KỶ NIỆM VÀ MỘT PHẦN ĐỜI CŨ .....
Cuốn phim mang cái tên ''Để lên thiên đường, ta phải chết'' có cốt chuyện quá buồn làm em ngơ ngẩn như người đi lạc. Buổi chiều xuống nhanh trên vòm cây truớc rạp. Con đường dài gần tắt nắng rủ em thả bộ, quán kem vắng người kéo em vào. Ngồi một mình với những mẫu đối thoại loay hoay, ngày đó, trong cuốn phim You and Me-Saigon. Hãy tạm gọi là :
HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH
- Đi đâu... Cà phê ? Xem phim ?
Em liếc anh, đuôi mắt chắc dài như dòng đường thẳng dưới cánh dù lá rậm mát:
- Bộ ông cũng biết xi nê là cái chi hả ?
- Con nhỏ này lạ. Xem chớp bóng, ai không biết ?
- Anh ngồi cạnh em mà có bao giờ coi cho hết cuốn phim. Giả bộ hoài .
- Coi chi cho mất thì giờ, nhỏ ?
- Vậy rủ người ta vô rạp làm chi ?
Anh lúc lắc hai cái vé, dí vào cánh mũi em :
- Để em xem phim.
- Còn anh ? Làm gì ?
- Xem em. Ngắm đôi mắt em trong bóng tối và được hôn em một cách tự do.
Em nhéo hông anh. Chắc đau lắm phải không ? Thấy anh nhăn nhó, suýt soa vặn mình thấy thương. Vậy mà em cũng nghe lời dụ khị của anh. Bàn tay nắm chặt, kéo em vào rạp hát, làm như sợ ai chạy tới bắt cóc em. Ai mà thèm.
- Ê, Ê! Ngoan ngoãn với anh nghe. Không anh giận .
- Biết rồi ông tướng. Lúc giận hờn, cái mặt ỗng xấu như con khỉ trong sở thú.
Đèn trong rạp tắt ngúm với phần phóng sự linh tinh. Bàn tay anh ghì sát vai và nụ hôn làm em nghẹt thở. Tay cứ phải đẩy mặt anh.
- Kỳ ! Người ta nhìn kìa.
- Ai đâu ? Chỉ có nơi này, chỗ công cộng, anh mới được tự nhiên hôn em. Phải chi Saigon được biến thành thủ đô Ba Lê ngập ánh đèn trên sông Seine, anh sẽ tha hồ hôn em ngoài đường.
- Còn cái vi phạm thuần phong mỹ tục ?
- Khi yêu, ngưuời ta thành ngu dốt và không biết luật.
- Còn anh ? Tỉnh hay ngu ?
Anh cười, ghé răng cắn vào vành môi em đau điếng.
- Anh ngu hơn tất cả những người ngu.
- Kỳ vậy ?
Bàn tay anh không trả lời vì bận bịu với một thứ ngôn ngữ khác, những ngón tay thong thả đi tìm những chỗ êm ả, mềm mại nhất nơi em. Cái miệng tham lam, cái mũi hăm hở như tên cướp sợ chết đói. Anh kỳ cục, anh phản nghệ thuật để trái ngược cái nghiêm chỉnh thường ngày.
Những lúc như thế, em ghét và cùng lúc, yêu cái đắm say của anh vô cùng. Phim chiếu thường dài đến một tiếng rưỡi. Đèn bật sáng để lần nào anh cũng tiếc nuối. Lần sau, mình sẽ chọn một phim dài đến 3 tiếng. Càng dài, càng tốt. Đi ra ngoài ăn kem nghe nhỏ ?
Em nhìn vào đồng hồ tay, lắc đầu ngoày nguậy dể thấy đôi mắt anh thở dài.
- Em phải về. Sợ muộn. Bà via cạo đầu.
- Lớn rồi mà. Để anh xin lỗi mẹ cho. Yên tâm đi. Bà biết anh chẳng nở ăn thịt em trước khi cưới.
- Đồ khỉ. Ai mà biết tâm địa con heo của anh.
- Anh không phải là con heo. Là người yêu. Chỉ muốn vậy. Hiểu không ?
Nếu không hiểu, anh sẽ gả em cho bạn của anh. Thiếu gì cách.
