VIẾT ĐỂ....

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 150 trên tổng số 283 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
ĐẾN THĂM NHAU - 15.03.2013 15:21:43
.
 
 










ĐẾN THĂM NHAU



Đến thăm một người bạn ( thân tình chỉ vừa vừa phải phải - không là try kỷ,không là gắn bó,chỉ vừa phải,phải chăng mà thôi ) Bạn ấy là người khô khan nhưng tốt bụng vì có lòng từ tâm ,tôi thuộc loại " ươt át " vừa đủ lụt lội như những bài thơ nói về mưa rơi và rơi mưa.

Đến nửa chừng một câu chuyện sau khi lọt ra khỏi cái đề tài chính trị,chính em oái oăm nào đó,người bạn nhìn tôi,đôi mắt và ánh nhìn như chế diễu kiểu sắp đấm đá nhau :

- Tôi nghĩ ông là người phức tạp ,rắc rối....

Đúng ra,tôi nổi quạu nếu là ngày xưa thời mình 20 tuổi.Ở tuổi ấy,người ta hăng lắm - tuổi ngựa húc hăng say mà ! - Nghe xong câu phát biểu ấy,làm như có cái gương phản chiếu trước mặt : tôi thấy mình già lắm rồi,những sợi tóc đã bạc đi từ một bức tranh màu biến thể mà thời gian đã là họa sĩ.Tôi nghĩ người bạn ấy nói đúng .Đúng ở chỗ là tâm lý con người rất phức tạp.Thấy vậy mà không phải vậy.Lúc vui thì khác,buồn thì còn ác liệt hơn.

Ham mê sách báo,để thể viết,tôi đọc khá nhiều.Đọc những điều mình thích và có khi đọc cả những điều " khó nuốt ".Nhưng vơí bản tính cẩn thận,tôi học cách đọc những cái dễ nuốt vào những buổi đêm trước giờ đi ngủ hoặc vào buổi sớm để thư giãn.Còn những điều trời đánh thánh đâm ba trợn kiểu nhức đầu,nhức óc thì còn tùy ( tùy vào những lúc mình thấy mình cừ khôi sáng suốt nhất ... Đọc như thế như một cách khả dĩ chấp nhận hoặc vận dụng sự phản kháng của riêng mình - và có lúc phải ngừng đọc để não bộ được nghỉ ngơi,hạ hỏa )

Sự tiêu hóa của sinh lý sau khi ăn uống cũng được ví như sự viết.Lúc làm thơ ( nếu có cảm hứng ) tôi chọn cách thức đơn giản nhất : giọt mưa chỉ là giọt mưa để níu vào đó một hình ảnh ,một nụ cười,một ngón tay đã được ghép vào một cảm nghĩ - Thế thôi.Khi viết văn xuôi,tôi tập chọn cho mình những điều đơn giản nhất để kể một câu chuyện.Vì những điều đơn giản là những gì dễ nuốt cho cái bao tử của ý nghĩ....


Sáng nay - Ngày nghỉ .Mở chủ đề thơ mang tên " Những buổi chiều còn mưa " của mình,tôi gặp một người bạn viết ghé thăm và anh để lại chữ :




.... " Viết gì ?


viết gì, khi buổi trưa nhắc mình về thời gian và cảm giác.

viết gì, khi buổi chiều thắc mắc về những đồng nghĩa của hoàng hôn, của thế nào gọi là " biết " ? chẳng hạn, "biết sống", "biết yêu", "biết làm thơ", "biết viết", "biết thì sống", và "biết mình không biết" v.v...


hàng cây trên con đường nhỏ nép mình vào trong khái niệm của lòng tôi và từ đó hiện ra những lỗi lầm của quá khứ, những ước lượng dị biệt của cỏ trời và cỏ em


cái gọi là giai điệu và ngọt dịu âm thanh, cái hòa hợp với lỗ tai ??? cái mà nietzsche đã chế nhạo - đừng nói "hãy sống theo tự nhiên", bởi lẽ có cái gì trong cuộc sống là không tự nhiên ? tự nhiên bình thường vượt lên và ở ngoài ngữ ngôn sòng phẳng là bởi lẽ đó. Không có áp đặt, không có mù quáng, không có sáng suốt, không có cái gọi là hợp tai, hợp nhãn, hòa hợp v..v... bởi cái tự nhiên thì không nằm trong chữ tự nhiên


hàng cây trên con đường nhỏ, và một vòng tay hờ khoác lên xanh biếc những ảo tưởng về cái gọi là hy vọng, và tương lai với những đối chọi của vui buồn, của màu sắc ~ em ơi, now or never, hôn hay buồn nôn ? Cũng sẽ chết, sẽ chết

sẽ c.hết ... sẽ chấm hết ...


có thật không ? những chiều mưa, những quãng lặng im, những điều không nói làm nên nhịp điệu của lòng, những điều đất trời chưa tỏ làm nên dáng hùng của núi non, và bàn tay anh làm dáng em thêm ngon trong chiều tàn nắng giữa

viết để làm gì ? tự ngã chơi đùa cùng ngôn ngữ và trí óc chúng ta sẽ chìm đắm trong nhà tù nhồi sọ của khái niệm và ngữ ngôn lọt lòng cho nên tất cả những câu hỏi đều không bao giờ thoát ra khỏi chúng mà cho chúng ta được một phút nguyên trinh mới mẻ nào cả ...



( Sơn, tôi thích chiều. Và tính chất " tàn dần " của tôi trong tất cả ngu xuẩn và thi vị của nó, cho tôi một chút mặn mòi khi nắng luyến tiếc phai dần trong chiều nay ...)

Khải Ý ( dactrung.net )


______________________________





Hay thật ! Chết thật !

Khi đọc xong những hàng chữ ấy của bạn tôi viết,tôi phải đọc lại nhiều lần để nắm bắt ý tưởng của bạn ấy.

Bạn đang ghé mắt đọc những hàng chữ ấy của Khải Ý,bạn nghĩ sao ?



Tôi viết và đang nghĩ đến những màu sắc của một bức tranh lập thể,khi xem tranh trừu tượng,có thể người ta chỉ nên đọc tranh và ngắm tranh bằng cảm tưởng và tâm trạng riêng của mình và có khi tự ngộ rằng : " Tôi đã biết điều mình không biết "









dangson.fr




đăng sơn.fr
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 05.04.2013 15:46:56
-------------
 
 
dangson.fr
 
 
 


TƯNG BỪNG MÀ VUI.

_______________________________

 

    Nghe thiên hạ ngã lăn quay trong vòng mấy tháng liền tù ti,tôi hãi lắm,cho dù hay thầm nghĩ : sống chết ở đời này là chuyện phải có ,người ta hay là giày dép thì cũng có số.Nghe nhiều chuyện buồn thì mình muốn vui.Vui ở nhà bạn hũu - Nghe bạn hú ầm lên trong điện thoại là vác giày dép,áo quần chạy... ( Làm như sợ ngày mai không có điều để vui ?!  )

    Nhà bạn nằm trên đồi dốc của phố núi mờ mờ sương nên thấy bạn lãng mạn và " lãng xẹt " lắm cho dù là bạn mới về hưu : Bạn đóng cái nhà hàng ăn vừa sửa sang lại rất đẹp và dùng làm chỗ tụ nhau ca hát ,bạn chơi đẹp đóng luôn cái tiệm bán quần áo phụ nữ của bà vợ khi bạn cuời hi hi : - Tớ đang muốn hưởng đời. Già rồi,xưa kia thời niên thiếu nghèo đói,lang bang,bây giờ thì hưởng.Ngày nào,tớ cũng trèo vào net thi hát karaoké chấm điểm. Mấy em ở net mê tiếng hát của tớ và làm quen. Tớ tán tỉnh lung tung... "

   - Không ngại bà nhà ghen sao,ông ?

   - Xời ! Thế giới ảo mà.Cậu ngây thơ bỏ xừ ! Người ta lên net tìm vui.

Đám bạn bè kéo đến.Vui lắm. Dàn máy  tưng    bừng  nhả   nhạc,mọi nguời tưng bừng khiêu vũ ,vỗ tay khen tặng nhau.Bạn tôi hứng tình,hứng chí trèo lên sân khấu hát một dọc 3 bản nhừa nhựa của Trần Thiện Thanh,chàng híp mắt,du  duơng quên cả  ton điệu,quên tempo nhịp nhàng và chàng bở hơi ruợt đuổi theo mặt chữ. Vợ chàng tiu nghỉu đứng trong góc nhà thở dài suờn suợt.
Thấy thiên hạ vỗ tay rào rào,chàng hứng quá chơi thêm bản Thôi bằng điệu chacha...Thôi,thôi mà.Cứ thôi,thôi nữa như thế chết tôi. Nếu tôi là các em chấm điểm ở net,tôi sẽ.............

Tưng bừng vui thì vui. Vui quá cũng có thể bị đứng tim   !




    đăng sơn.fr
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2013 15:55:06 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
VIẾT ĐỂ.... - 11.04.2013 02:18:29
...
 
 
  
       dangson.fr   
 
 
 
 
              CHỖ
          CÒN CÓ NHAU - 
 
 
        ____________________________
 
 
 
          Gã da màu bắt đầu lấn lên từng bước với cặp mắt láo liên,cái bụng tròn rung lên từng thớ thịt lúc lắc giống y khuôn mặt tròn rĩnh bèo nhèo của gã,tôi để các món đồ chờ tính tiền  ở quày thâu ngân sau bà cụ đang móc ví trả tiền.Gã lừ lừ dùng chân đẩy bịch nước suối rồi cúi lưng ,nhấc hàng đặt lên cái tapis trước các món đồ tôi đã đặt chờ trả tiền.
 
    Tôi lên đạn,kiểu nhè nhẹ :
    - Ông hãy sắp hàng như mọi người.Đến sau thì trả sau.
 
     Gã ta chỉ bịch chai nuớc ,ú ớ câu gì đó tiếng tây không ra tiếng tây,những ngón tay chỉ trỏ lung tụng.Tôi lắc đầu kéo cơn cáu chìm xuống cái bao tử đang lép xẹp ( Khi đói thì tôi biết mình rất xấu tính,dễ nổi cạu và khó lòng mà dễ thương ) Biết mà : Ở đời này,có những kẻ không lịch sự và có ý thức khi thò mặt ra đường  là cái " ta " to tướng của mình lúc nào cũng hạng nhất.
 
     Đã vài lần,tôi đã gặp những kẻ ăn mặc khá chỉnh tề,veston,cà vạt mà lại thích chen lấn dành chỗ ở quày tính tiền. Đã vài lần,tôi nghiêm mặt trả họ về chỗ đứng của họ.Nguời hiền lành hay nhường nhịn theo kiểu 1 điều nhịn = 9 điều lành thì hay bị chơi gác,chơi trèo.Tôi hay bị xếp vào cái bảng danh sách thứ hạng như thế ,tôi hay đứng vào hạng thứ 3 ,thứ 4.Nghĩ ức và bực nên dần dần tôi lấn và tuột ra khỏi cái bảng danh sách kẻ hiền lành ( Ai hiền thì mình hiền,ai dữ thì mình dữ lại hoặc là mình né ). Gã da màu không biết nói tiếng tây nhưng gã lại biết đọc chữ Cự Nự và chữ  Caụ treo trên gương mặt tôi.( Kể cũng may,có kẻ biết điều để " hiền " hơn mình ! )
 
      Trả tiền xong,vừa quay gót ra cửa thì nghe tiếng gọi tên mình,tôi quay lại nhận  ra nguời hàng xóm và cũng là bạn cũ đã lâu không gặp.Đứng lại ,chờ bạn xưa trả tiền xong,ra bãi đậu xe,tôi hỏi anh :
 
   - Fifi.Anh ra sao rồi? Lâu quá đã không gặp nhau. Tụi này nhắc nhở đến anh luôn.
 
