sẽ áp đảo được kẻ khác . Con cọp, con sư tử to lớn nhe nanh kiểu dã thú nhưng vẫn phải chịu  sự khuất phục trước người biết dạy thú .

Sự biết lắng nghe và biết tôn trọng đối tượng vẫn là phong thái giữa các mối giao thiệp để gọi là phong cách .


Đi đây,đi đó, hẳn chúng ta đã lăn lộn và gặp nhiều hạng người để thấm, có lắm khi ta phục và  trọng nể phong cách của người đối diện khi vừa gặp mặt, từ cách nói chuyện, từ những cử chỉ điềm đạm .... Và cũng lắm lúc gặp phải những kẻ không biết điều và phép tắt xử thế .

Tôi đã gặp và  " sợ "  nhất là gặp những người không chào hỏi đúng cách để chứng tỏ sự hấp thụ có giáo dục của mình. Họ nói, họ hỏi kiểu  trống không như đang nói chuyện với một cái bóng hoặc với một người máy .

Khi tham gia viết ở một vài diễn đàn, tôi đã " gặp " những  câu viết của những người
" viết " không biết điều . Và họ vào trang viết trong một mục đích khiêu khích và chờ thái độ trả lời của mình ...( Chữ nghĩa kiểu mới của Net có thể gọi là " chém gió " hoặc là : " ném đá " ! )

Tùy trường hợp mà tôi có hai thái độ :
- Im lặng để giữ sự hiếu hòa để tiếp tục con đường đi của mình .
- Phản kháng sau khi phân tích nếu đối tượng trình bày rõ ràng lý do sự khiêu khích của họ .


Câu dĩ hòa vi quý không phải ở đâu, mình cũng áp dụng được cho suông sẻ .

Ao ước gì ở một trang viết ?

Đó là niềm chia sẻ trong sự tôn trọng giữa người viết với nhau .



đăng sơn.fr




 
 
 
 
dang son 08.03.2014 21:12:23 (permalink)
.
 
 
 
 
 



Tháng Ba của Chúng Mình .


...






ĐỂ BẮT ĐẦU CHO THÁNG BA -







Khi đọc những dòng này, bạn đừng nhìn ra ngoài cửa sổ nữa . 

Trời đang nắng đẹp hay đang vần vũ giông gió không phải là chuyện ở đây của chúng mình . Khi bạn yên ả để tìm được một khoảng khắc thảnh thơi để đọc và viết là vì bạn đang cần những điều ấm áp trong tâm hồn .



Hãy mở rộng cánh cửa nhân ái của tâm hồn bạn đi , để tôi mang đến cho bạn một tia nắng rực rỡ . Tôi ví tâm hồn bạn như một khu vườn đầy hoa tháng ba đang nở rộ . Mảnh đất của chúng mình luôn cần những ứng dụng có thật bằng chính sự thiện tâm của mình .


Trái đất này, môi trường sinh thái sẽ không còn hiện diện nếu chúng ta không cùng góp những trí tuệ, những bàn tay để bảo vệ và gìn giữ . Mảnh vườn viết của chúng ta sẽ đầy cỏ hoang nếu không có những ý nguyện và sự vun sới bằng chữ nghĩa đến từ tâm đạo .



Tháng ba này - Bạn đang có những điều vui, điều khổ não hay những điều vui mừng từ một hoàn cảnh sống nào đó . Cho dù vui hay buồn khổ, chúng ta có thể nào biến đổi những cảm giác ấy của mình để tạo nên những trang chữ đầy sức sống ?


Hãy cùng tỏ bày, và nói với nhau là làm cách nào để khi viết, ta viết bằng tất cả những hoài vọng, những khao khát để chữ nghĩa phải thật sự có một ý nghĩa đẹp đến từ Văn Chương .



Tháng ba đang ở trong tay chúng ta . Nói với tháng ba đi : Nói rằng sứ mạng của một nhà văn là dấn thân với đầy đủ ý nghĩa từ đời sống và cách cảm thụ của chúng mình .





Xin chúc bạn có nhiều niềm tin ở cung cách viết của mình .







