Phương Xích Lô tên thật là Nguyễn Văn Phương, sinh năm 1951, mất ngày 2 tháng 6 năm 2002, quê tại Thừa Thiên Huế. Sinh thời là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế.
Tác phẩm: tập thơ “
Có những dòng sông” in chung bốn tác giả năm 1992 do nhà xuất bản Thuận Hoá cấp phép; “
Chở gió” xuất bản năm 2002, giấy phép của Hội nhà văn; “
Xích lô hành” năm 2007. Tất cả những tập thơ ra mắt với bạn đọc đều do tấm lòng của anh em và bạn bè thân thiết xa gần của ông góp sức.
Xin được trích ra đây một số bài thơ của ộng:
BÀI THƠ BUỔI TRƯA Tôi ngồi dưới mái nhà xưa
Nghe con nắng cháy trong giờ Ngọ thiêng
Nhìn qua am miễu láng giềng
Một vùng nhang khói u huyền tỏa quanh
Điệu Chầu Văn
Giục thúc nhanh
Âm hồn khắp nẻo về quanh bệ thờ
Hai bên nhập lại một bờ
Bên ni hoà điệu
Lời thơ đoạn trường
Tử sinh như một con đường
Người đi trước
Kẻ ngập ngừng theo sau
Về đâu? Ai biết về đâu?
Cũng tuỳ mầm nghiệp ban đầu lỡ gieo
Phận người – Trước gió đèn treo
Mong manh như đám bọt bèo trên sông
Hơn nhau chỉ một tấm lòng
Để đen muôn thuở hay hồng ngàn thu
(Tạp chí Sông Hương, số 161, 07-2002) CHÂN DUNG TỰ HỌA Ngồi buồn
vẽ cái thằng tôi
Thằng tôi vô định
mấy thời tỉnh điên
Tục chẳng tục
tiên không tiên
Lúc vui xuống phố
khi phiền lên non
Trang thơ mấy chữ cỏn con
Chảy bao năm tháng chưa mòn gian nan
Anh em bốn bể cưu mang
Chén cơm manh áo - cơ hàn cũng qua
Sống lang thang chẳng cửa nhà
Chết không đất táng làm ma phiêu bồng
Ra đi có
Trở về không
Những gì lỡ mượn
Trả cùng một giây.
(Tập thơ "Chở gió") CHẠNG VẠNG Chạng vạng đất
Chạng vạng trời
Tình tôi chạng vạng trong thời xa em
Mắt nhìn chạng vạng hơi men
Miệng đời chạng vạng chê khen tiếng lời
Tuổi tên chạng vạng
Quên rồi
Đường đi chạng vạng biết nơi mô về?
Tháng ngày chạng vạng cơn mê
Oán ân chạng vạng
Bốn bề đong đưa
Đôi khi chạng vạng vần thơ
Làm sao soi đến bến bờ tương lai
Xin trăng sáng trọn đêm dài
Vén
Màng chạng vạng
Phủ dày hồn tôi
(Tạp chí Sông Hương, số 161 - 07-2002) GIẾNG TRONG QUÊ NHÀ Cây khô
Chờ đợi giọt mưa
Tôi khô
Chờ đợi giọt thơ dịu dàng
Giữa trời đổ nắng chang chang
Đi trong sa mạc dối gian lọc lừa
Quý từ lời nói đơn sơ
Không ma mị
Chẳng đẩy đưa qua về
Đến trong tận tấm lòng quê
Bao giờ cũng giữ lời thề thủy chung
Đã qua sông tận núi cùng
Về bên em
Uống
Giếng trong quê nhà...
(Tập thơ "Chở gió") GIỌT NƯỚC HƯƠNG GIANG Hạt muối hòa tan trong ly nước
Tôi cũng hòa tan giữa cuộc đời
Làm tên phu xe qua ngày tháng
Chở bao tiếng khóc lẫn nụ cười
Vắng khách đôi khi về chở gió
Không tiền, không bạc vẫn cười vang
Dừng lại bên cầu nghe nước chảy
Chợt thấy mình: một giọt nước Hương Giang.
