VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 22 của 29 trang, bài viết từ 316 đến 330 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 20.01.2015 12:29:47 (permalink)
.
 
 
 HẠ THỦ



__________________________________________________________________________________






   Chuyện nhỏ và có vẻ thừa thãi với chữ  " THỬ " .

   Thử lôi mình ra để phản biện với chính mình ( contradictoire - mâu thuẫn - đối chiếu )

   Ai cũng biết là trong chính mình có cái ác và cái thiện . Ác và thiện lắm khi nằm trong câu nói và hành động, cử chỉ .   Con người cần ánh sáng và bóng tối . Ánh sáng tượng trưng cho sự thật, bóng tối có thể là hình tượng của sự mù mờ ( ác tâm như câu nói xưa : Bóng tối của tội lỗi )


  Ta đứng trước sự quyến rũ của sắc đẹp , quyền lực - Ta nghĩ gì và tâm trạng  đang ra sao ?    Lắm khi cái ác của ta hiện rất rõ ở đuôi mắt, ở một nụ cười châm biếm .

       Có những ngày lẩm cẩm, tôi thử lôi tôi ra và hạch tội mình như kiểu phân tâm của tâm lý học .
    Tôi nhớ lại là mình đã cáu kỉnh trước  những sự đời đáng cáu và tôi hạ thủ .   Trong truyện kiếm hiệp có chữ " Hạ Thủ " kinh khủng đó : Tàn sát không nương tay, Lạnh ! Khốc Liệt ! Nhanh ! Gọn !

    Ở xứ Âu Châu, sự tàn khốc nằm ở câu nói ngắn, gọn : - Im đi . Dẹp đi . Không còn chuyện gì để nói . Và tôi đã nói vơí một vài kẻ : " Chấm dứt giữa chúng mình " . Nói xong, quay lưng, quay bước .

    Ít khi  tôi ân hận khi đã hạ thủ bằng câu nói ấy ( dù trong một tích tắt  mình thấy mình ác - Nhưng không độc ! )

     Hạ thủ bằng hình thức biến kẻ đối diện thành người vô hình và không nhắc lại chuyện cũ . Thời gian phủ bụi mờ trên ngôi mồ dĩ vãng . OK - Xong .



        Ở một người viết lách , hắn đã phải đấu tranh với chính hắn qua những câu viết màu mè ảo dạng ra vẻ thơ văn . Chuyện này không khó như kẻ chuyên nghề dối trá : Nói để  làm đẹp lòng và trục lợi . Con cáo sẵn sàng ca tụng chú chim trên cành để đớp miếng phó mát từ miệng chim .

     Là người viết, tôi  tránh chọn hình ảnh  của chú cáo già ấy , tôi thấy rất rõ thứ ánh sáng và bóng tối trong tâm hồn mình . Cái thiện nhỏ bé làm sao để thắng được cái ác rất to lớn của cái TÔI vừa vĩ đại vừa tầm thường ?

    Hình ảnh của cái ác và cái thiện hiện rõ từ những câu viết hay là những lời góp ý khi cần góp ý .



     Tôi mong muốn dùng một phần nào cái thiện để cất chữ " Hạ Thủ " vào  bóng tối của riêng mình .


   Mong là như thế như tâm niệm ( Nammôdidà & Amen )



 đăng sơn.fr


 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2015 12:37:06 bởi dang son >
dang son 21.01.2015 09:39:21 (permalink)
..
 
 
 
 
 
 
 
NTCN.
(nguyễnthịChữNghĩa )

.





 
 ( Viết trả lời cô bạn viết ) -
 
 


Cô Nâu nà !


Anh mở cửa nhà ở đây và bên ViếtĐểLàmGì , thấy chữ của cô ghé thăm ( Có 4 chữ viết tắt : NTCN )



NTCN cũng có thể là mật số , bí danh từ chữ " Người Tình Câm Nín - vì nhiều lý do . Và Nâu đã nêu ra ở những câu viết ở đầu bài như :




Loài chim lạ không dễ cho người ta tiến đến quá gần nên khoảng cách đã được đặt ra.

** Sự im lặng giúp cho mọi người không phí phạm nhân lực một cách vô ích.

*** Phải tắt một ngọn đèn và mang ánh sáng của ngọn nến đó soi vào buổi hoàng hôn.

**** Tánh tự tôn khó lòng gột dứt khi đã lỡ mang gương mặt phong trần cùng tướng hào hoa của quý công tử trong buổi dạ tiệc đã làm nhức nhối bầu không khí.


...












T
ừ 4 câu của hNCS như thế , người ta có thể thấy chân dung của người yêu tên là nguyễnthịChữNghĩa - - -




( còn tiếp... và sẽ đi dạo với NTCN ở chủ đề 
- viết để làm gì ? )







< Chúc cô Nâu vui, khỏe .




đăng sơn.fr



 
dang son 21.01.2015 10:40:30 (permalink)
.
 
 
 
 
 
CHÂN DUNG
của Người Tình .
 
 
 ------------------------------------------------------------ < <
 
 
 
 
   Nếu muốn chụp ảnh hoặc vẽ hình người yêu, người tình của mình , ta phải có một nguồn ánh sáng đủ để soi khuôn mặt và hình dáng nhân vật .
 
   Biết là rõ ràng như thế sau khi đã có rất nhiều người yêu , người tình bỏ mình ra đi - có khi họ nghênh mặt, quẳng lại chiếc giầy như ném vào mặt, hoặc họ tát cho vài cái sưng vều mặt mũi ở một ngày nào xưa - xưa .
 
     Sau lưng họ , đằng trước mặt mình là những cơn bão tuyết , là gió lộng hoặc là mưa phùn - Lạnh ! Cóng và sau đó là  cả một khoảng trời câm nín .
 
 
 
     ...
 
 
    Ở một quãng đường , ai cũng cần có ánh sáng để soi đường đi .
 
   Có những lúc, mình sợ  thứ nắng chói chang nóng rừng rực của một mùa hạ thiêu đốt giữa buổi trưa nên tìm một bóng mát, ngồi hàng quán , gọi ly nước và ừng ực hạ hỏa . Ngắm nhìn thiên hạ qua lại trên đường phố và thấy vài cảnh tượng hay hay hoặc kỳ khôi ...
 
   Có những lúc sau buổi chiều là bóng đêm xuống , thêm vài trận gió, trận mưa ngậm ngùi, lại thấy chán chường với cái bóng tối nhá nhem từ ngọn đèn đường trên hẻm vắng . Trở về nhà , tìm  lại hơi ấm và nỗi lặng tĩnh .
 
    Góc nhà , có ngọn đèn đủ sáng, có những quyển tạp chí, những quyển sách đang đọc dở dang . Mở máy nhạc, nghe dạo khúc dưong cầm, nghe tiếng vĩ cầm dìu dặt lại thấy nhớ, thấy thèm gặp người yêu của mình .
 
 
      Nói thì phải làm . Nỗi nhớ ấy đang tràn đầy trong nhịp tim và trí óc . Mở cửa bàn giấy, tìm người yêu . Nói với nàng " anh nhớ em " " Anh đang thèm chụp ảnh và vẽ chân dung của em thêm một lần nữa "
 
 
     Nàng dịu dàng lắm và nàng cười với cái gật đầu thấy mà thương ơi là thương . Nàng hỏi thêm một câu nữa :
 
     -   Đủ sức, đủ tỉnh táo sau một ngày làm việc để ôm em không ?
 
 
      Là kẻ kiêu ngạo hay làm bảnh, mình gật đầu và bắt đầu yêu nàng .
 
 
     Để yêu thương nàng  như bao lần, đừng hứa hẹn, đừng thề thốt gì bằng lời đầu môi chót lưỡi . Hãy thật tình với nàng bằng những ngón tay được sai khiến bằng những ý nghĩ .
 
