VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 29 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 04.01.2012 12:58:19 (permalink)





@ - ĐÔI ĐIỀU ĐỂ HIỂU NHAU ...


_________________________________________


" ..... Họ sẽ được (bị) gì ?
Nếu người nhận góp ý có tinh thần cầu tiến: lời góp ý sẽ được trân trọng và trả lời sẽ xem xét khắc phục nếu đúng như vậy, còn cảm ơn vì giúp họ biết ưu điểm để phát huy, khuyết điểm để sửa, tức là muốn họ tốt hơn
Ngược lại với người đầu óc thiếu cởi mở và cố chấp, họ sẽ được nghe & đọc những lời khó nghe & khó xem nhất vì cho là bị sĩ nhục , đố kỵ... "

< hontusi



________


* Mến chào anh Hontusi.

Những điều anh đã viết ở trên là những điều tôi đã " chạm phải " trong quá khứ.
CHẠM vì nhiều lẽ.Và từ sự va chạm phải ấy ,lắm lúc tôi bùi ngùi giữ cho mình sự im lặng.

Chuyện dễ hiểu mà thôi : Khi viết có nghĩa là trình bày hoặc thử nói về một vấn đề.Người đọc là người lắng nghe để chia sẻ sau khi thu nhận.
Ở một diễn đàn,sự thông cảm và chia sẻ,thăm hỏi được xem là một điều cần thiết để có thể dung hoà ý tưởng và học hỏi lẫn nhau. Ngoài những điều đã kể trên,sự chào đón,thăm hỏi nhau là điều nên có với một tinh thần dĩ hoà vi quý và lịch lãm trong sự xử thế.

Nhưng,những người viết có mặt trong thế giới chữ cũng y như những con người thật ở ngoài đời.Có người rất cởi mở và hướng thượng dễ chia sẻ,có người rất lạnh lùng ,xa cách.

Người cởi mở luôn vui lòng và thích thú khi được đón nhận những lời góp ý hoặc những câu viết chia sẻ cảm thông .Còn những kẻ có "máu lạnh " và tự phụ thì cho dù ta có nhã nhặn vào trang viết của họ để thăm hỏi thì họ vẫn ngoảnh mặt ,lờ đi.Chính cái thái độ thiếu văn hoá và bất lịch sự này gây ra sự cách biệt và im lặng giữa những người sinh hoạt trên cùng một diễn đàn.

Ngoài ra,trên những trang webs còn có những điều tệ hại khác mà có dịp ,tôi sẽ xin trình bày trong một vài chủ đề khác nhau.

Xin cám ơn anh Hontusi đã có lòng chia sẻ cảm nghĩ.

Chúc anh vui và tịnh khi đọc và viết.


Thân ái


đăng sơn.fr


#76
    dang son 06.01.2012 15:55:34 (permalink)



    ..




    CÂU CHUYỆN CỦA CHỮ NGHĨA.



    _____________________________________________




    Đời sống thì dĩ nhiên có lắm điều vui buồn.

    Đời sống của chữ nghĩa cũng thế.Có những dòng viết rất dịu dàng chân thành.Người đọc cảm thấy được thoải mái khi đọc trong một chốc lát.Người thích đọc sách,thích suy ngẫm thì tìm những điều đáng chọn để đọc.

    Để có thể viết như một cách tâm tình,kể chuyện,tôi có cách thức nhìn quanh quẩn,nhìn để nhận thức được biết bao điều đang xảy ra ở cuộc sống.Từ sách báo,phim ảnh,ta cũng có rất nhiều điều để có thể học hỏi.Và hẳn nhiên,ta có thể chọn điều mình thích và loại bỏ rác rưởi.

    Sáng nay - Ngày nghỉ trong tuần.Vưà mở máy thì tôi nhận được 2 tin nhắn từ hộp thư diễn đàn sinh hoạt.

    Thư thứ nhất gửi cho tôi có cái tựa đề rất rùng rợn : " Thằng Chó Đẻ "

    Lời lẽ của bức thư này rất hạ đẳng đến tận cùng với những lời lẽ tục tằn lăng mạ.Loại lời lẽ của một sự chửi ruả,thù hằn với tất cả danh từ kinh khủng của bọn vô học,đầu đường xó chợ.

    Đọc lướt qua lá thư này với một cái nick mà tôi hằng thấy rất quen thuộc ở những chủ đề thơ sáng tác.Tôi lấy làm ngạc nhiên và tự hỏi : Mình đã viết gì,đã làm gì trong quá khứ để họ hằn học,nhục mạ trong sự thù hằn ?

    Hệ luỵ đến từ đâu ? Khi nhận được một sự góp ý hoặc chỉ trích trong bất cứ một chủ đề nào của mình,tôi luôn giữ sự tỉnh táo và trầm tĩnh để suy xét sự việc và dùng chữ viết để trả lời hoặc không trả lời.

    Đôi khi ,tôi nghĩ : Giữ sự im lặng là một hành động hoà bình,an nhiên, không trã đũa,không hận thù....


    Lúc mở cửa,đăng nhập trên một diễn đàn khác,tôi lại nhận được thêm một lời nhắn PM với cái tựa đề khá dễ thương :
    " Gửi Người Ấy ".Tên người gửi rất thanh nhã và là cái nick của một nữ phái.Người này gửi cho tôi 4 câu thơ lục bát.Đọc xong chẳng thấy ăn nhập đâu vào đâu vì lời lẽ rất hàm hồ và thiếu sự trôi chảy trong cách diễn đạt.


    Với hai sự kiện ấy trong cùng một buổi sáng,tôi mở hồ sơ lý lịch của hai cái nick tên đàn bà ấy,tôi khám phá ra có một sự trùng hợp từ sự liên đới đến một người nam phái đã hay làm thơ chung vơí họ trong các chủ đề...

    Tôi thích giữ sự lễ độ và phong cách trầm tĩnh.Luôn luôn là như thế để viết và vượt qua các nỗi hệ luỵ khi viết.Tôi lấy một cái quyết định nhỏ bé và đơn giản : Gửi bức thư tục tằn thứ nhất đến Ban Điều Hành của trang Web mà mình sinh hoạt.Và tôi chỉ việc chờ sự lên tiếng và quyết định của họ.


    Chữ nghĩa không có tội.Tội là sự thất thố,ấu trĩ nằm trong đầu óc của người dùng nó vào việc không chân chính.Ta được đến trường học để nhận lãnh sự cao quý của chữ nghĩa thì ta phải có trọng trách nâng niu chữ nghĩa và dùng chữ theo một hình thức làm đẹp và nâng cao sự cao quý của tinh thần.

    Vài điều để tạm gọi là suy nghĩ.

    Và tôi biết,tôi sẽ quên rất nhanh những hàng chữ bẩn thỉu đó như bao lần đã quên.Quên cũng là điều cần thiết để có thể tiếp tục viết.





    đăng sơn.fr

    #77
      dang son 12.01.2012 12:37:07 (permalink)





      CHUYỆN...




      __________________________________




      Sáng sớm,sau bữa ăn sáng.Mở máy,mắt chạm vào những đề mục rất " nóng ".Nóng vì chuyện người ta dùng diễn đàn Net để húc nhau.

      Húc và khiêu khích đã là một cái " nghệ thuật ".
      Trong cái nghệ thuật này cần phải có sự rủa xả,săn tay áo lên và gõ rất nhanh trên phím chữ,khi gõ nhanh như tên bắn thì viết càng sai dấu hỏi ngã,càng sai chính tả thì càng tốt.Để đối thủ phải hoa mắt,chóng mặt và nôn oẹ vì nhức đầu.

      Những chiêu thức hoả mù này cần có một nội lực thâm hậu bao gồm : Copy,cắt ,dán từ những câu viết,từ những lời nhục mạ,bêu xấu nhau ở các chủ đề máu lửa. Nói đến chiến tranh thì phải nói đến sự hợp đoàn để có sự hậu thuẩn của phe phái.Phe ta càng đông thì đối phương càng rúng động.

      Là một người đọc.Đọc để nhận thức cung cách suy nghĩ và cung cách viết của những chiến sĩ mang danh nghĩa Húc ấy,tôi cảm thấy nóng lạnh bất thường.Nóng trong cái nghĩa nổi doá,nổi giận.Lạnh trong cái nghĩa của sự chán chường,thất vọng.

      Đành thế,đọc xong những bản tin tức cần đọc,đành lướt qua những chuyện thiên hạ chạy ra chạy vào tán dóc vơí nhau qua những câu chuyện vô thưởng vô phạt.

