THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 15 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 14.11.2011 01:11:14 (permalink)
..





THÊM MỘT LẦN THỬ IM LẶNG



____________________________________





Đến khá muộn trong bữa ăn sinh nhật vì chưa xong việc làm,tôi chào mọi người đã ngồi đông đủ quanh bàn ăn.
Những chiếc bàn dài trải khăn trắng được ghép lại . Đàn bà một phía, đàn ông một bên.

Có vài người nhao nhao trêu ghẹo cái bảnh bao có vẻ… sexy man của tôi !
Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ.Veste kem ,chemise trắng và giầy cá sấu là chuyện thường tình mỗi khi được đi ăn tiệc.Tùy nơi ,tùy lúc.Có người chỉ cần cái quần jean cũ mèm và giày vải lè phè mà vẫn cứ sexy,gợi cảm như thường. Đâu cứ phải…..

Sa,người bạn trẻ nhường cái ghế cho tôi ngồi giữa mọi người và lên tiếng gọi vợ :
- Thy ! Em phải đến ngồi cạnh anh ấy chứ ?

Cả bọn phá ra cười ồ,trừ Thy,cô vợ trẻ ,tóc dài ngang vai,khuôn mặt đẹp,thanh nhã và có cặp mắt tròn,sâu.
Tối nay, đôi mắt ấy không sexy như mọi lần tôi gặp và cô hay lại ngồi cạnh để tâm tình.Cặp mắt ấy đang buồn trên khuôn mặt đầy bóng tối.Vai nghiêng,môi mím chặt - Thầm lặng như một buổi tối ẩm cơn mưa –

Mọi người như bỏ rơi cái thầm lặng trong góc,tiếp tục náo động cười nói…

Đàn bà và đàn ông không giống nhau. Đàn bà tiếp tục câu chuyện loanh quanh thời trang,con cái,gia đình hoặc nạn vật giá leo thang…

Đàn ông khi uống rượu nhâm nhi thích nói về sex.Làm cách nào hâm nóng nàng trên giường ngủ và làm cách nào có thể trốn nàng để hú hí với nàng khác ?

Có ông nọ kể :
‘’ Ngồi ở cái quán bên Saigon,lúc đứng dậy trả tiền lại nhận được hàng chữ dưới cái ticket tính tiền ‘’ Đây là số điện thoại di động của em.Nếu anh muốn….’’

Không phải chỉ riêng ở các chỗ tụ tập ăn uống,các ông mới hư. Ở đâu cũng có thể Hư .Hư một cách không toàn vẹn thân xác.Hư rã rời !

Thấy tôi ngồi nghe và im lặng giữa những câu chuyện béo bở,Sa lại lên tiếng gọi vợ :
- Thy ! Thy ! Em phải lại ngồi cạnh anh Sơn…

Có người quay lại nhìn tôi và nàng.Thy không hề nhìn đến tôi trước lời trêu ghẹo có vẻ khiêu khích của chồng.Nàng im lặng.
Tôi cho đó là sự khiêu khích của Sa vì tôi biết vợ chồng họ đang
có chuyện khó xử,chuyện không hề đến từ tôi mà đến từ nỗi lòng của Sa.Người đàn ông đang vướng vào một tình cảm từ Hà Nội lúc chàng về thăm nhà và gặp một người đàn bà có chồng con để yêu và vương vấn.

Vợ con của Sa biết chuyện qua những cú điện thoại và các thư từ email…

Chẳng biết hai vợ chồng đã dàn xếp chuyện nhà đến đâu,ra
sao ? Nhưng thoáng nhìn nét mặt sầu thảm của Thy,tôi có thể hiểu.Lúc Sa ngồi cạnh,tôi muốn nói với bạn trẻ một vài điều cần nói.Nói lòng vòng cũng được,dùng thuật ám ngữ cũng xong.Vì dù sao đi nữa,tôi thông cảm và hiểu được nỗi lòng của bà vợ chỉ quanh quẩn lo con cái trong nhà và xem chuyện hạnh phúc gia đình là một ước mơ vĩ dại nhất của mình.

Còn Sa ? Người đàn ông rất có trách nhiệm và tháo vác ,chẳng hề sợ gian nan để bảo bọc gia đình,hắn là kẻ phong trần sương gió đã đi mòn gót chân ở khắp nơi,khắp chốn .
Hắn muốn gì ?!

Dường như đọc đưọc cái ý nghĩ riêng tư ,Sa ghé tai,khều tôi :
- Ra ngoài sân tí đi anh.Anh em mình nói chuyện…

Sương đêm của tháng năm xuống đầy trên sân cỏ,tôi cẩn thận khoác veste mặc vào và nghĩ dến hai chiếc ghế đầu vỉa hè.Vừa đứng lên theo Sa,lại có ông bạn đã lâu không gặp bước vào cửa,quàng vai tôi ,vẻ mừng rỡ,trùng phùng :
- Sao bạn ? Lâu quá không gặp.Ra đây,mình đấu với nhau.

Sa lầm lũi bước cạnh tôi ra cửa,mặt đăm chiêu.Người bạn kia bám cứng .Sa và tôi không còn cơ hội nói riêng.Cái ánh nhìn của Thy cũng rơi lại ở đằng sau chúng tôi.

Sa sẽ nói điều gì với tôi,và tôi sẽ trả lời để phân định vấn đề riêng tư của bạn ra sao ?
Trong một tình cảnh của hôn nhân lứa đôi,của một cuộc tình tay ba,tay tư,người ngoài cuộc như tôi có gì để nói, để hiểu hay lại theo chủ quan để không hiểu đưọc người và những thứ tình yêu ngang trái,ngược ngạo…

Đành thôi .
Cách hay nhất là im lặng để nghe..Biết đâu ????





đăng sơn.fr
#46
    dang son 18.11.2011 15:52:13 (permalink)

    ..




    Thêm Những Cái Mặt Nạ Đời



    __________________________________________






    Con người hay mang cái bệnh buồn bã.
    Có khi buồn vô cớ và có khi vịn rất nhiều vào những lý do để buồn.

    Để được vui và để giải toả những sự buồn phiền đó,người ta có nhiều cách,chẳng hạn như : Mặc quần áo,leo lên xe phóng đi lang thang,đi dạo phố sắm sửa,đi bơi,đi xem chiếu bóng hoặc tìm nguồn vui tinh thần bằng sách báo,âm nhạc.

    Mỗi người mỗi kiểu ở đời,chẳng ai giống ai.

    Tôi không có nhiều thì giờ cho lắm để cơn muộn phiền có thể ghé thăm.Khi đi thăm bạn bè trong những buổi họp mặt,bạn bè tôi hay rỉ rên thê lương vơí những bản nhạc kiểu " lính chê - Chế Linh ,Trường Vũ " và có người rặn thêm ra để thêm mắm muối,để thêm phần ảo não,ướt nhèm nhẹp.Nghe một vài bản thì thấy thâm thấm,nghe đến hết cái đĩa karaoké chừng chục bản như thế thì thấy không ổn và hãi hùng.

    Ai cũng để ý và nói là nhạc Việt Nam thường có những ca từ buồn bã đến tận cùng. - " Anh bỏ em,em bỏ anh - Tình đôi ta chỉ thế thôi - Phải chi,phải chi ta đừng quen nhau....''
    Tôi yếu đuối,nhạy cảm nên tôi né.Né bằng cách lẻn ra vườn hít thở mùi cây cỏ hoặc thả bộ đi lang thang ngắm đường xá quang cảnh.

    Vào những ngày nghỉ,tôi có dịp ra phố,kiếm cái quán nước khá yên tĩnh ngồi đọc báo ,đọc sách hoặc nghêu ngao viết .

    Có lần gặp một ông bạn quen ở trong thương xá khi đứng sắp hàng ở quày hàng cà phê.Ông rủ :
    - Nè bạn.Tấp vào cái bàn kia nói chuyện cho vui.Có nhiều người vui lắm,tha hồ tán gẫu...

    Tôi liếc về nhóm người đầy đủ đàn ông,đàn bà đang xì xào,thấy thêm một hai gã Ảo rât " Ảo ".Tôi dùng chữ Ảo - viết hoa - để tránh gặp họ vì tôi đã thuộc làu làu những câu chuyện họ đang kể và sẽ kể.Họ nói về tiền về xe đẹp nhà cao cửa rộng và những mánh lơí kiếm tiền và lắm lúc không THẬT qua những cung cách bịp của họ.Những người thích đeo cho mình những cái mặt nạ và mở máy " NỔ " lắm lúc đã làm tôi bức rứt không ít vì tôi không thích đeo bất cứ một cái mặt nạ nào khi nói chuyện.

