THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 15 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 28.06.2012 02:40:15 (permalink)
.




THÊM MỘT NGÀY để Thêm



___________________________________________




" Đôi khi , nói về chữ THÊM cũng có nghĩa là thêm thắt,thêm vào sự tham lam vô hạn định.Người tham ăn ,cố ăn chià chén bát : Thêm nữa đi,thêm cho tôi....

Nói như thế,sự tham lam của con người là vô đáy,ta có đủ lại không nhận là đủ,ta ngó quanh để thòm thèm và thêm ,thêm cho đến khi phát ách,bội thực. "


Người bạn to lớn ngồi bên cạnh tôi đang nói như thế khi cả bầy chúng tôi ngồi ngoài vườn nhà của một cặp vừa yêu nhau,dựng nhà cạnh nhau để ngó ngàng đến nhau. Trời đang vào mùa hè.Nóng,đẹp.
Sau bữa ăn ngon hủ hỉ là đến màn trái cây tráng miệng,cà phê,cà pháo.Bạn tôi than sợ lên cân nặng nề mà thấy hắn tấn công màn phó mát kinh lắm.Thế là thêm cứ thêm.Tôi khều hắn,bắt hắn ngừng ăn để kể thêm một chuyện tình -

Chuyện của hắn :

" Tôi đã trả qua những năm tháng ghê rợn đầy khủng hoảng.Đi làm về đến nhà thì bắt gặp thằng em trai mà mình dung dưỡng trong nhà đang dan díu vụng trộm với vợ mình.Tôi nổi điên bợp cho con vợ mấy phát,đấm vỡ tung những cánh cửa,đập nát đồ đạc.Thế là động đất và ly dị.Thằng em biến mất,tôi ra toà vì tội hành hung võ lực vơí vợ.

Chán nản,mất việc ,lang thang và mất việc làm,ngã quỵ vơí chứng trầm uất.Nằm nhà thương dưỡng trí 3 tháng.Sau đó hay vào một cái bar uống nước và gặp nàng.Nàng là chủ cái bar có đứa con gái nhỏ xíu xiu.Con bé bám lấy tôi,cuống quýt thân thuộc và thế là .... "

Thế là có thêm một chuyện tình xảy ra.Nàng đã sợ hãi,chán chường ông chồng say sưa bí tỉ và đầy vũ lực.Nàng gặp chàng,dang tay cứu vớt đời chàng sau khi xong cuộc ly dị vơí gã say sưa... "


Tôi ngồi yên,nhâm ly ly rosé màu hồng hồng,ngắm nghía cặp vợ chồng đang kể lại câu chuyện tình.Thỉnh thoảng họ đưa mắt nhìn nhau trìu mến.Tôi thấy ấm lòng và vui.Vui khi có thêm một câu chuyện của tình yêu sau những ngày phong ba bão táp của họ,của đời.

Thêm..Cứ thế mà thêm.Tôi là một kẻ tham lam,tôi thích nghe chuyện kể về tình đời và tình yêu.

Và tôi biết mình còn thêm vài điều để viết,để ca tụng tình yêu dù biết rằng tình yêu nào cũng có một cái lõi của mật đắng - Người ta có thể tìm được chất ngọt nào đó trong cái đắng.Hẳn là như thế.






đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2012 23:08:23 bởi dang son >
#91
    dang son 30.07.2012 02:14:42 (permalink)
    .





    THÊM MỘT LẦN THÈM MỘT MÌNH.


    __________________________________________






    Một ngày đi quá nhanh.
    Mới đó mà hết một buổi sáng.
    Mới đó đã thoăn thoắt buổi trưa và những vệt nắng cuối đã tràn về nơi chiều và tối..

    Làm được điều gì ? Nghĩ được điều gì để sắp xếp cho đầy một ngày ?
    Có bao nhiêu điều tự hứa mà chưa làm được vì bận rộn,vì thiếu tổ chức cho nên thân ? Bao nhiêu cái notes đã ghi trên bloc- note như một lời hứa hẹn để làm ?


    Buổi trưa .
    Đã gặp một người bạn.Thân thì chẳng gọi là thân.Biết nhau đã hơn hai mươi năm trên những ngã đường ở đây ở đó.Cười cười chào hỏi coi bộ thân mật,nhưng thân thì …..Gặp gỡ ,nói vài mẫu chuyện về đời sống và những điều cần trao đổi.Giữa anh ta và mình có nhiều điểm để có thể hợp với nhau…..Gặp nhau thì rủ nhau ngồi ở cái quán nước giữa mùa đông.Trời ấm và có được chỗ ngồi dưới nắng.
    Ai nói ? Ai nghe ?

    Mình thích nghe thì để người ta nói.Anh chàng thao thao bất tuyệt về những quan điểm giáo dục con cái và cách định đoạt tuơng lai cho chúng.Nghe đã tai,nghe để có cái cảm tưởng mình dang sống dưới một chế độ phong kiến và rất ‘’ khổng tử học ‘’.
    Nghe để vỡ lẽ ra rằng thì là ;câu nói « « Áo mặc không qua khỏi đầu « vẫn còn tồn tại đến thế kỷ 21 và vẫn còn được anh bạn áp dụng triệt để.
    Nghe đến nóng vành tai khi những chữ ‘’ Phải ‘’ Phải thế này thế nọ…….

    - Thằng con tôi đang theo học để ra kỹ sư và nó rất thích những gì về không gian ,tôi bảo và khuyên nó ngưng để theo ngành Dược,vì sang Mỹ, ngành này kiếm tiền được dễ dàng hơn. Ở đời này,cái khổ nhất là cái không có tiền.Vả lại các cô nó đang mở thêm hai cái Pharmacie ,tương lai cần người cai quản.Chị nó cũng sắp ra trường làm D.s.Con gái lớn,chị nó cũng sắp ra D.s.

    - Còn việc sở trường và sở đoản của nó ? Anh có cần tìm hiểu xem năng khiếu thằng bé mạnh về cái gì ?