đăng sơn.fr








.

ds.

 
dang son 10.03.2014 13:24:45 (permalink)
.
 
 




NgỘ NGHĨNH .





Buổi sáng, thức dậy sau một đêm đã ngủ quá ngon, nằm mơ quá đẹp .

Ra vườn, ngửi mùi sương, nghe sự tĩnh lặng của trời sớm . Sau ly cà phê s
a đầm đậm, thấy nhớ những trang chữ . Ngồi im ỉm trong cái xó bếp, chưa biết mình sẽ nghĩ gì, viết gì...



Chữ có khi như chạy trốn trong cái ngõ ngách của chính mình . Mở một trang viết của hàng xóm, đọc và tủm tỉm cười .



Vậy thì lại có cái để viết . Ghé thăm hàng xóm và viết cho cô :




.




THĂMNHAU





dangson.fr







' ....Xin chào cô hàng xóm tên là Gió
và chào tất cả các vị đã vào thăm trang " Quẩy " của cô .





Đã là hàng xóm thì lẽ nào không ghé thăm nhau .


Khi ghé thăm để len lõi đọc những ý nghĩ ngồ ngộ từ cách dụng ngữ của cô Gió thì thấy lạ và tủm tỉm cười ( Cười xong thì thấy mình hết bị " bí " khi viết .... )


Đọc lời góp ý của cậu chàng Ốc thì phải đầu hàng . Cậu viết :


Những người đàn ông có vợ là người để ta làm ngơ, có phải?
Đấy là tuỳ thuộc mục đích chủ quan của mỗi chị. Những ai muốn kiếm đối tượng để giao lưu ngoài lề thì rất nên để ý những người có vợ vì các anh ấy không thể đòi hỏi nâng cấp quan hệ lên đến hôn nhân, không thể đeo theo các chị kè kè trong các giờ hành chánh. Còn những ai muốn tìm đối tượng để lập gia đình thì càng phải để ý những người có vợ vì các anh ấy vừa có tinh thần, vừa có quyết tâm và có sẳn kinh nghiệm lập gia đình, tức là hội đủ mọi điều kiện cứu xét và tuyển lựa.

Nói tóm lại là không nên loại bỏ một cả một thị trường nhớn chỉ vì một trở ngại khách quan (có vợ). "



Thấy ơn ớn và hết ý kiến vì tính cách " triết lý khôi hài " cao độ của cậu ấy !




Hay lắm ! Rất vui .



Cô Gió này !


Tôi xin phép cô để cõng vài bài viết của cô vào blog tên là Chúng Mình " của tôi để mần thịt và có chuyện để viết nhé cô ( Tôi thích bài Phức Tạp lắm !)


Chúc cô lúc nào cũng vui và nghịch ngợm đều với chữ nghĩa để đơn giản đời sống này. '



Thân ái .





đăng sơn.fr




** Extrait :

Bài tên " PHỨCTẠP " của Lòng như Gió - dactrung.net




5.


Một ngày, ngồi trong phòng khách ở phi trường, nhìn xuống tầng dưới, tôi thấy một người đang ngước mắt ngắm nhìn hay kiếm tìm gì đó xung quanh. Người ấy lúc ấy chỉ có một mình, và diện mạo giống Anh.

Tôi chợt nhận ra sự hấp dẫn của những người một mình.

Vì, nếu đó là Anh, và Anh đi một mình, tôi sẽ chạy đến hỏi han, anh ơi anh bay chuyến nào, mấy giờ, chuyến của em còn nửa tiếng nữa. Anh sẽ nói, vậy mình ngồi tán dóc tí…

Nhưng người ấy không phải là Anh. 

Hoặc, nếu có gặp Anh, nhưng Anh không một mình, mà lại đi với vợ con, tôi sẽ làm ngơ, cho khỏe, cho yên, cho đỡ rộn ràng, cho đỡ “phức tạp”.

Những người đàn ông có vợ là người để ta làm ngơ, có phải?

Và, trong khi ta phức tạp, ta lại phải né tránh sự phức tạp, có phải?



dang son 13.03.2014 02:35:27 (permalink)
.
 
