THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 15 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 30.11.2012 13:25:39 (permalink)
.







THÊM MỘT LẦN KHÔNG THỂ.






Gặp lại bạn.Bắt tay nhau rất chặt.hai đứa cần nói chuyện nên rủ nhau vào quán nước vì trời đang quá lạnh lẽo.


Bạn có nụ cười làm mình ấm lòng.Lâu quá khôngcó dịp gần nhau nên hỏi bạn đã ra sao ?


Bạn khuấy đều cái muỗng nhỏ trong ly cà phê .Vẫn nụ cười nhẹ nhàng :


- Tôi và người ta bỏ nhau rồi ,ông !

-Ai bỏ ai ?


- Bạn nè.Nghe chữ " bỏ " như thế sợ lắm !



Bạn mình cúi xuống.Im lìm trong chốc lát rồi cười.Lần này là nụ cười buồn như cánh hoa ua úa dươí làn mưa.Bạn lại im.Hai đứa lắng nghe một khúc nhạc có tiếng dương cầm ở góc quán.

Rồi nhạc ngừng để nghe bạn hỏi :


- Bộ tò mò như thế để có thể tí toáy viết thêm một chuyện tình hay sao ?



Thấy thằng bạn lạ lùng : một chuyện tình mà sao nó gọi là một đoạn tình ? Nếu nói như thế,có nghĩa là khi người ta yêu nhau chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi hay sao ? Bản nhạc nào có dài lắm cũng chỉ đến 5 phút hoặc tối đa lắm là 15 phút rồi ngừng.Còn khi yêu nhau,chuyện tình sẽ kéo dài chừng bao lâu ? Điều này khó trả lời,chỉ biết là khi đã lià nhau thì ta mới biết chuyện tình mình dài bao lâu và tại sao bị đứt phim ?



Bạn giữ sự lặng yên không kể lể gì thêm.Mình cũng im lặng mà trong đầu nghĩ rằng mình sẽ có cách viết về bạn thêm một lần nữa....







đăng sơn.fr




.


dang son 09.12.2012 23:35:37 (permalink)
.




SẼ CÒN THÊM MỘT LẦN NỮA.


________________________________________






Có những ngày rất bận rộn.Bận từ sáng đến chiều tối.Càng làm việc,càng thấy thời gian trôi nhanh.Những vòng kim của cái dồng hồ không bao giờ mệt mỏi.

Tôi không phải là cái đồng hồ.Tôi biết mệt khi đứng lên rời bàn giấy.Xong một vài bài viết để tạm hài lòng với những điều mình nghĩ.Thêm một mớ giấy tờ để chuyển đi.

Chiếc xe nằm chờ ngoan ngoãn dưới cơn nắng hạ ngoài vườn. Buổi sáng của chợ búa.Thành phố đông xe,xe chạy ngược chạy xuôi.

Dân lái xe có nhiều kẻ tỉnh bơ ,ba gai.Con đường nhỏ chật cứng vậy mà cũng cứ đậu xe ngang ngược làm nghẽn đường.Tỉnh bơ.Bóp kèn. Nhăn nhăn.Xe vẫn cứ đậu chắn lối,chủ xe bỏ xe đi mất.Bà nhà tôi bắt đầu nổi nóng.Nàng mở cửa xe,đứng xuống đường,sẵn sàng " lên đạn ".

Tôi không thích thấy đàn bà nổi doá,mất đẹp.Đàn ông có nổi giận một chút thấy " oai " hơn.Tôi bảo nàng :

- Bébé.Chui vào xe.Đừng kiếm chuyện.

Nàng chui vào xe.Cái mặt hậm hực,phụng phịu.Tôi ngồi im nghe radio và chờ.


Hôm nay tôi muốn mình hiền lành như giải nắng nhẹ,như gió hây hây.Tôi muốn mình đi đứng chậm lại và thoải mái.Tôi quên cái bản tính cau có,lèo nhèo và dễ nổi nóng của mình.Xe kia chạy đến dành chỗ mình đang muốn đậu,tôi cũng chẳng nói gì,lẳng lặng đi kiếm chỗ khác.


Chờ nàng nhà đi chợ mua thịt cá,tôi tấp vào cái quán bày bàn ghế ở đầu đường,ngồi rỉ rả với ly cà phê và đọc cuốn tạp chí của Psy....

Nàng nhà tôi trở lại,mặt thấy tươi tỉnh hơn.Khi nàng nhắc đến chuyện tụ họp cuối tuần tới ở nhà bạn bè thì có một cặp đàn ông,đàn bà đến dãy bàn ghế.

Chúng tôi ngờ ngợ nhận ra nhau sau hơn 15 năm không gặp.

Người đàn bà ấy là một cô nhỏ đã ở trong ban văn nghệ của tôi thời xưa.Nàng giới thiệu người đàn ông là anh nuôi.Anh Hai.Gã hiền lành,nhút nhát bắt tay tôi.

Thế là câu chuyện bắt đầu.Mọi người nhắc qua loa đến vài chuyện của kỷ niệm cũ.Thời ấy,thời ấy.....


Người đàn ông rụt rè hỏi tôi :

- Tôi muốn hỏi một chuyện.Anh có biết nhiều về luật lao động và luật trợ cấp thất nghiệp không ?

Tôi khẽ gật đầu trong khi cô nàng người quen kể cái thảm cảnh của anh ta và câu chuyện người bóc lột người .

Ly cà phê của tôi đắng nghét theo từng lời kể.

Người đàn bà ngậm ngùi :

- Anh có thể làm giấy tờ giúp cho anh ấy không ? Chúng hiếp đáp anh ấy như một người nô lệ.

Tôi gật đầu trong ánh mắt hiền lành của người đàn ông mới quen và nói với anh ta :

- Xong vụ này thì ông nên kiếm cái chùa mà tu.


Tôi chìa cho hai người cái carte visite.Tôi biết trận chiến đời khác của tôi sẽ bắt đầu.Tôi không đi tu.Tôi biết tôi sẽ phải làm gì thêm một lần nữa .....



đăng sơn.fr


________________________________________
dang son 01.01.2013 18:44:06 (permalink)
.











THÊM NHỮNG VÒNG TRÒN


________________________________________







Trái đất có quay tròn không ? Câu hỏi như thế thừa quá.
Để biết có những vòng tròn quay đều hay không,tôi thử lục lại một bài viết cũ từ năm 2008 :



1. THÊM CUỐI NGÀY CỦA MỘT NĂM



Mỗi cuối năm, đám bạn vẫn thích gặp nhau.Không nhà này thì nhà khác.
Gặp nhau,mỗi lần, để tán gẫu, đấu hót. Để thấy nhau ngồi quanh dãy bàn dài và mỗi nhà mỗi món ăn khác nhau mang lại để
không bị ‘’ đụng hàng ‘’.

Mỗi người mỗi vẻ.Tôi vẫn thế.... tôi có cái ồn ào,náo nhiệt bất thường để mang cái cười đùa ,nghịch ngợm cho bạn bè…Họ tự động gọi tôi là ‘‘hot man ‘’. Chao ơi ! Tôi biến dạng để thoát ra khoảng khắc trầm lặng bình thường của những ngày rất bình dị….
Tôi không để ai yên trên bàn ăn,trên sàn nhảy khi ca hát.
Họ không được quyền ngồi bó gối tư lự.Họ đến đây không phải để nghĩ ngợi lung tung và trầm tư….

Cả một tủ nhạc đầy ấp DVD và những bản nhạc karaoké chực chờ.
Phần đông nhạc tình của Việt Nam buồn bã….Có bạn đang rên hừ hừ bài Tình Nhớ của họ Trịnh….Rồi, Tiếng Hát Chim đa đa.,rồi… Tình Khúc Buồn….