    - Tuổi trẻ bồng bột,dễ nhầm lẫn.Làm cha mẹ phải cứng rắn và quyết định……Bạn phải nghĩ giống tôi, đồng quan điểm thì chúng ta mới thành bạn với nhau được.Vậy mới có chuyện để nói và thân thiết nhau…..Nếu không mình nên ngừng câu chuyện ở đây.

    Anh nói một tràng.Tôi không cho phép mình cứ gật gù,cứ ba phải.
    Tôi tỏ một cử chỉ thiếu lễ độ và tự dưng cảm thấy ngạc nhiên với mình :

    - Anh không phải là bạn thân của tôi.Nếu có thân,tôi cũng không chấp nhận phải cùng đồng quan điểm với anh mọi thứ,mọi lúc.Vả lại,tôi không thích bị ảnh hưởng hoá của người khác và tôi cũng
    không ‘’ cần’’ bạn cho lắm.

    Anh bạn phì phèo khói thuốc,cho tôi nghỉ lỗ tai được vài giây.Trong ánh mắt anh ,tôi nhận được một vài tín hiệu và một vài hình ảnh của những luật lệ,những kẻm gai…..,những chỉ định của một người cha rất ‘’ cứng ‘’ và khuôn phép nhà binh.Tôi hiểu rõ lề lối và phương pháp cai trị của một nhà lãnh tụ muốn đưa đất nước đi lên.Chữ thành đạt và thành công nhiều khi không nên để cái danh từ tình cảm và ‘’ mềm yếu ‘’ xen vào.Khoa tâm lý học lắm lúc chẳng có nghĩ lý gì khi con người chỉ cần thẳng tiến để nhắm vào một mục đích .

    Anh bạn đổi đề tài,anh muốn đổi gì thì đổi ,tôi cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó giữa hai người .Tôi nói với anh và lại ngạc nhiên với mình thêm một lần nữa :

    - Anh bạn à.Tối nay có lẽ tôi sẽ viết vài điều về anh.Và tôi đang thèm kể ‘’ xấu ‘’ về anh.
    - ….Thế à.Tùy bạn.
    - Ê ! Cho hỏi ké một câu phụ . được không ?
    - ….
    - Có khi nào bạn quay sang hỏi người phối ngẫu rằng : ‘’ Em ơi.Em có sung sướng và thoải mái với cuộc sống lứa đôi không ?

    Anh ngần ngừ và trả lời.Trong tia mắt ,tôi nhận thấy điều không thật của một người sống với bản năng và hoàn toàn sống về lý trí.Và anh đã
    « nói dối ‘’ tôi……Ừ ừ…à à….. ;



    Mà thôi.Ai sống,ai nghĩ gì thì nghĩ.
    Tôi đang thèm được ngồi một mình và ‘’ gâu gâu’’ mình ên.Tự dưng trong đầu lại nhơ nhớ về một vài người bạn cũ đã mất dấu từ thửơ nào.





    đăng sơn.fr


    Cuối đêm.
    …( Viết để biết đang tiêu xài hết một ngày.)
    #92
      dang son 02.08.2012 03:20:59 (permalink)
      .






      THÊM MỘT CÂU TRẢ LỜI.






      Ring.
      Máy gọi.Máy nhắn có message texte.

      Lời nhắn được viết từ thành phố biển.Nơi có những hành lang đầy quán cà phê lộ thiên nhìn ra bãi dậu tàu bè tấp nập của khách du lịch.
      Lời nhắn không vui dưới cơn nắng ấm hiếm hoi sau những ngày mưa : ‘’. …...Bạn đâu rồi ? Công việc làm ăn thế nào ? Còn ở đây.Mặt trời, Ấm.Cửa hàng ế.Hẹn gặp nhé……. ‘’
      Lời nhắn ký tên Lydie.Cái tên của một đôi mắt đẹp,tóc nâu và có tiếng nói êm ,thánh thót như một điệu nhạc pháp….

      Mãi bận những công việc có tuổi,có tên,tôi quên bẵng những tiếng ring ring của máy gọi.Vài ngày trôi qua.Lydie gọi lại.Lần này tiếng nói thay câu chữ texte.

      - Ê, ê.Bất lịch sự há ! .Nhận texte mà không trả lời.Tôi sẽ giận.Bộ bận lắm sao ? Bạn còn sống không bạn ?
      - Hỏi kỳ.Sống nhăn răng.Còn bạn thì sao ?
      - Sắp chết ! Ế ẩm vô cùng.Chưa bao giờ ế như vậy..
      - Ế người hay ế hàng hóa ?

      Tiếng cười bên đầu giây nói không dòn như pha lê thủy tinh như ngày nào mới mở cửa tiệm bán đồ trang hoàng nhà cửa.Cô bạn mắt xanh kể chuyện cái thành phố biển ngập xám dưới những cơn mưa , đường phố vắng hoe.Khách du lịch lèo tèo ở tháng tư ,hai cửa hàng của nàng ngồi đìu hiu.Dẹp bên này,mở bên kia cũng không xong.Rao bán tiệm cũng không ai ngó ngàng ở thời buổi kinh tế và nhà cửa sụt giá như thế này….

      Tôi ú ớ giữ lặng im để nghe.Nghe nỗi băn khoăn,kẹt lối,kẹt đường của bạn. Lydie kết thúc câu chuyện Ế bằng câu :
      - Thử thêm đến mùa hè này.Không xong chắc bỏ của chạy lấy người bạn ơi !

      Tiếng bạn ơi nghe não nùng quá đi mất !.
      Mùa hè trước,tiếng bạn ơi ấy đã trùng xuống khi Lydie báo trên đường ly dị và hùn hạp làm ăn ở thành phố biển với ông bồ mới.
      …..Bạn ơi ! Bạn nghĩ sao ?.Bạn có điều gì để giúp ý với tôi ?

      Cứ bạn ơi,bạn ơi…. như thế thì tôi hết đường đỡ.
      Chuyện lương duyên,chuyện làm ăn buôn bán của mỗi ngưòi thuộc về các lãnh vực riêng.Tôi xía vào để làm gì ?
      Mỗi người,mỗi ý.Lắm thầy nhiều ma.

