VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 2829 > | Trang 28 của 29 trang, bài viết từ 406 đến 420 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 29.12.2016 03:13:59 (permalink)
 Văn ?







   Thời còn áo trắng ,  có khi mơ  mình thành nhà văn .  Nghe  từ Nhà Văn thấy mà mê và say .
 
  Theo định nghĩa từ lớp trung học thì danh từ nhà văn cao lắm : Là người viết  , là tác giả có nhiều người đọc và còn đọc qua nhiều thế hệ !  Và họ ,hẳn nhiên là những kẻ có trí thức  -  vân  vân và vân vân -  3 chấm ...  chấm ...
 
     Thần tượng của kẻ hậu sinh  có thể là Duyên Anh , Nhật  Tiến , Mai Thảo, Từ Kế Tường  hoặc là người yêu và vợ mình !
 
 
  Như thế để cắm cúi viết và vỡ mộng .
 
 Té ra ...
 
 
 
 ( Nếu bạn  là nhà văn thật tình , tôi xin để bạn viết tiếp và hãy thật lòng để Viết )
 
 
 
 
 
 đăng sơn.fr
 
.
 

 
 
 
ct ....
 
 



 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2019 18:23:19 bởi dang son >
dang son 29.12.2016 23:48:06 (permalink)









 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2018 19:39:01 bởi dang son >
dang son 29.12.2016 23:58:45 (permalink)
..
 
 
 
 
 
 
  
 
 
 
 
 
 
 
  
 
 

 
 
 
 
 
 


 
 
 
 
 
 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
 
 

 
 

 

 
 
 
 
 
   
 

 
 
 
 
 
 
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2018 19:56:29 bởi dang son >
dang son 30.12.2016 23:56:08 (permalink)




Ðinh Quang Anh Thái: Bùi Bảo Trúc: Tâm, Tài và Tật.

bởi Uyên Nguyên






Ba tuần trước ngày nhắm mắt, anh Trúc gọi điện thoại nói, “cậu Thái ghé qua Little Saigon Radio lấy 300 tiền mặt và chuyển về Việt Nam biếu các con bà Cấn Thị Thêu giùm tôi.”
Sau khi nhận được thư hồi báo của gia đình bà Thêu, tôi chuyển bằng emailtgbt@yahoo.comcủa anh nhưng không thấy anh trả lời. Gọi anh ba lần cũng chỉ nghe lời nhắn trên máy.Vậy là lần nói chuyện đó là lần cuối cùng tôi nghe được giọng anh, vẫn ấm tuy có hơi yếu. Và đó cũng là lần chót tôi nhận tiền của anh để gửi giúp những người lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã tại Việt Nam.Ngày Việt Khang thoát khỏi nhà tù nhỏ, anh nói trên làn sóng Little Saigon Radio về người nhạc sĩ can trường này và nhắn ai muốn góp tay giúp Việt Khang thì cứ ghé tòa soạn báo Người Việt giao cho tôi, “bảo đảm quà sẽ tới tận tay người nhận.” Nhiều người tin anh, mến anh đã đến và tôi đã làm tròn ước muốn của anh.


Một lần, buổi sáng sớm năm 2008, tôi vừa dứt chương trình Chào Bình Minh của Little Saigon Radio, ra ngoài sân “liều một đám” tức “làm một điếu” thì cô thư ký của đài bước ra nói, nhiều thính giả gọi vào kiếm tôi để nhờ gửi tiền cho một phụ nữ bị chết đuối ở Quảng Bình. Tôi chẳng biết ất giáp gì, nhưng ngay sau đó thì hiểu ngay. Chả là anh Trúc nói trên đài qua cuốn băng thâu trước về hoàn cảnh của một người đàn bà vì lao ra sông chống chỏi với giòng nước lũ cuồn cuộn để cứu hai nữ sinh chới với sắp chìm. Hai nữ sinh sống sót, người thiệt mạng chính là tấm lòng quên mình giúp người này.

Báo chí trong nước chụp tấm ảnh người chồng cùng 7 đứa con nheo nhóc, có đứa con phải bế trên tay, ngồi bên bờ sông đón cón đò đưa xác mẹ vào bờ. Anh Trúc nói anh nhờ tôi chuyển 300 cho gia đình người xấu số và kêu gọi mọi người cùng tiếp tay.
Chỉ trong vòng chưa đầy 3 ngày, số tiền do nhiều người đến cho tổng cộng lên đến gần 14 ngàn dollars. Tôi phải liên lạc với hai người bạn của Hội Quảng Bình sống ở Cali và nhân chuyến họ về thăm quê nhà cầm theo số tiền lớn nói trên đem về tận tay cho người chồng và 7 đứa con. Tôi còn cẩn thận dặn nhớ quay phim để khi hai anh trở lại Mỹ, tôi chiếu tại phòng sinh hoạt của đài để cho những người có tâm giúp đỡ biết tôi đã hoàn tất nhiệm vụ được ủy thác.
Anh Trúc là vậy đó. Anh có cái TÂM không ngần ngại dang tay giúp nhưng hoàn cảnh khốn khó. Và sở dĩ tiếng nói của anh được hưởng ứng vì nhiều người yêu mến cái TÀI của anh.Nói về tài thì anh nhiều tài lắm. Anh viết và nói lưu loát cả Tiếng Mẹ Đẻ lẫn Anh Ngữ. Có người nghe anh nói tiếng Anh bèn nhận xét rằng, giá nhắm mắt thì có thể nhầm là một người Anh chính cống đang phát biểu. Thời còn làm phát ngôn viên Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, anh đã dùng ngoại ngữ đối đáp và tạo được sự nể trọng của giới ký giả nước ngoài.Kiến thức của anh “cực” rộng trong nhiều lãnh vực, thậm chí anh biết rành rẽ cả những chi tiết về trang phục “trong” và “ngoài” của nữ giới. Có lần tôi đùa với anh, rằng đọc mục Thư Gửi Bạn Ta mà anh khởi đầu đăng hàng ngày trên báo Người Việt, khi anh viết về chính trị, anh rõ là một người “thông kim bác cổ”; còn khi anh viết về nữ giới, độc giả cứ ngỡ người viết phải là một phụ nữ lúc thì quý phái, lúc thì đanh đá chua ngoa, lúc thì nhu mì thục nữ. Tôi còn nhớ, có lần nhà văn Mai Thảo lúc sinh thời nói rằng, thú vui của tác giả “Mười Đêm Ngà Ngọc” là mỗi buổi sáng, từ căn hộ sau lưng quán Song Long, lững thững cuốc bộ ra xạp báo trên đường Bolsa mua tờ Người Việt và đọc ngấu nghiến bài mới của Bùi Bảo Trúc trong mục Thư Gửi Bạn Ta.Nhưng cũng phải nói, anh nhiều tài và cũng lắm TẬT nên bị không ít người ghét, vì anh không kiêng dè, không chấp nhận những giả trá hay thói rởm của người khác, nhất là khi liên quan đến ngôn ngữ. Không biết bao nhiêu lần, anh cay nghiệt nói như vỗ vào mặt người khác – ngay cả trên radio, trên mặt báo. Anh còn bị cả cánh đàn ông và các bà ghét vì anh ...đào hoa quá. Thực tình chẳng ngoa, anh cũng gieo rắc buồn phiền cho nhiều người và anh biết điều đó chứ chẳng phải không. “Chữ TÀI liền với chữ TAI một vần,” cụ Tiên Điền Nguyễn Du mấy trăm năm trước đã nói thế rồi cơ mà.Nhớ năm 1985, cũng vào những ngày cuối tháng 12, anh đón tôi tại nhà một người bạn chung ở Virginia. Tôi vừa “chân ướt chân ráo” đến Mỹ, chưa cảm được những giây phút trầm uất của những người vẫn còn khát khao một ngày quay về cố hương như anh Trúc. Trên xe chở tôi về nhà anh, anh đưa cho tôi tấm ảnh chụp tại Trung Tâm Dân Vụ trên đường Tự Do Sài Gòn trước 1975. Trong hình, anh Trúc và tôi đứng cạnh nhau, anh cà vạt chỉnh tề, kính trắng trí thức, còn tôi thì mặt non choẹt áo quần học trò. Anh Bảo “tôi giữ tấm ảnh này 10 năm qua làm kỷ niệm về cậu, vì có tin nói cậu bị chúng nó bắt và chết trong tù.” Đêm tái ngộ anh Trúc, tôi cũng gặp lại một anh bạn vong niên mới chia tay nhau ở Sài Gòn 6 tháng trước khi tôi vượt biên: Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, tác giả “Kẻ Tà Đạo.”