Chúa ơi !. Đêm đón tết tây ! Đêm lạnh đục sương và băng đá đã bắt đầu đóng bên ngoài cửa kính của dãy xe trên bãi,trẻ con đã náo nức đì đùng đốt pháo ở chỗ này chỗ kia dưới những dàn đèn mừng lễ từ giáng sinh….Vậy mà ,trong nhà,bà con vẫn thích hát nhạc rên hừ hừ. Ông Trường Vũ,cô Phi Nhung,Như Quỳnh đua nhau hiện trên màn ảnh LCD khóc nức nở…..

…Xin đừng trách đa đa,xin đừng trách đa đa…


Làm như những chuyện tình chẳng vui bao giờ ?.Làm như yêu nhau là sẵn sàng ‘’ lên đạn để bỏ nhau…. ? !!!

Giữa một bản nhạc lê thê, điệu boléro sũng ướt hết cỡ.Có ông bạn uống vài ly vang,chướng
đời rù rì tâm sự chuyện xưa,chuyện thời đi học,yêu cô ấy và vì quá nhút nhát nên nàng bị người khác ‘’ cuỗm mất ‘’ ! Bây giờ đã có vợ,lâu lâu ngồi vò đầu nuối tiếc……Cũng đáng đời cho hắn.Ai bảo ?


Yêu một người ,thì sao không hùng dũng tiến thẳng đến trước mặt người và cất giọng nói - tự tin cái coi - :

- Này em ! Tôi lỡ thương em.Em nghĩ sao ?


Run thì run.Cũng chẳng chết ma nào,nếu em lắc.Ta về ta tương tư mấy tháng và ta sẽ phải quên mà thôi.Ta có thể bắt đầu lại từ đầu.Kiểu khác.

Vừa nhắc đến chữ …Chết,thì có người bạn nhắc đến một cái đám ma buồn tẻ,lạnh lẽo nhất hôm hai ngày sau giáng sinh :

‘’Chuyện của Vi, ông giáo sư vật lý người việt vừa lìa đời sau một thời gian dài bạo bệnh. Ông có vợ đầm,hai con gái đã lớn.Hai người không hợp,sống trong một mái nhà.Mạnh ai nấy sống như hai người dưng.

Là một người yêu văn hóa việt và hăng say hoạt động,Vi tích cực trong các vấn đề xã hội và hội đoàn Việt –Pháp để mong giới thiệu
đến người bản xứ những gì cao đẹp,thâm
thúy của văn hóa việt.Anh chàng lại có dáng dấp đẹp trai,thanh tú, ăn nói nhỏ
nhẹ,nhiệt tình nên có nhiều học trò nữ và những bà ,cô hoạt động chung say
đắm…….

Ngày Vi qua đời.Bà vợ đầm lo liệu đám tang để thiêu xác.Khoảng chừng vài chục người đến dự.Không điếu văn,không hình ảnh người quá cố.Không lời chia buồn vì bà vợ và hai con gái bình thản,dửng dưng ngồi tận hàng ghế cuối cùng ở nhà hỏa táng.Mặc cho bốn bản nhạc được phát ra tiễn biệt.Mặc các bà các cô thút thít buồn rầu,mặc gia đình bên Vi thương tiếc…

Khi quan tài được vừa đưa vào phòng hỏa táng,bà vợ đầm và hai con đứng phắt dậy,bỏ ra về.Không một lời từ giã.Không một giọt lệ tiễn đưa…..

Tôi thấy bất nhẫn dù không thân và không có dịp làm việc với Vi.Tôi muốn nói chuyện với bà ấy .Nhìn thẳng, rõ vào trong mắt bà để khẳng định các lời nói về bà ở chung quanh đã từ lâu.Bà không thích người Việt qua hình ảnh cơm không lành của nhà bà,nhưng sự lịch sự tối thiểu của một người có học phải nên có….


Bà quay lưng như chạy trốn.Tôi thấy mình cũng nên chạy trốn một cái đám táng không được ‘’ vui ‘’ và ‘’ ấm cúng ‘’ của Vi.


Vậy đó.
Câu chuyện này cũng giúp tôi qua khỏi tai mấy bản nhạc đẫm lệ đang được ‘’ trình diễn ‘’ một cách hào hứng và nhiệt tình …Thêm ông N.Khang và Tuấn Ngọc đang rên hừ hừ làm mình muốn nhảy xuống cầu mà ….

Rượu vang ngon.Champagne đang sủi bọt.Mà tự dưng không thấy mình vui. Đành trốn vào góc khuất để khỏi phàn nàn…..

‘’ Ấy ơi ! Tôi đang thèm nghe một vài bản rock,pop,chacha…Ấy ơi ! Tôi đang thèm nghe vài bài nhạc trẻ cho đỡ sầu bi. Ấy ơi ! Tôi đang muốn quên những điều cần nên quên trong đêm vui.

Hoặc tệ lắm đi nữa.Cho tôi ké, ké và hét vài bài của Vũ tuấn Đức .Sĩ Đan, Đức Huy đi.Tôi muốn thấy lại mình ở một ....Mùa đông sắp đến trong thành phố.Thành phố của ‘’ Bay đi cánh chim Biển,.. . Ở đó có một dòng sông chảy ra biển để ngậm ngùi Khóc Một Dòng Sông…

…………..…tôi hay nhớ về quê nhà ở buổi chiều
nhất là những buổi chiều mưa rơi
cũng may,bên này trời mưa ít không như Sàigòn
.. nếu không ,tôi đã khóc một dòng sông…..


Xời ơi ! Tôi đang nhớ nhung quê nhà chăng ?.Giữa mùa đông như thế này ,tôi nhớ thật không ?

Hay chỉ vì ở đó,tôi đã có ngôi trường dòng với kỷ luật sắt,tôi đã có con đường Duy Tân đẫn đến trường luật ngày qua ngày.Và ở đó ,tôi đã có những vĩa hè đầy quán nước với bạn bè áo trắng,và ở đó- ngày xưa- tôi có những rung động thời vụng dại tưởng mình biết yêu,chưa yêu hoặc không yêu vì nhiều lý do khó giải thích……

Xời ôi !

Lòng tôi không ổn với những ca khúc mà bạn đang rên,rên và sẽ rên đến 4,5 giờ sáng……...
Tôi phải tìm đường thoát ra cái bất ổn ở mỗi ca từ,của cái style nhạc đang xâm chiếm tinh thần tôi.Tôi thành ủy mị hơn kẻ thất chí giữa đêm nay sao ?


Không được như vậy đâu.

Tôi khoác áo ,mở cổng tìm ra con đường chính.Lạnh kệ lạnh.Tôi nổi chứng thích lang thang.Tôi tìm lại tôi.Hoang sơ.Một mình như con thú rình rập săn mồi trong đêm tối.Nó mở to mắt, đánh hơi và phóng chạy.
Tôi bước chậm.Cố gắng nghĩ đến những điều an bình,vui,vui nhất .Có thể chúng đang chờ mình và mình sẽ khiêu khích cho chúng kéo đến.

Là người khá kiên nhẫn,tôi biết chờ và tôi sẽ chiêu dụ chúng trong những ngày sắp đến.




& & &



Đêm qua - 31tháng12 ,trái đất quay đưa tôi đến một tụ điểm khác.





2. THÊM MỘT NGÀY TRÒN XOE.




Đến đón bạn theo lời hứa tụ tập nhau ở một nhà khác ngày cuối năm.Buổi tối nhá nhem,trời lại sửa soạn mưa.Phòng khách nhà bạn ấm.bạn đã sửa soạn để ra đường.Vợ bạn đau,không đi,mặt nàng,hình dáng nàng tiều tụy sau những ngày sức khỏe dần yếu !

- Cố gắng nghỉ ngơi,ăn uống nhé.Chúng tôi sẽ trở lại thăm bà...

Không nghe tiếng trả lời vơí đôi mắt buồn buồn ấy...