      Với nàng,tôi thuộc loại bạn đáng được tin cậy,hở tí nàng reo, hỏi ý kiến,kể cả chuyện tâm tình kín đáo nhất…..Đôi mắt xanh có nhiều lần làm tôi chết ngộp trong cái vẻ khẩn khoản thân tình.Tôi tự giới hạn với những câu trả lời trong phạm vi phân tích và khả năng nhận định riêng của mình.Thế thôi.Quyền quyết định thuộc về bạn mình.

      Thế là Lydie lao trên con đường muốn đi của mình.Khăn gói từ giã ông chồng hết xíu quách và thênh thang trên con đuờng ra biển mở tiệm với người yêu mới.
      Cái gì mới cũng có vẻ đẹp riêng của sự mới lạ.Hoàn cảnh kinh tế khủng hoảng đang kéo dài từ hai năm nay,tuy không mới nhưng có cái lạ lùng khó chống đỡ….Không chỉ riêng với Lydie,tôi có nhiều bạn trong giới thương mại đã đóng tiệm,bỏ của chạy lấy người trước đà tiến quân của giới thương mại Tàu đang xâm chiếm một cách ồ ạt ở đất Pháp.

      Sau cuộc nói chuyện với bạn ở phone.Tôi chúc nàng can đảm để ứng phó với tình hình.Lydie rời máy sau khi nửa đùa,nửa thật :
      - Biết vậy,ngày ấy tôi nghe lời bạn ở lại với cái ông hết xíu quách.Vậy mà đỡ lo….

      Tôi cúp máy,phì cười…..Thế nào là hết xíu quách ? Nghĩ bụng sẽ gặp lại bạn để hỏi cho ra lẽ.Nhiều khi chính tôi cũng thấy mình đang hết ‘’ xíu quách ‘’ nhưng đời sống vẫn có cho ta những phuơng cách để thoát hiểm kể cả việc làm lại từ đầu.





      đăng sơn.fr

      Viết trong buổi sáng mưa và thèm đi dạo biển.
      #93
        dang son 14.08.2012 23:03:18 (permalink)
        .







        THÊM MÔT LẦN GIỮ IM LẶNG.





        ... Bài viết mới nhất ở Chủ đề này sẽ mang một cái tên như vậy...
        Để thêm một lần giữa đám đông.Nghe ,nói và biết giữ Im Lặng...

        Im lặng để làm gì ?

        Để hiểu thêm lúc nào cần nói và lúc nào ta cần im lặng.

        Có nhiều điều để viết,có nhiều chuyện để kể.Nhưng thời gian lại chật chội không chừa cho mình một vài kể hở để xoay sở mà viết.

        Bận rộn đến thế sao ?
        Một ngày 24 giờ quá ngắn ngủi để có thể làm được nhiều việc với vòng quay của đời sống..

        Bloc note đã đầy chữ và đầy những cái gạch nối liên tục của ý tưỏng làm dàn bài..

        Vậy mà...
        Sáng nay vẫn không đủ thì giờ dể kể chuyện...

        Đành thế - Đành giữ im lặng với mình và tự hứa.
        Ừ viết - Sẽ viết.Sẽ ra sức đẩy cái vòng quay của giờ giấc chật chội và dành giật một khoảng trống để có thể viết.....







        đăng sơn.fr
        - Silence -
        #94
          dang son 17.08.2012 15:05:14 (permalink)
          .




          để Thêm



          ______________________






          Buổi sáng.Vậy mà ngắn ngủi để có thể viết ( như một cách kể chuyện )


          Loanh quanh sau những ngày đi xa,trở về thấy mình có thêm vài điều để viết.Viết về những điều đã thấy,đã nghe.Buồn vui thì cũng như gió,như không khí và cả như hình ảnh rơi rụng của lá.

          Lá rơi giữa lòng đời và lòng người thì cũng như lá.Rơi rơi....


          Sẽ trở lại để viết.
          Viết thêm một lần nữa những điều buồn vui.



          đăng sơn.fr
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2012 16:05:32 bởi dang son >
          #95
            dang son 20.08.2012 16:23:34 (permalink)
            .






            THÊM
            chút đời,chút sóng trên sông.
            _______________________________





            Mỗi lần nghỉ hè là thấy mình có chỗ để đi,để vui.Lần này trở về chốn cũ,nhìn lại một con đường đốm nắng,ngắm những đổi thay nơi này nơi kia.

            Aix en Provence vẫn có thứ ánh sáng đặc biệt của miền địa trung hải.Đứng ở một góc phố,người ta có thể bắt lất cái cảm giác yên tĩnh bám trên những bờ tường có mấy ô cửa sổ la đà gió.Gió ở đây làm cành lá loay hoay rọi ánh sáng xuống những vai,những cặp đùi váy ngắn có màu da bánh mật.Mùi hương lavande,mùi dầu olive,mùi xà phòng Marseille có lúc quyện vào nhau,bay bay trong không khí.

            Anh lớn rủ tôi vào quán nước sau bữa ăn trưa khá nặng bụng.Quán trang hoàng kiểu rất nhã,trước bức tường to lớn trang trí bằng tấm ảnh chụp tủ sách chạy kín bức tường làm khách có cảm tưởng mình đang ngồi đọc sách trong một thư viện.Bàn ghế nhìn lại thấy so ra rất nhỏ giữa những kệ sách bằng ảnh màu sắc êm dịu.Ánh mắt của người khách đàn bà ngồi sát dãy ảnh như thế có cái gì rất gần gũi chào đón.

            Không quen biết gì nhau nhưng trời sinh ra mỗi người có một kiểu chào riêng biệt.Chào có nụ cười ngầm ở ánh mắt.Chào ở tia nhìn có sức cuốn và một mùi thơm thơm nào đó.Người ta nói mỗi hương vị có pha một chất kỷ niệm.Người khách nữ ấy không đẹp một cách dữ dội,mái tóc xõa nhẹ lên bờ vai tròn trĩnh và khuôn người bà cũng hơi tròn trĩnh.

