VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 29 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 23.09.2011 02:30:42 (permalink)


..



AI LÀ AI ?!


________________________________________________________________


Biết tại sao mình đặt dấu hỏi.Và biết rõ ràng tại sao mình muốn có câu trả lời.



Âm thầm viết trên diễn đàn đã một thời gian khá dài.Vẫn cứ thế.Vẫn cứ là mình với một cái tên đã gây biết bao nhàm chán.Chỉ từng ấy.Chỉ từng câu chuyện nhỏ,có khi không đủ lớp lang,có khi có thứ tự rạch ròi.

Viết như một cách trải lòng.
Viết như một hình thức sống.Sống giữa những vội vã.Sống một đời sống bằng tâm hồn thật và bằng những ngón tay trên phím chữ.

Viết như thở,không so đo,tính toán.

Viết và có lắm khi ngồi đọc lại,chứng kiến được bao nhiêu cảnh dở khóc dở cười.Chứng kiến thêm bao cuộc chia lìa giữa người viết và người viết.


Viết riết rồi cũng chán ngấy những điều mình đã viết.Đã định bụng bao lần biến mất.Ra đi như bao người đã ra đi cũng là một cách tập lãng quên.

Có cuộc vui nào mà không tàn.Giờ chơi,giờ bày tiệc đã hết.Vui thi vui,có gì mà tiếc nuối ?!



Đang lưỡng lự như thế thì chiều nay,mở mailbox lại nhận được vài dòng chữ nhỏ gửi lời cám ơn.Cám ơn mình đã dùng thì giờ đọc lời phân trần của một cái nick vừa quen,vừa lạ. Đọc với một chút ấm lòng của ngọn lửa lung linh.Một thứ lửa mong manh mờ ảo.


Người mang cái nick lạ kỳ đó đã viết :

''
Chào anh,
Cám ơn đã đã nhín chút thời gian vào đọc tâm sự của nick ( ... .... )
< ký tên chữ tắt : TT ''



Vậy thôi.


Chẳng hiểu gì và chẳng biết Ai là Ai và Ai sẽ còn là Ai ?!!!!

Ôi ! Thế giới Ảo của những mông lung,huyền thoại bao trùm.Ôi !






đăng sơn.fr

#31
    dang son 23.09.2011 12:55:07 (permalink)





    ...



    VIẾT CHO MỘT BẢN ÁN TỬ HÌNH


    ____________________________



    Tờ mờ sáng ,trên xe,vặn radio nghe tin tức.

    Có bản tin không vui :

    ‘’ Tù nhân da đen tên Troy Davis,42 tuổi - sau khi nằm khám 20 năm - đã bị tử hình tại Géorgie (Usa ) đúng vào 5 giờ 08 phút ( giờ Paris ) .Davis bị kết án sau cái chết của một người cảnh sát da trắng.

    Trước giây phút lìa đời,anh đã nhìn thẳng về phía gia đình của người cảnh sát quá cố và nói : ‘’ Tôi rất tiếc và ân hận vì cái chết của con ông bà.Nhưng tôi hoàn toàn vô tội.Tôi mong rằng cái chết của mình là bản án cuối cùng để xóa bỏ nạn án tử hình trên thế giới … ‘’

    Và mũi kim tử hình đã kết liễu mạng sống của anh truớc lời đọc kinh của hơn cả trăm người đã đến ủng hộ ,tranh đấu và cầu nguyện cho anh.




    Trên đoạn đường đi làm,tôi thấy không vui và nghĩ ngợi nhiều đến cái chết có thể oan uổng hoặc không oan của những tội đồ trong khám đường.Nghĩ đến sự dài dẳng kinh khủng của hàng chục năm nằm trong khám đường để chờ bản án cuối cùng của những thân phận tù tội….

    Có bao nhiêu nguời thật sự có tội và có bao nhiêu nguời thật sự oan uổng để phải cố gắng minh oan cho dến ngày cuối ? Tất cả những điều này,chỉ có lương tâm tự vấn để biết mà thôi.

    Nhớ lại lúc trong một bữa họp mặt ăn uống và bàn về chuyện nước Pháp đã hủy bỏ việc tử hình,tôi đã là một trong những người chống lại việc bỏ án.Bây giờ nghĩ lại,tôi thấy mình cần nên nghĩ lại thêm một lần nữa.Có gì mà chắc chắn mãi đâu ?


    đăng sơn.fr

    ( … à toi,Troy Davis )






    ...

    Troy Davis, un Afro-Américain de 42 ans, devenu un symbole de la lutte contre la peine capitale, a été exécuté mercredi aux Etats-Unis par injection mortelle après avoir clamé son innocence jusqu'au bout, malgré les doutes sur sa culpabilité et une mobilisation internationale.
    Il avait été condamné à mort en 1991 pour le meurtre d'un policier blanc.
    #32
      dang son 26.09.2011 01:36:22 (permalink)




      ..


      CÒN ĐIỀU GÌ ĐỂ VIẾT ?

      _______________________________



      Có chứ - Còn nhiều điều để kể.
      Kể về mẫu chuyện vừa tạt qua thăm nhà người khách hàng và cũng vừa là bạn già.
      Lâu quá không gặp nhau - Vì những Lý Do : Vì...Tại ...Bởi.....

      Vì cái gì ? Lãng quên ư ?

      - Không.Trí nhớ mình còn chạy tốt ! Chẳng nỡ quên điều không muốn quên.Làm sao quên được cái không khí ấm áp mỗi lần được tiếp đón ân cần..Những câu chuyện ròn rã, đầy ấp tiếng cười.Ông bạn già Alain thích kể chuyện đời,chuyện lúc trẻ là nhạc sĩ chơi kèn,lúc sau làm tướng cướp để vào tù ra khám....

      Chuyện tình của Ông cũng bắt đầu từ lúc sắp vào tù.Nàng vẫn chung thủy trông đợi và tử tế thăm nuôi cho đến khi mãn tù để lấy nhau....

      Tôi là kẻ thích nghe .Ngồi im chăm chú.

      Con người trần chỉ có một cái miệng và hai lỗ tai - Cũng may,nếu có ngược lại thì chắc chẳng ai nghe ai vì ai cũng thích nói và dành nhau để nói.

      Nói gì ?
      - Nói về những cái Tôi của mình.... Chuyện thường tình mà thôi.Những cái tôi này gặp những cái tôi khác để có một cuộc đời trần gian với những xoay chuyển xáo trộn trong đời sống.

      Nói xong thì giữ im lặng để biết lắng nghe.Nghe để biết rằng : " Đời người là một cuốn truyện có nhiều Chương vui , buồn , sướng ,khổ.... giống như câu nói của người xưa : Sông có Khúc,người có lúc.

