VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 29 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 31.10.2011 11:59:33 (permalink)



.......


< Xin cám ơn những ngọn lửa trên mặt chữ của Thảo Lam.

Chữ nghĩa có những cách làm ấm lòng khi viết.

Chúc em nhiều điều vui khi đọc và viết.


nđs.

.........
#46
    dang son 31.10.2011 14:55:33 (permalink)




    ..


    đến vơí nhau
    và.....
    CÒN LỬA
    ĐỂ VIẾT ?



    ________________




    Buổi chiều kia .Nắng xế chiều nhàn nhạt.Gặp lại người bạn lớn.Anh hỏi,anh nói :

    - Này cậu ! Anh vẫn theo dõi những bài viết của cậu ở đây đó trên các diễn đàn.Cậu có nghĩ là người ta có thể không hiểu và không thích những điều cậu viết ? Ở đời này,con người chỉ thích đọc về sex,tiền,sự ham muốn tiêu thụ vật chất và quyền lực....


    Tôi nhìn anh,đành cười trừ và ngập ngừng :

    - Em không nằm trong ý nghĩ của người đọc.Nghĩ mình có vài điều để viết về cuộc sống và tình đời nên em viết.Thế thôi !


    Thời gian đứng vơí nhau ở giữa đường phố đang nhộn nhịp xe và chỗ đậu xe bậy không cho phép chúng tôi nói với nhau lâu hơn.

    Thời gian là những điểm khắc nằm trên cái đầu kim và những con số nhảy múa của cái đồng hồ.Bạn tôi bắt tay để hẹn gặp lại.

    Gặp lại nhau ở đâu ?

    Ở nhà anh ,nơi một cái thành phố mà anh vừa dọn đến sau những sóng gió phong ba của đời anh ?
    Hay là ở một góc vườn nhà tôi vào những ngày nắng đẹp? Tôi có góc vườn ở nhà đằng sau.Yên tĩnh ,rất yên để nghe tiếng chim hót trên đầu mái nhà hay trên những cành cây. Mỗi lần có bạn bè đến là cái góc vườn của tôi rộn rã lên tiếng cười nói.

    Ai muốn nói gì cứ nói.Thoải mái - Tự nhiên.

    Nếu trời trở gió,trở chứng để lạnh thì kéo nhau vào nhà trong.Ngồi ở phòng khách dưới những ngọn đèn ấm,tôi để nhạc loại thính phòng khe khẽ để tiếp mồi cho bạn nói.Ai cũng có một phần đời để kể.

    Nếu không đến nhà,bạn cũng có thể vào trang viết như thế này của tôi.Bạn đọc gì ? Ngẫm nghĩ điều gì ?

    Làm sao tôi biết được ?

    Nhưng tôi biết : Mình còn vài điều để viết.



    đăng sơn.fr

    #47
      dang son 31.10.2011 15:13:36 (permalink)




      ***




      NGƯỜI YÊU.






      Tôi đang nhớ người tôi yêu.

      Nàng mặn mà để có thể nói là nàng xinh đẹp lắm.
      Nàng ngoan hiền từng buổi sáng tinh sương
      Nàng dịu dàng trong trí tưởng của tôi
      Nàng không bao giờ biết phụ bạc,gian dối như người đời đối với tôi
      Nàng không thích sự ngoảnh mặt quay lưng
      Nàng hay ủi an những lúc tôi có vẻ buồn phiền tuyệt vọng.


      Có lắm lúc,tất cả những người đời quay lưng để bỏ rơi tôi.
      Có đôi khi người thân của tôi bỏ quên tôi.

      Nàng thủy chung ở lại.
      Nàng ra tay ,cúi lưng để cứu vớt tôi.Nàng dùng lời lẽ ân cần để tôi được trầm tĩnh trở lại,để tôi có thể ngẩng mặt ứng xử với đời,để tôi còn được nguyên vẹn là tôi ( Dù nhỏ nhoi,tầm thường )

      Khi viết những dòng này,tôi muốn ôm hôn nàng với lời nói cảm ơn.

      Cám ơn em đã không bỏ đi
      Cám ơn em đã mang tôi trong em.Chữ nghĩa ơi !! .Tôi có thể viết gì ,làm gì để hậu tạ em ?




      đăng sơn.fr
      #48
        dang son 31.10.2011 16:07:59 (permalink)




        Viết cho những người NGUỘI LẠNH







        _____________________________________________




        Nguội à !


        Nếu lười bỏ dấu thì tôi có thể viết như sau :

        " Nguoi lanh ne !

        Toi co loi hoi tham đa bao lan ma khong thay tra loi - toi gian lam ! "
        *


        Tiếng việt của mình có sự rắc rối nếu viết không có dấu cho đàng hoàng,người đọc sẽ hiểu sai cái ý.Viết chữ kép là DAM DANG ( đảm đang - có thể bị hiểu là Dâm Đãng ! )

        Bởi thế ,người ta có thể hiểu lệch lạc câu viết ở trên của tôi như sau :

        * Người lành nè.
        Tôi có lỗi hỏi thầm và đá bao lần mà không thấy trả lỗi.Tôi gian lắm ! "

        Nhưng ...
        Tôi nghĩ là người đọc có đầy đủ thông minh và sự chính xác khi đọc và điều chỉnh hàng chữ ấy.


        Tôi hơi ngạc nhiên và thấy có chuyện lạ.Lạ ở vài cái thói tình của đời,của người. Đi trên đường phố hoặc khi đến nhà ai thì mình chào hỏi.Người được chào có thể đáp lại sự chào hỏi ấy từ một cử chỉ : hoặc bắt tay niềm nở hoặc nhẹ gật đầu hoặc cũng có thể nở một nụ cười mím chi cọp nếu cảm thấy xa lạ....

        Nói về sự giao lưu giữa những người đọc và người viết ở một vài diễn đàn thì tôi đã " đụng " và gặp vài trường hợp cần phải nhắc đến :

        Ở cái diễn đàn nọ,là người mơí đang ký vào nhập cuộc,thấy có một chủ đề thơ của một Nhà Thơ kỳ cựu đã post rất nhiều thơ ,tôi lân la vào đọc ,thích thú và làm bạo để lại vài lời thăm hỏi chia sẻ lưu niệm. Ngày qua,tháng lại,chẳng thấy ông nhà thơ ấy tỏ ra một sự tối thiểu xã giao trả lời cho một chữ khi nhận được lời góp ý.

        Thế là,tôi tạm cất dấu đi nỗi buồn vu vơ để mỗi lần cứ thấy cái tên ông nhà thơ và những topic của ông ở rải dác các nơi chốn khác là tôi cũng chơi màn Tình Vờ.

        Vờ theo kiểu :

        .. Có chi đâu mà chào ,mà hỏi
        Ta và người chỉ xa lạ thế thôi...




        Thời gian cứ điềm nhiên mà trôi. Và khi viết,tôi tự hạn chế đến mức tối đa cho mình sự giao lưu trên thế giới Net được đặt tên là Ảo .* ( Sẽ có dịp viết thêm về cái thế giới Ảo này ở topic Thế Giới Ảo và Tình Thật )

        Hình như càng có tuổi đời thì mình càng đãng trí ; gần đây,tôi có gửi cho một vài người đã có lòng góp ý và viết chung ở các chủ đề của mình.Và phát hiện thêm một vài điều để được tỉnh táo lấy lại kịp cái trí nhớ : Họ cũng không viết lại một câu để trả lời thư thăm hỏi.Họ chơi tình vờ....


        Thôi ! Cũng chẳng sao.Ai lịch sự,tử tế,có lòng thì vui.

