THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 215 bài trong đề mục
Đào Nam Hoà 10.08.2011 11:00:16 (permalink)

Thế thì họ yêu nhau để làm gì ?

Cô Công Chúa bé nhỏ mong mỏi gặp chàng ở ngoài đời,để thấy và nhìn ngắm chàng thật sự trong vòng tay với.Dù Cô biết Chàng đã có gia đình.Kẻ đã có gia dinh mà còn đèo bồng trên văn thơ chữ nghĩa ở thường bị coi là ngoại tình tư tưởng - Một thứ Du Đãng ngoại hôn -


Đang gặm nhấm dần bài của anh đây- nhưng riêng chỗ ngoại tình tư tưởng thì Hoà OK vì thà vậy còn....đỡ hơn ngoại tình thiệt

chứ có gia đình rồi mà không....ngoại tình thà ở..tù sướng hơn-
phải hông a Sơn-??
Bút lực của anh đáng nể thiệt, coi bộ một ngày anh ngồi gõ trưóc máy chắc cũng tương đương thời gian làm full time -
Chúc anh khoẻ và vui và giữ mãi bút lực!


#31
    dang son 10.08.2011 12:56:13 (permalink)

    ...


    Bạn viết của tôi ơi !


    Thêm một lần nữa được đón anh vào trang viết.

    Trang viết đã như một hẹn hò.

    Vấn đề viết.Ít hay nhiều thì dễ hiểu lắm. Đã từ lâu khi sinh hoạt với các diễn đàn khác thì dĩ nhiên mình có sẵn
    một ít " của cải " để dành.

    Khi tiện việc thì mình khuân sang chỗ này chỗ kia.Vả lại công việc ở chỗ làm của Đs cho phép mình sắp xếp được thì giờ.

    Chúc Hoà vui khi đọc và viết nhé.

    Hẹn gặp lại.


    Tình thân.

    Nđs.
    #32
      dang son 12.08.2011 02:07:53 (permalink)






      THÊM NHỮNG LẦN BÊN NHAU



      ________________________________________________________________




      Đến thăm bà bạn vì hay tin bà vừa mổ xong, đã ra nhà thương.Trời vào chiều.Nắng đẹp,gió hiu hiu.Cánh cổng đầy lá nho sực mở.Cái bắt tay nhẹ hững của ông chủ nhà và nụ cười chẳng bao giờ trọn vẹn của ông đưa chúng tôi vào vườn sau.

      Sau vài cái hôn hít kiểu faire la bise ( hôn 2 cái má ) của tây.Bà bạn cười kể ríu rít về chuyện bệnh hoạn của mình.Nắng lốm đốm xen xuống từ những kẻ lá rọi lên chiếc bàn và mái tóc bạn thấy vui.Gió đùa theo tiếng chim hót vang trong vườn.

      Ông chồng ngồi im thin thít.Lúc nào ông ta cũng thế.Đi đâu ông cũng im ru ru và ít cười ít nói.Lắm người tưởng ông tạo vẻ cách biệt và không thích sự giao thiệp.Vợ ông thì ngược lại ông,bà vui vẻ,dịu dàng,cởi mở và khả ái.Họ đã chọn nhau để chung sống cả hơn 40 năm nay.

      Tôi không chọn ông.Tôi chọn bà vì những điều đã kể trên. Những câu chuyện cứ thế mà ro ro chạy cho đến lúc ông ấy quay sang hỏi chuyện bà nhà tôi :

      - Nè chị.Cái chuyện của thằng tây Rémy và con nhỏ Ti đến đâu rồi ? Tôi nghĩ là có chuyện nặng nề lắm nên họ mới lìa nhau..

      Bà nhà tôi im lặng sau cái nhìn của tôi.Nàng hiểu rằng có những điều thuộc về chuyện riêng tư của từng người và không nên biết nhiều hơn.

      Ông bạn chủ nhà vẫn có vẻ tò mò để đề cập sâu vào các chi tiết.

      - Tôi nghĩ chị hiểu điều tôi muốn nói. Nhà có con gái lớn thì đi thêm bước nữa sẽ có chuyện....Chuyện này mình hỏi lòng vòng thì sẽ lòi ra....


      Tôi cảm thấy không vui trong sự bực mình. Cầm ly uống nước để khỏi đi vào câu chuyện không phải là của mình,đôi khi tôi thấy sự im lặng là cần thiết,nhất là trong những việc cần giữ tế nhị.Tế nhị và kín đáo để không cần hiểu thêm về những cái không nên tìm hiểu.


      Chiều kéo xuống.lá theo gió rụng. Tôi lắng nghe những mẫu chuyện vui vẻ khác và giữ cho mình một khoảng cách nhỏ .Vẫn tĩnh lặng,vẫn yên ả trong lòng để biết rằng mình và người dàn ông ngồi bên cạnh có một khoảng cách khá lớn.


      Thôi cũng đành.Có thêm bạn - Nhưng cũng không hẳn là sẽ hợp và gần được với nhau qua năm tháng.





      đăng sơn.fr
      #33
        dang son 18.08.2011 00:47:12 (permalink)



        THÊM LẦN TÌM.
        GẶP VÀ.... VẮNG MẶT




        ________________________________



        Có những người bạn biệt dạng tin tức.
        Bao nhiêu tháng,bao nhiêu năm.Những thăm hỏi vơi dần.Sự im lặng nhiều khi là tiếng gọi của quên lãng !
        Người ta thích nhớ và quên điều gì ?

        Bộ óc con người nhỏ bé và cùng lúc mênh mông.
        Bao nhiêu giấc mơ không kịp hoặc không thể nhớ khi thức dậy ?
        Những giấc mơ đằm thắm,tuyệt vời...Ở đó,bãi biển xanh,cát vàng gió lung linh.Ở đó,dấu chân trên cát cho một ngày nắng hẹn hò.
        Và những ray rức cũng có thể diễn ra trong cơn ác mộng.Những hình ảnh có lúc không màu sắc trong ký ức hiện về...


        Vừa lai rai như thế trong những ý tưởng không đầu đuôi thì một người bạn trờ đến.
        - Này ! Có rảnh không,ghé chỗ kia uống nước,tán dóc chơi.

        Tôi ghét chữ tán dóc và gật đầu đề nghị cái chỗ ngồi dưới nắng để tán gẫu.Thời đại công nghệ tân tiến này mà la cà ''tán dóc '' thì hơi uổng và tội nghiệp cho công trình chạy cơm gạo của mình,bạn nhỉ.
        - Nào,cụng ly.Lâu quá không gặp nhau,bạn ưốn nói điều chi ?
        - Chuyện đời sống.Bạn thế nào rồi ?

        Tôi ngẩn người
        " Hỏi lạ ! Thế thì vẫn thế.Lông ngông,ngày qua ngày.lang thang và lang bang..."
        " Làm việc tốt chứ ? Đạt chỉ tiêu ? "

        Tôi cười,cười rộng miệng để được ra điều mình sung sướng,thoải mái .
        " Lao động tốt và tìm ra lý lẽ để yêu việc làm.Lang thang đây đó để thư giãn sau bao điều ngất ngư. Còn ông ? "

        Chúng tôi khề khà kể cho nhau nghe một góc đời riêng.Chuyện vợ chồng,con cái,chuyện ly dị,bỏ nhau theo một vài tin đồn trong thành phố.Chuyện hụi hè và những khuôn mặt nạn nhân méo mó.....

        Tâm tình,cà khịa quên cả cái đồng hồ đang quay tròn.Người bạn liếc vào cổ tay -
        "" Tôi phải về nhà.Mụ ác thê chờ cơm.Nếu không bả la,cãi nhau.Mặt sưng vù,có nguy cơ bị gậy ăn mày.Khổ lắm.Yêu và lấy vợ giống bị tù.

        Tôi hiểu ý,bắt tay từ giã,hẹn dịp khác.


        Con đường về thênh thang con nắng mùa đông.Sau tuyết trắng cả tuần,trời thương cho ấm áp trở lại.Hàng cây ấm áp,con dốc tình tứ thoai thoải lượn theo bờ sông ấm áp.Nhẩn nha lái xe với màn hình vun vút trước mặt kính,tôi nghĩ đến những giòng chữ ấm cúng từ một bức thư ngắn ở mail sáng hôm nọ.Vài người bạn vẫn nhín chút thì giờ thăm hỏi nhau.Viết thư và nói chuyện là hai điều khác nhau.Nghĩ gì thì nghĩ,tôi vẫn thích viết thư cho bạn như thời xưa.Viết,kể về những điều không thể nói lúc gặp mặt.
        Bao nhiêu tờ thư gởi đi để tìm bạn cũ.Toronto,Los Angeles...Berlin...?
        Bao nhiêu thư trả lời và bao nhiêu cái im lặng,biệt tin ???.Những cánh thư bị trả về với hàng chữ " Thay đổi địa chỉ.Hoàn trả "

        Nhiều lúc,tôi có cảm tưởng mình bị bỏ rơi khi không nhận được hồi âm.Nỗi lạc lõng vô hình như ngày đứng đợi một cái hẹn vô ích và tuyệt vọng.
        Nhưng thôi.Tại sao thất vọng thêm một lần nữa với điều im lặng đã từng có trong lòng mình ?






        THÊM NHỮNG ĐIỀU ĐỂ NÓI


        _____________________________________



        Ngày đi qua rồi thì sẽ là chỗ của buổi tối,nhất là tối thứ bảy có những dòng xe nối nhịp và dòng đèn tỏa sáng thành phố. Bỏ con sông lặng lờ nuớc chảy và những đốm đèn hắt xuống lung linh...
        Đigặp bạn bè ở chỗ hẹn.Cánh cửa mở,những bậc thang dẫn lên cao và nhìn thấy bàn ghế,ly chén.Những giọng cười đùa nghịch ngợm chọc phá nhau và những mẩu chuyện dòn tan...nhưng tựu trung,những câu đối thoại vẫn quay về đề tài chính của nhân loại : SEX,tình dục.Đàn ông và đàn bà.


