VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 24 của 29 trang, bài viết từ 346 đến 360 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 27.05.2015 00:26:29 (permalink)
.
 
 
 
 
.

Botay.com










Ngày xưa cũ, ở một chỗ nào đó , tôi đọc được một lời viết rất dí dỏm có kèm theo câu chữ là lạ : " Botay.com "








Bây giờ , đã 9 năm sau ,tôi nghĩ là nên mượn tạm câu Botay.com để viết . Viết trong khi tủm tỉm cười để thoát ra với chính mình để không bó tay và xách dép đào tẩu như đàn vịt và như những bóng ma .












...








Có rất nhiều cách để sợ ma :




Đạp xe ở một khuya tối giữa trời đầy sương mù, thấy lạnh ở vai, ở lưng . Và nhìn chung quanh với chính ý nghĩ của mình : Giờ này mà có một bóng trắng tóc dài lơ lững hiện ra thì ta làm sao ? Ra sao ?




Rờn rợn với ý nghĩ tự hù, tự nhát ma ấy ( ..............) < Con đường dài ở đằng trước còn dài . Quãng đường đã bỏ lại đằng sau mình . Với ý nghĩ : " Làm gì ? Làm sao ? "


Chẳng lẽ quẳng xe đạp , vắt giò lên cổ với câu " bótay.com " ?






....




Ở quãng đường đời và qua những chặng đường viết, tôi đã gặp nhiều trường hợp có ma và " nhìn thấy ma " Và nghe chữ Bó Tay .




Ở đây, tôi sẽ thử ghép vào một câu chuyện Ma từ động từ Bó Tay :






.


" Người ta nói khi chết đi , nếu linh hồn bay lên vất vưởng không được siêu thoát thì trở thành một hoang hồn vất vưởng để thành ma . Ma hiền thì về thăm loanh quanh . Ma dữ thì hiện về để hù nhát những tâm tưởng nhát gan . Khi sợ quá thì phải dùng chữ ' bó tay ' .






Vậy mà mới đây , ở chủ đề Câu Giã từ dưới tên mình ,tôi đã thấy ma - một oan hồn -




Oan hồn có thể là sương khói lãng đãng , hai chân bay bổng trên mặt đất như câu chuyện viễn tưởng siêu thực . Lạ một điều là oan hồn của thời đại internet vò vẻ loăng quăng thử viết bằng cách hành văn không đầu đuôi để chứng tỏ sự thiếu suy nghĩ của tâm trí .




Từ một câu viết không mạch lạc để chứng tỏ mình chỉ là một oan hồn, oan khiên vất vưỡng .




Tôi mỉm cười và không đốt nhang cầu cúng oan hồn không có hình dạng , thay vì tặng hoa và khấn vái , tôi thả lại một khoảng trống với ý nghĩ : - Từ chữ bó tay , ta thả lại vào tận cùng cái đen tối địa ngục . Cứ vất vưỡng , cứ là đà cho đến ngày siêu thoát sau khi học được một cách viết với câu của tổ tiên : Tiên học LỄ - Hậu học VĂN .














Amen
















đăng sơn.fr
 
 
dang son 01.06.2015 15:40:42 (permalink)

duyênCớ .










Ở một giai đoạn nào đó trong cuộc sống , có đôi khi nghĩ lại, mình ngạc nhiên với chính mình .


Ở giữa một đám đông , có lúc thấy yêu sự im lặng trong một chốc lát , đủ để lắng nghe một vài mẫu chuyện và không thốt lên lời chỉ trích . Lắng nghe là một bài học lấy từ nghĩa áp dụng và ứng dụng .

Giữa một số tác giả muốn làm văn học , lắng nghe để hiểu họ muốn gì ở nghĩa ' văn học truyền thống ' - và - " văn học mạng ' .... 
Lý luận để thấy , nhìn nhận và hiểu từ chữ Cớ Gì của một tác giả trẻ trung : 







'' Cớ gì loài người cứ mãi tranh đua với nhau ......... ? 






<




Câu hỏi này ở đây, ở đó ,tôi đã được nghe nhiều lần trong các hoàn cảnh đời và lắm khi chua chát . Ở một hoàn cảnh chính trị, những vị trí của những chiếc ghế ngồi rất quan trọng ở chỗ quyền lực .
Ở một thương trường , món lợi và sức chiếm ngự , khả năng chinh phục khách hàng là một trận chiến quy mô ....





















..............................
Từ những cuộc chiến , người ta nghĩ đến ước vọng hoà bình : 

- Cớ Gì ? 

Những ray rức từ câu hỏi , nếu ta đặt mãi thì sẽ không bao giờ ngừng được sự loay hoay của cái vòng tròn có vẻ khép kín ( như chuyện con rắn cuộn mình và cắn cái đuôi của nó ) 

Khi sáng tác , khi tự soi lấy cái bóng cô độc của chính mình, từ những thao thức , từ những sự đọc từ đây, từ đó , hiển nhiên người viết đi đến một quyết định : 
* Ta nghĩ gì ? Viết gì ? 

Ở một số ' tác giả trẻ ' - Họ có nhiều cái đẹp nếu nhìn theo khía cạnh nhiệt huyết / Máu Nóng / 

Tôi đã đi qua tuổi trẻ như thế . 

Và lắm lần bị vỡ mặt ! Vì rất nhiều lý do để kiểm chứng . 


















( Mở Ngoặc ) :

Thời áo trắng , sau khi đọc báo, đọc những bài viết ở Thiếu Nhi , ở Tuổi Hoa , tôi mơ là sẽ có ngày làm nhà văn . Những ban biên tập của toà báo rất khó khăn . Gửi bài xong thì hồi hộp, chờ và nghe ngóng sự nhắn tin , trả lời : 
- Bài đã nhận được . Toà soạn đang đọc .....  
- Xin hãy gửi bài sau .... 
- Bài đã đăng / Cám ơn bạn .... 



Giai Đoạn 2 : 

Khi thấy bài đã được đăng . Tâm trạng : Nỡ phồng mũi và nghĩ là mình thành công : Ta đã và đang trở thành nhà văn ! 

Danh từ Nhà Văn nghiễm nhiên trở thành một tước hiệu , có nghĩa là : Ta biết suy nghĩ và viết và thấy những ý nghĩ của mình nằm trên mặt báo với một chữ ký . 























..................

Thời gian lặng lẽ trôi . 

Học, đọc, viết . 

Học để giữ lâu dài niềm đam mê . Đọc để thấy mình lòi ra những sự yếu kém của riêng mình và viết . 

Viết gì ? 

* Truyện Ngắn 


* Tùy bút - Tản văn 




* Tham vọng viết tiểu thuyết truyện dài 


* Góp mặt trên một tạp chí văn học như một dấu ấn  

Từ một vài trang mạng hoặc tạp chí chuyên về văn học, người đọc và người viết đã chạm mắt đến nhiều bài viết rất khô khan về định lý và phân tích phê bình, lý luận . 

Những bài viết chuyên biệt về một đề tài có lúc như một biện thuyết và cũng có thể gây tranh luận như kiểu bút chiến và có lúc đầy hoa hoè lá cành . Là người đọc, ta có toàn quyền chọn những đề tài thích hợp cho khẩu vị tinh thần của mình . 

















Thời gian lại cứ trôi .

Ở đây - 

< Ở Đây mới là vấn đề : 

- Định Hướng và định nghĩa rất rộng của Văn Học Mạng . 
- Cách thức chia sẻ và kết nạp tư tưởng 
- Cách tuyển chọn bài viết của từng tác giả 
- Nền móng cuả ban biên tập 
- Phong trào và sự chịu ảnh hưởng của chiều gió văn học 



Tôi không đặt câu hỏi Cớ Gì nữa . 
Ở một chỗ không còn chiến tranh , ít thù hận , ít thù oán , tôi lặng lẽ cất giữ chữ Cớ Gì cho riêng mình và tiếp tục cuộc hành trình . 




































đăng sơn.fr










.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2015 15:48:04 bởi dang son >
dang son 15.06.2015 15:32:13 (permalink)
.
 
 
 
 
 



<< ĐỂ KỂ những câu chuyện .



.







dangson.fr






.






Người ta có nhiều cách thức để kể chuyện cho nhau nghe .




Chỉ cần có một chỗ ngồi và thong thả rủ rỉ , thầm thì :







Buổi sáng, sau những ngày âm u, mặt trời như đuà giỡn với trò cút bắt lúc ẩn, lúc hiện . Nắng rực rỡ đó rồi nắng bỏ đi chơi ở đâu đó ,rồi làm như sợ ai đó buồn bã vì cảm thấy thiếu vắng, nắng trở lại khi chiều ngập ngừng đón buổi tối ...




Sáng sớm nay, mở cửa ra vườn , không thấy nắng ( có lẽ hôm qua nắng mãi mê đi chơi nên thức muộn và còn chùm chăn ngủ nướng )


Mặc kệ nắng .

