THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 15 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 28.06.2011 23:13:43 (permalink)



...Xin cám ơn anh Nguỵ Xưa - Chúc anh vui và sáng tác đều tay.

Thân ái


Nđs.


........
#16
    dang son 28.06.2011 23:15:28 (permalink)




    THÊM MỘT
    CHUYỆN CỔ TÍCH THỜI NET.

    Cô Công Chúa và Gã Du Đãng.





    Il était une fois...
    Ngày xửa,ngày xưa... Có một Cô Công Chúa nhỏ buồn bã với đời sống tẻ nhạt của mình.Cô vào Net của Thế Giới Ảo để lạng vi vu vài vòng...

    Thế Giới chữ và hình ảnh,âm thanh có nhiều cái hay của nó.Công Chúa nhỏ học hỏi được nhiều thứ ,từ những lời mách bảo kinh nghiệm đời sống đến ba cái chuyện lẩm cẩm linh tinh..Muốn đọc hoặc truy cập cái là có ngay cái đó...

    Đọc mãi cũng chán và mỏi mắt,cô chuyển sang chuyện viết văn,cô không thích thi ca nên ít làm thơ.

    Bỗng một ngày kia,Công Chúa đọc được một loạt bài hợp với cô.Cô bé đổi nick name nhảy vào góp ý như một cách làm quen ( Công Chúa nhỏ có cái tật đổi tên như ngày mưa gió bão.... Cái Nick nào của Cô cũng lạ,hay hay....)

    Gã Viết Lách ngồi sau màn ảnh cũng thấy vui vì có Bạn giao lưu và góp ý.Gã thấy có hứng để viết.Mỏi lưng,mỏi cổ cũng viết.Không biết Gã viết cái gì mà chỉ có mấy cô bạn giao lưu,còn phía Nam thì họa hoằn lắm mới có vài lời thăm hỏi.....

    Quen quá hóa ra thân.
    Viết qua viết lại,từ trên Diễn Đàn cho đến lúc viết mail riêng để tâm sự.

    Đời sống thực tế ở ngoài có nhiều nỗi phủ phàng.Chỉ có thế giới im lặng của chữ nghĩa và tiếng gõ phím mới làm hai tâm hồn dễ gần nhau.

    Xích lại gần nhau để làm gì ?

    Người viết và người đọc có một mẫu số chung để có thể lại gần nhau,tìm hiểu và dùng chữ viết như một cách bộc lộ,giải phóng nội tâm.

    Thế giới của nội tâm có sự rung động riêng mà chỉ có người viết và người đọc hiểu qua mức độ nhạy cảm và chiều sâu.

    Khi hiểu được nhau,người ta dễ đi đến việc thương mến và yêu nhau từ khoảng cách.

    Yêu có nhiều cách để Yêu.Cho dù " Tiếng Sét Ái Tình " ở ngoài đời chỉ xảy đến gìữa hai dòng điện từ ánh mắt. Còn ở Thế Giới Ảo ? Làm gì có hơi ấm của bàn tay trong bàn tay ? Nụ hôn ngọt lim cũng chỉ nằm gọn trong dòng chữ. Kể cả việc vuốt ve mơn trớn nhau cũng chỉ trên màn ảnh đầy chữ.

    Thế thì họ yêu nhau để làm gì ?

    Cô Công Chúa bé nhỏ mong mỏi gặp chàng ở ngoài đời,để thấy và nhìn ngắm chàng thật sự trong vòng tay với.Dù Cô biết Chàng đã có gia đình.Kẻ đã có gia dinh mà còn đèo bồng trên văn thơ chữ nghĩa ở thường bị coi là ngoại tình tư tưởng - Một thứ Du Đãng ngoại hôn -

    Cô bé Công Chúa biết vậy mà vẫn yêu.Yêu để thất vọng và Cô cảm thấy mất thì giờ.Cô gửi lời nhắn trên máy phone của Gã Du Đãng.Gã đâm ra sợ.Sợ gì ?!

    Nếu đã sợ thì sao còn dây dưa gây thêm phiền toái ? Chỉ còn một cách hay nhất và lẹ làng nhất là thay tên đổi họ để viết điều Gã muốn viết.

    Tội cho Cô bé Công Chúa ! Gã Du đãng cũng thấy tội nghiệp cho loại tình yêu ở Net và gã vấn lương tâm ,tự hứa sẽ không là Du Đãng nữa.Gã hoàn lương,gác kiếm để không phụ tình người.Một khi đã Phụ Tình thì có nghĩa là ta cũng đã tự dối lòng Ta.



    đăng sơn.fr

    ( Viết cho những Tình Yêu ở Thế giới Ảo )
    #17
      dang son 30.06.2011 13:28:38 (permalink)






      THÊM NHỮNG NGÀY THÁNG...







      Thứ Hai.


      Mây xà thấp nặng trĩu trên bầu trời xám.
      Lại muốn mưa rồi chứ gì ? Rời bàn giấy,thò mũi ra cửa sổ, hít thở mùi không khí ẩm.Biết rồi. Đúng hẹn,mưa kéo đến át hẳn tiếng nhạc nhẹ.Phải rồi,mưa rơi đúng vào lúc máy đang nhả bài A day without rain !
      …….” Mưa rơi,mưa rớt chỗ anh
      chỗ em hong nắng để mình anh mưa…

      Lại em,lại anh và chuyện của những cơn mưa đầu tuần làm ngại ra đường.
      Bảy giờ sáng ! Đến giờ hẹn với việc phải làm.
      Đã hẹn thì đi.Mưa kệ mưa.



      …Thứ Ba.


      - Mưa hoài hử ? Chán thật !
      - Sao lại chán ? Nếu không mưa chừng hai ,ba tháng,mình ăn uống cái gì với những cơn hạn hán đã lo ngây ngấy từ những tháng hè ?

      Rủ bạn chui vào quán nước,kiếm cái góc khuất tránh tiếng ồn ào của thiên hạ để được thoải mái ồn ào với cái kiểu của mình.
      Thằng bạn coi bộ đang chán đời,chán người.Ngồi im nghe hắn nói và lẩm nhẩm đếm được cả chục chữ Chán trong mẫu chuyện vòng quanh đời sống.
      - Chán thằng con ngổ ngáo,lêu lỏng bỏ học ,muốn thành Tây hơn cả Tây.Chán bà vợ đêm ngày mở máy như cái đài phát thanh,chán cả việc làm ít lương,bị chủ đè đầu đè cổ.Nói chung là chán kiểu thập cẩm,chán đủ thứ…

      Tự dưng phì cười và bật hỏi hắn :
      - Giả tỉ lúc này, đang ngồi trước mặt một người đẹp, ông có sẵn lòng rên như thế không ?
      - ……
      - À. Im lặng há ? Vậy thì xin ông cất dùm chữ chán ấy vào cốp xe. Ông mà nói nữa thì lần sau tôi sẽ chán ông và chuồn thật lẹ mỗi khi nghe ông rên khóc.
      Hắn làu nhàu,nhăn nhó :
      - Mẹ ông ! Bạn bè chó gì phát chán ?!

      Vậy đó ! Coi được không ? Kể cái gì vui cho tôi nghe đi.Mới đầu tuần mà. Ông cứ chán mình ên cho xong chuyện,cứ lôi tôi vào cuộc làm chi cho có thêm một thằng khổ
      trên cõi đời này nữa ?
      - Tôi thèm cái sướng của ông.

      Rõ ! Lại thèm. Đèn nhà ai nấy thắp ông ơi .
      Thôi,trả tiền ra cửa. Ông chán đời chứ cuộc đời vẫn đang săn tay áo để đòi nợ đấy.Rên ít thôi..Mưa đang rên, đủ rồi.



      …Thứ Tư.


      Bất ngờ gặp lại Jeanne ở chợ,chợt rất thích nghe lại cái giọng trong trẻo như tiếng reo của nắng phía nam.Buổi sáng trời rực xanh rọi ánh sáng trên những lọn tóc vàng óng của cô bạn.
      - Anh khỏe không ?
      - Vẫn thế. Đi bằng hai chân,làm bằng hai tay và cái đầu tưng tửng.Còn em ?
      - Đi bằng hai cẳng giống anh và …khổ bằng cái đầu.
      - Nữa !....

      Im bặt giữa hai ánh nhìn.
      Cửa sổ tâm hồn được mở toang lộng gió.Gió của cơn bão tố tình cảm.Jeanne nói về cảnh tượng chia tay. Đẹp và không đẹp lắm,chồng ngoại tình và đang bị sa sút tinh thần giữa hai sự lựa chọn.Hai đứa con gái sinh đôi ngơ ngác nhìn sự dằng co đổ vỡ.

      - Anh nghĩ sao ?
      - Nếu hắn còn yêu em thì mở đường cho hắn về.
      - Không. Là một người đàn ông ích kỷ,hắn chỉ yêu hắn và em đã mất hơn cả chục năm xây dựng.Thôi, em phải chạy đi lo đủ thứ giấy tờ,công việc ly dị.Hẹn gặp lại.Chúc anh vui.

      Nàng biến mất.Nhanh ,gọn như lúc đến.
      Vui sao được ? Thà em không kể gì hết thì tôi sẽ vui như bầu trời đang vui.





      Thứ Năm.



      Đi làm về.Chưa ngồi vào bàn ăn vội.cái thú được tỉnh táo ngồi ở một góc vườn nhìn ngắm cây cỏ vẫn không thể bỏ được.

      Chuông điện thoại reo,giọng cô em gái ỏ đầu giây nói :
      - Buồn quá anh hai ơi ! Nó không chịu đi học nữa, đầu óc khủng hoảng lung tung từ cả tháng nay.Người Nó cứ như cọng bún.Tỉnh không ra tỉnh. Điên không ra điên…..
      - Đưa phone cho Nó nói với anh.
      - Chào…bác.
      - Ừ, ừ.Bác cần gặp cháu.Nhớ đường lái xe đến nhà bác không ?
      - Cháu…cháu không biết,cháu quên đường rồi..Cháu….
      - Mày ở yên đó.Chớ nhúc nhích.Mày không nhớ thì bác vẫn nhớ đường đến tìm mày.

