VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr

Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 15 trang, bài viết từ 211 đến 240 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 21.02.2014 12:58:05
.
 
 
 
 
 
 
 


NIỀM VUI
và cái TÂM của người VIẾT .








" Có lẽ nào, trong số họ chưa có ai từng cầm cọ để vẽ hoặc cầm chiếc máy chụp hình phong cảnh để hiểu được thi sĩ đang diễn tả cái gì ? "



Đó là một trong những câu tôi xin giữ lại ở một người viết có tâm và tỏ thái độ ưu tư với những sai lầm, thiếu xót v
ề lối giảng dậy trong chương trình Ngữ Văn của một số giáo sư , giáo viên khi ông viết lời góp ý và khuyến khích một cây bút trẻ trong nước .

Họ - những người có trách nhiệm đào tạo kiến thức và lề lối suy nghĩ cho những người trẻ tuổi - là ai ? Họ hấp thụ và đã bỏ công lao tìm tòi để ghi bài giảng như thế nào ?


Khi tác giả Chân Phương đặt câu hỏi : " 


" Có lẽ nào, trong số họ chưa có ai từng cầm cọ để vẽ hoặc cầm chiếc máy chụp hình phong cảnh để hiểu được thi sĩ đang diễn tả cái gì ? "


Tuy không phải là giáo sư chuyên ngành Ngữ Văn , tôi vẫn thấy khó trả lời trên một chỗ đứng của một kẻ đã học vẽ và cầm máy ảnh .


Cầm cọ vẽ, cầm cái máy ảnh vô tri vô giác để cố gắng ghi lại những đường nét , những góc cạnh để làm gì ? Nếu tâm hồn vô cảm, trơ trơ như gỗ đá thì sự nhạy cảm, nét nhân bản phải ném vào chỗ nào ở cái xó sỉnh của đời sống ?


Đó là một trong những câu hỏi căn bản để phải có những câu trả lời chính xác khi sáng tác và truyền đ
t . Ta đã học gì ? Đã suy niệm ra sao để tổng hợp kiến thức khi muốn sáng tác ? 


Nghệ nhân khi có cảm hứng muốn tạo nên một tác phẩm . Hắn cảm nhận như thế nào và ra sao trước một niềm hoan lạc hoặc là một nỗi niềm, một nỗi đau ? 
Sự suy niệm trước những hoàn cảnh sống ,mắt thấy, tai nghe ra sao để có một kinh nghiệm sống làm nền tảng cho sự sáng tạo ? Một Hàn Mạc Tử đã thấm thía cơn bệnh ngặt ngèo và vẽ lên tâm trạng thống khổ của ông ra sao trên những dòng chữ ?

Ai là người vẽ được tâm trạng thật của mình bằng những gam màu sắc một cách trung thực ( trừu tượng hay hiện thực ) Và người thưởng ngoạn đã thấy được những khúc triết thầm kín ấy ra sao ?

Căn bản của sự sáng tạo là sự định tâm, suy nghĩ sau khi đã học hỏi được một phần nào kỷ thuật cần thiết . Người vẽ tranh,ch
ụp ảnh, người viết văn, viết nhạc....( cho dù là đã có hồng ân của một phần trăm nào đó về thiên tài bẩm sinh ) cũng cần học hỏi để thu nhận . Cảm hứng nhất thời chỉ là một động lực . Niềm đam mê ngắn hạn vẫn chưa đủ để phát triển liên tục trên con đưòng sáng tác nghệ thuật . Nghệ thuật mà không có cái " tâm " thì chỉ là một sản phẩm tiêu ththeo phong trào khuynh hướng nhất thời của đám đông ( theo sự lăng xê kích động của báo chí )




Còn nhớ ,ở vài bài viết , tôi đã ví người viết như một kẻ vẽ tranh , chụp ảnh bằng thứ ánh sáng của tri thức . Ngọn lửa tri thức này tỏa sáng hay lu mờ, tắt phụt trong một khoảng chốc ở cái tâm định hoặc bất định .


Làm sao để ý thức đuợc cái tâm bất định hoặc rất lương thiện không vụ lợi, không méo mó ở phần tri thức là điều không phải đơn giản ở những người muốn góp phần vào nền văn học ?



Với bài viết này, tôi xin được cảm ơn những người có lòng khi sáng tác , khi làm những công việc truyền bá ở tấm lòng biết thiết tha .





đăng sơn.fr






dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 21.02.2014 15:44:38
.
 
 
 
 




VIẾT ĐỂ CẢM ƠN .










__________________________________________







Đôi lúc thấy hoang mang và ngờ vực với chính mình khi thấy rất nhiều người ơ hờ với sự đọc .

Lang thang chỗ này, chỗ kia , có lúc nghe người ta nhắc đến một quyển sách đang thịnh hành , một tác phẩm về văn chương nào đó, nghe có bao người lắc đầu thú nhận : tôi không có đủ thì giờ để đọc sách . Hoặc nói : Khi cầm quyển sách, tôi ngủ gật .

Có gì là sai đâu . Ai cũng có lề lối suy nghĩ riêng của mình và kết nạp đường lối suy nghĩ của mình ra sao là một chuyện khác .


Vừa rồi ,cậu nhỏ người Pháp vừa 17 tuổi kia đã tâm tình :


" Tôi rất thích chơi video game , có nhiều đêm tôi thức đến sáng để đấu game on line . Và mệt mỏi ngủ đến quá trưa " .

- Bây giờ thì sao ?-

- Tôi theo bà dì ra chợ bán rau quả để tránh tình trạng bám cứng lấy cái pc và hạn chế chơi on line . Tôi đã đọc những tài liệu nói về cái hại cho đầu óc khi chơi video cực độ ...


Thấy vui, thấy mừng cho cậu nhỏ vì hành động ĐỌC của cậu đã giúp cho cậu nhận định được vấn đề . Vì ít ra, những trang chữ đã có điều bổ ích .


Vừa rồi, mở trang net đọc lại một bài viết tâm tình của nhà văn Nhất Linh và đọc cách lý luận của ông về " Viết và Đọc Tiểu Thuyết " . Ánh văn của ông đã hay vô cùng : Đơn giản và trong sáng khi ông đã mạnh dạn , thành thật nói về những khuyết điểm mà ông đã vấp phải sau những năm tháng miệt mài viết tiểu thuyết . Ông nói về sự sai lầm trên cái nhìn chủ quan và lối viết rất sáo ngữ của mình ở những áng văn ....


Người ta không cần đọc, không cần viết cũng sống được . Sống là thức dậy, pha cà phê, ăn sáng, là mở tủ lạnh xem thiếu cái gì để hì hục đi làm, kiếm tiền mua đồ ăn nhét vào tủ lạnh . Sống là tươm tướp nhìn cái đồng hồ nhúc nhịch và vội vàng chạy đi làm, tranh dành, gấu ó bon chen và khi về nhà, thè lưỡi nhăn nhó trả hóa đơn, giấy tờ thuế má . Sống là chờ ngày già đi, bệnh tật và chết .

Sống như thế có phải là nghe lời theo câu nói của một gã nào đó đã nhìn đời gã theo một chiều hướng chán chường thảm hại và gã phán : " VIVRE pour MOURIR ( Sống để mà Chết ) . Đó là triết lý sống của gã đấy ư ?


Sao lại lý luận gàn dở như thế chứ ? Chúng ta có thể hỏi lại gã : - Trước khi chết, ngài đã sống ra sao ? Đã làm gì có ích lợi cho đời sống ? .


Lấy một thí dụ khác về chuyện Viết và Đọc


Tôi quen vơi một cô trẻ tuổi . Cô rất thích đọc sau một thời gian đã là con " mọt sách " vì cô gặm khá nhiều sách báo tâm thần và văn kiểu lý luận học .Và khi đọc xong thì cần viết và qua nhiều lần trao đổi, tôi thấy rõ nét tiêu cực yếm thế của cô khi cô nhìn đời qua cặp kính màu đen .



Cô ngang bướng để tranh luận khi nói :

- Vì ông không nằm ở trong hoàn cảnh của tôi . Ông không thể nào hiểu được .


Cô có cả hàng chục, hàng trăm cái lý do để không giữ sự kiên trì và tìm cách thay đổi vị trí tượng trưng cho hình ảnh ngôi sao xấu của mình .



Tôi bó tay, lắc đầu ,chịu thua . Vì một lẽ rất đơn giản từ câu vi
ết mà tôi học được từ xưa ở sách vở : " Ta không thể nào thay đổi được thế giới, ta hãy thay đổi cách nhìn của mình " và tôi áp dụng . Dễ hiểu và đơn giản đến cực cùng : Đọc cả ngàn, cả triệu quyển sách nhưng không giữ lại điều cần thấm nhuần thì đọc chỉ là tốn thì giờ vô ích .


Kể từ lúc ấy, tôi tránh chuyện thuyết phục, tranh cãi với cô và tạm hoãn sự giao tiếp .


Để tiếp cận một vài sự việc, tôi có cách thức riêng theo từng trường hợp - Kể cả việc chọn đề tài sách báo . Ở những ngày nghỉ, hay ghé tiệm bán sách báo để tìm những quyển sách mới ấn hành và lắm lúc tôi phải né các đầu sách viết kiểu thương mại kiếm tiền bằng những đề tài gây scandale ầm ĩ . Chuyện mấy ông linh mục hiếp trẻ nít, chuyện các quan lớn gian tham lừa đảo , cưỡng dâm, thủ đoạn chính trị chỉ làm ta rối bời đầu óc . Mua để đọc vì muốn biết và để thỏa mãn sự tò mò của ta ư ?



Tôi cần sự yên tĩnh .



Yên tĩnh để có thể ngồi đọc những điều cần đọc khác . Và để viết một lời cảm ơn gửi đến những tấm lòng nhân hậu và cầu tiến ở văn chương .











đăng sơn.fr
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 23.02.2014 21:30:31
.
 
 


BIẾT LÀ TAI SAO CẦN VIẾT .








_____________________________________________






Ở một diễn đàn trẻ , có nhiều chuyện thấy dễ thương và buồn cười . Nhất là ở phần ghi lý lịch  và phần ghi tâm trạng, địa chỉ .

Cái cô bé ( 14 tuổi - học Sinh ) kia đã ghi ở phần địa chỉ như sau :


" ... Địa chỉ : " Ở cái gầm giường của bạn "


Cô đã vào đọc một chủ đề của tôi viết ở Vip Truyện . Vn -  


Lại có thêm một con bé muốn làm người lớn . Tôi muốn hỏi bé là :-

- Tại sao bé muốn nhức đầu khi vào đọc ? Tuổi của bé như một trái cây cần độ chín và khi bé đọc những gì tôi viết, tôi sợ bé lớn nhanh quá sẽ mất duyên, mất đẹp !



-   Bé muốn tìm hiểu điều gì ở cái thế giới đa dạng của chữ nghĩa  ?




Trong khi chờ Bé trả lời ( cần suy nghĩ ) tôi kể cho bé nghe  một vài chuyện ngày xưa .



14 tuổi, tôi đi học, ngày  hai buổi . Tôi chưa biết mộng mơ vì còn  thích ngửi mùi sách vở và tôi chỉ đọc truyện dành cho thiếu nhi . Tôi nhịn  tiền quà sáng để mua nguyệt san Thiếu Nhi do ông nhà văn Nhật Tiến làm chủ bút- Lúc ấy họa sĩ ViVi vẽ hình bìa rất đẹp để tôi mơ mình sẽ thành  họa sĩ . Tôi nằm dài trên sàn gạch mát lạnh để hí hoáy vẽ .
   Chẳng may, ông trời không cho tôi cái hoa tay như tôi hằng mong muốn và tôi thấy mình chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đã phác họa . Lúc ấy, còn  bé tí ti ,tôi chẳng  biết Van Goch và cái ông Picasso là ai . Và tôi cũng chẳng cần biết làm  chi cho mệt óc, tôi thích thì tôi vẽ .

16 tuổi, Đọc  tạp chí Tuổi Hoa, tôi tập tành mơ màng, mơ mộng . Duyên  Anh, Từ Kế Tường viết hay quá, tôi đọc và mơ mộng viết văn , làm thơ . 16 tuổi là bài thơ non dại đầu đời thấy bài được đăng báo và nở mũi . 16 tuổi quá đẹp như mưa rơi trên đường về học ...

Vậy thôi . Chờ đến hơn 17 tuổi để ngắm nhìn những tà áo kiểu tiểu thơ tan trường và lãng đãng mơ theo những gót hồng . Đọc thơ, đọc truyện thấy câu viết tả về kiểu trồng cây si .


Cây si không bao giờ có gốc bén rể nên rất mỏi chân . Không trồng cây si nên tập  viết văn, làm thơ đăng báo .





Bây giờ . Không phải là nhà văn, cũng không nhà  nhà thơ trên vạn nẽo đời . Thấy tuổi 14 - 17 thay đổi ,chạy theo bưóc tiến của đà kỷ thuật Internet ;Thấy ơn ớn, ngài ngại..

14 và 16 tuổi ơi ! Đừng lớn  nhanh quá . Khi nào lớn chút nữa thì hãy đọc Viết Để Làm Gì .









đăng sơn.fr 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 25.02.2014 13:35:02
.
 
 
 
 
THAOTHỨC









dangson, vào 23 February 2014 - 05:29 AM, đã nói:
.... Rất yêu quý cung cách hành văn lý luận của anh ...


...Có những nhà nghiên cứu, có những nhà trí thức đã dùng mọi khả năng tri thức của mình để truyền bá . Có những kẻ bá quyền , bá đạo đã dùng danh nghĩa " bằng cấp " của mình để xây dựng những cái ghế ngồi trên một chiều hướng tham vọng mị dân .


...Bài viết của anh đã như một sự nổi giận - một cách bút chiến - và tôi yêu lắm sự biện luận tinh tế ấy .


Khi đã thông, đã giải mã được những dấu ngoc kép của anh, tôi thấy cần suy nghĩ lại về cái thuyết trung dung của mình và nghĩ rằng Tri Thức là một ngọn lửa nóng, ta phải giữ ngọn lửa ấy ra sao ?



Bởi vậy,có những đêm ngày tôi hiểu vì sao chúng ta thao thức .

Xin nhận nơi đây lời cảm ơn và lời chào kính mến .



đăng sơn.fr




Kính chào anh đăng sơn,

Xin cảm ơn anh đã đọc và cảm thấy hứng thú với bài luận văn phản hồi của tôi trả lời cho "công trình nghiên cứu" của "học giả" Hà Văn Thùy!
Như đã đề cập trong post đầu tiên ghi trong thread "viết để làm gì ?", luận văn phản hồi này, tôi chỉ gửi replied lại cho yahoo! group mà tôi đã nhận được, vỏn vẹn chưa quá mười lăm người!

Nếu đem so sánh về mức độ phổ biến tràn lan của những "nghiên cứu" nhảm nhí tương tự như "công trình của học giả" HVT, thì sự nổi giận của tôi trong bài luận văn phản hồi, hoặc như anh gọi là "bút chiến"; quả thật là, bất tương xứng, mặc dù anh cũng biết tác hại của những "công trình nghiên cứu" nhảm nhí như thế là vô cùng tai hại cho nền văn hóa nước nhà. Nó truyền bá và phổ biến những "tri thức" hoàn toàn phản khoa học; chưa kể đến tác hại chính trị và xã hội như tôi đã phân tích trong post ghi nơi trang trước!

Tuy nhiên biết làm sao được, như anh thốt ra, "có những đêm ngày tôi hiểu vì sao chúng ta thao thức"!
Số đông, ngay cả trong số những kẻ vốn nhận mình là trí giả, trí thức với bao nhiêu bằng cấp cùng mình,... đã không còn khả năng tự suy nghĩ một cách độc lập dù chỉ ở mức độ căn bản và đơn sơ nhất. Hiện nay, họ chỉ biết nhắm mắt và cố rượt đuổi theo những suy nghĩ nhảm nhí, hoang đường,... như cac' ông "học giả về Việt Lý Tố Nguyên" như HVT.

Họ không còn khả năng suy nghĩ tại sao cs vốn dĩ vô thần, lại dung dưỡng và thậm chí còn có cả những hành động "bảo kê" cho các hoạt động tôn giáo mang màu sắc mê tín, như "cúng sao, giải hạn" ở một số "chùa chiền quốc doanh" có côn an canh gác gìn giữ an ninh?

Đó không chỉ là những việc làm mị dân thô thiển vụng về... Mà đó là chính sách ngu dân có chủ đích một cách tinh vi của cs. Đơn giản, vì từ quảng đại quần chúng cho đến "chí thức" nếu bị quay cuồng trong cơn lốc mê tín; thì lấy đâu được sự tỉnh táo để tìm cách vùng lên tháo gỡ gông xiềng nô lệ?

Những người đang vỗ ngực hằng giờ tự nhận là "chí thức, chí ngủ" gì đấy... mà không nhìn ra được những điều này để gióng lên tiếng chuông báo động trong cộng đồng người VN tỵ nạn, trong đời sống bình nhật của đồng bào quốc nội; thế thì làm sao mà bàng dân thiên hạ có thể hiểu ra được?

Ngày nay, VN là một đất nước bao gồm hơn chín mươi triệu người,... thế nhưng nhìn về mọi mặt; từ chính trị, quân sự, kinh tế, cho đến văn hóa, xã hội ... nhìn đâu cũng thấy họa diệt vong, hỏi sao mà không chán ngán hả anh đăng sơn?

Hàn Sinh. ( Chân Phương ) mtn.net
















THAO THỨC ....