Ra ngoài vườn với ly cà phê thơm , rất thơm . Ghé chỗ hẹn có chiếc bàn với cái ghế dưới gốc cây, mang theo quyển sách có những dòng chữ nhẹ nhàng ,thử gọi màn ảnh, bấm vài tấm ảnh như đã hứa trong đầu .








Sớm của ngày nghỉ , ngồi yên ả nhâm nhi ly cà phê, nghe tiếng chim hót giữa sự yên tịnh là một cái thú khó bỏ .

Những dòng chữ trên trang sách mở rộng luôn luôn có một tiếng động âm thầm .




Ở một người viết , ý nghĩ thì làm gì có sự ồn ào của những thứ động cơ đầy ấp trên đường phố chật hẹp .



Tùy theo những câu chuyện mà người viết kể lại khi phác họa lên những cảnh đời trần gian .



Chức năng của ngôn ngữ theo một định nghĩa của văn học là hình vẽ , và tấm tranh đủ màu sắc về nỗi thống khổ hoặc của niềm hoan lạc sung sướng .



Cảnh đời dương thế không phải lúc nào cũng có toàn màu hồng hoặc màu tối đen như ngục tù .

Tất cả cũng còn tùy thuộc ở ý nghĩ theo cách nhìn của mình .....
Biết là như thế nên khi mân mê người yêu là cái máy ảnh trên tay , đôi lúc tôi ( kẻ kể chuyện ) muốn pha những màu sắc đến từ ý nghĩ của mình và thử chọn lấy một vài tượng hình .


Thu nhận lấy vài góc cạnh vào cái memory card , ngồi xuống ghế, xem lại hình ảnh và thử viết một vài điều .

Viết điều không quá buồn - đời lắm buồn , làm sao để đời bớt đi màu xám tro ?

 



ds.fr


...

Pha cho nhẹ đi những khoảng chói loà của một niềm thất vọng khi gặp nhau , nói cho nhau nghe về những mẫu chuyện .
Kể gì ở giữa một buổi tiệc tề tựu gặp nhau ca hát giữa đầy ấp âm thanh , rồi có một lúc rời mọi người để tìm một con đường thả bộ, tìm mình lại với mình .Thênh thang , bềnh bồng .
Một mình để sắp xếp cho gọn ghẽ lại những ý tưởng và sau đó , ở một nơi trở về , yên tĩnh thấy mình có thêm điều để viết .
Có thể sẽ không viết về những khuôn mặt lạnh lùng của những kẻ quá khích và không bao giờ biết nhận lỗi để nói lời xin lỗi .
Có thể viết để gạt bỏ đi những điều không nên giữ lại trong trí nhớ .
Người ta có thể chụp ảnh để giữ lại một thứ ánh sáng nào đó đủ sức diễn đạt sự vui tươi cho dù ở giữa một ngày không có nắng .

 
 

Ở đây .
Một chỗ ngồi .
Đang thèm kể về những điều ấm áp .
Ấm như màu thời gian đẹp nhất của buổi sáng .
Thèm và thèm lắm .
 
 
 
 
 




by Cún Rock - usa


















 
 
 
dang son 22.06.2015 12:51:47 (permalink)
.
 
 
Trong 1000 câu chuyện để Kể .
.










.... Ai cũng có một thời ấu thơ là tuổi đẹp nhất .

Đẹp trên đường đến trường và đẹp trên đường rời lớp về nhà . Sách vở có mùi thơm thơm , phấn bảng từ bục gỗ của thầy cô có màu sắc kỳ lạ . Ánh nhìn và ngôn từ của ông bà, cha mẹ có điều mực thước và có khi bí hiểm vì trẻ con chưa đủ sức để hiểu .


Trẻ con đi từng bước, leo lên từng bậc thang , chạy lên từng ngưỡng lớp, năm này qua năm khác .

18 tuổi , vưà rời trung học là thấy những đợt sóng ngầm khi đứng ngu ngơ trước ngưỡng đời và thấy mình có nhiều điều để chọn lựa ( tương lai ! )



Nếu là một người viết để muốn thành tác giả thì tương lai có những phương thức để đi và đạt đến .


Định hình của một tác giả nằm ở phần học hỏi và nắm lấy cốt lõi của điều đã tìm đọc và suy nghĩ . Ta không thể sống mà không suy nghĩ ( hơi thở và sự suy nghĩ quyện lấy nhau )




Xem phim , đọc truyện kiếm hiệp cho đến một lúc thấy đầu óc mình bị xâm chiếm và giật mình khi đi dự đám tang của những thằng bạn đã bỏ mình, phơi thây ở chiến trường , đến nhà bạn, nghe tiếng khóc của bà mẹ đang gục đầu trên quan tài của con trai ( Nín hơi thở, cầm giữ những giọt lệ nóng đang chực chảy dài , nhưng ý nghĩ vẫn chạy dài trong đầu mình )



Làm cách nào để tạm dừng lại những ý nghĩ rất loạn cuồng , rất hỗn độn trong đầu mình ?

Ta nghĩ gì khi rời nghĩa trang , khi nghe văng vẳng lại những bài hát, những ca từ kể về nỗi tang thương của chiến tranh, ngục tù và thân phận con người trên một quê hương đầy bom mìn, kẽm gai, đầy bất công và bạo lực ?



Khói súng .
Thây người .
Tù đầy . Chia cắt !






..............



Đã thử quay đi và nhìn về một hướng khác khi muốn khuây khỏa .

Nhìn thấy những người trẻ lớn hơn hoặc bằng tuổi mình lập ra những phong trào Hyppy phản chiến . Kêu gọi hoà bình . Ok . Kêu gọi buông súng như câu khẩu hiệu rất hot : " Hãy làm tình, đừng gây chiến " .


Ok


Sau cái gật đầu để nói chữ OK mượn tạm của nghĩa mất gốc ấy, khung trời đại học đời mở rộng cho mình thấy đám hyppy tóc dài chui vào những căn phòng âm u , nghe nhạc pop rock , mắt lim dim phi cần sa và chích choát chờ ngày bò xuống đường trưng cờ, la to khẩu hiệu chuộng hoà bình , tự do, dân chủ .



Có những kẻ theo thời, ngồi vào bàn để hì hục viết về thuyết hiện sinh, viết về duy vật ......



...



Đã có những đêm khuya , thời ấy khi đi trực đêm ở phường khóm, thằng trẻ kia , đáng tuổi anh hai của mình , đưa cho cái bao có thứ bột trắng :

- Thử đi , em . Phê lắm ! Bềnh bồng .


Gạt bàn tay ấy quay đi khi nghĩ đến cái màu tương phản của màu bột trắng ấy sẽ là một bóng đen, rất đen của đáy địa ngục .


Ta có cần phải phê rất phê để giữ mình lại là chính mình để viết không ?



Viết gì ?


Khi viết là trực diện với tất cả những luồng ánh sáng chói loà rực lửa .

Khi viết, cũng có nghĩa là đi sâu vào thứ bóng tối thẫm đen của tâm thức . Là đặt lại vấn đề từ câu dạy của ông Khổng Tử khi ông dạy đồ đệ .


Muốn dựng ông sống lại ở thế kỷ 21 để hỏi ông :

- Ông thầy nghĩ gì về sự bình quyền giữa nam nữ ? Câu nam trọng nữ khinh có còn hợp thời với sự tiến bộ của thời đại thông tin học .




Tôi cám ơn chữ nghĩa của ông . Cám ơn tư tưởng của ông và tôi thử đi tìm danh từ ' nhân bản ' và thử tìm nguồn gốc của nghĩa Văn Học .




Người ta dùng chữ văn học theo chiều hướng như thế nào ?




Đã có một lúc, tôi rất yêu câu : " Hậu sinh khả úy "



Đã có những đồ đệ vượt xa thầy của mình . Điều này không thể phủ nhận vì con hơn cha là nhà có phúc .




Đứng và ngồi giữa những người trẻ , tôi thèm thấy, thèm nghe chúng kể về sự dũng cảm, hào hùng của cha ông ( những kẻ đã không để tóc dài ngang vai, mặc quần ống loe da bò kiểu hyppy chích choác ngất ngưỡng và có những cái tên nhập cảng là hot boy , hot girl ......



Đến và ngồi xuống viết ở một chỗ cần đặt vấn đề, tôi thắc mắc giữa điều : Bản Chính Nguyên Gốc hay chỉ là những bản sao chép .




Ở một tâm thức : Chữ SAO CHÉP có thể làm đau lòng .




Vấn đề nằm ở đâu ?












đăng sơn.fr



( * if you really want to touch someone, send them a letter )





Read more: http://viptruyen.vn/@forum/f37/dat-van-de-7730-4.html#ixzz3dlOpmzdE
 
 
 
 
dang son 02.07.2015 01:09:20 (permalink)
.
 
 







- Không Phải là Chuyện của Người Bỏ Cuộc .























Ở một người già : Điều mà họ hay nhắc đến là quá khứ .




