Nói Hay Không Nên Nói.....? Thêm một ngày,xong nhiều việc đã làm,phải làm....
Lại có cuộc hẹn hò khi mở máy.
Hẹn hò với ai ?
Nhưng bài viết,những bài đọc,những góp ý hoặc những câu trả lời hoặc đối thơ với nhau trên mạng.....
Có những bài thơ rất tếu,vui nhộn,phá phách như thời còn cắp sách đến truờng....Nhất quỷ nhì ma,thứ ba...học trò....
Bây giờ,thời học trò và áo trắng đã xa.Ra đời rồi,học thêm trò đời và những màn quỷ quái khác....Những xảo thuật để tranh đấu,bon chen ở đời.....
....Vào đọc lại bài thơ '' Mãi mãi nhé với tình tôi ''của mình mới tải trên mạng ở Nhịp Cầu Duyên bữa nọ,thấy bài thơ và câu trả lời,giật mình,muốn té xỉu vì kích ngất và có vài điều vui buồn với nghĩa đen và nghĩa bóng.....
Hình như tâm trạng những kẻ yêu thơ,văn hay bị ám ảnh vì chữ Yêu Thương và những mối tình cảm không rõ rệt....
Khác với môn khoa học và những bài toán cần có đáp số rõ ràng ,choính xác.Tình cảm con người và khoa tâm lý lại không có những đáp số rõ ràng như : 1 + 1 = 2 .
Khi một người thơ gặp người thơ và cùng nhận ra một nỗi rung cảm nào đó,có đôi lúc,người nhận và người đáp lại lờ ngờ,mơ màng thơ thẩn.
Người ta có nhiều cách thức để yêu và khổ với nhau....
Có người yêu nhau mà không cần có cái giường và mặt nệm làm chứng.
Có người tưởng là yêu nhau nhưng...một khi rời thân xác và chăn gối thì nhận thấy điều thực tế phủ phàng nhất : Chỉ là cơn chấn động của xác thịt !
Tai nạn hay không là ở chỗ ấy.!
- - Ông là người dùng lý chí để Yêu.Vậy thì rõ ra Ông không biết yêu là gì ?
Đã có người bạn nói với tôi như thế.
Tôi chỉ biết cười.
Tôi thích nói và lý luận về tình yêu - Vậy mà lần đó,tôi ngậm miệng chỉ biết cười.
Cãi vã nhau chi cho mệt.Đã biết rằng '' Chín người,10 ý mà ! ''
Trở lại bài thơ họa vừa rồi trên trang thơ của tôi,có một chút gì đó ngầm ngầm,vừa rõ và không rõ nét.
Đã có lần tôi xác định lập trường với vài người viết và bạn thơ rằng :
'' Những chữ Em và Tôi trong những lời viết hoang tưởng ,tồi tệ của tôi chỉ là một sản phẩm của tưởng tượng.Sự thật đã nằm trong một phần ký ức của quá khứ,lâu lâu lôi ra,hý hoáy,pha trộn và khóc lóc tí cho ra vẻ biết yêu.....""
Nói như vậy là tôi có rất nhiều tình nhân,người yêu bị và được yêu.Dù biết Yêu đồng nghĩa là đau khổ -Trò chơi của thú đau thương.
Mà thôi.Mệt rồi.Không viết, không nói nữa.Dài đẳng,lắm lời quá sẽ bị nhàm.
Tắt máy ở đây và leo lên giường,chùm chăn.
Mộng đẹp khi xem chiếu bóng mà nhắm mắt.
Sướng ơi là sướng !
ICI ET MAINTENANT.
BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY.
Buổi sáng,mở outlook,nhận được thư của người bạn vong niên.Tựa thư mang tên :" Cung Chúc Tân Xuân" và kèm theo những slide ảnh cùng những dòng pháp ngữ rất đẹp.
" Con người mong đợi,kỳ vọng đi tìm hạnh phúc với những lời chờ đợi hứa hẹn.Năm tháng qua đi,tuổi đời chồng chất với bao ê chề thất vọng.