      Nói đến Lúc và Khúc thì có nhiều điều để nói lắm .
      Không tiện nói thì Viết vậy. Viết như đã có lần nói với bạn bè : " Viết thay cho hình thức Nói ,và Đọc chăm chú là sự lắng nghe.

      Mệt thở không ra thì ngừng nói.Lưng mỏi dừ,bụng đói vì cả ngày làm việc đã mệt,thì còn sức đâu dể Viết nữa.

      Vậy thì ngừng viết,kiếm cái gì nhét vào bụng.Đánh một giấc dưỡng sức sau khi đọc vài trang sách.

      Trời đang vần vũ giông bão bên ngoài - Nằm nhà,yên tĩnh,chùm chăn ấm và đọc sách không phải là một cái Sướng hay sao ?

      Muốn nhẹ nhàng khi mệt thì đừng gõ trên phím chữ nữa.Chữ mỏi lắm rồi !
      Chữ sửa soạn ăn uống và chữ leo lên giường chùm chăn.

      Sắp hết một ngày ! Ngày mai là ngày khác.Mới ! Và tự biết rằng mình đã " Cũ " ( Già thêm một ngày ! )

      Cũ thêm môt ngày để có thêm vài điều để Viết.Viết ra sao ?


      đăng sơn.fr

      #33
        dang son 27.09.2011 04:47:16 (permalink)




        ...




        • VIẾT .



        Hình như là cái cố tật.Mỗi lần gõ chữ thẳng vào đề một bài viết thì lại bị khựng.
        Khựng cái gì mới được chứ ? Đề tài để viết thì đã có sẵn,chẳng hạn định viết về một cuốn sách oái oăm của một Nữ Sĩ có tên tuổi ở Pháp và cuốn Calomnies ( Vu Khống ) vừa đang đọc dở dang.Viết về sự ám ảnh về cái chết và những cơn mê sảng điên khùng của ngưòi viết.Viết để biết mình nghĩ gì và điều mình suy nghĩ có quá đáng hay không ? Quá đáng vì sự vội vã khi suy sét một sự việc .
        Đang nghĩ đến sự ra đi của người chị nuôi để viết như một lời tiễn biệt.Cái đám táng đơn giản.Không đèn nến,không đầy ấp những vòng hoa chia buồn,không có những bài từ biệt dài đến thảng thốt,không có câu kinh gõ mõ niệm chú.Không…không…
        Chỉ có vài lời từ biệt của người thân và bạn hữu từ thời trung học của chị. Chị thích bài Biệt Ly,thích bài Lòng Mẹ thì chị được nghe .Nghe các con trong lên đứng trên bục gỗ và cầm bản nhạc ghi lời hát…’’ Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình….’’
        Ai cũng khóc.Nước mắt dàn dụa khi nghĩ đến sự sống và sự chia ly của cái chết….


        Viết gì nữa cho những hàng sắp tới ?

        Viết về sự gian dối lừa đảo của những kẻ thích gạt lừa từ sự mua bán trên net.Viết về chuyện bà Ả Rập chùm khăn kín mặt mày chỉ chừa 2 con mắt khi lái xe,bị cảnh sát chận phạt để lòi ra chuyện ông chồng của bà có đến 4 bà vợ khác nhau, 4 bà đẻ tù tì mỗi bà 4 đứa con để gian dối khai gian ăn tiền an sinh trợ cấp xã hội của nhà nước.. . Chuyện con oắt con 12.13 tuổi đã phì phèo thuốc lá và nổi cơn ‘’ ngựa chứng ‘’ sớm để nạp mạng cho 4,5 thằng oắt khác mần thịt hội đồng cả bao ngày trời….
        Chuyện…chuyện….

        Ai chẳng biết,viết là một hình thức để kể những mẩu chuyện.Có lớp lang thứ tự để
        đủ làm người khác đọc và dễ hiểu hay không lại là một chuyện khác !
        Như vậy,phải bắt đầu từ đâu ? Chuyện vui hay chuyện buồn ?




        ** NHỚ.



        Khi nói đến chữ ‘’ Nhớ ’’ thì mình phải cám ơn bộ nhớ của trí não.Trí não làm việc tốt thì trí nhớ có thể tốt.Các ông Tubíp hay khuyên người ta ăn cà rốt để có trí nhớ tốt. Mấy ông thầy sách thì khuyên nên đọc nhiều,mấy nhà kỹ nghệ sản xuất games video cũng khuyên nên chơi game nhiều (…để bán chạy mặt hàng ).Còn tôi,tôi nên khuyên mình điều gì để cái trí nhớ không bị về hưu non ? Sợ mình bị mất trí ( nhớ ) nên tôi thèm đọc và thèm viết. Để có cái mà hầu hạ chữ viết của ký ức,tôi chịu khó đi ăn tiệc mời và đi thăm bạn bè.

        Nhà mà tôi đến thăm vào một buổi sáng trời xuân còn lạnh lẽo là nhà anh chị nuôi của tôi.Cánh cổng vườn mở rộng cho thấy nhiều thứ hoa rực rỡ mọc đầy theo hai hàng hiên dẫn vào phòng khách.Bàn ăn vẫn trải màu trắng có lọ hoa như mọi lần tôi đến.Chỉ có bàn thờ và di ảnh của chị Loan là rất đơn sơ như ngày đám táng của chị.Không có ngọn nhang nào để thắp cho chị với câu kinh.Chỉ có ly nước trà trước di ảnh. Đám bạn yên lặng đứng khẩn cầu, đọc kinh rồi kéo nhau theo anh chủ nhà ra vườn nói chuyện.Mọi người biết anh buồn nhiều về sự mất mát nên ít nhắc đến cái chết quá nhanh chóng của chị.


        Tôi loay hoay đứng trước tủ sách của anh chị.Chị là nhà giáo đã từng dậy Pháp Văn ở các trường tư thục thời Đà Lạt nên rất thích đọc sách, đặc biệt là những sách nguyên bản pháp ngữ.Mỗi lần đọc được quyển sách nào vừa ý là chị gọi tôi để giới thiệu sách và bàn thảo cả đến hàng giờ.
        Trong các buổi tiệc,lúc nào chị và tôi cũng dành thì giờ nói chuyện với nhau về sách và những đoạn văn mình đã đọc.Trong các nhà văn khá nổi tiếng của văn chương Pháp,chị rất làu nhàu khó chịu khi đụng phải những cuốn khó nhai của nhà văn nữ Linda Lê ,người lai Việt Pháp và chuyên viết truyện từ pháp ngữ.