    Ngỏ lời từ chối lời đề nghị của ông bạn sơ giao thì nghe ông ta nói :

    - Bộ ông có tính kỳ thị người việt hả ?


    Tôi chỉ biết tủm tỉm cười nhè nhẹ.Ai nghĩ sao cũng được.Có những cái đám đông rất vui nhộn để ta có thể chọn lựa và hoà mình vào trong phút chốc để kiếm niềm vui.Tôi thích sự yên tịnh khi chọn được một chỗ ngồi đọc sách báo,ngắm thiên hạ.Trong cảnh một " mình ên ",tôi có nhiều cách thức để anh bạn tên BUỒN không thể đến thăm ( Đang bận rộn - miễn tiếp ) Thế là anh bạn mang tên Buồn tiu nghỉu và lộ mặt giận hờn để đi chơi chỗ khác.Có khối chỗ để anh ta có thể đến thăm.


    Khi ngồi một mình thì tôi có cuốn sổ tay trước mặt và những trang giấy lại được ghi chú đầy những con chữ.Và dĩ nhiên, tôi thấy hài lòng khi mình có điều để viết.

    Ở thế giới Net có rất nhiều điều để đọc và để viết.Dân cư mạng có thói quen gọi là Thế Giới Ảo hoặc là Phố ( từ chữ Phố Rùm - Forum ) .Từ những bài viết đó ,người ta quen nhau khi vào trang viết để đọc và để lại lời góp ý.Cũng từ cái thế giơí Net này,tôi có cái cảm tưởng là người ta đang trang điểm,mặc quần áo đủ màu sắc và có lắm khi trang bị thêm những cái mặt nạ để dự những buổi dạ hội hoá trang.

    Đã có một vài lần,tôi được dự vài buổi dạ hội hoá trang ỏ đây đó ngoài đời.Có những người hoá trang rất khéo léo và họ có thể biến đổi giọng nói để người khác không nhận ra.Lần đầu thấy lạ thì thích nhưng vài lần sau thì tôi không tìm thấy có điều gì để thích và ở lại.

    Trở lại việc nói về cái thế giới ảo đầy khói sương,tôi theo dõi và thích đọc những chủ đề của những người luôn thiết tha vơí một cái tên nick,cho dù họ có tham dự ở bất cứ diễn đàn nào,họ vẫn giữ nguyên một cái tên vơí một cung cách viết.Để thay đổi,có khi họ đổi tên nick nhưng vẫn ký lại bên cạnh cái bút hiệu cũ.

    Ở thế giơí NET của dạ vũ hoá trang đầy hình ảnh màu sắc,đầy âm thanh xập xình thì tôi cũng thấy có biết bao điều vui buồn.Vui để có thể cười ồ và buồn cũng có hình dạng của sự thấm thía.Thí dụ như khi sinh hoạt từ vài diễn đàn,tôi có dịp giao lưu quen biết và " thân thiết " vơí một số rất ít bạn viết ( dùng chữ ít vì bản tính thận trọng ) và thấy thích những người bạn này vì tính trung thành để giữ nguyên một cái tên nick đã chọn.
    Và một ngày kia,nhân khi vào đọc một chủ đề văn xuôi,tôi nhận thấy một phong cách viết y như những bài viết mà mình đã vào blog riêng của bạn để đọc.Tưởng là có kẻ chớp bài đạo văn,tôi thử so sánh thì thấy là cùng một bài viết mà có đến hai cái tên và cùng có nhiều tên ở một diễn đàn .
    Thấy ngỡ ngàng khi tự hỏi : " Hoá ra thân vơí nhau,chia sẻ vơí nhau nhưng vẫn qua một hình thức dạ hội hoá trang.

    Ngỡ ngàng và chợt hiểu rằng : Đôi khi những kỷ thuật của sự điểm trang ( hay là cách đeo mặt nạ để viết ) cũng rất cần thiết.

    Tôi hỏi lại chính mình : Khi ngươi viết,cái mặt nạ của ngươi là gì ? Đeo nó vào hay không đeo ? Và lúc nào cần phải chế biến ra nó và đeo lên mặt để tự bảo vệ mình ?

    Tôi cũng nhớ lại một câu viết và nói của một cái nick trên phố .Cô ấy nói :
    - " Net là một trò chơi.Thật quá để làm gì ? " - Người ta có thể lên Net để sáng chế ra một trò chơi.Trong những trò chơi vui vẻ ấy có món gọi là tình ảo "

    Sau câu nói ấy,cô ( hay anh ấy ?) biến mất.Biệt tăm !


    ----


    Thấy cũng vui.Hình như trong cái vui ấy có loáng thoáng hình ảnh của một cái bóng biết đeo mặt nạ.Cái mặt nạ ấy tên là Buồn.


    Buồn ơi ! Ta không chào mi.Bận rộn lắm !
    Xin đừng đến - Miễn Tiếp !







    đăng sơn.fr

    ( THẾ GIỚI ẢO VÀ TÌNH THẬT )
    #47
      dang son 25.11.2011 14:05:26 (permalink)


      ..



      THÊM MỘT LẦN THẬT TÌNH.



      _____________________________________________




      Bạn tôi cựa quậy với câu hỏi :

      - Nè ông ! Thất tình là cái gì hả ông ? Ông có bao giờ bị tình yêu nó vật chưa ? Và nó vật ra sao ?


      Thật tình mà nói : tôi không làm sao định nghĩa được chữ THẤT TÌNH .Thất tình cũng có thể là một danh từ hay một động từ.Và bạn tôi đang hỏi một điều khó.Chẳng lẽ tôi lại ngồi rên rỉ khóc lóc và bắt chước mấy anh ca sĩ lè nhè kể chuyện thất tình ?

      Mỗi người có một trí nhớ riêng biệt.Bạn tôi biết rõ là như thế khi ánh mắt vời vợi của hắn đang nhận chìm tôi xuống một khoảng trầm nhất ở bản Je pense à toi của Jean François Michel đang hát :
      .... Il fait si tard,je pense à toi
      Je ne suis pas très drôle ce soir,je pense à toi
      Je ne sais plus où tu es,ni ce que tu deviens.....

      ( Trời muộn lắm rồi,anh nghĩ về em
      Anh không được vui lắm ở tối nay,anh nhớ em
      Anh không biết em ở đâu
      Em như thế nào... )



      Mắt bạn tôi chìm xuống như bóng đêm ngoài cửa kính phòng khách,tôi ngồi yên ,không đi tìm cái định nghĩa cho tình yêu và những điều buồn bã vây quanh nó nữa.Lời bản nhạc đang nói,đang kể cho tôi nghe chuyện nhung nhớ của một người yêu dành cho một người yêu.Bạn tôi nhâm nhi ly rượu vang ,chất men đậm đến từ vườn nho của miền trung nam đất Pháp.Ở đó,bạn tôi đã gặp và yêu người ấy.

      Người ấy có ánh mắt của một dòng sông lờ lững,có nụ cười biết cười cả bằng môi,bằng mắt.Người ấy thích được nắm tay nhau khi đi dạo trên bờ biển.Màu biển dưới ánh mặt trời thì lúc nào cũng xanh ngát.Cả nụ hôn hẹn hò ngoài quán nước để nhạc tình lúc nào cũng ngát xanh.Người ấy viết văn,làm thơ tình hay lắm ! Nàng biết cách pha trộn giữa sự cổ kính của ngôn ngữ nơi thành nội Huế đến nỗi lãng mạn của một miền đất đỏ đã ôm gọn những con dốc và những buổi chiều mưa bay...

      Bạn tôi yêu người ấy lắm ! Yêu nhiều.


      Tôi ngồi lắng nghe bạn.nghe cho xong bản nhạc tình khác mà chàng J.F.Michel vừa hát : " Tình yêu ! Tình không là gì cả.Tình yêu không có thật và chỉ là ảo giác mà thôi... "
      Và tôi hỏi :
      - Chuyện của bạn đẹp như thế thì thất tình chỗ nào ?

      Hình như bạn thở dài :

      - Nàng của tôi rất mơ mộng.Nàng hay làm thơ tình trên Net và nàng có một người tình thơ ở những bài thơ..

      Tôi phì cười nhìn bạn :

      - Kệ cô ấy.Cô có quyền làm thơ và mơ mộng cho cuộc đời này bớt khô cằn chứ ?

