.
THÈM. ..
Đang bừng bừng một góc nắng muộn
đang lững thững một góc trời trưa
trời vàng rực phố Paris,vàng người đi bộ
Chỉ có tôi đi mãi ,chỉ muốn ngồi xuống và thèm ngó mưa
Lẩn thần nhìn lại mình để cười
Cười đó chứ - Rồi cũng rưng rưng muốn khóc
Chỉ vì một lẽ : quay đi quẩn lại một mình tôi
Để nổi khùng,ngó lên bầu trời cao và cầu khẩn :
" Xin đổi cả bãi nắng vàng
Cả cái dãy phố này để lấy một cơn mưa biết lang thang
Xin đổi tất cả những nụ cười của những người dưng
Để có được nụ cười của em hồng,hồng
Chỉ cần em ngồi cạnh tôi
Chỉ cần em mở tiếng em cười
Ta sẽ ngồi ngắm mưa,êm
êm như bờ môi em ấm
êm như vùng ngực áo vừa đẫm nước
tôi dịu dàng nhìn ngực em và đoán được nhịp tim em đập
đập khe khẽ và cùng lúc hụt hẫng nhịp
Ta sẽ ngồi cạnh nhau
mưa rì rào ngoài khung kính cửa quán
Mưa không đủ át giọng tôi khi tôi đọc cho em nghe một bài thơ vừa tải xuống từ một cái phố web
Bài thơ lạ kỳ của một thứ ngôn từ bí hiểm
Mà ở đó chỉ có người làm thơ là hiểu hắn viết gì
Khi mà một phần ngàn nhỏ bé của trí tuệ đọc xong và không thể hiểu điều bí ẩn
Bài thơ ấy có một đoạn nói về cơn mưa chiều
Trong bài thơ ấy không có tên em
Từ những lúc tôi lẻ loi một mình ,trống hốc
Và như thế...
Tôi đang đòi đánh đổi tất cả những gì đang có chung quanh
để có thể giữ lại một lời nguyện cầu :
" Làm sao để có em ở buổi chiều mưa
Mưa chợt đến trên dòng sông giữa phố
Và buổi chiều đang rơi nhanh
Chiều cuộn mình lăn tròn từng hạt
Thành nỗi buồn đang ở mãi bên tôi......
đăng sơn.fr
( Viết sau khi đọc mấy bài thơ của Khải Ý ( ĐT.net )