Dễ hiểu - Vì họ tiếc nuối .






Tôi - Nguời viết - <mỗi ngày, thấy mình già đi < Mình phải làm gì ?




LÀM GÌ ?








....












- Đây là điều đang nghĩ trong đầu với vài hình ảnh chuyển ngữ :













Bạn có chừng 10 phút quý báu để đọc chữ ?






Gật đầu đi - và nghe chuyện :










" Đó là một buổi chiều muà hè ở vườn sau . 
Sau khi giảng hoà ở chuyện em gái phang anh , anh phang lại em . 




Em thủng thỉnh kể câu chuyện của một cô bạn gái - người viết - trẻ trung , năng nổ ở Paris .




Em gái nói :




- Cô ấy có tài kể chuyện bằng chữ cho dù cuộc đời cô ta chẳng đâu vào đâu . Chỉ là mơ ảo mà thôi .










Tôi giữ im lặng trong khoảng chốc và không ngạc nhiên vì cô bạn ấy không là một nhà văn .






Nhấp ngụm cà phê đăng đắng, tôi , cắc cớ hỏi cô Út nhà mình :
- Theo em, nhà văn là cái gì ?


Cô trả lời trong vòng 5 giây :


- Nhà văn là kẻ biết dùng chữ nghĩa để ghi lại cảm xúc và kể những câu chuyện rất thấm thía .








Tôi hãi hùng, nhớ lại những quyển truyện của nhóm Sáng Tạo , Tự Lực Văn Đoàn từ Đoạn Tuyệt, từ bản truyện Đẹp của Thạch Lam , Khái Hưng và gần đây nhất là mẫu chuyện ' Chiếc Gối ' của Sào Phủ ( đăng ở VT .VN ).....






Thằng bé này - nếu bỏ ra ngoài tất cả những sự chủ quan và nỗi kiêu ngạo của riêng mình - 1 lão già viết từ 1973 - thì nó là hậu sinh khả úy ! - Khi tôi tìm đọc nó ở một diễn đàn ( đúm ) theo kiểu văn hóa Trung Hoa và tôi đã rất kỵ cái tên của nó ( kiểu Tàu )


Đọc 1 lần , 2 lần rồi quên đi cái tên của nó .








Đến một ngày kia, thất nó lẽo đẽo ghi dấu ' cám ơn ' ở những bài viết . Tôi thắc mắc :




- Tại sai nó viết ở lời bình luận : Chữ triết lý . Bình giảng cuộc đời ? và nó ngừng lại ở chữ ' Tâm Đạo - ' ....


.


( Ghi chú :




Khi viết đến những dòng này, tôi thấy cái tên của nó đang còn on line ở diễn đàn - và có lẽ nó đang thắc mắc để xem tôi viết gì về nó - Một kẻ đang muốn thành một nhà văn ... )




Mỉm cười kiểu mình ên , tôi muốn nói và viết cho nó một vài điều rất thẳng thừng và có thể làm nó đau lòng :








< Con Cú Đêm .






Cháu tắt máy đi ngủ đi .


Ngày mai thức dậy, sẽ là một ngày khác . Khi cháu mở những khung cửa sổ, cháu sẽ thấy mưa hoặc ánh nắng . Cháu hãy thủng thỉnh bước ra vườn , hít thở mùi buổi sáng tinh mơ . Và cháu sẽ nghĩ đến những chuyện cần làm cho ngày hôm nay với một tâm trạng rất mới .








Nếu cháu còn thì giờ để mở cái trang Web mà cháu đang tham dự , có thể cháu sẽ viết vài chữ cho người giữ cửa diễn đàn đang bị nền văn học trung hoa xâm lấn. Cháu có thể hỏi :
Quang Trung , Trần Hưng Đạo , Ngô Quyền là ai ?










Những trang viết đã ghi lại và có khi người ta đã vo tròn hoặc bóp méo lịch sử .






Và với một một người viết từ những thao thức , người viết biết mình sẽ viết gì .






Bởi thế , người viết đang hoàn thành một trong những sứ mệnh của mình .




























đăng sơn.fr
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.07.2015 03:48:20 bởi dang son >
dang son 05.07.2015 00:10:57 (permalink)
.
 




Đôi khi mình muốn yên tịnh .










Đôi khi mình muốn quên tất cả những điều đã đọc . Rồi ......










Có khi thấy lạ lùng quá thể :




Thấy có một vài người lạ vào đọc những dòng chữ ở những trang mình viết . Đọc để làm gì ? Đọc với số tuổi rất trẻ măng : 14 - 15 ....








Ở một kẻ viết từ năm rồi, năm xưa - ngày bé chưa chào đời - Bé ở tận đâu, tận đó thì tôi đã viết .






Viết : Khi tự thắc mắc tò mò ghi lại ở ngày cuối năm của tờ lịch treo tường : 31 tháng 12 và vài con dấu hỏi : ( ????????, ) ...










Ghi như thế để rồi quên đi, để thời gian như dòng nước trôi và trôi .










__________________________________________________ _____________________________________________








2015 <


Hôm nay - muà hạ nóng - tháng 6. 2015












Trở lại chủ đề cũ mèm mèm, nhẫm đếm , nhìn ở dưới những bài viết thấy một cái tên lạ đã lò mò vào đọc - tò mò - mở phần lý lịch , thấy cái tên lạ hoắc !: - Học Sinh , 14 tuổi - Sở thích : Viết tiểu thuyết .










Mèng !












..






Bé này !






Tham vọng của bé đã ghi ở phần lý lịch to lớn quá , bé à .








Tôi muốn nói với Bé một điều nhỏ nhoi, giản dị :






< Muốn viết tiểu thuyết , thì bé hãy làm một con toán giản dị sau đây : 14 + 10 + 10 = ..........










( Giải ý -Giải nghĩa ) :




Để có thể viết , nhất là viết tiểu thuyết , bé phải qua nhiều giai đoạn như 10 - 10 - 10 ..... và có khi hơn như thế nữa .






.... Khi bé đã trải qua những éo le không thể cưỡng


.... Khi mình thấy đêm có màu khác lạ hơn những bóng đêm




.... Khi mình biết màu xanh là gam màu của cái lạnh và những màu xậm có nghĩa là vài thứ bóng tối






Và nhất là một vài mối tình đã lất phất như tiếng mưa rơi .










Một khi, bé soi gương , thấy õ kià , mình sao có hai, ba màu tóc, bé sẽ đi tìm một thứ khác để viết tiểu thuyết và bé sẽ định nghĩa chữ Văn Học .


























đăng sơn.fr 








ps :






Trong khi chờ 10 + 10 + 10 ...... thì bé đừng đọc ở đây để bé sẽ bị già đi -





 
 
 
 
 
dang son 08.07.2015 11:04:17 (permalink)
.
 
 
 Đọc và giữ lại một câu VIẾT  -



  Cậu trai viết , cảm động :
 " .... Em biết đó, anh không còn gì cả, ngoại trừ tình yêu anh dành cho em "


    Bài viết dưới đây dành riêng cho phần nhận định phân tích.


 <


    Đó là một bài viết nằm trong mục Truyện Ngắn mang tên " Viết cho Em -   NẾU - "

     Người trẻ viết khi cảm thấy mình đang bị choáng ngợp vì tình yêu .
    Trong tình yêu luôn có 2 nhân vật : Tôi và Em  và tình yêu đẹp nhất ở chỗ khởi đầu - Xấu nhất ở chỗ chấm dứt .

      Hãy bắt đầu từ chỗ khởi đầu bằng trạng thái bàng hoàng phi thường :

     ... <   Tôi không còn thấy ai ngoài Em ( Anh )
    ... <    Em ( Anh ) có cái chià khóa mở tung tất cả cánh cửa của tâm hồn tôi  

      Và cũng có thể là tất cả những gì tôi có thể la làng và ỏm tỏi - Thí dụ :      Nếu anh có chiếc máy bay , anh sẽ dẫn em ngao du khắp thế gian ... . Hoặc  :   "   Nếu như một ngày nào đó , trăng ngừng sáng , mặt trời ngừng cháy , thì anh sẽ không ngừng yêu em ...... "   


     Và ........ Và , còn nữa .



 o0o



      Không phải lần đầu tiên mà chúng ta nghe, thấy, và đọc được những lời tuyên bố, hứa hẹn cường điệu như thế , vì từ xưa , đã có nhiều nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ viết như vậy rồi . Họ ca tụng  và đưa tình yêu lên tuốt mây cao . Mưa gió, ánh sáng , bóng tối đã nhuộm màu cho tình yêu và tạo thành những ảo tưởng , ảo giác vì tình ái đang tiêm những mũi thuốc ma túy làm họ lâng lâng ......


      Chiều hôm qua , trên đường lái xe, nghe ở radio , nghe mấy nhà khoa học và tâm lý gia lải nhải, nói chuyện về tình yêu - đề tài lớn của nhân loại - : Tình yêu kéo dài chừng 18 tháng hoặc chừng 3 năm . Sau đó .......