      Bạn lại thở dài não nùng :

      - Tôi nghĩ là nàng có một hình bóng thần tượng trong thơ vì nàng đặc biệt có những trang thơ của hắn và nàng rất nâng niu....

      - Ông đang ghen hả ?

      Bạn tôi vừa lắc đầu vừa gật đầu.Mắt buồn hơn trong giọng nói :

      - Tôi không biết làm thơ và viết văn như nàng.Tôi phải làm sao ?


      Ơ hay ! Tôi không phải là hắn thì tôi biết phải làm sao ? Tôi cũng không phải là cái người thơ kia để được tôn làm thần tượng.Không lẽ tôi an ủi bạn bằng những câu nói nghe có vẻ thừa thãi như sau : - " Bạn yên tâm.Trong thơ có nàng thơ và chàng thơ.Hãy để cho tâm hồn người ta bay bổng.Thơ và đời là hai chỗ khác nhau "

      Chẳng biết khi nói lời ủi an như thế,bạn có hiểu cho tôi không ?
      Chỉ biết bạn tôi đang ngẩn ngơ,đang sợ sệt và đang bi thảm hoá cuộc tình của mình.




      Bóng đêm xuống sâu và có lẽ lạnh hơn vơí màn sương mù bên ngoài.Ở đây,mùa đông đang chầm chậm đến.Bạn tôi giữ im lặng.Tôi biết bạn đang nghĩ về nàng.Trong nỗi lặng thinh đó,tôi ấn ngón tay vào máy hát để nghe lại bài hát Je pense à toi.


      --- La nuit s'achève,je pense à toi
      Même si l 'on me téléphone,je parle mais je pense à toi...





      Và bỗng chốc,tôi hiểu : Tại sao người ta thất tình.








      đăng sơn.fr
      #48
        dang son 28.11.2011 06:43:05 (permalink)




        ..



        THÊM MỘT LẦN
        thèm HÚC.





        ___________________________________






        THẬT HAY GIẢ ?




        ___________________





        ** Một :


        Đêm khuya khoắc.Bà chị bạn hỏi tôi,vẻ tò mò :
        - Chị thấy em giao thiệp rộng ! Có nhiều bạn lắm hả ? Mà bạn thân nhất là ai ?
        - Bạn thân theo nghĩa nào,chị ?
        - Chẳng hạn…bạn tri kỷ…

        Tôi ngẩn người và bắt đầu đếm.Không đếm bằng đầu ngón tay mà bằng trí nhớ,tôi nhớ rõ rằng mình đã có nhiều bạn : bạn học thời thơ ấu,bạn thời tuổi trẻ và bạn…bè.

        Bà chị vẫn không dể tôi yên khi tôi nói về điều đó.Chị lập lại câu hỏi về bạn Tri Kỷ .
        Tôi ngần ngại :
        - Chắc là không,chị ạ .
        - Có lẽ em không xem chị là bạn ?.Hay tại em thích sự cô độc và khó tính ?

        Tôi ít khi thích những câu hỏi dồn dập và khó trả lời nên lái câu trả lời theo kiểu ‘’ Đi Dạo mát ‘’ :
        - Người ta có ‘’ bè ‘’ nhiều hơn là bạn theo từng lãnh vực.Chị có nghĩ Tri Kỷ nên là người phối ngẫu của mình cho tiện việc sổ sách không ?
        Chị bạn nhất định ‘’ chiến đấu ‘’ với câu hỏi từ ban đầu :
        - Ngoài ngưòi bạn đời,em chắc chắn không có tri kỷ thật sao ?

        Tôi gật đầu,cố giữ sự yên lặng khi nghĩ về những điều chung quanh việc Xã Giao thuờng thức và những sự đồng tình trong tình thân hữu ở đời, ở những bàn tiệc họp mặt, ở chỗ công ăn việc làm….

        Ngày xưa,tôi có vài bạn rất thân ở thời trung học,hoàn cảnh đời dã đẩy chúng tôi tung tán,xa nhau và biến mất ( dù đã mỏi mắt đi tìm ).Sau đó,tôi có duy nhất một tên bạn thân người việt,thân hơn anh em để chia sẻ những buồn vui và cả những cảm nghĩ thầm kín nhất. Ở một đêm rất khuya,hai đứa bạn đã rủ rỉ gọi nhau là : ‘’ Tri Kỷ ‘’ và Tri Âm.

        Ngày qua ngày.Tri Kỷ đã chỉ là một danh từ làm dáng,một tiếng gọi.
        Bây giờ thì………..



        **** Hai :



        Thường thì mỗi khi có dịp họp mặt và ăn uống,các gia đình hay sắp chỗ cho tôi ngồi cạnh hai ông bạn già ở đầu bàn. Ông Thường,vị bác sĩ hưu trí trẻ,tuổi mới độ ngoài 70,tính tình cởi mở và rất hào hoa,vui tính, ông thích ngồi đầu bàn bên trái tôi và luôn luôn cạnh ông Mạnh,nghề gõ đầu trẻ,môn Triết thời Đà Lạt.Tôi là kẻ trẻ tuổi nhất giữa nhóm bạn lớn tuổi nhưng có nhiều nghệ sĩ tính để cho phép tôi gọi là anh chị để ‘’ tạo phép lạ ‘’ trong tình thân hữu dù họ đáng tuổi cha mẹ của tôi.


        Buổi tối nay, đặc biệt hơn, ông Thường nhường chỗ cho một ông tây - cựu hiệu trưởng một trường trung học ở Lyon - ngồi cạnh tôi bên trái ,và bên phải tôi là một bà cũng thuộc loại cựu giáo sư trung học, dạy pháp văn thời Sàigòn.Tôi nghĩ bụng,tối nay chắc những câu chuyện chỉ vòng quanh những vấn đề giáo dục và chính trị như bao lần……

        Vừa kịp cụng ly sau bài ‘’ diễn văn ‘’ họp mặt,bà cựu Gs tên Phương ghé tai tôi :

        - Này em ! Đừng lên internet trao đổi,viết qua,viết lại ba cái làm nhàm.Cẩn thận.Toàn là Ảo không đó em.

        Tôi cười cười,lãng câu chuyện và quay sang đấu hót với ông tây tóc vàng.

        Sau món ăn đầu,bà Phương lại khều tôi :

        -Này cậu.Chúi đầu viết lăng nhăng,chít chát ở Net chỉ tổ mất thì giờ. Để thì giờ đó mà lo việc làm ăn,việc gia đình .Có ích lợi hơn.Vả lại mấy cái đứa làm thơ khóc mây thương gió toàn nói xạo không à ……

        Và bà giáo tiện việc ,vui miệng tặng tôi một tràng dài khi kể về những cạm bẫy trên Net với đầy đủ chi tiết và kinh nghiệm đã thâu thập được từ đây, đó….

        Lần này thì tôi dấu nhẹm nụ cười cầu hòa và cầu tài của mình vào đáy ly vang,tôi lấy can đảm nốc cạn nó và lên
        đạn - nổi cáu – tôi nhìn sâu vào mắt nàng,hai cặp kính của nàng và tôi có dịp được gần nhau .

        Tôi rủ rỉ với nàng rằng :

        - Chị có vẻ mang nặng thành kiến với cái Thế Giới Ảo và lên án những cái nhì nhằng có thể có và xảy ra ở nó.Em nghĩ ,với sự hiểu biết sẵn có của chị,chị có thể chọn một vài Diễn Đàn và một vài Chủ Đề để viết và xây dựng.

        Thấy bà giáo có vẻ chăm chú nghe và có vẻ gật gù,tôi đổi tông cho bản nhạc và
        ‘’ HÚC ‘’ nàng vài cái nhè nhẹ :
        - Chị cũng có thể giữ ý nghĩ là người ta vào net chỉ để tán gẫu và tán tỉnh nhau thì đó là quyền của chị.Nhưng chỉ mới gặp em một vài lần với nhóm bạn mà chị đã có lòng nhắn nhủ em rồi.Chị chưa vào đọc thử một vài điều em lảm nhảm,nhăng nhít ở net ,phải không ? Khi thử đọc xong ,xin chị cho biết vài ý kiến,có lẽ cũng chưa muộn.Chị nhỉ ?

        Đôi mắt đẹp dịu đi,tỏ ý thông cảm.Nàng lại gật gù :
        - Ừ há.Chị đã có phần quá đáng với em và Net.Chị sẽ có dịp ghé vào chủ đề để đọc cậu.Cho chị xin tên mấy cái site đó đi.Sẽ vào đọc.

