VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 19 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 14.07.2011 12:57:10 (permalink)


.... Xin cám ơn anh Đào Nam Hoà đã ghé thăm.
Chúc anh luôn vui,khoẻ.

Tình thân.

Nđs.


............
#16
    dang son 14.07.2011 13:00:01 (permalink)




    NHÌN LẠI ….







    Chiều xẫm tối.Hai thằng khùng gọi cho nhau.
    - Eh ! Mày hết khách, đóng cửa chưa ?
    - Rồi.Còn mày ?
    - Đang tắt máy, đến đèo tao đi ăn cái gì đi.Tao có chuyện cần mày.

    Đến thì đến.
    Alain ngồi thừ người trên ghế bọc da,vẻ phờ phạc.
    - Tao đang chán đời.Mày biết cái tiệm nào ngon chở tao đi.Tối nay tao cần say.

    Hắn khoác áo veste,thẩy cho tôi chùm chìa khóa cửa,móc túi lấy thuốc lá mồi lửa rồi leo lên xe.Tôi rời parking, ấn tay vào Cd,lẳng lặng lái xe.Bạn đang mệt mỏi,nói chuyện với nó còn mệt hơn.Rảnh tai thì nghe nhạc hạ hỏa !

    Xe chạy gần đến nhà hàng ăn bên kia cầu.Alain lên tiếng :
    - Ê mày ! Tắt dùm tao cái đĩa lè nhè,lúc nào mày cũng nghe Françis Cabrel khi lái xe.Chán mớ đời !

    Tôi chiều ý bạn.nhà hàng tối nay vắng ngắt.Người nhạc sĩ đang chơi piano thấy cũng có bộ vó chán chường như thằng bạn tôi.

    Chọn cái bàn sát cửa kính nhìn ra khoảng tối của công viên,Alain gọi rượu khai vị,hỏi :
    - Bệnh nhân của mày ra sao ? Có ca nào đặc biệt không ?
    - Họ không có bệnh.Chỉ do tưởng tượng mà thôi.
    - Tao biết.tao chuyển mấy cái ca thường thường qua mày một nửa.

    Khoảng yên lặng lại bao trùm hai đứa bạn.Tôi im lặng để nghĩ đến sự ‘’ ân oán ‘’ giữa hắn và tôi.Bao lần khốn đốn,bạn cũng ra tay nghĩa hiệp. Được như ngày hôm nay cũng nhờ hắn thôi thúc sách đèn và trợ giúp về một khoảng nợ khá to !

    Món salade maison được dọn ra với chai rượu dã khui sẵn.Alain rót rượu vào hai ly và nhìn tôi với cặp mắt màu xanh nước biển .

    Tôi đủ sức để hiểu hắn đang nghĩ gì và muốn nói gì,tôi nói trước :
    - Tao biết ơn mày. Đừng lải nhải ba cái chuyện phòng mạch nữa.Nhức đầu đủ rồi.Kể về mày và con vợ mày vừa cắt gân tay hôm nọ….

    Alain buồn rũ rượi :
    - Mụ ta còn nằm bệnh viện.Chán lắm ! Tờ ly dị đang sửa soạn ký.Chẳng biết mụ ấy có ký nổi không ?

    Đàn dương cầm đang chơi bản Nuit – Đêm- và bản CHIA NHAU của Jean Jacques Goldman ;tôi nhớ man mán lời bài hát :

    … Khi lìa nhau,ta chia nhau đủ thứ
    Quyển sách cũ,cho em những trang giấy,tôi giữ lại cái bìa
    Cái hồ cá ? Em giữ hồ cá – tôi giữ con cá
    Cái bàn có 4 cái ghế,tùy em chọn
    Cái gì cũng chia nhau sòng phẳng
    Chỉ có tình tôi đã trao cho em,tôi sẽ không đòi
    Em cứ giữ làm kỷ niệm lúc xa nhau ……..

    Alain nhỏm người văng tục :
    - Mẹ kiếp ! Mình đang buồn mà nghe bài này còn buồn hơn. Tao đâm ra ghét mấy thằng đặt lời bài hát.Sư nhà nó !

    Tôi nghe hết bản nhạc,bảo nó :
    - Tao thấy mày bất bình thường !
    - Mày chữa bệnh thất tình được không ?
    - ….
    - Trả lời cho tao biết.Bây giờ tao phải làm sao ?

    Tôi nhâm nhi ly rượu ngon. Đang ngon tự nhiên thấy chua lè, đắng ngét !
    - Ăn đi.Cứ làm sao,làm sao, đến đâu hay đến đó….

    Alain cụng ly và dọa :
    - Nếu mày không giúp tao,tao tăng tiền mướn phòng mạch của mày. Đói ngay con ạ !
    Tôi giả vờ sợ sệt vì biết ý nghĩ của bạn thân :
    - Thế à ? Tao giúp gì được cho mày ? Không lẽ tao khênh con vợ mày về nhà tao ?
    - Mày thử làm ngược lại đi.Hiểu không ?
    - Mày đúng là thằng Bs tâm lý ỡm ờ,khênh mày về nhà,mày chim vợ tao à ?

    Alain chồm người nổi dóa :
    - Tao rất ân hận vì có một thằng bạn ngu đần như mày !
    Tôi nổi cọc :
    - Đồ tưng tưng ! Ăn đĩa thịt bò của mày đi và ngậm cái mỏ lại.

    Hắn nghe lời,ngậm miệng để tôi vừa ăn vừa suy nghĩ……Năm vừa qua xui quá ! Đã có bao nhiêu thằng bạn lăn quay ngỏm củ đọi,nhìn cái thằng đang ngồi trước mặt,tôi đâm ra sợ có điều gì chẳng lành xảy đến.Cái nghề này khá nhức đầu,không khéo lại ‘’ lãnh đạn ‘’ vì ép phê ngược như chơi !

    - Ê mày.Uống vừa vừa thôi
    - Đừng lo.Mày lái xe chứ tao hết biết lái rồi.

    Hình như khi đói thì người ta dễ cạu cọ,chán đời,cái bụng đã no thì cảnh tính đổi khác. Điều này suy xét theo đúng trường hợp của Alain.

    Hắn vui vẻ trở lại :
    - Không có mày chắc tao cũng theo bệnh nhân vào nhà thương điên.
    - Ừ. Thì mày cũng đang sắp điên đấy thôi .
    - Thằng khốn nạn ! Mai rảnh,nhờ mày chạy vào thăm mụ ấy dùm tao xem sao.Húc cho mụ ấy vài phát cho mụ tỉnh….
    - Mày còn yêu nó không ?
    Alain ngần ngừ :
    - Hình như….còn chút chút..

    Tôi phá ra cười.Ly rượu thấy ngon hơn lúc nãy.
    - Hình như cái bằng Psy của mày là bằng giả con ạ ! Trong khoa tâm lý học ,họ không thích dùng chữ Hình Như để phân tâm…

    Ngà ngà say,Alain cười cười gọi tính tiền.hắn vịn vai tôi lảo đảo ra cửa,quên cả cái áo veste.Tôi đẩy bạn vào lòng xe,chở về nhà mình.

    Hai thằng khùng im thin thít trên đoạn đường mù hơi lạnh.
    Tôi rón rén mở cửa nhà.Lúc lỡ làm vài ly,tôi đâm ra có bệnh sợ vợ !

    Thôi sợ gì cứ sợ ! Ngủ cái đã,mai trả nợ sau. Ấn cái Cd vào máy,tôi nghe lại bài Samedi soir sur la terre và ngủ vùi bên cạnh bạn.


