VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 19 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 31.10.2016 23:43:02 (permalink)
...
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Ở Đâu ?
 
____________________________________________________________
 
 
 
 
       Ở đây,  có những buổi sáng khá lạnh và khi trời nhả sương mù thì càng lạnh hơn .
 
       Ở đây, trời đã gần sang đông , khi đổi giờ sang giờ muà đông thì cỡ 6 giờ đã  nhòe nhoẹt bóng tối . Lớp học vừa chấm dứt đúng 10 giờ tối , vẫn còn một nhóm học viên còn ở lại, họ chụm đầu xúm  nhau hí hoáy viết  cái gì đó .
 
   Tôi sắp lại ngay ngắn mớ sách vở, quay lại hỏi họ : - Sao các cô cậu chưa về cho tôi tắt đèn ? Cẩn thận với sương mờ trên đường ....
 
 Những nụ môi trẻ tuổi ấy nở nhè nhẹ  dưới ánh đèn néon .
 
 Cô học viên tóc vàng đến trước mặt tôi với cái phong bì màu trắng khá dầy cộm  :
 
- Thầy cầm  đi - Đây là những gì chúng tôi đã quyên góp để giúp cho   dân của  xứ thầy vừa bị lụt lội .
 
 
 Chưa kịp nói gì thì họ đã quay đi ra bãi đậu xe .
 
 
 Tôi cũng quay đi . Bóng tối của khuôn viên và những cánh cửa lớp học tối lặng thinh mù mờ sau khung kính xe . Đang thấy  sao mà mắt mình cay xè . Họ - Những người da trắng . Sao mà họ nghĩ đến quê hương của tôi  ?
 
 
   Lái xe ở một thứ cảm xúc lạ kỳ , nghĩ đôi điều về những thằng quan lớn đang cùng ngôn ngữ , cùng màu da mà chúng tệ bạc !
 
 
 đăng sơn.fr
( Đôi dòng để cảm ơn những người có lòng ...... )
 
 
 
 
 
 
 
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
dang son 20.11.2016 00:25:49 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 










( c) 2016 dangson.fr Studio .









.....




Viết cho những người không thích Quạnh Hiu .






dangson.fr Studio ( c ) 2016 . Nov



< Ở một lúc nào đó , hẳn người ta sợ sự náo nhiệt và thích yên lặng - cho dẫu là một thoáng chốc .
Và tôi đã gặp những người như thế ở một chặng đời .
Họ có nét đẹp rất riêng của họ .




*


Nàng ngồi trong chiếc taxi , xe chạy ngang bờ sông đang hiu hiu nắng .
Nghe tiếng nàng buồn trong nửa tiếng thở dài đầy tiếc nuối khi nhớ lại bóng hình ấy :


- Mỗi lần đi ngang đây lại nhớ đến ông ấy . ngày ấy, chỗ này là lần đầu tiên đã hẹn hò ... Đẹp quá mà bây giờ thấy buồn gì đâu ....


Quay lại từ băng ghế trước , nhìn nàng - Thấy nàng dịu dàng và đẹp ! Hình như ở một người đàn bà , họ đẹp hơn khi họ tiếc nuối và họ đẹp hơn .

Quay lại và quay đi để không thấy nỗi buồn của nàng ( Nàng " đang " lớn hơn tôi chỉ vài tuổi mà thôi )


Bỗng chốc, muốn gọi ông tài xế ngừng xe lại , dắt nàng xuống đường đi dạo , nếu nàng mỏi chân thì tôi mời nàng ngồi ở một quán nước để dụ nàng kể chuyện tình của nàng ....


Theo tôi biết thì nàng không có nhiều chuyện tình để kể để tôi có thể bịa thêm chuyện để có thể viết quyển tiểu thuyết dày chừng 600 trang giấy . Hình như chuyện tình của nàng chỉ vỏn vẹn chừng 15 trang đánh máy nhưng đẹp !















Kéo nàng rời quán nước để đi bộ dọc theo bờ sông , dắt nàng xuống sát bờ nước có những chiếc lá vàng thu còn lưa thưa nắng , ngồi xuống để đến phiên tôi dịu dàng kể chuyện mình với vài nỗi lặng yên mỗi lần muốn âu yếm với màu sắc ....












..



Biết đâu chừng, tôi sẽ đỡ lấy một chiếc lá vàng thu và dịu dàng kiểu kỳ cục có một không hai :

- Cười đi . Đừng buồn nữa mà . Một là cười tươi như màu nắng còn sót lại trên sông . Hai là tôi nắm lấy bàn tay êm xuôi của chị và tôi kêu chị bằng Em .

Em mềm như lá vàng trên bàn tay tôi . Ơi ! Em !



























đăngsơn.fr


 
 
 
 
dang son 04.12.2016 22:31:58 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 



Y & M
...........................................
Ngày bây giờ, hà tiện thời gian nên họ hay viết tắt
Ngày bây giờ - Làm sao là ngày xưa như chuyện cũ ngày ta 20 ?

      


**
 photo by ds. fr
đăng sơn.fr




.



 
 
 
 
 
dang son 12.12.2016 11:40:51 (permalink)
.
 
 













Chuyện Kể , dễ thương <


Đêm kia đã thức khuya , ít ngủ nên hôm nay lái xe giữa đoạn sương mù , thấy mình đừ đứ như cái rẻ rách và biết mình không còn mạnh mẽ khỏe khoắn như ngày nào 20 .

Ngày 20 ấy không sợ chết vì còn hăng hái cứ tưởng mình có rất nhiều thời gian để sống và hưởng . Bây giờ , thấy teo teo sợ chết khi đâm xe , lật xe xuống hố giữa màn sương đặc quánh !

Sợ cũng phải vì chữ S to đùng là chữ viết tắt từ chữ Sống - Sướng - Sợ .

Sống nham nhở khi mỗi sáng bật mình dậy , thấy mình còn sống - nham nhở hì hì mà sống . Sống với vòng quay của thời gian : Ngày chừng 8 đến 10 tiếng làm việc , ăn uống qua loa , nhào đầu vào những chuyện vật nhau với giấy tờ , quay cuồng với những việc cần làm và như thế , có khi quạu cọ quay ra cắn nhau vài cái cho ra vẻ là mình còn sống .

Sướng là dĩ nhiên phải sướng rồi ( nếu không thì ai ai cũng đâm đầu xuống sông, xuống cống mà chết ứ ! ) Sướng xong thì có lúc thấy sợ , sợ sướng quá đứng tim mà chết . Hoặc khổ quá lại trở trò nổi điên lên .....



Và như thế, tôi ngồi nán lại ở bàn giấy chờ em gọi cho tôi .

Em gọi từ xa .


Ở em , ở tôi là có thể hai chiều hướng .
Có thể lắm chứ vì chúng mình là hai cái ' Tôi ' !

Khi tôi chờ em gọi, tôi để sẵn một kho đạn và chờ .....


Điện thoại reo . Giọng em hiền và vui như dòng nước :

- Anh ! Sao anh nóng tính quá vậy , anh ?

Giữ mình yên lặng để nghe em nói về những cái nóng tính bậy bạ của mình với giọng người nam vui tính của em ....

Và chúng ta diễn đạt với nhau qua những câu chuyện đời .Hãy kể về em , kể về những điều em không thích về tôi khi tôi viết ...


Tôi biết lắng nghe và phân định . Nghe tiếng em cười haha sảng khoái làm tôi vui với em .

Tôi biết là em cười - Phải vậy không khi em có điều ngạc nhiên :

- Cách nói chuyện ngoài đời của anh rất khác khi anh viết . Mà thật : Giọng anh rất trầm .