     Nghĩ gì khi đang có nàng ?     Trí nhớ hoạt động để nhớ lại những ánh mắt, những môi cười từ  vài khoảng khắc trong ngày . Những sự việc bắt đầu bằng hình ảnh những người chăm chỉ với việc làm và yêu thích  công việc của họ . Nhớ lại  một  tiếng kèn inh ỏi của kẻ nổi nóng khi lái xe với thái độ hung hăng làm người lái xe đằng trước cũng nổi cơn bực mình, mở cửa nhảy xuống đường cãi vã . Người bàng quang qua đường  quay đầu quan sát  tình hình để sửa soạn  xem phản ứng của người đang bốc hoả , nóng máu .
 
   Nghĩ gì khi đi ngang sạp báo, bật cười lặng lẽ khi thấy những cột báo đang ra sức, ra vẻ bảo vệ tự do báo chí  với những khẩu hiệu in đậm ở trang nhất   : " Je Suis Charlie " sau cái thảm họa chết người của toà báo  Charlie  Hebdo   ?     Báo chí cần sống vì tiền và thương mại nên chuyện bám víu vào những thảm cảnh và tin giật gân là chuyện phải làm của họ . Kệ họ . Mình không nhào vào tiệm mua thêm để nhét vào đầu  điều đã đọc thuộc .
 
 
    Đến với người yêu của mình thì trân trọng . Ngắm  nàng , nghe sự im lặng của nàng và viết điều cần viết . Nàng hiểu . Bởi thế nàng chung thủy ở lại với cái tên " nguyễnthịChữNghĩa " rất ấm, rất tình .
 
 
 
 
 
   đăng sơn.fr
 
 
 
.
dang son 23.01.2015 15:46:31 (permalink)
.
 
 
 
Hello < Bonjour .


























 " <   Bonjour is a French word meaning "good day". <








Là kẻ dậy sớm nên lúc nào  tôi cũng yêu buổi sáng . Chỉ cần nhẹ nhàng rời giường chiếu , mơ mơ màng màng với hình ảnh nào đó còn sót lại từ giấc mơ . Khó có thể mà nhớ lại mình đã xem đoạn phim nào không rõ rệt khi ngủ mơ .

     Ánh đèn vườn bên dưới cho mình biết là trời đang lạnh lắm , những bãi cỏ giăng sương đầy ấp và màu trắng đã khoát đầy trên mui  hàng xe đậu im ỉm dưới kia .


      Pha cà phê uống với một viên đường hình vuông và tự dưng sực nhớ lại bài văn viết về cà phê của con bé  kia . Cách hành văn của nó như kiểu viết của con trai với cá tính dữ dội, lì lì . Và nó đã dùng cái lì ấy để lạng qua chuyện lạm bàn về tình yêu ....


       Đụng đậy ở góc bàn bếp, thoải mái thả ý nghĩ về bài viết ấy .Và nhớ là đã xin phép nó để tải lại bài Cà Phê Dở Ẹt vào :  Nous - Chúng Mình như một món quà văn nghệ .  Chẳng nghe, chẳng thấy con nhỏ tập tành làm nhà văn ấy  cám ơn câu nào .


       Có lẽ là ở đợt sống mới và cách suy nghĩ kiểu nhanh, gọn, lẹ và từ ngày Steve Jobs cuống quýt khênh cái Iphone, Ipad biến sang bên kia thế giới, người trẻ luôn tiết kiệm lời cám ơn ( ? ! )


    Không biết .


   Chỉ biết là con nhóc chưa có chứng chỉ nhà văn ấy giở trò vòi vĩnh :

- Thấy chú viết bài và đã được bạn đọc tặng nhiều hoa . Chú chia bớt cho cháu đi .

- ............


    Muốn viết văn và có mộng làm nhà văn thì phải biết nghe sự im lặng sau những dấu chấm dài như thế .


    Cô nhà văn dỏm đầu bị cúp điện không cần hiểu . Lại tiếp tục ỉ ôi , lèo nhèo :

- Hãy tử tế tặng bông cho cháu đi, như sự khích lệ để cháu và các bạn khác viết chứ .

- Tôi ít khi tặng hoa cho ai, nhất là tặng cho phụ nữ , cô .


   Con bé tỏ mặt giận sau khi dông dài kể về Robin de Bois ngày xưa hay làm việc thiện để cứu người nghèo khó ( Theo cô thì tôi thuộc loại nhà giàu để phải tỏ lòng từ bi và nghe lời trẻ nít dụ dỗ để tặng những đóa bông hoa ít ỏi còn sót lại của mình ở vườn văn, thơ )


    Thấy thắc mắc :  " Chả lẽ hắn định vơ  hoa để mở tiệm bán hoa ?  "


   Đành lắc đầu , kiếm cách nhỏ nhẹ :

 - Đừng kỳ kèo mà, nhóc . Ở các chỗ ấy, lỡ bạn đọc mà thấy chú chạy theo từng bài viết để tặng hoa cho Nhóc, họ sẽ nghĩ là chú đang  si mê Nhóc .Tội chú . Vả lại chú không phải là fan của cháu .


    Ở một người viết , ngoài sự kiên định để đọc và ghi nhận khi cần nắm vững một vài điều căn bản của kỷ thuật viết , tôi nghĩ là ta phải có thêm độ 61 % của sự kiên trì và lì lợm .

   Kiên trì để có thể vượt qua một khoảng khắc nản trí nào đó . Lì lợm để chọn lối đi từ cách thức lèo lái con chữ của mình .  Tất cả là sự thử thách trên con đường viết .


    Người viết khi nhận được sự khen tặng tượng trưng bằng những bông hoa  thì vui ( khi hoa bị héo theo bụi thời gian thì người viết sẽ ra sao ? Hắn phải tự khích lệ hắn bằng những động riêng như thế nào  ?  )


    Tôi nhất định không tặng thêm cho con nhóc lèo nhèo ấy thêm một bông hoa nào cho dù đoán là nó sẽ làm mình, làm mẫy giận hờn lắm và có thể sưng mặt cắt đứt  mọi liên lạc ( trong những ngày mưa gió sắp đến ... )


     Khi Nhóc giận chú,  Nhóc sẽ có thêm điều để viết với những ý tưởng khi khám phá thêm hương vị của ly cà phê rất đắng . Màu cà phê có thể là tượng hình của bóng tối riêng khi mình tự ngẫm lấy chính mình.



       Thời gian sẽ trôi .



     Những cánh  hoa sẽ héo úa như tình người pha giữa lòng đời . Ta có thể bật ngọn đèn để ngồi viết . Ta có thể tự mua cho mình một bó hoa đẹp và cắm vào lọ trên bàn viết . Khi viết, ta mỉm cười trong một ý nghĩ thoáng qua : " Hoa héo , tình héo , chữ nghĩa thì ở lại  "



   Làm thế nào để chữ viết ở lại chứ ?


   Có vài cách như nói câu ' Hello - Bonjour ' với ly cà phê trên bàn viết của mình .









   đăng sơn.fr
 
 
 
macdung 25.01.2015 23:44:16 (permalink)
A Ha Rồng đến nhà Tôm. Và con tôm ấy đang đọc bài của anh đây!
Có người yêu cầu đừng hẹp hòi như thế. Đối với MacDung chỉ có giới tính, không có chú cháu. Phim Việt bây giờ chuyển cảnh nhanh lắm. Xem chừng con bé sành điệu hihi.......
dang son 25.01.2015 23:48:35 (permalink)
...
 
 
 
 
 
 
Ngộ há !
 
 
 Sao MacDung lại dùng chữ ' Rồng và Tôm ' ?
 
 
 Ở hai người đọc và người viết là một sự trao đổi tử tế khi có điều để chia sẻ .
 
 
   Khi viết và đọc , chúng mình  tìm thấy nhiều vui buồn .  
 
