.
THÊM MỘT LẦN
VIẾT ĐỂ NHỚ ___________________________________
. Giết Thì Giờ .
.Làm gì để Giết Thì Giờ ? Vài người rảnh rỗi,có nhiều thì giờ,nhìn vòng quay của đồng hồ và muốn Giết Thì Giờ bằng cách mua một cái vé xem ciné,mở Tv xem ba cái lảm nhảm hoặc ra quán nước lai rai tán gẫu….
Sáng sớm nay,tôi có nhiều thì giờ nhưng không nỡ ‘’ giết ‘’ nó.Tội lắm ! Thời gian tự nó không có tội,chỉ có mình là có tội khi nghĩ đến cách hãm hại nó.
Chuông báo thức rinh rinh dựng tôi dậy lúc 5 giờ sáng .Cửa văn phòng mở rộng với mớ giấy tờ và màn hình Excel nhảy số… Thêm vài bài đọc,bài viết ở các web rồi cửa văn phòng khép lại, đẩy tôi vào lòng thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp xe cộ.
Dự báo thời tiết đang nói về cơn giông bão đang tiếp tục đến từ phía Bắc .Mưa bão và gió ngập đường từ ba bốn ngày nay.
Bóng tối mùa đông và bão mưa làm chúng tôi trễ giờ dến bệnh viện.Thằng con trai nóng ruột loay hoay với cái bảng chỉ đường. Đường phố nghẽn đặt sau cây quạt nước,thằng Bố nhăn nhó tìm đường để chui, để lách….
Đồng hồ chạy đều.Thời gian đẩy nhau lọt vào phòng nhập viện,nhân viên và người y tá làm thủ tục mang thằng con vào phòng mổ nướu răng và dặn ông Bố ‘’ Khoảng đến 10 giờ 30 thì mổ xong’’.
Bây giờ là 8.30 sáng .Bố ừ và đi bộ kiếm cái quán cà phê để chui vào tránh bão.Ngồi chờ và không muốn bồn chồn với câu ‘’ Mình phải giết thời gian ‘’ ( Mình đụng đến nó,nó giết mình ! ).
Ở không,tay chân, đầu óc thừa thãi thì sẽ nghĩ đến câu chuyện Kẹo Kéo của Thời Gian.
…. Có tiếng chuông điện thoại của Tri Kỷ gọi,hỏi chuyện về bệnh tình của thằng con.Trời vẫn đang mưa gió sập sùi ngoài khung kính cửa quán,cây cối ngã rạp….
Nói chuyện xong,tôi chợt nghĩ đến vài mẫu chuyện về những người bạn tốt.Và tôi viết :
…
* MARC.
‘’ Mỗi khi sắp ngã gục và chết đuối với cuộc đời,bạn làm gì ? Làm cách nào ?
Bạn tôi ,Marc,anh chàng tây to lớn,cao khỏe,tóc dài cột bím thả vai nhìn sâu vào mắt tôi để trả lời :
- Tớ đã một lần ly dị,mất nhà cửa,mất mấy cửa hàng,phá sản công băng,xém đi ăn mày.Vậy mà…hihihih… Tớ vẫn vượt qua và sống.
- Nhờ cái gì vậy ?
- Tớ hả ? Tớ nhờ vào một người đàn bà đã giang vòng tay cứu tớ và bắt đầu cho một tình yêu để dựng lại từ đầu.
Tôi sung sướng nhìn bạn và vẫn không tin vào Phép Lạ trong một tình yêu.Với tôi,phép lạ là một danh từ để thay thế cho cái cơ duyên của sự gặp gỡ và là tên gọi của nghị lực.Phép Lạ không thể xảy ra nếu ta khoanh tay,bó gối ngồi rên rỉ !
Marc vỗ vai tôi để từ giã ,đi làm.Giữa mùa đông cóng lẩy bẩy,
-5,-7° C, hắn vẫn đi dép để chân trần.Hắn không biết lạnh là gì.Kỳ lạ !
Dường như ai cũng tò mò để ý đến chiếc áo mỏng manh và đôi chân trần của hắn.Chẳng ai biết được cái ‘’ Phép Lạ ‘’ nào đã đưa hắn đến gặp người đàn bà đã cứu đời hắn.Kể cả tôi,bạn hắn.
** EMMANUELLE,Suối Nhỏ .
Văn chương hay nói : Đôi mắt là cửa sổ của Linh Hồn .
Tôi chưa thấy linh hồn ra sao, đẹp xấu,béo mập như thế nào,nhưng tôi biết bơi lội trong một đôi mắt.Cánh cửa của ánh nhìn tươi như một ngày nắng rực rỡ,từ cánh cửa của linh hồn ấy,tôi thấy những màu hoa tươi .Hoa nằm trên nụ cười hồng và tiếng nói của Emmanuelle êm tựa dòng suối.
