-
VIẾT THÊM MỘT LẦN NỮA.
__________________________________
Buổi tối ! Lạnh và Mưa trắng đang rơi ...
Trời đất và báo chí báo động : '' Tuyết rơi và sẽ còn rơi ở quanh vùng Paris và cả những vùng khác. Tuyết cản đường máy bay,mưa trắng cản đường xe cộ '' .
Đã lái xe trên những con đường ẩm ướt pha sương mù.Hàn thử biểu nâng con số lên được một tí vì trời nhả mưa.Mưa mù,mưa mịt.
Mưa ! Mưa !
Mưa chéo xuống bãi đậu xe đầy xe. Mưa làm rùng mình ớn lạnh.Mưa đẩy mình vào cái quán nước vắng. Ngồi nhìn mưa rơi.Bắt gặp lòng mình mưa mưa.
Lạ kỳ với mình.Lại bắt quả tang mình ( hình như ) đang buồn.Buồn là cái chi vậy há ?
Bạn bè hay nói là mình là thằng vui vẻ mà.Mình ít khi rên la sầu thảm.Mình hay chọc cười thiên hạ cho họ vui. Những anh đóng vai hề thì hay có những nỗi buồn dấu kín ! Phải thế không ?
Coi kìa ! Mình rơi cái mặt nạ HỀ để trở lại với chính mình. Coi kìa : Tập bản thảo , cái bloc note vẫn chung thủy theo mình nằm ngoan trên mặt bàn.Vậy mà sao hờ hững bỏ rơi chúng ?! Chúng không có tội.Chỉ mình là có tội mà thôi.
Tội gì ? Đã bao năm không đi xưng tội.Chúa mà thấy mình xưng tội,chắc Chúa sẽ bỏ nhà thờ để nhào ra đuờng la hét ầm ĩ.
Chúa sẽ nói : - Mày vào thì tao ra đường !
Chúa ơi.Phật ơi ! Con đang thấy con buồn.Chẳng hiểu vì sao nữa.
Mình ngồi yên. ( Không im lặng sao được ? Có ai bên cạnh bây giờ đâu để mà nói ? )
Nói điều gì ? Chẳng lẽ kể lể về những kỷ niệm cũ ?
Ngày ấy chạy trốn mất tiêu rồi.Ngày ấy của những hàng lá me,của những cổng trường mở rộng,của áo trắng quần đen,của giảng đường nghiêng nắng.
Ngày xưa là ngày ấy.Có những ngụm cà phê ngon với bạn bè trang lứa.Có những bức thư tình đầu tiên rất vụng dại...Có những hẹn hò ấm áp trong một góc quán.Quán để nhạc tình. Mình tình trong cái chớp mắt. Mình ngó nhau giả vờ ngây thơ không hiểu ý ngầm của lời nhau nói.
Ngày ấy thấy mình dễ thuơng chứ không đáng ghét như bây giờ.
Bây giờ,lắm khi thấy ghét cả chính mình.Mình hay làu nhàu nhăn nhó khi trả cái giấy thuế có vẻ nặng ký.Mình hung hăng ,đấm đá và hay Húc với đời.....
Nói gì thì nói. Cũng có khi thấy mình còn lại khoảng 25 % của cái dễ thương ( Gọi là chút đỉnh làm duyên ) - 25% khác đã dành cho sự tinh toán so đo.
25 phần trăm cái nữa nào đó dành cho những trăn trở với cuộc đời,công việc , phần còn lại chỉ dành chỗ cho cái đọc và viết.
Thích đọc yên tĩnh thì chúi vào một góc nhà nếu cơn lạnh đứng ở bên ngoài vườn. Thích viết và chuẩn bị cho cái viết thì ghi đày những mã số và những
dấu * ** vào trang bloc note để triển khai khi mở computer.
Mưa vẫn thế. Lạnh,ẩm,buồn,da diết.
Mưa ngoài quán và mưa đang loay hoay vu vơ trong đầu.
Mưa dẫn đường xe trở về nhà.
Làm xong công việc nhà. Đóng cửa văn phòng,âu yếm với nhũng bản nhạc ưa thích.Thường thường là nhạc nhẹ. Khi yên lặng đọc thì nhét cái Cd Blue Jazz vào máy. Muốn và có hứng làm thơ thì mở nhạc tình.Tình yêu làm những người sáng tác hay viết nhạc buồn và chữ cũng phải buồn theo.
Làm thơ ư ? Viết kiểu nào cho ra hồn ? Thơ kiểu có vận có vần bằng trắc hay thơ kiểu tự do phá cách? Lúc làm thơ thì vặn rất khẽ tiếng nhạc - Làm như sợ lời nhạc của người thấm vào đầu rồi lỡ tay,lỡ dại ăn cắp ý tưởng của người mà viết thì lại mang tiếng đạo văn,đạo thơ thì hỏng chuyện ! Hư bột ,hư đường !
Thơ là một cách thức đùa nghịch với chữ nghĩa.
Giả dụ như :
...
Tự nhiên thèm những cơn mưa
Tự dưng buồn bã dư thừa nhớ nhung
Nhớ là em đã người dưng
Tại trời xui khiến nên đi chung đuờng.... Thôi mà.Xin Ông.Xin ông ngừng cái lãng mạn dai lì ấy đi để trở về với hiện thực.
