VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 19 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 22.08.2011 15:09:38 (permalink)





KIẾP NÀO ĐỂ YÊU NHAU ?





___________________________________________________





Kiếp nào để yêu nhau ?

Để có thể trả lời câu hỏi trên,tôi thấy phiền lắm.Trả lời đại thì thấy có vẻ hoang tưởng,có vẻ khoa học huyền bí như chuyện có ma hoặc không có ma.

Tôi chưa từng thấy ma. Tôi chỉ thấy Ma Soeur ở thời đi học.Lúc dó ,tôi chưa biết bài Em Hiền Như Ma Soeur nên chỉ thấy các bà Sơ dữ dằn lắm.Các bà đã phạt tôi rất nghiêm khắc trong trường nội trú. Đi ngủ,nằm nghiêng cũng bị phạt.Đọc kinh mà mắt láo liên,ngơ ngẩn cũng bị phạt bị la mắng.Vì thế tôi ghét các bà soeur.

Khi làm đàn ông,tôi yêu và tôi vác một bà tên là bà nhà ( Ma femme ) về làm vợ.Bà có bổn phận canh chừng,săn sóc và kềm kẹp tôi.Lắm lúc,tôi gọi bà bằng em gái,bằng chị và bằng maman ( Mẹ ).Nàng rất sợ tôi đèo bồng,đua đòi bắt chước theo các gã đàn ông hư hỏng khác.Nàng giữ tôi như giữ của.Nàng làm như tôi có đôi cánh biết bay.

Để trấn an Nàng,tôi hay lải nhải :

" Mẹ mày cứ yên tâm - Đi dâu,anh cũng bò về nhà.Ra đường,thấy gái,thấy đàn bà đẹp,anh nhắm mắt và đọc kinh hãm mình.Anh ngoan mà .. "


Nàng chẳng bao giờ tin và hay kết tội :

- Đàn ông các ông là những kẻ chóng quên - Dễ phụ bạc và mê gái !


Tôi thấy bà có lý đến 105 %.Và tôi chịu thua.Không cãi.


Phải thú thật một điều rằng : Câu " Củi xấu đễ xài " là đúng.Lấy chồng bảnh bao,cao ráo và hơi...đẹp trai là điều đáng sợ như câu Hồng Nhan Đa Truân.Thế nào cũng có người khuân mất.

Khiêm nhường mà nói ( theo các người chung quanh ) thì tôi được xếp vào hạng đàn ông hơi có nhan sắc và cao lớn.Ăn nói hơi có duyên - Nhất là về khoảng nói chuyện duyên dáng và hay nịnh các bà ,các cô - nên tôi hay bị bà nhà dòm chừng và kết án.

Ở ngoài đời,tôi có nhiều bạn gái.Thân và không thân.Tôi dè dặt lắm dù có lúc cũng nghiêng ngả với cái duyên dáng và sắc diện của các nàng.Tôi có cái tật lãng mạn là hình như tôi " yêu " tất cả những cô bạn của tôi.( Yêu theo cái kiểu của tôi ).

Tôi đành nói xạo - Hẹn họ kiếp sau.

Kiếp này,tôi đang có vợ,tôi đang sung sướng cho dù có mất đi tí đỉnh tự do vì bị kềm kẹp.

Nếu thật sự có kiếp sau - Tôi sẽ không lấy vợ nữa.Tôi sẽ yêu rất nhiều.Vì thật ra mà nói,mỗi người mỗi vẻ.Tôi sẽ yêu một cô chuyên trị thơ văn ,một cô giỏi về buôn bán để đưa tôi đi dung dăng dung dẻ ăn nhà hàng,yêu một cô hay nhỏng nhẽo để tôi sẽ ngu đần chiều chuộng cô.Yêu thêm một bà xồn xồn lớn tuổi để tôi có thể nhõng nhẽo như hay mè nheo với mẹ và vợ mình..Yêu..Yêu....


Hãi hùng thật ! Chẳng biết cái kiếp sau ấy ra sao ? Và tôi có đủ sức lực để yêu nhiều như thế không ?



Bây giờ,trong khi chờ cái kiếp sau ấy,tôi ngoan ngoãn hiền lành ngồi viết.

Viết để ...đỡ thèm.




đăng sơn.fr






_______________



< Anh Đào Nam Hoà ơi !

Đấy ! Bài viết ở trên là cách tôi tạm trả lời anh.

Chúc anh vui vẻ và ngoan với bà nhà ở kiếp trần gian này.


Thân !


Nđs.

#31
    Đào Nam Hoà 23.08.2011 01:06:10 (permalink)
    Anh Sơn thân

    Anh lãng mạn quá mà cũng rất hạnh phúc

    Cả nam và nữ thể hiện tình yêu lãng mạn giống nhau, họ bị thu hút bởi những đối tác khỏe mạnh,tốt bụng, thông minh và có học vấn (Hoà ngồi gõ liền 3-5 tiếng như vầy không có yếu đâu nha..)tình yêu lãng mạn ở giai đoạn say đắm có động lực mạnh nhất trên hành tinh và thậm chí còn mạnh hơn cả cảm giác... đói "Cả ngày ngồi gõ không ...ăn uốngHàng triệu vì sao rụng xuống .... thèm"Thèm không phải là thèm cơm nước hay bánh mỳ,mà là thèm ...cái lãng mạn, bạn có thể cảm nhận sự gắn kết sâu sắc với vợ chồng đồng thời có tình yêu lãng mạn với một người khác

    ANh viết:"


    "Tôi đành nói xạo - Hẹn họ kiếp sau.

    Kiếp này,tôi đang có vợ,tôi đang sung sướng cho dù có mất đi tí đỉnh tự do vì bị kềm kẹp. "


    Anh không nói là anh nói xạo, họ cũng biết là anh nói xạo- nhưng hẹn người kiếp sau cũng là một câu tỏ tình khéo !!

    Thà anh bị tí đỉnh kềm kẹp coi vậy mà vẫn hơn là mãi đi hoang không bờ bến , lúc nào cũng nổi loạn trong lòng -

    Có một bờ bến để ngắm mây trời nhất là vào mùa thu lá vàng rơi trong chiều nhạt nắng vẫn "căn bản" và chắc chắn hơn những lang thang  mưa phố buồn ,  tuy có lãng mạn, nhưng  những cơn bão cuồng say cuốn lên từ ảo ảnh cũng dễ phai tàn.