Căn nhà anh Trúc đêm đó ấm hẳn lên vì những chuyện xưa chuyện nay. Đột nhiên anh Trúc như chìm vào nỗi buồn riêng của mình. Anh giơ bàn tay trái có một vết sẹo nhỏ li ty khá dài đã mờ nhạt. Anh bảo, anh đang làm cho đài Tiếng Nói Hoa Kỳ V.O.A, công việc vững vàng, chưa một ngày biết cuộc sống khổ sở ra sao trong chế độ cộng sản, vậy mà có những lúc anh buồn đến độ đã cầm con dao cứa vào tay mình vì không thiết tha sống nữa, nhưng sau những phút trầm uất như thế, nghĩ đến nhiều bằng hữu đang thoi thóp vật vã bên trong các chấn song sắt nhà tù, anh thấy mình hành xử như thế là không đúng. Nên vẫn sống. Dù vẫn buồn chán.

Những khoảnh khắc buồn chán đó thỉnh thoảng tôi vẫn chợt bắt gặp nơi anh trong hơn 30 năm kể từ cái đêm mùa Đông Virginia năm nào.
Nhiều người nhìn Bùi Bảo Trúc trang phục đỏm dáng, cách ăn cách nói cách cười lúc nào cũng thể hiện một người hạnh phúc, thành đạt, nên có thể không thấy ẩn dấu đâu đó trong giọng cười là những góc khuất u trầm của anh. Một lần, chỉ có hai anh em, anh kể tôi nghe kỷ niệm một buổi chiều buồn ở Sài Gòn trước 1975. Anh bảo, cậu Thái nghĩ xem, tôi làm phát ngôn viên chính phủ, có vợ đẹp con ngoan, có nhà, có xe, có tài xế, có người giúp việc; vậy mà một hôm trên xe do tài xế chở về nhà, tôi nhìn thấy một người lính lái chiếc xe Honda cũ kỹ, phía yên sau, người phụ nữ ngả đầu vào vai anh và hai cánh tay ôm ngang hông chàng. Chao ôi sao họ hạnh phúc dường ấy và “tôi thèm cái hạnh phúc đó đến nỗi toi tóp hồn suốt cả đêm!”

Khoảng 2 tháng cuối đời của anh, đến thăm anh tại một nursing home trên đường Garden Grove, nhìn anh gầy yếu, giọng mệt hẳn, anh tâm sự dạo vài tháng gần đây, anh không ăn gì cả, luôn ngất ngưởng cơn say để rồi chìm vào giấc ngủ. Lần trở lại thăm anh, đột nhiên sức sống của anh bừng dậy, anh bảo sẽ tiếp tục chương trình phát thanh trên đài Little Saigon Radio và còn căn dặn tôi khi đặt bút viết điều gì nếu không hiểu cặn kẽ thì phải tra cứu vì chữ nghĩa không phải trò chơi đùa.

Lời dặn thể hiện cá tính của anh khi ngồi vào bàn viết. Bài anh viết, từng câu, từng chữ, là sự chọn lựa, cân nhắc, ngay cả những từ ngữ dung tục, sỗ sàng anh mắng những người anh cho là bất xứng. Nhất là đối với chế độ đang cai trị tại quê nhà Việt Nam, anh chửi không tiếc lời bằng những ngôn ngữ thậm tệ. Ngay cả nói cũng thế, chẳng phải tự dưng lời vọt ra khỏi miệng mà anh không cân nhắc trước. Có lần, anh kể tôi nghe thời còn bé, anh gần như bị liệu lưỡi khi nói, nhưng anh cương quyết vượt qua trở ngại này bằng cách tập nói chậm từng câu một; và vì phải nói chậm nên anh có thì giờ chọn câu chữ. Thành ra, anh ít khi nào rút lại lời mắng ai. Hậu quả là anh gây thù và có lúc đã phải chuốc oán.

Bây giờ với anh, “Thị – phi, thành – bại, chuyển đầu không” yêu-thương-oán thù, quay đầu lại, tất cả không còn nữa. Anh đi rồi. Và chắc đang ngất ngưởng bù khú như bắp rang nơi nào đó với những người bạn thân thiết đã đi trước anh: Võ Phiến, Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, Nguyễn Ngọc Bích, Phạm Dương Hiển, Đỗ Ngọc Yến, Lê Đình Điểu, Lê Thiệp, Ngô Vương Toại, Nguyễn Minh Diễm, Giang Hữu Tuyên...
Tôi sẽ nhớ đến anh với cách gọi thân tình “cậu Thái” kể từ ngày đầu quen anh ở Sài Gòn năm 1972.




Ðinh Quang Anh Thái










dang son 01.01.2017 16:43:26 (permalink)
















VIẾT .



Sáng đầu năm , mở máy thấy bạn bè gửi cho bài viết của một người tử tế như sau :









Tuấn Khanh: Thư cho người bạn trẻ: Giấc mơ ngày mới




Năm 2017 gõ cửa nhà tôi. Gỡ tờ lịch cuối cùng xuống như khép lại căn phòng thời gian đã hết, tôi nhìn thấy ba trăm sáu lăm ngày mới, trắng tinh xếp hàng dài, im lặng nhìn mình. Và như mọi năm, tôi lại tự hỏi với điều rất cũ “những gì sẽ đến, ngày mai, trên đất nước này?”.

Câu hỏi ấy, mỗi năm, tôi – và có lẽ là còn nhiều người khác nữa – vẫn tự hỏi như vậy. Những niềm hy vọng thấp thỏm về ngày mai tốt đẹp hơn trên quê hương luôn âm ỉ trong suy nghĩ. Những ngày mai vô định như nhà thơ Antonio Machado (1875-1939) khi ngồi ở biên giới nước Pháp, từng chiều nhìn qua hàng rào kẽm gai và nghĩ về quê hương Tây Ban Nha của mình. Machado đã qua đời trong niềm hy vọng. Và chúng ta, đôi khi giật mình, vì từng năm như vậy cứ chậm chập trôi qua, khi nhìn lại thì đã gần nửa thế kỷ, gần cạn một đời người, cũng với niềm hy vọng đó.