        Ai không có lòng,không hào hiệp rộng lượng với tình thân của chữ nghĩa thì mình đành tặng họ một cái danh từ mơí nhất của năm 2012 : NGUOI LANH ( Nguội Lạnh )


        Hình như càng sống có đầy đủ vật chất,con người càng lúc càng LANH . ( xin bỏ thêm dấu Nặng ở dươí chữ Lanh )



        Hơi tiếc !
        Cũng đành.







        nđs.



        #49
          Thảo Lam 01.11.2011 14:35:38 (permalink)
          Góp Vui cùng Anh nhé !
           
          Anh ơi ! hôm nay ở Mỹ là đêm Halloween. Đi đâu cũng gặp ma ,ma lớn ma bé ,ma đẹp ma xấu...vô vàn kiểu vẻ. Gần đến nữa đêm rồi ,để em kể Anh nghe câu chuyện ma ngớ ngẩn nhé
           
           
                              NGHĨA TRANG BUỒN
           
                     Một buổi chiều quạnh quẽ trong một nghĩa trang buồn. Có một con ma đau khổ đang khóc thương cho đời mình. " Bố khỉ ,ta không nên chết như thế này. Chẳng đáng mặt nam nhi đâu. Sư cha nhà nó ! Ta ức lắm , ta đã yêu thương nó biết bao nhiêu ,con đàn bà ngu xuẩn. Con mụ hoang dâm ,lừa dối. Ta sắp được lên chức rồi mà ,trời ơi trời ! Tôi không thể chết như thế này được."

                    Hắn vừa lẩm bẩm vừa đập đầu liên tục vào mộ bia của chính hắn
                     - Mẹ kiếp ! Ông mà...


                    Đang nói hắn chợt ngưng vì một tiếng rên nho nhỏ vọng lại từ một bến bờ xa xăm nào...Tiếng rên thật xót xa ,bố khỉ ! Thằng khốn nào đang cợt đùa với ta chăng ?
           
                   Hắn lắng nghe ! Có tiếng rên nho nhỏ từ một ngôi mộ gần đó. Tiếng rên nghe rất thê lương.
           
                     - Hứ...hư... lạnh quá ! Lạnh quá đi mất. Hư...hư lạnh...lạnh buốt thấu da ,thấu tim...hư hư.
           
                      - Này anh bạn , đã chết rồi còn sợ lạnh ư ?
           
                      -Ông anh không hiểu đâu ! tôi chết trong buốt giá ,trong cô đơn lạnh lẽo. Tôi mới ngoài ba mươi thôi. Cuộc đời tôi đang thênh thang mà...hư...lạnh lắm.
           
                      -Wow ! chú em trẻ thế cơ à ? Tiếc thật , chú mày bảnh trai đấy chứ. Nghĩ cho cùng đời là cái quái gì , Ta mới ngoài bốn mươi. Sống chết âu là cái số cả , nhưng giá mà ông trời biết thương ta cho ta thêm 5 phút nữa thôi , thì ta đâu đến nỗi chết mà không nhắm mắt.
           
                     - Ông anh này cũng quái lạ thật ! Có sống thêm 5 phút nữa có ích gì chăng ?
           
                     - Sao không ? ít nhất là ta phải nhìn thấy mặt hắn.
           
                     - Nhà chị à ?
           
                     - Không phải ! Con mụ chết tiệt. To cóc đếm tới ả.
           
                     - Ai mà quan trọng với ông anh đến thế ?
           
                     - Sư bố tổ tiên nhà nó , cái thằng dám ngủ với vợ ông. Ông rình lâu lắm rồi. Chú em biết không ? Ta lên kế hoạch hẳn hoi. Bữa đó ta cố tình về nhà bất thình lình. Thấy một chiếc xe lạ đậu trước sân nhà. Con mẹ ấy cấm có cãi nhé ! Ta vừa vào nhà đã nghe tiếng động lạ phát ra từ buồng ngủ. Còn chối vào đâu được ,con mẹ già mồm kia. Ta tông cửa phòng , cửa Lock. Ta dọng cửa ầm ầm
           
                     - Mở cửa ngay lập tức.
           
                     Chỉ có tiếng nước chảy...
           
                     - Bà có mở cửa ra ngay không ?
           
                     - Anh yêu về đấy à ? Em đang tắm mà...đợi chút !
           
                  Giời ạ , chúng mày còn tắm nữa...Máu ông nổi bừng bừng... Con vợ xinh đẹp mủm mỉm của ông... Chúng mày...
           
                      Cửa mở ,Ta xộc vào phòng tắm ,chẳng thấy hắn đâu ! Trong tủ áo chăng ? Không có , À ha dưới gầm giường ,cũng không thấy. Cửa sổ , phải đấy hắn có thề trèo cửa sổ. Không thấy ! Lạ quá hắn biến đi đâu nhanh thế !
           
                     - Hắn đâu ? Ta túm cổ con vợ.
           
                     - Mình làm sao thế , mình tìm cái gì ?
           
                     - Nhân tình của cô đấy , giấu nó ở đâu ? Khai  !
           
                     - Mình vớ vẩn rồi , làm gì có ai. Chỉ có mình em .

                     - Thế ai thầm thì với cô , ta nghe rõ lắm ,đừng già mồm nhé !

                     - Cái ti vi ấy mà

                     - Thế chiếc xe đậu ngoài sân ?

                     - Giời ! Em làm sao mà biết được. Đi mà hỏi hàng xóm.

                   Con mụ đang câu giờ ta đây. Hay thừa lúc ta không để ý hắn lẻn xuống ga ra. Ta chạy bay xuống nhà để xe. Qua phòng giặt đồ , hay trong bếp nhỉ ? Không nốt , Ta lại chạy lên tầng trên kiếm thật kỹ tất cả các phòng... Tất cả các tủ quần áo. Ta mệt quá rồi ,đầu ta cứ nóng bừng bừng. Ta lại chạy xuống bếp , gầm cầu thang , phòng đọc sách. Ta cảm thấy mặt mũi tối sầm ,  lửa ở đâu nóng bừng bừng thế này , Ta không để hắn thoát như thế được. A ! hay là ngoài vườn , ta phải nhanh chân lên trước khi hắn leo tường thoát ra ngoài... Phải đấy ! nhanh nhanh...rầm !  thế là ta chết mà vẫn chưa tóm được hắn.

                    - Sư bố nhà anh , ngốc đực  ! giá mà anh chịu khó mở tủ lạnh. Chúng ta đâu đến nổi như thế này. Hư...hư lạnh...lạnh buốt vào xương. 
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2011 14:46:43 bởi Thảo Lam >
          #50
            dang son 04.11.2011 00:39:56 (permalink)



            ..




            VIẾT GÌ VỚI NHỮNG ĐIỀU NÊN ĐÁNG VIẾT ?



            ___________________________________________



            Có những ngày,những buổi như thế này.Ngồi yên, đọc vài điều ở đây đó.
            Đọc tờ báo với những mẩu tin được lập đi,lập lại từng ấy chuyện.

            Chuyện mấy ông cha,mấy Ông Cố Đạo mặc áo dòng và làm bẩn áo dòng giữa câu kinh,lời nguyện. Ông đè con nít, ông làm bậy, ông không tha cả con nít tật nguyền, ông dụ dỗ đàn bà, ông bảo ông yêu, ông làm đàn bà mê ông và có bầu.Bề trên của ông biết chuyện, dấu nhẹm vì sợ tai tiếng ….

            Chuyện con đàn bà thích được nổi tiếng đem bộ ngực giả,mông bơm lắc lư trên đài truyền hình,mục Rác Rưởi Trash Tv ! Sau khi được nổi tiếng và được đánh bóng tên tuổi,con đàn bà quen thói chơi bời,hút sách,uốn éo với đàn ông hằng đêm ở vũ trường,con đàn bà đâm chán đời,chán tình đời đen bạc,uống thuốc và rượu hòa nhau để tìm thế giới bên kia thiên đường và địa ngục…..