__________________________________________________ _______







Cũng may, bây giờ là buổi sáng mới tinh . Cho nên ....


Vì sao thao thức, vì sao bứt rứt ?



Vì vừa đọc xong bài viết của một người có lòng suy nghĩ và đã thao thức . Có những điều, mình không nên đọc vào những đêm khuya khoắc . Chữ nghĩa dúng nghĩa có thể có chất cà phê cực mạnh làm mình mất ngủ .


Đọc kỹ càng và hiểu được vấn đề là phần riêng của Tri Thức . Làm sao ta phân định đưọc những danh từ, những động từ nằm trong những cái Ngoặc Kép , những dấu chấm than được đặt đúng vị trí .



Nói và Viết là hai điều khác nhau . Khi nói là vận dụng sự suy nghĩ nhạy bén hợp tình, hợp cảnh . Ý nghĩ phát ra câu nói và hành động .

Viết cũng là một hình thức để nói . Ta muốn thay thế âm thanh của ngôn ngữ, thay thế cách phát âm để " nói " lên điều gì bằng chữ viết ? Và ta đã suy luận ra sao để dùng trí tuệ ( khả năng viện dẫn ) để điều khiển câu viết của mình ?


Thao thức là tâm trạng hay là một động từ ?



Ở một cung cách của văn chương, tôi luôn yêu thích sự chính xác ( không hoa dạng ) cho nên theo tôi, thao thức là tâm trạng . Ở một bóng tối của đêm khuya, ta có điều nghĩ ngợi nên ta thao thức . Ta đã đọc gì và nghĩ gì ? Và ta có đủ sáng suốt khi đọc và dùng thời giờ để ngừng mắt lại ở chỗ chưa thông hiểu và giải mã bằng tất cả sự chú tâm, tìm tòi của mình ? Ta có thể nào gạt bỏ tạm thời những định kiến có vẻ chủ quan của mình để thu nạp cách lý luận của người viết ?



Họ viết gì ở những đề tài nhân văn hoặc định kiến, lập luận về chính trị ?


Đã có bao nhiêu nhà học giả, trí thức đã vì một vị thế mà chuyển hướng bài viết của họ đi đến chỗ sai lạc ? Đã đành là mỗi quan niệm về nhân bản, tự do, dân chủ của mỗi người rất khác nhau tùy theo vị thế của từng hoàn cảnh chính trị của nơi mình đang sống . Vẫn biết rằng trọng trách của những kẻ sĩ là vận động, tranh đấu cho chiều hướng đi lên của một đất nước .


Trí giả, học giả, trí thức mà không có luồng ánh sáng của một phần trăm của sự Tri Thức thì cái tai hại của những trang sách đã viết của họ sẽ ra sao ?



Viết về lịch sử, viết về hồi ký mà quá thiên vị và dùng quá nhiều cái nhìn chủ quan của cái " Tôi " to lớn của mình để tạo ra những hiểu lầm và sai lầm thì làm sai lạc và gây nhem nhúa cho thế hệ sau này . - Sẽ có bao nhiêu người ở lớp trẻ có đủ sự sáng suốt của tri thức để tìm tòi và so sánh khi muốn cặn kẽ điều thực hư ?




Thao thức nằm ở chỗ ấy . Sáng sớm hay đêm khuya cũng cần sự tỉnh thức .









đăng sơn.fr






----




 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 27.02.2014 12:54:33
.
 




















VIẾT và sự Nhạy Cảm





Với sự quá nhạy cảm, biết từ cảm tính nhạy cảm ấy nên phải tập chửa sữa những cơn nóng giận của mình để bảo toàn sức khỏe và chế ngự nham thạch của núi lửa .


Xưa, còn bé ở Huế, tôi đã chứng kiến những cơn nóng giận của cha - thần tượng - của tôi . Người đàn ông ấy có tính nghệ sĩ vì chơi nhạc đêm đêm ở các phòngtrà, các sân quay của đài truyền hình,đài phát thanh và tôi là cái bóng của ông . Khi nóng giận, cha tôi hất đổ cái bàn, cha có lần đập mạnh tay xuống bàn và gãy tay phải đi nhà thương ....Cha thẳng tính đến cái độ chửi thẳng vào mặt những kẻ vô loại, cha lái xe, cha ghét những đứa côn đồ trên đường phố và cha rượt theo chúng .

Cha có thần tượng là tài tử Charles Bronson cao bồi Mỹ và cha cắt hình gã , nhét vào bóp vì có các bạn nịnh bợ, nói cha giống Bronson. Và cha hay khoái kiểu rút súng . Có lần cha tát cho tôi một cái nẩy lửa ở văn phòng của ông sư huynh trường La San Đức Minh,có lần năm tôi 16 tuổi,cha giận khi tôi cãi lại, ông đè tôi ra , lấy kéo cắt bộ tóc tôi theo kiểu Beatles và sau đó, cha ân hận, dịu măt ngó con trai . Bảo con : - Cầm tiền đi cắt lại mái tóc đi, con . Bố nóng quá ! "


Lớn lên, tôi bị lây cái tính nóng của cha . Tôi đánh nhau cả với bạn thân ở lớp 12 khi mích lòng . Tôi gặp chuyện trái tai là tôi cọ quẹt, tôi đụng . Đụng tóe lửa ; khi yêu ai, tôi cũng đụng . Nàng chỉ có độ 15 phút để mặc quần áo, trang điểm ra đường, nếu quá giờ giấc là tôi sưng mặt, tôi lèo nhèo . Đi học vẽ, nếu chẳng may, nàng vẽ đẹp hơn tôi, tôi nổi cơn tự ái, vùng vằng và giận nàng trong vòng 15 phút .




Tôi là ai ? Tôi không phải là con ông trời . Tôi không đẹp kiểu Alain Delon kiểu tài tử Pháp Quốc, tôi chỉ là thằng cà chớn, con của cha tôi . Và tôi hoang đàng để học thêm nhiều bài học khác . Ra trường, học trường đời , có lần thấy ông kia trầm tĩnh trước cuộc ấu đã, ông ta từ tốn, điềm đạm để giải quyết vấn đề làm tôi lác mắt thán phục . Cố gắng để học nhưng không phải là dễ .



Có những lần , tôi xấu hổ vì sự nóng tính của mình Người ta điềm đạm khi lỡ chọc tôi nổi khùng, tôi đòi hành hung, người ta, gã đàn ông cao to, da đen điềm đạm nói nhỏ : " Tao biết mày là thằng lì . Mày cắn thì không nhả trừ khi trời gầm " Ô hay ! Tôi nhả cơn nóng - để xin lỗi đồng nghiệp .


Tôi học điều gì hay ho để hạ cơn ?

Khi lập gia đình để thành đàn ông . Vậy mà tôi vẫn nóng tính ném mạnh cái ly vào tường nhà bếp khi bà nhà lỡ lời trách tôi thiếu thông minh vì hụt giờ đón nàng tan hãng .Và khi dịu lại, tôi xin lỗi nàng ( giống như cha xin lỗi mẹ tôi ) Nếu nàng còn giận, còn sưng mặt thì tôi ra khỏi nhà, tìm một cái quán vắng, lấy giấy bút, viết cho nàng để xin lỗi .


Viết cho một ai đó là trầm lắng, là từ tốn diễn đạt .
Viết gì để đọc lại ra sao ?



Tin tưởng ở thượng đế, tôi vào nhà thờ, đốt những ngọn nến và đã viết cho ngài :

" Chúa ơi .


Con đã hư đốn, đã nhiều lần nổi cáu, nổi giận vì những điều không thể nào chấp nhận .Những thằng quan to đầu mặc áo veste, đeo cà vạt trông bảnh mà chúng bẩn quá . Chúng bịp bợm ! 

Chúa ơi !
Những thằng đi tu, làm linh mục ,làm sư đã hiếp dâm con nít, trộm cắp và được che dấu bao che .....

. Con đang khóc và nổi cơn . Con cởi cà vạt, cởi áo để nói chuyện với Chúa . Sao ngài lại im lặng như thế ? Chúa ơi . Con gặp nhng người bác sĩ về hưu, họ cầm cái lon của hội Hồng Thập Tự ra chợ xin tiền giúp người nghèo . Họ gặp những kẻ hờ hững và mỉa mai họ khi nghi ngờ những hiệp hội nhám tay ....


Con nên làm gì ? Con ngậm miệng để hạ hỏa ? Phải vậy không ? "





Phải rồi - Tôi phải học cách viết để hạ hỏa .











Amen !










đăng sơn.fr



 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 28.02.2014 11:06:46
.
 
 



  TRÂN QUÝ .


____________________________________________________________






Ở một người viết ( nếu gọi " hắn " là một người vẽ  ) thì người đọc ( với sự nhạy cảm và độ nóng của tâm thức ) có thể nhận thấy ( và phát hiện ) ra những điểm sáng và điểm tối, giữa hai thứ đậm và nhạt ấy là một gam màu xám ( độ cảm xúc ! )

Đọc một bài viết, nhìn một tấm ảnh và ngắm một bức tranh ,có điều gì khác nhau khi định tâm để phân tích ?


Người viết, người vẽ tranh hay chụp ảnh luôn luôn đặt những câu hỏi cho mình ở cái ngăn kéo nội tâm nếu muốn tác phẩm của mình có một phần nào độ sâu . Cái độ sâu ấy có thể là một cảm giác của tâm trạng của đối tượng . Hai tâm trạng từ phía người sáng tạo và người thưởng ngoạn được nối vào nhau và tạo nên ý nghĩ giao lưu .


Nghệ thuật không bao giờ được tính bằng hạng điểm, ta nhận  thức ra sao, thích hay không thích, hiểu hay không kết nạp được là do ở ta mà thôi .Từ vấn đề sở trường và sở đoản là sự suy nghĩ để định luận xem ta chuyên về điều gì để phát triển với điều nhạy cảm sâu sắc trong tâm hồn .


Với cái nhìn riêng, khi đi xem các buổi triễn lãm, tôi dùng cảm nhận để chú tâm đến tính cách nghệ sĩ của người sáng tác và không đặt lắm quan trọng cho phần kỷ thuật .Kỷ thuật rất căn bản mà sự thanh thoát của độ nhạy cảm không đủ chiều sâu thì như món ăn nhìn đẹp nhưng thiếu hương vị ngon ngọt .


Ở chủ đề VIẾT LÁCH  này, tôi đặt trọng tâm vào cung cách diễn giải của những người viết với tựa đề là TRÂN QUÝ .





Đọc một người viết, thu nhận được những điều gì là một hành động cần có sự sáng suốt về tri thức .Và người đọc có toàn quyền tự do để chọn cho mình điều để đọc . Đọc một bài tùy bút, tản văn khác với cách đọc một quyển tiểu thuyết hoặc về truyện ngắn . Đọc một bài khảo cứu  chuyên đề hoặc  những bài lý luận chính trị, kinh tế,văn học rất khác nhau .Nhưng tựu chung là ta biết ta đang đọc gì và ta nhìn nhận  hoặc sẽ phản kháng lại điều gì . Và cung cách viết ( cách hành văn  ) của người viết ấy  ra sao ?




   Đầu óc của người đọc không phải là cái thùng rác để nhét, nhồi vào những thứ cặn bã bị đào thãi từ kẻ viết và nói .



   Ở một người viết, nhất là viết kiểu bút chiến, phản hồi để tìm kiếm sự thật ,tôi luôn đọc kỹ lưỡng để mong có sự thông hiểu sau khi so sánh với các tài liệu dữ kiện khác . Đọc kỹ để thấy sự lý luận trên một cung cách dám viết, dám nói và cùng lúc có sự điềm đạm của quy tắc ngôn ngữ .


Từ một  thời gian ngắn ở đây, tôi dùng chữ " trân trọng " để thu nhận điều mình đã đọc với một người viết . Trân trọng không phải  theo một cái nghĩa khách sáo của văn chương Bắc Bộ ( người ta nói :

Sự khác biệt sâu xa giữa văn lối Bắc và văn lối Nam là người Bắc viết văn, còn người Nam kể truyện. Nhưng phải kể một cách nào đó mới thành tác phẩm "  *( Thụy Khuê )



  Trân trọng cùng một nghĩa theo cách viết của tôi là trân quý, tôi quý mến sự tri thức ,sự nổi giận của một tấm lòng và trân trọng ở một hình thức dụng ngữ giữa một người viết và người viết khác . Chuyện dễ hiểu mà thôi , từ lúc các bậc thầy về tư tưởng đã dạy tôi : Khi viết, hãy dùng tâm thức của một kẻ Sĩ . Chữ nghĩa là điều phải trân quý nếu đến từ tâm "


Tôi  xin giữ lấy và quên biết bao điều đã làm mình sợ hãi ,chán chường và đã tội  nghiệp cho cái thùng rác dấu kín trong tâm khảm của mình .  


Thái độ của kẻ Sĩ là không chịu nhắm mắt làm ngơ ở sự bất công, là không dung nạp những điều làm sai lạc lịch sử cho dù là  ở bất cứ hoàn cảnh nào . Ta phải làm gì , nghĩ gì khi viết ?





đăng sơn.fr



 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 04.03.2014 20:29:04
.
 
 
 
 

ĐI TÌM  và Gặp .




---------------------------------------




  Nếu chịu khó đi tìm thì chúng ta sẽ gặp .


Riêng tôi, tôi đã gặp một bài viết hay :




Người viết và người đọc

  *   ĐÀO HUY KIÊN   từ  Viettruyen.vn




... "   

Trước khi đồng sáng lập ra viettruyen.vn tôi đã tham gia một số diễn đàn văn học khác và rút ra được nhiều kinh nghiệm thú vị. Với tư cách là một người viết, tôi luôn gặp khó khăn trong việc đưa tác phẩm của mình đến với bạn đọc. Với tư cách là một người đọc, tôi luôn gặp khó khăn trong việc tìm được tác phẩm mà tôi cảm thấy thích khi đọc nó. Giữa người viết và người đọc luôn tồn tại một khoảng cách, và chính khoảng cách đó nhiều lúc đã gây ra những điều đáng tiếc. Đối với người viết, mỗi tác phẩm mà họ sáng tạo ra giống như một đứa con tinh thần của mình, mà đối với 1 người mẹ thì đứa con nào chả đẹp chả xinh. Nếu như có ai đó chê đứa con mình xấu xí, lẽ dĩ nhiên người mẹ sẽ rất buồn, tổn thương và dễ có những phản ứng tiêu cực. Nhiều người đọc không biết cảm giác đó và đối với họ, mỗi tác phẩm cũng giống như một thứ hàng hóa thông thường mà họ có quyền tự do nói lên ý kiến của mình về sản phẩm đó. Nếu như người viết đặt mình vào vị trí người đọc và người đọc đặt mình vào vị trí người viết, cùng thông cảm cho nhau, mọi việc sẽ rất tuyệt.
Đối với cá nhân tôi, khi người đọc chê bai truyện của mình, tất nhiên không thể tránh được việc bị tổn thương, nhưng tôi sẽ lắng nghe trước. Nếu như ý kiến đó tôi thấy đúng tôi sẽ cảm ơn người đọc, nếu như ý kiến đó tôi nghĩ là sai, tôi sẽ không chỉ trích mà sẽ nêu quan điểm của mình một cách nhẹ nhàng và chân thành.
Còn khi nhận xét truyện người khác, tôi sẽ tránh những lời khen quá đà để người viết ảo tưởng về trình độ của mình, và tránh những lời chê thẳng để người viết chịu sự tổn thương mà tôi đã từng nhiều lần gánh chịu.
Người viết cần người đọc. Nhưng trước hết, những người viết nên chịu khó đọc cho nhau, nhận xét cho nhau, rồi người đọc sẽ tìm đến. Đó là tư tưởng của tôi khi xây dựng nên viettruyen.vn.

Trong quá trình viết, tôi đã nhận được vô số gạch đá, nhưng cũng nhờ thế, tôi đã trưởng thành hơn, vững vàng hơn, và mọi việc đối với tôi cũng vì thế trở nên nhẹ nhàng hơn.






 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 05.03.2014 22:17:24
.
 
 
 
 



NGÀY MỚI .





Tìm được một trang Web rất trẻ trung để tham dự cuộc viết .   Vì nghĩ rằng viết là một hành trình cho những người thích mở những ô cửa của tâm hồn . Đọc là đón nhận những luồng gió mới . Những dòng chữ cũng có thể là gió mới pha nắng mới .



  Buổi sáng - Dậy sớm .


  Tất cả đều nhẹ nhàng, yên tĩnh . Làm xong những việc cần làm . Mở trang web trẻ, đọc thấy câu viết trên " Tường " của người chủ trương trang Viết .


   Anh ghi tâm trạng :  "   Đi làm, ăn xong rồi ngủ đến sáng. Hôm sau lại 1 vòng quay như thế. Cuộc đời có vẻ hơi tẻ nhạt ... "


     Vậy sao ?    Để cuộc đời ít đi phần nào  " tẻ nhạt " , chúng ta làm gì và sẽ làm gì ?



Tôi có cách riêng rất giản dị của mình :     Tìm điều để đọc và Viết .
( Cho dẫu là suy nghĩ rất nhanh và viết trong vòng 10 phút )



Buổi sáng ngồi ở bàn giấy để đọc và gõ chữ - những con số giờ giấc trôi đi nhanh lắm . Một ngày mới bắt đầu, đài radio nói trời sẽ có nắng đẹp hơn sau những ngày sập sùi gió mưa lụt lội . Tôi sẽ cười vui với vài ý  nghĩ rất đơn giản nào đó .


       Chỉ cần một khoảng trời xanh, chỉ cần một lời cười vui, thân tình . Như thế, ta có điều để chia sẻ ở những câu viết .