  ChúcMacdung ( con trai hay con gái  ? ) vui và bình an..
 
 
thân ái
 
 
 
 nđs .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2015 23:53:43 bởi dang son >
dang son 25.01.2015 23:59:34 (permalink)
.....
 
 
 
GặpNhau
ở Chữ Viết .
 
 
 
.....
 
 
 Mỗi người viết có thứ gọi là bút pháp riêng của họ .
 
      Thế giới của họ là những điều kỳ lạ nếu có thể gọi là những điều đã nhìn , đã nghe và họ dùng ý nghĩ để mong vẽ lại như một bức tranh có màu đậm nhạt .
 
    Tôi viết đơn giản để biết là mình lúc nào cũng yêu thứ âm thanh rất trầm lắng từ thế giới chữ .
 
 
  Vậy đó . Đơn giản như nắng và mưa .
 
   Viết lách , có phải là một hình sống đến nhiều đời sống trong cùng một lúc  ?
 
 
 
 
 đăng sơn.fr
 
- viếtVớiNhữngĐiềuBuồnVuitừNhau -
 
 
 
 
 
...
 
 
dang son 26.01.2015 12:38:20 (permalink)
.
 




VIẾT
( để thấy Mình kHông còn Như XƯA  )



___________________________________________________________________________________________






    Giữa hai dòng viết là khoảng thời gian đã và đang trôi . Dòng nước đời có soi bóng thời gian .

    Phải rồi, ngày nào đó , tuổi thơ, tuổi trẻ khoác bụi trên áo trắng đến trường , vui với bạn học trên sân trường , vui khi thấy tờ bích báo của các lớp trên tường . Lắm khi thấy buồn buồn , nóng mắt khi so sánh cách trang trí, cách vẽ của các lớp khác đẹp hơn lớp của mình ( Lúc ấy , còn non trẻ nên không hiểu được là trời cho mỗi người có một hay những năng khiếu riêng - Câu hỏi " Tại sao họ vẽ đẹp hơn mình ? Tại sao họ có những đường nét, những cách pha màu sắc đẹp đến thế ? ... ) Quay đi, rời những trang báo tường , lòng phân vân ray rức ......


    Tại sao phân vân và ray rức như thế chứ ?

   Có phải vì sự tự ái, tự tôn với cái tôi của mình ?!


     Đã mang cái tôi đến lớp học vẽ , cặm cụi với những nét thảo chân dung , liếc mắt sang các học viên khác, chiêm ngưỡng đường cọ, nét vẽ của họ rồi lại đỏ mặt muốn ném bút , ném cọ xuống đất - Trong khi đỏ mặt như thế thì thời gian trôi để đưa cậu học viên đầy tự ái ấy về chỗ họp sửa soạn là tờ bích báo khác .
        Nhìn thằng bạn học , nó chưa đi học vẽ một ngày nào , nó vẽ đẹp như thần ở những bức hí họa , mình  lại lên cơn ...... Trong khi mình len cơn khùng thì nó ngoáy, nó  múa cọ , múa những màu sắc thần tiên của nó . Hít một hơi dài , dấu cái mặt bí xị đi để hỏi bạn :
   -    Mai mốt lớn lên , mày thích làm họa sĩ hả mày ?


   Bạn học ngừng vẽ , ngần  ngừ :  - Chưa biết . Đừng hỏi ta như vậy nữa mất thì giờ , tao vẽ xong, mày viết bài đi .


        Thời gian hí hoáy vẽ chữ dưới những đường nét trang hoàng của bạn . Mình viết tùy bút, viết rất nhanh và cố gắng viết thẳng hàng bằng nét bút lông nét nhỏ, mịn . Ngửi mùi giấy, ngửi thấy mùi mực tàu chưa kịp khô .

     Mình không thể vẽ đẹp hơn nó thì mình vẽ bằng cách viết , mình vẽ một tâm trạng học trò đầy ham muốn, đầy ray rức ở sân trường có lá mơ .   Thằng nhóc học trò đang lớn để thấy những giấc mơ có thật và không có thật .


      ...



   Thời gian vùn vụt đi qua . Có những ngày xa xứ, đi bộ rất lâu ngang trường tiểu học, lại nhớ về những ngày làm báo tường . Chẳng biết thằng bạn vẽ kia đã trở thành cái gì ? Chẳng biết nó có còn vẽ nữa không hay là khi trở thành đàn ông với những vết nhăn trên trán , vết ngày tháng đã làm nó biến thái, biến dạng ?

     -     ????? ....   -


    Có những câu hỏi mà không có sự trả lời . Biết thế nên quay đầu nhìn cái bóng đàn ông của mình đang di chuyển theo những bước chân trên hè phố muà đông , hạ ống kính xuống đất, chụp thử cái bóng của mình đang in trên dãy lá trên mặt đất kia . Ngỡ ngàng thoáng  chốc :  "   Đàn ông kia !   Ngươi là ai sau khi đã là ai ? "


    Triết đấy ư ? To Be ?


     Ngươi đã không trở thành họa sĩ như đã có lần mơ ? Ngươi bỏ cọ, cầm bút và ngươi viết gì cho ra hồn ? Viết cái gì ? Viết để làm gì ?




     ...

 Đi ngang dòng sông , thấy lạnh . Chợt thèm hơi ấm . Chui vào quán cà phê , ngồi rất lâu với hàng chữ . Thấy mình có thể làm ấm những ngón tay trên phím chữ , nhận ra một lẽ là bây giờ mình gõ chữ  nhanh hơn là cầm cây bút viết trên mặt giấy .

 Thời gian là như thế đó sao ?










 đăng sơn.fr
 
 
 
 
dang son 27.01.2015 22:03:44 (permalink)
.
 
 
 
- ( vì Lẽ ---- )



.














MÀUSẮCtừNhau






         Khi nhận của ai một thứ gì đó , có nghĩa là mình mắc ơn - như kiểu ân oán giang hồ ) - Ở đời này, tôi đã có may mắn nhận được nhiều thứ lắm như một trong những ân sủng của thượng đế và tình người .


      Cám ơn bằng  lời nói không đủ . Biết là như thế , nên cần viết như cách trải lòng và viết với thứ ngôn ngữ rất riêng của mình .



     Đã lâu, bỏ cọ không vẽ tranh , chỉ ôm khư khư cái máy chụp ảnh và bầu bạn với chữ nghĩa ngoài công việc làm hàng ngày . Bây giờ , mình thử viết bằng ánh sáng pha đủ thứ màu sắc và sẽ thực hiện những gam màu ấy ở blog ChúngMình khi có đủ thì giờ như người nhiếp ảnh viên và người họa sĩ phải dùng tâm hồn và thì giờ  để ( ................. )





*


   Hoa Hồng .


     Trong vườn nhà, có 6 loại hoa hồng ở những chỗ đầy nắng ấm . Tâng tiu lắm như nựng nịu người yêu dấu . Mỗi tháng 5, hồng nở, hồng e ấp .  Nụ hồng bé bé luôn có cử chỉ e thẹn của nụ biết cười .

    Bây giờ là tháng giêng . Vườn hết hoa hồng rồi . Đành lục lọi trong góc vườn của tâm hồn để tặng cho một bà mẹ biết yêu con sau bài viết những cánh hoa hồng đẹp nhất và nói với nàng :  " Cám ơn bài viết của Em - Anh là đàn ông , và anh cũng biết cách yêu thương con cái như em - Cảm ơn chữ nghĩa của em ''


    Nụ hoa khác - Hồng như màu môi tuổi trẻ năng động - để tặng cho một con bé khác vì bé đã dại dột tặng chú người viết tất cả những nụ hoa còn lại sau một bài viết .  Màu hồng có pha sắc thái của một bầu trời đang lạnh và cũng rất ấm ở xa ........





   *





     Đỏ Au ...


    Ai cũng biết là ở công nghệ quảng cáo , họ hay dùng màu đỏ để khiêu dụ kiểu bắt mắt . Màu đỏ rực biểu hìệu sự sinh động , nổ lực và kích động loại R'n' R .