        " Chuyện kể gã Việt Kiều về nuớc,hể hả chạy đến chỗ có gái đẹp,chuyện kể trong tiệm hớt tóc nam có những nàng xinh như mộng và những bàn tay thoăn thoắt dịu dàng để gã việt kiều híp mắt,thèm thuồng trỏ lại cắt tóc cho đến khi không còn sợi nào trên cái đầu đã hói vi tiếng giã từ dĩ vãng của râu tóc..."


        '' Chuyện tả về cái phòng massage và những tấm vải khêu gợi trên bụng cô gái để đôi mắt đàn ông được biến thành cái ống kính ẩm ướt thèm muốn..... "

        '' Nói về những bàn tiệc linh đình có hình ảnh những chai rượu mạnh,những vỏ bia xếp đầy ở trên, ở dưới bàn và những nụ cười ẻ lã chiêu khách của những thân thể rực rỡ của bộ ngực và chiếc mông tròn lẳng..Khách đàn ông sẽ quên đi số lượng bia rượu mình đã cho vào bụng khi mà đầu óc đã chuếnh choáng,ngụp lặn...""

        '' Nói về Sex thì phải có thêm những hình ảnh cho đủ kích động - Đã là thời đại mới của multimédia,thông tin cập nhật thì phải có internet ! Thế là ông bạn dược sĩ có thì giờ để biểu diễn sự hiểu biết và bén nhạy... Ông mở máy : www Con Heo.Com / Lovely Net...Congaixinh....cho ta thấy đầy đủ bộ sưu tập về nhục thể.Cái giường đã là nơi hẹn hò lý tưởng nhất cho hai sinh vật đực và cái.Cái giường là nơi để những ngôn ngữ mãnh liệt hoạt động !

        Thế là những cái mồm thay phiên nhau phát biểu,cả những chương trình bẩn thỉu nhất của TV cũng được nhắc đến như một chứng minh hùng hồn nhất về tình dục.Người ta sống ăn ngủ và đòi hỏi,thõa mãn phủ phê.Dần dần chuyện về Sex đã được bình thường hóa trên cửa miệng những phái nữ.

        Cái ám ảnh không ngừng như vòng quay của trái đất.
        Cái thèm muốn,khát khao đã nhập vào con người tự lúc nào thành thói quen để người bố oang oang nêu đề tài tình dục trước mặt những đứa con còn bé bỏng.Người mẹ cười đồng lõa và nhiều khi phụ họa cho ra vẻ ủng hộ sự giải phóng tình dục của phái nữ...

        Thêm một lần nữa.
        Buổi tối thứ bảy.Thêm một lần nữa hể hả cho câu chuyện đàn ông,đàn bà.Vui,buồn lẫn lộn khi nghĩ đến những con thú hồng hộc chạy trong rừng và kiếm nhau truyền giống.Chúng khác con người có bộ óc quá tân thời chế biến.Con người cải tiến,cập nhật vấn đề theo cách suy nghĩ riêng về nhục thể và kiểu cách.


        Cánh cửa khép.Ai cũng ra về.
        Bóng đen sâu thẫm của đêm bám cứng lấy tôi,nhễ nhãi với ý nghĩ :" Tôi nghĩ gì,viết gì cho những ngày sắp tới,sẽ theo phong trào mới của những nhà văn nữ khoa bảng, và muốn làm mới cho chữ nghĩa,họ viết văn,làm thơ ca tụng tình dục một cách bạo dạn và hăm hở ?

        Tôi sẽ viết và làm mới những dòng chữ của mình theo kiểu nào để hợp với sự đòi hỏi cao độ của người đọc ?!

        Tôi chậm chạp khi cần suy nghĩ về một vấn đề không đơn giản.Từ từ mà sống và suy tư trước khi viết.Và viết cho ai đọc ?

        Thêm một lần nữa,hẹn bạn ở phần Tùy Bút,đoản Văn.
        Hy vọng còn đầy kiên nhẫn để viết tiếp phần chủ đề: VIẾT ĐỂ LÀM GÌ (?)


        đăng sơn.fr


        #34
          dang son 22.08.2011 13:11:29 (permalink)




          THÊM NHỮNG CÁI BÓNG THỜI GIAN





          _________________________________________






          1. Nhìn ra từ Quán Nước.


          Trời mùa đông cóng đến xương.
          Đài khí tượng ròng rã la chí chóe khi hàn thử biểu cứ tà tà tụt xuống mức - 5,-10° C.
          Tuyết rơi trắng xóa các ngã đường. Đặc biệt năm nay,phía bắc chưa có tuyết mà các vùng phía nam của Pháp đã vội vàng khoác áo trắng tinh.
          Khi tuyết lả tã rơi thì nhìn rất đẹp,nhưng sau đó thì sẽ khốn khổ vì dưới cái đẹp xôm xốp là băng đá làm xe có thể trượt đâm vào lề hoặc lọt hố !

          Đài truyền hình đang chiếu quang cảnh thành phố cảng Marseille nằm dưới trận tuyết,phi cảng,sân bay tê liệt,trường học,hãng xưởng phải tạm đóng cửa,xe điện ,xe bus nằm ì môt đống nối nhau….

          Bà con trong quán nhao nhao bàn tán,bình luận về thời tiết.Có người nhắc về những mùa đông đạt kỷ lục về băng giá ở Pháp. Năm 1956,ngập tuyết đến gần mui xe.Tháng 2 / 1985,con sông Garonne biến thành dòng sông băng đá,hãng xưởng đóng cửa, ống dẫn nước có lúc bị vỡ tung ,xì đá…..

          Đang liếc mắt theo dõi một đoạn phóng sự nói về tình huống khốn khổ của những người vô gia cư và nhìn quang cảnh tiêu điều của chợ búa ngoài quán thì có ông Tây khều khều,vỗ vai :

          - Et Vous ! Dân Á Đông không khoái cái mùa lạnh cỡ này đâu nhỉ ?

          Chưa biết trả lời sao với cái kiểu bắt chuyện của người Pháp trong các quán nước thì lại có tiéng cười ré lên từ một góc tường :

          - Thử hỏi ông bạn ấy xem xứ Tàu hoặc xứ Nhật lạnh đến cỡ nào ?

          Tôi cười cười,trả tiền ly cà phê bước vội ra khỏi quán nước ồn ào.Hơi lạnh bên ngoài ập vào mặt mũi như kim chích.
          Cái máy ảnh mắc dịch trong túi xách lại báo hết batterie,chỉ còn chụp được khoảng vài tấm ảnh đường phố dưới cơn mưa tuyết là máy ngừng.
          Từ cánh cửa sực mở của một hàng quán nào đó,tôi thoáng nghe được giọng hát của Adamo và bài Tuyết Rơi.
          Tự nhiên thấy nhớ một người.



          2. Buổi Chiều trong Thương Xá.

          Trời thương cho được một khoảng nắng.Những con đường nhìn có vẻ bớt ảm đạm hơn giữa hàng cây trụi lá.Ghé cửa hàng ở trung tâm thương mại lại gặp hai khuôn mặt đàn ông của hai chuyện đời.
          Cứ nhìn màu áo đang mặc của họ thì tạm đặt tên cho đỡ ‘’ Phạm Húy ‘’ khi kể chuyện :



          • Khuôn Mặt Áo Vàng.


          Ông Áo Vàng bắt tay. Ánh mắt có nét ngạc nhiên :
          - Đi đâu vậy ? Khỏe không bạn ?
          - Tay cầm hàng là biết đi chợ.Cười tủm tỉm là thấy khỏe.Thế mà còn hỏi ! Hihihi…..

          Tôi không khoái chữ Đi Đâu và Chữ Bạn của ông này.

          Ngày xưa, ông áo vàng là hàng xóm, độc thân,ngoan đạo và hơi ế vợ.Thỉnh thoảng ông ghé nhà tôi chơi và liên liếc cái cô em gái lớn của tôi.Cô em có lẽ không hợp với cái vẻ mặt kiểu Ca Sĩ Mạnh Đình của ông nên bấm nút biến mất mỗi lần thấy dung nhan ông.Chỉ còn ông và tôi ngồi ở phòng khách tán gẫu.Cứ mỗi lần như thế là mẹ ông chạy đến ,gõ cửa nhắc cậu con về đi ngủ sớm để mai đi làm sớm…..Mặt bà mẹ khó đăm đăm.
          Sau một thời gian ngắn,hai mẹ con dọn nhà,mở cái nhà hàng ăn ở phố và ông biệt tin tức…

          Nhưng tôi vẫn không quên họ khi rủ cậu em đi quyên tiền đám ma ủng hộ một gia đình đồng hương có người nhà vừa mất.Cũng trong một đêm tuyết rơi ngoài cái nhà hàng nhỏ giữa phố.

          Ông Cựu hàng xóm đứng ở quày tính tiền chỉ bà mẹ.Bà hỏi han dồn dập :

          - Ai chết vậy cháu ? Bịnh gì vậy ?! Mà…à à….,tui không quen biết gì họ mà quyên tiền đám ma làm chi ?

          Ông con im thin thít nhường cho tôi cái chỗ làm mặt lì :
          - Không quen rồi sẽ quen Bác ơi ! Nghĩa cử đùm bọc nhau.Rồi ai cũng tới phần…

          Bà mẹ dáng ngần ngừ trong khi tôi thuyết giảng muốn khô cổ về tình đồng hương.Tờ giấy bạc nhỏ nằm gọn trong tay bà nóng hổi khi tôi cầm lấy cổ tay bà để rút và cho vào phong bì.
          Ra cửa dưới cơn gió lạnh còn nghe giọng bà nói với theo :
          - Này cậu ! Mai mốt tui chết, đừng đi quyên tiền nhe.Mắc công ơn nghĩa với người khác.

