HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH ( Kỷ Niệm Cũ ) đăng sơn.fr
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 212 bài trong đề mục
dang son 13.06.2011 00:32:34 (permalink)






KỶ NIỆM VÀ MỘT PHẦN ĐỜI CŨ





.....

Cuốn phim mang cái tên ''Để lên thiên đường, ta phải chết'' có cốt chuyện quá buồn làm em ngơ ngẩn như người đi lạc. Buổi chiều xuống nhanh trên vòm cây truớc rạp. Con đường dài gần tắt nắng rủ em thả bộ, quán kem vắng người kéo em vào. Ngồi một mình với những mẫu đối thoại loay hoay, ngày đó, trong cuốn phim You and Me-Saigon. Hãy tạm gọi là :


HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH




- Đi đâu... Cà phê ? Xem phim ?

Em liếc anh, đuôi mắt chắc dài như dòng đường thẳng dưới cánh dù lá rậm mát:
- Bộ ông cũng biết xi nê là cái chi hả ?
- Con nhỏ này lạ. Xem chớp bóng, ai không biết ?
- Anh ngồi cạnh em mà có bao giờ coi cho hết cuốn phim. Giả bộ hoài .
- Coi chi cho mất thì giờ, nhỏ ?
- Vậy rủ người ta vô rạp làm chi ?

Anh lúc lắc hai cái vé, dí vào cánh mũi em :
- Để em xem phim.
- Còn anh ? Làm gì ?
- Xem em. Ngắm đôi mắt em trong bóng tối và được hôn em một cách tự do.

Em nhéo hông anh. Chắc đau lắm phải không ? Thấy anh nhăn nhó, suýt soa vặn mình thấy thương. Vậy mà em cũng nghe lời dụ khị của anh. Bàn tay nắm chặt, kéo em vào rạp hát, làm như sợ ai chạy tới bắt cóc em. Ai mà thèm.
- Ê, Ê! Ngoan ngoãn với anh nghe. Không anh giận .
- Biết rồi ông tướng. Lúc giận hờn, cái mặt ỗng xấu như con khỉ trong sở thú.

Đèn trong rạp tắt ngúm với phần phóng sự linh tinh. Bàn tay anh ghì sát vai và nụ hôn làm em nghẹt thở. Tay cứ phải đẩy mặt anh.
- Kỳ ! Người ta nhìn kìa.
- Ai đâu ? Chỉ có nơi này, chỗ công cộng, anh mới được tự nhiên hôn em. Phải chi Saigon được biến thành thủ đô Ba Lê ngập ánh đèn trên sông Seine, anh sẽ tha hồ hôn em ngoài đường.
- Còn cái vi phạm thuần phong mỹ tục ?
- Khi yêu, ngưuời ta thành ngu dốt và không biết luật.
- Còn anh ? Tỉnh hay ngu ?

Anh cười, ghé răng cắn vào vành môi em đau điếng.
- Anh ngu hơn tất cả những người ngu.
- Kỳ vậy ?

Bàn tay anh không trả lời vì bận bịu với một thứ ngôn ngữ khác, những ngón tay thong thả đi tìm những chỗ êm ả, mềm mại nhất nơi em. Cái miệng tham lam, cái mũi hăm hở như tên cướp sợ chết đói. Anh kỳ cục, anh phản nghệ thuật để trái ngược cái nghiêm chỉnh thường ngày.

Những lúc như thế, em ghét và cùng lúc, yêu cái đắm say của anh vô cùng. Phim chiếu thường dài đến một tiếng rưỡi. Đèn bật sáng để lần nào anh cũng tiếc nuối. Lần sau, mình sẽ chọn một phim dài đến 3 tiếng. Càng dài, càng tốt. Đi ra ngoài ăn kem nghe nhỏ ?

Em nhìn vào đồng hồ tay, lắc đầu ngoày nguậy dể thấy đôi mắt anh thở dài.
- Em phải về. Sợ muộn. Bà via cạo đầu.
- Lớn rồi mà. Để anh xin lỗi mẹ cho. Yên tâm đi. Bà biết anh chẳng nở ăn thịt em trước khi cưới.
- Đồ khỉ. Ai mà biết tâm địa con heo của anh.
- Anh không phải là con heo. Là người yêu. Chỉ muốn vậy. Hiểu không ?
Nếu không hiểu, anh sẽ gả em cho bạn của anh. Thiếu gì cách.