      Thế là khỏi ăn với uống.Khoác áo leo lên xe phóng ra xa lộ.

      Nó trong câu chuyện là một con bé,cháu gái tròn 18 tuổi,thông minh,học giỏi vừa thi đậu vào trường quản lý hành chánh ( một trong những cái trường khó nhai nhất,toàn “cậu ấm và tiểu thư“ ! ). Cha mẹ nó hì hục,cố gắng lo mướn phòng cho đi học xa,mỗi tuần lấy xe lửa về thăm nhà. Đùng một cái,nó lại đổ chứng than cô đơn;nhớ nhà,nhớ mẹ và bị khủng hoảng không muốn đi học xa nữa !

      Cô em dọn cơm cho anh ăn tại bàn bếp.Con bé ngồi trước mặt,mếu máo ủ rũ còn hơn con gà ướt.

      - Cháu đang muốn gì ?
      - Cháu không biết nữa.Cháu… vừa muốn tiếp tục đi học vừa muốn không.Mà ngay tối nay phải lên tàu,sáng mai trình diện trường…
      - Nếu không khỏe thì cứ xin ba mẹ cho ở nhà.Nghỉ ngơi,hoặc khỏi vào đại học nữa. Đi học nghề….
      - Cháu không muốn học nghề ngay bây giờ.Bỏ thì uổng quá ! Đã tốn biết bao nhiêu tiền trường và đã dọn nhà.
      - Thế thì sao ? Đi lấy chồng nhé ?
      - Cháu không biết nữa..

      Ông bác xém muốn nổi cáu với những cái không biết,không biết và cái thút thít của con cháu.Nghĩ bụng, lại dằn xuống, đã nói là Nó đang bị lẩn quẩn,lừng khừng giữa cái muốn và không muốn mà !
      - Hay là mày thất tình hả Thút Thít ?????

      Thút Thít chưa kịp trả lời,mẹ nó xen vào :
      - Nó cứ dở dở, ươn ươn như vậy,thế nào thằng bồ nó cũng bỏ chạy.
      Con bé nhăn như bị, đứng ngồi không yên. ’’ Con biết mà,con biết mà ‚’’

      Ừ, ừ,thủng thỉnh, ôn tồn giảng giải cho Nó hiểu rằng Nó có tất cả điều kiện tốt đang được hưởng so với ngưòi khác….Con bé gật gù,lắng nghe .

      Ừ ừ,nghe lọt vào tai thì tốt,không lọt ở chiều nay thì chiều mai cũng lọt.Bây giờ bác phải về cho cái hẹn vào buổi tối.Bác về ngay,sợ không khéo ngồi nhìn mày lâu,bác nổi cơn khùng lên thì hai bác cháu mình có chầu vào nghỉ mát dài hạn ở Dưỡng đường thần kinh.
      Cứ việc vào phòng,gác chân nghe nhạc, ngẩm nghĩ lơ tơ mơ đi.Ngày mai tỉnh táo,chuyện biết đâu sẽ khác,bác đã qua cái thơi lưng lửng nổi chứng như cháu rồi.Hết cơn điên lo lắng, đời sẽ lại xanh cháu ạ.Bác về đây.



      Thứ Sáu.


      Được ngủ nướng thêm một giờ,bù cho đêm qua đã thức khá khuya,nằm dài đọc sách,nghe nhạc sau khi tắt ngúm cái TV.Càng xem,càng thấy ba cái nhố nhăng chóng mặt mày, đài tv của Tây cạn đề tài,bỏ tiền mua ba cái chương trình kiểu TV Real rác rưởi của Mỹ chiếu lên đài.Ai đời,bạn bè,vợ chồng,bồ bịch hoặc anh chị em trong nhà cứ thoải mái khênh nhau lên đài đấu tố nhau ỏm tỏi.Khán giả đứng dưới vỗ tay ,hò
      hét ,cá độ theo lời khích của tên mặt dày dẫn chương trình !

      Thôi thì cách hay nhất là chui vào cái thế giới văn chương hằng yêu thích của mình.
      Yên tĩnh,nhẹ nhàng để đọc câu chuyện tình của một nhà văn nữ.Truyện ngắn mang
      tên ’’ Phía Ngoài Hạnh Phúc “ chuyên chở cái nội tâm quá buồn thảm,tiêu cực.Nàng đắm đuối yêu chàng, dù chàng đã có gia đình.Càng yêu,càng cô đơn vì không thể gần nhau.Những cánh cửa hoàn cảnh cứ khép chặt và hạnh phúc chỉ được ngắm nhìn từ phía ngoài……

      x x x

      Chưa kịp ngồi vào bàn,bật PC thì có tiếng phone gọi. Đèn nhấp nháy, sau một giây lát im lặng,chỉ nghe thấy tiếng còi xe,tiếng bánh xe di chuyển và tiếng gió ùa ập qua khung kính…..

      Im lặng tức là không nở nói,không muốn nói hoặc không có chuyện gì để nói.
      Tôi quen rồi,và tôi biết.
      Để đáp lại nỗi yên lặng,tôi sẽ nói gì với ngưòi ở đầu giây bên thế giới kia ?

      Không lẽ tôi nói một mình cho Em nghe :
      - Em khùng rồi hả ? Đã có lòng gọi thì cứ thủ thỉ vài câu hoặc không bao giờ gọi nữa.Hay tại trí nhớ của em còn quá tốt để nhớ lại một lời hứa của tôi với chồng
      em : “ Sẽ không giữ liên lạc để trả em về với người cho trọn vẹn cả thân xác và tâm hồn sau bao nhiêu năm tháng chia lìa….““

      Không lẽ tôi hỏi :
      - Em đổi nghề sang lái xe vận tải rồi hả ? Vì cứ mỗi lần nghe phone là nghe tiếng còi xe hàng và tiếng gió bên đường …! Hay là em đã biến thành một con ma tình theo ám tôi như ngày nào đã dọa ? Thôi mà, ám tôi chi,tội nghiệp cho em và tôi.

      Máy nói tự động ngừng như uất nghẹn.Tôi trở lại bàn giấy, thừ người trưóc những trang chữ.Chữ ơi là chữ ! Có chỗ nào còn xót lại,chừa chỗ cho nhau vui ?
      Vậy đi. Tôi sẽ tìm cái quán nước giữa buổi sáng nay.Gọi ly cà phê và nghĩ ngợi một chút về em để trả công em đã có lòng gọi.Như bao lần…



      Thứ Bảy.


      Tờ mờ sáng.Mở máy nhận mail với dòng chữ quen,thân tình của cô nhỏ hay gọi tôi là người lớn đa đoan.Có dòng chữ làm mình bật cười,có dòng làm mình mênh mang buồn bã….

      Thật vậy sao ? Với em,tôi là một người lớn chống gậy đa đoan vói cuộc đời ô trọc , em nói em thích lẳng lặng đọc những gì tôi đã viết và em thích gìữ một khoảng cách im lặng như một lặng thầm để cảm thông và chia xẻ.Em nhắc tôi về một lời hứa kể về một ngày,một tuần của tôi.Có gì đâu ?Chúng bình thường lắm…với những điều bao quanh.vui buồn,nắng mưa và những cảm nghĩ rời……




      Chủ Nhật.



      Đúng ra,chủ nhật là ngày nghỉ.Ngày của Chúa trong bài học giáo lý xưa để đi lễ,cầu nguyện và dọn sạch,gọt rửa tâm hồn…

      Chúa tôi ơi ! Chủ nhật và mọi ngày chủ nhật,con phải đi làm với cái thể xác và tâm hồn không bao giờ được sạch sẽ. Con tính toán nhiều quá.Con đã trả giá với cả thần linh khi cầu xin điều này , điều kia để tích trữ,nhét đầy những thứ cần và không cần cho đời sống trần tục này.
      Chẳng biết đến ngày phán xét cuối cùng,liệu con có được một chỗ nhỏ nhoi nào ở khuôn viên thiên đường ? ( Nghe nói,trên thiên đường không có sự khổ đau,bon chen,chiến tranh,chém giết,thù hận….Nghe nói,nghe nói…..)
      Ngày đó,những kẻ tốt lành sẽ được một cái vé để vào cổng và con có thể bị lạc lõng đứng ở ngoài để thèm thuồng ( Lỡ thèm quá ,không cầm được lòng,húc cửa bước vào,chắc Chúa sẽ phán : ’’ Cỡ như ngươi mà vào đây,ta ra ngoài ! ?????? )

      Nhưng dù sao đi nữa,trong khi chờ đợi cái ngày đó,xin ngài cho con biết khấn vài lời nguyện ở hằng đêm :““ Xin cho con đưọc bình an trong tâm hồn như một chốn tạm dung ’’.

      Con lại xin xỏ,lèo nhèo với Ngài,phải thế không ?
      Ngày mai,chắc thể nào,ngài cũng mũi lòng gởi một cái mail để chấp nhận.
      Con chờ nhé.
      Ở một ngày,một tuần như thế này.


      đăng sơn.fr



      #18
        NgụyXưa 01.07.2011 01:46:35 (permalink)
        "THÊM NHỮNG NGÀY THÁNG..." đã được mang vào thư viện.
         
        Thấy anh Sơn than "Ôi ! Đàn bà là những... niềm đau !" thì chắc là anh đã đau... nhiều lần lắm nên mới viết được hay như vậy.
         
        Cám ơn anh đã mang đến phòng Văn một luồng gió mới.
         
        NX
        #19
          dang son 04.07.2011 12:25:39 (permalink)


          ...