    Mặc dù biết thế , nhưng chính anh và cả tôi nữa vừa gắn kết với 1 người và vừa lãng mạn với 1 người- như thế theo anh, chúng ta sẽ làm cho tinh thần...phong phú hơn, dồi dào hơn và lòng tham kiểu đó khôg mang mặc cảm tội lỗi lắm...

    Phải vậy không anh bạn có bút lực quá "khủng" như Anh !

    Tình thân
    và chúc Anh sức khoẻ
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2011 05:47:26 bởi Đào Nam Hoà >
    #32
      dang son 23.08.2011 13:20:33 (permalink)




      KIẾP NÀO CÓ NHAU ? VÀ SẼ RA SAO ?



      __________________________________________




      Nè em !


      Chiều qua,đi phố về,tôi lại nhận được thêm một lời nhắn ở điện thoại di động. Vẫn thế ! Vẫn tiếng gió.Vẫn vài tiếng động gì đó và có tiếng gác điện thoại khá mạnh bạo ....


      Như vậy là sao Em ? Như vậy là em đã đọc những bài viết trước đó của tôi khi tôi nói về duyên kiếp và những điều thuộc về Tình Duyên ? Và em muốn trả lời,muốn viện dẫn một vài điều ?


      Tôi không tin dị đoan đâu ? Em có tin không ? Cái ông bạn của tôi đã trêu tôi khi hỏi về chuyện Duyên Kiếp ? Có kiếp sau không em ?

      Hãy để tôi thử tưởng tượng dùm em để xem cái kiếp sau ra sao nhé .Như thế này :


      " Một ngày đẹp trời kia.Cả em và tôi đều chầu trời.Tay chân hết dãy dụa.Nghỉ thở.

      Em gặp lại tôi ở nơi ấy.Hình như em vẫn còn giận hờn tôi.Mặt em sưng sỉa.Em phụng phịu.

      Mà nè ,em ! Đàn bà ,con gái càng giận hờn thì càng xinh đẹp.Tôi thích thế.Tôi lại gần em,nắm lấy tay em.Ôi bàn tay mềm.Dịu .Ấm !


      Tôi nói với em - dịu dàng :

      - Bé nè ! Có gì nói không ? Bây giờ thì anh có thì giờ nghe em nói.Còn yêu anh không ? Yêu nhiều không ?

      - Hết rồi.Bây giờ thì là kiếp khác rồi .Xí !


      Đâu có dễ dàng như thế,em ? Ở kiếp cũ,em đã hành tôi ,em đã quấy nhiễu tôi.Tôi đã chịu đựng em và tôi đã quay lưng vì có cái " ách " choàng vào cổ.Tay chân tôi đã bị trói buột vào chữ tình yêu gia đinh và bổn phận của đời sống thường nhật..... / Trách tôi chi em. Tội cho em và tội cả cho tôi....


      - Bây giờ thì sao ? - Em hỏi với cái vùng vằng.

      - Đưa má cho tôi hôn em. Cứ tự nhiên.Bây giờ thì tui độc thân rồi.

      - Để làm gì ? Có chịu lấy tui hông ?


      Trời ơi ! Em khùng rồi ! Em lại làm tui sợ. Đừng ép tui mà.Tui muốn được tự do.Tụ do để viết.Để có thể làm thêm một triệu bài thơ tình.

      Nè Em.Sáng nay tôi đọc được một bài thơ hay lắm.Để làm hoà và an ủi em,tôi đọc cho em nghe nhé :


      " Mùa hạ hồng nơi em, lồng lộng nắng gió
      Sáng sương mù làm một người nghĩ đến người xa
      Từng nơi chốn em đi qua
      Từ mìền có tên gọi là ký ức
      Em đã thu xếp hành lý, gói trọn tình anh mang theo chuyến đi

      Chuyến đi xa, ngày qua ngày....
      Anh đang nơi xa, càng xa dù em rất gần kề
      Em đang đến nơi anh đã dừng bước,
      Em đang đi trên vỉa hè nơi anh đã nghỉ chân....

      Trời mưa Paris, em đang dầm mưa đi trong gió lạnh
      Lòng vừa vui, vừa buồn khi nghĩ đến anh
      Có anh trong ý tưởng, không có anh hiện hữu bên mình
      Thôi cũng đành, nhưng em đã cảm được nỗi nhớ nhung từ anh

      Và nhớ nhau,
      nhớ những lọn tóc ướt nước mưa rũ xuống từ trán
      thèm được lè lưỡi nếm những giọt nước mưa ngọt ngào đó
      nhớ những ngón tay nói chuyện thầm thì với nhau
      nhớ những vòng quay xe đạp trong bóng tối nơi anh....

      Người đi xa không mang hình bóng tình yêu đi mất
      Chỉ mang theo và làm đậm thêm nỗi yêu thương nhung nhớ
      Để khi về ta lại tràn ngập có nhau
      Ngày qua ngày, đêm rồi đêm....
      Câu trả lời cho nhau.... không phải khó hay dễ
      Chỉ biết muôn đời, em là cơn mưa làm ướt sũng hồn anh. "



      * HẠ HỒNG - Thơ của : m@anh




      ____________


      Thế đi nhé.










      đăng sơn.fr










      __________________



      Anh Đào Nam Hoà ơi !


      Như thế có được không ?


      Tình thân.


      Nđs.
      #33
        Đào Nam Hoà 23.08.2011 14:25:03 (permalink)

        - Bây giờ thì sao ? - Em hỏi với cái vùng vằng.

        - Đưa má cho tôi hôn em. Cứ tự nhiên.Bây giờ thì tui độc thân rồi.

        - Để làm gì ? Có chịu lấy tui hông ?


        Trời ơi ! Em khùng rồi ! Em lại làm tui sợ. Đừng ép tui mà.Tui muốn được tự do.Tụ do để viết.Để có thể làm thêm một triệu bài thơ tình.


        Chời ạ ! hai tư tưởng ( hổng biết lớn hay....nhỏ) mà lại gặp nhau vậy , anh Sơn!!  

        đọc xong có cảm tưởng anh đang viết thế cho Hoà vậy, nói hộ cho Hoà vậy ! 