    Anh chàng nói ,giọng thảm não :

    - Chắc bạn đã biết từ ngày chúng tôi ly dị nhau? Thảm  lắm !  Tớ buồn bã,say rượu lái xe,mất bằng lái,vẫn lái tiếp và bị tóm nằm tù hơn ba tháng. Sau đó bị trầm cảm nằm bệnh viện tâm thần cả vài tháng. 

      Tôi lắng nghe,lòng bùi ngùi như đã có lần gặp thân nhân của anh và nghe chuyện khi hỏi thăm tin tức. Chúng tôi quý nhau ở chỗ tình thân hàng xóm và đã qua lại tử tế với nhau.  Anh là một  nguời  có tính tình  chân thật  đôn hậu và tháo vác nên gia đình chúng tôi rất quý mến anh và luôn giữ mãi  những hình ảnh đẹp về anh.

  Fifi nói và hứa sẽ đến nhà sau khi trao đổi lại số điện thoại.

  - Bạn có chắc là sẽ giữ  được lời hứa không? Tôi hỏi bạn.

    Anh nắm lấy bàn tay tôi nghẹn ngào : Vẫn giữ tình với tôi ư ?  Tôi xuống dốc quá thảm hại. Mất cả gia đình,mất việc làm,mất hết.... 

     Tôi không trả lời vì muốn để dành câu trả lời khi anh đến nhà,ngồi vào một chỗ ấm áp nhất trong nhà mình. Vì tôi biết rõ một điều khi đã học được câu : "Chúng ta có thể mất hết trừ tình bạn khi còn nhau  "

      Khi bạn quý mến một ai đó thì bạn sẽ có một chỗ rất riêng cho nguời ấy,dù thế nào đi nữa.

      Khi viết gần xong những hàng chữ này,tôi cảm thấy mình đuợc vui để  quên đi những điều không tử tế  cho lắm của nguời trần gian. 




     đăng sơn.fr
   

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 11.04.2013 23:13:00
.. 
 
  NGÀY XẤU TRỜI.
 
 __________________________________ 
  
 
 
Lái xe - vặn radio tìm nhạc nghe.Sau vài bản nhạc kiểu mắc dịch,khỉ gió thì lại màn quảng cáo và tử vi đoán tuổi .Đài nói : " Tuổi con voi,hôm nay hãy cẩn thận,coi chừng ách giữa đàng đeo vào cổ " . Sợ ư ? Sợ thì tắt ngúm cái  đài nhiều chuyện cho nhẹ cái tai.
 
    Nếu bạn làm công cho chủ,khi đến sở muộn,bạn sẽ lãnh nguyên cái bản mặt cạu cọ của chủ nhân.Chủ mà cáu lên thì mình mệt,mình nín the ( Không lẽ săn tay áo để đập cho chủ vài cái cho đã nư ? ). Tôi không làm công cho một nguời chủ nào nên tôi đến  muộn,chẳng ai phàn nàn tôi ngoài tôi mà thôi.Nhưng khi đẩy cửa vào văn phòng,tôi cố gắng không nhìn mình vào cái gương phản chiếu của dãy văn phòng im lìm vì tôi sợ thấy một cái bản mặt nhìn đến chán nghét.Lắm lúc,tôi thấy tôi ghét cả tôi.
 
     Tôi là cái gì chứ ?   Tôi nghĩ gì,làm gì?
 
     Và tôi đang gặp những cái Tôi khác đang vây quanh nhau tán hươu ,tán vươn.Tôi im lìm lắng nghe : Họ đang nói về những cái tin sốt dẻo ,chuyện ngài quan lớn cựu bác sĩ trốn thuế,bị mất chức bộ trưởng,chuyện thằng nhóc Bắc Hàn Kim jong - Un đang hăm he gây chiến với mấy quả bom nguyên tử,chuyện thằng tài tử tây chán bị đập thuế bỏ chạy ra nuớc ngoài.Có kẻ đứng ngáp,có kẻ bàn ruồi chuyện mấy  anh tàu đang mua một dọc vườn nho nổi tiếng của Pháp và bành trướng kinh tế với các màn đại hạ giá phá thị truờng đang cơn khủng hoảng kinh tế.....
 
  Tôi lèo nhèo : Nói cái gì vui hơn tí đi.
 
   Hình như thiên hạ không thích nói chuyện vui ở một ngày đang mưa,thiên hạ đang chán đời.Tôi quay qua thằng nhóc đang bị chán đời vì chia lìa gia đình. Nó phán sau khi liếc mắt tìm Facebook  ở cái Iphone : - Phải chi con nguời không sống chỉ vì tiền bac.
 
Nó làm tôi tức mình,tôi đổ cạu :
- Nè nhóc ! Mày có bị tưng không ? Mày đang ở thế kỷ nào? Không có tiền lấy gì mua gạo nuôi con mày? Lấy gì bao đào ăn tiệm,uống bar ,? ...
 
  Thằng nhóc chống chế viện mọi lý lẽ để bênh vực ý của nó. Thây kệ nó.Nó nói nó nghe. Tôi đẩy nó về chỗ làm việc.Với cái dáng lừng khừng hãm tài kiểu tây con như thế,tôi biết có ngày nó sẽ mất việc và đói.
 
 Nhìn ra màn mưa,đi ngang cái văn phòng của đồng nghiệp ,lại nghe thoang thoáng những bản tin ngắn về việc các hãng đang sa thải nhân viên. Tôi nhăn hết cỡ,quay bước như chạy trốn.Lần này đi ngang  một cái gương kính,đứng lại vài giây,tôi thấy một kẻ rất xấu xí đang kên mình Mặt mày thấy đáng ghét vô cùng.Tôi đó ư? 
  
  
 
  
   đăng sơn.fr
  
  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2013 23:57:30 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
WARNING ! - 27.04.2013 12:50:52
 -
___________________________________________________________________________ 
  

.   CHUYỆN HẬU TRƯỜNG


..



Để bình tâm viết và bớt bực bội,tôi chọn  những bài nhạc nhẹ,êm để viết dù trong lòng mình đang muốn làm bão tố,cuồng phong

  Và ở một góc sáng này - tôi viết :

- '' 8 "

   Chiều hôm qua,trời mưa phùn,lạnh,tôi điện cho cô em ở xa với vài lời thăm hỏi,cô nói :

   - Anh cẩn thận ! Họ điện cho em,họ nói anh  hay phone tán tỉnh cô này ,cô kia.Họ rù rì đầy các diễn đàn...

   - Họ là ai?  Nói cho anh nghe và cho anh biết tên nick của họ - em?

    - No ! No ! Anh chỉ nên biết thế thôi.Anh phone để tán tỉnh,yêu đương ai thì anh biết.


Trời đang muốn làm bão với gió mạnh - Tôi nói sơ cho cô em gái nghe là thỉnh thoảng có kẻ lấy nick của người này ,người kia gửi vài cái thơ để thóa mạ tôi với những lời lẽ rất nặng nề và  tôi không trả lời,trả vốn gì.Tôi bình tâm !


  Chuyện gì ở  xảy ra ở đằng sau hậu truờng của những diễn dàn viết?  ( Cho dù là những diễn đàn có những  nhãn hiệu rất hiền lành ,có vẻ học thức? )

  Họ ! Những cái tên đã chọn dù đẹp hay xấu và có lắm lúc thay đổi Nick Name liên tuc..Họ muốn gì ở cái ảo tính của họ?

Có phải là theo họ thì những kẻ làm thơ,viết văn đã có rất nhiều ảo tính để trăng hoa và cũng có thể là sau khi đọc xong những bài văn xuôi,những bài thơ nào đó thì họ cần đóng phim với sự thêu dệt phong phú của họ? Và họ viết gì,cần gì để viết? Họ viết và diễn đặt như thế nào?

   Họ có cần lấy những cái tên rất bóng bẩy và chui vào thế giới ảo để tìm kiếm và chọn bạn tình lý tưởng không? Những điều họ muốn thì họ có đầy đủ lý do,nguyên cớ vì sự tự do riêng của họ.

    Chuyện hậu trường và chuyện " tán " (  - 8 -  nói theo kiểu văn hoá Net ) là chuyện riêng và quyền của họ. - Tôi ! Kẻ bình lặng để viết với một cái tên duy nhất ở các diễn đàn,tôi có danh dự  và cái tên gia đình của mình.

    Tôi không cho phép mình tự bôi nhọ mình khi viết. Và tôi sẵn sàng làm giông bão.






đăng sơn.fr
   ( - France - )



 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 18.05.2013 23:16:06
___________________________________________________
 
 
THÊM MỘT.THÊM HAI …THÊM….


Nghĩ đi, nghĩ lại cũng tại mình.
Tại mình tham nên mình khổ !

Ai chả biết thế.
Vẽ chuyện ! Thường tình .

Có người lý luận : Nếu không tham,không thèm muốn thì loài người sẽ không tiến bộ và sẽ còn dài dài chuyện ăn lông ở lỗ….

Đúng thế. OK.
Cái thuyết ‘’ Nhận là Đủ ‘’ để được hạnh phúc chỉ nên đóng khung và đặc biệt chỉ dùng cho những triết gia suy ngẫm về cuộc đời và những kẻ muốn an phận.

Tôi ngồi yên ngắm cảnh hạnh phúc của người đàn ông trước mặt.Khuôn mặt lai tây còn phảng phất cái điển trai của thời trẻ, ông ta đang sung sướng kể chuyện về chuyến về thăm quê hương và tôi chờ….

Chờ được nghe ông kể về mùi thơm của đồng nội và về những con rạch của quê hương.Chờ được nghe cái cảm xúc của kẻ biệt xứ về thăm chốn cũ…

Không ! Không có một câu nói về vẻ đẹp của áo bà ba,của câu hò trên sông.

Tôi cảm thông được cái tâm tình của ông. Ông không thích những thứ đó.Quê hương là cái gì rất xa vời với thực tế ( Chữ quê hương chỉ nằm trong những dòng văn chương phù phiếm và ảo tưởng ! )
Quê nhà của ông ở chốn thị thành.Nơi có những quán Bar và những cô chiêu đãi viên khuyến mại mặc quần áo thiếu vải.
Quê mẹ của ông chỉ là những tiệm hớt tóc,cạo râu( ngày 2 ,3 lần,dù trên đầu ông còn rất ít tóc để hớt ) Quê ngoại của ông cũng nằm gọn lõn ở các quán thanh nữ và những địa điểm ăn nhậu ( dù ông không biết
nhậu ).

- Ông thích gì ? . Tôi hỏi,vẻ tò mò.

Ông chép miệng, đầu mũi to,nở ,bóng nhẩy :
- Moi thích gái.
- Kể xem sao ?
- Chỉ vài ngày sau khi bước xuống phi trường,moi gặp một em người việt lai tàu Tân gia ba.Em đẹp não nùng,người cao ráo,sexy,gợi cảm . Em Singapore cho moi mấy cái hẹn.Hẹn nào cũng lỡ nhịp.Lần sau cùng gặp em,mời em đi ăn cao lâu và vào khách sạn. Được cái ,coi bộ em rất có hiếu, ăn món gì cũng order,mua thêm về cho gia đình,mẹ em và bà ngoại của em….
- Ai trả tiền ?
- Tui chứ ai.Việt kiều mà !
- Ha ha ha ha….
- Sao cười ?!