            Hít đầy một hơi thở,rời ánh mắt vụng về của mình khỏi tia nhìn lạ mà như quen ấy,rời bờ môi có nụ cười nhỏ nhẹ ấy,tôi gọi cà phê cho hai người.

            Anh lớn nhìn tôi.Giọng trầm :

            - Uống xong thì về nhà anh ,thăm để chào cô ấy.


            Tôi gật đầu ,lắng nghe anh kể sơ về những bất trắc ở đoạn cuối của những ngày chung sống đế sửa soạn lìa nhau.Sông nào cũng đổ ra biển.Biển có những đợt sóng cuồn.Hiểu là như thế khi ngồi im nhìn anh.

            Nhìn lại hơn 20 năm về trước.Ngửi lại mùi gió khuya ở một góc đường trước khi rời xe để chia tay nhau,đã thấy ánh mắt anh ngập ngừng,giọng ngập ngừng.

            Đã hỏi anh : " Anh có điều gì lo nghĩ để không vui ? "

            À thì ra thế - Anh nghĩ đến cái bào thai trong bụng cô bạn sinh viên tóc vàng.Và anh không thể quay gót,tháo chạy như ngày cũ bao lần.Đã nói nhỏ : - Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi sống chung.


            Thời gian trôi,thời gian giống như nước.Hơn 20 năm sau.Trở lại.Có lắm việc đã và đang thay đổi.



            -

            Cánh cổng mở hé.Cây cối tiêu điều khô héo.Mấy đứa con anh chụm vào nhau với câu bonjour ,bonjour .Góc vườn nắng quái xoáy vào da thịt làm mọi người phải tìm chỗ núp vào góc vườn tránh nắng.
            Tôi bước vào phòng khách,tránh cái nhìn lên quang cảnh đồ đạc vương vãi trong từng góc nhà quét vôi trắng,cái tủ sách ngập đầy sách và giấy tờ ngả nghiêng vung vãi.Cái bàn giấy đầy ấp đĩa cd,giấy tờ bừa bộn,kệ tủ để lòi cả giấy tờ,hồ sơ làm hoa mắt..Chỉ có những tấm tranh sơn dầu do anh vẽ là còn ngay ngắn treo trên từng vách tường.Ngó màu gỗ trên cái dương cầm đóng bụi đầy,tôi nghĩ đến một lớp bụi thời gian giữa một câu chuyện tình.Và ngày cũ ấy đang trôi qua.

            Qua loa một vài câu cuyện vơí người sẽ là bà vợ cũ của anh,tôi chẳng biết nói thêm điều gì.Thấy mình có điều vô lý khi chúc nàng câu " can đảm ".Thế nào là can đảm ? Can đảm để bắt đầu sẽ sống một đời sống khác ư ?


            Sông nào cũng đổ ra biển.
            Có những đoạn đời chẳng lấy gì vui.Biết là như thế.






            đăng sơn.fr

            #96
              dang son 27.08.2012 16:49:41 (permalink)
              .






              THÊM LẦN ĐỂ ( say ) -


              ________________________________




              Đáng lẽ khi trời xuống,gió lùa thoảng nhẹ thì tất cả đều nhẹ nhàng ở một chỗ ngồi ngoài vườn.

              Vài ly bia nhẹ,vài mẫu chuyện ấm áp trong tiếng cười thân tình. Vậy mà ...


              Cậu em rể tự dưng đốc chứng,càng nói,hắn càng nổi cọc " Anh cứ muốn thuyết phục người khác,anh cứ lên mặt dạy đời người ta...Và.... "

              Và sao nữa ? Ra sao ?




              Ngạc nhiên một chút.Bàng hoàng hơn bao lần.Vậy ư ?

              Thêm một lần nữa,tôi thử nín thinh để nhịn.Nhịn thử vài lời nói xem cái nhẫn nhịn mình đã và đang học đi đến đâu.Đời sống này,có những mẩu chuyện đời nghịch lý và bất thường.Mình đang thấy,đang nghe những điều nghịch lý.

              Có nhiều khi người chỉ nhìn thấy và chỉ muốn nghe những điều họ nghĩ theo cung cách của họ.

              Giữ im lặng là điều cần thiết - thêm một lần nữa - Thử như thế xem sao ...





              đăng sơn.fr






              _______________
              #97
                dang son 31.08.2012 15:55:33 (permalink)





                .




                THÊM MỘT CÁI NHÌN.



                ___________________________________




                Thứ bảy này,nhà có tiệc họp mặt bạn bè.Nhúm bạn có tí xíu khoảng 6,7 cặp đủ vui,đủ cười rất thân tình ở sau vườn.Trời nói thời tiết sẽ hây hây đẹp. Nàng nhà phấn khởi lên một cái liste danh sách bạn mời để tiện việc sắp xếp bàn ghế chỗ ngồi và chén bát đãi đằng.

                Nhìn cái liste ấy,tôi nói nhỏ :

                - Bébé nè.Anh xin em loại cái ông ấy ra khỏi danh sách.Anh muốn mình vui trọn vẹn vơí những người mình mời....


                Nàng nhăn,thảm hại :

                - Kỳ vậy.Mình đã ăn uống nhà người ta,phải trả lễ chứ ,anh ? Chơi vậy thì chơi vơí ai .


                Tôi thử im lặng trong chốc lát và nói lý do,để nghe nàng ta phản pháo :

                - Anh kỳ cục. Không ưa thì đừng nói chuyện...


                Nói gì ? Vui gì ? Bạn có bao giờ thích gần gũi và mời đến nhà một người mà bạn không hề có thiện cảm trong sự giao tiếp ?


                Cái nhân vật mà tôi không muốn gặp,không muốn ngồi chung bàn ở trong bất cứ bữa hội họp,tiệc tùng nào vơí bạn hữu là một nhân vật đứng tuổi nhưng kỳ lạ,kỳ bí ( chỉ có nàng vợ khả ái của ông là không kỳ quặc như ông ) - Tôi khẳng khái bày tỏ thái độ và sự suy nghĩ của mình vơí nàng nhà.