Còn em . Giọng của em ra sao sau tiếng ho khúc khắc - có lẽ vì khói thuốc ngoài vườn vào lúc 3 giờ chiều ở nơi em ở ? Chúng mình ở cách nhau 9 tiếng thời gian . Cách nhau ở con số 8 tuổi đời !

Vậy là chúng ta có thể hiểu nhau ở đoạn cuối lời đối thoại :

- Nếu có dịp anh sang Cali, em đưa gia đình anh đi ăn .


hahahahah ! Em trai !


Nếu em gặp anh ở bên em ở . Ngồi với nhau , lắng nghe nhau nói khi mắt không rời mắt , hai ta có thể làm nhau sặc rượu , anh không biết uống rượu mạnh nhưng anh có thể cầm cự miễn là không gục xuống bàn .



Có thể em với cái 1 mét 80 nặng 80 ký , em có thể vững như bàn thạch khi nốc cạn chai rượu mạnh vì vui . Tôi cà nhong chừng 1 mét 75 không thể nào cự lại đâu - em !


Biết không ,em ?

Từ lời tâm sự lúc Nam Việt Nam bị đứt phim đứng hình , em đang học đệ thất và sang xứ người , tôi rời giảng đường sau những đắng và đắng . Tôi có cái lý lịch bất ổn của cha ông ! Và thấm nên tôi trở nên bất thường sau khi sang bên này - Cái xứ sở quá xa lạ để học rất nhiều thứ .


Tôi sợ nhất là học và hiểu được ánh mắt của kẻ nào đó ( dân bản xứ ) miệt thị bằng lời nói và ánh mắt bởi vì họ quá thanh bình sau đệ chiến thứ 2 và cơm no bò cỡi . Họ không thể nào hiểu được thân phận của kẻ lưu vong đứng rửa chén ở cái nhà bếp của khách sạn , nhà hàng sang trọng để kiếm tiền nuôi thân và đi học lại ....

Với họ là chuyện nhỏ nhít .


Tôi đã không bao giờ quên chuyện thằng sinh viên 22 tuổi đã trố mắt nhìn ông tây tóc vàng mắt xanh đang làm chức phó giám đốc đứng bên cạnh sau khi tháo cà vạt , sắn tay áo dạy thằng Mít cách rửa chén và cách bỏ chén bát vào máy kiểu made in France và kiểu khách sạn Novotel .

( Thằng nhóc mít tròn hai con mắt ! Ngỡ ngàng )

Ngỡ ngàng là phải vì họ định vị và nhìn cách làm việc khác với bên dân mình : Dân cổ trắng có bằng cắp hoặc là dân làm chủ thì cứ việc chỉ tay năm ngón - Chỉ Huy - .


Khi rời quê hương, đứng ở lằn ranh văn hóa thì mình mở mắt để học . Học thứ gọi là quyền bình đẳng hoặc là nhân quyền, tự do gì gì đó và thu nạp . Nếu nạp không được thì phải nhổ hoặc ói ra cho tiện việc sổ sách !



Như thế , ngày tháng của chúng ta trôi qua .

Lắm lúc tôi xét mình :

- Tại sao viết về những điều khó ưa và không chịu xoá ?


Em trai !


Đừng cần rõ, cần biết tôi là ai và đang làm cái nghề gì ở xứ người . Chuyện không có gì là quan trọng .


Khi viết , có thể tôi viết theo kiểu đau lòng và viết thẳng .


Đơn giản như một ngày chỉ có 24 giờ mà thôi .








đăng sơn.fr

















Partager
 
 
 
 
 
 
 
 
dang son 17.12.2016 11:23:35 (permalink)
.
 
 
 
 
 
*** celebration of life .








dangson.fr


_________________________________________________________________________________
 
 
 
 Bạn báo ngày giờ để về .
 
   Sắp xếp rất nhanh công việc , chạy ra phi trường đón sau mấy cái màn kẹt xe thảm thíết .
   Sau một đoàn người lũ lượt ra cửa đón, chưa kịp nhìn kỹ cái mặt hơi ngâm ngâm và có lẽ gầy đi, thấy bạn chống nạng khập khễnh , thấy bạn cười nhẹ, đưa cho mình xách hộ cái cặp da .
 
- Ủa ! Ủa ! Mày bị cái gì ?
 
-   Tao bị tai nạn khi băng qua khu Nguyễn Huệ , bị con nhóc  xứ mày  ủi vào .
 
 ( Chuyện không có gì là lạ ở cái xứ mà Alain đã đến sau 4 lần - Lần này, hắn ở lại lâu nhất với phái đoàn thiện nguyện của ONG - Vision du Monde - kết hợp với Hội bác sĩ không biên giới -   )
 
   Gần cuối tháng 6 vừa rồi , lên máy bay , nghe hắn phàn nàn : Bên  này, họ lái xe kinh quá ! Băng qua đường có ngày thí mạng cùi !
 
     Đầu tháng 8 , hắn lại đi theo đoàn thiện nguyện qua 3 tháng trời .
 
    Kéo bạn vào ngồi ở cái quán trong phi trường , hỏi hắn cho ra vẻ tò mò :
 
   -   Chuyện ra sao ? Sao mày chẳng báo cáo gì mỗi lần điện thoại về đây ?!
 
 
 Thằng tóc vàng, mắt xanh kể đại khái như chuyện tóm lượt của phim bộ :
 
-   Chuyện ngộ, tao băng qua đường, nó húc tao bằng xe hai bánh . Thấy mình ngã lăn quay, nó nhào xuống khóc lóc như bố nó  đang hấp hối .  Tao hi hí mắt quên cả chuyện máu me khi thấy nó đẹp như một thiên thần khi lột nón cối và cái khẩu trang bịt mũi .  Xe chở mình vào nhà thương và  nó đến thăm mỗi ngày . Mày biết nó làm  nghề gì không ?  Con nhóc 29 tuổi ấy là bác sĩ làm ở  nhà thương . Đúng là duyên số !
 
 
 Từ câu Duyên Số , tôi cướp lời hắn :
 
- Bộ sau đó, mày và nó yêu nhau  ?
 
 
 Thằng bạn giả vờ vác cái nạng dứ lên mặt tôi :
 
- Đoán mò làm gì !  Bỏ cái vẽ chuyện của mày đi . Tao kể sau .
 
 
 Mặt bạn bỗng tư lự :
 
-    Tao đi làm việc với phái đoàn và khám phá ra nhiều chuyện quái đản ! Đáng nổi giận và đáng buồn, cho dù tụi tao đã qua mặt tụi cán bộ ăn chận dân mày .....
 
 
    Nhìn thoáng qua khung cửa kính sau khi rời ánh mắt bạn , thấy buồn và bực mình . Chuyện vẫn thế , chuyện một tầng lớp đè đầu đè cổ dân đen ...
 
  Tôi văng tục < Đm !
 
 
 Thằng bạn nốc xong ngụm cà phê đen như mõm chó , nói thì thầm : Tao hiểu chữ ĐM  tiếng việt của  mày.
 
 
 Và nói bắt chước giọng phát âm đúng kiểu VN . ĐM !

 

 
    đăng sơn.fr
 
< (   À Alain avec tous nos remerciements     )

 
 
 
 

 
 

 
 
 
 





đăng sơn.fr
.


 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2016 12:33:30 bởi dang son >
dang son 22.12.2016 08:30:52 (permalink)
.
 
 
    Đọc & Viết <
 

 
    -                                       dangson.fr
 

 
   Ghé thăm Web của DL .
 