          Thêm Một Lần Viết Để Biết Cảm Ơn.


          Anh Nguỵ Xưa !
          Trong quá khứ,là một người viết,anh đã đọc và viết nhiều lắm.Phải vậy không ? Viết để kể những câu chuyện lòng và chuyện đời,viết để giữ lại thời gian và chắc hẳn anh đã tìm thấy cho mình vài niềm vui và sự thú vị trong khi viết.

          Đã đọc ở đây đó những tâm tình của anh ( nhất là bài trả lời phỏng vấn rất dí dỏm của anh -Đặc trưng là ở chỗ ấy ! )

          Xin được có vài hàng viết để cám ơn sự chiếu cố của anh - Vui là khi viết xong thì tìm được sự đồng cảm.

          Chúc anh vui khoẻ ,ngoan và nhất là luôn hạnh phúc trong vòng tay của bà nhà để có thể tiếp tục viết và khe khẽ hát :..." Ôi ! Đàn bà là những niềm vui "


          Thân ái .


          đăng sơn.fr

          #20
            dang son 04.07.2011 12:43:39 (permalink)




            THÊM MỘT LẦN VUI BÊN NHAU….






            Bị hụt nghề thầy giáo nên số tôi có duyên với những nhà giáo.Lần nào cũng y chang….như lần đó trong những lần họp mặt cuối tuần vớí bạn bè.
            Phòng khách của nhà bạn hơi nhỏ nên mọi người phải ngồi san sát nhau.Duy, ông thầy giáo đến muộn như mọi lần,vì nhà ở xa trung tâm phố và chàng phải bận rộn nhiều việc….

            Cô bạn đang ngồi ăn ngon lành,tử tế đứng dậy nhường chỗ cho Duy ngồi cạnh tôi như mọi lần,Duy bắt tay mọi người, mặc kệ tôi ngậm ngùi tiếc rẻ cái duyên dáng của phụ nữ đã nhường chỗ….

            Rượu vang,rượu ngọt,thức ăn,bánh trái,trà nước trên bàn,nhìn phát chóng mặt…

            Duy có vẻ bớt đùa giỡn khi bàn về chuyện tổ chức Tết VN của tổng hội Sinh Viên vào đầu tháng hai sắp tới.Hội ít tiền, ít đạn mà cứ thích làm linh đình,nào là mời ca sĩ cây nhà lá vườn,nào bữa tiệc ăn tết,nào là mời 4.5 văn sĩ từ Paris xuống điễn đàn,diễn giải….nào là ca vũ muá…Ôi thôi !

            Mọi ngưòi xúm lại bàn tán xôn xao như cái chợ vỡ.Tôi nghe muốn điên cái đầu. Đành ngồi im lặng cho lắng dịu bớt trận bàn cãi.Người chống,người thuận ỏm tỏi….

            - Bạn nghĩ sao ? – Duy quay sang tôi,gợi ý.

            Tôi hãi quá là hãi,chỉ biết lắc đầu.Nghe tổ chức văn nghệ Tết, đình đám là ớn lạnh !
            Chục năm trước,mỗi lần như thế chỉ dọc xác,phờ người.Nào đàn trống,dây nhợ,nào phần đưa đón người,nào đập đàn, đập trống và nặng nhất là phần phụ nữ nhốn nháo trong đoàn múa…….Phần tôi với ban kịch nghệ - đơn giản –
            chỉ cần viết bài tấu hài hoặc dăm ba diễn viên là tạm ổn….

            Bàn thảo xong màn khóc lóc ỉ ôi,cả bàn lại nổi điên,nổi hứng nhắc đến cái chết vừa rồi của Vi, ông giáo,vợ đầm.
            Thế là…cả đám quay sang bàn ruồi về đủ thứ bệnh tật có thể làm người ta ngỏm củ đẻo…..Sida,ung thư,sưng ruột,sưng gan…Chả ai bàn về những cái chết vì…Yêu !

            Gì chứ, về cái đề tài bệnh hoạn thì Du,thầy thuốc,bạn chủ nhà rành sáu câu vọng cổ…Hắn huyên thuyên ‘’ méo mó nghề nghiệp ‘’.

            Tôi ngừng ăn vì càng nghe,càng sợ,càng…. teo :
            - Mấy cậu mợ đổi đề tài được không ? Please…

            Cái chợ vỡ tỉnh bơ ,bàn tiếp.Càng nói,càng thêm nhiều cái đám ma…

            Thử xoay chuyển cái đề mục bệnh hoạn ảm đạm thêm một lần nữa.Không xong, tôi rời bàn rúc vào cái xó bếp, chúi mũi vào tờ báo.Cũng chẳng hay ho gì hơn với những bản tin kinh tế,nhà cửa tụt dốc,giá xăng dầu tăng vọt…Nổ bom,nổ mìn……..

            - Anh lại trốn thiên hạ như mọi lần ?!...
            Người bạn trẻ khều tôi rời tờ báo ra góc cầu thang.

            - Cậu có vẻ gầy đi nhiều ! Mệt à? Tôi hỏi.

            Sa,bạn tôi cười cười : ‘’ Hôm nào em sẽ ghé anh tâm sự.Có nhiều chuyện để kể…

            Tôi biết Sa là người bạn kín đáo.Hắn chỉ kể lể những chuyện ngoài lề không can dự lắm vào chuyện gia đình riêng.Nhưng tôi biết bạn đang có vài việc khó nghĩ trong gia đình ( vì em gái mình khá thân với vợ Sa….)

            Thấy không tiện đề cập đến việc riêng,tôi đi vòng vòng ngoài đề như một ám ngữ tế nhị để dẫn chuyện .’’Cậu phải lo sức khỏe và hạn định trách nhiệm và bổn phận của mình.Việc ngoài gia đình ,nếu chú tâm và bỏ sức lực một cách quá đáng sẽ hỏng việc nội bộ.Anh nói ít,cậu hiểu xa thì tốt…”

            Sa gật đầu cũng dùng chiến thuật đi vòng ngoài cho tôi hiểu ngầm những điều cậu phải giải quyết từ trong ra ngoài,chuyện vợ chồng và vị thế đứng,chuyện gia đình ,anh em…..
            Ở bạn trẻ,tôi có nhiều sự quý mến vì cậu điềm đạm và rộng lượng. Ở mỗi người ,ta có thể học được một vài bài học về cách xử thế và tình người.


            - Thôi mình vào trong với mọi người đi anh. Để hôm nào….

            Tôi gật đầu theo bạn trở lại phòng khách.Cũng may,những mẫu chuyện chết chóc đã ngừng lại từ lúc nào.Cả bàn có vẻ thoải mái trong những câu chuyện khôi hài.Những tiếng cười,những cái gập người cười chảy nước mắt đem lại cho tôi cái không khí tết.Tết tây,tết ta..... ,tết nào cũng đuợc miễn mình có điều để vui và quên đi những áp lực của đời sống…..

            Trong những mẫu chuyện đùa bỡn vu vơ,tôi bắt gặp được một chuyện tình ‘’ vặt ‘’ . Ông bạn to lớn, ngồi cách tôi hai người, tên Pierre, sắp lên đường về Saigon để gặp …4 người yêu.Lạ thật ?! Làm sao ta có thể chứa đến 4 người trong một trái tim rất nhỏ bé ?


            Điệu này,có lẽ khi ông về,tôi sẽ cố gắng cầu cạnh,tử tế với ông để có cái mà viết……Tôi có nhiều hy vọng và tôi cũng hy vọng biết cách giữ gìn những cái gọi là ‘’ hy vọng “” của mình…..


            Đêm nhả đầy sương trên con đường từ bờ sông dẫn vào trung tâm phố.
            Đêm chạy dài đón sáng.
            Sáng mai. Điều vui, điều buồn…..sẽ quay tròn như những vòng thời khắc…
            Sáng mai,ngồi ở bàn viết,tôi sẽ kể được điều gì để bắt đầu một ngày,một tháng mới tinh ?





            đăng sơn.fr

            #21
              dang son 11.07.2011 16:46:28 (permalink)





              THÊM NHỮNG ĐIỀU ĐỂ CÓ THÊM




              Sáng nay,ngày nghỉ.Sắp xếp công việc,thấy mình có đủ thì giờ để thênh thang.Thênh thang với thời gian có nghĩa là để cái đĩa nhạc nhẹ vào máy,nghe tiếng dương cầm chạy dài,nhâm nhi ngụm cà phê,ngồi đọc lại những bài viết ở đây đó và tìm được vài điều để viết.

              Mắt lục lọi tìm lại được đoạn viết nhắn gửi của một người đọc từ tháng ngày xưa :


              " Chào anh .

              " Thêm " là có phải là mong mỏi, cái muốn trong sự đủ đầy hiện tại của anh hay chỉ là "Thêm" để đếm lại một ngày... từng ngày đã qua và "Thêm" như những trải nghiệm, những cảm xúc của anh đã học và đọc được từ cuộc sống (!)

              " Thêm " như chứa đựng những vướng bận, trăn trở, nghĩ suy của con người trong cái vòng đời thường nhật...Anh đã trả lời cho từng câu chuyện của mình nhưng có lúc tôi cảm nhận " Nó không tìm được lối thoát cho riêng mình " bởi sự đa cảm trong anh (?)

              Đọc và nghĩ bài viết, trong lòng trổi dậy câu hỏi:
              Đăng Sơn - Anh là ai?

              Câu hỏi về anh "rộng mà không sâu" như chính những bài viết " Thêm ... vô tận " của anh. Tôi đang chỉ trích hay ý khen anh ?? Bởi đời thường, tôi thích là người ba phải,người có quan điểm trung lập hơn là một kẻ cực đoan, bonsevich.

              Tự nhiên muốn diện kiến anh, muốn hỏi nhiều điều về anh!
              Lạ hen, thói "tò mò, tọc mạch của người hay tám chuyện".
              Mong anh thông cảm!

