.
... Vàng Hoa mấy độ ..
-----------------------------------------------------------------------------------
Đã có một thời ở Đà Lạt , trên chừng mực ở một con dốc khi đi học về, anh hay ngừng lại ở những bụi hoa rực rỡ vàng .
Dường như và hình như màu vàng óng ánh hay làm tia mắt người ta ngừng lại rất lâu .
Lâu để tưởng chừng là thời gian ngừng lại . Thời gian dính trên tóc em ở ngày mùa thu .
Rồi ............................
Khi đi xa, có những chốc, nhìn lại những cụm hoa vàng - Lòng thấy rưng rưng để biết rằng ở giữa em và anh : Thời gian đã bỏ chúng mình mà đi .
.
Khi Áo Gấm Về Làng .
Hà Nội .
Ở khu phố, cô tiếp thị ỏn ẻn :
- Anh ! Anh !
Cặp mắt , vầng trán ấy chưa có một nếp nhăn ở nét thời gian .
Nhìn lại mình :
- Sao cô gọi tôi bằng anh ?
Không nghe tiếng trả lời . Quay đi bắt gặp mình đang nhìn mình trong gương phản chiếu . Mình đó ư ? ! - Phải rồi , những sợi tóc đổi màu đang rơi trên áo gấm giữa buổi gió hiu hiu .
.
Giữa một bài thơ của ChúngMình .
Đáng lẽ ra ở thời văn học hiện đại , người ta viết chữ Chúng Mình gắn liền nhau . Bởi lẽ : Không nên tách mình ra khỏi mình như câu hò xưa, xưa : Ta với mình tuy hai là một ; mình với ta tuy một mà hai .
Bây giờ , sẽ hết năm 2015, người ta mặc kệ chúng mình . Mình rơi lăn lóc .
Khi buồn quá đáng thì một mình làm thơ, viết văn .
Vậy thôi . Để đời này còn chuyện mà vui .
đăng sơn.fr