        - Em mong thế.Và có dịp,em sẽ húc chị vài lần.Thật đấy.

        Nói vậy cho ra vẻ là mình biết trả đũa thôi.Tính tôi hiền lành.Người ta đọc mình,cảm thông thì cám ơn.Húc như dê húc để làm gì ? Được gì ? Mà có chắc gì mình thấy rõ và biết ai là ai để mà ’’ húc ‘’ ? Không khéo lại tai bay họa gởi !



        đăng sơn.fr
        ( Thế Giới Ảo và Tình Thật )
        #49
          dang son 02.12.2011 00:45:57 (permalink)



          ..




          THÊM CHÚT THỜI GIAN.

          ____________________________________





          Người đàn bà nói nhỏ :

          - Có cảm tưởng như mình đang mất rất nhiều thời gian khì đứng ở đây. Ở nhà còn cả chục thứ việc chưa làm được.

          Quay sang nhìn Laurence,tôi thử khích cô :
          - Thật ư ? Cộng thêm chục thứ việc ấy,về nhà thấy hai đứa con bệnh,thêm ông chồng cũng muốn lăn quay ra bệnh.Em phải làm sao ?
          - Em…Em..Chắc chết quá ! Dĩ nhiên là phải lo cho mấy đứa bé trước,xong đến ông ấy….
          - Vậy đó.Từng bước,từng việc.
          - Rồi cũng xong.Phải không ?

          Laurence cười.Tôi bắt cô ngước nhìn lên bầu trời để pha thêm màu xanh ngát vào đôi mắt đẹp của cô.

          - Thấy gì không ?
          Cô ngạc nhiên :
          - Thấy gì chứ ?
          - Thì thấy màu xanh của bầu trời cuối đông.
          - Ư…ư…Em không hiểu điều anh muốn nói.

          Dễ lắm.
          Nhìn ngắm và tận hưởng chỗ đứng của thời gian.Chỉ sau vài giây,vài phút,thời gian qua đi…Nhét một khoảng trống vào công việc bận bịu tất bật để thư giãn cũng là một cách để tận hưởng thời gian.Cô bạn đã hiểu ý, để ra vài phút nhìn ngắm cùng tôi dãi nắng đang trải đều lên những hàng cây đã bắt đầu trỗ lá.Nắng buổi sáng của tháng hai đẹp rực rỡ theo những cánh chim bay.

          Cuộc đi dạo với thời gian và cảnh trí ngừng lại khi có bà khách trẻ chạy đến mua hàng.
          Bà thở hổn hển khi nói :
          - Muốn hụt hơi.ngày nghỉ mà cũng chẳng đủ thì giờ để chạy….

          Tôi cũng không có đủ thì giờ để hỏi tại sao bà chạy vì có Michel, ông bạn nhà văn đến thăm.Tôi biết Michel bị ung thư đã lâu , đang chữa trị.Mỗi lần gặp nhau,cả hai đều tránh nhắc đến bệnh tật.Bạn tôi thay đổi nhiều về hình dáng nhưng vẫn giữ được cái kiểu cười nói dí dỏm ngạo đời.

          Michel viết thường xuyên cho vài tờ báo địa phương,cách viết của anh nặng về hình thức châm biếm,móc lò.

          - Cậu còn viết được không ?
          Michel nhìn đồng hồ ,trả lời :
          - Hết gõ máy nổi nữa rồi.Dạo này mắt yếu lắm.Thăm cậu tí.Tôi phải đi.Sáng nay ít thì giờ quá !
          Tôi ngạc nhiên,vỗ vai bạn :
          - Cái câu này tớ hay nghe mọi người nói.’’ Không có thì giờ ‘’. Bạn chờ xuống lỗ thì mới có thì giờ hả ?
          Bạn cười, vừa vui,vừa méo mó :
          - Thằng Mít có lý quá há ! Cậu nói đúng.Tớ phải tận hưởng thời gian còn lại.

          Sau câu nói,cả Michel và tôi đều im bặt.Chúng tôi để dành một khoảng trống cho thời gian chen vào giữa.Trước khi bạn từ giã quay đi.Tôi nói với bạn vài điều cần thiết về tình bạn,về khoảng thời gian đã có cho nhau.

          Mắt Michel đỏ hoe khi nắm chặt tay tôi :
          - Cám ơn bạn đã dành thì giờ cho tôi.
          - Cám ơn cái con khỉ.Trước khi chết,tớ có nhiều thì giờ mà.
          - Hahaha….Tớ cũng vậy.Tớ có thì giờ để chết .Mình giống nhau.

          Tôi giữ lại tiếng cười của bạn.. Để dành đến một ngày biết bạn từ giã ra đi.Nhưng tôi biết tôi vẫn có thì giờ để nhớ và nhắc đến bạn mình.



          đăng sơn.fr

          * Một thời để sống và để…..
          ( à toi,Michel .Le temps pour vivre )
          #50
            dang son 05.12.2011 16:08:00 (permalink)




            ..




            THỬ THÊM
            LẦN NỮA XEM SAO
            ______________________________






            Ở bài viết này,bạn có 2 điều để chọn : Một điều vui hoặc một điều buồn.

            Tôi không lấy gì làm lạ khi bạn chọn điều VUI để đọc.Đời sống thường có lắm điều có thể làm mình buồn bã.Nếu bạn muốn tạm quên đi những cái lỉnh kỉnh gút mắc gây buồn phiền thì tôi sẽ kể cho bạn nghe tàm tạp vài điều vui.
            Và tôi muốn bắt đầu câu chuyện của một buổi tối sinh nhật :



            Khi tôi đến thấy có cả thảy gần 30 người đã ngồi vào bàn tiệc.Căn phòng khách của nhà bạn tôi đủ chỗ dể chứa ngần ấy người.Bàn ăn được sắp thành hình chữ U để có thể nhét khách tham dự.Bạn cứ việc hình dung ra một cái hộp cá mòi thì bạn sẽ thấy rõ là chúng tôi phải ép mình,ép mẩy để chen chúc như thế nào...

            Đèn điện sáng choang,mặt khách tham dự cũng sáng choang vì chưa nhập cuộc ăn nhậu.Ông chủ nhà hành nghề bán thuốc tây là một người có tâm hồn ăn uống và thích tụ tập hát hò ỏm củ tỏi.Ông ta có một giọng ca rất rỉ rả như cái thùng thiết.Vợ ông có một giọng hát rất tốt và hay chuyên trị loại nhạc chầm chậm kiểu mê ly thính phòng.Nếu bắt bà ấy hát thể loại nhạc pop,chacha hoặc rock thì bà ấy sẽ làm cho người nhảy trật nhịp,bơi lội và sưng khớp xương chân.

            Ông chủ nhà mời mọi người nâng ly vơí một câu diễn văn ấn tượng cực kỳ ngắn : " Dzô " !

            Dzô kiểu cọ của người việt có nghĩa là híp mắt,nhắm mũi ực một cái và phải lè lưỡi ra để nhấm nháp và thở.Ở đất Pháp,khi uống rượu vang thì không có cái kiểu " Dô Ra " như thế,ta nâng ly,chỉa cái đầu mũi vào thành ly,thủng thỉnh ngửi mùi men nho nồng nồng và nhấp một ngụm nhỏ,sau đó,ta ngậm,nếm chậm rãi và cùng lúc thở ra bằng mũi,sau đó mới từ từ di chuyển chất nho xuống bao tử. Bạn cứ việc tưởng tượng ra cái vành môi của người yêu bạn,bờ môi ấy phải được bạn nâng niu bằng một nụ hôn mềm nhũn khi cùng nhắm khẽ mắt và thở bằng hơi của nhau.

            Trên bàn tiệc có đầy ấp các món ăn việt nam được sự đạo diễn và hoà tấu của nhũng bàn tay nội trợ khéo léo ,vậy mà ông bạn thầy giáo ngồi cạnh tôi rên,rên :

            - Trời ơi ! Tây mà thấy tụi mình ăn kiểu đồ húp nước mắm mà nhậu vơí rượu vang thì nó nhăn nhó phải biết...

            Với cái đầu bặm trợn,tôi liếc qua bàn đối diện thì thấy có 4 cặp vợ chồng người pháp,họ tỉnh bơ và sung sướng nhấm nháp mấy cái bì cuốn chấm nước hoa VN và nốc vang.Chả thấy họ có điều gì để phàn nàn.Thế mới là khi vui với cái bao tử,chuyện chẳng có gì mà ầm ĩ và lớn chuyện.
            Ăn uống là một nghệ thuật,thiết nghĩ có đôi khi nên chơi vơí nhau theo kiểu tân cổ giao duyên,âu á đề huề thì nền hoà bình của thế giơí có cơ may được cứu vãn.

