___________________________________________________________________
LIỀU THUốC TRỢ LỰC.
Người bạn thân của tôi viết :
…. ‘’ Nếu anh không xuất hiện mấy tháng nữa cũng được, nhưng em không chấp nhận tư tưởng VIẾT ĐỂ LÀM GÌ NỮA...
Khi ta đã bước vào đây, đặt bút,hẳn là ta đã gián tiếp đồng ý đón nhận những tư tưởng như thế này..Nếu viết chẳng để làm gì, thì trên đời này không nên có thứ gọi là VĂN CHƯƠNG,CHỮ NGHĨA. Anh hiểu ý em không ?
Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình, thì viết, cho dù là bất cứ điều gì, cũng mang ý nghĩa như thế ‘'
………
. Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình ?
Đồng ý.
Nhưng không viết cũng chẳng chết.Có rất nhiều người không cần viết lách cái quái gì cả,họ vẫn sống khỏe,sống nhăn răng ngày qua ngày.
Họ cũng không cần đọc với câu nói và cái nhún vai :
- Thì giờ đâu mà đọc ?
Mà thôi.Cứ nghe người nói thế này,người nói thế kia thì ta chẳng còn là ta.
Giống như câu chuyện kể :
" Hai cha con dắt chú lừa ra chợ.Người cha già cho con ngồi lên lưng lừa và ông dắt lừa.
Nguời thứ nhất gặp họ trên đường nói với thằng bé :
- Mày để cha già dắt lừa thế à ?
Thằng bé tụt xuống nhường chỗ cho cha.
Ngưòi thứ hai hỏi người cha sau đó :
- Ông có xấu hổ khi để con dắt lừa cho ông ngồi không ? Làm cha thì phải hy sinh chứ ?!
Hai cha con nhảy phóc lên lưng lừa.
Người thứ ba thấy thế nổi dóa :
- Đúng là con người tàn nhẫn.
Hai cha con đành đi bộ cùng dắt lừa ".
Đó chỉ là câu chuyện nhỏ thời xưa.
Còn tôi ?
Tôi biết nghe đó chứ.Tôi biết nhận nhiều thứ để có thể viết sau những trở ngại ràng buột của thời gian và đời sống cơm áo…
Tôi nghe từ những tiếng hò la của đám người xuống đường biểu tình đả đảo đòi quyền lợi.Nghe tiếng phàn nàn công kích về tình hình chính trị và những xáo trộn của thời buổi khủng hoảng kinh tế.Nghe
rỉ rả hàng ngày về những ta thán về thời tiết và sự tụt dốc tinh thần của một số người chung quanh.Nghe…nghe và nghe…
Nghe nhiều ,nhìn nhiều quá cũng mệt.Nên tôi bỏ trốn.
Trốn đi đâu ? Trốn như thế nào ?
Tôi biết cách và biết có chỗ nào để tìm nơi trú ẩn.
Và bạn .Bạn cũng biết rõ ràng chỗ trốn của tôi :
Ở ngay trên những dòng chữ như thế này.
Có lẽ bạn hiểu điều tôi muốn nói ? Chữ nghĩa có thể giúp ta trầm dịu tinh thần. ( Như một liều thuốc an thần vừa đủ )
Tôi tin vào điều này vì tôi thích đọc và viết.
Cho đến khi liều thuốc bị lạm dụng quá đáng và lờn đi ,mất công hiệu.
Tôi hy vọng liều thuốc riêng vẫn còn hiệu lực. Ít nhất là đối với tôi.Một người viết trong cái bóng tối riêng yên ả của mình.
đăng sơn.fr

dangson.fr
. CÓ MỘT NƠI TRÚ ẨN ĐỂ CÓ THỂ VIẾT
Ở cái đất tạm dung này, tôi sống, làm việc và tập suy nghĩ để viết.
Viết không khó khăn lắm, chỉ có sự suy nghĩ và cách thức suy nghĩ mới khó.
Đã từ lâu, khu vườn nhỏ của tôi đã không còn tiếng gâu gâu quen thuộc của chú chó nhỏ màu trắng !
Mỗi buổi trưa, tôi về nhà, tìm lại cái cảm giác yên tĩnh khi ngồi bệt xuống thềm cửa. Mọi thứ đều rất yên tĩnh. Tôi yên tĩnh với cái gì đó để uống. Tôi yên ả nhìn từng cụm hoa nhỏ đủ màu sắc và lắng nghe tiếng chim hót.
Tự tặng cho mình một vài giây lát tĩnh tâm. Với một cái bloc note nhỏ, một cây bút đầy mực, tôi thử ghi lại vài điều đã xảy qua ở một buổi sáng, một buổi chiều, ghi để không quên những điều mình được hoặc bị chứng kiến : Một nụ cười nửa miệng, một lời ruồng rẫy, một hành động trái nguyên tắc, một đoạn báo đọc rất vội ở văn phòng...
Báo viết gì, đăng gì ? Toàn những tin tức xúi quẩy không dược vui vẻ về tình hình kinh tế và tiền tệ của một khối Âu châu chia rẽ theo kiểu cá nhân tính !
Báo viết về sự phá sản kinh tế của Grèce, của Irlande, Portugal và sắp đến lượt Pháp (cái nôi văn hóa đã không đẻ tôi ra). Tôi chỉ là kẻ tạm dừng chân trên mảnh đất của một Montesqiue, Victor Hugo hoặc André Gide, Jean Paul Sartre..... Tôi được đào luyện để dùng ngôn ngữ của họ, thứ ngôn ngữ mà người ta cho là rất lãng mạn khi nói : ''Mon coeur, ma tendre, je t'aime tant....''
Tôi ngồi ngó trời, ngó đất khi buông tờ báo ,buông những trang sách đọc dở dang. Buông cả đống hồ sơ giấy tờ thuế má hành chánh điên đầu kiểu Pháp.
Căn nhà nhỏ 2 tầng lầu tôi đang ở đã là một rừng vườn nho thời xưa. Bây giờ thì...
Tôi thử để ba dấu ( ...) như thế để giữ yên lặng. Trong sự im lặng của riêng tư, mình có nhiều điều để nói.
Ở cái nơí chốn trú ẩn kiểu tịnh tâm này, tôi không thích nói nữa, tôi để dành hơi sức để có thể viết. Viết để kể về một đời sống khó hội nhập khi mình vẫn còn trái tim và khối óc suy nghĩ kiểu Việt Nam.
Cám ơn đất tạm dung, nhưng sẽ không cám ơn những cái phiền toái và những bấp bênh của nền chính trị và cách thức làm việc của những người kiêu kỳ tự nhận đất nước mình là cái nôi văn hóa và đã là nơi chốn đẻ ra bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền.
Mà thôi.
Nơi trú ẩn thì nên có sự yên ả, trầm lặng. Cứ để cuộc đời và nỗi lặng tĩnh giúp mình sống và trải nghiệm. Biết đâu, từ chỗ trú ẩn này, quyển sách bằng ngôn ngữ của người sẽ được ra đời theo ước nguyện đã đeo đuổi từ bao năm. Sách ra đời để nói lên điều gì ?
Chuyện còn dài.
đăng sơn.fr