_______________
VÌ TÔI KHÔNG LÀ LINH MỤC. ________________________________________________
Bài viết này ,tôi xin được chia làm hai phần.
Ở phần 1,từ một ngày xưa,tôi đã viết :
VIẾT VỀ.... một Ngày Nào. Cử tọa vỗ tay rần rần,hoan hỉ vui sướng sau bài giảng của tên bạn tôi.Hắn nở nụ cười rộng đến mang tai và cũng hăng hái cám ơn mọi người với vài câu đùa bỡn,thấy có duyên lạ lùng.
Tôi lục đục theo đoàn người rời hàng ghế san sát nhau.Bài giảng vẫn còn quay nhè nhẹ trong đầu.Đây không phải là một giảng đường của trường đại học mà là một buổi lễ của ngày chủ nhật.Bạn tôi là ông linh mục,còn trẻ,trông nhỏ nhắn và xúng xính trong bộ áo choàng lễ.Hắn đứng nán lại ở cuối nhà thờ,thấy tôi đi ngang,chìa tay :
- Ê bạn.Lời hứa viết cho tớ một bài về " Sự vị tha và tha thứ '' ,Cậu để đâu ?.Tớ chờ mãi.
Tôi đỏ mặt, lúng túng :
- Ấy chết.Xin ngài '' tha thứ '' cho tôi vậy.Lúc này đầu tôi đầy bùn nên...
Ông Linh mục vỗ vai tôi,cười xoà.Vẫn nụ cười của thằng bạn ngày nào.
- Thôi.Tha cho cậu lần này.Lần sau đền tớ chai rượu vang.Có địa chỉ mail của tớ chưa ?
Thấy tôi lắc đầu,người đại diện Chúa bảo :
- Xòa tay ra.
Thế là hắn ghi địa chỉ email trên lòng bàn tay tôi.Chỗ đường chỉ tay số mạng.Nét chữ vẫn bay bướm như ngày nào chép cho tôi bài thơ trên báo.
Tôi từ giã bạn,vì biết hắn đang bận líu lo với các lời thăm hỏi của giáo dân.
Chữ " Ngày nào " cứ lẩn quẩn trong đầu tôi trên đường về.Ngạc nhiên vẫn còn mới như ngày tôi được tin bạn đi tu.Với con mắt tròn xoe,tôi tưởng mình nghe lần.Phải đợi người nói lập đi,lập lại nhiều lần tôi mới tỉnh táo.
Cái thằng lãng mạn,thích ca tụng tình ái,thích hút,thích ăn uống và thích người đẹp như hắn mà....
Không biết mấy sợi dây thần kinh trong đầu hắn ra sao.Gặp nhau,cứ tưng tưng,ca hát,phì phèo với nhau thường mà chẳng bao giờ tôi nghe hắn nói đến ơn kêu gọi và ý định bỏ đời đi tu.
Nếu loan báo cho bà con cô bác biết kẻ đi tu là tôi thì có nhẽ ít ngưòi ngạc nhiên,vì thật thà mà nói,tôi ngoan ngoãn ,ít quậy và cuộc đời tình ái của tôi phẳng lì,ảm đạm hơn hắn.
Hay là hắn chán đời sau những lần thất tình,điên đầu vì tình vật đến u đầu ,sướt trán ? Hay là hắn tán gia bại sản và các chủ nợ '' đời '' rượt đến vắt giò lên cổ ?.
Không biết.Không ai trả lời.Chỉ biết hắn biến mất và ngày trở về làm ông linh mục,và giảng đạo ngon lành,duyên dáng làm các buổi lễ ngày càng đông.Chẳng biết ở dưới đám nữ giáo dân,có cô nào ngày xưa của hắn để nay tiếc thầm ?
Tôi lại nói bậy ! Đúng là cái mồm miệng của quỷ.Hèn gì đường trần gian của mình lúc nào cũng nặng nề,quanh co,khúc khuỷ.