            Chuyện thằng đàn ông chuyên nghề lừa đảo,ra tù lại tiếp đường lừa đảo những hạng đàn bà ham tiền,ham tiếng tăm ở thế giới thật và ảo……

            Chuyện lá cải ba xu là thế.Ký giả,ký Thiệt mầy mò thu nhặt, vừa viết vừa bịa…..

            Rời mấy tờ báo và mấy tờ tạp chí – Ghé mắt vào Net.

            Đọc gì ?

            Đọc thấy cái Topic mới chuyên đề ‘’ đánh đấm ‘’ của một Cô em gái ở diễn đàn.Em viết và em tố một cô em gái khác.


            Đọc xong thấy nhức đầu. Vì nhiều lẽ :



            Khi lý luận hoặc chỉ trích,ta có giữ được sự trầm tĩnh cần thiết để đưa vấn đề và vận lý ?

            Vấn đề gì ? Ở chỗ nào ? Và Tại Sao ?

            Khi viết. Ta có dùng thì giờ để suy nghĩ và có thể viết rõ ràng điều mình muốn viết hay không ?
            Lúc nào thì ta nên xuống hàng,lúc nào không nên cách hàng để ý tưởng được thông suốt ?

            Ta viết cho đối tượng để công kích theo chiều hướng nào ? Làm sao để đối tượng hiểu và không nóng nảy để có thể cùng thảo luận chuyện Thực Hư ?

            Chuyện ‘’Đánh Đấm ‘’ theo hình thức Bút Chiến cần phải có một tư tưởng rõ ràng và nên sẵn sàng tiếp nhận ý kiến phản hồi của đối phương.
            Bút chiến được thể hiện bằng câu chữ, thế nên sẽ có nhiều người trong cuộc và ngoại cuộc đọc.

            Cái Đáng Sợ nhất là người Ngoại Cuộc sẵn sàng ‘’ xăn tay áo ‘’ nhảy vào cuộc như ta thường thấy ở ngoài đời ( Võ mồm và võ tay chân ! )

            Gặp Loại người có phong cách trầm tĩnh,hiếu hoà,biết suy nghĩ thì êm thắm
            Gặp phải hạng người hiếu chiến ,thích khiêu khích, đổ thêm dầu vào lửa thì…..

            Muốn đổ dầu vào lửa và khỏi bị cháy – cũng dễ thôi – né né,tránh tránh,thụt ra thụt vào,chêm mấy câu chẳng đâu vào đâu.Kẻ trong cuộc sẽ bươu đầu,sứt trán.Kẻ vô đạo đứng ngoài vỗ tay reo hò như lúc xem trận đấu bò, đấu gà,dấu chó.

            Cái ác tâm hiện rõ trên từng tràng pháo tay,trên những cặp mắt hoan hỉ.

            Trong thế giới Ảo,tràng vỗ tay đó dược thay bằng những câu viết chẳng đâu vào đâu,có kẻ vào để vờ chào nhau,khích nhau theo kiểu vô tư đệ tam nhân ;có kẻ lợi dụng thả thêm những trái bóng dò đường xem ai là ai,kẻ nào theo phe nào…..


            Chuyện thật,chuyện đời,chuyện Ảo chỉ từng đó .
            Lên mạng,vào Net,chọn mục Diễn Đàn để làm gì ?
            Tìm dịp công kích nhau ư ?


            Ở ngoài đời thật của nợ nần,cơm áo,nếu còn rảnh hơi,chưa thấm mệt,ta cũng có thể khiêu khích,kiếm chuyện với những kẻ ta đã ghen ghét để hơn thua .Nếu hăng quá,dữ quá,ta cũng có thể vén quần,xăn tay áo thẳng tay đập lộn.Vừa gõ nhau vừa chửi nhau thậm tệ. Khi máu me đầm đìa,cảnh sát đến thì ta cũng vừa hạ hỏa và chúi đầu vào vách suy nghĩ.

            Ta cần gì phải mò mẫm vào từng topic,chủ đề máu lửa để gõ chữ với bộ dấu tiếng Việt. Biết đâu,hung hăng,hấp tấp quá,ta lại gõ sai dấu và sai be bét chính tả để lộ rõ cái phong cách thật sự của mình sau một hay hai cái Tên Giả !

            Nghĩ cho cùng,thấy tội nghiệp chữ nghĩa !
            Tội nghiệp cho người đọc và những người đã có lòng vun sới cho nhân
            tâm .Trong danh từ Nhân Tâm có ẩn chứa chữ Tình Nghĩa.

            Chán ! Chán !


            đăng sơn.fr

            ( Viết để Hạ Hỏa, để Miễn Húc và Cắn – Gâu gâu ! )
            #51
              dang son 04.11.2011 13:15:08 (permalink)



              .




              NHÂN CHỨNG.





              _______________________________________________________________________________






              Ngày gần cuối tuần.

              Hẹn người này,người kia ở nhiều điểm hẹn,nhưng điểm
              hẹn cuối cùng để có thể gặp nhau là căn lầu ở giữa phố.Nhóm người họp nhau ở nhà vợ chồng Du chỉ vỏn vẹn dăm ba người : Ông bạn già,Bs về hưu,vợ chồng cô em gái và người bạn đời,nạn nhân, của tôi.

              Cuộc nói chuyện thân mật được bắt nguồn từ một bài viết về cha tôi mang tên : Viết Để Nhớ Đến Cha . Và lẽ tự nhiên là tôi trở thành một nhân vật đứng trước vành móng ngựa ở phiên tòa của bạn bè và người thân.

              Tôi phải ngồi lắng nghe và tôi phải nói để viện dẫn một vài vấn đề.
              Vấn đề đến từ tôi khi hành xử trước đời sống vật chất và tinh thần. Cái ‘’ Tôi ‘’ một mình đã khiêu khích để những cái Tôi khác phản ứng theo kiểu Parler,c’est vivre – Nói là Sống !

              Anh bạn Du nói :
              - Ông là một thằng khó chơi và rất rắc rối ! Ông có tội độc tài,hung hãn trưóc nhiều vấn đề…..
              - Sao bồ biết ?
              Du cười nhè nhẹ :
              - Đọc mấy bài viết thì biết chứ sao ?

              Tôi thừ người ,trố mắt ngạc nhiên đến độ không tưởng.Vậy sao ?! Tôi đã quá chủ quan khi nghĩ thằng bạn mình nghiêng nặng về khoa học với cái nghề dược. Thấy Hắn khô khan như khúc gỗ thì đọc những bài mình viết để làm gì ? Và tôi đã cho rằng hắn viết thư mail cho bạn cũng khô cứng như đá với chỉ vài dấu phẩy,dấu chấm !

              Tôi nhìn hắn rất lâu và thử tìm hiểu bạn qua câu hỏi :

              - Bạn đọc về cái gì khi tôi viết ?

              - Đễ hiểu cái áp đặt ý nghĩ của ông và hiểu rằng ông đã không sống hòa đồng với bạn bè. Ông chỉ thích sống một mình với ông.Nhất thể và khó chơi !

              Tôi nghĩ rằng Du nói đúng và tôi cảm động khi bạn đã bỏ thì giờ để đọc và phân tích nội tâm của người viết.