    Khi ai trêu ghẹo gì đó quá đáng thì hai gò má mình cũng đỏ au thấy nực .  Ở vườn cây trái, trái chín đỏ au au thì muốn  hái xuống, ngoạm vài dấu răng cho đã thèm . Khi tặng hoa hồng cho một người thì chọn hoa hồng đỏ như ý nói " Chao ơi ! và ơi ơi ! Tôi thương ( anh )  ( Em ) hết cỡ nói .

     Tặng hoa , nhìn sâu vào đôi mắt , nói lời nói thật tình thì dẫu mai này hoa có héo thì tình còn ở lại - Ở rất đậm sâu trong góc trai tim có máu ấm .


    Ấm như một nụ môi .



   *

     Trời Xanh ở ánh mắt .









   Tôi nghĩ là  tất cả những  người làm thơ, viết văn là kẻ nói xạo .


   Làm gì có màu mắt xanh ? !      Làm thế nào để thấy  màu xanh trong mắt người ta đang là màu nâu ? Họ tưởng tuợng cho ra vẻ mà thôi . Họ xạo ke đó ( Đừng tin họ mà bán lúa giống ) -----




    Tôi không phải là nhà văn , là họa sĩ cái khỉ khô gì ? Nghề của tôi rất khó chịu - Nói ra thì mất lòng lắm !



    Tôi viết những dòng này khi nhìn ra ô cửa sổ . Paris đang có nắng ( màu xanh ) Trời pha mấy xám  như trong tranh vẽ của bức ảnh mà tôi sẽ tải khi  bắn ống kính ra ngoài hành lang .


     Tôi hình dung đến những ánh   mắt nâu đang đọc những dòng chữ này và có khi mỉm cười ở vòng môi hồng - hồng .




 Màu xanh là màu tôi  rất thích vì nói đến những kỳ vọng .
Màu xanh của bạn ra sao ?
 Xanh lơ ? Xanh đậm ? Hay là rất nhàn nhạt ?  - Tùy lúc . Phải vậy không ?



     Màu xanh của tôi sẽ  là những bức thư tình nhỏ nhẹ . Xanh lơ lững như khi bạn uống ly cà phê bỏ rất ít đường ( 1 viên màu trắng và nhấc ly có ánh đen để nhâm nhi ... ) Buồỉi chiều, buổi tối của bạn đang  pha nét ánh hồng nhung và bạn thoải mái đọc những gì tôi đang viết .



    Màu xanh của tôi đang hoà với màu mắt nâu của bạn trên màn ảnh màu trắng tinh nguyên như màu của buổi sáng ngoài kia .



 Buổi đêm đi qua là sẽ có màu trắng ngoài ô cửa . Mở ô cửa của bạn đi , tôi sẽ đón bạn với màu áo trắng ....






    **Trắng Nguyên buổi hết đêm .


.


 Đen là phản  nghĩa với màu trắng .

 Đen là bóng tối và trắng là ban ngày - Ying & Yang .


   Buổi sáng chià tay, từ gỉã bóng tối ban đêm . Mặc áo trắng đi học và thấy mình lớn lên với mà trắng của màu giấý thơm mùi mực . Và mình - dĩ nhiên - kết hợp màu nắng với màu trắng . Trên khung trắng ấy, mình để một dấu chấm ( tượng hình cho đồng tử của con mắt đen thui như hạt nhãn lồng )


    Nói với con mát ấy - nếu mình là con trai :


   - Hay mở  2 con mắt để nhìn anh đi .


 Người có con mắt đen thui như hạt nhãn líu lo :

    -  Để làm gì ?



 Câu hỏi ấy thấy mà khó trả lời .


 Bằng 2 cách trả lời - Vui  và buồn , buồn :


 "  Nhỏ à . Bây giờ em còn nhỏ, anh còn nhỏ . mình mặc áo trắng đến trường . Mai mốt mình lớn bộn . Biét đâu màu trắng biến thành màu xám tro   " .


- Không hiểu gì á !




  **



 Hiểu  ở Màu Xám .
    











..




 đangViết .....




....





         Vẫn còn những màu sắc - nhưng phải tạm ngừng viết để tải vào chủ đề " Vì Lẽ " ở    "   dangsonfr.blogspot.com   "





 Sẽ viết tiếp .








... photos by dangson.fr ( c ) 2015





< sẽ viết như ở một cửa hàng bán  hoa .


 ViếtĐể .................................................













































 đăngsơn.fr





nds















...



 
 
 
 
dang son 11.02.2015 22:35:56 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
.

thử
viết giữa ba dấu chấm.










__________________________________________________ ____________________________________ ...














Ở một người viết, cái khó nhất là chưa có đề tài để viết và chưa biết mình sẽ viết gì .


Viết về điều gì ? Và viết để làm gì ?




Viết nhật ký hay viết tùy bút hay viết dưới dạng ' phóng bút - phóng lao - ?




... Bây giờ tôi thử viết giữa 3 dấu chấm sau khi đọc một bài viết của cô nhóc . Viết giữa ánh sáng ấm của trời tháng hai .




15.53 pm - Paris ...








Ở văn chương của Pháp, khi muốn diễn tả một điều gì đó mà ngập ngừng , người ta thả 3 dấu chấm .


Thí dụ :


'' Tôi muốn nói rằng ( ... )








Tại sao, thế ?












...






Đây là lời giải thích từ những ngón tay chạy rất nhanh trên phím chữ để đuổi kịp ý nghĩ của mình .




Nói là một hành động từ ý nghĩ và khi viết cũng là một cách nói . Theo sự từng trải và cách thức suy nghĩ nhanh hay chậm , người ta có thể diễn đạt bằng lời nói . ( Nhưng ) ... Lời nói phải cần thời gian tính như thứ dưỡng khí để có thể thoáng và rõ rệt .


Nếu cần suy nghĩ giữa câu nói , người ta cần buông ba dấu chấm và điều khiển hơi thở của mình . Sau ba dấu chấm ấy là sự tiếp tục luân chuyển của ý nghĩ và lời nói .






Kỷ thuật nói của văn nói và văn viết khác nhau - Hoàn toàn khác .






Khi nói, người ta, có thể điềm đạm hay hấp tấp ( Lời nói như gió thoảng , biến mất )




Văn viết là ký tự ghi lại và sẽ ở lại ( bằng chứng của sự suy nghĩ và trọng tâm cài đặt )




Ở một người mới viết , họ chạy theo ý nghĩ của họ ra sao dưới dạng nhật ký hoặc tùy bút ? Họ đắn đo và khổ sở lắm để ngón tay chạy chữ trên phím ? Họ bôi và họ xoá ư ? Xóa chỗ nào để làm gãy gọn cho cấu trúc của câu văn ?






Thí dụ khi viết về cái thiện và cái ác .


Tôi thử kếp nạp giữa 2 nhân vật như sau :








- Cháu nghĩ chú là kẻ rất keo kiệt và rất ít khi tặng hoa cho ai !


- Đúng như thế . Để nhận hoa của chú , cháu hãy là thiên thần . Không cần đeo đôi cánh như trong chuyện cổ tích .




- Chú ơi ! Thế nào là một thiên thần ?








'' Dễ lắm . Hãy mở toang tất cả cánh cửa trong tâm hồn của cháu và trầm lặng để viết . Hãy pha màu ánh sáng đẹp nhất ở câu chữ của cháu ( Dần dà, cháu sẽ là một thiên thần biết nhảy múa trên phím chữ . Chữ biến thành nhạc . Chữ biến thành những đóa hoa màu trắng, tinh khiết )








Và một ngày nào đó , nếu cháu bé xứng đáng thì chú sẽ tặng cháu bé tất cả những cánh hoa trong khu vườn tâm hồn của chú .
