        Đưọc quá đi chứ !!  ( kẹt cái hổng rõ có kiếp sau hay không nửa cơ chứ... )

        Tình thân và...(  đồng chí....hướng  hehehehe )

        Nam Hoà


        #34
          dang son 04.09.2011 00:53:00 (permalink)





          VIẾT ĐỂ THẤY NHAU VUI

          __________________________________

          Đọc thì đã đọc rất nhiều. Đọc hết một trang báo, đọc leo đến những tờ tạp chí, đọc rồi còn thèm thuồng để mở ebook ở net đọc tiếp. Đọc những mẫu chuyện tâm tình nho nhỏ. Đọc đã mắt, mỏi lưng, mỏi cổ thì ngồi ngẩn ngơ, suy nghĩ về vài điều để thấy mình thèm viết...

          Mà viết về điều gì ? Kể chuyện gì cho nhau nghe ? Chuyện gì có thể làm ấm lòng nhau ?

          ...

          Lâu quá mới gặp lại nhau. Mừng quá là mừng. Nói thật. Ở cái xứ này, thời gian trôi nhanh lắm. Trôi như sông cuồn cuộn đổ ra biển. Chớp mắt là thấy hết một ngày.

          Bằng chứng là đi làm về, mở cổng vườn là thấy bạn hiền đứng ở ngưỡng cửa với nụ cười y như ngày nào.

          - Chời ơi ! Cả bao nhiêu năm tháng mới gặp lại nhau !

          Bạn cười :

          - Bèo dạt mây trôi mà.

          Ghét cái kiểu nói như thế. Đời mình nếu tin có duyên mệnh thì chữ Bèo nghe thảm não quá ! Mây trôi là chuyện của mây, của thời tiết. Miếng đất phù sa đôi bờ sóng vỗ có ông câu cá trên đò là mình. Hiểu vậy không ? Thời cơ đến thì mình nắm, nó tuột mất thì cũng chả sao. Cái vi vô nếu nghĩ cho kỹ thì chỉ là thế.

          Thôi. Chuyện đâu còn có đó. Rủ nhau ghé nhà một gia đình bạn ăn uống, nhảy nhót hát hò cho vui đời. Vui đuợc chút nào cứ vui.Hôm nay trời bão tố,ngày mai gió lặng trời lại sáng trong... Cứ vậy đi.

          Bữa tiệc đông quá. Mười mấy cái miệng nói cùng một lúc. Đành tắt nhạc. Tội nghiệp nhạc, tội tình cho anh ca sĩ ở trong máy cứ than bêu rêu cho cái tình nghĩa đã bỏ đi.

          Lý Cây Đa, Lý Chú cuội, Lý Mình ơi ơi ....

          " ... Gió buông cành trúc sau hè
          tình yêu đi mất lê thê cả đời
          tình mình thiếu hẳn tiếng cười
          tình người vật vã như hời tiếng rao....."

          Bỏ cuộc vui, đứng ngoài vườn sau ngắm lơ thơ cây cỏ mà tự dưng có mấy câu thơ làm đại chạy ra khỏi cái đầu lẩm cẩm xế chiều..... Ha haha ha ha. Hơi men của hai ly rượu vang thế mà cũng ổn, bần thần chút đỉnh có thể để bịa ra bài thơ ca dao kiểu con cóc chết... Hahaha.... Buồn không ra buồn. Vui không ra vui.

          Bạn chạy ra, mồi lửa kéo phì phà vài hơi thuốc. Bạn nói bâng quơ :

          - Cuối đông rồi. Trời còn thấy lạnh. Chắc Saigon đang mưa nhiều.

          Mình giữ im lặng nhìn khói thuốc của bạn bay bay.

          Thưở ấy, mình cũng có lúc đứng bên người rù rì kéo hơi thuốc lá bên lề bưu điện ngó qua khuôn viên nhà thờ Đức Bà. Lòng nghe chút gì đó vu vơ không rõ.

          Nguời hỏi trong ánh mắt dính bụi mưa :

          - Anh đang nghĩ gì ?

          Hôn nhẹ trên má người, ngửi mùi hoa chanh và giữ im lặng, tay của người nóng trong bàn tay mình. Gió lành lạnh heo may.....

          Bây giờ. năm tháng trôi. Đứng ở một khoảng vừa tối vừa sáng chợt nghĩ đến người...... Bao nhiêu tháng ngày đã đi qua, sao cái đầu vẫn chưa quên, chưa chịu quên người ?! Có muốn quên hay vẫn còn tiêng tiếc cái gì đó để giữ lại, để như vớt vát một kỷ niệm.

          Kỷ niệm có cái hay và cái dở của nó. Cái gì hay hay thì nhớ. Mà quái lạ ! Cả cái không hay, không vui cho lắm cũng nhớ, chẳng quên.

          Làm sao quên cho được nụ hôn và cái nắm tay đầu tiên ? Run rẫy mà hôn,run người với từng mạch máu mà nắm. Lá me bay, lá cây phong bay, tóc người bay đến chạm đầu mũi mình...

          Mà thôi. Chuyện cũ cứ để đó. Để dành như tiền tiết kiệm bỏ ống. lâu lâu lấy ra ngắm nghía gỡ gạc chút đỉnh.

          Bây giờ, bỏ sân vườn đẫm bóng tối, đi vào nhà trở lại với cuộc vui. Khi đưa bạn về nhà và ngủ lại, ta có thể thức với nhau đến sáng để tâm tình. Cái góc bếp vẫn có những chỗ ấm áp để ngồi tâm tình..

          Đêm về sáng. Đêm còn dài...





          đăng sơn.fr
          #35
            dang son 18.09.2011 22:03:05 (permalink)




            ....




            VIẾT THAY VÌ NÓI.




            ____________________________________


            1.Nói với M


            ....Em ơi !

            Ngồi xuống bên anh.
            Dù năm,mười phút ,để nói.
            Em muốn nói gì cứ nói.
            Nói về những ngày vui ,buồn và những điều làm em thất vọng...


            Anh cũng thế.
            Anh đang thèm nói.
            -Không nói về những việc làm em đau lòng và chán đời dù (thật ra )lòng anh có nhũng ưu phiền giữa cuộc đời này....

            Có điều gì cần san sẻ.Nói đi.Nói vớí nhau.Thật nhé.Anh biết im lặng và chờ nghe.




