ĐIÊN. Càng ngày,nước Pháp càng có nhiều người bị tâm thần.Buồn quá,thất tình,mất việc làm,túng quẩn,stress….Cái gì cũng làm nguời ta dễ nổi điên.
‘
Và Hình như người ta cũng nói đúng : « Ngoài cái stress, điên khùng vào ’’ năm xui tháng hạn ‘’.Phải cẩn thận ! »
Là người khá cẩn thận,tôi thận trọng trong việc đi đứng,cẩn thận làm việc.Cẩn thận chịu khó mở thùng thư mỗi chiều để nhận được cái giấy thuế thấy mà đau lòng.
Thuế nghề nghiệp năm nay tăng đến 200%.Cáu vô cùng ! Không biết sở thuế có nhầm lẫn hay không ? Tôi tức tốc thay quần áo,nhẩy lên xe ,xách theo cái cặp da đựng sổ sách ,hồ sơ.
Đang chạy bon bon trên xa lộ . ( Đã nói mình là kẻ cẩn thận ,bảng hạn chế tốc đọc chỉ 90 km/giờ thì chạy sao cho đúng kẻo bị phạt,rút bằng lái….. ) tôi nhìn kiếng chiếu hậu thấy chiếc xe loại sport đuổi theo sát đít, xe sau nhả chớp đèn pha liên tục.Tôi thắng gấp vì chiếc xe đỏ chói đó ở đằng sau vượt lên,người lái không chớp đèn signal và hắn quẹt nhanh vào đầu cảng xe tôi.Cả hai xe phanh gấp lại, băng vào lề đường.
Tôi chưa kịp hoàn hồn vì sự va chạm thì gã thanh niên mở tung cửa chiếc xe bỏ mui,tiến về cửa xe tôi.Dáng điệu nhìn cái là biết ngay dân chơi thứ chiến loại thượng thặng.Cặp mắt hắn hung hãn ,có thần,thêm cái vẻ lực lưỡng vai u thịt bắp.
Hắn hất hàm ra hiệu cho tôi quay kính xe xuống :
- Eh ! Thằng già khùng.Biết lái xe không ? Đưa cái bằng lái cho tao xem.Xe mới toanh của tao bị móp vè vì thằng cả đẫn như mày. Trông ăn mặt cà vạt,veston thế mà cái mặt ngu như…………..
Hắn với tay đinh mở cửa xe tôi. Cửa xe khóa chặt,tôi sợ điếng người trước Con Voi vĩ đại.Voi đập mạnh vào kính xe :
- Mở cửa ra.Xuống đường lập tức.Nếu không ông đốt xe mày.
Tôi teo quá,nhất định không thò chân xuống đường và dịu giọng :
- Ông nói oan cho tôi quá.Chỉ tại ông chạy quá nhanh và ẩu. Ông đã không báo hiệu khi đổi line ! Hãy bình tĩnh,chúng ta sẽ làm giấy tờ bảo hiểm.
Con voi da nâu đen ( người Ả Rập ) nói liên tục cái miệng trong cơn giận dữ.Hắn hò hét như nhà bị cháy. Tôi im lặng tính toán thật nhanh trong đầu : Hắn nặng cỡ 100 ký lô,cao 1 mét 90,nếu cáu lên để đọ sức với hắn thì cái thân 63 ký lô và chiều thấp của mình khoảng 1 mét 75 chỉ có chết dập xác.Phải làm sao đây ? Trời mẹ ơi !
Thằng côn đồ thanh niên đá mạnh vào bánh xe của tôi.’’ Mày có xuống đường không thì
bảo ? ‘’.
Vốn ghét cay,ghét đắng danh từ ‘’ Xuống Đường ‘’ (Đồng nghĩa với chữ biểu tình tranh đấu,vòi vĩnh,hò hét ) Tôi điên lên và buồn bã quên đi cái bực dọc và sự nhỏ con của mình,tay trái mở cửa xe hơi,tay phải ,tôi thò tay xuống gầm ghế xe,móc con ‘’chó lửa ‘’ * đen thui chỉa thẳng vào giữa trán thằng lõi.