              Ông bạn già tên Tuy rời bài ‘’ Viết để nhớ đến Cha ‘’,trở lại bàn ăn,nhìn tôi và ông nói :
              - Anh nghĩ em đã sống theo một khuôn mẫu áp chế và em sẽ rập khuôn theo hình tượng của cha mình.Cái tôi của em quá lớn.Chú mày hãy đậy bớt nắp cái ‘’ tôi ‘’ lại để có thể dung hòa với ý nghĩ của người khác.

              Cô em gái xen vào :
              - Anh ấy chỉ có thể sống một mình trong cõi hoang vắng !

              Cả bọn đều tán thành lời cô em làm tôi sợ !

              Tôi sợ là điều dĩ nhiên dù đã cố gắng đùa bỡn :
              - Chừng 10 năm nữa anh sẽ đi tu.
              -
              Cả bọn ồn nháo lên như cái chợ vỡ :

              - Khi đi tu,cấm mang theo computer để viết.Phải giữ lòng thanh tịnh ở chỗ tịch mịch.Cấm làm thơ ca tụng tình yêu.Cấm bén mãng chuyện trần gian.
              - Tu hú thì có.Lòng gian tà đầy xác thịt.Tâm không tịnh thì tu thế nào được ?

              Ông bạn già cười ha hả :
              - Không cho nó viết lách,nó chỉ héo khô mà chết !
              Bà bạn đời đổi giọng nghiêm nghị :
              - Suy nghĩ như ông ấy chỉ làm ngưòi khác khó sống chung.Thế nào rồi cũng cô độc !

              Phiên tòa kiểu thân mật này làm tôi đỏ mặt sượng sùng trong với cảm giác vừa vui ,vừa cáu.


              Làm sao ta thấy ta rõ ràng bằng người ngoài với cái nhìn và sự suy nghĩ riêng tư của họ ? Họ thấy tôi lẻ loi,không chịu nhập bầy giữa những đám tiệc với bạn bè,tôi có tật hay bỏ ra ngoài đi dạo một mình khi muốn tránh những cuộc nói chuyện làm nhàm vô bổ…Họ thấy tôi uốn nắn lề lối với những đứa con và thấy tôi quên rằng : Mình và con cái là những bản thể khác biệt.Lề lối quân kỷ của cha ông thì làm sao bắt con cái phải giống như mình để chấp nhận ?


              Ông làm sao bắt buộc được mọi người phải suy nghĩ và sống như ông ?
              Ông rút mình trong cái vỏ nội tâm và ông đã phạm lỗi hung hăng trong cách lý luận của ông ! Ông đã …Ông đã….

              Ừ, ừ…Dạ ,dạ trước nhũng lời chỉ trích. Đành trả lời trong một phạm vi rất giới hạn. Đành cười cười khi không còn lời lẽ nào hay hơn để phân trần.


              Đành thế vậy . Còn phải học thêm mà.Học thêm gì ở một khoảng đời ? Học dằn xuống cơn nóng giận bốc lửa.Học cách nói dịu dàng để tìm được vài thỏa ước với người ,với mình.Học cách trầm lòng để suy nghĩ một cách trung dung,và để có thể viết….

              Viết gì ? Viết để làm gì ?

              Để kể chuyện lòng,chuyện đời hay để cao ngạo,khoe khoang,hợm hỉnh với cái tôi đáng ghét, đáng xử bắn ?

              Viết để làm đẹp lòng hết thảy mọi người ? Hay viết để châm biếm đời và chua cay với cái tôi của mình ?

              Rắc rối để làm chi ?
              Hình phạt và phần thưởng dành cho kẻ viết là điều gì ?
              – Sung sướng,thoải mái hơn hay là chỉ gây phiền não ? Đời chưa đủ gây cấn ,phức tạp hay sao mà lại chuốc thêm oái oăm vào người ?

              Cái tôi một mình và những cái tôi khác ơi !
              Có thể nào ngừng nói về cái tôi rất tệ hại của mình để chỉ viết để ca tụng cuộc đời và thấy đời đẹp như hoa ?


              Nghĩ lại ,thấy tội nghiệp cho những người đã dằn vặt với nội tâm khi viết.

              Viết để làm gì ? Và khi nào thì nên ngừng viết ?
              Vĩnh viễn .



              đăng sơn .fr

              - Viết giữa đêm như một cách xưng tội.
              ….. à vous,mes amis.Et à toi,femme de ma vie.
              #52
                dang son 04.11.2011 14:50:38 (permalink)




                ..




                HÃY THẬT TÌNH VỚI NHAU Ở THẾ GIỚI NÀY.




                __________________






                Người mê chữ nghĩa và đọc quá nhiều thì hay được xem là con mọt sách.Có những con mọt khi đọc quá nhiều đâm ra ngơ ngơ,tỉnh tỉnh,có con mọt khác thì đâm ra đăm chiêu khi phải đối ứng giữa sự đời và sự việc xảy ra trong sách vở....

                Mỗi con mọt có một căn bệnh hoặc những lề lối ứng xử với đời khác nhau.Có vài người nghĩ là mình quá tỉnh táo và đủ sống sượng để hay gọi Mọt Sách là người thiếu thực tế.


                Còn người viết.Hắn lấy điều gì để viết ?
                Viết theo chiều hướng nào ? Viết để suy diễn và diễn đạt từ một vài tài liệu đã tham khảo hoặc theo kinh nghiệm riêng của đời sống cá nhân thì có vẻ khô khan.

                Viết theo loại tiểu thuyết thì lại bị gọi là hoang tưởng.Tiểu thuyết là những hoàn cảnh của từng phần đời góp lại của các nhân vật.

                Trong tiểu thuyết,nhân vật nữ và nam có những lề lối suy nghĩ và ăn nói khác nhau.


                Ở Face book,hoặc Twister,My space gì gì đó,người viết gửi vài dòng chữ,vài tấm ảnh hoặc âm nhạc theo kiểu thông tin cập nhật thì là điều thường thức thôi.


                Để thoát khỏi cái cô đơn và sự giam hãm của nỗi lặng thinh,người lên mạng tìm cách nối mạng và kết bạn với nhau.
                Có rất nhiều hình thức để kết bạn.Bạn Ảo hay bạn Thật thì chỉ có người trong cuộc mới biết.Biết ra sao ? Biết như thế nào khi đã dùng thì giờ kết đến ba bốn trăm người bạn ( Thống kê mới nhất của Mỹ thông báo dân chơi trên Facebook trung bình có đến hơn 500 người bạn ! )


                Khi ngồi gõ phím chữ,chẳng hiểu nỗi cô đơn có bị tan loãng đi không ?

                Hay ta chỉ tổ mất thì giờ thật cho những người bạn Thật ngoài đời ?

                Đìều này nên cần nghĩ lại. Thế giới càng văn minh,con người sẽ có càng nhiều phương tiện kỹ thuật hơn.Khỏi cần mất thì giờ ra chợ mua đồ ăn.Cứ order ở Net là có sẵn đồ gửi đến( Tiết kiệm được thời gian để ngồi Net ! )

                Có lẽ,đến một ngày đẹp trời nào đó,con người chắc sẽ chẳng cần sự giao tiếp thưòng thức giữa người thật và người thật nữa.Cái gì cũng phải cần đến máy móc !



                Nghĩ lẩm cẩm để nói xàm, nói gỡ cho vui mà thôi.Cái giả thuyết ấy khó mà có thật.Vì dù sao đi nữa,những mối chân tinh một khi đã được giao kết theo một quan điểm dung hòa để có thể đến gần với nhau ,để thật sự có nhau và là niềm vui cho nhau vẫn là điều mà những người bạn thật tình hằng mong muốn.


                Vậy đi.Vậy là vậy cho những hàng viết rất nhanh nhưng khá thành thật này.




                đăng sơn.fr
                #53
                  dang son 09.11.2011 01:40:49 (permalink)



                  ..



