Tình hận

Tác giả Bài
vanthien116
  • Số bài : 10
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.12.2009
  • Nơi: Viet Nam
Tình hận - 12.06.2011 23:56:10
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
Nàng lao vào đu lên cổ tôi và thì thầm hỏi trong hơi thở dồn đầy vẻ đầy phấn khích, sau khi đã khóa cửa phòng. Thấy vẻ ngơ ngác của tôi, nàng làm bộ giận dỗi cấu nhẹ vào mũi tôi:
- Không nhớ chứ gì? Đàn ông các anh thì chỉ thế thôi mà – Ngưng một tí cho câu trách móc có thời gian ngấm, nàng mới nói tiếp với vẻ nũng nịu pha chút hờn mát – Hôm nay là tròn một năm mình đến với nhau đấy, nhớ chưa?
Thì ra là thế. Tôi chỉ biết cười trừ và bế xốc nàng lên để tránh câu trả lời.

***

Thật lòng tôi không nhớ lần đầu tiên tôi và nàng bắt đầu cùng nhau hẹn hò là từ khi nào. Trước đó, mỗi khi rảnh rỗi, mà thường xuyên là rảnh, tôi hay ra ngồi ở một góc cái quán vắng ấy, mơ màng nghe tiếng nhạc xưa dìu dặt, thỉnh thoảng lại len lén ngắm nàng từ xa và dù giàu trí tưởng tượng đến mấy thì cũng không bao giờ có thể hình dung được rằng sẽ có lúc nàng lại trở thành người tình của mình. Bởi trong mắt tôi, một gã trai nghèo, nàng thật là đẹp và cao sang, một vẻ đẹp lạnh lùng, xa cách không cố ý, từ bờ môi cong cong như giễu cợt, đến vầng trán thanh cao, khuôn mặt nghiêm nghị và kiêu sa của nàng.
Nàng thường đến vào những giờ cố định, khi thì giữa buổi sáng, khi thì giữa buổi chiều và thường chỉ ngồi một chỗ, quay về một hướng là cái hồ cá giữa quán và dõi đôi mắt buồn nhìn xa xăm đâu đó. Rồi dần dần nàng cũng để ý đến sự có mặt của tôi. Có thể vì quán vắng, chỉ có tôi và nàng ngồi lâu nhất. Có thể vì vài lần nàng bắt gặp cái nhìn đầy ngưỡng mộ và say đắm của tôi hướng tới nàng. Có thể là vì số phận. Chẳng ai biết được.
Rồi về sau, khi đã quen thân nhau, nàng mới kể cho tôi về cuộc đời nàng.
Nàng là con út của một gia đình có vai vế trong thành phố và đã có chồng. Chồng nàng cũng là con của một gia đình khá giả và hiện đang làm giám đốc một công ty của gia đình, nhưng thực ra là như của riêng chồng nàng. Chắc vì sống đầy đủ, sung sướng từ bé nên trông nàng trẻ hơn tuổi nhiều, nhìn bên ngoài khó ai mà nghĩ rằng thiếu phụ bên cạnh tôi đã có hai con và lớn tuổi hơn tôi, mà hơn những ba bốn tuổi. Con cái đi học hết, ở nhà chẳng biết làm gì nên nàng đi làm ở một cơ quan nhà nước, chỗ quen của bố nàng cho đỡ buồn. Cứ tưởng cuộc sống đầy đủ, công việc thảnh thơi vì không phải lo bon chen kèn cựa với ai thì chắc là nàng sung sướng lắm, nhưng thực ra nàng lại có nỗi buồn khổ riêng. Nỗi buồn đã đưa nàng đến với vòng tay của tôi. Nỗi buồn đến từ chồng nàng.
Nói cho đúng thì có lẽ nỗi buồn của nàng sẽ không lớn đến thế nếu như nàng không sinh ra trong một gia đình cao sang quyền quý, mà nàng chỉ là một người phụ nữ bình thường, có nhiều thứ phải vất vả lo toan hơn, mất nhiều thời gian và tâm lực hơn cho cuộc sống hàng ngày. Khi đó chắc nàng sẽ không nghĩ ngợi hay đau khổ nhiều vì việc chồng nàng thường về nhà muộn, hay say xỉn, hoặc không mấy khi nói được với nàng những lời quan tâm, an ủi hay âu yếm lãng mạn, như những ngày đầu của cuộc sống vợ chồng. Không còn những kỷ niệm ngọt ngào êm ái khi xưa, giờ đây trong mắt nàng chỉ còn lại hình ảnh một người chồng đầy thói hư tật xấu, khô khan, gia trưởng, hay khoe khoang, tự phụ …