                Nàng nghe xong,thủng thỉnh :

                - Sao anh không nói thẳng vơí ông ta điều anh nghĩ và sự mất thiện cảm của anh trong những trường hợp đụng ấy ? Anh thẳng tính lắm mà ? Hay là anh cứ nói thẳng vơí bà vợ ông ấy chuyện tại sao anh đã và sẽ từ chối những bữa tiệc họ mời mình ?


                Rồi nàng thêm vào câu :

                - Hay là tại ông ta đã đọc được những gì anh viết,anh kể về ông ấy ?


                ___


                Cuối cùng,nàng nhà nhượng bộ loại cái tên ấy ra khỏi danh sách mời .Tôi biết,sẽ có một ngày ,mặt đối mặt,tôi sẽ thủng thỉnh nói ra cái lý do tại sao vơí người trong cuộc.

                ( Trong khi chờ đợi,tôi thấm thía vơí câu : " Không phải ai cũng là bạn của mình - Khi thấm thía như thế,ngón tay của tôi ấn vào cái danh sách mail box để xóa đi những cái tên đã có lần giao tiếp nhưng thời gian đã cho thấy những gì ảo ,rất ảo trong những dòng chữ có vẻ thành thật... )


                Thời gian nào cũng có câu trả lời cho riêng mình.





                đăng sơn.fr
                #98
                  dang son 07.09.2012 16:40:17 (permalink)
                  .





                  THÊM ánh sáng VÀO bóng tối.



                  ___________________________



                  .... Những con muỗi vo ve đánh thức người đang ngủ,hắn gãi gãi khoảng da thịt bị đốt.Ngứa ngáy để chồm dậy đập muỗi rồi không thể nào ngủ ngay lại được.

                  Mở cửa nhà ra vườn.Khoảng tối om làm dễ chịu. 2 giờ sáng ,vẫn còn một khoảng nóng của trời hạ ,vầng trăng chênh chếch trên hồ nước,khoảng vườn thơm mùi đêm về sáng...

                  Và hắn chợt thèm viết.

                  Bật ngọn đèn vàng ở cái bàn bếp yên tĩnh,hắn viết :




                  ..... Đã từ lâu rồi,chẳng ai gặp ai,tưởng là đã quên nhau.Thế mà không .Chiều đi làm về,nhận được tiếng điện thoại của Anh.

                  Giọng vẫn ấm áp :

                  - Cậu thế nào ? Khỏe chứ ?

                  - Khỏe như con voi.Còn anh thì sao ? Anh đang ở đâu ?


                  Hỏi như thế có nghĩa là lâu quá không gặp nhau.Ai nấy có con đường đi riêng.Đường đi của thằng bạn nhỏ vẫn thế ,có vẻ suông sẻ - Sáng cắp ô đi,chiều xách ô về để cày như một con trâu chăm chỉ. Còn anh ?

                  Anh chẳng có một chỗ nào nhất định để dừng chân từ ngày chia tay vơí bà vợ cũ,bán cái tiệm ăn dưới phố để lang thang bụi đời.Ngày xưa,ở Hà thành anh cũng đã bụi vơí đời,sau này sang đây cũng vẫn thích đời vơí bụi.

                  Anh lớn hay nói :

                  - Đời này chỉ là những con số không.Nay có,nay mất.Chỉ có chữ Tình là còn ở lại.Quay đi ,quay lại anh chỉ thấy còn em....


                  Chủ từ Em ở đây là thằng bạn này.Hắn đã nhiều lần ngồi vơí anh ở quán nước chỗ hẹn.Hai anh em rù rì,rủ rỉ kể cho nhau nghe về đời,về tình... Một và nhiều đời sống nằm lẫn trong nhau.Anh vơí những ngày bụi bám,long đong vì anh không bao giờ hài lòng vơí những gì đang có.Anh thích những sự việc có lắm đổi thay.Anh sợ sự nhàm chán trong một đời sống mòn nhẵn từ mọi khía cạnh của nó.

                  Thấy bạn nhỏ để anh hay cười kiểu trêu ghẹo :

                  - Chú mày giống thằng linh mục ,tu tạm bợ để yên phận.Chú nhà quê khuôn khổ.Mình phải thoát ra cái vòng khung đầy trói buột chứ ?


                  Anh nói gì thì nói.Một người họa sĩ không thể nào vẽ thêm điều gì,nét gì vượt ngoài cái khuôn đã định của tranh.Hắn chỉ có thể chấm thêm những nét cọ màu cho cái đề tài đang vẽ trên cái khuôn đã định - ( Khi viết,cũng là một cách vẽ tranh )

                  Anh không chịu như thế nên cuộc đời sự nghiệp và tình ái của anh có nhiều màu sắc lạ lùng.Trong chuyện tình mơí của anh có một cô đàn bà còn trẻ : Nàng tạo sì căng đan khắp thành phố từ chuyện chia tay vơí chồng cũ,nàng bắt cây cầu không vận và nàng quay lưng đi khi làm gẫy nhịp cầu....


                  Anh đã có lần ngồi vơí nàng trước mặt thằng bạn nhỏ,anh hỏi :

                  - Em có nghe gì không từ chuyện của anh ? Có lẽ thiên hạ nói về anh nhiều lắm ?

                  Hắn lắc đầu,nói dối để khỏi ai bị đau lòng - Chả nghe gi.Chuyện ai nấy lo...



                  __________





                  Đêm xuống.Hơi sương lạnh đang về sáng.Hắn ngửa cổ ngó trời đất : Cả một mặt biển trời đầy sao,có đốm sao này sáng hơn đốm khác.

                  Hắn ngồi lại vào bàn,viết tiếp những dòng chữ này,và nhớ lại câu nói sau cùng khi nghe điện thoại từ anh :

                  - Này cậu. Báo cho cậu nghe tin : anh vừa làm đám cươí.

