dang son
-
Số bài
:
4767
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 06.06.2011
|
SẼ CÒN THÊM MỘT LẦN NỮA.
-
01.01.2013 18:44:06
. THÊM NHỮNG VÒNG TRÒN ________________________________________ Trái đất có quay tròn không ? Câu hỏi như thế thừa quá. Để biết có những vòng tròn quay đều hay không,tôi thử lục lại một bài viết cũ từ năm 2008 : 1. THÊM CUỐI NGÀY CỦA MỘT NĂM Mỗi cuối năm, đám bạn vẫn thích gặp nhau.Không nhà này thì nhà khác. Gặp nhau,mỗi lần, để tán gẫu, đấu hót. Để thấy nhau ngồi quanh dãy bàn dài và mỗi nhà mỗi món ăn khác nhau mang lại để không bị ‘’ đụng hàng ‘’. Mỗi người mỗi vẻ.Tôi vẫn thế.... tôi có cái ồn ào,náo nhiệt bất thường để mang cái cười đùa ,nghịch ngợm cho bạn bè…Họ tự động gọi tôi là ‘‘hot man ‘’. Chao ơi ! Tôi biến dạng để thoát ra khoảng khắc trầm lặng bình thường của những ngày rất bình dị…. Tôi không để ai yên trên bàn ăn,trên sàn nhảy khi ca hát. Họ không được quyền ngồi bó gối tư lự.Họ đến đây không phải để nghĩ ngợi lung tung và trầm tư…. Cả một tủ nhạc đầy ấp DVD và những bản nhạc karaoké chực chờ. Phần đông nhạc tình của Việt Nam buồn bã….Có bạn đang rên hừ hừ bài Tình Nhớ của họ Trịnh….Rồi, Tiếng Hát Chim đa đa.,rồi… Tình Khúc Buồn…. Chúa ơi !. Đêm đón tết tây ! Đêm lạnh đục sương và băng đá đã bắt đầu đóng bên ngoài cửa kính của dãy xe trên bãi,trẻ con đã náo nức đì đùng đốt pháo ở chỗ này chỗ kia dưới những dàn đèn mừng lễ từ giáng sinh….Vậy mà ,trong nhà,bà con vẫn thích hát nhạc rên hừ hừ. Ông Trường Vũ,cô Phi Nhung,Như Quỳnh đua nhau hiện trên màn ảnh LCD khóc nức nở….. …Xin đừng trách đa đa,xin đừng trách đa đa… Làm như những chuyện tình chẳng vui bao giờ ?.Làm như yêu nhau là sẵn sàng ‘’ lên đạn để bỏ nhau…. ? !!! Giữa một bản nhạc lê thê, điệu boléro sũng ướt hết cỡ.Có ông bạn uống vài ly vang,chướng đời rù rì tâm sự chuyện xưa,chuyện thời đi học,yêu cô ấy và vì quá nhút nhát nên nàng bị người khác ‘’ cuỗm mất ‘’ ! Bây giờ đã có vợ,lâu lâu ngồi vò đầu nuối tiếc……Cũng đáng đời cho hắn.Ai bảo ? Yêu một người ,thì sao không hùng dũng tiến thẳng đến trước mặt người và cất giọng nói - tự tin cái coi - : - Này em ! Tôi lỡ thương em.Em nghĩ sao ? Run thì run.Cũng chẳng chết ma nào,nếu em lắc.Ta về ta tương tư mấy tháng và ta sẽ phải quên mà thôi.Ta có thể bắt đầu lại từ đầu.Kiểu khác. Vừa nhắc đến chữ …Chết,thì có người bạn nhắc đến một cái đám ma buồn tẻ,lạnh lẽo nhất hôm hai ngày sau giáng sinh : ‘’Chuyện của Vi, ông giáo sư vật lý người việt vừa lìa đời sau một thời gian dài bạo bệnh. Ông có vợ đầm,hai con gái đã lớn.Hai người không hợp,sống trong một mái nhà.Mạnh ai nấy sống như hai người dưng. Là một người yêu văn hóa việt và hăng say hoạt động,Vi tích cực trong các vấn đề xã hội và hội đoàn Việt –Pháp để mong giới thiệu đến người bản xứ những gì cao đẹp,thâm thúy của văn hóa việt.Anh chàng lại có dáng dấp đẹp trai,thanh tú, ăn nói nhỏ nhẹ,nhiệt tình nên có nhiều học trò nữ và những bà ,cô hoạt động chung say đắm……. Ngày Vi qua đời.Bà vợ đầm lo liệu đám tang để thiêu xác.Khoảng chừng vài chục người đến dự.Không điếu văn,không hình ảnh người quá cố.Không lời chia buồn vì bà vợ và hai con gái bình thản,dửng dưng ngồi tận hàng ghế cuối cùng ở nhà hỏa táng.Mặc cho bốn bản nhạc