              Mến.


              ( Từ một người bạn viết ) "





              ...


              Đọc như thế để nhớ lại những lần viết để " Thêm "....Thêm với nhau từ những trang chữ để làm gì ?
              Thêm một lần ôn nhớ lại những kỷ niệm đã để lại trong nhau ư ? Tháng ngày vùn vụt trôi.Những dòng chữ vẫn còn ở lại từ những người cũ đã biến mất !

              Tôi chưa " biến mất ".Tôi vẫn còn ở lại đấy chứ.Ở lại để tiếp tục đọc và có thể tiếp tục viết.Viết để thêm những điều có thêm trong cuộc đời.Sống và viết cũng là một hình thúc để ôn lại,để trải nghiệm.

              Muốn nghe thấy và ôn lại chuyện đời ,tôi thấy tôi có mặt trong những cuộc họp mặt với bạn bè. Vui rất vui và có khi buồn cũng buồn như những điều phải có.

              Vui khi thấy những nụ cười rạng rỡ đùa nghịch trên các gương mặt.Mùa hè thì có bải cỏ nắng bao quanh bàn ghế họp mặt vói mùi thịt nướng thơm phức.Mùa đông thì quay quần bên nhau trong nhà để chia sẻ những mẫu chuyện đây đó.

              Tai mình thích nghe ròn rã những mẩu chuyện khôi hài dí dỏm,có khi thanh,có khi tục.Dĩ nhiên là trong đám tiệc thì sẽ có người " ấm ớ " sẽ trở thành một đề tài hấp dẫn cho bao người quay mũi dùi vào để châm chọc.

              Người Ấm Ớ không uống nhiều rượu nhưng mặt mũi đỏ gay vì sức chịu đựng có hạn.Anh ta đứng bật dậy,với tay cầm cổ chai rượu định phang vào đầu cậu nhỏ tuổi đã đẩy anh vào ngõ cụt sau lời châm chích ,đùa nghịch quá đáng.

              Mọi người nhao nhao náo động.
              Chủ nhà đứng dậy đẩy mạnh tay anh Ấm Ớ,mắt long lên sòng sọc :

              - Này ! Tôi bảo cho ông biết : đây là nhà của tôi.Tôi không chứa ngưòi đánh nhau với bạn bè.

              Người bạn khác nhào vào kéo cậu nhỏ tuổi đi chỗ khác với lời can gián.Không khí buổi tiệc trở nên nặng nề.Vài bà bạn vội lãng câu chuyện sang các vấn dề khác.Có người đề nghị thay đổi không khí bằng màn ca hát,nhẩy đầm...


              Như thường lệ,khi có những cuộc tranh cãi,gấu ó bất bình giữa những người bạn,tôi im phăng phắc,không can thiệp.Im lặng vì một lý do rất dễ hiểu mà thôi,tôi muốn biết rõ Ai sẽ là Ai sau khi có vài ly rượu trong bao tử ? Và ai sẽ còn đủ sáng suốt để nhận định để hiểu rõ điều mình đã nói,đang nói sau khi biết lắng nghe ?


              Trước khi nhạc trổi lên với những bài tình ca da diết,tôi lắc đầu ,lại gần cậu nhỏ đã lỡ lời kiếm chuyện trong những câu châm chóc khiếm nhã,tôi nói với cậu .Dịu dàng :

              " Nè em ! Hãy đứng đúng vai thứ và chỗ của mình nhé em.Lần sau đừng làm như vậy nữa "


              Thằng bé gật gù tỏ vẻ hiểu biết và quay sang xin lỗi cái anh Ấm Ớ. Anh ta đang chảy nước mắt rấm rức sau cơn thịnh nộ quá độ.
              Chuyện dễ hiểu mà thôi.Anh ta đang điêu đứng sau cảnh nhà tan,cửa mất vì bị vợ bỏ đi sang sông với người tình cũ...

              Tôi hiểu anh ta trong sự yên lặng của mình để có thể viết được những dòng này.


              ...


              Thế đó.Mỗi ngày,mỗi lần gặp nhau là có Thêm.Thêm một lần nữa.Thêm những ánh mắt và thêm như những nụ cười buồn của một cặp vợ chồng trẻ đã lìa nhau nhưng vẫn đến dự tiệc và vẫn còn có thể xem nhau là bạn.Những người bạn tốt khác vẫn muốn hàn gắn họ lại với nhau.
              Tôi đã ngồi kín đáo ngắm họ.Không tò mò,tọc mạch.Vì tôi biết,tôi sẽ còn vài điều để viết về họ.

              Viết về những chuyện tình vừa xấu ,vừa đẹp cũng là điều tôi mong ước để có thêm những lần nữa...






              đăng sơn.fr

              #22
                dang son 12.07.2011 00:35:50 (permalink)




                THÊM MỘT LẦN ĐỂ CÓ HƠI ẤM TỪ NHAU.



                Cứ gọi cô bé nhỏ xíu con ấy là Anh Đào cho tiện đi,chứ cái tên của Cô khó nhớ và khó đọc quá,cái gì mà Yamasurisuri,khó nhớ,khó đọc quá ! Mùa xuân trên đất Nhật,trên vùng Phú Sĩ hay có hoa anh đào.


                Anh Đào nhìn tôi bằng đôi mắt một mí,mặt buồn :

                - Hôm nay ông mua gì ?

                - Tôi ghé thăm cô,tôi muốn mua nỗi buồn của cô.

                - Em không hiểu ? What ?


                Tôi để nhẹ bàn tay trên vai cô :

                - Ý nói là tôi đến để hỏi thăm tin tức gia đình nhà cô.Cả nhà ra sao sau vụ động đất ? Tôi lo cho cô.


                Anh Đào cười hiu hắt :

                - Cha mẹ em không sao.Cũng may tất cả bình an,chỉ có các bạn của em là mất tích sau cuộc hải chấn.Tất cả đường dây téléphone đã bị cúp.Khổ quá !


                Anh Đào rơm rớm nước mắt sau câu nói,cuốn sách truyện bằng tiếng nhật cô hay đọc bị bỏ dở ở một trang giữa.Tôi ngần ngừ chẳng biết nói thêm một lời nào để an ủi cô bán hàng ở chợ.

                Có nhiều khi giữ cho mình sự im lặng để có thể sẻ chia thì vẫn hơn.Đôi khi lời nói thô thiển có thể làm nỗi đau càng đau hơn.Tôi và cô nhìn nhau trong thinh lặng.


                Khi có dịp ra chợ mua vài thứ lặt vặt,tôi hay ghé mua trái cây của cô và hỏi thăm dăm ba câu chuyện.
                Anh Đào có khuôn mặt bầu bĩnh của trẻ thơ và rất dễ nhìn,tôi yêu thích vẻ hiền lành trong vóc người nhỏ nhắn của cô. Anh Đào đã theo tiếng gọi của trái tim để từ giã đất Tokyo theo chồng người Pháp sang vùng Gironde để làm việc trong trang trại của gia đình chồng và cô luôn tỏ vẻ vui sướng khi được hỏi han về đời sống rất khác xa nguồn văn hóa Nhật Bản.


                Hỏi : Cô có nhớ nhà không ?

                - Nhớ chứ.Nhưng cũng may là có Internet nên em vẫn thường nói chuyện với cha mẹ qua webcam.Vả lại,em rất thích sống ở Pháp...

                - Vì có tình yêu,phải vậy không ?


                Anh Đào cười tươi,nét trẻ con đầy trên đôi mắt :

                - Theo ông,tình yêu là cái gì vậy hở ông ?

                - Là khoảng trời đủ chật để người ta có thể lại gần bên nhau

                - Thế ông có ''lại gần '' người yêu của ông chưa ? Hihihi...

                - Có .Để tôi nhớ xem nào..Ừ,nhiều lần và cũng đã xa nhiều lần.À mà này ! Cô hỏi để làm gì ?

                - Bộ ông cứ có cái độc quyền hỏi em ư ? Ông là nhà báo hở ông ?

                - Ai nói với cô như vậy ? Tôi ghét làm nhà báo.


                Lại cười hihihi :

                - Thế ông thích làm " nhà " gì ông ?

                - Làm Nhà Đất. Tiện hơn.


                Mắt Anh Đào nhìn tôi chăm chú :

                - Em thấy ông lạ.

                - Tôi cũng thấy em lạ.Lạ mà như đã quen từ lâu.


                Như vậy đó.Những mẫu chuyện giữa Anh Đào và tôi giản dị như một ngày có tí mưa ,có tí mây và nhiều nắng....




                Sáng hôm nay.Nhiều mây.Tôi thấy mây trũng thấp trong mắt Anh Đào.Tôi ghé tiệm bánh mì sát chỗ em bán,mua về cho em vài cái bánh ngọt và một lon nước.Tôi chúc em nhiều can đảm trước hiện tình và nói với em là tôi sẽ trở lại thăm em.


                Vừa từ giã để quay đi,Anh Đào chạy theo tôi với một cái túi có mấy nhánh hoa Mimosa vàng rực,trong túi giấy có đầy trái cây.

                - Ông ơi ! Xin ông đừng từ chối.


                Tôi cảm động,sững người ngó em.Anh Đào nắm lấy tay tôi,thân mật :

                - Ở đây,em không có hoa Anh Đào như xứ của em.Ông nhận cái này thay thế nhé.


                Tôi thấy mắt mình cay.Mùi Mimosa nồng nàn,trái tim tôi nồng nàn ngây ngất.Tôi không cần hoa Anh Đào để dược hạnh phúc.Hoa Mimosa vàng rực đã làm tôi ấm áp.


                Anh Đào trở về chỗ bán và vẫy vẫy tay tiễn tôi.Em cười tươi với tôi ở ánh mắt.Tôi nhủ thầm về nhà tôi sẽ chụp ảnh mấy cành hoa vàng của em để mỗi khi nhìn lại,tôi không quên em.