      Đến một lúc,tôi cảm thấy mình đã hơi " phí phạm " thì giờ quý báu để đọc những điều không nên đọc.

      Ôi ! Tôi đang rên rỉ đấy ư ?

      Chợt nhiên,tôi nghĩ đến một sự đùa nghịch trong phạm vi viết lách của mình.Và tôi viết :


      " RÊN MỘT CHÚT CHO ĐỜI MỀM HƠN

      ___________________________________________



      * Lời giới Thiệu :


      Đây là một quyển sách nói về Nghệ Thuật Rên gồm nhiều chương chuyên biệt :

      - Rên là gì ? ( Định Nghĩa )

      - Tại sao Rên ?

      - Lời phàn nàn,rên rỉ giúp gì cho ta ?

      - Trạng thái tâm lý khi Rên La

      - Cái tốt và cái hại của sự rên la

      - .....


      * < Sẽ xuất bản nay mai.Khi đọc xong thì niềm hạnh phúc và niềm vui vẻ sẽ trở lại.





      ......


      Thế thôi để hạ hoả và để có thể vui với chính mình.Khi nào còn rên được,hãy cứ rên.Rên thê thảm,rên cay cú,rên để giải nhiệt và tống khứ bao cái oái oăm cần phải có của cuộc đời.

      Rên xong thì nghĩ ngợi để có cái mà viết.





      đăng sơn.fr

      _____________________________________



      #78
        dang son 13.01.2012 16:09:49 (permalink)




        Tại sao chúng mình làm thơ ?


        _________________________________________




        THƠ - Ý của THƠ
        và Nàng Thơ.


        __________________________________




        Để làm thơ,thường thì người ta biết rõ tại sao mình làm thơ.Thơ là một cảm xúc đến có thể rất bất chợt. Một ngày mưa dầm dề,một góc sáng trống trải hay vào một buổi đêm lang thang ở đầu góc phố,những câu chữ,những ý tưởng có thể đến bất chợt.Người làm thơ nắm bắt ý tưởng và ghi lại vài câu chữ trong đầu óc hoặc tìm tờ giấy cây bút để thành hình,dàn dựng cho một hình ảnh.Có thể rất thực thể,có thể rất trừu tượng.

        Người có thói quen và không có cái thói quen nhìn ngắm một tác phẩm kiểu trừu tượng của Picasso có những ý nghĩ rất khác nhau.
        Tại sao Picasso không vẽ thẳng hình dáng của một người đàn bà xinh đẹp mà lại vẽ kiểu rối rắm nguệch ngoạc ?
        ( Ý nghĩ của người không thích và không hiểu tranh thể loại này )

        Khi nhìn một bức tranh lập thể của chiều hướng này,người yêu thích lại có cái nhìn qua những cách hài hoà của màu sắc và đường nét diễn đạt khác nhau và người thưởng thức có thể tưởng tượng theo cái cảm quan của mình...

        Đó là tạm thô thiển để nói về hình ảnh ,màu sắc trong sự sáng tạo và cung cách cảm nhận khác nhau.

        Trở lại vấn đề của thơ và cảm hứng của thơ.Người làm thơ có nhiều tâm trạng khác nhau trong các thời kỳ.Đang yêu đương,người thơ cũng có thể nghĩ đến những trường hợp chia lià sau sự kích thích hưng phấn,hắn cũng có thể buồn rầu,bi quan tưởng tượng đến một sự chia ly " có thể ".Và điều Có Thể này không nhất thiết là có thể xảy ra.

        Khi nắm bắt trong một khoảng chốc ý tưởng để thành hình cho bài thơ,không hẳn là người viết phải rất " thành thật " kể lể hết tâm sự của mình như kiểu " vạch áo cho người xem lưng " ,để người đọc đoán được và khẳng định được
        rằng : " À,cái người này dang buồn đau,thất tình ".

        Không . Người làm thơ có sẵn một bối cảnh,một trí nhớ,một kinh nghiệm sống mà chỉ hắn mới biết rõ được là tại sao hắn viết,tại sao hắn làm một bài thơ như thế.Và khi nói về một câu chuyện tình yêu,người thơ phải lấy ra một hình bóng nào đó như một mẫu tượng có tên là Nàng Thơ ( đối tượng ) để viết .Đối tượng này không nhất thiết là một người thật ngoài đời.


        Vưà qua,tôi gặp bạn bè,có vài người đọc hỏi :

        - Chữ Em và chữ Nàng trong những bài thơ của ông là ai ?

        - Ông đang yêu và có phải ông đang thất tình ?


        Tôi ngậm câm không trả lời.Biết trả lời ra sao ? Cải chính hay không là cái quyền riêng của người viết.Hắn biết tại sao hắn đọc thơ và làm thơ.Hắn có cái chủ quyền tối ưu rất độc lập của mình.Vì hắn biết : Hắn viết cho hắn.Viết như một cách làm dịu lại đời sống.

        Tình yêu là một điều kỳ bí.Trong thơ văn,tình yêu cũng là một thứ không khí để chữ nghĩa có đất để sống.






        đăng sơn.fr
        #79
          dang son 18.01.2012 12:49:15 (permalink)


          ..






          ĐIỀU GÌ ĐÓ KHÔNG ỔN
          TRONG THẾ GIỚI ẢO VÀ TÌNH THẬT


          ___________________________



          Có lắm lúc ,tôi muốn đổi tên cho cái chủ đề này vì nhiều lý do : Tôi ghét cay đắng chữ ẢO.

          Ảo có nghĩa là không thật,là mù mờ,là gian dối.Ở đời,một con người có tính gian dối,lương lẹo thì người ta
          nói : " Người này có nhiều ảo tính ".

          Tôi đã gặp hạng người có nhiều ảo tính.Tôi gặp họ ở khắp nơi,ở những buổi hội hè,ở cửa nhà thờ,chùa chiền,đám ma,đám cưới....Họ có nụ cười nhơn nhởn và óng ánh như những thứ nữ trang,quần áo của họ.Họ có vẻ rất hãnh diện vì những chiếc xe láng bóng đắt tiền và họ thử đoán được ý nghĩ của những người nhìn họ lập loè hoa dạng và họ nổ....

          Năm vừa rồi,báo chí đăng tải một cái tin về trúng số.Kẻ trúng số và có nhiều may mắn ấy là một gã đàn ông trẻ - 34 tuổi. Gã có một cái tiệm bán thịt và lao động rất chân chính cho đến một ngày đẹp trời kia,gã vừa cắt thịt vừa nghe tin tức để biết mình trúng Loto.Trúng lớn !

          Thế là vui lắm.Cuộc đời tươi hẳn ra,gã tức tốc bán quách đi cái tiệm thịt và mua ngay một chiếc xe của hãng Ferrari .Gã tuyên bố vung vít vơí báo chí và bắt đầu vung vít ăn chơi.Các em chân dài thấy gã thì xúm xít lại từ các hộp đêm,phòng trà,sòng cờ bạc.Với chiếc xe đắt tiền và bảnh bao quần áo,gã uống rất nhiều rượu khi đi ăn,đi chơi và bị phạt nhiều lần về tội lái ẩu,quá tốc độ.Cái thế giới nhung lụa ấy làm gã sung sướng và chơí vơí trong sự truỵ lạc.Chỉ hơn một năm sau,báo chí lại loan tin gã bị bắt về nhiều cái tội đánh nhau và gã đang nằm trong một nhà thương tâm thần.

          Đó chỉ là một trong trăm ngàn chuyện của cuốn phim đời lẫn lộn vừa ảo ,vừa thật.



          Bây giờ thì nói về cái thế giới Ảo.

          Trong một thời gian ngắn gần đây,tôi nhận được vài cái pm ở các trang Net. Vài người bạn viết đã tâm tình sau khi đọc loạt bài của tôi và khuyến khích tôi đập mạnh thêm,thẳng tay hơn về những tính ảo hình ,ảo dạng của những người dùng Net để lừa gạt về tình và tiền.Có biết bao nhiêu người bị lừa vì những tên đạo tặc biết cách ru ngủ họ ?

          Chuyện người bị lừa tình,lừa tiền hoặc bị đánh cắp thư từ,hình ảnh trong các vụ xì căng đan tình ái đang xảy ra ở Net không liên quan gì đến tôi - một người viết - Cho dù tôi đã được đọc rất nhiều những lời ta thán về chuyện giao tình và bị lừa tình,ghen nhau đấm đá nhau qua những cái tên ảo ở net.

          Bởi thế,người ta nói : Net là đời sống thứ hai sau đời sống thật của cơm áo,nợ nần.