          Cậu em tôi chui vào lòng xe,luôn miệng lèo nhèo tôi vì cái tật lì lợm và chai mặt,cậu lằng nhằng khi nhớ lại cái chuyện thấy bà cụ chơi vèo vèo nướng tiền ở sòng Casino trong lúc thằng con trai ôm bóp chờ mẹ…

          Mắc mớ gì đến tôi ? Khỏi trả lời cậu để chăm chú lái xe.Nhỡ lọt hố,mất công người đồng hương quyên tiền phúng điếu.Phiền !

          Ông Cựu hàng xóm kéo tôi về thực tại :
          - Ê ! Tụi này đi nghe.Bữa nào rảnh đến chơi.

          Ông và bà vợ trẻ quay sang chào tôi để bước đi, đứa con nhỏ trong cái nôi khóc la chí chóe.Tôi cũng quay đi,lòng chợt nghĩ đến người đàn bà lớn tuổi lam lũ mà Ông và bà Mẹ ông đã bỏ rơi khi dắt ông về Việt Nam cuới vợ.



          &&&


          ** Ông Tóc Xoắn và Áo Đen.



          - Khoẻ không Ông ? Lâu quá mới gặp lại.

          Tôi khoái con nít,thấy Ông đẩy cái xe nôi,tôi cúi xuống nựng đứa bé kháu khỉnh có làn da trắng phau,thằng cu tí toét miệng cười chìa 4 cái răng thấy mà thương.
          - Đẻ con hồi nào vậy ông ? Tôi hỏi.

          Ông tóc xoắn gãi đầu :
          - Bả đẻ chứ tui đâu có đẻ được ! Ông hỏi kỳ !

          Ừ há. Hơn chục năm mới gặp lại nhau,thấy tôi vẫn vô duyên như ngày nào.

          Chẳng biết cơn gió nào đưa ông về xứ lấy vợ ? Nghe nói vợ mới của ông trẻ đẹp,nhanh nhẹn và nàng đang có thể xoa dịu vết thương lòng của ông sau cái bà Vợ cũ khoái nhậu nhẹt và đã làm khổ ông không ít !

          Ông bạn cũ cười,nhắc nhớ lại những kỷ niệm giữa ông và tôi.Tôi biết Ông không thay đổi tí nào từ một đời sống cũ,lúc còn chân ướt chân ráo ở khu nhà tạm cư với những món đồ vật cũ mèm mà ông tích trữ trong căn phòng nhỏ. Ông thích màu xám,màu đen nên thứ gì của ông cũng xậm màu như màu da của ông.Chỉ trừ lần này, ông cưới bà vợ trẻ mơn mởn đẻ đứa trẻ mủm mỉm có cặp mắt của người Hàn Quốc.Nghe đâu ông phàn nàn với người chung quanh và đặt nghi vấn là đứa bé đẻ từ Vn và nó không đến từ ông.

          Ông bắt tay từ giã :

          - Duyên số,nợ nần mà ông.Thôi,tui đi đây.Chắc bả chờ ngoài xe.

          Chiều rơi nhanh.Càng lúc trời càng lạnh. Đang lui hui chất đồ vào cốp xe,tôi nghe tiếng còi xe từ đầu góc parking,quay lại thấy Ông tóc xoắn vẫy tay chào qua cửa kính xe.

          Ông gọi với :
          - Bữa nào gặp lại nhau nghe.Lái xe cẩn thận.Nghe nói tuyết lại sắp rơi nhiều .

          Tôi gật đầu nhìn cái đít xe màu đen khuất hẳn dưới cơn mưa trắng.
          Rời bãi đậu.
          Bản nhạc ngày xưa…When a man loves a woman ngày nào làm ấm lòng xe.




          đăng sơn.fr

          #35
            dang son 30.08.2011 13:16:02 (permalink)





            SẼ CÒN THÊM MỘT LẦN NỮA.


            ________________________________________






            Có những ngày rất bận rộn.Bận từ sáng đến chiều tối.Càng làm việc,càng thấy thời gian trôi nhanh.Những vòng kim của cái dồng hồ không bao giờ mệt mỏi.

            Tôi không phải là cái đồng hồ.Tôi biết mệt khi đứng lên rời bàn giấy.Xong một vài bài viết để tạm hài lòng với những điều mình nghĩ.Thêm một mớ giấy tờ để chuyển đi.

            Chiếc xe nằm chờ ngoan ngoãn dưới cơn nắng hạ ngoài vườn. Buổi sáng của chợ búa.Thành phố đông xe,xe chạy ngược chạy xuôi.

            Dân lái xe có nhiều kẻ tỉnh bơ ,ba gai.Con đường nhỏ chật cứng vậy mà cũng cứ đậu xe ngang ngược làm nghẽn đường.Tỉnh bơ.Bóp kèn. Nhăn nhăn.Xe vẫn cứ đậu chắn lối,chủ xe bỏ xe đi mất.Bà nhà tôi bắt đầu nổi nóng.Nàng mở cửa xe,đứng xuống đường,sẵn sàng " lên đạn ".

            Tôi không thích thấy đàn bà nổi doá,mất đẹp.Đàn ông có nổi giận một chút thấy " oai " hơn.Tôi bảo nàng :

            - Bébé.Chui vào xe.Đừng kiếm chuyện.

            Nàng chui vào xe.Cái mặt hậm hực,phụng phịu.Tôi ngồi im nghe radio và chờ.


            Hôm nay tôi muốn mình hiền lành như giải nắng nhẹ,như gió hây hây.Tôi muốn mình đi đứng chậm lại và thoải mái.Tôi quên cái bản tính cau có,lèo nhèo và dễ nổi nóng của mình.Xe kia chạy đến dành chỗ mình đang muốn đậu,tôi cũng chẳng nói gì,lẳng lặng đi kiếm chỗ khác.


            Chờ nàng nhà đi chợ mua thịt cá,tôi tấp vào cái quán bày bàn ghế ở đầu đường,ngồi rỉ rả với ly cà phê và đọc cuốn tạp chí của Psy....

            Nàng nhà tôi trở lại,mặt thấy tươi tỉnh hơn.Khi nàng nhắc đến chuyện tụ họp cuối tuần tới ở nhà bạn bè thì có một cặp đàn ông,đàn bà đến dãy bàn ghế.

            Chúng tôi ngờ ngợ nhận ra nhau sau hơn 15 năm không gặp.

            Người đàn bà ấy là một cô nhỏ đã ở trong ban văn nghệ của tôi thời xưa.Nàng giới thiệu người đàn ông là anh nuôi.Anh Hai.Gã hiền lành,nhút nhát bắt tay tôi.

            Thế là câu chuyện bắt đầu.Mọi người nhắc qua loa đến vài chuyện của kỷ niệm cũ.Thời ấy,thời ấy.....


            Người đàn ông rụt rè hỏi tôi :

            - Tôi muốn hỏi một chuyện.Anh có biết nhiều về luật lao động và luật trợ cấp thất nghiệp không ?

            Tôi khẽ gật đầu trong khi cô nàng người quen kể cái thảm cảnh của anh ta và câu chuyện người bóc lột người .

            Ly cà phê của tôi đắng nghét theo từng lời kể.

            Người đàn bà ngậm ngùi :

            - Anh có thể làm giấy tờ giúp cho anh ấy không ? Chúng hiếp đáp anh ấy như một người nô lệ.

            Tôi gật đầu trong ánh mắt hiền lành của người đàn ông mới quen và nói với anh ta :

            - Xong vụ này thì ông nên kiếm cái chùa mà tu.


            Tôi chìa cho hai người cái carte visite.Tôi biết trận chiến đời khác của tôi sẽ bắt đầu.Tôi không đi tu.Tôi biết tôi sẽ phải làm gì thêm một lần nữa .....




            đăng sơn.fr

            #36
              dang son 07.09.2011 04:19:31 (permalink)





              THÊM.





              ___________________________






              Cơn mưa đổ ập xuống.Bất ngờ !

              Tôi tấp xe ra chợ sát chỗ làm,thấy còn sớm.Cái thú ngồi nhâm nhi cà phê đọc báo kéo tôi vào cái quán ở đầu chợ.Đứng ở đầu quầy bar,gọi ly cà phê lại thấy màn ảnh Lcd chiếu thời sự,tin tức.Hình ảnh cặp vợ chồng ông quan lớn đáp xuống phi trường bị báo chí xúm xít bao quanh.Bà vợ đẹp đẽ của quan lớn cười tươi như dạo nào còn làm ký giả cho đài truyền hình.
              Ông quan lớn ,tên tắt là DSK ( Đồ Sở Khanh ) của Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế FMI không nở được nụ cười nào sau cái vụ xì căng đan vướng vào tội bị tình nghi hiếp dâm cô bồi phòng da nâu ở khách sạn Sofitel - Newyork.Nay ông đưọc thả tự do để trở về Paris.Và dĩ nhiên giới báo chí chỉ chờ có thế để ầm ĩ với máy ảnh,máy quay phim….

              Cả đến hơn 15 phút sau,đài Tv cứ quay đi,quay lại cái cảnh săn người, cảnh từng đoàn xe nối đuôi từ những chiếc mô tô ký giả săn tin và lải nhải.

              Chán ngấy !

              Mở tờ báo thì lại thấy bản tin của ông cựu tổng thống Pháp đang bị ra toà,lại thêm mấy tấm ảnh của vị quan lớn và chuyện quanh quẩn bên lề về cái tật mê đàn bà và chuyện tình dục của ông ta…

              Chán chuyện !