được phát ra tiễn biệt.Mặc các bà các cô thút thít buồn rầu,mặc gia đình bên Vi thương tiếc… Khi quan tài được vừa đưa vào phòng hỏa táng,bà vợ đầm và hai con đứng phắt dậy,bỏ ra về.Không một lời từ giã.Không một giọt lệ tiễn đưa….. Tôi thấy bất nhẫn dù không thân và không có dịp làm việc với Vi.Tôi muốn nói chuyện với bà ấy .Nhìn thẳng, rõ vào trong mắt bà để khẳng định các lời nói về bà ở chung quanh đã từ lâu.Bà không thích người Việt qua hình ảnh cơm không lành của nhà bà,nhưng sự lịch sự tối thiểu của một người có học phải nên có…. Bà quay lưng như chạy trốn.Tôi thấy mình cũng nên chạy trốn một cái đám táng không được ‘’ vui ‘’ và ‘’ ấm cúng ‘’ của Vi. Vậy đó. Câu chuyện này cũng giúp tôi qua khỏi tai mấy bản nhạc đẫm lệ đang được ‘’ trình diễn ‘’ một cách hào hứng và nhiệt tình …Thêm ông N.Khang và Tuấn Ngọc đang rên hừ hừ làm mình muốn nhảy xuống cầu mà …. Rượu vang ngon.Champagne đang sủi bọt.Mà tự dưng không thấy mình vui. Đành trốn vào góc khuất để khỏi phàn nàn….. ‘’ Ấy ơi ! Tôi đang thèm nghe một vài bản rock,pop,chacha…Ấy ơi ! Tôi đang thèm nghe vài bài nhạc trẻ cho đỡ sầu bi. Ấy ơi ! Tôi đang muốn quên những điều cần nên quên trong đêm vui. Hoặc tệ lắm đi nữa.Cho tôi ké, ké và hét vài bài của Vũ tuấn Đức .Sĩ Đan, Đức Huy đi.Tôi muốn thấy lại mình ở một ....Mùa đông sắp đến trong thành phố.Thành phố của ‘’ Bay đi cánh chim Biển,.. . Ở đó có một dòng sông chảy ra biển để ngậm ngùi Khóc Một Dòng Sông… …………..…tôi hay nhớ về quê nhà ở buổi chiều nhất là những buổi chiều mưa rơi cũng may,bên này trời mưa ít không như Sàigòn .. nếu không ,tôi đã khóc một dòng sông….. Xời ơi ! Tôi đang nhớ nhung quê nhà chăng ?.Giữa mùa đông như thế này ,tôi nhớ thật không ? Hay chỉ vì ở đó,tôi đã có ngôi trường dòng với kỷ luật sắt,tôi đã có con đường Duy Tân đẫn đến trường luật ngày qua ngày.Và ở đó ,tôi đã có những vĩa hè đầy quán nước với bạn bè áo trắng,và ở đó- ngày xưa- tôi có những rung động thời vụng dại tưởng mình biết yêu,chưa yêu hoặc không yêu vì nhiều lý do khó giải thích…… Xời ôi ! Lòng tôi không ổn với những ca khúc mà bạn đang rên,rên và sẽ rên đến 4,5 giờ sáng……... Tôi phải tìm đường thoát ra cái bất ổn ở mỗi ca từ,của cái style nhạc đang xâm chiếm tinh thần tôi.Tôi thành ủy mị hơn kẻ thất chí giữa đêm nay sao ? Không được như vậy đâu. Tôi khoác áo ,mở cổng tìm ra con đường chính.Lạnh kệ lạnh.Tôi nổi chứng thích lang thang.Tôi tìm lại tôi.Hoang sơ.Một mình như con thú rình rập săn mồi trong đêm tối.Nó mở to mắt, đánh hơi và phóng chạy. Tôi bước chậm.Cố gắng nghĩ đến những điều an bình,vui,vui nhất .Có thể chúng đang chờ mình và mình sẽ khiêu khích cho chúng kéo đến. Là người khá kiên nhẫn,tôi biết chờ và tôi sẽ chiêu dụ chúng trong những ngày sắp đến. & & & Đêm qua - 31tháng12 ,trái đất quay đưa tôi đến một tụ điểm khác. 2. THÊM MỘT NGÀY TRÒN XOE. Đến đón bạn theo lời hứa tụ tập nhau ở một nhà khác ngày cuối năm.Buổi tối nhá nhem,trời lại sửa soạn mưa.Phòng khách nhà bạn ấm.bạn đã sửa soạn để ra đường.Vợ bạn đau,không đi,mặt nàng,hình dáng nàng tiều tụy sau những ngày sức khỏe dần yếu ! - Cố gắng nghỉ ngơi,ăn uống nhé.Chúng tôi sẽ trở lại thăm bà... Không nghe tiếng trả lời vơí đôi mắt buồn buồn ấy... Con đường bắt đầu