 Đọc được mục viết về Suy Luận thấy hay hay   :
 
 ---  "   
SUY NGẪM   :
 
 
Người Việt chúng ta thường rất tự hào về những đối thoại [mà chúng ta cho là “thông minh”] giữa Trạng Quỳnh và Chúa Trịnh ngày xưa. Nhưng nói một cách công bằng và theo tiêu chuẩn của lí luận logic, thì những trao đổi của Trạng Quỳnh hay tương tự chỉ là những ngụy biện ở trình độ thô sơ nhất. Nhưng có điều đáng buồn là những đối thoại kiểu Trạng Quỳnh, mà trong đó sự hơn thua nhau từng câu nói, bắt bẻ nhau từng chữ, vặn vẹo ý nghĩa của từng câu văn, v.v… lại đi vào sử sách, như thể để làm gương cho thế hệ sau này. Mà làm gương thật. Cho đến ngày nay, có người vẫn còn cho đó là một biểu tượng của sự thâm thúy, thông minh của dân tộc, là phản ánh sự phong phú của ngôn ngữ Việt, và đem ra ứng dụng trong tranh luận.

-----------------
 
 

 Mở thêm vài trang nơi này nơi kia , đọc thêm vài bài thế sự nói về tình hình  có thể xảy ra chiến tranh giữa các xứ khổng lồ khi cái ông đại tư bản thắng phiếu  bầu cử lên ngôi , đọc thêm những nhận định về thảm cảnh trì thoái mậu dịch kinh tế có thể xảy ra để kéo nhau xuống lỗ ...
 
   Suy nghĩ thêm vài phát thấy bi quan và sờ sợ .
 
  ..
 
 Nghĩ gì ?
 Làm gì ?
 
   Cái khó nhất là làm thế nào để khống chế những ý nghĩ tiêu cực có vẻ quá đáng của mình để viết về những kỳ vọng , những điều êm đềm đẹp đẽ hơn .
 
 Nên trầm lòng lại  và viết để ......
 

 
 
 đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
 
 
...


 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2016 08:49:04 bởi dang son >
dang son 22.12.2016 09:02:56 (permalink)
.
 
 
 
 
 ( Tập Cách  NÓI DỐI )
 
 
 ------------------------------------------------------------
 
 
 
 
 



*



























Khi gặp nhau ở lần đầu tiên , người ta nhìn vào mắt , mắt dừng lại ở một khuôn mặt và tạm thời tin vào cái cảm nghĩ đầu tiên của mình như một sự tàm tạm nhận xét ( Chuyện này dễ như chuyện thò tay vào túi để lấy ra một món đồ - không cần nằm trong một kỷ thuật chuyên môn )

Trời cho con người cái cảm giác đánh hơi của linh tính như loài thú .


Kẻ vừa ngồi xuống ghế là mở máy nói ngay, nói liên tu như tràng súng đại liên ở chiến trường ...

Bà ta còn khá trẻ với số tuổi ghi là 46 ở hàng đầu trên hồ sơ . Ở khuôn mặt khả ái này, điều ta nhận được trong tích tắt là ánh mắt nhạy bén , ánh mắt như cái ống kính đắt tiền của hãng Leica , Giọng nói không ngừng của cái ampli Denon và cái loa Cabasse ....
 
    Nghe nhạc và tận hưởng âm thanh là điều hạnh phúc nếu mình mê âm nhạc, mê âm thanh nhưng ...   bà ta  lấy hẹn ghé đây không phải để trầm trồ khen cái không khí nhẹ nhàng yên tĩnh từ những tấm tranh treo trên tường , không phải để khen cái lưng của Pc có hiệu trái Táo thiu đang nằm trước mặt . Bà không phải là con cáo đang dụ ngọt con chim  phải nhả miếng phó mát trong ngụ ngôn của La Fontaine .
 
 
- Này ! Xin bà ngừng nói, có được không ?
 
- Ơ ! Ơ .... , tôi trả tiền khám thì phải để cho tôi nói chứ !?
 
 ( Con mụ hành nghề nhà văn này là vua nói , vua cãi cọ ..... Mụ ra 3 đầu sách  để nói về tình dục và phương cách yêu nhiều người trong vòng một lúc ... Mụ ... )
 
 
  Bà nhà  văn nghe nhắc đến 3 tác phẩm để đời, có vẻ hểnh mũi :
 
- Vậy là ông đã đọc tôi ?  Ông nghĩ gì , ông ?
 
- Tôi nghĩ là bà nói dối rất tài tình .
   Bờ môi mím lại , khuôn mặt nghiêng về phía tay phải , ngón cái của tay mặt áp vào ngón tay cái kia cho biết  là nàng nhà văn đang tìm cách cãi lý .
 
 Cãi làm gì cho mệt . Bà đến đây  vì đang bị xáo động trong cuộc tình  đien đảo mới nhất khi muốn tìm cảm hứng để ra đầu sách thứ 4  <
 
   Chuyện ra như ban ngày , ban mặt :  Lão chủ lụ khụ nhà xuất bản đang dọa bà (  lão là người tình của bà ) :  Nếu trong vòng 3 tháng , em chưa viết xong thì tình ta đứt , dạo này thị trường sách ế quá !
 
 Gã thương gia hay bao bà lúc nhà  hàng , lúc du lịch cũng dọa bỏ đi nếu bà không viết để cho nhân vật là gã đóng vai chính - Gã muốn được chữ ' bất tử ' ở nền văn học .
 
Thằng nhãi 29 tuổi đang tập viết tiểu thuyết tình ái kiểu Grey và 55 bóng râm cũng đòi bỏ đi ...
 
   Kết quả :  - Bà đang khủng hoảng vì sợ . Và khi  sợ thì chữ nghĩa cạn cùng và đói . Phải vậy không , nhà văn ?
 
 
 Cái loa đẹp cúi xuống nhìn 10 đầu ngón tay đã ngày ngày ba xạo ngồi viết .
 
 Viết để làm gì chứ ?
 
 
 
-
 
    Khi bà mặc cái áo choàng màu đỏ chói, bắt tay rời phòng , tôi thấy tôi kiệt sức .
 
 Gần hết năm 2016 rồi đó , tôi phải nghĩ đến vài điều vui chứ !
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 
 
 
 

 
 
 
 
 
 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

 
 
 










 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2016 09:57:19 bởi dang son >
dang son 29.12.2016 03:09:42 (permalink)
.
 
 
 
 



Bồ Câu từ Paris < Diều Hâu Cali .










 Tôi tưởng bở mình  là con chim bồ câu chim chíp  .Té ra tôi bị lầm . Bồ câu đáp máy bay 3 lần ghé Cali .


Từ cái ngày SG bị đứt phim bộ kiểu Kim Dung, tôi đâm ra tưng tửng ghét xứ USA ! Tại sao GHÉT  và ghét thì tại sao bay qua đó ?

 Bởi vì ...


 Bởi vì đứa con gái  18 tuổi đã trốn ở lại sau nhiều mưu chước ! No tìm  mọi cách để Ở Lại ở giờ phút sau cùng khi  chúng tôi ra phi trường ở Los .

 Cali có khu Phước Lộc Thọ khang trang và quá đẹp ! Tất cả đều mới lạ với bé con . Con ơi !

 Con bé nhìn thấy tương lai quá huy hoàng khi cả gia đình bên ấy khoa bảng áo mão và bé mơ như thế sau khi đi với cha mẹ  ở nhiều tiểu bang . Mắt bé  rực lên lắm điều  mộng ước . Ừ bé con yêu ơi !



 Và bé ở lại . Mẹ bé èo uột khóc hết nước mắt,  cha bé dìu mẹ lên máy bay . Khi  chưa kịp cất cánh thì thấy bé chạy ào vào ghế mẹ cha,   bé khóc : - Ba mẹ về trước đi,  con về sau .