Mọi lời chúc và hy vọng cho năm mới vẫn như vậy. Tràn ngập trên facebook và điện thoại của tôi là những tin nhắn mừng năm mới. Năm thì mới nhưng nội dung thì không mới: vẫn là hạnh phúc, thịnh vượng… Con người ngàn đời luôn khắc khoải mang giấc mơ về ấm no và bình yên. Nhưng hy vọng đó cũng là một loại ảo ảnh đáng sợ, nó lôi dắt con người chạy mệt nhoài về phía trước.

Ở các quốc gia độc tài, khái niệm hạnh phúc và bình yên được dùng như một loại ecstasy ảo giác toàn dân. Các nhà lãnh đạo quen lối mị dân vẫn hàng ngày cất lên những bài hát ru về hạnh phúc và bình yên ấy để mê mị đám đông, để họ tiện tay đục khoét đất nước và đặt ra những luật lệ trói buộc con người, để bảo toàn sự thống trị thô bỉ của họ.

Tôi và bạn, chúng ta may mắn sinh ra trong lòng một dân tộc truyền đời dạy cho nhau về yêu thương, về chia sẻ. Chúng ta được học rằng người Việt sẽ vượt qua mọi thứ khi đoàn kết cùng nhau, cũng như thề chết để gìn giữ quê hương và giá trị của tổ tiên để lại.

Nhưng rồi tôi và bạn chứng kiến rằng dân tộc này khi đã thống nhất địa lý trong thời hiện đại, bị áp đặt lòng căm thù với chính anh em của mình. Chúng ta chứng kiến rằng có một lớp người của giai cấp thống trị đang chia chác nhau tài nguyên của đất nước này, phó mặc nhân dân và tương lai vào nợ nần và cùng cực.

Chúng ta cũng sửng sốt khi nhận ra rằng nước Việt bị những người cầm quyền nhân danh, tuyên bố đoàn kết với kẻ thù, xóa bỏ lịch sử hôm qua đầy máu của các cuộc xâm lược từ phía Bắc, cũng như lịch sử hôm nay biển và xác ngư dân là những câu chuyện đang bị nhấn chìm. Dân tộc chúng ta với Trần Bình Trọng, như Nguyễn Trung Trực, như Nguyễn Thái Học… đã thề chết cho quê hương mình, nhưng hôm nay, thì một câu nói của chân thành về bọn ngoại xâm cũng có thể đổi lại bằng đày đọa và bất an.

Những ngày tháng hôm qua như vậy đó, liệu chúng ta có nên mang một ước nguyện và hy vọng cho ngày mới rằng mọi thứ cần phải được đổi thay? Tôi đang mơ cho đất nước này và dân tộc mình trước những ngày như vậy, còn bạn?

Trong một chuyến đi với xe ôm Grab, tôi nghe người bạn trẻ kể rằng anh cũng có facebook, nhưng trước đây chỉ dám vào nghe, nhìn, đọc. Bấm một dấu like hay bình luận, anh cũng không dám. Anh thú nhận rằng anh rất sợ. Nhưng rồi gần đây, khi đọc về những câu chuyện về dân lành bị đánh chết trong đồn hỏi cung, do chính báo nhà nước đưa tin, khiến anh cũng đã không dằn được và góp lời bình luận.

Nửa thế kỷ trước, chúng ta đầy sợ hãi, nhưng hôm nay chúng ta có thêm những điều mới mẻ: đứng về phía lẽ phải và đám đông đang ngóng về tương lai, con người đã biết cách vượt qua sợ hãi. Tôi tin trong năm mới này, người thanh niên chạy xe ôm đó chắc cũng mơ một giấc mơ giống tôi, dù đó là một giấc mơ thầm lặng.

Một cô gái nhỏ nhiều năm sống ở Canada, về thăm nhà, kể rằng điều cô làm có ý nghĩa nhất, là đi mua cho ba một chiếc smartphone mới, lập facebook và hướng dẫn cho ba mình vào xem tin tức tự do, chỉ các trang cần theo dõi nhưng không quên dặn ba rằng nhớ đừng bấm nút gì hay bình luận lời nào. Nhưng tôi không tin rằng ông chỉ im lặng, bởi ngày thường, ông là một trí thức và luôn đau đáu về tương lai đất nước mình. Rồi chắc chắn rằng, ông cũng đang mơ một giấc mơ giống như tôi.

Chủ nghĩa Phát xít và Cộng sản Châu Âu từng có sách giáo khoa về cai trị giống nhau, rằng cứ nói dối, mãi rồi cũng sẽ thành một loại sự thật. Những con người sống quen im lặng, vì sợ hãi hay vì tự nhủ rằng nói ra chẳng để làm gì – nhưng đừng bao giờ quên nuôi hy vọng và giấc mơ. Vì đó chính là khắc tinh của bài học cai trị. Một người nuôi giấc mơ thì nhỏ, nhưng một ngàn người nuôi giấc mơ thì lớn, và khi một dân tộc nuôi giấc mơ thì đó là sức mạnh thay đổi vận mệnh cho tất cả.

Truyền thuyết của nhân loại vẫn còn đó câu chuyện về đoàn người nô lệ và không tương lai, nuôi giấc mơ của mình nên đã cùng nhà tiên tri Moses bước qua dòng sông dữ và về đến vùng đất hứa. Và cùng với ước mơ và hy vọng, mà dân tộc Việt Nam đã từng vượt qua ngàn năm đô hộ, trăm năm thực dân.

Tôi nghe thấy năm mới gõ cửa. Thời khắc của đổi thay như đang đến, bạn có nghe không? Tôi mời bạn cùng tôi ước mơ và hy vọng. Và nếu bạn vẫn còn sợ hãi, thì cứ tạm giữ kín mọi thứ trong trái tim mình, nhưng xin đừng bao giờ vùi chôn, hay lãng quên về một ngày sẽ đến.


Tuấn Khanh






------------------------ 




Sáng đầu năm , bằng ý nghĩ , tôi muốn nói với người viết có lòng và tử tế ấy rằng :

'' Tôi cũng nghe thấy năm mới gõ cửa . Sự sợ hãi vẫn luôn hiện diện trong tôi và có lúc tôi không còn dám ước mơ vì lắm khi những lời nguyện cầu hoặc những tiếng nói vang lên rồi thấy bị lạc lõng .
Phải làm sao ? "

 

đăng sơn.fr
....

dang son 02.01.2017 14:17:18 (permalink)
.
 
 
Niềm Vui đầu năm ......


dangson.fr




...

Những câu viết đẹp :


 *  Hóa ra con người là tạo vật dễ thích nghi nhất.


** Tiếng đàn thánh thót vang trong đêm khuya, ở chừng mực nào đó, đã giúp tôi nhận biết: Ðời sống vô thường, liên lỉ biến động. Bên trong không có cái để được, bên ngoài không có chỗ để cầu. Sự mới lạ, sự thay đổi là điều hiển nhiên, bởi vì bản chất đích thực của cuộc đời chính là sự thay đổi.