          Bởi thế,tôi nghĩ : Tạm thời thì cứ để nguyên cái tên " Thế Giới Ảo và Tình Thật " cho chủ đề này.

          Giữ nguyên như thế khi mình biết rất rõ câu : Viết để làm gì ?







          đăng sơn.fr
          #80
            dang son 19.01.2012 12:49:49 (permalink)




            .


            ĐẰNG TRƯỚC và ĐẰNG SAU CỦA VĂN CHƯƠNG.




            _________________________________________________________




            Khi tôi có lần đã viết :

            ".... Vì hắn biết : Hắn viết cho hắn.Viết như một cách làm dịu lại đời sống.

            Tình yêu là một điều kỳ bí.Trong thơ văn,tình yêu cũng là một thứ không khí để chữ nghĩa có đất để sống. "


            Một người bạn viết đã trả lời - Lạ :

            "... Chữ nghĩa là một loại thức ăn , nhưng người ta không nhai mà chỉ nuốt từ từ ... thật vô cùng thú vị với chữ nghĩa của anh .

            Chúc anh luôn vui .

            Khế- MưaPhốNúi .



            _________


            Lạ nhưng thật ra không có gì lạ lắm.Nghệ thuật trong đó có văn chương sách báo đã là một món ăn của tinh thần.Khi ăn uống một cái gì đó,người ta có thể chọn món hợp khẩu - Còn việc bổ béo hay không lại là chuyện khác.

            Ngày xưa,cha mẹ tôi là những người khó tính.Mẹ tôi luôn mách với cha tôi khi thấy mỗi lần tôi lăn quay trên bàn viết.Bà sợ tôi chễnh mãng việc học hành.

            Có lần mẹ nói :
            - Mẹ không hiểu được con. Không lẽ con sẽ lấy những bài viết,những văn chương của mình để sinh sống ? Con cạp đất để ăn hả con ?

            Tôi lắc đầu để không có một câu trả lời nào rõ ràng.Và tôi cũng biết rất rõ một điều là mẹ tôi không bao giờ là độc giả của mình.Bà đã không đọc một dòng chữ nào khi tôi viết.Điều cần yếu nhất theo bà là thấy điểm thứ hạng của các môn học của thằng con cao mà thôi ( Trong bậc thứ hạng của số điểm không có chữ Văn Chương ! )

            Cha tôi thì có cái nhìn khác hơn,ông là một độc giả của tôi mỗi khi thấy bài vở của tôi được đăng.Ông đọc rất chậm và chẳng nói năng gì.Chỉ có một lần duy nhất khi tôi vừa 17 tuổi,cha đi tản bộ bên cạnh thằng con và ông nói :

            - Này con.Con muốn theo nghề điện ảnh không ?

            - Để làm gì,ba ?

            - Để có thể viết truyện phim và theo ngành đạo diễn,con sẽ tự sáng tác nhạc cho những cuốn phim của mình.

            Tôi băn khoăn lắm.Trong cái đầu óc non nớt của mình,tôi có nhiều ước vọng về những nghề nghiệp có thể chọn cho tương lai.Tôi không muốn thấy mình là một nhà văn,nhà thơ ( Ở Việt Nam thì nghề này khó câu cơm,tôi sợ đói ! ) Tôi cũng không muốn đi tu làm linh mục theo sở nguyện của cha mình khi tôi còn bé tí.Tôi muốn,tôi muốn.....

            Cha tôi tiếp tục đọc những bài viết của tôi và ông có vẻ trung thành với chữ nghĩa của thằng con vì ông muốn xem nó là ai,nó sẽ trở thành cái gì cho mai sau ( ? )

            Mẹ tôi thì phớt lờ tôi như bao lần,theo mẹ thì cái thế giới của chữ nghĩa rất ảo dạng và ảo hình,không thiết thực...



            Bây giờ.Cha tôi - người độc giả của tôi đã mất.Ông không đọc những gì tôi viết nữa.Tôi cũng không theo cái nghề nghiệp trong lãnh vực phim ảnh.Mẹ tôi vẫn còn sống yên ổn,ấm áp trong tình yêu của con cái nhưng bà vẫn chưa đọc tôi.

            Nhưng tôi biết - Sẽ có một ngày nào đó,tôi sẽ viết cho mẹ của mình.Những lời viết tình nhất,êm dịu nhất để mẹ tôi biết tại sao tôi viết.

            Đằng trước và đằng sau chữ nghĩa của văn chương là một đời sống.Đời sống đang trôi.




            đăng sơn.fr




            _______________






            @ - Cám ơn Khế đã ghé thăm.Thú vị lắm.

            nđs.
            #81
              dang son 22.01.2012 00:09:54 (permalink)




              ..


              VIẾT và đôi điều tản mạn.






              1.


              Càng ngày sách báo ở nơi tôi sống càng lúc ra càng nhiều,tốc độ ào ạt đến chóng mặt.
              Thống kê báo chí nói vì sự cạnh tranh thương mại của hệ thống Internet nên số lượng ấn hành của nhật báo bị giảm thiểu một cách trầm trọng.Dân làm báo giấy quay sang phuơng thức làm báo và quảng cáo kiểu điện tử.

              Ngược lại với nhật báo,số tạp chí đủ mục,đủ cỡ lại ra ào ào.Dân đọc tha hồ bơi lội giữa hàng revue đủ cỡ,đủ kích thước.Thích loại báo lá cải là có ngay chục tờ '' cải héo ", nếu ưa loại people thì đã có ngay nhan nhãn chuyện ăn chơi,nhậu nhẹt,đánh đấm và scandale của cái giới gọi là nghệ sĩ.Báo tù tì ra liên tục và số tử vong cũng không phải là ít.Có tờ ra ngấp ngỏi được vài số rồi đi chầu ông bà bán muối...


              Quay lại nhìn về phía báo chí việt ngữ ở hải ngoại thì ta thấy cũng tương đương,đại loại.Nói về tình hình báo và các tạp chí Việt Nam tại hải ngoại,nhiều người có lòng với chữ nghĩa đã có lúc e ngại và rất bi quan trước các loại báo kiểu " báo chợ " ,báo chùa,người đọc thích cái gì cũng free,cũng chùa kiểu thơm nhang.Bỏ tiền ra mua sách báo thì tiếc,thà bỏ tiền vào việc dùng forfait xài điện thoại di động hoặc internet rất tốn kém !
              Đó là chưa kể các thế hệ thứ 2,thứ 3 lớn lên tại hải ngoại chỉ chú trọng đến ngôn ngữ nội địa và " mù hẳn chữ Việt Nam ".

              Lỗi tại ai ? Ta có thể tìm đưọc câu trả lời ở những bậc cha mẹ.Họ hùng hục cày bừa,kiếm tiền và viện cớ không có Thì Giờ để dạy học hoặc khuyến khích con cái học tiếng mẹ đẻ.




              2.



              Để khỏi làu nhàu và bi thảm hóa vấn đề,tôi xin đổi đề tài qua mục văn chuơng chữ nghĩa ( rẻ như .... )


              Về cách viết và cách sáng tác,theo sự tìm hiểu của cá nhân,tôi thấy có nhiều người viết tự tổ chức và đặt ra cho mình một thông lệ dể có thể viết.

              Có người chọn buổi sáng tinh sương để viết.
              Có người chỉ có thể viết vào giữa đêm khuya thanh vắng.
              Có người bạ đâu viết đấy.


              Ông nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn và tôi ở vào trường hợp thứ ba.Có nghĩa là viết ở chỗ nào cũng được,miễn là có tờ giấy và cây bút trong tầm tay.

              Ông N.N.Ngạn đã từng đuợc mấy ông bạn khen là viết dễ như ăn gỏi và viết như người ta xé giấy vì sức sáng tác của ông khỏe và nhanh !
              Theo lời tâm sự của ông ta thì ông ít khi viết bản nháp,ông đánh máy thẳng trên computer và khi đọc lại thì cùng lúc sửa bài....


              Khi tôi gửi bài đăng ở tạp chí VNTP và TTNS ( Usa )vào thời 85,88 thì thấy bài viết đầu tiên của Nguyễn Ngọc Ngạn ( thuộc loại truyện chống cộng ) - Thời ấy,tôi hay gửi bài đăng theo dạng truyện ngắn tình cảm,đôi khi truyện có lồng vào một khung cảnh và môi trường chính trị nhưng nhẹ nhàng thôi,vì sở trưòng của tôi không thiên nặng về chính trị...


              Thấy sách của N.N.N lần lượt ra đời,tôi mua đọc và thấy mà ...thèm.Thèm nhưng không ghen tị cho dù tôi viết trước ông vào những năm trước thời 75.

