...
LÀM CÁCH NÀO ĐỂ … ?
_______________________________________
Có những lúc thấy trống trải sau những ngày đầy ấp,bận rộn ?
Mình có phải là người máy đâu ? Cái máy chạy mãi khi nóng cũng phải cho nghỉ.
Còn mình ?!
Nghỉ ngơi bằng cách nào sau khi sắp xếp xong một ngày bằng những điều phải làm - Cần thiết – ? Sắp xếp thêm những cơn lười và uể oải đang thành hình…
Dạo chơi một chút ở góc thành phố cũ kỹ..Thử nhìn ngắm những đổi thay ở chỗ này, chỗ kia…
Dạo này người ta lập những công trình xây cất nhiều quá..Nhà cửa,thương xá hàng lớp ,hàng lớp.Những bóng mát của cây cối dần biến mất để nhường chỗ lại cho những khoảng đường và bãi xi măng cứng ngắt.
Chỉ cần nhìn lại những tấm carte postal ở một tiệm bán sách cũ thì thấy rõ sự đổi thay.
Đổi thay từ hàng cây tạo bóng mát rười rượi từ con đường ngoài bến tàu .
Thay đổi ở góc đường nối nhịp từ cây cầu Nã phá Luân kéo dài hàng xe vào phố chính.Nhìn đâu cũng thấy những lề đường lót xi măng khô cằn.Con người hiện đại,tân tiến thành con người của hệ thống máy móc….
Thế đấy.Thế nào cũng có ngày con người buồn buồn tìm cách chế ra người máy biết yêu,biết vui buồn .Người máy sẽ làm tất cả việc giấy tờ,việc nhà cửa..Và biết làm cả người yêu.
Buồn ư ? Muốn thoát khỏi cảnh buồn thì chỉ việc bấm nút,dắt người máy đi chơi.Kiếm cái quán kiểu Cyber café,kéo ghế mời người máy ngồi xuống,nghe vài bản nhạc kiểu techno,house music đì đùng và nhìn sâu vào mắt nguời yêu để nói ‘’ Máy ơi ! tao thích,tao mê,tao yêu mày….’’….’’ Máy ơi ! Nghe nhạc hay không máy ? Tình không ? Lãng mạn quá ha ! Chút nữa về nhà ngủ với tao nghe…Ngủ và chiều chuộng tao đủ kiểu, nha máy ! ‘’
Đúng là khùng điên !
Nói gì thì nói …Hiện đại quá.Thế nào cũng có ngày.
….
Đi ngang cái tiệm ăn mới mở.
Bàn ghế,cách bài trí kiểu đại hiện đại,nhạc dậm giật oang oang kiểu vừa hát vừa nói lải nhải ,thấy bàn nào cũng có để một cái điện thoại không dây và một bloc note ghi chi chít số. Vài cái đầu ngồi một mình,hai mình cách xa nhau đang chúi đầu gật gù nói nói …
Hỏi ra thì biết đây là một kiểu marketing để câu khách kiểu mới. Trước khi gọi đồ ăn ,uống, khách sẽ ghi số điện thoại riêng của bàn mình chọn và sau đó vừa nhâm nhi vừa tà tà gọi những số bàn khác để là quen và tán tỉnh nhau….
Quán dán khẩu hiệu quảng cáo là : Sẽ dành nhiều ngạc nhiên cho thực khách với cảm giác mới lạ.
Vậy ư ?
Kiểu cọ thời thượng này ở Pháp đang được nhập cảng từ Mỹ,từ Anh quốc sang để thay thế phong trào tìm bạn,tìm người yêu theo style Bling date - Hò hẹn cấp tốc - ( người vào quán hẹn để chơi trò tìm bạn qua những mẫu câu hỏi, và được sắp theo ý thích cá nhân để tìm bàn nói chuyện trong vòng năm mười phút. Nếu hợp sẽ tiến xa…. để tính chuyện chơi và yêu nhau…..
Đi thêm vài khúc đường nữa.Thấy thêm vài tiệm sách đóng cửa treo bảng bán.
Tội nghiệp ! Ở thời đại tân tiến chạy đua theo máy móc và thời gian,làm sao người ta còn đủ thì giờ kiên nhẫn chúi đầu đọc sách. Đọc càng nhiều càng nhức đầu vói mớ chữ nghĩa vô bổ khô khan.Thời của điện toán, của quảng cáo tiêu thụ làm gì còn chừa chỗ đứng cho sách báo theo một nghĩa đứng đắn của tư tưởng ?.
Sống vội ,yêu vội và vội vã bỏ nhau …
Vậy đó.Không viết,không nói nữa.
Bữa nay chợt nổi chứng không thèm suy nghĩ lẩm cẩm nữa.
Thế nào cũng sẽ thử thành ngưòi máy một bữa coi chết ai ?
-----------
CHUYỆN PHÁT KHÙNG.