    đăng sơn.fr
    #17
      dang son 15.07.2011 14:59:40 (permalink)





      ĐỘ CHỪNG 20% !




      1.


      Chú định bụng chọn bộ veston màu đỏ chóe và cái cà vạt màu kem nhạt đi chung với chemise trắng cho ra vẻ cải lương,hồ quảng để vui vẻ dạo phố và sẽ hưởng thụ tối đa trong 3 ngày nghỉ lễ...

      Nghĩ đi,nghĩ lại,chú tụt quần áo,mặc lại cái quần jean cũ mèm sờn đầu gối sau hai tuần không bỏ giặt.Jean xanh lạt mặc với cái chemise kẻ ca rô xám đục kiểu cao bồi chăn bò thì đúng là con nhà lao động chân chính ! Khiếp ! Bụi thử một hôm xem sao ? Chú liếc vào gương ảo,thấy mặt mình bơ phờ với bộ râu lởm chởm sau 5 ngày chưa cạo.Tóc chú ngắn,dựng lên như cái bàn chải sắt.Cứ thế chú xỏ đôi giầy vải made in Vietnam phóng ra cổng.


      Hôm nay là thứ hai,ngày nghỉ đầu tiên của chú,chú thấy mình sảng khoái trên đường dẫn ra xa lộ ngập xe,con đường thẳng bon bon dẫn chú đến một cửa hàng bán máy móc điện tử ở khu thương mại.

      Cái cửa hàng lớn khoảng 2000 thước vuông nằm ở một địa điểm khang trang đông đúc.Cửa hàng đã được khai trương đã hơn 15 năm nay tên là Boulanger ( theo nghĩa : Người Làm Bánh Mì của tiếng mít mình ! ).Chú là một " thân chủ " trung thành,tận tụy vì cái tội mê máy móc...
      Nói đam mê thì cũng không đúng cho lắm vì đây cũng là một trong những cách thức '' ăn chơi " kiếm sống của chú.Vừa tấp xe vào bãi đậu đã thấy 3 anh chàng bán hàng chạy về với mấy cái túi đồ ăn tay cầm.

      Chú tròn mắt hỏi họ :

      - Đã đến giờ nghỉ và giờ ăn trưa rồi ư ?
      - Ông đến muộn để mua cái gì cho ra hồn ?!

      - Tôi định bụng nghe thử cặp loa Cabasse và rinh về nhà...

      Một trong ba người đàn ông trẻ trả lời :
      - Ông quay lại khoảng ba giờ,chúng tôi đang nghỉ trưa,giờ này vắng khách và ế

      Chú không hài lòng,nhất định ghé gian hàng bán Hifi,Stéréo,Home Cinéma....

      Ôi thôi ! Cảnh chiến địa dây nhợ hoang tàn như một cái chuồng heo,màn ảnh vidéo projecteur chiếu mờ toèn toẹt trên màn ảnh nhăn nhúm.Mấy cái amplis,platine CD,DVD, Blue ray bắt đầu đóng bụi vì thiếu săn sóc.Thêm cái bản nhạc lè nhè tên Without You của Marỉa Carey đang rỉ rả từ cặp loa sút dây cắm....Đèn đuốc trang hoàng quảng cáo thì cái bật,cái đứt bóng....

      Chú tự tiện bấm máy,đặt cái đĩa Cd rock soft của Bằng Kiều và Trần Thu Hà hát.Gã nhân viên vừa nhai ngồm ngoàm vừa nhăn mặt mắng :
      - Đây không phải là nhà riêng của ông.Đừng tự tiện.Ông đến đây đã nhiều lần.Lần nào cũng vọc máy móc và chẳng mua cái gì...

      Gã khác,gầy như con tép chen vào,nói :

      - Tôi nhớ rõ lần nào ông cũng bảo sẽ gửi khách hoặc giới thiệu khách đến với chúng tôi.Chẳng thấy ma nào !.

      Chú làm mặt tỉnh queo và cứ lì ra ngồi rung đùi nghe nhạc và thử loa.Lũ bán hàng lắc đầu,bỉu môi kéo nhau di ăn trưa ở một cái phòng dành cho nhân viên....Khách lai vãng chỉ đếm được trên đầu một bàn tay,chú thấy lo ngại và nổi da
      gà ớn lạnh.

      Chừng hai tiếng đồng hồ sau,lũ bán hàng gồm 5 tên trở lại,họ vây quanh " khách "
      - Nào ! Này : Ông quyết định thế nào ? Mua hay không mua ? Đừng làm mất thì giờ của ông và của chúng tôi.

      Chú nài nỉ : Tôi yêu nhạc quá ! Mà túi tiền thì có hạn.Có thể nào cho tôi rảnh rang nghe thêm một tí nữa trước khi móc hồ bao ?

      Câu trả lời đồng loạt là KHÔNG !

      Bọn, bán hàng cười khúc khích khi nhìn chú từ đầu đến chân.Chúng khinh rẻ cũng phải vi cách thức chú ăn bận quá rẻ tiền và bê bối ...

      Chú buồn bã rời phòng show room,lướt đến cuối dãy bày bán TV,tủ lạnh,máy giặt v...vvv...chú bước lên từng bậc thang để gõ cửa văn phòng Giám Đốc.

      Chẳng thấy con ma Directeur hoặc vị phụ tá nào ra mở cửa.Mùi thuốc lá nồng nực rất khó chịu dù có cái bảng No Smoking !
      Ông Giám Đốc đã bỏ văn phòng chính và đang hý hoáy gõ máy để chat Net khi phì phèo ở căn phòng kế bên được ngăn bằng tấm kính dầy. Ông quay lại.Điếu thuốc vắt vẻo trên môi với cái hất hàm.Gắt :

      - Ông là ai ? Muốn gì ?
      - Dạ,tôi là khách muốn mua máy hát và một cặp loa.
      - Ở đây không phải là show room và là quày bán hàng.Ông xuống tầng dưới kia,có 6 nhân viên sẽ giúp ông.Đi ngay dùm,tôi đang làm việc.

      Chú sừng sộ,kiểu yếu xìu :
      - Ông nhân danh cái gì để đuổi khách như thế ?!

      - Nhân danh Xếp lớn và là giám đốc được không ? Nhìn ông kìa,ông là ai và làm cái gì ở đây ? Chúng tôi không được tiếp người ăn mặc bê bối trong cửa hàng sang trọng này.

      Chú giả vờ xụ mặt trong 5 giây và nổi cáu,móc téléphone gọi cho thằng bạn bác sĩ khùng tên Alain d'Alson ,nó có hơn 20% cổ phần tại đây :

      - Tao muốn mày can thiệp với thằng giám đốc khùng này.Nó đang dở chứng bắt nạt tao.


      Trong vòng 2 giây,chuông điện thoại reo trở lại.Thằng nhóc GĐ chụp máy,vâng dạ liên tục.Chẳng biết đầu dây bên kia nói cái gì mà thằng nhóc 36 tuổi quay lại nhìn chú với sự khẩn khoản :

      - Xin ông làm ơn bỏ lỗi cho tôi.Tại tôi không biết ông ....Tôi...

      Chú nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế bọc da của GĐ.Hỏi xin giám đốc một điếu thuốc,châm lửa.Chú gõ phím gọi Microsoft works và viết :
      '' Je souhaite que vous me parliez avec un autre ton. Et je voudrais discuter avec vos 6 "" vendeurs"" ! ''


      Hắn nhíu mày đọc xong,vồn vã :

      - Oui ! Oui ! Chef. Tout de suite .

