..
TẬP IM LẶNG, GIẢ VỜ QUÊN ________________________________
Thời gian và những vòng quay vô tình
Vẫn tích tắc và âm thầm kể chuyện chúng mình
Tích tắc như điệu buồn nhỏ giọt
Nơi đáy mắt em có đầy chất xám pha màu xanh
Âm thầm như những lời nguyện ( ! )
Em nguyện cầu điều gì, em ?
Nói gì nho nhỏ để thành câu ?
Nói hay không nói ? Mà thôi,đừng nói
Tôi đủ chút thông minh từ nội tâm để hiểu.
( Con người có linh hồn và thể xác
để có thể cảm thông và cảm ứng
của thứ gọi là giác quan thứ sáu )
Tôi hiểu sự ra đi của em
Em, và những cơn mưa dai dẳng những chiều
Mưa buồn, mưa ngập những gì em đang suy nghĩ
Cuộc đời này có lắm điều vô nghĩa và phi lý
Tôi lặng lẽ đón từng giọt mưa đến từ em
Tôi nghĩ mình cũng đang ẩm ướt
Vì tôi nhạy cảm
Vì tôi biết rõ mình nghĩ gì, phải làm gì...
Em muốn ra đi để quên
Em muốn biến mất khỏi thế gian này và quên
Quên như bao lần thất vọng và muốn được quên
Quên đã là một thói quen của sự nhớ
> Ta không thể nào nhớ tất cả những điều không cần nhớ
Muốn ra đi ư ?
Muốn dùng thời gian làm sự lãng quên ư ?
Bay đi. Em
Hãy rời khỏi giấc mơ của tôi
Em sẽ tan biến vào làn sương mỏng của buổi sáng
Khi tôi mở cửa mùa đông để thấy tôi
Một mình, thấy mình thiếu những nụ cười
Tôi quen rồi - em
Tôi tập chịu đựng nỗi buồn phiền
Tôi biết cách làm bạn với kẻ đối nghịch của mình trong bóng tối
Và lắm khi tôi cũng học cách thức riêng - rất riêng
Là cách im lặng để giả vờ quên.
đăng sơn.fr