(Tập thơ "Chở gió") TÔI CÒN CHÚT TÔI Rong chơi bao độ mỏi mòn
Trở về quê cũ tôi còn chút tôi
Chút hoa nở cuối mùa vui
Chút trăng vừa khuyết cuối đồi hoang vu
Chút thông xanh giữa sương mù
Chút tiêu dao giữa sương mù nhân gian
Chút lửa trên đống tro tàn
Chút trong veo lọc qua ngàn cuộc say.
(Tập thơ "Chở gió") THANH BÌNH Ngã người
Trên chiếc xích lô
Lắng nghe
Bao tiếng xô bồ
Vây quanh
Nhìn lên
Một mảng trời xanh
Thấy mình
Còn chút thanh bình
Trong tâm.
(Tập thơ "Chở gió")
BẢY MÀU MƯA HUẾ Anh dắt em về cơn mưa đầu hạ
Mưa đỏ bên đường hay ánh phượng soi?
Tóc em ướt mềm như từng ngọn lá
Chiếc nón bài thơ em để mô rồi?
Anh dắt em về ngang qua cầu Mới
Mưa đen trên trời, mưa tím dưới sông
Áo trắng em chừ như tranh lập thể
Ai đã tô lên những mảng mưa hồng?
Anh dắt em về ngang qua Đại Nội
Con đường tình yêu chạy dọc Hoàng thành
Những đám rêu xưa giật mình tỉnh giấc
Đắm hồn mình trong những giọt mưa xanh.
Anh dắt em về nhà xưa vườn cũ
Những đóa mưa vàng lấp lánh trên hoa
Chia tay trước nhà em vào với mạ
Riêng anh lang thang mưa trắng nhạt nhòa.
ĐỘC TÚY HÀNH Ta say hề, đêm nay ta xỉn
Ngất ngưởng đi về giữa khói sương
Gõ nhịp ta ngâm bài Tống biệt
Vỗ chai ta hát khúc Hồ trường
Ba ngàn thế giới trong cốc rượu
Bao dung ta ôm trọn vui buồn …
Ta say hề, đêm nay ta xỉn
Chân thấp chân cao lạc phố phường
Ai có tài đàn như Tư Mã
Còn ai thổi sáo tựa Trương Lương?
Hãy đàn ta hát lời man dại
Hãy thổi ta ngâm giọng dị thường
Một kiếp làm người đầy khổ lụy
Mượn đôi cánh rượu đến thiên đường
Ta say hề, đêm nay ta xỉn
Đành mượn cỏ cây thay thế chiếu giường
Ngạo nghễ gối đầu lên đỉnh Ngự
Ngang tàng xuôi cẳng dọc sông Hương
Êm như cái nhịp không còn nhớ
Nhẹ tựa làn mây chẳng biết buồn
Ta say hề, bây giờ ta ngủ
Chiêm bao ta múa điệu Nghê thường …
THIÊN THU CA Ta ngồi giữa cõi vàng muôn hoan khúc
Lắng nghe trời vỗ nhẹ cỏ xanh mơn
Nắng không chết khi đời đang nô nức
Ta quên ta như mây loãng trong vườn.
Trên đồi khói người vây quanh điệu nhạc
Có thấy ta thoáng hiện ở ven hồ
Hay hồn người bây giờ là Đà Lạt?
Thác vô tư chảy mạnh cuốn âu lo.
Ôi lá xanh trổ đầy trong ánh mắt
Người nhìn ta phút âu yếm xuất thần
Khoảnh khắc đó thông tình cao chất ngất
Chim thiên thu về đậu chỉ đôi lần.
Mai sau này người gặp ta lần nữa
Một thây ma tái sắc cạn linh hồn
Đã qua rồi một thời bừng ánh lửa
Còn thương ta xin người hãy giùm chôn.