Con đường bắt đầu ướt mưa chạy theo những đồi dốc.Tôi yên lặng lái xe,tự nhiên thấy mình không có gì để nói trong lòng xe,mỗi người theo dõi những ý nghĩ của mình,bản nhạc Jazz nghe trong xe rên khe khẽ.

Năm nay,bạn bè không đông đủ như những đêm cuối năm trước kia.Vài khuôn mặt vắng,kẻ về Việt Nam,
kẻ có độ ăn nhảy nơi khác,kẻ rời bạn cặp kè ở chỗ khác.... Vậy thì loe hoe vài cặp ngồi ăn uống, hỏi thăm nhau,đấu hót.Tôi ngồi yên tĩnh lắng nghe chuyện chơi bời trước ngày đồn về việc " tận thế " của cái ông bự con tây lai,ông vừa ngại ngùng vừa say sưa kể chuyện ông vác 5 ký gạo ,vác thức ăn về nhét đầy trong tủ lạnh phòng hờ nhỡ ...... Cô vợ chủ nhà cũng thế ,cô sợ chồng con đói ở ngày tận thế,cô trữ được thùng mì gói và mấy hộp đèn cầy.

Nghe chữ đèn cầy thì tôi thích lắm.Tôi là người lãng mạn khi nghĩ đến cái chuyện ngồi ngắm nàng giữa ngọn nến lung linh,tìm ánh hồng trong đôi mắt nàng ,cảm thấy ấm áp vô chừng tận : đôi bàn tay nàng ấm,nụ cười nàng ấm khi tuyết chưa kịp rơi ngoài cửa sổ,tôi sẽ hát nho nhỏ cho nàng nghe bài " Anh đến thăm em đêm 30 .... "

- Bài ấy có câu : Tay em lạnh để cho tình mình ấm
Anh nói vơí người phu quét đường,xin chiếc lá vàng để làm bằng chứng yêu em


Khi hát xong cái câu kỳ lạ của một người viết văn làm nhạc ấy,tôi muốn thủng thỉnh kể cho nàng nghe chuyện thời xưa vào một đêm giao thừa có gã thanh niên đứng nhìn trời,nhìn đất đợi giao thừa,nghe văng vẳng từ nhà cô hàng xóm bài nhạc đêm ấm ( Lòng chao chao,buồn buồn cái gì đó,bâng khuâng không tả được )

Thời gian bám vào vòng quay của quả đất quay tròn,tròn.
Bây giờ,năm tháng trôi,tôi ngồi giữa bạn bè,nghe bạn bè cười nói,kể chuyện.Có người kể chuyện gã mặc áo gấm nhung lụa chạy về Saigòn gặp một cô nhỏ bơ vơ,ốm nhom hốc hác.Gã tội nghiệp,dắt cô bé vào khách sạn và gã tội tình hành lạc ,giúp cô một khoảng tiền để cô về quê giúp gia đình quá nghèo.Hỏi ra thì bé chỉ vừa tròn 16 tuổi.


Tôi nín thinh nghe.Nghe một người bạn hỏi gã áo lụa gấm :

- Ông có thấy thích thú không ? Đáng lẽ sau cuộc hành lạc như thế,ông nên giữ im lặng để cái lương tâm của mình nhẹ nhõm.Nói ra thêm tội !


Tội gì ? Thế nào là tội ? Bao nhiêu cảnh đã trái ngang nhiễu nhương ?


Nghe xong những mẫu chuyện kiểu đại gia áo gấm bên quê nhà như thế,tôi uống một ngụm vang,cất sự lãng mạn không đúng lúc của mình vào túi,lẻn cửa mở ra vườn đêm,lơ ngơ ngó mưa,ngó gió ào ạt đẩy run run cây cối.


Khi trở vào nhà thì mọi người đang ngồi hát những phiên khúc karaoké ,nhạc cũng buồn,ít vui.Ngồi vào bàn làm việc của bạn,mở bài viết ở webs đọc lại vài bài cũ.Thằng bạn nhỏ ngồi bên cạnh liếc vào màn ảnh ,đọc ké một cách hững hờ.

Nó nói nhỏ :
- Em rất lười đọc.Nhức đầu !


Ừ - Em.Đọc làm gì ? Để thì giờ mà thâu và tải phim ảnh,ca nhạc,trò chơi games miễn phí từ net theo cái đam mê riêng của em.Chữ nghĩa lắm khi chỉ là điều thừa thãi mà thôi.Chữ nghĩa không phải là khúc thịt,khúc cá,cơm gạo để nuôi người ta sống.


---



Đêm lướt qua một năm khác.
Tôi rời bàn giấy nhìn thoáng vào cái đồng hồ đeo tay của bạn trên bàn tiệc.
Trên mặt đồng hồ không có dòng chữ :
'' Trái đất có quay đủ tròn không ? "




đăng sơn.fr
( 01.01.2013 )



..............








CHÚNG MÌNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2013 18:51:04 bởi dang son >
dang son 14.01.2013 02:07:18 (permalink)
..









Thêm 1 MÌNH em





















MÌNH em

___________________
đăng sơn.fr













" Mình Em " không phải là tên của một bài hát .

Người ta đã viết những bản nhạc có tên " Mình Ơi ! " Hoặc " Một Mình "

Những bản nhạc như thế buồn bã lắm ! Đời đã buồn lắm khi ,tại sao lại làm mình buồn hơn ?

Đọc 1 bài kia ở Net thấy có đoạn viết : " .... Tôi sợ thấy mình buồn hơn ở mỗi đêm khuya, định nghe vài bản nhạc rồi đi ngủ,thế mà.... nhạc tình buồn cứ buồn,réo rắc như mưa.Tôi nhìn ra ngoài ô cửa,cỏ cây,lá cành nghiêng ngả gió,những ánh đèn đường,những vỉa hè lạnh giá trở mình trong đêm..Sợ rồi đêm nay sẽ khó ngủ..... Đêm cứ rơi đêm ..... "

--


" Mình Em "

Tôi không thấy có gì khó khăn cho lắm khi chọn cái tựa bài viết như thế.
Buổi chiều hôm nay của tôi đang loay hoay xà bóng tối.Một ngày làm việc của tôi đã xong,thong thả mà xong .Ngồi trầm ngâm,đọc một vài thứ ở những điều cần đọc,tự nhiên tôi thấy mình thèm viết như muốn kể một vài câu chuyện : Chuyện đời - chuyện người - chuyện những tấm lòng phải và không phải chăng .... :


Sáng hôm qua,tản bộ tạt vào tiệm sách.Đi ngang một cửa tiệm vừa phá sản đề bảng giải nghệ đóng cửa vĩnh viễn,lại thấy một trong những thảm trạng trong một đất nước mang tiếng là giàu có : Cô gái trẻ nằm nhắm mắt chùm chăn ngoài cửa cái tiệm phá sản ấy.Buồn,buồn vô cùng khi đọc tấm bảng bằng giấy carton mà cô viết nguệch ngoạc : " Đang là tuổi trẻ.Không nhà không cửa .Có thể nào giúp tôi không ? "

Tôi ngậm ngùi,lại gần chỗ cô gái,thả vào cái lon của cô vài đồng.Quay đi,tự động mà cay ở mắt.Bao nhiêu người sẽ ngừng lại đọc hàng chữ tội tình như thế ? Tôi không biết như bao nhiêu lần không thể biết ở những thứ trên cuộc đời lắm cảnh oái oăm.


Vào tiệm sách.
Mắt hoa lên vì những cái tựa sách ở quầy kinh tế học và chính trị.Người ta viết và ra sách báo quá nhiều để nói về những điều cần thiết và có khi không cần thiết trong đời sống.Tôi thấy mình chỉ nên cầm một vài đầu sách để đọc lướt đi một vài điều.Đọc để sẽ quên rất nhanh khi thấy những điều không nên giữ lại.