        Chị nói :
        - Con nhỏ này bị ám ảnh về chuyện khùng điên và quá rắc rối với cái đầu khi cầm viết.
        Có lần ,chồng chị,ông Bs về hưu đã cười ha hả để trả lời :
        - Anh để ý thấy những bậc thiên tài đều có một chất điên nào đó để sáng tạo.

        Tôi đã yên lặng để ngẫm nghĩ.


        Trong lúc mọi người đang dùng trà và hàn huyên,mắt tôi chạm phải cuốn Calomnies – Vu Khống - của nhà văn ‘’ rắc rối sự đời ‘’ vừa nói trên.Sách khổ nhỏ, được in rất đẹp.Dù không thích các truyện của Linda Lê từ các bản dịch sang việt ngữ,tôi đọc khái lược của bài giới thiệu sách và nổi máu tò mò hỏi anh chủ nhà :
        - Cho em mượn.

        Anh trả lời :
        - Chú cứ giữ lâu mà đọc cho bể cái đầu,nhưng đừng quên trả sách kẻo chị ấy hiện về đòi từng đêm.Cuốn này anh cũng chưa đọc xong,thấy lẩn quẩn,lần quần muốn nổi khùng luôn.


        Tôi hứa lời trả sách nếu đọc xong, tôi chưa bị khùng.Vì người điên khùng thì chắc gì còn trí nhớ ! Để xem sao.Và tôi hy vọng đọc xong thì có điều để viết.Tôi sẽ viết gì về trường hợp ám ảnh của sự điên khùng và lời tựa nhỏ mà cô nhà văn đã viết ở bìa sách : ‘’ Viết,là tự lưu đầy bản thân ‘’.
        Tại sao thế ?! Viết để bộc lộ nội tâm.Sung sướng và đau khổ để viết.Không lẽ trong sự lưu đầyđã tự nhận,cô nhà văn đã không tìm thấy một sự tự ủi an cho tâm hồn mình ?


        Tôi quay đầu nhìn lại tấm di ảnh của chị nuôi định đặt câu hỏi nhưng tôi thảng thốt nhớ lại chị mình vừa giã từ cõi đời từ hơn 2 tuần qua.

        Tôi biết tôi sẽ nhớ đến chị để nhớ như từng nhớ.


        đăng sơn.fr
        #34
          dang son 06.10.2011 01:09:00 (permalink)






          ..


          RÁP NỐI GIỮA ĐỜI .


          _____________________



          Ghét sự vội vàng,tôi hay sắp xếp riêng cho mình những khoảng khắc nhất định.
          Từ sáng sớm, đàn chim đã hót vang ngoài vườn .
          Tập thể dục,hít thở để biết mình còn sống,từng giây từng phút….
          Mùi cà phê thơm phức đánh thức khứu giác.Cuốn sổ Agenda ghi các việc cần làm mở rộng giữa tiếng nhạc rất nhỏ….Màn hình vi tính nhấp nháy các bloc notes và những giờ hẹn cần thiết.Tôi click chữ OK.

          Khỏi cần giải mã,giải toán cái khỉ khô gì . Ở thời buổi này,người ta chạy đôn chạy đáo và ngã lăn vì đứng tim.Tôi biết rõ mình phải làm gì .

          Làm gì ? Trời vào xuân.Trời còn lạnh cóng đóng đá trên kính xe.

          Tôi ngồi vào bàn ăn.Nghe nhạc,thong thả đọc lại những bản thảo của học trò để dựng kịch cho buổi trình diễn sắp đến…

          Chúng đã viết gì ?

          Có đứa đánh máy và in ra rất đẹp.Có đứa viết ngoằn ngèo như con giun đất. làm mình nổi cáu.

          Cha mẹ ơi ! Bản Kịch kể về nỗi tâm trạng u hoài và sự Trầm Cảm vì mất mát mà có đứa láu tháu như một đoạn phim nhạt thếch của tây hay trình chiếu ở Tv… Đứa học trò này chẳng hiểu cái đếch gì về tâm lý nhân vật ! Trời ơi ! Chẳng bỏ công mình đổ mồ hôi mỏi chân đứng nhìn học trò.

          Thôi mà. Đừng cáu kỉnh làm mất vui buổi sáng.
          Thôi mà. Chúng đâu có học Viết Kịch và đóng kịch để làm Bs tâm Lý ! Đành ghi vào note chữ ’’ Warning !’’ cho bài giảng sắp tới ( Và mình sẽ nhăn nhó trả thù )

          Chộp cuốn Sổ tay bên tay trái – Ghi vào hàng chữ : Viết và Sống và Suy Nghĩ để làm gì ?

          Vậy thôi.
          Có thì giờ ngồi ở bàn giấy buổi trưa ,nay sẽ Giải Mã.Thứ décoder rất giản dị.

          Khi sống – Không có nghĩa là ăn,uống,thở,ngủ và làm việc như một cái máy.Vui buồn,sướng khổ là những chuyện tất nhiên.Có người nói : Để tránh vòng hệ lụy ,hỉ nộ ái ối thì ta đi tu.

          Đi tu ư ?
          Phải biết hãm mình và có ơn Kêu Gọi ?

          Có lần tôi đọc quyển sách tên : Histoires de Réincarnation bằng bản dịch Pháp ngữ của Giác Hương từ bản Việt Ngữ ký tên : Diệu Tâm - Diệu Ngộ với hàng chữ :
          ‘’ Soyez indulgents,lisez avec votre coeur,ne chechez pas les fautes
          de ‘’ tournure de phases ‘’.Pensez qu’elle est là ( la traduction ),devant vous et qu’elle vous raconte ….’’

          ‘’Hãy nhân nhượng,hãy đọc bằng trái tim…hãy nghĩ rằng bản dịch này ở đây, trước mặt bạn để kể chuyện….’’

          Lời dẫn đầu viết thêm rằng : « Đây là mẫu chuyện của đời sống đuợc viết bằng con tim và không phải bởi một nhà văn . Đó là sự sẻ chia với một ý muốn rất giản dị »


          Đọc đến đây,tôi hiểu thêm về điều mình nên đọc và sẽ Viết.Viết như thế nào để tạm gọi là Viết bằng lương tri.

          Viết với sự tự chủ sẵn có hay viết với nỗi cảm súc dâng trào như sóng biển để sau đó đọc lại ( Không bằng cảm súc nữa ! ) lại thấy bố cục,lớp lang lỏng lẻo để không nhấn mạnh được những điểm cần viết đã hoạch định ban đầu ?