              Bà nhà tôi thấy tôi tặc lưỡi mỗi lần mua sách của ông ấy đã nhắc chừng :

              - Ông ta là người có tài,lại ở bên Canada,có đủ điều kiện.Còn anh ở cái xứ khỉ ho gà gáy này,làm được cái gì ? Tui xin ông cứ đi cày,vác ô đi ô về nuôi vợ con,lo vườn tược là được yên thân.Viết làm cái quái gì ? Chỉ ốm người dọc xác.Ai đọc ? Ở đời,có thực mới vực được đạo ông ạ . Xin ông leo xuống đất dùm tui đi .Ông ơi !


              Thế là tôi đâm ra chán nản,nghỉ viết một thời gian dài lo học,lo còng lưng cày bừa cho dù mấy tờ Nguyệt San ở Mỹ thỉnh thoảng đăng lời " kiếm trẻ lạc " để nhắn tin xin bài. ( Phần lớn là viết Free,viết chùa,chỉ có tờ VNTP và TTNS là trả tiền nhuận bút,cà phê cà pháo sòng phẳng.Có tờ còn tự tiện sửa bài,có khi sửa cả tựa bài mà không hỏi xin phép tắc,lại có khi không gửi cho được một số báo có đăng bài làm kỷ niệm ! )



              Cứ thế,tôi tưởng mình đã chôn vào dĩ vãng.
              Văn ư ? Thơ ư ? Tôi đốt,tôi quăng bản thảo vào từng cái sọt rác.Nghiễm nhiên,không thương tiếc.Tôi bỏ tiền mua sách báo,ngày đêm làm bạn với chữ nghĩa như trò chuyện với bạn thân và try kỷ của mình...


              Và tôi tiếp tục viết....





              đăng sơn.fr
              #82
                dang son 27.01.2012 13:33:15 (permalink)


                .





                Ở THẾ GIỚI TÂM HỒN RIÊNG CỦA NGƯỜI VIẾT.




                _____________________________________________





                ... Khế - MưaphốNúi từ Đặc Trưng đã viết :





                - Chuyện Cuối Năm

                Cứ vào dịp cuối năm , anh chị em nhà chúng tôi thường có một ngày riêng rẻ để cùng nhau chuyện trò nhắc lại với nhau những kỷ niệm xưa . Chúng tôi gọi đó là "Ngày Anh Chị Em " . Ý nghĩa cho ngày đặc biệt khi đến họp mặt chỉ một mình không dắc thêm bầu đoàn thê tử hay đức lang quân theo bên lưng . Nhìn ra thì có hơi bị ích kỷ đối với những "người dưng khác họ " nhưng xin nàng dâu hay chú rễ hãy thông cảm cho anh em nhà chúng tôi , bởi có những kỷ niệm chỉ có anh chị em như thủ túc mới hiểu để gìn giử những điều bí mật mà những điều đó không nên để cho vợ hay chồng của ai đó biết thêm chi cho gây ra cái chuyện " hờn anh giận em " . Nghe ra có vẻ hồi hộp ghê nhưng thực ra chúng tôi chỉ ngồi bên nhau đùa giởn nhắc lại biết bao chuyện vui buồn trong cuộc sống và nhất là trước khi lập gia đình ai mà không có những đoạn tình sử để mang theo .


                Hôm đó tôi đặc biệt chú ý tới người em trai út đã có vợ và 3 đứa con còn học dưới tiểu học , từ ngày lập gia đình yêu vợ thương con đến không nghĩ gì tới bản thân , chỉ biết làm thân trâu cày miệt mài nhiều khi bất ngờ gặp đâu đó tôi đã phải quay mặt để che giấu sự buồn bã vì thấy thằng em dạo này sao mà ốm quá . Tôi cũng tế nhị không hỏi về hoàn cảnh sống của em vì biết em không muốn ai đi sâu vào gia đình của mình .
                Chúng tôi ngồi chung quanh trên một bàn ăn đầy món ăn cho ngày tết , nhìn em cười thật tươi , phải nói nụ cười của em ngày xưa bây giờ mới thấy trở lại , tôi chợt nhớ tới nét mặt thằng em trai ngày nào thơ ngây chạy về nhà mếu máo trong những ngày đoàn quân dép râu nón tai bèo tiến về Sài Gòn khi nghe thiên hạ nói là những người của miền Nam sẽ bị mang đi "tẩy nảo " . Mặt em tái xanh và cái "tẩy nảo " theo em chẳng khác gì trong những cuốn phim của người dân Do Thái bị bọn Đức Quốc Xã đưa vô lò hơi ngạt . Tội nghiệp cho tuổi thơ của em lại rơi vào giai đoạn bi thương của đất nước . Cảnh nhà sa sút , đói cơm ăn còn bị tinh thần dao động không yên . Rồi lúc tới tuổi em bị bắt đi nghĩa vụ theo chế độ mới , em là đứa con trai Út trong gia đình được mạ thương nhất , nên chúng tôi phải tìm đủ mọi cách để bảo vệ cho em . Trong một chuyến vượt biên bị bể kế hoạch , cũng hên em thoát khỏi sự theo dõi của công an địa phương bằng cách nhãy xuống đầm lầy , em trốn chui trốn nhủi đói khát . Có lẽ nhờ phước đức của ông bà tổ tiên đức độ quá dày nên em đã được một người dân quê che chở bảo bộc hơn nửa tháng trời sống ở nơi nào em cũng không biết rồi khi thấy sóng yên gió lặng vị ân nhân đó mới chèo đò đưa em ra bến đậu để em lang thang cuốc bộ từ sáng cho tới sập tối mới trở về nhà . Nửa tháng trời em mất tích vì quá lo lắng cho em mạ tôi giống như thân cây chuối bị đốn ngang gảy gập xuống mang tâm bệnh trầm trọng nằm thoi thóp trên gường ,còn anh chị em chúng tôi thì đứng ngồi không yên . Cũng may em về thật đúng lúc , chỉ vừa nhìn thấy em là mạ tôi tươi tỉnh trở lại như được uống phải thuốc hồi sinh .


                Đã về được nhà nhưng bị dưới sự khám xét gắt gao của công an phường , rồi thêm sự chỉ điểm của cái thứ cuốn theo chiều gió sát bên hong , em tôi lại sống trong phập phòng lo sợ . Chỉ là một thanh niên trốn nghĩa vụ thôi mà họ lại biến em tôi giống như một kẻ tội phạm cướp của giết người không bằng , ngày nào họ cũng ghé tới nhà hăm he hù dọa đến nỗi mạ tôi phải nói :
                _ để tui ký giấy đi thay cho con tui cho rồi

                Người công an phường nhìn mạ tui quát to
                _ bà đùa với tôi đấy à ?
                Rồi cười khẩy nói tiếp
                _ bà làm được cái quái rì ?

                Mạ tui dõng dạc nói :
                _ tui sẽ xung phong nấu ăn , mà tui hỏi anh này sao nói hòa bình rồi lại còn bắt con tui đi nghĩa vụ ? .

                Nghe mạ tui cứ cà tửng hỏi hết chuyện này qua chuyện kia chuyện nọ làm cho người nghe cũng bị đau đầu nên họ bực bội đứng lên bỏ đi . Thế là cả nhà đưa mắt nhìn theo bụm miệng cười về những câu hỏi cắc cớ của mạ làm họ ú ớ khi phải trả lời .


                Thời gian trôi qua họ tới hoài cũng mỏi chân nên thằng em Út của tôi được thư thả cho tới ngày gia đình có giấy tờ được đoàn tụ với người anh đi du học trước năm 75 tại Mỹ Quốc . Tôi ngồi lắng nghe em kể tiếp chuyện lúc tới Mỹ thèm nước ngọt quá ngày nào cũng uống đến tắt cả tiếng nói , rồi cuối tuần đi đánh nhạc cho một nhà hàng nhỏ với chương trình hát cho nhau nghe , em kể quán xá nhỏ thế mà cũng có cướp tràn vô , em nhanh tay rút cái ví chừng trăm bạc thẩy vô dưới bộ trống . Đêm đó ai cũng bị ăn cướp móc ví lấy sạch tiền và nữ trang . Em về nhà cười hỉ hả vì lúc đó em còn đi học nên một trăm dolla rất lớn , tôi nhớ thời gian đó bao gạo chưa tới 10 dolla .