       Viết để đời mình không tẻ nhạt .







    đăng sơn.fr


( from viettruyen.vn ) 

 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 06.03.2014 21:20:55
.
 
 
 




AO ƯớC




Là một gã nhà quê, tôi rất dốt về vi tính NHƯNG lại thích viết trực tiếp bằng phím chữ .

Ngày xưa, tôi quen gõ chữ ở cái máy đánh chữ sau khi vác chiếu đi học một khoá về thư ký  gõ chữ văn phòng .

Mẹ tôi cho tôi đi học đủ thứ hầm bà lằng, cái gì tôi thích thì mẹ bỏ tiền cho học trừ hai môn : Viết văn ( thơ ) và họa sĩ vì mẹ lý luận : -  Văn thơ khó kiếm ăn . Vẽ cũng khó kiếm ăn và  hay đói . -



Mỗi lần tôi bị xuống hạng điểm thì y như là mỗi lần  mẹ tố cáo " tội ác " của tôi bằng cách hăm he và mách cha để tôi bị phạt vạ và ăn đòn . Cha tôi ( tuy  là nhiếp ảnh gia và là nhạc sĩ chơi Jazz nhưng rất nghiêm khắc ) . Tôi ngậm miệng, chịu phạt, chịu đòn và vẫn âm thầm viết lách . Thần tượng của tôi là ông thầy giáo gìờ văn ở lớp 10 - 11 , thời đó,  ông hút thuốc trong lớp khi giảng bài . Tay cầm quyển sách, tay kia cầm điếu thuốc lá, học trò,chẳng có đứa nào phàn nàn .

   Gịong bắc của thầy trầm bỗng khi đọc thơ của Đoàn thị Điểm, Cao bá Quát, Nguyễn Công Trứ, Tế Xương . Ngó thầy, tôi mơ tôi sẽ là nhà văn ( tôi ghét thơ và ghét tên thi sĩ - Yếu ớt lắm ) . Tôi học làm thơ đuờng luật nhưng vẫn không làm thơ . Tôi  chỉ thích văn .



  Mẹ tôi không biết là tôi vẫn lì lợm viết văn đăng báo . Cha tôi là độc giả của bài thơ và văn lần tôi 16 tuổi, mặt búng ra sữa . Người " yêu " đầu tiên của tôi là cô giáo lúc tôi học lớp nhất . Cô không đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, nhưng tôi yêu cô giáo của mình . Yêu cô khi cô vén tà áo dài màu xanh nhạt hay mặc và cô hay bảo tôi xích qua một bên khi cô ngồi xuống bên cạnh để đọc  bài, giảng bài . Tôi chỉ là thằng con nít, tôi ngờ nghệch, thỉnh thoảng quay sang bên cạnh  để ngắm mái tóc cô giáo . Mái tóc của một dòng sông .

Đó không phải là tình yêu của trai , của gái . Đó chỉ là từ một câu nói khi cô nói nhỏ lúc tan lớp :

- Cô biết khi lớn lên, em sẽ là một nhà văn . Và em sẽ viết về cô bây giờ .


Bàn tay cô chạm nhẹ lên quyển tập có chữ viết của  thằng học trò .

   Nó ngây ngô, tròn hai con mắt :

- Sao cô biết là em sẽ thành nhà văn ?


- Vì cách nhìn sự việc của em .



Tôi yêu cô vì câu cô đoán . Lúc ấy, chẳng biết nhà văn là cái  gì ? Nhà văn kiếm được bao nhiêu tiền một tháng và làm nhà văn để làm gì ?





...





  Bây giờ, năm tháng trôi qua . Ngồi yên ở văn phòng, nhìn qua ô cửa sổ, chợt nhiên đọc lại những điều mình đã viết . Ao ước có một phép lạ : Gặp lại Cô Giáo  cũ ngày ấy .





đăng sơn.fr 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 07.03.2014 13:07:48
.
 
 


     LỜI CHÀO HỎI .


Ở một từng tuổi nào đó, ta đã gặp vô khối đủ loại người . Và từ đó, sẽ có vô khối sự vui buồn .
Gặp kẻ lạ, chỉ từ một ánh mắt, một nụ cười ( có thể có ),từ  một cách bắt tay hay một cử chỉ là ta có thiện cảm tức thì hoặc sẽ lùi lại để giữ một khoảng cách .

Tôi đã đi rất nhiều và đã gặp :

Gã kia là một người có dáng thấp nhỏ nhưng gân guốc vạm vỡ . Ánh mắt nhìn thẳng, hàng lông mày rậm rạp, giọng nói rổn rảng inh ỏi . Gã có cách bắt tay rất mạnh bạo, rất chặt như gọng kềm làm bạn có thể đau đớn khi gã nghiến môi chộp lấy bàn tay bạn và úp ngửa bàn tay bạn,mu bàn tay gã  luôn nằm trên bàn tay của bạn .
Lần thứ nhất, khi rời bàn tay của gã, tôi nhăn nhó , kêu đau . Gã cười hềnh  hệch .

Lần thứ nhì,lại bắt tay, tôi cẩn thận nhìn thẳng vào mắt gã,ấn thẳng vào giữa ngón cái và ngón tay trỏ của gã và lật úp bàn tay gã cho nằm phía dưới tay  mình .
Sợ gã không hiểu, tôi nói :- Tôi không thích kiểu bắt tay kiểu thượng phong của ông . Lần sau, nếu lịch sự với nhau thì gật đầu chào nhau  đủ rồi . Bye !

Ở đời, muốn biểu diễn sức mạnh nào đó của mình, có lẽ ta không cần dùng bạo lực . Cao to như lực sĩ không có nghĩa là sẽ áp đảo được kẻ khác . Con cọp, con sư tử to lớn nhe nanh kiểu dã thú nhưng vẫn phải chịu  sự khuất phục trước người biết dạy thú .

Sự biết lắng nghe và biết tôn trọng đối tượng vẫn là phong thái giữa các mối giao thiệp để gọi là phong cách .


Đi đây,đi đó, hẳn chúng ta đã lăn lộn và gặp nhiều hạng người để thấm, có lắm khi ta phục và  trọng nể phong cách của người đối diện khi vừa gặp mặt, từ cách nói chuyện, từ những cử chỉ điềm đạm .... Và cũng lắm lúc gặp phải những kẻ không biết điều và phép tắt xử thế .

Tôi đã gặp và  " sợ "  nhất là gặp những người không chào hỏi đúng cách để chứng tỏ sự hấp thụ có giáo dục của mình. Họ nói, họ hỏi kiểu  trống không như đang nói chuyện với một cái bóng hoặc với một người máy .

Khi tham gia viết ở một vài diễn đàn, tôi đã " gặp " những  câu viết của những người
" viết " không biết điều . Và họ vào trang viết trong một mục đích khiêu khích và chờ thái độ trả lời của mình ...( Chữ nghĩa kiểu mới của Net có thể gọi là " chém gió " hoặc là : " ném đá " ! )

Tùy trường hợp mà tôi có hai thái độ :
- Im lặng để giữ sự hiếu hòa để tiếp tục con đường đi của mình .
- Phản kháng sau khi phân tích nếu đối tượng trình bày rõ ràng lý do sự khiêu khích của họ .


Câu dĩ hòa vi quý không phải ở đâu, mình cũng áp dụng được cho suông sẻ .

Ao ước gì ở một trang viết ?

Đó là niềm chia sẻ trong sự tôn trọng giữa người viết với nhau .



đăng sơn.fr




 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 08.03.2014 21:12:23
.
 
 
 
 
 



Tháng Ba của Chúng Mình .


...






ĐỂ BẮT ĐẦU CHO THÁNG BA -







Khi đọc những dòng này, bạn đừng nhìn ra ngoài cửa sổ nữa . 

Trời đang nắng đẹp hay đang vần vũ giông gió không phải là chuyện ở đây của chúng mình . Khi bạn yên ả để tìm được một khoảng khắc thảnh thơi để đọc và viết là vì bạn đang cần những điều ấm áp trong tâm hồn .



Hãy mở rộng cánh cửa nhân ái của tâm hồn bạn đi , để tôi mang đến cho bạn một tia nắng rực rỡ . Tôi ví tâm hồn bạn như một khu vườn đầy hoa tháng ba đang nở rộ . Mảnh đất của chúng mình luôn cần những ứng dụng có thật bằng chính sự thiện tâm của mình .


Trái đất này, môi trường sinh thái sẽ không còn hiện diện nếu chúng ta không cùng góp những trí tuệ, những bàn tay để bảo vệ và gìn giữ . Mảnh vườn viết của chúng ta sẽ đầy cỏ hoang nếu không có những ý nguyện và sự vun sới bằng chữ nghĩa đến từ tâm đạo .



Tháng ba này - Bạn đang có những điều vui, điều khổ não hay những điều vui mừng từ một hoàn cảnh sống nào đó . Cho dù vui hay buồn khổ, chúng ta có thể nào biến đổi những cảm giác ấy của mình để tạo nên những trang chữ đầy sức sống ?


Hãy cùng tỏ bày, và nói với nhau là làm cách nào để khi viết, ta viết bằng tất cả những hoài vọng, những khao khát để chữ nghĩa phải thật sự có một ý nghĩa đẹp đến từ Văn Chương .



Tháng ba đang ở trong tay chúng ta . Nói với tháng ba đi : Nói rằng sứ mạng của một nhà văn là dấn thân với đầy đủ ý nghĩa từ đời sống và cách cảm thụ của chúng mình .





Xin chúc bạn có nhiều niềm tin ở cung cách viết của mình .







đăng sơn.fr








.

ds.

 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 10.03.2014 13:24:45
.
 
 




NgỘ NGHĨNH .





Buổi sáng, thức dậy sau một đêm đã ngủ quá ngon, nằm mơ quá đẹp .

Ra vườn, ngửi mùi sương, nghe sự tĩnh lặng của trời sớm . Sau ly cà phê s
a đầm đậm, thấy nhớ những trang chữ . Ngồi im ỉm trong cái xó bếp, chưa biết mình sẽ nghĩ gì, viết gì...



Chữ có khi như chạy trốn trong cái ngõ ngách của chính mình . Mở một trang viết của hàng xóm, đọc và tủm tỉm cười .



Vậy thì lại có cái để viết . Ghé thăm hàng xóm và viết cho cô :




.




THĂMNHAU





dangson.fr







' ....Xin chào cô hàng xóm tên là Gió
và chào tất cả các vị đã vào thăm trang " Quẩy " của cô .





Đã là hàng xóm thì lẽ nào không ghé thăm nhau .


Khi ghé thăm để len lõi đọc những ý nghĩ ngồ ngộ từ cách dụng ngữ của cô Gió thì thấy lạ và tủm tỉm cười ( Cười xong thì thấy mình hết bị " bí " khi viết .... )


Đọc lời góp ý của cậu chàng Ốc thì phải đầu hàng . Cậu viết :


Những người đàn ông có vợ là người để ta làm ngơ, có phải?
Đấy là tuỳ thuộc mục đích chủ quan của mỗi chị. Những ai muốn kiếm đối tượng để giao lưu ngoài lề thì rất nên để ý những người có vợ vì các anh ấy không thể đòi hỏi nâng cấp quan hệ lên đến hôn nhân, không thể đeo theo các chị kè kè trong các giờ hành chánh. Còn những ai muốn tìm đối tượng để lập gia đình thì càng phải để ý những người có vợ vì các anh ấy vừa có tinh thần, vừa có quyết tâm và có sẳn kinh nghiệm lập gia đình, tức là hội đủ mọi điều kiện cứu xét và tuyển lựa.

Nói tóm lại là không nên loại bỏ một cả một thị trường nhớn chỉ vì một trở ngại khách quan (có vợ). "



Thấy ơn ớn và hết ý kiến vì tính cách " triết lý khôi hài " cao độ của cậu ấy !




Hay lắm ! Rất vui .



Cô Gió này !


Tôi xin phép cô để cõng vài bài viết của cô vào blog tên là Chúng Mình " của tôi để mần thịt và có chuyện để viết nhé cô ( Tôi thích bài Phức Tạp lắm !)


Chúc cô lúc nào cũng vui và nghịch ngợm đều với chữ nghĩa để đơn giản đời sống này. '



Thân ái .





đăng sơn.fr




** Extrait :

Bài tên " PHỨCTẠP " của Lòng như Gió - dactrung.net




5.


Một ngày, ngồi trong phòng khách ở phi trường, nhìn xuống tầng dưới, tôi thấy một người đang ngước mắt ngắm nhìn hay kiếm tìm gì đó xung quanh. Người ấy lúc ấy chỉ có một mình, và diện mạo giống Anh.

Tôi chợt nhận ra sự hấp dẫn của những người một mình.

Vì, nếu đó là Anh, và Anh đi một mình, tôi sẽ chạy đến hỏi han, anh ơi anh bay chuyến nào, mấy giờ, chuyến của em còn nửa tiếng nữa. Anh sẽ nói, vậy mình ngồi tán dóc tí…

Nhưng người ấy không phải là Anh. 

Hoặc, nếu có gặp Anh, nhưng Anh không một mình, mà lại đi với vợ con, tôi sẽ làm ngơ, cho khỏe, cho yên, cho đỡ rộn ràng, cho đỡ “phức tạp”.

Những người đàn ông có vợ là người để ta làm ngơ, có phải?

Và, trong khi ta phức tạp, ta lại phải né tránh sự phức tạp, có phải?




dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 13.03.2014 02:35:27
.
 
 
 
 







chuyện ĐỜI CŨ và MỚI .






__________________________________________________ ________




1 -


Ngày xưa, ở xóm nhỏ, tôi quen với một con " Mọt Sách "




Con Mọt này có dáng thư sinh, cao ngong ngỏng, ăn nói như trang sách. Tay chân hắn khẳng khiu kiểu học trò trói gà không chặt . Đến nhà, lúc nào cũng thấy hắn ngồi bên cửa sổ, sách đầy bàn .



Hỏi Hắn :


- Ông hay đọc về cái gì ?


- Tôi mê đọc về Khổng Tử, Lão tử, Nguyễn Hiến Lê và sách thánh hiền .


- Ông định lên núi để tu ?


Mọt trầm ngâm, không trả lời . Rủ Mọt đi đâu chơi, Mọt cũng lắc đầu .



Bẵng đi, vài tháng sau , Mọt bỏ sách, bỏ trường đăng lính ra chiến trường .


Bẵng đi, buổi chiều nọ, đi ngang, ghé thăm hắn, thấy ở phòng khách có quan tài, phủ cờ lính tử trận . Mẹ hắn gục đầu trên quan tài, khóc than hết nước mắt .


20 tuổi - Trẻ quá để chết vì súng đạn . Mọt ơi !


Khuôn viên đại học từ lúc ấy buồn hiu . Tôi nhìn sách, nhìn vở, sợ và ngán ngẩm .







2 -



Con Mọt này vạm vỡ ( hình vuông ) Ăn to, nói lớn .



Mọt này yêu thích truyện kiếm hiệp và thích xem phim chưởng . Hắn nói chuyện y hệt những nhân vật trong truyện, trong phim . Hắn viết ba cái lăng nhăng khi làm thơ kiểu kiếm hiệp .


Rồi Mọt cũng đi lính . Thời gian sau, nhà lính cho Mọt về nhà vì Mọt bị khùng .





3.


Chuyện bây giờ .



Mỗi tuần, hay ghé tiệm bán đầy sách báo, tôi thích thứ đi ngang những quầy sách và kín đáo ngắm nhìn những con Mọt sách tân thời rất dễ yêu và dễ thương ở những hàng ghế bọc nệm .


Có người lớn mê đọc truyện tranh . Có kẻ ngồi bệt xuống sàn gạch trải thảm say mê với từng trang sách . Ở đầu kia là những hàng bán máy móc, thấy bầy la liệt những cái máy loại Reader Book điện tử và thấy rất ít người ghé xem hoặc mua chúng .



Tôi không phải là một con mọt sách để gặm những trang giấy . Khi cần đọc, tôi chọn điều cần để đọc . Tôi ghét kiểu mọt và mối để gặm mòn mỏi những trang giấy, cho dù là giấy có mùi thơm thơm .



Đọc là một hành động , và ta dùng trí tuệ khi đọc . Nếu ta ngốn kiểu ngấu nghiến thì ta sẽ bị bội thực . Đã có hàng trăm, hàng ngàn người ra sách theo phong trào kể chuyện . Ở tháng 2, tháng 3 này, tôi đã lướt ngang những tựa sách mới ra, trong số ấy, tôi đếm được hơn 10 đầu sách viết về loại bị cưỡng hiếp và cung cách phá vỡ sự im lặng đè nén . Nhiều đầu sách chính trị để lập đi lập lại những chuyện bê bối, tham lậm của hậu trường chính trị ....


Lờ chúng đi cho được việc .


Con mọt sách chỉ là con mọt sách có hình ảnh mài mòn, vò või . Ngốn xong những trang giấy đầy kín mực của chữ , mọt sách sẽ giữ lại điều gì để viết ? Viết gì ? Viết để nhại lại như chú bò gậm cỏ ?




Tôi không thương, không gửi lời chào hoặc thăm hỏi những con mọt sách .


Hy vọng khi rời những trang sách, người đọc sẽ hoàn toàn tỉnh táo để biết mình cần gì khi đọc và khi viết về những điều cần viết .





Nếu chỉ là con mọt, con mối để gặm nhấm, thì e rằng rất khó tiêu . Viết gì để góp phần cải tiến xã hội bằng những hành động thiết thực hàng ngày ? Và khi trầm lòng, tìm bàn viết, mình sẽ rất thức tỉnh với chính mình sau khi thu nhận điều cần thiết .