          Viết một bài Phê Bình văn học,Sưu khảo khác hoàn toàn với cách viết Tùy Bút.
          Viết một bài Phóng Sự Xã Hội khác với cách viết về Tâm Lý Xã Hội….

          Ta nên bắt đầu bằng cách dẫn đề như thế nào để dẫn độc giả đến những điểm cần thiết ?
          Từ cách xuống hàng,bỏ dấu phẩy hoặc gạch nối…ta nên cấu kết và nôi liền những Phân Đoạn như thế nào ?
          Ta có cần viết nháp trước hay không ? Viết ra sao để có thể cắt xén và ráp nối khi đọc lại để hoàn thành bài viết ?

          Tấy cả những điều ắt có và đủ của người viết giống như công việc của nhà làm phim và ráp nối ( montage ) – Có những cuốn phim rất rắc rối về tình tiết và chứa đựng nhiều điểm phải hiểu ngầm làm người xem phải chóng mặt, đau đầu rời ghế rạp – Có những cuốn phim được dàn dựng rất đơn giản,nhưng khi xem xong,người ta lại có dịp nghĩ đến và thấm thía ! Thấm để giữ lại một bài học đời. ( Có những bài học rất đắt và không đắt ! )


          < Viết đến đây,liếc đồng hồ ở góc máy vi tính,thấy đến giờ đi làm rồi.
          Một ngày dài với công việc và nghĩa vụ.Vui vẻ mà làm.

          Trên con đường vừa ngập nắng.Nghỉ ngơi với tiếng nhạc êm ở dài FIF Fm,thử nhìn ngắm những cách lái xe của những người vội vã đằng trước, đằng sau,bên cạnh…họ là những chuyện đời,là những cuốn phim được và bị ráp nối.

          Còn tôi ? Tôi sẽ ghi nhận và đạo diễn ,ráp nối cuộc đời của mình ra sao ?

          Trong một cuộc sống có chữ Đất Nước,Xã Hội,Gia Đình,Nghĩa Vụ,Việc Làm và những nỗi Đam Mê…

          Tôi đã và chia đều những thứ ấy ra sao ? Và Văn Chương ,Thi Ca đã chiếm bao nhiêu thời gian của tôi ?

          Tôi thử nhớ lại những trang sách dạy về ZEN và thử không nhìn đồng hồ nữa.



          đăng sơn.fr

          …Viết trong một khoảng khắc trước giờ làm việc…..

          #35
            dang son 06.10.2011 23:45:22 (permalink)




            ..


            THÊM CHỪNG ĐÓ THÔI.


            _________________________________________





            Thường thì tôi thấy có vẻ khó khăn khi tìm được một cái tựa cho bài viết.

            Không lẽ túng quá,lại mượn nhầm ,cầm nhầm một tựa truyện của người khác cho dù những cái tựa đó rất đẹp hoặc dịu dàng như Lá - Kỷ Niệm - Như Đã Từng Quen hoặc Chỉ Chừng Đó thôi ( ? ) .

            Làm như thế chứng tỏ là mình quá nghèo nàn về sự suy nghĩ và ngại tìm phương cách tìm tòi cho chữ nghĩa.Ở một bài viết,nếu tinh ý,người đọc có thể đoán được đại ý của bài khi bắt đầu đọc cái tựa bắt mắt.( Điều này không hẳn lúc nào cũng đúng và còn tuỳ thuộc vào điều gửi gấm riêng của tác giả ) .


            Chiều nay.Trời mờ thu,lúc mưa,lúc nắng.
            Tôi tìm được cho mình một khoảng khắc lắng đọng để đọc " Lặng Lẽ Nơi Này " *.Lần mở máy ,thấy cái tựa là thấy âm thầm lặng lẽ rồi.Lặng lẽ như một tiếng nói thầm của mình vơí mình . Những con chữ có thể thay cho những lời muốn nói mà có khi không dễ dàng nói được - Không phải vì thiếu ngôn ngữ để diễn đạt - không phải vì không còn điều gì để nói vơí người đối diện...

            Khi đọc những trang chữ,người đọc cảm thấy có một tiếng nói rất thầm.Thầm vì thế giới chữ có thứ ngôn ngữ và tiếng động riêng của chúng.Tiếng động ấy đến từ một tâm hồn,từ một suy nghĩ hoặc những phút chốc suy tư về thân phận,về tình người,tình đời...Người viết nói điều mình muốn nói bằng hình thức diễn đạt trên dòng chữ.Chữ kiểu gì cũng là chữ,chữ có màu sắc pha trộn từ những cảm nghĩ rời được ghép lại.

            Đọc từ bài viết này sang bài viết khác,người đọc khám phá ra sự âm thầm,nỗi cô đơn đang vỡ ùa hoặc dấu kín trong tận cùng cõi sâu. Hình dáng bề ngoài của một khuôn mặt người viết đã chỉ là một cái vỏ.Khi cái vỏ ấy tỏ thái độ và ý muốn mở cửa thì người đọc sẽ dược mời vào khu rừng của tâm hồn là một thế giới riêng.Rất riêng.

            Đọc,và ngừng lại một thoáng chốc để nhận ra rằng : Hình như ở mỗi con người đều có một góc của sự cô đơn lắng đọng.Từ một góc đêm của nỗi cô đơn tịch mịch,ngồi dậy ,thử tỉ mỉ sắp xếp lại những suy tư thành một bố cục cho bài viết là một đoạn đường phải trải qua.Viết gì ? Viết thế nào để diễn đạt,để thử kể về một câu chuyện và qua câu chuyện ấy,ta muốn nhắn gửi một điều gì ?


            Độ rung cảm trên từng câu văn ,đoạn chữ nào cũng có một cái đẹp riêng của chúng. Đọc xong,ngồi ngẫm nghĩ,thử nhìn ngắm lại rất chậm những quang cảnh bao quanh đời sống,ta lại có thể khám phá ra một vẻ đẹp rất nhẹ nhàng,giản dị của đời sống có tâm hồn.

            Xin cám ơn chữ nghĩa.Cám ơn người viết đã mở cửa tâm hồn mình để chia sẻ những suy tư.

            Thêm chừng đó thôi như một cách trải lòng....







            đăng sơn.fr

            * Đọc " Lặng Lẽ Nơi Này ". Màu Hoa Khế.
            #36
              dang son 07.10.2011 15:34:24 (permalink)






              VIẾT.
              Bản Quyền và Tài Sản Tinh Thần .




              __________________________________






              Tôi có hai thứ cảm giác khi viết : Lạnh và Nóng !

              Lạnh cũng có thể nằm trong chữ TĨNH - TỊNH. Tĩnh lặng để có thể giữ được sự tự chủ - cái căn bản và một bàn đạp để có thể viết.