              Dẹp tờ báo qua một bên.Ngồi ngắm nhìn hình ảnh của những người bạn hàng đang loay hoay bày biện hàng hóa cho buổi chợ thấy vẫn thích hơn.Vài người quen đi ngang,đứng lại bắt tay hỏi «  Khoẻ không « ,tôi chỉ cười và gật đầu.Sáng nay lại giở chứng ít nói hoặc chẳng thích nói năng gì.Lòng thấy chẳng buồn,chẳng vui,dường như tôi đang dọn lòng để chút nữa đi làm sẽ nghe rất đầy tai những chuyện buồn và chuyện lòng của người đời….



              & & & &



              Giờ về đi ăn trưa thì gặp cô bạn.Chẳng biết gọi Cô là bạn cũ thì có nên không vì ít khi gặp lại Cô.
              Hôm nay,thấy Cô đẹp hẳn lên vơí chiếc váy dài tha thước,cô mặc cái áo cùng màu bó sát lấy người.Cô rất thơm tho mùi nước hoa đàn bà khi ôm Cô,hôn Cô để chào.Vẫn cái hôn chạm má rất nồng nàn ,thắm thiết như ngày nào.Vẫn ánh mắt sâu và nụ cười khả ái trên cặp môi thon phấn ấy.Thấy Cô lạ hơn.Người ta nói đàn bà khi có tình yêu thì đàn bà sẽ xinh đẹp hơn.

              Hẳn là thế,nên hỏi Cô :

              - Em thế nào ? Yêu ra rít chứ ? Chàng đâu ?

              Cô cười bằng ánh mắt có màu của vùng trời phố núi và có cả những cơn mưa vừa
              dứt :

              - Anh ấy đi chợ.Còn anh ?

              - Anh thì vẫn thế.Sống khỏe.Cày khỏe…Kể chuyện của em.Anh thèm nghe.


              Nàng người đẹp nói nàng thèm có một đứa con nhưng nghĩ lại đã đứng tuổi rồi,đẻ không kịp.

              - Đẻ không được thì xin con nuôi.Cũng xong !

              Nàng cúi xuống nhìn cái mõm giàu cao gót.Giọng trùng xuống như dây đàn sắp đứt :

              - Có điều là hắn ghen quá ! Chẳng để em đi đâu một mình.Có lúc di làm,hắn khóa cửa nhốt em một mình trong nhà…

              - Tại hắn quá yêu và sợ mất em

              - Em đàng hoàng mà ? Vả lại em đâu có đôi cánh để bay di đâu .

              - Ai mà biết được ? Mà nè ! Hắn có đánh em lần nào chưa với cái bản tính chiếm hữu như thế ?

              - Chưa anh à.Nhưng hắn hay bắt nạt em.Tính em thì hay tuân phục và chiều chuộng.Bảo gì cũng nghe.

              - Nè nhỏ ! Yêu chứ không phải là nô lệ nghe.

              Cô bạn giữ yên lặng để tôi thấy tiếng nói của mình quá thừa.

              ( Ngươi làm sao biết được người ta yêu nhau như thế nào ? Trí nhớ của ngươi đã còn khá tốt để nhớ lúc nàng và ngươi đã có một thời quyến luyến -Thời gian trôi..trôi nhanh ….. )


              Phải rồi.Thời gian trôi.Thăm nhau,gặp nhau cũng chẳng nói thêm được điều gì.Đường ai nấy đi.Tình ai nấy giữ.

              Chẳng ai nói thêm điều gì nữa.Đôi chân dài quay đi .Tôi leo lên xe,đề máy.Tiếng cửa xe đóng sập lại.Trên đường về,tôi lại thoáng nghĩ đến nàng,nghĩ đến bàn tay người đàn ông ấy khóa cửa ,đút chìa khóa vào túi .Nàng ở trong nhà.Một mình và chờ đợi…..



              đăng sơn.fr
              #37
                dang son 12.09.2011 15:26:25 (permalink)





                THÊM CHUYỆN - THÊM MỘT ĐỜI .






                ____________________________________________





                Mỗi sáng chủ nhật,dân Tây có cái thú ra chợ,đi dạo,thơ thơí ngồi bar và mua bán....

                Tôi yêu cảnh chợ búa.Nhớ lúc còn bé,tôi hay theo mẹ ra chợ.Mẹ tôi là khách rất trung thành với những bà bán cá,bán rau cỏ,cà pháo....Có lần thằng bé tôi đứng ở gian hàng bán xoài ,nó mân mê trái xoài to tướng thơm ngon và loay hoay một lúc ,nó rinh đi trái xoài và mẹ nó quên trả tiền trái xoài,thằng nhỏ ôm khư khư quả xoài mà trong lòng có thoáng ân hận. Bây giờ thằng bé trở thành đàn ông và nó không còn " ăn cắp " như thế nữa.Nó rất yêu bạn hàng và trả tiền sòng phẳng mỗi lần mua món gì....


                Mỗi lần ghé chợ,tôi thích ghé thăm cô nhỏ Anh Đào,người Nhật Bản bán rau thơm ,bán hành tươi....Anh Đào có nụ cười dễ mến trên khuôn mặt thật thà.

                Lần này,chào Anh Đào vơí vài câu hỏi thông thường sau lời chúc " can đảm ",tôi ghé gian hàng bày bán Olives và các món khai vị.Anh chàng Claude ,khổ người vạm vỡ to lớn rất đẹp trai cười chào nhưng không tươi lắm như mọi lần.

                Anh nói :

                - Bạn à,tôi đang sửa soạn bán cửa hàng và đi lập nghiệp ở đảo Réunion

                - Sao vậy ?

                - Ở đây,tôi chẳng còn ai.Người bạn cùng hợp tác buôn bán thì chỉ nghĩ dến tiền.Anh ta chỉ muốn hưởng và lợi dụng tôi....


                Tôi - Cái gã vừa là khách hàng vừa là bạn - chẳng bao giờ chúi mũi vào chuyện đời riêng của thiên hạ đành nói một câu rất huề vốn :

                - Tôi nghĩ là bạn sẽ vượt qua tất cả những khó khăn để có một đời sống mới.

                Claude tâm sự và làm như tôi là bạn try kỷ :

                - Tớ nghĩ là cậu hiểu được tớ.Sau 2 lần tan nát cửa nhà vì ly dị,tớ chỉ muốn tìm được một người bạn đời.Nhưng nghĩ lại,đời này nếu không có tiền thì chẳng có gì.Tình cũng không.Bạn bè cũng không.


                Tôi lắng nghe và lựa lời an ủi anh :

                - Nè.Claude ! Tôi nghĩ là bạn nên trở thành một nhà văn để kể lại cuộc đời đã ba chìm bảy nổi của mình.Bạn có cách nói rất thu hút..


                Anh vỗ vai tôi,vẻ thân mật :

                - Cậu này.Nếu là nhà văn,tôi kể gì,viết gì ?

                - Hahaha... Bạn có thể nói bạn là một trái bom nổ chậm vì bạn rất sexy kèm theo sự thiện lành....


                Claude tìm lại được cái cười vui vẻ,và trước khi tôi quay đi,anh bấm ngón tay vào cái điện thoại,mở tấm hình cho thấy một người đàn bà trẻ,da nâu.

                Anh nói ,mắt mơ màng :

                - Xem nè. Cái cô này mới gửi cho tớ tấm hình từ Net.Tôi quen cô ấy trên Net từ 2 tháng nay.Nàng đang ở đảo Réunion.Để xem sao há ?


                Cười,cười,tôi không tin lắm nhưng tôi nghĩ sẽ có dịp kể chuyện về những chuyện tình chớp nhoáng của bạn ở một chủ đề mang tên " Tình Thật và Thế Giới Ảo ".


                Buổi sáng còn lại của mùa cuối hạ có chút sương mờ mờ,tôi đến chỗ làm việc và chợt nghĩ đến vài điều cần viết.







                đăng sơn.fr
                #38
                  dang son 17.09.2011 23:07:06 (permalink)





                  ...





                  THÊM CÁCH ĐỂ KHÓC.




                  _________________________________







                  Không như đài khí tượng đã dự báo.Sáng thứ bảy này trời không mưa.

                  Trời sáng đẹp hây hây,nắng của trời xanh hoà lẫn từng cụm mây trắng thấy đẹp như khuôn mặt của đứa bé gái.Nó theo bà nội và cha mẹ ra chợ,đi ngang một hàng bán đồ chơi sách vở,con bé dở trò vòi vĩnh.Mẹ nó lắc đầu,nó vùng vằng với những giọt nước mắt dàn dụa và bắt đầu hát bài nức nở.Mẹ nó chịu thua.

                  Đứng bên cạnh,tôi muốn phì cười trong bụng nhưng làm mặt nghiêm bảo nó :

                  - Nè ! Im ngay.Tao cắn mày bây giờ á !

                  Bé gái quay mặt đi,nín khóc.Trông cái mặt nó xinh và dễ thương như một thiên thần nhỏ.Bà nó lắc đầu nói với tôi :


                  - Mẹ nó lúc nào cũng chiều như thế,nó sẽ hư....

                  Tôi liếc và gầm gừ vơí con bé và nói nhỏ vơí bà cụ :

                  - Lúc bé,tôi còn hư hơn nó nhiều.Đi chợ, đòi đồ chơi,tôi lăn đùng ra đất đóng phim...

                  Bà cụ cười :

                  - Thế ông có được gì không ?

                  - Có nhiều lắm ! Vài cái phát vào đít và khi về nhà thì phải quỳ gối.Bây giờ thì tôi ngoan lắm.Vợ con tôi cũng ngoan giống tôi.


                  Con bé nghe mọi người cười đùa vui vẻ,nó nhìn tôi và chun mũi le lưỡi như muốn trả thù cái tội tôi đã mắng nó.Tôi thích thú nhét một đồng vào tay nó.Tôi biết mình đang làm một việc xấu là tội hối lộ.Nghĩ thấy cũng chẳng hại gì.Khi được vài điều dễ thương nào đó,ta nên hài lòng để hậu tạ.