( Lạ và Quen - tác giả Hải Vân   )



*** ( Mr . Thất Bại  -  tác giả  Hồng Nguyên Hoàng )


  " Ðây là tên một cuốn sách của một người, hình như, không biết viết văn. Tác giả là một doanh nhân bị thất bại thảm hại trên thương trường, kể lại chuyện của mình cho một nhà báo để viết thành sách. Sách được (người khác) viết ra và xuất bản ở Việt Nam hồi năm 2013, không biết ông “Thất Bại” có bao giờ đọc lại hay không; để rút kinh nghiệm lần nữa! Lần này, không phải chuyện kinh doanh mà là chính trị. Việc các doanh nhân nhảy, hoặc chỉ thò một chân, vào chính trị thì xưa nay vô số  "  . 


................ 



 Gấp những trang  viết về chuyện phím ấy, thay quần áo ra đường .


 Khi ghé đến với bạn bè, người thân , chúng mình có rất nhiều chuyện để nói với nhau  và còn tùy đề tài để có thể chia sẻ với nhau .

 Cậu em út cười vui, nhận cái hộp quà từ tay anh , ỏn ẻn như con gái - Coi bộ Út ngại ngùng :

- Cho em  nữa làm chi . Hôm noel đã cho gia đình em rồi mà ?

      
       Thằng  hỏi chi kỳ ? Anh cho thì cứ việc cầm lấy , cái hộp quà như thế này là những điều em cần và có  gói ghém những ý nghĩ riêng mà anh muốn cho em :

- Cái đồng hồ có hai cái cửa sổ tượng trưng  là cửa của thời gian mà chúng ta chui qua

- Cái đèn Led ít tốn pile như cách rọi lối mình đi .

- Cái thắt lưng  ý nói là sự thắt lưng buột bụng để tiết kiệm

 Sau cùng là cây bút  gọn lõn trong hộp quà , ý chỉ là mình  viết để ghi lại những điều cao quý từ chữ nghĩa .

  Cậu em gật đầu giữa lúc màn ảnh TV đài M  6  đang chiếu những cảnh đẹp nhất của Paris từ chương trình mang tên : Những điều Bí Mật chỗ Mình đang ở .

    Vừa ngồi vào bàn ăn , cô em  gái đóng kịch , trách anh hai :

-    Thấy ở nhà, anh chỉ cưng thằng út này mà thôi . Quà của em đâu, anh ?

   Cười nhẹ - Chỉ ngón tay vào người đàn bà đang ngồi bên cạnh mình :

 -   Đã bao lâu nay, quà của em, của anh là  cái bà này .


   Em gái áp út gật đầu và em hiểu , chị là cái hồ mang tên Hồ Than Thở mỗi khi em khổ sở nhất . Ở trái tim và tận đáy lòng chị đã là một chỗ trú ẩn cho các anh em mình ở góc đời lắm khi hoạn nạn .

 Người đàn bà này có sức kiên trì và  đã chịu đựng anh em mình . Nàng như cái lò sưỡi im lìm khi nàng thấy anh em mình ngồi quanh  nhau thở than . Ngôn ngữ của nàng rất đơn giản nhưng đủ để an ủi chúng ta .


     Anh im bặt, nàng nghía anh như một lời cám ơn .

    Mình  ngồi ăn uống , nói với nhau những cái gì vui hơn đi , đừng hỏi thăm chuyến về quê vừa rồi của anh chị ra sao nữa . Anh đã húc như con trâu rừng trên vài bài viết  đã đủ rồi .


 Lắm khi húc xong, anh mỏi mệt nên phải tìm về một căn nhà có tất cả anh  em quay quần - Như một niềm vui .






  đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
dang son 02.01.2017 14:23:45 (permalink)
.
 
 
Họ ( rất ) Cô Đơn .





dangson.fr



--------------------------------------------------------------------------------------------------






- Ai là kẻ cô đơn ?
Hỏi như thế , có lẽ sẽ có vài ngón tay đưa lên cao giữa đám đông , ngỏ ý nói :
- Tôi nè ! Có tôi cô đơn .
Một ngón tay rồi ba bốn ngón tay khác đưa lên ra dấu , rồi, rồi có thêm một số người nữa để tạo thành một đám đông rất CÔ ĐƠN .
Bằng chứng rõ ràng như ban ngày ở chuyện cổ tích :
Ở cái xứ to lớn nọ, ngày kia , có cậu học trò sờ sợ khi thấy cái ' cô đơn ' không cần thiết của mình nên có sáng kiến biến chế cái mạng nối mạng xã hội . Ai ngờ lại quá thành công để những người sợ cô đơn ghé tìm nhau và sau đó cậu thành đại tỷ phú .
Thế giới kinh ngạc và phải cám ơn cậu ta vì cái ý độc đáà này .
Vì ta hết lẻ loi , ta có thể đi tìm nhau với cả ngàn tấm ảnh, cả triệu chữ Like . Ngày nào ta cũng thèm có cái Like của những người bạn nối dây vào bạn . Ta đếm cái kỷ lục của những người đã có chừng 200 - 500 bạn nối mạng .


Buổi tối đẹp trời kia , đang mê mẩn bên người đẹp, thấy máy báo :
- Bạn đang ở đâu ? Đang làm gì há ui ui ?
Kẻ này rời vai người tình, vồ cái màn ảnh trả lời nhanh như chớp bằng mấy ngón tay :
- Đang tình tứ nà . Chờ chút há . Like - Like !
Chàng vuốt lại mái tóc đang bù xù, kéo vai nàng, chụp cái cảnh tình tình và tải đi .
Bên kia tích tắt bấm thêm một dấu hiệu trái tim và xúi :
- Đẹp quá ! Nữa, nữa đi .
Lần này thì sẵn sàng và rất HOT : Thêm cái ảnh thè lưỡi ra khỏi môi để liếm lấy cái đầu lưỡi kia của người đẹp < Love .
Oh má ơi - Em ơi ! I like .
1 * Phụ đề phim nguyên gốc :
Hai kẻ yêu nhau sẽ không còn bị cô đơn vì đã chia sẻ cảnh tình yêu với bạn bè như tài tử đang đóng phim .
2 * Họ sẽ nắm tay nhau ,ghé cái quán ăn, ngồi xuống , cùng nhau mở 2 cái phones để sửa soạn chụp thêm hình mấy món ăn ..... Miam Miam .
....



Sau đó, ngoài vai trò là tình nhân ngoài đời của nhau, hai người ấy còn đóng thêm nghề ký giả chứng nhân quang cảnh :
* Thêm vài hình ảnh của mấy kẻ đang đập nhau ở góc phố kia .
* Thêm vài cái clics video quay cảnh cái gã say cô đơn kia đang té lên , té xuống và chúi đầu vào cái thùng rác bên gốc cây ...
...
Rời cái quán ăn thổ tả , chàng và nàng nắm tay nhau leo lên xe buýt , ngồi sát nhau, nàng mở máy, chàng rà màn ảnh , mấy ngón tay của hai tình nhân bấm liên tục để trả lời các bình luận Còm Sĩ .
Ai có thể nói họ cô đơn chứ ?
Xin đừng quá lạm dụng sự cô đơn, có hại !
.......



Giữa một đám đông như thế , có lúc tôi bị ngộp .
Tìm một băng ghế ngồi . Yên tâm với khoảng trống bao quanh , ngó trời, ngó đất và cảm thấy lạnh .
Lạnh vì cô đơn khi viết .
Có lẽ mình sẽ có ngày rất ghiền Fb !


đăng sơn.fr














...
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2017 02:29:54 bởi dang son >
dang son 15.01.2017 02:28:18 (permalink)
 
 
 
* Giả Tỷ như mình có thêm 1 GIỜ nữa - Vision .....