                Ôi thôi hết người này kể rồi qua người khác kể , anh chị em ruột thịt nói chuyện với nhau không cần phải che đậy về những sự thất bại trong trường đời , trong chuyện tình cảm thiệt là vô cùng thoải mái . Cuối cùng trước khi ra về tôi cứ mang theo nụ cười không che giấu nỗi trên gương mặt thật tươi như hoa nở mùa xuân vì cậu em nói về tôi :
                _ Chị à ,nếu cho em trở về quá khứ em sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng chị là một người rất đẹp , nói thật ba đứa con gái của chị không đứa nào đẹp như chị ngày xưa và chị là người vô cùng hạnh phúc khi chị có thể ngồi để viết lại những kỷ niệm đã qua . Em không sao làm như chị được .


                ...


                Tôi muốn nói với cậu em trái Út là kỷ niệm nó giống như giòng máu trong cơ thể của em nó không bao giờ bị cạn đi cả . Kỷ niệm sẽ không bị ai đánh cắp được bởi khi em đang ngồi kể lại những gì đã trải qua trong đời sống là em đang đặt viết xuống để viết rồi đó . Sẽ có một ngày , sẽ đến một tuổi nào khi con cái đã có cuộc đời riêng của nó , em sẽ có một không gian riêng và lúc đó những kỷ niệm tràn về nhẹ nhàng như dòng sông của tuổi thơ , em buông mình đắm chìm theo để cảm nhận nỗi hạnh phúc của một người cầm viết để viết ra những cảm xúc ở tận đáy lòng ...




                Mầu Hoa Khế
                Jan-2012




                ______________________



                *
                KHÔNG GIAN của sự VIẾT.




                Bài viết nằm ở phần Không Gian Riêng và ở phần này có một điều lệ mà tôi chẳng mấy thích là :
                " Phòng dành riêng cho những tâm sự riêng tư. Xin miễn trả lời hay bình luận ".


                Khi đọc xong bài viết vừa kể trên,tôi thấy sự ấm cúng.Ấm ở một cách riêng cho câu chuyện cuối năm có buổi họp mặt của gia đình anh chị em để nhắc nhở nhau về những kỷ niệm thời thơ ấu.

                Thời gian trôi nhanh.Lắm khi tưởng như là một giấc mơ.Mới đó mà đã....

                Tôi không phải là một phụ nữ,một người viết đàn bà nên tôi hay đọc những gì đàn bà viết.Đọc để hiểu họ qua cách thức viết một cách mềm mại.Phụ nữ có cái nhìn riêng theo sự nhạy cảm của họ trước các vấn đề.Tùy theo những cách viết,tùy theo nỗi nhạy cảm riêng và phong cách viết riêng của từng người - tôi biết là như thế.Và tôi tiếp tục đọc.Đọc như một cách du hành vào tâm hồn của từng người viết.



                Đọc để có lúc xót xa,có lúc thấy mình được dịu đi trước đời sống.
                Đời sống có lắm khi rất cằn khô,lắm khi rất chua cay trước những tình huống.Ta làm gì ? Nghĩ gì trước những cảnh tình éo le,ngang trái ? Làm gì trước những mâu thuẫn phi lý đến từ sự bất công của con người đối với con người ?

                Tôi không tự đặt câu hỏi lòng vòng như thế nữa.Tôi chọn cách đọc và cách viết.Viết để trải lòng.Viết để như một cách giải tỏa áp lực đến từ sự nhìn nhận và suy nghĩ.

                Và tôi nghĩ : Con đường dẫn đến sự tri thức nằm trên mặt chữ viết. ( Cứ tạm gọi là thế )





                đăng sơn.fr
                #83
                  dang son 29.01.2012 02:32:37 (permalink)

                  ..





                  NÀNG
                  và Sự HỆ LỤY VỚI NÀNG THƠ.



                  ____________________________________








                  ..Toc toc…Toc toc ...

                  - Vào đi.



                  Người gõ cửa là Nàng.Nàng nói,giọng khẩn khoản :
                  - Anh có viết văn xuôi thì cứ viết. Đừng làm thơ tình ướt át nghe.Thơ tình yêu có thể gây nguy hại và sẽ có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình…..

                  Đoạn chữ và dàn phím chữ đang gõ ngừng bặt.Tôi nhăn nhó :
                  - Hại chỗ nào ? Văn xuôi và thơ tình có gì khác nhau ?!

                  Nàng đứng không yên.Làm như có cả ngàn con kiến đang bò ở hai bàn chân của mình.
                  - Là người rất nhạy cảm,anh sẽ bị các đối tượng họa thơ lại và anh sẽ quỵ ngã vì sự ướt át.Em hiểu anh hơn ai hết.

                  Tôi nhăn nhó, rời mắt khỏi màn ảnh vi tính :
                  - Còn văn xuôi thì sao ? Em đã đọc những gì anh viết ?
                  - Em không sợ loại văn nói về xã hội hoặc về tâm lý lý luận gì gì đó của anh.Chỉ có những bài thơ ướt át giữa anh và các cô nhà thơ làm em không yên lòng.

                  Tôi ừ hử cho nàng vui lòng rời gót ngọc khỏi văn phòng làm việc.Ngồi thừ người một lúc lâu trước bài viết đang dở dang,tôi biết mình mất đi cái cảm hứng và sự yên tĩnh cần thiết để tiếp tục viết.

                  Thưở xưa,lúc còn mài đũng quần ở nhà trường,khi viết,tôi biết mình sẽ được gì và sẽ mất đi điều gì ! Những bài thơ 16,17 tuổi mới lớn không quan trọng vì đó là những rung cảm nhất thời như cây non cần sự phân bón để chờ nở hoa trái.

                  Thời 20,25 tuổi.Lạ thay ! Những bài thơ của tôi,của người đã không còn làm tôi rung động,tôi đã thờ ơ lãnh đạm với thơ,tôi quay sang viết truyện ngắn để gửi đăng ở các tạp chí.Bạn bè và người ta nói văn của tôi khô cứng,không đủ chất lãng mạn vì nghiêng nặng về hình thức tâm lý và lý luận ( văn tôi thuộc loại đánh đấm hoặc nghiêng về style quan
                  điểm ,lập trường chính trị ! )

                  Thời 30 tuổi trở lên,tôi vẫn còn ‘’ xa lạ ‘’ với những bài thơ mang nặng tính cách ủy mị và tôi đâm ra ghét người làm thơ.Danh từ Thi Sĩ nghe kỳ kỳ khó chịu ! ( Theo tôi,người ta có thể gọi Văn Sĩ là một cái nghề,còn Thi Sĩ thì không )
                  Là kẻ đam mê văn chương,tôi hay đọc truyện loại mềm mại,mất mát của Mai Thảo,Từ Kế Tường,Nguyễn Xuân Hoàng…,đọc về tuổi trẻ và truyện du đãng của Duyên Anh hoặc để thấm thía hơn,tôi chọn Nguyễn Thụy Long,Hoàng Anh Tuấn v….v…

                  Cứ thế cho đến một ngày kia,tôi nghe nhạc và khám phá ra chất nhạc trong thơ phổ nhạc của Nguyễn Tất Nhiên ( Em hiền như ma soeur –Hai năm tình lận đận…) hoặc Khúc Thụy Du của Du Tử Lê ,Kỷ Niệm của Thanh tâm Tuyền…..Tôi thấy cuộc đời khô đắng bất đầu có chất thơ ! Và thế là tôi trở lại chuyện tập tành làm thơ tình và yêu thơ như ngày nào thấy bài thơ đầu tiên thời 16 của mình nằm trên mặt báo.

                  Trong thơ,tôi vẽ cho mình một chữ M ( em ) nho nhỏ,em không mập,không ốm nhách.M của tôi không có hình dạng nhất định như : tóc dài,tóc ngắn,mũi dọc dừa,mắt bồ câu,khuôn mặt trái xoan,môi mộng đỏ …
                  Chủ từ ‘’ Tôi’’ của tôi cũng chẳng khi nào có một nhân dáng nhất định.
                  Sao cũng được.Miễn là làm thơ để có một bài thơ ,để nói về một cái gì đó.


                  Đọc khá nhiều những bài văn xuôi,tùy bút,tôi đâm ra thích cách làm thơ và cách
                  ‘’ nói thơ ‘’ rất tự nhiên của một Đạm Thạch,một Luân Hoán ( Họ hay có bài đang ở Văn Magazine - Usa ).

                  Nàng ngoài đời thật của tôi đã có một thời gian làm thơ thời thiếu nữ.Nàng đã đọc khá nhiều sách báo và những bức thư tình mà tôi đã viết cho nàng ở ngày ấy….Nhưng đó không phải là niềm đam mê của nàng.Dường như cái niềm đam mê lớn nhất của nàng ngoài âm nhạc,ca hát là việc theo sát và canh chừng tôi.
                  Nghĩ cho cùng cũng thấy tội cho cái chức vụ ‘’ Cán bộ quản lý ‘’ đời chàng của nàng.Nàng hay nhắc nhở ( warning ) :
                  - Thơ văn không nuôi được con người. Điều Cần thiết là phải Thực Tế với cơm áo với đời sống kinh tế của gia đình.