                  Hay ra chợ nên gặp nhau thuờng và dễ quen biết ,bà cụ chỉ tay vào bố con bé và nói một cách tự nhiên :

                  - Cả nhà chỉ có thằng này là thương và lo cho tôi nhiều nhất.Thằng anh trời đánh của nó thì chỉ biết có tiền và rất tệ bạc.Mẹ ốm,nằm nhà thương mà thằng ấy chẳng ngó ngàng...

                  Rồi bà kể thêm một tràng dài về cái tệ bạc bất hiếu của thàng con lớn để thấy đau lòng hơn và khóc.Những giọt lệ trên gương mặt nhăn nheo của bà khác với đứa cháu gái vòi quà.Bà đang nhớ con và thiếu vắng tình thương của cái thằng tồi tệ...

                  Tôi lựa lời anh ủi bà và vỗ vai cậu bố đứa bé gái :

                  - Thế thì bà còn thằng bébé này.Hắn xứng đáng là đứa con tốt của bà.

                  Vợ " cậu bébé " nhìn cậu với ánh mắt thương yêu ,trìu mến.Bà cụ đồng ý vơí tôi cái câu : " Gieo hạt nào thì gặt quả nấy "


                  Buổi sáng vẫn còn đẹp ngây ngất khi chúng tôi từ giã nhau.Trên đoạn đường lái xe đến chỗ làm,tôi nghe nhạc nhẹ và ngẫm nghĩ đến những giọt nước mắt của hai trường hợp ngoài chợ.Hai dòng lệ không giống nhau.Hai dòng lệ đã nói lên được nhiều thứ......






                  đăng sơn.fr
                  #39
                    dang son 28.09.2011 01:23:51 (permalink)




                    ...


                    THÊM MỘT CÂU TRẢ LỜI.


                    ___________________________________





                    Ring.
                    Máy gọi.Máy nhắn có message texte.

                    Lời nhắn được viết từ thành phố biển.Nơi có những hành lang đầy quán cà phê lộ thiên nhìn ra bãi dậu tàu bè tấp nập của khách du lịch.
                    Lời nhắn không vui dưới cơn nắng ấm hiếm hoi sau những ngày mưa : ‘’. …...Bạn đâu rồi ? Công việc làm ăn thế nào ? Còn ở đây.Mặt trời, Ấm.Cửa hàng ế.Hẹn gặp nhé……. ‘’
                    Lời nhắn ký tên Lydie.Cái tên của một đôi mắt đẹp,tóc nâu và có tiếng nói êm ,thánh thót như một điệu nhạc pháp….


                    Mãi bận những công việc có tuổi,có tên,tôi quên bẵng những tiếng ring ring của máy gọi.Vài ngày trôi qua.Lydie gọi lại.Lần này tiếng nói thay câu chữ texte.

                    - Ê, ê.Bất lịch sự há ! .Nhận texte mà không trả lời.Tôi sẽ giận.Bộ bận lắm sao ? Bạn còn sống không bạn ?
                    - Hỏi kỳ.Sống nhăn răng.Còn bạn thì sao ?
                    - Sắp chết ! Ế ẩm vô cùng.Chưa bao giờ ế như vậy..
                    - Ế người hay ế hàng hóa ?

                    Tiếng cười bên đầu giây nói không dòn như pha lê thủy tinh như ngày nào mới mở cửa tiệm bán đồ trang hoàng nhà cửa.Cô bạn mắt xanh kể chuyện cái thành phố biển ngập xám dưới những cơn mưa , đường phố vắng hoe.Khách du lịch lèo tèo ở tháng tư ,hai cửa hàng của nàng ngồi đìu hiu.Dẹp bên này,mở bên kia cũng không xong.Rao bán tiệm cũng không ai ngó ngàng ở thời buổi kinh tế và nhà cửa sụt giá như thế này….

                    Tôi ú ớ giữ lặng im để nghe.Nghe nỗi băn khoăn,kẹt lối,kẹt đường của bạn. Lydie kết thúc câu chuyện Ế bằng câu :
                    - Thử thêm đến mùa hè này.Không xong chắc bỏ của chạy lấy người bạn ơi !

                    Tiếng bạn ơi nghe não nùng quá đi mất !

                    Mùa hè trước,tiếng bạn ơi ấy đã trùng xuống khi Lydie báo trên đường ly dị và hùn hạp làm ăn ở thành phố biển với ông bồ mới.
                    …..Bạn ơi ! Bạn nghĩ sao ?.Bạn có điều gì để giúp ý với tôi ?

                    Cứ bạn ơi,bạn ơi…. như thế thì tôi hết đường đỡ.
                    Chuyện lương duyên,chuyện làm ăn buôn bán của mỗi ngưòi thuộc về các lãnh vực riêng.Tôi xía vào để làm gì ?
                    Mỗi người,mỗi ý.Lắm thầy nhiều ma.

                    Với nàng,tôi thuộc loại bạn đáng được tin cậy,hở tí nàng reo, hỏi ý kiến,kể cả chuyện tâm tình kín đáo nhất…..Đôi mắt xanh có nhiều lần làm tôi chết ngộp trong cái vẻ khẩn khoản thân tình.Tôi tự giới hạn với những câu trả lời trong phạm vi phân tích và khả năng nhận định riêng của mình.Thế thôi.Quyền quyết định thuộc về bạn mình.

                    Thế là Lydie lao trên con đường muốn đi của mình.Khăn gói từ giã ông chồng hết xíu quách và thênh thang trên con đuờng ra biển mở tiệm với người yêu mới.
                    Cái gì mới cũng có vẻ đẹp riêng của sự mới lạ.Hoàn cảnh kinh tế khủng hoảng đang kéo dài từ hai năm nay,tuy không mới nhưng có cái lạ lùng khó chống đỡ….Không chỉ riêng với Lydie,tôi có nhiều bạn trong giới thương mại đã đóng tiệm,bỏ của chạy lấy người trước đà tiến quân của giới thương mại Tàu đang xâm chiếm một cách ồ ạt ở đất Pháp.

                    Sau cuộc nói chuyện với bạn ở phone.Tôi chúc nàng can đảm để ứng phó với tình hình.Lydie rời máy sau khi nửa đùa,nửa thật :
                    - Biết vậy,ngày ấy tôi nghe lời bạn ở lại với cái ông hết xíu quách.Vậy mà đỡ lo….

                    Tôi cúp máy,phì cười…..Thế nào là hết xíu quách ? Nghĩ bụng sẽ gặp lại bạn để hỏi cho ra lẽ.Nhiều khi chính tôi cũng thấy mình đang hết ‘’ xíu quách ‘’ nhưng đời sống vẫn có cho ta những phuơng cách để thoát hiểm kể cả việc làm lại từ đầu.




                    đăng sơn.fr

                    Viết trong buổi sáng mưa và thèm đi dạo biển.
                    #40
                      dang son 06.10.2011 01:16:50 (permalink)




                      ..




                      THÊM MỘT VÀI ĐIỀU ĐỂ VUI…..
                      ________________________________________






                      Ở đời,có nhiều sự việc lạ lùng.Giữa cả tỷ rừng người,ta có hơn tỷ tỷ sự việc.
                      Chỉ cần bước chân ra đường,ngó quanh ngó quẩn là thế nào cũng gặp một vài sự việc.
                      Vui hay buồn ? May hay rủi ? Chuyện ấy còn tùy vào người và tâm trạng của mình.

                      Cái buồn như cứ hòa lẫn vào không khí mình thở. Đụng chạm đến nó,khiêu khích,châm chọc nó,nó lộ mặt ngay.Chạy không kịp khi nó đuổi theo……

                      Giả thử mình đang có một buổi sáng ảm đạm, âm u.Thử cău mặt nhăn nhó giữa cái lạnh giá sương mù đang bao trùm…nhét thêm vài bản tin về tình hình kinh tế khó khăn trên mặt báo….Thế là mình có đầy đủ lý do cần thiết để buồn rũ và thở than.
                      Chừng ấy đã đủ chưa cho một sáng mùa đông ? Thời gian trôi nhanh và lôi theo những thứ lo nghĩ,phiền toái trong công ăn việc làm….
                      Chẳng lẽ cả quãng đời của con người chỉ là những phiền ưu canh cánh trong lòng ?

                      Sao không thử xoay chuyển cho vấn đề được nhẹ đi ?

                      …..

                      Gặp anh chàng khách có nụ cười tươi ,sao mình không đáp trả lại bằng khuôn mặt tươi rói ? Thử bắt một câu chuyện để làm người vui và ta được vui theo.

                      - Tôi thích những người có nụ cười tươi như ông.
                      - Tại vì ông vui vẻ với tôi.

                      Thế ư ? Người đối diện mình cũng là tấm gương soi của mình.Sự thiện cảm đã nằm sẵn trong một ánh mắt của nụ cười.

                      Khách hỏi :
                      - Công việc buôn bán thế nào ông ? Có khả quan không trong tình hình kinh tế như thế này ?

                      Trước câu hỏi có vẻ nhạy bén,cập nhật đời sống theo mức độ đình trệ khủng hoảng kinh tế,mình sẽ phải trả lời ra sao ?

                      Trả lời cho ra vẻ suông sẻ với nụ cười :
                      - Đang cố gắng nhiều và bằng mọi cách,bằng nghị lực,nhẫn nại .Sẽ vuợt qua. Đời sống mà ….