Bởi vì đâu ? Tại sao ta không chấp nhận và đón lấy những phút giây của hiện tại ?"
Hạnh Phúc không phải là điểm đến.
Hạnh Phúc là con đường đang đi với những gian truân,gập ghềnh.Đừng đợi ngày,đợi tháng,đừng đợi trả xong nợ nần,con cái khôn lớn để hưởng sung sướng,bình an.Những xe hơi nhà lầu không phải là mục tiêu của Hạnh Phúc.Hãy bắt tay ngay vào việc và quyết định phải sung sướng.Hãy biết mở vòng tay chia sẻ khó khăn và giúp đỡ người khác.Hãy biến cuộc đời ta là con đường du hành của tình yêu và hạnh phúc.
'' Il faut vivre et inventer Ta Vie "
Màn ảnh nhòe đi vì những giọt nước mắt.Ôi chao.Trời sáng nay còn tối thẫm nơi khung cửa.Trời không mưa như buổi sáng hôm trước nhưng trong tôi,từ đôi mắt,từ ngón tay,tôi đang khóc.Sung sướng để khóc.Như đứa bé được vỗ về,an ủi.Như khi té ngã,đau đớn và được đón nhận bàn tay nâng đỡ mình.
Cám ơn người gởi cho tôi món quà chúc tết này.Món quà tinh thần vô giá như những trang sách Dạy Làm Người.
Không còn mùa đông giá lạnh ở trong tôi nữa.Trời có tuyết rơi,mưa gào,gió táp cũng mặc kệ.Buồn vui,tủi nhục trần ai có thêm nữa cũng chẳng sao vì lẽ cứ trong tôi đã biết đón nhận sự giản dị và chân lý của cuộc đời.Mùa xuân vẫn ở hoài trong tôi.Với hoa trái tươi tắn,với lời chim hót sáng,với ánh bình minh mỗi ngày của vòng quay trái đất.
Nơi tôi còn những bàn tay ấm của tình người,tình bạn và những trái tim biết đón nhận và chia sẻ.Nơi có kỳ vọng trong ý tưởng đẹp nhất của loài người : Đi và tìm kiếm Hạnh Phúc.
Tôi tiếp tục đi để đến.Nhưng tôi quyết định không đì tìm HẠNH PHÚC nữa.Vì HP đã ở trước mặt,chung quanh.
ICI ET MAINTENANT. Cám ơn cuộc đời trong đó có chúng ta.
.MỘT NGÀY NGHỈ KHÁC THƯờNG. - Ông tưởng ông sức voi hả ? Lâu quá không thấy mặt ông ?
Vừa khám áp huyết cho tôi,ông bác sĩ vừa nhăn nhó,phàn nàn làm tôi cảm động và nghi ngờ lòng thương khách hàng của ông.Lão thầy thuốc ốm nhom,cao ngòng mà lúc xưa tôi chẳng ưa tí nào với bộ mặt " táo bón "
Thấy Lão coi bộ bớt nhăn,tôi tặng lão nụ cười khá đẹp của mình.
- Ông thấy được không ? Tension thế nào ?
- Cao lắm.Tôi phải canh chừng thường xuyên để giữ mạng sống của ông .
Nghe thấy ghê ! .Cảm động lần nữa.Bữa nay chắc ngày hên.Được sự chiếu cố tận tình của một vài người.Điệu này,chiều chiều,ghé văn phòng,ngồi gõ vài bài thơ,chắc ra rít,mùi mẫn lắm.
Tôi từ giã phòng mạch ra về với cái toa gởi đi khám tim. Chán mớ đời.Tôi luôn luôn ghét những cái hẹn.Những rendez-vous đối với tôi luôn luôn là những ràng buột vì tính mình li ti,tỉ mỉ sợ sai hẹn dù 5,10 phút.
....
Bây giờ thì đang ở trong bệnh viện.Trắng ,toàn màu trắng .Tôi ghét những bức tường trắng toát lạnh lùng như tuyết.Người ta cố tình cản trở cái cảm giác lạnh lùng này bằng những bích chương và tranh ảnh gắn rải rác.