 Cha ứa mắt, nhìn con gái yêu :


- Chẳng có con chó nào bất ngờ bỏ chủ đâu ,con  gái !


 Cha biết là cha đã quá lời ! Con gái yêu không phải  là chó con đâu nà, con ơi !


   Và con ở lại . 6 tháng sau, cha nghe con gọi xin về vì quá nhớ gia đình  và biết là mẹ héo hon !

 Không là KHÔNG  , con . phải ở lại học cho đến ngày ra trường .


 Khi con học xong, cha mẹ o bế nhau qua thăm con . Con bảnh há con  yêu . Con biểu diễn quyền lực khi rời xe ra khỏi parking sổ tiếng Mỹ như Mỹ con ,  con lớn tiếng phone  để la mắng nhân viên !

 Cha mẹ thấy ớn  !


 Cha  không vui đâu . Con !



  3 năm sau đó , thằng anh họ của con  yêu  ghé  nhà quê Pháp thăm cha mẹ .  Giữa đếm sau 10 chai bia cạnh hồ bơi, nó khóc khi gục mặt xuống bà kể lể chuyện ngộ nhu ma quái thần thoại :


-   Chú biết không, để  được ở lại, con gái anh đã nói với gia đình là chú đã nhìn nó trong phòng tắm .



 Tôi gục xuống . Không uống gì mà say ! Thế ư ? Và tôi đau nặng !

 Té ra mình  là  viên sỏi  lót đường cho con mình đi ư ? ( Không phải người cha nào cũng khốn nạn như thế đâu con yêu ơi ! )



 Bây giờ, con  gái đã hiểu cha rồi . May mà cha còn sống ! Hứ !



 Bây giờ, cha hiểu là tại sao cha  hung hăng khi viết .


 Viết để ....








 đăng sơn.fr






..












 
 
 
 
 
 
dang son 05.01.2017 01:12:24 (permalink)
.

** So Happy .







...
Ngày hôm nay quá lạnh vì có thể mình chưa quen khi trời đang xuống - 5 độ C .

Đáng lẽ phải gr grư để nhún vai, tỉnh bơ :
Có hề chi đâu . Muà đông năm nào đó đã băng đá ở lúc - 14 độ .
Khi mà dòng sông bắt đầu đóng đá .
Khi mà đoàn xe chạy qua những con dốc, những đoạn cầu rất chậm kiểu rùa bò ...
Người ta đi bộ , lạnh cóng .
Người ta thấy thèm ly cà phê Ý Đại Lợi ở cái quán mở cửa sớm .
Có lẽ họ còn thèm nằm lại trong chăn ấm và nướng đến 10 giờ sáng .
Vậy mà, thành phố vẫn chong đèn chờ họ thức dậy , đi làm . 
Có lẽ , họ - Những người thức sớm hiểu và thuộc lòng câu ai nói đó : " Trái đất này thuộc về những kẻ dậy sớm "!



Nếu lẩm cẩm mà thầm đếm thì ta đếm đựợc khoảng 11 người đang đi trên một dốc cầu lạnh cóng bắt ngang hai con phố .
..


Tôi đang đếm sai rồi : Vì 11 -1 là 10 .
10 người bước đi trong giá lạnh . 1 người còn
lại ấy là kẻ lái xe chạy ngang bờ sông là tôi .
Tôi quay chặt kính xe , vặn cây quạt kính xua mảnh sương đang bắt đầu ì èo đóng băng .
Nhạc trong xe đang nhả bài Michèle ở cái thời xưa cũ nào từ Lenorman .
Radio chơi thêm bản Feelings của Morris .

Má ơi . Em ơi! Vợ ơi !

..


Sợ mình nhớ lại vài mảnh thời gian ngày xưa , bấm thật nhanh vào cái nút đổi đài .
Bản tin còn kinh hoàng hơn 2 bản nhạc lúc nãy :

- Toàn tin tức buồn . Chuyện bé gái mới 3 tuổi đã bị hiếp !
- Tin dân bên xứ kia bị bom chạy nạn .
- Tin có thêm ngàn người không đủ tiền mướn nhà, phải ngủ ngoài đường bị chết cóng ...

- Tin ....


Vòng xe trên một đoạn cong, cảm thấy hai bánh trước có vẻ bị trượt khỏi vòng quay . Hoảng hồn, lấy lại thăng bằng, tắt cái radio . Tập trung - Tập trung với màn sương đang làm mưa nhỏ .
Nghĩ thầm : Việc mình chưa làm xong . Lỡ đâm đầu xe xuống bờ sông, có lẽ có nhiều trục trặc cho những người đang đợi mình .
Có lẽ sẽ có 40 % kẻ khác sẽ phủi tay vì rảnh nợ : Thằng cà chớn . Mày biến mất cho chúng tao khỏe thần trí .
...


Hahah và hứ hứ !


Tại sao tôi phải nghĩ đến con số 40 hoặc 50 % phần trăm ấy chứ ?
( Tất cả những con số đều có sự sai biệt và lấy gì để chứng mình độ chênh lệch ? )
Làm rất nhanh một con toán trừ thì dễ như lấy món đồ trong túi : 100 - 50 = ....
( Bằng 51 vì con số 1 thừa lại đã là mình )


.
Mình phản đối đến cùng cực . phản kháng đến hơi thở cuối cùng .
Phản đối như tất cả ai đó đã quay lưng lại với mình khi chưa rời phòng họp .

Kiểu đa số phải thắng cho bằng được thiểu số .



Trong đám đông ấy, mình chỉ cần 2 % quay lại nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông :
- Sao ngươi chống đám đông để làm gì ? Tại sao không ngoan ngoãn gật đầu để đi theo họ ?

Trả lời gọn bâng :
- Vì tôi không phải là con cừu non . Tôi có cái đầu của mình . À há !
( Cái đầu chưa bị đông đạc ở thứ - 5 độ C hoặc - 18 độ ở cái nhà xác ! )
..


Bạn lấy gì để chứng minh là :
Cái xác ấy khi ngừng thở là đã chết hoàn toàn ?

- Lấy gì để tin tất cả vào những nhịp đập trên màn ảnh đã ngừng để kết luận là Chấm Dứt và vĩnh viễn ?

- Và làm cách nào nghĩ lại khi bạn đọc lại bản tin nói về một xác chết đã sống lại sau 48 giờ ?




Và bạn đặt lại vấn đề ?

Vấn đề nằm ở 2 lãnh vực tâm linh và thể xác đang đi vào phần tro và bụi ?
- Ai đã thấy mặt và nói chuyện trực tiếp với ông Giê Su ?
Ai đã thấy mặt và chụp được chân dung của đôi tình nhân mang tên Eva và Adam ?
- Con cháu họ tên gì : Nguyễn - Trần - Lê - Lý .... ?
...



Mãi nghĩ ngợi lẩm cẩm như thế , tôi phạm lỗi mà không cố tình : Sau khi vượt 2 cái đèn đỏ . Bị cảnh sát chận lại, thẩy cho cái giấy phạt và báo là sẽ bị rút 4 điểm trên bằng lái .
...


Tiêu rồi ! Toi mạng rồi .
Nhớ lại là hai tháng trước, đã chạy hơi lố tốc độ, bị rút 2 + 2 điểm . Cái bằng lái chỉ có 12 điểm .
Bây giờ phải làm sao đây . đây, đây đây ... ? - Còn lại vỏn vện 2 điểm nhỏ xíu ...