                  - Ô hay ! Anh là người thực tế đấy chứ.Sáng nào cũng vác ô đi,chiều vác ô về.Hãy để cho anh diễn đạt và cố gắng làm dịu đời sống bằng thế giới của chữ nghĩa.Anh xin em,anh van em…..

                  Mặc kệ sự kêu nài,van lơn rất rẻ tiền của tôi,nàng phản kháng bằng cách không thèm đọc và góp ý với bất cứ một bài thơ hoặc bài văn xuôi nào của tôi ở các tờ nguyệt san hoặc ở mạng Net .
                  Tôi tủi thân,kêu rêu và tự hỏi mình biết bao lần : Viết Để Làm Gì và Viết cho ai ?

                  Nàng cũng tủi thân,tủi phận kêu lên :
                  - Cái đó thì chỉ anh biết,anh có cả chục,cả trăm Em của anh.Các nàng thơ của anh coi bộ nặng ký hơn thân em !


                  Tôi lặng người với chữ Em và ‘’ Em ‘’. Đã nói rồi mà,Em của tôi chỉ là một nhân vật hết sức trừu tượng ( vô hình ),tôi đi nhặt từng mãnh vụn của một vài kỷ niệm của tôi,của người rồi ghép và vá víu lại thành thơ.
                  Tỷ như :
                  …. Anh thương em ngày em chưa kịp lớn
                  Em lớn rồi,em theo gót người dưng…


                  Thấy chưa ? Em nào đó của tôi trong thơ không có thật ( dù là trong dĩ vãng ). Tôi nào có tương tư và quá đau lòng khi em theo người sang sông ;Tôi giả vờ,giả vịt trong thơ để chơi nghịch với chữ của mình.

                  Nàng của tôi thì không giả vờ khi nghiêm nét mặt :
                  - Giả như anh cảm thấy em không đủ tình tứ,lãng mạn, ướt át thì ta chia tay.Tùy anh.

                  Nói nghe lạ tai ! Cô đã quản lý đời tôi và tôi chấp nhận.Em không mê đắm với văn thơ chữ nghĩa thì đành thế. Còn tôi ? Hệ lụy xảy ra về cái viết của mình ra sao và thế nào ?

                  Khi đặt bút viết hoặc ngồi gõ thẳng chữ trên phím,tôi biết mình nghĩ gì và sẽ viết gì.Theo sự hiểu biết nhỏ nhoi của tôi : Người làm thơ ( xuất hồn ) không cần đắn đo sắp đặt theo kiểu máy móc về cách đặt chữ và sắp xếp quá chau chuốt cầu kỳ cho những bài thơ của mình.Cảm hứng tìm đến bất chợt ở một ngày mưa trong ngày nắng,chỉ cần nhìn ngắm ½ tia nắng yếu ớt đang xuyên qua một góc chiều ngoài phố,nếu cảm hứng thức dậy thì cứ tự tiện ‘’ xuất hồn ‘’ và ‘’ lên đồng ‘’ ,chữ cứ tự động chạy nối lấy nhau trong trí tưởng và được thành hình trên trang giấy hoặc trên màn ảnh vi tính….

                  Viết một bài văn xuôi thì lại khác,nếu là người thận trọng,ta cần ghi note theo từng điểm
                  và sau đó dựa vào plan để triển khai một cách có lớp lang,thứ tự để dẫn người đọc đến điểm cần yếu mà mình đã sắp xếp với ý định ( Chủ đề, đại ý….)


                  Trở lại vấn đề làm Thơ Tình và sự ‘’ Giữ Mình,Bảo Trọng ‘’ .Nàng thật ngoài đời của tôi có lý do để ngăn chận tôi nếu tôi chạm đến hoặc có ý định ‘ hãm hiếp ‘ Nàng Thơ trong thơ ! Nàng thơ ấy hiện diện trên những dòng chữ ngắn,dài.Nàng thơ đã ẩn hình trong sự súc cảm của đối tượng đọc thơ.

                  Thiết nghĩ,tôi nên nghe lời Nàng cán bộ Quản Lý đời mình và mặt khác,tôi cũng nên nghe tiếng gọi của Nàng Thơ khi nàng xuất hiện để khiêu dụ ngón tay mình chạy chữ.

                  Viết ư ? Phải viết và sẽ viết như thế nào để giữ cân bằng cho tâm tưởng và đời sống riêng cửa mình ?




                  đăng sơn.fr
                  * cuối đêm *
                  ( Ngồi với Viết Để Làm Gì )
                  #84
                    dang son 04.02.2012 03:48:28 (permalink)



                    .




                    BÊN NGOÀI VÀ BÊN TRONG.



                    _______________________________





                    Mưa rỉ rả.Ngoài cửa,trời đông ngầy ngật lành lạnh.
                    Tôi định bụng sẽ thưởng cho mình một chuơng trình khá thú vị cho buổi
                    tối : Nằm dài,gác chân đọc sách hoặc xem một cuốn phim gì đó sau bữa ăn tối…

                    Phần tin tức thời sự đang nóng bỏng với những cái tít : Vật giá vùn vụt leo thang,việc làm, đình công,hãng xưởng sa thải hàng loạt…
                    Để tâm trí được thảnh thơi và có được bữa ăn ngon,vớí tay tắt TV,lại để ý đến tờ Nội San Y Giới mà người bạn vừa mang lại tối qua.Mắt lại rơi vào một bài văn ngắn của một nhà văn nữ.

                    Bài viết có một cái tên đẹp : ‘’ Diễm Phúc ‘’ ( của Trần thị Diệu Tâm ).

                    Nhà văn viết theo thể loại tâm tình có đoạn như sau làm tôi chú ý :

                    ….’’ Cái tâm xúc ngoại vật chứ không phải ngoại vật xúc động tâm
                    hồn – ( Cách thức sáng tạo một câu chuyện của người cầm bút để viết cái Giả thành cái Thực ) "


                    Người viết nhân tiện kể về một buổi chiều trong công viên, đã gặp gỡ một thiếu nữ mắc bệnh tâm thần,nàng yêu đắm đuối một người đàn ông và đã quên bẵng hiện tại để sống hoàn toàn với một quá khứ và mong chờ người yêu đến mang nàng đi dự dạ hội.Cô đã mặc một bộ áo đầm xưa xũ và tưởng mình đang chờ đợi chàng trong một buổi chiều ngày giáng sinh……

                    Cảm thông mối tình của nàng,tác giả về nhà viết lại câu chuyện và đặt cho thiếu nữ tóc nâu khác chủng tộc một cái tên đẹp : Diễm Phúc !
                    Vì theo bà; đời sống thực tại phủ phàng có khả năng xóa bỏ mọi ước mơ và chỉ có cô gái điên kia là người hạnh phúc trong cái thế giới ảo tưởng không cần thời gian và không gian :

                    ….. < Ước gì mình được trở thành ngưòi đàn bà điên để sống vơi cảm giác thương yêu dịu dàng tràn ngập lòng <
                    …Xin chúc cô mãi mãi còn nghe được những lời ngọt ngào bên tai…Nếu có còn nước mắt trong lòng,lần này tôi không khóc cho cô,tôi sẽ nhỏ xưống hai giọt nước mắt trên cuộc đời khô khốc của những kẻ được gọi là Bình Thường không điên ….< ( T.T.D.T )



                    Với cái nhìn và sự nhạy cảm của riêng mình ,tôi xúc động trươc tâm tình của người viêt.Từ chỗ đứng THẬT - thực tại - đẫn đến sự cảm thông và hiểu được cái diễm phúc ‘’ ẢO ‘’ của người thiếu nữ điên.

                    Vậy sao ?! Người được mệnh danh là “ bình thường “ở cái thế giới quá thực phải làm mọi cách để chấp nhận,trực diện với mọi vấn đề rất thực tế,còn người tình điên kia,nàng quên đi không gian và thời gian để chỉ tin vào điều mình đang mong chờ và sung sướng !

                    Sau bữa ăn tối,xem xong cuốn phim vui vui,tôi ngồi vào bàn viết ,vẫn còn nếm được cái trạng thái ngầy ngật của trang giấy ghi lại những điều xuất phát từ trái tim.
                    Tâm hồn là sự thể không làm sao sờ mó được.