Lúc đầu tôi còn yếu ớt phản đối nàng một cách lịch sự nhất có thể, rằng nàng đã nhầm, rằng có thể chồng nàng không tệ như nàng nghĩ, với hy vọng sẽ làm cho nàng bớt buồn. Những lúc đó tôi thường lấy sếp tôi làm dẫn chứng để biện minh cho chồng nàng.
Tôi làm việc cho công ty của sếp tôi qua mấy người bạn thân giới thiệu. Đó là một công ty cũng thuộc vào hàng tương đối lớn trong những công ty tư nhân. Công việc chính của tôi là chăm sóc mấy chiếc xe con của công ty, kiêm luôn việc lái xe cho sếp và đưa đón khách VIP của sếp. Nhiều người nói tôi may mắn vì kiếm được một công việc nhàn hạ mà lương cao. Tôi thì chẳng quan tâm lắm đến chuyện mình có may mắn hay không, nhưng tôi rất hài lòng với công việc của mình. Do tuổi tác chênh lệch (sếp hơn tôi gần chục tuổi) nên hai anh em ít khi giao du thân mật mà chỉ quan hệ trên công việc là chính. Làm việc cho sếp đã gần hai năm nhưng chưa bao giờ tôi đến nhà sếp, và số lần mấy anh em ngồi tâm sự với nhau chỉ đếm chưa hết nửa bàn tay. Nhưng chừng đó cũng thừa đủ để tôi khẳng định được sếp của tôi là một người đàn ông rất mẫu mực, nghiêm túc trong công việc và rất coi trọng gia đình.
Tôi cũng nói với nàng rằng có thể chồng nàng hay về muộn là vì công việc, cũng giống như sếp tôi, thường xuyên tôi thấy sếp một mình ngồi quay mòng mòng với đống hồ sơ ở văn phòng tới khuya lắc chưa về. Hay có rất nhiều hôm tôi phải chờ sếp đến tận nửa đêm tại các nhà hàng để sếp tiếp khách VIP, chở khách về khách sạn, rồi sau khi sếp vào đó bố trí việc ăn nghỉ, em út cho khách xong quay ra là sếp chui ngay vào xe nằm vật ra ghế sau, nằm ngủ như chết cho tới khi tôi đưa sếp về đến văn phòng công ty. Thế rồi rửa mặt xong, sếp lại có một vẻ tỉnh táo chỉn chu đúng như một ông chủ khi lên xe tự lái về nhà với vợ con, dù khi đó đã muộn lắm rồi.
Đáp lại những phản bác của tôi, nàng chỉ phẩy tay. Vì chồng nàng khác. Vì nàng đã quá biết thế nào là thế giới đàn ông nhiều tiền, nhiều quyền sau không biết bao nhiêu phen nàng phải nói dối chị dâu hay nghe trách mắng đỡ cho anh trai nàng, một viên chức có kha khá quyền hành, khi anh trai nàng bị bà vợ già hay ghen làm toáng lên sau mỗi lần chuyện ăn chơi bị đổ bể.
- Thôi nhé, từ giờ anh đừng bao giờ nói chuyện này ra nữa đấy.
Nàng nói như ra lệnh cho tôi sau nhiều lần tôi cố làm luật sư bất đắc dĩ cho chồng nàng nhưng vẫn không lay chuyển được nàng. Tôi cũng chẳng muốn tranh luận nhiều làm mất lòng nàng, vả chăng tôi bảo vệ chồng nàng cũng chỉ vì muốn cho nàng bớt đau khổ thôi chứ tôi biết chồng nàng là ai, làm gì đâu mà bênh vực được. Và tôi biết nàng đã ngả vào vòng tay của tôi chỉ vì nỗi oán hận chồng mình hơn là để tìm một sự an ủi, bởi chẳng cần tinh tường lắm tôi vẫn có thể nhận ra được cảm xúc của nàng phần lớn là nỗi hả hê như đang được trả thù, chứ không phải là những đam mê, thỏa mãn trong khi hai đứa làm tình với nhau.
Thế mà đã tròn một năm …