Cứ giở giở ,ương ương.
Hắn đã cười khi có lần tôi thử dò mìn trong tâm hồn hắn : Tại sao ông bỏ đời,bỏ tình đi tu ?
- Ai bảo cậu tôi bỏ đời ? Ở ngoài đời thường,ta chỉ có một vợ hoặc một người yêu.Đi làm linh mục,ta có nhiều người yêu và người yêu vĩ đại tha thiết nhất là Thiên Chúa.
- Ông có cần tôi Amen không ?
Cười.Tia mắt vẫn còn nét ngỗ nghịch.
- Cậu lúc nào cũng vậy.Chẳng thay đổi.Đùa bỡn mọi lúc.
- Tôi mong có dịp gặp lại ngài tại nhà để ăn uống và làm vài màn phỏng vấn.Này,ngài còn nghe nhạc tình của Ngô thụy Miên như ngày nào không ? Lòng dạ còn xốn xang nữa không ?
Lắc đầu.Nụ cười hiền dưới gọng kính,bạn vỗ vai tôi :
-Vẫn nghe nhạc tình.Chúa có câm đâu ? Giữa Nghe và Làm là hai điều khác ? Cậu hiểu ý tôi nói ?
Hiểu chứ.
Không đủ đức độ,niềm tin và học cao hiểu rộng để làm linh mục,nhưng tôi đủ sức hiểu cách sống và dâng hiến của bạn chứ.
Đời sống trần gian có những lối đi,những con đường thẳng hay cong co,gập ghềnh.
Giữa những câu kinh và những bài thánh ca,có lẽ bạn bình tâm và được an ủi trong tâm hồn bằng đức tin mãnh liệt.Còn tôi ? Tên hoang đàng sáng trưa,chiều tối với những quanh co ngỗ nghịch và phản động trong đầu.Một năm được bao lần đi lễ ngày chủ nhật ? Bao nhiêu lần chịu khó xét mình để xưng tội ?
Vậy mà tôi còn cả gan trả giá với thượng đế,mỗi khi ốm đau ,bệnh tật hoặc giả trước cơn nguy khốn....
Bạn ngày nào của tôi ơi.
Một ngày nào đó,thấy thoải mái tâm hồn,tôi dự liệu sẽ làm một bữa cơm nho nhỏ.Hai đứa mình sẽ rủ rỉ ăn uống,đấu hót,nghe nhạc tình và uống vài ly rượu.Tôi sẽ uống rất ít để còn đủ tỉnh táo nắm lấy tay bạn và xin được xưng tội tại chỗ.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe mối kinh hải lúc 17 tuổi,thời còn ở quê nhà,tôi đã quỳ xưng tội với một ông cha ( Có lẽ là già,vì không thấy mặt nên tôi đoán vậy ).
- Thưa cha có có phạm tội dâm dục.
- Như thế nào ?
- Thưa...con có hay... xem những hình ảnh trần truồng ở cáo tạp chí.
Giọng ông Linh Mục trở nên gay gắt,quát tháo.Giận dữ :
- Mặt còn non sữa thế kia mà đã phạm tội tày trời rồi.Con ra ngoài đọc 30 kinh ....Lần sau còn tái phạm thì cấm vào nhà thờ.Nghe chưa ?
Tôi dạ nhỏ,riu ríu bước ra ngoài ,tìm chỗ quỳ đọc kinh.
Từ đó trở về sau,tôi lại tái phạm và bị "" điếc "" cộng thêm tội mất trí nhớ nên không thường đi xưng tội.Và nếu có phải xưng thì tôi phiên phiến ăn gian cho nhẹ tội.Chúa ở trên cao biết rõ tất cả mọi tội tôi làm.Ngài còn thương hại nên chưa phạt.
Thế nào cũng có ngày....
Thế nào,cũng có ngày tôi kể những chuyện động trời còn hơn thế nữa.
Ôi.Bạn tôi như thiên thần.Còn tôi thì....