            Sau chữ Sau Đó , thấy mà tội nghiệp trước những sự thật phủ phàng không thể chối cãi :

     Sau những hẹn hò, nắm tay , bóp chân, hôn hít, sau những bức thư tình bắt đầu phai màu là phai nhạc, nguội lạnh từ lớp bụi thời gian ( để an ủi và hoài niệm về chuyện tình đã rũ áo ra đi , người ta tìm cách rên rỉ và trang điểm cho mối tình của mình  )


    Tùy sự nhạy cảm và tùy cách viết .

    Có thể viết :


 ''    Trôi đi rồi đó , Ấy ơi !
       Mỗi đứa một phương trời . Có khi mình hiểu và không hiểu tại sao nhưng lúc nào, bóng hình Ấy ơi vẫn còn ở lại trong tôi .... "


     <    Có điều gì không ổn trong câu viết đó không ?
     <    Nếu nói như sự phản biện thì ta hỏi :   Tại sao đã HIỂU và KHÔNG HIỂU là vì sao đã xa nhau  ?   Tại trời, tại đất hay là tại mình ? !




       Yêu đương và thử lý luận về tình yêu là 2 điều khác nhau . Đi đến tận cùng của sự lý luận thì có lẽ chẳng ai yêu nhau .

           Sau khi đọc xong những bài viết về tình yêu , tôi  vẫn muốn viết về TìnhYêu theo một trong những cách nhìn khác nhau : Cắt đoạn phim, ghép vào đó những tình thế, những góc cạnh từ hình ảnh nhẹ nhàng .


     Ở cạnh người , nhìn những ngón tay người , xin người những ánh mắt những nụ cười và cố gắng đừng nghĩ đến những lời trù ẻo tiên đoán gây sợ hãi : Chừng nào ta rời nhau ( ? )






   ....



      Đành viết như một kẻ mù quáng , ảo tưởng : Tình Yêu là điều đẹp nhất để viết  ( Trong cái đẹp , có đắng , chát, bùi , ngọt ...... )






    đăng sơn.fr






dangsonfr.blogspot.com     

 
 
 
 
 
dang son 30.07.2015 23:49:30 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 




Tự
Khúc
Giữa
Tuần ---



















----










Ngộ !




Có vài người bạn ghé trang chữ để thăm và nhắc chừng :




' Sao lâu quá rồi , không viết gì ? ! '






----




Ngày qua ngày , tuần qua tuần , lắm khi thấy mình nên lặng đi và vắng .




Dấu hiệu của sự nghỉ ngơi . Con trâu cày mệt nên trâu nằm bẹp ở bãi cỏ nghỉ ngơi . Chữ nghĩa cũng có một giới hạn nào đó như nỗi lặng thầm .




Cuối tuần kia, bạn bè rủ ra phố biển .


Lạng qua lạng lại trên dãy phố , trên chiếc cầu ngó ra sóng biển , ngắm nhìn những người đi dạo, ngắm những bàn tay trong tay của những cặp tình nhân , mở nắp ống kính, chụp và bắt những tấm ảnh ba chợn không giống ai và thất vọng vì một vài lẽ : Ánh sáng chỉnh máy không đúng như ý muốn .




Sau bữa ăn dở ẹt ở cái nhà hàng giữa phố, trở về nhà bạn - cái studio nhỏ xíu xiu có những ngăn kính nhìn ra bãi cát biển, gió hiu hiu hiu híu làm buồn ngủ và thiếp đi lúc nào không rõ ....




Tỉnh giấc ở một câu chuyện - nghe bà bạn đang nhỏ to tâm sự chuyện đàn bà với đàn bà ....




Nằm yên, nhắm mắt để nghe như sau :






...." Hắn trở chứng khi về hưu . Dạo này hắn ngơ ngẩn ngồi làm thơ ở Net . Hắn ngồi ì và trông cái mặt đờ đẩn thấy mà chán . KHi bị bí chữ , hắn rời bàn máy, lạng ra vườn , mặt thẩn thờ ra dáng đăm chiêu ...




Hắn mê chữ , mê cái trò ra vẽ chữ nghĩa ở Net đến nỗi bỏ ăn , bỏ ngủ, hắn húp tô mì gói , hắn quên cả con vợ già ngày đêm lo cho hắn khi thấy hắn già đi với cái nhan sắc tiều tụy .




Tôi ức lắm . Rình hắn , thấy hắn thư từ qua lại với một lão thơ 71 tuổi như 2 kẻ tình nhân .




Tôi - vợ hắn - đứng rình cho đến khi không chịu được nữa, đành với tay rút dây tắt máy pc , thế là hắn nằm bẹp trong phòng và phờ phạc như gã ghiền xì ke trước cái TV .




Vài ngày sau, hắn giận, hắn khăn gói leo lên tàu lửa về tị nạn và làm eo ở nhà con gái ..... 




Đúng là ba trợn với ba cái chữ nghĩa đánh vật ....




Kỳ này, có lẽ đứt tình vỡ chén .... "








...






Nghe xong bài ca vọng cổ ấy, tôi choàng dậy, thủng thỉnh an ủi vợ gã làm thơ ( ra vẻ thi sĩ ) ấy :






- Chị đừng lo . Thế nào hắn cũng bò về sau khi tỉnh giấc .






Mấy bà khác uà nhau :






- Đúng là ham hố và ảo tưởng . Viết làm gì cho ốm o gầy mòn ? !


Viết mà không kiếm sống được bằng chữ nghĩa thì viết làm cái quái gì ?!












------








Nghe mà phát chán .








Đâu phải ai cũng viết giống như ai .






Có phải là văn chương chữ nghĩa rẻ như bèo ?










*




Phát chán !






Đang nghĩ đến lúc mình sẽ không viết nữa khi không còn gì để viết .



















đăng sơn.fr







 
dang son 03.08.2015 16:33:39 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 






ĐI GIỮA RỪNG CHỮ -










Có rất nhiều cách ví von ở những câu chuyện trên đời .


Theo những câu nói kiểu ví von, người nghe có thể hình dung hoặc phác họa những hình ảnh trong đầu ( họ tự pha màu sắc cho những hình ảnh ấy ) 


Bây giờ, tôi để cho bạn tự tiện và tùy ý ' phác hoạ ' một vài hình ảnh theo cảm ứng và cảm quan riêng của bạn từ 2 Danh Từ :


1. Rừng Chữ

2. Vườn Chữ .



Có thể là sau khi đọc xong, bạn thấy mình rất thoải mái để chọn và khi chọn xong thì không bao giờ thấy bị HỚ ----



Người viết là kẻ kể chuyện .


Câu chuyện bắt đầu bằng :


1 - RỪNGCHỮ .


Đứng trước dòng lưu thông quá nhộn nhịp , lắm khi ta cảm thấy bị ngộp , ngộp vì tiếng động , khói bụi, nhịp chuyển động . Nhìn qua dãy phố bên kia : Thương xá sáng trưng đèn đuốc , ở lầu hai sau từng bậc cầu thang cuốn là khu bày bán sách báo .

Nếu là người yêu thích ' văn chương, chữ nghĩa ' , hẳn bạn sẽ ngừng lại khá lâu trước những tựa sách cho đến khi ánh mắt bạn dừng lại trước một vài quyển và đưa tay rút lấy để thử lướt trên vài trang chữ .

Giữa rừng sách, rừng chữ , hành động chọn đúng một tựa sách để đọc giống như cảnh mình chọn một bóng cây và ngồi xuống . Bạn - người đọc - đã chọn được bóng mát của bạn để thử du hành trên trang chữ .


Với sự háo hức như một đứa trẻ trước cảnh vật , tôi do dự và phải chọn một vài tựa đề để đọc vì muốn tìm kiếm điều để viết ( cách thức nuôi con chữ của mình ) - Sau cái háo hức , lắm khi thấy mình hoang mang và thất vọng :

- Người ta ra sách quá nhiều và có quá nhiều điều vô bổ từ những rối rắm ( Sách kể lể thực trạng xã hội - hiện thực ..... )

- Sách nói về bí mật hậu trường thanh toán chính trị .

- Sách về luận thuyết đạo giáo...

- Tiểu thuyết kể lể những điều y hệt nhau theo hình thức thương mại ( đọc để GIẾT thì giờ )....


Nghĩ đến một vài câu khuyên bảo về cách chọn sách và đọc sách, tôi sợ hãi - trả lại những đề tài vừa kể trên về chỗ âm thầm của chúng và tìm cách thoát khỏi bờ rừng đen nghịt chữ nghĩa ấy .







2 .

Vườn CHỮ .





Có phải là như thế không khi mỗi chúng ta đều có một mảnh vườn riêng biệt của mình . Khu vườn này rậm rạp, um tùm, ngổn ngang ngập cỏ dại hoặc là ngăn nắp kiểu cọ mỹ thuật là tự ở mình .