                đăng sơn.fr

                #23
                  dang son 28.07.2011 00:50:23 (permalink)




                  THÊM NHỮNG ĐIỀU ĐỂ NGHE...VÀ NÓI VỚI NHAU.




                  Vẫn yêu những buổi tối,thong thả,dịu dàng.
                  Thong thả vì đã hoàn tất xong những việc phải làm cho một ngày.
                  Dịu dàng vì ánh đèn ấm được bật lên trong những góc tường.

                  Không ra quán cà phê hẹn nhau như thời bạn bè ở saigon thì ở nhà.Tiếng nhạc được vặn rất nhỏ.Bên ngoài,trời ném bóng tối lên từng góc vườn,gió nhẹ xào xạc,lòng tôi cũng dạt dào với những câu chuyện tán gẫu với bạn.Anh bạn nâng ly,hồ hỡi nhắc về vài điều gì đó.Về những mối tình ( không phải của anh ) Của người khác....

                  Tôi thích nghe những câu chuyện tình...Man in love,women in love....Vậy thì ngồi yên nghe...và tiếng nhạc nho nhỏ của Barry Gibb , thênh thang,dìu dặt.

                  Bạn tôi đang lý luận về tình yêu và anh khẳng định người ta chỉ có một thời để yêu.Đời người được chia làm bốn mùa.Kiểu X.H.T.D.

                  X : Mùa xuân,tuổi mới lớn,chập chững với những rung động đầu tiên để lơ ngơ khám phá tình yêu.
                  H : Mùa hạ nóng bỏng của thưở hẹn hò trên từng bức thư tình âu yếm.
                  T : Trời ngã màu trên lá rụng.Thảm cỏ của những bước chân và lời chia tay.Có gì mà bền vững mãi đâu ? Tình đến rồi đi....


                  - Và Mùa Đông thì sao ? Tôi nóng ruột nhắc chừng .

                  _ " Mình đang đến tuổi lưng chừng cuối thu và vào đông.Còn yêu đương;lãng mạn,tha thiết gì nổi nữa?! Tôikhông tin rằng người tacó thể nói tiếng YÊU vào khoảng U 50;60...nữa.Có thể ngày nào,cá nhân tôi cũng gặp một người,lung tung,vớ vẩn xác thịt chút chơi,nhưng ,nếu bảo đó là Tình Yêu thì không."

                  Bà vợ bạn ngồi cạnh cười tủm tỉm,nhẹ nhàng xen vào :

                  -Đó là ý riêng của anh mà thôi.Mỗi người có kiểu suy nghĩ và yêu khác nhau.Nhiều người đã 7,8 chục vẫn còn rung động để yêu thì sao ?

                  Bạn tôi lắc đầu không tin và lúc nào cũng giữ vững lập truờng của mình.
                  Tôi nâng ly,ngụm vang nồng nàn chui vào cổ họng để nhẹ nhàng châm chọc anh :
                  - Tôi có cảm tưởng bạn đang là một nhà diễn thuyết và nhà hùng biện đang rất cực đoan.Xin chào mừng trái tim nguội lửa của bạn.

                  Anh vui vẻ với sự không đồng tình của tôi.
                  "" Một thời để Yêu,một thời để chết "


                  Người ta cần yêu đương để sống....Người ta rất cần thứ cảm xúc,dù ít hay nhiều trong từng hoàn cảnh riêng.
                  ( Những người sáng tác một khi đã mất hết những nguồn cảm hứng bắt nguồn từ sự nhạy cảm và rung động thì họ sẽ ra sao ?)

                  Cũng may cho bạn tôi.Anh đã không viết văn,viết nhạc tình.Đã có lần,tình cờ ,tôi được đọc bài thơ anh viết tay ( chữ rất đẹp !) Và bài thơ của anh làm tôi nổi da gà...vì anh đã rất thực tế so sánh tình yêu của một người nữ với chữ Tiền.Nhưng thôi.Nói chi thì nói.Yêu ít hoặc không yêu gì cả,biết đâu cũng là sự yên ả trong tâm hồn.

                  Thôi.Mình nâng ly và bắt qua chuyện khác.Hãy để những mối tình yêu đương nào đó hòa nhập và loãng tan vào không khí.Đêm đang xuống và đêm nồng nàn lộng lẫy.


                  Đêm đang chờ mùa xuân về.





                  THÊM MỘT LẦN ĐỂ.......




                  - Đây là Thu,người mà anh đã nói với em.

                  Chúng tôi chào nhau theo cách của người Pháp,hai cái bises,hôn chạm má.Chúng tôi là ba người,Huy,tôi và nàng.

                  Nắng buổi sáng đẹp lạ thường.Tôi nhìn thấy tia nắng ở ánh mắt cô gái trẻ,cô độ ngoài 30,tóc xõa,dáng cao,khuôn mặt buồn ,bầu bĩnh với nụ cười có vẻ rụt rè và đôi mắt to sau lọn tóc dài ngang vai.

                  - Mình qua bên quán kia uống nước.Tôi đề nghị.


                  Tôi kéo tay bạn sửa soạn băng ngang đường.Quán nước bên kia đường vẫn còn vài bàn trống dưới hàng cây cổ thụ.Cô gái theo sau Huy và tôi,khép nép,ngại ngần như chú mèo hoảng sợ một điều gì đó . Tại sao vậy ? Khuôn mặt,hình dáng của tôi có vẻ "xã hội đen ",dữ dằn làm người ta ngán khi gặp lần đầu chăng ?

                  Gọi nước,tôi quay lại để kịp nghe cô gái nói lí nhí :
                  - Em nghe anh Huy hay nhắc về anh,anh nói hai người rất thân.

                  Cười :
                  - Cám ơn.Hy vọng không bị ông ấy nói xấu.

                  Cười,cả ba cùng cười.Ba cách cười không giống nhau.Huy ngượng ngập,không tự nhiên như ngày nào,kể từ đêm đến từ giã tôi để dọn về một tỉnh nhỏ sau khi bán hết tài sản,nhà cửa,xe hơi,nhà hàng....Nghe nói về anh ở loanh quanh thành phố rượu,nơi đã sống và quen anh với bao lần lễ hội gặp nhau.Và sự im lặng từ mấy tháng nay,kể từ lúc nhận được tin hai vợ chồng anh làm giấy tờ ly hôn,ly dị.Mỗi người một hướng và sáng nay cô gái ngồi trước mặt tôi như dấu hiệu của một đổi thay cho đời sống mới nơi anh.

                  Huy châm điếu thuốc nhìn tôi và nàng.Giọng anh không được tự nhiên :
                  - Cậu chắc nghe thiên hạ đang nói nhiều về tớ....?
                  - Nói về điều gì ? Em chẳng đi đâu nhiều....

                  Tôi sựng người,bắt quả tang mình có vẻ muốn nói dối.Đã nghe,nghe thiên hạ nói về quá khứ của Thu,cô gái đến từ quê nhà theo diện đám cưới với một ông độc thân,hiện hai người đang làm thủ tục ly dị sau những lần đi về VN của nàng.

                  - Họ cứ đồn lung tung.Dư luận đáng phiền quá.Tớ muốn tránh hết mọi người...Huy nhấp ngụm cà phê,vẻ buồn bực,phàn nàn.Anh tiếp.
                  -Cả những bức thư nữa.
                  - Thư về vấn đề gì ?

                  Cô gái chen vào.Giọng đứt quãng :
                  - Chị Huy đang quậy em.Chị làm bản sao thư em viết cho chồng cũ và gởi đi khắp nơi.Chắc anh đã nhận được hay đọc qua bạn bè ?

                  Tôi cười,nhìn đi chỗ khác để tránh cho hai người sự lúng túng rối răm cho một tình cảnh đang cần giải quyết.

                  Tôi tiếp tục phải nói dối :
                  - Chưa.Chưa đọc.Đọc để làm gì ?

                  Thật ra tôi đã đọc.Những trang thư trong cái phong bì trắng không đề tên người gửi và người nhận.Nét chữ đẹp,ngay ngắn.Cách hành văn rõ,mạch lạc,tình tứ.
                  Biết nói gì,nghĩ gì và có phải việc riêng của mình đâu mà đưa ra những nhận định phán đoán....Ôi đời sống này và những tình cảm có những lý do riêng của nó.
                  Tôi nói với Huy như vậy khi Thu đứng dậy như có ý vắng mặt để hai người bạn tự nhiên tâm tình với nhau.

                  Huy đốt thuốc lá,lặng yên nghe tôi nói :

                  " Đường mình muốn đi,cứ đi và tình cảm ở tôi cho anh vẫn cứ nguyên vẹn,dù gì thì gì.Yất cả sẽ qua đi.Vỏn vẹn chỉ còn cái tình.Tôi không nói về những bức thư cũ của ngưòi tình mới của anh.Không đề cập đến những tin hành lang và tin đồn về anh và những đổ vỡ dến từ nhiều phía.Mỗi người cần có một đời sống tình cảm riêng.Một khi khôngcòn níu kéo được nhau thì chia tay.¨

                  Phải thế không cho buổi sáng trong trẻo như thế này ? Lòng tôi yên tĩnh với người bạn buồn rầu trước mặt.Tình bạn bao nhiêu năm tháng giữa anh và tôi nên giữ tĩnh lặng như mặt hồ có con thuyền nhỏ.
                  Với bạn hữu,tôi tự xem mình là một bãi đậu,một bờ bến yên ả có bóng cây.Bạn cứ làm điều bạn muốn và cần làm.Chỉ xin bạn một điều : Hãy làm đủ mọi cách để mọi chuyện được êm xuôi.