Anh kỳ cục với cách nói chuyện không giống ai. Vậy mà em yêu anh. Đồ khỉ ơi !
Hai ly kem không được thấy em và anh. Vì những vòng giờ phút chạy nhanh hơn đôi chân của chúng mình. Anh phóng xe như bay trên con đường về để làu nhàu:
- Anh muốn tháo hết những cái đồng hồ của thành phố. Đập vỡ luôn cái đồng hồ đeo tay của em, nhỏ ơi, anh ghét thời gian vô cùng!
Nhỏ ơi của anh đang vòng tay ôm eo anh thật chặt. Mắt ngước lên cao nhìn hai cọng kim nơi đồng hồ của bưu điện. Tượng đức mẹ hiền hòa nhìn xuống hàng lá me đang chực chờ đón cơn mưa buổi tối.
Em biết em sẽ làm gì sau bữa ăn tối với gia đình. Mùa thi đã xong, em sẽ rảnh rang đầu óc, mở cửa ra ban công lộng mùi mưa và thì thầm nhắc... nhớ anh, chịu không ?
Không nghe tiếng anh trả lời. Cali có nhiều buổi chiều lâm râm tối như thế này. Cali có tiếng nói âm thầm bám víu em, và những chặng đường về từ một nơi chốn thăm thẳm trong em. Về đâu, đi đâu cho hết một đời cách xa ?
------------
MỘT NGÀY XA - MỘT NỬA ĐỜI XA Đây có lẽ là một cái đám tang lạ kỳ nhất mà tôi đi dự. Buổi sáng Cali, trời xanh ngắt lùa những vạt nắng dài đuổi nhau đến cửa ngôi thánh đường, chúng ngừng lại ở bên ngoài vì không được mời vào. Bên trong, vị linh mục đọc vài lời giảng, làm dấu phép và ra hiệu cho di chuyển quan tài đến phòng hỏa táng. Không một tiếng sụt sùi, không một lời từ giã của người thân quyến. Chúng tôi, gia đình và người dự, chỉ vỏn vẹn 15 người. Uyên, cô bạn gái thân nhất của tôi, mắt ráo hoảnh quay nhìn thoáng mọi người, nhỏ giọng.
- Đi thôi, Thụy. Vậy cũng xong cho một kiếp người.
Những tiếng chân lục đục kéo nhau rời hàng ghế. Một vài người ở lại thì thầm vài câu với vị linh mục, chỉ thấy ông gật gù với cái bắt tay không được vui lắm. Bước theo chân nhỏ bạn, tôi giật nẩy người với cái ý nghĩ kỳ cục của mình :
- Nhà ngươi có khùng không vậy ? Đám tang mà có ai vui bao giờ ? Đây không phải là chuyện ông chồng có bà mẹ vợ quái ác từ giã sân si chầu trời, và ông ta cảm thấy nhẹ nhõm thoát nợ. Đây là ngày thân xác trở về tro bụi của mẹ bạn mình. Mình đã chia buồn với nó ra sao nhỉ ?
Uyên bất giác nắm chặt tay tôi :
- Thụy ơi. Đang nghĩ đến ngày nào đó cũng chỉ vỏn vẹn chừng chục người đưa đám mình. Buồn chết. Ngày đó trong số người dự, không biết có Thụy không ?
- Con khỉ gió ! Suy nghĩ vẩn vơ kỳ cục. Mấy hôm nay bận rộn chưa đủ sao mà còn nghĩ bậy cho nặng đầu ?
- Mình nghĩ bậy bạ hằng chục năm nay rồi. Thêm mắm muối chút nữa vào cái đầu cũng chẳng chết ai. Mẹ ra đi, đỡ khổ cho bà. Ba đứa con và dâu rể cũng được giải thoát.
Tôi hơi rùng mình với chữ giải thoát khi hình dung đến cảnh khổ ải của những đứa con vì tính tình của người đã khuất. Ngày mẹ lìa đời. Không khóc lóc vật vã, không nấn níu như những cảnh tượng chia lìa tôi đã từng gặp. Ý nghĩ ‘’không kèn, không trống ‘’ kéo tôi về thực tại khi Uyên vuốt má tôi và nói :
- Ta dọt trước, có hẹn đưa khách đi xem nhà đất. Tối nay gặp. Đi ăn cơm với nhau nghe. Sẽ điện cho bạn.