              Nóng ư ? Nóng bằng nhịp tim và dòng máu.Tim bơm máu và trí tuệ điều khiển con chữ đến từ những ngón tay.Khi những bài viết được gửi đi bằng hình thức này hay cách khác ( Diễn đàn Net,báo chí... ) theo tôi,là sự truyền đạt từ nội tâm của ý nghĩ.Viết thật bằng chính tâm hồn thật của mình.Ta có nhiều cách để viết - Viết theo kiểu múa bút tỏ dạng hoa lá cành và " mượn đỡ " cách viết,cách sử dụng từ ngữ sau khi đã đọc khá nhiều từ những người viết khác - ( Sự lệ thuộc và bị ảnh hưởng hoá ! )

              Tôi chọn cách thức suy nghĩ riêng để viết. Nhớ lại một ngày kia,tôi đọc được một lời phàn nàn của một người viết trên một Diễn Đàn là bài viết của anh ta đã bị " Khênh Vác- Mượn Đỡ " sang một cái diễn đàn khác,và lạ thay,cái tên tác giả đã bị đổi khác !


              Tôi thì hơi may mắn hơn anh là bài viết của tôi cho dù có được " khênh đi " để nhập vào những trang Blogs của người viết khác,nhưng họ đã có lòng tốt là đã hỏi ý tôi. Dĩ nhiên là tôi sung sướng và vui.

              Vừa rồi,có một người bạn báo cho tôi biết là bài viết mang tên : " Biển Xanh Để Thấy Chợt Nhiên " của tôi đã đăng ở Topic Chợt Nhiên Nhớ Nắng Saigon trên các diễn đàn đã bị và được khênh sang một diễn đàn và một cái Blog lạ ! Và dươí bài viết đã không ghi tên nguồn gốc đăng tải cũng như không có tên của Người Viết !


              Như vậy là sao ?

              Chữ viết và các ý tưởng không bao giờ được thành hình khi không có Tim Óc của người để ra nó.Những bài viết,những tác phẩm phải có người sáng tác và hẳn nhiên là có nguồn cội !

              Đã bao lần tôi ngán ngẩm khi thấy có nhiều sự xâm phạm bản quyền.Người ta đã copy,sang băng đĩa lậu,đã chà đạp lên mồ hôi nước mắt của người sáng tác khi in đĩa,thâu thanh ,khi không đoái hoài gì đến việc tác quyền và bản quyền.

              Tôi không thể nào quên hành động của một tờ nguyệt San có tầm vóc ở Nam California đã đăng một bài viết "Tưởng Niệm Ca Sĩ Ngọc Lan " dươí tên tôi và tờ báo này đã ngang nhiên tự sửa đổi lại cái Titre tên bài viết của mình.Tôi gửi thư lên tiếng phản đối và từ đó không bao giờ gửi bài vở cho họ nữa.Vì theo tôi,khi đã làm văn hoá thì chữ TƯ CÁCH và Chữ LƯƠNG TÂM phải theo cùng.

              Đã có biết bao nhiêu tên bầu gánh văn nghệ đã ăn nhậu trên máu xương và nỗi khổ sở của những người vắt tim óc để sáng tác ?

              Đã có bao nhiêu kẻ đã nhởn nhơ đạo văn ,đạo thơ để mơ màng có tí đỉnh hào quang và danh vọng phù du ?

              Đã có bao nhiêu kẻ đã " mượn đỡ " và " cầm nhầm " tên tuổi của người đi trước dể mong có một cái sĩ diễn hảo ?


              Liêm sỉ hay không là ở chỗ đó.Không phải chữ SĨ nào cũng giống nhau.


              Viết những hàng này xong,tôi thấy máu mình vẫn còn nóng. Tôi thấy mắt mình vẫn còn cay sè !

              Và tôi biết,cho đến hơi thở cuối cùng của mình,tôi sẽ không bao giờ chấp nhận sự ăn cắp về tài sản tinh thần.

              Đối vơí một người viết.Người ta có thể tịch thu nhà cửa ruộng đất của hắn.Nhưng cái tài sản duy nhất,quý nhất từ trí tuệ ,tim óc của hắn,không ai có thể cướp đi.

              Đó là thái độ đúng nhất của kẻ sĩ !




              đăng sơn.fr
              #37
                dang son 11.10.2011 12:35:28 (permalink)




                .... VIẾT ĐỂ THẤY ĐƯỢC MỘT CHÚT NẮNG.


                _____________________________________



                Sớm !

                Trời dịu trong khu vườn nhỏ.
                Tất cả đều yên tĩnh nơi phố núi.

                Nhạc chạy nhẹ vơí những bài hát về mùa thu.Mở máy và thử viết một vài hàng.Ngắn.Gọn :


                ... " Bạn thân ái !

                Khi nào ngủ dậy,có thì giờ thì bạn đọc thư đến từ xa.

                Tôi thấy bạn có sự âm thầm buồn bã khi viết.

                Bạn có nhiều nỗi buồn ư ?

                Đời sống này không phải chỉ có toàn những nỗi buồn.Bạn có nghĩ như thế không ?

                Tôi nghĩ bạn có thể tìm thấy một chút nắng xanh trong những bài viết của tôi.

                Viết là một hành động sau sự suy nghĩ.Và hàng ngày ,khi đọc lại,ta sẽ biết rõ : ta viết để làm gì.

                Tôi gửi cho bạn vài hàng chữ có chút mùa thu dịu để thấy đời này còn chút tình thân.

                Vui lên bạn nhé.


                ______________________________



                Vậy thôi.
                Và tôi cảm thấy mình được vui.




                đăng sơn.fr
                #38
                  dang son 12.10.2011 13:01:27 (permalink)






                  THỬ ĐẶT LẠI MỘT CÂU HỎI.






                  _____________________________________________





                  Ở một tháng ngày cũ,tôi đã viết ở một diễn đàn trong một lúc muộn phiền :





                  ... " VIẾT ĐỂ CHUẨN BỊ RA ĐI….. "



                  Em gái .

                  ‘’ Văn chương hạ giới rẻ như bèo ‘’

                  Câu nói trên của một bậc tiền bối ,anh đã đọc lúc còn thời trung học.Lâu quá nên cái trí nhớ anh bị đóng rêu, đóng bụi quên mất tên người đã phán / Xin Lỗi /

                  Lúc ấy,anh chẳng thích tí nào với chữ ‘’ Rẻ như Bèo ‘’ – Nghe thảm não quá cho phần chữ nghĩa ! - Bây giờ thì thấy lời nói ấy là đúng.

