VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 2829 | Trang 29 của 29 trang, bài viết từ 421 đến 431 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 15.03.2017 01:03:21 (permalink)
.
 
... Chưa Có TỰA .  
 
 
 
 
Nếu và nếu ......
( Nếu đọc xong bài viết này, bạn có thể đặt dùm tôi một cái tựa, được không ? .....)
<<
Tôi có cái tật hay làm khó học trò và làm ' khó ' bạn hữu khi họ đến chơi và có khi tôi làm họ khó chịu , phải nhăn mặt mày ....
Bạn có biết vì sao không ?
Vì tôi đã có những ngày mệt nhoài nên có khi bị tưng tưng . Khi bị tưng như thế, tôi sẽ kể cho bạn nghe về những điều tôi ghét và càu nhàu .....
....
Dễ lắm . Có hai cách tiếp cận và tùy giới tính . Miễn là bạn đừng là giới tính thứ 3 .
Bạn có bao giờ thích cái nửa nạc nữa mỡ không ? Khi ăn một tô phở, có khi nào bạn thêm một thià đường vào không ?
Và nếu TỬNG hơn xí nữa , tôi bị méo mó nghề nghiệp đặt thêm cho bạn thêm chừng 25 câu hỏi nữa - Có lẽ bạn sẽ chạy mất dép . Bảo đảm là như thế .
Bây giờ tôi nói cho bạn nghe điều mà tôi ghét và những điều mà tôi yêu quý ở một con người ....
Ghét ư ?
Ghét cái mặt nạ dạ hội giả dối từ mồm mép điệu bộ
Ghét cái trí nhớ rất kém cõi của tình người cho người .
Ghét cung cách bội phản , quay lưng ......
( Mà thôi, bây giờ tôi hết bị tưng rồi nên nhét tất cả những cái đáng GHÉT âý lại để chia với bạn điều mình yêu thích - Có lẽ sẽ thoải mái hơn .... )
Nếu có một ngày đẹp trời, thức dậy khỏe khoắn , mình biết mình sẽ thích nhiều thứ lắm .
Nhớ ngày kia, rời khách sạn rất sớm ở SàiGòn ( tháng 6 ) ....
Trong một tháng về thăm quê nhà, tôi dậy rất sớm để ngồi cà phê vỉa hè vì thích ngắm đường phố còn tịnh yên .
Cô hàng cà phê chào và hay hỏi thăm gã việt kiều :
- Đêm qua , bác ngủ ngon không ?
Tôi gật đầu nhưng chẳng biết cô hỏi thế để làm gì ? Ly cà phê sữa đá của cô ngon và đẹp , hiền như đôi mắt cô . Chỉ biết thế và cô loay hoay pha trà , pha cà phê trong khi tôi mở cái blocnotes và mở màn ảnh Pad ngồi viết .
Có lúc, cô cà phê tò mò :
- Sao , thấy sáng nào bác cũng viết ? Bác làm nghề chi hả bác ơi ?
...
Hơ !
Tặng cô một nụ cười khá đèm đẹp, tôi không biết là nên nói mình làm nghề gì ..... Mà cô biết để làm gì ? Chẳng có ích gì hơn cho cô và gia đình cô .
Vừa làm việc, cô rình tôi và tôi rình cô khi ngừng những ngón tay trên màn ảnh .
Cô lại đổ chứng tò mò kiểu nữ phái : 
- Bác viết cái gì thế ?
Mèn !
...
Cô làm tôi mất tập trung rồi đó . Khi viết về một vài điều gì, tôi không muốn ai phá phách mình .
Chữ đang chạy theo một dòng nước suôi chèo, những câu hỏi của cô sẽ cắt đứt dòng nước .
Làm sao nói cho cô hàng quán là tôi về đây và đang làm cái trò gì nơi đây ?
Tôi chỉ có 30 ngày ngắn ngủi mà thôi sau mấy mươi năm xa quê nhà . Tôi cần đi nhiều chỗ để ....
< Để cay mắt khi thấy người đàn ông bán vé số sáng nào cũng ghé hàng cà phê của cô và ôm đứa con tàn tật , gọi ly cà phê đá , mồi điếu thuốc , phì phà ....
Buổi sáng kia , tôi ngồi cạnh nhắc chừng ông :
- Ông ơi ! Coi chừng thằng nhỏ sặc khói của ông .
Người đàn ông ấy dụi thuốc lá , chìa gói thuốc mời tôi, tôi lắc đầu , gọi cho ông ta thêm ly cà phê khác và mua cho ông 3 tờ vé số . Khi ông bế con đứng dậy từ giã ,tôi dúi vào tay ông 3 tờ vé số ấy < Hy vọng là ông có số may .
Nhìn hai cái bóng cha con ấy thất thểu nơi góc phố, tôi biết là mình cay sè ở ánh mắt dõi theo . Và cô bán cà phê lại rình rập tôi .
Có lẽ cô biết là cái gã áo gấm về làng đang muốn khóc ?
Khi đi đây, đi đó , nhìn những cảnh tượng khốn khổ, mình phải viết gì , nói gì ?
Nói gì với một bà cụ bán vé số và bán báo lúc gần 12 giờ khuya :
- Mua dùm tôi mấy tấm vé số , hay là tờ báo đi, cậu . Sáng tới giờ chưa có hột cơm nào trong bụng .
...
Phải mua tất cả bao nhiêu tờ vé số từ những đứa bé, những cụ già ? Phải mua bao nhiêu cái bánh tiêu từ cái xe đẩy khi thấy người cha còng lưng đẩy chiếc xe ba bánh và mấy đứa con lóc nhóc cầm vé số chạy theo đằng sau trước những cửa hàng bán áo cuới lộng lẫy ????
.....
Áo Gấm vác máy ảnh ra miền trung, miền tây và áo gấm ngậm ngùi .
Aó Gấm rời khu đẳng cấp Nguyễn Huệ có những váy ngắn, chân dài đang chụp Seo Phi, thấy bá hộ xe bóng loáng và bên kia là những người bán hàng rong ....
Mình không bao giờ có cây đũa thần đâu khi ghé thăm những bịnh viện và đứng nói chuyện với những cô cậu bác sĩ và nghe để hiểu họ hơn ....
.....
Ghé hàng bán sách ở con đường cạnh bưu điện SG , mua vài quyển sách . Với cái tựa nghe lạ tai , lạ mắt : Sẽ Có Cách - Đừng Lo của cô gái mang tên Tuệ Nghi .
Sẽ đọc -
Sẽ biết thế nào là Sẽ Có Cách từ tầm nhìn của một kẻ đã thành đạt . Bao nhiêu kẻ sẽ thành đạt hơn ở hơn 90 triệu người ở một nơi mà không biết bao giờ mình sẽ quay trở lại .
 