Hiện thực ư ?
Ra sao và để xem sao ?
" .... Có một người viết đã gọi mình bằng CHÀNG khi vào viết bài cho chủ đề '' Thêm Một Lần Nữa '' Thêm ..thêm hoài thêm hủy như bản nhạc mang tên One more time ! Trời ơi ! Lâu lắm rồi mới được một người ta gọi mình bằng Chàng ! ( Mừng nhé ! )
Trong tiểu thuyết của văn chương ,nhân vật Nàng và Chàng đẹp lắm. Đẹp như chuyện cổ tích thần thoại. Có cái ông nhà văn kia đã lý luận và phân tích rất kỹ về danh từ Chàng và Nàng.Buồn cười thật ,nếu gọi bà Nữ Hoàng của xứ Anh là NÀNG thì chết ,chết xử trảm vì phạm huý.Nếu gọi ông vua con Sarkozy của xứ Tây là Chàng thì còn chết dữ ! Ông ấy có số đào hoa,nghe chữ CHÀNG là có ngày ông ấy bỏ cô vợ mới cựu người mẫu Calra Bruni để chạy theo cô ca sĩ khác thì hỏng việc nhà nước ! Hic ! Hic! và hic hic !
Đang tải một bài viết mới ở các diễn đàn khác thì thấy có người gọi mình bằng Chàng và xưng là Nàng .
Cha mẹ ,ông bà tôi ơi ! Sướng chưa kìa ! Bảnh chưa kìa !
Nàng gán cho mình những câu chữ đậm đà và lạ tai,chẳng hạn : '' Chàng phật lăng,Chàng phật thủ ''
Đọc đi ,đọc lại cho đến khi tiếng nhạc ngừng, '' chàng '' vẫn ngỡ ngàng với kiểu cách dùng chữ như thế. Chết người chưa kìa !
Chẳng hiểu thế nào là Phật Thủ ? Điệu này chắc phải mở tự điển Hán Việt ra nghiên cứu lại mới được. Trong bộ tự điển Larousse của người Pháp không có chữ Phật Thủ . Một writer khi viết,nếu viết bằng cái tâm thật và không mang ảo dạnh,ảo hình thì hắn không bao giờ ghi trong căn cuớc của mình là : Écrivain - Nhà Văn. Nhà Thơ cũng không phải là một cái nghề .
Nghệ thuật kiểu thơ văn ít khi nuôi sống được người văn thơ.Họa sĩ cũng là một cái nghề khó sống. Artiste,người làm nghệ thuật chỉ nên xem mình là người mang cái đẹp hoặc cái vui đến cho người thưởng ngoạn. Và sau đó.........
Gửi Chút Hạnh Phúc là tên tựa của một trong những bài viết '' Tử Tế '' của Nàng.Nàng kể về chuyện tình cảm của nàng.Nàng ray rức với nội tâm khi viết.
Chẳng biết đó là truyện sáng tác hay là chuyện của một đoạn đời của nàng ? Đọc thấy dịu dàng,yên ả.Và sẽ còn đọc lại xem chuyện đến đâu hay chỉ là một thoáng bâng khuâng của người viết .... ( ? )
Còn tôi.Cái gã chẳng bao giờ dám nghĩ mình là một écrivain,một poète của truyện tình và thơ tình.
Đã từ thời xưa,tôi đã viết để thở và sống một cách khác. Viết sau khi đã đọc rất nhiều .Vậy mà khi thấy những bài viết của mình nằm trên mặt báo hoặc các tạp chí nguyệt san,tôi sững sờ tự hỏi : Viết để làm gì và Viết như vậy đã đủ chưa ? Cách hành văn đã có gì gọi là làm mới cho sự sáng tạo để có thể nhập cuộc chơi trong làng văn học ? Thế nào để văn chương được đúng ý nghĩa từ nghĩa Hán Nôm : '' Văn là cái Đẹp ! '' Đẹp để còn được gọi là văn học ".
( Trong làng văn thơ ,đã thấy có rất nhiều người bạn với nhau và vì muốn chiều lòng nhau đã trải chiếu vàng và bừa bãi '' nâng bi '' nhau khi chúc tụng. Những nhà mang cái mác,nhãn hiệu Phê Bình Nghệ Thuật lắm khi cũng nhân danh sự chủ quan hoặc bè phái mà dùng chữ nghĩa để bôi nhọ và hại nhau..... )
... Đọc và viết đến đây thì mỏi tay,nhìn ra cửa sổ lại thấy tuyết đã ngập đầy khung cửa đêm.
Viết đến đoạn này thì thấy mình đã tiêu tan đựợc nỗi buồn man mác,vô cớ của buổi chiều khi nãy dưới mưa.
Tại bụng đói cồn cào hay tại đọc và chạm phải những dòng chữ của Nàng ? Nàng hứa sẽ trở lại để Viết Thêm Một Lần Nữa .
Thật vậy sao ? !
Ta có thêm điều gì để viết và chắc ta sẽ hiểu rằng Thêm Một Lần Nữa cũng có nghĩa là Có Còn Hơn không !
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2012 12:27:42 bởi dang son >