đăng sơn.fr








16.15 pm Paris
dang son 13.02.2015 12:41:25 (permalink)
.
 
 
 
 
 
VIẾT CHO MỘT NGÀY


   1.   


    Sớm . Dậy sớm sau một ngày  làm việc quá nhiều nên đã ngủ quá sớm và ngủ đủ giấc .

    Sớm . Tất cả đều  yên tịnh, đều mới - Tránh nhìn mình trong gương kính vì sợ thấy cái mặt mình cũ mèm mèm ! Muốn thấy mình có điều gì mới hơn ngày hôm kia, ngày hôm qua . Có thể nào mình thay đổi một phần nào những ý nghĩ, những quan niệm lỗi thời của mình không ? Thay đổi theo chiều hướng nào ( ? )

    Sớm lắm . Trời muà lạnh còn tối om om ngoài vườn . Xong ly cà phê sữa ấm bụng , nghe lại bản nhạc Stop think again của anh em nhà BeeGees với tempo rất chậm và chưa biết mình viết thêm về điều gì .
    Muốn có điều để viết thì phải đọc .
    Vậy thì đọc lại ở vài trang cũ .

    Có 2 người bạn thơ ghé thăm chủ đề . Họ đã viết :



 "   Chúng ta đôi khi lại có những câu hỏi thật là ngớ ngẩn mà chính mình cũng không thể nào hiểu nổi hay trả lời cho thông. Thế, mới là dòng tư tưởng cuả con người, nó luân chuyển từng giờ khắc một, từng tí xíu cuả sát na, khi mà tâm khởi thì trí lưu và vận hành vào bàn tay tuôn ra thành con chữ... 

Viết để làm gì ???  với SA chẳng làm gì cả, viết chỉ là để viết, buông dòng tư tưởng theo sự cảm nhận, rung động cuả thời khắc đó. Dù khi đọc lại nó chẳng ra gì, thiệt dở tệ với ngay cả chính mình chứ đừng nói đến ngưòi xem, có phải thế không? Thế nhưng, đó mới chính là dòng tư tưởng thực sự cuả mình, bởi một khi mà đã buông lời, đặt bút xuống...tất là ta đã viết bằng với sự suy nghĩ cuả khối óc, cảm xúc theo nhịp đập cuả con tim. Có nghiã là đã viết bằng TÂM HUYẾT. 
Bạn đừng nghĩ, không có người đọc để rồi viết bưà bãi, viết cho có viết, viết để chúng tỏ mình là người văn hay chữ giỏi đâu nha. Có người đọc đấy, nhiều hay ít, thích hay không thì SA không biết; Song, rõ ràng là có. Bằng chứng là SA đây nè, thỉnh thoảng khi rảnh cũng quá bộ ra khỏi vườn thơ tí xíu để hiểu thêm hơn sinh hoạt cuả hàng xóm chung quanh, có gì hay để học hỏi thêm và rút kinh nghiệm. Vời SA (có thể có thêm một số bạn đồng ý tưởng) viết không có nghiã là lấy con chữ ra mà dày vò, đày đoạ, để đối kháng với người mình không hạp hoặc tô son điểm phấn để lôi cuốn thêm fan hâm mộ...Dĩ nhiên là văn chương, thì không thể không có từ hoa mỹ để diễn tả nội tâm, hay dùng ái ngữ để làm đẹp lòng nhau trong cung cách xử thế. Song, phải bằng một TÂM CHÂN NHƯ, một cái tính TỰ KHôNG. Tránh những xảo ngôn, mỹ từ rỗng tuếch, khi đọc vào sẽ thấy rỗng không, như con người mà mất đi cảm tính khác nào một người bị bệnh tâm thần. Bạn đồng ý với SA không? 
Mỗi bài viết cuả bạn hàm chưá một ẨN Ý rất thâm trầm thú vị, cho nhũng ai yêu thích con chữ thật sự. 
Này bạn, cứ hãy viết đi... Ai lại bảo viết sẽ không người đọc, ít ra cũng có một cặp mắt nhìn vào. Ấy là đôi mắt cuả bạn, bởi viết rồi thì phải đọc lại mà, có phải thế không? Đừng bỏ phí dòng tư tưởng cuả mình thể hiện qua ngôn ngữ. Viết như bạn dầu sao cũng có một ' tấm lòng ' vì con chữ, đọc bài viết cuả bạn người ta không quá ngộp vì những yêu thương nóng bỏng, hay không đến nổi cuồng tâm vì bực bội, tức giận. Thế thì đừng đặt ra câu hỏi :tại sao không viết? và viết để làm gì ? Bạn nhé!  "

Thân ái! Sương Anh( vietnamthuquanonline  )



...



 " ... 

      Viết cho mình hay viết cho ai ?            Thưa anh ,trước hết em kính lời chúc sức khỏe           Anh  và toàn thể bạn đọc.       Viết ? Trước hết cho chính mình Anh ạ ! Dùng ngòi viết để nói với thế gian những điều chất chứa trong lòng mình. Có những điều rất xa lạ với mọi người ,có những điều không dể để người đọc chấp nhận. Người viết cần phải dũng cảm hơn ! Và dũng cảm nhất bằng sự trung thực tự đáy tim mình. Mỗi người viết phải như một người lính. Xung phong -can đảm -tìm tòi -sáng kiến...             Em vẫn theo dõi những bài viết của Anh. Gần đây hình như Anh bộc lộ sự chán nản. Có phải Anh thiếu đề tài không ? Hay Anh sợ những bài viết của Anh không có người đọc ? Đó chính là lối mòn.            Em rất sợ những người cầm viết chạy theo thị hiếu. Hy vọng không phải Anh nhé !  Anh viết đâu phải vì tiền , cũng chẳng phải mong nổi tiếng ?  Vậy Anh vì cái gì mà viết ? Đam mê - thói quen - bản năng ?           Trong thơ Anh có thể bay bỗng để có những vần thơ đẹp ,thì Anh cần phải can đảm hơn nữa khi cầm viết. Viết thật ,viết thẳng và mới mẻ ,Anh chắc chắn sẽ chinh phục mọi người. Đừng sợ không có người đọc ,mà chỉ sợ không có đề tài để viết mà thôi  !           Em nói thì mạnh như thế để khuyến khích Anh thôi chứ bản thân em lại chẳng biết viết gì . Em chỉ thích làm thơ thôi. Gần đây thấy Mưa phố Núi cứ viết lung tung còn khuyến khích em viết nữa chứ. Cô bé ấy cũng can đảm lắm và tràn đầy nhiệt huyết Anh nhỉ  ?           Chúc Anh và Mưa đầy nhiệt huyết và mộng tưởng  để viết  ! Thật ra em cũng chẳng lớn hơn Mưa bao nhiêu. Mong Anh đừng cười  những lời khuyên ngô nghê của Thảo Lam , Anh nhé. Thơ của Anh rất trẻ trung phong cách ,rất vui làm thơ chung với Anh. 
        - Thảo Lam         ( vntq online )




    --------------------------------------
 
 
 
 
 

 Phần 2 .





         Ngày xưa , bé dại , tôi rất yêu những câu chuyện cổ tích , nằm ở hàng hiên, gối đầu trên đùi êm êm của mẹ ,  ru ru hưởng cái thú được những ngón tay mẹ gãi trên đầu , gió hiu hiu ở vườn hè , trăng sáng nghiêng nghiêng qua tàng cây , nhìn ra bóng tối , thấy cha đang đi những bước chân nhẹ nhàng , tay làm những cử chỉ khi cầm  bản thảo tập kịch để trình diễn , tôi thấy mình sung sướng  hạnh phúc .

       Tai nghe tiếng côn trùng, nghe mẹ kể chuyện gì đó với những người chung quanh , trong khi chờ đợi nghe chuyện người lớn, chuyện ma quỷ, tôi thiếp đi và thấy mình biến thành nhà văn .

         

....