      Hắn dậm chân,mở máy nói để gọi lũ bán hàng.
      Chú dịu cơn giận,đổi giọng rất nồng nàn :
      - Thôi khỏi . Trong số 6 thằng bán hàng,thằng nào giỏi nhất và " gấu '' nhất ?

      Hắn trả lời :
      - Thằng tong teo tên là Killy Claude và thằng mập mạp tên Jean Cazenave.
      - Ừ. Gọi họ lên gặp thẳng ông thì tiện hơn cho tôi.

      Chú rón rén ra khỏi phòng,tạm vắng mặt để họ nói chuyện nhỏ to với nhau.

      Chuyện gì cũng phải xong.Độ 15 phút sau,hai thằng Claude và Jean tiu nghỉu đi ra.Chúng nhìn thẳng chú bằng những con mắt hậm hực.

      Thằng oắt con mang lon chức GĐ cũng hậm hực.Giọng nó chua và xẳng lè :

      - Này ông ! Ông chẳng là cái quái gì ở đây cả.Ông Bác sĩ Alain có 20 phần trăm cổ phần cộng với 3 người khác.Ông có bao nhiêu phần trăm ở cửa hàng này mà lớn lối ?! Tôi sẽ từ chức,xin nghỉ việc nếu phải mất đi hai nhân viên giỏi.Rồi cái hãng này cũng phải đóng gian hàng Hivi,Vidéo mà thôi....


      Chú xin thêm điếu thuốc lá và nhâm nhi ly cà phê đắng nghét cho hạ hỏa :

      - 80 % kia đã nhất trí để đuổi người.20% còn lại cũng nhất trí và đồng ý.Vậy là xong .Miễn bàn.

      Hắn sửng sốt :
      - Ông nói cái gì ? Tôi không hiểu !


      Chú lẳng lặng móc cặp táp,thẩy cho thằng nhóc xem cái giấy có 20 % của mình.Bắt tay thằng G.Đ để ra cửa,chú thấy tội nghiệp cho những người không phân định được giữa cái ảo và cái thật sững sờ để phải khóc thầm trong bụng.

      '' THÀ TA MẤT 3 NHÂN VIÊN CÒN HƠN TA CÙNG CHẾT CHÌM ! ''






      đăng sơn.fr
      #18
        dang son 22.07.2011 02:17:54 (permalink)





        NGÀY TRẮNG
        TRỜI TUYẾT
        và LÒNG NGƯỜI LẠNH.RẤT LẠNH.....



        Không phải cái gì cũng đúng 100% khi người ta nói !
        Dự báo thời tiết chỉ đúng khoảng 50% cho vài ngày sắp tới.Báo và TV nói trời lạnh hơn,tuyết không rơi ở vùng tôi ở.

        Vậy mà...

        Buổi sáng tinh mơ,mở cửa thì thấy ngập trắng khu vườn . Từng cửa kính xe,mui xe đông đặc màu tuyết và đá đông lạnh.Đường trơn trượt để từng hàng xe nối đuôi nhau như những con ốc nhỏ lết chầm chậm.
        Tai nạn lật xe,đụng xe làm nghẽn mấy cây cầu bắc ngang dòng Garonne.lái xe,vặn máy ấm hết cỡ để tan từng mảng đá đeo cứng trước mặt kính.Nhìn mấy xe cứu thương,cấp cứu và những người cảnh sát thấy mà tội ! Họ làm công việc của họ.Còn tôi ? Tôi làm cái gì,nghĩ gì trên đường đến chỗ làm ?


        Thành phố ,đường xá chìm dưới màu trắng,những mái nhà không còn nguyên vẹn là những mái nhà trú mưa nắng.Bài hát trong xe ngừng bặt khi FIF fm tự động cúp nhạc để báo động về những tai nạn lưu thông.

        Học trò sung sướng được nghỉ học vì xe bus không chạy đến trường.Có nhiều cửa hàng phải đóng cửa vì nhân viên không thể lái xe dưới tuyết và băng đá.


        Tôi đóng cửa văn phòng,phóng sang cái quán cà phê tìm hơi ấm của ly cà phê với cái hy vọng tỉnh ngủ.Đêm qua,soạn bài,soạn hồ sơ giấy tờ rồi thức đến 3 giờ sáng để đọc Quyển sách hồi ký của cô bé Natasha - Lúc 10 tuổi - người Áo kể chuyện 3090 ngày bị bắt cóc dưới căn hầm vì sự điên rồ của một gã đàn ông 35 tuổi.


        Đọc để hiểu xem hắn muốn gì trong cái đầu không bình thường của hắn ?
        Và Cô Bé mới 10 tuổi ấy đã sống với 8 năm dài ra sao dưới căn hầm tù tội ,với sự đánh đập uốn nắn của tên dở người và sống trong cái thế giới Ảo của mình ?!


        Cô bé đã viết.Viết để tồn tại,để không bị loạn óc với sự cô đơn,sợ hãi.


        ***


        1 giờ 30 trưa,trên đường về,tôi ngừng xe dưới tuyết lạnh,ghé thăm một cặp bạn già.Khi từ giã họ,tôi thấy mình buồn vời vợi,buồn như chưa bao giờ biết buồn khi nghĩ đến chữ Tình Người.

        Bạn tôi ,người đàn ông trên 70 tuổi đã làm tôi buồn vì một hành động và một lời nói không đúng chỗ.

        Im lặng lái xe và tôi nghĩ :

        '' Không phải cái gì cũng đúng 100% khi người ta nói ! ''


        Tôi hỏi lấy chính mình : Vậy tại sao tôi buồn ? Khoa tâm lý đã dạy tôi giữ bình tĩnh để chống chọi với những điều buồn bã,thất vọng trong cuộc sống.


        Thử xóa đi,gạt đi những ý nghĩ sầu thảm trong đầu,tôi ấn nút mở nhạc và ngắm tạm màu trắng chung quanh mình.Tuyết và tuyết trinh nguyên trắng tinh.

        Chỉ có tâm hồn và trái tim mình là không còn trinh nữa mà thôi.



        đăng sơn.fr

        #19
          dang son 25.07.2011 14:10:54 (permalink)





          VIẾT CHO NHỮNG ‘’ CÁI TÊN ’’ CỦA NGÀY XƯA





          Người ta hay đặt cho nhau những cái tên kỳ lạ. Ở Việt Nam,kiểu nhà quê mộc mạc,lắm đứa bé con được gọi là cu Tí,cu Tèo,cái Hĩm hoặc cái Ốc,con Xoài…..Bên Tây,với gia đình hoặc bạn bè thân thuộc,bạn tên là Louis,Mathieu hoặc Patrick ,người ta sẽ gọi tắt tên bạn là : Lulu,Mat,Pat hoạc Patou….

          Ông khách trẻ đứng trước mặt tôi không biết ông tên gì mà vợ ông cứ âu yếm gọi là Bébé ,Mon Bébé ( My Baby ! )Thấy dễ thương chi lạ ! Ông Bébé gọi lại vợ là Maman ( Má thằng Cu Tí ).
          Tôi đọc được sự dịu dàng,thương yêu của họ từ ánh mắt và cử chỉ.
          Họ lấy hàng xong,chào từ giã với lời chúc của tôi : ‘’ Với tất cả Hạnh Phúc của Trần Gian ‘’. Nghĩ lại cái lời chúc mà giật mình ! Đao to,búa lớn quá chăng ? Nếu tính theo thống kê của Bộ Xã Hội Pháp,cứ 3 cặp lấy nhau thì có dến 2 cặp rời nhau,bỏ nhau sau 5 năm chung sống.


