.
* Attitude
..
____________________________________________________________________
Act 1 .
Sửa soạn hành lý theo phái đoàn về quê , chỉ cần mấy bộ quần áo, mấy đôi vớ mỏng , duy nhất 1 cái cà vạt ... và nhét ba cái máy ảnh vào sac tay , tôi bắt gặp quyển sách mới mua để sẽ đọc trên chuyến bay ( Tout se joue en moins 2 minutes ) ( Tất cả chỉ xảy ra trong vòng 2 phút ) - Nicholas Boothman .
Ngồi xuống cái ghế ở bàn viết, tắt đi cái TV đang quay đi quay lại bản tin rớt máy bay của Air Egypte ...
...
Lúc chiều , ở văn phòng , người bạn trêu :
- Thấy máy bay rớt không ?
Cười - Cười !
Nhớ lại khi Boothman viết : Ouverture et Fermeture . Gestuelle ! - Hắn viết :
- " Ở trước mặt một người nào đó , 55 % là cái nhìn . 38 % là ở tiếng động và 7 % là ngữ vựng của ngôn từ " .
55 % ấy ở ánh mắt bạn hữu khi từ giã nhau . Hắn nói ' Trong vòng 1 tháng , tôi sẽ thiếu bạn '
Đồng nghiệp ơi ! Thật không khi chúng mình đã bắt tay nhau rất chặt khi từ biệt ?.
Ngày mai , ngày mốt, tôi trở về nơi ấy ..... Nếu máy bay của Air France rớt cánh . Nếu và nếu ... kiểu nói gỡ , nói quàng ...
Chẳng may là như thế , tôi bảo đảm với bạn là tôi sẽ trở về tìm bạn .Bạn có tin là có ma không, bạn ?
...
Act 2 :
Bạn có biết là ma Việt khác nhau với Ma da trắng chỗ nào không ?
( Khác ở trang số 73 khi Boothman viết : - Synchroniser votre attitude ... Kết hợp ở thái độ )
Và tôi nhớ lại bạn thân tên Alain đã ngồi với ánh nhìn rất nghiêng ở phía tay phải, đôi lông mày nhíu lại hiện rõ ưu tư khi chìa mấu báo của Métro News , chuyện bạo động , chuyện biểu tình , chuyện đám côn đồ đánh cảnh sát, tôi nhìn bạn : Mày chết đi để khỏi ưu tư !
- Tao chưa thấy ai thô bỉ, tục tằn như mày . Hèn chi lúc nào mày cũng mình ên !
Và bạn tôi chúc cho máy bay bị rớt !
...
Hahahaha - hê hê ! Thằng cà chớn , cà chua khi đã học Montesquieu , học ở Freud , đọc JJ Rouseau để làm gì với chữ " Định Mệnh ' ? Và mày đã ra trường kiếm tiền như nước ...
Bạn cứ việc giả vờ trù tôi bị rớt máy bay đi . Đừng nghĩ gì xa hơn cho dẫu là bạn thân đã bấy lâu .
Tôi là ma Việt, tôi mò về đầu giường , khều bạn dậy . Rủ nhau ra cái nhà bếp rất khang trang của bạn và rù rì :
- Tao chúc mày bình an ở cái xứ rất xinh đẹp của mày . Tao về bên ấy , chẳng may máy bay bị trúng chất độc và rơi xuống biển ở nơi có nhiều cá chết . Ở xứ của tao, cá ngon lắm . Ngày xưa , mẹ tao làm món cá pha tộ để tao thích lắm ! Ngày xưa, cha tao chở tao về nhà quê miền tây , cha dắt con lên cái thuyền liu riu gió mát khi gió chồng chành và tao ngẩn ngơ nghe ai đó hát bài Lý Con Sáo Sang Sông .
Cha tao vuốt mái tóc vừa 7 tuổi của thằng con , hỏi con trai :
- Bébé . Con sợ không ?
Thằng con tròn hai con mắt nâu, nâu :
- Sợ gì khi con ở cạnh bố chứ ?
Cha cười hiền lành, chèo ghe :
- Bố đẻ con ở thành thị mà ...
7 tuổi là không hiểu thành thị hay đồng quê là cái quái gì . nó chỉ cần cha bên cạnh nó vì cha là người thầy đầu tiên của nó . Đôi mắt nâu của cha có màu sông Cửu Long và cha mang họ Nguyễn . Các cháu nội cũng phải mang họ Nguyễn .
Mẹ là người trung hoa nhưng ... Từ chữ ' Nhưng ' ấy đã là một định mệnh . Làm sao bạn mắt xanh , da trắng hiểu được, chứ ?
Mà thôi , giữa hai nguồn văn hóa mà hiểu để làm gì cho nhức đầu . Da trắng ơi, những vụ khủng bố ở Paris , ở Belgique , ở NY là tại sao và tại sao ? Jean Paul Sartre của thời nhà báo Libération đã không đoán được . Thời bây giờ của Window , của Jobs và của Obama , họ đoán được trên những bàn cờ .
Chuyện 1 triệu con cá chết là chuyện nhỏ . Và thằng bạn xứ da vàng sau khi chết , hiện về, dựng bạn dậy để thì thầm với bạn một câu ngắn, gọn : Hình như bóng ma cũng biết khóc và nó biết tại sao nó khóc ....
dangson.fr