Tiếng nhạc loại pop rock phát ra từ chiếc loa treo trên cao dẫn tôi lại quày sách tâm lý , xã hội.Mắt ngừng lại ở cái tựa vừa ra mang tên : Carnets secrets " của anh ký giả người Pháp tên Jean - Luc Delarue đã viết vào những ngày cuối đời sau khi đã sống quá đà trong sự nổi tiếng của mình..Những trang chữ đầy náo động để kể về cuộc đời quá hư ảo của anh ta.Đời sống luôn mang nhiều bộ mặt ảo và thật lẫn lộn vào nhau.

Đứng đọc vài chương sách,tôi thở dài, trả lại quyển hồi ký đen nghịt ấy vào kệ sách.Tôi quay đi.Lòng thanh thản và không thanh thản cùng lúc. Những cửa hàng đã thêm người nhộn nhịp vào những ngày bán đại hạ giá,thiên hạ đổ xô mua bán.Người cười,người nói.....








Bước ra ngoài cửa tiệm.Đi ngang chỗ cũ,vẫn thấy cô bé bụi đời nằm đó.Cô mở mắt nhìn ngó người qua lại.



Buổi chiều của tôi đang xuống.



Buồn tênh - Tôi nghĩ đến cô nhỏ ấy vơí cái tựa đề của bài viết này : " Mình Em " !


-----------












"Carnets secrets", l'autobiographie de Jean-Luc Delarue: son ...
















.




<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2013 02:28:39 bởi dang son >
dang son 29.01.2013 12:50:16 (permalink)
.










THÊM LẦN ĐẾN - Lần Đi



____________________________________








Chiều tối xuống.Lái theo xe bạn dẫn đường,anh đến nhà em.Cái làng nhỏ xíu như thế mà qua bao nhiêu cây cầu,qua bao nhiêu con đường mà vẫn lạc.
Giữ mình zen,rất zen,anh vặn nhạc thật khẽ và nhớ lại bài viết cho em hôm kia :


... " Giã Biệt .



Em gái.


Cú điện thoại của bạn anh báo là em đã mất hôm qua.

Anh sững người.Anh đọc kinh cầu nguyện.Và anh sẽ đi tiễn em lần cuối.

Đời người ngắn ngủi làm sao.Mơí ngày nào ,xưa xưa,anh hay đến mua hàng hoá ở cửa hàng nhà em.Em độc thân,em hay trêu ghẹo anh.Em bạo dạn nửa đùa,nửa thật :

- Anh nè.Nếu chưa có người yêu thì nghĩ đến em nha anh.


Cha mẹ ơi ! Nghĩ đến em để làm gì ? Anh không thích có người yêu gia đình giàu có.Lỡ lấy em về,anh sẽ bị họ bắt nạt.Anh sợ.Anh né.


Chiều nay,nghe tin em ra đi.Anh viết cho em.

Thôi thì thế.Ngủ yên ở cõi ấy nhé em.

--


Không biết được cõi ấy có gì vui nhưng khi xe ngừng lại ở con ngõ dẫn vào căn nhà có khu vườn khang trang,có hồ cá và những đốm cây lá còn ẩm mưa của những ngày trước.Ý nghĩ của anh ngừng lại ở phòng khách đã đông đủ mọi người.Ông Sư người Lào đang cầm micro đọc kinh và giảng bài .Cha của em ngồi trên ghế,nghe tiếng động quay lại thấy anh.Mắt ông không tỏ sự quá buồn bã,mắt ông có sự thân tình như muốn nói :

" Nó đến đó,con gái.Cái thằng hoang đàng đã có lần trả lời khi cha hỏi nó bằng tiếng việt :

- Con có muốn làm rể nhà bác không,con ?

Nó đã trả lời :

- Dạ,con không dám.Sức yếu,con không đủ sức vác gạo,vác kiện hàng của siêu thị nhà bác.....

Cha của em cười,chẳng tỏ ý mích lòng giận hờn gì.Ngày trôi theo ngày,anh nghe tin em lấy chồng và anh không được mời.Vài năm sau ,lại nghe em lở dở.

Buồn phiền nào cũng qua đi.Em lại toe toét cười tươi như ngày nắng xanh mỗi lần anh gặp em ở cửa hàng và hay trêu ghẹo cho em vui.Khi em vui thì anh lại nghe em lên xe hoa lần nữa ( anh cũng không có mặt trong ngày vui của em )

Tối nay,giữa mọi người,vị sư đang giảng bằng tiếng Lào vơí những câu kinh rù rì,rù rì.Quỳ gối thật lâu,anh chẳng hiểu gì,đành tự chế kinh bằng tiếng Việt nhà mình :

" Chúa ơi . Hãy đón em vào giấc ngủ bình yên.Hãy là sự bình an cho em.Cũng may mà con chẳng nợ nần gì em ở ngày ấy,con đã chẳng đưa em đi quán,chẳng bao giờ cầm lấy ngón tay út của em để hứa ba cái lung tung,ba xạo Chúa ơi ! .... "

Anh đứng lên,cầm lấy bàn tay của cha em.Hai đàn ông nhìn nhau trong lúc vị Sư nói qua câu tiếng Pháp :

" La vie est courte ..Ne faitez pas de mal - Đời này ngắn ngủi.Đừng làm điều xấu "



Phải rồi em.Ngủ hãy sâu,ngon.Anh còn ở lại vơí đời và sẽ cố gắng không làm chuyện xấu xí.

Ngủ ngon,em....




đăng sơn.fr
( to You )





dang son 14.02.2013 23:59:15 (permalink)
...





THÊM MỘT LẦN TRỞ THÀNH DƯNG -





Thấy mình vui vẻ lắm ở một ngày trời đông.Trời đã dịu đi sau những ngày gió mưa ầm ì.Ở cái xứ này,người ta ỉu xìu theo thời tiết.Ngồi trong mấy cái quán vắng đìu hiu nhìn ra đường,thấy thiên hạ lầm lũi chùm khăn,đội nón,mặt mày như đưa đám sau khi ngậm nhấm một loạt tin tức chẳng có gì thấy phấn khởi.

Thấy mình vui vẻ lắm khi đứng sắp hàng ở quầy bưu điện trong thương xá,người đàn ông thâu ngân nhanh nhẹn tươi cười hay rời quầy để phụ giúp những người khách khi họ đang lúng túng trước những cái máy tự động kiểu cân tem,dán tem,kiểu nhập ngân phiếu tự động.Thời bây giờ,người ta phải đối diện hàng ngày vơí các loại máy móc kiểu người máy.Những người máy không biết cười hỏi thân tình.Chúng chỉ biết ngoan ngoãn làm bổn phận đã được định sẵn cho đến khi trở chứng lăn kềnh.


Đang vui vẻ,tạt vào chợ định mua vài món hàng thì thấy một nụ cười khác và tiếng chào trên một khuôn mặt trẻ,cô ta biết cười lịch sự bằng mắt,bà mẹ cô quay phắt đi vơí khuôn mặt lạnh tanh,xám xịt.

Lỡ ngừng chân nhận nụ cười của cô con gái thì mình cũng quay sang chào luôn bà mẹ xám xịt ấy cho phải phép ( Chào chị ? Chị khoẻ không ? )

Khuôn mặt đen nghịt gật đầu miễn cưỡng rất nhanh rồi quay phắt đi.Nghĩ cũng lạ ! Mình đã làm gì cho người ta giận dỗi mình ? Mơí ngày nào ăn uống vui vẻ vơí nhau..Mơí hôm nào thân tình chị chị,em em.....


Mình quay đi trên con đường của mình.Lòng thoáng nghĩ ngợi.Vậy thôi.Sông có khúc.Người có lúc.

Mình đang biện hộ và thử an ủi lấy chính mình hay sao ?



Không biết.Thôi thì thôi.Thêm một lần nữa đành là kẻ dưng.Rất dưng .






đăng sơn.fr



..
dang son 25.03.2013 15:00:34 (permalink)
..
 
 
 
    THÊM GÌ ĐỂ thêm.... ?
 