Ngày đang trôi qua ngày .....
 
 
 
đăng sơn.fr
 
Dang Son  
dang son 21.03.2017 12:54:47 (permalink)
.
 
 
 
 
Viết giữa lòng thành phố.
 
 
 
 
 
 


--
Đọc ở một chỗ này, chỗ kia , có người đổ chứng lãng mạn khi gọi tên thành phố bằng tên Em ( Em Sài Gòn )
Đó là kiểu nhân cách hóa một chủ từ . Người viết cũng thế gọi một chiếc lá đang rơi hoặc một chú chó đang đi lạc bằng tên EM . Em yêu quý ! Vì sau khi chơi cách nhân cách hóa ấy thì họ lãng mạn hóa vấn đề trên câu viết .
Thời lãng mạn ấy của tôi đã qua rồi khi chuyến bay Paris - Hà Nội thả chúng tôi xuống đất . Đi dọc theo cái cầu hành lang để xuống chỗ lấy hành lý thì thấy cơn lãng mạn của mình bốc hơi với sự cảm nhận giữa lối đi dẫn vào phi cảng .
Biết rõ là chẳng có ai đứng đợi, đứng đón mình vì mình là kẻ mồ côi khi về lại quê nhà . Sẽ chẳng có cô nhóc, cậu nhóc hoặc là ông bà nhà thơ nhà văn nào ra phi trường đón mình ....
Tất cả những cái tên của vài người trẻ và hơi hơi không còn trẻ nằm trong cái bloc- notes trong túi máy ảnh . Tôi đứng lại ở quầy hộ chiếu, ngẫm nghĩ : Mình về đây - Sẽ điện thoại cho ai và gặp ai ?
Nói chi với NHAU ? Đề tài gì cho ra hồn ?
Tôi biết là mình sẽ không khi nào bỡ ngỡ và ít khi vụng về khi gặp một người lạ mặt , dẫu là trong vài giây phút đầu tiên . Bàn tay tôi sẽ mở rộng và tôi tặng người ấy nụ cười đầu tiên rất giản dị và trong 1/10 tích tắt, bộ óc của mình sẽ chạy để phân tích rất nhanh như cái Mac của ông Jobs !
Sur !
Nếu cái tin nhắn rất gọn ấy được chuyển đi và người đối diện nhận được thì mình ấm ( 37 độ C ) Còn không thì mình sẽ lạnh như tiền ( Trừ 20 độ )
Vậy, thôi !
Vậy mà tôi không gặp ai khác với dự định ban đầu là sẽ ghé thăm cái Web của lũ trẻ ( Có những điều mà chẳng may mình thấy có vẻ thất vọng ở tình cho tình .... )
.. Vậy thì thôi - Hãy yên lặng để thời gian trôi đi vì nghĩ mình chỉ nên trách mình thôi . Trách móc sự thẳng tính của chính mình khi cần diễn đạt ! Và có thể là mình đã quá sai lầm ở một cách thức khá chủ quan ? !
Hai bạn trẻ - học trò - nháy nhó : - Chú sẽ đi đâu ? Gặp AI ?
Không thể trả lời . Gã Hải Quan đang quay quay cái hộ chiếu với ánh mắt đăm chiêu và sửa soạn là khó tôi - Cái gã có vẻ phản động ! ( Phản động ra sao khi tôi và nhóm trẻ tác giả trong tòa soạn Nous Magazine đã lấy nhiều bút hiệu để luồn lách với những đề tài xã hội và dân quyền ? .... )
Khóa kịch nghệ và nhân văn của tôi không nằm trong danh sách chống phá phản động ! Cái nhìn của Tuấn Khanh và riêng cá nhân tôi cho dù là có nhiều điểm trùng hợp nhưng .........
TK đã và đang loay hoay viết giữa lòng đất SG .
Tôi trở về, đi bộ leo lên những chiếc taxi, những đoạn xe buýt với cái nhìn riêng của một loại áo gấm về làng .
Cái nhìn từ ống kính và từ câu viết của mình và ông ấy vẫn có điều khác biệt . Chính sự khác nhau ấy mà tôi viết đề tài này .
 
 

Sẽ viết gì ở sự trung thực ?
 
 
 
 
 
đăng sơn.fr
( Chủ biên Nous Magazine . Paris )
......

 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2017 13:08:26 bởi dang son >
dang son 11.04.2017 22:11:41 (permalink)
.
 
 
Viết Để hèn mạt .
 
    ---- 
 
 

 Hình như đến một tuổi nào  đó thì mình thấy mình Yếu và Hèn đi .

 Giải thích :



Đi làm về - Lè lưỡi, thấy trên bàn giấy cái thư Nặc Danh : Bóc vỏ bìa ra đọc thì thấy chuyện oái oăm của thằng Thầy Chùa ở sau buổi họp vừa lật mặt nạ nó . Nó có cái tên ảo là TĐT - Thích Đủ Thứ . 
Hãi thật !
Thương nhiều nên GIẬN cũng nhiều . Vác điện thoại nói với thằng em : 
Giận lắm và thương cũng lắm ! 
 - Hãy kéo đến anh , vì anh mới nhận được thư nặc danh . 

i --- i .... ơi ui ui 

2..
Ngồi rất lâu ở bàn viết , tò mò mở trang Fb của thằng Sư, thấy nó tải bài mới về chuyện đạo pháp . Nó vẫn ăn chay niệm phật và viết chuyện đức độ . 

Hứ ! Hơ ! 
 
3.
17.30 

Tắt Pc - Xuống 17 bậc cầu thang , nói với Nàng : 
- Anh bỏ cuộc và anh muốn hèn như mọi khi . Im lặng ! 
Nàng ba phải , gật gù : - Ừa im đi cho nó lành , anh ..... 

4.
Anh ầm ì, bước ra làm vườn . Chiều tháng tư lúc 6.30 quá nắng, ấm và đẹp ! 
Đẹp như bãi cỏ ngập tiếng chim hót chiều tháng tư . Hoa hồng đã nở sớm - Cắt cỏ xong, ngồi bệt xuống mặt đất , bổng muốn quên hết chuyện đời . 

 





 



















đs.fr. 


 
 
 

 
 
 
 
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2017 20:08:39 bởi dang son >
dang son 17.04.2017 20:13:43 (permalink)
.
 


 


( Bạn ) Đang Nghĩ Gì ?