_______________________________________
Nói thật,năm vừa qua quả là một năm rất " Xấu ",xấu đến nỗi đi đâu cũng nghe tin người chết !
Ông bạn yêu quý tròn trịa mới sáng sớm đã ngã lăn quay trong văn phòng khi kịp gọi xe cấp cứu,ông hôn mê nằm nhà thương cả tháng rồi hui nhị tì !
Ông cậu mới ngày nào phây phây cười nói cũng lăn đùng trong nhà thương.
Bác nọ mới ngày nào vác gậy đi đòi nợ cũng bị trời nhớ tên đòi nợ !
Cậu trẻ kia chán đời treo cổ chết ở garage !.......
Thôi ! Không dám kể nữa,nhỡ có người nào bị nhạy cảm quá mức hoặc đang chán đời,thất tình tìm cách giã từ cõi đời ô trọc thì mình lại mang tội.......
Tôi đang nghĩ cách để viết.
Nhưng sẽ viết như thế nào để kể về một người bạn thân vừa ở dưỡng trí viện ra sau lần tự tử hụt ? ( Tôi ghét chữ " Nhà Thương Điên nên dùng danh từ Viện Tâm Thần hoặc Dưỡng Trí Viện xem có vẻ văn học mỹ thuật và nhẹ nhàng hơn ).
Thử dùng cách nhẹ nhàng để viết sau khi gọi phone cho bạn và đến thăm :
- Alô. Cậu khỏe không ?
Tiếng cười ha hả reo vui ở dầu dây :
- Khỏe như trâu.Chưa chết để còn gặp ông.
- Tôi đến thăm cậu.Được không ?
- Đến đi. Tớ cũng đang muốn gặp ông để rên rỉ,khóc lóc.
Thế thì tôi đến.Bạn ra cổng đón,dáng gầy đi một tí.
Loay hoay pha trà,bạn nói :
- Nhà không có bia,dùng trà tạm vậy.Tớ đang dùng thuốc an thần nên cử rượu,bia.
Nghe bạn tía lia cái miệng,tôi biết hắn đang lấy lại phong độ.Phải vậy chứ !
- Cậu có biết cái nhà thương điên ra sao chưa ?
Tôi giả vờ lắc đầu với câu hỏi :
- Tại sao ông phải vào đấy ? Trông ông tỉnh như sáo !
Bạn nheo mày :
- Cậu không phải là tớ.Vả lại cậu có bị nợ nần đầm đìa như tớ chưa ?
- Ông làm gì mà phải nghĩ đến chuyện " Giã từ vũ khí " Người như ông có bãn lĩnh lắm kia mà !?
Bạn tôi cáu lên :
- Quả thật,tai ông bị điếc nặng rồi ! Ở thời khủng hoảng kinh tế,thất nghiệp đầy rẫy,sức buôn bán của hãng tôi bị sa sút,nợ đầm đìa.Các chủ nợ xúm lại,nhà nước lại chơi ác gửi cho mấy tờ đòi thuế và đòi phạt vạ.Tớ suy nghĩ mãi đâm ra sợ,nhìn đâu cũng thấy chán vì lẩn quẩn tìm không ra lối thoát trong vòng hơn 6 tháng trời.Nổi khùng lên sau khi viết cho vợ con một lá thư tình để vĩnh biệt,tớ vớ chai whisky loại Ông già chống gậy,bỏ đầy mấy ống thuốc ngủ và bye bye....
-Rồi sao ?!
- Tỉnh dậy thấy mình còn sống ngáp ngáp và thấy rất nhiều em y tá xinh đẹp bao quanh.....
- Cha mẹ tôi ơi ! Đã thế mà vẫn còn sức ngắm em ? Chuyện lạ !
- Hahaha. Chuyện nào ra chuyện đó. Nằm dưỡng sức,quanh quẩn đi dạo tớ lại nổi cơn nhớ vợ,nhớ con,nhớ cả việc làm.Sợ quá,không dám nổi cơn nữa, năn nỉ nhà thương cho bò về nhà.....
- Bây giờ thì sao ?
- Đóng cửa hãng.Tạm nghỉ dưỡng trí và ngày ngày quét nhà,rửa bát cho vợ.Muốn biết cái bệnh Trầm cảm - Dépression ra sao ,cậu cứ đi tìm thằng bạn Bs tâm lý Alain mà hỏi.Biết đâu cậu lại có thêm đề tài để viết.Cách hay nhất là giả khùng điên bò vào nhà thương điên như tớ,tha hồ ngắm các em y tá xinh như mộng và ngồi hý hoáy....
Ngồi đấu chuyện với bạn một lúc,tôi từ giã về nhà.Nhiều thứ việc dang chờ chực,đống hồ sơ sổ sách ,thuế má,đống hóa đơn đòi tiền điện nước cũng đang nổi khùng hành hạ tôi.
đăng sơn.fr