..
NÀNG
và Sự HỆ LỤY VỚI NÀNG THƠ. ____________________________________
..Toc toc…Toc toc ...
- Vào đi.
Người gõ cửa là Nàng.Nàng nói,giọng khẩn khoản :
- Anh có viết văn xuôi thì cứ viết. Đừng làm thơ tình ướt át nghe.Thơ tình yêu có thể gây nguy hại và sẽ có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình…..
Đoạn chữ và dàn phím chữ đang gõ ngừng bặt.Tôi nhăn nhó :
- Hại chỗ nào ? Văn xuôi và thơ tình có gì khác nhau ?!
Nàng đứng không yên.Làm như có cả ngàn con kiến đang bò ở hai bàn chân của mình.
- Là người rất nhạy cảm,anh sẽ bị các đối tượng họa thơ lại và anh sẽ quỵ ngã vì sự ướt át.Em hiểu anh hơn ai hết.
Tôi nhăn nhó, rời mắt khỏi màn ảnh vi tính :
- Còn văn xuôi thì sao ? Em đã đọc những gì anh viết ?
- Em không sợ loại văn nói về xã hội hoặc về tâm lý lý luận gì gì đó của anh.Chỉ có những bài thơ ướt át giữa anh và các cô nhà thơ làm em không yên lòng.
Tôi ừ hử cho nàng vui lòng rời gót ngọc khỏi văn phòng làm việc.Ngồi thừ người một lúc lâu trước bài viết đang dở dang,tôi biết mình mất đi cái cảm hứng và sự yên tĩnh cần thiết để tiếp tục viết.
Thưở xưa,lúc còn mài đũng quần ở nhà trường,khi viết,tôi biết mình sẽ được gì và sẽ mất đi điều gì ! Những bài thơ 16,17 tuổi mới lớn không quan trọng vì đó là những rung cảm nhất thời như cây non cần sự phân bón để chờ nở hoa trái.
Thời 20,25 tuổi.Lạ thay ! Những bài thơ của tôi,của người đã không còn làm tôi rung động,tôi đã thờ ơ lãnh đạm với thơ,tôi quay sang viết truyện ngắn để gửi đăng ở các tạp chí.Bạn bè và người ta nói văn của tôi khô cứng,không đủ chất lãng mạn vì nghiêng nặng về hình thức tâm lý và lý luận ( văn tôi thuộc loại đánh đấm hoặc nghiêng về style quan
điểm ,lập trường chính trị ! )
Thời 30 tuổi trở lên,tôi vẫn còn ‘’ xa lạ ‘’ với những bài thơ mang nặng tính cách ủy mị và tôi đâm ra ghét người làm thơ.Danh từ Thi Sĩ nghe kỳ kỳ khó chịu ! ( Theo tôi,người ta có thể gọi Văn Sĩ là một cái nghề,còn Thi Sĩ thì không )
Là kẻ đam mê văn chương,tôi hay đọc truyện loại mềm mại,mất mát của Mai Thảo,Từ Kế Tường,Nguyễn Xuân Hoàng…,đọc về tuổi trẻ và truyện du đãng của Duyên Anh hoặc để thấm thía hơn,tôi chọn Nguyễn Thụy Long,Hoàng Anh Tuấn v….v…
Cứ thế cho đến một ngày kia,tôi nghe nhạc và khám phá ra chất nhạc trong thơ phổ nhạc của Nguyễn Tất Nhiên ( Em hiền như ma soeur –Hai năm tình lận đận…) hoặc Khúc Thụy Du của Du Tử Lê ,Kỷ Niệm của Thanh tâm Tuyền…..Tôi thấy cuộc đời khô đắng bất đầu có chất thơ ! Và thế là tôi trở lại chuyện tập tành làm thơ tình và yêu thơ như ngày nào thấy bài thơ đầu tiên thời 16 của mình nằm trên mặt báo.
Trong thơ,tôi vẽ cho mình một chữ M ( em ) nho nhỏ,em không mập,không ốm nhách.M của tôi không có hình dạng nhất định như : tóc dài,tóc ngắn,mũi dọc dừa,mắt bồ câu,khuôn mặt trái xoan,môi mộng đỏ …
Chủ từ ‘’ Tôi’’ của tôi cũng chẳng khi nào có một nhân dáng nhất định.
Sao cũng được.Miễn là làm thơ để có một bài thơ ,để nói về một cái gì đó.
Đọc khá nhiều những bài văn xuôi,tùy bút,tôi đâm ra thích cách làm thơ và cách
‘’ nói thơ ‘’ rất tự nhiên của một Đạm Thạch,một Luân Hoán ( Họ hay có bài đang ở Văn Magazine - Usa ).
Nàng ngoài đời thật của tôi đã có một thời gian làm thơ thời thiếu nữ.Nàng đã đọc khá nhiều sách báo và những bức thư tình mà tôi đã viết cho nàng ở ngày ấy….Nhưng đó không phải là niềm đam mê của nàng.Dường như cái niềm đam mê lớn nhất của nàng ngoài âm nhạc,ca hát là việc theo sát và canh chừng tôi.