            Lần nào cũng thế,khi ăn tiệc thì các bà xúm xít vào một bàn để kháo chuyện của đàn bà.Đàn ông ngồi nhìn nhau,tán phét trời trăng và cụng ly.
            Mấy ông bạn tôi thì thích nói về chuyện thời sự,đánh đấm kiểu Trung Cộng đang cắm dùi trên đất Việt và lấy vợ Việt để đồng hoá... Những câu chuyện được kéo dài lan man từ Trung Đông bay qua tới Mỹ và trở lại đất Việt.Có người lác đầu,chán nản cho bàn cờ kinh tế và thời cuộc.Có ông cười kiểu kép Thành Được,Hùng Cường để nói : " Đến đâu hay đến đó.Ai sao ta vậy "

            Chàng André ,bạn tây dạy học về món informatique ngồi bàn bên kia nhìn tôi và nháy mắt.Cái nụ cười trên gương mặt điển trai ấy cho tôi hiểu câu muốn nói : " Lát nữa,hai thằng mình đấu hót như mọi khi nghe "
            Không phải ai trên bàn tiệc cũng họp tánh tình và họp chuyện được với nhau.Ông thích đời lính thì hay ngồi nhăn nhó để nhắc lại chuyện đùng đùng đời lính.Ông dạy học thì nói chuyện sách vở thi cử và thêm cả những chuyện cha mẹ học sinh và học trò thỉnh thoảng bay vào trường để hành hung và hành hạ thầy cô ...vân vân và vân vân....

            Trong cái náo nhiệt ồn ào ấy,chẳng nghe ai đề cập đến truyện văn chương ( Trong chuyện văn chương có hình dáng của những câu chuyện tình yêu vui vẻ và ngang trái ... )

            Cái ông bạn rất sơ giao tên là Tâm,lâu ngày không gặp tôi,đòi cụng ly.Tôi lắc đầu vì yếu rượu và phải để dành sức lo cho cái màn đặt đĩa hát và phần máy hát cho màn văn nghệ bình dân sau khi ăn.Tôi cần tỉnh táo dù biết là sau một vài ly rượu ngon ,tôi sẽ bềnh bồng và vui vẻ hơn thường lệ.Rượu trong buổi tiệc có hai cách để thưởng thức hoặc dối đầu vơí nó : Một là mình uống nó,hai là nó thịt mình.Tôi luôn chọn điều thứ nhất.

            Anh chàng Tâm nâng ly whisky ực ầm ầm và anh nhìn tôi vơí một vẻ đắm đuối khác thường ( hình như men cay của rượu làm người uống nó ngòn ngọt lãng mạn hơn trong lời nói )

            Tâm cười,cười :

            - Lâu quá không gặp lại anh.Nhớ lắm rồi đó nha.

            - Nhớ kiểu gì ? Chỗ nào ?

            Chàng ta lại nâng ly,tình tứ :

            - Lần sau,em mời anh,anh phải đến nghe .Thương anh lắm đó !

            Tôi thấy mình nổi da gà vơí chữ Thương.Trời ơi ! Phải chi có bà nào đó ngồi ở dây nói vơí tôi lời lẽ ngọt ngào như thế .Chắc là tôi sướng muốn điên lên được ! ( Giọng nói nàng mềm,ánh mắt nàng sâu khi thốt lên lời tình như thế thì có là thánh cũng phải siêu lòng ! Đằng này...)

            Tôi nghịch ngợm trêu anh chàng :

            - Nè bạn ! Đừng nhớ thương kiểu cọ như thế.Tôi đã có gia dình rồi nghe.


            Tâm cười dòn ,đẩy đưa những lời khen tặng tôi,anh nói tôi dễ thương,hiền hoà và vui tính...

            Thật vậy sao ? Tôi biết mình chỉ dễ thương hiền hoà khi nào tôi điều hoà dược sự vui vẻ của mình,nhưng không phải lúc nào tôi cũng được dễ yêu như thế. Đụng chuyện và làm việc vơí tôi thì sẽ thấy cái trở trời trúng gió của tôi.Tôi xấu xí lắm và tôi hay tìm cách để biện hộ cho những cái xấu tính của mình...

            Anh chàng ấy cứ nằng nặc mời tôi dến nhà chơi để khoe những dàn máy âm thanh và hình ảnh kiểu home cinéma đắt tiền vì anh biết tôi cũng thích máy móc như anh.Nghe bạn bè nói anh đổi máy hát,mát TV liên tục để kịp theo phong trào tân tiến nhưng khổ nỗi,anh lại không rành rẽ về cách thức trang bị và điều chỉnh trong lúc sử dụng... Anh đang muốn nhờ vả và anh đang dụ khị tôi khi nói lời ong bướm ngòn ngọt ( Ngọt mật chết ruồi ! ) Tôi thấy vui và có thiện cảm hơn vơí anh sau vài lần chạm mặt...


            Sau màn no bụng là đến trò ca hát,nhảy múa.Tôi thấy có mặt dân tây nên chiều họ khi để một dọc nhạc của thời Adamo,Alain Barièrre,Vhristophe.... Đèn mờ ảo tình tứ mà được hát và nghe bản Si tu n'éxistes encore hoặc Je suis parti thì chỉ có nước phóng ra sàn nhảy mà du dương.Nhạc của Beatles và Elvis P cũng được các ca sĩ cây nhà lá vườn rất hâm mộ.Họ say sưa hát quên cả trời dất...

            Thấy họ vui,mình cũng được vui




            ( còn tiếp - đang viết )
            #51
              dang son 23.12.2011 15:01:24 (permalink)





              ..




              THÊM LẦN VUI Ở NHAU.



              _____________________________




              Ngày cuối tuần,bọn chúng tôi hay có cái thông lệ gặp lại nhau.Mùa hè hay mùa đông giống nhau,miễn là trời đừng gió bão ,đừng đổ tuyết trắng là có thể đến quây quần bên nhau. Mỗi nhà mang đến một hai món ăn.Đàn ông,đàn bà chia thành hai phe ,hai góc để dễ dàng đấu khẩu và tán chuyện trên trời dưới đất.

              Thật ra, chúng tôi ít khi phải đấu khẩu và gấu ó nhau,để thì giờ tán chuyện bá láp thì thấy vui hơn. Mấy cái đề tài chính trị,chính em thì không thể nào lôi kéo các người đẹp,thỉnh thoảng mấy ông chụm đầu vào nhau rì rào chuyện thế sự cho ra vẻ là mình có theo dõi và thông thạo tin tức.

              Dạo này,đề tài về cái ông quan lớn mập mạp cồng kềnh lạm dụng tiền nhà nước để hú hí vơí các em chân dài và cô bồi phòng ở Nữu Ước đang là chuyện sôi bỏng của báo chí,chỉ cần đăng ba chữ viết tên tắt của ngài là báo bán chạy như tôm tươi .Lạ cái điều là bà vợ cựu ký giả của ông lại đâm ra nổi tiếng hơn sau vụ xì căng đan tình ái của ông để được báo chí bầu chọn là Người Đàn Bà xuất sắc và có tiếng trong năm của Pháp ( ! ). Và người ta kháo vơí nhau là : Để được bình chọn và nổi tiếng,các bà vợ nên trở thành nạn nhân bị cắm sừng của các ông ! ....


              Sau khi nói sơ sơ qua chuyện ngài to đầu,có vài người trong bữa ăn nói phơn phớt qua cái việc quấy nhiễu tình dục của mấy ngài đang tu hành.Về cái đề tài khá nhạy cảm này thì mọi người lại phiên phiến đi vì sợ có tội và đụng chạm đến bậc tu hành cũng như sẽ đụng đến các tín đồ trung thành.Ai nấy cũng nhìn nhau và đối đáp có chừng mực.

              Ngồi giữa bạn bè,tôi thấy các bạn mình và cả chính tôi nữa,ai nấy đều " ngoan " khi uốn éo lạng qua,lạng lại cái đề tài Thầy Tu và Sắc Dục ; vì nghĩ cho cùng thì chúng ta đều là người phàm,mà hễ "Phàm Tục " thì lại dễ phạm tội. Ở đời này,có con mèo nào mà không thích cá và mỡ ?


