Sau khoảng sân nhỏ nơi tôi ở, hiện có một sinh hoạt mà tôi đang len lén theo dõi . Đó là sinh hoạt của một mái ấm mèo hoang . Tôi không biết chị mèo ấy đã sinh con ở đâu và khi nào . Tôi chỉ biết là thỉnh thoảng bắt gặp cả 4 " người " - một mẹ và ba con, ra góc cuối sân thư giãn dưới bóng lá của nắng hè vừa chớm . Một hình ảnh thật đẹp của những chú mèo nhỏ xíu rúc vào vú mẹ, rồi thì chạy nhảy rượt đuổi trông xinh và thương kinh khủng . Duy có điều là khi trời chạng vạng, tôi lại bắt gặp một hình ảnh khác - một hình ảnh của mèo mẹ phải kiếm ăn nuôi con . Những lúc như thế - tôi lại mang cái cảm giác chạnh lòng bởi vẻ gầy guộc và "
xấu xí " do vú vê lòng thòng .
Đọc truyện bạn Nguyễn Thế Duyên, tôi bỗng liên hệ đến một nét . Đó là
nét đẹp của tàn phai .
Người vợ ở nhà của nhân vật trong truyện, theo năm tháng, chắc không còn vẻ son trẻ tươi mát, thường là thế . Và ( hoặc ) khi chung sống với nhau lâu, hầu như chẳng ai còn có được cái cám giác của buổi đầu gặp mặt, bởi nhiều lý do . Trong khi ở mặt khác của đời sống - một hình bóng khác mới đáp ứng được cảm giác thiếu mất này .
Nói thế nào bây giờ, khi tôi không phải là người thiên về ngoại tình, nhưng lại hiểu và thông cảm được với cảm xúc ngoài luồng đó ?!
Yêu thương nhung nhớ là cảm xúc đẹp mà hầu như ai cũng muốn ôm ấp ; và nhất là - rất khó cưỡng khi nó đến .
Truyện bạn Nguyễn Thế Duyên cũng giống như một thức mát lạnh bên cạnh nước - hữu hiệu giúp dịu sự khát khô của ngày nắng .
Có thể nói như vậy không, khi tôi hay bắt gặp ở nội dung truyện viết những đánh động thầm kín - sai mà không sai, của tác giả ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2011 23:20:54 bởi Vách Cũ >