                  Mà tại sao anh lại bắt đầu lá thư từ giã này bằng câu Văn Chương oái oăm ấy nhỉ ?

                  Tự trả lời luôn cho tiện việc và đỡ cho cô em gái khỏi phải suy nghĩ lâu :
                  - Bởi vì anh đang chán viết và muốn ngừng viết.

                  Viết để làm gì ?

                  Có ích lợi gì cho ai ,cho mình ? Hay chỉ tổ mỏi lưng ,mỏi mắt và để Viết như chỉ nói với một Khoảng Trống Không ?

                  Có khi nào em thử đứng giữa một cánh đồng hiu quạnh và thử hét lớn lên một mình không ? Chỉ có tiếng gió vi vu trả lời. Nếu muốn có tiếng dội,ta thử đứng ở vách chân núi hoặc dưới một thạch động ,sau khi hét vang,ta nghe gì ? Tiếng dội lại chính là tiếng của mình,thứ âm thanh ma quái,hụt hửng vang rền và im lặng lại trở về im lặng.

                  Đó cũng là tâm trạng của người viết.Và chữ của hắn đi vào quên lãng trong sự im lặng của thời gian.

                  Người ta nói : ‘’ Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn và phải chia tay ‘’
                  Với anh,cuộc vui lúc nào cũng có ở chỗ này ,chỗ kia.Chỉ cần ta có mặt đúng lúc và biết nhập cuộc nếu ta muốn.

                  Anh đã tập cách thức nhập cuộc với thế giới Net và tình cờ biết vài Diễn Đàn để đọc và viết. Thoạt đầu thì thấy mới lạ và vui.Vui vì tính cách interactif nhanh nhẹn của những lời góp ý và giao lưu liên mạng.Học hỏi nhiều điều mới lạ từ kỹ thuật,tin tức,chuyện đời vui buồn…..

                  Em,anh và những người lên thế giới net nhận thấy điều gì ?

                  Qua những hình ảnh, âm thanh và những dòng chữ,thế giới net cũng giống như đời thường của chúng mình.Hỉ, Nộ, Ái , Ố ,kẻ này,người kia loạn xà ngầu…. ( Thế giới net của màn ảnh và những khuôn mặt có lẽ chưa bao giờ đi sát với cung cách hoạt động của giới báo chí nên có nhiều lúc rất lúng túng,vụng về trong cách diễn đạt và có khi để xảy ra nhiều sự kiện tranh chấp lời ăn tiếng nói đưa đến nhiều việc đáng tiếc không đẹp về mặt văn hóa.

                  Chắc em còn nhớ đến một vài kỷ niệm về một bài viết về ‘’Cám ‘’ của một cô bé đã nhăn mặt phàn nàn về vấn đề trình độ văn hóa của một số người ?
                  Sau loạt bài xôi nổi gây nhiều phản ứng vì cô bé đập quá thẳng thừng.Cô bé viết lời từ giã và biến mất…
                  Chẳng biết cô ấy có trở lại diễn đàn nữa không ? Và nếu trở lại thì với một cái tên mới như thế nào ?

                  Đây không phải là lần đầu anh chứng kiến những sự việc ra đi hoặc thay đổi tên tuổi như thay áo của một số ngưòi viết.Thế giới ảo có cái hay là tạo phần đất cho những người thích viết có chỗ để diễn đạt.Nhà văn ,nhà thơ ồ ạt ra đời theo một phương hướng mới tự biên ,tự diễn và thoải mái tự tình tán tỉnh …

                  Sau những bài thơ là có thêm những người si tình và chết ngơ ngẩn vì tình dù không hề biết sau màn ảnh và dòng chữ, đối tượng của mình ra sao ? Đàn ông, đàn bà , ái nam ái nữ,tình trạng gia đình,con cái….. ?

                  Nhưng nói gì thì nói, ở thế giới net và các diễn đàn và trong những cuộc vui,anh cũng may mắn tìm ra được một ít bạn viết ‘’chân tình’’ ( Danh Từ Chân Tình ,anh phải đóng ngoặc kép vì chữ này có giới hạn của nghĩa tương đối ! )

                  Vì lẽ : ‘’ Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn và phải chia tay’’

                  Chia tay để gặp lại trong niềm vui trùng phùng hay chia tay là lặng lẽ khoác áo ra đị,không một lời từ giã ? Trong những năm tháng vùa qua ,chúng ta đã chứng kiến những người lẳng lặng ra đi – Đi rất nhanh như lúc họ đến kết thân.

                  Và anh.Anh đã ở lại……Tiếc nuối khi đọc lại những dòng chữ họ đã viết từ những Chủ Đề,từ những lời Góp Ý…
                  Anh ghét chữ Kỷ Niệm.Kỷ Niệm đồng nghĩa với chữ Quá Khứ và đã mất.
                  Đành thế.

                  Hãy vui buồn vừa phải khi đọc những dòng chữ này.
                  Rồi anh cũng phải ra đi khi không còn điều gì để nấn níu.
                  Ra đi không có nghĩa là biến dạng.
                  Nếu ở một diễn đàn khác thích hợp hơn,hy vọng anh vẫn còn vài điều để viết.
                  Viết mà không đổi tên , đổi họ để anh giữ mình là mình.Trọn vẹn.

                  Trước khi dọn hành lý.Dĩ nhiên anh nhoẻn miệng cười để chào từ giã em và một số bạn bè thân thương ở đây.

                  Chúc vui.


                  đăng sơn.fr

                  < VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ? <






                  __________________




                  Có những lúc như thế.Tôi thấy mình nên chọn một thời điểm để biến mất.






                  _________________________________________________________________________
                  #39
                    SuongAnh 12.10.2011 18:38:05 (permalink)
                    Đăng Sơn thân mến!

                    Chúng ta đôi khi lại có những câu hỏi thật là ngớ ngẩn mà chính mình cũng không thể nào hiểu nổi hay trả lời cho thông.
                    Thế, mới là dòng tư tưởng cuả con người, nó luân chuyển từng giờ khắc một, từng tí xíu cuả sát na, khi mà tâm khởi thì trí lưu và vận hành vào bàn tay tuôn ra thành con chữ...

                    Viết để làm gì ???  với SA chẳng làm gì cả, viết chỉ là để viết, buông dòng tư tưởng theo sự cảm nhận, rung động cuả thời khắc đó. Dù khi đọc lại nó chẳng ra gì, thiệt dở tệ với ngay cả chính mình chứ đừng nói đến ngưòi xem, có phải thế không?
                    Thế nhưng, đó mới chính là dòng tư tưởng thực sự cuả mình, bởi một khi mà đã buông lời, đặt bút xuống...tất là ta đã viết bằng với sự suy nghĩ cuả khối óc, cảm xúc theo nhịp đập cuả con tim. Có nghiã là đã viết bằng TÂM HUYẾT.