Bị sợ nên hỏi ông cảnh sát công lộ :
- Ông tha cho em lần này, được không ?
- .....
Ông im lặng ra bộ ngẫm nghĩ làm khó :
- Sao ? Sao tha ?
- Ông nè ! Ông có quyền lực thì ông có cách mà ông ơi . Tôi cần cái bằng lái để đi cày . Ông ơi ! Tha em, tha tôi ...

Chẳng biết cái chi nhập ông, ông gật đầu :

- Ừa - Lần này tôi bỏ qua . Lần sau cẩn thận nhá . Vượt đèn vàng là coi như là đèn đỏ nhá ông !



Mừng rơn . Thiếu điều muốn nhảy cỡn để ôm lấy ông và chùn chụt .
So happy ! Ông ơi ! Em yêu ông quá ông nhà nước ơi .


Chào từ giã ông Phú lít, leo lên xe, đề máy, miệng huýt sáo nho nhỏ bài So Happy to see You .
Đến chỗ làm, thấy mình mặt mày tươi rói, có vài người thắc mắc nho nhỏ :
- Sao ? Sao ? Mới trúng số há ông ?



Ừ mà .
Xem xém .

..
Xém trúng lớn và đổ nợ .
Đời này hơi buồn nên vài khi mình trúng mánh .
Má ơi . So happy . So .... So .....biến thành chữ Sợ của Việt Ngữ .




Hihihi .




đăng sơn.fr









 
 
 
 
 
 
dang son 05.01.2017 01:16:02 (permalink)
.
 
 
 
 
 


Đông Đặc



.






" Hứa với ai chuyện gì thì ráng mà giữ lời hứa . Dẫu là không phải Dễ Dàng .


Thí dụ như một ai đó ghét mình thì hứa là sẽ muôn đời oán ghét mình . Mình làm sao để họ PHẢI quý mến mình ? và vì lẽ gì mà phải thay đổi ý nghĩ của họ về mình ?

Ai nấy cũng có hàng chục, hàng trăm lý do riêng để ghét một kẻ nào đó .

Tỷ dụ :


- Ngươi là kẻ hạ cấp , thất học nên ta không thích ngươi vì ta học cao .

- Ngươi là kẻ đầu đường xó chợ nên ....


- Ngươi chỉ là hạng thô tục nên ta khinh ngươi .



Và ---- Đủ thứ và ....

1 - Đọc xong như thế nên tôi phải biến dạng thành quan lớn và rất ngạo mạn khi xưng tội : Bản thân tôi chỉ là một kẻ vô học vì thời cuộc, cha tôi làm nghề cày ruộng , đã không biết viết biết đọc ngoài 3 chữ ABC . Mẹ tôi là con gái , vì nghèo nên phải đi ở đợ cho cái nhà phú hộ đầu đình . Và thảm cảnh bắt đầu :


* Tôi cố gắng học để thoát khỏi cái cảnh nghèo hèn . Tôi phải học thêm chữ ABC đến Z để hơn cha mẹ mình vì câu : Con hơn cha là nhà có ....

Và từ đó , tôi vuơn lên như đám bèo bậu từ cái ao ruộng vuờn của cha mẹ mình " .


( Khi bạn đọc xong những dòng này, bạn có thể nghĩ là những dòng xưng tội từ tôi đến bạn . Sai rồi . Vì tôi để cho bạn chừng 20 giây để đoán )



2-


Nguời đàn ông rất to lớn , cỡ 1 mét 85 chúc tết với nụ cười khi gặp tôi ở ngoài chợ , hàng bán phó mát . Ông ta đã là người cảnh sát xếp chỗ cho bạn hàng và đã về hưu từ 5 năm nay .

Trò chuyện khoảng chừng vài phút rồi ai đi đường của mình .

Chừng 15 phút sau , lại gặp ông đang kéo cái xe đẩy , trong giỏ quạnh hiu ( Hình như ông ra chợ chỉ để gặp bạn hàng sau bao năm làm việc ... ! )

- Sao chưa về nhà cho ấm , ông ?

Ông trả lời thấy kỳ kỳ :

- Tại vì ở nhà một mình, trống vắng quá !

- Sao ?


- Vợ tôi vừa mất tháng trước rồi .


Ông bật khóc . Trời ơi ! Lâu quá , không gặp ông , nên tôi không biết !


Giòng lệ của người đàn ông chảy trên gò má và dáng thảm não .


Ôm chầm lấy ông . Hai bàn tay vỗ nhè nhẹ trên bờ vai ấy . Chẳng biết nói gì hơn .



3.

Về nhà ,cởi giầy .
Nói với vợ trong nhà bếp khi kể chuyện ấy cho vợ nghe .


Vợ nói khi cắt thịt :


- Thấy không ? Cái gì mất đi thì mới thấy quý .






Ừ - Em !





đăng sơn.fr







----




 
 
dang son 27.01.2017 03:19:17 (permalink)
.
 
 
ẤM ÁP. .










-----------------------------------------------


' Một buổi tối êm đềm, với rượu vang dìu dịu và ánh nến ấm áp... '
Đó là một câu viết ở bài về Norah Jones từ một người trẻ viết về âm nhạc .

Đọc ở đây ở đó , để được êm đềm khi thấy mình đang thèm viết - Viết về vài điều êm đềm , nghĩ mình nên copy lại câu viết như sau :
'' Một buổi tối êm đềm, với rượu vang dìu dịu và ánh nến ấm áp trong tiếng nhạc "
Viết trong lúc để máy chạy rỉ rả những bản nhạc êm êm cũng là một cái thú .
Viết từ những ngón tay nhả chữ như mưa rơi trên phím đàn . Viết như thì thầm tâm tình khi cùng người bạn hợp tính, hợp tình kéo nhau vào quán cà phê . Chỉ cần quán đừng quá đông người quá và họ đừng mở nhạc loại rock . Đời sống này đã có quá nhiều tiếng động , khi ta ngồi bên nhau, có lẽ mình cần đôi chốc lặng tĩnh .

Lặng và lắng để tôi có thể lắng nghe và hiểu những câu chuyện bạn đang kể .
Bạn kể đi , cho dẫu là chuyện buồn rất buồn hoặc là vài mẫu chuyện vui hóm hỉnh để chúng ta có thể san sẻ cùng nhau .
Ở bạn từ vài câu chuyện , tôi luôn yêu thích một khoảng lặng khi bạn dò ý tôi :- Sao , ông nghĩ sao về cái chuyện ông sư hổ mang ấy . Họ sẽ làm rùm beng sau ngày tết ta này ...?
Phải thú thật là tôi rất ' rùa ' khi cần suy nghĩ và tùy trường hợp .


Tùy !
Có gì mà quá ngạc nhiên với bao chuyện đời đã xảy ra như thế : Ông rũ áo thoát đời phàm tục nhưng đến một ngày tâm không thể tịnh nên cần chất rung động .
Khi ăn chay quá đáng thì con người cũng thấy thèm thịt . Nếm vị thịt cá có tiêu hành ớt xong thì sẽ thèm nữa .
Thèm một cái bóng tối thoang thoảng mùi nhang ngoài chánh điện , ông kéo bà ni cô vào phòng và tụng niệm .
Nàng ỉ ôi :
- Thầy ! Thầy ! Anh ! Anh ! Đừng mà anh . Lỡ họ biết . Lỡ .....
Thầy toày hoày , thầy hôn lên vai nàng :
- Anh không phải là Phật . Anh là người phàm mà thôi . Em cũng là kẻ phàm .
Hai kẻ phàm quấn vào nhau .Xong chuyện !


Bạn nghe bình luận kiểu viết truyện cải lương . Bạn ngó, chưng hửng :
- Ông có kết án họ không ?
- Mèn !

