....
VIẾT THAY VÌ NÓI. ____________________________________
1.Nói với M ....Em ơi !
Ngồi xuống bên anh.
Dù năm,mười phút ,để nói.
Em muốn nói gì cứ nói.
Nói về những ngày vui ,buồn và những điều làm em thất vọng...
Anh cũng thế.
Anh đang thèm nói.
-Không nói về những việc làm em đau lòng và chán đời dù (thật ra )lòng anh có nhũng ưu phiền giữa cuộc đời này....
Có điều gì cần san sẻ.Nói đi.Nói vớí nhau.Thật nhé.Anh biết im lặng và chờ nghe.
2. NÓI VỚI NGƯờI DƯNG - Lạ hoắc lạ ngơ.Bạn là ai vậy ?
Mình có hơn 6 tỷ người trên quả đất này.Có điều không ai giống ai.Kể cả những cặp sinh đôi,giống mặt,giống hình hài nhưng tính tình lại có điều khác nhau.....
Lạ cái điều,đi ngang đường hay ngồi ở
một góc quán,có người mặt mới nhìn đã thấy mến liền.Dể hiểu thôi mà,chỉ vì một tiếng chào điểm nụ cười đầy cảm tình trên môi.Thấy là thấy ưa liền.
-…. Chào bạn ? Bữa nay trời đẹp làm mình yêu đời quá há ?
- Đúng thế. Đúng là mùa hạ,Thoải mái,tha hồ đi dạo…
Đấy.Câu chuyện mở đầu vỏn vẹn chỉ có thế .Vậy mà….
Có lắm khi mới gặp gỡ mà tưởng chừng như đã quen biết từ lâu.
Để tôi kể cho bạn nghe một chuyện rất đơn giản,thường tình :
’’ ..Thường thường,trong những đám tiệc tục,chủ nhà,ban tổ chức hay sắp xếp cho những người quen biết ngồi chung với nhau để dễ nói chuyện và những kẻ không hợp hoặc không mấy ưa nhau ngồi xa xa để tránh cảnh ly bay, đĩa lạng…
Có khi nào vì một lý do nào đó, đến trễ ,bạn bị sắp ngồi kế bên người lạ hoắc và không ai nói gì với nhau.Bạn thấy thế nào ?
Ngượng ngập,ngộp thở,khó chịu vì khoảng không khí nặng nề, vì thiếu những nụ cười trên môi người bên cạnh ??
Cá nhân tôi đã gặp.Bên phải : người lạ,bên trái : người dưng.
Mình cũng ngưòi xa lạ nên ngồi im lặng nói với ly tách,bát đĩa…..và lắng nghe một vài người cười đùa bên bàn khác,thấy mà thèm..
Gãi dầu và nghĩ cách bắt chuyện.Có những người có vẻ thích nói về mình.Vậy thì ta mở máy,nhẹ nhàng hỏi về trận bóng đá,những tin tức sốt dẻo trong tuần…….Hỏi về chuyến du lịch xa xăm vừa rồi của ngưòi lạ mặt "
Vậy,vậy đó.Có khi bữa tiệc thế mà vui vì những cánh cửa lòng mở hé,mở toang….
3.NÓI VỚI NGƯờI ĐỌC THẦM LẶNG.... BẠN ĐI TÌM CÁI GÌ Ở TRONG CHỦ ĐỀ NÀY VẬY ?
- Chút vui,chút buồn để thoả mãn tính tò mò...
BẠN LÀ NỮ HAY NAM VẬY ?
- Hỏi chi vậy ? Ông tò mò.Ai thì ai,kệ ngưòi ta.Viết gì thì cứ viết cho xong chuyện.
NHƯNG TÔI MUốN BIẾT ?
- Biết dể làm gì ? Nếu người đọc là nữ,bộ ông tính thả dê chăng ? Bộ viết cho người nữ hoặc nam độc giả khác nhau chăng ?
LÀM KHÓ PHẢI KHÔNG ?
Coi chừng tôi giận,tịt ngòi,mất hứng không viết nữa.....
- Thử coi ai chết.....Hi hi hi hi.....
4.