 . Giả dụ như thèm thấy tất cả mọi điều ở đời này chỉ là Chuyện Tử Tế thì tôi muốn trở thành một nhà văn rất NGÂY THƠ qua cặp kinh  màu hồng của con gái .


 Tại làm sao phải  là con gái ?




 Con gái không sát máu và hung hãn như lũ con trai làm con gái có thể chửa hoang .  Khoảng 1000 con gái  làm đàn bà thì chỉ có khoảng 10 %  nữ phái nhậu nhẹt và Hư Hỏng như đàn ông mà thôi .


  Tôi có thể  có những bằng chứng khi  lật trên màn ảnh ghi lại hồ sơ ở một buổi cuối ngày khá  thảm hại-   Tội đồ đã là đa số khi cưỡng hiếp và giết hại - Kể cả cái thống kê nói về các cảm tử quân đã đeo  băng đạn để nổ tung giết người vô tội ....


 Họ là ai ?



 Điều chắc chắn là không  là em và tôi .


   Uể oải khi tắt ngấm màn ảnh và những cái thống kê chẳng làm ai có thể vui ấy .

 Tắt đi ngọn đèn ở bàn giấy , tôi nghĩ rằng : Có thể ngày mai, ngày mốt tôi sẽ viết về những điều vui hơn .

 Có thể là như thế .







 đăng sơn.fr

- Tối muà đông . 14 tháng 01 .2017



 
 
 
 
dang son 20.01.2017 15:31:03 (permalink)





Ngày đang rất lạnh .




<
.
Muà đông đang đuà nghịch với cái hàn thử biểu xuống dưới 10 độ C .Biết là như thế khi batterie trong cái máy ảnh thứ 1 báo là sẽ hết điện trong chừng vài phút nữa . Tất cả chức năng đo ánh sáng sẽ ngừng lại .
Khi có hẹn đi chụp ảnh , ta phải có 2 cái máy và batteries dự trữ . Ta có thể mặc quần áo , đội mũ ấm để chống cái lạnh nhưng có điều là máy móc không thích bị lạnh ....
Tôi có cách mà ....



*
ẤM .





Cánh cửa Studio thu âm mở ra với những nụ cười và ánh mắt ấm . Ấm lắm vì chỗ làm việc của họ có máy sưởi ở 20 độ và họ không thể chạy ngón tay trên phím đàn khi bị cóng , kể cả những người hát ....
Nhìn những cây đàn thùng dựng sát bức tường lót gỗ và dây mocro cắm chằng chịt ở dàn máy mixage , tôi tìm ra điều mình cần : 2 lỗ cắm điện để xạc 2 cục điện đang bị run rấy .
Đó là những người còn trẻ , rất trẻ và đầy tài năng . Họ có vẻ ít nói , tôi thấy vài vẻ rụt rè của họ ....
Điều này tốt thôi vì thích hợp với tôi . Tôi không yêu thích những người nói quá nhiều và nói lung tung khi vượt quá điều cần phải nói . Chính sự im lặng làm người ta sáng suốt hơn và có thể tập trung vào những điều cần làm .
Người ta có thể quan sát nhau từ vài cử chỉ và có thể tạm thời bất động ở một phạm vi có thời hạn .

Khi những người trẻ bắt đầu quay quanh nhau bàn cãi về những hợp âm là hai cái máy ảnh của tôi đang nằm gần chỗ ấm áp vì phải chờ đúng nhiệt độ từ khoảng cách bên ngoài và bên trong : Trừ 10 độ và 20 độ đã là một khoảng khá xa nhau .
Tiếng đàn thùng vang lên những notes đầu tiên . Có bạn trẻ làu nhàu : - Chỉnh lại dây đàn đi .

Kẻ làu nhàu ấy là bạn thân của BeeBee - một thành viên trong ban biên tập Nous Magazine của tôi và cô là một trong những người đã giúp việc rất tích cực cho hội thiện nguyện chống đói, chống lạnh ....


BeeBee mách :
- Các bạn nhạc sĩ và ca sĩ của Bee đang họp nhau tập nhạc và sẽ tổ chức 3 buổi văn nghệ kiếm tiềm giúp cho người nghèo . NguyễnTrườngAn đang bị kẹt với mấy cái Reportage ở Marseille , chú có thể giúp chúng cháu không, chú ?
Bee là một cô gái Pháp lai Việt và là người thân , với cái tính cả nể và rất ' Bè Phái ' nên chẳng thế nào lắc đầu với ý nghĩ : ( Trời ! Đến và gặp lũ trẻ tóc nhuộm đủ màu, tay chân xâm mình, mắt mũi đeo kiềng và nghe chúng hát nhạc Rap để chụp hình chúng làm gì ? )
-




Và tôi biết rõ mình đã bị LẦM khi đến đây .
Ngồi ngoan ngoãn nghe họ chơi đàn thùng và hát những bản nhạc do họ sáng tác . Tia mắt đầy hy vọng , ngón tay chạy đàn, quần áo giản dị , Ngắm họ, nghe họ chơi nhạc và hát với tất cả nỗi say mê .
Tôi mở máy ảnh , gắn 4 cục piles khác vào máy . Mắt không nhìn ra khung cửa đang đóng băng để thấy mình ấm - Quá ấm .
Trời bên ngoài sáng nay, chiều tối nay và những ngày hôm sau cứ việc lạnh - Xuống trừ đến 15 độ thì mặc kệ !
Hiện tại mới là điều quan trọng .


Bấm khoảng 9 tấm ảnh thì nghe điện thoại reo .
Giọng N.TrườngAn từ xa - chỗ có những khu nghèo kinh khủng, chỗ có đầy dân ngoại quốc :
- Chú ! Ở đây cũng đang lạnh lắm . Cháu xui quá ! Trượt tay , làm vỡ ống kính rồi .


Hứ !

Không phải là kẻ mê tín , dị đoan , tôi trêu thằng trẻ :
- Đừng làm chú sui theo cháu ha !
Khi nào cháu đáp xe lửa trở về gặp nhau , chú sẽ kể những điều vui và ấm áp cho cháu nghe .




Cúp rất nhanh câu chuyện ở phone khi thằng nhỏ ú ớ , tôi biết nó đang bị cóng ngón tay trỏ trên cái nút Nikon bắt ảnh của nó .
Khi chụp ảnh và tìm cho bằng được một vài luồng ánh sáng hiếm và quý, ta cần sự ấm áp trong tâm hồn.


Nhạc đang vang lên đầy ấp trong cái studio vuông vức .
Hình như cái máy ảnh cũng có hai lỗ tai để nghe nhạc từ những tấm lòng mong mỏi làm tình người ấm .





đăng sơn.fr
- For you - Winter BeeBee


dang son 21.01.2017 13:04:57 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
.


 Mở Cửa .



      ..    Khi mở cửa nhà , ra đường gặp hàng xóm , người ta có thể lịch sự thăm hỏi nhau :

- Chào ! Hôm nay khỏe không ? Ra sao ?
 