Trước họng súng đen ngòm ;lạnh ngắt,thằng nhóc ú ớ và nổi chứng …cà lăm.Hắn đưa hai
tay lên trời ( trông buồn cười vì giống một con đười ươi thất tình và sắp tự tử ! )
- Này…này… ! Đừng…đừng …Tôi có làm gì ông đâu nào…Ông ….Ông……Sir…Sir….
Ông mít lên đạn, ông bậm môi cắn đối phương bằng cặp mắt một mí :
- Mày muốn chết trên xe của mày hay cạnh xe của tao ?
- Ấy chết ! Ấy chết ! Đừng nóng mà ông,mình thương thảo mà.
Tôi gấp lắm rồi.Hơi đâu mà thương lượng,tôi bảo hắn :
- Đi xe đẹp.Như vậy là con nhà giàu.Tao đang đói.Trong ví mày có bao nhiêu tiền ?
- - Ông…Ông cho tôi bỏ tay xuống nhé.Tôi có khoảng 200 euros. Để làm gì hả ông ?
- Đưa cho tao để sửa xe tao bị móp
Tôi chỉa mũi súng ấn vào cái đầu mũi thằng Voi ( trong bụng thì đang đánh lô tô,run bần bật vì sợ người qua đường báo cảnh sát ).Thằng da nâu thẩy cho tôi 2 tờ giấy bạc.Tôi bảo nó dúi đầu vào cái cốp xe nhỏ xíu của xe hắn rồi tôi phóng như bay tìm ngõ thoát thân.
Hú hồn !
đăng sơn.fr
* ( Chữ ‘’ chó lửa ‘’ trong bài viết ,thật ra chỉ là cây súng giả trông y như thật để hù ma thiên hạ,súng này bắn không chết,chỉ xây sát trầy da chút đỉnh )
ĐỘ CHỪNG 20% ! 1.
Chú định bụng chọn bộ veston màu đỏ chóe và cái cà vạt màu kem nhạt đi chung với chemise trắng cho ra vẻ cải lương,hồ quảng để vui vẻ dạo phố và sẽ hưởng thụ tối đa trong 3 ngày nghỉ lễ...
Nghĩ đi,nghĩ lại,chú tụt quần áo,mặc lại cái quần jean cũ mèm sờn đầu gối sau hai tuần không bỏ giặt.Jean xanh lạt mặc với cái chemise kẻ ca rô xám đục kiểu cao bồi chăn bò thì đúng là con nhà lao động chân chính ! Khiếp ! Bụi thử một hôm xem sao ? Chú liếc vào gương ảo,thấy mặt mình bơ phờ với bộ râu lởm chởm sau 5 ngày chưa cạo.Tóc chú ngắn,dựng lên như cái bàn chải sắt.Cứ thế chú xỏ đôi giầy vải made in Vietnam phóng ra cổng.
Hôm nay là thứ hai,ngày nghỉ đầu tiên của chú,chú thấy mình sảng khoái trên đường dẫn ra xa lộ ngập xe,con đường thẳng bon bon dẫn chú đến một cửa hàng bán máy móc điện tử ở khu thương mại.
Cái cửa hàng lớn khoảng 2000 thước vuông nằm ở một địa điểm khang trang đông đúc.Cửa hàng đã được khai trương đã hơn 15 năm nay tên là Boulanger ( theo nghĩa : Người Làm Bánh Mì của tiếng mít mình ! ).Chú là một " thân chủ " trung thành,tận tụy vì cái tội mê máy móc...
Nói đam mê thì cũng không đúng cho lắm vì đây cũng là một trong những cách thức '' ăn chơi " kiếm sống của chú.Vừa tấp xe vào bãi đậu đã thấy 3 anh chàng bán hàng chạy về với mấy cái túi đồ ăn tay cầm.