Vui thì cười chứ sao ta ! Rồi sao ?

Ông nhấp ngụm bia lạnh .Mắt lim dim :
- Ngày khác,lạng tà tà ở Saigon,vào tiệm sách gặp em bán sách.Hẹn đi chơi.Em dắt về nhà đòi giới thiệu với cha mẹ,em nói chỉ chịu đi chơi với điều kiện phải rước em qua tây..
- Rồi sao ?
- Thấy ơn ớn,moi dzọt.Rồi gặp em khác,em này thuộc loại hiền,dịu dàng hơn,em làm ở cái bar tiếp thị bán bia hơi.Hẹn em sau giờ làm việc,rủ em đi chơi thăm các thắng cảnh. Đi mỏi cẳng,mời em đi ăn uống và về nghỉ lưng ở khách sạn.

Rồi sao ? Mọi người hồi hộp,trố mắt nhìn nhau y hệt lúc đang xem một cuốn phim bộ,loại giật gân.

Người kể chuyện khoái chí khi thấy câu chuyện
có vẻ thu hút. Ông chậm rãi để kéo dài sự lôi cuốn :
- Em bé nằm sóng soài,soải tay chân,ngáy o o..
- Rồi sao nữa ?
- Moi ức quá chịu không nổi , đành xoãi người để nằm trên người em. Đi chơi được mấy ngày như vậy,lúc về,moi tặng em một cái phone di động để thỉnh thoảng em gọi sang nói lời yêu thương với moi.May mà có em, đời còn…

Rõ chuyện !

Thế là ông có thêm,thêm ba bốn người yêu trong cùng một lúc vì ông nghĩ ông có sức hút đàn bà,con gái khi về thăm nhà. Ông sung sướng,khoái chí chìa máy khoe những cái SMS có những lời tình tứ. Ông sắp xếp,chuẩn bị để có ngày về ở hẳn nơi quê nhà và biết mình sẽ chọn được một bến đậu khá lý tưởng.

Ông giảng giải sau khi biết rõ ràng rằng : Với số tiền nhỏ nhoi trợ cấp xã hội cho ngưòi nghèo bên này, ông không thể nào có đến 4 người yêu ông trong cùng một lúc.

Ông khôn quá ! Ông muốn được thêm.
Thêm một,thêm hai và thêm,thêm nhiều nữa.
Amen.


đăng sơn.fr


 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 18.05.2013 23:18:21
______________________________
 
 
TỊNH.


Buổi chiều.
Trời đẹp rực rỡ sau một dãy nóng oi bức kiểu ăn vạ đòi mưa.Nắng vàng trải đầy bãi cỏ để báo hiệu giờ giấc làm việc đã chấm dứt.

Hưởng và thưởng thức khoảng giờ còn lại như thế nào ?
Không lẽ ngồi yên trước màn ảnh Tv chờ xem tin tức ?
Tin gì ? – Tin án mạng : Một đứa bé đạp xe đạp quanh nhà bị giết bằng 40 nhát dao ở Lyon ? Chuyện động đất 5.6 ở Los Angeles ? Chuyện dân nghỉ hè tiết kiệm ,không tiêu xài, ăn uống mạnh bạo như những năm trước khiến nhà hàng,quán nước bị sút giảm thu hoạch đến 30%.

Tin ..tin……Nhét ba cái mớ tin ấy vào đầu thì thấy uổng
cả buổi chiều hạ !


Nắng tháng bảy đang rực rỡ trần truồng trên cây cỏ,hoa trái.Nắng tháng bảy lùa hơi thở vào cuốn tiểu thuyết thứ nhì đang đọc trong tuần.

Nhà văn nữ,trẻ măng,mang cái tên con trai khô cứng đã đặt cho sách của mình một cái tên nghe ‘’ nặng nề ‘’ và ‘’ nhẹ hững ‘’ : Bóng Đè.
Cô có khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con,má hồng hồng,phúng phính sữa,cô có nụ cười tươi trong tấm chân dung với đôi mắt to,kiểu mắt bồ câu và cô chống tay vào cầm xem ra vẻ thơ mộng,duyên dáng !
Dưới tấm ảnh đẹp là lời đề bạt dẫn truyện.Cô ví von mình là một người chụp ảnh để nói tại sao cô viết văn và viết về điều gì….

Toàn thể các truyện ngắn của cô văn sĩ đặt trọng tâm vào ý niệm,linh cảm,nội tâm đau đớn,ray rức của thân phận đàn bà.Kể cả cách diễn tả về những trận bão trên xác thịt - nhục thể -

…. Cuối tháng bảy.Chiều còn đẹp nhưng những trang sách,những dòng chữ và cách hành văn,bút pháp của người viết đã làm tôi buồn bã,rã rời,hoang mang.Tôi muốn vùng thoát khỏi những cảm giác ảo tưởng,hoang đường của tâm hồn các nhân vật trong tập truyện ngắn.

Tôi gấp quyển sách để trả lại tôi cho khu vườn yên tĩnh dưới vạt nắng lõa lồ,tươi mát.
Tôi hình dung ra vẻ mặt không hài lòng của cô nữ sĩ vì đã không cuốn hút được thêm một người đọc.

Không bằng lòng là chuyện của người viết.
Không đọc,không nuốt nổi để không tiếp tục đọc đến trang cuối là chuyện riêng của một cá nhân !
Chẳng ai đụng ai. Tôi thích yên tĩnh với những buổi chiều như thế này, để thả mắt đi dạo với thiên nhiên .
Và tôi biết,trong lúc đi dạo ấy,tôi sẽ thả quên quyển truyện ngắn của cô bé trên một băng đá rì rào lá.Và tôi sẽ quên.
Như bao lần muốn quên những điều không tiếc nuối.


đăng sơn .fr
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
NGỦ NGON - 28.05.2013 13:21:31
___________________________________________________________
 

     
 
 
 
 

NGỦ NGON !

_____________





…Dors
Laisse-moi couvrir tes ailes blanches
Et ton corps
Je veillerai sur tes pas
Je serai près de toi
Oh, je te promets
Que si un jour tu tombes
Ce sera dans mes bras
Aussi longtemps que tu le voudras *


…Ngủ đi con
Hãy để cha đùm bọc đôi cánh thiên thần của con
Và giữ ấm thân thể con
Cha canh chừng từng bước chân con
Cha ở cạnh con
Cha hứa mà
Nếu một ngày nào con vấp ngã
Con sẽ ngã trong vòng tay của cha
Và ở lại cho đến khi nào con muốn



Dors
Laisse les étoiles te sourire
Dors
Peut-être pour que j'ose enfin te dire
Le trésor
Que cachent tes avances
Quand tu laisses glisser les draps
Quand tu m'offres une chance
De partager avec toi
Tous les voyages que je ne ferai pas
Dors ! *


…. Ngủ đi con yêu
Hãy để những vì sao cười với con
Ngủ ngoan !
Để cha có thể dám nói với con
Con yêu quý !

Khi con làm tuột tấm chăn ấm
Và con tặng cha một niềm may mắn (được làm cha của con )
Để chia sẻ với cha
Tất cả những cuộc du hành mà cha đã chưa đi qua
Ngủ đi con - ngủ đi.



*(Dors - Lời nhạc và ca khúc của Florent Pagny )



*


* **
….Cha đang nhớ lại hình ảnh ấu thơ của con.
Những buổi chiều cuối ngày.Mẹ nấu cơm,cha buông tờ báo,ngồi vào bàn giấy,con mang theo những cuốn tập vở có chi chít chữ,ngồi trước mặt cha.
Lắm lúc,cha nhăn nhó vì chữ viết tháu của con.Cha bắt con viết lại từng hàng cho thẳng lối,thẳng hàng…

Cha thấy cái mặt con phụng phịu,cành môi cong cớn và cặp mắt lờ đờ
vì cả ngày học nhiều mỏi mắt…Cha cũng đang mỏi mắt,mỏi lưng con ơi ! Cả một ngày dài,ai cũng bận rộn – Cha mẹ bận với đời,con bận với mấy bài toán,mấy bài văn lòng thòng ,những động từ phải chia làu làu.

Con làm bầm hay trả giá,trả neo với cha :
- Bài này để mai con viết lại nha.Tối nay có phim hoạt họa hay lắm,cho con thức khuya hơn một tí.
Nếu con biết trả giá thì cha cũng biết vặn vẹo :
- Rồi đứa nào đấm lưng cho tao ?
- Ba kỳ ! Tay con nhỏ xíu,con mỏi lắm !

Cha phì cười bảo con đưa cánh tay cầm viết để cha xoa bóp cho,chẳng phải cha tử tế gì đâu,vì cha muốn con có sức và can đảm viêt nốt bài tập nộp cho ngày mốt đó thôi.

Bữa ăn tối nhẹ nhàng đi qua,cha mẹ ăn ngon miệng khi nghe con liến thoắng kể chuyện bạn bè ,cô giáo trong lớp học.Lớp tiểu học của con cha đã thấy rồi. Đẹp lắm ! Tranh ảnh ngộ nghĩnh đủ màu sắc được dán trên các bức tường trắng,cả những câu viết nguệch ngọac sai chính tả của lũ nhóc cũng được trưng bày như những chiến công hiển hách.Thế giới trẻ nhỏ đẹp quá con hử ?
Thời trẻ thơ của cha mẹ thế mà qua như chớp mắt.Mới ngày nào….

Sau bữa cơm tối,cha mẹ nhường tv để con được xem cuốn phim hoạt họa như đã hứa.Tối nay con được thoải mái, không phải xem phim chung với người lớn để mỗi khi thấy vài đoạn hôn hít mùi mẫn ,con phải tự động quay mặt đi hoặc lấy tay bụm đôi mắt lại và hay hỏi :
- Xong chưa ba mẹ.Hết chưa ?

Hahaha ! Con tự kiểm duyệt ‘’ mình ên ‘’ như vậy là hay lắm ! ( Người ta gọi là tinh thần tự giác ! )

Hết phim con nít là đến phiên con diễn trò cinéma.Con bắt ghế ,giả vờ phụ rửa mấy cái chén bát,con mở tủ lạnh xin ăn cái này cái kia….Dụng ý để câu giờ , để khỏi phải leo lên giường.Tưởng gì,cái phim bộ này,cha đã thuộc lòng con gái ơi !
Cha đùa đùa, đá đít con và chỉ tay vào phòng ngủ.Con bé lại phụng phịu chạy ra chạy vào níu cổ mẹ đòi hôn từ giã.Còn cha ( là đao thủ phủ ) thì con kên kên và lờ đi !

Chẳng sao ! Cha quen như thế rồi.Miễn là con đi ngủ sớm.Miễn cho con cái màn hôn hít…


…Dors
Laisse-moi couvrir tes ailes blanches
Et ton corps
Je veillerai sur tes pas
Je serai près de toi..


Gần khuya ,cha nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường của con,cha ngắm khuôn mặt của thiên thần nhỏ. Con đang mê say với giấc mộng.Cha yên lặng nghĩ đến một vài điều.Nghĩ đến con, đến chúng mình.


Ừ. Con gái bé bỏng ơi ! Ngủ ngoan như bài hát cha đang nghe trong đầu :

….…Ngủ đi con
Hãy để cha đùm bọc cánh thiên thần của con
Và giữ ấm thân thể con
Cha canh chừng từng bước chân con
Cha ở cạnh con
Cha hứa mà
Nếu một ngày nào con vấp ngã
Con sẽ ngã trong vòng tay của cha
Và ở lại cho đến khi nào con muốn…










đăng sơn.fr     --
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 28.05.2013 13:24:34
..                
 