          Cái anh bạn đứng trước mặt tôi nằm chình ình rõ ràng trong cái thống kê ớn lạnh ấy ! Eric - khổ người vừa tầm,tóc tai gọn ghẽ,mặt điển trai kiểu tài tử phim cao bồi của Ý đại Lợi – Anh thông báo cho tôi biết về sự đổ vỡ của vợ chồng anh sau 6 năm dựng nhà dựng cửa chung sống.Hai đúa con là nhân chứng của sự chia lìa giữa bố mẹ.

          Eric cười hiền lành,buồn bã :

          - Tại Tớ hiền lành quá.Không biết thường xuyên nói chữ Không.
          - Cậu nghĩ rằng đàn bà thích tiếng NON ư ?
          - Lần trước bạn chẳng bảo thế là gì ?


          Ừ nhỉ. Nhớ có lần tôi chướng đời,cả gan nhắc bạn mình điều này khi lý luận : Đàn bà ( hoặc đàn ông ) sẽ hư, đổ đốn nếu ta cứ gật đầu ừ, ừ,oui, oui ngoan ngoãn.

          Tôi đã cẩn thận lựa lời mà nói.Không nói vào đúng vào dịp 8/3, ngày Phụ Nữ Bình Quyền vì sợ bị phái Nữ đả đảo,phản kháng !

          Ở xứ này,vào cái thời đại bình đẳng nam nữ,các ông hay bị các bà đâm đơn ly dị và tôi nhận thấy rõ một điều : Các ông không được giữ con,gần con cũng biết đau khổ dài lâu hơn mức bình thường ! Nói như thế không có nghĩa là người viết binh vực và nghiêng về phía quý ông.

          Khi viết,người viết nên cố gắng loại bỏ thành kiến hoặc nghiêng nặng về giới tính ( Con chữ và tâm hồn không nên có giới tính để được gọi là cân bằng và bình đẳng ! )
          Theo các nhà tâm lý học,trong mỗi con ngưòi luôn có cá tính Nam và Nữ trà trộn nhiều hay ít,còn tùy…Sự nhạy cảm và cách nhìn một vấn đề nên được uyển chuyển để có thể hiểu theo một khía cạnh trung dung và phản ứng theo từng hoàn cảnh riêng.
          Nhìn vào thực trạng lứa đôi khi đặt bút viết,có nhiều khi tôi quên mình là Đực hay Cái.Không này,không kia hoặc là Lưỡng Giống cũng được.

          Ở cửa hàng,lắm lúc tôi được nghe câu :
          - Cái Cha Nội mắc dịch đâu rồi cà ?

          Một bà vợ ‘’ ó đâm ‘’ đã gọi và đặt cái tên hiệu cúng cơm của chồng bà ta như thế !
          Tôi lấm lét, ơn ớn và nghĩ thầm ‘’ Những cái tên gọi thân thương đại loại : Honey,Baby,Chéri,Cục Cưng,Cục Vàng,Cục….. của bà ở ngày xưa đâu rồi ?! ‘’

          Ôi ! Tội nghiệp thay cho những thân phận của tình yêu mà thời gian đã hợp tác cùng con người để biến đổi !
          Hình như những lời chúc như : Trăm Năm Hạnh Phúc…Tất cả những Hạnh Phúc của trần gian….đã không còn chỗ để đứng nữa ?

          Làm gì có sự vĩnh cửu trên thế gian này ?
          Tôi biết thế nhưng vẫn thích được nghe những cái tên gọi thân thương của những người Yêu nhau và thèm nghe ,nghe hoài câu :’’ Cu Tí Yêu Ơi ! Hĩm muốn hoài thương Cu Tí ! ‘’


          đăng sơn.fr
          #20
            dang son 29.07.2011 01:20:26 (permalink)




            TỊNH.





            Buổi chiều.
            Trời đẹp rực rỡ sau một dãy nóng oi bức kiểu ăn vạ đòi mưa.Nắng vàng trải đầy bãi cỏ để báo hiệu giờ giấc làm việc đã chấm dứt.

            Hưởng và thưởng thức khoảng giờ còn lại như thế nào ?
            Không lẽ ngồi yên trước màn ảnh Tv chờ xem tin tức ?
            Tin gì ? – Tin án mạng : Một đứa bé đạp xe đạp quanh nhà bị giết bằng 40 nhát dao ở Lyon ? Chuyện động đất 5.6 ở Los Angeles ? Chuyện dân nghỉ hè tiết kiệm ,không tiêu xài, ăn uống mạnh bạo như những năm trước khiến nhà hàng,quán nước bị sút giảm thu hoạch đến 30%.

            Tin ..tin……Nhét ba cái mớ tin ấy vào đầu thì thấy uổng
            cả buổi chiều hạ !


            Nắng tháng bảy đang rực rỡ trần truồng trên cây cỏ,hoa trái.Nắng tháng bảy lùa hơi thở vào cuốn tiểu thuyết thứ nhì đang đọc trong tuần.

            Nhà văn nữ,trẻ măng,mang cái tên con trai khô cứng đã đặt cho sách của mình một cái tên nghe ‘’ nặng nề ‘’ và ‘’ nhẹ hững ‘’ : Bóng Đè.
            Cô có khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con,má hồng hồng,phúng phính sữa,cô có nụ cười tươi trong tấm chân dung với đôi mắt to,kiểu mắt bồ câu và cô chống tay vào cầm xem ra vẻ thơ mộng,duyên dáng !
            Dưới tấm ảnh đẹp là lời đề bạt dẫn truyện.Cô ví von mình là một người chụp ảnh để nói tại sao cô viết văn và viết về điều gì….

            Toàn thể các truyện ngắn của cô văn sĩ đặt trọng tâm vào ý niệm,linh cảm,nội tâm đau đớn,ray rức của thân phận đàn bà.Kể cả cách diễn tả về những trận bão trên xác thịt - nhục thể -


            …. Cuối tháng bảy.Chiều còn đẹp nhưng những trang sách,những dòng chữ và cách hành văn,bút pháp của người viết đã làm tôi buồn bã,rã rời,hoang mang.Tôi muốn vùng thoát khỏi những cảm giác ảo tưởng,hoang đường của tâm hồn các nhân vật trong tập truyện ngắn.

            Tôi gấp quyển sách để trả lại tôi cho khu vườn yên tĩnh dưới vạt nắng lõa lồ,tươi mát.
            Tôi hình dung ra vẻ mặt không hài lòng của cô nữ sĩ vì đã không cuốn hút được thêm một người đọc.

            Không bằng lòng là chuyện của người viết.
            Không đọc,không nuốt nổi để không tiếp tục đọc đến trang cuối là chuyện riêng của một cá nhân !
            Chẳng ai đụng ai. Tôi thích yên tĩnh với những buổi chiều như thế này, để thả mắt đi dạo với thiên nhiên .
            Và tôi biết,trong lúc đi dạo ấy,tôi sẽ thả quên quyển truyện ngắn của cô bé trên một băng đá rì rào lá.Và tôi sẽ quên.
            Như bao lần muốn quên những điều không tiếc nuối.


            đăng sơn .fr

            #21
              mưa phố núi 29.07.2011 02:47:08 (permalink)
              có lẻ đây là điểm giống nhau giữa chúng ta .hãy quên cuốn sách đó ,và tha lỗi cho tác giả .có thể cô ta không may mắn như chúng ta .
              #22
                dang son 29.07.2011 04:35:31 (permalink)




                THÊM VÀI ĐIỀU ĐỂ NGHĨ ĐẾN SAU KHI ĐỌC...