            2. NÓI VỚI NGƯờI DƯNG


            - Lạ hoắc lạ ngơ.Bạn là ai vậy ?

            Mình có hơn 6 tỷ người trên quả đất này.Có điều không ai giống ai.Kể cả những cặp sinh đôi,giống mặt,giống hình hài nhưng tính tình lại có điều khác nhau.....

            Lạ cái điều,đi ngang đường hay ngồi ở
            một góc quán,có người mặt mới nhìn đã thấy mến liền.Dể hiểu thôi mà,chỉ vì một tiếng chào điểm nụ cười đầy cảm tình trên môi.Thấy là thấy ưa liền.

            -…. Chào bạn ? Bữa nay trời đẹp làm mình yêu đời quá há ?
            - Đúng thế. Đúng là mùa hạ,Thoải mái,tha hồ đi dạo…

            Đấy.Câu chuyện mở đầu vỏn vẹn chỉ có thế .Vậy mà….

            Có lắm khi mới gặp gỡ mà tưởng chừng như đã quen biết từ lâu.

            Để tôi kể cho bạn nghe một chuyện rất đơn giản,thường tình :

            ’’ ..Thường thường,trong những đám tiệc tục,chủ nhà,ban tổ chức hay sắp xếp cho những người quen biết ngồi chung với nhau để dễ nói chuyện và những kẻ không hợp hoặc không mấy ưa nhau ngồi xa xa để tránh cảnh ly bay, đĩa lạng…
            Có khi nào vì một lý do nào đó, đến trễ ,bạn bị sắp ngồi kế bên người lạ hoắc và không ai nói gì với nhau.Bạn thấy thế nào ?
            Ngượng ngập,ngộp thở,khó chịu vì khoảng không khí nặng nề, vì thiếu những nụ cười trên môi người bên cạnh ??
            Cá nhân tôi đã gặp.Bên phải : người lạ,bên trái : người dưng.
            Mình cũng ngưòi xa lạ nên ngồi im lặng nói với ly tách,bát đĩa…..và lắng nghe một vài người cười đùa bên bàn khác,thấy mà thèm..

            Gãi dầu và nghĩ cách bắt chuyện.Có những người có vẻ thích nói về mình.Vậy thì ta mở máy,nhẹ nhàng hỏi về trận bóng đá,những tin tức sốt dẻo trong tuần…….Hỏi về chuyến du lịch xa xăm vừa rồi của ngưòi lạ mặt "



            Vậy,vậy đó.Có khi bữa tiệc thế mà vui vì những cánh cửa lòng mở hé,mở toang….



            3.NÓI VỚI NGƯờI ĐỌC THẦM LẶNG....



            BẠN ĐI TÌM CÁI GÌ Ở TRONG CHỦ ĐỀ NÀY VẬY ?

            - Chút vui,chút buồn để thoả mãn tính tò mò...

            BẠN LÀ NỮ HAY NAM VẬY ?

            - Hỏi chi vậy ? Ông tò mò.Ai thì ai,kệ ngưòi ta.Viết gì thì cứ viết cho xong chuyện.

            NHƯNG TÔI MUốN BIẾT ?

            - Biết dể làm gì ? Nếu người đọc là nữ,bộ ông tính thả dê chăng ? Bộ viết cho người nữ hoặc nam độc giả khác nhau chăng ?

            LÀM KHÓ PHẢI KHÔNG ?
            Coi chừng tôi giận,tịt ngòi,mất hứng không viết nữa.....

            - Thử coi ai chết.....Hi hi hi hi.....



            4.

            NÓI VỚI EM,Để gần thêm chút nữa.



            Ừ,ừ.
            Em nói có sai đâu nhỉ ?
            Bận lòng để viết hay viết để bận lòng ?
            Thường thì,viết và nói là cách trải lòng và để tìm sự đồng cảm.
            Khí nói,mình thấy người dối diện và biết được phần nào nét nhạy cảm qua phản ứng của người.
            Khi viết,mình như chỉ đối diện với chính mình.Im lặng tuyệt đối.Sự im lìm như một thách thức và để nhận thức cái '' Một Mình ''

            Phải thế không ?

            Cô em nhỏ ! Vẫn nói với em đó chứ.Qua những cảm nhận từ dấu chấm phẩy của dòng chũ.
            Em cứ nói và viết.Và hãy tin rằng,bằng cách này hay cách khác ,tôi vẫn hiểu được em.

            Tôi ngừng nói ở đây để đối diện với cuộc sống hàng ngày của tôi nhé.

            ***

            Chúc những ngưòi muốn nói,thèm nói vui trên những dòng chữ này.


            5.
            TÂM TÌNH…..



            Buổi tối,hai thầy trò có thói quen đi dạo.
            Trò đứng lại ,hỏi :
            - Sao thày đi chậm vậy ? Bộ ngắm cặp trai gái kia đang ‘’ hít ‘’ nhau hả ?
            … Mày hỏi ngu như con bò.Tao chỉ có hai chân.Còn mày,mày chạy bằng bốn cái cẳng.vả lại,chúng tao là con ngưòi,ngưòi không Hít nhau.Ngưòi chỉ biết Hôn nhau.Hiểu chưa ? Cái đồ…..
            - Chưa.Mà tại sao con người lại Hôn nhau ?
            … Rõ khỉ ! Tại họ yêu nhau.Mày biết tình yêu là gì không ?
            - Không. Thày giải thích được không ?

            - Sao thày im thế ? Khó nói ư ?
            … Ù.. ừ, .Phải chi mày không là chó,tao dễ nói hơn.
            - Thày làm như tôi ngu lắm !! Con bò hay con chó cũng có trí khôn của chúng chứ ?
            ….. Hay thật ! Mày lại bướng .Nói thử tao nghe.
            - Này nhé.Con bò,trước khi bị đưa vào lò xẻ thịt,nó sợ,biết khóc.Còn tôi,mỗi khi thày đi làm về,tôi mừng rỡ cuống quýt ngoắc đuôi làm thày vui.
            …. Còn lúc tao buồn,mày biết không ?
            - Biết.Mặt thày quạu đeo,miệng lầm bầm trông rất khó ưa. À ,thày nè ! Sao con người dễ buồn phiền và hay Húc nhau vậy ?
            …..
            ….. Mày làm tao nhức đầu.Hỏi chi nhiều thế ?
            - Tôi muốn tán gẫu một chút để xếp được vui vẻ í mà.Sao lúc này ngài dễ cáu thế ?
            ….. Tại tao có nhiều cái bực mình….
            - Làm người khó quá hả ? Cứ làm thân chó như tôi cho khỏe.Ngài nghĩ sao ?
            …. Cún ơi ! Mày có lý.Kiếp sau,có lẽ tao cũng xin hòa nhập kiếp chó để Gâu gâu như mày cho vui.Thôi . Về nhà.Uống cái gì và đi ngủ .Lẹ !