Như mọi ngày dậy sớm , mở cửa ra vườn , ra cổng không thấy ai . 5 giờ sáng, như cái hẹn của đồng hồ , chiếc Tram xe điện chuyến đầu tiên đã chạy ngang . Ánh sáng xanh xanh trong khoang tàu qua khung kính cho thấy những người đi làm sớm với cái dáng có vẻ còn ngái ngủ .
Sớm của ngày mùa hè khác xa ở những ngày mùa đông . Lũ chim chóc thích dậy sớm để chíp chíp hót vang trên mấy tàng cây . Mùa đông thì khác, chúng dậy muộn .
Đứng loanh quanh , cảm thấy lạnh, chui vào nhà bếp , mở radio nghe vài bản nhạc và nghe mấy ông bà ký giả phát thanh đang đấu chuyện với nhau .
Nghe vài bản tin mới trong lúc cà phê , cà pháo ăn sáng .
Mở cửa văn phòng , đọc và nếu có ý tưởng thì nhẩn nha viết .
Viết cái gì khi nhớ lại đôi điều mà cô em gái đã dặn dò nhắc nhở ở phone lúc trưa hôm qua :
- Anh nà ! Nếu sung sướng quá độ thì đừng tâm sự , đừng viết kiểu la to đùng lên là - '' Trời ! Trời ! Tôi đang là kẻ sướng nhất thế gian này vì đang có con ngoan , vợ đẹp ....
- Hơ ! Sao vậy em gái ?
....


Cô em áp út nói một dọc như thuyết giảng ở bài thánh kinh :
- Mình nên kín đáo . Đừng nói về chuyện gia đình vợ con . Vài người đọc , nếu có thể họ đang khổ sở, họ bực bội và chống phá mình đó . Em đã thấy , đã đọc .....
....


Ừ và Ừa em . Em có lý và em đúng .
...
*
Anh sẽ tìm cách đóng bớt lại vài cánh cửa để gió lạnh , gió chướng khỏi lùa vào . Ok !
.....
 
 

2.

Mở Hé Cửa .
Bỏ chiếc xe lại bãi đậu , vào thương xá, đi ngắm một dọc cửa hàng rất đẹp từ cách trang trí và những bảng hiệu đề hạ giá bán soldes -50 - 80 % ....
Xà vào hàng bán sách, tìm một chỗ ngồi khá tiện nghi , ấm áp , mở vài trang sách nói về THẢM CẢNH của những người vô gia cư được viết bởi một tay ký giả đã trà trộn vào giới vỉa hè trong vòng 4 tháng trời để làm phóng sự .
( Văn phong của ông giản dị và chân thành cho dẫu là những con số phần trăm có thể làm người đọc chóng mặt, nhức đầu ... )
Những câu chuyện oái oăm cay đắng hàng ngày của cuộc đời trần trụi .
Những thảm họa mà trong một tích tắt có thể biến đổi một đời người .
Có những quyển sách màu hồng và những quyển khác rất đen tối .
Người đọc sẽ đọc gì khi đứng trước hàng sách và chọn quyển sách ?
Đọc xong - Giữ lại vài điều để viết . Viết và định tâm . Viết về những cái tôi giữa hơn 7 tỷ người trần gian ...
Tại sao mình cay mắt khi đọc ?
Và tại sao mình không có thể viết và nói mình đang là kẻ còn may mắn, còn đuợc sung sướng khi trở về nhà sau một ngày rất lạnh lẽo . Khi cởi đôi giày , đứng ở góc bếp, ngắm nhìn đôi bàn tay bà nhà đang làm bếp và lên tiếng cảm ơn nàng ? ( May mà anh còn em )
...
Trời đang rất lạnh bên ngoài . Những hàng cây tả tơi rụng lá . Trơ trọi màu xám đục .
Ở một người viết - Hắn cần hơi ấm !
Đơn giản vậy thôi .



đăng sơn.fr
....










 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2017 13:06:22 bởi dang son >
dang son 21.01.2017 22:27:45 (permalink)
..
 
 
 
 
 
 
 
 
 
* Chọn LỰA .










.    đs.fr - Tháng 01 .2017 - paris
 
     1.
 
     Ngủ sớm , rất sớm để có thể dậy sớm để có một ngày khá đầy đủ . Đó là một nguyên tắc bất di, bất dịch của kẻ thích thụ hưởng một ngày đầy đủ < Vì Tham Lam ......
 
   Ở cái vòng tròn của đồng hồ , bạn có thể nào vượt qua con số 12 giờ hoặc 24 giờ để có giờ thứ 25 không ?
 
  KHÓ lắm và có  thể không được ! Phải thế không ?
 
 
      Tôi khá lì lợm khi tham lam  dẫu biết rằng là  Tham thì THÂM .
      Tham cũng có nghĩa là một trận đấu trên khán đài . Đi dạy về lúc 10.30 tối . Ngồi vào bàn với đĩa soupe và 2 hũ Ya Ua , biết mình đang kiệt sức . Trời giá băng dễ làm mình kiệt quệ như cái bình điện và mình biết là mình không còn trẻ nữa ( Tuổi 20 đã qua rồi ! )
 
Muốn thử sức và giỡn mặt với cái tuổi xế chiều của mình, tôi mở cửa vườn sau khi bật các ngọn đèn trang trí kiểu  đêm Giáng Sinh .24 tháng 12   và đẩy cửa vườn chạy bộ .
 
 
 Khùng ! 
 
    12.30 đêm - Cái đồng hồ nơi cổ tay báo cho tôi biết  là mình đã chạy bao nhiêu cây số và đốt chừng bao nhiêu năng lượng . Cái đèn đỏ ở góc  màn ảnh báo là tôi có thể kiệt sức để đứng tim .
 
 
 Hơ !
 
 Vì sợ chết giữa tuổi xuân nên mình bò về nhà . Tắm nước âm ấp và bò vào phòng ngủ .
 
 
 
 Má tôi ơi ! 3 quyển sách nằm khiêu gợi trên đầu giường khều khều :
 
 

     Quyển số 1 mang : -    Moi ! C. Rocancourt - Orphelin - Playboy
      Quyển số 2 tên là Parole Interdit.
     Số 3  tên : Trouver le Chemin
 
 
    ...
 
 
 
   Bật thêm ngọn đèn đêm , tôi chọn quyển  thứ nhất của  gã mất dạy chuyên nghề lừa đảo khá nổi tiếng từ Pháp qua Usa và Canada.
 
 Quyển sách chỉ dày ở 277 trang giấy , in năm 2002 tháng 10 mà tôi đã đọc khi thấy hắn trên màn ảnh nhỏ lúc hắn đi tù .
   Chuyện rất dễ hiểu của một thằng nhóc , mẹ làm điếm , cha là dân đánh boxe,  ghiền rượu ... Nó bị bỏ rơi trong viện mồ côi và trốn rào trong ý định trả thù định mệnh .
(     Khi mở lại trang sách thứ 3 , tôi đoán được là quyển sách  hồi ký rác này không do hắn viết vì có tên của 2 tay tham dự :   Thomas Johnson và Marc Sich ) .
     2 tay này là bồi bút chuyên nghề VIẾT MƯỚN !

 
 
Ở cái thời đại này , ai cũng cần tiền và tiền không có mùi thơm hoặc hôi thối , miễn là có ghi những con số trên tờ giấy được bảo chứng !


Chuyện khá dễ ở một thằng nhóc không học hành gì ở thời niên thiếu khi sống trong cảnh bị cha mẹ bỏ rơi và tìm cách đào thoát . 15 tuổi , đi lậu xe lửa đáp bến Paris và lang thang  ,  tìm cách tạo cơ hội thành tỷ phú lừa lọc .