-------------------------°°°°






< Bạn đang nghĩ gì - Đó là câu hỏi ở đầu trang để đăng trạng thái khi muốn tải một bài viết mới .

..

Chiều hôm qua là tiệc tùng ở nhà bạn bè đông lắm .Đông trong nhà, đông đến ngoài vườn , các bà nói chuyện của họ, đàn ông xúm nhau bàn bạc về tình hình chiến sự, tình hình bầu cử ....

Như thường lệ thì càng đông ,càng ồn ào nháo nhiệt . Khi bạn bè hớn hở tay bắt mặt mừng đè nhau ríu rít chụp ảnh thì biết là mình nên bớt cái đài phát thanh của mình lại để có thể ngắm những điều dễ thương của các bạn .

( Họ tươi tắn nhẹ nhàng nâng ly chúc nhau nhiều sức khỏe và chúc nhau vợ chồng đừng cắn nhau đùng đùng :

* Phải rồi , hai vợ chồng cũ đã rời nhau và đã lập lại gia đình mới , chồng cũ, vợ cũ vẫn trở lại là bạn bè của nhau và hai cặp mới chồng mới vợ cũ nào cũng thân thiện với nhau ....

* * Phải rồi khi hỏi cậu bạn có giọng hát rất hay và ấm :

- Em mê cái gì nhất trên đời này , em ?

- Em mê vợ em nhất !

Má ơi ! Là vợ, là đàn bà , ai lại chẳng muốn nghe cái câu như thế chứ ? )

Cả bọn xúm nhau cười hí hí như đang ở trong ngày tết ! Hai gã kia lại nâng ly :

- Mời các Mỹ Nhân .

Lâu lắm rồi mới được nghe lại chữ Mỹ Nhân - Đại danh từ nghe có vẻ kiếm hiệp . Giữa danh từ Mỹ Nhân và Người Đẹp, hai gã ấy giải thích tại sao theo một cách nịnh đầm . Ôi !

Ôi là ôi ơi khi ông bạn chủ nhà người gốc Tàu tíu tít mở máy vặn nhạc hát karaoké văn nghệ lười bỏ đĩa hát vào máy nên cứ chơi thẳng playlist trên Youtube .

Mấy mỹ nhân được ưu tiên hát trước vì mấy ông biết nịnh bà .

Mình nài nỉ ao ước nỉ non :

- Phải chi ai đó hát cho nghe bài Chiếc Áo Bà Ba ...

Vừa thốt lên như thế thì màn ảnh nhảy ngay đến bài nhạc của Trần Thiện Thanh .

Ôi oi , cô đàn bà người miền tây cầm micro hát :
...

Em xinh tươi trong chiếc áo bà ba 
Em đi mau kẻo trễ chuyến phà đêm 
Qua bến Bắc Cần Thơ

Nhớ kỷ niệm xưa nông xuồng đêm trăng tỏ 
Em gái Ninh Kiều tóc dài chấm lưng thon 
Đất nước mình đây dẫu xuồng ghe bé bỏng 
Mà không thôi nhớ thương nên đầy vơi.

Dẫu qua đây một lần 
Nói sao cho vừa lòng 
Nói sao cho vừa thương...


....

Ôi !

Chao ôi , mắt mình rưng rưng - Sao muốn khóc vì nhớ quá quê mình .

Chao ôi , nghe cho rõ lời bài hát kià .

Sao mà cái thằng mình đã đi quá xa quê mà lúc nào nghe nhạc theo điệu hò mộc mạc nói về quê mình , lúc nào cũng ray rức .

Rưng rức khi có thêm bài : Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè ....

Rồi cô kia lại hát bài Em về Kẻo Mưa .

Nhìn lên màn ảnh thấy bến đò , thấy sông nước luà đuà gió với lục bình trôi ....

Lắc đầu rồi lại tự gật đầu lẩm cẩm : Mình làm cái gì ở bên này Sơn ?

Đã lắm lúc ôm gọm nỗi nhớ quê âm ỉ trong lòng , hỏi lại chính mình : Người đã làm gì được cho đất mẹ sau những bài viết nặng trĩu ?!

Biết rằng khi xa quê nhà , mỗi người đều ôm giữ những hình ảnh riêng của quê hương .

Hình ảnh về quê hương của chính mình không phải là những con đường Sài Gòn ngộp ngạt với không khí nóng bức và tiếng động cơ vay hãm hai tai . Không phải là những chiếc xe gắn máy leo cả lên lề đường và khung cảnh chen lấn nhau .

Không mà < Không phải là từ con đường đi bộ khu Nguyễn Huệ để đẩy cửa kính sáng rực đèn vào khu thương mại đẳng cấp và những thứ hàng hóa đắt cắt cổ của thương hiệu .

Không !

Không nên là hình ảnh gã làm nhà băng ăn mặt bảnh bao ngồi ăn sáng ở hàng cà phê bên đường và sau đó, túm cái bao giấy đựng bánh ném thẳng ra mặt đường xe chạy . Không phải là những kẻ ra thăm Hồ Tây để thoải mái xả rác hoặc là vạch quần đái thẳng xuống mặt nước .

Những ngày trở lại SG và sau đó trốn chạy những thứ quá náo nhiệt ồn ào , đáp chuyến xe đò đi miền tây , miền trung tìm những dòng sông, những nón lá, áo bà ba , đi bộ rất lâu ghé thăm khung cảnh chợ búa ở đây đó .

Ghé Phan Rang, Phan Rí, Phan Thiết, Bến Tre, rời mắt khỏi cái máy ảnh , vẫn nghe một tiếng nói thầm thầm nào đó :

- Thấy thưong cho quê mình không ?

Thương thì phải Làm Sao để mảnh đất của quê mình không bị lọt vào tay ngoại bang ?

Những câu hỏi vẫn luôn đi tìm vài câu trả lời .

Nghĩ gì - Làm gì làm hai điều khác nhau .

Vẽ mà may được chiếc áo bà ba và mặc áo với sự trân trọng là điều cần thiết .




đăng sơn.fr

...
Son Dang ( fb )

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2017 20:17:22 bởi dang son >
dang son 20.04.2017 01:05:28 (permalink)
.
 
 
 
.. Chuyện con cóc bé tí ở Fb .
 
 
 



 ( dangson.fr )






Nhận được tin nhắn của con bé .
Dĩ nhiên là phải trả lời < Thật lòng mà trả lời khi con bé tí tẹo nói rất thất vọng về những trang viết và những bài chia sẻ của tôi ở FB ....
Tôi nói với con cóc bé ấy là :
- Chú có bản lãnh đàn ông - Chú không sợ bé thất vọng đâu !
Khi tôi đã nói rằng : Tôi chống Fb - Chống Seo Phi .
Bé gửi cái Icon mặt méo sệch trông xấu xí vô cùng .
**
Bé con xấu xí hay đẹp tuyệt trần là chuyện của bé, tôi không đoái hoài sau chừng 3 năm đã đợi cho bé lớn lên, chững chạc hơn để có thể viết văn và làm thơ cho dù bé học về ngành kinh tế !
...



