.
*
BẢNG THỐNG KÊ BẤT ĐẮC DĨ -
_______________________________________
Có một người Bạn Viết đã cắc cớ như sau khi ghé thăm trang viết của tôi :
" Đọc Để ....
Anh ĐS, cảm ơn anh đã viết để.... cho NgânHà đọc để ... học hỏi và xin ghi lại nơi đây...những điều hay và vui....từ những bài viết của anh nơi trang này....
Vậy đi nha... ------
1.Chả bao giờ ta hài lòng cả !
2. Người ta rên rỉ trong khi họ có tất cả biết bao điều để sống sung sướng từ nền văn minh cho đến vật chất thừa thãi.Vậy mà....
3. Tôi sống ở xứ họ,học ngôn ngữ của họ để giao dịch,để sống hội nhập.Tôi đang viết bằng tiếng mẹ đẻ để không bao giờ quên nguồn cội và tôi đang bắt đầu một ngày mơí của mình bằng một ý nghĩ thoải mái.
4. Còn bạn thì sao khi đang đọc những dòng chữ cho một ngày rất mới của bạn ?
5." Con người mong hạnh phúc với những lời hứa hẹn.Năm tháng qua đi,tuổi đời chồng chất với bao ê chề thất vọng.
Tại sao ta không đón lấy những phút giây của hiện tại ? "
Hạnh Phúc là con đường đang đi với những gian truân,gập ghềnh. Đừng đợi ngày,đợi tháng,đừng đợi trả xong nợ nần,con cái khôn lớn để hưởng sung sướng,bình an.
Hãy bắt tay ngay vào việc và quyết định phải sung sướng.
Hãy biết mở vòng tay chia sẻ khó khăn và giúp đỡ người khác.
Hãy biến cuộc đời ta là con đường du hành của tình yêu và hạnh phúc.
6. Này cô.Đừng vác cây thập giá nặng quá khổ như thế nữa. Cô không thể nào sống dùm cho người khác. Ai cũng có một cuộc đời và số mạng riêng của mình.
7. Phải làm sao ? Làm gì ?
Trước khi bắt đầu làm một việc gì,người ta cần tập trung vào sự suy nghĩ. Nhìn vào vấn đề và tập giản lược hoá công việc để tách chúng ra làm nhiều thứ nhỏ và làm từng việc để có thành quả. Việc đầu tiên mà người đàn bà cần làm là tháo gỡ được cây thập giá mang đầy ấp sự đau khổ của người khác trên vai mình.
8. Để trút được cái gánh nặng ấy,cô cần người chỉ cho cô cách thức.Cô có nghe lời để thực hành hay không sẽ là một chuyện khác..
9. Thú thật với cô là tôi không biết vì tôi không phải là đàn bà có nhan sắc và say mê tiền bạc nhưng tôi nghĩ là tôi biết có nhiều cảnh thê thảm hơn cô nhiều.Và người ta vẫn có cách thoát ra. Để sống.
10. Nàng và tao yêu nhau đến lúc ra trường mới lấy nhau.Bây giờ thì…thì….thì…..
Thời gian và việc làm tất bật trong đời sống đã biết cách giết đi tình yêu của bạn tôi.
11. Để không thất vọng thì đừng mong mỏi điều gì .
12. Ông nghĩ gì về cuộc đời ?
- Tôi sống và chấp nhận hành nghề này
- Nghề của ông khổ lắm, cứ phải nghe chuyện thiên hạ và không được Nhiều Chuyện.
13. Này cô bébé.Muốn hiểu xem tình yêu là cái con khỉ gì,cô nên tự tìm hiểu xem mình muốn gì và hiểu thật rõ mình ghét điều gì nghe không .Một khi đã chọn thì không nên nuối tiếc và lưỡng lự nữa.
- Tìm hiểu lấy chính mình ! Đúng như thế.Có khó lắm không ông ?
14. Đâu phải chuyện gì mình cũng biết ở đời này.Biết để làm gì ? Biết để mà biết và hiểu được,thông cảm được hay không lại là một chuyện khác.
15. Tôi đi số 42.
- Vậy thì tôi khuyên ông nên chọn một đôi giày số 41 và đi bộ trong vòng nửa giờ đồng hồ dưới nắng gắt.
- Làm sao được ? Ông kỳ cục quá ! Chướng đời !
- Được chứ.Sau đó,ông nhăn nhó cởi giày ra và nhịn ăn trong vòng hai ngày,chỉ uống nước lã mà thôi.
Ông lạ thật! Ông nghĩ tôi khỏi được cái bệnh hay buồn rầu,chán nản ư ?