 
 

Nếu đọc kỹ lưỡng thì ở quyển sách gồm 277 trang ấy , ta thấy 2 kẻ bồi bút đã để lộ khá nhiều kẻ hở khó chấp nhận và tha thứ !


Đọc lại chừng 1/2 quyển sách , nhìn đồng hồ thấy báo là đã 2.30 sáng ,tôi ngậm ngùi tự trách mình là đã phí phạm thời gian .

Chụp cuốn sổ tay, trước khi tắt đèn đi ngủ, tôi ghi tên thằng bé học viên : Alex .


Vì thằng nhóc 24 tuổi này cũng có một quá khứ y như thằng lừa bịp Rocancourt kia . Nó đang muốn đổi đời khi rời khóa kịch nghệ và viết lời từ gĩa ở Inbox cho tôi :

' Khi thầy đọc xong những dòng chữ này thì tôi đã đi xa . Adieu ' ....


 
2.




6.45 sáng .



Mở Gmail , gửi cho Alex vài hàng ngắn , gọn :

'' Em !


Trong vòng 2 ngày nữa , tôi gửi cho em quyển sách mang tên : 

Moi , Rocancourt - Orphelin , playboy et Taulard - Edition Michel LaFon . Nếu em dùng thì giờ để đọc hết quyển sách này, tôi nghĩ là em sẽ có cách chọn lựa để thành Rác hoặc không bao giờ là RÁC .


Hãy chọn lựa ! "
















đăng sơn.fr




 
 
 
 
 

 
     _____________________________________________________________________________________________________________
 
 
 
 

 




ct.....
 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2017 23:46:16 bởi dang son >
dang son 23.01.2017 15:42:31 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 

Hiện THỰC .
.






Đáng lẽ ra hôm nay , sau khi dùng sự rảnh rỗi để đọc rất nhiều bài viết có giá trị ở đây đó, tôi nghĩ mình sẽ hiền và Rất HIỀN để viết ........


Viết về 2 chữ H.T :

Nếu là người có nhiều sự hình dung ( để tưởng tượng ) thì tôi để yên cho bạn đoán 2 chữ viết tắt H & T ấy là gì ?


Bạn có thể đoán 2 chữ HT ấy là :

- Hắn & Tôi ?

- Học Thức ?

- Hồi Tưởng hoặc là : Hỏi Thăm < .... HT < ?



Bây giờ để khỏi làm mất thì giờ của bạn , tôi xin viết thẳng vào chữ HT ấy là : Hiện Trạng và HIỆN THỰC .

Phải rồi , tôi xin viết là HIỆN TẠI thì tôi đang buồn bã và muốn nổi giận khi thấy mình mất dần đi sự nhẹ nhàng lãng mạn để viết về những chuyện tình như hằng mong muốn ( Đời này khô quá , đắng quá nên lắm lúc tôi muốn đánh lừa mình như tự ru ngủ để nhẹ nhàng mà sống ....) Vì thế nên tôi thích và thèm viết về những nụ hôn, những cái nắm tay ở một sự hẹn hò . 
( Chẳng ai có thể cấm mình viết truyện ngắn về tình yêu đê pha màu sắc vào tình yêu trong đời sống )


NHƯNG ....

Chính chữ NHƯNG quái ác đó đã làm tôi khựng lại và gặp chữ HT : Hiện Trạng !

Hiện tình ở những chủ đề đã viết khi lắng tai nghe vài lời ghi nhận .

Bà bạn bắc kỳ kia nói :- Văn của ông khô như đá sỏi, như cơm nguội .

Cô em kia phán : - Em thấy chán cái cách viết của anh . Tây không ta Tây, Việt không ra Việt .

Thêm cái bà tre trẻ kia làu nhàu như tâm sự :
-- Đọc anh xong , em chả hiểu gì sất !



Thêm ngày hôm kia ,ở lời thăm hỏi nhau xong, lão anh lớn càu nhàu : - Mấy hôm nay, đọc thấy em viết hơi cay và đắng kiểu chí choé cấm cẳn ....





.



Viết kiểu gì để làm hài lòng , làm vui lòng hết thẩy mọi người như kiểu làm dâu thiên hạ ? Viết ướt át ủy mị hoặc đấm đá du côn , kiểu nào cũng không xong .



Bây giờ, sau khi đọc bài viết ở một trang web mang tên : " Nhục và Đa " của một người trẻ nói về hiện trạng tình cảnh ở quê hương , tôi muốn nổi cơn và đang muốn PHẢN ĐỘNG .



Ở blog Nous Magazine và ở trang Fb đã có hai chữ H & T ấy .


Từ cái nhìn có chữ Hiện Thực hẳn là có sự đau lòng .










đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
 
dang son 04.02.2017 15:43:34 (permalink)
.
 
 
 
 
 
( ) - Shut up .











---



  Khi cơn bão quay gió đang thịnh nộ làm ngã rạp cây cối , sự báo động từ nhà nước khi ra lệnh đóng cầu, đóng cửa trường học thì không ai có thể bảo cơn giông gió là :  câm mồm lại **   Shut up !
 Nếu bão tố chưa ngừng thì ngồi yên ở nhà , mở máy đọc vài bài viết - Cần thiết là tránh những bài viết kiểu đâm thọt lá cải kể về chuyện ' tình ' của chàng đại tỷ phú 72 kẹp em chân dài 27 . Nhảm !



..


     Tìm cái tên của một ông hành nghề nhà báo  * để đọc ông viết chuyện phiếm về con gà và năm GÀ .

  Ông dạo đầu ở câu viết :

   "....   Trong mười hai con giáp, hay mười hai con vật biểu tượng cho địa chi, gà với chó là hai con vật gần gũi nhất với người. Tuy nhiên, có thể nói, gà chiếm địa vị độc tôn, cao hơn chó, vì gà được dùng làm biểu tượng của quốc gia, hay tôn giáo, trong khi chó chỉ là hình ảnh của một con vật trung thành.

Gà được nói tới trong Thánh Kinh Tân Ước. Tiếng gà gáy đã nhắc Thánh Phê Rô nhớ tới tội chối Chúa của mình. Gà được coi như hình ảnh nhắc nhở tội lỗi và ăn năn. Nước Pháp từng được coi là con cả của Hội Thánh, với biểu tượng là con gà trống. Tất nhiên không phải gà trống thiến, các vị nguyên thủ quốc gia Pháp thường bị tai tiếng về tình ái lăng nhăng. Thành phố Đà Lạt của Việt Nam cũng có ngôi nhà thờ nổi tiếng với con gà trên nóc, được gọi Nhà thờ Con gà.

( ....)