 
 



L ' ESSENTIEL
Điêu Cần Thiết _


* essentiel, adjectifFéminin elle :Sens 1 Qui concerne l'essence d'un être, d'une chose. Synonyme profond Anglais essential

Sens 2 Indispensable, très important. Synonyme capital Anglais essential, basic





______________________________________________







Sau giấc ngủ dài.Ăn uống nhẹ,nghe nhạc nhẹ,đọc vài điều mình thích như để " Sống " thêm một cách khác.Mắt ngừng ở trang chữ có bài viết : Aller à L'essentiel - Điều cần thiết .


Đó là một trong những tựa chính của loạt bài viết về tâm lý và cuộc đời.Có đoạn viết làm tôi bật cười,cười vô tư thoải mái :


" Anh chàng kia,40 tuổi,tâm sự :

Năm ngoái,tôi đã vất bỏ cái TV.Tôi cũng đang dự định dẹp luôn cái radio cho dù là mình rất thích vài chương trình ở đài.Ba cái chuyện lèo nhèo ởđài,ở báo chí chỉ là chuyện thừa thãi .... "



Người ta đã nói gì,đã xúm nhau bàn luận điều gì ở những chuyên mục tin tức,bình luận ? Mỗi ngày cũng chừng đó.Những tiếng động ầm ĩ rồi rơi vào sự thênh thang của đáy vực mang tên lãng quên !


Ừ.Phải rồi.Sẽ quên đi những ngày mưa gió bão bùng.Sẽ quên đi những điều quá ư là không cần thiết đã bám cứng,ràng buột làm mình cách ngăn với sự yên tĩnh trong tâm hồn.Cái cần thiết của sự ăn no,mặc ấm đã theo thời đại tiến hóa theo câu chữ : Ăn ngon,mặc đẹp.


Con người cầu tiến không bao giờ ngừng lại ớự ham muốn bắt nguồn từ ngành công nghệ quảng cáo tiêu thụ.Cái gì cũng đẹp,cũng tân tiến để đáp ứng nhu cầu tiêu thụ.Ai chẳng biết là như thế.Nếu mọi người không mua may bán đắt thì nền kinh tế sẽ thảm hại ( Và nếu sản xuất quá đà dư thừa,tiêu thụ quá mạnh thì sự tàn phá thiên nhiên sẽ là một hiểm họa về sau ... )


Ai chẳng biết là như thế.Chuyện lẩm cẩm cũ mèm,mèm !




*



Sáng hôm kia,gặp bạn ngành thương mại,thấy mặt bạn có nụ cười,buồn buồn.Bạn nói về kinh tế đang đà kéo nhau xập.Đứng nghe bạn nói,chia sẻ cảm nghĩ vơí bạn.

Một chập sâu,như để lấy lại sự cân bằng cho trí tưởng,bạn cười hiền,nói :

- Ờ,mà chả sao.Ai sao mình vậy.Mình không phải là tỷ phú giàu có nhưng đủ ăn,đủ mặc là mừng rồi á !


Tôi giở chướng xúi bạn :

- Bạn thử mua tờ vé số,biết đâu bạn sẽ là ông tỷ phú tương lai.

- Sướng há.Tha hồ vi vu há ?



- Dĩ nhiên rồi.Này nhé,giả tỷ bạn trúng lớn,trúng độc đắc đi ( khoảng 150 triệu Euros ) Bạn sẽ tậu một cái biệt thự hoành tráng trên cánh đồi phố biển.Bạn vớt hai ba chiếc xe thể thao kiểu Ferrari,Porsche,BMW cực mạnh,cực đẹp.Cứ tưởng tượng mà xem,chiều chiều nắng ấm,bạn tà tà lạng vài vòng nơi eo phố biển,đi ngang mấy cái quán nước lộ thiên,ném cái nhìn bảnh tỏn về phía mấy em chân dài,eo thon hấp dẫn- em nào em nấy chảy nước bọt nhìn chàng trên xe mà thèm- thèm.

Trời ! Chàng chỉ đá con mắt nheo đa tình,ngoắc nhẹ là em nhảy vào lòng xe,tóc tai,người ngợm thơm phức,thế là nhà hàng,vũ trường,du thuyền,sòng bạc,phòng trà....


- Ui ! Ui !




- Cứ Ui Ui như thế cho đến ngày những phiền toái gói trong sự nhung lụa xa hoa bắt đầu thò ra....Phải vậy không ?



Ui Ui ! Bạn lắc đầu : Thôi ! Nếu thế thì đừng trúng số nữa.Đang sống như vậy được rồi.Vợ hiền,con ngoan....



Hai người bạn từ giã nhau trong tiếng cười.Cười vài phát cho đời lên hương.


Bạn ngoắc theo vơí cái nheo mắt :

- Chiều nay,nhớ mua vé số nha ông ....


*

Trời ! Biết đâu ........









đăng sơn.fr
( thếgiớiẢo và TìnhThật )






 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 30.06.2013 23:57:51
.


Hỏi Thử (....... ? )




_________________________________________









Bây giờ bạn đang làm gì ?

Bạn đang vui hay đang buồn ?

Câu hỏi như thế có gây cho bạn sự khó chịu nào không? Dẫu là một thoáng.

Hỏi chơi chơi như vậy thôi,chứ tôi biết bạn đang loanh quanh khi tìm cái gì đó để đọc và có khi để " giết thì giờ " ( ! ) Thật ra ,nếu để Giết Thì Giờ thì rất phí công của bạn và phí công của tôi mỏi lưng ngồi gõ chữ.

Tôi không có thì giờ để " Giết Thì Giờ " vì những lý lẽ rất phải chăng. Tôi dậy sớm để có nhiều thì giờ và để không chạy đua với thời gian.

Tôi rất yêu buổi
sớm tinh mơ.Yêu mùi cỏ cây đọng sương khi mọi thứ chung quanh còn rất yên tĩnh.Vặn nhỏ cái radio đang nhả tin tức ( toàn những bản tin làm mình có thể mất vui ) ,biết là như thế,nhưng vì cố tật ,mỗi sáng uống cà phê thì hầu như thấy mình thèm có vài tiếng nói nào đó rỉ rả bên cạnh. Ở đài phát thanh ,có những giọng nói hay lắm,họ biết cách nói chuyện theo từng đề tài ,và nghe mãi thì mình lại có cái cảm tưởng rất thân thuộc...


Sáng nay đài kể bản tin về cái ông thứ dữ,loại gộc hay mắc tù tội và những điều phiền phức về các vấn đề chính trị ,áp phe mua bán hãng xưởng,đuợc cái là cái ông đẹp trai này rất có tài về biện luận chinh phục,cứ mỗi lần dính về chuyện cò bót nằm dưỡng sức một thời gian ngắn thì ông ta lại bò ra,đóng phim,diễn kịch và quậy tiếp,ông bỏ tiền mua cả một tờ báo đang sính vính sập tiệm và hiện tại thì ông lại bị quan toà làm khó dễ về chuyện linh tinh khác. Cứ thế. Cứ thế...
Một con bé ký giả nói ở đài trong màn bình luận thời sự : " Hình như cái ông này mang cái tính lì và bất kham. Hình như ông ta biết tạo cơ hội bằng thời gian "

Nghe xong như thế,tôi thấy vui để phì cười và thầm nghĩ : Ừ ,ừ há. Có thì giờ hay không là do ở mình.

Bây giờ,tôi hỏi lại bạn lần nữa : Bạn đang làm gì đẻ có thời gian? Và bạn đã mất bao nhiêu phút để đọc bài này?

Tôi chúc bạn có nhiều thời gian.































đăng sơn.fr


 
 
 
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2013 00:40:17 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 01.08.2013 22:07:01
..
 
 

TỬ TẾ -




_________________________________________________________________________







   . Người đàn bà vui vẻ :

- Ông chỉ có hai món đồ . Tôi nhường cho ông trả tiền trước đi ...



Tôi chớp sự vui vẻ của bà - Tươi tắn,tôi tặng bà nụ cười :


- Quả là ngày hên của tôi .

- Ông thử chơi tờ vé số loto xem sao ?


Lại cười : Tôi xấu số .Chả bao giờ trúng đâu .Vả lại ,tôi không chơi vé số .Tôi không tin .

--  Chơi đi mà .Biết đâu ?



   Có những tiếng cười dòn vang lên giữa quầy thâu ngân của cái siêu thị đang vắng tanh .  Rồi khi không cái loa trên cao nhả những bản tin về tìn h hình kinh tế  quá xấu : Kinh tế khủng hoảng nặng ! Dân buôn bán kêu trời như bọng và mặt mũi xám xịt ....



   Ngó quanh,ngó lai,chỉ thấy cái bà khách tròn trĩnh và tôi là hai kẻ vui vui để trao đổi vài mẫu chuyện dù chẳng ai quen ai .


   Có lẽ một vài kẻ nào đó nghĩ là chúng tôi đang bị khùng .


   Kệ họ .








đăng sơn.fr
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 19.08.2013 16:25:21
.
 
CHUYỆN Ở LỚP





   _________________________________________________





     Nhìn con bé là biết nó thuộc loại tiểu thư ( cô Ấm ).

     Cô Ấm rãnh rỗi vì có nhiều thì giờ . Để giết thì giờ một cách ích lợi,cô đã ghi danh vào khóa viết kịch và đóng kịch . Nhìn cách ăn mặc kiểu Lolita thiếu vải,có nhiều kẻ gai mắt - Kể cả thầy dạy .



    Tối thứ hai,trước giờ vào lớp,thầy khều cô ngoài cửa :

    - Này ! Lần này tôi tha em . Lần tới hãy chọn cái áo kín cổ .


    Con bé liếc dài. Mặt sưng - Gầm gừ,uốn éo :

   - Thầy  đừng đụng vào quyền ăn mặc của tui . Xứ này là xứ dân chủ .



   Thầy muốn nổi
cơn,nóng,bực .Để hạ hỏa,thầy nói :


  - Tối nay em hãy đi chơi . Đừng vào lớp .

  Con bé dọa :


- Thầy đừng quên cha của tui là quyền chức . Cha tui có thể can thiệp để đuổi thầy nha .



    Im ru,quay gót vào lớp . Thấy buồn .






    đăng sơn.fr
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 27.08.2013 11:49:28
.
 
 
 
 
 

B
ỤP hay HÚC ?





Nhận thư cô bạn nhỏ . Cô than phiền :


" ..... Họ đang biến diễn đàn thành một cái rạp hát diễn hài . Ở ngay trong chủ đề thơ của em,họ vào nhí nhố .... Có lẽ em sẽ rời diễn đàn ấy .... "



Tôi im lặng khi cô bạn xúi dại tôi vào đọc để viết thêm những bài Húc dưới tên Ngụy Húc .



Nể tình cô em quá nhạy cảm ấy. Tôi viết tàm tạm ( nhưng lòng không vui ) :








CHUYỆN LINH TINH .

__________________________________________________ ____




. BỤP .


' Tao bụp mày - Mày gõ tao - Tao giận,tao chửi mày là đồ " Vô Văn Hóa "



...


Sáng ngủ dậy,mở net, đọc nhầm những chuyện linh tinh như thế giữa những người viết với nhau ở một diễn đàn học thức .

Sau câu viết kiểu choảng nhau như thế,có tên khác vào viết kiểu tháu cáy,đâm thọt ,đổ dầu để xem họ tiếp tục húc nhau và bụp nhau bằng chữ .



Đọc lướt xong - thấy sợ - Thấy thèm húc, thèm bụp .