Chú tròn mắt hỏi họ :
- Đã đến giờ nghỉ và giờ ăn trưa rồi ư ?
- Ông đến muộn để mua cái gì cho ra hồn ?!
- Tôi định bụng nghe thử cặp loa Cabasse và rinh về nhà...
Một trong ba người đàn ông trẻ trả lời :
- Ông quay lại khoảng ba giờ,chúng tôi đang nghỉ trưa,giờ này vắng khách và ế .
Chú không hài lòng,nhất định ghé gian hàng bán Hifi,Stéréo,Home Cinéma....
Ôi thôi ! Cảnh chiến địa dây nhợ hoang tàn như một cái chuồng heo,màn ảnh vidéo projecteur chiếu mờ toèn toẹt trên màn ảnh nhăn nhúm.Mấy cái amplis,platine CD,DVD, Blu - ray bắt đầu đóng bụi vì thiếu săn sóc.Thêm cái bản nhạc lè nhè tên Without You của Maria Carey đang rỉ rả từ cặp loa sút dây cắm....Đèn đuốc trang hoàng quảng cáo thì cái bật,cái đứt bóng....
Chú tự tiện bấm máy,đặt cái đĩa Cd rock soft của Bằng Kiều và Trần Thu Hà hát.Gã nhân viên vừa nhai ngồm ngoàm vừa nhăn mặt mắng :
- Đây không phải là nhà riêng của ông.Đừng tự tiện.Ông đến đây đã nhiều lần.Lần nào cũng vọc máy móc và chẳng mua cái gì...
Gã khác,gầy như con tép chen vào,nói :
- Tôi nhớ rõ lần nào ông cũng bảo sẽ gửi khách hoặc giới thiệu khách đến với chúng tôi.Chẳng thấy ma nào !.
Chú làm mặt tỉnh queo và cứ lì ra ngồi rung đùi nghe nhạc và thử loa.Lũ bán hàng lắc đầu,bỉu môi kéo nhau di ăn trưa ở một cái phòng dành cho nhân viên....Khách lai vãng chỉ đếm được trên đầu một bàn tay,chú thấy lo ngại và nổi da
gà ớn lạnh.
Chừng hai tiếng đồng hồ sau,lũ bán hàng gồm 5 tên trở lại,họ vây quanh " khách " :
- Nào ! Này : Ông quyết định thế nào ? Mua hay không mua ? Đừng làm mất thì giờ của ông và của chúng tôi.
Chú nài nỉ : Tôi yêu nhạc quá ! Mà túi tiền thì có hạn.Có thể nào cho tôi rảnh rang nghe thêm một tí nữa trước khi móc hồ bao ?
Câu trả lời đồng loạt là KHÔNG !
Bọn bán hàng cười khúc khích khi nhìn chú từ đầu đến chân.Chúng khinh rẻ cũng phải vi cách thức chú ăn bận quá rẻ tiền và bê bối ...
Chú buồn bã rời phòng show room,lướt đến cuối dãy bày bán TV,tủ lạnh,máy giặt v...vvv...chú bước lên từng bậc thang để gõ cửa văn phòng Giám Đốc.
Chẳng thấy con ma Directeur hoặc vị phụ tá nào ra mở cửa.Mùi thuốc lá nồng nực rất khó chịu dù có cái bảng No Smoking !
Ông Giám Đốc đã bỏ văn phòng chính và đang hý hoáy gõ máy để chat Net khi phì phèo ở căn phòng kế bên được ngăn bằng tấm kính dầy. Ông quay lại.Điếu thuốc vắt vẻo trên môi với cái hất hàm.Gắt :
- Ông là ai ? Muốn gì ?
- Dạ,tôi là khách muốn mua máy hát và một cặp loa.