                    Bạn đừng nghĩ, không có người đọc để rồi viết bưà bãi, viết cho có viết, viết để chúng tỏ mình là người văn hay chữ giỏi đâu nha. Có người đọc đấy, nhiều hay ít, thích hay không thì SA không biết; Song, rõ ràng là có. Bằng chứng là SA đây nè, thỉnh thoảng khi rảnh cũng quá bộ ra khỏi vườn thơ tí xíu để hiểu thêm hơn sinh hoạt cuả hàng xóm chung quanh, có gì hay để học hỏi thêm và rút kinh nghiệm. Vời SA (có thể có thêm một số bạn đồng ý tưởng) viết không có nghiã là lấy con chữ ra mà dày vò, đày đoạ, để đối kháng với người mình không hạp hoặc tô son điểm phấn để lôi cuốn thêm fan hâm mộ...Dĩ nhiên là văn chương, thì không thể không có từ hoa mỹ để diễn tả nội tâm, hay dùng ái ngữ để làm đẹp lòng nhau trong cung cách xử thế. Song, phải bằng một TÂM CHÂN NHƯ, một cái tính TỰ KHôNG.
                    Tránh những xảo ngôn, mỹ từ rỗng tuếch, khi đọc vào sẽ thấy rỗng không, như con người mà mất đi cảm tính khác nào một người bị bệnh tâm thần. Bạn đồng ý với SA không?

                    Mỗi bài viết cuả bạn hàm chưá một ẨN Ý rất thâm trầm thú vị, cho nhũng ai yêu thích con chữ thật sự.

                    Này bạn, cứ hãy viết đi...
                    Ai lại bảo viết sẽ không người đọc, ít ra cũng có một cặp mắt nhìn vào. Ấy là đôi mắt cuả bạn, bởi viết rồi thì phải đọc lại mà, có phải thế không? Đừng bỏ phí dòng tư tưởng cuả mình thể hiện qua ngôn ngữ. Viết như bạn dầu sao cũng có một ' tấm lòng ' vì con chữ, đọc bài viết cuả bạn người ta không quá ngộp vì những yêu thương nóng bỏng, hay không đến nổi cuồng tâm vì bực bội, tức giận.
                    Thế thì đừng đặt ra câu hỏi :tại sao không viết? và viết để làm gì ? Bạn nhé!

                    Thân ái!
                    Sương Anh
                    #40
                      dang son 14.10.2011 02:55:06 (permalink)


                      ...


                      Xin cám ơn Sương Anh đã ghé thăm và để lại chữ viết .

                      Lời chia sẻ của bạn làm ấm lòng ...


                      Chúc bạn vui khi viết


                      Thân ái.

                      nđs.
                      #41
                        dang son 22.10.2011 13:01:35 (permalink)



                        ..


                        VIẾT ĐỂ THỬ TRẢ LỜI MỘT BẠN VIẾT.

                        _______________________________






                        Có những điều không vui khi thấy một số người đã dùng chữ để húc nhau -đập nhau,một người viết đã gửi thư tâm tình và phàn nàn.

                        Nhận được thư -Đọc kỹ và tôi phải trả lời :



                        " ...Anh chỉ còn là một bébé với người thân như đối vơí Bà nội,cha mẹ...

                        Khi trở thành đàn ông thì anh " ngầu lắm " - Anh giả vờ hiền lành vơí người hiền.Anh biết Húc và rất vũ bão vơí những người không tôn trọng sự công bằng và lẽ phải.

                        Đời sống và lòng dạ của người đời đã dạy anh nhiều thứ.Lắm lúc,
                        anh " giả vờ " ngây thơ để còn có một niềm tin vào con người.


                        Trong vấn đề chữ nghĩa cũng thế.Anh biết có nhiều dạng người dùng chữ và bôi bẩn chữ.Đọc họ,anh nhận ra đuợc cái chân tướng Ảo từ một cái tâm không có thật ( Cho dù họ đã cố gắng che đậy bằng những danh từ hoa mỹ ) Theo anh,chữ nghĩa nên được xuất phát từ tâm.

                        Và hy vọng anh sẽ quên được họ.

                        ( Một ngày nào đó,khi biến mất khỏi ở một vài diễn đàn , anh sẽ chào hỏi em,chào từ giả một số ít bạn hũu thân thương ở đây và anh biết rõ là mình chẳng còn gì để nuối tiếc ..)


                        ---------------





                        Có lẽ cũng nên dừng cách động bút.







                        đăng sơn.fr
                        #42
                          dang son 27.10.2011 01:57:11 (permalink)


                          ..





                          KHI KHÔNG CÒN NHỮNG GIẤC MƠ.



                          ---------------------------------------------------------------



                          Một ngày kia,em đã nói :

                          " Em không có giấc mơ "

                          - - -

                          Làm sao tôi có thể tin
                          Ở một câu nói đơn giản mà có chứa bao điều thất vọng và buồn bã.

                          Tôi đã đi qua rất nhiều con đường
                          Đã gặp biết bao người dưng- rất dưng
                          Đã chạm đến biết bao nhiêu nỗi buồn không kể hết
                          Và chưa bao giờ tôi gặp được một kẻ không bao giờ mơ mộng
                          Để sững sờ và ngạc nhiên quá đỗi

                          Những ước mơ của một con người
                          Là một khoảng xanh của bầu trời xanh ngát
                          Là một khu vườn có đủ màu sắc
                          Là một hơi ấm cho những mùa đông lạnh giá
                          Là tất cả những điều mà sự hiện thực khó cho phép


                          Tôi đã có những giấc mơ,những ao ước mà kể ra thì thật phi lý
                          Tôi mơ sự hoà bình trên ghế giơí
                          Mơ những con người chỉ hiền lành nhìn nhau và học cách yêu thương nhau
                          Mơ những điều được kể trong kinh thánh là sự thật
                          Mơ những nhà hiền triết hãy tỉnh táo hơn một chút
                          Ngoài những quyển sách viết toàn điều thừa thãi

                          Chiến tranh,mùi tử khí của bom đạn
                          Đã giết dần mòn những ước mơ của tôi
                          Những tâm hồn ghẻ lở và những ánh mắt hận thù
                          Đã thành lời ai oán
                          Trong một lời kinh đêm


                          Tôi đã nhận thức và hiểu rất rõ
                          Thế nào là tình đời ?
                          Thế nào là tình người
                          Ở một góc địa ngục