Suối hỏi tôi :
- Sao Ông cười vui thế ? Ông mới trúng số hở ?
Nhờ chữ ‘’ Ông ‘’,tôi mới sực nhớ lại số tuổi đời của mình và tôi đã có gia đình.Giá như thời độc thân vui tính,có lẽ tôi đã bị cánh cửa linh hồn kẹp chết giữa tiếng sét ái tình !
Đợi Suối nhỏ lập lại câu hỏi lần nữa,tôi mới tỉnh mộng để trả lời :
- Bởi vì cô có đôi mắt và nụ cười quá đẹp.
- Ông đang tán tỉnh em hử ?
Mái tóc nâu lúc lắc trên vai áo xanh lơ và đôi mắt nghiêng nghiêng chờ tôi trả lời :
- Nói tầm bậy ! Tôi lớn hơn cô đến hơn hai mươi tuổi.Tán tỉnh cô chỉ đổ nợ.Vả lại tôi đã có sợì dây thòng lọng ở cổ rồi.Désolé !
- À há ! Ông rất hợp lý.
Và cô bé khoe :
- Em cũng có bạn trai rồi.Chắc Ông biết anh ấy ?
Ừ ừ.Anh bạn trai của Suối nhỏ có cặp mắt rất ấn tượng đầy nét trẻ thơ dù đã ở độ ngoài 30 tuổi.Anh ấy thấp hơn Suối nhỏ đến một cái đầu.Mà thấp hay cao thì nhằm nhò gì ? Miễn là người ta biết yêu nhau.
Emmanuelle kể cho tôi nghe về môn học kinh tế của cô.Sau cánh cửa đẹp và vườn hoa đủ màu ấy,tôi thoáng thấy có những đám mây xám đe dọa của viễn ảnh thất nghiệp trong thời buổi khó khăn đình trệ kinh tế này.
Suối nhỏ thắc mắc :
- Bạn em đã ra trường và vẫn không kiếm được việc làm.Em vừa học vừa đi làm.Chỗ nào cũng bấp bênh vì họ không ký công tra lâu dài. Ông nghĩ sao ?
- ….
- Sao không trả lời hở ông ? Bình thường em thấy ông nhanh nhẹn trước những câu hỏi lắm mà ?!
- Tôi bí cô ạ.Nhiều lúc tôi cấm mình nói bậy và nghĩ bậy.
- Ông cứ nghĩ bậy những đừng nói bậy là được rồi.Có ai cấm ông nghĩ bậy đâu.Chỉ có ông biết ông nghĩ về cái gì ?
Tôi đành phì cười trước mẫu đối thoại như thế,và tôi tìm cách nói để Suối nhỏ không nản chí trước những sự việc khó khăn của tình thế…
&&
Bẵng đi một dạo,không thấy Suối nhỏ ghé thăm.Chỉ thấy anh bạn trai có đôi mắt ấn tượng đi ngang và ghé .Anh đi một mình. Đôi mắt và khuôn mặt buồn,xậm tối.Anh nói là Suối nhỏ và anh đã chia tay.Tôi giữ yên lặng để nghĩ về những mối tình chớp nhoáng của một thời đại hiện đại và….hại điện.
…..
Đang sổ sách tính toán giấy tờ thì nghe tiếng Suối.
Giọng Suối róc rách :
- Ông ơi ! Đến thăm Ông nè.
Suối vẫn thế.Đẹp ! Vẻ đẹp dịu dàng của một thiên thần.
- Cô ra sao rồi ? Vẫn còn đi học chứ ?
Suối kể về sự học và vừa tìm được một chân bán hàng cho một tiệm quần áo.Suối mở ví cho tôi xem một tấm ảnh.Chàng trai trong ảnh to cao và đẹp trai như một tài tử cinéma. Đây là mối tình mới của Suối !
Emmanuelle đọc được ý nghĩ trong mắt tôi .
- Ông ơi ! Em và người ấy chia tay rồi. Ông có gặp lại anh ấy chưa ? Nghĩ cũng tội.Tại không hạp nhau.
- Có khi nào em lại báo lần chia tay thứ hai,thứ ba nữa cho tôi nghe không ?
- Hihihi…Ông kỳ cục ! Không lẽ Ông chúc cho em xui xẻo hoài sao ? Lần này, ông đừng nghĩ bậy cho em nữa nha.
Ừ ừ.Tôi không nghĩ điều xúi quẩy cho em nữa.Không tốt ! Nhưng tôi có thể viết vài hàng về em được không ?
Thôi kệ. Có những người bạn lớn nhỏ,già trẻ hoặc nhỏ xíu xiu như em cũng vui. Ít nhất,tôi có điều để viết và để hòa hảo với thời gian đang chạy như ma đuổi.
đăng sơn.fr
…( Viết để quên những ngày giông bão )