Xưa kia, ở cái diễn đàn theo kiểu Kiếm Hiệp, tôi thấy bé khác những đứa trẻ trâu đang đua đòi nhại Truyện Cổ Trang Kiếm Hiệp .
------ Tôi kéo tay bé , nói :
- Bé con biết danh từ THUẦN VIỆT không , bé ? Cái tên nick của bé y như dân ngôn tình Trung Quốc !


Sau đó, bé nhóc nhảy qua một cái Web trẻ khác và đổi tên cho ra vẻ thuần Việt Nam .
Đọc bé , tôi thấy bé có triển vọng làm một nhà văn tí hon ở kỷ thuật viết và cách chuyển tiếp từ những dấu phẩy, dấu chấm với vài ý tưởng khá thật thà .


Và Con Cóc ấy biến mất !
Biến mất là phải rồi như những kẻ chưa đủ Trí và Lực trên hành trình sáng tác .
Ở một người viết và trường kỳ mà VIẾT, tôi không ưa những cây bút giả tạo và múa may đình đám ở chữ ẢO ! Nhất là rất ảo ở thời Internet.
Biết là viết và Nói Thẳng như thế thì một tác giả sẽ làm mích lòng và làm mất độc giả của mình .


Ok !
-


Là một kẻ láo lếu đã học và viết từ năm 1973 thời Sài Gòn đến nay và bây giờ đang viết Free, viết ' chùa ' ở các diễn đàn của Net , tôi không kiếm SỐNG từ những bài viết , tôi không cần tiền nhuận bút để có thể chứng tỏ mình là nhà Văn .
Nhà văn , nhà thơ thì ăn cái giải gì ?
( Nói thật ra thì cá nhân tôi có vẻ dị ứng với chức danh nhà văn, nhà thơ ngoài vài bậc thầy của chữ nghĩa như Mai Thảo, Duyên Anh, Nguyễn Thụy Long, Nguyễn Xuân Hoàng , Trần mộng Tú ...... )





Sau khi rời quê hương, tôi đã tìm đọc rất nhiều về những tay viết trẻ đã in ấn sách từ VN, tôi giữ lại cái tên của cô Cà Mau tên là Nguyễn Ngọc Tư và ao ước có dịp gặp cô ta lúc về thăm quê ....
Thèm gặp cô nhỏ ấy để bàn luận về phong thái viết và cung cách dụng ngữ cho thành câu chữ ...



Thèm được nói với cô ta :
- Có những mẫu chuyện và truyện ngắn của cô làm tôi cay mắt khi đọc . Vì cách diễn đạt của cô không màu mè họa dạng . Cô đã đủ và thừa khả năng để tả cái mộc mạc , chân tình .



Giả sử như nếu cô nhỏ người Cà Mau ấy có chút thì giờ thì tôi đề nghị một điều với một chủ đề có hạn định :
- Trong vòng 30 phút, chúng ta cùng ngồi viết một lúc về đề tài Áo Gấm Về Làng . Cô viết đi .



Ngồi yên tịnh, gọi cho cô ly trà đá và một ly bia sủi bọt cho tôi .


Tôi nhìn cô và tôi viết < đại khái nhại theo kiểu của cô - Dân nhà quê hiền như gió sông :
.....
" Tía ơi !
Má ơi ! "



Ai mà dè hai đứa mình lại gặp nhau ở chốn này . Em chưng hửng ngó tui :
- Anh đó sao ? Mèng ! Nhận hổng ra anh !


- Ừa em !
Nhận hổng ra nhau là phải rồi . Tui chạy qua bên tây, ăn bơ sữa , uống rượu vang và bị hủ hóa bởi văn hóa dân da trắng nên phải biến đổi chứ sao ?
- Anh dìa đây làm cái chi ? Sao hổng ở luôn bển đi ?


Nghe em nói như nhiếc móc, tui liếc thấy mấy cọng tóc cứng như rể tre của em trên vai áo bà ba , tui ỉu xìu - Xìu :
- Không lẽ ... còn nhớ chuyện xưa để oán miết tui sao ?


Em đứng lên, rời bàn rời ghế . Nắng hiu hiu từ chỗ ngồi theo cái bóng em oằn oại trên mặt đất , em quay lại :
- Xí ! Ở đó mà áo gấm dìa làng . Bây giờ, tui có chồng rồi , tui quên ông rồi . Về bển đi ông .



Phải rồi em !
Rồi tui cũng sẽ phải trở về bên ấy .
Biết đâu chừng mỗi lần nghe lại bài Chiếc Áo Bà Ba, tui lại mũi lòng mà nhớ em .




______________________________________________________
**
Trở lại với chuyện con cóc tí nị đã mơ mộng làm nhà văn , tôi muốn hỏi Cóc một vài câu :


1.
Thế nào là thứ cảm xúc thật để nhập vai khi viết ?

2.
Thế nào là viết giữa 2 điều Tự Trọng và Không tự trọng ?
3.
Căn cước đã định hình ở một kẻ sáng tác phải ra sao ?
...



Tôi nghĩ là Cóc Con sẽ khó mà trả lời khi thay đổi liên tục cái tên Nick của mình .
Giữa một con trâu già và con cóc là hai ba điều rất khác nhau .....





đăng sơn.fr
- To NTN - VN
 

Son Dang


 
dang son 25.04.2017 22:07:07 (permalink)
.
 