            *** For you.Jo !.For ever.




            6.
            ***NÓI VỚI ta MỘT VÀI ĐIỀU



            Parler,c'est vivre *
            Nói là sống.

            Trên một trang chữ ở Nguyệt san Psychologie,có một nhà tâm lý đã viết như thế.
            Nói để bày tỏ và hiểu được lòng nhau.Nói như để rút ngắn những khoảng cách...Và nói,dễ dàng hay khó khăn để người ta hiểu được mình ?

            Nhưng.
            Nói với ai ? Nói về điều gì ?
            Người với người có nhiều điều để nói.

            Vậy mà đôi khi ta chỉ còn ta ,để nói một mình và gâu gâu với đời như một bằng chứng mình đang hiện hữu.

            ( Một sớm mai để gâu gâu một mình...)





            7.
            ** NÓI VỚI ĐIỀU VUI,BUồN.


            Nhiều khi cả ngày không nói chuyện với ai.Nghe thì nghe rất nhiều .Nghe đời sống chuyển động chung quanh ,xe cộ,tiếng cười nói, tiếng cãi nhau……

            Vậy mà cũng có ngày nói không hết chuyện.
            Và cũng tùy người đối diện mà nói.
            Có người,mình chỉ để hỏi han vài câu và tán gẫu cho qua giờ…
            - Ừ, ừ,tháng này mưa nhiều quá hả ? Chẳng đi đâu được.
            - Ừ há, ừ nhỉ………..

            Có người mình gặp thoáng chốc mà đã có nhiều vấn đề để hàn huyên cởi mở.Khi rời nhau vẫn thấy còn tiếc nuối vì đã rất mát tai, ấm bụng……
            Cũng có người làm mình không biết nói năng gì,và mình biến thành một cái tượng.

            Thế đấy.Nói gì và nói thế nào với nhau ?

            Nhiều khi chẳng thiết nói năng khi không tìm thấy bạn đồng cảm.Vì thế ,lắm khi đành gâu gâu một mình.
            Im lặng lâu quá lỡ chẳng may trúng gió quên bẵng đi rằng mình đã là kẻ biết nói tiếng người.

            Khó và khổ lắm ai ơi !




            8.
            NÓI ĐIỀU GÌ CHO EM VÀ TÔI VUI ?





            Có người thích nói và người không thích nói.
            Có người không nói được thì lăn quay ỉu xìu và cạu cọ.
            Có người cả ngày không nói một câu vì thích sự cô độc.

            Có người giống như Em và Tôi.
            Nói vừa vừa.
            Để người khác kịp nghe và có thời gian để hiểu.

            Tôi thích tìm cho mình một thời gian nhỏ để yên lặng.
            Ở đâu cũng được.
            Một góc vườn để nghe chim líu lo.
            Một góc đường để nhìn ngắm thiên hạ dập dìu.

            Rồi cũng có lúc,tôi thích ngồi quán.Một mình hay hai mình cũng chẳng sao.Tôi quen rồi.

            Nếu Em vào cái quán nước với tôi.Hãy để tôi chọn một cái bàn và những chỗ ngồi yên tĩnh.Và tôi yên ả nghe em nói.

            Nếu em không nói thì tôi hỏi.
            Tôi có rất nhiều câu hỏi để làm Em nói.

            Chẳng hạn, em đang yêu đời.Tôi sẽ hỏi về những gì làm em vui vẻ và năng động.

            Nếu em đang buồn vì tình yêu,thì tôi sẽ hỏi em tại sao nếu em thích tâm sự.

            Nếu em đang chán đời,muốn phụ rẫy cuộc đời để nhẩy xuống cầu chết chìm thì.....Tôi sẽ nài nỉ em chờ một thời gian ngắn để cuộc đời và em thay đổi.

            Còn nếu Em muốn rủ áo đời để đi tu,thì tôi sẽ tùy cơ ứng biến.Nếu muốn ,tôi cũng có thể rủ sạch áo đời...để đi tu với em.

            Có nhau,rủ bỏ đời trần.Chắc vui hơn ,em nhỉ ?

            Chờ tí xem sao ?



            9.
            NÓI VỚI TẤT CẢ CÔ NHỎ ĐÃ CÓ LÒNG
            Viết cho tôi.



            Cám ơn tất cả những màu sắc của ánh sáng trong cái ngõ tối và khu rừng tâm hồn của tôi.

            Người ta rất yêu đời sống khi có nhau để chia sẻ....
            Ngưòi ta chán đời - buồn bã trong một lúc nào đó thôi.

            Bởi thế,nên con ngưòi cần ra khỏi căn nhà bít cửa của mình.
            Phải vậy không ?

            Sẽ gặp lại nhau ở đây nhé.
            Và chúng ta thong thả ngồi xuống để phát hiện ra chúng ta đã có những cái mà mình đã có và đã tìm.

            Đi tìm thì sẽ thấy.
            Mà chúng mình thấy điều gì..?
            '' Cả một tấm lòng ! '' Phải vậy không ?



            10.

            TỰ NÓI VỚI MÌNH ĐỂ KHỎI…….




            Tự nhiên lại thèm nói.
            Nói nho nhỏ như một thì thầm với người bạn trong lòng :
            ’’ Mình ơi ! Cứ dịu dàng, thoải mái như tiếng nhạc pha mưa.
            ’’ Mình ơi ! Cứ thong thả mà sống,sống và đón nhận một ngày có nắng ấm và có những nụ cười thân ái.Có bài học đời đã dậy rằng : ’’ Cứ mỉm cười với cuộc đời,cứ yêu thương người và sẽ được nhận lại sự yêu thuơng ’’.

            Ai làm ra cuộc đời với những vui sướng,khổ não ?
            Chúng ta chứ còn ai.Ta sẽ thế nào nếu mọi việc cứ suông sẻ và có tất cả những gì ta muốn có ?