Đọc gần cuối bài viết , thấy thấm :

' ....     Sau hết, nhiều người vẫn tưởng gà chỉ gáy khi trời gần sáng, là sai lầm. Gà Key West gáy bất cứ lúc nào, khi có ánh đèn xe, khi có tiếng chó sủa, nhất là khi có ai dại dột bào nó câm miệng. Có lẽ, vì sống chung với người, chúng bị lây bệnh từ người, nhất là giới mới tập tễnh làm chính trị. Hễ thấy ánh đèn truyền thông là cất tiếng gáy. Và nếu có ai bảo “shut up”, lại càng gáy to.
***
Trước thềm năm Gà, mấy trăm triệu dân Mỹ đã bị đặt trước một quyết định vô cùng khó khăn. Làm giám khảo cho một trận thư hùng chưa từng có trong lịch sử: Chọn bên thắng trong trận đấu giữa hai con gà, một mái, một trống. Cuối cùng, con trống đã thắng điểm kỹ thuật, gây cảnh phản đối ồn ào.
Trận đấu gây chấn động dư luận, vì cả hai con gà đều thuộc loại bất thường, nổi đình đám vì tiếng gáy inh tai nhức óc. Gà trống gáy là chuyện thường. Nhưng con này có tật gáy bừa, gáy nhảm, gáy thô tục, vô nguyên tắc, thuộc loại “gáy càn.” Thiến, là biện pháp thông thường dân gian đối phó với loại gà này. Gà mái gáy là chuyện lạ, thỉnh thoảng mới xuất hiện trên giang hồ. Người đời gọi là “gáy gở”, thường báo hiệu một điềm không hay, khiến người mê tín lo sợ, tìm cách loại bỏ hầu tránh tai hoạ.
Gáy gở hay gáy càn, đều mất vệ sinh. Hy vọng đó là chuyện năm cũ, và mọi sự sẽ tốt đẹp bằng năm bằng mười trong năm mới.





... **   ( Những Bài Học Gà - Đinh Từ Thức   )


..


Tuyệt hảo ở buổi sáng đầy gió này .

 Viết phiếm như thế quả là tuyệt chiêu . Đọc khi im mồm để ngồi tủm tỉm cười và hiểu được thêm  điều xưa rất xưa : Viết để Làm Gì !








đăng sơn.fr

- Shut Up .

















...
 
 
 
 
 
 
 
dang son 17.02.2017 15:37:17 (permalink)
.
 
 
 
 
 
= HÚC và 1001 cách để H Ú C. .





--------------------------------------------------------------------










Trong tự điển của nhà quê mình , hình như không có chữ HÚC kỳ quái .
Bực mình cái gì hoặc bực mình ai thì mình sưng mặt và gâu gâu vài cái cho đỡ bực - Rồi thôi .
Vậy mà , sau thời áo trắng tuyệt đẹp , sang cái xứ này, tôi học được động từ Húc kiểu made Tây Cà Chớn , vì Tây không ởm ờ - Cái gì ra cái đó . Nói xong thì thôi và rất khác với người bên mình .
Giả tỷ như bạn tặng nó một món quà mà nó không thích , nó nói thẳng vào mặt : - Tao không khoái chút nào .
Má ơi ! Nghe là muốn ' húc ' rồi . Nghe riết rồi quen . Quen để rồi thành một thói quen bất trị thì khó SỐNG !
Trong cung cách của Nghệ Thuật Sống thì điều cần phải đáp ứng là cách Ắt Có và ĐỦ .
Và thế nào là Đủ , chứ ?
Có những ngày, tôi nổi cơn khùng để húc thê thảm , húc xong , thấy mệt nhoài vì trên trán u lên một cục : CỤC ĐỔ NỢ !
( Tôi húc vũ bão khi nghe điều không tầm cỡ, khi nhìn thấy những điều khá chướng mắt dễ bị ăn đòn vì tai bay họa gửi ... )
Ngày xưa, đi làm công cho thiên hạ, cũng vì Húc mà mình mất cái nền nhà đang xây .
Ngày xưa, húc quá nên tất cả người yêu đều bỏ mình đi mất biệt .
Hứ ! Hơ hơ !
Ngay cả trên lãnh vực viết lách cũng bị bao kẻ ghét bỏ và bề hội đồng không nương tay, cái diễn đàn trẻ kia cũng phải lắc đầu xóa tên nickname của tôi sau khi ra thông cáo .
Hứ ! Hơ !
Kẻ viết thẳng thừng và hung bạo như mình - ai mà ưa chứ ? !
Thiện tai . Nam Mô A Di Đà !
*
Bây giờ - Sáng ngày 17 tháng hai này, tôi thấy THẤM và Sợ rồi .
( Khi sợ thì tôi phải lùi lại và gấp cái lưng lại, tôi sẽ nhỏ nhẹ như một thiếu nữ , tiểu thơ để viết nhẹ viết nhàng ... )
Tôi hứa ( tàm tạm ) là sẽ không húc nữa và lấy một cái bút danh mới toanh : Nguyễn thị ( húc )nhẹ nhàng .
Để xem mình nhẹ nhàng được bao lâu ?




Hứ !




đăng sơn.fr
*



 
 
 
 
 
 
 
dang son 26.02.2017 09:16:04 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Lang Thang với Ý Nghĩ ..





Ở trang riêng , hắn viết trên mặt tấm ảnh minh họa :

(   " Tôi không muốn những gợn buồn nho nhỏ trở thành con sóng dữ cuốn trôi đi điều tốt đẹp trong lòng mình ..." - Ngô Tiến  )
. 





 Phải nói rằng giữa hắn và tôi là 2 kẻ người dưng ở tận nơi xa . Xa lắm . Hắn có lẽ nói giọng bắc khi ghi nơi chốn hắn ở là tại Hà Nội .

 Hắn và tôi , chưa ai gặp ai lần nào từ những trang viết ở một chỗ đầy những người trẻ đang say mê truyện kiếm hiệp và xoay quanh phong trào đọc truyện Tàu và  tập viết lách y hệt truyện Tàu như khó lòng thoát khỏi  cái bóng của  đại thụ ...


Khi cảm thấy kiệt quệ và quá cô đơn kiểu lẻ loi lạc bầy, tôi gặp một số ít người sáng tác có lòng và hắn ở trong số ít ỏi ấy .....( Những người trẻ viết bằng trái tim Việt , viết thật tình ở đám láo nháo ầm ĩ ấy chỉ đếm được chừng những ngón ở hai bàn tay )

Thật đúng như người đời hay nói là : Đa số thắng thiểu số .
Nếu ở môn toán học có tỷ số 70 % về xã hội học thì câu này rất đúng < Chỉ số ....
Nhưng ở vấn đề nhân văn và văn học thì sao ?
Để có thể sáng tác sau một hành trình học hỏi , suy luận và đi tìm con đường VIẾT - Ta phải có khuôn mẫu nào và đứng ở lập trường từ tư tưởng nào ?
...


Nằm trong nhóm ' Thiểu Số ' ấy , dĩ nhiên là tôi thua cuộc , hắn , cộng thêm một vài tay viết trẻ khác cũng phải bỏ ra đi .
Ta có nhiều con đường để đi, miễn là ta phải quay lưng khi đã chọn lựa cho dẫu là có lúc nghĩ là vô vọng .
Thời gian là thời gian - có khi là bụi mờ, có khi là thêm - Thêm những bài học .
Ngày hôm kia, từ một chốn tưởng đã như là bụi mờ, hắn, gã viết trẻ tuổi ghé lại chủ đề mang tên Writer của tôi và để lại vài chữ .
Ghé theo đường link mang tên hắn thì biết là hắn còn sống và còn viết .
Viết rất nhẹ nhàng , rất giản dị .
VẬY SAO ?
" Tôi không muốn những gợn buồn nho nhỏ trở thành con sóng dữ cuốn trôi đi điều tốt đẹp trong lòng mình ..." - Ngô Tiến
.


Phải rồi .




đăng sơn.fr
...

 
 
Dang Son
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2017 09:18:25 bởi dang son >
Thay đổi trang: << < 2829 > | Trang 28 của 29 trang, bài viết từ 406 đến 420 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9