 
 
 
Viết tàm tạm ......
---------------------------------------------------------
Bạn nghĩ gì ở chữ ' Tàm Tạm ' ?
.....
Tôi ghét những cái gì gọi làm Tàm Tạm vì viết thẳng và NGHĨ THẲNG như sau :
Tùy theo từng lãnh vực mà ta phải dùng đến chữ TẠM .
Ta không thể nói với một đối tượng khi yêu ái :
- Ta hãy tàm tạm yêu nhau .
Ở lãnh vực chính trị khi đi bầu bán, ta không thể nói :
- Tôi bầu cho ông bà vì không thể nào làm khác hơn < Tạm vậy ...
*
Và nếu là một người thợ hồ , bạn cũng không thể nói với khách là :
- Tôi xây tạm cho ông ( bà ) cái nền nhà ...
Tất cả những lý do đãi bôi ấy không thể nào đứng vững vì một lý do rất giản dị :
- Lương tâm và chức NGHIỆP !
2.
Tất cả những ý nghĩ để phát sinh hành động đều phải có mục đích .
Bà mụ đỡ đẻ không thể nào nói với người phụ nữ đang rặn đẻ : - Đợi chút, tôi đang chóng mặt, tôi sẽ trở lại .
Những tay làm chính trị thì có thể nói : Wait and See .
Một thằng đang đi dạy như tôi có thể nói khi bị gài một trong những thế ' bí ' :
- Chờ - Để xem sao ?
Chờ cái gì để có thể lùi lại và tìm cách gỡ thế BÍ ?
....
3.
Định Nghĩa :
' ....En philosophie et rhétorique, une thèse est une affirmation, qui peut se résumer en une simple phrase, mais est généralement soutenue par un ensemble organisé d'hypothèses, d'arguments et de conclusions. Il s'agit donc de la position d'un auteur, d’une école, d’une doctrine ou d’un mouvement sur un sujet donné. Il est généralement exposé de manière plus ou moins détaillée sous forme écrite, par exemple dans un essai ou un canon.
Dans une dissertation scolaire, la thèse désigne aussi le moment d'affirmation, précédant l'antithèse (négation) et la synthèse (dépassement de la contradiction par une troisième position). Cet ensemble forme, dans l'enseignement, le « plan dialectique », notamment influencé par la philosophie de Hegel ' ...
Tôi và bạn cần hiểu rằng : Tất cả những định lý đều phải bắt đầu từ một NGUYÊN NHÂN :
< A - mẫu tự đầu tiên nếu muốn nói theo chữ Amour - Tình yêu .
( Ta không thể nào nảy sinh và được phát triển khi không có Tình Yêu giữa hai danh từ Nam Nữ - Sự kết hợp - Tượng trưng của Âm và Dương )
Đó là một sự kiện không thể nào chối cãi như ban đêm và ban ngày . Trời và Đất - Mặt trời + Mặt trăng ...
Thủy triều được điều khiển bằng cách gì ?
Tôi là kẻ rắn mắt khi đứng trước những " kẻ rắn mắc " đã và muốn đảo lộn một vài trật tự của thuật Đảo Nghịch :
Điều một :
- Lắng nghe .
Điều thứ 2 :
- Hòa NHẬP !
Điều thứ 3 :
- Phân tích và tìm cách điều hành .
Tất cả những cách suy nghĩ ấy phải cần dùng một tên gọi : Đồng Minh !
Danh từ Đồng Minh nghe rất đơn giản từ cách lắng nghe để có thể HIỂU người đối diện và tìm ra cách suy nghĩ của họ ở sự phản biện ...
Bạn ơi ! Bạn nà .
Hãy giải thích cho tôi về chữ Tự Nhiên và Thiên Nhiên để có từ định chế về khoa học tự nhiên và khoa học thiên nhiên . Logique < IIogique ?
Có phải là 1 + 1 = ... 2 ?
...
4.
Xưa -
Cầm tờ giấý khi rời khóa nhân văn và chuẩn bị tiếp theo phần thực tập, ông giáo đầu bạc mắt xanh nói như nhắn nhủ :
- Tôi biết rồi em sẽ gặp những khúc xương rất KHÓ NUỐT !
Già và trẻ cười với nhau - mắt không rời mắt , tôi chọc quê ông thầy :
- Em không nghĩ là thầy có thể làm thầy bói !
Thầy cười nhẹ , thấy đẹp trai quá cỡ :
- On verra !
....
5.
Bây giờ, tháng tư . 2017 - thầy ấy của tôi đã chết !
Hôm kia, ghé thăm mộ thầy, đứng vặt cỏ dại ở tấm biển đã đề tên ông . Bụi mờ mờ . Mưa nhỏ nhẹ đang cũng mờ mờ .
Gạt những ngón tay xóa đi lớp bụi đã đóng trên khung ảnh của ông để tìm lại nụ cười nhỏ ở thời gian cũ , tôi muốn nói với ông một điều rất giản dị :
- On verra - Mình sẽ thấy . Thấy gì ở những vòng quay của thời gian . Tất cả những biện thuyết chỉ là một khoảng khắc của ý nghĩ - Thầy ơi !
...
 
 
 
đs.fr
 
dang son 27.04.2017 00:27:11 (permalink)
.
 


HOA NGỮ
và HỌA NGỮ ...



________________________________________________________________________






Lời KHUYÊN để tránh chuyện THỊ PHI .


Người muốn YÊN LÀNH khuyên, can :



- Đừng đụng vào chúng .

- Im lặng là VÀNG



Và họ khuyến cáo : Để sống bình an và được Hạnh Phúc thì đừng đụng vào chúng ....


Họ KHUYẾN CÁO nhiều vô cùng :



*


**

***


( Và họ nhắc lại câu CƠM NƠ BÒ CỠI )

( .. Ách giữa đàng , mang vào cổ ..)






__________________________________________________________





<


Tôi PHẢN KHÁNG .



Vì sao ?

Tôi không yêu thích những thằng phá tan hoành trên phương diện chữ viết của Văn Học Truyền Thống .

Ở những mẫu tự từ A đến Z của ông bà mình , ông bà mình không dùng chữ Z và chữ F khi VIẾT để diễn đạt .....



.


Nguồn gốc của mình không thể nào vì một cái xác khô đã được ( và đã bị lộng kính ) không thể nào viết là Phòng Thủ thì biến đổi thành FÒNG THỦ .


KHÔNG LÀ KHÔNG -


Họ - Chúng muốn gì ?



...........................


HcM từ một tư liệu đã thay thế mẫu tự PHẢI = F - Giải phóng = Giải Fóng !


( Nói và VIẾT như thế có nghĩa là trên cái giấy khai sinh của con mình : Thằng bé tên là Phong sẽ được đổi lại là FONG - không ? )

Viết chữ FONG để ra vẻ là một cách style mới để có thể tự hào là đổi văn phong và làm cách mạng về chữ nghĩa ?! )

Sau khi đã viết như thế thì sẽ rất hãnh diện trong 10% sự kiêu hãnh nào đó để BIỆN HỘ : - Tôi viết tắt và ngắn gọn để dễ đi vào mục đích và nhắm thẳng vào mục tiêu thời mới : Chỉnh đốn văn phong trong việc LÀM MỚI CHỮ NGHĨA - ? ! -


Như thế để có thể gọi là làm CÁCH MẠNG khi viết ư ?