                  THỬ VIẾT NHANH - VIẾT GỌN VÀ VIẾT NGẮN.



                  ______________________________________________________




                  Ngày thuở nhỏ ,đi học.Giờ luận văn,thầy đọc một bài luận văn kiểu lòng thòng,thày cáu,gọi học trò :

                  - Em viết cái gì vậy hả em ? Bài luận của em dài ngoằn,thiếu phẩy,thiếu chấm xuống hàng.Đây không phải là văn.


                  Thằng nhỏ gãi đầu,mặt đỏ ké :

                  - Thưa thầy,em là học trò,em không phải là nhà văn.


                  Thầy nản chí,lắc đầu bảo trò ngồi xuống và thầy giảng một lèo về cách phân doạn và cách viết văn.Thằng nhỏ thấy bắt đầu buồn ngủ.Nó nhìn ra khoảng trời xanh bên ô cửa lớp và tìm cách thoát hồn.


                  ...



                  Thời gian trôi.

                  Thằng nhỏ không còn là thằng nhỏ ngồi mơ mộng ở ô cửa sổ.

                  Thằng nhỏ đã thành người lớn. Đã là người lớn thì phải đối diện và ngã lên,ngã xuống vơí cuộc đời. Đôi lúc hoặc lắm lúc đụng phải chuyện đắng cay,đắng ngắt ở đời,thằng " người lớn " bỗng ngậm ngùi nhớ lại một câu nào đó ai đã nói :
                  " Đời không như là mơ "

                  Ừ,mà thật.Đời trần như những màn kịch mà mỗi nhân vật đời đã và đang là những nhân vật diễn tuồng.Có kẻ thiện,có kẻ ác ,rất ác.

                  Thằng mang tên " Người Lớn " biết mình không bao giờ có thể trở thành một nhà văn.Cái căn cước của hắn không có cái khoảng nào để ghi cái nghề nghiệp nghe rất hãi hùng : Nhà Văn - Écrivain - Writer .

                  Nhà văn là cái gì vậy ?

                  Có phải là kẻ hì hục ngồi nặn tim óc để viết ?

                  Viết gì cho ra hồn ? Và đọc gì để viết ?


                  Thằng nhỏ mang tên Người Lớn bỗng thảng hoặc,giật mình nhớ lại lời nói của ông thầy xưa :

                  " Hãy tập trung vào điều mình suy nghĩ để viết ,và hãy viết rất ngắn gọn "



                  ---


                  Thầy ơi !

                  Em không đi học để trở thành một nhà văn.

                  Đời sống này đã dạy em cách nhìn nhận đôi diều về nó.Và em viết.

                  Em đã không mơ thành một nhà văn.

                  Vì thế - em đang học cách suy nghĩ để viết gọn và nhanh.






                  đăng sơn.fr

                  #54
                    dang son 10.11.2011 13:04:29 (permalink)



                    ______________________________________________


                    MỘT ĐOẠN VIẾT CHO NHỮNG KẺ HIẾU CHIẾN.



                    _______________________________________________





                    ... Ta viết cho đối tượng để công kích theo chiều hướng nào ? Làm sao để đối tượng hiểu và không nóng nảy để có thể cùng thảo luận chuyện Thực Hư ?

                    Chuyện ‘’Đánh Đấm ‘’ theo hình thức Bút Chiến cần phải có một tư tưởng rõ ràng và nên sẵn sàng tiếp nhận ý kiến phản hồi của đối phương.
                    Bút chiến được thể hiện bằng câu chữ, thế nên sẽ có nhiều người trong cuộc và ngoại cuộc đọc.

                    Cái Đáng Sợ nhất là người Ngoại Cuộc sẵn sàng ‘’ xăn tay áo ‘’ nhảy vào cuộc như ta thường thấy ở ngoài đời ( Võ mồm và võ tay chân ! )

                    Gặp loại người có phong cách trầm tĩnh,hiếu hoà,biết suy nghĩ thì êm thắm
                    Gặp phải hạng người hiếu chiến ,thích khiêu khích, đổ thêm dầu vào lửa thì…

                    Muốn đổ dầu vào lửa và khỏi bị cháy – cũng dễ thôi – né né,tránh tránh,thụt ra thụt vào,chêm mấy câu chẳng đâu vào đâu.Kẻ trong cuộc sẽ bươu đầu,sứt trán.Kẻ vô đạo đứng ngoài vỗ tay reo hò như lúc xem trận đấu bò, đấu gà,đấu chó.

                    Cái ác tâm hiện rõ trên từng tràng pháo tay,trên những cặp mắt hoan hỉ.


                    Trong thế giới ảo,tràng vỗ tay đó được thay bằng những câu viết chẳng đâu vào đâu,có kẻ vào để vờ chào nhau,khích nhau theo kiểu vô tư đệ tam nhân ,có kẻ lợi dụng thả thêm những trái bóng dò đường xem ai là ai,kẻ nào theo phe nào…


                    Chuyện thật,chuyện đời,chuyện ảo chỉ từng đó .
                    Lên mạng,vào Net,chọn mục Diễn Đàn để làm gì ?
                    Tìm dịp công kích nhau ư ?



                    Ở ngoài đời thật của nợ nần,cơm áo,nếu còn rảnh hơi,chưa thấm mệt,ta cũng có thể khiêu khích,kiếm chuyện với những kẻ ta đã ghen ghét để hơn thua .Nếu hăng quá,dữ quá,ta cũng có thể vén quần,xăn tay áo thẳng tay đập lộn.Vừa gõ nhau vừa chửi nhau thậm tệ. Khi máu me đầm đìa,cảnh sát đến thì ta cũng vừa hạ hỏa và chúi đầu vào vách suy nghĩ.

                    Ta cần gì phải mò mẫm vào từng topic,chủ đề máu lửa để gõ chữ với bộ dấu tiếng Việt ? Biết đâu,hung hăng,hấp tấp quá,ta lại gõ sai dấu và sai be bét chính tả và cách hành văn để lộ rõ cái phong cách thật sự của mình sau một hay hai cái Tên Giả !

                    Nghĩ cho cùng,thấy tội nghiệp chữ nghĩa !
                    Tội nghiệp cho người đọc và những người đã có lòng vun sới cho nhân
                    tâm .Trong danh từ Nhân Tâm có ẩn chứa chữ Tình Nghĩa...





                    đăng sơn.fr
                    #55
                      dang son 18.11.2011 00:29:23 (permalink)



                      ..



                      VIẾT.MỘT HÌNH THỨC ĐỂ SỐNG !


                      -------------------------------------------------------




                      Một cô bé láu lỉnh đã cắc cớ hỏi tôi :
                      - Có khi nào anh viết thêm Chủ Đề ‘’ Sống Để Làm Gì ‘’
                      không ?

                      Tôi đã ngẩn người một chập trên bàn viết.Câu hỏi ngộ nghĩnh và dễ trả lời quá ( dù chưa bao giờ ai hỏi tôi như vậy ) – Dư thừa chăng ?

                      Chợt nhớ lại câu của một bậc cha mẹ hỏi thằng con tham ăn :
                      - Mày sống để ăn hay ăn để sống ?

                      Làm sao thằng nhóc bé ti ti có thể trả lời được ? Vì lẽ trong cái ăn có sự sống,trong cái sống có sự ăn ( hưởng thụ )

                      Lại có lần, gã chán đời nọ đã dậm chân,than trời ‘’ Ôi ! Sống chỉ để chết mà thôi ( Vivre pour mourir ! )

                      Chán thật ! Tại sao được sinh ra và ta oằn oại kéo dài sự sống để chờ ngày chết ?