                  - Vơí ai ,anh ?

                  - Ừ.Thì.. vơí cái cô ấy.Lại gông đeo vào cổ...



                  Chẳng biết nói gì .Chúc anh sống hạnh phúc theo ý của anh.Hẳn là nhưt hế,nên hắn ngồi viết ở giữa đêm thêm một lần nữa....


                  đăng sơn.fr




                  #99
                    dang son 17.09.2012 14:34:35 (permalink)
                    .









                    THÊM MỘT CHỖ
                    để Suy Nghĩ....


                    ________________________________________





                    Nên hay không nên ?


                    Ngồi giữa bạn bè,tôi thấy,tôi nghĩ mình có đôi ba điều để viết.Viết như một kiểu kể chuyện.

                    Bạn bè kể câu chuyện " tình " và không " tình "


                    Người này nói,kể :

                    " Hắn,gã bác sĩ có ăn có học đang gặp chuyện tình theo kiểu gặp nhau,nghía nhau,nắm tay nhau cho yêu đời.Chuyện gì đến - tính sau .Người hắn đang cặp kè con nhà bình thường,hắn kể cho nàng về nghe những người đã đi qua đời hắn.Có người học nhiều,cao cấp,có kẻ học ít để hắn có câu nói như : " tôi đã vớt cô ta lên từ một vũng bùn "


                    Tôi,thằng ngồi nghe,đau lòng và ngờ nghệch không tin mình nghe câu nói nặng nề như thế.Thế nào là một Vũng Bùn ? Nhơ nhớp,hoen ố chăng ? Từ trong một ổ điếm chăng ?

                    Những lần gặp nhau sau đó,có dịp bàn thảo vơí nhau,tôi hỏi kỹ càng lại một người bạn khác.Người này có sự trung thực,rất trung thực khi nghe ai kể lại : - Câu Vũng Bùn đã được sửa lại là " Tay lắm,chân bùn "


                    Hắn - kẻ có ăn,có học lại có thể khinh người như thế hay sao ? Hắn - Kẻ mệnh danh là trí thức ,có địa vị trong xã hội lại nói được một câu như thế khi kể chuyện quá khứ vơí người yêu mới ư ?


                    Tôi nóng mặt ,thấy muốn nổi giận.


                    Buổi tối vơí bạn bè đang rơi.Có những chuyện tình đời,tình người đang rơi.Tôi hỏi bạn chủ nhà :

                    - Nè ! Bạn có số điện thoại cầm tay của hắn không ?

                    - Để làm gì ?

                    - Hơ hơ.... Tôi dốt tiếng việt và những định nghĩa của ngôn ngữ Việt.Tôi muốn hỏi thăm hắn : Thế nào là Vũng Bùn và thế nào là Tay Lắm Chân Bùn từ mắt kẻ trí thức ?


                    Mọi người nhìn tôi như thằng hành tinh du mộng rơi xuống đất :

                    - Dở hơi ! Sao cứ muốn kiếm chuyện ?



                    Tôi không kiếm chuyện.Tôi yêu những con người biết tự chủ,học cao nhưng không khinh người.Tôi đi nhiều,gặp nhiều hạng người đủ mọi thành phần.Từ cái bắt tay đầu tiên,sự thiện cảm hay không,từ một cách thức chào hỏi và nhìn người,tôi e sợ,hãi hùng cho những cái thế giới ảo nằm ngay trên những khuôn mặt thật - Rất thật.


                    Và có lẽ,tôi cần dùng thì giờ để viết thêm vài chương cho chủ đề " Thế Giới Ảo vàTình Thật " -


                    Giả hay thật thì người trong cuộc phải tự biết.







                    đăng sơn.fr
                    dang son 22.10.2012 14:09:45 (permalink)
                    ..






                    THÊM MỘT VÀI LỜI.




                    ___________________________________






                    Từ một đám đông người,một bàn tiệc ,người ta ăn uống vui vẻ và cần vài ly rượu để vui hơn.

                    Rượu vào thì lời ra - hẳn thế - Sẽ có những câu hỏi để có câu trả lời. Người ta,bạn bè đang đặt câu hỏi lớn để nghe trả lời về những câu chuyện tình.Tình yêu đã là một đề tài muôn thuở : Tình yêu rực lửa trong vài năm đầu giống như cái tựa của quyển truyện vừa ra đời của một nhà văn Pháp : " Tình chỉ kéo dài độ 3 năm ". Chẳng biết viện dẫn như thế có đúng không ? Và đúng trong trường hợp nào ?


                    Người trong cuộc đang trả lời cho câu chuyện của anh ta :



                    .... " Nàng nói vơí chồng cũ :

                    - Thấy anh vẫn thui thủi một mình khi ta chia tay nhau cả hơn chục năm... Nè anh ! Anh có muốn tui về lại nấu cơm cho anh về sau này không ?

                    - Ờ. Ờ em ! Nếu vậy thì anh sẽ dắt em,cõng em đi chơi ....


                    Rồi họ ,bỗng chốc im lặng , để nhớ lại những ngày họ chung sống bên nhau cho đến khi bà vợ lìa chồng để sang bến khác khi gặp lại người yêu cũ.Rồi hai người chồng vợ cũ mất hết - Trắng tay - Bây giờ,gặp lại nhau,nhìn nhau qua những đổ vỡ... "


                    Trên bàn tiệc,ai cũng lên tiếng để nói về cái ý kiến riêng của mình.Có kẻ nói " Đừng nên hàn gán lại khi họ đã tàn nhẫn bỏ mình đi "...
                    Có kẻ nói " Đừng nhặt lại đồ thừa... " " Tình gì ? Nghĩa gì ? "

                    Chẳng thấy ai say,ai lè nhè.




                    Thoáng chốc,người ta thấy tình yêu là một trong những điều kỳ lạ.Lạ lùng nhất thế gian.








                    đăng sơn.fr





                    dang son 02.11.2012 16:29:17 (permalink)
                    .






                    THÊM MỘT LẦN để THỬ.