__________________
* Phần 2 . TIN Phần này là sự khó khăn và khó thương,khó chịu nhất để viết.Tôi chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện ra sao ( ? )
Để thử xem sao :
... Buổi chiều.Đi làm về.Qua loa vài câu chuyện,nàng nhà nói :
- Cô em anh vừa phone cho em.Có chuyện buồn ?
Nghe chữ BUỒN,tôi chẳng thích tí nào.Ở chỗ làm việc,tôi bị nghe chuyện buồn đầy tai,ở những bản tin tức từ radio,cũng bị nghe đầy tai những chuyện về kinh tế khủng hoảng , chuyện tiền tệ của Âu Châu muốn té ngửa sập tiệm,chuyện hãng xưởng đang thải người liên tục,chuyện ....
Thấy hồi hộp,tôi nhìn bà nhà để nghe câu nói :
- Con nhỏ vừa đi lễ đầu tháng,nghe trong buổi lễ cha bạn của mình tuyên bố câu có thể bị " treo giò " và sẽ không còn làm lễ nữa.
- Bạn anh bị chuyện gì ?
- Con em nói ông bị chuyện tình ái và bề trên đang xử lý...
- Nè ,Bébé ! Em cẩn thận khi nghe tin vịt nha ! Hết sức cẩn thận.
- Thật mà.Không tin ,anh phone hỏi vợ chồng nhỏ em xem.Tụi nó nghe tận tai cha nói.
Tôi im lặng,thấy mình ngạc nhiên.Chẳng biết mình nên nói gì,nghe gì .Tôi cũng chẳng điện thoại cho cô em để rõ chuyện.
Nàng nhà lắng nghe để dò phản ứng của chồng.Tôi câm như một con hến.
Nàng đuổi theo, bò theo tôi ra tận vườn sau.Trời mưa mưa,lành lạnh nên nàng lại thụt đầu vào cạnh cửa nói nho nhỏ :
- Anh nè ! Em biết là anh sẽ viết về ông cha.Đừng hoạch hoẹ,chua cay và tấn công ông ấy bằng bài viết nha anh....
- Yên tâm ,em ! Anh lấy quyền gì mà tấn công người khác ?
Tôi giữ lời trong một sự cảm thông và ngồi yên để nghĩ ngợi lung tung.Trong giờ cơm,giữa tôi và nàng nhà có một sự bàn luận nhỏ.Ý nàng thì : ông bạn linh mục có quyền yêu thương vì ông có nhịp đập của con tim.Chỉ cần ông cởi áo và trở lại đời.
- Anh nghĩ,nếu có một cuộc trưng cầu hội ý về chuyện cho phép các linh mục được quyền lập gia đình,anh không phản đối.
Nàng nhà lắc đầu nguầy nguậy :
- Không.Theo em thì khi đi tu,có nghĩa là hy sinh và dâng hiến.Ta có thể cởi áo dòng.Không ai cấm nếu muốn lập gia đình.
Tôi ừ ừ ra cái điều ba phải.Và chúng tôi đã nói chuyện vơí nhau về một quyển sách đang tạo xì căng đan gây sóng gió khi tác giả viết về những điều không hay về chuyện tình dục của các bậc tu hành...( Đủ thứ chuyện ) ...Và báo chí hằng ngày vẫn nhắc đến chuyện có những ông linh mục,sư huynh phải ra toà về việc hãm hại trẻ vị thành niên....
Tôi ừ ừ.
Và tôi đang mong gặp lại bạn mình.Gặp lại để bạn tôi nói với tôi về những điều bạn nghĩ.
Mỗi người ai cũng có một hay hai con đường riêng của mình để đi.Trên những đoạn đường hay có những khúc khỉu gập ghềnh.Và ta làm gì để vượt qua ?
Tôi thử suy nghĩ và hình như thấy mình có điều gì không ổn ở trong lòng.
đăng sơn.fr