                      Câu nói làm khách gật gù thưởng cho chữ ‘’ can đảm ! ‘’

                      Có mất mát gì đâu cho một câu trả lời và một câu khích lệ.Tự khích lệ Mình và khích lệ Người.Cái vui lây cái vui và trong những mẫu chuyện nho nhỏ,lắm khi mình lại được học thêm những điều hay của người.Người thích nói,chịu nói.Mình thích lắng nghe, đón lấy cái
                      Hay của Người,bỏ vào túi,có dịp móc ra xài lại để đáp ứng với tình thế mới……

                      Nghĩ cho cùng, đó cũng là những cái vui nho nhỏ trong ngày.
                      Bình thường.Giản dị để mong có thêm những ngày như thế. Để vượt qua khỏi cái lạnh lẽo của một mùa đông.



                      đăng sơn.fr
                      ** Nous & Psy magazine
                      ….( à toi.Mathieu, pour la joie .Un beau matin )
                      #41
                        dang son 19.10.2011 03:39:44 (permalink)




                        ...





                        THÊM MỘT LẦN
                        VIẾT ĐỂ NHỚ


                        _______________________






                        Vài người rảnh rỗi,có nhiều thì giờ,nhìn vòng quay của đồng hồ và muốn Giết Thì Giờ bằng cách mua một cái vé xem ciné,mở Tv xem ba cái lảm nhảm hoặc ra quán nước lai rai tán gẫu….

                        Sáng sớm nay,tôi có nhiều thì giờ nhưng không nỡ ‘’ giết ‘’ nó.Tội lắm ! Thời gian tự nó không có tội,chỉ có mình là có tội khi nghĩ đến cách hãm hại nó.
                        Chuông báo thức rinh rinh dựng tôi dậy lúc 5 giờ sáng .Cửa văn phòng mở rộng với mớ giấy tờ và màn hình Excel nhảy số… Thêm vài bài đọc,bài viết ở các web rồi cửa văn phòng khép lại, đẩy tôi vào lòng thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp xe cộ.
                        Dự báo thời tiết đang nói về cơn giông bão đang tiếp tục đến từ phía Bắc .Mưa bão và gió ngập đường từ ba bốn ngày nay.

                        Bóng tối mùa đông và bão mưa làm chúng tôi trễ giờ dến bệnh viện.Thằng con trai nóng ruột loay hoay với cái bảng chỉ đường. Đường phố nghẽn đặt sau cây quạt nước,thằng Bố nhăn nhó tìm đường để chui, để lách….

                        Đồng hồ chạy đều.Thời gian đẩy nhau lọt vào phòng nhập viện,nhân viên và người y tá làm thủ tục mang thằng con vào phòng mổ nướu răng và dặn ông Bố ‘’ Khoảng đến 10 giờ 30 thì mổ xong’’.

                        Bây giờ là 8.30 sáng .Bố ừ và đi bộ kiếm cái quán cà phê để chui vào tránh bão.Ngồi chờ và không muốn bồn chồn với câu ‘’ Mình phải giết thời gian ‘’ ( Mình đụng đến nó,nó giết mình ! ).
                        Ở không,tay chân, đầu óc thừa thãi thì sẽ nghĩ đến câu chuyện Kẹo Kéo của Thời Gian.

                        …. Có tiếng chuông điện thoại của Tri Kỷ gọi,hỏi chuyện về bệnh tình của thằng con.Trời vẫn đang mưa gió sập sùi ngoài khung kính cửa quán,cây cối ngã rạp….

                        Nói chuyện xong,tôi chợt nghĩ đến vài mẫu chuyện về những người bạn tốt.Và tôi viết :




                        MARC.



                        ‘’ Mỗi khi sắp ngã gục và chết đuối với cuộc đời,bạn làm gì ? Làm cách nào ?

                        Bạn tôi ,Marc,anh chàng tây to lớn,cao khỏe,tóc dài cột bím thả vai nhìn sâu vào mắt tôi để trả lời :
                        - Tớ đã một lần ly dị,mất nhà cửa,mất mấy cửa hàng,phá sản công băng,xém đi ăn mày.Vậy mà…hihihih… Tớ vẫn vượt qua và sống.
                        - Nhờ cái gì vậy ?
                        - Tớ hả ? Tớ nhờ vào một người đàn bà đã giang vòng tay cứu tớ và bắt đầu cho một tình yêu để dựng lại từ đầu.

                        Tôi sung sướng nhìn bạn và vẫn không tin vào Phép Lạ trong một tình yêu.Với tôi,phép lạ là một danh từ để thay thế cho cái cơ duyên của sự gặp gỡ và là tên gọi của nghị lực.Phép Lạ không thể xảy ra nếu ta khoanh tay,bó gối ngồi rên rỉ !

                        Marc vỗ vai tôi để từ giã ,đi làm.Giữa mùa đông cóng lẩy bẩy,
                        -5,-7° C, hắn vẫn đi dép để chân trần.Hắn không biết lạnh là gì.Kỳ lạ !

                        Dường như ai cũng tò mò để ý đến chiếc áo mỏng manh và đôi chân trần của hắn.Chẳng ai biết được cái ‘’ Phép Lạ ‘’ nào đã đưa hắn đến gặp người đàn bà đã cứu đời hắn.Kể cả tôi,bạn hắn.



                        ** EMMANUELLE,Suối Nhỏ .


                        Văn chương hay nói : Đôi mắt là cửa sổ của Linh Hồn .

                        Tôi chưa thấy linh hồn ra sao, đẹp xấu,béo mập như thế nào,nhưng tôi biết bơi lội trong một đôi mắt.Cánh cửa của ánh nhìn tươi như một ngày nắng rực rỡ,từ cánh cửa của linh hồn ấy,tôi thấy những màu hoa tươi .Hoa nằm trên nụ cười hồng và tiếng nói của Emmanuelle êm tựa dòng suối.

                        Suối hỏi tôi :
                        - Sao Ông cười vui thế ? Ông mới trúng số hở ?

                        Nhờ chữ ‘’ Ông ‘’,tôi mới sực nhớ lại số tuổi đời của mình và tôi đã có gia đình.Giá như thời độc thân vui tính,có lẽ tôi đã bị cánh cửa linh hồn kẹp chết giữa tiếng sét ái tình !

                        Đợi Suối nhỏ lập lại câu hỏi lần nữa,tôi mới tỉnh mộng để trả lời :
                        - Bởi vì cô có đôi mắt và nụ cười quá đẹp.
                        - Ông đang tán tỉnh em hử ?

                        Mái tóc nâu lúc lắc trên vai áo xanh lơ và đôi mắt nghiêng nghiêng chờ tôi trả lời :
                        - Nói tầm bậy ! Tôi lớn hơn cô đến hơn hai mươi tuổi.Tán tỉnh cô chỉ đổ nợ.Vả lại tôi đã có sợì dây thòng lọng ở cổ rồi.Désolé !
                        - À há ! Ông rất hợp lý.

                        Và cô bé khoe :
                        - Em cũng có bạn trai rồi.Chắc Ông biết anh ấy ?

                        Ừ ừ.Anh bạn trai của Suối nhỏ có cặp mắt rất ấn tượng đầy nét trẻ thơ dù đã ở độ ngoài 30 tuổi.Anh ấy thấp hơn Suối nhỏ đến một cái đầu.Mà thấp hay cao thì nhằm nhò gì ? Miễn là người ta biết yêu nhau.

                        Emmanuelle kể cho tôi nghe về môn học kinh tế của cô.Sau cánh cửa đẹp và vườn hoa đủ màu ấy,tôi thoáng thấy có những đám mây xám đe dọa của viễn ảnh thất nghiệp trong thời buổi khó khăn đình trệ kinh tế này.

                        Suối nhỏ thắc mắc :
                        - Bạn em đã ra trường và vẫn không kiếm được việc làm.Em vừa học vừa đi làm.Chỗ nào cũng bấp bênh vì họ không ký công tra lâu dài. Ông nghĩ sao ?
                        - ….
                        - Sao không trả lời hở ông ? Bình thường em thấy ông nhanh nhẹn trước những câu hỏi lắm mà ?!
                        - Tôi bí cô ạ.Nhiều lúc tôi cấm mình nói bậy và nghĩ bậy.
                        - Ông cứ nghĩ bậy những đừng nói bậy là được rồi.Có ai cấm ông nghĩ bậy đâu.Chỉ có ông biết ông nghĩ về cái gì ?

                        Tôi đành phì cười trước mẫu đối thoại như thế,và tôi tìm cách nói để Suối nhỏ không nản chí trước những sự việc khó khăn của tình thế…

                        &&

                        Bẵng đi một dạo,không thấy Suối nhỏ ghé thăm.Chỉ thấy anh bạn trai có đôi mắt ấn tượng đi ngang và ghé .Anh đi một mình. Đôi mắt và khuôn mặt buồn,xậm tối.Anh nói là Suối nhỏ và anh đã chia tay.Tôi giữ yên lặng để nghĩ về những mối tình chớp nhoáng của một thời đại hiện đại và….hại điện.

                        …..


                        Đang sổ sách tính toán giấy tờ thì nghe tiếng Suối.
                        Giọng Suối róc rách :
                        - Ông ơi ! Đến thăm Ông nè.

                        Suối vẫn thế.Đẹp ! Vẻ đẹp dịu dàng của một thiên thần.
                        - Cô ra sao rồi ? Vẫn còn đi học chứ ?

                        Suối kể về sự học và vừa tìm được một chân bán hàng cho một tiệm quần áo.Suối mở ví cho tôi xem một tấm ảnh.Chàng trai trong ảnh to cao và đẹp trai như một tài tử cinéma. Đây là mối tình mới của Suối !

                        Emmanuelle đọc được ý nghĩ trong mắt tôi .
                        - Ông ơi ! Em và người ấy chia tay rồi. Ông có gặp lại anh ấy chưa ? Nghĩ cũng tội.Tại không hạp nhau.

                        - Có khi nào em lại báo lần chia tay thứ hai,thứ ba nữa cho tôi nghe không ?

                        - Hihihi…Ông kỳ cục ! Không lẽ Ông chúc cho em xui xẻo hoài sao ? Lần này, ông đừng nghĩ bậy cho em nữa nha.