NÓI VỚI EM,Để gần thêm chút nữa. Ừ,ừ.
Em nói có sai đâu nhỉ ?
Bận lòng để viết hay viết để bận lòng ?
Thường thì,viết và nói là cách trải lòng và để tìm sự đồng cảm.
Khí nói,mình thấy người dối diện và biết được phần nào nét nhạy cảm qua phản ứng của người.
Khi viết,mình như chỉ đối diện với chính mình.Im lặng tuyệt đối.Sự im lìm như một thách thức và để nhận thức cái '' Một Mình ''
Phải thế không ?
Cô em nhỏ ! Vẫn nói với em đó chứ.Qua những cảm nhận từ dấu chấm phẩy của dòng chũ.
Em cứ nói và viết.Và hãy tin rằng,bằng cách này hay cách khác ,tôi vẫn hiểu được em.
Tôi ngừng nói ở đây để đối diện với cuộc sống hàng ngày của tôi nhé.
***
Chúc những ngưòi muốn nói,thèm nói vui trên những dòng chữ này.
5.
TÂM TÌNH….. Buổi tối,hai thầy trò có thói quen đi dạo.
Trò đứng lại ,hỏi :
- Sao thày đi chậm vậy ? Bộ ngắm cặp trai gái kia đang ‘’ hít ‘’ nhau hả ?
… Mày hỏi ngu như con bò.Tao chỉ có hai chân.Còn mày,mày chạy bằng bốn cái cẳng.vả lại,chúng tao là con ngưòi,ngưòi không Hít nhau.Ngưòi chỉ biết Hôn nhau.Hiểu chưa ? Cái đồ…..
- Chưa.Mà tại sao con người lại Hôn nhau ?
… Rõ khỉ ! Tại họ yêu nhau.Mày biết tình yêu là gì không ?
- Không. Thày giải thích được không ?
…
- Sao thày im thế ? Khó nói ư ?
… Ù.. ừ, .Phải chi mày không là chó,tao dễ nói hơn.
- Thày làm như tôi ngu lắm !! Con bò hay con chó cũng có trí khôn của chúng chứ ?
….. Hay thật ! Mày lại bướng .Nói thử tao nghe.
- Này nhé.Con bò,trước khi bị đưa vào lò xẻ thịt,nó sợ,biết khóc.Còn tôi,mỗi khi thày đi làm về,tôi mừng rỡ cuống quýt ngoắc đuôi làm thày vui.
…. Còn lúc tao buồn,mày biết không ?
- Biết.Mặt thày quạu đeo,miệng lầm bầm trông rất khó ưa. À ,thày nè ! Sao con người dễ buồn phiền và hay Húc nhau vậy ?
…..
….. Mày làm tao nhức đầu.Hỏi chi nhiều thế ?
- Tôi muốn tán gẫu một chút để xếp được vui vẻ í mà.Sao lúc này ngài dễ cáu thế ?
….. Tại tao có nhiều cái bực mình….
- Làm người khó quá hả ? Cứ làm thân chó như tôi cho khỏe.Ngài nghĩ sao ?
…. Cún ơi ! Mày có lý.Kiếp sau,có lẽ tao cũng xin hòa nhập kiếp chó để Gâu gâu như mày cho vui.Thôi . Về nhà.Uống cái gì và đi ngủ .Lẹ !
*** For you.Jo !.For ever.
6.
***NÓI VỚI ta MỘT VÀI ĐIỀU Parler,c'est vivre *
Nói là sống.
Trên một trang chữ ở Nguyệt san Psychologie,có một nhà tâm lý đã viết như thế.
Nói để bày tỏ và hiểu được lòng nhau.Nói như để rút ngắn những khoảng cách...Và nói,dễ dàng hay khó khăn để người ta hiểu được mình ?
Nhưng.
Nói với ai ? Nói về điều gì ?
Người với người có nhiều điều để nói.
Vậy mà đôi khi ta chỉ còn ta ,để nói một mình và gâu gâu với đời như một bằng chứng mình đang hiện hữu.
( Một sớm mai để gâu gâu một mình...) 7.