              Nhắc đến chữ Mỡ và chữ Cá,tôi quay sang bàn các bà và ngắm nghía họ.Mấy bà ở đây ,bà nào cũng xinh xắn và có chữ công dung ngôn hạnh nằm trên trán.Chúng tôi,lũ đàn ông ,thấy mình có phước !


              Tôi phải viết mấy hàng để khen và nịnh mấy bà ( vì trong buổi tiệc,có bà bạn chủ nhà hay liếc chừng tôi và bà có lần khều khều các bà khác khi nói : " Mình nên cẩn thận lời ăn,tiếng nói.Nội trong ngày mai,chuyện chúng mình sẽ được kể trên Net ! " ).Và tôi biết bà bạn ấy đang nhắc khéo tôi.

              Thêm một lần nữa,tôi xin đính chính :

              - Các nàng cứ yên tâm khi tôi viết về các nàng.Ta đã ăn uống no say và cùng phe đảng vơí nhau thì tôi cũng sẽ có cái máu bè phái khi viết kể chuyện .



              Tàm tạm như vậy đi.Tạm cho thêm một lần vui vẻ bên nhau.






              đăng sơn.fr
              #52
                dang son 31.12.2011 12:46:48 (permalink)





                _________


                @ - Hãy ấm áp trong đầu năm mơí

                Thân ái.
                nđs.
                #53
                  dang son 03.01.2012 12:42:03 (permalink)



                  ..




                  THÊM CHỪNG ẤY THÔI.


                  ____________________________________





                  Có những sự đóng và mở.

                  Đóng lại như điều quay lưng,cách biệt.Mở ra như sự đón chào và đổi mới.Ý tôi muốn nói đến mùa màng của thời tiết.
                  Khi mùa thu run lá,run đến chiếc lá cuối cùng rơi trên lòng đường ẩm ướt thì cơn lạnh se người từ mùa đông kéo đến.Màu vàng thu khép cửa,kéo nhau về sau rặng núi nhường chỗ cho những ngày xám đục sương mờ.
                  Thành phố co ro vơí từng ngả đèn đỏ,người ta sợ muà đông buồn bã nên giăng đèn đuốc nhấp nháy mừng lễ giáng sinh.Những nhộn nhịp mua bán,những món hàng quà cáp đủ màu sắc lại ập uà như hình dáng của những cánh thiệp chúc tụng...

                  Cứ như thế,từ những đoạn đường giăng đèn sưởi ấm màm sương băng lạnh của trời đông.Cứ như thế,mùa đông đẩy nhau đến tận đầu của một năm mới.Người ta lại nhắc đến mùa xuân như một cách khởi đầu.Khởi đầu cũng có nghĩa là sự mở cửa đón chào tia nắng mơí đầy sắc xanh của niềm hy vọng bằng những lời chúc xuân.

                  Người ta chúc nhau rất nhiều thứ : sức khoẻ,niềm vui an lạc,sự hoà bình... ( tất cả từng ấy là niềm vui sướng,hạnh phúc )

                  Những người viết cũng vào những trang viết của nhau vơí lời chúc.Chúc nhau có thêm những hàng chữ,chúc nhau có thêm những trang giấy hoặc thêm những màn hình có đầy âm thanh,hình ảnh và chữ nghĩa...

                  Đưa đến cho nhau lời chúc tụng cũng là một cách để mở cửa.Mở để đón nhận.Không lẽ ta khép cửa để không thấy,không nhận một điều vui ?

                  Vì thế,tôi ghé vào trang chữ của người viết bạn bè dù có khi chưa một lần gặp mặt.

                  Ở những trang sách cổ xưa,người ta hay nói : " Tiền bạc phù du có thể mất đi,chỉ còn tình nghĩa ở lại ".Tôi nghĩ thêm rằng : Những điều vui buồn cũng có thể ra đi hoặc trở về và ở lại,tôi xin chọn điều thứ 3.

                  Ở lại với nhau.Ở lại để sẻ chia một chốc lát tâm tình trên giòng chữ rất thật của người và của mình.

                  Thêm một lần nữa,tôi đến thăm trang viết của bạn viết.

                  Xin chúc nhau có thêm nhiều điều để vui.





                  đăng sơn.fr
                  #54
                    dang son 09.01.2012 15:51:05 (permalink)




                    .



                    THÊM
                    ĐIỀU ẤM ÁP BÊN NHAU





                    _____________________________




                    Bạn bè hẹn nhau ăn uống ở tối cuối tuần.

                    Vậy mà lại đến muộn.Rời con xa lộ,phóng xe vùn vụt trên những đoạn đường tối om om thì lại hụt mất mấy cái ngã vào.Loanh quanh thế mà tìm không ra con đường nhà bạn.Sao lại thấy cái ngõ nào cũng giống y như nhau.Ngừng xe,gọi phone cho bạn lái xe đến dẫn đường.

                    Vậy là gặp nhau.Tiếng cười nói vang ra khu vườn sũng nước khi tôi đến.Mọi người xúm vào trêu ghẹo kẻ đến trễ.Mọi người quay quần chung quanh để uống rượu khai vị.Nhạc hoà tấu được vặn rất khẽ để tiếng nói,tiếng cười lớn hơn tiếng nhạc.Cặp uyên ương chủ nhà lúc nào cũng dịu dàng tình tứ bên nhau.Anh anh...Em em ngọt lìm lịm sau hơn 30 năm chung sống .

                    Căn phòng khách được trang trí theo kiểu Nhật Bản,màu sắc nhạt và rất hài hoà từ hồ cá đến bàn ghế ,màn cửa. 6 cặp uyên ương được chủ nhà sắp xếp rất khéo léo để tình yêu lúc nào cũng nở rộ cạnh nhau.

                    Chúng tôi nhăn răng ra cười toe toét để trình diễn và " quảng cáo " niềm vui của nỗi hạnh phúc khi có dịp tụ tập với nhau.Chả ai bảo ai ,tất cả đều có cả một khối chuyện khôi hài cất sẵn trong bụng.Cứ hể có dịp là thi nhau móc ra đấu vơí nhau.Kẻ đối,người đáp.

                    Tôi vừa ăn uống vừa thong thả nhìn ngắm mọi người để thấy mình thật vui vẻ,hạnh phúc.

                    Hạnh phúc rất đơn giản từ những cử chỉ cụng ly,chào đón,săn sóc nhau.Bà này tí tớt trêu ghẹo ông kia,ông kia nhăn mặt nhăn mũi kể một câu chuyện khôi hài hơi " mặn " nhưng có duyên về có cái nghĩa bóng cần suy nghĩ một tí thì mới có thể hiểu được.Có những câu chuyện đùa làm người nghe bật cười ngay lập tức,còn những câu chuyện thâm thuý thì phải cần dùng một tích tắc của thời gian.

                    Các món ăn được làm rất khéo từ những bàn tay và con tim của các nàng.Tối nay,tôi thấy mình quá vui để uống thêm vài ly rượu,tôi thấy mình quá đà khi cụng ly và tôi say.Nhè nhẹ mà say !



                    Đêm xuống.

                    Xuống trong những nụ cười khi bên nhau. Thêm một lần nữa,tôi ghi lại vài dòng hạnh phúc để cám ơn các bạn của mình.Niềm vui nào cũng cần có nhau để chia được với nhau.






                    đăng sơn.fr
                    #55
                      dang son 20.01.2012 14:51:30 (permalink)


                      .





                      BUỔI TỐI MƯA NGOÀI HỘI TRƯỜNG.

                      _______________________________






                      Rời cơn mưa lất phất để chạy vào hội trường đã chật người là người.
                      Bọn trẻ thế mà khá chu đáo trong mặt tổ chức Văn nghệ Mừng Xuân.
                      Sân khấu màn đỏ , đèn đuốc,bích chương trên dưới trang hoàng đầy đủ.

                      Cô Sinh viên xinh xắn trong tà áo dài đang giới thiệu một màn vũ linh động.
                      Theo gia đinh bạn đến trễ, nên không biết đã đến màn nào.

                      Người bạn có vẻ háo hức khi biết hai đứa con mình lên sân khấu tối nay.

                      Cậu nhỏ ăn mặc trịnh trọng đang ngượng ngịu hát bài Niệm Khúc Cuối sau lời giới thiệu dí dỏm… " Dù cho mưa,tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…"...


                      Người bạn thì thầm vào tai tôi :

                      - Nó còn trẻ quá mà đã biết hứa hẹn đến cuối đời !.