       Nhà văn chưa biết mình sẽ viết gì để kể những câu  truyện có thật và không có thật giữa đời sống . Để trở thành nhà văn , thằng nhóc phải đi ngang những con hẻm chật chội , ném mắt nhìn vào cảnh cả nhà kia đang quay quần trong bữa ăn muộn , bà vợ thấy chồng không ăn gì  , phải lên tiếng :
    - Mình ăn đi , còn đồ ăn mà , mình .

    Bữa đói, bữa no, chồng lắc đầu, nhìn chiếc xe xích lô ở ngoài  hiên :

   - Thôi mình . Tụi nhỏ  đang tuổi lớn . Còn phải có sức đi học, anh no rồi .


     Thằng nhóc thấy mủi lòng, quay đi như trốn chạy nhưng cẩn thận mang theo câu nói ấy và dùng ký ức để ghi lại sau này . 




    18 tuổi , chở mẹ đi ăn ở cái nhà hàng bình dân , mẹ gọi các món ăn , lau đũa, lau chén bằng mẫu khăn giấy . Thằng nhóc nâng chén, định gắp thức ăn , nghe tiếng  nài nỉ , quay lại thấy con bé kia trạc tuổi mình đang bế đứa  em nhỏ mặt mày lem luốc đói khát chìa tay xin ăn . Thằng nhóc rơi nước mắt, nhìn mẹ . Mẹ hiểu ý , móc ví cho tiền . Trong bữa ăn, sao thấy khó nuốt ( Con cám ơn lòng nhân của mẹ - Mẹ ơi )


   Rồi ngày tháng trôi nhanh . Như trong chuyện cổ tích có sự biến hóa , thằng nhỏ trở thành đàn ông  qua bao gập ghềnh  thử thách .  Những ánh sáng , những thứ  bóng tối trong lòng như hình thái của tấm tranh lập thể .
          Tùy lúc mà tấm tranh và những nét cọ ấy biến thành màn kịch đời hoặc là những đường nét khắc nghiệt theo các vị thế nhìn của hoàn cảnh xã hội .

        Có lúc, đàn ông đi ngang, đứng lại khi thấy thảm cảnh, trí nhớ nhắc lại câu hỏi của cha mình :
      - Hai anh em mày len lén mang thức ăn đi đâu ? Sao không ăn cơm đi ?


    Hai đứa con trai  gãi đầu, ấp úng : - Tụi con .... mang cho một thằng bạn mới quen ở nhà quê lên , không có tiền đang bị đói .

       Cha nghe câu chuyện , ngậm ngùi bảo hai con mình đưa cậu bạn nhỏ ấy về nhà và nghĩ cách giúp cơn khốn cùng ấy ( Con cám ơn cha, cha ơi !)

...


     Bây giờ - Vẫn còn những khốn cùng, những thảm cảnh .
   Bây giờ , lúc ngồi vào bàn viết , tự hỏi mình : Viết gì ?


       Viết để kể chuyện cổ tích có hàng tử, công chúa và những giấc mộng đẹp như trong phim thần thoại ?


     Đàn ông ơi ! Ngươi viết gì để rất thật với chính mình ?










    đăng sơn.fr
 
 
 
 
dang son 19.02.2015 13:16:37 (permalink)
.
 
 
 
Viết để Dịu Dàng ....


 ___________________________________________________________________________





    Đọc ở một vài bài teste trắc nghiệm tâm lý , có vài câu hỏi đại loại :

    a -   Nếu là một đóa hoa - bạn là hoa gì ?
    b -  Nếu là một hình ảnh thiên nhiên thì sẽ là ... ?
    c -  Nếu là một con thú, bạn sẽ là ..... ?




   Theo  tôi,  đó là câu hỏi kiểu lẩm cẩm loại câu giờ . Hỏi cho có chuyện để hỏi .


   Chuyện ở đời này là những hình ảnh của kịch đời , có khi kịch làm mình cười nghiêng , cưồi ngả, cười đến đau thót bụng . Cũng lắm lúc làm mình thót ruột để quay đi, dấu đi sự xúc cảm có thể  đánh ngã mình .....


       Đang ngừng ở đầu đèn đỏ, suy nghĩ ba cái lẩm cẩm như thế thì tiếng kèn xe tin tin ở đằng sau ré  lên thúc dục, tôi gấp quyển tạp chí psychologies có những câu trắc nghiệm cà giật ấy lại, dẹp  đi những ý nghĩ như gió, như sóng đang tràn vào  tâm trí để gài số , nhả bánh xe .


    Khi lái xe, tôi ghét nhất là những kẻ hấp tấp vội vàng và những kẻ làm anh hùng xa lộ : lấn , lướt . Họ bị stress , bị thời gian đuổi họ như có lửa cháy ở đít họ . Họ làm như là vợ họ đang chuyển bụng đi đẻ .

  Tại sao họ muốn chạy nhanh hơn sức của họ ? Sức của họ có thể làm việc bao nhiêu giờ trong một ngày ?   24 giờ của họ nằm trên mặt đồng hồ để họ vừa lái xe vừa nhai vừa điện thoại, vừa bấm ngón tay tải texto ở  cái Sờ Mặt Phôn và họ có thể gây tai nạn .


   Người ta - ở đời - nhiều lúc đã đặt câu hỏi ' Tạo Sao ' và  cứ tại sao ?

    Tại sao ông  chủ, bà chủ , ông xếp đuổi nhân viên, thợ thuyền chạy  có cờ ? Có phải vì họ quýnh đít với công việc của hãng không ? Hay là chỉ vì muốn chứng tỏ uy quyền của mình ?

   Tại sao gã kia  hễ cứ mở miệng là phải đệm chữ nói tục , chửi thề với  cử chỉ thái độ hung hăng gây cấn ?  Có phải là tại vì cái tính cách và tính khí thô bỉ lỗ mãng hay  vì sự giáo dục không đúng mức đã có từ cha mẹ ?



   Tôi - khi viết - đã tạm tách rời những câu hỏi của " tại sao " và những câu trả lời ngoài sự hiểu biết của mình .

    Ngày hôm kia, có cô bạn đọc hỏi :

    -   Tại sao có những bài viết thấy ông đã nổi quạu, nổi nóng kiểu bốp chát ?   Tại sao có những bài viết, đọc  ông, thấy có  phảng phất sự cô đơn ?


   Lại cứ tại sao , tại sao như thế ?!



   Bởi vì khi viết, ta cần thật sự tận dụng sự cô đơn của mình để có thể viết .

   Đơn giản như một ngày phải có 24 dấu khắc và ta thỏa thuận với những con số từ 1 đến 24  ấy . Khi chạy chậm lại thì ta thấy mình có điều để viết .








   đăng sơn.fr



 
 
 
dang son 19.02.2015 14:04:57 (permalink)
.

dangson.fr
 
 
 
 
 
*      


Viết như đi dạo với nhau -


   Đó là một buổi trời khá đẹp ( cái đẹp tương đối và còn tùy vào đôi mắt có ánh nhìn của tâm hồn mình )
 
    Mắt nhìn để chạm đến chữ nghĩa và bắt gặp người đã đi dạo cùng chữ nghĩa qua một vài bằng chứng :
 
  
Extrait : 
  
... 
  
  
  
Yêu NTCN 
  
 (     ...      
Đó là khung trời của văn chương, của chữ nghĩa và của âm nhạc, cũng có nhiều kẻ miệt mài với NTCN, mong được làm bạn với nàng thơ. 
... 
  

Tiếng nói của âm thanh cũng gần giống như tiếng nói của văn chương, của NTCN và của người yêu NTCN. 
  
  

Khác chăng là tiếng nói của NTCN đi xa hơn và nhân rộng hơn nhiều... 

Sự cô tịch, với chính mình, với chữ nghĩa, như ds nói, quả là một hạnh phúc không gì sánh nổi.... 
  