ướt mưa chạy theo những đồi dốc.Tôi yên lặng lái xe,tự nhiên thấy mình không có gì để nói trong lòng xe,mỗi người theo dõi những ý nghĩ của mình,bản nhạc Jazz nghe trong xe rên khe khẽ. Năm nay,bạn bè không đông đủ như những đêm cuối năm trước kia.Vài khuôn mặt vắng,kẻ về Việt Nam, kẻ có độ ăn nhảy nơi khác,kẻ rời bạn cặp kè ở chỗ khác.... Vậy thì loe hoe vài cặp ngồi ăn uống, hỏi thăm nhau,đấu hót.Tôi ngồi yên tĩnh lắng nghe chuyện chơi bời trước ngày đồn về việc " tận thế " của cái ông bự con tây lai,ông vừa ngại ngùng vừa say sưa kể chuyện ông vác 5 ký gạo ,vác thức ăn về nhét đầy trong tủ lạnh phòng hờ nhỡ ...... Cô vợ chủ nhà cũng thế ,cô sợ chồng con đói ở ngày tận thế,cô trữ được thùng mì gói và mấy hộp đèn cầy. Nghe chữ đèn cầy thì tôi thích lắm.Tôi là người lãng mạn khi nghĩ đến cái chuyện ngồi ngắm nàng giữa ngọn nến lung linh,tìm ánh hồng trong đôi mắt nàng ,cảm thấy ấm áp vô chừng tận : đôi bàn tay nàng ấm,nụ cười nàng ấm khi tuyết chưa kịp rơi ngoài cửa sổ,tôi sẽ hát nho nhỏ cho nàng nghe bài " Anh đến thăm em đêm 30 .... " - Bài ấy có câu : Tay em lạnh để cho tình mình ấm Anh nói vơí người phu quét đường,xin chiếc lá vàng để làm bằng chứng yêu em Khi hát xong cái câu kỳ lạ của một người viết văn làm nhạc ấy,tôi muốn thủng thỉnh kể cho nàng nghe chuyện thời xưa vào một đêm giao thừa có gã thanh niên đứng nhìn trời,nhìn đất đợi giao thừa,nghe văng vẳng từ nhà cô hàng xóm bài nhạc đêm ấm ( Lòng chao chao,buồn buồn cái gì đó,bâng khuâng không tả được ) Thời gian bám vào vòng quay của quả đất quay tròn,tròn. Bây giờ,năm tháng trôi,tôi ngồi giữa bạn bè,nghe bạn bè cười nói,kể chuyện.Có người kể chuyện gã mặc áo gấm nhung lụa chạy về Saigòn gặp một cô nhỏ bơ vơ,ốm nhom hốc hác.Gã tội nghiệp,dắt cô bé vào khách sạn và gã tội tình hành lạc ,giúp cô một khoảng tiền để cô về quê giúp gia đình quá nghèo.Hỏi ra thì bé chỉ vừa tròn 16 tuổi. Tôi nín thinh nghe.Nghe một người bạn hỏi gã áo lụa gấm : - Ông có thấy thích thú không ? Đáng lẽ sau cuộc hành lạc như thế,ông nên giữ im lặng để cái lương tâm của mình nhẹ nhõm.Nói ra thêm tội ! Tội gì ? Thế nào là tội ? Bao nhiêu cảnh đã trái ngang nhiễu nhương ? Nghe xong những mẫu chuyện kiểu đại gia áo gấm bên quê nhà như thế,tôi uống một ngụm vang,cất sự lãng mạn không đúng lúc của mình vào túi,lẻn cửa mở ra vườn đêm,lơ ngơ ngó mưa,ngó gió ào ạt đẩy run run cây cối. Khi trở vào nhà thì mọi người đang ngồi hát những phiên khúc karaoké ,nhạc cũng buồn,ít vui.Ngồi vào bàn làm việc của bạn,mở bài viết ở webs đọc lại vài bài cũ.Thằng bạn nhỏ ngồi bên cạnh liếc vào màn ảnh ,đọc ké một cách hững hờ. Nó nói nhỏ : - Em rất lười đọc.Nhức đầu ! Ừ - Em.Đọc làm gì ? Để thì giờ mà thâu và tải phim ảnh,ca nhạc,trò chơi games miễn phí từ net theo cái đam mê riêng của em.Chữ nghĩa lắm khi chỉ là điều thừa thãi mà thôi.Chữ nghĩa không phải là khúc thịt,khúc cá,cơm gạo để nuôi người ta sống. --- Đêm lướt qua một năm khác. Tôi rời bàn giấy nhìn thoáng vào cái đồng hồ đeo tay của bạn trên bàn tiệc. Trên mặt đồng hồ không có dòng chữ : '' Trái đất có quay đủ tròn không ? " đăng sơn.fr ( 01.01.2013 ) .............. CHÚNG MÌNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2013 18:51:04 bởi dang son >
|