                Đọc cũng đã nhiều,nghe những bản tin ở radio thì cũng đã nhiều.Nghe mãi cũng phát sợ.Đọc mãi những bản thời sự quanh đi quẩn lại cũng phát ngán.

                Dĩ nhiên rồi,khi đọc xong,tiêu hóa xong thì cũng thấy mình cần phải suy nghĩ một vài điều để viết.

                Có quá nhiều điều cần phải viết.Nhưng nghĩ lại ,thấy cũng nên sắp xếp lại sự suy nghĩ của mình để viết.


                ...


                Cả tuần này,báo chí đang tuần tự loan tin ở trang nhất chuyện Xì căng đan của một Ngài quan lớn.Phải gọi ngài là quan lớn vì ngài đang đứng đầu của cái tổ chức được gọi là Quỹ Tiền Tệ Thế Giới FMI hay IMF ( tiếng Hoa kỳ ! ) Tuổi mới 62 mà thấy ngài oai phong lẫm liệt lắm ! Vì ngài rất sáng giá trong các cuộc thăm dò dân ý để sửa soạn cho việc ứng cử Tổng Thống nước Pháp.Nhưng chẳng may ngài lại vướng vào cái tội quấy nhiễu tình dục và xém hiếp dâm một người đàn bà 32 tuổi làm bồi phòng của khách sạn Sofitel bên Nữu Ước.


                Thế là ngài bị bắt còng tay ngay khi vừa bước lên máy bay để trở về Pháp.Ỏ đất Hoa Kỳ thì cái tội của ngài nặng lắm.Theo báo chí đăng loạn xạ cả lên thì ngài bị kết đến 7 cái tội.Tội dám khóa trái cửa phòng khách sạn để ôm chầm lấy cô đàn bà da nâu trẻ đẹp và rất hấp dẫn,ngài định hì hục làm chuyện tồi bại, đủ thứ linh tinh...

                Trong lúc ngài ngồi tù vì tòa án đã từ chối một triệu đô la tiền thế chân tại ngoại thì báo chí,đài phát thanh,truyền hình,internet cứ đang loạn cả lên về những cái tội và cái tật thích đàn bà và của lạ của ngài ở quá khứ.Nào là ngài đã không dằn được những cơn thèm khát khi đưa tay sờ mông một nàng tiếp viên hàng không,nào là ngài đã bị kết án về tội cưõng hiếp một nhân viên dưới quyền ỏ FMI,nào là thêm lời cáo buột tội hiếp dâm của một cô nhà văn,con đỡ đầu của ngài vào năm 2002.Tất cả những chuyện ấy đã được ém nhẹm đi ít nhiều để giữ thanh thế cho ngài.


                Trong khi chờ các luật sư Mỹ rất có tăm tiếng loại cừ sủa soạn hồ sơ chống án thì có những tờ báo đăng tin về những lời biện hộ của bà vợ cũ có 4 mặt con với ngài.Theo lời bà vợ cũ thì ngài đã rất ngoan khi ở với bà trong vòng 10 năm trời.Ngài rất dịu dàng và không bao giờ dùng vũ lực !

                Người ta nói nếu thật sự ngài có tội kỳ này thì ngài có thể ngồi gõ lịch đến hơn 64 năm ở Mỹ.Lại có ngưòi bàn rằng có thể đây là một cuộc sắp xếp,mưu đồ giữa các thế lực chính trị để hạ bệ ngài...


                Chuyện phim bộ này còn dài và chưa biết sẽ ra sao nhưng theo một vài dư luận và từ những người có chủ trương ôn hòa thì : Nói tóm lại,ngài thứ dữ ấy cũng chỉ là một người đàn ông lòng trần xác thịt mà thôi.Ông ấy không phải là ông thánh.

                Nếu chịu khó lùi lại để " dễ thương " mà nói thì xin hãy đọc lại lời kinh thánh,Giê Su nói : " Trong các người,ai thấy mình không có tội thì hãy ném viên đá đầu tiên "


                Người viết bài này cảm thấy và nhận thấy thêm một lần nữa là mình là kẻ có tội đầu tiên ,đúng vói câu Hỉ Nộ Ái Ố nên thụt lùi lại để xanh mặt.

                Ngồi lẩm cẩm mà suy nghĩ cho kỹ mà đặt mình vào chỗ của ông quan lớn ấy thì thấy hãi quá.Thấy cô đàn bà hơ hớ mặn mà ấy mà lòng không nổi con dục tình khi đang ở mình ên trong căn phòng khách sạn đầy tiện nghi thì quả là rất can đảm để có thể tu tỉnh hãm mình...


                Thử dằn cơn dục tình xác thịt lại và cố gắng nghĩ đến chuyện giấy tờ ,thuế má và thử đọc vài câu kinh để hạ hỏa..Mình sẽ đọc kinh ,cầu nguyện ra sao :

                " Lạy Chúa tôi.Tôi đang sợ tôi vướng tội.Tôi thấy tôi đang yếu lòng trưóc sự cám dỗ.Xin Chúa thương xót cho tôi biết kìm hãm tôi thêm một lần nữa.Làm đàn ông khó lắm ,Chúa ơi.Amen . "




                đăng sơn.fr

                ( à toi. Dominique Strauss-Kahn ( DSK )*.France )


                .....

                ( La justice américaine a accepté jeudi de libérer Dominique Strauss-Kahn à condition qu'il paie une caution d'un million de dollars, mais l'ex-patron du FMI, désormais formellement inculpé de crime sexuel, est assigné à résidence à New York. )



                * Chú thích : Cái tên viết tắt DSK,ta có thể phiên âm là Đồ Sở Khanh cho dễ nhớ !



                Theo bản tin mới nhất thì DSK đã được tại ngoại hầu tra sau khi đút tay vào túi để trả 1 triệu đô la.Xin chúc mừng và xin góp phần cầu nguyện cho ngài.Kính !
                #23
                  dang son 05.08.2011 14:03:03 (permalink)





                  VIẾT GIỮA ĐÊM VỀ SÁNG.



                  1.


                  Khuya rồi.Sau một ngày dài làm việc,tôi tự thưởng mình bằng cách lười biếng nằm dài ra mặt thảm xem tv.Chọn cái đài để xem màn phóng sự về một bà dân biểu đã vào làm thử một ngày ở một siêu thị bán thực phẩm để tìm hiểu tình hình của dân lao động.

                  Thấy mỏi mắt, định đi ngủ,tôi lại rơi mắt vào một trang sách cũ của Văn Magazine, đọc truyện ngắn mang tên Di Cảo của Nguyễn Trung Dũng.Câu văn viết gọn, đẹp kể chuyện một ông bạn già thương nhớ bạn nhà văn vừa quá cố, ông ta đến nhà bạn văn rinh về cái rương dụng dầy sách và bản thảo của bạn để đọc dần dần trong đêm khuya.
                  Bạn nhà văn đã có một đoạn lý luận : ‘’ Viết văn làm thơ là để giải trí ư ? Không . Đó là một cái đạo.Người viết là một nhà tu đi tìm dạo. Đã là đạo thì việc viết lách phải hướng về nẽo.Viết và hãy cho. Đừng bao giờ đòi điều gì về lợi lộc và chờ được đền bù đáp lễ ! ‘’



                  2.