                        Ừ, ừ.Tôi không nghĩ điều xúi quẩy cho em nữa.Không tốt ! Nhưng tôi có thể viết vài hàng về em được không ?

                        Thôi kệ. Có những người bạn lớn nhỏ,già trẻ hoặc nhỏ xíu xiu như em cũng vui. Ít nhất,tôi có điều để viết và để hòa hảo với thời gian đang chạy như ma đuổi.





                        đăng sơn.fr
                        #42
                          dang son 21.10.2011 12:42:56 (permalink)



                          ..




                          THÊM TÌNH RỒI XA.






                          Người ta thường nói : " Đôi mắt là cửa sổ của linh hồn ".Khi gặp lại Emmanuelle Suối nhỏ,tôi thấy điều này là đúng.Môi vẫn cười đấy chứ nhưng cửa sổ linh hồn em thì đầy áng mây .

                          Cô nhỏ bế đứa con gái và khoe :

                          - Ông coi nè.Nó lớn quá chừng rồi nè.

                          Tôi hôn lên đôi má phúng phính của đứa bé.Ngắm thử nỗi hạnh phúc của bà mẹ trẻ.
                          Bố con bé khều bàn tay bé nhỏ của con gái :

                          - Chào chú đi bébé.

                          Con bé chúm chím cái miệng xinh xinh và bập bẹ :

                          - Bonjour,bonjour



                          Trời nắng rực rỡ ngoài chợ sau một cơn mưa từ sớm.Tôi hỏi Suối nhỏ :
                          - Gia đình em ra sao ? Thoải mái chứ ?

                          Suối nhỏ lặng nguời,lắc đầu :

                          - Vẫn thế.Không ổn !


                          Tôi thấy không vui và hiểu được tại sao lại có những áng mây xầm tối trong đôi mắt cô gái có khuôn mặt hiền dịu thánh thiện của một nữ tu.

                          - Cố gắng lên em nhỏ !


                          Emmanuelle liếc về phía chàng trai trẻ đang sắp hàng mua thức ăn ở một quày hàng gần đó.Cô nói nhanh vơí ánh mắt buồn so :

                          - Ông nè ! Không xong rồi,tụi em sửa soạn chia tay.Gia đình anh ấy,nhất là bà mẹ vẫn như thế.Họ giữ chịt đứa con trai và liên tục gây chiến...

                          Tôi thảng thốt :

                          - Nữa ? Nữa ?! Em có cách nào ?

                          - Hết cách rồi ông ơi.Em buồn lắm !


                          Tôi nhìn cô,nhìn đứa con bé tí để nghĩ đến hình ảnh một mẹ một con vò või trong những ngày sắp đến.Chợt trong lòng tôi ao ước có một cơn mưa lớn đổ xuống ngập đầy khu phố.Ao ước có một chỗ ngồi riêng vơí mẹ con cô nhỏ và lắng nghe cô tâm sự như lúc cô đã kể về mối tình truớc kia đã không thành.Lần này cũng sẽ không ! Chỉ mơí gần 3 năm là chia tay.Chỉ mới chớp mắt đây thôi !

                          Tình yêu phải chăng chẳng có điều gì được vẹn toàn ?
                          Hình như tình yêu là một cánh chim

                          Đến rồi bay đi.




                          đăng sơn.fr
                          #43
                            dang son 24.10.2011 19:31:35 (permalink)




                            ...


                            THÊM MỘT GÓC ĐỜI.


                            ---------------------------






                            Với cái chủ đề này,tôi loay hoay với chính mình.
                            Tại sao lại cứ ràng buột mình vơí những cái Thêm,Thêm ...Thêm cái gì mới được chứ ?

                            Thêm vui,thêm buồn,thêm tình,thêm tiền,thêm nợ nần,thêm....


                            ° ° °


                            Mà thôi ! Thấy tội nghiệp cho mình- Tôi không tự hành hạ mình thêm nữa.Khi thấy có diều cần viết,cứ thản tâm sắp xếp thì giờ và ngồi xuống ,lục lọi ý nghĩ và trí nhớ của mình để viết.



                            1. Gặp Lại .



                            Buổi tối trời thu bắt đầu lạnh.Gió âm ẩm ngoài bãi đậu xe của nhà Ga chính của thành phố.Tôi và cái bà nhà của mình có nhiệm vụ đánh xe ra nhà ga đón một ông bạn nhạc sĩ đáp xe lửa đến từ xa.

                            Thấy còn sớm,nàng nhà và tôi ngồi ở vỉa hè của một cái quán rất lộng lẫy.Bàn ghế mây,đèn trang hoàng ấm cúng.Nàng biết tôi thích đọc báo chí,tin tức nên yên lặng để tôi ngồi đọc.

                            Tôi nói với nàng :

                            - Xong rồi em . Hắn đã đi bán muối.

                            Hắn ở đấy có nghĩa là ngài Ka Đa Phi của xứ Lybie. Tấm ảnh và bản tin này có lẽ làm nhiều người vui. Tôi chẳng thấy vui khi đọc một lời tuyên bố ghi lại : " Ka Đa Phi đã chết vì không có một cách chọn lựa nào khác ..."
                            Có chọn lựa đấy chứ. Ít ra ông ta đã chọn con đường ở lại dù có chạy theo đám tàn binh để lánh nạn nhưng cách đào tẩu của ông ta vẫn khác những hình ảnh của những vị to đầu ở thời 30.04.1975.

                            Mà thôi, tôi không thích chiến tranh và những điều quẩn bí của chính trị.Buổi tối của chúng tôi đang lạnh và đẹp.Những câu chuyện của chúng tôi sẽ rộn rã tiếng nói cười khi có dịp gặp lại nhau.

                            Thời gian trôi rất nhanh,tại sao ta lại để những tiếng bom đạn,những hình ảnh chết chóc cướp đi như một cách chiếm hũu ?

                            Đứng ở tụ điểm tiếp tân hơn 30 phút,bụng đói cồn cào.Vẫn không thấy bóng dáng ông bạn.Tôi gọi phone thì biết chàng ta đã tọt ra ngoài ga và đúng chờ mình ở đầu một ngả đường trước cái quán lung linh đèn đuốc.


                            Gặp nhau . Mừng rỡ.Thấy bạn vẫn thế.Vẫn cái giọng bắc ấm áp và nụ cười rộng.Thoải mái !

                            Xe phóng lên chiếc cầu dài về phố núi.Điểm tụ họp nằm ở nhà một cặp bạn thân khác.Anh chàng bạn mở mắt ngó quanh ,ngó dọc để nhận ra là đã có biết bao nhiêu đổi thay.Bản nhạc nức nở của thằng cháu ruột ở anh vang đầy lòng xe .Thằng nhỏ hát ở cái CD đầu tay : " ..Anh muốn nói lời xin lỗi em ,khi tình chưa toàn vẹn thì ta đã xa nhau.Vì anh yêu đuối,không ngăn được trái tim mình...."


                            Tôi vặn nhỏ nhạc,quay sang anh :

                            - Nè anh ! Bảo thằng bé Trịnh Lam thay đổi cách viết ca từ cho những bản nhạc về sau nhé.Nó cứ tìm lỗi để xin lỗi liên tục thì người nghe sẽ có ngày bỏ rơi nó "

                            Chúng tôi quay sang đề tài sáng tác và cách viết ca từ cho những bản nhạc tình.Nhạc Việt hay buồn bã và uỷ mị khi nói về những cách xa.Và người ta hay rên,rên,rên thảm não...

                            Bạn tôi cười,có ý trách tôi :

                            - Cậu nghĩ sao ? Khi chia tay thì có ai vui ?


                            Câu nói này đưa chúng tôi đến chỗ hẹn.Khoảng bóng tối ngập đầy khu vườn.Trong ánh lờ mờ của ánh dèn vàng,tôi thấy những cụm hoa hồng lả tả còn sót lại.Mùi vườn,mùi cỏ cây chỉ thiếu mùi hương ngọc lan như đêm nào tôi có dịp đi dạo ở thành phố cũ ,tiếng dương cầm của ai đó đã làm lòng mình trầm lắng...

                            Bữa ăn muộn nhưng thân tình vơí vài ly vang đã khiến anh bạn hứng chí.Có tiếng điện thoại vang,cái màn ảnh của máy di động của anh hiện ra hàng chữ : " Maman " - ( Bà nhà )

                            Giọng bà vợ trẻ của anh vang rõ :

                            - Ba đến bình an rồi hả ?

                            Anh đuà như thật :

                            - Mẹ mày nè.Hãy ở lại và sửa soạn lấy chồng khác nhé .Lần này anh sẽ ở lại đây luôn.Bạn bè đang tìm cho anh một bà mới.Ngon lành hơn mẹ mày nhiều.

                            Cả bọn cười ồ.

                            Mọi người ngồi châu đầu nghe anh kể lại câu chuyện đời của anh từ những nợ nần sau cuộc chia tay vơí bà vợ đầu.Anh bạn bùi ngùi kể về tấm lòng của nàng vợ sau đã yêu anh để cùng che chở nhau để tạo lại từ đầu.

                            Tạm xong phần phim bộ tình cảm và thân phận,chúng tôi sửa soạn chia tay nhau sau khi bàn bạc về buổi văn nghệ cho buổi tối hôm sau.Cả bọn bày trò cùng nhau làm sinh nhật chung.Trong nhóm bạn,có cả thẩy 6 mạng sinh cùng một tháng.
                            Gặp nhau,quây quần,tha hồ mà cười đùa.





                            2. Đêm Vui .