                  Bão tố sẽ qua.Và tình người,tình đời thì sao ? Ta sẽ làm gì,cách nào để tìm lại được những thanh thản trong một cuộc tình giữa đời sống này.

                  Tôi không thắc mắc như ngày xưa nữa.Tôi tập đơn giản hóa dể sống vui và trọn vẹn với bạn.Thứ tình như món quà đã gói để tặng nhau.




                  đăng sơn.fr

                  ( Viết cho bạn và để gói ghém những đổ vỡ trong đời ta....)
                  #24
                    dang son 30.07.2011 22:53:27 (permalink)



                    THÊM MỘT CÂU TRẢ LỜI.



                    Ring.
                    Máy gọi.Máy nhắn có message texte.

                    Lời nhắn được viết từ thành phố biển.Nơi có những hành lang đầy quán cà phê lộ thiên nhìn ra bãi dậu tàu bè tấp nập của khách du lịch.
                    Lời nhắn không vui dưới cơn nắng ấm hiếm hoi sau những ngày mưa : ‘’. …...Bạn đâu rồi ? Công việc làm ăn thế nào ? Còn ở đây.Mặt trời, Ấm.Cửa hàng ế.Hẹn gặp nhé……. ‘’
                    Lời nhắn ký tên Lydie.Cái tên của một đôi mắt đẹp,tóc nâu và có tiếng nói êm ,thánh thót như một điệu nhạc pháp….

                    Mãi bận những công việc có tuổi,có tên,tôi quên bẵng những tiếng ring ring của máy gọi.Vài ngày trôi qua.Lydie gọi lại.Lần này tiếng nói thay câu chữ texte.

                    - Ê, ê.Bất lịch sự há ! .Nhận texte mà không trả lời.Tôi sẽ giận.Bộ bận lắm sao ? Bạn còn sống không bạn ?
                    - Hỏi kỳ.Sống nhăn răng.Còn bạn thì sao ?
                    - Sắp chết ! Ế ẩm vô cùng.Chưa bao giờ ế như vậy..
                    - Ế người hay ế hàng hóa ?

                    Tiếng cười bên đầu giây nói không dòn như pha lê thủy tinh như ngày nào mới mở cửa tiệm bán đồ trang hoàng nhà cửa.Cô bạn mắt xanh kể chuyện cái thành phố biển ngập xám dưới những cơn mưa , đường phố vắng hoe.Khách du lịch lèo tèo ở tháng tư ,hai cửa hàng của nàng ngồi đìu hiu.Dẹp bên này,mở bên kia cũng không xong.Rao bán tiệm cũng không ai ngó ngàng ở thời buổi kinh tế và nhà cửa sụt giá như thế này….

                    Tôi ú ớ giữ lặng im để nghe.Nghe nỗi băn khoăn,kẹt lối,kẹt đường của bạn. Lydie kết thúc câu chuyện Ế bằng câu :
                    - Thử thêm đến mùa hè này.Không xong chắc bỏ của chạy lấy người bạn ơi !

                    Tiếng bạn ơi nghe não nùng quá đi mất !.
                    Mùa hè trước,tiếng bạn ơi ấy đã trùng xuống khi Lydie báo trên đường ly dị và hùn hạp làm ăn ở thành phố biển với ông bồ mới.
                    …..Bạn ơi ! Bạn nghĩ sao ?.Bạn có điều gì để giúp ý với tôi ?

                    Cứ bạn ơi,bạn ơi…. như thế thì tôi hết đường đỡ.
                    Chuyện lương duyên,chuyện làm ăn buôn bán của mỗi ngưòi thuộc về các lãnh vực riêng.Tôi xía vào để làm gì ?
                    Mỗi người,mỗi ý.Lắm thầy nhiều ma.

                    Với nàng,tôi thuộc loại bạn đáng được tin cậy,hở tí nàng reo, hỏi ý kiến,kể cả chuyện tâm tình kín đáo nhất…..Đôi mắt xanh có nhiều lần làm tôi chết ngộp trong cái vẻ khẩn khoản thân tình.Tôi tự giới hạn với những câu trả lời trong phạm vi phân tích và khả năng nhận định riêng của mình.Thế thôi.Quyền quyết định thuộc về bạn mình.

                    Thế là Lydie lao trên con đường muốn đi của mình.Khăn gói từ giã ông chồng hết xíu quách và thênh thang trên con đuờng ra biển mở tiệm với người yêu mới.
                    Cái gì mới cũng có vẻ đẹp riêng của sự mới lạ.Hoàn cảnh kinh tế khủng hoảng đang kéo dài từ hai năm nay,tuy không mới nhưng có cái lạ lùng khó chống đỡ….Không chỉ riêng với Lydie,tôi có nhiều bạn trong giới thương mại đã đóng tiệm,bỏ của chạy lấy người trước đà tiến quân của giới thương mại Tàu đang xâm chiếm một cách ồ ạt ở đất Pháp.

                    Sau cuộc nói chuyện với bạn ở phone.Tôi chúc nàng can đảm để ứng phó với tình hình.Lydie rời máy sau khi nửa đùa,nửa thật :
                    - Biết vậy,ngày ấy tôi nghe lời bạn ở lại với cái ông hết xíu quách.Vậy mà đỡ lo….

                    Tôi cúp máy,phì cười…..Thế nào là hết xíu quách ? Nghĩ bụng sẽ gặp lại bạn để hỏi cho ra lẽ.Nhiều khi chính tôi cũng thấy mình đang hết ‘’ xíu quách ‘’ nhưng đời sống vẫn có cho ta những phuơng cách để thoát hiểm kể cả việc làm lại từ đầu.






                    THÊM MỘT ĐOẠN ĐỜI.



                    Trời đã chập choạng tối.Rời phòng triễn lãm của musée d’Aquitain,tôi đụng phải một khuôn mặt,một hình dáng.Nghe nói tiếng việt,phải ngờ ngợ một lúc mới nhận ra ngườii quen.

                    Nói là quen thì cũng không đúng lắm.Nhìn dáng nguòi đàn bà
                    nhỏ thó có mái tóc dài cột ra sau ót,bộ quần áo nhàu nát,luộm thộm với những màu sắc rất chõi nhau,cái trí nhớ tồi tệ của tôi dã chưa nói lên đuợc điều gì của quá khứ.Trừ nụ cười của hàm răng có cái còn,cái mất và giọng nói của một thanh âm cao,nhọn.

                    - Cậu….Cậu khỏe chứ ? Lâu quá không gặp lại !

                    Phải rồi . Người đàn bà này đã gặp tôi lúc xưa, tôi chân
                    ướt ,chân ráo tìm đến cái nhà hàng lộng lẫy của bà để xin việc làm.
                    Người đàn ông da đen,cao lớn , ăn mặc diêm dúa đã bảo tôi :
                    - Ông chờ tôi gọi bà chủ.

                    Bà chủ mặc chiếc váy đầm rực rỡ,trang điểm sắc sảo đã lắc đầu từ chối lời xin việc làm của thằng Sv tị nạn.Bà đã nhìn ông chồng da đen và nói như an ủi tôi ‘’ ..Cậu thỉnh thoảng trở lại.Nếu có việc tôi sẽ mướn ‘’.

                    Tôi đã không quay lại.Vì chẳng có gì để nói hay để nhắc lại chuyện cũ.Tôi đã biết xoay sở với chính mình.

                    Thời gian có bàn chân để chạy.Và có điều làm tôi ngạc nhiên hết sức khi khám phá ra cái Thế Giới lạ lùng của Người đàn bà tỉ phú
                    ( thời ấy,bà có nhiều nhà hàng ăn cho mướn và nhiều nhà cho thuê )
                    Bao nhiêu năm sau,tôi trở lại để giúp cô em gái mướn nhà hàng ăn của bà.Chân bước lên cầu thang để vào từng căn phòng cho việc kiểm kê nhà cửa,tôi lạc vào một cái kho tàng của Ali Baba trong truyện cổ tích.Chăn mền,quần áo, đồ đạc,giày dép,búa kềm và các vật dụng phế thải được và bị trộn lẫn vào nhau bắt bụi.Tất cả thứ nhìn thấy đã làm tôi choáng ngợp quay cuồng.

                    Cô em thấy tôi đờ đẫn,hoa mắt đã ghé tai nói nhỏ :
                    - Anh ơi ! Phòng này là phòng ngủ của bà ta.Chỗ ngủ của bà ở dưới nhà hàng.

                    Theo chân em gái xuống nhà hàng để bàn bạc làm sổ sách,thấy xấp giấy báo trải đầy trên sàn gạch,dưới comptoir,quầy chứa giấy tờ,chỗ rửa ly tách,tôi bước chân để tránh đạp lên.Và tôi càng ngạc nhiên khi cô em lại ghé tai lần nữa để thuyết minh bằng tiếng Việt :

                    - Ông anh ơi ! Đây là ‘’ Giường ngủ mỗi đêm của bà ấy ! Bà thích nằm đất trên mặt giấy báo ‘’

                    Tôi rợn người ,quên điều đang muốn nổi dóa.
                    Điều mình nhìn thấy và hiểu được chẳng ăn nhập gì với nhau.

                    ….Bây giờ,gặp lại.Năm tháng qua đi.Thời gian đổi màu trên những đường phố ,nhà cửa.Người đàn bà ngày xưa và người đàn bà bây giờ không giống nhau.

                    Chào câu nói cuối và quay đi. Đến một ngã tư đường, chợt nhìn lại mình vào một khoảng kính nhà hàng thấy mình.Tôi tự hỏi…Cả tôi nữa ..Tôi sẽ ra sao ?



                    đăng sơn.fr.
                    (Một buổi tối trên phố.)
                    #25
                      dang son 02.08.2011 12:42:24 (permalink)






                      THÊM MỘT LẦN ĐỂ CHẾT

                      ( sau khi Sống ) ?