- Ở đây không phải là show room và là quày bán hàng.Ông xuống tầng dưới kia,có 6 nhân viên sẽ giúp ông.Đi ngay dùm,tôi đang làm việc.
Chú sừng sộ,kiểu yếu xìu :
- Ông nhân danh cái gì để đuổi khách như thế ?!
- Nhân danh xếp lớn và là giám đốc được không ? Nhìn ông kìa,ông là ai và làm cái gì ở đây ? Chúng tôi không được tiếp người ăn mặc bê bối trong cửa hàng sang trọng này.
Chú giả vờ xụ mặt trong 5 giây và nổi cáu,móc téléphone gọi cho thằng bạn bác sĩ khùng tên Alain d'Alson ,nó có hơn 20% cổ phần tại đây :
- Tao muốn mày can thiệp với thằng giám đốc khùng này.Nó đang dở chứng bắt nạt tao.
Trong vòng 2 giây,chuông điện thoại reo trở lại.Thằng nhóc GĐ chụp máy,vâng dạ liên tục.Chẳng biết đầu dây bên kia nói cái gì mà thằng nhóc 36 tuổi quay lại nhìn chú với sự khẩn khoản :
- Xin ông làm ơn bỏ lỗi cho tôi.Tại tôi không biết ông ....Tôi...
Chú nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế bọc da của GĐ.Hỏi xin giám đốc một điếu thuốc,châm lửa.Chú gõ phím gọi Microsoft works và viết :
'' Je souhaite que vous me parliez avec un autre ton. Et je voudrais discuter avec vos 6 "" vendeurs"" ! ''
Hắn nhíu mày đọc xong,vồn vã :
- Oui ! Oui ! Chef. Tout de suite .
Hắn dậm chân,mở máy nói để gọi lũ bán hàng.
Chú dịu cơn giận,đổi giọng rất nồng nàn :
- Thôi khỏi . Trong số 6 thằng bán hàng,thằng nào giỏi nhất và " gấu '' nhất ?
Hắn trả lời :
- Thằng tong teo tên là Killy Claude và thằng mập mạp tên Jean Cazenave.
- Ừ. Gọi họ lên gặp thẳng ông thì tiện hơn cho tôi.
Chú rón rén ra khỏi phòng,tạm vắng mặt để họ nói chuyện nhỏ to với nhau.
Chuyện gì cũng phải xong.Độ 15 phút sau,hai thằng Claude và Jean tiu nghỉu đi ra.Chúng nhìn thẳng chú bằng những con mắt hậm hực.
Thằng oắt con mang lon chức GĐ cũng hậm hực.Giọng nó chua và xẳng lè :
- Này ông ! Ông chẳng là cái quái gì ở đây cả.Ông Bác sĩ Alain có 20 phần trăm cổ phần cộng với 3 người khác.Ông có bao nhiêu phần trăm ở cửa hàng này mà lớn lối ?! Tôi sẽ từ chức,xin nghỉ việc nếu phải mất đi hai nhân viên giỏi.Rồi cái hãng này cũng phải đóng gian hàng Hivi,Vidéo mà thôi....
Chú xin thêm điếu thuốc lá và nhâm nhi ly cà phê đắng nghét cho hạ hỏa :
- 80 % kia đã nhất trí để đuổi người.20% còn lại cũng nhất trí và đồng ý.Vậy là xong .Miễn bàn.
Hắn sửng sốt :
- Ông nói cái gì ? Tôi không hiểu !
Chú lẳng lặng móc cặp táp,thẩy cho thằng nhóc xem cái giấy có 20 % của mình.Bắt tay thằng G.Đ để ra cửa,chú thấy tội nghiệp cho những người không phân định được giữa cái ảo và cái thật sững sờ để phải khóc thầm trong bụng.
'' THÀ TA MẤT 3 NHÂN VIÊN CÒN HƠN TA CÙNG CHẾT CHÌM ! ''
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2013 11:53:37 bởi dang son >