Đôi chân thon dài và cái váy đen biến mất sau hàng cây lùa đùa gió bỏ tôi trơ trọi, lững thững bước, mắt dõi theo những cánh chim, tai nghe đầy tiếng chim ríu rít và đầu óc lênh đênh….
Nghĩa trang là dãy công viên rộng lớn nằm gìữa những tàng cây cổ thụ và được trồng đủ thứ hoa dọc theo các lối đi. Tôi thuộc gần như nằm lòng vì đã đến nhiều lần dù lòng chẳng bao giờ muốn tham dự vào cuộc lìa xa.
Đến đầu con đường lớn nằm ẩn mình sau những bụi hoa trắng là ngõ chính dẫn ra cửa lớn và bãi đậu xe, tôi bước chậm hơn, bẻ lái ý nghĩ về chàng khi bắt gặp đôi tình nhân ngừng lại ở một góc quành ẩn lá thấp, họ ôm choàng lấy nhau và tìm môi hôn đắm đuối. Từ những đoạn phim rời của quá khứ ,tôi và chàng không có cảnh hôn nhau trong nghĩa trang. Chàng chỉ bất ngờ đến thăm tôi ở một góc thư viện, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn bên cạnh để làm vẻ như không hề quen biết.
Cho đến khi tôi giật mình rời sách vở vì mẫu giấy nhỏ từ đâu đáp xuống bàn : ’’Cô siêng học lắm phải không ? Muốn đi chơi tí không ?’’ Tuồng chữ quen thuộc và nụ cười hằng ngày có sức mạnh bắt tôi bỏ việc đang làm để theo chàng .
- Đi đâu ? Biết gần ngày thi, người ta bận lắm không ? Phá không à ?
- Chiều anh, làm anh vui thì anh sẽ thương nhỏ dài dài.
- Có chuyện thương ngăn ngắn nữa hay sao ?
Chàng quàng vai tôi, giọng tỉnh bơ, phè phỡn làm như đời này không có chuyện gì quan trọng hơn là mối tình chúng tôi :
- Có kẻ cua gái và chỉ biết yêu độ dăm ngày. Sau đó, hắn chạy trốn tìm mối khác. Vui hơn !
- Kẻ đó có phải là anh ?
- Ui da ! Con gái gì như bà chằng ! Coi chừng anh bỏ chạy, sẽ ế dài dài. Ở đó mà đặt câu hỏi .
Ngoan ngoãn nghe lời khi đi sát vào người chàng, hai đứa bắt chước đàn chim sẻ ríu rít đùa bỡn bên nhau làm tôi tạm quên đi bài vở cho kỳ thi sắp tới.
- Thụy ơi ! Em biết anh đang nghĩ gì, muốn gì không ?
- Ai mà biết ? Em không phải là thầy bói.
- Nhắm mắt lại, em sẽ thấy.
Tôi lắc đầu, cưỡng lại để thấy ánh mắt chàng đọng trên môi mình với hơi thở mềm mại gần. Chàng thì thầm ‘’ Anh muốn tìm một nơi vắng vẻ nhất để được hôn em cho hết buổi sáng ''.
Chỉ còn cách chọn cái nghĩa trang gần đây. Tôi giẩy nẩy từ chối vì sợ ma…. và chàng đã mua hai cái vé ciné để chẳng ai nhìn thấy hai người chạy trốn trần gian.
Cali đẩy mặt trời lên giữa đỉnh đầu hung hăng kéo tôi về thực tại. Hai người yêu nhau đã rời nghĩa trang từ một lúc nào. Tự dưng tôi thương và ghét cay đắng họ vì nụ hôn đó đã làm tôi nhớ về chàng. Giờ anh làm gì bên ấy ? Có còn chút ý nghĩ nào về em ?
---------------
* LẼ RA, CÒN NHIỀU ĐIỀU ĐỂ NHỚ... Thời gian bay như chân ngựa chạy ! Viết gì thêm cho nhau ở những trang giấy trắng ? Viết về nhau hay chỉ viết riêng về điều mình nghĩ đến trong nhung nhớ ?
Chẳng biết nữa. Mà thôi, ta hãy cứ để nỗi nhớ nhung tạm yên nghỉ ở đầu góc một bến bờ nào đó xa xôi.