16. Tôi ngắm nhìn họ,không tò mò tọc mạch để viết những hàng chữ này và tôi biết mình rất sung sướng khi có điều để kể khi viết. Bình thản,nhẹ nhàng chậm rãi để viết ở một góc sáng trời mùa thu nắng đẹp, ấm…Ấm như ly cà phê quá ngon !
17. Đẹp hơn nữa là trước khi rời quán,tôi nhận được thêm vài ánh mắt và những nụ cười có vẻ thân thiện của hai người đàn ông ở hai bàn bên cạnh.
18. Cám ơn.
Cám ơn một buổi sáng quá đẹp.
19. Này ông, tôi có một đề nghị không đưọc "lương thiện" cho lắm. Ông lấy địa chỉ email của vợ ông và thử giả là một người ghé làm quen, xin kết bạn. Từ đó khi thư từ qua lại, ông có thể hiểu được chiều sâu nội tâm của nàng hơn qua cách diễn đạt trước màn ảnh. Phương pháp này có cái tên Dĩ Độc Trị Độc.
19. Ông nghĩ rằng sau hơn 15 năm chung sống, tôi không hiểu đuợc nàng ?
- Tôi nghĩ rằng ông là một người thông minh để có thể tìm hiểu vợ của ông theo một cách khác để chinh phục lại tình yêu của nàng.
20.... ngắm và thưởng thức bầu trời xanh lơ và tia nắng ấm đang trở lại sau những ngày tuyết rơi lạnh giá
21. Còn tôi ? Tôi có đang phung phí thời gian lắm không khi ngồi viết những dòng chữ này ?
22. ....Khi cần yêu,cứ yêu.Hãy đóng cửa ở yên trong nhà để lẳng lặng mà yêu nhau cho đến hơi thở cuối nhưng xin đừng đảo lộn các trật tự hẳn hòi của thiên nhiên có sự âm và dương
23. Tôi thấy mình đã thật phí phạm thì giờ để viết về cái đề tài này.Tôi rảnh rang lắm hay sao ? Bộ tôi không còn chuyện gì để nghĩ đến,để viết khi muốn ca tụng tình người hay sao ? Trong tình người có tình bạn,tình yêu.
24. Đây là một câu hỏi rất khó trả lời.
Tình cảm và lý trí là hai phần riêng biệt.Người ta không còn ở tuổi 18 - 20 để nồng cháy lãng mạn đến mức 200%.Ở một khoảng đời có tuổi,trái tim vẫn rung động.Trong nỗi ngầy ngật chìm đắm nào đó,với kinh nghiệm sống,người ta nhận thấy rằng mình có thể yêu ( dù không cực kỳ say đắm ) .
Trong tình yêu,đôi khi trái tim vẫn kêu gào bằng một tiếng nói riêng mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu
24. Cậu trẻ nè ! Tờ báo của cậu thuộc phe hữu.Cậu có vẻ chỉ trích ngầm và viết theo lối suy nghĩ của tả phái khi viết....
25. Nghề nghiệp của anh vững chắc trong một công ty quảng cáo.Anh mê say làm việc.Tình hình kinh tế và sự cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt,sau nhiều vụ bất đ ồng ý kiến và cãi nhau gay go vơí vị giám đốc,anh bị mất việc.
26. Anh muốn tìm lại sự nghị lực và niềm tự tin.Và anh sẽ chống chọi với chính anh được bao nhiêu lâu để tiếp tục tin tưởng vào cuộc sống
27. Công Lộ ghê lắm,thèm được phạt vạ dân chạy xe để lãnh tiền thưởng nên sắm máy móc súng ống radar, canh chừng phạt tốc độ rất hiện đại.Dân chúng bị phạt vạ,rút điểm ở bằng lái,than trời như bọng.
28. Máy móc giúp con người tiết kiệm năng lực,giảm thì giờ sắp hàng ,chờ đợi..Vậy mà đi đến đâu cũng thấy có người rên : Tôi không có thì giờ ! Tôi bận bịu lắm !
29. Thì giờ nằm ở đâu ? Thời gian đứng ở đâu ?
30. Biết đâu,tôi có ít nhiều thì giờ để tản bộ trên một vỉa hè nhìn ra góc sông và đoạn cầu bắc ngang thành phố,thử nhìn những đàn chim tung cách bay giữa trời và thử lắng nghe tiếng chim ríu rít hót ở một công viên đầu góc phố.
31. Thử sống chậm nhịp thong thả cho trái tim bơm nhựa sống đỡ phải mệt vì căng thẳng.
32. Và tôi biết,tôi còn thì giờ để ngủ một giấc chiều.Sau đó,cứ thản nhiên nghe một đoạn nhạc yêu thích và bắt tay làm việc phải làm –Làm cho xong,thoải mái chăm chỉ mà làm.