** NÓI VỚI ĐIỀU VUI,BUồN. Nhiều khi cả ngày không nói chuyện với ai.Nghe thì nghe rất nhiều .Nghe đời sống chuyển động chung quanh ,xe cộ,tiếng cười nói, tiếng cãi nhau……
Vậy mà cũng có ngày nói không hết chuyện.
Và cũng tùy người đối diện mà nói.
Có người,mình chỉ để hỏi han vài câu và tán gẫu cho qua giờ…
- Ừ, ừ,tháng này mưa nhiều quá hả ? Chẳng đi đâu được.
- Ừ há, ừ nhỉ………..
Có người mình gặp thoáng chốc mà đã có nhiều vấn đề để hàn huyên cởi mở.Khi rời nhau vẫn thấy còn tiếc nuối vì đã rất mát tai, ấm bụng……
Cũng có người làm mình không biết nói năng gì,và mình biến thành một cái tượng.
Thế đấy.Nói gì và nói thế nào với nhau ?
Nhiều khi chẳng thiết nói năng khi không tìm thấy bạn đồng cảm.Vì thế ,lắm khi đành gâu gâu một mình.
Im lặng lâu quá lỡ chẳng may trúng gió quên bẵng đi rằng mình đã là kẻ biết nói tiếng người.
Khó và khổ lắm ai ơi !
8.
NÓI ĐIỀU GÌ CHO EM VÀ TÔI VUI ? Có người thích nói và người không thích nói.
Có người không nói được thì lăn quay ỉu xìu và cạu cọ.
Có người cả ngày không nói một câu vì thích sự cô độc.
Có người giống như Em và Tôi.
Nói vừa vừa.
Để người khác kịp nghe và có thời gian để hiểu.
Tôi thích tìm cho mình một thời gian nhỏ để yên lặng.
Ở đâu cũng được.
Một góc vườn để nghe chim líu lo.
Một góc đường để nhìn ngắm thiên hạ dập dìu.
Rồi cũng có lúc,tôi thích ngồi quán.Một mình hay hai mình cũng chẳng sao.Tôi quen rồi.
Nếu Em vào cái quán nước với tôi.Hãy để tôi chọn một cái bàn và những chỗ ngồi yên tĩnh.Và tôi yên ả nghe em nói.
Nếu em không nói thì tôi hỏi.
Tôi có rất nhiều câu hỏi để làm Em nói.
Chẳng hạn, em đang yêu đời.Tôi sẽ hỏi về những gì làm em vui vẻ và năng động.
Nếu em đang buồn vì tình yêu,thì tôi sẽ hỏi em tại sao nếu em thích tâm sự.
Nếu em đang chán đời,muốn phụ rẫy cuộc đời để nhẩy xuống cầu chết chìm thì.....Tôi sẽ nài nỉ em chờ một thời gian ngắn để cuộc đời và em thay đổi.
Còn nếu Em muốn rủ áo đời để đi tu,thì tôi sẽ tùy cơ ứng biến.Nếu muốn ,tôi cũng có thể rủ sạch áo đời...để đi tu với em.
Có nhau,rủ bỏ đời trần.Chắc vui hơn ,em nhỉ ?
Chờ tí xem sao ?
9.
NÓI VỚI TẤT CẢ CÔ NHỎ ĐÃ CÓ LÒNG
Viết cho tôi. Cám ơn tất cả những màu sắc của ánh sáng trong cái ngõ tối và khu rừng tâm hồn của tôi.
Người ta rất yêu đời sống khi có nhau để chia sẻ....
Ngưòi ta chán đời - buồn bã trong một lúc nào đó thôi.
Bởi thế,nên con ngưòi cần ra khỏi căn nhà bít cửa của mình.
Phải vậy không ?
Sẽ gặp lại nhau ở đây nhé.
Và chúng ta thong thả ngồi xuống để phát hiện ra chúng ta đã có những cái mà mình đã có và đã tìm.
Đi tìm thì sẽ thấy.
Mà chúng mình thấy điều gì..?
'' Cả một tấm lòng ! '' Phải vậy không ?
10.
TỰ NÓI VỚI MÌNH ĐỂ KHỎI……. Tự nhiên lại thèm nói.