                    Cảm nhận và rung động là một cách mở cửa tâm hồn.
                    Không có chìa khoá mở thì ghi lại một vài điều để cám ơn.
                    Cám ơn văn chương đã có khả năng đánh động ta vừa tỉnh thức,vừa lãng đãng ở cái thế giới thực tại khá trần truồng này.




                    đăng sơn.fr

                    #85
                      dang son 06.02.2012 14:34:26 (permalink)




                      .


                      NÊN HAY KHÔNG NÊN ?




                      _______________________________________





                      " Ta chỉ có 24 giờ trong một ngày "


                      Tôi biết là như thế khi rời bãi đậu xe đi vào thương xá.Giờ thứ 25 không bao giờ có như cái tựa của một quyển sách.Tạm thời không nhìn vào cái đồng hồ đang nhảy đùng đùng với những con số,tôi dừng chân trước quầy bán sách và ngắm những tấn sách báo.Liếc thấy hàng sách mang bảng hiệu Nouveauté ,nhìn một dọc những tựa sách thuộc thể loại chính trị,tôi thấy lạnh và rùng mình.

                      Lạnh vì tựa những cuốn sách mang những cái tên rất bắt mắt.Đại loại : " Tổng thống đang nhiệm kỳ đã làm mất 500 tỷ euros " - " Thực trạng phá sản của đất nước " - " Làm cách nào để hạ bệ một tổng thống ? "..... Tôi lẩm nhẩm đếm được hơn 20 quyển sách nói về tình hình chính trị và những thủ đoạn trong giới này.

                      Đọc thử vài trang ở vài đầu sách,tôi cảm thấy lùng bùng vì chữ nghĩa đang bắt đầu muốn cắn xé mình ! Người ta viết gì,nói gì ở những trang sách dầy cộm ? - Chuyện ông tổng thống dùng quyền lực để khuynh đảo báo chí và canh chừng các đối thủ,chuyện ông trùm cảnh sát nhận tiền hối lộ và cung cấp tin mật sau khi làm bạn với lũ côn đồ,mua bán ma tuý..........chuyện vợ ông quan lớn phải đối ứng trước những xì căng đan về tình dục của chồng....


                      Tôi quyết định không mua quyển sách nào.Lúc sửa soạn rời hàng sách thì mắt tôi chạm phải cái tựa của một cuốn sách dầy có tấm bìa chụp cận ảnh một cây thánh giá trên ngực áo đen của người linh mục.Đó là quyển sách mới ra lò nói về chuyện bí mật phòng the tình dục của các vị tu hành.Những trang sách kể về chuyện lợi dụng niềm tin và làm bậy vơí cả trẻ con....

                      Quá sợ hãi và ngao ngán,tôi nhất định rời khỏi hàng sách vơí vài ý nghĩ ngổn ngang.Tôi đang yếu người và nhũn người vơí những tựa sách chứa đầy nhiễm tố phóng xạ như thế.



                      Buổi chiều xuống nhanh ngoài thương xá.
                      Cơn mệt nhoài chụp xuống đầu óc mình,tôi mở cửa xe,tránh cơn gió lạnh buốt.Đài phát thanh đang thông báo bản tin về khí tượng.Tuyết đang lốm đốm rơi.Tôi đổi băng tần,tìm nghe loại nhạc nhẹ,sẵn cái bloc note nằm ở ghế bên cạnh,tôi chụp cây bút ghi vào một hàng chữ :

                      " Mình sẽ ngồi ở góp bếp đêm nay để đọc và viết trong khung cảnh êm đềm "


                      Đọc gì và sẽ viết gì ?





                      đăng sơn.fr
                      #86
                        dang son 10.02.2012 15:52:16 (permalink)



                        -




                        VIẾT LÀM QUÁI GÌ ?

                        ____________________________________





                        Đây không phải là cái tựa đề của tôi, là kẻ nhút nhát , tôi không dám viết như vậy.

                        Viết Làm Quái Gì ?

                        Đọc vậy nghe ‘’ Ngầu ‘’ và có vẻ xã hội đen quá ! Vậy mà người bạn viết đã biến thể từ câu ‘’ Viết Để làm gì ‘’ để diễn giải một vấn đề đã đặt.Khi đã đặt câu hỏi thì dĩ nhiên có sẵn câu trả lời ( tùy theo mức độ của sự thôi thúc và hoàn cảnh riêng của từng người viết )

                        Thử nhìn vào trường hợp của một ký giả kiêm nhà văn mang tên Patrick Poivre d’Avor của đài truyền hình TF1 ( kênh số một ) của Pháp.

                        Cuốn sách vừa được phát hành của ông mang tên Confession ( Lời xưng tội ) được chia làm nhiều chương riêng biệt để kể về những phản ứng của ông khi muốn giữ sự độc lập về tư tưởng để làm việc trước những áp lực của thủ đoạn và bè phái chính trị.

                        Điều đáng nhắc nhất là cách thức của tác giả khi phải đối diện với cái chết của con mình. Đứa con gái 17 tuổi mắc bệnh trầm cảm ( dépression nerveuse ) đã nhiều năm,trước khi quyết định kết liễu đời mình,cô đã để lại hàng chữ ngắn ngủi trên bàn giấy của cha .
                        Cô bé viết : ‘’ Con đã chán sống lắm rồi. Sống để làm gì ? ‘’

                        Sau khi chôn cât xong con gái và đương dầu đối phó với những rối ren của việc làm cũng như phải liên tục đi hầu tòa vì những lời cáo buộc trước những thủ đ oạn khuynh đảo của chính trị, ông đã giam giữ đầu óc mình riêng biệt trên những trang giấy,kể cả lúc ngồi ở tòa án chờ tranh cãi…

                        Ông thú nhận ‘’ Đó là cách thức để giết đi nỗi quẩn trí,buồn phiền và để khỏi phát điên.
                        ‘’ Khi viết,tôi có cảm tưởng mình kéo dài được thêm đời sống ngắn ngủi của con gái.Viết để tồn
                        tại ! ‘’

                        Tôi cảm động và đọc đi đọc lại nhiều lần đoạn viết
                        này ,cảm nhận được sự suy nghĩ và cách thức trải bày tâm trạng có khả năng làm dịu đi những ưu tư trong cuộc sống.

                        Viết để Nói.Nói với sự im lặng.
                        Nói là phát âm và gây tiếng động.Nói mà không suy nghĩ để tiếng động phát xuất nhanh hơn trí tưởng sẽ không
                        có hiệu quả. Đứng nói một mình trước khoảng không sẽ chỉ nghe được sự trả lời vang dội vô nghĩa.

                        Viết ? - Viết,trước tiên là nói với chính mình.Mình nghĩ về điều gì và nói với mình được điều gì trước khi nói với người khác ?
                        Người đọc là người nghe trong im lặng.Người nghe để hiểu theo một cảm nhận như thế nào để có được sự đồng cảm ?

                        Dễ lắm ! Bạn không muốn nghe người lải nhải về một đề tài không mấy hứng thú,béo bổ,bạn quay bước và tai vẫn còn nghe kẻ kia dai dẳng nói với theo.Còn khi đọc một trang sách,một đoạn viết,nếu không cảm,không thích,bạn chỉ cần gấp quyển sách lại.Xongchuyện.Sự im lặng được trả về với yên lặng.

                        Đã có nhiều lần,tôi thử kín đáo dò xét cử chỉ của những người đọc sách báo trên những chuyến xe điện hoặc trong phòng chờ khám bệnh. Khi đọc,có người nhíu chân mày,nhăn nhó ,có người bật cười,ngừng đọc trong giây lát rồi lại cắm cúi trên đoạn chữ….Có người thở dài, đăm chiêu gấp trang sách.
                        Nhiều lúc tôi muốn nổi điên với sự tò mò để hỏi đại một câu :
                        - Bà, Ông… đọc gì và nghĩ gì về điều đã và đang đọc ?

                        Hỏi như thế là vô lễ,là vô duyên có thể làm người nghe bực mình cáu kỉnh .


                        Đời sống này có muôn vẻ,muôn mặt và có nhiều điều để hỏi, để học .Nhưng có điều, ít ai dạy cho ta sự suy nghĩ.
                        Nghĩ gì để có thể trầm lòng trước đời sống và được học thêm vài bài học để Viết ?
                        Và viết như thế nào ?




                        đăng sơn.fr
                        #87
                          dang son 13.02.2012 04:29:14 (permalink)



                          .


                          W.H


                          ____________________________________



                          W.H



                          ..











                          VIẾT CHO MỘT GIỌNG HÁT.