33. Đêm khuya có cái hay của sự tịch mịch.Buổi sáng sớm tinh sương,có mùi thơm của bình minh để chào đón một ngày mới.
34. Nói như thế thì không phải là ai lấy nhau cũng sẽ mất đi tình yêu.Mất hay không là do mình trước tiên.
35. Bình tĩnh mà đặt câu hỏi cho rõ ràng :
- Đàn ông muốn gì,cần điều gì ở Nàng ?
Khi ta đảo ngược lại câu hỏi trên thì ta có câu trả lời.Khi tìm thấy một phần của câu trả lời thì người đàn ông sẽ thử chịu khó dịu dàng.
36. Bộ y tế lên tiếng báo động về trường hợp sửa ngực,làm ngực giả sau vài sự cố gây hiểm nghèo từ các túi ngực đã được nhét vào cái ba lô đeo ngược của khoảng hơn 30.000 bà xí xọn,và bộ này đang khuyên các bà này ghi danh để chờ cuộc giải phẩu lấy hai cục của nợ ra khỏi người.Tất cả chi phí mổ sẻ sẽ do nhà nước đài thọ.
37. Viết để hạ hỏa và đỡ thấy ức.
- Xin quý bà thương hại cho chúng tôi - Những gã đàn ông nạn nhân của sự cải cách xã hội.
--------
38. Tại anh ức quá truớc những bản tin mắc dịch nên anh phải viết.Viết để ....
39. Người đàn bà đứng dậy,khoác cái choàng màu đỏ vào người.Trong tầm tay,cô chớp rất nhanh cái bật lửa màu vàng,nhét vào túi với một nụ cười thỏa mãn.
Tôi giả vờ không biết .Việc chiếm đoạt bao giờ cũng gây sự hứng thú.
40. Mày thất tình bao nhiêu lần rồi hử ? Alain hỏi bất ngờ.
- Tao không biết.
- Nói láo ! Cái thằng viết ba cái lăng nhăng lãng mạn như mày thì ai mà tin được ?
- Tin cái gì ?
- Chuyện mày yêu đương vớ vẫn.
Cảm thấy ghét thằng bạn vô cùng.Câu hỏi của nó làm bữa ăn mất ngon.Người ta nói bệnh thất tình,bệnh buồn dễ lây như bệnh Sida !
Buổi tối xuống sâu ngoài cửa kính.Thằng bạn lại trở về cơn buồn để lầm lì ít nói hơn mọi ngày.Tôi mặc kệ nó vì sợ mình lây bệnh.
Kể ra cũng đáng đời cho nó,thằng có số đào hoa.
Càng yêu nhiều càng lụy tình.
41. À thì thế thôi.Cách nhìn sự việc và cách ứng xử ở đời cũng phải nhờ đến thời gian để dịu đi.
Ước chi ,ước chi năm này vưà hết để qua năm mới,mọi việc có thể khả quan hơn.Niềm hy vọng cũng là một động lực để đời sống chuyển tiếp.
42. Chào năm mới. Ta chúc em vui.
43. Đã 9 năm qua.Một bóng,một mình.Vẽ đơn độc.
Lâm lắc đầu khi tôi hỏi :
- Đã không quên được nàng.Nhưng chẳng lẽ cứ sống như thế một mình ?
- Em có cảm tưởng mình phản bội khi lấy một người khác.
Tránh cái nhìn đầy màu xám trong mắt Lâm,tôi đẩy cho anh ly nước :
- Người ra đi nhưng tình yêu có thể là vĩnh cửu không ?
Lâm lưỡng lự :
- Có Chuyện Tình nào là trăm năm không anh ?
Thật tình tôi không biết và không thể trả lời. Đành ngồi cạnh bạn,cùng im lặng nhìn ra đường.
44. Khi muốn kể một câu chuyện vừa nhỏ,vừa lớn,ta phải bắt đầu như thế nào để kể ? Kể mà không đặt để tình cảm riêng và sự phê phán chỉ trích không phải là một điều dễ.
Nghĩ đi,nghĩ lại,chần chừ rồi thấy ngày qua ngày,mọi sự việc cũng theo thời gian trôi.Bây giờ,ngồi xuống,thử để trí nhớ làm việc và viết.
45. Viết thế nào ? Và viết ra sao ? Không biết.Cứ thử xem sao :
46. Bây giờ thì tôi đã mỏi tay viết rồi.Viết để trải lòng,để kể chuyện và biết rõ là phải cố gắng lắm để không lòi ra cái tình cảm riêng hoặc có sự phán đoán chủ quan của mình.Viết bậy sẽ có hại như câu : " Cái Lưỡi không xương,nhiều đường lắc léo.
Tôi sợ mình phạm điều " lắc léo ".