Mà thôi . Chữ nghĩa thì nên quý trọng . Không phải để viết chuyện tào lao,linh tinh .

Tội nghiệp chữ .






đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 27.08.2013 12:01:01
.
 
 
NHẠY -





Khi đổi trời - Vừa mưa đó rồi nắng đó,người ta nhảy mũi cảm gió ,nhức đầu . Chuyện thường mà thôi . Gió thì mặc thêm áo để tránh gió . Đang nắng mà trời mưa ập xuống thì mình né vào mái hiên chờ tạnh mưa ...


   Đơn giản thế thôi .



Vào một diễn đàn ,tìm điều hay ho để đọc . Buồn buồn thì tìm những chủ đề có tải nhạc mà nghe ( nhiều người chọn những bản nhạc rất hay để tải lên như một chia sẻ về  thế giới âm nhạc ) _


Ở mỗi chủ đề của chữ viết,hình ảnh,âm thanh là một thế giới riêng biệt . Thích  thì ghé lại đôi ba lần,thấy chủ trang viết lịch sự,nhã nhặn,ân cần thì ta có thể để lại vài lời thăm hỏi ,cảm ơn .


Thế giới của net cũng y như thế giới thật  của một xã hội thật ngoài đời :

Những ngôn từ,những bộ mặt có  sự thành thật và có sự giả dối màu mè . Có khi thấy thế mà không phải thế . Sự chân thật là điều quý với một vài điều kiện là  cần thật sự  bền  vững với năm tháng .


Cũng có khi ....   Đang mưa,rồi nắng . Cũng lắm khi mưa nắng hiện rõ trên một cung cách không bao giờ vững vàng để có thật .... Mưa nắng làm sổ mủi ,nhức đầu,những tấm lòng không có thật cũng làm sổ mũi ,chóng mặt .



Tôi không đội nón,che dù ở những chủ đề viết của mình . Tôi ghét  những cái mặt nạ bình phong . Và tôi đã tìm được một  thứ  thuốc tiêm chích ngừa để dày dạn hơn khi muốn diễn đạt và một khi đã đặt rõ ràng những  ý tưởng của mình trên mặt chữ thì tôi không trở lại để xóa bài viết ( trừ một vài trường hợp  trở  lại để xóa bài viết ở một trang nào đó vì quá thất vọng về tình  giao lưu với một kẻ mà mình ngỡ là nhã nhặn thành thật  ! !   )




Dùng sự nhạy cảm của tâm hồn để viết - Ok . Nhưng nhạy cảm với điều bạc bẽo thì KHÔNG .




đăng sơn.fr





( Viết ở đây vài điều cần viết để trả lời một cách gián tiếp cho một người viết mà tôi hằng quý mến  )
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 18.09.2013 06:55:20
.



  
  VIẾT Ở KHOẢNG CUỐI ĐÊM .  





   _________________________________________





   Thức dậy,chợt thèm một khoảng trời đêm,thèm đạp xe loanh quanh  qua những con đường
nhỏ,vắng lặng ,thong thả với bóng đêm trời cuối hè .


   Mở cửa ra  vườn,nhìn chiếc xe đạp ở góc vườn, rồi thay đổi ý định : Để đôi chân mình đi dạo ,ngày hôm kia đã hành hạ chiếc xe đạp trên những con dốc rồi .

   Đi thì đi ,vừa đi dạo đêm vùa nghĩ lại lời nói của  một ông triết gia ,nhà văn nào đó  ở cuốn Psychologies tháng vừa rồi :

   " Khi đi dạo, có những ý tưởng nào đó hay hay hiện đến, ta hãy giữ lại để viết "



     Viết để làm gì ? Kể lể để mình khỏi mất trí nhớ ư ?

   Khi nhớ lại những thân tình ,những điều
bạc bẽo ở đời ,viết cũng là một cách gạn lọc để giữ lại những điều để mà nhớ .

    Nhớ lại một câu viết của một người bạn viết có lòng,khi anh viết :

   ...   "   Tôi cũng đang từ từ đọc bài của anh đây, có cảm tưởng anh viết rất thoải mái, dễ dàng, nhiều đoạn tôi cũng lướt nhưng nhiều đoạn cũng phải từ từ ... "


       Đọc xong câu viết như thế,thấy thích chữ " từ từ " của anh ta . Đời sống ở cái vòng  quay của thời gian cần những thứ " từ từ " . Từ từ mà lái xe,từ từ mà đi,từ từ mà suy tính để thu xếp công việc .


     Có những người rất từ từ khi suy nghĩ,nhẫn  nha sống,nhẩn nha yêu và cũng lắm lúc vội vã bỏ nhau . Trong tất cả những cái từ từ pha trộn lẫn lộn ấy,mình đã thấy lắm người làm một lúc nhiều thứ việc và nghe họ thở dài vì quá mệt mỏi và bị căng thẳng . Căng thẳng cả trong những ngày nghỉ cuối tuần .





     Đêm khuya đang rơi xuống và đầy sương ,ngước lên nhìn khoảng trời mù mờ mây
và cụm trăng sáng,chợt nghĩ đến lời đối thoại với một cô bạn thân ,đã
trao đổi với nhau về những bài viết về  đời sống và những quan niệm sống .

    Mình nghe mình nói :

   " Anh nghĩ là anh còn nhiều điều để viết khi mở mắt nhìn vào đời sống "



     Nói được như thế thì khi từ từ đi dạo xong ,trở về nhà,mở một đoạn nhạc,từ từ nhẩn nha đọc một vài bài viết .


     Đọc xong - Lại nhẩn nha từ từ viết .


    Viết như kể chuyện . Viết về những câu chuyện thật,quá thật đến nỗi rất sống sượng trên đời . Viết về những cái đẹp,những cái oái oăm giữa người và người .


    Đơn giản thế thôi - Khi viết xong thì thấy mình đã và đang sống qua một ngày khác . Khoảng cuối đêm là một  khởi sự cho một ngày khác .


    Ngày hôm qua sẽ không là ngày hôm nay . Bởi thế, nên viết .Viết để giữ lại bóng thời gian .....


    Gìũ lại bóng thời gian chỉ có một cách duy nhất là dùng mặt chữ khi viết .







     đăng sơn .fr
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 30.10.2013 11:46:50

  
  
  
 
RÊN

 
 

   NGỘ .




  -----------------------------------






Khi viết,thèm viết,cần viết thì cần phải có thì giờ và cần có thêm một ký lô của sự kiên nhẫn .


Sáng- ngủ dậy sớm sau một giấc ngủ quá đầy  quá ngon . Hí hửng trò chuyện với ly cà phê sữa, mở radio FM nghe nhạc,đọc lại vài bài viết và bắt đầu gõ chữ .


   Đang soạn một bài viết về chữ " RÊN "  -   ( Rên thê thảm,rên lăn lộn trên mặt đất,rên kiểu bí xị như thất nghiệp,như đang rời bỏ nhau ... )


  Đang chạy ngón tay vi vu ngon lành,bảnh tỏn thì trang chữ biến mất .


Giận lắm -


Khi giận thì sưng mặt chù ụ và Rên .


   ( Chẳng biết sau khi rên xong ,có đủ nhẫn nại ngồi  viết lại hay không ? )






   đăng sơn.fr
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2013 12:06:25 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 02.11.2013 01:39:03
.
 
 
RÊN -







Rên la là cả một nghệ thuật .

Những tùy chỗ mà rên ....



THÍ DỤ cụ thể :



1-



Mò đến cửa hàng bán quần áo . Đang nghia nghía hàng họ, thấy cô bán hàng mặt mày méo mó vì ế ẩm . Khách thấy cô đang rên bằng mắt ,khách sợ xúi quẩy ,dọt ra cửa.




2 -




Anh kia bán hoa quả ở chợ . Trời mưa gió . Khách hỏi thăm . Anh nói tại trời xấu nên bữa nay bị ế . Khách tội nghiệp ,thông cảm mua thêm .




3 -



Bà nhân viên ở bưu điện có bản mặt xưng lên như cái bánh bao bị thiu cả tuần trên bàn bếp . Khi thiu mốc thì không có nổi một nụ cười cho dù là hãm tài . Khách đứng sắp hàng chờ lượt,khách lắc đầu,khách rên ....



4 -



Con bé xíu kia rên vì bị mẹ phạt,mẹ oánh . Khách tản bộ đi ngang , quay lại để tội nghiệp cho bé ,dúi vào tay nó viên kẹo sau khi vuốt đôi má nó để ủi an .


Bé bóc giấy kẹo,bé nhe môi cười và đôi mắt còn đọng lại hai giọt lệ thơ ngây - Thấy mà thương .





***




Lắm lúc- tôi - cái thằng ngồi viết bài - cũng thèm rên . Mà rên như thế thì người đọc sẽ nản lắm !



Để có thể ngừng rên rỉ,tôi chọn điều để viết .






đăng sơn.fr
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 30.11.2013 13:12:13
.
 
 
.





VIẾT ĐỂ
Kể Về  M Ộ T C H U Y Ệ N T Ì N H...




__________________________________________________






   Sau cơn bệnh nặng,tưởng đã lìa xa nhau,thế mà lại có phép lạ xảy ra cho chúng tôi gặp lại nhau để có thể kể lại một câu truyện tình .


  Khi xem hay đọc về một chuyện tình,người ta hay đoán trước xem tình huống sẽ ra sao ( ? ) Kết cuộc sẽ ra thế nào ?   Tâm lý người xem phim đọc truyện hay thích những sự việc éo le ( Càng éo le đẫm lệ hay đẫm máu càng tốt ... )



Trong quá khứ,tôi đã viết rất nhiều truyện ngắn ( những mẫu chuyện khá nhẹ nhàng - Trong truyện dựng kịch của tôi ít khi có máu đổ thịt rơi - tôi sợ ! - ) Truyện dài khi muốn viết thì phải dài hơi,dài sức,phải có một sự kiên trì khủng khiếp,phải thức đêm,dậy sớm để không làm mất mạch truyện ....



Là một kẻ rất lười,tôi đã thử viết truyện dài ,tạo dựng cho đã đời những nhân vật,những tình tiết xong,rồi biện hộ là bận bịu , lại quẳng đó . Khi sực nhớ,đọc lại,thấy mình mất đi sự phấn khởi ban đầu .




Trở lại câu chuyện tình mới nhất vừa xảy ra,tôi nghĩ " mình có chất liệu để viết " - Nếu không nhanh tay,nhanh chân để viết thì nàng sẽ bỏ đi thật sự lần này theo câu : " TìnhchỉđẹpkhicònDangDở  " ...



Không ,và không . Vì ghét sự dở dang,nên tôi sẽ viết,sẽ kể .




Bạn có đủ sức đọc hay không ?



   đăng sơn.fr


 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 31.12.2013 22:06:58
.
 
GIỮA SỰ NÁO NHIỆT  &  Yên Tĩnh .






   ...

Đang làm việc,có điện thoại reo.Anh bạn có việc nhờ gấp,tôi không bỏ được việc làm,hứa sẽ ghé qua nhà anh vào buổi tối.

Đến nhà và nhận một nhiệm vụ không thích tí nào : Mang một cô bé nhân viên trong hãng của bạn ra cảnh sát cuộc trong vai trò thông dịch viên - phụ đề pháp ngữ -

Chuyện thường thôi : Hai nhân viên tranh chấp,nặng nhẹ nhau và húc nhau ,phải lấy giấy chứng bác sĩ và cớ bót.