BỎ Tôi đi tìm lại vần thơ
Tôi đi tìm lại vần thơ cho đời
Giấc mơ đã chết lâu rồi
Từ khi văn nghệ ru chơi thị trường
Từ khi Phật chạy ra đường
Từ khi Chúa hết yêu thương loài người
Từ khi đất bỏ xa trời
Từ khi em bỏ xa tôi theo Mùn.
XIN LẠI Qua Đại Nội chiều nay nghe réo rắt
Tiếng đàn ai ru hồn cố cung đình
Ta chợt nhớ mười ngón tay gầy guộc
Em bên trời còn gảy tiếng đàn tranh?
Mười sáu bậc thanh âm kỳ diệu
Đưa ta bay lên đến tận cung Hằng
Nay đã tắt giữa chợ chiều huyên náo
Quả ma nào che lấp một vầng trăng?
Cho ta xin hồn đàn tranh thủa ấy
Ta sẽ dâng mười sáu sợi dây lòng
Để em gảy khúc tình ca huyền ảo
Trăng phương Đông sáng lại giữa đêm hồng.
MẶN Nhát dao nàochém xuống ta?
Vết thương hồn
Rỉ máu
Sa xuống đời
Hòa tan trong biển luân hồi
Kết tinh thành muối
Mặn
Lời thơ đau...
THƠ ĐỌC TRƯỚC TÒA Em đến với ta trong thời lãng đãng
Khi em mơ mộng,
không nghĩ gì tiền
Qua bao năm cọ xát cùng cơm áo
Em bảo ta chính hẫu
Một thằng điên
Thế là em lôi ta
như lôi một con trâu
ra tòa ly dị
Tình yêu ta gặp buổi thiên tai
Trong khổ đau thơ ta càng vút dậy
Em bỏ ta....
Ta bỗng hóa thiên tài.
QUA ĐÒ THÁNG CHẠP Ta đưa em qua đò tháng Chạp
Chiều nay hoa trắng rụng bên sông
Hoa có rụng mới biết đời dâu bể
Tình có xa rượu chuốc mới nồng.
Đi đi thôi, hỡi người yêu dấu
Mà chiều kia xám cõi trời tây
Dường như có cánh chim lẻ bóng
Bay giữa trời lộng tiếng heo may.
Còn gì không? Ừ, chẳng còn gì!
Nhớ gì không? Ồ, nhớ mà chi?
Có chăng mưa tạt bên bờ vắng
Hay buồn tình sông hát khúc phân ly.
Trong mắt em sầu lên tan tác
Người yêu ơi ngày mai xa rồi
Hát cùng ta hỡi người yêu dấu
Khúc tình sầu cho bạt tiếng mưa rơi.
Ta vẫn sống trọn đời trong hiu quạnh
Cây vườn ta vẫn rụng trái tình không
Những hoa trắng tay hồng em ve vuốt
Sưởi hương lòng mỗi tối mùa đông.
Còn gì không, hỡi chiều tắt nắng
Mắt của em, ta chưa uống đã nồng
Thì nói chi những ngày mưa tới
Ta một mình chuốc rượu với mênh mông!
HÁT VANG BÀI XÍCH LÔ Người lên non ẩn dật,
Chuyên đốn củi đốt than.
Ta ẩn trong lòng phố,
Đạp xích lô lang thang.
Khi gặp khách ta chở,
Lúc vắng khách ta nằm.
Có tiền ta uống rượu,
Không tiền ta hát ngâm.
Mặc ai lùi xuống chó,
Mặc ai tiến lên voi,
Ta giữ lòng thanh bạch
Giữa hai vầng sáng soi.
Đã lâu rồi quên hết
Những thị phi giang hồ
Từng đêm ngồi gõ nhịp
Hát vang bài xích lô.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2012 10:58:37 bởi hai1957 >