Nói như thế có nghĩa là chỉ cần một cái phất tay là có thể nhập vào thế THỜI THƯỢNG ?



Có nghĩa là thay vì nói : Kẻ tội đồ sẽ bị giam giữ để điều tra , thì mình nói theo kiểu thời THƯỢNG :" Hắn có -KHẢ NĂNG - bị giam giữ ".



....



Chán thật !

Chán cho cái thời Thượng khi báo cáo là tôi có thể nói đến 5 thứ tiếng .Tôi có thể vạch trần ở phần sai ngữ phạm và SAI CHÍNH TẢ của bạn và tôi vẫn dùng thứ tiếng sai trái pha nhập cho ra điều cải tiến danh từ và NGỮ PHẠM - Khi viết, tôi đã quên điều hỏi, ngã ......



Thằng nhóc kia , ghi ở mạng ẢO là sinh năm 1969 đã rất Nổ khi lọt vào một cái BẪY của từ và NGỮ khi tôi hỏi nhóc :


- Quel est votre niveau d ' après votre étude d ' Université ? 

Nó có lòng sửa lỗi chính tả cho tôi và sau cùng Nó viết và lập lại câu hỏi của tôi :

Savez - vous pourquoi je vous poses ces 4 questions çi dessus ? 




- Trả lời : Dạ thưa biết… Vì Thầy luôn muốn chứng tỏ bản chất ‘trí thức’ của Thầy…


.... < 






Tôi thấy rất Xấu hổ vì cách dùng từ ngữ Bản Chất của hắn !


Giải thích rõ :

- Xấu hổ vì câu đi đêm gặp MA : < TÉ ra HẮN - thằng nhóc ghi sinh năm 1969 là Ma ở cờ líp trên mạng Ảo !





Hứ và hơ hơ .



( Ghi chú : Tôi 
đang viết rất nhanh trên những dòng chữ này - Chẳng may cái PC kiểu thực dân đến từ Pc lại trục trặc ) .



Hãy để tôi hạ hoả khi viết về HẮN ......







 
 
 
dang son 31.05.2017 23:52:08 (permalink)
.
 
 
 


Bỏng hay là Phỏng ?
.....................












Họ - 2 người ấy đã yêu nhau và lấy nhau và họ sinh tôi ở Sài gòn . Họ là 2 người nam nữ rất đẹp .
Theo lời họ kể lại thì bố tôi say mê tôi lắm vì khi sinh ra, tôi đã đẹp như ông !
Ông là nghệ sĩ , làm nghề nhạc sĩ và cùng lúc là dân chụp ảnh + Kịch Sĩ ..... Ông đã đè thằng tí hon ra để chụp cho nó hơn 1000 tấm ảnh , loại đen trắng .....
Lúc lớn lên, tôi nhìn những tấm ảnh ấy mà chẳng hiểu gì ! Tôi , tò mò, nhìn tấm ảnh có thằng bé tí tròn quay , rất ít tóc, , quay hỏi nàng mẹ :
- Ai vậy á maman ?
- Mày chứ ai - Con !
...


Thằng bé nhìn vào tấm ảnh cởi truồng 200 % , thấy ngồ ngộ :
- Sao bố chụp ảnh con cởi truồng ? !
Mẹ im lặng !
Và mẹ tìm cách biện luận :- Tại vì bố quá yêu con trai !


Tôi không tin là như thế ! Tìm hiểu thì ra nhẽ : Bố tôi không phải là một nhà văn, cho dù ông đọc rất nhiều .
( Theo lời kể của mẹ thì : Cha đã mơ ước cha là nhà văn và nhà thơ ở những năm Hà Nội ấy .... )
Khi lớn lên , chạy theo bố vào những nhà bán sách , bố bỏ tôi ở lại , loay hoay với những bià sách báo thì bố biến mất . Vài giờ sau, trở lại thì vẫn thấy thằng con trai ngồi im ỉm trong cái góc, đọc sách ... Bố hài lòng , mua cho thằng con vài quyển sách thơm thơm mùi giấy ....
Mỗi lần như thế, thằng con bị biến thành con mọt sách và nó mơ mộng .


Đúng 18 tuổi, đổi đời . Bố mất đi .
Thằng con đầu lòng vẫn chưa thành nhà văn . Cụm nhang khói, ngọn lửa ở ngôi mộ cha vẫn chưa đủ soi sáng một giấc mơ .
Thế đó .


Bây giờ, ở nửa đời, con cố gắng rất thật lòng viết cho cha yêu :


< Con không tin là người ta có thể kiếm ăn bằng nghề Viết Lách, cha ơi ! Viết cho vui mà thôi !
Ngày ấy , cha đã đặt 3 điều kiện mà con thấy quá khó khăn nếu muốn vâng lời cha yêu quý :
1. Làm Linh Mục, cống hiến đời mình cho Chúa .
2. Đạo diễn điện ảnh và làm Nghệ Thuật
3. Làm nhà báo ( ký giả )
.
Theo kiểu nhà binh, cha nói là cha phải làm .Cha nắm cổ con, ném vào nhà dòng để hy vọng con mặc áo thụng theo Chúa - Amen !
Amen trong vòng vài năm ở nội trú như thế, về nhà, con qùy lạy cha để nguây nguẩy : Bố ơi ! Đừng bắt con đi tu, tội con !
Cha ngẫm nghĩ một hồi lâu, mở lời :- Xong cái tú tài đi, bố đưa con và ngành điện ảnh, bạn bè của bố rất nhiều ...

( Bố ơi, thời 73 - 74 - điện ảnh bên SG đói lắm , bố ơi ! )
Cha con mình xem những cuốn phim như Người Tình Không Chân Dung, xem những thước phim mà bố đã hì hục chuyển âm, chúng mình thấy gì ? ) - ( Bố và bạn hưu đã hì hục bao thời gian để ăn bao nhiêu tiền lương ? )
.
Bố cáu tiết , nặng lời :
- Tiên sư cha nhà mày ! Mày muốn làm cái nghề gì ! Thằng khốn nạn kia ?! Tao cấm mày ngang ngược !
Làm sao con có thể trả lời cho cha yêu ?
.