            Ha ha ha.Chắc ta sẽ ù lì và lười biếng lắm.Ta sẽ như những đứa trẻ con nhà giàu ỷ lại và thiếu đi những nghị lực và chí hướng để sống.
            Có thể lắm chứ ?

            Mà thôi - Để dành mai mốt nói tiếp.Cứ từ từ mà nói với nhau.

            Được không ?


            11.
            LẠ Cũng THÀNH QUEN…..




            Thường thì ngưòi ta thích và …rất không thích cái ’’ Một Mình – Mình Ên ‚’’ của mình.

            Tại sao thích và không thích ?

            Lại đặt câu hỏi.Lại nhiều chuyện nữa rồi.
            Cứ cả đời đặt câu hỏi như thế thì cái đầu có ngày sẽ nổ tung …

            * Cái “ Một mình “ để thích là khi muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ và làm những điều muốn và phải làm.Một mình như một nhất thể với bản năng độc lập.

            Lấy thử vài hình ảnh cái Một Mình ra trình diễn xem sao : - Ta đang đi,trượt chân ngã xuống hố sâu,sướt trán,lọi chân,u đầu với cái hố đen sâu thẫm,ta sợ,ta đau và ta kêu gào.Kêu mỏi miệng, bở hơi tai mà chẳng ai nghe….Đành lấy hết sức,lết,bò,bám để leo lên khi trong đầu vẫn có câu nguyện : ’’ Aides toi,le ciel t’aidera - Tự cứu ngươi,trời sẽ giúp ngươi ““…và ông trời giúp thật.Thế là cái một mình được thoát nạn.



            ** Cái ’’ Một Mình ’’ để ghét là khi ta thui thủi mình ên và ta thấy người khác có đến hai ba mình,ta cô đơn,ta buồn,ta ghen….Người ta cười nói,vui đùa sung sướng mà sao ta lại đi, đứng và chỉ chơi với cái mình mình. Rõ chán !

            Ta làm sao ? Ta giải quyết thế nào để ổn thỏa với vấn đề Một ta - Một Mình ?

            …..

            Tôi đã có những ngày như thế.Rất hoà đồng giữa đám đông ( nếu không muốn nói là ồn ào, đùa giỡn ) .Có khi ngạc nhiên cả với chính mình nữa.Hòa và Đồng là hai điều,hai nghĩa na ná và khác nhau.Anh có thể hoà với tôi nhưng chắc gì tôi đồng với anh ?
            Vậy mà không phải vậy.Thế mà không như thế.

            Ừ,thôi thế cho xong.Ngồi giữa bàn tiệc,nói,nghe lảm nhảm ba cái chuyện ăn uống, đánh đấm,chính trị,chính em,chuyện thời cuộc xăng dầu lên giá…..Cả chuyện yêu nhau,cắn nhau,bỏ nhau….cũng buồn vui chừng đó cho xong một buổi tiệc.Rồi chia Tay.Những cái một mình rời nhau về nhà……

            Đã có những lần như thế.Vui với mình giữa đám đông.Nhiều lúc chán vui,bỏ đi,tìm con đường yên tĩnh đi dạo,thảnh thơi với những thứ riêng biệt nhất của mình.Nghĩ đến những điều mình đã đọc, đã viết và sẽ viết để chia sẻ với những cái Một Mình khác ở đây đó.

            Vậy mà vui.
            Những « Cái Một Mình » khác nghĩ sao ? Có nói được để chia sẻ với nhau không ?





            đăng sơn.fr


            #36
              white black 20.09.2011 00:44:47 (permalink)
                   Viết để......ké vài dòng cảm nghĩ
              Tôi đang nghỉ đến .những từ đứng trước chử ké
              như đọc ké , xem ké, nghe ké, hiểu ké , nhìn ké , ăn ké, uống ké...là
              đả thấy khác nghĩa rồi và bỗng dưng tôi lại nghĩ thêm một ý tưởng đó
              là " viết  ké " để thêm vài dòng cảm nghĩ của tôi , biết đâu chửng tôi lại được
              hưởng  ké về sự nỗi tiếng của một nhà báo thì sao ta,[sm=10_point.gif] mặc dù tôi
              biết lời lẽ văn chương của tôi không được lưu loát hay trôi chảy nhưng có sao
              đâu , hãy cứ xem như là tôi đang tập viết một đoạn văn để không quên từ ngữ
              của tôi ,vậy nhé . Bây giờ tôi bắt đầu nói đến phần cảm nghĩ riêng tôi trong phần 11.
              " Lạ cũng thành quen "  mà chủ nhân đã viết và phân tích khi nói đến cái " một mình ".
              Trong cuộc sống thật sự mà nói , con người ai cũng sợ cái " một mình " nếu không thì
              tại sao nhửng người già khi nghe con cái nói sẽ đưa họ vào trong dưỡng lão , vậy là họ buồn , họ cảm thấy tủi  và cô đơn , thĩnh thoảng có đôi khi tôi đi dạo nhìn thấy những cụ già , ngồi lặng lẽ nhìn mây trời hiu quạnh , gương mặt hiện lên nhũng
              nét ưu tư , tôi thấy chạnh lòng và tôi đã hiểu được cái đáng sợ của một mình .





              <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2011 00:19:31 bởi white black >
              #37
                white black 21.09.2011 02:37:07 (permalink)
                         Viết để......nhận xét ,  cùng học hỏi