Nhạc trong quán đang tình tứ với nhịp piano dìu dặt , cà phê và ly bia đang ngon mà sao mình phải biến thành quan tòa để định tội và kết án kẻ này kẻ kia .
Bạn uống đi, nghe nhạc với tôi đi . Kệ họ với họ, ba cái chuyện lùm xùm này tôi đã biết từ lâu . Mỗi lần đi ngang cái chùa có chàng sư ấy, tôi lãng, tôi né . Cách hay nhất là lờ đi để khỏi phải nhăn nhó . Xấu lắm !
Thay vì cau đeo để mất thì giờ của mình , tôi bò về nhà, ngồi vào bàn viết , chế biến một truyện ngắn mang tên là Vòng Tay Thầy Tu .
Ở câu chuyện ấy , tôi lấy nhân vật chính bằng chủ từ TÔI - Kẻ phạm tội và cố gắng bào chữa cho chính mình . Tôi cố hết sức mình để vào cuộc , từ câu kinh kệ ê a mà trong lòng chưa tịnh, từ cái nhìn vào bộ ngực của tín nữ và ngửi thấy mùi huơng tóc nào đó để lòng chợt bâng khuâng không ngờ ....
Gọi thêm cái gì để mình uống, tôi nghĩ là mình nên đổi đề tài . Trời bên ngoài đang nhả sương mù . Mùa đông đang còn dài lắm .

Khi chúng mình từ giã nhau , trên lối đến bãi đậu xe, tôi quay lại thấy ánh đèn chơm chớp sau đít xe bạn với cái vẫy tay : Về nhá . Ngủ ngon !
Cười, ra hiệu gật đầu . Sau đó , đi bộ rất lâu trên một quãng đường khá lạnh , thấy mình nên quay về nhà .
Ngọn đèn đang ấm bên tay phải của bàn viết , tiếng dương cầm nhả bài A comme Amour dìu dặt , đốt thêm ngọn nến có mùi vanille , ngồi trước bàn phím chữ .
Thế là mình có thêm một buổi tối êm đềm để bỏ đi ý nghĩ là sẽ viết bài Vòng Tay Thầy Tu .

Bỏ là phải rồi.
Thà là viết về những chuyện tình bình thường, có lẽ đời sẽ vui hơn .





đăng sơn.fr
<

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2017 03:38:57 bởi dang son >
dang son 27.01.2017 13:13:56 (permalink)
.
 
 
 
 
++ Phiếm LUẬN  
________________________________________________________________________________
 
 
 

Phiếm luận về danh xưng với học vị, học hàm


(  Bài viết của tác giả Trần Hữu Dũng từ Viet-Studies  )


...



Khi mới từ nước ngoài trở về Việt Nam, không ít người có cảm giác lạ lẫm khi đọc báo thấy những trí thức khoa bảng luôn được kèm theo danh hiệu Giáo Sư (GS), Phó Giáo Sư (PGS), Tiến Sĩ (TS), và nhất là khi những danh hiệu này đi kèm nhau: GS TS, PGS TS. [1] Thậm chí, nhiều bạn đã có tiến sĩ, là giáo sư ở nước ngoài, cảm thấy ngượng ngùng, bối rối khi “được” gọi như vậy trên các phương tiện truyển thông đại chúng, không liên hệ gì đến học thuật, ở Việt Nam. Hơi ngượng, khá bối rối, nhưng rồi lại không dám yêu cầu báo chí không gọi là tiến sĩ vì như thế lại e bị hiểu lầm là lập dị, là “kênh kiệu ngược” (reverse snobbery)
Thực ra, so với vô số đại sự của quốc gia thì chuyện danh xưng này quả là “nhỏ như con thỏ”, nhưng nhân dịp Tết nhứt, xin có đôi dòng phiếm luận để giải khuây cho bạn đọc.
 

Bằng tiến sĩ chứng tỏ điều gì và để làm gì? [2]

Ai đã lấy PhD ở Mỹ đều biết rằng bằng cấp này chỉ là một cái vé vào cửa để được phỏng vấn khi đi xin việc ở các đại học, các viện nghiên cứu ở nước ngoài. Thế thôi. Theo nhà kinh tế nổi tiếng Michael Spence (Nobel 2001) thì bằng cấp (do một đại học có uy tín cấp) cốt yếu là một tờ giấy chứng nhận cho những ngườikhông có cách nào khác để chứng tỏ khả năng (trong đó có sự kiên trì) của mình. Spence giải thích: Một người có thực tài, ai nhìn cũng thấy ngay, thì không cần bằng cấp khi đi xin việc! Nói theo thuật ngữ kinh tế: Bằng cấp là một “tín hiệu cho thị trường”.
Tiến sĩ là một bằng cấp tối hậu (terminal degree) của hệ thống giáo dục hiện đại, nhưng nó chỉ là một (trong nhiều) chỉ dấu của trí thức. Và ngay khi là chỉ dấu như thế, nó cũng không là chỉ đấu tột bực. Ở các nước có một nền học thuật lâu đời, bằng tiến sĩ chỉ là một tấm vé để bước chân vào ngưỡng cửa của cộng đồng nghiên cứu và giảng dạy bậc đại học. Nó không phải là “vinh quang” tối hậu của một sự nghiệp học thuật. Uy tín của một nhà nghiên cứu, của một giáo sư tùy thuộc hoàn toàn vào những thành tựu của người ấy sau khi đã có tiến sĩ (Einstein, chẳng hạn, không cần ai gọi mình là GS TS!). Thậm chí, một nhà khoa học xuất chúng, dù không có bằng tiến sĩ vẫn được xã hội nễ trọng hơn những người có tiến sĩ, nếu người ấy có một sự nghiệp học thuật tầm vóc.
Đi đâu cũng tự xưng, hay đòi người khác gọi mình là Giáo Sư Tiến Sĩ (dù là giáo sư tiến sĩ thật, không phải dỏm), không chỉ là làm dáng, phô trương, nhưng còn cho mình một cảm giác (thường) sai lầm về những thành tụu thật sự của bản thân, rằng mình hiện đã đạt đến tột đỉnh của học thuật, và khó tránh khỏi sự tự mãn đầy kiêu căng. Không gì “phản trí thức” hơn phong thái ấy.
 

Tự xưng và gọi nhau là GS TS thì có hại gì?

Nhiều người sẽ bảo, dù các cơ quan truyền thông có tâng bốc các giáo sư tiến sĩ, không bao giờ quên kèm theo học vị học hàm khi viết tên họ, thì có hại gì ai? Sao không xem đó như phản ảnh sự kính trọng “kẻ sĩ” của văn hóa Việt Nam? Vâng, nhìn từ một góc cạnh nhỏ hẹp thì quả việc này là không đáng kể so với những vấn đề trọng đại đất nước. Tuy nhiên, nó có thể liên hệ đến những hiện tượng khác làm suy giảm chất lượng đòi sống của chúng ta. Chẳng hạn như:
Bằng cách tung hô danh xưng GS, PGS, TS... các cơ quan truyền thông vô tình đơn điệu hóa thang trí thức học thuật, và từ đó, đến giá trị xã hội. Bởi, như đã nói, những học hàm, học vị này là chức vụ trong lãnh vực giáo dục, là một chỉ dấu của khả năng nghiên cứu. Chúng không nhất thiết có hàm ý nào về giá trị toàn diện của con người (mà phần chính, hiển nhiên, là đạo đức). Gắn kết học vị học hàm, mà không một đặc điểm nào khác, với danh tính một người là mặc nhiên đưa nó lên vị trí hàng đầu. Nói thẳng ra, theo ý người viết bài này, chính “thói quen” này của giới truyền thông đã giúp duy trì nạn “sính bằng cấp” trong xã hội Việt Nam.
Nạn sính bằng cấp, từ đó, sẽ có hậu quả dễ hiểu đến chất lượng tiến sĩ: Khi mà sự ham muốn bằng cấp không thể được thỏa mãn vì khả năng học tập và nghiên cứu của “đương sự” là “có hạn” thì tất nhiên sẽ sinh ra những tiến sĩ dỏm, những luận văn không đáng được gọi là luận văn. Báo chí đừng gọi họ là tiến sĩ nữa thì chất lượng tiến sĩ sẽ khá lên, vì lúc ấy chỉ những người thật sự có năng lực, có trí tuệ, đam mê nghiên cứu, giảng dạy... mới bỏ công dùi mài kinh sách trong một chương trình tiến sĩ, loại bỏ những “phần tử” “sinh ra không phải để theo đuổi học thuật” (mà trong một xã hội bình thường là hoàn toàn bình thường, không có gì để mặc cảm), chạy chọt lấy "tiến sĩ' chỉ vì hám danh. Gạn lọc những phần tử “không thích hợp” này thì chất lượng tiền sĩ đương nhiên sẽ khá lên!

