.
NỢ ĐỜI _________________
Lần này thì tôi không đợi nữa vì biết mình có lý do để cáu.
Khi gởi đi một lá thư,ai cũng muốn được sự trả lời.Lá thư của tôi đã làm người nhận im lặng ,khó chịu vì là thư đòi nợ !
Con nợ của tôi đã ký một cái chi phiếu khá to ,sau đó khai bị mất cắp để khỏi trả tiền.Lá thư thứ nhất.Im lặng.Lá thư thứ hai,tôi gia hạn cho sự trả lời….Im và im !
Trừ cái im lặng trong lãnh vực tình yêu,không thích sự im thin thít như thế,tôi đến nhà khách .
Đứng trước căn nhà kiểu phố và những cánh cửa kín bưng,tôi bấm chuông.Phải đến hồi chuông thứ bảy ,tám trong vòng 10 phút cửa mới mở.Người đàn bà bước ra sau tiếng chó sủa inh ỏi. Đôi mắt đẹp hơi lờ đờ,vầng trán cao và mái tóc vàng óng nhìn tôi.Khỏi cần giới thiệu,nàng nhận ra tôi,tôi nhận ra nàng : bà khách quý thích giữ sự im lặng !
Tôi hà tiện lời nói,dí bản sao tờ thư đòi nợ vào mũi Nàng. Đọc xong,nàng nhỏ nhẹ mời tôi vào nhà nói chuyện.
Tôi liếc thoáng vào nhà,nhìn kỹ người đối diện : Thân thể trắng,nõn nà dưới cái áo hà tiện vải,bộ ngực nhún nhẩy như chỉ muốn đập vào mặt người nhìn.Phải nói là cái dáng mà người ‘’ sành điệu ‘’ ngắm xong chỉ muốn đi …tù.
Tôi lùi lại vài bước.Biết rõ mình lúc nào cũng thích người đẹp,thích tán chuyện,tôi lại thấy rõ hơn cái sợ trong lòng :
- Sợ N°1 : Nhà nàng có hai con chó dữ chận trước cửa ( Báo chí dạo này hay loan tin chó tây thích cắn ngưòi – tôi sợ chó ! )
- Sợ N° 2 : Thân thể nhễ nhãi như thế, áo quần như thế,chỉ cần bà khách dở chứng khùng tự xé quần,xé áo hô hoán ầm ĩ là cảnh sát ập đến.
Kết quả : Thân tôi,hãng tôi tàn mạt dù mình chẳng làm gì,chẳng cắn xé, ăn thịt ai.Họa phúc biết đuờng nào lo ?!!
Nàng khẩn khoản khi nhận ra cái do dự của tôi :
- Trời không ấm lắm.Mời ông vào uống nước và mình thương lượng chuyện hàng hóa.Tôi sẽ thanh toán cho ông bằng mọi cách….
Nghe câu ‘’ bằng mọi cách ‘’ ,tôi lại rét và hiểu thêm đôi điều.Tôi có thằng bạn mở nhà hàng,khách đàn bà của cái tiệm bia ôm bên cạnh hay đến ăn chịu và trả nợ bằng kiểu ‘’ hiến thân ‘’,Nó tham ăn, ăn ẩu và đóng cửa tiệm sau một thời gian bị bội thực !!!
- Cô trả tôi kiểu nào ?
- Kiểu nào ông muốn .
Khỉ thật ! Tôi thích ngưòi đẹp nhưng xét lại tôi cần tiền hơn cho việc làm.
Chọn lựa có nghĩa là hy sinh.
Tôi nhẹ nhàng, âu yếm bảo nàng và mắt vẫn không quên bộ ngực núi lửa :
- Cái hạn cuối tôi cho cô đã hết.Rất tiếc !
Mắt rời thân thể nàng,tôi thẳng đường ra cảnh sát cuộc dù biết mình sẽ phải đợi lâu với các thủ tục kiện cáo…
Thây kệ ! Ngồi ở văn phòng chờ đợi cũng có cái thú.Tiện Tay viết ít câu, hoặc da diết làm vài bài thơ tình ướt chèm nhẹp gởi báo.
Chẳng chết ma nào.Khỏi đi tù vì tội ham trái cấm là phước chín mươi đời nhà tôi rồi !
đăng sơn.fr
_______________
dangsonfr.blogspot.com
( CHÚNG MÌNH )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2012 04:23:34 bởi dang son >