                Qua con chữ tôi biết được một người   bạn hữu , họ viết  rất nhiều
                đề tài về cuộc sống ,  về quê hương , và tình cảm con người. Còn tôi thì
                đọc  rồi tập tành "viết để nhận xét củng học hỏi"  những cách nghĩ và suy
                luận của một chủ đề khi nói về cuộc sống và quê hương. Bắt đầu từ đề tài
                " Chuyện nhớ nhung ở xứ người........"
                Ai lại không buồn khi sống ở một nơi mà bất đồng ngôn ngử , ra đường thì gặp
                nhiều những mái tóc vàng , hay nâu đỏ , da thì như màu tuyết rơi,  và  nhiều khi còn
                gặp những người tóc xoắn , da màu nước tương , xí xô xí xào nhửng tiếng mà người  
                 nghe phải cần có nhiều quyển tự điển đem theo bên mình thì mới họa may hiểu nỗi.
                vì vậy cho nên tôi hiểu được nỗi lòng của ngưởi viễn xứ , thích ghê nơi  khi bất chợt
                nghe được tiếng nói người đồng hương , nhất là giọng nói nhẹ nhàng của người miền nam dễ thương và bỉnh dị , tình cảm ngưởi miền nam chơn chất,  thiệt thà không
                khách sáo và hiền hòa như một dòng sông êm đềm phẳng lặng , dù ai ở bất cứ một nước nào trên thế giới , dù cho cuộc sống có văn minh tốt đẹp cách mấy nhưng khi
                nói về quê hương họ vẫn nói với một cách tự hào rằng:" quê hương tôi đẹp lắm , chỉ 2 mùa mưa , nắng , có 3 miền Nam Trung Bắc ,  , có cá tánh cần cù ,chăm chỉ, siêng năng , và biết phân biệt rõ ràng sự ơn nghĩa cưu mang ở quê người nhưng không thích
                sự miệt khinh của dân bản xứ ., ...."

                 
                #38
                  dang son 21.09.2011 03:43:56 (permalink)



                  ....



                  Bạn tôi ơi !

                  Cám ơn bạn đã ghé và để lại chữ.


                  Chúc bạn vui.


                  Thân ái


                  nđs.
                  #39
                    dang son 24.09.2011 23:29:51 (permalink)





                    ..


                    LÀM THẾ NÀO ĐỂ
                    có một ngày đẹp ?




                    _______________________________




                    Dễ thôi !
                    Dễ từ một nụ cười khi gặp nhau.Thử không nói về thời tiết,không nói về ba cái đánh đấm bôi bẩn nhau của các đối thủ
                    trong đảng phái chính trị.Không nói về chuyện có khối nhà băng đang run rẫy về những cái lỗ thâm thủng...

                    Ngồi nán vơí nhau một chốc.Hỏi thăm nhau về những mối thân tình không thể dứt,nói cho nghe về những điều may mắn trong cuộc đời.Kể cho nhau nghe về những chuyến đi xa ,nhìn ngắm phong cảnh và gặp được những tấm lòng nhân ái.

                    Để làm gì ?

                    Để giữ lại một vài điều vui và có cho mình được một ngày đẹp


                    đăng sơn.fr
                    #40
                      Đào Nam Hoà 29.09.2011 23:23:44 (permalink)
                      Chào anh Sơn
                      lâu lắm mới có dịp ghé nhà anh, đọc mấy bài về sau, thấy công lực anh vẫn thâm hậu như ngày nào ! Thâm hậu mà...nhẹ nhàng, tình cảm, yêu đời ! Hay lắm anh!
                      ANh hỏi : "LÀM THẾ NÀO ĐỂ có một ngày đẹp ?"

                      Hoà
                      xin trả lời tí nhá, cũng dễ thôi! Một ngày đẹp là khi ta vẫn còn ôm được cái computer và gõ gõ ( dù thỉnh thoảng gõ nhầm chút cũng hông sao, miễn còn gõ là oui rồi )
                      và anh có đồng ý là ngày nào mà ta không còn đủ sức ôm em comp gõ nữa, ngày đó sẽ buồn và nhớ xiết bao! phải vậy không anh Sơn

                      tình thân
                      ĐNH

                      #41
                        dang son 29.09.2011 23:51:54 (permalink)





                        ...



                        LÀM THẾ NÀO ĐỂ ..... ( ? )


                        _______________________________________




                        Có nhiều cách hỏi và cũng có nhiều cách để trả lời.

                        Thử cho một thí dụ về những câu hỏi :

                        1. Làm thế nào để có thì giờ ? ( Có thì giờ để làm gì ? )

                        2. Làm thế nào để tự mình được VUI ? ( Vui gì ? Vui với ai ? )

                        3. Làm thế nào để được Yêu ? ( Câu này hơi khó ! )



                        ...


                        Là một người viết và thích viết,tôi đã giải quyết được hai câu hỏi số 1 và số 2.

                        Còn câu trả lời cho câu hỏi thứ 3 là khó nhất trần gian.Tôi tạm mổ sẻ chữ YÊU quái ác đó ra làm hai phần riêng biệt nhưng lại mắc dây,mắc dợ vơí nhau như chữ Tình Duyên.

                        < Trong tình yêu,có hai thế đứng. Một là Yêu người, hai là được người ta yêu mình.
                        Rất dễ để mà Yêu Người ( thấy người ta dễ thương,dễ yêu,dể cảm,dễ nựng thì mình Yêu.Yêu đủ kiểu.. )
                        Được hay bị người ta Yêu mình thì mới khó. ( Làm người ta ghét thì dễ,làm họ yêu mới khó ! ) Và lắm khi lỡ
                        " bị yêu " và được yêu mà cái hoàn cảnh không cho phép mình thì lại còn khó ác liệt hơn.


                        Đằng nào cũng khổ.Để tránh cái khổ đó,chi bằng ta ngoan ngoãn tìm thì giờ và sắp xếp việc nhà cho ổn thoả.Sau đó,ta có quyền ngồi ôm PC và gõ máy.Gõ cho đến chừng nào ngón tay xưng lên,mờ mắt thì hết gõ.




                        đăng sơn.fr



                        ----------------






                        < Nhắn Đào Nam Hoà,bạn hiền của tôi :

                        Lâu quá mới thấy sự xuất hiện của ông bạn.Hay là tại không ngoan ngoãn lắm trong việc thi hành bổn phận công dân nên bà nhà cấm viết ? ..Ôi ! Ôi !

                        Chúc bạn vui vơí chữ.

                        Tình thân.


                        nđs.
                        #42
                          Đào Nam Hoà 30.09.2011 00:46:56 (permalink)
                          anh Sơn ui!
                          Làm thế nào để đưọc yêu?

                          đúng là khó thiệt! ai mà biết làm thế nào ! có khi đâu có làm gì đâu, tự dưng được yêu thì làm sao hở anh Sơn?? hay anh nói là "bị" yêu ! vậy hỏi anh nhỏ nha, (đừng cho mấy "bả" biết, khổ đấy anh Sơn) có ai cho anh tiền mà anh "bị" nhận không?
                          chời ui, cứ ôm đại đi muh , có gì tính sau  hehehe

                          "đằng nào cũng khổ"  chời!   anh làm bộ quên mất đàng...sướng hở anh Sơn

                          anh biết hơn ai muh, định luật " mỗi một khoái lạc luôn đi kèm một đau khổ" !!