                            Khoảng 28 người đã đến đứng đầy ở phòng khách và nhà bếp.Củi đốt trong lò sưỡi lấp lánh như hình ảnh một đêm giáng sinh.Chỉ thiếu màu tuyết trắng trên quả đồi trước nhà Du - chủ nhà .Các bà bận tíu tít mặt mũi trong bếp.Tất cả sẽ chơi cái trò self service vì không tiện cái màn bưng chén bát.Các chàng,các ông thì cầm ly rượu khai vị ,châu đầu tụm năm,tụm bẩy tán chuyện.

                            Ông bạn nhạc sĩ gặp lại một số bạn hữu xưa,nhất là gặp cái ông ký giả người Tàu bạn tôi đã có thời cùng hò hét ầm ĩ trên các sân khấu lễ lạc.
                            Du,chủ nhà bắt tôi giữ phần ghi lại hình ảnh vào camera.Tôi chỉ việc im lìm chỉa ống kính và bấm máy loạn cào cào.Tôi thích cái trò này vì đỡ phải mỏi miệng và có thì giờ khám phá ra những ánh mắt,những nụ cười khá đẹp.Các bà tối nay rất xinh đẹp lộng lẫy.Có bà chọn cái áo hở cổ thấy nhức đầu,chóng mặt vì sexy và đẹp.Họ muốn điệu,muốn "khoe của " thì tôi để họ khoe,tôi biết cách làm họ đẹp hơn,nhậy cảm hơn vơí những góc cạnh phải có.

                            Mấy ông quay lại thấy tôi im ỉm ngồi ở bàn,họ khều tôi để kéo vào phe đấu hót.Tôi thấy mình chẳng có gì để nói.Bớt cái miệng lại cho đỡ ồn ào nhà cửa và ngồi yên ghé tai nghe vài bản jazz hòa tấu từ cái cd mang theo là điều tôi hằng thích khi đến nhà ai dự tiệc.

                            Anh chàng nhạc sĩ từ xa đến khoái chí vì được giới thiệu vơí những người bạn mới chưa từng gặp.Trong đám người ấy,có một người đàn bà xinh xắn tên Vy .Vy đẹp,sang trọng,dịu dàng khoan thai trong kiểu tóc bồng bềnh được bơí cao lên để hở chiếc cần cổ .

                            Chàng nhạc sĩ cầm bàn tay nàng để hôn và mở máy tán :

                            - Anh rất vui và rung động khi gặp em.

                            - Giời ạ !


                            Vy cười,vẻ xấu hổ khi nhìn cái nheo mắt của tôi sau lưng chàng nhạc sĩ có máu khôi hài và thích của lạ.

                            - Anh ơi ! Cứu Vy !

                            Nàng cầu cứu khi nhìn tôi.Tôi lắc đầu :

                            - Em hãy hãnh diện khi có một gã đàn ông hôn lên bàn tay và mở lời ong bướm,ba xạo...

                            Thế là khi bắt đầu ngồi vào bàn,chàng nhạc sĩ đòi phải ngồi cạnh cô em gái người dưng ấy.Người đàn bà nhìn về phía Sa,ông chồng bay nhảy đào hoa đang rục rịch đi đi về về đã chưa dứt khoát hẳn vơí nhau.Sa biết thân,biết phận chỉ cười cười khi nghe người khác đùa nghịch.


                            Sau bữa ăn quá ngon là màn văn nghệ bỏ túi. Máy TV tắt ngúm. Cây đàn điện và ampli đã sẵn sàng.Máy Mixage cũng đã sẵn.

                            Chàng nhạc sĩ ôm đàn dưới ánh đèn mờ mở lời.Giọng ấm :

                            - Thưa các bạn.Đây là một đêm đặc biệt trong đời tôi.Bản Only You và Khúc Thụy Du sẽ được trao về một người .Và người ấy sẽ cảm động.

                            Mọi tia mắt đổ dồn về phía anh và nguời ấy.Tôi biết " cái Người Ấy " không biết hát và nàng cảm thấy ngượng ngùng.

                            Những tiếng hát được cất lên trong sự chăm chú và thích thú. Âm nhạc có khả năng ru hồn người.Những người biết hát thay phiên nhau vơí những tình khúc vượt thời gian.

                            Càng du dương vơí tiếng đàn,tiếng hát,chàng nhạc sĩ càng hứng chí.Chàng chơi đàn không biết mệt và chàng cứ lèo nhèo khi thêm,thêm những bản nhạc tình để gửi tặng " Một Người Nào đó "


                            Có vài nguời để ý thấy chàng hơi đi quá đà.Tôi để ý thấy Vy giữ khuôn mặt nghiêm và lạnh.

                            Khi đến cuối phần văn nghệ,chàng NS đến bắt tay Sa,chồng "cũ " của
                            Vy và nói :

                            - Này chú,chú có phiền gì khi anh buông lời trêu ghẹo cô ấy không ?

                            Sa cười hiền lành,điềm đạm :

                            - Không anh ạ .Xin anh cứ tự nhiên.



                            Chuyện hai người đàn ông nói gì vơí nhau sau đó thì tôi không rõ.
                            Trong đầu tôi lúc lái xe về nhà thì có một ý nghĩ - " Tôi sẽ nhắn nhủ vơí chàng nhạc sĩ, bạn của tôi ,một điều : " Hãy thận trọng và đừng để lời nói đi nhanh hơn ý nghĩ của con tìm mình "


                            Thế thôi.
                            Thêm một lời bài viết như để ghi lại không khí của một trong những đêm vui.







                            đăng sơn.fr
                            #44
                              dang son 04.11.2011 01:51:09 (permalink)



                              ..




                              THÊM MỘT LẦN NỮA ĐỂ XEM SAO ?





                              ____________________________________








                              Trời đã tan sương mù.Cơn lạnh đã loãng đi phần nào khi bạn đến thăm rủ ra quán nước.

                              Bàn ghế nằm dưới luồng nắng.Giữa hai ly cà phê ngon, vẫn thấy ánh mắt bạn có nhiều ưu tư,vướng mắc.

                              Và bạn hỏi :
                              - Cậu thấy tình hình kinh tế như thế nào ? Càng ngày càng tệ phải không ?

                              Thấy nực cười,hỏi đã rồi lại tự trả lời cho câu hỏi của mình.Thấy cái gì ? Thấy mấy cột in đậm trên báo chí,toàn những tin chấn động buồn thảm để dễ bán giấy báo : Hãng xưởng theo nhau sa thải, đóng cửa,sản xuất đình trệ,nhà băng lủng túi ngã nhào để kéo nhau khủng khoảng…….Thấy thêm điều gì nữa ?

                              - Cậu nghĩ sao ? Rút quân ? Cái xứ này rồi cũng xập tiệm mà thôi.Chính trị khủng hoảng rắc rối,…. Mỹ mà ngã, đất Âu châu sẽ hết thuốc chữa…Rồi cậu sẽ thấy,dân Tây đói sẽ sinh ra thêm nạn kỳ thị với mấy thằng mít như mình. Điều này sẽ xảy đến thôi…

                              Anh bạn nói một tràng dài để phân tích và dắt tôi đi dạo một vòng quay từ kinh tế Tàu , đến Nhật bản ,Pháp, Ý ,Mỹ….
                              Không quen đi một lúc xa xôi như thế,tôi nhăn mặt bắt anh ngừng nói :
                              - Ông làm gì ? Cách gì để cứu cái hãng và gia đình ông ?

                              Anh bạn cắc cớ hỏi lại :
                              - Đó là điều tôi muốn hỏi ông.Phải làm thế nào ?

                              Tôi thừ người,nghĩ đến sợi dây thắt lưng bụng.

                              Anh bạn vẫn không để tôi yên :

                              - Nghe lời tôi đi.Rời cái xứ này bay sang Mỹ.Gia đình tôi đã chuẩn bị sắp đi. Đất lành chim đậu ông ạ. Đừng ngoan cố và bảo thủ nữa.Sẽ ân hận. Ở Mỹ là đất cơ hội,biết bao nhiêu người đã thành công trên con đường khoa bảng,sự nghiệp.Con cháu ở bên ấy sẽ có tương lai hơn cái đất Tây chỉ chú trọng đến chữ nghĩa và nạn kỳ thị bằng cấp . Đừng cãi tôi.Dọn và chuồn đi.

                              Cãi làm sao được ! Ai chẳng biết câu đất lành chim đậu hở ông ?

                              Ừ, ừ, Ông cứ thoải mái sắp xếp,bán nhà soạn hành lý để ra đi.Tôi biết ông luôn luôn chuẩn bị sẵn với đôi cánh biết giang rộng để đón gió. Đón gió từ những ngày lận đận ở xứ Nhật sau những năm tháng tù tội bên nhà…Xứ tây này chẳng còn màu mỡ gì sau những cuộc tranh chấp lũng đoạn về chính trị.Xứ tây đang chuẩn bị cho một con dốc kinh tế hoàn cầu.

                              Trong khi chờ đợi để tiễn bạn với đường bay thênh thang,tôi biết tôi phải làm gì để chuẩn bị đấy chứ.

                              Tạm thời thì như thế này :
                              - Cắt giảm ngân khoảng về việc giải trí.Khỏi ciné,khỏi đĩa hát,khỏi mua sắm những cái xa xí phẩm như tậu cái computer loại xách tay,xắm cái máy hình mới để thay cái cũ,Miễn đi ăn nhà hàng,miễn lái xe đi dạo và ngắm biển,miễn mua thêm cây cối,bông hoa về nhà trồng.
                              - Và nhất là miễn cái trò đi nghỉ hè- Tuyệt đối nên loại bỏ chữ ‘’Vacation’’ trong cái đầu của mình.Có thèm quá thì nhét cái đĩa video vào máy xem hình du lịch phong cảnh,cây dừa,bãi biển đồi núi.. …..
                              - Miễn..miễn…..


                              Nghĩ cũng chưa đến nỗi chết con ma nào.
                              Để xem sao ?




                              đăng sơn. fr
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 215 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9