Được nhét vào một cái phòng để sống chung với một anh bạn trẻ ,ngó chàng chừng bảy,tám chục,coi bộ chàng vui tươi,trẻ trung với mớ dây nhợ gắn lung tung quanh người.
Lại thêm nụ cười cầu tài ra vẻ ma mới triều cống ma cũ của mình.
- Sau bữa ăn tối lúc 6 giờ,ông có thể đi dạo loanh quanh.Tắm rửa lên giường và không được ăn uống gì sau 12 giờ đêm nhé.Mai sớm,sẽ được cạo lông lá và thọt ống chụp và đo tim.
Bỏ xừ rồi.Nghe chữ Đi Dạo thì khoái,nghe Thọt Thọt cái gì vào người và chuyện cạo lông lá ớn quá.Họ làm như mình là heo,bò không bằng ?! Á Đông ta làm gì có lông nhiều mà cạo.
Bộ trái tim mình có vấn đề hay ' Sự Cố'' hay sao mà coi bộ khẩn trương và bị bắt nằm viện thế này ?.
Đời bên ngoài đang vui.Tối nay,cả thành phố lên đèn mừng ngày Lễ Âm Nhạc,cái buổi tối chẩy hội,người người bò ra đường ;đông như kiến và trống kèn khua ầm ĩ ,thế mà mình....
Thôi kệ.Nghĩ quẩn chi cho mệt đầu.Tà tà bò xuống nhà dưới,nhâm nhi cái cà phê,ngơ ngẩn ngắm vài bông hồng biết nói và đọc vài trang báo.Cũng xong với cái cảm giác được và '' bị '' ngừng việc đi nghỉ mát.
.....
- Mời ông cởi hết quần áo và leo lên giường.
- Tôi không quen cởi truồng trước mặt phụ nữ,nhất là trước mặt một người đẹp như cô.
_ Ông thật là nhiều chuyện.Là y tá ở đây,tôi ngó cả trăm,chục đàn ông cởi truồng.
- ..Nhưng trường hợp của tôi khác.
- Khác chỗ nào ?
- Tôi mắc cỡ.Vả lại chỉ có người yêu hoặc vợ tôi mới được thấy tôi 100%
Cô ý tá phì cười,giả vờ quay mặt đi chỗ khác cho tôi tự nhiên phô bày thân thể nõn nà của mình.
Màn cạo lông ở cánh tay và hạ bộ được diễn ra rất tự nhiên với cặp mắt chăm chú của người đẹp.Tôi ngắm đôi mắt đen láy của nàng, còn nàng ngắm vật quý giá của tôi.....Vậy là huề.
....
- Kết quả khá lắm.Tim ông chạy rất tốt.Áp huyết ngon lành.La belle vie ! Còn muốn gì nữa ?
-..Si ,si.Tôi muốn ăn,thưa ngài.Họ bỏ đói tôi từ sáng sớm nay.Bây giờ, hơn 3 giờ chiều rồi.
Viên y sĩ gật gù ,thương hại và ra lệnh bỏ lệnh phong tỏa bao tử.Thế là tôi hí hửng chờ bữa ăn chính với cái tật xấu đói của mình.
Hỡi ôi!.Trời hại người " Lành "".Nói ra thì xấu hổ.Bữa ăn chính là 2 lát bánh bít cuy,ly cà phê và hũ kem.
Mặc tôi nhăn nhó,lèo nhèo,cô y tá quay gót sau khi nói.
- Có biết không ? Ông là người bệnh nhân phá phách,nhỏng nhẻo nhất ở đây.
....
Đó là mới chỉ trong một ngày với một sức khỏe bình thường ( chỉ bị nghi ngờ triệu chứng tim ) .Thử hỏi,nếu bệnh thật ,chác nhiều người sẽ rất khổ với cái nhăn nhó,nhõng nhẽo của tôi.
Không biết có thật thế không ?
đăng sơn.fr