đăng sơn.fr

 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 14.03.2014 15:13:38
.
 
 

_________________________________________________________________________________

* DạO TRONG những Ý NGHĨ ...






.







( photo by Gtmt - dactrung.net )





Đi dạo ở vài trang viết - Mắt chạm phải một câu viết của một người hay làm thơ, cô không thuần viết về văn -

   Cô viết nguyên văn như sau ở cuối bài tâm tình :  

  " Một ngày nào đó tôi không còn chữ tôi vẫn còn...Biết thế tôi vui để còn viết mãi !  "



   Đọc như thế ,để câu văn ấy rõ nghĩa hơn, tôi phải thêm vào hai dấu phẩy ngắt câu để câu văn được rõ nghĩa hơn :

- " Một ngày nào đó  tôi không còn,  chữ tôi vẫn còn...Biết thế , tôi vui để còn viết mãi !  "
 
 
....




      Đó là sự suy nghĩ của người viết muốn để lại chữ nghĩa ấy, tôi không nghĩ như thế với cái tham vọng " để lại chữ " ( có thể là mình đang chán ngán những điều mình đang viết ư ? )


      Viết trong thứ ánh sáng riêng biệt, viết trong nỗi lặng thầm nhất từ tâm hồn - Rồi có đôi khi đọc lại, mình có cảm tưởng chữ nằm trên trang giấy, trên màn ảnh bay vào một khoảng hư vô .


      Có phải những người viết là những người cô đơn nhất ở một việc làm rất cô đơn ? Viết làm gì ? Viết để ai đọc và sẻ chia  ?



      Nhìn lại  những quyển sách và khoảng không bên tay phải của tấm ảnh của một người viết loại văn cực ngắn , cảm thấy nỗi trống trải đang vây quanh ,chữ thoát hơị ,chữ bay đi - bay đến ý nghĩ của ai đó tình cờ đọc mình . 




Chữ đi dạo như giữa hư không ......







  đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 16.03.2014 22:15:42
.
 
Đăng vào: hôm nay, 03:07 PM

dangson.fr











Có PHẢI LÀ như thế không ?







Đang định từ giã một vài diễn đàn viết vì chán nản, nản chí ( vì viết là một hành động ném viên sỏi vào một khoảng thinh không  )



Chiều, đi làm về . Nhận được một lời góp ý nho nhỏ của một cậu trẻ :


Cậu vào chủ đề Viết Để Làm Gì ỏ viptruyện.vn và để lại chữ : "  Đừng nghĩ  rằng người viết sẽ cô đơn - chú ạ "




Ô hay !





Viết là đối diện với chính mình, với những đắng cay khi đã đi rất nhiều và nhìn thấy những phũ phàng giữa người và người - Kể cả ở những người viết với nhau : Họ - những người mệnh danh là  biết  viết, biết đọc . Họ sẵn sàng làm ngơ trước những lời chào hỏi trân trọng hoặc nhẹ nhàng ...

Họ - Họ ngồi trước bàn phím, họ đọc gì ?


Họ dùng thời gian của họ ra sao trước những câu góp ý, trước những tình người viết ghé đến hỏi thăm người viết ?



  Đôi khi, cảm thấy trong lòng họ là muà đông rất lạnh .



   Phải rồi . Lòng người nguội, cứng khi thế kỷ mới  của họ từ những phớt lờ, đo lường bằng những sự quay lưng .



Họ viết ư ? Viết bằng gì với trái tim như những muà đông lạnh nhất ?




Cô đơn khi viết - là như thế .







đăng sơn.fr


( viết cho những trái tim rất lạnh ) 
 
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 16.03.2014 22:18:13
.
 
 
 



Viết để làm gì?






  " Mỗi người có lý do riêng của mình: với người này, nghệ thuật là một cuộc chạy trốn; với người kia, một phương cách chinh phục. Nhưng người ta có thể trốn vào một nơi cô tịch, vào đam mê, vào cái chết; người ta có thể chinh phục bằng vũ khí. Tại sao phải đích thị là viết, làm những cuộc trốn chạy của mình bằng cái viết?

Ấy là vì, đằng sau những ý đồ khác nhau của các tác giả, có một chọn lựa sâu xa hơn và trực tiếp hơn, chung cho mọi người. Chúng ta sẽ cố làm sáng tỏ lựa chọn đó và sẽ thấy có phải nhân danh chính sự lựa chọn phương cách viết đó của họ mà ta cần đòi hỏi nhà văn phải dấn thân..... "

Read more: http://viptruyen.vn/...l#ixzz2w8SWsKas







  Đọc bài  dịch từ nguyên bản pháp ngữ của Jean Paul Sartre -  tôi ngừng ở dòng chữ : "   Mỗi người có lý do riêng của mình: với người này, nghệ thuật là một cuộc chạy trốn; với người kia, một phương cách chinh phục. ..."


Tôi không nghĩ Nghệ Thuật là một cuộc chạy trốn . Không và KHÔNG .   




Tại sao phải chạy trốn ?  Trốn đi đâu ? Đào tẩu như thế để làm gì ?


   Ta có thể thích thú chấp nhận hoặc phủ nhận khi đứng trước một tác phẩm gọi là  "  Nghệ Thuật " vì  cảm quan cá nhân  riêng của mình ( Cái TÔI với độ nhạy cảm và quan niệm riêng biệt đối với nghệ thuật )


  Nghệ sĩ là người dùng cảm quan để sáng tạo theo một hình thức riêng biệt và một khi đã đưa tác phẩm của mình đến quần chúng, người nghệ sĩ phải chấp nhận những lời khen chê . Người ta có thể đón nhận bằng sự hoan hỉ (   Không khen tíu tít một cách  tán dương kiểu quá đáng  ) hoặc có thể hờ hững quay lưng .


Tác phẩm của người sáng tạo  để lại một ấn tượng gì ?


Một bức họa khác với một bức ảnh chụp ( Họa gì ? Chụp gì ? Và ra sao ? )

Một bài văn xuôi khác với một bài thơ cô đọng ( Viết gì ? Hình thức viết ra sao ? )


Giữ lại trong tâm khảm   là một cách nhận định riêng .


Có nhiều khi, tất cả những viện giải thấy không cần thiết . Một Jean paul Sartre hay là 10 Picasso cũng không phải là những định mức cho nghệ thuật . Họ là họ - Và ta, ta nhận được điều gì ?



  Trong văn học  nghệ thuật, thiết tưởng ,cũng có lắm kẻ dở hơi .








đăng sơn.fr 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 16.03.2014 22:27:56
.
 
 
 



VIẾT CHO NHỮNG CÁI TÔI -









Có tay triết gia kia đứng ở bục gỗ giảng bài, ngứa mồm hỏi học trò :



- Này ! Hãy nói cho tôi biết : Anh là ai ?




Thằng học trò há hốc mồm, viết cái tên của mình trên giấy ,đưa cho thầy .


Thầy gằn giọng :


- Trò có hiểu tôi hỏi cái gì không ?





Thằng học trò muốn gật đầu lắm nhưng nghĩ lại nó lắc đầu . Nó cắc cớ chơi thầy, nó hỏi lại :


- Thầy là ai ?




Ông thầy lắc đầu, quay lưng lên bảng ; giảng tiếp bài Thân Phận Con Người .



Lúc thầy huyên thuyên như thế . Có những tiếng ngáp dài . Mây bay lưng lửng ngoài cửa lớp . Thằng học trò bỗng nghĩ đến một cái " tôi " khác . Cái " Tôi " ấy mặc áo dài trắng muốt, tôi ấy có đôi mắt hạt dẻ xinh xinh, vai tròn, dáng tha thướt hay đứng đ
i nó ở cổng trường - Như thế, nó thoát hồn quên cái " Tôi " lẩm cẩm của ông thầy đang bụi bậm trên bục gố và bảng đen .




Thằng nhỏ chờ tiếng chuông reo tan giờ học, nó gặp con bé kia, nó nói :


- Anh chán ông thầy triết của anh , mai mốt làm nhà văn, anh sẽ viết một bài truyện ngắn để giết ông ấy . Giết xong, anh sẽ quên những câu hỏi quái ác của ông ta .




Con bé trố tròn con mắt , không hiểu .




...






Đã bao năm trôi qua . Thằng nhỏ lớn lên làm đàn ông . Nó không gặp lại thầy cũ c
ủa ngày áo trắng . 


Một hôm, muà đông, rời hãng, tạt vào một quán cà phê trốn cái lạnh . Đọc mẫu tin trên tờ báo ngày hôm qua,đọc đến chỗ loan tin : " Cái ông ăn mày , không gia cư ở đầu cầu đã vừa chết lạnh . Nghe nói thời xưa, ông đã là một thầy dạy triết " -



Tự dưng , đọc xong, nhớ lại thầy cũ, đàn ông rời quán , đi dọc theo bờ sông lạnh ngắt . Lòng thầm gọi thầy cũ : " Bây giờ, em biết em là ai rồi, thầy ơi ! Hy vọng ,có ngày em gặp lại thầy để trả lời câu hỏi của thầy năm xưa : Ngươi là Ai ? "












đăng sơn.fr
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 02.04.2014 23:12:09
.
 
 



dangson.fr





Tháng Tư và Chúng Mình
 .




_________________________________









Nói cho tôi nghe đi .


Nói về những điều bạn ưa thích ở mỗi đầu tháng Tư của mọi năm ... Bạn nghĩ gì, thích gì ? Những ngày của tháng tư trở về, nắng lên , mưa xuống - Và chẳng lẽ mỗi ngày của tháng tư của bạn cũng giống như mọi ngày ? Bạn đang làm gì để tạo những niềm vui cho chính bạn ? ( Vì : Chỉ là điều rất đơn giản mà thôi , khi mình có vui thì mình mới mang lại được niềm vui đến cho người khác - và, từ đó mình tìm được những nụ cười trên môi người )



Ở đầu tháng tư này, tất cả cây lá trong vườn của tôi đã bắt đầu nở rộ . Mỗi buổi sáng, từ khoảng 6 giờ sáng, tôi mở cửa bước ra vườn và biết mình còn sống sau một giấc ngủ dài . Đứng nghe tiếng chim hót sớm, đứng nghe sự yên lặng của trời đất và ngửi mùi gió, mùi sương ......


Như thế, tôi bắt đầu cho một ngày mới . Mới như mùi thơm của ly cà phê sáng cho tỉnh ngủ, mới như một bắt đầu ở một vòng tròn của thời gian .


Có đôi khi tôi lẩm cẩm vô cùng , vì tôi sợ thời gian đi quá nhanh . Nhanh khi nhìn chàng thanh niên đứng trước mặt mình để ngỡ ngàng ,tự hỏi thầm :


- Con đó sao , con ? Đứng nói chuyện với con mà cha mỏi cổ vì phải ngước lên cao để tìm ánh mắt con .




1 mét 74 của cha chẳng là cái ký lô và nghĩa lý gì khi con đã thành một người thanh niên . Mới ngày nào, con nhỏ xíu xiu, cha dắt con đến cửa trường, cha nhìn đôi bàn chân ngờ ngợ, nhút nhát của con , hai bàn chân nhỏ bé quá trước ngưỡng sân trường thênh thang .


Mới ngày nào, như một giấc mơ đàn ông của cha, 27 tuổi, cha có con, con đỏ hỏn nằm trong nôi để cha ứa nước mắt tự hỏi: cha sẽ là một người cha ra sao ? Và cha sẽ làm gì cho các con để là một cột trụ khá vững . Ngày nào, ở buổi đầu , con đi học lớp vỡ lòng, cô giáo đã gọi điện thoại về nhà để hốt hoảng gọi mẹ con :



- Thằng bé con bà cứ khóc và kêu " Mẹ ơi " - Mẹ ơi . Nó thút thít trong góc lớp, chẳng chơi với ai . Mẹ ơi! " Mẹ ơi " là cái gì nếu dịch qua tiếng Pháp hở bà ?



Mẹ chạy đến trường, nắm tay thằng con dắt về, chờ cha đi làm về mách với cha như thế .



Cha không phải là mẹ con, cha không nắm lấy tay con, cha không ân cần thăm hỏi để sẽ làm con sợ hãi trường học và lớp học vỡ lòng . 


Cha hỏi con vì sao lại gọi " Mẹ ơi - Mẹ ơi " khi đến trường ?



Con mếu máo :


- Ba ơi ! Tại sao những đứa kia không có tóc đen giống con, tụi nó toàn mắt xanh, tóc nâu, tóc vàng , mũi cao .. ?


Cha bế con vào lòng, đặt con ngồi lên đùi cha trước gương kính , cha vuốt má con trai :


- Con thấy gì không ? Tóc cha màu đen, nên tóc con màu đen . Vì con không phải là người Pháp .


- Tại sao thế ?


Cha chỉ tay về phía mẹ con đang làm bếp . Đó là câu trả lời mà con sẽ phải hiểu . Vài ngày sau, bà hiệu trưởng viết thư, gọi cha đến văn phòng và khuyên cha mẹ nên nói toàn Pháp Ngữ ở nhà để con không phải bỡ ngỡ với ngôn ngữ của bạn học vì mình đang ở xứ Tây.



Thế là trận chiến văn hóa của cha bắt đầu . Cha cãi lại và vận lý với bà hiệu trưởng là con chỉ cần 4 tháng ở trường để hội nhập và dùng ngôn ngữ Pháp rành rọt như bạn hữu , cha nói cái lý do đa văn hóa và ta cần phải giữ ngôn ngữ của mẹ đẻ để không mất cái căn cước nguồn gốc của chính mình .



Với trận chiến ngôn ngữ ấy, bây giờ, con trở thành một thanh niên, sinh đẻ ở xứ người, và nói tiếng Việt như người việt . Âm giọng rõ ràng ( không lơ lớ ) .


Mỗi đứa con là một trận chiến trong sự giáo dục .




Trận chiến khác bắt đầu khi thằng con trai th
 hai ra đời, đến năm 4 tuổi, nó xà vào lòng lẹ , thủ thỉ kiểu dụ dỗ :


- Mẹ ơi ! Ba dữ quá, ba la mẹ . Đuổi ba ra đường đi, con sẽ lấy mẹ . Mẹ là của con .



Chẳng biết mẹ trả lời ra sao, chỉ biết là vài hôm sau, khi hết giận cha, mẹ kể lại câu nói như thế . Cha thằng bé thấy buồn cười nên khều thằng Út .



Khều nhè nhẹ thôi, vì sợ nó mích lòng . Hỏi nó :


- Này Út bé . Thằng nào đòi đuổi ba ra đường để lấy mẹ làm vợ hả ?


Út nghênh mặt, chỉ ngón tay vào ngực mình, chỗ có trái tim bé cỏn con :


- Con chứ ai . Mẹ của con thì con lấy .



- Nhưng người ấy là vợ của ba . Con muốn dành chỗ của ba sao, con trai ?





Út nhỏ xíu . Út là sao hiểu được chuyện của người đàn ông yêu đàn bà và sinh ra con cái . Con muốn lấy chỗ của cha để làm trụ cột gia đình ư ? Cha giải thích bằng thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất trần gian : Khi lớn lên, con sẽ yêu thương một người khác phái và người ấy sẽ là vợ con . Cha xin con,- Hãy để người đàn bà này là mẹ của con và cha được làm cha của con .




Bây giờ - Sau những cái gật đầu của các con, các con trưởng thành, cha thấy mình già đi theo thời gian .



Ngày hôm qua, đầu tháng tư ,thấy hai thằng con ngồi cạnh nhau ở sân vườn, mỗi thằng con là một chặng đường đời .Bà mẹ cười vui giữa nắng tháng tư , nói với người cha :


- Em hạnh phúc khi thấy chúng nó gần gũi nhau vẫn như thời xưa .





Có bao nhiêu tháng tư ngập nắng trở về .



Và sẽ có bao nhiêu tháng tư nữa để một người cha viết cho con cái với một sự ấm áp trong lòng ?



Thời gian đi nhanh lắm . Hãy để thời gian trôi đi một cách tự nhiên . Miễn là còn điều để viết . Miễn là chúng mình còn điều vui bên nhau như một khúc tùy bút cho mỗi lần xuân về .



( Như vậy đi - )





đăng sơn.fr






( Viết tặng những người cha và những người con )












đăng sơn.fr

 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 05.04.2014 01:56:29
.
 
NguyễnthịChữNghĩa - Anh cám ơn Em .










Em -


Nếu em là ánh sáng ở bàn viết mỗi khi anh ngồi gõ chữ .


Anh nghĩ là em nghe được sự lặng yên từ những ý nghĩ trở thành ý tưởng nơi anh và hiện  ra mặt chữ .


Anh dùng một phần ánh sáng, một phần bóng tối như người chụp ảnh đo độ sáng tối, nhạt đậm để viết .


Có những buổi sớm . Mưa đã rơi từ buổi đêm đầy hơi lạnh, anh thức dậy sớm, tìm nghe những bản nhạc nhẹ và anh nhớ em .


Chữ " Nhớ " không bao giờ là quá đáng khi anh định nghĩa về nó .


Hai người yêu nhau, họ rất sợ phải rời xa nhau .


Họ bịn rịn, đứng lại, bàn tay cầm bàn tay và hôn nhau . Đẹp và tội nghiệp khi ai về nhà nấy .