  
  

Nhưng NTCN là ai mà nàng còn đắm đuối, mãi mê tìm kiếm. Có lẽ nàng ta không cho người tuyệt vọng như kiếp nhân sinh. Có phải vì ông bà ta xưa đã để lại đôi lời cho mọi trường hợp : Khôn nghề cờ bạc là khôn dại. Dại chốn văn chương ấy dại khôn... 

Nguyễn thị Chữ Nghĩa à, nàng còn muốn gì nữa chứ? 
Nàng là người đẹp mang tên nghệ thuật có đôi mắt đựng trời xanh, người ta chỉ có thể đến với nàng bằng cầu nguyện chân thành, yêu thương tha thiết và khổ công tu luyện thì mới có thể được thấy bóng dáng nàng thấp thoáng sau bức tranh tố nữ... 

Chỉ vì NTCN là sinh vật không có sự chết, là cái Đẹp muôn đời...là Quà Tặng quý nhất của kiếp sống, là Chiến Thắng vinh quang của con người và là sự Thảm Bại của Thần Chết.... 
------------- 
  
  Cảm ơn ai...  


NTCN là Tình yêu, là lòng nhân, là tình thương vô điều kiện với mọi loài. Là tình thương và bảo bọc của người trên đối với kẻ dưới, là sự quan hoài chăm sóc nhau không phân biệt chủng tộc, là cái đẹp trong tự sâu thẳm của mỗi con người đã bị chôn vùi bởi cuộc mưu sinh và bị những phường thô bạo chà đạp dập vùi. 

Cái đẹp đó, thấp thoáng trong tâm tình của ds fr, trong văn của MPN, trong những khắc khoải của NX và trong những người cố gắng tạo và gìn giữ một sân vườn êm đẹp để mọi người có thể vào nghỉ ngơi, giải trí sau ngày làm việc nhọc mệt.... 

Cái đẹp trong tâm hồn của mỗi con người được đánh động bằng chữ nghĩa, cho nó một tên gọi đầy nữ tính là Nguyễn thị Chữ Nghĩa như ds đã cho quả là một tư tưởng dễ thương và đầy sáng kiến... 

Cảm ơn anh ds ở góc này không biết anh có nghe thấy hay không. Hoa trái lạ lùng của tâm hồn anh, nàng túm lấy và chưng bày cho nó thêm nhiều vẻ ngộ nghĩnh thêm.  

Viết là sáng tạo, với những mẫu tự đã có, người ta cứ đào bới tâm hồn mình và bằng sự chân thật, mang những củ khoai lang, củ khoai mì, hoặc chùm đậu phọng lên mà ngắm nghía...Có khi đó là một ổ nấm rơm từ cây cà lang rơm ngày còn thơ ấu.... 
  

Cái người mang tên Nguyễn thị Chữ Nghĩa... 
  
  
    by NgânHà1 
 ( dactrung.net ) 
  
  
  
  
  
     
 
    
 
 
 
 

    
     Bây giờ, sau khi đã đi mỏi chân thì ngồi xuống để viết .
 
   <   Message :
 
 
    " Cô Nâu !
 
    Anh đi lạc vào khu rừng chữ ơi là chữ như lá rừng của cô và kinh hoàng phát hiện  ra là cô đã dắt người tình tên là NguyễnthịChữNghĩa đi dạo và cô đã làm hắn mệt nhoài trên những con dốc của chữ .
 
      Bằng chứng mệt nhoài ấy đã nằm ở những trích đoạn đã tải ở trên .
 
      Nếu cần phải ví von thì ta có thể hình dung ra một đoạn đường ( đời ) quanh co và thẳng tắp qua những núi đèo . Chân bước đi trên mặt đất là một hình thức chạm đến hiện tại . Khi bước, ta dõi mắt nhìn nhận sự việc và tai nghe ngóng tiếng động . Có nhiều loại âm thanh khác nhau, nhưng âm thanh rõ ràng  nhất là âm vực chuyển động từ ý nghĩ của mình . Chính ý nghĩ đang tuần tự diễn ra trong trí óc tạo nên nguồn sống và hành động thực thể của mình .
 
 
     Ở một người viết , hắn đánh động tâm thức của mình ( Ký ức , cảm giác, tâm trạng từ vô thức cho đến nỗi hiện thực ) và hắn tạo nên nhân vật, nhét vào những ý nghĩ để tạo sự sống cho nhân vật và nuôi nhân vật sống qua cách chuyển sinh lực qua con chữ .
 
 
      Ở cách viết và cách tạo dựng nhân vật của cô người viết tên  Nâu ( như cô đã tự thú ) là cách đa diện - Lấy những cái tên  và vóc dáng để ghép vào các sự biến chuyển , xung đột của tâm trạng .... Nhưng tưu chung , các hình ảnh ấy đến từ  chữ " Tâm " từ và các điển tích căn bản .
 
  Và có thể từ đó người tình theo môn phái trừu tượng có khoảng 80 % sự hiện thực ra đời - Cốt lõi của NguyễnthịChữNghĩa và thông điệp của hắn là : " Hãy rất thật thà khi viết và hiểu mình muốn viết gì ''
 
 
 
   Viết như một hành trình để biết yêu quý đời sống và những điều thật tình .
 
 
 Đơn giản như hơi thở mà thôi .
 
 
 
 
 
   đăng sơn.fr

 

 
 
 

 
    .
 
 
 
 

 
 
 
 
.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2015 14:51:57 bởi dang son >
dang son 26.02.2015 20:52:59 (permalink)
.
 
 
 

 
 
.
' We are Charlie '

Chúng Mình tên là Charlie .





Tháng một đã qua đi .

Đi đằng sau vài chiếc xe, vẫn thấy vài xe gắn chữ ' Je suis Charlie ' sau kính xe .

Đi ngang vài cửa tiệm, thấy họ vẫn còn để bảng chữ " Je suis Charlie "

Lật quyển tạp chí Psychologie của tháng 2 này, thấy ở góc trên bià , có khẩu hiệu ấy .

Charlie là ai ?

Có phải là những người ký giả trong toà soạn Charlie Hebdo đã ngã xuống trên vũng máu ở một ngày rất lạnh của đầu năm ?

Có phải là những người đã ồ ạt xuống đường ngập các ngã phố để nói lên tiếng nói là ' Chúng tôi không sợ hãi trước súng đạn để bảo vệ tiếng nói của nhân quyền và tự do ngôn luận ? '

...

Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến con bé nhỏ xíu kia , sau khi đọc bài ' Oui et Non ' của tôi, đã trả lời từ một chỗ xa kia : Yes ! We are Charlie .

Tôi cảm động . Đất của cô không phải là Paris - Nơi đã có thảm họa của máu và nước mắt .

We are Charlie !

Phải rồi . Cây bút có lực của cây bút . Mực đến từ lòng nhân, từ trái tim .

Có những trái tim bất khuất không bao giờ quỳ gối trước bạo lực dã man .

Quê hương và quyền tự do của ngôn ngữ nằm ở trong tim .

Trong tim có chữ dân quyền và quê hương .

Nghĩ đến quê nhà . Sao trái tim mình muốn bật khóc .

Khóc vì điều gì ? Khi khóc , có phải là vì uất ức và vì phản động hay không ?

Vì thế : We are Charlie nằm ở thái độ ' Viết Để Làm Gì '







đăng sơn.fr et la rédaction de Nous Magazine .



 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2015 20:55:45 bởi dang son >
dang son 01.03.2015 20:00:17 (permalink)
.
 
 
 

Viết
TIỂU THUYẾT .




















Viết vừa xong một truyện ngắn , định rời diễn đàn và kéo quân về blog riêng để làm chương trình radio thì thấy có tin nhắn .


Đó là thư ngắn gọn với lời chào của một cậu trẻ tuổi và 2 câu hỏi : Một câu rất khó và câu khác rất dễ trả lời .