                      Tôi phì cười húc vào vai bạn :

                      - Cái ông Ngô Thụy Miên bảo sao nó hát vậy mà.Im lặng mà nghe cậu ta đang du dương.Gần hết bài hát rồi.

                      Sau bài hát,có một cô bé mặc áo đầm thắt nơ đỏ,cầm nhánh hoa hồng bước lên khán đài để tặng ca sĩ với một nụ hôn trên môi.
                      Cả hội trường vỗ tay .Chẳng thấy cặp tình nhân trẻ đỏ mặt tí nào…..

                      Kể ra,thời bây giờ lũ trẻ yêu nhau khá bạo dạn với những nụ hôn giữa đám đông,chẳng bù với mình ngày ấy,nắm tay ngoài đường cũng không dám,nói gì hôn với hít.

                      Không khí nhộn nhịp kéo dài đến gần 11 giờ đêm để hò nhau đẩy bàn ghế cho màn khiêu vũ.

                      Tội nghiệp cho những cô cậu trẻ.Chúng nghe Rap và Disco quen rồi nên điệu Valse khai mạc cứ lớ ngớ.Có cặp đành xoay tròn và tán chuyện giữa piste.

                      Cậu sinh viên trẻ thấy tôi đứng khoanh tay nghe nhạc và ngắm thiên hạ trong góc,quay sang bắt chuyện :
                      - Chú không ra nhảy à ?

                      Tôi lắc đầu ( và trong đầu chợt nghĩ : ‘’ Bỏ mẹ ! Nó gọi mình bằng Chú ! )

                      - Còn cháu.Mời cô nào đi chứ ? Nhút nhát ư ?

                      Cậu nhỏ lắc đầu,bắt chước tôi đứng khoanh tay.Im thin thít.Giữa một đoạn nhạc chậm hẳn lại,cậu hỏi tôi,mắt vẫn không rời một góc tối :
                      - Chắc Chú và gia đình đã sang đây lâu ?.Chắc quen và ít nhớ nhà nhỉ ?

                      Giọng Hà Nội làm chữ Nhớ Nhà thêm nồng nàn.

                      Nhà ta ở chốn nào ? Quê cũ,con đường cũ trong những bản nhạc gợi nhớ ...
                      Quê hương.Hai tiếng thân yêu lúc nào cũng vương vấn trong tâm trí.

                      - Còn cháu ? Sang đây học từ lúc nào ?

                      - Mới vài tháng chú ạ. Ở bên nhà,cháu đã ra trường nhưng vẫn muốn sang đây để học môn khác.

                      Cậu trẻ cho biết đã 29 tuổi,và ngày nào cũng thui thủi nhớ về chốn xưa Nhất là vào dịp tết nhất.

                      - Cháu nhớ nhà hay nhớ ngưòi yêu hử ?
                      - Chú ơi ! Cháu chưa có mối tình nào vì không dám để ý đến ai, vì sự học….

                      Thằng nhỏ ơi ! Mày nói thế sao ta tin được ?Cái mặt đẹp trai, đôi mắt tình và cái sóng mũi thẳng của cái vóc dáng bảnh bao như vậy …Mày đủ sức kháng cự lại ái tình ư ? Hay mày đã làm khổ bao nhiêu trái tim rồi ? Bằng tuổi cậu,tôi đã có một đứa con để biết khóc ngày nó chào đời và đã viết ‘’ thư tình ‘’ cho con đầu lòng ở một trang cuối của thánh kinh.

                      Nghe như vậy,thằng bé quay sang tôi.Nụ cười hiền lành.giọng ấm :
                      - Chú là người lãng mạn hả ?

                      Lại thế,lại lãng với chẳng mạn,nghe sợ bỏ xừ.

                      Thực tế là điều cần thiết.Trong chũ Thực có ẩn nghĩa của chữ ăn uống.
                      Ừ,ta lãng mạn đôi chút. Ở lưng chừng một bài hát tình yêu vừa rồi mà cậu bé hát. Ở một nụ hôn thiết tha ngày nào…

                      Ngày đó.cũng không khí tết và hội trường như thế này.Ta đã hát …..Dù cho mưa……


                      Thôi nhé cậu nhỏ. Đừng hỏi về vài điều nữa.
                      Ta - tự dưng- thấy nhơ nhớ cái gì đó khi bản nhạc tình đang nhả hòa điệu những bước chân trên sàn nhảy…Bản How can I tell her bữa nay buồn quá !.

                      Ghé mắt nhìn ra bên ngoài .
                      Cơn mưa vừa dứt.
                      Khuôn viên đại học yên tĩnh với những đồi cỏ và hàng cây chạy dài bên ký túc xá.Ta đang thèm đi dạo.Thèm thả những bức chân trên vùng sỏi rào rạc….Ngửi mùi dêm và ném một vài ý nghĩ về khuôn viên của ngôi trường ngày đó.ngày mà tuổi nhỏ đã đi qua…..


                      Chập chùng.Chập chùng .
                      Mới thế mà đã…






                      đăng sơn.fr
                      #56
                        NgụyXưa 21.01.2012 02:42:07 (permalink)

                        ‘’ Bỏ mẹ ! Nó gọi mình bằng Chú !
                        Ngày xưa ở quê tôi, người 50 tuổi đã được gọi bằng "cụ" đấy!
                         
                        "BUỔI TỐI MƯA NGOÀI HỘI TRƯỜNG" đã được mang vào thư viện.
                         
                        Xin cám ơn anh Đăng Sơn và thân chúc anh năm mới NhâmThìn an vui và thịnh vượng.
                         
                        Tình thân,
                         
                        NX
                        #57
                          dang son 21.01.2012 22:35:14 (permalink)

                          ________




                          ‘’ Bỏ mẹ ! Nó gọi mình bằng Chú ! "
                          - nđs.



                          < Ngày xưa ở quê tôi, người 50 tuổi đã được gọi bằng "cụ" đấy!
                          Nguỵ Xưa.


                          __________


                          @ - Thưa anh. Ngày xưa ,họ lẩm cẩm nên hay bị hết xíu quách sớm.

                          Ở bên này thì ngon lành lắm anh ! Vẫn chơi nhạc,nhẩy đầm dài dài. Có mấy ông vừa lớn cỡ 70- 75 t khi về Việt Nam vẫn him híp mắt " cua " được mấy em chân dài cỡ 17,20 t đó anh. Chời ơi ! Tuổi thật nằm ở trong trái tim và tâm hồn.

                          Mời anh đọc bài sau và chúc anh vui ở mùa xuân.




                          đăng sơn.fr


                          #58
                            dang son 21.01.2012 23:28:30 (permalink)


                            ..



                            THÊM NHỮNG LẦN 20 TUỔI





                            __________________________________




                            Ltg :

                            - Đây không phải là những chuyện " phịa ",vì là chuyện có thật trong những đêm văn nghệ rất ấm cúng.Và tác giả sẽ không chịu trách nhiệm khi lỡ bị kiện cáo .



                            _________________________





                            1. Lần gặp lại.


                            Chàng có vẻ tươi tỉnh khi vào bàn ăn.Thằng em luôn ngồi cạnh chàng mỗi lần có đám tiệc.Chàng thích như thế vì chàng rất chịu đấu hót với thằng em.Nó hay hỏi về những điều chàng thích nói.

                            Chẳng hạn :

                            - Anh lớn nè.Thấy anh hôm nay có vẻ vui và yêu đời ?

                            - Chú hỏi kỳ ! Lúc nào mà anh không vui và yêu..

                            - Yêu cái gì hả anh ? Nói em nghe ?


                            Cả bàn ngừng nhai,ngừng nuốt,ném cái nhìn về phía chàng.Chàng gãi tay lên cái đầu còn lơ thơ mấy sợi tóc và cười duyên :

                            - Anh vừa đi Cali về ...

                            - Hèn chi tụi em điện thoại đến nhà hoài không gặp ..Anh ghé đâu ? Về đâu ?

                            - Anh đi lang thang đó mà...

                            - Tụi em không tin.

                            - Không tin thì mặc xác tụi bây.Tò mò há ?


                            Thằng em không để chàng yên tĩnh dễ dàng như thế.Hắn đoán mò :

                            - Thấy trong đôi mắt anh có chữ Tình to tướng.Em biết anh đang yêu đương.


                            Các nàng trong bữa tiệc xúm vào ăn thịt chàng bằng mắt.Đuối đế,chàng đành khai tí ti :

                            - Hê hê... Anh ..anh gặp lại bà bạn cũ.Hai đứa goá bụa sáp vào nhau.