                          ____________________________________



                          Buổi sáng sớm cóng lạnh.Bản tin đến từ thành phố thiên thần Los Angeles cũng lạnh cóng - Bất ngờ.

                          Tiếng hát có cường lực cao vút đã tắt.Tiếng hát ấy đã vĩnh viễn lià khỏi bao mối ưu phiền để từ giã cõi đời đầy phiền muộn gian truân.

                          Mở mạng lưới tin tức,nghe lại giọng hát diva của cô.Thấy tiếc và buồn.Trên bầu trời âm nhạc,có biết bao nhiêu vì sao sáng.Biết có bao nhiêu cửa ải của địa ngục trần gian.

                          Địa ngục nằm trong những cái ảo giác ngất ngưỡng một khi đã đạt tới điểm cao nhất của hào quang và danh vọng.

                          Con người cần gì khi đã có tất cả ? Danh vọng,tiền tài,tài năng,sắc đẹp ? Từng ấy - chừng ấy có lẽ chẳng bao giờ đủ để thoát ra khỏi cái thân phận của kiếp người.

                          Một Michael Jackson đã nghĩ gì làm gì trong một cái bóng tối rất cô đơn sau khi ánh đèn sân khấu tắt đi ?

                          Một Elvis Presley đã xem lại khúc phim đời thật của mình ra sao ở những ngày tháng cuối cùng từ bài hát My Way ?


                          Và giọng hát tuyệt vời ấy ? - Cô tìm thấy gì ở một người tình, một người chồng sau khi đã hát : " All The Man That I Need "

                          ... I used to cry myself to sleep at night
                          But that was all before he came
                          I thought love had to hurt to turn out right
                          But now he's here, it's not the same
                          It's not the same


                          He fills me up
                          He gives me love
                          More love than I've ever seen
                          He's all I've got
                          He's all I've got in this world
                          But he's all the man that I need

                          And in the morning when I kiss his eyes
                          He takes me down
                          And rocks me slow
                          And in the evening when the moon is high
                          He holds me close
                          And won't let go
                          He won't let go


                          He fills me up
                          He gives me love
                          More love than I've ever seen (more love more love)
                          He's all I've got
                          He's all I've got in this world
                          But he's all the man (all the man) that I need

                          More love than I've ever seen (woo)

                          More love than I've ever seen...




                          đăng sơn.fr


                          * To you -Whitney Houston - 12.02.2012





                          #88
                            dang son 17.02.2012 14:10:57 (permalink)


                            .




                            LẠNH





                            __________________________________________




                            Để tìm cho mình một chốc lát yên tĩnh,tôi thích vào nhà thờ thắp một ngọn nến,ngồi yên với lời nguyện.Trước khi vào nhà thờ thì phải đi ngang cái tiệm bán sách báo hay mua.

                            Thấy cửa tiệm đóng kín mít có treo cái bảng đề " Đóng Cửa Vĩnh Viễn " ,tôi đứng lại bàng hoàng,sửng sốt.Mới tuần trước ghé vào mua quyển sách và tờ tạp chí,thấy bà chủ tiệm vẫn có nụ cười tươi tắn và cái đùa bỡn quen thuộc.Bà ta có nhiều điểm làm tôi cảm mến qua cách thức bán hàng và nói chuyện.

                            Hỏi ra thì biết tiệm phải đóng vì phá sản và đời sống lứa đôi bị chia lìa.Nghe nói chàng của bà không chịu hợp tác làm việc và có vẻ bê bối...

                            Vậy là xong. Buồn cho bà và cái tiệm sách.


                            Trong tuần nay,tôi nghe thấy hai chuyện chia lìa xập tiệm.Cặp vợ chồng bà bạn mới quen cũng thế.Chia tay vì ông chồng không chăm chỉ là việc,chỉ thích nhậu nhẹt !

                            Bà bạn đã tâm sự với đôi mắt ướt nhem :

                            - Bạn giữ kín hộ tôi.Kể ra xấu hổ lắm,tôi tính đường khác.Sẽ ghi danh đi học lại.

                            - Bạn yên tâm.Khi tôi chết thì cái lưỡi được chôn theo

                            Bà bạn ôm choàng và hôn lên má tôi khi từ giã.Tôi thấy mình không vui.Quay đi.


                            Buổi chiều nay.Rời cái tiệm sách đóng cửa ấy,tôi đẩy cửa nhà thờ.Cánh cửa gỗ nặng nề khép kín bưng.Không thấy có tấm bảng thông báo lý do đóng cửa.Tôi nấn ná đẩy mạnh.Cửa đóng.Im lặng như tờ.


                            Nhìn đống tuyết trắng ngần ung dung nằm phơi nắng trên quãng trường vắng tênh,tôi quay về bãi đậu xe.Lòng tự nhiên thấy lạnh hơn.

                            Trở về nhà,ăn uống,nghỉ ngơi.Ngồi vào bàn viết.Gõ lên phím chữ những dòng chữ này,tôi hy vọng tìm lại được một hơi ấm trong những ngày cực kỳ giá lạnh.

                            Thử xem tôi sẽ viết được thêm điều gì ? Đài khí tượng đang báo trời sẽ đổ thêm tuyết ở phía nam....





                            đăng sơn.fr
                            #89
                              dang son 20.02.2012 14:36:32 (permalink)



                              -



                              Sáng Đến Chiều Đi Đêm Tới

                              ________________________________________




                              Đi dạo và tôi ngừng lại ở một trang viết.Có thể nói : Mỗi trang viết là một cánh cửa.Đứng trước cánh cửa,ta có một vài nỗi háo hứa nào đó.

                              Đẩy cánh cửa của thế giới chữ - tôi đọc :


                              ... " Dưới những ngọn đèn tỏa sáng là một thế giới riêng tư đầy những tâm trạng rất con người và những đề tài để viết về những tâm trạng đó tôi nghĩ sẽ không bao giờ có thể cạn . Hôm nay tôi bắt chước một người bạn để trả lời cho chính mình khi cũng tự chính mình đặt ra câu hỏi .


                              ...Tại sao tôi Viết !?... *

                              Khế -Mưaphốnúi.


                              ---


                              Nếu gọi những dòng chữ như thế là một đoạn nhạc thì tôi thấy có một âm điệu buồn bã,âm thầm.Trong thứ ánh sáng có nhiều bóng tối ấy,tôi nhận ra nỗi cô đơn khi phải đối diện với mình.

                              Cái cảm giác lạc lỏng ấy có điều gì như cuốn lấy và thắt chặt lại trong lòng.Có điều gì đã mất mát ở quá khứ ? Ở tấm tranh dĩ vãng có nhiều màu vàng pha chất xám.Màu vàng của một trang thư tình thời thơ ngây,màu vàng nằm trên dòng chữ mang bóng dáng của thời gian.

                              Người họa sĩ có thể phác họa bức tranh của mình bằng những nét cọ xám từ một góc bóng tối ( đen ), từ góc phòng trong tâm trạng của riêng mình.Và tôi,một người đọc đã nhận thấy thứ bóng tối dầy đặc và lẻ loi ấy qua cách viết diễn đạt.

                              Với riêng tôi,viết cũng là một cách vẽ hoặc chụp ảnh.Ta nghĩ gì ? Nhìn gì để vẽ lại,để phát họa lên được cái hình ảnh riêng cho tâm hồn mình ?

                              Có một dạo nào ở ngày xưa,tôi đã buồn bã lắm ! Từ những cánh cửa sổ của tâm hồn,tôi đã có những cơn mưa ẩm ướt héo hắt...

                              Có một dạo nào,tôi đã để mình mất dần đi những niềm tin về con người trần gian,đã lắm lúc tôi nhìn thấy những màu rất xám ,rất đen trong lòng người chung quanh.

                              Thời gian trôi,những nỗi thất vọng buồn chán cũng theo dòng nước thời gian để nguôi ngoai,tôi lại tìm được một niềm vui nho nhỏ khi viết.Mỗi lần ngồi vào bàn viết ở một khoảng khắc của buổi sớm hoặc ở một khoảng khắc muộn, khuya nơi góc bếp,tôi cảm thấy thoải mái khi mở toang những cánh cửa tâm hồn của mình.

                              Có một thoáng gió,một tiếng lá rơi,một tiếng chim hót,một tiếng thì thầm nào đó mà chỉ riêng mình nghe được.

                              Ở tiếng nói thầm như thế,tôi nghĩ đến một cái tựa viết của một tâm hồn cô đơn.Cô đã viết :
                              " Sáng Đến Chiều Đi Đêm Tới "






                              đăng sơn.fr

                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 29 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 431 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9