***

Sau một lúc lâu nằm mơ màng bên nhau cho cảm giác mệt mỏi, rã rời vì hoan lạc tan đi, nàng nhỏm dậy trườn lên người tôi để trò chuyện như mọi lần. Nhưng hôm nay nàng không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn vào mắt tôi với vẻ tư lự, mãi sau nàng mới hỏi như buột miệng trong một tiếng thở dài:
- Chẳng biết rồi sau chúng mình sẽ thế nào anh nhỉ?
Sẽ thế nào nhỉ? Chưa bao giờ tôi nghĩ đến điều này. Có lẽ ngày đầu đến với nhau, nàng cũng nghĩ như tôi, rằng hai đứa chỉ đến với nhau như cùng chơi một trò chơi, không vấn vương, không ràng buộc, và trong khi tôi trước sau vẫn chỉ coi cuộc tình này như là một cuộc vui, vô tư tận hưởng thì hình như trong nàng đã lặng lẽ nảy sinh một tình cảm gì đó, gần giống như tình yêu, lớn dần theo thời gian ...
Tôi không trả lời mà hỏi lại nàng:
- Thế em nghĩ thế nào?
Nàng lặng im một hồi lâu rồi mới trả lời, giọng nhẹ như hơi thở:
- Em cũng chẳng biết nữa. Buồn …
Có lẽ tôi hiểu được nỗi buồn của nàng. Dù sao thì rồi cũng phải đến một ngày tôi sẽ lập gia đình, có cuộc sống riêng, còn nàng thì không thể vượt qua dư luận, bỏ lại tất cả những gì đang có để đến với tôi được. Tôi nhẹ áp đầu nàng vào ngực mình và mải mê ngắm nhìn như muốn nuốt trọn thân hình đầy đặn, trắng ngần rất quen thuộc của nàng mà trong lòng càng thêm do dự, không biết mở đầu như thế nào để kể cho nàng nghe câu chuyện sáng nay giữa tôi và sếp của tôi.
Đúng ra thì chuyện cũng không có gì đặc biệt, nhưng không phải là bình thường cho tôi và nàng. Số là tự nhiên sáng nay đến công ty, sếp tôi có vẻ rất vui. Khác với mọi ngày, gặp nhau chỉ mỉm cười chào hỏi rồi ai vào việc nấy, hôm nay anh rủ tôi lên phòng làm việc của anh ngồi tán chuyện. Dông dài một hồi lâu, sau khi hỏi và biết tôi vẫn chưa có người yêu, anh nói với tôi một cách nghiêm túc:
- Lâu nay anh để ý chú làm việc, anh thấy chú rất được. Bà xã anh có cô em gái hay lắm, nhiều thằng đeo nó mà nó chưa ưng ai cả. Mấy hôm nữa nó nghỉ phép về, anh mời chú qua nhà anh chơi cho hai đứa làm quen với nhau, biết đâu, nhỉ? – Anh nói xong rồi nháy mắt cười rất hiền hậu làm tôi không thể không cười theo.
Trước khi tôi ra khỏi phòng, anh còn dặn với theo:
- Nhớ sáng Chủ nhật này nhé!
Tôi đã ra khỏi phòng, chỉ đáp lại “Vâng ạ” rất to, vẻ hào hứng nhưng trong lòng dửng dưng, không vui, không buồn ...
… Chần chừ mãi, cho đến khi nàng đã mặc quần áo xong và chuẩn bị ra về (thường hai đứa không vào hay ra khỏi nhà nghỉ cùng nhau mà thường là nàng đến sau, về trước), tôi mới dẹp hết đắn đo để kể lại chuyện đó cho nàng nghe. Nghe xong, nàng đứng sững một lát, đôi mắt như có một làn sương mờ thoảng qua. Rồi nàng ôm lấy tôi hôn nhẹ một cái và quay người bước nhanh ra cửa.
Nụ hôn như có một luồng hơi lạnh khiến tôi như bừng tỉnh. Linh cảm về sự chia ly và mất mát chợt hiện rõ như có thể cầm được trong tay. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi lao theo ôm chặt lấy nàng hôn nghiến ngấu. Rồi hai đứa lại quấn chặt lấy nhau, cuống quýt làm tình, cuồng nhiệt như không còn có ngày mai …