                    Có những điều mình không rõ đuợc là có chắc chắn hay không ? Vì thế nên thử. Thử theo ý mình.

                    Đứng trước một vài điều,tôi hay nghĩ như thế.Thử thì có nhiều cách thử.Mà thử cái gì mơí được chứ ?
                    Thử vui,thử buồn,thử vượt qua những cái khó khăn thường trực của đời sống,của việc làm và vơí những biến chuyển chung quanh mình ( Chẳng ai nói về Thử Yêu,Thử Sống ! )



                    --------



                    Ngồi giữa bạn bè,nghe nhau kể về những chuyện vui buồn.Có kẻ tù tì cụng ly,ăn uống ngon lành,có kẻ hí hửng kể chuyện đời đấu hót và bịa chuyện... Mình thử chăm chú không xen vào để lắng nghe,thử tránh sự ồn ào khi né việc lên tiếng nói cùng một lúc . Người này nói thì phải có người kia nghe.Nghe cũng là một cách thu nhận và học hỏi.Có lắm điều mình không biết hoặc sự việc vượt quá khả năng hiểu biết của mình thì nên chú tâm để học ( Và cũng có lắm điều cho dù có thâu nhận cũng chẳng có ích lợi gì.... )
                    Giả như những chuyện chính trị,chính em.Đọc và nghe mấy loại báo chí kiểu khuynh tả,khuynh hữu đặt vấn đề sau khi thăm dò tin tức,trưng cầu dân ý rồi bình giảng,phóng tác thêm bao điều chỉ trích,chống phá nhau theo những đường hướng lập luận
                    để khuynh đảo dư luận..Nghe như thế càng thấy rối bời,chẳng ích gì .

                    Ngồi nghe mọi người xôn xao bàn tán thêm về tình hình thảm thê của nền kinh tế đất nước,thấy có người rời bàn,rủ nhau bật nhạc ca hát nhẩy nhót.Còn một nhóm nhỏ ngồi lại,chẳng lẽ không còn gì để nói vơí nhau ? Chẳng lẽ lại ngồi bàn tán thêm về việc chống hay thuận việc down load,tải văn,tải truyện,film,nhạc mà không phải tốn tiền mua bản chính từ Net,tôi thử tránh nói lên những ý nghĩ của mình khi hoàn toàn chống lại sự ăn cắp tài sản tinh thần ( điều này cũ rích - chẳng ai muốn nghe thêm để phải bận tâm... )

                    Tôi đổi đề tài để nói lên một sự thật trong lòng mình về chuyện Thương,Ghét,Ưa thích.Tôi nói rằng tôi có vài người bạn "khó ưa " trong đó có cái ông chủ nhà kỳ dị ,mặt lạnh như tiền đang ngồi xéo trước mặt mình. Ông ta ngồi yên lặng không lộ phản ứng ( vì có lẽ ông đã đoán biết như thế để không trả lời kiểu trã đũa kẻ hàm hồ là tôi ) Biết nói như thế sẽ thấy mình cũng đang bị xếp vào hạng khó chịu,khó ưa.

                    Đành thế.Có những sự thật không nên nói ra để tỏ ra mình tế nhị.Nếu không nói ra thì thấy khó chịu như mình đang đóng kịch vơí tình cảm vơí bạn hữu.Thà thử nói thật lòng mình để thấy mình lương thiện vơí mình.


                    Thà như thế.Thêm một lần nữa trút hết lòng nhau.Thử xem sao ?






                    đăng sơn.fr






                    .
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2012 16:46:43 bởi dang son >
                    dang son 12.11.2012 15:50:33 (permalink)



                    .





                    THÊM LẦN GẶP NHỮNG NGƯỜI DƯNG



                    ______________________________________________








                    Bước vào cửa nhà bạn,nghe một tiếng hát lạ giữa tiếng nhạc ầm ĩ.Mọi người đang ngồi đầy ở những chiếc ghế,bàn ăn trong phòng khách.Từ tiếng hát lạ hát không có hồn,đứng im nghe thì biết là bài hát đang kể một câu chuyện tình không trọn vẹn ( người ta đánh mất nhau,rồi tiếc nuối,rồi khóc rên,la.... ) - Ông nhạc sĩ viết bản nhạc tình buồn,có nhiều đoạn cần thả giọng luyến láy thì người hát không láy,cứng đơ như một khúc gỗ trơ lạnh thiếu lửa ấm.

                    Khuôn mặt nhỏ nhắn,khổ người nhỏ nhắn của người đàn bà lạ mặt cho tôi cái cảm giác lạnh.Bà bạn chủ nhà nói giữa tiếng nhạc và câu hát ấy :

                    - Đây là cô ca sĩ mơí đến từ Canada.


                    Cô hát xong bài hát khó nuốt gật đầu chào người dưng là tôi.Hai kẻ lạ ngó nhau trong vài giây.Lòng cứng đơ.Tôi biết là cô tháp tùng con nhỏ cháu gái rời Saigon sang đây để tìm chỗ gửi gắm cho con bé 21 tuổi ở lại ( Chuyện này chẳng dính dáng gì vơí tôi cho dù bà bạn đã nhanh nhẩu gọi phone dụ thử nàng nhà tôi vì chúng tôi có hai cậu bébé độc thân.Dĩ nhiên là nàng nhà lắc đầu ... )


                    Ở thời này,những cuộc hôn nhân giấy tờ giả để có chỗ ở lại là chuyện thường.Người ta mặc cả giá và tìm cơ hội.Có kẻ vừa được tiền và vừa được ( hay bị ) cả người. Ai cũng biết thế.Ở đuợc kiểu thật hay kiểu giả thì tính sau.


                    Cô ca sĩ Karaoké né cái chỗ ngồi cạnh tôi.Tôi cười :

                    - Này cô ! Tôi biết là cô sợ ngồi gần tôi,tôi ăn thịt cô bằng mắt ....