_____________________________________
 
 
 
 
    Ngồi vào bàn.Cái quán cũ mèm mèm.Gọi ly cà phê,ngơ ngẩn ngó thiên hạ qua lại giữa con đường dành riêng cho khu thuơng mại và khách bộ hành,thay vì vớ tờ báo đọc về ba cái đen nghịt ẩm ương,tôi đọc thấy một khoảng trống trải.Trống rỗng không phải vì đang ngồi một mình lơ tơ mơ  ( tôi quen rồi vì lắm khi tôi thích một mình  - ở mỗi con người,ai ai cũng có cái Một Mình như thế.Một cõi,một thân như trở vể lại với bản thể ) Nhớ ngày kia,xem một cuốn phim ở dvd mang tên  : Seul au Monde ( tạm dịch là Lẻ Loi giữa Thế Giới ) Film kể chuyện nguời đàn ông bị đắm tàu,trôi dạt vào hoang đảo và phải sống một mình.
  Đời sống cũng là một truyện phim.Biết là như thế vì tôi đang nghĩ đến một nguời đàn ông ở ngay chỗ mình đang ngồi ngụp lặn đắng đắng với ly cà phê sớm. Tại chỗ này,tôi đã gặp lại ông ta.  
    Bây giờ,với cái trống rỗng này,tôi mở cặp  soạn giấy và viết :




 
    " Ông !
 
     Thật tình là tôi không vui khi nghĩ về ông. Đã là một kẻ khá vui vẻ,đúng ra tôi thích nghĩ và kể về nhiều điều để nguời khác vui và ít ra,tôi cũng đuợc vui lây...
 
    Tôi còn nhớ vào một buổi sáng năm truớc,cũng tại cái hành lang của quán nuớc này,chúng ta gặp lại nhau.Ông và tôi ngó nhau như hai con khỉ ở sở thú.Ta ngờ ngợ ngù ngờ tròn con mắt cũng phải thôi vì tôi không nhận ra ông.Ông thay đổi nhiều quá : Mái tóc dài thuờn thược bạc trắng  chạm vai áo thun nhăn nhúm thả ra ngoài cái quần short dài ngang đầu gối.
 
    Ta dòm nhau,ngó nhau,tôi lên tiếng  truớc :
  - Chào anh. Có phải anh là anh Kim ?
 
   Với ánh mắt lờ đờ,với lon bia nửa lít cầm trên tay trái,ông đưa tay mặt bắt tay tôi,bàn tay mềm èo,lành lạnh :
   - Chào !  Có phải anh là.......
 

   Gật đầu.Phải rồi mà,đã gần 15 năm không gặp lại nhau kể từ lúc gặp ông ở cái nhà hàng của cô em tôi.Ngày ấy ,ông đã là một ân nhân và khách hàng hay đến ăn uống ủng hộ vợ chồng em gái tôi sau vài lần chúng lêu bêu vật vờ phá sản thua lỗ ,tôi nghe kể thế để trong lòng thầm cám ơn điều tốt mà ông có trong trái tim của một người làm thương mại biết giúp đỡ kẻ đến sau trong cùng một khu phố....

   Bẳng đi với đuờng đời,chẳng gặp lại nhau và nghe đâu tin ông chia tay ly dị với vợ ông.Nghe loáng thoáng là khi uống xong ba sợi là ông có tật xơi tái đánh đập vợ con cho nên.....  Tôi nghe thế thôi,chẳng nghĩ gì hơn vì cái hình ảnh ông đã rất tốt với gia đình em tôi...

     Ngồi chốc lát với ông,rù rì hỏi thăm nhau loanh quanh về đời sống,ông kể cho tôi nghe về chuyện ông đã có lúc không nhà  không cửa,nằm ở trong chiếc xe ở góc cầu bên bờ sông và có lần bị nhà nuớc   đuổi chỗ ,phải nhờ thằng em rể   tôi đến kéo xe.... ( Tình nghĩa với nhau mà - Ở đời này,lên voi xuống chó là chuyện thường thôi. Ở cái đầu cầu kia,báo đăng có ông thầy già đã một thời là thầy dạy triết,bây giờ chán đời,chán người làm kẻ không nhà khất thực.Nghe đâu ,ông ta đã chết  cạnh chai rượu vào một ngày trời đông !  )

     Ngồi một chốc với nhau,ông đứng dậy từ giã và gửi lại lời thăm các em tôi,dáng ông cà chàng,cà tưng khuất sau góc phố bên kia,tôi ngồi lại,thừ người ,nghĩ ngợi loay hoay.

    Một chốc tháng ngày qua đi,thỉnh thoảng thấy ông ở quán nuớc quen,có khi ông thấy tôi mà như không thấy,đi ngang mặt gọi ông,ông cũng không thấy,không nhìn,không nghe... Rồi ngày kia,có nguời quen nói ông đã chết,xác trương sình từ 2 tháng trong căn hộ trên lầu nhà hàng ăn đã bán đi của ông. Trong những bữa ăn,có người nhắc về cái chết âm thầm không vợ,không con và họ nói có lẽ ông đứng tim vì   buồn    đời,vì rượu.  Sao không nghe ai nói tốt về ông?


     Bây giờ,ngồi ở quán cà phê cũ,nhớ lại ngày nào đã gặp ông.Ngày ấy,bữa trời xám từ câu chuyện đời. Tôi tạm viết vài hàng về ông sau vài câu kinh nguyện khi nghe tin ông rời cõi phiền muôn.

      Ngủ giấc ngàn thu,Ông !
Ở ông,tôi giữ lại một điều an lành mà thôi -   Ông  !





    đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2013 15:12:14 bởi dang son >
dang son 08.04.2013 08:26:43 (permalink)
________________________________________________________________________
 


dangson.fr




thêm
đôi dòng giữa tháng ngày trôi ...




Em viết :

*" by DiênVỹ - Vntq -


---


Tôi ghé thăm và đọc như thế để mà đọc mà thôi ( và tôi biết rõ những điều mình " Không Biết " )

Vì một lẽ : Ở đời này,đâu phải cái gì mình cũng biết.Biết để làm gì và tại sao để biết ? Sự " Biết " là những điều hạn chế gìữa cái hữu hạn và vô hạn ở giữa cõi đời mênh mông.

Cuộc đời ( của chúng ta,những cõi riêng tư - có lúc rất hiu quạnh,có lúc chật ngập những điều vui buồn bất chợt.Có lúc vui thì đã rất vui và lắm lúc rất buồn lo quãy gánh ) - Và cũng có lúc chẳng vui,chẳng buồn khi thấy lòng mình bình thản quá ).

Tỷ như ngày hôm kia,tôi thả bước chân vào một khu vườn nhà cô bạn,tôi trở chứng,trở máu ba trơn du côn,tôi chọc ghẹo móc lò cô, làm cô tức điên lên và dĩ nhiên là cô ấy làm bão tố với cách nói hùng hổ to tiếng.Tôi ngắm cơn bão giận dữ qua một ánh gương phản chiếu ( vì cô đang cắt tóc cho tôi ) và tôi nghe tiếng im lặng của mình ,sau đó,tôi làm cô dịu lại.

Cơn nóng giận bùng nổ của bất cứ ai cũng giống như một cơn bão,bão mùa nhiệt đới hay bão tuyết thì cũng là bão.Biết là như thế.

Cơn bão của người lướt qua,tôi mỉm cười với chính mình khi đi xuống những bậc thang tìm ra ngôi vườn còn lành lạnh ở ngày đầu xuân.Cây cỏ ,hoa lá có tiếng nói riêng của chúng - Chỉ cần thong thả cúi xuống nhìn ngắm một giọt nuớc còn đọng lại từ cơn mưa rào của đêm qua,chỉ cần nghiêng ống kính để giữ lại những màu sắc thay vì nói ( Ngôn ngữ chỉ lắm khi là điều thừa thãi ) ...





dangson.fr - 2013

 
 
dang son 10.06.2013 16:58:58 (permalink)
.
 