***

Sáng Chủ nhật.
Khoảng chừng hơn 9 giờ tôi đến nhà sếp theo địa chỉ sếp đưa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhà sếp. Một ngôi nhà lớn, xây theo lối cổ, có sân vườn khá rộng, nhiều cây xanh trong một con phố vắng làm cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy gần gũi và yên bình. Một người phụ nữ đứng tuổi, chắc là người giúp việc, vẻ mặt chất phác, ăn mặc kiểu nông thôn nhưng gọn gàng, sạch sẽ ra mở cổng. Sếp đã đứng đó đón tôi đưa vào nhà.
Trong phòng khách của anh có một cô gái trẻ đang ngồi. Một cô gái rất xinh đẹp và đoan trang nhưng không có vẻ xa cách, lạnh lùng làm tôi bất giác xao xuyến. Sếp giới thiệu đó là cô em vợ của sếp, đúng hơn là cô em họ nhưng thân thiết như chị em ruột của vợ sếp, cô em mà hôm trước sếp đã nói chuyện với tôi. Giới thiệu xong sếp bảo hai đứa ngồi nói chuyện tự nhiên để anh còn đi đón vợ đi họp phụ huynh sắp về.
Sau mấy phút gượng gạo ban đầu, câu chuyện của chúng tôi nhanh chóng trở nên thân mật, có lẽ vì sếp đã kể cho cô em khá nhiều về tôi nên cô không tỏ ra khách sáo như đối với những người mới quen. Chúng tôi trò chuyện rất vui vì cô có cách nói chuyện rất thông minh và tỏ ra rất hợp với tôi. Đang say sưa kể về những chuyến đi công tác xa, chợt cô reo lên, nét mặt rạng rỡ:
- A, chị về rồi đấy à, em chờ chị từ sáng tới giờ đấy. Bé Bi xinh trai chưa kìa!
Cô đứng vụt dậy chạy ra đón người chị, tức là vợ sếp vừa đi vào. Tôi nhỏm người nhìn theo và chợt sững người. Đi sau sếp tôi vài bước và dắt theo một đứa con trai xinh xắn chừng bảy, tám tuổi, giống sếp tôi như đúc, chính là nàng. Tôi không biết khi thấy tôi nàng có biến sắc hay không vì khi đi nàng đã đánh phớt qua một lớp phấn mỏng, lại đang đeo một cái kính mát to, che hết gần nửa khuôn mặt. Tôi chỉ kịp thoáng thấy mấy ngón tay nàng hơi run run rồi sau đó tôi ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy chân tay mềm đi, trong người nhộn nhạo lúc thì như có hơi nóng bốc lên đầu, lúc lại như có luồng hơi lạnh chạy khắp nơi …
Lấy cớ cảm thấy khó ở, mà trông tôi chắc ai cũng thấy là đang khó ở thật, tôi cáo từ mọi người ra về. Mấy hôm sau tôi viết thư cho sếp xin nghỉ việc, viện cớ nhà có việc riêng, dù anh vẫn tha thiết muốn tôi tiếp tục đi làm.


***

Mặt trời đã lặn sau dãy núi tít phía xa. Hơi lạnh của cao nguyên bắt đầu lan ra trong hoàng hôn cùng với màn sương mỏng, bò vào tận góc sân trước nhà, nơi tôi đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Trong nhà, người vợ mới cưới của tôi, một cô giáo trẻ miền xuôi lên đây dạy học, đang chuẩn bị bữa cơm chiều.
Thế là tôi đã ở cái thị trấn nhỏ heo hút trên cao nguyên này đã được mấy năm. Mấy năm rời khỏi thành phố như trốn chạy, chưa một lần quay trở lại, cũng không tin đi tin lại cho ai trừ vài lần gọi điện về hỏi thăm gia đình. Như thể quá khứ đã đóng lại sau lưng tôi. Chỉ đôi khi, trong thẳm sâu lòng tôi lại nhói lên một câu hỏi: chẳng biết bây giờ cuộc sống của nàng ra sao?

Tháng 6/2011
Văn Thiện