Trong bàn giấy,anh bạn tôi có vẻ ưu tư vì những phiền toái trong cách thức làm việc và điều hành nhân viên....Và chúng tôi tiện mồm miệng - trong một khoảng thời gian không nhỏ - dể phân tích vấn đề,tìm giải pháp,tôi phải nói những diều cần nói với bạn vì biết tính bạn hay cả nể và rất rộng lượng. 

Tình cảm và công việc lắm khi không đi đôi với nhau.Thế thôi.


Sau vài ly bia,bạn cáo từ để bay lên giường sau 14 giờ giao tiếp với mớ hồ sơ,hóa đơn , để tôi ngồi lại với Bà phó giám đốc,vợ anh.

Chị nói với tôi vài điều về nỗi khó khăn của vai trò điều hành và quản lý nhân viên.Sau một ngày dài mệt mỏi,tôi ù tai,hoa mắt,mỏi lưng không muốn dề cập dến việc làm và những cái nhức đầu nữa.

Chị hiểu ý đổi đề tài với tất cả sự uyển chuyển ,mềm mỏng như một ngưòi chị đối với em.
Đời mỗi người là một cuốn phim với tất cả những tình tiết éo le và gian truân.

Tôi hỏi :
- Chị nghĩ sao về cuộc đời sau những thăng trầm ?
- Nếu sống về nội tâm quá,mình sẽ sinh bi lụy về vài cố tật,cố chấp của mình.Còn sống vị kỷ và hời hợt quá cũng uổng phí cuộc đời.


Ngắn gọn như thế mà đã đầy đủ ý nghĩa như một định cứ của triết.Ta sẽ mở cửa tâm hồn mình như thế nào? Và khi nào thì ta nên cẩn thận và kiểm soát tâm trạng của mình để sống đúng với tình và lý lẽ trên thế gian này ?

- Em về đây.Ngày mai,em sẽ cố gắng viết một vài cảm nghĩ về chị đấy.
- Thật không ? Em viết gì ? Chị có đáng để em đề cập đến không ? Một con người rất tầm thường.

Thật ! Tôi thích sự bình dị của tư tưởng một con người và hôm nay,tôi có vài điều để viết.

Chiều mai,ra cảnh sát cuộc,tôi sẽ chuyển ngữ điều gì ? Những tranh chấp,nhỏ mọn giữa người và người có phá đi sự yên tĩnh trong tâm hồn tôi không ?.

Giữa những chốn náo nhiệt,tôi cần sự yên tĩnh.







đăng sơn.fr




 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 31.12.2013 22:57:19
.
 
 
 


VIẾT ĐỂ ĐIỀU CHỈNH LẠI MỘT VÀI VẤN ĐỀ .






Nói nhiều quá - ở đời - và nói quàng ,nói siêng sẽ gây phiền lòng....

Viết nhiều quá cũng có thể gây nhàm chán và gây hệ lụy vì những sự không thống nhất về cảm nghĩ và tư tưỏng ở mình ,ở người......

Nỗi lòng ( tâm tư ) là những cái riêng,rất riêng.

Tại sao con người phải trải lòng ?
Tại sao con ngưòi phải để ý và quan tâm đến ngưòi khác ?
Phải chăng dó là một cách tiếp cận với các vấn đề nhân bản ?

Những suy nghĩ,những đường hướng nhìn sự kiện theo triết học chỉ tổ làm người ngại suy nghĩ nhức đầu !

Vậy sao ?

Đã nhận được một vài tiếng chuông chia sẻ và góp ý....

Chẳng hạn :

...." Anh viết để giải toả tâm trạng của mình ,của người...nên hình như đôi khi anh quên mất là chữ nghĩa cũng cần sự nhẹ nhàng,nương tay đừng mang nặng triết lý nhân sinh mà câu chữ sẽ tải không nổi...""


...."Nói sao nhỉ,thấy anh là người từng trải(qua cách viết,cách xưng hô),có học,đọc nhiều,có tài...có lẽ vì thế mà nhiều lúc thấy anh cao ngạo mặc dù trong cách đối đáp bình thường anh tỏ ra là người ngọt ngào ,cảm thông nhưng anh ko giấu nổi sự kiêu ngạo đó khi nói những lời vẻ như châm biếm ,mỉa mai....""


Trả lời ra sao nhỉ ?

Ánh sáng rọi lên chữ nghĩa có đường đi riêng để rõ rệt.Nhiều khi thứ ánh sáng ấy quá thật,quá gắt và sống sượng lắm chăng ?

Nắng buổi sáng,trưa ,chiều vẫn là nắng.Duy chỉ có thứ ánh sáng dịu hay cứng mà thôi.

Ở môn Ảnh chụp quang cảnh,người chụp ảnh vẫn thích thứ ánh sáng của bình minh nhẹ nhàng hay vào khoảng bốn giờ chiều để bắt được những hình ảnh theo góc độ nghiêng,chéo trên cảnh vật.

Quang cảnh là sự thật diễn ra trưóc mắt và được nhìn theo một góc độ nhẹ nhàng hơn.

Điều này làm cho tôi thấy mình quá khốc liệt với những ý nghĩ riêng của mình khi viết.( Về một đề tài nào đó khi cần Húc....và trực diện ! ) 

Có lẽ nên tĩnh tâm và thay đổi cách viết khi muốn bày tỏ một vấn đề.

Có lẽ cái nhìn riêng của mình trên quang cảnh và sự việc sẽ thoải mái hơn chăng ?






đăng sơn.fr




 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 06.01.2014 05:35:26
.
 
 
 
 

ĐỘ CHỪNG 45% .







Hiểu được mình khoảng 80 % đã là khó rồi.Mình thì cũng như thời tiết,lúc mưa lúc nắng,lúc buồn lúc cạu cọ khó chịu...
Lúc vui vẻ thì thấy yêu đời,cái gì cũng đẹp hết.Còn lúc mệt mỏi buồn chán thì....


Hiểu được người,mà hiểu chừng 45 % thì nghe cũng lọt tai và xuôi chèo.Hiểu đuợc thêm chừng 30% nữa thì chuyện gì cũng có vẻ dễ dàng giải quyết với nhau.Chỉ có tri âm và try kỷ thì mới có thể hiểu nhau được cỡ lưng chừng 90%,còn 10% còn lại thì hậu xét nếu có khả năng và hơi sức để hiểu.

Tri âm có điều kiện cần yếu để có thể lắng nghe nhau nói,lắng nghe một dòng nhạc,đọc một bài thơ có chiều sâu hoặc nói cùng một câu chuyện thì đã tạo đuợc điều cần thiết để hiểu nhau.

Còn try kỷ ? Đốt đuốc trên thế gian,mở to con mắt có khi chẳng có một ai. Có khó quá chăng ?

Người ta đi tìm người đồng cảm bằng sự viết và đọc.Ta viết gì ,đọc gì ? Và ta sẽ hiểu nhau ra sao ?

Trên những bài viết trong Thế Giới Ảo,có đôi lúc ta tìm đuợc sự đồng cảm ở một vài phương diện nào đó.Đồng cảm để có thể chia sẻ cảm nghĩ.Hiểu nhau qua khoảng cách và trên những dòng chữ đã là điều quý.

Hiểu để kéo dài tình bạn và giữ được tình cảm cho nhau lâu dài không lại là một chuyện khác.


Thế giới Ảo của chữ và hình ảnh cùng âm thanh ơi ! Ta, có khi cũng nên cám ơn mi.






đăng sơn.fr
( Chiều mưa ) 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 24.01.2014 14:47:26
.
 
 
 
 
 
 





   CẠN ĐỀ .






Với một người viết , cái mà hắn sợ nhất là sự mất cảm hứng và cạn đề tài .


Viết cũng có nghĩa là  thử thách với chính mình (  ta đọc gì , để viết gì ? ) . 


Kẻ viết tìm đọc những câu chuyện nho nhỏ của những người viết lão thành . Có ông nhà văn, khi viết, lỡ bị bí ,ông nghĩ ra cách châm chọc, trêu cho bà vợ mình nổi cọc lên , la chí chóe , thế là nghe xong, ông có thêm đề tài để viết .


Có ông nhà văn khác,  cứ mỗi lần cạn đề, ông giật tóc mình và cứ như thế cho đến khi không còn sợi tóc nào, ông thành công đẻ chữ trên  giấy ......




  Mỗi người viết  đi tìm và tạo cho mình một kiểu cách gợi hứng riêng . Tôi viết rất dễ dàng vì tôi mê viết . Để tìm đề tài ở bất cứ lúc nào thấy rảnh rang đầu óc, tôi nghe  radio khi chọn bản tin để giữ lại, đứng chờ xe bus, tôi  ngắm cảnh vật với cái máy ảnh  yêu quý, thế là có thể ghi  nhận được vài điều ngộ nghĩnh và ghi  ngay bằng chữ mẫu tự tắt vào cuốn sổ, quên mang sổ tay, tôi chộp mẫu giấy tính tiền hay  ghi ngay vào khỏang trống  còn lại của tờ quảng cáo ...


Tôi không bị bí đề đến nỗi phải châm chọc bà nhà cho bà la hoảng lên để tìm hứng viết như cái ông nhà văn ba trợn  kia , tôi không bứt tóc , nhăn nhó để đi tìm  cảm hứng .


Nếu bạn cho tôi một nụ cười , tôi xin tả nụ cười ở ánh mắt trong veo của bạn . Nếu đứa bé con khi bị tôi trêu ghẹo, bé giật lại cái nắm vú, nhét ngay vào mồm và bé nhồm nhoàm nói "  Ông ác !  Ông không phải là  ba tôi á ông  "


  Có thể sau khi vuốt đôi má phúng phính của  bé, quay đi, nhìn lên một khỏang trời xanh ngào ngạt, tôi giữ lại hình ảnh của cô bé  con ấy để viết về một đứa bé đi tìm cha mình ....



Tôi có thể viết như sau :


* Cha ơi ! CHA Ở ĐÂU ?



Còn nhỏ tí, con bé ôm cổ  ba, thủ thỉ :
-  Ba ơi ! Con rất thương ba .- Ba ơi , ba  à .

Người đàn ông ẳm con, siết chặt con vào vòng tay  .


Lớn lên, 16 tuổi  , mẹ thú nhận là đó không phải là cha ruột của bé .


Bé ngỡ ngàng lắm :

- Cha thật của con ở đâu ?

Mẹ cúi đầu, mẹ chảy nước mắt : Mẹ không biết , Ông ta đã bỏ mẹ khi mẹ mang thai .


Con bé bỏ ra đường, tìm về hướng nghĩa trang .


Ở ngôi mộ, cô quỳ xuống, tay vuốt ve  trên mặt đá - Thầm thầm :

- Ba ơi ! Ba không đẻ ra con , nhưng ba đã trở thành cha thật của con từ ngày con chào đời . Con sẽ không đi tìm người cha ruột kia nữa đâu ; Ba ơi ! Ba !












Tôi đang viết những dòng chữ này bằng những giọt nước mắt của chính mình ....


Như thế, tôi biết mình không bị cạn đề tài khi viết .







đăng sơn.fr 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 25.01.2014 12:59:13
.
 
 
 


   RỰC RỠ niềm vui

_______________________________________________




   Chọn một cái tựa " rực  rỡ " để viết như thế  là có quá đáng hay không ?


  Khi sáng tác nhạc, có nhạc sĩ ( hay kẻ viết lời cho bản nhạc ) đã chọn vài cái tựa thấy kỳ kỳ : *   Không Yêu Nữa thì Thôi " hoặc .... < ........<    Nghe xong, đọc xong thấy oải, thấy bực cái mình .



