-
VIẾT LÀM QUÁI GÌ ?
____________________________________
Đây không phải là cái tựa đề của tôi, là kẻ nhút nhát , tôi không dám viết như vậy.
Viết Làm Quái Gì ? Đọc vậy nghe ‘’ Ngầu ‘’ và có vẻ xã hội đen quá ! Vậy mà người bạn viết đã biến thể từ câu ‘’ Viết Để làm gì ‘’ để diễn giải một vấn đề đã đặt.Khi đã đặt câu hỏi thì dĩ nhiên có sẵn câu trả lời ( tùy theo mức độ của sự thôi thúc và hoàn cảnh riêng của từng người viết )
Thử nhìn vào trường hợp của một ký giả kiêm nhà văn mang tên Patrick Poivre d’Avor của đài truyền hình TF1 ( kênh số một ) của Pháp.
Cuốn sách vừa được phát hành của ông mang tên Confession ( Lời xưng tội ) được chia làm nhiều chương riêng biệt để kể về những phản ứng của ông khi muốn giữ sự độc lập về tư tưởng để làm việc trước những áp lực của thủ đoạn và bè phái chính trị.
Điều đáng nhắc nhất là cách thức của tác giả khi phải đối diện với cái chết của con mình. Đứa con gái 17 tuổi mắc bệnh trầm cảm ( dépression nerveuse ) đã nhiều năm,trước khi quyết định kết liễu đời mình,cô đã để lại hàng chữ ngắn ngủi trên bàn giấy của cha .
Cô bé viết : ‘’ Con đã chán sống lắm rồi. Sống để làm gì ? ‘’
Sau khi chôn cât xong con gái và đương dầu đối phó với những rối ren của việc làm cũng như phải liên tục đi hầu tòa vì những lời cáo buộc trước những thủ đ oạn khuynh đảo của chính trị, ông đã giam giữ đầu óc mình riêng biệt trên những trang giấy,kể cả lúc ngồi ở tòa án chờ tranh cãi…
Ông thú nhận ‘’ Đó là cách thức để giết đi nỗi quẩn trí,buồn phiền và để khỏi phát điên.
‘’ Khi viết,tôi có cảm tưởng mình kéo dài được thêm đời sống ngắn ngủi của con gái.Viết để tồn
tại ! ‘’
Tôi cảm động và đọc đi đọc lại nhiều lần đoạn viết
này ,cảm nhận được sự suy nghĩ và cách thức trải bày tâm trạng có khả năng làm dịu đi những ưu tư trong cuộc sống.
Viết để Nói.Nói với sự im lặng.
Nói là phát âm và gây tiếng động.Nói mà không suy nghĩ để tiếng động phát xuất nhanh hơn trí tưởng sẽ không
có hiệu quả. Đứng nói một mình trước khoảng không sẽ chỉ nghe được sự trả lời vang dội vô nghĩa.
Viết ? - Viết,trước tiên là nói với chính mình.Mình nghĩ về điều gì và nói với mình được điều gì trước khi nói với người khác ?
Người đọc là người nghe trong im lặng.Người nghe để hiểu theo một cảm nhận như thế nào để có được sự đồng cảm ?
Dễ lắm ! Bạn không muốn nghe người lải nhải về một đề tài không mấy hứng thú,béo bổ,bạn quay bước và tai vẫn còn nghe kẻ kia dai dẳng nói với theo.Còn khi đọc một trang sách,một đoạn viết,nếu không cảm,không thích,bạn chỉ cần gấp quyển sách lại.Xongchuyện.Sự im lặng được trả về với yên lặng.
Đã có nhiều lần,tôi thử kín đáo dò xét cử chỉ của những người đọc sách báo trên những chuyến xe điện hoặc trong phòng chờ khám bệnh. Khi đọc,có người nhíu chân mày,nhăn nhó ,có người bật cười,ngừng đọc trong giây lát rồi lại cắm cúi trên đoạn chữ….Có người thở dài, đăm chiêu gấp trang sách.
Nhiều lúc tôi muốn nổi điên với sự tò mò để hỏi đại một câu :
- Bà, Ông… đọc gì và nghĩ gì về điều đã và đang đọc ?
Hỏi như thế là vô lễ,là vô duyên có thể làm người nghe bực mình cáu kỉnh .
Đời sống này có muôn vẻ,muôn mặt và có nhiều điều để hỏi, để học .Nhưng có điều, ít ai dạy cho ta sự suy nghĩ.
Nghĩ gì để có thể trầm lòng trước đời sống và được học thêm vài bài học để Viết ?
Và viết như thế nào ?
đăng sơn.fr