 
 
 

THÊM ĐỜI
THÊM CHUYỆN
THÊM TÌNH ...

  

____________________________________________________________
  





   Muốn buồn thì có cả ngàn cách để buồn ,có khi buồn thật tình ,cũng có khi ta cũng có thể kiếm chuyện một cách vớ vẩn để buồn buồn cho ra vẻ ....


   Cả hơn mấy tuần nay,trời đất ở đây đang  kiếm chuyện buồn vì ngày nào cũng mưa,lạnh .Thành phố đìu hiu, cửa hàng buôn bán tiêu điều . Lắm người than trời,than đất nhăn nhó . Đi ra phố,ra chợ đụng thêm cái ông tây người quen,đứng lại tâm tình ,hỏi han ông .. Ông nói ông đang  tìm lại được hạnh phúc bên người bạn gái mới . Mới và thoải mái như để " trả thù " lại những thảm cảnh đen tối của cái thời thơ ấu  đã bị cha mẹ hất hủi ( cả gia đình có cha mẹ và 14 đứa con . Cha mẹ không nuôi dưỡng đàng hoàng bị nhà nước " tịch thu " quyền làm cha  mẹ và lũ con bị tống vào viện mồ côi ... )


Trời đang mưa èo uột,đứng nghe đến đoạn phim đời buồn bã ấy,tôi kiên nhẫn lắm .Nghe thêm đến đoạn ông ấy sống  như cái địa ngục với bà vợ cũ thì tôi hết chịu nổi - Phải cố gắng kéo,cố gắng nhắc ông về cái chuyện đang thoải mái với cái bà mới để ông lấy lại nụ cười và vui vẻ pha trò .


Như thế,tôi và ông được vui . Vui như tia nắng đang dần  dần trở lại ở cái dốc cầu đầy hơi gió phía bên kia bờ sông .


Ghé chợ .Gặp lại cô bạn . Cô ríu rít kể chuyện tình , chuyện đời .Nghe đến đoạn cô sửa soạn mếu máo kể về thời thơ ấu bị mẹ mình ruồng rẫy,tôi hãi quá phát run .


Tôi sợ tôi hóa ra ủy mị,chán đời khi nghe mãi những chuyện phát cáu,phát khùng từ nghề nghiệp,từ từng cảnh  đời .


   Tôi biết lắng nghe,biết cảm nhận nhưng đôi lúc,lại thấy mình cần kiếm chuyện vui một chút để thấy mình có điều vui vẻ mà viết .


   Khi cần kiếm chuyện để buồn cho có vẻ khuây khỏa thì mình có thể  làm đại vài bài thơ buồn não nề ai oán như kép hát  mùi mùi.

   Khi nào buồn quá thì lại kiếm cái để vui . Và từ đó,cứ huỳnh huỵch đấm đá nhau với sự buồn ,vui,tôi có điều để viết .
  






đăng sơn.fr
 
 
 
dang son 30.06.2013 23:17:51 (permalink)
.
 
 
THÊM ĐÂU VÀO ĐÓ




  
   _____________________________________________________________






Bạn có thấy cái tựa tôi đặt như vậy là kỳ cục lắm không ?

Thì đã từ bao năm nay,chính tôi,tôi cũng thấy mình là kẻ  dị hợm ,chướng đời. Ai đời,khi tham dự cuộc viết ở diễn đàn,chẳng ai nỡ tâm hành hạ tinh thần người đọc bằng những cái dai dẳng kiểu lì .Lì hết cỡ như tôi .


Thêm ! Thêm gì mới được cơ chứ  ? Mỗi ngày,mỗi thêm cho một chủ đề đã viết từ hơn 6 năm nay kể từ ngày khai chiến với chữ và nghĩa .


Mà thôi . Cần viết thì viết . Không ai nỡ lòng la mắng mình thì mình cứ viết .Miễn là viết theo cái kiểu tử tế ôn tồn .Tôi nghe nhạc nhẹ để quên đi lắm điều làm mình nổi dóa kiểu côn đồ hạng bét .


Tôi bắt cái trí nhớ của mình phải cật lực làm việc để nhớ lại một phần nào cái thái độ hung hăng của mình khi phải đối diện với vài tên ngổ ngáo loại ngang ngược trên bàn tiệc  ( Thân hay  không thân,hễ nghe chướng tai là tôi thẳng thừng ra mặt  )

   Bưổi tối nọ,ở  một  bàn tiệc .Lão bạn kên :


- Ông là cái thá gì mà đặt câu vặn vẹo ?

- Ê ! Ông . Đừng lợi dụng vài ly rồi hung hăng ? Tôi không nhịn đâu .



Anh bạn già ngồi sát cạnh,mặt trắng bệch vì là cao thủ võ lâm trong làng uống,anh thò tay xuống gầm bàn khều đùi tôi . Tôi im,cái  thằng bạn tôi cũng im,Hắn kên tôi,tôi kên hắn sau khi ân cần rót cho hắn thêm  ly vang loại hảo hạng .Tôi thích những thằng mạnh rượu nhưng vẫn  tự chủ trong một cung cách dàm thoại .Nếu nó ngã,tôi không  say,tôi khênh hắn , với điều kiện là say mà không hỗn xược )



Biết tính nhau thì ngồi chung bàn .Còn không thì ( "    )




Bây giờ thì tôi đang rất vui vẻ sau khi cùng hè nhau đã làm việc dọn nhà cho thằng con trai .Trong những thằng bạn rất thân của nó,có hai thằng lừng khừng sau khi hứa dọn nhà cho nó mà cuối cùng không đến và cũng không cho biết lý do tại sao ?

Bà nàng nhà  tíu tớt leo lên  văn phòng mách :

- Đúng là cái thằng bạn thân loại cà chớn ! Em bực cho con .


Tôi chưa bao giờ thấy " Cà Chớn " hoặc con cà chớn là cái gì ? và ra hiệu cho mẹ con trai đừng nói gì thêm . Lẳng lặng quan sát thằng con mình cùng mọi người ì ạch khuân vác mọi thứ lên những chiếc xe tải,tôi biết là thằng này lầm lì ,ít khi mở miệng trách móc ai,nhất là về phía bạn bè .

Vậy thì mình sắp xếp,dọn nhà cho nó và mình im cái mồm mình lại . Tại sao vớ vẩn với những cái vẩn vơ để làm con mình buồn hơn  ở tình bạn ?  - Ở một con người,than thân trách phận sẽ làm mất thì giờ và sức lực .Thằng con mình hiểu là như thế .


Đời còn dài .



Buổi tối đến . Và trong màn  ăn uống,tôi ngó thằng con ? Sao con ? Mày hạnh phúc chứ ? Cha mẹ con  bồ mày đã cám ơn tình yêu của mày cho con gái họ .


   Cha thấy vui . Và sẽ có điều để viết thêm một lần nữa .


   Đời còn đó . Ta hãy vui .







đăng sơn.fr
 
 
 
dang son 16.07.2013 01:44:16 (permalink)
.
 


THÊM LẦN CỨ NGỠ.



____________________________________________





Ở Saigon ngày xưa,có một cái tựa phim rất lạ,rất bèo nhèo : " Đến Hẹn Lại Lên ".Đám bạn đã ngó nhau,sững sờ,chả đứa nào hiểu là cái gì.Hình như là tên đặt cho một cuốn phim của Nga Sô thì phải.Đành phải dịch ra tiếng việt cho dễ hiểu : Đến hẹn lại lên = Trễ Hẹn - Giờ cao su !


Tối nay,cũng có cái nạn " đến hẹn lại..lên " như thế.Chúng tôi nhất định không chờ cái cặp vợ chồng hẹn xạo,hẹn lèo như thế.Cái gì cũng nên rõ ràng.Đi hoặc không đi,đến hay không đến hoặc trễ hẹn thì phải điện thoại báo cho nhau một tiếng.