                            - Đã quá ha.Rồi có ai cần phải xài Viagra không anh ?


                            Chàng lắc đầu,thủng thỉnh nhấp ngụm rượu vang,chép miệng kể chuyện ngày xưa,lúc chàng để ý cô bạn mà không dám tỏ tình.Ai dè có thằng bạn mắc dịch nhảy dến bưng gọn đĩa mức gừng của chàng. Chàng đau lòng bèn học bài " quên lãng " và đi lấy vợ.Mấy chục năm sau,thằng bạn mắc dịch,mắc toi ấy lăn cổ ra chết.Chàng gặp lại nàng.Rưng rưng nắm lấy tay nàng và lấy hết can đảm tỏ tình.

                            Thế là..

                            Thế là ...


                            Thằng em nghe xong câu chuyện có vẻ cảm động lắm.Hắn khều chàng nỉ non :

                            - Anh nè ! Chuyện hay lắm.Bữa nào cho em viết để kể chuyện tình của anh nghe.

                            Chàng bật cười ha hả :

                            - Được.Cấm chú kể xấu anh nghe chưa ?


                            Thằng em gật đầu nâng ly cụng với ông anh lớn 73 tuổi.Hắn chợt thấy anh vẫn lãng mạn như thời nào anh đã kể câu chuyện anh viết thư tán đào và nhầm địa chỉ gửi thư tình ấy về nhà vợ mình.Thế là....




                            2.

                            Để còn mãi thưở nào 20 .



                            Chàng thứ 2 này không phải là cái chàng thứ nhất ở bài trên.Chàng này giàu hơn,cao ráo và " quậy " hơn chàng kia.

                            Chàng rất bảnh bao trong cách ăn diện và chàng ăn nói rất lưu loát.Chàng làm ăn khấm khá với mấy cái nhà hàng ăn ở vùng phía nam đất Pháp.Chàng lái xe vù vù đi du lịch khắp nơi.Chàng có 3,4 đời vợ.Nghe nói bà nào cũng chịu đời chàng không thấu.Chàng hay vào sòng casino để nướng bớt tiền vì tiền nhiều quá ...Và chàng cũng đã lỡ tay nướng hết vài cái nhà hàng.

                            - Anh có tiếc gì không ?

                            - Tiếc là sao em ? Anh tạo được thì cũng sẽ biết cách làm tiêu tan..

                            - Sao anh không giữ lại ?

                            - Chết có mang theo tiền của không em ?


                            Thằng em không biết đường nào để trả lời.Hắn không có của cải đầy ấp như anh chàng đang ngồi trước mặt.Hắn không bao giờ có một lúc hai ba người tình như chàng.Nói trắng ra,hắn làm gì có được cái bãn lãnh dân chơi như của anh ấy.

                            Hắn chép miệng,đành gỡ gạt bằng câu hỏi tiếp nối :

                            - Có khi nào anh bị luỵ tình không anh ?

                            - Trời ! Cái này thì hồi xưa có dài dài em ơi ! Bây giờ thì hết luỵ tình rồi ?

                            - Vì có kinh nghiệm hơn hả anh ?

                            - Xời ! Cái thằng hỏi lạ ! Trong tình yêu làm gì có kinh nghiệm ái tình hả em ? Khi yêu rồi thì thằng nào cũng như thằng nấy .Mặt đệch ra,ngu không thể tưởng.Vì vậy đàn bà họ khôn hơn mình.

                            Biết cãi cọ với ông anh không tốt.Thằng em nín thinh nghe anh kể chuyện chit chat làm quen tán tỉnh người đẹp trên net của chàng.Chàng có cô bồ nhí ở Net và tháng sau chàng về Việt Nam để gặp em.

                            - Anh nè .Lỡ họ là ảo thì sao anh ?

                            - Thằng hỏi kỳ.Họ ảo thì mình cũng ảo lại chứ sao em ?



                            Thàng em lắc đầu,liếc đồng hồ thấy đã 1 giờ sáng ,đành từ giã ông anh.
                            Thời gian trôi rất nhanh và ông anh bắt chặt tay rồi nói khi ra cửa :

                            - Đừng phí thời gian nghe em.Hưởng được cái gì cứ hưởng.Đừng chờ đến lúc 75 tuổi như anh...


                            Ánh mắt chàng lộ vẻ buồn buồn.Nụ cười của 75 mùa xuân như có chút gì không trọn vẹn.





                            đăng sơn.fr








                            #59
                              dang son 29.01.2012 12:35:09 (permalink)

                              .





                              THÊM LẦN CỨ NGỠ.




                              ____________________________________________




                              Ở Saigon ngày xưa,có một cái tựa phim rất lạ,rất bèo nhèo : " Đến Hẹn Lại Lên ".Đám bạn đã ngó nhau,sững sờ,chả đứa nào hiểu là cái gì.Hình như là tên đặt cho một cuốn phim của Nga Sô thì phải.Đành phải dịch ra tiếng việt cho dễ hiểu : Đến hẹn lại lên = Trễ Hẹn - Giờ cao su !


                              Tối nay,cũng có cái nạn " đến hẹn lại..lên " như thế.Chúng tôi nhất định không chờ cái cặp vợ chồng hẹn xạo,hẹn lèo như thế.Cái gì cũng nên rõ ràng.Đi hoặc không đi,đến hay không đến hoặc trễ hẹn thì phải điện thoại báo cho nhau một tiếng.

                              Xe chở nhau kéo đến một cái hội trường có buổi khiêu vũ được tổ chức hằng năm vơí tiệc trà của dân học khiêu vũ.Nhạc du dương đủ điệu vơí những bước nhẩy thiện nghệ của ông bà thầy giáo và các học viên.Dàn nhạc chơi các thể điệu cha cha,rumba,rock quá hay.Giọng nói của cái ông DJ cũng tuyệt hảo.

                              Sát bên ngoài khung cửa kính phân chia phòng khiêu vũ là sân trượt đá nhấp nháy đèn màu rọi trên piste.Từ những cái bàn ghế màu đỏ thẵm,người ta có thể nhìn ngắm các cô cậu trẻ du dương lạng lướt trên băng đá.

                              Giữa tiếng nhạc pop nhè nhẹ và ánh đèn thay đổi liên tục để tạo thứ không khí huyền ảo lung linh,tôi len lỏi giữa những chiếc bàn vắng người thì gặp lại "người xưa ".

                              Sững người,tôi đứng lại nhìn mái tóc thả trên vai,khuôn mặt đầm đìa bóng tối như thế.Dường như trái tim tôi có những nhịp đập nhanh hơn bình thường.Tôi định cất tiếng chào hỏi trong cái mừng rỡ thì lại ngỡ ngàng.Ánh mắt ấy của cặp mắt ấy không phải là người xưa.Cũng kiểu ngồi thẳng,cũng nét mặt nghiêng nghiêng và cái nhìn xa xăm ném qua đầu mũi ấy...

                              Sao mà người lại giống người như đúc ? Giữa 7 tỉ người trên thế gian này,sẽ có bao nhiêu người giống nhau như sinh đôi ?

                              Tôi không tìm được câu trả lời nào.Thân hình mảnh dẻ có dáng ngồi ấy,chiếc robe màu hồng xẫm ấy vẫn ngồi yên tĩnh ở chiếc bàn cách không xa chỗ tôi ngồi xuống.Đôi mắt,khuôn mặt người ấy nhìn xuống piste trượt đá.Bàn tay chống trên cầm ấy nhắc lại cho tôi những ngày nào đã ngồi bên người và đã yên ,rất tịnh để nghe người thì thầm...Những lần như thế,tôi có những tiếng nhạc dìu dặt vây quanh.

                              Hình như thời gian trôi qua rất chậm,tôi ngồi yên nhìn người ấy cho đến khi có một chàng trai người Pháp ghé đến bàn và choàng vai đưa nàng ra cửa.

                              Cánh cửa kính dầy cộm khép lại.Khép như sự ngăn cách của một cánh cửa đời.

                              Chợt nhiên ,tôi thèm nghe lại thêm một lần nữa bài hát mang tên : Cho lần nào tôi gặp lại em.

                              Quay đi,trở về chỗ đầy ấp người đang khiêu vũ,tôi thấy bực mình vơí chính mình : Gặp lại để làm gì ? Để nói với nhau một câu nói rất vô duyên là Đến Hẹn Lại Lên hay sao ?






                              đăng sơn.fr
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 15 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 215 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9