Cha không cần dài dòng, sau khi đọc xong vài bài viết của thằng con, cha lợi dụng ngày nghỉ hè, dắt con và toà báo Chính Luận . Và con tập sự kiểu hoa , kiểu hoè .
Lão chủ biên có hàm rây quay mép, chế diễu :
- Nhóc ! Mày biết viết về cái gì ? Mày học gì ? Hiểu gì về tình hình lũ học trò , sinh viên đang xuống đường để viết ? Tao cho mày 3 ngày để viết về ý nghĩ tuổi trẻ và mơ ước của chúng mày .....
.ok ! Ông !
Và tôi viết bài đầu tiên tên là " ÔNG KẸ " ( Ở năm 17 tuổi rưỡi )
Định nghĩa chữ ÔNG KẸ :
( Hù Dọa và Thế Lực : Tại sao lại ra công sức để hù dọa như kiểu áp đảo tuổi trẻ của chúng tôi ? Tại sao chúng tôi, lũ trẻ tuổi phải nằm lép vế và chịu trận trước tất cả những gọng kềm trên bàn cờ mang tên tương lai và định mệnh của một dân tộc ? )
.*Lão già chủ nhiệm cho đăng bài ấy và sau đó - 3 ngày sau, mua tờ báo thì thấy cột trang nhất bị bôi đen và có chữ KIỂM DUYỆT từ những bài viết khác chống THAM NHŨNG !
Sau màn lựu đạn cay ở những loạt biểu tình của ký giả và sinh viên, tôi mò vào toà báo, đòi tiền bản quyền .
Lão chủ bút cười khẩy :
- Xéo ngay đi nhóc tì !
Hôm nay là ngày 25 tháng tư - 1975 , Vài ngày nữa là tao dọt !
- .
Vậy sao ?
Ngày 30 tháng tư . Có một thằng học trò đi ngang toà báo . Tất cả đều im lìm . Trong khoảng im lặng ấy là khoảng thời gian kéo dài để tự hiểu thế nào là sự đổi đời để học được câu NHÂN QUYỀN và Dân Chủ .






đăng sơn.fr
 
 
 
 
dang son 02.06.2017 14:21:35 (permalink)
.
 
 
 

Ngày đẹp hay Xấu ?
----------------------------------------------------------




.
Người ta, khi gặp nhau, hay thích hoặc là có thói quen hỏi nhau :
- Bạn khỏe không ?
Tôi cũng thích câu hỏi kiểu xã giao ấy và có khi không cần bạn phải trả lời, nhìn ánh mắt và ngắm nụ cười của bạn là vui rồi . Khi vui thì thấy khỏe .
Bạn rảnh chứ ?
Rảnh và đủ sức đi dạo với tôi không ? Có nhiều chỗ để đi ....
- Vậy thì chúng mình đi .


Đi với nhau , tôi sẽ xúi bạn cùng tôi tắt đi 2 cái Alô loại Sờ Mặt Phôn di động . Chúng ta không cần chúng để khỏi bị làm phiền ( Nếu cần thì mình lột luôn cái đồng hồ đeo tay, nhét vào túi )
...


Nói như thế có nghĩa là hãy để thời gian làm cái việc làm của nó . Kệ nó đi . Thời gian không bao giờ bị thất nghiệp đâu - Đừng lo lắng cho nó .
Bây giờ mình đi dạo và cũng chẳng cần biết trời đang xấu xí hay đang đẹp với nắng trong xanh . Có hề chi đâu !
Vì nếu trời sập sùi mưa lạnh thì tôi có cái quán nước để mình trú mưa vì rì rào tâm tình . Nếu trời nắng ấm thì mình đi bộ và hẳn nhiên , tìm một vài chỗ để ngừng lại để ngắm cảnh vật và biết đâu, tôi hứng chí, mở ống kính và chụp ảnh, tôi sẽ chụp cho bạn những tấm ảnh không giống những tay chụp ảnh khác đã có lần chụp cho bạn .....


Bạn biết không ? Khi cần chụp ảnh cho một ai đó, tôi rất ngại khi họ bị biến thành một hình tượng, đứng cứng ngắt để xòe đủ 10 ngón tay, 10 ngón chân và thêm vài nụ cười e dè gượng gạo ( Trước ống kính của tôi - tôi chỉnh máy để có thể câu giờ và chờ họ khi cần một tốc độ nhanh và liên tục 10 tấm ảnh / một giây ! ) ( Vì như thế , từ 10 tấm ảnh ấy , tôi biết là mình giữ lại được một vài hình ảnh khi họ tự nhiên nhất, và có thể , như kẻ đi câu cá, tôi reo hò khi câu được một con cá to và ' ngon ' ! )

Ở cái máy ảnh , chỉ cần một tích tắt mà thôi .
Xin bạn đừng tò mò hạch hỏi khi bắt tôi cho bạn xem lại tấm ảnh của bạn đã in vào tấm thẻ nhớ . Vô ích !
Làm gì mà phải vội vàng như thế chứ ?


Đi dạo với nhau đi , bạn cứ việc ngắm trời đất, cây cỏ, ngắm làng mạc, phố phường trong khi tôi kín đáo nhìn bạn và thử chụp ý nghĩ nơi bạn ....
Cái máy ảnh tôi đang âu yếm trên tay đủ pile điện mở liên tục để có thể giữ lại thời gian ( tôi không hề để dấu ký hiệu của ngày, tháng, năm )
KHÔNG MÀ ! Vì điểm yếu của tôi là rất sợ sự ràng buột của THỜI GIAN !

Bạn biết vì sao không ? Bạn biết thời gian giống như một tên cướp cạn biết đeo mặt nạ và đã cướp đi tuổi trẻ của chúng ta không ?
Kẻ cướp này chẳng bao giờ thương sót ai < Bất kể ai là ai !
Hắn đã đuổi theo cái bóng thằng bé đã chạy theo chân cha bé trên một con đường đê khi đi câu cá . Hắn đã rình mò cha con tôi khi chúng tôi nằm cạnh nhau dưới bóng mát, nghe mặt nước khua động róc rách, thằng bé hỏi chuyện gia phả, chuyện của cha mình và hắn rình mò, lắng nghe . Hắn nghe cả tiếng thằng nhỏ thầm thầm trong đầu : Con rất yêu cha . Cha ơi ! Cha đang là bóng mát .
Kẻ cướp mang tên thời gian ấy nổi cơn ganh tỵ và nhào đến cướp cha tôi đi .
Từ đó , mỗi lần, đi dạo với hai cái máy ảnh, tôi không hề ghi tên kẻ cướp ấy ở set up có ngày tháng ở những tấm ảnh chụp < Tôi sợ hãi !