Xe chở nhau kéo đến một cái hội trường có buổi khiêu vũ được tổ chức hằng năm vơí tiệc trà của dân học khiêu vũ.Nhạc du dương đủ điệu vơí những bước nhẩy thiện nghệ của ông bà thầy giáo và các học viên.Dàn nhạc chơi các thể điệu cha cha,rumba,rock quá hay.Giọng nói của cái ông DJ cũng tuyệt hảo.

Sát bên ngoài khung cửa kính phân chia phòng khiêu vũ là sân trượt đá nhấp nháy đèn màu rọi trên piste.Từ những cái bàn ghế màu đỏ thẵm,người ta có thể nhìn ngắm các cô cậu trẻ du dương lạng lướt trên băng đá.

Giữa tiếng nhạc pop nhè nhẹ và ánh đèn thay đổi liên tục để tạo thứ không khí huyền ảo lung linh,tôi len lỏi giữa những chiếc bàn vắng người thì gặp lại "người xưa ".

Sững người,tôi đứng lại nhìn mái tóc thả trên vai,khuôn mặt đầm đìa bóng tối như thế.Dường như trái tim tôi có những nhịp đập nhanh hơn bình thường.Tôi định cất tiếng chào hỏi trong cái mừng rỡ thì lại ngỡ ngàng.Ánh mắt ấy của cặp mắt ấy không phải là người xưa.Cũng kiểu ngồi thẳng,cũng nét mặt nghiêng nghiêng và cái nhìn xa xăm ném qua đầu mũi ấy...

Sao mà người lại giống người như đúc ? Giữa 7 tỉ người trên thế gian này,sẽ có bao nhiêu người giống nhau như sinh đôi ?

Tôi không tìm được câu trả lời nào.Thân hình mảnh dẻ có dáng ngồi ấy,chiếc robe màu hồng xẫm ấy vẫn ngồi yên tĩnh ở chiếc bàn cách không xa chỗ tôi ngồi xuống.Đôi mắt,khuôn mặt người ấy nhìn xuống piste trượt đá.Bàn tay chống trên cầm ấy nhắc lại cho tôi những ngày nào đã ngồi bên người và đã yên ,rất tịnh để nghe người thì thầm...Những lần như thế,tôi có những tiếng nhạc dìu dặt vây quanh.

Hình như thời gian trôi qua rất chậm,tôi ngồi yên nhìn người ấy cho đến khi có một chàng trai người Pháp ghé đến bàn và choàng vai đưa nàng ra cửa.

Cánh cửa kính dầy cộm khép lại.Khép như sự ngăn cách của một cánh cửa đời.

Chợt nhiên ,tôi thèm nghe lại thêm một lần nữa bài hát mang tên : Cho lần nào tôi gặp lại em.

Quay đi,trở về chỗ đầy ấp người đang khiêu vũ,tôi thấy bực mình vơí chính mình : Gặp lại để làm gì ? Để nói với nhau một câu nói rất vô duyên là Đến Hẹn Lại Lên hay sao ?






đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
dang son 16.07.2013 01:46:24 (permalink)
.
 
 



SẼ CÒN THÊM MỘT LẦN NỮA.

________________________________________






Có những ngày rất bận rộn.Bận từ sáng đến chiều tối.Càng làm việc,càng thấy thời gian trôi nhanh.Những vòng kim của cái dồng hồ không bao giờ mệt mỏi.

Tôi không phải là cái đồng hồ.Tôi biết mệt khi đứng lên rời bàn giấy.Xong một vài bài viết để tạm hài lòng với những điều mình nghĩ.Thêm một mớ giấy tờ để chuyển đi.

Chiếc xe nằm chờ ngoan ngoãn dưới cơn nắng hạ ngoài vườn. Buổi sáng của chợ búa.Thành phố đông xe,xe chạy ngược chạy xuôi.

Dân lái xe có nhiều kẻ tỉnh bơ ,ba gai.Con đường nhỏ chật cứng vậy mà cũng cứ đậu xe ngang ngược làm nghẽn đường.Tỉnh bơ.Bóp kèn. Nhăn nhăn.Xe vẫn cứ đậu chắn lối,chủ xe bỏ xe đi mất.Bà nhà tôi bắt đầu nổi nóng.Nàng mở cửa xe,đứng xuống đường,sẵn sàng " lên đạn ".

Tôi không thích thấy đàn bà nổi doá,mất đẹp.Đàn ông có nổi giận một chút t
hấy " oai " hơn.Tôi bảo nàng :

- Bébé.Chui vào xe.Đừng kiếm chuyện.

Nàng chui vào xe.Cái mặt hậm hực,phụng phịu.Tôi ngồi im nghe radio và chờ.


Hôm nay tôi muốn mình hiền lành như giải nắng nhẹ,như gió hây hây.Tôi muốn mình đi đứng chậm lại và thoải mái.Tôi quên cái bản tính cau có,lèo nhèo và dễ nổi nóng của mình.Xe kia chạy đến dành chỗ mình đang muốn đậu,tôi cũng chẳng nói gì,lẳng lặng đi kiếm chỗ khác.


Chờ nàng nhà đi chợ mua thịt cá,tôi tấp vào cái quán bày bàn ghế ở đầu đường,ngồi rỉ rả với ly cà phê và đọc cuốn tạp chí của Psy....

Nàng nhà tôi trở lại,mặt thấy tươi tỉnh hơn.Khi nàng nhắc đến chuyện tụ họp cuối tuần tới ở nhà bạn bè thì có một cặp đàn ông,đàn bà đến dãy bàn ghế.

Chúng tôi ngờ ngợ nhận ra nhau sau hơn 15 năm không gặp.

Người đàn bà ấy là một cô nhỏ đã ở trong ban văn nghệ của tôi thời xưa.Nàng giới thiệu người đàn ông là anh nuôi.Anh Hai.Gã hiền lành,nhút nhát bắt tay tôi.

Thế là câu chuyện bắt đầu.Mọi người nhắc qua loa đến vài chuyện của kỷ niệm cũ.Thời ấy,thời ấy.....


Người đàn ông rụt rè hỏi tôi :

- Tôi muốn hỏi một chuyện.Anh có biết nhiều về luật lao động và luật trợ cấp thất nghiệp không ?

Tôi khẽ gật đầu trong khi cô nàng người quen kể cái thảm cảnh của anh ta và câu chuyện người bóc lột người .

Ly cà phê của tôi đắng nghét theo từng lời kể.

Người đàn bà ngậm ngùi :

- Anh có thể làm giấy tờ giúp cho anh ấy không ? Chúng hiếp đáp anh ấy như một người nô lệ.

Tôi gật đầu trong ánh mắt hiền lành của người đàn ông mới quen và nói với anh ta :

- Xong vụ này thì ông nên kiếm cái chùa mà tu.


Tôi chìa cho hai người cái carte visite.Tôi biết trận chiến đời khác của tôi sẽ bắt đầu.Tôi không đi tu.Tôi biết tôi sẽ phải làm gì thêm một lần nữa .....




đăng sơn.fr

 
 
dang son 18.07.2013 00:46:47 (permalink)
..
 
 
 
 những CON SỐ -
 
 
 __________________________________________ 
  
  

  

   Nghe có người nói :

- Sống và chết đều là số mạng.


   Nói  nghe thấy phát ớn vì thấy có lý. Đôi giầy,đôi dép cũng có số. Đi đứng loạng quạng thì tới số.


...


Buổi chiều - Trời nắng,đẹp. Chúng tôi vài cặp tụ họp sau vườn nhà.Bàn ghế ,chén bát sẵn sàng chờ bạn bè đến. Chỉ còn thiếu một mạng.

Mọi người nhìn nhau. Chờ.

Tôi quay sang hỏi nàng nhà : Bébé. Em gọi lại cho hắn xem sao?