Có lắm lần,anh ngắm họ và quay đi với ý nghĩ rất ác tâm, ác độc như con mụ phù thủy trong chuyện Bạch Tuyết và 9 chú lùn  :


   " Cứ giả vờ, giả vịt cho ra cái điều . Cho chúng mình lấy nhau, cõng nhau về nhà, đẻ ra một lố con thì lại gõ nhau vỡ đầu, ê càng . Thôi, cứ để như thế mà yêu nhau, mà  viết văn, làm thơ tả tình tả cảnh và ra vẻ lãng mạn ... "




  Ở bên Tây, có cha nhà văn kia còn ác liệt hơn . Hắn viết quyển truyện mang tên : Tình Yêu chỉ kéo dài chừng 3 năm


..  Và đọc xong như thế thì anh chọn em làm tình nhân với cái tên là NTCN .


Như thế, tình yêu mỗi ngày nằm ở dòng chữ . Chữ bao gọn một nỗi nhớ .


Đơn giản mà thôi . Ở bàn tiệc của văn chương, người viết và con chữ chẳng bao giờ xa rời nhau .


Anh cảm ơn Em .


..



















   đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 12.04.2014 03:49:54
.
 
 
 






Linh hồn của chữ


.






Bạn thân mến.




Có khi nào bạn cười thật tươi với sự nhẹ nhõm trong lòng để viết không ? ( câu hỏi 1 )


Có khi nào bạn có cảm giác sóng đang cuồn cuộn trong óc khi đặt bút hoặc gõ rất nhanh trên bàn phím ? ( câu hỏi thứ 2 )


Và sau khi viết xong điều cần viết , tâm trạng của bạn ra sao ( câu hỏi phụ )



...



Đó chỉ là 3 trong 30 câu hỏi trắc nghiệm để các học viên điền vào khi ghi tên theo khóa Viết và Diễn Kịch Nghệ của tôi bên này . 

Thỉnh thoảng - năm khi mười họa - có tên trẻ thắc mắc khẩu cung ngược lại :

- Làm gì mà phải khó khăn đến thế ? Viết thì là viết ...




Tôi cười, suy nghĩ trong vòng 1/5 giây tích tắt rồi chìa cho cậu nhỏ tờ giấy trắng tinh :

- Bằng 4 chữ ngắn ngủi, em có thể nào tả về tâm trạng của em bây giờ không ? Tôi để cho em chừng 3 phút .


Cậu nhỏ ngần ngừ rồi lắc đầu , tôi hẹn cậu hãy về nhà suy nghĩ rồi trở lại để bắt đầu buổi học đầu tiên về phương pháp suy nghĩ và lý luận .



2.



Chuyện dễ hiểu mà thôi . Khi viết là tất cả sự chuyển động của suy nghĩ ( ý thức ! ) Nếu tôi là cậu bé ấy, khi bối rối trước một câu hỏi hơi bất ngờ, tôi sẽ đặt bút lên tờ giấy để có 4 chữ ấy : " Tôi đang bối rối " hoặc là : " Tôi đang suy nghĩ "


Câu " tôi đang bối rối " diễn tả sự khẳng định - Và câu sau tỏ sự thành thật để câu giờ , để tìm phương cách .


Viết là cách tập luyện sự suy luận, là một hành động thức thời có khả năng vực dậy tất cả những ý nghĩ có thể rất hỗn độn của mình . Một lời nói trong lúc quá chén hoặc nóng giận chỉ có tầm vóc ngắn ngủi để tạm hạ hỏa tùy theo bản tính riêng của từng người . Nhưng khi viết, ta cần phải có thời gian suy nghĩ và chọn lựa cách dùng chữ .


Sự tôi luyện trong một khoảng thời gian vừa đủ và số vốn ngữ vựng cho phép ta dùng bàn phím, dùng cây bút để cho chữ nghĩa diễn hành nhưng cần phải có lớp lang thứ tự .



Vừa rồi, tôi rất yêu cái tựa đề của một người rất trẻ : " Bài Chém Gió Cuối Cùng " . Thành thật - Dung dị ( đơn giản ) Hào khí từ câu ân hận và xin lỗi sau một sự đuà nghịch gì đó .


Trong cái tựa như thế, đã có chất thơ . Phải chi hắn làm câu thơ kiểu tốc hành như sau :




Hôm nay tôi buồn lắm
Vì đã lỡ đuà nghịch
Để bạn phải buồn phiền
Xin lỗi bạn thử xem.....





Xin lỗi và Cảm ơn là hai chữ ghép mà tôi rất yêu quý .


Xin lỗi ai đó là hành động đã tự xét mình và khẳng khái nhìn nhận sự sai lầm nào đó của mình . Thái độ khẳng khái bằng cách nói hoặc viết có vẻ khác nhau . Khi xin lỗi một người, ta nhìn thẳng vào đôi mắt người ấy và can đảm nói điều mình đã nhìn nhận .

Khi viết thì sao ?

Viết ngắn hay viết dài và làm cách nào để đối tượng hiểu rõ tâm hồn và sự chân tình của mình - Vì thế, tôi không tìm hiểu danh từ mới của " Chém Gió " là gì vì danh từ này không tìm thấy trong bộ tự điển xưa lơ của mình . Nếu cần đưa ra lời nhận xét về một câu nói, một tác phẩm của ai đó, tôi có khoảng 10 cách thức để không làm đau lòng tác giả .


( Ở một người viết trẻ, khi phải nhăn mặt ,chau mày vì cách thức hành văn của họ, tôi không muốn và có đủ tư cách làm họ đau lòng, tôi ao ước đưa bàn tay cho họ nắm, nếu họ thật tình muốn nắm )....




Bây giờ, tôi viết lời cảm ơn :


" Bạn ơi ! Tôi xin cảm ơn bạn đã dùng thì giờ đọc và nghe câu xin lỗi của tôi "



Cảm ơn là thái độ ân cần . Cảm ơn bằng sự trịnh trọng . Kẻ nhã nhặn, lịch thiệp biết bày tỏ sự cám ơn khi vui lòng , hắn quan trọng ở sự cảm ơn theo một cung cách nhận thức của sự giáo dục trưởng thành . Trân trọng và ghi dấu .


Khi được đọc một áng văn hay ( có chiều sâu và hướng thượng ) người đọc ghi dấu" Cảm Ơn " và không muốn " chém gió " - Ta dùng sự nhận định để khắc ghi . Một dũng sĩ, một kẻ sĩ phải mài đao, mài bút để có hiệu quả sau khi ý thức rõ hành động của mình .


Tất cả những luồng gió đến từ các phía tùy theo thời tiết có thể làm ta nóng hơn hoặc run rẫy vì lạnh giá từ một cơn bão . Nếu là chữ viết, tại sao ta không mong chữ nghĩa, ngôn từ của chính mình là một cơn gió dịu mát của mùa hè đỏ lửa ? Bờ ao cần gió mát hiu hiu . Nếu là một cơn bão đến từ chữ khi ta có điều nổi giận lôi đình trước những bất công và áp bức, ta nên kết hợp với những cơn gió mạnh đến từ những tâm hồn có định hướng để mong mỏi quét sạch những điều không thể chấp nhận .



Vì thế . Viết là hành động .



Tôi cảm ơn các bạn đã đọc những dòng trên , đã chia sẻ .



Xin để lại đây một khoảng trống ,có vỏn vẹn 5 chữ đẹp nhất ( ..... ) Và xin bạn hãy tự điền vào để biết bạn sẽ viết gì . Ngắn ! Gọn ! Và có sự thiện tâm .





Thân ái .







đăng sơn.fr



( Viết để cảm ơn những tấm lòng khẳng khái )

 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 18.04.2014 07:11:21
1.
 
 

Viết
Cho Người Bạn Viết .





........


<<


  Bạn ơi !.



  Trái đất này rộng lớn lắm phải thế không ? Vậy mà nghe có người nói : Trái đất tròn với cái ý ngầm là : Đi đâu rồi cũng gặp nhau . Gặp với những lời thăm hỏi từ cái bắt chặt tay nhau, thăm hỏi nhau .



Ở một chỗ trên trái đất, qua màn ảnh, có lắm lúc tôi nghĩ mình như một người đi du lịch hoặc thả bộ đi dạo qua những bản tin, những bài viết , thấy vui với những bài viết hoặc những lời góp ý dí dỏm ( khôi hài kiểu có duyên nhưng giữ được sự trân trọng nhau )


Khi đi dạo trên màn ảnh và dùng phím chữ như thế, tôi dừng lại ở  vài chủ đề của bạn và tìm thấy số vốn kiến thức rất dồi dào và tỉ mỉ của bạn , tôi trân trọng và yêu quý vô cùng chữ " Trân Trọng "   (  Theo cách hiểu của tôi thì : Trong chữ Trân ấy có nghĩa của sự quý mến và trọng nể ( ! )


Kiến thức là một tài sản vô cùng to lớn mà tất cả những của cải của thế gian này đều là phù du theo cái nghĩa của sự vô thường . Bao nhiêu của cải châu báu khi mất thì sẽ mất nhưng tài sản tinh thần và điều thâu nhận của kiến thức là cái lực từ nỗi khát khao tìm kiếm của khát vọng hiểu và biết .



Đã có lần tôi đọc và hiểu rõ sự bất nhẫn của bạn trước những nguy cơ của bao điều ngụy biện và từ cách thức biện luận riêng, bạn đã dùng thì giờ đưa ra những duyên cớ, những phản hồi minh bạch và chính xác .


  Vì thế, trong sự im lặng của chính mình, tôi đọc ( thâu nhận, ghi nhận và ngưỡng mộ )




Vừa rồi, từ một diễn đàn, khi thấy bảng ghi mục lục trên trang đầu, tôi ngỡ ngàng khi thấy tên của bạn và sự bút chiến . Bạn đã hoàn toàn nổi giận lôi đinh và dùng chữ khá nặng với đối tượng đã không biết dừng chân, dừng tay đúng lúc, đúng mực .


Nhìn theo phương diện của ngôn ngữ học  và văn hóa, chúng ta đã đụng phải những tư tưởng phát xuất ra những câu châm biếm , nghệu ngạo ,ngang ngược từ những câu viết, câu nói  chứng  tỏ sự thiếu suy nghĩ ... Đã sinh hoạt nhiều qua những diễn đàn lớn nhỏ, chính cá nhân tôi cũng đã phải hứng những loại ngôn từ mà không sao hiểu nổi cung cách ứng sử và cách thức lý luận cuả một số người .....


   Đã bao lần, tôi cũng muốn nổi trận lôi đình để tỏ thái độ . Tôi luôn yêu thích sự khẳng khái trong điều tôn trọng nhau nếu dùng chữ " đối tượng "


   Nghĩ cho cùng thì : Đối tượng của mình là ai ? Và mục đích của mình là để nhắm vào mục tiêu nào  ?  Tôi suy nghĩ và nếu cần tỏ thái độ thì tôi dùng chữ rất ngắn gọn với những kẻ có lòng gây hấn nhưng không kéo dài cuộc " bút chiến " như một hình thái của chiến tranh, vì sẽ có những a dua ở những phe phái châm ngòi  và có sự hồ hỡi -  đàn đúm băng đảng .


Tôi đành cập nhật  hình thức " một mình, một ngựa dong duỗi " tránh phiền muộn .



   Khi bạn thật sự nổi giận và " ra trận ", tôi thấy không vui và đành dùng phím chữ để làm dịu bạn lại .



  Thế thôi . Chữ và nghĩa vẫn có những cơ duyên và số mạng của chúng . 



Hãy bình tâm và dùng nguyên tắc của một kẽ sĩ .



  Mong là như thế với sự chân tình nơi tôi - Kẻ âm thầm viết trong một thứ ánh sáng rất ấm .




  Chúc bạn lấy lại sự bình thản.









   đăng sơn.fr

( ViếtĐểGiữLạiNhau ) 
 
 
 
 
 
 
.

< Sau bức thư trả lời và chia sẻ tâm tình của Bạn - Tôi trả lời bạn :







"


Bạn ơi .



Tôi rất hiểu sự thịnh nộ và niềm bất nhẫn khi bạn viết .


Với một nguyên tắc sống theo nghĩa " trung dung ", tôi luôn cố gắng dùng câu dĩ hoà vi quý . Và tôi không kết án điều gì nơi bạn . Khi tôi dùng chữ " Dịu " là một cách ôn tồn có dung lượng xoa dịu tình thế mà thôi .



Tư tưởng phát xuất ra hành động , và vì thế tôi đã thật sự nổi giận để viết bài Thông Báo với kẻ đê tiện đã làm bẩn thanh danh và cung cách viết .


Khi đặt tất cả trọng tâm lên cơn thịnh nộ đặt để đúng chỗ, tôi sẵn sàng chờ kẻ đê tiện ra mặt và viết thể loại " bút chiến " / Tôi thật sự khinh bỉ kẻ lấp ló trong bóng tối và gây trò cười kiểu hạ đẳng tận cùng .



Ở đời này, chúng ta đã đi, đã sống và đã gặp chúng .


Xin bạn hãy vững niềm tin và nhận rõ tình cảm và niềm tin tôi đã giữ gìn từ bạn .




Trân Trọng .


Bạn anh ở nơi xa với nhịp tim khi viết .



''


đăng sơn.fr

 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 23.04.2014 22:21:29
.
 

thư từ Nơi Xa






1.






Thân ái chào bạn đọc .




Trước hết là chào HatLinh, chủ nhân của topic và để không làm loãng chủ đề thì xin tải lại nguyên văn bài đã tải đăng :














NHỤC QUÁ - NGƯỜI VIỆT BỊ TẨY CHAY TẠI HỘI CHỢ HỒNG KÔNG _










Một nữ doanh nhân vừa trở về từ hội chợ quốc tế tổ chức ở Hồng Kông, điều chị ấy chia xẻ là cảm giác xấu hổ.




Đã bỏ ra 500 đô la Hồng Kông mua vé vào tham quan, với cái phù hiệu ghi... rõ người Việt Nam trên ngực, bỗng nhiên chị bị chặn lại ở cửa vào gian hàng của một công ty kỹ thuật của Đức, trong khi thành viên của đoàn là người Nhật thì vào tham quan thoải mái. Nhân viên của công ty này thẳng thừng thông báo không tiếp đón người Việt.


Sau trao đổi, một bạn Nhật cùng đoàn đưa cho chị cái phù hiệu ghi là người Nhật để chị có thể vào xem các sản phẩm quan tâm. Tuy nhiên, sự trục trặc đó đã lấy hết sự hưng phấn nhiệt tình nơi nữ doanh nhân này.


Chị định gặp ban tổ chức hội chợ để làm cho ra lẽ chuyện phân biệt, nhưng đã phải ngừng ý định khi người của gian hàng nói rằng, họ không hoan nghênh người Việt bởi vì đã xảy ra nhiều chuyện phức tạp, trong đó có chuyện "ăn cắp". Hai từ ấy làm cho một người Việt đang ở nước ngoài giật mình. Nỗi xấu hổ đã ngăn chị phản kháng!


Đã từng có rất nhiều người nói rằng, khi ra nước ngoài, họ đều từng chịu nỗi xấu hổ đó. Sau này, để tâm tìm hiểu về cái nhìn thiếu thiện chí với người Việt, nữ doanh nhân biết thêm nhiều câu chuyện về hành vi xấu của người Việt ở nước ngoài đã làm hoen ố hình ảnh của dân tộc mình.


Tại nhiều ga tàu điện của Nhật, cơ quan quản lý đã để hẳn biển ghi bằng tiếng Việt cảnh báo không nên trốn vé đi tàu, không được ăn cắp, ở đây có lắp đặt camera theo dõi! Ngay trong các resort 5 sao tại miền Trung, thỉnh thoảng vẫn thấy một thông báo bằng tiếng Việt (không có bản thông báo tiếng Anh), rằng nếu khách lấy đi vật dụng trong phòng, sẽ phải chịu trách nhiệm bồi hoàn gấp ba giá trị!


Nhiều công ty không muốn hợp tác với người Việt vì đã có kinh nghiệm về chuyện bị ăn cắp công nghệ, kỹ thuật, mà luật pháp tại Việt Nam chưa quy định chặt chẽ để bảo vệ quyền sáng chế.


Đặc biệt trong lĩnh vực viết phần mềm, không thiếu những kỹ sư công nghệ thông tin chẳng mấy chốc đã mua nhà, đi xe tiền tỷ nhờ ăn cắp bản quyền phần mềm, thêm thắt và ngang nhiên đem bán cho khách hàng khác.


Một người Nhật từng nói:


"Các anh cho rằng ăn cắp mấy đồng tiền trong ví ở ga tàu điện là rất xấu, nhưng lại rất bàng quan với chuyện đồng nghiệp mình ăn cắp bản quyền sáng tạo trị giá hàng trăm triệu đồng.


Chính suy nghĩ đó làm hại hình ảnh dân tộc các anh đó. Chúng tôi không bao giờ chấp nhận cộng tác với những người như vậy".


Mỗi người Việt đi ra nước ngoài tìm cơ hội đã bao giờ tự hỏi, mình phải làm gì để hình ảnh đất mình không hoen ố, như để lại một gia tài về uy tín cho thế hệ tương lai?


Và bỗng nhớ lại câu chuyện của một học sinh lớp 8. Cô bé ấy là lớp trưởng, nhiều năm đạt học sinh giỏi. Nhưng các bạn trong lớp đều biết rằng gần đây cô bé học sút đi, trong giờ làm bài kiểm tra thỉnh thoảng vẫn chép bài của bạn. Cuối năm học, cô bé ấy đạt học sinh giỏi, không quên chụp hình bảng điểm khoe trên Facebook.