       Đôi khi, ở  ngôn ngữ của Âu Mỹ, họ chọn những cái tên rất sốc, rất  là dân chơi  khi viết nhạc rock hoặc nhạc Rap, Hip Hop .


     Ngày xưa sau khi ra trường với mảnh bằng mang tên " Chứng chỉ cho kẻ Lãng Mạn nhât thế giới ", tôi tưởng bở là mình ngon  lành, bảnh tỏn lắm, ở những đêm văn nghệ, tôi è cổ trình diễn những bản sáng tác của mình rất ủy mị .

   *   Lúc ấy, tôi cứ tưởng là cứ lăn ra đất, cọ quẹt vài accords vài ca từ thảm thiết là lãng mạn , là ray rứt ....



    Bây giờ, ra trường lần nữa với cái chứng chỉ : Kẻ viết Lãng Xẹt nhất thế giới , tôi thấy tự tin hơn và chỉ còn lại khoảng 26 % sự lãng mạn .




     Vì sao thế ?




    .....   Vì đời vật tôi đau quá .- Tôi đành viết " Rực Rỡ Niềm Vui  "  để tự an ủi mình ên.







       đăng sơn.fr 
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 27.01.2014 14:58:42
.
 
 
 


VIẾT ĐỂ.... để viết _





    Trời đang rất xấu . Mưa gió ngập trời từ hai buổi nay : sáng mưa,chiều nắng ... Buôn bán khó khăn, ai nấy kêu trời.


   Tôi đi dưới mưa,gặp gỡ họ ,có khi khẽ gật gật như chia sẻ ,có khi im ỉm, im lìm ,chẳng lẽ mình nói gì để thêm mưa  vào mưa cho người ta buồn thêm ? 


   Ngước lên bầu trời xám  ngắt ,thấy thoangthoáng có một khoảng mặt trời ,tự dưng thấy ấm để nghĩ đến một vài điều ,trong vài điều ấy là một kỳ vọng .Để giữ ấm mình ,ấm  người,đôi lúc  ta cần giữ thinh lặng , giữ sức , khi đó ta có điều để viết .....








    đăng sơn.fr 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 28.01.2014 13:06:45
.
 
 
 
 
 
 


   LẮNG NGHE .



_________________________________________________







  Trong chữ Lắng có ẩn  nghĩa của chữ Lặng ( lặng tĩnh, lẳng lặng ) .


Mang chữ Lắng ấy đi ngang tiệm sách báo, thấy nhiều chữ, nhiều titres, nhiều hình ảnh . Báo chí đang hồ hỡi đăng tin về chuyện tình của ngài tổng thống và những  bà cũ, bà mới .

   Báo chí làm như đang quay một cuốn phim tình ái hấp dẫn dư luận . Chuyện đơn giản lắm : Trong phim ,có một gã đàn ông thích bay , thích lạng như bướm như  ong và từ đó ......


Báo chí cần tiền, cần sống . Viết tin, làm báo mà không có tin hấp dẫn thì xập tiệm, ký giả sẽ đi ăn mày sau khi hưởng hết tiền trợ cấp thất nghiệp . Biết là như thế nên có những tay ký giả, tay phó nhòm ngày đêm hì hục lặn lội săn tin bằng nhiều hình thức . Có tay hì hục ngày đêm nhịn ăn  , nhịn uống để viết cho kịp  quyển sách dày cộm   sau đó in ấn, xuất bản cho tươi như cá , như bánh mì nóng hổi ăn liền .


Lặng - Ghé tiệm sách báo , nhìn thoáng qua và đi ngay - Làm như sợ hình ảnh và chữ nghĩa của ký giả nhảy sực ra cắn mình .   Hơ !



...




     Ghé nhà bạn để tập dợt văn nghệ , ai ai cũng bàn ruồi về chuyện phim bộ của ngài tổng thống , ông bạn thảy cho tờ báo lá cải tên là Closer , tờ báo này đang hốt bạc vì  là  báo đầu tiên đã tung tin tình ái  xì căng đan với những  tấm ảnh gây huyên náo khiến bà  cũ của ngài ấy phải nổi điên, đập phá và bị khênh vào nhà thương .



     Hãi lắm ! Không dám đọc, chỉ liếc liếc thôi . Bạn nói  " hãy mang về mà đọc "




    Thôi mà; Tội lắm . 


   Đọc thêm để làm gì ?




    Hơ ! Hơ !









    đăng sơn.fr 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 13.02.2014 01:53:59
.
 
 
 
 
 
 
TTTT....









__________________________________________________ ___






TTTT - Đó là 4 chữ viết tắt của Tình,Tiền, Tù, Tội mà tôi đã Ghét vô cùng . Tôi sôi gan với 4 chữ ấy .



Trong công việc làm của tôi, tôi đã cảm nhận , đã nhìn thấy chúng . Chúng nằm ở chữ Tình oái oăm, lộn ruột : Thằng em cầm súng đến nhà giết cả nhà ông anh ruột bởi vì ganh tỵ với sự thành công của anh mình . Thằng anh cướp vợ của em mình bởi vì con em dâu đẹp đẽ .... Nhiều lắm và còn nhiều .



Chữ Tiền ư ?


Vì tiền mà con vợ đã hất chồng mình ra đường , vì Tiền mà bà mẹ đã bán trinh tiết của con gái mình và .....


Chữ Tù ư ? Trong khám tù, có thằng đàn ông đã nằm tù vì hiếp đứa con gái của hắn ( thằng khốn nạn khi được tại ngoại chờ ngày hầu tòa đã huênh hoang dạy đời thiên hạ giữa bữa tiệc, và tôi nổi điên lên để " dập " hắn ..... )


Tội ư ?


Cả tôi lẫn bạn đều có tội khi đang làm người trần gian theo kiểu Hỉ nộ Ái Ố ( ! ! ! )





----------






Bây giờ, chưa cơm , chưa nước ,tôi hạ cơn , mở pc , tìm vps gõ chữ :


Tạm nhẹ nhàng ( hạ cơn nóng máu để viết ) .




Con bé ấy là một người thân yêu mà tôi quý trọng . Từ những ngày của năm 2007, tôi quý con bé . Và với số tuổi đời thì con bé chỉ lớn hơn con trai tôi cỡ 2 tuổi .



Ở các dễn đàn, hơn ai hết, con bé hiểu tính ý của tôi ( người viết rất Rock ) - Tôi có nhiều cách để viết và khi viết bằng nhịp đập của trái tim, tôi chẳng e dè ai ở các diễn đàn .


Con bé biết là khi đụng chuyện, tôi sẵn sàng rất du côn và tôi lên đạn với tất cả hỏa lực cần thiết và tôi nói, viết thẳng thừng ( theo cung cách tuổi tác ) ...... Con bé biết là khi tôi lập chủ đề máu lửa mang tên Thế Giới Ảo và Tình Thật thì có nghĩa là tôi viết những điều đã suy nghĩ và cần viết .




Và tôi đụng .



Có người nói tôi là kẻ Húc Càn, húc dại .




Tôi không húc gàn, tôi đâm thẳng vào cái ảo dạng, ảo tính của 4 chữ Tình Tiền Tù Tội . Họ đau lắm ư ? Đau hay không là chuyện của họ ( tôi không phải là Họ )


Tôi xét thấy mình có đủ bản lãnh khi viết . Tôi không vào Net để hoa dạng lá cành và tôi không cần những thứ đó .



Ngày kia, có người bạn viết nói tôi là kẻ viết cho những người phụ nữ đọc ( 85 % là phụ nữ góp ý ) Thế sao ?


Những người phái nam không góp ý, không giao du, không ưa tôi . Thế ư ? Cũng chẳng sao vì khi ngồi viết với màn ảnh, tôi không hề thấy ai . Tôi thấy tôi - Nguyên vẹn với trí tuệ và những ngón tay trên bàn phím .





Sáng tay, tôi nóng mắt với dòng chữ của con bé con . Cô đã viết gì sau bài viết rất nhẹ nhàng của tôi ? 4 chữ TTTT như thế . Tôi hạ hỏa nhắn cô hãy cẩn thận khi góp ý .



Ok . Và cô nhẹ nhàng vào xóa bài .





Ok . Tôi hạ cơn .











Không phải là CHỢTNHIÊN .

( thế giới ảo & Tình Thật )





...



Mọi việc sẽ đơn giản và thoải mái hơn khi mỗi người chịu khó lùi lại và đứng đúng chỗ của mình .



Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện về Đúng Chỗ và Hạ Hỏa khi cần :




"" Ngày kia, trời đẹp, lốp xe bị xì ( vỡ ) . Mang bánh xe lại tiệm sửa xe, chiều đi làm về , ghé lại lấy . Đến chỗ vá bánh xe, thấy cái vỏ bánh xì lốp vẫn nằm nguyên, chẳng ma nào đụng đến . Đứng chờ lâu, mỏi chân khi thấy mấy ông thợ đứng tán phét tỉnh bơ, chẳng ai ngó ngàng đến khách .

Tôi vào phòng tiếp tân, phàn nàn với người quản lý, ông ta chạy vào xưởng . Độ chừng 5 phút sau, gã thợ người gốc phi châu ( Ả rập ) hùng hổ tiến lại chỗ tôi đứng với ông quản lý , gã ra vẻ tức giận la lối mắng tôi là đã phàn nàn , mách chuyện . Mắt gã trợn tròn, tay chân múa may như muốn ăn thịt khách .


Tôi nổi cơn, sẳng giọng : - Cấm cậu hỗn sượt với khách .


Ngài quản lý vội vàng đẩy gã thợ vào làm việc và cố gắng giảm thiểu cơn giận của khách :

- Xin ông thông cảm vì hôm nay gã ấy bị kinh nguyệt bất thường .


Làm sao mà thông cảm với lề lối nói năng như thế . Tôi dọa kiện cho hãng mất khách .



10 phút sau, đích thân ông quản lý mang bánh xe ra tận cốp xe và nhỏ nhẹ - Chơi đẹp :

- Hãng chúng tôi xin lỗi và không tính tiền ông .



Dĩ nhiên là khách hạ hỏa và cười ruồi bỏ qua .





Chuyện đời là như thế . Còn chuyện ở các diễn đàn ra sao ?





đăng sơn.fr



 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 14.02.2014 23:26:52
.
 
 



CÓ KHI NÀO  - ? -




_____________________________________________






  Có khi nào  bạn rất thèm viết ,nhưng khi mở máy sửa soạn viết , bạn thấy trống rỗng vì đã có  quá nhiều điều để viết nhưng khi muốn viết , bạn lại thấy khó khăn vì không còn biết viết gì ?



   Viết tùy bút ư ?


   Viết và bắt đầu từ đâu .... ? Kể gì cho nhau nghe ?


   Tôi đã có một ngày dài chạy nhong nhong ngoài đường khi  rời bàn giấy lúc 8.30 sáng .  Nếu chiếc xe của tôi là một con  ngựa thì có lẽ nó  đã ngã lăn quay ,tôi không ngã vì  biết bao điều cần phải làm, cần giải quyết .  Sợ cái máy trong đầu lăn ra đứt bóng, khi lái xe, tôi thả mắt thỉnh thoảng nhìn ngắm cảnh vật chỗ này, chỗ kia và nhận ra biết bao điều đổi thay từ những con đường, những vùng đất mà có khi bao năm không trở lại ....





Đi ngang  nghĩa trang, chợt nhiên muốn ngừng lại  để vào thăm một ngôi mộ của  người bạn đã có một thời  " Để Quên Con Tim "



   Hắn thích bài ấy và đã bắt tôi hát đi hát lại .... ngày rời Cali,anh đã để quên con tim ..."