                      Nếu được và ‘’ phải ‘’ sống.Ta sống như thế nào ?

                      Sự sống và cái chết đã được đề cập đến trong những tựa sách của các triết lý gia từ ngàn xưa….Sống cũng như chết có nhiều nghĩa,nhiều cách. Động từ
                      ‘’ Sống’’ xem vậy mà bao la và hàm ý bao gồm nhiều động từ ngầm khác như : Thở,cảm nghĩ,nhìn, ăn ngủ,uêu đương,sinh hoạt tình dục…..
                      Nhưng có điều..Sống ư ? Ta đã , đang và sẽ sống như thế nào ?
                      Câu hỏi này tùy thuộc vào thái độ sống ( tư tưởng ) của từng người. Đại khái như vấn đề định đặt cho chữ Hạnh Phúc và những tiêu chuẩn riêng để cảm nhận và đạt được Hạnh Phúc ! Rắc rối và cùng đơn giản cùng lúc !

                      Thử lấy một thí dụ,ta có thừa tiền,lắm bạc,nhà cao cửa rộng,vật chất thừa mứa nhưng ta chẳng may không có một đời sống gia đinh đầm ấm hạnh phúc thì đời ta lại thiếu thốn,nhạt nhẽo…Và nếu ta không đủ ăn,dủ mặc,bữa đói bữa no,sống quá chật vật.Tinh thần ta sẽ ra sao ?
                      Đủ ở chỗ nào và thiếu ở đâu ?
                      Cứ mãi suy nghĩ lung bung như thế,thế nào cũng nhức đầu,mệt óc …

                      Vậy thôi.

                      Tôi sống mỗi ngày với nỗi hoài mong được an ổn trong tâm hồn và tôi xin được chọn cách viết.Viết và đọc cũng là một trong những hình thức Sống ! Sống thật sự với những khía cạnh khác nhau của đời sống.Thấm thía và cũng thấy đó là một hạnh phúc.
                      Hạnh phúc tương đối trên những dòng chữ của người và của mình.


                      đăng sơn.fr
                      #56
                        dang son 22.11.2011 13:09:10 (permalink)


                        ..




                        VIẾT CHO BẠN.





                        ____________________________________





                        Bạn !


                        Tôi không đề tên Bạn ở trên đầu lá thư,nhưng tôi nghĩ là khi đọc những hàng chữ này,bạn biết là tôi viết cho Bạn.

                        Dễ hiểu thôi vì chúng ta là bạn viết và đã biết nhau từ nhiều nơi chốn.

                        Tôi đã có nhiều dịp đọc những bài viết của Bạn kể về những kỷ niệm của thời áo trắng.Thành phố của Bạn có những con đường mưa,có những con dốc,có những hàng cây nghiêng nắng nghiêng mưa theo từng mùa.Thành phố nhỏ của tôi cũng thế.Bạn và tôi đã không học cùng trường,cùng lớp nhưng mình đã có một thời tập vở...

                        Đọc ở đây đó từng mẩu chuyện viết cho thầy cô,cho những người bạn cũ đã rời xa và mất dấu.Từ những dòng chữ của Bạn đã nhắc lại cho tôi từng chuỗi ngày rất đẹp ở cổng trường và cửa lớp.

                        Ngày ấy,tôi đã rất thích một câu viết,một cái tựa truyện mang tên : Mây Bay Ngang Đầu ( Trí nhớ của tôi đã không nhắc rõ cái tựa truyện ấy là của ai ! ) Mà có hề chi Bạn nhỉ ? Miễn là mình còn d
                        điều để nhớ.Có những điều mình đã lỡ quên và cũng có rất nhiều việc mà mình chẳng thể quên.

                        Làm sao quên được cái thời cặp vở cầm tay ? Làm sao quên được màu phấn trắng bảng đen và tiếng thầy cô lúc vui vẻ,lúc nghiêm nghị ? Và quên làm sao được những lúc ì ầm chọc phá bạn hữu ?
                        Người ta hay gán cho học trò cái câu : Nhất quỷ nhì ma,thứ ba học trò.Phải rồi.Tôi đã không đủ sức làm ma,làm quỷ nên tôi làm học trò.Có lúc học trò rất ngoan trong các buổi học khi gặp môn mình thích.Có lúc học trò ngổ ngáo hoặc thẩn thờ ngồi ngó ra cửa lớp,hồn ngơ ngẩn theo nhịp đập của trái tim để " mây bay ngang đầu ".

                        Tôi đã thấy một bầu trời xanh ngát ngoài cửa lớp.Giờ toán,giờ lý hóa khô khan làm đầu óc tôi quay cuồng và tôi đã bị những con số không trên bài kiểm khi dùng thì giờ để viết một bài thơ tình đầu tiên.
                        Thầy gầm gừ tôi,thầy nói :
                        - Em có thể nhịn đói để làm thơ và viết văn ?

                        Thằng nhóc lớp mười một ngổ ngáo trả lời :
                        - Thưa thầy,em còn nhỏ,còn đi học nên em còn mơ mộng.

                        Thầy lắc đầu hạ bút cho thêm hai quả trứng tròn xoe màu đỏ ( Cả thẩy là 4 trứng ).

                        Thằng nhỏ hậm hực vơí 4 quả trứng và nó đổ lì,ngồi viết thêm vài bài thơ tình ướt như mưa.Nó nghĩ đến đôi mắt chớp chớp của con nhỏ áo dài ở trường bên cạnh.Con nhỏ dễ thương đó sẽ đọc bài thơ tình của nó và sẽ không giống thầy để tặng trứng cho nó.

                        Con nhỏ cột tóc ngồi dươí tàng cây của quán nước và ngẩn ngơ hỏi nó :
                        - Làm thơ tình cho em hả ?

                        Thằng nhóc cũng chơm chớp mắt và dấu nhẹm cái chuyện bị thầy mắng vì tội dám làm thơ trong giờ toán .

                        Ôi ! Những bài toán làm sao đủ du dương,trầm bổng bằng những bài thơ của Nguyễn Công Trứ,Đoàn Thị Điểm hoặc của bà Huyện Thanh Quan ?

                        Thằng quỷ nhỏ học trò biết rõ rằng đời người là những con toán.Nó hiểu rõ câu : Thơ văn chỉ đủ tạm nuôi và làm đẹp tinh thần.Thơ văn không thể nào thay gạo nấu cơm.

                        Vậy mà những tờ bích báo cũng được ra đời trong sự tận tụy của ban báo chí lớp.Thật ra,cái nhóm làm báo tường ấy chỉ vỏn vẹn có 3 que : tay họa sĩ minh họa,trang trí,đúa kia lo sắp xếp bài vở,còn tôi thì lo hì hục tìm kiếm, thu nhận bài vở và phải tự biên,tự diễn theo kiểu múa may quay cuồng.

                        Đến ngày nộp bài lên trang báo thì hỡi ôi ! Những tay anh
                        chị " nhà văn,nhà thơ " lặn mất không lòi ra một chữ.Thế là thằng nhỏ đành thức đêm để sáng tác và nặn ra vài cái bút hiệu dỏm để viết,để trám cho đầy trang bích báo học trò.Điều khó khăn là phải viết như thế nào để người đọc không thể nhận ra những bài viết ấy không đến từ một người !


                        Bây giờ.Ra đời.Mòn nhẵn,mòn lơ vơí đời sống,thấy mình còn chút hơi sức và tinh thần để còn yêu được con chữ thì lại lai rai viết tiếp.

                        Viết về điều gì ? Và tại sao viết ?

                        Hỏi như thế là đã có câu trả lời từ những bài viết của những người bạn viết,trong đó có Bạn.