 
 
 







chuyện ĐỜI CŨ và MỚI .






__________________________________________________ ________




1 -


Ngày xưa, ở xóm nhỏ, tôi quen với một con " Mọt Sách "




Con Mọt này có dáng thư sinh, cao ngong ngỏng, ăn nói như trang sách. Tay chân hắn khẳng khiu kiểu học trò trói gà không chặt . Đến nhà, lúc nào cũng thấy hắn ngồi bên cửa sổ, sách đầy bàn .



Hỏi Hắn :


- Ông hay đọc về cái gì ?


- Tôi mê đọc về Khổng Tử, Lão tử, Nguyễn Hiến Lê và sách thánh hiền .


- Ông định lên núi để tu ?


Mọt trầm ngâm, không trả lời . Rủ Mọt đi đâu chơi, Mọt cũng lắc đầu .



Bẵng đi, vài tháng sau , Mọt bỏ sách, bỏ trường đăng lính ra chiến trường .


Bẵng đi, buổi chiều nọ, đi ngang, ghé thăm hắn, thấy ở phòng khách có quan tài, phủ cờ lính tử trận . Mẹ hắn gục đầu trên quan tài, khóc than hết nước mắt .


20 tuổi - Trẻ quá để chết vì súng đạn . Mọt ơi !


Khuôn viên đại học từ lúc ấy buồn hiu . Tôi nhìn sách, nhìn vở, sợ và ngán ngẩm .







2 -



Con Mọt này vạm vỡ ( hình vuông ) Ăn to, nói lớn .



Mọt này yêu thích truyện kiếm hiệp và thích xem phim chưởng . Hắn nói chuyện y hệt những nhân vật trong truyện, trong phim . Hắn viết ba cái lăng nhăng khi làm thơ kiểu kiếm hiệp .


Rồi Mọt cũng đi lính . Thời gian sau, nhà lính cho Mọt về nhà vì Mọt bị khùng .





3.


Chuyện bây giờ .



Mỗi tuần, hay ghé tiệm bán đầy sách báo, tôi thích thứ đi ngang những quầy sách và kín đáo ngắm nhìn những con Mọt sách tân thời rất dễ yêu và dễ thương ở những hàng ghế bọc nệm .


Có người lớn mê đọc truyện tranh . Có kẻ ngồi bệt xuống sàn gạch trải thảm say mê với từng trang sách . Ở đầu kia là những hàng bán máy móc, thấy bầy la liệt những cái máy loại Reader Book điện tử và thấy rất ít người ghé xem hoặc mua chúng .



Tôi không phải là một con mọt sách để gặm những trang giấy . Khi cần đọc, tôi chọn điều cần để đọc . Tôi ghét kiểu mọt và mối để gặm mòn mỏi những trang giấy, cho dù là giấy có mùi thơm thơm .



Đọc là một hành động , và ta dùng trí tuệ khi đọc . Nếu ta ngốn kiểu ngấu nghiến thì ta sẽ bị bội thực . Đã có hàng trăm, hàng ngàn người ra sách theo phong trào kể chuyện . Ở tháng 2, tháng 3 này, tôi đã lướt ngang những tựa sách mới ra, trong số ấy, tôi đếm được hơn 10 đầu sách viết về loại bị cưỡng hiếp và cung cách phá vỡ sự im lặng đè nén . Nhiều đầu sách chính trị để lập đi lập lại những chuyện bê bối, tham lậm của hậu trường chính trị ....


Lờ chúng đi cho được việc .


Con mọt sách chỉ là con mọt sách có hình ảnh mài mòn, vò või . Ngốn xong những trang giấy đầy kín mực của chữ , mọt sách sẽ giữ lại điều gì để viết ? Viết gì ? Viết để nhại lại như chú bò gậm cỏ ?




Tôi không thương, không gửi lời chào hoặc thăm hỏi những con mọt sách .


Hy vọng khi rời những trang sách, người đọc sẽ hoàn toàn tỉnh táo để biết mình cần gì khi đọc và khi viết về những điều cần viết .