  Nàng lắc đầu. Gọi rồi. Gọi mấy lần. Lần nào  máy phone cũng bảo để lại lời nhắn.

   Im ru - Im ru - Cả bọn nhìn nhau nhao nhao.Người nào cũng nói cái điện thoại của hắn nín bặt. Chuyện lạ !


Hắn   đây là một gã đàn ông vô cùng nhễu nhão và cà chớn nhất trong nhóm. Hắn lè phè nhão nhẹt từ lúc lấy vợ  cho đến khi  bị vợ bỏ. Bạn bè thấy tội,xúm lại mời ăn uống để hắn tạm quên cõi đời ô trọc. Tôi,cái thằng chủ nhà , không phải là bạn thân của hắn.Nói chuyện với hắn chừng 15 phút là tôi  đâm ngán. Tôi chỉ khoái hắn   cái chỗ vô tư và hiền lành ,ít tự ái vặt.

Ngồi nhâm nhi với nhau một chốc,chúng tôi không ai bảo nhau ,đứng dậy :
.. - Tui có linh tính là có chuyện chẳng lành cho  lão ấy.


... - Lạ quái ! Chả bao giờ lão im ru như thế?!


... - Hay là....?!


   Nghe phát hoảng,cả bọn leo lên xe ,kéo lại nhà hắn. Đậu xe dưới tàng cây né nắng,bọn tôi theo con ngõ vào  nhà hắn. Đó là một khu nhà chung cư một tầng dành cho những người già yếu ( Hắn chưa về hưu và chưa hẳn là người già - Hắn hay khoe hắn có số đào hoa,nhiều đào  nhí bên quê nhà... )

   Mạnh ai nấy gõ cửa. Cửa bếp nhà hắn đóng cửa kính dày.Thấy kéo màn. Cửa nhà im thin thít.Cọc cọc rồi cọc cọc.. Chẳng  một lời ử ư. Tôi ghé  khúc vườn đằng sau  thử gọi hắn . Cửa   đóng kín ,kéo màn.


  Cả bọn sững sờ,ngó nhau như khỉ trong sở thú

  - Nè mấy bạn. Ngửi thử xem có mùi gì không ? Biết đâu cái xác đã xình trong nhà...


Bạn bè bảo nhau thò mũi hít hít.

- Có mùi thum thủm.

- Mùi rác hay mùi xác chết hả?


Ai mà biết.Quay sang nhà bà già bên cạnh đang ngồi nghía tv.Tôi hỏi thăm thì nghe là bà già có thấy hắn ngọ nguậy ra ngõ sáng hôm qua. Đành bảo nhau quay về .

   Cả đám nói là gia hạn cho hắn thêm 48 giờ nữa.Nếu không thấy trả lời  phone,nếu không thấy thò mũi đến gặp bạn bè thì có nghĩa là hắn đã tiêu diêu miền cực lạc. Mình đi báo cảnh sát phá cửa vào nhà.


---


Vài ngày sau,có người bạn trong nhóm  nói là đã thấy hắn. Hắn dẫn xác đến gặp.

   Như vậy là hắn chưa hui nhị tì. Kể ra hắn chưa tới số.

   Amen.





đăng sơn fr



  
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2013 01:12:59 bởi dang son >
dang son 29.07.2013 15:20:42 (permalink)
..
 
 
 
 
    
   THÊM NỮA Ở ĐỜI .





   ___________________________________________




  Khi người ta  quá thừa mứa thì hay dở chứng khùng .

Ai mà chẳng biết là như thế  với câu " ăn no rững mỡ ". Xe đằng trước mặt là  xe loại mở mui màu đỏ chói, thằng nhóc dân lái đội cái nón lưỡi chai quay ngược,vặn nhạc rap inh ỏi ở đầu ngọn đèn đỏ,cánh tay trai  có hình xâm kiểu quái dị, đứa con gái ngồi cạnh mặc áo hở lưng cũng có đầy vết xâm .Chúng đang nhún nhẩy trên nệm xe . Chờ đèn xanh bật,thằng nhóc rú máy xịt khói dưới 4 bánh xe và biến mất ở cái ngõ dẫn gần vào cái chùa vắng ngắt có sự trù trì của ông sư loại hổ mang .


Gần  bên chùa là những ngôi khách sạn loại bình dân,ở những khoảng sân đậu xe,người ta thấy những tấm bảng quảng cáo bia và các hình áo quần lót đàn bà loại khiêu gợi . Dân  bán quảng cáo cũng không kiêng cái chùa có dân chúng đến tụng niệm,cứ có chỗ là trưng bảng quảng cáo phát ngộp mắt .


Quảng cáo,hình ảnh quá nhiều thì lắm khi mất trật tự như những bãi rác . Mở webs thấy đầy quảng cáo .Vào trang blog riêng của mình thì cũng thấy quảng cáo chiêu dụ :


   - " Bạn hãy chịu khó trả lời những câu hỏi dễ dàng như sau để được rút thăm trúng cái Mini Ipad " .


  -  " Một ngày,bạn vào net bao nhiêu lần ? Bạn tìm địa chỉ nào ? Hãy  ấn vào câu trả lời để trúng .... "



   Ối trời !   Đủ cách,đủ mục . Nói như vậy là cứ đưa những hình ảnh để khiêu ,để gợi là ta phải chạy theo mà mua chăng ?


  Vừa qua,tôi mở quyển sách nói về nghệ thuật marketing và kỷ thuật " ám ảnh " của ngành thương nghiệp . Đọc xong ,thấy đầu óc quay cuồng .


Thả người nhà xuống đầu cổng chuà,tôi gài số de . Người nhà hỏi :

- Có vào thắp nhang không ? Cầu nguyện mấy câu cho bớt lòng tà .


Tôi ngó vào sân chùa thấy có cái ông hay có thứ ngôn ngữ khẩu phật tâm xà đang xà chiếc Mẹcxàlù vào chỗ đậu ,tôi hãi quá,quay kính xe chạy biến . Có những loại người trông vui vẻ,có vẻ  dễ mến lắm nhưng ngồi với họ một chốc lát,bạn sẽ được nghe
họ châm chích,tháu cáy kẻ này kẻ kia và hay quảng cáo sự có tiền có của và địa vị xã hội .....




Sợ loại quảng cáo,tôi hay bấm nút biến .




đăng sơn .fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2013 15:28:28 bởi dang son >
dang son 30.07.2013 01:18:04 (permalink)
..
 
 



THÊM LẦN
để VIẾT...





Gặp lại một người quen khi rời bãi đậu xe . Nụ cười của ông tươi rói .

- Lâu quá không gặp hé ? Lúc này chú em ra sao ?

Thì cười cho vui khi nắm tay nhau :

- Nhờ trời,còn sống nhăn răng . Anh thì sao ?



- Hưu rồi ,từ 4 năm nay .


Hai người cũ nói chuyện cũ và mới . Ai cũng có điều để nói ,để kể về những người quen đã đi bán muối ở phía chân trời kia . Vậy mà vui . Vui được bao nhiêu cứ vui .Lỡ mai này toi củi tỏi,hết vui .



Chia tay người quen,kiếm cái quán ngồi lai rai một mình,ngó lên cái màn ảnh TV ở góc tường thấy cảnh tin tức bão táp cuồng phong,thêm một loạt tin xe lửa lật,xe đò bên Ý rơi xuống hố .Lẩm nhẩm đếm thấy toàn xác là xác .

Teo teo ! Rời màn ảnh truyền hình .


Gặp người khác để nghe một câu chuyện tình vừa bỏ mạng sa trường . Vui đó - Buồn đó .


Ngồi ngó ra bãi nắng,không biết mình nên nghĩ gì về cuộc đời .

Mình sẽ viết thêm điều gì - ở đây ?


Viết thế nào để khi đọc lại,ta có điều vui ?





đăng sơn.fr
 
 
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 15 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 215 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9