Câu hỏi như sau :


- Làm cách nào để viết tiểu thuyết cho hay ?


- Chiều sâu của truyện là gì ? Nó có tác dụng gì trong truyện ( chuyện )



.................................................. .................................................. ....................................










... Mỗi câu hỏi sẽ có sự trả lời .


Tôi thú thật là mình không phải là một tiểu thuyết gia cho dù rất yêu văn chương và đã đọc rất nhiều quyển tiểu thuyết , đã chiêm ngưỡng cách hành văn của các bậc thầy từ thời áo trắng . Tôi cám ơn họ vì họ đã làm cho người đọc lây cái bệnh khó chữa : " Bệnh thèm viết " .


Đọc định nghĩa về tiểu thuyết , tôi đã giữ lại một vài điều căn bản :

- Ý tưởng phong phú .

- Óc nhận xét và cung cách diễn đạt để có văn phong riêng

- Sự kiên trì , lòng tin vững chắc

- Nắm vững về phần tâm lý, nội tâm

- Cách tạo dựng nhân vật theo bối cảnh của truyện

- Sự ráp nối, chuyển mạch truyện ( như cách ráp nối của một cuốn phim )


- Và tất cả những kỷ thuật dụng ngữ khác như cách diễn tả phong cảnh ( nhiếp ảnh, hội họa, óc thẩm mỹ , sức biện luận , cách đảo từ, phản ngữ , ẩn ngữ .... )





Ở câu hỏi thứ nhất : " Làm thế nào để viết tiểu thuyết cho hay ? " - Tôi đã không loay hoay với câu hỏi như thế nữa khi đứng trước những hàng sách truyện đầy ấp .



Ở một người muốn mua sách, họ có nhiều lý do quyến rũ họ : Vì cái bià trình bày đẹp , hấp dẫn, vì cái tên tác giả có vẻ hay ho , vì .....


Cái Vì của tôi thì đơn giản hơn : Tôi lật ngay bìa trang sau để đọc phần tóm lượt của truyện . Sau đó lật trang mở đầu đọc phần giới thiệu hoặc ghé mắt ngay vào những hàng chữ mở đầu khai truyện . Tôi chú ý đến cách viết đối thoại và không bao giờ tò mò đọc trang chữ cuối truyện .

Với một người muốn viết , đọc sách và dùng thì giờ đọc cho đàng hoàng là cả một nghệ thuật .


Đọc và quên hẳn mình là gì, là ai để theo chữ của tác giả nếu hắn có đủ tài lực dẫn chuyện .

Đọc và thả mình hoà nhập vào nhân vật trong chuyện .


Ta là đàn ông, con trai , khi đọc đến đoạn chuyển bụng, đau đẻ của nhân vật trong truyện , ta có biết và cảm nhận cái đau ấy đến cỡ nào ?

Ta có một đời sống vật chất, hạnh phúc gia đình đầy đủ, khi đọc đến đoạn đứa trẻ bị đày đọa như súc vật dưới căn hầm tối và những cơn đói hành xác, ta có cảm nhận được sự thống khổ ấy không ?


Đó là nhiệm vụ và phận sự của kẻ sáng tác theo khả năng riêng của hắn . Hắn múa bút, hoa dạng lá cành để mong làm điệu, làm đẹp chữ nghĩa là chuyện riêng của hắn nhưng khi không chạm đến phần cảm xúc và những thông điệp muốn nhắn gửi thì những điều hắn viết chỉ là thứ kinh doanh, bán giấy kiểu làm live show , kiểu múa hát mua vui : Văn học nửa vời - ảo dạng -





Câu hỏi thứ 2 :

- Chiều sâu của truyện là gì ? Nó có tác dụng gì trong truyện ( chuyện ) ?



Đây là một câu hỏi đáng để hỏi vì thông minh .


Bạn và tôi đã nghe câu hỏi như than oán : " Làm sao lấy được thước để đo lòng người " !


Toàn bộ câu than vãn ấy đã là một chiều sâu theo cách ẩn ngữ . Chiều sâu vật lý khác với chiều sâu của tâm hồn . Trong trí não của chúng ta có những sợi dây chằng chịt của thần kinh, tình cảm và sự cảm xúc là điều vô hình gồm sự hữu hạn và vô hạn . Người ta khó lòng mà điều tiết được cảm xúc của mình nếu quá nhạy cảm và để phần tình cảm lấn lướt lý trí ( như kiểu một bà mẹ quá yêu con và làm con mình hư hỏng )



Không phải là tất cả độ sâu của người viết nào cũng giống như nhau . Không phải là sự đứt tay , chảy máu nào cũng được cảm nhận như nhau ở mỗi chúng ta .



Khi sáng tác , giả thử bạn muốn kể về một câu chuyện đau thương , tôi thử đưa cho bạn một câu chuyện rất thường thấy :


'' Cô gái mang bầu, chửa hoang , gia đình hất hủi, kết án và cô bị trầm cảm tìm đường chết ( tự vận ) "


Bạn có thể lấy chủ từ là Cô , là Nàng hoặc dùng chữ Tôi để diễn đạt khi trầm lòng ngồi vào bàn . Bạn viết như thả hồn bay bổng . Viết như cười và như khóc .



Tôi muốn thử nghiệm bằng cách 2 viết như sau :







" TRÁI TIM NẰM NGƯỢC "





Em cố nhịn cơn buồn nôn khi ôm chặt lấy bụng dưới , . Chân khụy xuống nền gạch nhưng vẫn còn đủ sức quay sang nhìn cổ chân anh , bàn chân anh đang quay đi .


Em gọi anh :

- Anh ! Anh ! Đứa con trong bụng là của anh .


Bàn chân vẫn tiến về phía có ánh sáng chói loà . Giọng đàn ông lạnh ngắt :

- Lấy gì bảo đảm giọt máu ấy là của tôi .



Bàn chân không bao giờ có nhịp đập của trái tim . Quay đi để trời tối xầm ập vào mặt . Quặn lắm ! Đau lắm .


Em chúi mặt vào bàn cầu và em nôn ọe . Con dao bóng loáng đang nằm trên bàn bếp . Con dao ấy cũng không có trái tim như anh .




.

CON PHẢI SỐNG .





Cha con chưa phải là đàn ông .

Mẹ gặp cha ở một nơi đáng lẽ không bao giờ nên đến khi chưa đủ sức . Trong cái bóng tối ngầy ngật ấy, giữa mùi rượu bia và những hồn phách của viên thuốc lắc Ectasy , mẹ đã để cha con ôm chầm hớn hở .

Chuyện gì đến, phải đến .


Cha con sững sờ khi mẹ báo tin . Cha con vẫn còn là một thằng thanh niên ham chơi, háo thắng . Cha con hỗn xược :

- Chỉ là vui thôi mà . Cô sướng , tôi sướng . Tôi còn trẻ, tôi chưa muốn làm cha .


Vậy đó .


Trên đầu giường mẹ đã có sẵn 3 ống thuốc ngủ .Chỉ cần ba ngụm nước là những viên thuốc chui vào bụng gặp con .


Mẹ mở từng ống thuốc, rót nước tràn vào ly .


Mẹ nghe đâu đó tiếng con gọi :

- Mẹ ơi ! Đừng ! Mẹ ơi . Mẹ .......




Mẹ lau khô nhước măt, đứng lên . Mở toang những cánh cửa nhà để nói với con :

- Ừ . Ừ . Con phải sống chứ . Sống với mẹ và vững vàng với nghịch cảnh .




Mẹ biết, một ngày nào đó, lỡ thành nhà văn, con sẽ biết là tại sao mình viết .




< Tôi để cho cháu trẻ và bạn đọc chọn và tìm ra chiều sâu của hai cách viết ấy .


( Không phải là tiểu thuyết đâu ... )






đăng sơn.fr
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 22 của 29 trang, bài viết từ 316 đến 330 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9