                  Khuya rồi. Đêm sửa soạn về sáng. Định đi ngủ,khi đọc xong lại thèm viết.
                  Viết gì ? Viết văn xuôi hay làm thơ ?
                  Không phải lúc nào cũng có ngẫu hứng để lòi thơ.Thơ như có điện giật, đau đớn,tê tê,bần thần vài giây phút rồi biến mất.Chữ không chộp kịp,chữ biến mất !
                  Văn xuôi ư ? Văn là một chuỗi suy nghĩ.Nghĩ gì để viết gì ? Không lẽ viết một truyện ngắn loại tiểu thuyết mà đã từ lâu mình dã không còn viết ?

                  Truyện ngắn,tiểu thuyết là một hình thức kể chuyện.Truyện dài hay chuyện ( truyện ) ngắn ? .Dài hay ngắn có lúc không thành vấn đề với một người đã quen viết lách.Cái quan trọng là bố cục và cách dựng truyện ra sao mà thôi !
                  Tôi ngừng viết,uống ngụm trà nguội trong bình đã pha từ 3 ngày nay.Hề hấn gì,miễn là có cái mà uống là được rồi.

                  Trong cảnh tịch mịch đêm về sáng,tôi muốn kể một câu chuyện của Chữ biết đã tương tư và Chữ đã yêu dòng chữ. ( Không có người cầm bút thì Chữ sẽ không xuất hiện và Chữ sẽ không bao giờ biết yêu nhau ! ) Chuyện nói về Dòng Chữ của Nàng tìm đến và tìm cách yêu Câu Chữ của chàng.Họ làm thơ,viết văn với một sự đồng cảm gắn bó để chữ tìm người,người tìm chữ để yêu người ..Thế là họ yêu nhau từ một khoảng cách.
                  Khi yêu nhau,con người hay quên đi đạo giáo,tuổi tác,quên cái giới hạn của biên thùy,quên thời gian,không gian…Nàng quên bẳng là chàng đã có gia đinh khi nàng gửi đến nhà chàng mấy hộp trà xanh,mấy cây bút để làm quà.Vợ chàng bắt gặp ,thế là…….
                  Chuyện có vẻ đơn giản.Chuyện đời có những điều không đơn giản.Người viết truyện,người làm phim hay dựa vào những chuyện có thật để viết và dựng phim.


                  Còn tôi ? Viết không hẳn là cái Đạo như ông nhà văn kia lý luận.Tôi viết ( và còn có thể viết để biết mình sẽ viết gì ) …..



                  đăng sơn.fr

                  #24
                    dang son 12.08.2011 13:30:31 (permalink)





                    BIẾT VÀ KHÔNG BIẾT




                    __________________________________________________________________________________



                    Gần cuối buổi chiều,trời còn đang đẹp lắm.Đi làm về,ngồi ngắm những cây những lá trong vườn và nghe tiếng chim hót thật vui tai.Chim chóc thích gọi nhau khi mùa xuân trở lại.


                    Có tiếng chuông điện thoại reo vang.Có tiếng người ríu rít bên đường dây.Hai người đàn bà gọi nhau để nói,để cười khi hỏi thăm nhau.Tôi là đàn ông,để ý làm gì ?


                    Một lát sau,bà nhà gọi tôi để dứt tôi ra khỏi những dòng chữ trên trang sách :

                    - Anh biết không ? Ông bà X đang chuẩn bị hồ sơ xin ly dị.


                    Tôi lắng nghe nàng nói.Nàng kể về mẫu chuyện điện thoại vừa rồi có báo cáo về việc bà X khám phá ra chồng đã có bà vợ nhỏ khi về Việt Nam tậu nhà cửa để chuẩn bị về hưu và dính với một nàng nhỏ vừa 29 tuổi.Bà lớn biết được nên đâm đơn đòi ly dị chia của cải...


                    Nàng nhà tôi phang thêm một câu rùng rợn để chấm dứt câu chuyện :

                    - Thật là chán.Các lũ đàn ông đều giống nhau.Ai về Việt Nam cũng dính đến các em..Họ chỉ bị moi tiền mà thôi.Anh thấy chưa ?



                    Tôi giữ sự lặng thinh.Tôi biết cái gì mà nói,mà cãi.Tôi không biết nhiều về cái bà X ấy.Chỉ biết bà ta có một khuôn mặt rất lạnh và buồn thảm từ bao năm qua.Ông chồng thì ngưọc lại,ăn nói có duyên và có máu khôi hài.Vậy thôi.Chẳng biết gì hơn vì đã không giao thiệp với họ.


                    Còn cái chuyện các ông hay đèo bồng thì có thật.Các bà hay quở trách về cái bạc bẽo,bội bạc của các ông.Ông nào cũng thích của ngon vật lạ và thích có những cái thêm.Thêm tình,thêm ngọt,thêm cái dịu dàng lả lướt.


                    Tôi ngồi im thin thít khi Nàng nhà lai rai lên giọng ỉ ôi than thở và quở trách lũ đàn ông trụy lạc tham lam.

                    Nàng nhà cảnh cáo tôi :

                    - Cả anh nữa.Thả anh về bển là thế nào cũng có chuyện.Anh sẽ không khác gì lũ đàn ông ấy đâu...


                    Tôi ngồi im thin thít và co người lại vì sợ.Tôi biết gì đâu mà nói ?






                    đăng sơn.fr

                    #25
                      dang son 12.08.2011 13:33:55 (permalink)








                      VIẾT ĐỂ CÁM ƠN MỘT BUỔI SÁNG
                      _______________________________________________________________________


                      1.

                      Người đàn ông đứng lại,giữ cửa và nhường bước cho loạt người đang chen chúc nhau bước ra cửa toa xe điện,anh ta nở nụ cười tươi tắn khi nhận được lời cám ơn của một bà mẹ đang hì hục đẩy chiếc xe nôi có thằng bé con kháu khỉnh.

                      Rảo bước qua hè phố,mắt nhìn ngắm cách trưng bày trang trí của các khung kính cửa hàng,anh bước vào tiệm bán sách báo,chọn một cuốn tạp chí đầy hình ảnh và tìm được cho mình một chỗ ngồi ở hàng hiên quán nước.Nhâm nhi ly cà phê sữa làm ấm buổi sáng,anh nhẩn nha đọc sách và nhẫn nha suy nghĩ.

                      Ai mà biết được anh đang nghĩ gì với nụ cười thỉnh thoảng nở trên môi khi đọc ?


                      2.

                      Người đàn bà trẻ gọi ly cà phê, ăn vội vàng mẩu croissant,vừa ăn vừa bấm số phone di động.Nàng vừa điện thoại và cùng một lúc mồi điếu thuốc và cũng vừa nhăn nhó với những cái lắc đầu ngoày ngoạy…Mẩu giấy và cây viết trên bàn được nàng sử dụng một cách tối đa bên cạnh ly tách….

                      Giữa buổi sáng rực rỡ nắng đẹp ở quán cà phê có bàn ghế trang nhã như thế này,nàng chẳng màng để ý.Nàng đang
                      ‘’ quậy ‘’ hết mình,hết cỡ với từng ấy thứ việc : ăn,uống, điện thoại,ghi chép.
                      Nàng gọi trả tiền,hấp tấp biến mất khỏi chỗ ngồi.
                      Nhìn một người bận rộn để làm cùng một lúc nhiều việc như thế,ai mà biết được nàng đang buồn hay vui,khổ sở hoặc sung sướng ?


                      3.