Điều kinh khủng là hàng trăm bạn học của cô bé vào "like" dù biết rõ sự thật. Những biểu hiện thỏa hiệp với gian dối, bình thường hóa tất cả những mầm mống của cái xấu đã không gặp phản kháng ngay từ lứa tuổi mà tính cách đang dần định hình sẽ trở thành một đặc tính của thế hệ hôm nay.


Thỏa hiệp với sự dối trá là điều nhiều người đang làm, để chứng tỏ mình rộng lượng, nhân hậu, biết yêu thương. Sự nhầm lẫn lung tung các khái niệm không chỉ xảy ra ở những học sinh trung học, mà nó còn quẩn quanh biểu hiện trong lối sống của người trưởng thành.


Các mạng xã hội còn cổ vũ thêm sự thỏa hiệp đó, cho con người thỏa mãn với cái màu mè giả tạo, tiếp tay cho sự thành công nhanh chóng nhờ bất cần giữ đạo đức!


Không giật mình với hiện tượng xấu, cái xấu sẽ bám vào và trở thành đặc tính đại diện cho dân tộc mình. Sự cố nữ doanh nhân nói trên gặp phải ở hội chợ Hồng Kông mới là hồi chuông cảnh báo, thức tỉnh một nền giáo dục mang nặng lý thuyết!








BÍCH HỒNG


MT
















2. 




Phần thứ 2 để trả lời Họa mi .







Khi em đã có lòng gửi lời chào anh .




Bây giờ thì anh trách nhè nhẹ em vài điều - Và hy vọng em không mích lòng .






Như sau :




Anh thấy em đã quá đáng khi gọi một kẻ vô thức, vô học bằng chữ " Thằng " sau bài nhục và nhột .




Anh nghĩ là em Họa Mi và cô giáo Aka đã quá đáng khi đẩy một bộ óc non kém đến chỗ chẳng đặng đừng vì hắn phải gắng sức suy nghĩ cho dù không đủ trí tuệ và sự thông minh tối thiểu khi nói đến chữ NHỤC .






Và các em đã không hiền hoà như anh AnhHoaNhạt để thuyết giáo với sự trầm tĩnh .






Và anh nghĩ là các em cố tình đẩy đối phương vào một thế bí chẳng đặng đừng để lộ rõ sự non kém của cá nhân .






Họa Mi đã nhắc đến sự trở lại của anh . Và may mắn thay, anh nhận đưọc hồng ân là danh từ " Ráo Sư " và sự khinh miệt từ một kẻ mệnh danh là biết đọc và biết gõ chữ như thần trên phím .






Thông thường thì anh sợ phí chữ nghĩa khi giảng bài và động thủ . Ở các khoá dạy kịch nghệ và tâm lý bên này của anh, anh không phí lời nếu đụng phải những học viên thuộc loại yếu tinh thần và trì trệ ở khả năng nhận thức .






Chỉ cần vài cử chỉ, vài câu nói là kẻ đối diện chứng tỏ được nhân tính và phong cách của mình .






Trong một cuộc bàn bạc tranh luận , điều đầu tiên là lắng nghe, thu nhận để dùng thì giờ phân tích điểm cần thiết và dùng trí óc để mổ sẻ vấn đề .






Vận diện vấn đề theo kiểu vơ đũa và hàm hồ chỉ chứng tỏ sự ấu trĩ và không đủ trình độ học hỏi sau khi phải quan sát để có đầy đủ các yếu tố mà bàn bạc thực hư .










Hãy để anh kể một câu chuyện nhỏ cho Họa Mi và các bạn nghe :








" Cậu trẻ học viên đã vắng mặt sau hơn 5 tuần ở lớp tối - khóa dạy viết và diễn kịch .






Hỏi cậu bé :




- Tại sao ?




- Vì tôi phạm tội ăn cắp ở siêu thị và tôi bị nhục . Tôi lỡ tay trộm ba quyển sách nói về kinh tế và triết học .






- Bỏ qua đi . Em trở lại học là tôi mừng .





Cuối giờ học, thằng bé đi ngang , tôi đưa cho thằng bé một cái phong bì , trong đó có một cái ngân phiếu nhỏ . Tôi nói : - Em cầm lấy để mua sách . Tôi tặng em .






Thằng bé tóc vàng, mắt xanh chớp mắt :




- Thầy định mua cái Nhục của em sao, thầy ?




Nó ứa lệ . Và tôi thấy nó sạch và trong lành hơn tất cả những đứa mệnh danh là trí thức đã ăn trộm , ăn cắp khác .








---








Đó là cung cách mà tôi muốn dạy lại cho đối thủ của Họa Mi và Aka . Nếu hắn là đồ đệ của tôi bên này,tôi sẽ nhìn rất sâu vào mắt hắn để hỏi ,thẳng thừng :




- Ngươi có hiểu thế nào là danh dự và biết dùng chữ để viết hay không ?






Nếu muốn học hành tử tế và biết thế nào là trí lực thì hãy rời bàn phím ,thay vì viết ba cái lăng nhăng , vô ý thức . Hãy đến các cô nhi viện thăm trẻ con bất hạnh . Hãy đến với những người già yếu, thiếu thốn để ủy lạo và thăm hỏi .








Biết đâu, cái nhân tính và tư cách làm người được khôi phục để khỏi làm đàn ông không biết nhục .
















...










Vài hàng thăm gia đình NCD .






đăng sơn.fr




- Một người Việt không chịu NHỤC .
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 25.04.2014 15:06:27
.
 








ĐỊNH TÂM KHI VIẾT.




__________________________________________________ 







Thử đặt mình vào chỗ đứng của người khác là một hành động đến từ tâm thức phải có ở một người viết .



Khi viết xong, ngồi trầm tĩnh đọc lại xem mình đã nghĩ gì, viết gì và có " quá đáng, quá bạo lực " khi đẩy đối phương đến một vị trí phải giận dữ và phải dùng đến những ngôn từ rất thấp hèn để bày tỏ phản ứng ?




Vậy thì tôi thử đặt mình vào hoàn cảnh và thế đứng của đối phuơng xem sao ?




Tôi ( cái tôi đầy tự ái và cao ngạo vì bản ngã ) có thể đặt vài câu hỏi trong nỗi hoang mang :


- Tại sao kẻ kia kiếm chuyện và gây sự ? Có mắc chi đến hắn mà hắn lên tiếng kiểu chua cay ?


- Hắn lấy tư cách gì để hạ thủ ? ( Thù oán chăng hay là vì sự nhỏ nhen xảy ra từ tâm khảm ? Hắn ngu dại và điên chăng ? )









Những câu hỏi tự hỏi ấy loay hoay và đưa đến chuyện nóng mắt, nóng mặt để nhất định phản ứng ra mặt và triệt hạ đối phuơng đã trở thành đối thủ của chính mình .




....


Trong những ngày qua, từ một chủ đề về chữ " NHỤC ", tôi thấy mình quá đáng , đã nhầm lẫn vì xem một người biết đọc, biết viết là đối tượng của mình và đã viết vài bài để đẩy đến việc phản ứng gay gắt của người trong cuộc . Và tôi trở thành nạn nhân của sự phỉ báng với thứ ngôn từ mà chưa từng bị đối thủ hay đối phương, đối thủ nào đã viết hay đã nói .



Tôi chấp nhận những ngôn từ rất hạ đẳng ấy vì thông cảm để hiểu được vết thương mang niềm tự ái .



Làm sao mình có thể làm cho một người thiếu căn bản giáo dục ( cho dù là đã làm thơ, viết văn ) hiểu được sự tự trọng và niềm tự hào của một kẻ cầm bút ? 


Làm sao mình có thể cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác của cái Nhục của một tinh thần biết tự giác của một trình độ dân trí ( Trình độ dân trí đòi hỏi phải có một quan niệm đứng đắn trên mặt đạo lý và thể diện của một dân tộc, một đất nước ) ?



Khi viết . Ta không nên chọn người đọc và biến họ thành đối thủ của mình .



Có khả năng thuyết phục không là một sự thử thách rất lớn của người viết .










đăng sơn.fr




dangsonfr.blogspot.com
 
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 25.04.2014 16:04:40
.
 
 
 
 





VIẾT 
để thử DỊU DÀNG .










__________________________________________________ ________












Một vài nguời đọc, có thể xem những bài viết của tôi là một khán đài như kiểu so găng đập nhau . Và chờ đợi kết cuộc .








Khi dùng chữ " Khán Đài " ,tôi sực nhớ đến đoạn cuối của cuốn phim tên Mãnh Hổ Quá Giang " thời Bruce Lee - Lý Tiểu Long : " Sau khi hạ gục đối thủ, vai chính LTL đã lại gần cái xác võ sĩ và nhặt cái áo, thận trọng úp lên mặt tử thi như một niềm trân trọng tài năng "






Hình ảnh này đã bám theo tôi trong suốt những năm tháng làm việc và sống ở quê người .




Đã có những sự việc, những câu chuyện đã làm tôi nóng mặt và suy nghĩ như sau :








* Ở bãi đậu xe ngoài chợ, tôi vừa để đèn cho xe chạy vào chỗ trống thì một chiếc xe khác nhào đến, ngang nhiên chiếm chỗ đậu mà tôi đang chờ . Chưa kịp phản ứng gì thì nghe tiếng dõng dạc của một ông cụ tóc bạc phơ .






Ông trầm giọng bảo cậu thanh niên ngang ngược ấy qua cửa kính xe hơi:


- Rời chỗ lập tức . Chỗ này của ông kia .






Tên nhóc riu ríu rời chỗ , không trả lời một câu nào .




Tôi cám ơn ông cụ .








*


Đang lấy chỗ đậu xe thì một chiếc xe dềnh dàng khác phóng đến, xém húc vào người đàn bà mang thai , bà tránh sang một bên với chiếc xe đẩy .




Người đàn bà đang có thai ấy là vợ tôi .




Tôi ấn sát cản xe mình vào đít xe của gã đàn ông người Pháp ăn mặc chỉnh tề ( veston, cà vạt ) và trầm giọng :




- Xuống xe và lập tức xin lỗi bà vợ tôi .




Gã trung niên lắp bắp, kinh ngạc để xin lỗi người đàn bà mặt đang tái xanh vì sợ .




Tôi bảo ông ta :




- Tôi có thể nhường cho ông một chỗ đậu xe, nhưng nếu ông đụng và làm thương tích đứa con trong bụng của vợ tôi thì tôi sẽ giết ông ngay tại chỗ khi tôi nổi điên .




Và ông ta hạ giọng, xin lỗi lần nữa .






Còn rất nhiều chuyện khác xảy đến trong cuộc đời còn nguy kịch hơn thế nữa . Nhưng mà thôi . 






Khi viết, tôi không thể nào cứ viết kiểu khốc liệt . Với một cậu học trò có cá tính hoang đàng, du côn, ngỗ nghịch, sau khi đụng nó, tôi có thể dịu lại, nhẹ nhàng chờ nó hạ cơn và bảo riêng với nó :




- Đi ra đằng kia với tôi, tôi mời em ly nước và ta vui vẻ trở lại với nhau .




Tôi để thằng bé chọn một chỗ ngồi để có thể trò chuyện và lắng nghe nó . Tất cả mọi việc đều có nguyên nhân chính cho dù là thầm kín, trắc trở .




Thằng bé có thể hằn học tuôn điều bức xúc, có thể nói chuyện chống lại gia đình, xã hội, chống lại tất cả những định luật và quyền hạn trong một lúc hoảng loạn và bất mãn muốn nổi loạn .


Sau khi nó lấy lại bình tĩnh, tôi muốn vỗ tay lên vai nó để nói :




- Em muốn du côn thi cứ du côn . Nhưng để trở thành du đãng thì đừng vì khó lắm . Du đãng hạng gộc , có ý thức khác với kẻ côn đồ . Du đãng biết ý thức thì không giết người và không hiếp đáp người già, trẻ con ..... vì có nghĩa khí và có khoảng 65 % phần còn lại của lương tri .






Tôi đã gặp nhiều tay anh chị du đãng trong đời qua việc làm . Và lắm khi , hiểu được câu chuyện tại sao trở thành du đãng, tôi có sự dịu dàng hơn .






Vì thế, tôi tiếp tục viết .














đăng sơn.fr
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 28.04.2014 14:44:02
.
 
 
 
Chiều sâu ở mỗi người viết
......






Biết rất rõ khi mình cần gì để đọc ở một bài viết qua bất cứ thể loại nào . Khi đọc, có thể chúng ta bị thôi thúc, cuốn hút vì một cái tựa có vẻ " dữ dội " như một hình thức quảng cáo món hàng .



Một món ăn có cái tên đẹp, một quyển sách, cuốn phim hoặc một người viết có cái tên đẹp thì dễ thu hút ( Cứ tạm xem là như thế đi )



Hẳn là đã có lắm lúc bạn nhận được một món quà được gói, và có cái nơ tuyệt đẹp . Bạn háo hức lắm trước khi mở quà - Phải vậy không ?




Thì đây - Món quà :





Ở cái bao bọc bên ngoài, tôi cẩn thận cài mẫu giấy có chữ " Warning " Cẩn thận - cảnh báo - Vì món quà này có hai nghĩa : Nghĩa Đen và Nghĩa Bóng .



Quà là một hiện vật, có thể có giá trị hoặc không hề có một giá trị nào đối với bạn - vì lẽ : Tôi không là bạn với những ý thích riêng của bạn . Tôi chỉ có một tấm lòng để gói quà tặng bạn mà thôi .



Mở gói giấy , bạn sẽ nhìn thấy những dòng chữ tượng hình viết bằng những ngón tay trên phím chữ . Và có sự thận trọng . Theo tôi thì chữ nghĩa, nếu có sự trân trọng khi dùng nó là một món quà ( tinh thần ).


Khi chọn một bài viết của một tác giả để đọc, tôi có sự thích thú, đọc chậm rãi để tìm thấy một luồng ánh sáng , tôi gọi đó là ánh sáng của tâm thức . Một người chẳng may bị mất ánh sáng ở đôi mắt, vẫn có thể viết trên một bàn phím đặc biệt và dùng thứ ánh sáng của tâm hồn để viết ( Miễn là biết rõ ràng là mình đang viết gì ? Viết ra sao ? )



Có những bài viết kiểu văn nói đã làm tôi thất vọng . Vì sao thế ? Văn nói là một phương thức tùy theo sự suy nghĩ nhanh hay chậm và tùy theo cảm quan để nói, để đối ứng . Văn viết là một chuỗi suy tưởng cần sự mạch lạc và cần một độ sâu qua các hình thức ẩn ngữ, đảo ngữ và phản ngữ ....



Viết văn về lý luận thì tốc độ của chuỗi suy nghĩ phải ngắn nhưng đầy đủ từ sự liên kết giữa cách so sánh, óc phán đoán và lòng bày tỏ sự khát khao tìm định lý của sự kiện . Điều này đòi hỏi sự truy tầm tất cẩn trọng, sự mày mò nghiên cứu và một kiến thức nào đó để làm căn bản . 

Viết văn loại tùy bút thì rất khác, viết từ những cảm giác nhất thời về tâm trạng và dùng vốn từ ngữ vựng để diễn đạt nhưng cần sự trôi chảy để chuyển tiếp như dòng suối xuôi chảy .


Ở văn chương luôn có sự trải nghiệm của tuổi tác để có một độ dày ( chiều sâu của kinh nghiệm )




Tôi đã đọc những bài viết của những người còn rất trẻ và xem đó là những món quà khi tìm thấy sự trong sáng, nỗi niềm ao ước ( hoài vọng ) và những chiều hướng tích cực của tâm hồn muốn hướng thượng .


Những món quà này đã làm người đọc sung sướng và chiêm nghiệm vì có giá trị riêng biệt .



Hình ảnh của một người đàn ông đi tìm con mèo đã bỏ đi khi người bạn đời đã khuất . Ở ô cửa ngập ánh nắng đó có một món quà không nhỏ ( Món quà của cảm giác cô đơn đến tận cùng ! )


Hình ảnh của một cậu bé loay hoay trong vòng 7 năm trời để đi tìm một hướng đi là hình ảnh của một món quà mà tôi, kẻ đã đi, đã vấp ngã tìm thấy lại chính đó đã là hình ảnh ngày xưa của mình . 

Món quà tượng trưng trên những dòng chữ ấy đã đưa tôi đến hình ảnh của một cô nhỏ thăm thẳm nhớ đến mẹ sau bao năm tháng đau khổ và cô đã trải lòng trên trang chữ . Nó làm tôi buồn bã và ướt ở đôi mắt trước màn ảnh vi tính .



Khi đọc xong, tôi thừ người và viết rất nhanh khi đặt chính mình vào hoàn cảnh của một người cha thấy con gái mình vò võ . Mình khóc, nó cũng khóc . Nó chờ mẹ nó khi nó thiếu tình của mẹ .


Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Sao mẹ bỏ con mà đi ( ! ? )



Tôi viết truyện ngắn mang tên " Đừng Khóc LYLY " với giọt lệ chảy dài trên má . Tôi ủy mị vì quá mềm lòng đấy ư ? Tôi không từng bị mẹ bỏ rơi ở tuổi niên thiếu nhưng khi đọc câu chuyện ấy, tôi thấy con bé ấy, nó cũng là một món quà để tôi có thể khóc khi viết .



Ở những trang viết rất trẻ, ở một dạng viết kiểu phóng sự cho một buổi gặp gỡ, tôi đọc đến đoạn con bé kia nhỏ xíu xiu, rụt rè ít nói khi đến họp mặt, nó im rơ , quan sát rồi lễ phép ăn nói kiểu thận trọng , con bé lấy cái tên như con trai ( NamLyNguyệt ) - Và tôi cũng đã thử đi tìm một món quà vô hình từ con bé xem nó đã nghĩ gì - Viết gì ở bài viết nhật ký mang tên " Không An Phận " ?