                    Cô đàn bà cười.Ai cũng cười.Những kiểu cười rất khác nhau.Bạn chủ nhà trêu chúng tôi ( 2 kẻ người dưng ) :

                    - Thế nào ông ấy cũng làm màn phỏng vấn vơí cô Canada


                    Tôi sẽ hỏi gì cô ta ? Cô ấy và tôi có gì để nói vơí nhau ? Tôi chậm rãi ăn uống,nhìn mọi người đấu hót vui vầy,nhìn con bé tí hon 21 tuổi ngồi im lìm ở bàn ăn và thử hình dung đến một đời sống mơí của bé sau khi làm được giấy tờ để ở lại vơí một người dưng không hề thương yêu....


                    Chuyện không phải của tôi.Chuyện của tôi là sau màn ăn uống ,tôi có một chỗ ngồi nghe nhạc.Nếu hát mà có hồn,mà có đầy cảm xúc thì tôi ngồi lại.Còn không thì cái bóng tối lành lạnh ở ngoài vườn cũng là một điều để vui.......




                    đăng sơn.fr




                    .
                    dang son 19.11.2012 03:06:20 (permalink)
                    .









                    thêm một vài lần Mơ



                    _____________________________________________






                    Gần những ngày cuối năm,người ta hay nói về chuyện chơi vé số và trúng số.Ở đâu cũng thấy quảng cáo về loto,về đủ loại vé số.


                    Có những giấc mơ không tốn tiền.Những giấc mơ như thế đẹp lắm,chẳng hạn : Mơ thấy một ngày nắng rực rỡ,đi bên nhau,tung tăng giữa đường phố,giữa trời mây.Nắm tay nhau,cùng hát nho nhõ,khẽ thôi, một đoạn nhạc tình.Tất cả đoạn phim không là cảnh đen trắng vì có đủ các màu sắc kiểu đại vĩ tuyến ( và có khi những đoạn phim mơ như thế đuợc chiếu bằng hình ảnh 3D không cần đeo kính... )


                    Mơ như thế thì đáng là mơ.Bồng bềnh,phiêu du.Và phải chi - Phải chi mỗi đêm được như thế.


                    Khi thức dậy,rời chăn chiếu,đụng phải những cảnh đời khá thực tại,phủ phàng..Và người ta phải cần nhiều cách để ủi an mình ( Trong 1001 cách ủi an đó có cách bỏ tiền ra mua vé số vơí chữ biết đâu.... )


                    Biết đâu,số trời cho vận may...

                    Người kia nói :

                    - Trúng to thì tớ đổi xe,đổi nhà,đi du lịch khắp bốn phương

                    Bà kia mơ màng :

                    - Tôi bỏ tiền đi sửa sắc đẹp và thay đổi cuộc đời của mình


                    Rồi,rồi...Mỗi người có giấc mộng riêng của mình.Có những giấc mộng không bao giờ trở thành sự thật nhưng người ta vẫn có quyền ao ước để có chút kỳ vọng .


                    Biết là như thế.

                    Tôi không mơ như thế nên không chơi vé số.Mỗi khi thức dậy,tôi quên bẵng là mình đã mơ thấy gì nên chọn cho mình cách nhìn ngắm những sự việc đi ngang đời người,đời mình.


                    Có lắm lúc,ngồi thong thả ở một quán nước,nhìn ngắm phố phường thiên hạ,tôi ghé mắt đọc vài trang báo,trang sách và thấy mình có vài điều để viết.

                    Khi viết xong,đọc lại và thấy ít ra là mình cũng tả được những điều có thể là một giấc mơ xen lẫn vào hiện thực trong đời sống của mình.


                    Nếu cần một giấc mơ đơn giản thì tôi xin được mơ nhìn thấy những yên bình trong mình và trong người.....






                    đăng sơn.fr






                    dang son 21.11.2012 13:09:00 (permalink)
                    ..







                    THÊM vài lớp bụi Thời Gian.




                    ___________________________________






                    Giúp người bạn dọn nhà.Bạn đứng nhìn cái nhà kho chất đầy đồ đạc ,hắn lắc đầu ngán ngẩm :

                    - Ai nói vậy mà đúng.Chỉ khi nào dọn nhà thì mới thấy mình giàu quá mức tưởng tượng.

                    À,à .Đúng như thế chứ còn gì nữa.Cái gì không xài cũng tiếc,cũng muốn giữ lại và nhét vào kho,cái này chồng lên cái kia,lâu ngày rồi cũng chẳng đụng đến để bụi thời gian bám lên.Khi phải dọn nhà thì lại mất thêm thì giờ khuân vác và ném bỏ.

                    Người ta đã ném bỏ nhiều thứ không đụng đến hoặc không còn thấy cần thiết nữa.Suy nghĩ ba cái lẩm cẩm như thế thấy có điều hợp lý.


                    Còn về phần tình cảm thì sao ? ( Trong tình cảm có tình bạn,tình gia đình ,tình yêu,tình....đủ thứ tình lung tung )

                    Vưà rồi,ở một bài viết chưa kịp cũ của mình,tôi thấy có một lời thăm hỏi,góp ý và người viết ra vẻ bí mật đố thử cho tôi đoán cô là ai ( Cô xưng là
                    " Em " ngọt sớt,kiểu thân tình ) Sự thận trọng kiểu thời gian đóng bụi không cho phép tôi biết ai là ai giữa những người viết đã bỏ đi xa hoặc có khi trở về vơí một cái tên khác...

                    Xét lòng mình,tự thấy mình như một người giữ kho ( có những cái kho tên là tình thân kỷ niệm ),tôi viết một đoạn chữ ngắn hỏi thăm,thăm hỏi và một thời gian sau,mở cửa vào lại cái kho thư từ.... Vẫn thấy rõ nguyên một nỗi lặng yên - Ở trên nỗi lặng thinh không trả lời đó,tôi lại thấy có thêm một lớp bụi mờ....


                    Vậy thôi,và tự mình hiểu thêm một lần nữa : Tình cảm nào cũng có điều mang tên bụi thời gian.

                    Chợt nhiên,mình thấy mình ghét thời gian...




                    đăng sơn.fr
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 15 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 215 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9