*
Hơn 15 ngàn tấm ảnh, đen trắng hoặc là đủ màu sắc, tôi đi tìm cha tôi . Tập tành cái thói hoang tưởng để có thể nói chuyện với cha ở một khoảng tối và sáng rực .
Xưa, cha dạy :
- Con phải nhìn giữa 2 độ đậm nhạt khi xem lại những gì mình đã chụp !
Thấm thía với câu nói của người thầy đầu tiên ấy . Giữ lại trong trí nhớ . Bây giờ, mỗi lần đi dạo, đứng nhìn những điểm sáng , điểm tối, tôi nghĩ về cha . Thèm ngồi trước mặt cha ; Hai ánh mắt màu hạt dẻ không rời nhau .
Thèm thủ thỉ với cha già :
- Xưa và nay là 2 điều khác nhau . Xưa kia , cha chơi mấy cái máy ảnh kiểu phim nhựa . Bây giờ, con chơi bằng kỷ thuật số . Con đưa cho cha cái máy ảnh và yêu cầu cha chụp và đừng dùng PhotoShop để chỉnh lại hình ảnh .....
Có lẽ cha mình sẽ đứng bật dậy , hất đổ ly cà phê và đập cái máy ảnh lên đầu thằng con : - Mày hỗn láo !
.




Bạn này !
Khi đi dạo bên nhau, hãy tha lỗi cho tôi khi tôi giữ sự im lặng quá lâu như thế, vì tôi lỡ quên khuấy đi sự có mặt của bạn và nghĩ ngợi về cha của tôi .
Thành thật mà xin lỗi bạn .
Giữa một thứ âm thanh của nỗi lặng yên và những thứ màu sắc : Toàn vẹn là một nỗi đam mê đã có hình ảnh của cha tôi .
Khi viết sau khi mỏi chân để tìm một chỗ ngồi, tôi gạt bỏ kẻ cướp mang tên thời gian để có thể VIẾT .


Bây giờ thì mình tiếp tục đi dạo bên nhau .....







đăng sơn.fr
 
dang son 02.06.2017 14:38:11 (permalink)
.
 
 
NHIỀU 
CHUYỆN 
 
 
 
 
__________________________________________________
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
.
 
 
 
đang viết .......
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
.
dang son 12.06.2017 14:29:06 (permalink)
.
 
 
 
 
NHẸ NHÀNG .
.
Ai đó nói : " Muốn sống thoải mái thì hãy suy nghĩ một cách nhẹ nhàng .... "
Thật là như thế , nghe nói đúng thì nên thực hành , thế thì mình áp dụng ngay lập tức . Thử xem , để coi có chết ai không ?
Gần muà hè rồi , trời ấm nắng, chọn quần áo , giày dép nhẹ nhàng , thong thả mở cổng ra đường .
Ngó lên bầu trời cao, thấy màu xanh - xanh ngắt ( Hình như trời xanh như ánh mắt người yêu năm nào của mình trên phố ! )
Ngó qua bên kia bến xe điện, thấy lũ nhỏ học trò tung tăng đeo cặp đến trường, thấy dễ thương . Nhìn một thoáng, quay đi, mua cái vé từ máy tự động leo lên khoang tàu xe điện , nghĩ thầm thầm :
( - Phải chi lũ nhỏ buông mấy cái điện thoại khỏi bàn tay để đuà nghịch thì hay biết mấy, sao cứ ôm khư khư cái ấy ? )
Chọn chỗ ngồi, ngắm thành phố và những con dốc chạy xuống bờ sông, mắt liếc thấy tờ báo đăng cái tít thấy ghê : * Khủng bố lao xe vào đám đông, giết người .... "
Khổ quá ! Lại chuyện giết và giết ! Sao không yên bình mà sống ? !
Sợ mình buồn bã nên lờ đi tờ báo !
Sợ là phải rồi : Lúc này có tuổi rồi nên mình tự thấy mình mong manh lắm ! Một ngày mà phải gặp toàn chuyện chuyện chẳng may, không vui thì nhỡ ra đứt bóng lăn quay thì tội lắm . Đời còn đẹp quá xá mà , người ơi !
Trời lên nắng cao , bầu trời hình như có thêm màu xanh . Xe cộ chạy ngang chạy lại , vài chiếc xe ngừng lại để nhường cho người băng qua đường, người qua đường nở nụ cười và ra dấu hiệu cám ơn .
Hình như ở cái xứ này, người ta hay đua đòi học cái văn mình từ ánh mắt và nụ cười . Cười với nhau, cười càng nhiều càng tốt .
Đi ngang viả hè, thấy cái ông tóc vàng ngồi bệt dưới mái hiên cửa hàng, dưới đất, trước mặt ông có tấm biển đề chữ thấy mà thương :
- Nếu không cho tôi 1 đồng , thì hãy tặng tôi một nụ cười há !
Ngừng lại, cúi lưng xuống, bỏ vào cái nón của ông 2 đồng euros và tặng ông hai nụ cười .
Nói với ông ta :
- Một nu cười trị giá một đồng nha ông !
Ông ta thối lại mình một nụ cười , mình thấy lời, lấy lại vốn + thêm lợi lộc, quay đi ....
Ở những bước chân nào đó giữa phố thấy hơi buồn buồn khi so sánh với bên này, bên kia ....
Ở bên kia, lúc gần 12 giờ khuya, ngồi ở vỉa hè quán nước, thấy bà cụ gầy nhom sáp lại mình, hai bàn tay, hai cánh tay ốm nhom run run chià mấy tờ vé số, chià tờ báo mời gọi :
- Cậu ơi ! Mua dùm tôi tờ vé số, tờ báo . Sáng tới giờ chưa có hột cơm nào vô bụng .
Vậy sao, cụ ơi !
Bỏ ly cà phê sữa đá trở lại mặt bàn Sao mà buồn quá, cụ ơi . Tiền đây, Cụ cầm đi, khỏi cần đưa tờ vé số và tờ báo cho cháu nữa . Cụ lấy tiền mua cái gì ăn đi .
Bà cụ gầy gò cám ơn , nhận tiền , quay đi .
Mình quay mặt đi về phía bóng tối còn đầy tiếng xe cộ để đừng ai trong nhóm bạn bè thấy mình khóc . Sài gòn ngày trở lại của mình vẫn có những điều không nhẹ nhàng để rơi lệ !
 
°°°
Ngày tháng đã qua nhanh .
Bây giờ là một buổi sáng của tháng sáu rực rỡ nắng - Rời tiệm sách sau khi đã đi ngang những tựa sách đọc thấy khó ưa , khó nuốt . Người ta viết và ra sách khá nhiều .
Chợt dưng mình thèm viết về một thứ tình : Tình Người . Và khi viết xong thì phải QUÊN hết .
Quên là cách làm nhẹ nhàng một đời sống ?
Làm cách nào để quên ?
 
 
 
đăng sơn.fr
 
 
 
.
Thay đổi trang: << < 2829 | Trang 29 của 29 trang, bài viết từ 421 đến 431 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9