Tôi lấy cảm hứng từ cái tựa " Không An Phận " để đẩy con bé đến một chiều hướng tích cực hơn khi dùng hình ảnh của Steve Jobs khi tung ra những sản phẩm đầy kỷ thuật mở đường cho sự cạnh tranh của bao đối thủ ) Một Bill Gate không cần nhiều bằng cấp . Một Richard Anderson từ một chân bán điã hát trở thành người cầm đầu của thương hiệu Virgin Megastor . Khi nhận món quà tinh thần ấy của tôi, con bé ấy không biết rằng là tôi đã nghiên cứu cách hành văn và sự sáng tạo của nó khi nó đẩy một dấu phẩy, một dấu chấm để làm sáng tỏ câu văn .


Kỷ thuật viết là một sự sáng sủa trong câu viết . Là một trong những dấu chấm, dấu phẩy hoặc là một dấu gạch để ngắt câu . Sự linh động trong cách thức diễn đạt ngôn từ là những then chốt đẩy người viết đến đơạn đưòng tạm gọi là thành công .




Chữ WARNING có một ý nghĩa rất ngầm .



Tôi đã e dè khi dùng chữ Warning như một hình thức nổi giận khi thấy, khi đọc những lời lưu ý có vẻ kiêu căng, trịch thượng từ một kẻ học thức . Có học thì nên suy nghĩ và hạn chế sự kiêu ngạo và cung cách trịch thượng của mình . 


Tôi không dùng chữ viết và những món quà ngụy trang để biến đối tượng và đẩy họ thành đối thủ của mình . Làm gì đế nỗi phải khốc liệt khi phải dùng chữ ? ! Trong ý nghĩa khẳng khái phải có sự trân trọng khi dùng chữ để viết hoặc để tỏ thái độ . Chính thái độ viết là phong cách riêng. Viết là một món quà.



Hãy biến chữ nghĩa của mình là món quà cho người, cho đời .




Bạn hãy xóa chữ " Warning " của tôi đi khi mở và đọc xong " món quà " này ,.


Từ một nụ cưòi rất ấm áp của bạn



...





đăng sơn.fr










dangsonfr.blogspot.com






 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2014 15:15:20 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 30.04.2014 12:44:04
.
 
NGÔN TỪ .






Theo một đường dẫn, tôi đọc được một bài viết hay . Đặc biệt .


Xin được tải lại để có thể viết sau đó :






oOo




" Chẳng lẽ phải có luật bản quyền phong cách ?




Có lẽ với những người chăm đọc, chăm viết, hoặc đơn giản là quan tâm tới văn học, thì việc đạo văn đã là một vấn đề gây khó chịu suốt bao lâu nay, đặc biệt là với văn học mạng thì lại càng phức tạp. Bây giờ, người ta không đạo nguyên bài, nguyên đoạn, nguyên câu nhận xét như ngày xưa nữa, những “người cầm bút chưa tạo được phong cách của mình” đã tinh tế hơn trong việc “mượn ý tưởng của người khác”. Đó đôi khi chỉ là “mượn” 1 từ.


Vâng. Chính xác là MỘT từ.


Bạn có thể ngạc nhiên và bất bình. Tiếng Việt của chúng ta được các tổ tiên từ xa xưa đặt nền móng hình thành mà phát triển, là thuộc sở hữu của tất cả mọi người, đâu riêng ai. Từ ngữ cũng tự thế mà được sinh ra trong quá trình sinh hoạt, trao đổi ngôn ngữ giữa cộng đồng, vậy hẳn nhiên là ai cũng được dùng, ai cũng có thể đem vào tác phẩm của mình, vậy tại sao lại có thể loại “đạo MỘT từ”?


Đúng là thế các bạn ạ. Tiếng Việt chẳng của riêng ai. Từ ngữ chẳng của riêng ai. Nhưng cách sử dụng từ ngữ thì lại có.


Từ Tiếng Việt của chúng ta có một đặc điểm là, có thể biến chuyển rất nhiều nghĩa, cùng một từ có thể sử dụng ở nhiều vị trí khác nhau trong câu, diễn đạt được nhiều cảm xúc, trạng thái, hiện tượng khác nhau. Đó là tùy vào khả năng, cách tiếp nhận và ngụ ý của người viết. Vậy nên Tiếng Việt luôn được làm mới, biến hóa, mở rộng dưới ngòi bút của các tác giả. Như chúng ta học văn đã biết nhiều đến cách miêu tả chuyển đổi cảm xúc, những vế so sánh độc đáo,… là biểu hiện phong phú của từ ngữ.


Có những từ/cụm từ vì được sáng tạo “đặc biệt” nên trở thành “nhãn tự” của tác phẩm, hoặc trở thành phong cách riêng của người viết, chỉ có thể xuất hiện trong tác phẩm của người đó mà thôi. Ví dụ như, chỉ có Huy Cận mới có “trời lên sâu chót vót”, chỉ có Xuân Diệu mới có “tuần tháng mật”, chỉ có Thảo Dương Kẻ lãng du mới có dùng tính từ “miên miên”, chỉ có Bích Hà mới có “Em, người con gái vô hạn”, chỉ có Kawa Thiên Chân mới có “những ngày lấp lánh”. Lúc này, những cách dùng từ đặc biệt như thế không thuộc sở hữu của chung kho tàng ngôn ngữ cộng đồng nữa, mà trở thành tài sản riêng của người sáng tạo ra.


Quay trở lại với chuyện đạo văn, quả thực, nói những người “mượn 1 từ” là “đạo” thì hơi quá, có lẽ, nhiều trong số họ chỉ đơn giản là bị ảnh hưởng bởi lối viết của tác giả, ảnh hưởng một một từ đặc biệt gây ấn tượng nào đó. Nhưng có lẽ, họ đã thực sự không hiểu bản chất của sự việc.


Để có một từ/cụm từ hay, độc đáo, mang nhiều ý nghĩa, thì tác giả phải bỏ ra nhiều chất xám suy nghĩ lựa chọn, sử dụng cái mà người ta vẫn hay gọi là “kĩ năng điều khiển các con chữ”. Và “nhãn tự” đó thì có khả năng tượng thanh, tượng hình một cách ấn tượng, thể hiện một cảm xúc đặc biệt hoặc là tạo dấu ấn khó phai cho tác phẩm của tác giả. Cũng đôi khi, đó là những từ quen thuộc nhưng được người viết sử dụng khác đi. Tôi biết có nhiều tác phẩm, khi đọc xong, người ta chỉ để lại trong lòng đúng 1 từ/cụm cừ, và sẽ không bao giờ quên từ/cụm từ đó là thể hiện của tác giả nào.


Có thể nhiều người sẽ “biện minh” là không phải có ý “mượn”, mà là đọc tác phẩm của ai đó, bị “nhập” một từ đặc biệt nào đó, và vô tình sử dụng nó trong tác phẩm của mình. Thực ra, như đã nói, có những từ/cụm từ “cộp mác” của riêng một ai đó, nên khi viết nó ra, nếu bạn đã từng đọc bài viết của người đó, chắc chắn bạn sẽ liên tưởng ngay tới họ. Còn nếu không, nếu bạn thực sự hiểu nó theo một cách khác và dùng nó theo cách của bạn, thì không phải là “mượn” nữa rồi, từ đó là của bạn. Như từ “bản thể”, trong các tùy bút/fic của Kawa, nó để chỉ một nhân cách cụ thể nào đó tồn tại trong một thể xác, và “bản thể” đó là bất biến, mỗi giờ phút trôi qua, trong bạn là mỗi bản thể khác nhau, và như thế, trong cuộc đời mình, con người có hàng tỉ “bản thể”. Còn dưới ngòi bút của Đan Đan, nó để miêu tả “cái riêng biệt, tính cách riêng” của mỗi người (có lần bạn ấy tâm sự là bạn ấy dùng từ này vài lần nhưng cảm thấy không thích hợp cho lắm , nên không dùng nữa).


Cách dùng từ là một thói quen, xuất phát từ tính cách, bút lực, cách cảm nhận của mỗi người, có người thường dùng từ ngữ hoa mĩ, có người lại viết chân phương thôi. Từ đó mà tạo nên phong cách của mình.


Mà bạn “mượn” từ đặc biệt thể hiện phong cách của người khác, không phải là đã “mượn” phong cách của người ta hay sao?


Chẳng lẽ phải có luật bản quyền cho phong cách?


Phải nói gay gắt như thế là bởi vì hãy thử đặt mình ở vị trí người sáng tác. Một từ mình dùng cả tâm hồn để cảm nhận, để đặt nó vào trường ngôn ngữ của mình sao cho thật hay, thật ấn tượng, thật giàu cảm xúc, mà cuối cùng lại bị một ai đó khác bê vào văn của họ một cách khập khiễng. Ở đây tôi chưa nói là người ta viết có hay có sâu sắc hay không, nhưng từ /cụm từ không phải do mình sáng tạo ra, không hiểu được hết các lớp nghĩa của nó, mà cứ cố ép nó vào với những từ ngữ khác của mình, thì sẽ bị lệch tông, bị lạo nhạo, như con mèo giữa bầy chó vậy đó. Và như vậy không phải đang làm giảm độ hay, độ tinh tế của từ hay sao?


Bạn tin hay không cũng được, nhưng những gì bạn viết ra có “mùi” của bạn đấy. Nó lưu hương trong từng con chữ, từng dấu câu. Và chắc chắn là chả ai muốn bài viết của mình lại có “mùi” của người khác rồi.


Văn hóa đọc-viết giờ đây chủ yếu là dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, tôn trọng tác phẩm và tác giả của nó, cũng như đang tôn trọng chính mình. Bạn cẩn thận đề tên mình dưới bài viết khi post lên bất cứ đâu, thì cũng nên cẩn thận đề tên tác giả của tất cả những gì mình post không phải là của mình. Hoặc, đơn giản là đôi dòng chia sẻ ở phần Author note, nói cho người đọc biết là bạn đã mượn cái gì đó của ai đó (tốt hơn nữa là đã được xin phép tác giả). Tất nhiên cũng phải nói là chuyện “ý tưởng lớn gặp nhau” thì không hẳn là không có, nhưng trường hợp này CỰC KÌ hiếm, và phải chắc chắn là 2 người viết chưa hề đọc và bị ảnh hưởng bởi nhau, và cho dù có trùng hợp đi chăng nữa, thì phong cách riêng cụ thể của mỗi người vẫn được bộc lộ rõ nét. (Vì chuyện bị ảnh hưởng đến mức dùng cả từ ngữ và cách nói của người khác thì chỉ gặp ở những người chưa tìm được phong cách cho riêng mình mà thôi).


Cuối cùng là một vài điều muốn chia sẻ.


Việc tìm được cho mình một phong cách riêng, một lối viết không trùng lặp với ai khác, không phải chuyện dễ. Nó đòi hỏi sự rèn luyện bút lực chăm chỉ, sức sáng tạo hoạt động thường xuyên, và thái độ nghiêm túc với viết lách. Còn nếu bạn không phải là người gắn với văn chương hay có ý định lâu dài với bút giấy, mà chỉ là muốn viết để giải tỏa tâm trạng nhất thời, để lưu lại một cảm xúc đặc biệt, để kể cho mọi người một sự kiện trong cuộc sống (như viết blog, nhật kí, thư, …. hay thậm chí là status của yahoo, facebook,…), thì không cần để ý quá nhiều đến câu chữ. Cứ để ngòi bút của mình được tự do mà viết, mà bộc lộ, nghĩ được cái gì viết ra cái đấy, rồi sau đó chỉnh sửa lại một chút cho hợp lí. Không cần quá trau chuốt, dùng những từ ngữ nặng nề hay ép những từ nào đó của ai đó vào tâm sự chân thật của mình để làm nó “có cảm giác” văn vẻ, sâu sắc; không cần cố gắng bắt hình ảnh của một ai đó để làm mình tinh tế hơn. Bao giờ cũng thế, là chính mình luôn đáng được trân trọng nhất .






by Thiên Chân.





* Nguồn từ Blog mang tên Khiết .- 27/08/ 2010





* __________________________________________________ _____





Khi đọc xong,bài ấy, ý của bạn ra sao ? Bạn đồng ý hay không đồng lòng ?








Bây giờ, đến phiên tôi viết :










....



' Bản Quyền Phong Cách ' là một lối viết tâm tình loại chơi chữ của tác giả Thiên Chân và khi đọc, thấy thú vị vì cách diễn đặt rất sáng, rất tỏ - chứng tỏ được cung cách điều khiển con chữ của riêng mình .




Ở bài viết ấy, tôi đoán được hành trình viết của tác giả ( năm tháng để đứng vững trên một cách lý luận và biện luận )






Chữ Đạo Văn - Đạo Từ nghe rất khó chịu . Và tôi không rõ là từ lúc nào đã có chữ " Đạo " quá lịch sự như thế ? Sao không dùng chữ Cõng Bài hoặc là Ăn Cắp khi nói về những tay đạo chích chuyên môn ăn cắp các tác phẩm rồi tải đăng và ký tên của mình vào thay vì đề tên tác giả ?






Ở văn học, nghệ thuật, khi nói về chuyện sáng tác thì không ít thì nhiều,người đi sau sẽ có phần nào " bị ảnh hưởng " bởi những người đi trước . Bạn có chắc chắn là khi chụp ảnh, khi vẽ tranh hoặc khi ca hát, sáng tác thơ, nhạc, sáng tác văn chương là bạn không hề chịu ảnh hưởng ( trực tiếp hay là gián tiếp ) b
i những khuôn mẫu đã có từ trước đây ?







Câu hỏi khác :






- Có khi nào nghe một giọng hát mới, bạn ngờ ngợ, tự hỏi là giọng hát này hơi giống một vào tiếng hát khác đã thành danh ? Giống ở chỗ lấy hơi, luyến láy, cách đặt giọng , cách chọn bài hát ........?






- Là một người sáng tác âm nhạc, khi bạn có thần tượng là Elvis Presley, Beegees hoặc là ai đó của thị trường âm nhạc Việt, bạn sẽ viết ra sao để không là kẻ vô tình hoặc cố ý nhại lại và bị người thưởng thức chê là đã copy, nhại lại ý tưởng ?






Điều vừa hỏi, vừa kể trên thuộc về style - phong cách - sáng tác . Ta có thể mượn một ý tưởng lấy đó làm cảm hứng để sáng tác - nhưng làm cách nào để đứa con tinh thần phải có chữ ký đặc biệt của mình .






Tâm trạng buồn bã hoặc hưng phấn của mình ra sao khi đặt bút, khi gõ trên phím chữ sau khi đọc được một bài viết sâu sắc . Thứ " tận cùng " của mình ra sao để sẽ không giống y hệt thứ " tận cùng sâu thẵm " của kẻ khác ?






Có phải là khi nói đến giọt mưa thì có nghĩa là giọt nào cũng giống giọt nào ? Ở một câu thơ, một bài viết, giọt mưa của kẻ kia có thể là những giọt lệ có trọng lực riêng của bút lực . Ta sẽ viết về giọt mưa ( lệ ) của mình ra sao để không hề giống và có cái riêng của mình  ?








Bây giờ, tôi thử tặng bạn một cơn mưa kiểu riêng - rất riêng - của tôi như một cách sẻ chia :









... ĐỊA CHỈ ( ở dưới gầm giường )









Nhỏ giật mình thức dậy vì có cảm giác rất lạnh . Từ ngọn đèn lờ mờ ở góc tường, nhỏ phác giác là cánh cửa sổ đã mở toang từ lúc chiều khi Nhỏ ngủ thiếp đi .






Bây giờ là 12 giờ khuya . Mưa đang ồ ạt rơi . Nhỏ nhớ lại giấc mơ , Nhỏ đã thấy mình là một văn sĩ để viết những chuyện tình rất đẹp , trong giấc mơ ấy, Nhỏ đã có đôi cánh như một thiên thần bay bổng . Bây giờ, rớt xuống đất để rời cơn mơ đẹp . Nhỏ sỏ chân vào dép, tìm ly nước và ngồi vào bàn viết ( Người ta hay nói để viết văn cho ra hồn thì nên viết vào một khoảng vắng lặng nhất : Buổi khuya )





Nhỏ sửa soạn giấy bút, Nhỏ không hút thuốc khi viết, chỉ thèm một ly cà phê để lấy hứng . Vậy thì đi pha ly cà phê ít đường . Nhỏ trở lại bàn để đặt cho bài viết một cái tựa rất ấn tượng : " Địa Chỉ ở dưới gầm giường " vì nghĩ rằng có cái tựa kinh hoàng như thế thì sẽ thu hút được nhiều người đọc mình . 








Ngồi nghe mưa bên ngoài, nhâm nhi cà phê để viết lách hẳn là cái thú . Viết được vài dòng thì Nhỏ bị khựng ý . Nhỏ loay hoay, ấn ngón tay vào phím chữ tìm bài đọc ở net để tìm thêm ý tưởng .




Nhỏ không muốn học trò đạo văn, đạo thơ của ai hết nhưng càng đọc, nhỏ càng lẩn quẩn và bí chữ .




Phải làm sao đây ? Chẳng nhẽ bỏ bài viết để làm thơ tình, thơ đời ? Chao ơi ! Làm nhà văn khó quá ! Nhà văn viết gì giữa tiếng mưa rơi đang lạnh lùng với tiếng gió .