Trên mảnh vườn ( đất ) hoặc trừu tượng của ý nghĩ tâm hồn, hẳn mình có những bậu hoa, bụi lá và những loại cây mà mình đã bỏ công ươm trồng . Ngày nắng nóng bức, đặt cái bàn, cái ghế ngồi dưới góc cây hiu gió mát, rời trang sách đang đọc , thấy mình sung sướng . Ngày mưa rơi rơi, ngắm nhìn làn nước tưới cây lá và nơm nớp lo cho những cánh hoa đang bị dập vìu ....


Rời khỏi rừng chữ cây lá um tùm , tôi cũng có một mảnh vườn , ở đó , yên ả, tôi gặp lại một câu chữ của vài người bạn đọc đã có lòng góp ý :



.... " 

Tác giả à , tui đọc các bài viết của anh. Văn từ không cao siêu, trừu tượng, hay lãng mạn lắm lắm, nhưng có những điều gần gũi đời sống bình thường. Nhiều khi ... im lặng đọc, không ngăn nổi cảm xúc cười , cười mĩm, cười sảng khoái, hay cay cay sống mũi phải hít sâu hay rít thuốc kèm lại. Thật tình tui cảm ơn Anh .

Cảm ơn tác giả dành tâm tình & dành thời gian để viết.Thân ái .... "


Hoặc , có lúc, ngồi ở gốc cây , tìm thấy lại một câu viết giản đơn từ ngày rất cũ :

" ..... Là cây bàng có cả bóng , gió lẫn nắng , cháu đọc rất thoải mái , chú ạ ..... "


.....




Ở khu vườn của Chữ và lắm khi không " có chữ " cuả riêng mình , lắm khi tôi bắt gặp những hương vị đắng ngọt quá quắc của chính mình như lời tự thú :

- Lắm khi nhọn lễu để biến đầu ngọn bút , bàn phím chữ ABC thành mũi dao gây thương tích từ những điều không thể chấp nhận 


( Đã viết về những thứ trịch thượng , hống hách ảo dạng của những kẻ hoang tưởng và lợi dụng vị thế để áp đảo 

Đã viết về những cái ' ngạo mạn ' đặt để không đúng vị trí

Đã viết về những điều bị và được nhìn thấy ở cảnh rừng rậm khi mà lòng dạ con người mang hình thù dã thú ở muôn ngàn cảnh tượng .... )




Lắm lúc, mình sợ chữ nghĩa là ánh nắng chói loà thiêu đốt giữa buổi trưa hè nên phải lấy bóng mây xám làm mưa rơi như giòng lệ không ai thấy được :


- Tại sao mình phải cay mắt khi thấy thằng bé chỉ độ 18 , 20 tuổi đang quỳ dưới mưa với tấm bảng : " Tôi đói - Hãy giúp tôi " - ? -


- Tại sao không yên lòng khi vưà bước ra cửa hàng thấy cô gái trẻ nằm chùm mền trước cái tiệm chưa mở cửa sớm giữa muà đông ?




Tại sao -

Tại thế nào khi đã chiêm ngưỡng vị bác sĩ người Việt kia đã về hưu vẫn cầm cái lon đứng trước cửa chợ để quyên tiền cho hội Hồng Thập Tự ? Nghĩ gì , nhìn gì khi thấy một ông cụ đã cúi xuống , ân cần dúi vào tay người đàn bà hành khất một gói đồ ăn vừa mua ....?




Phải rời những câu hỏi " Tại Sao " ấy , ngồi yên lặng dưới một bóng mát ở khu vườn chữ , phải tạm quên đi vài câu chỉ trích , vài câu kết án một cách vội vàng từ những kẻ không hề yêu quý chữ nghĩa và đã không hề nhọc công hiểu rõ cái NGHĨA của Chữ .


Họ lên tiếng , như lời kết án :


- Văn chương để làm gì ? Ảo vọng đấy thôi ! Viết và làm nhà văn để tự ve vuốt cái tự ái và mong mỏi sự nổi tiếng ư ?




Ngậm ngùi . 


Muốn hỏi họ :



Văn chương và ý nghĩa thật sự của văn học đã giúp ích gì cho sự phát triển của nhân loại ? Những cuộc chỉnh đốn cách mạng xã hội đến từ đâu ở 1/ 1000 từ ý hướng của chữ nghĩa ?








..............







Rời cách rừng âm u ( đen nghịt )


Trở về khu vườn nhỏ . Ngồi rất lâu .

Tự hỏi :


" Viết và suy nghĩ có phải chỉ là một trong những ảo giác ? "












đăng sơn.fr



 
 
 
dang son 23.09.2015 12:40:21 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 



+ Để có thể VIẾT ( Pouvoir )



.


















Người ta ( người đọc ) có thể không thích những điều tôi đã viết và họ có quyền phê bình theo cách cảm nhận riêng .



...

Buổi đêm gần sáng kia , đứng ở ngoài vườn gần hồ nước , cô em Út rì rào :


- Có những bài văn, truyện của anh , em thấy sao sao ấy . Chẳng thích tí nào ...

- Út thích cái gì khi anh viết ?

Cô ngẫm nghĩ :

- Chỉ thích những bài viết về tình người và xã hội mà thôi .



OK -


<



Đây là cách thức anh trả lời em sau khi lắng nghe :



" Có những điều , làm sao anh có thể chiều lòng , chiều ý hết thẩy người ta .

Khi vào một cái nhà hàng ăn , nhìn tờ thực đơn rồi chọn món . Có khi mình nhăn mặt, nuôt không trôi . Và tiếc tiền .

Khi chạm mắt vào một bài đọc theo tùy thể dạng, đâu ai bắt buột mình phải nuốt những gì mình không bao giờ thích .


Ở một vài chủ đề mà anh đã viết ( chua, cay, bùi bùi, mặn + ngọt ) có vài câu góp ý theo kiểu khiêu khích chê bai :

* " Đọc xong , chẳng thấy gì thú vị . Có thể nhà văn nên xem lại cách viết của mình ! "


Thách thức đó - Phải vậy không ?



đăng sơn .fr

***

 
 
 
 
dang son 28.09.2015 15:44:49 (permalink)
.
 
 
 
 



* Đời Sống Cựa Mình *




.













MUỘN 


Sau giấc ngủ muộn là cánh cửa bếp.Yên tĩnh ! 
Bữa ăn không ra bữa ăn,tạm gọi là lót bụng . 
Bữa ăn tối được biến thành đêm ngồi đọc loại văn tùy bút được viết bởi những nhà văn 
có tầm cỡ....


...

Gần một cuối ngày, chữ nhiều khi nhớ đến chữ nghĩa . Nhớ , nếu gọi là nhớ thì phải tìm đoc .
Trang web có blog của nhà văn NguyễnXuânHoàng , người mà mình đã hằng quý mến khi gửi bài về toà soạn Văn thời ấy và vài lần thư từ qua lại .

Gặp bài viết của Trần Mộng Tú ở Seattle

*



Trần Mộng Tú

T
rần Mộng Tú, nhà văn, nhà thơ. Hiện sống và viết ở Seattle, tiểu bang Washington, Hoa Kỳ. Nguyên chủ bút nguyệt san Phụ Nữ Gia Đình (California, USA). Đã xuất bản 9 tác phẩm gồm thơ, truyện ngắn, và tản văn. Định cư tại Hoa Kỳ từ 1975.






Chị viết bài " Đời Sống Cựa Mình "


Dòng viết bắt đầu :



" ... 
Tôi trở về nhà sau hai đám tang ở California. Một của người anh thân yêu, sau gần một năm mang trọng bệnh, một của người bạn trong giới truyền thông mấtđột tử ngay trong nhà anh. Cả hai đều trên bảy mươi tuổi.

Lòng tôi vô cùng buồn bã nhưng vẫn phải chấp nhận những cuộc tiễn người thân đi lần cuối. Ở lứa tuổi bảy mươi, cái chết không còn là một sự tình cờ nữa, nó chỉ là một sự chuyển tiếp của đời người, của luật sinh tử mà thôi.

Thành phố Seattle đã ngớt những cơn mưa. Hoa đào trong phố thi nhau nở từng mảng hồng dưới nắng xuân ấm áp..... "



Thong thả, nhẹ nhàng để đọc cho đến đoạn cuối :

" .... Những con kiến đang tìm cách đi vào trong nhà tôi, trời bắt đầu ấm áp. Những giọt mưa xuân trên hoa đào, chút nắng hắt lên cánh cửa sơn đỏ. Tôi chia nỗi buồn của mình trên lưng mỗi con kiến để nghe lòng mình lắng xuống và nghe tiếng thở của đất phà lên.

Đời sống cựa mình.
by tmt




°0°


Ngồi yên lặng sau khi đọc và bỗng chợt thèm đối diện với chị ấy như có vài lần qua thư từ, chị nhắn là có dịp thì sang Seattle đàm đạo với nhà thơ ' già ' này ( Câu chị đuà giỡn )

Nhớ lại là đã hứa - Hứa để chưa giữ lời .