                          anh em lâu lắm mới gặp lại, j/k cho...chẻ chung,

                          còn ziệc bx nhà mình ấy hả, anh đừng lo, Hoà có nhiều "bài" lắm, bài con cá, bài con mèo, bài tình ca cho em....vân vân và vân vân, mọi việc sẽ phải ổn thôi

                          Tình thân
                          #43
                            dang son 30.09.2011 01:26:35 (permalink)
                            ...

                            ...Hơ huhơhohoho.Hết ý kiến ! Chịu thua !


                            Chúc bạn hiền vui..


                            nđs.


                            #44
                              dang son 03.10.2011 14:35:53 (permalink)


                              ..





                              THÊM MỘT.THÊM HAI …THÊM….



                              ___________________________





                              Nghĩ đi, nghĩ lại cũng tại mình.

                              Tại mình tham nên mình khổ !

                              Ai chả biết thế.
                              Vẽ chuyện ! Thường tình .

                              Có người lý luận : " Nếu không tham,không thèm muốn thì loài người sẽ không tiến bộ và sẽ còn dài dài chuyện ăn lông ở lỗ…. "

                              Đúng thế. OK.
                              Cái thuyết ‘’ Nhận là Đủ ‘’ để được hạnh phúc chỉ nên đóng khung và đặc biệt chỉ dùng cho những triết gia suy ngẫm về cuộc đời và những kẻ muốn an phận.


                              Tôi ngồi yên ngắm cảnh hạnh phúc của người đàn ông trước mặt.Khuôn mặt lai tây còn phảng phất cái điển trai của thời trẻ, ông ta đang sung sướng kể chuyện về chuyến về thăm quê hương và tôi chờ….

                              Chờ được nghe ông kể về mùi thơm của đồng nội và về những con rạch của quê hương.Chờ được nghe cái cảm xúc của kẻ biệt xứ về thăm chốn cũ…

                              Không ! Không có một câu nói về vẻ đẹp của áo bà ba,của câu hò trên sông.

                              Tôi cảm thông được cái tâm tình của ông. Ông không thích những thứ đó.Quê hương là cái gì rất xa vời với thực tế ( Chữ quê hương chỉ nằm trong những dòng văn chương phù phiếm và ảo tưởng ! )
                              Quê nhà của ông ở chốn thị thành.Nơi có những quán Bar và những cô chiêu đãi viên khuyến mại mặc quần áo thiếu vải.
                              Quê mẹ của ông chỉ là những tiệm hớt tóc,cạo râu ( ngày 2 ,3 lần,dù trên đầu ông còn rất ít tóc để hớt ) Quê ngoại của ông cũng nằm gọn lõn ở các quán thanh nữ và những địa điểm ăn nhậu ( dù ông không biết
                              nhậu ).

                              - Ông thích gì ? . Tôi hỏi,vẻ tò mò.

                              Ông chép miệng, đầu mũi to,nở ,bóng nhẩy :
                              - Moi thích gái.

                              - Kể xem sao ?
                              - Chỉ vài ngày sau khi bước xuống phi trường,moi gặp một em người việt lai tàu Tân gia ba.Em đẹp não nùng,người cao ráo,sexy,gợi cảm . Em Singapore cho moi mấy cái hẹn.Hẹn nào cũng lỡ nhịp.Lần sau cùng gặp em,mời em đi ăn cao lâu và vào khách sạn. Được cái ,coi bộ em rất có hiếu, ăn món gì cũng order,mua thêm về cho gia đình,mẹ em và bà ngoại của em….

                              - Ai trả tiền ?
                              - Tui chứ ai.Việt kiều mà !
                              - Ha ha ha ha….
                              - Sao cười ?!

                              Vui thì cười chứ sao ta ! Rồi sao ?

                              Ông nhấp ngụm bia lạnh .Mắt lim dim :
                              - Ngày khác,lạng tà tà ở Saigon,vào tiệm sách gặp em bán sách.Hẹn đi chơi.Em dắt về nhà đòi giới thiệu với cha mẹ,em nói chỉ chịu đi chơi với điều kiện phải rước em qua tây..
                              - Rồi sao ?
                              - Thấy ơn ớn,moi dzọt.Rồi gặp em khác,em này thuộc loại hiền,dịu dàng hơn,em làm ở cái bar tiếp thị bán bia hơi.Hẹn em sau giờ làm việc,rủ em đi chơi thăm các thắng cảnh. Đi mỏi cẳng,mời em đi ăn uống và về nghỉ lưng ở khách sạn.

                              Rồi sao ? Mọi người hồi hộp,trố mắt nhìn nhau y hệt lúc đang xem một cuốn phim bộ,loại giật gân.

                              Người kể chuyện khoái chí khi thấy câu chuyện
                              có vẻ thu hút. Ông chậm rãi để kéo dài sự lôi cuốn :
                              - Em bé nằm sóng soài,soải tay chân,ngáy o o..

                              - Rồi sao nữa ?
                              - Moi ức quá chịu không nổi , đành xoãi người để nằm trên người em. Đi chơi được mấy ngày như vậy,lúc về,moi tặng em một cái phone di động để thỉnh thoảng em gọi sang nói lời yêu thương với moi.May mà có em, đời còn…

                              Rõ chuyện !

                              Thế là ông có thêm,thêm ba bốn người yêu trong cùng một lúc vì ông nghĩ ông có sức hút đàn bà,con gái khi về thăm nhà. Ông sung sướng,khoái chí chìa máy khoe những cái SMS có những lời tình tứ. Ông sắp xếp,chuẩn bị để có ngày về ở hẳn nơi quê nhà và biết mình sẽ chọn được một bến đậu khá lý tưởng.

                              Ông giảng giải sau khi biết rõ ràng rằng : Với số tiền nhỏ nhoi trợ cấp xã hội cho ngưòi nghèo bên này, ông không thể nào có đến 4 người yêu ông trong cùng một lúc.

                              Ông khôn quá ! Ông muốn được thêm.
                              Thêm một,thêm hai và thêm,thêm nhiều nữa.



                              Amen.




                              đăng sơn.fr

                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 19 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 283 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9