                      Hai người ngồi trước mặt nhau ở một góc quán yên tĩnh.Họ chậm rãi nói chuyện.Hai cặp mắt chăm chú nhìn nhau.Người con gái rơm rớm nước mắt,người đàn ông trẻ giữ yên lặng
                      khá lâu để lắng nghe.
                      Chẳng biết họ là một cặp tình nhân hay là một đôi bạn thân thiết với cái khoảng cách rất cận kề như thế ? Sau khi dùng khăn giấy để lau khô những giọt lệ,người con gái mỉm cười nhẹ nhàng.
                      Có lẽ nàng cảm thấy nhẹ lòng hơn vì tìm lại được cảm giác yên lành khi được lắng nghe tâm sự ?
                      Người đàn ông thong thả nói vài điều gì đó và nở nụ cười khi thấy cô gái trở nên bình thản hơn….


                      ° ° °

                      Tôi ngồi ở cái quán nước không cách xa 3 hình ảnh và cảnh tượng vừa kể ở trên.Tôi ngắm nhìn họ,không tò mò tọc mạch để viết những hàng chữ này và tôi biết mình rất sung sướng khi có điều để kể khi viết.Bình thản,nhẹ nhàng chậm rãi để viết ở một góc sáng trời mùa thu nắng đẹp, ấm…Ấm như ly cà phê quá ngon !

                      Đẹp hơn nữa là trước khi rời quán,tôi nhận được thêm vài ánh mắt và những nụ cười có vẻ thân thiện của hai người đàn ông ở hai bàn bên cạnh.

                      Cám ơn.
                      Cám ơn một buổi sáng quá đẹp.



                      đăng sơn.fr

                      #26
                        dang son 14.08.2011 23:27:42 (permalink)




                        V.



                        ______________________________




                        Hôm nay lại muốn trở chứng nữa rồi.
                        Muốn tự mình biến mất.
                        Muốn lặng như tờ.
                        Muốn biết mình nghĩ gì,làm gì trước màn ảnh nhảy múa.


                        ...





                        V.


                        Vẫn còn nhiều điều để viết đấy chứ.Muốn kể về một câu chuyện giữa người viết và người đọc.


                        Chuyện như thế này :


                        " Buổi trưa mùa đông.Lạnh và trắng.Lạnh như chưa bao giờ biết lạnh.Trắng thì trắng như tuyết.Tuyết ngập mái nhà,tuyết đầy lối đi.Giờ nghỉ,thấy thèm ly cà phê cho ấm lòng,bay vào cái quán trước bãi đậu xe.

                        Gọi ly cà phê thơm.Quay lại quày nước ,thấy một gã thanh niên,dáng tư lự như một nhà hiền triết.Hắn ngó mông lung và nghe tôi hỏi :

                        - Hình như ông là một nhà văn hoặc là một Philosophe ?

                        Gã cười buồn :

                        - Sao ông biết ?

                        - Tôi đoán.Thấy ông có vẽ suy nghĩ.Ông đang muốn viết gì ?


                        Gã mồi điếu thuốc,mặc kệ cái bảng No Smoking treo trên cao.Gã nhìn người đối diện bằng nửa con mắt :

                        - Tôi viết ba cái lăng nhăng hầm xíu quách.Tôi viết cho tôi đọc.Tôi đếch cần người khác đọc.

                        Ngó ánh mắt kẻ lạ thấy tới om om.Trong đáy mắt có hiện diện của cái chết và sự chán đời.
                        Hắn tiếp lời :

                        - Ông thấy sự chán đời trong mắt tôi ư ?
                        - Này ông ! Đừng làm bậy nghe.

                        - Sao ông biết ?! Mà có mắc mớ gì đến ông ?



                        Tôi im lặng,chán ngấy với mẫu đối thoại.Uống xong ly cà phê,tôi biến mất.



                        ...


                        Đáng lẽ ra,tôi sẽ kể thêm vài câu đối thoại giữa tôi và gã chán đời.Hắn không phải là nhà văn cũng chẳng phải là một tay triết gia con khỉ khô gì hết ráo.Hắn nói hắn muốn bỏ cái thành phố này để ra đi .Đi và biến khỏi cái thế giới đầy oan nghiệt này.Hắn chán loài người.Chán tình người !


                        Trời mùa đông ở đây cóng.Rất cóng.
                        Tôi cảm thấy buồn,chán.

                        Thôi .Không viết nữa.
                        Tôi cũng đang muốn biến mất khỏi ở những trang chữ này.



                        Để xem sao .




                        đăng sơn.fr


                        #27
                          dang son 15.08.2011 15:03:23 (permalink)





                          V số ...2






                          ____________________________________


                          *Replay :


                          ... " Đáng lẽ ra,tôi sẽ kể thêm vài câu đối thoại giữa tôi và gã chán đời.Hắn không phải là nhà văn cũng chẳng phải là một tay triết gia con khỉ khô gì hết ráo.Hắn nói hắn muốn bỏ cái thành phố này để ra đi .Đi và biến khỏi cái thế giới đầy oan nghiệt này.Hắn chán loài người.Chán tình người !


                          Trời mùa đông ở đây cóng.Rất cóng.
                          Tôi cảm thấy buồn,chán "



                          ______________



                          * Buổi sáng .


                          Tôi,có khi, lấy làm lạ với chính mình.Buồn và vui có cùng một lúc.Tôi đã muốn bắt đầu vài chuyện kể từ một nguồn vui.Vui từ buổi tối hôm qua khi có buổi họp mặt với bạn bè.

                          Đã được vui khi ngồi nghe những mẫu chuyện giữa các bạn.Đàn ông,đàn bà ai cũng thích cười nói.Lắm lúc mọi người cùng nói một hơi.Kẻ nói về cách thức dậy con,kẻ nói về chuyện chính trị và cuộc thăm dò dân ý cho cuộc bầu cử tổng thống sắp đến.Cũng có kẻ yên lặng lắng nghe.Trong vài kẻ yên lặng ấy có tôi.Tôi thích ngồi nghe.Nghe giữa những tiếng ồn ào và có khi phải hết sức lắng tai để nghe.


                          Bạn tôi,có người nói rất hay,kiểu thao thao bất tuyệt. Nói nhiều là một chuyện nhưng nói hay là một việc khác.

                          Tôi đã cười kiểu thoải mái vì đầu óc được nghỉ ngơi. Cả ngày ở chỗ làm việc,tôi đã bị nghe thiên hạ phàn nàn nhiều lắm.Thiên hạ đến gặp tôi để thở than và họ chờ tôi chậm rãi phân tích và nghe tôi nói.Tôi nói gì ? Tôi phải làm gì sau khi thận trọng để tìm vài điều ổn thoả. ? Gọi là tàm tạm để có thể ổn !

                          Ai cũng biết chuyện con người là cả một thế giới.Tất cả những ý nghĩ của con người là tất cả sự huyền bí...Lắm lúc thấy chẳng có gì ổn nếu ta không thể chia từng cái rối răm ra thành những vấn đề của sự chung và riêng để giải quyết sau khi dùng thì giờ phân tích.

                          Trong lúc ngồi nghe bạn hữu nói chuyện,tôi thấy mình đừng nên nói năng gì về cái việc làm của mình.Bạn đến chơi với nhau không phải để thêm cái nhức đầu.Tôi nghĩ như thế nên cứ tủm tỉm nghe bạn nói. Nói được thì sẽ vui sướng và nhẹ lòng.