Nói nho nhỏ như một thì thầm với người bạn trong lòng :
’’ Mình ơi ! Cứ dịu dàng, thoải mái như tiếng nhạc pha mưa.
’’ Mình ơi ! Cứ thong thả mà sống,sống và đón nhận một ngày có nắng ấm và có những nụ cười thân ái.Có bài học đời đã dậy rằng : ’’ Cứ mỉm cười với cuộc đời,cứ yêu thương người và sẽ được nhận lại sự yêu thuơng ’’.
Ai làm ra cuộc đời với những vui sướng,khổ não ?
Chúng ta chứ còn ai.Ta sẽ thế nào nếu mọi việc cứ suông sẻ và có tất cả những gì ta muốn có ?
Ha ha ha.Chắc ta sẽ ù lì và lười biếng lắm.Ta sẽ như những đứa trẻ con nhà giàu ỷ lại và thiếu đi những nghị lực và chí hướng để sống.
Có thể lắm chứ ?
Mà thôi - Để dành mai mốt nói tiếp.Cứ từ từ mà nói với nhau.
Được không ?
11.
LẠ Cũng THÀNH QUEN….. Thường thì ngưòi ta thích và …rất không thích cái ’’ Một Mình – Mình Ên ‚’’ của mình.
Tại sao thích và không thích ?
Lại đặt câu hỏi.Lại nhiều chuyện nữa rồi.
Cứ cả đời đặt câu hỏi như thế thì cái đầu có ngày sẽ nổ tung …
* Cái “ Một mình “ để thích là khi muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ và làm những điều muốn và phải làm.Một mình như một nhất thể với bản năng độc lập.
Lấy thử vài hình ảnh cái Một Mình ra trình diễn xem sao : - Ta đang đi,trượt chân ngã xuống hố sâu,sướt trán,lọi chân,u đầu với cái hố đen sâu thẫm,ta sợ,ta đau và ta kêu gào.Kêu mỏi miệng, bở hơi tai mà chẳng ai nghe….Đành lấy hết sức,lết,bò,bám để leo lên khi trong đầu vẫn có câu nguyện : ’’ Aides toi,le ciel t’aidera - Tự cứu ngươi,trời sẽ giúp ngươi ““…và ông trời giúp thật.Thế là cái một mình được thoát nạn.
** Cái ’’ Một Mình ’’ để ghét là khi ta thui thủi mình ên và ta thấy người khác có đến hai ba mình,ta cô đơn,ta buồn,ta ghen….Người ta cười nói,vui đùa sung sướng mà sao ta lại đi, đứng và chỉ chơi với cái mình mình. Rõ chán !
Ta làm sao ? Ta giải quyết thế nào để ổn thỏa với vấn đề Một ta - Một Mình ?
…..
Tôi đã có những ngày như thế.Rất hoà đồng giữa đám đông ( nếu không muốn nói là ồn ào, đùa giỡn ) .Có khi ngạc nhiên cả với chính mình nữa.Hòa và Đồng là hai điều,hai nghĩa na ná và khác nhau.Anh có thể hoà với tôi nhưng chắc gì tôi đồng với anh ?
Vậy mà không phải vậy.Thế mà không như thế.
Ừ,thôi thế cho xong.Ngồi giữa bàn tiệc,nói,nghe lảm nhảm ba cái chuyện ăn uống, đánh đấm,chính trị,chính em,chuyện thời cuộc xăng dầu lên giá…..Cả chuyện yêu nhau,cắn nhau,bỏ nhau….cũng buồn vui chừng đó cho xong một buổi tiệc.Rồi chia Tay.Những cái một mình rời nhau về nhà……
Đã có những lần như thế.Vui với mình giữa đám đông.Nhiều lúc chán vui,bỏ đi,tìm con đường yên tĩnh đi dạo,thảnh thơi với những thứ riêng biệt nhất của mình.Nghĩ đến những điều mình đã đọc, đã viết và sẽ viết để chia sẻ với những cái Một Mình khác ở đây đó.
Vậy mà vui.
Những « Cái Một Mình » khác nghĩ sao ? Có nói được để chia sẻ với nhau không ?
đăng sơn.fr