47. Nhiều đề tài để bàn bạc lắm.
Nhiều cái để có thể thấy cuộc đời này rộng lớn lắm !
48. Hay thử đọc lại những điều mình đã viết. Đọc như một cách tu sửa những ý nghĩ của mình.Tôi vừa đọc lại xong cái đoạn gần cuối của bài viết cũ.
49. Tôi ừ ừ.
Và tôi đang mong gặp lại bạn mình.Gặp lại để bạn tôi nói với tôi về những điều bạn nghĩ.
50. Mỗi người ai cũng có một hay hai con đường riêng của mình để đi.Trên những đoạn đường hay có những khúc khỉu gập ghềnh.Và ta làm gì để vượt qua ?
51. Cái gì khiến người ta viết và viết trong một tâm trạng như thế nào ?
52. Và người đọc ? Nữ hay nam,họ im lặng chăm chú để nhập hồn vào điều được viết lên hay chỉ thờ ơ đọc như một cách để giết thì giờ khi không có việc gì khác hay ho hơn để làm ?
Trên những chiếc xe bus,trong những phòng chờ khám bệnh,tôi đã âm thầm nhìn ngắm những người ngồi đọc,một trang báo,những trang tạp chí…hoặc chăm chỉ hơn,người đọc chú tâm hết sức vào những dòng chữ để đôi khi cho tôi thấy rõ cặp lông mày được châu lại ,vẻ suy nghĩ hoặc người đọc có khi mỉm cười,vu vơ một mình.Cái thế giới chữ nghĩa tuy lặng tĩnh, âm thầm nhưng khi đến gần,tò mò dùng thời gian, đẩy cửa bước vào,ta sẽ khám phá được bao điều bất ngờ,thú vị trong tâm hồn.
53. Tôi thiết nghĩ,vấn đề viết để kể,để nói về một câu chuyện đời ( và viết bằng một thái độ trân trọng,không chỉ trích,không gây rối ) đáng để được suy nghĩ và cần bàn luận lại.Mỗi người viết đều có một cái nhìn,một quan niệm riêng.
54. Khi viết,ta có đủ trầm tĩnh để sáng suốt nhận định rõ những vấn đề cần phải nêu đến để đưa ra một hình thái về đời sống và con người hay không là một điều cần phải suy nghĩ trước khi hạ bút.
55. Để trả lời câu hỏi dò ý của người bạn,tôi đề nghị bạn tôi dùng thì giờ để vào viết góp ý và cùng thảo luận về đề tài Viết Để này.Tôi biết mình có đủ kiên nhẫn và đủ khả năng để trình bày lập trường Viết của mình,và tôi mong rằng tôi luôn nhận thức được câu hỏi đã đặt ra : Viết Để Làm Gì ?
56. Lúc trống vắng,hiu quạnh nhất,bà có thể trải lòng mình trên mặt giấy hoặc làm thơ tình. Đấy cũng là một cách cởi mở và tự an ủi cho tâm hồn mình.
57. Người đàn bà đúng dậy,sửa soạn khoác áo với nụ cười rất đẹp.Tuơi như ánh nắng sáng vừa lọt vào bàn giấy .Bà nói trước khi ra cửa :
- Ông nói đúng,vả lại tôi là một Writer đã viết chuyện tình từ bao năm nay.Kỳ sau,tôi sẽ thoải mái hơn với cuộc nói chuyện nhé.Hy vọng thế.
58. Hai người bạn ngồi bên nhau thong thả trao đổi thêm vài ý niệm về thời thế và cuộc sống.Chúng tôi thấy vui bên nhau
Một chập sau ,trước khi khai diễn màn văn nghệ bỏ túi.Bạn nhìn tôi và cười nhẹ :
- Ít khi tôi gặp được một người biết lắng nghe.Hiếm lắm !
Tôi phì cười. Dễ lắm ! Muốn biết nói và nói gì thì ta nghe.Nghe xong,ta sẽ có điều để viết.
59. Và từ đó,vì thế,tôi đặt tên cho chủ đề này là Viết Để .....
Đọc cũng đã nhiều,nghe những bản tin ở radio thì cũng đã nhiều.Nghe mãi cũng phát sợ.Đọc mãi những bản thời sự quanh đi quẩn lại cũng phát ngán.
Dĩ nhiên rồi,khi đọc xong,tiêu hóa xong thì cũng thấy mình cần phải suy nghĩ một vài điều để viết.
60. Có quá nhiều điều cần phải viết.Nhưng nghĩ lại ,thấy cũng nên sắp xếp lại sự suy nghĩ của mình để viết.
61. Bạn là người thích lý tưởng hóa cuộc đời...
* trích từ Viết Để của nds.fr __________________