                      < Lại thêm một ngày mưa.
                      Đài khí tượng báo trời ấm - Vừa mưa,vừa nắng.
                      Với tôi, ‘’ Nắng mưa là bệnh của trời
                      Tương tư là bệnh của tôi Yêu nàng….’’

                      Nói cho ngon thế thôi. Đừng tưởng bở ! Cả buổi sáng đi công việc - Gặp biết bao nhiêu người,bao nhiêu cái hẹn cứ tuần tự.Vui có,buồn có….Cứ thế mà làm việc.Chỉ sợ cái đầu bị nóng quá hóa điên thì khổ ! - Sợ ư ?! - Làm cách nào để thu xếp cho vừa vặn một ngày đầy ấp ?

                      Quên mang cái note book Pc theo - Viết và ghi vào sổ tay những địa chỉ cần thiết và những ký hiệu cũng xong.Chụp vài tấm ảnh cho cửa hàng hoa InterFloral.Cười cười mấy câu rồi dọt.Nụ cười của cô nhân viên bán hoa đẹp ác liệt !

                      Buổi chiều ! 2.30’30’’ – Chưa ăn uống gì cả.Lái xe ngang nhà ông bà bạn già thấy cửa sổ họ khép hờ.Ngừng xe.Bấm chuông đứng đợi.

                      Cơn mưa vừa tạnh.Cũng may.
                      Alain,bạn già ra mở cửa.Danielle hé người nhìn ra khung cửa sổ và reo lên.

                      Trong nhà ấm. Đứng một lúc trước kệ sách ngay cửa ra vào và ngắm mấy tựa sách ..

                      Bạn già kéo tay vào phòng khách.Mấy chú chó to cồng kềnh chạy theo chân tôi.Con thì cắn món đồ chơi mang hình thể củ cà rốt bằng cao su,con thì nằm lăn ra dưới chân tôi,con khác thì ngoe ngẩy liếm láp bàn tay khách.

                      - Lâu quá,không gặp nhau ! Bạn trẻ ra sao rồi ? Alain, Sư tử già nói và hỏi.
                      - Lần trước tôi có ghé thăm.Vợ ông nói ông đau ,mệt và đang ngủ.Tôi đành đi về.Bây giờ thế nào rồi ?

                      Danielle lắc đầu,nét mặt buồn.

                      Sư tử già trả lời :
                      - Bết bát lắm.Mới bị đụng xe nát bấy,vào bệnh viện nằm cả tháng.Bây giờ tim gan,phèo phổi đang muốn giã từ cõi đời. Mà này.Cấm cậu sư tử nhỏ hỏi về bệnh tật cuả tao.Nói chuyện vui đi.
                      - …..
                      - …..

                      Mấy con chó vẫn xúm xít quanh tôi để chờ những cái vuốt ve.Tôi không biết nên nói gì với ngụm bia dở và nhạt phèo phèo.Sư tử già đốt điếu thuốc, ông hút quá nhiều và uống rượu cũng khá nhiều.Khuôn mặt râu ria lọm khọm hơn bao lần tôi ghé thăm.

                      - Này .Alain. Đừng hút thuốc nữa. Đau như thế.

                      Ông bạn nổi cạu bất thường :

                      - Mày đến đây không phải để can thiệp vào đời tư của tao.Hiểu chứ ? Tao làm điều tao muốn trước khi chết.Tao chán cái làng này và những con người chung quanh.Tao cũng chẳng tin ở Trời ! Tao vô thần !

                      Tôi xin Danielle vặn nhỏ dùm cái loa của Tv đang ong ỏng mấy bản tin tức Thế vận Hội ở Vancouver.

                      Tôi nghe bạn nói :
                      - Mày biết không ? Tao vừa đi đám ma thằng bạn thân.Nhìn nó nằm trong quan tài,Mặt nó đẹp trai hơn bình thường,nó ngủ ngon với hai bàn tay khép đặt trên
                      ngực . Bình thản ! Mấy đêm nay,giật mình tỉnh dậy,tao cũng thấy hai bàn tay tao để trên ngực như thằng bạn,tao hoảng quá ,buông lỏng cách tay để đổi thế ngủ.Tao sợ !


                      Tôi hiểu Bạn tôi sợ gì . Hắn đang sợ chết dù đã gần 70 mùa xuân qua.

                      Sư tử già xoa đầu người bạn đời và quàng tay qua vai nàng :
                      - N’est ce pas Chérie ? Je vis pour toi . ( Phải vậy không Em ? Anh sống vì em )
                      - Oui.Mon amour – Pour nous ! (Ừ .Anh ơi .Vì nhau ! )

                      Alain chậm chạp đốt thêm điếu thuốc khác.Căn phòng mù mịt khói.
                      - Tao sửa soạn đi ngủ đây.


                      Tôi uống cạn ly bia dở ẹt. Nhét điện thoại vào túi áo.Từ giã.



                      Quãng đường về còn xa.Cây quạt kiếng xe mờ mịt nước mưa.
                      Tôi nghĩ đến sự sống.Về cái đẹp có ý nghĩa của đời sống và tôi cũng nghĩ đến cái chết.Bạn tôi sắp chết. Sư tử già tuổi lion sẽ giã biệt con sư tử nhỏ là tôi.

                      Sau cái chết có điều gì ?
                      Ta có nói gì được hoặc viết gì được bằng linh hồn của ta ?
                      Có kiếp sau không ?

                      < Nếu có Kiếp sau,tôi xin được biến thành một máy Vi tính loại Mac hoặc chạy các Progammes bằng Window Microsoft cũng được.Miễn là còn chạy để đời sống còn có ý nghĩa.


                      đăng sơn.fr

                      …. Pour toi.Vieux Lion / Cavignac .

                      #26
                        Ct.Ly 05.08.2011 01:01:55 (permalink)
                        #27
                          dang son 05.08.2011 01:50:59 (permalink)


                          Chị Ct .Ly và anh Nguỵ Xưa thân ái !

                          Xin được cám ơn anh ,chị đã có lòng để ý.

                          Rất vui.

                          Hẹn gặp lại nhau ở dây nhé để sẽ có thêm những lần nữa.

                          Chúc tất cả bạn đọc vui trong niềm an lành.


                          Thân quý.

                          Nđs.
                          #28
                            dang son 09.08.2011 12:54:22 (permalink)





                            THÊM VÀI ĐIỀU VUI
                            ở cổng Thiên Đường.





                            Những ngày như thế này.Sắp vào xuân,trời vẫn còn lạnh cóng,có nơi trời còn rơi tuyết.Từ con đường dài đưa đến chỗ làm việc.Sương lạnh vẫn làm thấy thèm ly cà phê.Tạt vào quán,ngồi vào cái bàn khi đã chọn được một góc khá yên tĩnh.Nhâm nhi ly cà phê, đọc vài hàng cần đọc ở tờ báo;liếc sơ qua những bản tin tức nóng bỏng và khô khan để tạm gọi là cập nhật hóa thời sự.

                            Gấp gọn tờ báo,cho phép mình nhìn ngắm một góc phố quen thuộc,ngắm nhìn như định đặt cho mình một chỗ hẹn với vài góc cạnh của những tấm ảnh muốn ghi vào bộ sưu tập.Cứ thế,mỗi ngày,mỗi tháng ,bộ ảnh chụp thiên nhiên và thành phố cứ chồng chất lũ lượt nối nhau ở máy vi tính.

                            Ngày hôm qua,có vài điều vui và ngộ nghĩnh.
                            Đang chuẩn bị chớp vài tấm ảnh của đợt nắng nghiêng ở dãy quán cổ kính thì có người đàn ông lạ mặt trờ đến,dáng điệu lịch lãm :
                            - Này Ông bạn ơi ! Bạn là người Việt hả ? Có thể nào chỉ cho tôi thấy một góc thiên đường không ?

                            Khuôn mặt khả ái thấy dễ yêu quá. Đành hụt tấm ảnh và cười đùa :
                            - Ông khỏi cần tìm kiếm xa xôi.Thiên đường là đây,tại chỗ Ông đang đứng.
                            - Bên phải hay bên trái hở Ông ?
                            - Bên nào cũng thế.Ngay trước mặt ông là người giữ cổng thiên đường..
                            - Hahaha..Bộ ông là nhà thơ ?
                            - Không dám ! Tôi chỉ biết nhìn nơi tôi đang sống qua ống kính của người thơ.Còn Ông ? Ông từ xa đến ?
                            - Phải Ông ạ.Tôi từ giã Paris để đi tìm một thiên đường nơi này.
                            - Ông định làm gì ở chỗ này ?

                            Nụ cười rất ngon trong đôi mắt xanh và mái tóc vàng lùa đùa gió :
                            - Chúng tôi định tìm nhà mua ở chốn này. Ông có biết chỗ nào yên tĩnh chỉ cho chúng tôi.Tôi là họa sĩ vẽ tranh .
                            Chúng tôi trò chuyện với nhau như hai người đã quen biết nhau từ lâu.Sự cởi mở và máu khôi hài là điều cần thiêt để hai kẻ lạ mặt thấy gần gũi nhau. ( Duyên chăng ? )


                            Kẻ lạ mặt từ giã nhau sau khi tôi chỉ chỗ mang tên Thiên Đường hạ giới cho người Tây gốc ý.Thiên đường của Ông và tôi chỉ nằm dưới con đồi đằng trước mặt cách đây không xa.
                            Nơi ấy có những cánh đồng ngập gió, có nắng chạy dài theo những vườn nho và những ngôi nhà nhả khói bếp lửa và khói lò sưởi mùa đông. Ở đó, ông bạn lạ mặt có thể ngắm những chú ngựa đang thảnh thơi nhai cỏ,những chú cừu ngoan ngoãn kề cận bên nhau và tiếng chim vui hót vang từ sáng sớm…….