Nghĩ cho cùng cũng thấy tội cho cái chức vụ ‘’ Cán bộ quản lý ‘’ đời chàng của nàng.Nàng hay nhắc nhở ( warning ) :
- Thơ văn không nuôi được con người. Điều Cần thiết là phải Thực Tế với cơm áo với đời sống kinh tế của gia đình.
- Ô hay ! Anh là người thực tế đấy chứ.Sáng nào cũng vác ô đi,chiều vác ô về.Hãy để cho anh diễn đạt và cố gắng làm dịu đời sống bằng thế giới của chữ nghĩa.Anh xin em,anh van em…..
Mặc kệ sự kêu nài,van lơn rất rẻ tiền của tôi,nàng phản kháng bằng cách không thèm đọc và góp ý với bất cứ một bài thơ hoặc bài văn xuôi nào của tôi ở các tờ nguyệt san hoặc ở mạng Net .
Tôi tủi thân,kêu rêu và tự hỏi mình biết bao lần : Viết Để Làm Gì và Viết cho ai ?
Nàng cũng tủi thân,tủi phận kêu lên :
- Cái đó thì chỉ anh biết,anh có cả chục,cả trăm Em của anh.Các nàng thơ của anh coi bộ nặng ký hơn thân em !
Tôi lặng người với chữ Em và ‘’ Em ‘’. Đã nói rồi mà,Em của tôi chỉ là một nhân vật hết sức trừu tượng ( vô hình ),tôi đi nhặt từng mãnh vụn của một vài kỷ niệm của tôi,của người rồi ghép và vá víu lại thành thơ.
Tỷ như :
…. Anh thương em ngày em chưa kịp lớn
Em lớn rồi,em theo gót người dưng… Thấy chưa ? Em nào đó của tôi trong thơ không có thật ( dù là trong dĩ vãng ). Tôi nào có tương tư và quá đau lòng khi em theo người sang sông ;Tôi giả vờ,giả vịt trong thơ để chơi nghịch với chữ của mình.
Nàng của tôi thì không giả vờ khi nghiêm nét mặt :
- Giả như anh cảm thấy em không đủ tình tứ,lãng mạn, ướt át thì ta chia tay.Tùy anh.
Nói nghe lạ tai ! Cô đã quản lý đời tôi và tôi chấp nhận.Em không mê đắm với văn thơ chữ nghĩa thì đành thế. Còn tôi ? Hệ lụy xảy ra về cái viết của mình ra sao và thế nào ?
Khi đặt bút viết hoặc ngồi gõ thẳng chữ trên phím,tôi biết mình nghĩ gì và sẽ viết gì.Theo sự hiểu biết nhỏ nhoi của tôi : Người làm thơ ( xuất hồn ) không cần đắn đo sắp đặt theo kiểu máy móc về cách đặt chữ và sắp xếp quá chau chuốt cầu kỳ cho những bài thơ của mình.Cảm hứng tìm đến bất chợt ở một ngày mưa trong ngày nắng,chỉ cần nhìn ngắm ½ tia nắng yếu ớt đang xuyên qua một góc chiều ngoài phố,nếu cảm hứng thức dậy thì cứ tự tiện ‘’ xuất hồn ‘’ và ‘’ lên đồng ‘’ ,chữ cứ tự động chạy nối lấy nhau trong trí tưởng và được thành hình trên trang giấy hoặc trên màn ảnh vi tính….
Viết một bài văn xuôi thì lại khác,nếu là người thận trọng,ta cần ghi note theo từng điểm
và sau đó dựa vào plan để triển khai một cách có lớp lang,thứ tự để dẫn người đọc đến điểm cần yếu mà mình đã sắp xếp với ý định ( Chủ đề, đại ý….)
Trở lại vấn đề làm Thơ Tình và sự ‘’ Giữ Mình,Bảo Trọng ‘’ .Nàng thật ngoài đời của tôi có lý do để ngăn chận tôi nếu tôi chạm đến hoặc có ý định ‘ hãm hiếp ‘ Nàng Thơ trong thơ ! Nàng thơ ấy hiện diện trên những dòng chữ ngắn,dài.Nàng thơ đã ẩn hình trong sự súc cảm của đối tượng đọc thơ.
Thiết nghĩ,tôi nên nghe lời Nàng cán bộ Quản Lý đời mình và mặt khác,tôi cũng nên nghe tiếng gọi của Nàng Thơ khi nàng xuất hiện để khiêu dụ ngón tay mình chạy chữ.
Viết ư ? Phải viết và sẽ viết như thế nào để giữ cân bằng cho tâm tưởng và đời sống riêng cửa mình ?
đăng sơn.fr
* cuối đêm *
( Ngồi với Viết Để Làm Gì )