                          Các bạn tôi đang nói về những ông thầy tu lợi dụng lòng nhẹ dạ của tín đồ.Các bạn tôi đề cập đến căn phòng hotel ô uế của một nhân vật chính trị vơí cô da đen bồi phòng và những nguồn tin Xì căng đan đang vây quanh.....

                          Nhiều đề tài để bàn bạc lắm.

                          Nhiều cái để có thể thấy cuộc đời này rộng lớn lắm !

                          Ở một lúc nghỉ tai,tôi chợt nhận ra một mái tóc thả trên vai và có những lọn lúc lắc của bà bạn ngồi cách mình ba bốn người.Chợt dưng,có điều gì đó chạy về trong ký ức của tôi...ngày ấy..ngày ấy....


                          Mà thôi ! Viết đến chữ " Ngày Ấy " thì nên ngừng lại là vừa.Đừng thổ lộ để đi xa hơn nữa.Ngày ấy là ngày ấy.Bây giờ là chuyện ở đây.Ici et maintenant - Chỗ này.Bây giờ.


                          Các nàng không thích kháo nhau và nghe chuyện khô khan của những gã đàn ông lắm chuyện nữa.Họ bảo nhau tắt bớt vài ngọn đèn trên cao để cái hành lang khu vườn được vẻ âm u rùng rợn.Họ bày bàn ra cầu cơ.Và họ có vẻ say mê.

                          Có những người đàn ông khác bỏ đi vào phòng khách.Tôi ngồi lại với một anh bạn khá lớn tuổi.Nghe anh nói về tình bạn và những cái phải trái của tình bạn.Anh cười và nói về tôi : Tôi là người kín đáo và có vẻ kiêu ngạo.

                          - Tội em mà anh ! Kín thì có mà kiêu thì không .

                          Anh không buông tha :

                          - Anh biết em đã từ lâu.Em giả vờ trong cái vỏ khiêm nhường của em.


                          Tôi ầm ừ.Cười hiền lành trong bóng đêm của mùa hạ đang đổ xuống theo cơn mưa rào bất chợt.Ngồi nghe bạn nói.Nghe mưa rơi.Tôi thấy lòng mình ấm áp.


                          ________


                          * Chuyện buồn ư ?


                          Hay thử đọc lại những điều mình đã viết;Đọc như một cách tu sửa những ý nghĩ của mình.Tôi vừa đọc lại xong cái đoạn gần cuối của bài viết cũ.Chuyện kể về mẫu đối thoại của một gã thanh niên chán đời và tôi.

                          Tôi gõ chữ Replay khi nghĩ một thoáng về hắn.Chẳng biết hắn đã và sẽ làm gì để cuộc đời có được cái gì vui hơn ?








                          đăng sơn.fr
                          #28
                            dang son 22.08.2011 03:13:43 (permalink)




                            1. HACKER.



                            Sáng . Mở máy.Nhận được cái mail mang tên địa chỉ của cô bạn.Thư mùi mẫn lắm.Thư nói là Thư " Thèm lắm " và bị nóng người...Lời lẽ hết sức sexy,érotique.... ( !!! )

                            Hỏi cô bạn bằng một lời vắn tắt : - Tại sao ?


                            Thư cô bạn trả lời ngay lập tức - Kinh ngạc :

                            - Trời mẹ ui ! Tui đâu có viết cho ông như vậy hồi nào.Bộ ông không biết cách viết của tui hay sao ? Hay là có đứa khốn nạn Hacker nào mạo nhận len lỏi vào địa chỉ mail của tui để phá ?


                            Tôi bực dọc lắm.Nhưng vẫn thử cà chớn ,đùa giỡn :

                            - Nè .Nếu em có mê tui thì cứ nói thẳng.Tui cũng khoái những lá thư kiểu sexy như vậy.Nhưng phải ký tên đàng hoàng,tui mới chịu nhận.

                            Cô bạn la oải oải.Và cô nói sẽ bỏ hẳn cái địa chỉ mail ấy.Hết phim.Đứt bóng !


                            Tôi cáu và nghĩ mình nên viết một cái thư ngắn như sau ( để bỏ sẵn vào thùng thư email của mình ) :


                            " Thưa Ông,Bà Hacker !


                            Cám ơn Ông,Bà đã có lòng viết thư tình loại Ướt chèm nhẹp cho tôi để tán tôi và hy vọng làm tôi động lòng.Trong tương lai,nếu Ông ,Bà rảnh rỗi quá hoặc là đang thất nghiệp thì cứ việc tự nhiên đăng ký vào mấy cái Web đen kiểu wwwconheo.com hoặc Coithienthai.... Ở đó,Quý vị tha hồ lấy chục cái tên giả mà sáng tác.

                            Xấu !


                            _______________



                            2. STOP !



                            Mở điện thoại di dộng.Máy báo : " Có 4 lời nhắn "

                            Nghe lời nhắn chỉ cách nhau có 30 phút.Trong 4 cái messages nhắn ấy chỉ nghe thấy có tiếng radio hoặc máy truyền hình tiếng việt..Có khi nghe tiếng gió,tiếng di chuyển của xe cộ ồn ào chung quanh.Máy không ghi số điện thoại của người gọi !


                            Tôi không lấy gì làm ngạc nhiên lắm.

                            Vẫn có những lần như thế.Từ lời gọi nghe bản nhạc rè rè rên rỉ của cái cô casĩ hát bài Sầu Lẻ Bóng.Giọng chua như dấm : ..Người ơi ! Khi cố quên là trong lòng càng nhớ thêm.....Ui ! Ui ! Ui !

                            Hoặc có khi bài Áo Lụa Hà Đông của một cách hoà âm kiểu rất hãm hiếp nghệ thuật..Âm thanh rè,rù rì vẻ rất thê lương.

                            Nghĩ lại thấy tội nghiệp và buồn..cười.Người nào có lòng gọi thì cứ hãy can đảm và vui lòng để lại lời nhắn - Đã gọi thì đã phải tốn tiền.

                            Nếu nghe được giọng nói nhỏ nhẹ nào đó thì tôi sẽ trả lời :


                            - Nè Em ! Tội nghiệp thân tui mà.Em biết tui đã có vợ rồi. Tui không bỏ vợ lấy em được đâu.Vợ tui dữ lắm và tui rất sợ vợ. Hay là chúng ta cứ hẹn nhau ở kiếp sau đi.Kiếp sau tui sẽ không lấy vợ để có thể yêu em. "


                            Tội quá .Người ơi !





                            đăng sơn.fr
                            #29
                              Đào Nam Hoà 22.08.2011 11:39:59 (permalink)
                              Anh Sơn thân

                              đọc xong bài này Hoà cười thiệt

                              anh viết thiệt mà như...diễu   haha
                              nhưng xin hỏi anh tí xíu thôi nha
                              anh viết :
                              "Hay là chúng ta cứ hẹn nhau ở kiếp sau đi.Kiếp sau tui sẽ không lấy vợ để có thể yêu em. " "

                              - anh có tin có kiếp sau không? ( nếu có kiếp sau thì...đỡ quá, sẽ không ...lỡ  dại lấy ...vợ như kiếp này, nhưng nếu không có thì quả là...thiệt thòi, chúng ta chỉ có một kiếp, nên "hẹn người kiếp sau" chỉ là tự an ủi mình và an ủi người" đúng không Anh? )

                              - nếu có kiếp sau thì sẽ "lấy" em hay "yêu"   em?  nếu lấy em thì chả lẽ lại...dại lần nữa sao???

                              Merci anh nhiều và chúc sức khoẻ một tuần mới
                              Hoà



                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 19 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 283 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9