“Giải pháp”
Báo chí vô tình cũng là tòng phạm trong hiện tượng này. Vì thói quen, hay để “tâng bốc” đương sự, báo chí ít khi quên gọi một giáo sư tiến sĩ là GS/PGS TS. Bởi vậy, tôi nghĩ, các giáo sư tiến sĩ khi được phòng vấn, hãy nói thẳng với phóng viên là không cần để là GS TS trước tên ông/bà.
Song, phải nhìn nhận, đây là một tập quán khó thay đổi. Nếu một cá nhân muốn như thế và yêu cầu người phỏng vấn mình làm như thế thì cũng chưa chắc nhà báo sẽ nghe theo, vì nhà báo cũng muốn được hãnh diện là họ phỏng vấn một vị “giáo sư, tiến sĩ” chứ không phải “thường dân”!

Vậy, có vài đề nghị:
(1) Nếu người ấy có hiện giữ một chức vụ khác (Bộ trưởng, Chủ tịch...) thì chỉ nên dùng những chức vụ hiện tại, không cần phải thêm là GS TS gì cả.
(2) GS, hoặc TS là đủ, không cần gọi cả hai (GS TS). Ở các quốc gia có những danh hiệu này lâu đời, hầu hết giáo sư đều có tiến sĩ, gọi GS TS là thừa. Nên để ý rằng tiến sĩ có thể không là giáo sư (chẳng hạn như những nhà khoa học làm việc trong các viện nghiên cứu)
(3) Chỉ tự xưng là giáo sư hay tiến sĩ trong những hoàn cảnh mà danh hiệu ấy chuyển tải một thông tin có ich cho người đọc/nghe, và nếu người đối thoại không biết thông tin ấy. [3] Theo tôi, chỉ nên gọi giáo sư (hoặc tiến sĩ, không cần cả hai) trong khuôn viên đại học, viện nghiên cứu, hoặc trong các hội nghị, hội thảo khoa hoc.
Tôn vinh những người có đạo đức, thực tâm, thực tài là một điều xã hội nên làm. Nhưng để tôn vinh những người xứng đáng, và với sự trân quý thật lòng, xã hội không nên dừng lại ở danh hiệu tiến sĩ mà phải chịu khó tìm biết xem người ấy có những công trình nghiên cứu, những đóng góp khoa học nào, dạy ở trường nào, bao nhiêu năm... và thể hiện sự nễ trọng (nếu thấy họ xứng đáng) bằng cách nghiêm túc lắng nghe ý kiến của họ, đọc những gì họ viết. Dù rằng việc kiểm chứng ấy sẽ không dễ đối với đa số không quen thuộc với môi trường học thuật (nhưng lắm khi Google vài phút là biết ngay!), song đó cũng là một cách nâng cao kiến thức của mọi người. Một trí thức đích thực sẽ vô cùng cảm kích khi đối thoại với một người quan tâm đến nghiên cứu của mình, được nghe những câu hỏi phản ảnh một sự hiểu biết về công việc và những thành tựu của trí thức ấy. Đó là cách tốt nhất để tôn vinh “tiến sĩ”!
Trần Hữu Dũng
15/12/2016

Đã đăng trên Thời Báo Kinh tế Sài Gòn, Xuân Đinh Dậu (2017)

[1] Nhiều quốc gia khác, như Nga, Đức, cũng có phong tục này, nhưng tôi không biết nhiều về bối cảnh xã hội và truyền thống lịch sử của họ nên chỉ xin nói về trường hợp Việt Nam. Đèn nhà ai nấy sáng!
[2] Xin nói rõ, đây là nói về bằng tiến sĩ “thật”. Dường như vấn nạn tiến sĩ dỏm, tiến sĩ kém chất lượng, cũng rất trầm trọng ở Việt Nam, nhưng đó là một vấn đề khác.
[3] Ví dụ, nếu trên máy bay có một hành khách ngả bệnh, và nếu bạn là bác sĩ, thì bạn có quyền (đúng ra là bổn phận!) hô lớn: Tôi là bác sĩ! Nhưng bạn không cần phô trương học hàm học vị của bạn với người bán cà phê chẳng hạn!


 °°°°°



 Đọc xong , kéo clic xuống phần góp ý :


____ ° 



   **    GSTSKH NHÀ-VĂN ... (KHÁCH VIẾNG THĂM) :

"  Chuyên môn của tôi là "nghiên cứu phát hiện và phòng chống Luận văn Tiến sĩ dỏm". Tôi tốt nghiệp trường Đại học nhân dân Trảng lớn + Cổng trời. Thời gian học tập và nghiên cứu là 8 năm. Tôi có ít nhất là 10 bài báo lưu trữ tại Văn Khố bộ CA (Cờ A). Xin trân trọng có ý kiến:
1. Tác giả bài báo chỉ trích nhiều quá, ít tinh thần xây dựng.
2. Không tạo điều kiện để cho nền học thuật và nghiên cứu nước nhà phát triển.
3. Có thể hiểu là "tính châm biếm" không hàn lâm của tác giả hơi bị nhiều, có thể dẫn tới sự hiểu lầm là ghen tỵ.
Đề nghị với Tòa soạn trình bài viết này lên Bộ Giáo dục và bộ 4T (Tờ Tờ Tờ Tờ) xét duyệt để có biện pháp với tác giả "    .






 
    ...
 
 
Sáng sớm , đang ngồi nhậu lai rai ly cà phê sữa to đùng , mở màn ảnh, đọc bài viết Phiếm Luận thấy quá hay và thú vị vô cùng . Đọc lại 2 lần, để ý đến những từ ngữ rất đơn giản nhưng đầy đủ  ý nghĩa của tác giả bài viết về Học Vị và Danh Xưng :
 
 *    Truyển thông đại chúng
 
*   Học thuật
 
*   Chỉ dấu của trí thức. 
 
*    “ Phản trí thức”  
 
*    Nạn  “ sính bằng cấp ”

*      Giá trị toàn diện của con người (mà phần chính, hiển nhiên, là đạo đức ). 
 
    .
 
 
 
 
  Bây giờ tôi xin lạm bàn về Phiếm Luận :
 
    Các bậc có tri THỨC ngày xưa đã khuyên nhủ  và như lời KHUYẾN CÁO  khi đọc các nguồn thông tin từ báo chí  ( Có lẽ các cụ lấy ý từ một câu nói của dân gian : Nhà báo nói láo ăn tiền ư ? ! ) :  Khi muốn có  riêng cho mình một nhận định từ cùng một vấn đề thì phải đọc các tờ báo viết từ những chính kiến khác nhau để không bị mù quáng tin theo một chiều ...
 