Giả tỷ, tôi có dịp sang bên ấy, gặp chị sau những náo động của đời sống , tôi sẽ đòi chị pha trà , ngồi ở một góc vườn nhìn nắng , nhìn mưa ( mưa ở Seattle rất thảm thê như bao lần đã đi ngang để ướt một cách kỳ lạ ! )

Trong những câu chuyện nhỏ và lớn của đời sống, tôi muốn nghe chị kể thêm về đề tài ' Đời sống cựa mình '

Khi nghe người khác nói ,thái độ đúng nhất là giữ yên lặng để lắng nghe và đặt câu hỏi cho đúng chỗ . Muốn tâm tình với chị một vài điều về những định nghĩa và cách thức chơi với chữ .

Trong chữ ' Chơi ' có thấp thoáng chữ " Đuà ' và những điều chính xác khi viết .


Đời sống này, ai cũng biết mà : Một trong muôn vàn sự chuyển động , tôi đã đọc và thấy những tâm tình chuyển động của chị , từ những bài thơ khi chị ngồi quán và nghĩ ngợi về một tháng tư đã cũ ....

Chị viết rất đơn giản , trên những câu văn thuật tả về những điều tiếc nuối , tôi hiểu được cái cảm giác mất mát khi cựa mình .

Mưa hay nắng là cựa mình - Cựa mình để biết là ta đang hiện diện trên đời sống với điều hữu hạn và vô hạn ( Giữa hai điều ấy là những dòng văn )


Có phải như thế không ?




2.



ĐỂ ĐỜI
Còn NHAU.



Trong những bậc thầy của nền văn chương giới Việt, có nhiều người đàn ông mà tôi thèm gặp ít nhất là một hai lần .

Và không có cơ hội vì đời sống cựa mình đã mang họ sang bên kia thế giới .

Nguyễn Xuân Hoàng là người đã mang chữ nghĩa đi xa . Để gặp lại nhà văn này, tôi ngồi đọc lại :









Em Bé Ðứng Chờ Xe Ở Ngã Tư
Nguyễn Xuân Hoàng



Mấy tháng sau cùng của năm học, sáng nào chở con tới trường tôi cũng nhìn thấy một bé gái đứng chờ xe ở ngã tư đường Washington và Oregon, thành phố Milpitas. Em chừng 13, 14 tuổi, da nâu, tóc đen, ngắn, khô và hơi xơ xác, quần áo của em như những đứa trẻ cùng lứa giống nhau, đơn sơ giản dị. Em gầy ốm, mắt nhỏ, sóng mũi thấp. Rõ ràng em có khuôn mặt của người Á châu. Nhưng tôi không rõ em là người Nhật hay người Hoa, người Ðại Hàn hay người Thái Lan. Em cũng có thể là người Phi Luật Tân. Mà sao không phải là người Việt? Milpitas nhiều người gốc Á hơn là dân bản xứ. Ðông nhất là dân Phi, Nhật và Ấn. Người Việt cũng đông, nhưng tôi không nghĩ là đông hơn ba sắc dân kia. Vậy mà đi đâu, nhìn đâu tôi cũng thấy người Việt. Mười ba năm ở Quận Cam, tôi bơi lội giữa người Việt. Nói năng đi đứng, suy nghĩ như một người đang sống ở Sài Gòn. Quán cà phê, tiệm ăn, nhà sách, tiệm chạp phô, quần áo, âm thanh, mùi vị,... chỗ nào cũng là Việt Nam. Sài Gòn trên mỗi bước chân. Trong từng hơi thở. Quận Cam không ai quá nghèo, cũng không ai quá giàu. Là tôi nghĩ thế. Cũng có thân tình và lạnh nhạt. Cũng có đố kỵ và tử tế. Cũng có đen và trắng. Cũng có bọn giả hình và người chân thật. Ðâu mà chẳng vậy. Nhưng tôi biết những ngày buồn tôi sẽ đi đâu. Ðến nhà một người bạn nào tôi sẽ được uống một tách trà, nghe những câu chuyện đáng nghe. Ðến quán cà phê hay tiệm ăn nào tôi sẽ gặp được người tôi muốn gặp. Tôi thật là một người may mắn. Nhiều người ở tiểu bang khác đến chơi bảo tôi, tới Bolsa thăm bạn bè ở vài ngày thì được, chứ ở lại thì không bao giờ. Tôi hỏi tại sao? Người ta bảo: Bolsa bon chen quá. Người ở đó một là vái nhau hai là đổ rác vào đầu cổ nhau. Không thích. 
Tôi đồng ý, nhưng tôi cũng nghĩ đâu mà chẳng thế. Bọn tưởng là quý tộc còn tệ hơn. Cái thế giới trưởng giả giàu sang có những quy luật của nó. Tôi không quen. Rồi tôi dọn lên San Jose, Bắc Cali....



°0°


Câu chuyện đời sống cựa mình giữa ông và tôi bắt đầu như sau :


< Buổi chiều, họp mặt ngoài vườn ở nhà bạn hữu , bà bạn vai lớn tuổi đang nói chuyện loanh quanh về thời đi dạy học và văn học , chợt nhiên chị nhắc về nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng vào thời đi chấm thi với chị . Chị nói là đã mất liên lạc khi rời quê , chị kể về cái ông thầy, người đi trên mây có khuôn mặt lãng mạng kiểu đẹp trai .

Chị nhắn : - Nếu em thư từ thì nói là cô giáo Loan đi tìm và muốn biết tin tức của bạn cũ .



Là kẻ khá thẳng tính , tôi đã nhăn mặt để trách bà chị ấy :

- Có lẽ chị đã quên nền văn chương của việt ngữ rồi đó . Qua đây ,thấy tủ sách của chị toàn là chữ tây . Ông ấy đang thay thế ông Mai Thảo để giữ tạp chí Văn đó .

- Thì em nhắn dùm chị đi mà .


Nguyễn Xuân Hoàng nhận lời nhắn , cấp tốc trả lời bằng điện thư :

'' Hãy xưng hô là anh em với anh đi - Đừng gọi anh là chú, là thầy nữa ....''


Và ông mừng rỡ xin số điện thoại bạn đồng nghiệp cũ , ông hẹn là có dịp sang Pháp để cả bọn gặp nhau .... 


Đời sống lại cựa quậy không ngừng , ông nhà văn có cách viết nhẹ nhàng và đầy ấp chân tình giản dị ấy đã không giữ kịp lời hẹn ngồi với tôi ở góc quán nhìn ra bờ Seine , nhìn ngắm những quầy bán sách cũ và kể chuyện thời xưa đi dạy học . 

Tiếc gì ?

Thời gian là giòng nước . Nếu ông giữ đúng lời hẹn, tôi muốn hỏi ông vài ba điều có thật và không có thể ở thể cách văn chương :



- Không phải là học trò môn triết của anh nhưng muốn biết : Tại sao anh chọn môn ấy để dạy học ?

- Quy luật của văn chương có điều gì ? Và phải giữ lại điều gì ?




Nếu ông nhà văn ừ hử và không trách móc gì , tôi sẽ thử khiêu khích và trêu ông khi so sánh giữa hai phong cách viết của ông và nhà văn Mai Thảo :

- Tốc độ viết giữa sự chuyển tiếp của mạch văn .

- Bóng tối và điểm sáng giữa câu văn và khoảng cách của từng dấu chấm ngắt câu ...


Thí dụ :



Ðến quán cà phê hay tiệm ăn nào tôi sẽ gặp được người tôi muốn gặp. Tôi thật là một người may mắn. Nhiều người ở tiểu bang khác đến chơi bảo tôi, tới Bolsa thăm bạn bè ở vài ngày thì được, chứ ở lại thì không bao giờ. Tôi hỏi tại sao? Người ta bảo: Bolsa bon chen quá. Người ở đó một là vái nhau hai là đổ rác vào đầu cổ nhau. Không thích. 

* ( NguyễnXuânHoàng )




Triết và ý niệm của triết có khi làm người ta đau đầu lắm ! Khi nộp bài cho thầy nhà văn và lấy của thầy con số điểm là 14 / 20 không phải là dễ đâu .


Ở triết không có con số 19 /20 như bài nghiên cứu về khoa học . Văn chương có bao nhiêu phần trăm của ảo hình, ảo dáng và sự thật .


Ở điện thoại , ông nhà văn thủ thỉ bằng pháp ngữ :

- Je ne detiens pas la vérité * tôi không nắm vững sự thật .




Phải rồi , anh !


Khi anh viết ở bài sổ tay mỗi tháng ở Văn Magazine , khi anh kể chuyện một Mai Thảo vò või một bóng ì ạch chở những số báo ra bưu điện để gửi đi , khi anh nhắc về tình bạn giữa văn chương oái oăm èo uột của chữ nghĩa - Em hiểu anh .


Người cầm bút đã khắc khoải và thong dong , cho du là đã về phía bên kia thế giới .