                        Tôi đã đọc và nhận ra cách viết của Bạn từ nhiều cái bút hiệu khác nhau như cách thay đổi quần áo.Bạn đã có nhiều lý do để thay đổi áo quần.Đó cũng là một cách làm mơí mình.

                        Bạn ơi ! Còn tôi.Tôi thấy mình vẫn cũ đó chứ.Ù lì,lê lết vơí những kiểu cách xưa xẫm của mình.Mây lúc nào cũng là mây.Những cơn mưa vẫn là những cơn mưa cho dù bất cứ ở đâu.

                        Bạn tôi ơi ! Tôi viết những hàng này từ một chốn cũ,từ một kỷ niệm trên trang chữ để gửi cho nhau.Xin chúc Bạn lúc nào cũng mơí lạ cho những bài viết về sau.

                        Và tôi,tôi ở lại vơí mây bay ngang đầu.





                        đăng sơn.fr
                        #57
                          dang son 23.11.2011 23:45:51 (permalink)



                          ..




                          Thêm Những Cái Mặt Nạ Đời



                          __________________________________________




                          Con người hay mang cái bệnh buồn bã.
                          Có khi buồn vô cớ và có khi vịn rất nhiều vào những lý do để buồn.

                          Để được vui và để giải toả những sự buồn phiền đó,người ta có nhiều cách,chẳng hạn như : Mặc quần áo,leo lên xe phóng đi lang thang,đi dạo phố sắm sửa,đi bơi,đi xem chiếu bóng hoặc tìm nguồn vui tinh thần bằng sách báo,âm nhạc.

                          Mỗi người mỗi kiểu ở đời,chẳng ai giống ai.

                          Tôi không có nhiều thì giờ cho lắm để cơn muộn phiền có thể ghé thăm.Khi đi thăm bạn bè trong những buổi họp mặt,bạn bè tôi hay rỉ rên thê lương vơí những bản nhạc kiểu " lính chê - Chế Linh ,Trường Vũ " và có người rặn thêm ra để thêm mắm muối,để thêm phần ảo não,ướt nhèm nhẹp.Nghe một vài bản thì thấy thâm thấm,nghe đến hết cái đĩa karaoké chừng chục bản như thế thì thấy không ổn và hãi hùng.

                          Ai cũng để ý và nói là nhạc Việt Nam thường có những ca từ buồn bã đến tận cùng. - " Anh bỏ em,em bỏ anh - Tình đôi ta chỉ thế thôi - Phải chi,phải chi ta đừng quen nhau....''
                          Tôi yếu đuối,nhạy cảm nên tôi né.Né bằng cách lẻn ra vườn hít thở mùi cây cỏ hoặc thả bộ đi lang thang ngắm đường xá quang cảnh.

                          Vào những ngày nghỉ,tôi có dịp ra phố,kiếm cái quán nước khá yên tĩnh ngồi đọc báo ,đọc sách hoặc nghêu ngao viết .

                          Có lần gặp một ông bạn quen ở trong thương xá khi đứng sắp hàng ở quày hàng cà phê.Ông rủ :
                          - Nè bạn.Tấp vào cái bàn kia nói chuyện cho vui.Có nhiều người vui lắm,tha hồ tán gẫu...

                          Tôi liếc về nhóm người đầy đủ đàn ông,đàn bà đang xì xào,thấy thêm một hai gã Ảo rât " Ảo ".Tôi dùng chữ Ảo - viết hoa - để tránh gặp họ vì tôi đã thuộc làu làu những câu chuyện họ đang kể và sẽ kể.Họ nói về tiền về xe đẹp nhà cao cửa rộng và những mánh lơí kiếm tiền và lắm lúc không THẬT qua những cung cách bịp của họ.Những người thích đeo cho mình những cái mặt nạ và mở máy " NỔ " lắm lúc đã làm tôi bức rứt không ít vì tôi không thích đeo bất cứ một cái mặt nạ nào khi nói chuyện.

                          Ngỏ lời từ chối lời đề nghị của ông bạn sơ giao thì nghe ông ta nói :

                          - Bộ ông có tính kỳ thị người việt hả ?


                          Tôi chỉ biết tủm tỉm cười nhè nhẹ.Ai nghĩ sao cũng được.Có những cái đám đông rất vui nhộn để ta có thể chọn lựa và hoà mình vào trong phút chốc để kiếm niềm vui.Tôi thích sự yên tịnh khi chọn được một chỗ ngồi đọc sách báo,ngắm thiên hạ.Trong cảnh một " mình ên ",tôi có nhiều cách thức để anh bạn tên BUỒN không thể đến thăm ( Đang bận rộn - miễn tiếp ) Thế là anh bạn mang tên Buồn tiu nghỉu và lộ mặt giận hờn để đi chơi chỗ khác.Có khối chỗ để anh ta có thể đến thăm.


                          Khi ngồi một mình thì tôi có cuốn sổ tay trước mặt và những trang giấy lại được ghi chú đầy những con chữ.Và dĩ nhiên, tôi thấy hài lòng khi mình có điều để viết.

                          Ở thế giới Net có rất nhiều điều để đọc và để viết.Dân cư mạng có thói quen gọi là Thế Giới Ảo hoặc là Phố ( từ chữ Phố Rùm - Forum ) .Từ những bài viết đó ,người ta quen nhau khi vào trang viết để đọc và để lại lời góp ý.Cũng từ cái thế giơí Net này,tôi có cái cảm tưởng là người ta đang trang điểm,mặc quần áo đủ màu sắc và có lắm khi trang bị thêm những cái mặt nạ để dự những buổi dạ hội hoá trang.

                          Đã có một vài lần,tôi được dự vài buổi dạ hội hoá trang ỏ đây đó ngoài đời.Có những người hoá trang rất khéo léo và họ có thể biến đổi giọng nói để người khác không nhận ra.Lần đầu thấy lạ thì thích nhưng vài lần sau thì tôi không tìm thấy có điều gì để thích và ở lại.

                          Trở lại việc nói về cái thế giới ảo đầy khói sương,tôi theo dõi và thích đọc những chủ đề của những người luôn thiết tha vơí một cái tên nick,cho dù họ có tham dự ở bất cứ diễn đàn nào,họ vẫn giữ nguyên một cái tên vơí một cung cách viết.Để thay đổi,có khi họ đổi tên nick nhưng vẫn ký lại bên cạnh cái bút hiệu cũ.

                          Ở thế giơí NET của dạ vũ hoá trang đầy hình ảnh màu sắc,đầy âm thanh xập xình thì tôi cũng thấy có biết bao điều vui buồn.Vui để có thể cười ồ và buồn cũng có hình dạng của sự thấm thía.Thí dụ như khi sinh hoạt từ vài diễn đàn,tôi có dịp giao lưu quen biết và " thân thiết " vơí một số rất ít bạn viết ( dùng chữ ít vì bản tính thận trọng ) và thấy thích những người bạn này vì tính trung thành để giữ nguyên một cái tên nick đã chọn.
                          Và một ngày kia,nhân khi vào đọc một chủ đề văn xuôi,tôi nhận thấy một phong cách viết y như những bài viết mà mình đã vào blog riêng của bạn để đọc.Tưởng là có kẻ chớp bài đạo văn,tôi thử so sánh thì thấy là cùng một bài viết mà có đến hai cái tên và cùng có nhiều tên ở một diễn đàn .
                          Thấy ngỡ ngàng khi tự hỏi : " Hoá ra thân vơí nhau,chia sẻ vơí nhau nhưng vẫn qua một hình thức dạ hội hoá trang.

                          Ngỡ ngàng và chợt hiểu rằng : Đôi khi những kỷ thuật của sự điểm trang ( hay là cách đeo mặt nạ để viết ) cũng rất cần thiết.