   Hắn chưa bao giờ ghé Cali , hắn rời Paris từ một chuyện tình ngắn ngủi .... Và hắn buồn bã khi tìm tôi . Không biết nói gì để an ủi kẻ khác thì mình lắng nghe trong im lặng . Hắn thì thầm từ chuyện những mối tình và thấm câu tình buồn, tình đẹp .



  Tôi không nghĩ giống hắn,   tôi thấy tình yêu buồn là tình yêu xấu . Người ta làm thơ để giả vờ ca tụng những mối tình dang dở để tưởng niệm mà thôi .



  Rồi tất cả sẽ qua đi . Như bụi đường thoáng cay lòng mắt .










   đăng sơn.fr 
 
 
 
 
 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 16.02.2014 22:42:12
.
 
 



CóLẽ .





   Sau những ngày mưa gió bão bùng . Sau những bản tin trời đánh, có lẽ tôi nổi sùng, tôi hay nổi giận .


  Lẽ ra tôi dùng sự dịu dàng sẵn có để dự trữ cho những điều  có thể làm mình nổi nóng  bất thường kiểu thời tiết . Sáng nay, gặp kẻ lèo nhèo không ra đầu ra đuôi, tôi đã xẳng xè , cáu  kỉnh :


   - Này !   Né đi . Tôi đang quạu .   Đừng đứng lớ rớ kẻo lãnh đạn là mệt .



  Kẻ kia lèo nhèo thêm một câu rồi biến mất .





Thấy mình hoảng tiều . Thấy mình cạu cọ . Thấy mình dữ .




Buổi chiều, thấy kẻ ấy lại đến :

  - Sao sáng nay, ông quạu cọ với tôi . Tôi đã làm gì ông ?



-  Ờ . Ờ . Tha lỗi cho tôi .  Tôi có nhiều điều lo nghĩ nên tôi kinh nguyệt bất thường .


Cười cười với gã sau cái bắt tay biết điều .



   Bất thường là  mình như thế ( như trời mưa , trời nắng bất thường ) .





...






  Về nhà, thấy chuyện bất thường . Lại nổi dóa la cho  nàng nhà một trận . Nàng nhà phàn nàn, nàng giận .



Quay đi - Lại thấy mình bất thường .





  Ôi ! Mình chỉ là con người phàm tục .








đăng sơn.fr 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 21.02.2014 15:31:40
.
 
 
 














Bức ảnh lan truyền trên mạng xã hội Facebook.


HÃY ĐỌC HẾT CÂU CHUYỆN



Chủ nhân bức ảnh chú thích: “Bức ảnh này chụp vào trưa ngày 13/01/2014 tại quán cơm chay Thiên Phước 5000 đồng, địa chỉ 62 Nguyễn Chí Thanh, Phường 16, Quận 11 (TP.HCM). Một người đàn bà bán ve chai bước vào quán với bao gạo và chai dầu ăn. Chị mang ơn quán cơm này vì đã cứu chị rất nhiều bữa đói. Chị nghèo khó nhưng không quên ơn, gom góp từng đồng, cuối năm, chị dành mua 1 bao gạo và 1 chai dầu tặng lại quán để có thể giúp thêm những người khốn khó khác”.

Có lẽ đó là một trong những bức ảnh đẹp nhất về chân dung con người, trong hoàn cảnh đảo điên nhuộm nhoạm của xã hội ngày nay. Tôi cứ ngắm mãi khuôn mặt chị, đó là một người đàn bà chắc chắn đã trải qua rất nhiều khó khăn, đói khát. Một khuôn mặt điển hình của những người lao động vất vả ngoài đường.

Vậy mà trong khoảnh khắc ấy, chị thật đẹp. Vẻ đẹp tỏa ra từ bên trong, từ hành động cao cả, nghĩ đến người khác, những người khó khăn hơn mình, nên dù nghèo, chị vẫn gom nhặt từng đồng tiền lẻ để mua bằng được một bao gạo con con, một chai dầu ăn mang đến quán.

Trong cái thời buổi đồng tiền lên ngôi, tình người lạnh lẽo, lối sống ích kỷ lan tràn thì tấm lòng của người đàn bà bán ve chai lại càng đẹp hơn bao giờ hết. Nó cho thấy dù chị nghèo khó thật đấy, nhưng chị giàu có hơn vạn lần người khác, những người chưa một lần chìa tay ra san sẻ cho đồng loại.

Biết được câu chuyện này, chẳng phải chúng ta đang cảm thấy trái tim mình ấm áp, tâm hồn mình thư thái và hạnh phúc hay sao? Bởi người đàn bà bán ve chai ấy, chẳng ai biết tên chị là gì, giờ đang tá túc ở đâu, nhưng hành động của chị đã cho chúng ta có thêm niềm tin, rằng những người tốt và những tấm lòng cao cả ở đời còn nhiều lắm. Họ là con người đúng nghĩa với những điều tốt đẹp nhất của danh từ này.

Tôi tin những người như chị, nếu làm người bán hàng sẽ không bao giờ gian tham dối trá hay bớt xén của ai một đồng một hào nào. Nếu làm người công nhân, sẽ có trách nhiệm đến cùng với sản phẩm của mình. Nếu làm một công chức, sẽ cống hiến tận tâm cho xã hội.

Một cộng đồng muốn tốt đẹp thì không thể không dựa vào từng cá nhân tốt đẹp, một cái cây muốn tươi tốt, bền chắc thì phải có bộ rễ khỏe mạnh. Đạo đức là gốc rễ của mọi vấn đề. Tiếc là ngày nay, xã hội vì quá coi trọng đồng tiền nên đã xem thường nó, coi rẻ nó, khiến cho mọi thứ lộn xộn, đảo điên.

Người đàn bà bán ve chai vô danh ấy, có lẽ chẳng bao giờ hình dung ra những con số dài dằng dặc để ghi lại số tiền đã hóa hơi trong những đại án tham nhũng đang làm nghèo đất nước. Càng không bao giờ biết đến chuyện, để chạy chức và chạy án, các quan chức ngày nay xách đến nhà nhau hàng vali tiền mà người nghèo có đếm cả đời cũng không hết.

Chị chỉ quanh quẩn sáng tối với cái vỏ chai, mảnh giấy vụn. Hạnh phúc của chị chỉ là sau một năm làm ăn cần mẫn, mua được bao gạo, chai dầu đến cảm ơn quán cơm đã cứu đói chị và san sẻ tình thương cho những người đồng cảnh ngộ. Nhưng cuộc đời của chị, thanh sạch và đáng kính trọng biết bao nhiêu.

Những bài học lý thuyết về đạo đức, tình người sẽ không bao giờ khiến chúng ta thấm thía bằng hành động của người đàn bà bán ve chai ấy.

Cầu mong cho những tấm lòng cao cả ấy sẽ được tiếp nối, sẽ lan rộng ra để duy trì sự tốt đẹp và làm sáng thêm hai chữ “đạo nghĩa” trong đời sống này.


Read more: Bức ảnh lan truyền trên mạng xã hội Facebook.




* đăng bởi HoaCúcVàng .


Read more: http://viptruyen.vn/@forum/f37/viet-...#ixzz2twXtBkmf







..








__________________________________________________ ___________________




VIẾT -

SUY NGHĨ VÀ HÀNH ĐỘNG .







Bạn ơi !





Xem tấm ảnh chụp người đàn bà lam lũ với tấm lòng nhân ái và đọc bài viết đã làm tôi xúc động, chảy nước mắt .



Tôi đã bao lần rất kỵ Facebook vì những lý do rất thủ cựu của riêng mình, tôi kỵ phong trào, kỵ những thứ a dua chạy theo phong trào , tuy nhiên tôi không dám phủ nhận những bản thông tin có ích lợi trên chiều hướng kêu gọi và những ích lợi cộng đồng .



Chúng ta đã dùng internet và dùng chữ viết của lương tâm để có thể khả dĩ thay đổi được bộ mặt của thế giới ra sao ? Như thế nào ?



Khi chúng ta viết tiểu thuyết, viết truyện dã sử, kiếm hiệp, cổ trang, chúng ta nghĩ gì ? Làm gì để truyền giao niềm tin và lòng nhân ái ?



Chúng ta thấy gì ở niềm thống khổ của những người sống cơ cực nhưng lại có những tâm hồn đầy lòng bác ái ?


Đã có bao nhiêu người cầm quyền có lòng nhân ái nghĩ đến dân chúng và có bao nhiêu bộ óc nghĩ đến cách thức cải tiến giảm thiểu sự bất công, nghèo đói ?


Đã có bao nhiêu đại gia, bao nhiêu kẻ có bằng cấp, ghế ngồi cao mà biết dùng chỗ ngồi để phục vụ xã hội ?




Bạn viết để làm gì ? Để Tự Sướng, để thỏa mãn cho cái tên gọi là nhà văn, nhà thơ ư ? Văn học theo kiểu của chúng ta là gì ? Văn Học giúp gì được cho đời sống và sự nhân bản ?





Ta làm gì ? Viết gì ở một trang mạng trẻ trung ?





Các câu hỏi này có thể ám ảnh tôi ở ngày đêm .








đăng sơn.fr




 
 
 

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:VIẾT ĐỂ.... - 07.03.2014 14:53:08
.
 
 
 
 VIẾT cho cô Búp Bê ... .












.   ( Ảnh Sưu tầm )




..


    VIẾT cho cô Búp Bê ... made in Japan




       Rồi một ngày nào đó, người ta không còn biết tha thiết yêu nhau nữa .

       Người ta sẽ không còn biết cách lại gần nhau - để nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ của ánh mắt có dòng điện có khi êm, có khi tê tái . Người ta ngậm miệng,nghỉ miệng, nghỉ tai nguyên một ngày để khỏi phải nghe những lời lèo nhèo không được êm tai . Người ta  đã nhẵn mặt nhau vì cứ phải nhìn và rình mò những điều không đẹp lắm từ nhau .


      Để tránh sự cô đơn và tìm lại bóng tối rất lặng yên nào đó, người ta cõng về một con búp bê xinh đẹp ( loại người máy ) để chơi và trò chuyện với  " Nàng " .



     Thời đại mới thì có nhiều đồ chơi kiểu mới.


     Búp bê người máy đắt tiền có làm da mềm mại, nhạy cảm, nàng biết ư ư thủ thỉ, biết mè nheo nhõng nhẽo kiểu được trang bị rất cực kỳ tân tiến . Và nàng  rất hiền, rất ngoan để sẵn sàng trả lời những câu hỏi đã có sẵn  từ những chương trình gán ghép - Nàng có thể nói được nhiều thứ tiếng )



      Lúc ấy, xin đừng hỏi nàng một câu rất hiện thực và sống sượng là " Bé biết làm bếp không ? Có món gì ngon không, vì anh đang đói bụng "


     Búp Bê chớp chớp mắt , nhẹ nhàng, nũng nịu thấy mà thương :

    - Chàng ơi !   Đã có sẵn hai viên thuốc ( đồ ăn ) chống đói trên bàn bếp kìa . Chừng nào uống xong, no bụng thì lại đây úm  em nha anh - Em thèm anh nà, anh ơi ! "




     Úi ! Úi ! Chời .

      Cứ cái điệu này, ta sẽ chẳng còn ai để Y Ê U  thật !









    đăng sơn.fr





        Để khỏi bị hành hạ tinh thần theo cách của  người yêu THẬT , ta có thể chọn những nàng búp bế hơ hớ như sau :



    


                  





     Gìời ạ ! Giời ơi !   
 
 
 
.

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 150 trên tổng số 283 bài trong đề mục