Nếu chỉ là con mọt, con mối để gặm nhấm, thì e rằng rất khó tiêu . Viết gì để góp phần cải tiến xã hội bằng những hành động thiết thực hàng ngày ? Và khi trầm lòng, tìm bàn viết, mình sẽ rất thức tỉnh với chính mình sau khi thu nhận điều cần thiết .







đăng sơn.fr

 
 
 
 
 
dang son 14.03.2014 15:13:38 (permalink)
.
 
 

_________________________________________________________________________________

* DạO TRONG những Ý NGHĨ ...






.







( photo by Gtmt - dactrung.net )





Đi dạo ở vài trang viết - Mắt chạm phải một câu viết của một người hay làm thơ, cô không thuần viết về văn -

   Cô viết nguyên văn như sau ở cuối bài tâm tình :  

  " Một ngày nào đó tôi không còn chữ tôi vẫn còn...Biết thế tôi vui để còn viết mãi !  "



   Đọc như thế ,để câu văn ấy rõ nghĩa hơn, tôi phải thêm vào hai dấu phẩy ngắt câu để câu văn được rõ nghĩa hơn :

- " Một ngày nào đó  tôi không còn,  chữ tôi vẫn còn...Biết thế , tôi vui để còn viết mãi !  "
 
 
....




      Đó là sự suy nghĩ của người viết muốn để lại chữ nghĩa ấy, tôi không nghĩ như thế với cái tham vọng " để lại chữ " ( có thể là mình đang chán ngán những điều mình đang viết ư ? )


      Viết trong thứ ánh sáng riêng biệt, viết trong nỗi lặng thầm nhất từ tâm hồn - Rồi có đôi khi đọc lại, mình có cảm tưởng chữ nằm trên trang giấy, trên màn ảnh bay vào một khoảng hư vô .


      Có phải những người viết là những người cô đơn nhất ở một việc làm rất cô đơn ? Viết làm gì ? Viết để ai đọc và sẻ chia  ?



      Nhìn lại  những quyển sách và khoảng không bên tay phải của tấm ảnh của một người viết loại văn cực ngắn , cảm thấy nỗi trống trải đang vây quanh ,chữ thoát hơị ,chữ bay đi - bay đến ý nghĩ của ai đó tình cờ đọc mình . 




Chữ đi dạo như giữa hư không ......







  đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
dang son 16.03.2014 22:15:42 (permalink)
.
 
Đăng vào: hôm nay, 03:07 PM

dangson.fr











Có PHẢI LÀ như thế không ?







Đang định từ giã một vài diễn đàn viết vì chán nản, nản chí ( vì viết là một hành động ném viên sỏi vào một khoảng thinh không  )



Chiều, đi làm về . Nhận được một lời góp ý nho nhỏ của một cậu trẻ :


Cậu vào chủ đề Viết Để Làm Gì ỏ viptruyện.vn và để lại chữ : "  Đừng nghĩ  rằng người viết sẽ cô đơn - chú ạ "




Ô hay !





Viết là đối diện với chính mình, với những đắng cay khi đã đi rất nhiều và nhìn thấy những phũ phàng giữa người và người - Kể cả ở những người viết với nhau : Họ - những người mệnh danh là  biết  viết, biết đọc . Họ sẵn sàng làm ngơ trước những lời chào hỏi trân trọng hoặc nhẹ nhàng ...

Họ - Họ ngồi trước bàn phím, họ đọc gì ?


Họ dùng thời gian của họ ra sao trước những câu góp ý, trước những tình người viết ghé đến hỏi thăm người viết ?



  Đôi khi, cảm thấy trong lòng họ là muà đông rất lạnh .



   Phải rồi . Lòng người nguội, cứng khi thế kỷ mới  của họ từ những phớt lờ, đo lường bằng những sự quay lưng .



Họ viết ư ? Viết bằng gì với trái tim như những muà đông lạnh nhất ?




Cô đơn khi viết - là như thế .







đăng sơn.fr


( viết cho những trái tim rất lạnh ) 
 
 
 
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 29 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9