                          Tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt
                          Của những đứa trẻ mồ côi
                          Của kẻ tử tội trước giờ lên ghế điện

                          Tôi đã sợ hãi
                          Khi nhìn và lắng nghe lời kết tội của những quan toà áo đỏ
                          Khi bắt gặp những tia nhìn hồ hởi của những kẻ chuyên nghề kết tội

                          Tôi đã gập người để không còn tìm được lời lẽ nào
                          Để chạm mắt vào những dòng chữ in đậm trên báo chí
                          Báo in đậm những câu chuyện rất " lá cải " và lấp liếm
                          Để kể về chuyện trăng hoa,ăn cắp,thâm lạm của những gã mặc đồ đẹp làm quan lớn
                          Chuyện lăng nhăng ở căn phòng khách sạn
                          Chuyện con đàn bà mở to cặp mắt mơ thấy tên tuổi mình rủng rỉnh hám hơi tiền


                          Những giấc mơ,những từng ấy ước ao
                          đã trở thành nỗi ám ảnh của một thân phận con người

                          Tôi muốn biến mình thành đá sỏi
                          Muốn mất đi từng cảm giác đói ,lạnh,khát khô
                          Muốn đừng có trí tuệ và trái tim nhạy cảm
                          Để không còn đau khổ,chua cay,thất vọng

                          Và có lẽ khi trở thành đá sỏi của sự tận cùng thất vọng như thế
                          Có lẽ tôi sẽ hiểu câu nói của em

                          Em và tôi ơi !
                          Chẳng lẽ ta hoài thất vọng ?
                          Chẳng lẽ những lần tôi ngậm ngùi ngồi gõ chữ
                          Là toàn thảy những đắng cay ,những tiếng gào thét vọng lại từ thinh không?


                          ? ?





                          đăng sơn.fr

                          #43
                            dang son 28.10.2011 15:16:54 (permalink)


                            ..





                            VIẾT Ở MỘT KHOẢNG KHẮC.



                            _____________________________________






                            Khi viết,người ta cần cho mình một thoáng chốc yên lặng để trải lòng.Khó có thể ngồi viết ỏ một chỗ đầy tiếng động của sự náo nhiệt. Cách hay nhất là thử dành riêng cho mình một khoảng khắc Sớm và Muộn nhất trong ngày.

                            Sớm ở một buổi sáng,khi tất cả dường như được đổi mới để bắt đầu.
                            Hoặc chọn một góc đêm để viết muộn,khi mà những bận bịu lo toan trong ngày đã lắng động .

                            Viết về điều gì ?

                            Có thể viết về những trăn trở của cuộc sống cho việc Viết Muộn.
                            Có thể viết về những kỳ vọng và ước hẹn để bắt đầu cho buổi sáng.
                            Giữa sự khởi đầu và sự chấm dứt có một gạch nối hiện hữu.Gạch nối đó là mình chứ còn ai ! Cái gạch nối đang ngồi gom xếp lại những ý tưởng để viết.Tốc độ viết nhanh hay chậm còn tùy thuộc vào sự biến chuyển của ý nghĩ.

                            Nghĩ gì ?

                            Nghĩ về những sự kiện đã và đang trải qua.Nghĩ về sự thương yêu của những lời thăm hỏi xa gần.Nghĩ về những dối gian ,quỷ quyệt của con người.Nghĩ về sự hờ hững dễ quên của những trí nhớ không còn muốn làm việc…..

                            Mà thôi ! Nghĩ gì thì nghĩ.
                            Một ngày đã vừa dứt.Không còn thời điểm để viết loanh quanh nữa.Cái chỗ nằm đã được dọn sẵn để tô màu cho giấc mơ sẽ đến.

                            Ngừng viết và đi ngủ. Đi xem một đoạn phim mà không rõ cốt truyện và các nhân vật sẽ ra sao ? Giấc mơ của những thước phim không bao giờ có toàn màu đen trắng !




                            đăng sơn.fr
                            ( Viết Muộn ở cuối ngày )
                            #44
                              Thảo Lam 29.10.2011 14:56:33 (permalink)
                                      Viết cho mình hay viết cho ai ?
                               
                                       Thưa anh ,trước hết em kính lời chúc sức khỏe 
                                       Anh  và toàn thể bạn đọc.
                               
                                  Viết ? Trước hết cho chính mình Anh ạ ! Dùng ngòi viết để nói với thế gian những điều chất chứa trong lòng mình. Có những điều rất xa lạ với mọi người ,có những điều không dể để người đọc chấp nhận. Người viết cần phải dũng cảm hơn ! Và dũng cảm nhất bằng sự trung thực tự đáy tim mình. Mỗi người viết phải như một người lính. Xung phong -can đảm -tìm tòi -sáng kiến...
                               
                                        Em vẫn theo dõi những bài viết của Anh. Gần đây hình như Anh bộc lộ sự chán nản. Có phải Anh thiếu đề tài không ? Hay Anh sợ những bài viết của Anh không có người đọc ? Đó chính là lối mòn.
                               
                                       Em rất sợ những người cầm viết chạy theo thị hiếu. Hy vọng không phải Anh nhé !  Anh viết đâu phải vì tiền , cũng chẳng phải mong nổi tiếng ?  Vậy Anh vì cái gì mà viết ? Đam mê - thói quen - bản năng ?
                               
                                      Trong thơ Anh có thể bay bỗng để có những vần thơ đẹp ,thì Anh cần phải can đảm hơn nữa khi cầm viết. Viết thật ,viết thẳng và mới mẻ ,Anh chắc chắn sẽ chinh phục mọi người. Đừng sợ không có người đọc ,mà chỉ sợ không có đề tài để viết mà thôi  !
                               
                                      Em nói thì mạnh như thế để khuyến khích Anh thôi chứ bản thân em lại chẳng biết viết gì . Em chỉ thích làm thơ thôi. Gần đây thấy Mưa phố Núi cứ viết lung tung còn khuyến khích em viết nữa chứ. Cô bé ấy cũng can đảm lắm và tràn đầy nhiệt huyết Anh nhỉ  ?
                               
                                      Chúc Anh và Mưa đầy nhiệt huyết và mộng tưởng  để viết  ! Thật ra em cũng chẳng lớn hơn Mưa bao nhiêu. Mong Anh đừng cười  những lời khuyên ngô nghê của Thảo Lam , Anh nhé. Thơ của Anh rất trẻ trung phong cách ,rất vui làm thơ chung với Anh.   


                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/102195/3490505209A94825A59F7E1BF9F5F43C.jpg[/image]
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2011 15:00:00 bởi Thảo Lam >
                              Attached Image(s)
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 29 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 431 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9