Hình như giữa giọng mưa đang hát, Nhỏ nghe thấy tiếng những con ểnh ương hay là tiếng con ếch đang lẻ loi đi tìm bạn nào đó.






Nhỏ rơi nước mắt . Hình như có một giọt lệ rơi tòm xuống ly cà phê . Xô ghế, tóm tờ giấy, tóm cây bút ném xuống gầm giường, nhỏ bay lên giường trùm chăn kín mít .Ở mùi hương tóc, nhỏ nói thầm thầm : Ngày mai, rồi sẽ viết . Viết về một giấc mơ rất nhỏ .





đăng sơn.fr





dangsonfr.blogspot.com














 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2014 12:48:35 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 01.05.2014 21:53:26
.
 
 
 



EDITO

tháng 5 _






________________________ " ! ! ! " ________________    Viết chung với NamLyNguyệt .






3.2.1.0 Go <






.....



.









Bạn đang có thể ngạc nhiên với mấy dấu chấm than ( !!!!! ) ở phần trên và một kho
ng trống với cái tựa viết chung với NLN .






....



Chuyện sẽ như sau :





Hôm nay là ngày lễ lao động , nhiều ngư
i được nghỉ dưỡng sức và nhiều người sung sướng thích chí vì được ngủ nướng, ngủ bù và đi chơi, đi dạo hoặc làm những việc để thấy mình sung sướng .




Tôi là một kẻ rất lười biếng, lư
i khi thấy mình không có gì để làm và lười thấy mình uể oải khi rảnh rang vì biết mình sẽ đổ chứng khi quá rảnh rỗi .




Hôm nay, tôi dậy sớm - từ 4.15 sáng sau một đêm ngủ ngon và nằm mơ ngon . Ngon lắm !



Ngồi ở bàn bếp, nghe rỉ rả vài bản nhạc và nhìn vào tờ lịch, thấy đề 01052014 . Nhìn vào cái Agenda, tôi biết mình có việc phải hẹn, phải làm :




Dễ lắm - và như sau đây :




- 7.15 , nhảy lên xe, phóng ra xa lộ đến một chỗ thảm thương vì có vài kẻ cần đến mình .


Cô thư ký trực đưa cho tập hồ sơ, đòi ký tên . Ký lập tức để cô chuyển đi, tôi đùa, đùa :


- Em biết là anh chưa đọc kỹ mà . Lỡ là tờ giấy nợ thì sao ?



Sau một đêm dài làm việc , mắt cô lờ đờ như con cá vàng hết dưỡng khí :


- Thầy ơi ,thầy ơi . Đừng giỡn dị mà . Người ta nhảy từ lầu 4 xuống đất mà ở đó còn giỡn á ! ?




Tôi ký xong, đẩy chồng giấy lại cho cô, bảo cô về nhà bay lên giường để lấy cái chỗ của cô ngay tại văn phòng trực . Cái thằng cha tưng tưng vừa nhảy xuống lầu 4 chiều hôm qua chẳng có bệnh gì . Hắn chỉ có cái bệnh thất tình nên chán đời mà thôi ( vì hắn mới yêu lần đầu vào cỡ tuổi 34 ! ) Và tôi là kẻ sẽ làm cho hắn hết chán đời vào lúc 9.45 sáng khi vào phòng bệnh của hắn . Tha hồ cho hắn khóc lóc và đòi tự tử lần thứ 3, thứ 5 .




Vừa nhấp ngụm cà phê dở nhất thế giới thì điện thoại lại vang :



- Cảnh sát mời ông gặp họ lúc 10.30 về vụ tên tù vừa hãm hiếp cô y tá ở phòng khám .




Tôi muốn nổi cạu . Hôm nay là ngày lễ lao động mà . Sao lại nhiều việc như thế, tôi chỉ có một cái đầu, hai tay, hai chân , tôi không có tên là Bill Gate hoặc là Sheepboy để có một công thức chạy quá nhanh ....

...



Phải làm gì, phản ứng thế nào ở ngày 1 tháng 5 , khi mà nhân viên, y tá đã nghỉ hết 30 % ?




Tôi gọi vài chỗ để cầu cứu, tiếp viện và họ đã cứu tôi .




1.30 pm - Khúc bánh mì chưa kịp nuốt xong thì lại có chuyện .




Thằng bạn bị hư xe trên xa lộ khi đang đến thăm con vợ cũ của nó , nó gọi cầu cứu . Tôi hoảng quá, hét cho vài câu ở cái phone : " Kệ mẹ mày . Chuyện mày , mày lo . Tao mệt, tao quạu " .






Làm tiếp những chuyện phải làm .





Bây giờ là 14.37 pm . Ngồi nghỉ mệt, mở webs , thư giãn . Đụng cái tin nhắn của con bé , bé gửi lời thăm với lời chúc ngày lễ lao động quốc tế . Con bé khều, khều : Ngày nghỉ mà cháu thấy có nhiều người than buồn . Chú viết một bài than thở đi, chú "





Ừ - Ừ mà ! Tính chú hay chiều con nít . Nếu con nít muốn vậy thì chú lấy tên con nít để viết :




RẢNH RỖI .




Sáng nay, bé dậy muộn vì bé được nghỉ lễ lao động . Tay chân, đầu óc bé được rảnh, bé tha hồ mặc sức làm điều mình muốn, bé sẽ viết thêm vài dòng ở Nhật Ký, bé sẽ học nấu bếp, nghiên cứu cách viết truyện kiếm hiệp như anh Cỏ Xanh, anh Sào Phủ .... - Và bé sẽ học thêm cách lì, lì đòn khi viết d
u có bị ném đá và bị chém gió .



Bé cầu mong là một năm có 365 ngày lễ nghỉ lao động để mau chóng thành một nhà văn . Và chú sẽ lác mắt khi đọc truyện của cháu . Cháu biết là cháu sẽ viết hay gấp 1000 lần kiểu viết lãng nhách của chú .



Là lá la .... Chúc chú lao động tốt và mau ngỏm để nhường chỗ viết cho đám trẻ như cháu .




ký tên : NamLyNguyệt .



....








***




Đọc xong như thế thì thấy thư giãn và đỡ mệt lắm . Cám ơn Trời, cám ơn nhà văn .





Bây giờ thì viết EDITO cho tháng 5 -





...




Bạn ơi !


Đầu tháng 5 rồi . Bạn đang vui - phải vậy không ? Bạn đang hưởng một ngày nghỉ của bạn ra sao ?



Tôi thì đang thoải mái và sung sướng khi viết bài Edito cho tháng 5 để tải vào Blog Chúng Mình của tôi . Tôi , có lần, ao ước viển vông là VipTruyện VN sẽ là một tờ tạp chí văn học để lớn mạnh và quy tụ được những cây bút chủ lực vững vàng . Và tôi đã chờ, đang chờ .



Ở thời gian qua, tôi để ý là ngoài những tay viết trẻ, có vài cây bút già dặn từ các diễn đàn mà tôi sinh hoạt đã đăng ký và tải vài chủ đề . Họ biết tôi, tôi biết họ nhưng chẳng ai qua lại chào hỏi nhau .




Nếu là vào ngày xưa thì tôi thấy lạ lắm vì chỗ quen biết cho dù là không giao lưu ở cách chỗ đã và đang góp mặt ( !) Một câu chào, một lời hỏi thăm thì sẽ làm ấm lòng nhau và có thêm sức lực để tiếp tục viết .



Dần dà, với thời gian trôi, tôi bị chai, bị lì đi . Và tôi tập sự lạnh lùng như khi đứng trước một tử thi khi đi theo y tá, y sĩ vào nhà xác sau mỗi lần đột biến .


Để có thể viết và hy vọng là một nhà văn, tôi biết mình phải học thêm nhiều thứ lắm : Học sự im lặng và chấp nhận .



Chấp nhận với câu nói thường trực : Đời là thế - C'est la vie . Khi học về tâm lý, khi đụng về triết học thì mình phải thản nhiên và chấp nhận cho dù vẫn muốn phản kháng lại những muà băng giá trong lòng người .




Bây giờ là đầu tháng năm ( chữ năm không viết bằng con số 5 ) Tháng năm của một mức thời gian . Tôi tìm hơi ấm ở chữ viết . Viết để làm hơi ấm .





Xin gửi đến bạn một ngày mưa gió đang ở ngoài văn phòng của tôi - Giữa con gió ẩm ướt như trời thu, 
ở những con số giờ giấc đang trôi ngang . Tôi thì đang trôi với công việc và tôi chấp nhận chúng .





Vui nhé, bạn ơi .








đăng sơn.fr


dangsonfr.blogspot.com



 
 

Ct.Ly

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 02.05.2014 14:58:45
_____________________
 
 
 
 
 
 
 
-
 
 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
    Cám ơn Nàng Lỳ đã ghé thăm .
 
 
 Tình thân, nhé CôngTử .
 
 
 
 
   đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr - 02.05.2014 15:03:06
 
 
 
 
.
 
 
 
 











Bài Viết của DIỆU HƯ
 -



Làm sách có cần lương thiện ?


Khi tôi bắt đầu bước chân vào nghiệp viết, không chỉ mẹ, mà những người xung quanh đều động viên và khuyên tôi: “Viết đi, viết để sống đẹp hơn, thiện lương hơn!” Người viết nếu để mình bị vấy bởi những ác tâm, liệu họ có thể rung động người khác bằng văn chương của mình? Lời nói có thể là giả dối, nhưng văn chương thì không giúp họ che giấu được tâm hồn cằn cỗi, nghèo nàn của họ - đã bị những tham lam, tàn nhẫn nhuộm đen.

Cách đây hai hôm, sau khi nghe kể lại một câu chuyện làm sách, tôi lại chợt tự hỏi: “Người viết cần lương thiện, vậy người làm sách có cần lương thiện không?”

Nếu câu trả lời là có, hẳn sẽ nhiều người cười rất to. Ở trong chăn mới biết chăn có rận, bước chân vào nghiệp viết mới được chứng kiến nhiều sự trớ trêu mà mình chỉ có thể nhắm mắt thuận theo nó. Đứng sau màn hào quang, mới biết ai dở, ai hay, ai thẳng, ai ngay…

Câu chuyện mà tôi nghe được chỉ đơn giản thế này…

Một tác giả tìm đến với một thương hiệu sách nổi tiếng dành cho người viết trẻ, và lập tức anh bị chinh phục bởi cách làm việc chuyên nghiệp, khoa học của thương hiệu này. Người đứng đầu thương hiệu cũng là một người viết, một ‘thiên tài PR’, một thuyết trình viên xuất sắc (viết tới đây mình lại nhớ tới những quý ông – quý bà thiên tài của kinh doanh đa cấp, cũng đại loại như thế). Nói chung vì lời ngon tiếng ngọt, vì thương hiệu ấy có tiếng, vì phong cách chuyên nghiệp, tác giả ấy đã nhắm mắt đưa chân giao đứa con tinh thần của mình cho bà mẹ đỡ đầu kia.

Chuyện chỉ có thế thì chẳng có gì để bàn, có khi còn là chuyện mừng, bởi không phải cây bút trẻ nào cũng may mắn và có duyên với các đơn vị xuất bản, mà nhuận bút còn được tính tới hơn 10%. Chỉ bất ngờ là, tác giả đã thú nhận, đã thỏa thuận với người đứng đầu thương hiệu ấy rằng sẽ trả cho nhà sách ấy 10 triệu để họ giúp anh ấy truyền thông (và sẽ trừ vào tiền nhuận bút).

Vâng, 10 triệu tiền truyền thông, đến cái giá truyền thông cũng làm cho người ta thấy sự ‘chuyên nghiệp’ đến cỡ nào rồi. Nhưng anh ấy (và một vài tác giả khác đã từng hợp tác với thương hiệu sách đó) hình như chưa bao giờ biết, truyền thông vẫn luôn là 1 phần trong kế hoạch xuất bản bất kỳ cuốn sách nào, của bất kỳ đơn vị xuất bản nào, và tác giả (thường) không phải bỏ ra bất kỳ một đồng nào cho việc truyền thông đó cả. Nếu có, là họ tự tìm tới báo chí để lên bài. 

Nói thế để biết, mỗi một bài truyền thông cho sách của anh ấy, đều được công ty lớn hơn phía sau thương hiệu đó trả tiền. Vậy 10 triệu đó đi đâu? 

Ai-cũng-biết-là-nó-đi-đâu!

Một thương hiệu sách, vì vô vàn lý do to bé trước giờ buộc lại, cứ như vậy mà sụp đổ. Và 10 triệu ấy giống như một giọt nước tràn ly…

Khi nghe câu chuyện này tôi thật sự shock. Tôi không quen với anh tác giả, nhưng quen tác phẩm của anh ấy, quen với cái thương hiệu sách kia, quen với người làm ra nó, quen với những tác giả từng hợp tác với nó, quen với cả vô vàn con người khác liên quan tới nó… nhưng không bao giờ nghĩ, tiền nhuận bút vốn đã quá rẻ mạt của tác giả cũng có thể bị ăn chặn tới trắng trợn như thế. Cô gái ấy vừa là người viết, vừa là người làm sách, nhưng tại sao lại không bênh vực cho chính những người cũng có duyên với sách như mình?

Thiết nghĩ, người viết sách phải lương thiện, nhưng người làm sách cũng phải có tâm. Có tâm mới làm ra được những cuốn sách hay, những thế giới sách đẹp, mới là nơi tác giả muốn tìm về… Hãy để tác giả trẻ chúng tôi cảm thấy nơi chúng tôi xuất phát giống như một ngôi nhà, và luôn luôn muốn tìm về đó…



Viết cho một cuối tuần nhiều cảm xúc – Hân Như.



Read more: http://viptruyen.vn/@forum/f35/lam-s...#ixzz30XFNphNr







-------






ThứcTỉnh và THẬT TÌNH .





Sau khi đọc bài viết trên của Diệu Hư, tôi giữ lại hai dòng chữ : " Lương Thiện " và " Tâm Thức "



Chữ Lương Thiện rất khó dùng vì đồng nghĩa với danh từ Lương Tâm, vì thế ngưòi ta ghép vào thành chữ Lương Thiện . Ở một chặng đời, ở một vài hoàn cảnh sống , chữ lương thiện đã làm tôi mỉm cười, cười méo mó .





Ai cũng biết là cuộc đời này tóm gọn trong vòng 4 chữ " T " to tướng : Tình - Tiền - Tù - Tội -




Tình ở đâu ?



Ở đây , như sau :






" Đến nhà bạn mỗi tuần vào ngày bạn nghỉ . Bạn thích tụ tập ca hát, khung cảnh ấm áp và bạn bè đầy nhà, đầy bàn . Bạn hớn hở đón tiếp, thù tiếp vì thích nhảy múa, ca hát . Sau ca hát là ăn uống linh đình . Ai cũng vui vẻ, mạnh miệng đớp hít .



Cứ như thế cho đến ngày bạn xập tiệm vì cờ bạc, hoang phí và đi đến việc ly dị, bán nhà chạy nợ . Ngồi với bạn ở căn phòng khách không còn nhạc, không còn kèn trống và những tiếng cười đầy ấp . Thấy bạn buồn bã cực độ . Bạn rên rỉ sầu thảm . Uống ly cà phê mà thấy đắng hơn ngày vui đêm nào . Ngó lên bức tường, thấy mấy chữ nho diễn nghĩa như sau " Ở đời, chỉ còn mỗi chữ TÌNH "


Bạn dõi theo mắt , nhìn lại tấm tranh đề chữ TÌNH ấy, bạn muốn khóc .


Ừ . Ừ mà . Khóc đi cho vơi bực bội . Trong chữ Bạn hữu đã có chữ " Bè " . Khi mình không còn gì, thì có khối kẻ quay lưng .







* TIỀN .



Đây là một trong những " khổ nạn " .


Sự tiến bộ của con người ở khoa học, văn minh tân tiến lắm : Thay vì cần đập nhau, đánh nhau và giết người bằng dao kéo , bằng cú đấm ,cú đá thì con người chế ra bom đạn . Sức công phá có thể giết hàng vạn người ( đỡ mất thì giờ ! )


Thay vì cõng muối, cõng than, củi đổi lấy gạo , thịt cá thì ngưòi ta chế ra Tiền . Và nhẹ nhàng lưu chuyển rất tiện lợi . Khi có tiền là hẳn có quyền lực và sức mạnh như câu " Mạnh vì gạo, bạo vì tiền "




Khi cần nhiều tiền thì có thể quên câu dạy của người xưa : Với tiền, ta có hai cung cách : 1 - Làm chủ nó / hoạc cách thứ 2 : Làm nô lệ cho nó .



Tiền là uy lực, tiền có khả năng thống trị làm mờ mắt mình, khi mờ thì mình sẽ mù lòa để không còn thấy lương tâm nằm ở cái góc nào . Và từ đó, ta chạy theo tiền .





* TÙ .



Hình ảnh tù tội kinh khủng vô cùng : 4 bức tường quanh quẩn, nhưng sợ nhất là chính ta giam hãm ta ở cái trí óc trì trệ và ngộp thở của mình .




* TỘI .



Tội gì ? Tội mình hay tội người khác ?


Khi không còn Tình, chỉ biết chữ Tiền thì có khi vào Tù, ở tù trong tâm hồn của chính mình thì chữ Tội có nghiệm ra thì cũng vô ích và muộn màng .





----




Tôi ghét cay đắng 4 chữ T khốn nạn ấy lắm .


Vì thế, tôi nổi loạn khi viết .





đăng sơn.fr




 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2014 00:44:51 bởi dang son >

Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 15 trang, bài viết từ 211 đến 240 trên tổng số 431 bài trong đề mục