đăng sơn.fr
( Vài hàng viết khi nghĩ đến những nhà văn có đầy ắp chân tình )



CHÚNG MÌNH








.

-




ct















 
 
 
 
 
 
dang son 30.09.2015 01:29:01 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 



VănChương và Quy Luật -






--------------------------------------------- <





Ở diễn đàn trẻ, tôi nhận được từ hộp thư nhắn của một người trẻ tuổi ( 22 tuổi ) như sau :



長相思

落花落葉落紛紛, 
盡日思君不見君。 
腸欲斷兮腸欲斷, 
淚珠痕上更添痕。
我有一寸心, 
無人共我說。 
願風吹散雲, 
訴與天邊月。
攜琴上高樓, 
樓高月花滿。 
相思未必終, 
淚滴琴玄斷。
人道湘江深, 
未抵相思畔。 
江深終有底, 
相思無邊岸。
我在湘江頭, 
君在湘江尾。 
相思不相見, 
同飲湘江水。
夢魂飛不到, 
所欠唯一死。 
入我相思門, 
知我相思苦。
長相思兮長相思, 
長相思兮無盡極。 
早知如此罫人心, 
迴不當初莫相識。
(Lương Ý Nương)




< Không một lời chào hỏi - Thấy lạ lùng !



Tôi không hiểu và không thể trả lời vì những lý do như sau :



1 - Thái độ từ câu dẫn thư .

2 - Tôi không phải là cái thùng rác và ở vị trí của giám khảo chấm bài - Duyệt bài



3. Tình trạng sai trái ở vị thế của người gửi bài



.



Sau đây là phần phân tích :





" Cháu bé !


Chú đã không tiện trả lời cho cháu từ khi cháu sửa đổi câu cú từ bài thơ cảm xúc riêng , chú tôn trọng cách suy nghĩ và cảm xúc riêng của cháu khi chú đăng tải nguyên văn những câu thơ cháu đã đề nghị vì chú nghĩ cháu bé là một kẻ có tâm hồn khi làm thơ .


Sau sự im lặng của chú, thư nhắn thứ 2 của cháu có lời như sau :


' Cháu mạo muội chỉnh thơ thế, chú có giận cháu không ??? '


Trong nỗi lặng thinh của chú , câu trả lời là " Không "


Không là vì cháu có sự can đảm để góp ý với một kẻ đã đi trước cháu trên con đường viết từ 1973 / 1974 ...



Chú giải thích cặn kẽ như sau -



" Ngày xưa , chú không bao giờ có cái can đảm ấy, chú đọc rất nhiều trước khi cầm bút . Đó là thời của văn học truyền thống - Cũ -Xưa -


Bây giờ, thời của VănHọcMạng ! Người ta viết nhanh như chớp mắt và chớp bóng - Ai cũng có thể tùy tiện tải câu văn , câu viết lên Net mà chẳng cần qua ban biên tập và thời văn học mạng đẻ ra hàng ngàn nhà thơ, nhà văn kiểu mì gói ăn liền .

Thành thật mà nói : Chú không thích kiểu văn học mạng !




Có phải chăng là ở thời đại của Internet , người ta đã tự nhận là theo đà tiến bộ thì không còn câu Tiên Học Lễ , hậu HỌC Văn ?


Và cháu bé ? Cháu là ai giữa rừng rậm lá non giữa từ ngữ và danh ngữ Văn Học Mạng ấy ?

Cháu đã nghĩ gì ở từ Văn Học theo kiểu cách Học Văn ( đảo ngữ )

Cháu hiểu gì ở chữ Văn Chương và Quy Luật của văn chương ? Thế nào là văn học ?



Văn học có phải là một nhóm người tự đứng lên và điều hành một trang Web với tư thế lủng củng và ngả theo văn học Trung Hoa ?



Văn Học có nằm ở trong tay một kẻ điều hành đầy phong cách cao ngạo và rất NGẠO MẠN vì còn quá trẻ tuổi và háo thắng ( 32 - 33 tuổi ) ?


Đây là câu trả lời cho kẻ ấy nếu văn học truyền thống gặp gỡ văn học mạng ở ngày off line :



1 - Thế nào là vị thế khách quan và chủ quan ( định nghĩa rõ rệt từ bản ngã ! )


2 - Thế nào là bình giảng kiểu nghêu ngao ?


3 - Thế nào là giới hạn của sự khiêm nhường ?


4 - Thế nào là sự cách biệt giữa Hán Nôm và ngôn ngữ Việt ngày nay - Chữ Đại và chữ Khổng Lồ giống nhau ở đâu ?



5 - Thế nào là Đại Ngôn và Tự Phụ ( Đại ngôn + Tự Phụ = Hán Việt )













__________________________________________________ ____________ <




.....



Viết đến hàng này thì chú thấy cháu bé vào chủ đề này để ghi dấu " Cảm Ơn "


Đừng vội cám ơn chú vì chú chỉ mượn thư của chú để nhắn gửi một điều duy nhất : Tiên Học Lễ - Hậu học VĂN 



Vì ở văn học của văn chương có sự lễ độ - Tối thiểu .











đăng sơn .fr


( Bút CHIẾN )




dangsonfr.blogspot.com


.





 
 
 
 
 
 
dang son 30.09.2015 12:55:02 (permalink)
.
 
 


TS ( ? )





__________________________________________________ ______________________________________







Thử hỏi ở một người đọc & người Viết :


- TS là gì ở chữ viết tắt ?


Trả lời :


- Tại sao ?

- Tự Sướng ? !




<


Tôi dùng chữ TS bằng cách bình giảng như đang đứng trong lớp học tối thứ 2 và tối thứ 6 :




- TS < Tại Sao ?





...


Viết trên bảng bằng song ngữ chữ TS và Pourquoi ? - Tôi để 2 phút để giải thích .




Theo nhân văn và khoa tâm lý thì tất cả khởi nguồn từ chữ : Tại Sao ?


" Tại sao tôi có mặt trên đời này, và ngày chết của tôi là lúc nào ? "



Ở vị trí cuả tôi hiện tại , tôi không trả lời câu hỏi ấy . Cô bé nhỏ tí ti, học viên hỏi :


- Thế nào là cô đơn và sự độc lập của Cô Đơn ?


Đây là câu trả lời của tôi theo 3 cách : Triết học - Nhân văn xã hội - và - Vai trò , chỗ đứng ( nhân vị )



1 - Vô ngã và vô thường từ câu chuyện cụm mây và chiếc lá .



Lá thấy mây đen xà xuống . Mây thành mưa rơi trên lá - ý chỉ sự tuần hoàn của trời đất . Mưa uớt đất ( tro bụi ) Đất nuôi cây và ra hoa trái . Người là vật thể ăn cây trái, thóc gạo để sống và khi chết sẽ trở thành tro bụi . Tất cả là một vòng tròn không dứt nếu tin vào kiếp sau và luật nhân quả .



2. Nhân Văn ( Định thế )


Con người biết suy nghĩ khác loài cầm thú để đạt nhu cầu tiến bộ . Người tìm kiếm khoa học và dùng triết học để tìm đường đi như một định hướng qua câu Sinh Lão Bệnh Tử .

Đì đâu - Về đâu ? Và khi nào thì ngừng lại sự suy nghĩ của chính mình ?



Nhân văn dùng văn chương để làm căn bản cho sự suy nghĩ . Văn tải Đạo . Chánh đạo hoặc là Tà đạo .





3 * Nhân Vị .



Nhân vị không phải là bằng cấp để đạt địa vị cần có trong xã hội theo đúng nghĩa từ Trí Thức và Tri Thức .


Vị thế của người trần gian nằm ngay ở sự suy nghĩ để đặt để và đứng chỗ của mình < Chủ gia đình trong vai trò cha mẹ, con . Cha là cái nóc nhà , mẹ là nền nhà và có 4 bức tường để bảo bọc con cái trong việc xây dựng . Cha bỏ đi, mẹ bỏ đi, con cái sẽ bơ vơ và khó lòng định vị cho tương lai .



- Hoàn cảnh :



Ta làm gì ở đời sống này và ta nhìn cuộc đời đang trôi ra sao ?


Tại sao càng tân tiến, ta càng bị stress - Đây là lãnh vực riêng khi tôi đứng trưóc các học viên và ghi hai chữ ' Tại Sao ' bằng mực màu đỏ trên tấm bảng . Tôi gọi hai người trẻ đóng 2 vai trái ngược nhau : 1 Đau Khổ - 1 Sung Sướng .


Kẻ đau khổ còng lưng với bộ mặt nặng xám, buồn thiu

Kẻ sung sướng ngẩng mặt tươi tắn với nụ cười rạng rỡ .

Kẻ bàng quang là học viên ngồi ở dưới sẽ tự chấm điểm cho 2 tâm trạng ấy và tôi hẹn hai ngày để tổng kết . 