Thế đi. Sẽ trở lại để viết. Và em muốn nói thầm thì :
''Chúc anh ở xa vui mạnh, thỉnh thoảng nhớ.....''
--------------
Đọc một đoạn ở Net. Đoạn ấy như sau :
Gương mặt chàng đúng là nghiêm nghị, đôi mắt sáng tinh anh, trong suốt tới đáy, luôn toát ra một cái uy khiến người e dè kiêng nể. Không biết có bao người dám nhìn thẳng tới đáy như nàng đã nhìn không. Nàng có cảm tưởng rằng chưa có ai nhìn chàng bằng cái nhìn đó. Cái nhìn của nàng là cái nhìn quan sát, cái nhìn muốn học hỏi, cái nhìn muốn tìm hiểu và cái nhìn giống như chàng đã từng nhìn nàng hai năm nay nhưng nàng chưa bao giờ nhìn lại. Lần này, là nàng nhìn nó bằng con mắt danh chánh ngôn thuận, nhìn để tìm hiểu một người nàng bắt đầu coi như bạn.
Nàng nhìn chàng, không cười, mặt rất nghiêm khiến chàng hơi nao núng. Nhưng lần này đôi mắt của nàng không thờ ơ lãnh đạm như trước nữa mà chứa đầy sự hiền lành và ân cần. Chàng cảm được cái nhìn đó và ý nghĩa của nó nên chỉ một giây khựng lại chàng cũng nhìn trả lại nàng. Nàng thoáng thấy sự tinh nghịch và thích thú của chàng với trò chơi đọ sức này. Who are you and what do you want? Ông là ai và ông muốn gì?. * (Ngân Hà 1 ) ° ° ° °
... Anh !
Đoạn viết ấy làm em lại nhớ anh, nhớ ngày ấy của chúng mình.
Ngày ấy khi ngồi vớí nhau ở quán nước, có khi giữ im lặng rất lâu, có khi nói đùa ríu rít như chim non. Em hay kể cho anh nghe chuyện con gái ganh ghét nhau trong trường học, chuyện trề môi quạnh khóe nhau.
Anh cười ra cái điều thản nhiên :
- Nghe làm chi cho mệt ?
- Khi bị người nói xấu, anh làm sao ?
- Anh chẳng biết ai là ai và ai đã nói hành, nói tỏi mình.
Em bực dọc cấu mạnh vào cánh tay anh. Cấu thật lâu, thật hung hăng. Em thấy anh nhăn nhăn rồi cái mặt trở lại tỉnh queo, lạnh như tiền. Em ghét anh !
Những người yêu nhau hay đoán được ý nghĩ của nhau. Anh cũng không ngoại lệ :
- Nè Nhỏ ! Anh biết nhỏ đang ghét anh!
Em im lặng, cái mặt sưng sưng giả vờ điếc và ngậm cái ống hút nước dừa. Em làm như anh không có bên cạnh. Em biết anh ghét cái mặt sưng của con gái. Xấu xí !
Kệ anh.
- Nè, nè Nhỏ !
- Tui không phải là nhỏ của anh, tui là người lớn
Anh phá ra cười :
- Ha ha, coi cái mặt kìa. Với anh, em chỉ là con nhỏ cứng đầu hay giận hờn lôi thôi...
- Sao không ngon bỏ tui đi ? Tui rảnh nợ.
Không để anh kịp trả lời, em bật dậy phóng xe đi. Xe chạy qua bờ hồ phun nước, em thấy anh vẫn ù lì ngồi lại. Bực ghê ! Cái thằng cha lì lợm và cù lần ! Sao không rượt theo ngưòi ta để năn nỉ hở trời ?! Chỉ cần lèo nhèo mấy câu là tui sẽ hết hờn giận anh. Anh gì mà ngu quá là ngu.....
** Bây giờ đã ở xa nhau, nghĩ lại thấy tội nghiệp anh.Phải chi em đừng hay giận hờn vô cớ như thế thì chúng mình có thì giờ yêu nhau lâu hơn anh nhi ?
Bây giờ trở về hiện tại với một đời sống khác. Có khi nghĩ đến anh, có khi không .
Thôi cứ như vậy đi. Cũng là một cách gửi (và giữ) chút hạnh phúc cho nhau
đăng sơn.fr
( còn tiếp )