                            Ông họa sĩ bắt tay tôi với bàn tay rộng mở và cái nắm chặt sau khi vỗ vai tôi :
                            - Đây là địa chỉ cái Blog của tớ.Bạn cứ vào ngắm tranh và để lại cho tớ vài chữ thân tình.Mong gặp lại ở Thiên đường mà chúng tớ sẽ ở trọ.Hiểu vậy không ông giữ cổng T. Đ ?


                            đăng sơn.fr








                            THÊM Một Thoáng Thời Gian .



                            Thường thì tôi hay xếp riêng từng bài viết cho từng chủ đề riêng biệt.
                            Với Bài Viết này,tôi cứ do dự,loay hoay chẳng biết nhét vào chủ đề nào.

                            Thử xem…Tôi nghĩ gì,nhớ lại điều gì để viết…

                            < Trong buổi tối họp mặt Văn nghệ đón xuân của Hội sinh viên,giữa tiếng đàn,tiếng hát và những điều náo nhiệt chung quanh,tôi được giới thiệu với một nhân vật, Ông này là sinh viên du học ở Pháp vào thập niên 60 và ông rất ngon lành để không quên đi tiếng mẹ đẻ vì ông vừa ra một tập thơ đầu tay. Ông đứng ở cạnh cái bàn bán vé ngay sát cửa ra vào để trưng bày và bán tập thơ .

                            Sau cái bắt tay,giới thiệu nhau, đề tài thơ văn nghệ thuật bắt đầu để gọi là ‘’ trúng đài ’’,tôi mua ủng hộ một tập thơ được in bằng khổ lớn do chính tay ông làm và phát hành.
                            Ông nhà thơ có vẻ nhút nhát.Lúc giờ ăn uống , ông vẫn đứng yên tại chỗ để canh chừng mấy tập thơ.

                            Tôi cười,hỏi :
                            - Bộ anh sợ người ta ‘’ rinh ‘’ mấy cuốn thơ của anh ?

                            Anh chàng khoanh tay,trả lời :
                            - Ấy ! Mình không thể xa rời Nàng Thơ được,thơ dính liền ruột.

                            Lạ thật ! Được biết anh chàng hành nghề kỹ sư dầu hỏa và mới về hưu non.Thường thì dân toán học rất ít yêu thơ văn.
                            Mà thôi,. Điều tra,tra tấn người ta chi cho nhiều.Khổ người ,khổ ta.Ta đi ăn cái đã.Bụng đang rên vì kiến bò.Vừa ăn,vừa nghe nhạc ,ngắm mấy cô sinh viên người mảnh khảnh trong những chiếc áo dài tha thướt…

                            Thấy nhớ lại những ngày nào áo trắng của mình…Nhớ từng con đường tắm nắng dưới những hàng cây thời ấy.
                            Điệu này về nhà,thế nào cũng nổi chứng làm đại vài bài thơ Áo Trắng cho ra vẻ ta nhung nhớ đây.Biết đâu cái Ông nhà thơ ấy cũng vào net đọc và có hứng cũng đẻ ra vài bài thơ cho tập thơ thứ hai của ông ấy ( Hắn có hỏi xin địa chỉ A Còng Mail và các Web mình viết ! )

                            Để xem

                            …..


                            Văn nghệ được tiếp tục sau màn ẩm thực. Đến màn giải lao,lại gặp người quen,tay bắt mặt mừng….Cái anh chàng đi với bà vợ đầm tóc vàng sao thấy quen quen..Ngỡ ngàng hỏi nhau thì nhận ra anh chàng Bác Sĩ tim đẹp trai hào hoa ngày nào.Chàng già đi với những nếp nhăn ở khóe mắt.Nghe đâu chàng đã ly dị và tốn một mớ tiền không phải nhỏ về việc cấp dưỡng vợ cũ và lũ con…
                            Vậy mà cũng qua buổi tối vui vẻ nhộn nhịp.Lúc gần ra về,ráng ở lại tán hưu ,tán vượn với mấy cậu bé SV. Cậu nào thấy cũng lễ độ và có chí hướng.


                            <<< Vài tuần đi qua.
                            Mở hộp mail,vẫn không thấy chữ nào của Nhà Thơ – Cũng chẳng sao.Thời gian cũng hay làm người ta quên.Hứa trong bụng sẽ gửi cho Ông vài chữ.Hứa mà.Sẽ không quên.
                            Nghe có mấy người bạn nói loáng thoáng : ‘’ Ông nhà thơ này có lúc hơi nặng tay với vợ cũ’’.
                            Có người cười hì hì nói : ‘’ Ê ! Đừng lẫn lộn thơ văn với người thật ở đời nghe .Viết bóng bẩy,lời lẽ lãng mạn mà ngoài trần gian lại không thế ! ‘’.Không biết có đúng trong mọi trường hợp không.Sân khấu diễn kịch và sân khấu đời cũng có nhiều chỗ khác nhau !

                            Lại cũng nghe loáng thoáng nói cái Ông Bs Tim ấy đãvvào cửa kiểu ‘’ Chùa – free ‘’ bằngcách nhặt lại cái vé vào cửa và vé ăn uống ở dưới đất để vào cửa thay vì mua vé như đã nhờ người mua tại chỗ trước khi đến.

                            Nghe gì thì nghe.Tin hay không là chuyện khác.Mình biết mình đang viết cái gì và nghĩ gì về cuộc đời là được rồi.



                            đăng sơn.fr

                            #29
                              dang son 10.08.2011 00:54:50 (permalink)



                              THÊM MỘT LẦN
                              ĐẾN VỚI NHAU






                              Để hiểu rõ hơn về thằng bạn của mình,tôi đến thăm hắn ở dưỡng trí viện ( tôi thích danh từ Dưỡng Trí Viện hơn hình ảnh và cái tên gọi : Nhà thương điên ).
                              Bạn tôi gầy rạc, đôi má hóp,cặp mắt thất thần mang đầy nét mệt mỏi. Để tránh nhìn những dáng người tưng tưng, đờ đẩn,chúng tôi chọn một chỗ ngồi yên tĩnh dưới bóng lá có lốm đốm ánh nắng dịu.
                              Ngồi cạnh nhau,tôi lắng nghe sự yên lặng của bạn mình.Hắn ngó tôi,cười buồn bã :
                              - Ông có ngạc nhiên với lần tự tử hụt lần thứ hai này của tôi không ? Ông thấy tôi ra sao ?
                              Có đủ điên điên để có cái ý định từ giã cuộc đời đáng chán này chưa ?

                              Tôi nắm lấy bàn tay xương xẩu của bạn.Nói gì ? Nghĩ gì với câu hỏi có vẻ rất ‘’ sáng sủa ‘’ của hắn ?
                              Đành trả lời :

                              - Tớ biết cậu không bị điên.Cậu chỉ chán đời vì hay lo nghĩ và có căn bệnh bất đắc chí mà thôi.Cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ ngợi bậy bạ nữa.


                              Bạn nhìn tôi châm bẩm,lạ lùng :

                              - Ông nói chuyện kiểu huề vốn bỏ mẹ ! Làm sao sống mà không khỏi suy nghĩ ? Có khi nào ông thử không nghĩ gì trong vài phút không ?


                              Tôi phì cười khi thấy thằng bạn mình đang rất tỉnh táo một cách tuyệt vời.Hắn là cái thằng thích đọc sách,thích những cái rắc rối,hay cãi cọ kiểu vận lý và thích chọc gan thiên hạ bằng những câu hỏi,nhiều câu hỏi kiểu của hắn nghe mà phát chóng mặt !


                              - Ông bạn ơi ! Ông ngừng đọc sách triết lý một thời gian và thử bớt hằn học với cuộc đời.Tôi nghĩ có lẽ ông sẽ thoải mái hơn…


                              Hắn khều khào sau vài cơn ho :

                              - Cả 3 tháng nay tớ đã chẳng đọc một chữ nào.Không thể nào tập trung tư tưởng nữa.Cứ nhìn thấy hàng chữ là thấy sợ.Cậu nghĩ sao ?


                              Chẳng muốn nghĩ gì nữa cả.Thấy bạn còn sống,còn lý luận được là mừng rồi.Dăm ba cái oái oăm của cuộc đời,của tình người để càng nghĩ ngợi, để tâm càng nhức đầu !

                              Đổi đề tài,thử hỏi thăm về những ngày nằm viện của bạn :

                              - Cậu ăn uống ra sao ?
                              - Dở như hạch mà ráng nuốt.Ngồi ăn với mấy thằng điên điên lải nhải,múa may quay cuồng lại thấy mình là thằng tỉnh táo nhất ở đây cậu ạ ! Họ nói gì tớ chẳng hiểu được câu nào ra câu nào. Ở đây,tớ ráng ăn,ngủ và tập đi bộ lòng vòng,ngó trời ngó đất,thấy lòng mình trống rỗng lạ kỳ.


                              Im lặng một chốc,hắn hỏi :

                              - Cậu có cách nào để giúp tôi trừ khử được cái cảm giác trống rỗng đáng sợ ấy không ?


                              Tôi nhìn bạn, lắc đầu.Trong một tình bạn,tôi không cho phép mình đứng ở vị trí của một bác sĩ tâm lý.Tình bạn theo một ý nghĩa đơn thuần là biết lắng nghe bạn để hiểu bạn và cần tránh sự phán đoán.Người bạn không phải là một ông tòa để phân xử.Bạn đến với nhau để biết mình cần có nhau và biết cách an ủi nhau là đủ rồi ( tôi nghĩ thế ).

                              Đứng lên từ giã bạn với cái ôm rất chặt,tôi tin rằng lần ghé thăm bạn về sau,bạn tôi sẽ khá hơn và sẽ yêu dời hơn sau khi dùng thời gian cần thiết để nghỉ ngơi và tự đặt lại vấn đề với chính mình.

                              Mong là như thế.


                              đăng sơn.fr
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 15 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 215 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9