2 ngày sau -

Kết quả cuả bảng tổng kết ra sao ở bao nhiêu phần trăm - % ?




-


Tôi để bạn đoán nếu bạn là nhà văn đúng nghĩa .








đăng sơn.fr

( Atelier d ' écriture - 2015 - France )







 
 
 
dang son 01.10.2015 23:35:30 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
.
 
Thư đến từ xa .
 
 
 



LọLem !


Tôi đang ở văn phòng .


Trời đầu tháng 10 ấm áp - 24 độ C - Và tôi cảm thấy thoải mái nếu LọLem bỏ quên đi chữ thầy .


Tôi giải thích như sau :


< Paris . 15.39 .




Nếu em đang ở Paris , tôi sẽ nhờ em ngó ra phía tay trái ô cửa sổ, em sẽ thấy một giòng sông và dãi nắng đang long lanh .


Nếu em đang ở một thành phố nào đó bên quê nhà, em sẽ nói gì với tôi ?




Muà thu làm gì có ở Hà Nội hay ở Sàigòn - nơi tôi đã rời , chia ?


Tối nay - Paris - sẽ có một buổi họp mặt của phái đoàn Médecins sans frontière - BS không biên giới - và có lẽ tôi sẽ nghĩ về em - LọLem SG <




Em biết tại sao không - Từ chữ ' Chiến Tuyến ' ?


< LọLem SG



Tôi không rõ, không biết em là ai nhưng ( ------------- )



Tôi đã có một chiến tuyến và nghĩ là rất rõ rệt khi họ, những người trẻ, rất trẻ đã dí súng vào đầu tôi và bắt tôi quỳ xuống ở đầu cầu Thủ Thiêm ngày ấy ở ngôi chợ ...

Lúc ấy - chỉ cần một khoảng khắc ngắn ngủi tích tắt là tôi đã vĩnh viễn ra đi về bên kia thế giới ( Không còn hận thù và ai oán ! ....)





...


1979 - Cuối năm - bằng những giọt lệ, tôi bước xuống phi trường ở Paris - Ngỡ ngàng khi thấy mình còn sống .


Năm tháng qua đi , những vết thẹo còn ở lại .



Tôi ra đời một lần nữa để ra trường bằng bao nhiêu khổ nhục, cay đắng . Tôi không chấp nhận những ranh giới và biên thùy khi họ ( dân da trắng ) nhìn tôi, và câu nói - có thể - : Ngươi sang bên này để chiếm việc làm ở xứ này - Pháp -






.


Năm tháng lại qua đi .


Tôi , có lúc , quên mình ở 1 biên thùy theo quan niệm máu đỏ và làm người .


Học trò của tôi là da trắng và mắt xanh, tóc nâu, tóc vàng .... - Chuyện này không đáng kể theo nghĩa tự ái dân tộc .




Ở đây, có lúc, tôi nổi giận - Có lúc tôi làm lơ vì nhiều lẽ ....




- Phản ứng + Lý lẽ giữa 2 chiến tuyến và vấn đề chính trị , nhân văn .

- Sự cố gắng khiêu khích để làm ra chuyện .



Giữa 2 chiến tuyến ấy, tôi im lặng để hiểu rõ cặn nguồn .



Và thấm thía .


Thấm gì ?



Ở triết học có câu bất dịch : To Be or Not To Be .


Bản ngã bất dịch .


Ở thuyết nhà Phật có câu Vô Thường - Vô Nga - rất khó học để thông suốt .



Ở những bài viết có lắm sự oái oăm và phản kháng . Em đìềm nhiên -


Điều này làm tôi lý ngộ :


- Sérénité - Điềm Nhiên -


Tôi cám ơn em .

Và tối nay - 20.30 pm ,tôi sẽ nói với các đồng nghiệp của tôi chữ '' < Điềm Nhiên ''




Có gì là khó hiểu đâu - Em







đăng sơn.fr




.dangsonfr.blogspot.com






.
 
 
dang son 16.10.2015 15:26:52 (permalink)
.
 
 
 
 

.







 
 
 
 


TácGiả


.








Là một kẻ viết lách ở Saigòn thời 74 / 75 , tôi yêu nỗi lặng thầm từ khi đọc MaiThảo, DuyênAnh và những tác giả khác để học hỏi và tôn là thầy viết ....


KimDung - LaLan - QuỳnhGiao không bao giờ là thầy viết của tôi vì lẽ, vì những lý do rất RIÊNG .




.........................










Để có thể đi trên con đường viết , bạn phải đọc rất nhiều từ câu đảo ngữ Văn Học = Học Văn.




Bạn tốn tiền điện để thắp đèn đọc và ngốn ( bội thực )






...






NguyễnHiếnLê, NhậtTiến , ThạchLam , KháiHưng là ai ?




Năm 2014.2015 ở một diễn đàn kia, tôi bắt gặp giọng văn của tác giả tên MacDung- Hắn viết truyện ngắn và truyện cổ trang .










Tôi đọc và ngày kia, ở chủ đề Style , hắn viết vài câu góp ý :


" Giọng văn cuả anh rất cứng , nhuyễn nét .... --- "








< Mèn ! Mèng !








Tôi viết lời cảm ơn hắn cho dù chẳng biết với cái tên ấy - Hắn là ai ? < Nam - Nữ ?






Sau màn ảnh máy vi tính , chuyện viết và chuyện đọc là 2 trạng thái . Đọc hắn, tôi phân tích và biết hắn viết theo kiểu miền nam . Tôi là dân bắc kỳ, tôi viết kiểu Hà Nội - Quê mẹ tôi - Và tôi giữ giọng văn ấy từ thời một ngàn chín trăm ... lâu lắm rồi !




Sic !


..








Tôi phải cám ơn hắn vì hắn đã chịu dùng thì giờ viết góp ý và tôi tiếp tục viết cho dù là viết khoảng 100 năm nữa, tôi cũng không bao giờ có cái thẻ của Hội Nhà Văn .




Bất cần mà !




..........






Kiêu căng ? Tự Phụ và kiêu ngạo , chứ ?


-








Ở đây , tôi viết thật và muốn nói với bạn vài điều nhỏ nhít :






1-






Tôi không thích nhà Văn - Nhà Thơ .








2 -


Tôi sợ danh từ Nghệ Sĩ .










3. Nghề và Nghiệp Dĩ -




Đúng ra, tôi là một nhạc sĩ để chơi piano Jazz hằng đêm ở vũ trường vì cha tôi - thầy tôi - là dân chơi saxo Jazz và là nhà nhiếp ảnh .


Đêm kia 1973 - Khi rời phòng trà , cha mệt lã người, tôi đợi cha về, trình cái phiếu điểm . Cha nói :




- Bố muốn con đi tu - Làm linh mục .












- - ????






Tôi chờ cha nguội lại , tôi nài nỉ cha mình " Đừng - Đừng bố ơi ! "
Con muốn mình chỉ là mình " .








Và cha tôi để tôi yên -






Cha nhìn chập lâu - Hạ giọng : - Con là ai ?








Không thể trả lời câu hỏi quá khó khăn ấy, tôi im miệng khi đấm bóp cho cha mỗi khi cha mệt mỏi đau mình, đau mẩy. 




Mỗi lần như thế, tôi hồi hộp khi cha mình buông lời . Cha mở trang báo Thiếu Nhi, cha đọc bài thơ đăng báo của thằng nhóc, cha mỉm cười , nói :
- À ! À ! Vui khi làm thơ . . Đừng là nhà thơ để kiếm sống - con !






...




< Cá không ăn muối , cá ương
Con cãi cha mẹ , trăm đường con hư ... "




...




Đúng như thế . Và tôi đã HƯ .




Tôi không mặc áo dòng tu sĩ ( vì sợ các bà sơ mang bầu đẻ con ) - ( Thằng bạn linh mục dỏm của tôi vừa rời nhà dòng năm nay vì léng phéng với nữ nhi ! ) 




Tôi không làm nhà văn vì sợ đói , còm nhom ...






....






2.








Bây giờ .








Chưa có hột cơm nào vào bụng . Ly cà phê thứ 3 trong ngày làm cồn cào bao tử !


Tôi ngao ngán, ngồi nhìn bó hoa trên bàn giấy với giòng chữ trên mẫu giấy trắng , chữ viết :




'' Em !




Chúc mừng sinh nhật em .




Hãy tha thứ cho anh mỗi khi anh làm em buồn lòng ..




ký tên : ( .... )










...




Ngày mai là sinh nhật của người đã chịu đựng tôi . Cái gã đàn ông chẳng ra gì . Không là linh mục, không là nhà thơ , nhà văn .




Ngày mai, khi nàng thức dậy , sẽ thấy hắn ngồi gõ chữ trên bàn giấy từ 6.30 sáng . 


Có lẽ nàng hiểu rõ một điều duy nhất : ' Viết Để Làm Gì ? '














đăng sơn.fr


( to you - MacDung )



 
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 24 của 29 trang, bài viết từ 346 đến 360 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9