                          Tôi hỏi lại chính mình : Khi ngươi viết,cái mặt nạ của ngươi là gì ? Đeo nó vào hay không đeo ? Và lúc nào cần phải chế biến ra nó và đeo lên mặt để tự bảo vệ mình ?

                          Tôi cũng nhớ lại một câu viết và nói của một cái nick trên phố .Cô ấy nói :
                          - " Net là một trò chơi.Thật quá để làm gì ? " - Người ta có thể lên Net để sáng chế ra một trò chơi.Trong những trò chơi vui vẻ ấy có món gọi là tình ảo "

                          Sau câu nói ấy,cô ( hay anh ấy ?) biến mất.Biệt tăm !


                          ----


                          Thấy cũng vui.Hình như trong cái vui ấy có loáng thoáng hình ảnh của một cái bóng biết đeo mặt nạ.Cái mặt nạ ấy tên là Buồn.


                          Buồn ơi ! Ta không chào mi.Bận rộn lắm !
                          Xin đừng đến - Miễn Tiếp !







                          đăng sơn.fr

                          #58
                            Vách Cũ 24.11.2011 01:40:29 (permalink)
                            Miễn tiếp thì .. BUỒN .. ngồi một mình,

                            Nhìn mây trôi mênh mang
                            Nhìn đôi chim lang thang .. lang thang .. .

                            Happy Thanksgiving to anh Đăng Sơn / Khánh Sơn ? Kim Sơn ? Khải Sơn ? ( Cũng đại hội hóa trang lắm chứ ! )
                            #59
                              dang son 24.11.2011 03:45:24 (permalink)



                              THỬ BUỒN VUI VỚI CHỮ.




                              __________________________________________



                              ...Nhìn mây trôi mênh mang
                              Nhìn đôi chim lang thang .. lang thang



                              Đó là một câu trong một bài hát ở ngày xưa.Nhắc đến cái chuyện ngày xưa thì nhớ lại vài vở kịch của ban Tuý Hồng và có nhạc được sáng tác bởi nhạc sĩ Lam Phương.Bản kịch thì hay,buồn thấm thía vì tài khóc của kịch sĩ.Chỉ có điều là ớn và ngán tiếng hát lè nhè rất sến của cái anh ca sĩ chuyên nghề ri rỉ khóc lóc.Bài nào cũng thấy anh ta nhăn nhó rên la.

                              Người ta kháo nhau là cái anh da ngâm này rất đắt đào và thích trò " hái hoa cả cụm " nhưng khi hát và nhất là hát các bài sáng tác của anh ta thì anh nhăn nhó càng thảm thiết hơn. Nói gì thì nói,có lẽ cũng nên thông cảm cho tiếng hát kiểu nhảo nhẹt kêu đường của anh ( Đã bảo là trong tình yêu thì càng rên thì càng được thương ra rít ! )

                              Nhạc việt nam được nhiều người phân loại và sắp hạng thành nhiều loại.Nhạc đỏ,nhạc vàng,nhạc hồng và ..nhạc sến !
                              Chẳng biết là danh từ " nhạc sến " này do ai đặt ra ? Có lần nhạc sĩ Quốc Dũng đã thử biện hộ và bênh vực cho danh từ " nhạc sến " kiểu lính chê này.Quốc Dũng nói : " Tại sao lại gọi là nhạc sến ? Tôi nghĩ là nhạc tình cảm rên rỉ,nhạc tình tự quê hương thì tuỳ theo cách hát,cách trình diễn cho ra hồn mà thôi.Nói là nhạc sến thì thấy tội nghiệp cho âm nhạc quá "

                              Nhưng nhạc sĩ Q.D muốn nói gì thì nói ,khi tôi nghe thử cái anh ca sĩ Lính Chê ấy hát bản Riêng Một Góc Trời của Ngô Thuỵ Miên thì tôi thấy bài hát này bị biến dạng hoàn toàn nếu so sánh vơí chất giọng trình diễn của hai anh em Tuấn Ngọc và Khánh Hà. - Đang vui vẻ mà nghe cái giọng rên rên của Lính Chê ( C.L ) hoặc cậu Trường Vũ thì chỉ có nước.... (.. ) - Xin để chữ hiểu ngầm trong cái ngoặc ấy cho người đọc tự điền vào chỗ trống vì người viết hay sợ mích lòng và làm BUỒN người thích nghe nhạc rên.

                              Nhắc đến chữ " Buồn " thì tôi chỉ dám phiên phiến thôi.Buồn thì có nhiều cái để buồn.Buồn tình,buồn đời,buồn bạn,buồn việc,buồn nợ,buồn nần và buồn cười,buồn ngủ,buồn nôn ,buồn.....đủ thứ.

                              Tôi sợ buồn nên tôi hay né loại nhạc quá buồn.Buồn một tí ti thì được,buồn nhiều quá thì thấy vô duyên và mất vui.

                              Mấy hôm nay trở trời,biến gió lại nghe thêm một loạt những tin tức tệ hại không có gì vui vẻ nên tôi thấy buồn.Để đỡ buồn ,tôi dở chứng mở các chủ đề " Thơ Sáng Tác " ở Net để đọc.Thử làm một bản thống kê thì thấy có nhiều người làm thơ rất buồn,trong đó có tôi.Tôi cũng bắt chước làm thơ tình buồn để gỡ gạc và ra vẻ mình đang thù oán tình yêu và thất tình.

                              Mỏi lưng,mỏi mắt,ngồi đọc lại thì thấy mình có vẻ tàn nhẫn quá ! Chữ nghĩa không có tội,nàng thơ trong tình yêu cũng không có tội tình gì. Vậy mà...

                              Tôi biết thế.Cái gì cũng nên vừa vừa phải phải.Vui quá mạng,quá sức thì cũng không tốt ( có thể bị đứng tim ) và buồn quá thì cũng không xong.

                              Thấy tội nghiệp cho chữ,tôi dịu dàng viết cho CHỮ mấy hàng như sau :

                              " Chữ nè ! Em Yêu !

                              Hãy tha lỗi cho anh khi anh đã viết những điều khá buồn bã ở đời.Lắm lúc anh bất mãn và thất vọng chuyện đời,chuyện người và chuyện của anh và anh đã " lợi dụng " em để hả cơn.

                              Thứ lỗi cho anh.Biết đâu khi viết xong,ngồi đọc lại ,anh sẽ được vui.Không vui dược hôm nay thì ngày mai sẽ vui.Vui vẻ và thuận hoà vơí riêng em khi loài người và tình yêu,tình đời có thể bỏ rơi anh mà ra đi.
                              Riêng em.Anh biết em ở lại.

                              Vậy nhé em. Hãy ở lại để cùng nhau chia sẻ điều buồn vui.Chữ ơi ! Khi viết,anh không hề đeo mặt nạ hoá trang vơí em.Anh chỉ muốn thật sự là anh.Và em.Em cũng chẳng có cái mặt nạ nào khi em đến vơí anh. "





                              đăng sơn.fr




                              _________________________





                              [i]@ - Chào sự trở lại của bạn Vách Cũ.

                              Cám ơn lời chúc khi bạn viết :

                              " Happy Thanksgiving to anh Đăng Sơn / Khánh Sơn ? Kim Sơn ? Khải Sơn ? ( Cũng đại hội hóa trang lắm chứ ! ) "


                              Bạn yên tâm.Dù lạng ở bất cứ ở diễn đàn nào thì tôi cũng vẫn chỉ lấy cái tên cũ mèm khi viết,vì tôi thuộc loại đồ cổ .

                              Chúc Vách Cũ vui và an lành.
                              Nđs.





                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 29 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 431 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9