 
     Vậy sao ? Tại sao dân làm báo phải nói láo để bán giấy kiếm cơm ?
 
    Hay tại những tay Chủ Bút theo một khuynh huớng tả  hoặc hữu đã bắt buột những cây bút phải ngã theo chiều gió ?
 
   Đại khái là khi  đọc, khi học hỏi và khi bước ra khỏi cửa trường , tiếp tục học chuyện đời và làm cái việc viết lách là những điều khác nhau . Rất khác .
     Giữa những cái  KHÁC  ấy được gọi là Biên Thùy giữa Trắng và Đen .  Và còn TÙY . 
 
    Ngày ấy ở quê mình, tôi bị và  ' được ' ông bố và là người thầy đầu tiên của mình kéo vào một toà báo  ( Có lẽ cha là người mê chữ , mê báo chí nên cha muốn thằng con học nghề ký giả - ký thiệt ! ? )  Ngó mặt cha là biết ông đang quạu cọ  khi đặt cho thằng con 2 điều kiện .
 
 *   Điều 1 :  Đi tu - Làm linh mục .
 
*   Điều 2 : Học làm ký giả .
 
 Giữa 2 điều kỳ cục ấy , dĩ nhiên là thằng con phải chọn điều thứ 2 và ở lại một tuần ở tòa soạn ,  sáng nào cũng thấy mặt cái thằng cha chủ bút với bộ râu khinh khỉnh . Ông ta hành hạ với cặp mắt dữ dằn :
 
 
 
- Điểm văn ở lớp 12 của mày là bao nhiêu, nhóc ?
 
    -....
 
-....
 
Chưa kịp trả lời thì ông ta phang cho mấy con hỏi kế tiếp mà vì tự ái và xấu hổ nên tôi không tiện kể ra ở đây .  Đành phải cắn răng , chịu đoạ đầy .
 
 Ông chủ bút có vẻ thỏa mãn ra oai . Tuần thứ nhì, chẳng biết báo chí bị kiểm duyệt thế nào trước các phong trào sinh viên, linh mục, sư sải kéo nhau xuống đường  . Ông  gằn giọng :
 
- Nhóc ! Tao muốn mày viết cho tao một bài PHIẾM dưới tên của tao . Tao cho mày  2 ngày để nộp bài và tao kiểm duyệt .
 
 
 
 Hơ !
 
 
 - Thầy muốn em viết về cái GÌ ?
 
 
 - Tao muốn mày viết giữa hai dòng chữ . Mày hiểu Ngữ Thuật ĐỐI CHIẾU là cái gì không , mày ? - Có nghĩa là Viết và LÁCH .
 
 
 
 
 
     ( Tạm hết ở tập 1 )
 
 
 
 
 
 đăng sơn.fr

 
 
    (     
 ( Ghi chú rằng ) :


- Tập 2 kinh khủng hơn tập 1


- Tập thứ 3 thì rất Dỏm - vì tôi sẽ viết theo kiểu HÚC . Và bảo đảm là sẽ lệ rơi ......





đs.fr


 
 

 
 
 
 

.
 
 
 
 
 
 

 
 
 
.
 

 
 

 
...
 

 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2017 16:20:13 bởi dang son >
dang son 28.01.2017 12:42:51 (permalink)
.
 
 

 
 
 
Dors
( Ngủ Đi )
 
 
 
..
Aimez - vous la musique ?
Et vous saviez comment et pourquoi ? Et moi !
J 'ai toujours aimé cette chanson - Dors - avec tant d 'amour pour ma fille qui vit loin de nous .
( Bạn có yêu âm nhạc không ?
Và bạn biết tại sao - Và tôi ư ?
Lúc nào, tôi cũng yêu thích bản nhạc tên Dors - Ngủ đi - với tất cả tình yêu cho đứa con gái đang ở xa chúng tôi .
Bài hát này với lời lẽ rất dịu dàng kể câu chuyện người cha ngồi ở đầu giường ngủ của con , ngắm con ngủ và thì thầm như vỗ về :
--- Con ngủ say đi con . Thiên thần bé bỏng của cha . Cha canh chừng giấc ngủ cho con . Hãy biết rằng, một ngày nào đó nếu con ngã trên đường đời, cha vẫn ở bên cạnh con và cha nắm lấy bàn tay con .
Cám ơn con về tất cả những điều mà con đang du hành bên cạnh cha .
Ngủ ngon đi con yêu . Cha là kẻ canh chừng con . Con ơi ) .
 
 
 
 
 
đăng sơn.fr
( Viết cho con gái yêu quý của cha )
....

 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2017 12:48:17 bởi dang son >
dang son 28.01.2017 21:41:05 (permalink)
....
 
 
 
 
 
 
 
 
 
.
dang son 28.01.2017 22:30:05 (permalink)
.
 
 
 
...Chuyện Tào Lao .... ds.fr



























..


 29 tết  / Điện thoại reo - Ring Ring .


- Nè ! Nhà anh chị có ai bên Việt Nam không ?  - tin NÓNG : Họ sắp đổi tiền rồi á !


 Nàng quýnh lên như  lửa đốt đít, gọi inh ỏi chàng.  Chàng là tôi - Nàng khẩn trương báo cáo là thằng em nhạc sĩ nói là như thế . Và nàng khẩn trương kiểu NGHIÊM TÚC . Nàng làm như sắp tận thế rồi làm chàng hãi quá đáng , chàng đành hỏi giọng ỉu xìu :

- Bộ em đút vào nhà băng mấy chục tỷ bên đó há cưng ?

-  Hăm ! Hông có . Mấy bạn đại gia của em thì có , em và anh trên răng dưới dép  á !

- Hahah  ..... ?


   Nàng liên tục gọi điện báo cáo cho mấy con mụ bạn đại gia bên này, nàng hù thêm với mắm muối và nàng tám  8888888 ....

 Ngồi ở bàn ăn, nghe rõ ràng mụ bạn đại gia có  cái nhà to như cái đình ở bển, mụ nói là xem ở Fb thấy bạn bè tải  hình mấy cái thùng tải tiền in từ Trung Quốc qua VN để  sửa soạn đổi tiền .



 Trời ơi ! Lại khẩn trương với tin nóng !


 Nàng cảm thấy lo lắng cho ông anh đại gia vừa ly dị vị khi về hưu lấy cô mẹ mình người miền Tây  vừa mua căn lầu 4 tầng cỡ 22 tỷ . Nàng suýt soa như khỉ ăn mắm tôm  ! Ơi Trời ơi! Đảng ơi !


 Chàng  sợ nàng nghe tin vịt nên mò vào net  . Mở tất cả những trang Webs loại phản động . Chẳng thấy ai nói năng và đăng tin gì sất !



 Đúng là chuyện tào lao . Nói cho nàng nghe như thế . Hai con mắt đẹp của hắn tròn quay :

- Ủa !   Ủa , anh không tin há ?


- Tin chứ sao không , cưng !
  Anh tin  tất cả điều mà em thông báo . Anh tin như thần dân tin vào những lời hứa của thượng đế nhưng hãy để dùng thì giờ để  kiểm chứng cái đã .




 Anh tin vào chuyện Mafia thế lực tư bản đỏ kiểu mới . Tin   chừng 21 % vào những   lời diễn văn ở đây ở đó . Tin ở những phong trào dân chủ ( Dân làm  CHỦ và đòi câu : We Want to Know )





 Chúng ta cần kiểm chứng .



 Những chuyện tào lao nào cũng cần phải có thời gian để ỨNG NGHIỆM .







 đăng sơn.fr






 
 
 
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 17 của 19 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 283 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9