.
.
TácGiả
.
Là một kẻ viết lách ở Saigòn thời 74 / 75 , tôi yêu nỗi lặng thầm từ khi đọc MaiThảo, DuyênAnh và những tác giả khác để học hỏi và tôn là thầy viết ....
KimDung - LaLan - QuỳnhGiao không bao giờ là thầy viết của tôi vì lẽ, vì những lý do rất
RIÊNG . .........................
Để có thể đi trên con đường viết , bạn phải đọc rất nhiều từ câu đảo ngữ Văn Học = Học Văn.
Bạn tốn tiền điện để thắp đèn đọc và ngốn ( bội thực )
...
NguyễnHiếnLê, NhậtTiến , ThạchLam , KháiHưng là ai ?
Năm 2014.2015 ở một diễn đàn kia, tôi bắt gặp giọng văn của tác giả tên MacDung- Hắn viết truyện ngắn và truyện cổ trang .
Tôi đọc và ngày kia, ở chủ đề Style , hắn viết vài câu góp ý :
" Giọng văn cuả anh rất cứng , nhuyễn nét .... --- "
< Mèn ! Mèng !
Tôi viết lời cảm ơn hắn cho dù chẳng biết với cái tên ấy - Hắn là ai ? < Nam - Nữ ?
Sau màn ảnh máy vi tính , chuyện viết và chuyện đọc là 2 trạng thái . Đọc hắn, tôi phân tích và biết hắn viết theo kiểu miền nam . Tôi là dân bắc kỳ, tôi viết kiểu Hà Nội - Quê mẹ tôi - Và tôi giữ giọng văn ấy từ thời một ngàn chín trăm ... lâu lắm rồi !
Sic !
..
Tôi phải cám ơn hắn vì hắn đã chịu dùng thì giờ viết góp ý và tôi tiếp tục viết cho dù là viết khoảng 100 năm nữa, tôi cũng không bao giờ có cái thẻ của Hội Nhà Văn .
Bất cần mà !
..........
Kiêu căng ? Tự Phụ và kiêu ngạo , chứ ?
-
Ở đây , tôi viết thật và muốn nói với bạn vài điều nhỏ nhít :
1-
Tôi không thích nhà Văn - Nhà Thơ .
2 -
Tôi sợ danh từ Nghệ Sĩ .
3. Nghề và Nghiệp Dĩ -
Đúng ra, tôi là một nhạc sĩ để chơi piano Jazz hằng đêm ở vũ trường vì cha tôi - thầy tôi - là dân chơi saxo Jazz và là nhà nhiếp ảnh .
Đêm kia 1973 - Khi rời phòng trà , cha mệt lã người, tôi đợi cha về, trình cái phiếu điểm . Cha nói :
- Bố muốn con đi tu - Làm linh mục .
- - ????
Tôi chờ cha nguội lại , tôi nài nỉ cha mình " Đừng - Đừng bố ơi ! "
Con muốn mình chỉ là mình " .
Và cha tôi để tôi yên -
Cha nhìn chập lâu - Hạ giọng : - Con là ai ?
Không thể trả lời câu hỏi quá khó khăn ấy, tôi im miệng khi đấm bóp cho cha mỗi khi cha mệt mỏi đau mình, đau mẩy.
Mỗi lần như thế, tôi hồi hộp khi cha mình buông lời . Cha mở trang báo Thiếu Nhi, cha đọc bài thơ đăng báo của thằng nhóc, cha mỉm cười , nói :
- À ! À ! Vui khi làm thơ . . Đừng là nhà thơ để kiếm sống - con !
...
< Cá không ăn muối , cá ương
Con cãi cha mẹ , trăm đường con hư ... "
...
Đúng như thế . Và tôi đã HƯ .
Tôi không mặc áo dòng tu sĩ ( vì sợ các bà sơ mang bầu đẻ con ) - ( Thằng bạn linh mục dỏm của tôi vừa rời nhà dòng năm nay vì léng phéng với nữ nhi ! )
Tôi không làm nhà văn vì sợ đói , còm nhom ...
....
2.
Bây giờ .
Chưa có hột cơm nào vào bụng . Ly cà phê thứ 3 trong ngày làm cồn cào bao tử !
Tôi ngao ngán, ngồi nhìn bó hoa trên bàn giấy với giòng chữ trên mẫu giấy trắng , chữ viết :
'' Em !
Chúc mừng sinh nhật em .
Hãy tha thứ cho anh mỗi khi anh làm em buồn lòng ..
ký tên : ( .... )
...
Ngày mai là sinh nhật của người đã chịu đựng tôi . Cái gã đàn ông chẳng ra gì . Không là linh mục, không là nhà thơ , nhà văn .
Ngày mai, khi nàng thức dậy , sẽ thấy hắn ngồi gõ chữ trên bàn giấy từ 6.30 sáng .
Có lẽ nàng hiểu rõ một điều duy nhất : ' Viết Để Làm Gì ? '
đăng sơn.fr
( to you - MacDung )