Anh kỳ cục với cách nói chuyện không giống ai. Vậy mà em yêu anh. Đồ khỉ ơi !

Hai ly kem không được thấy em và anh. Vì những vòng giờ phút chạy nhanh hơn đôi chân của chúng mình. Anh phóng xe như bay trên con đường về để làu nhàu:
- Anh muốn tháo hết những cái đồng hồ của thành phố. Đập vỡ luôn cái đồng hồ đeo tay của em, nhỏ ơi, anh ghét thời gian vô cùng!

Nhỏ ơi của anh đang vòng tay ôm eo anh thật chặt. Mắt ngước lên cao nhìn hai cọng kim nơi đồng hồ của bưu điện. Tượng đức mẹ hiền hòa nhìn xuống hàng lá me đang chực chờ đón cơn mưa buổi tối.

Em biết em sẽ làm gì sau bữa ăn tối với gia đình. Mùa thi đã xong, em sẽ rảnh rang đầu óc, mở cửa ra ban công lộng mùi mưa và thì thầm nhắc... nhớ anh, chịu không ?

Không nghe tiếng anh trả lời. Cali có nhiều buổi chiều lâm râm tối như thế này. Cali có tiếng nói âm thầm bám víu em, và những chặng đường về từ một nơi chốn thăm thẳm trong em. Về đâu, đi đâu cho hết một đời cách xa ?



------------




MỘT NGÀY XA - MỘT NỬA ĐỜI XA




Đây có lẽ là một cái đám tang lạ kỳ nhất mà tôi đi dự. Buổi sáng Cali, trời xanh ngắt lùa những vạt nắng dài đuổi nhau đến cửa ngôi thánh đường, chúng ngừng lại ở bên ngoài vì không được mời vào. Bên trong, vị linh mục đọc vài lời giảng, làm dấu phép và ra hiệu cho di chuyển quan tài đến phòng hỏa táng. Không một tiếng sụt sùi, không một lời từ giã của người thân quyến. Chúng tôi, gia đình và người dự, chỉ vỏn vẹn 15 người. Uyên, cô bạn gái thân nhất của tôi, mắt ráo hoảnh quay nhìn thoáng mọi người, nhỏ giọng.

- Đi thôi, Thụy. Vậy cũng xong cho một kiếp người.

Những tiếng chân lục đục kéo nhau rời hàng ghế. Một vài người ở lại thì thầm vài câu với vị linh mục, chỉ thấy ông gật gù với cái bắt tay không được vui lắm. Bước theo chân nhỏ bạn, tôi giật nẩy người với cái ý nghĩ kỳ cục của mình :

- Nhà ngươi có khùng không vậy ? Đám tang mà có ai vui bao giờ ? Đây không phải là chuyện ông chồng có bà mẹ vợ quái ác từ giã sân si chầu trời, và ông ta cảm thấy nhẹ nhõm thoát nợ. Đây là ngày thân xác trở về tro bụi của mẹ bạn mình. Mình đã chia buồn với nó ra sao nhỉ ?

Uyên bất giác nắm chặt tay tôi :

- Thụy ơi. Đang nghĩ đến ngày nào đó cũng chỉ vỏn vẹn chừng chục người đưa đám mình. Buồn chết. Ngày đó trong số người dự, không biết có Thụy không ?


- Con khỉ gió ! Suy nghĩ vẩn vơ kỳ cục. Mấy hôm nay bận rộn chưa đủ sao mà còn nghĩ bậy cho nặng đầu ?


- Mình nghĩ bậy bạ hằng chục năm nay rồi. Thêm mắm muối chút nữa vào cái đầu cũng chẳng chết ai. Mẹ ra đi, đỡ khổ cho bà. Ba đứa con và dâu rể cũng được giải thoát.

Tôi hơi rùng mình với chữ giải thoát khi hình dung đến cảnh khổ ải của những đứa con vì tính tình của người đã khuất. Ngày mẹ lìa đời. Không khóc lóc vật vã, không nấn níu như những cảnh tượng chia lìa tôi đã từng gặp. Ý nghĩ ‘’không kèn, không trống ‘’ kéo tôi về thực tại khi Uyên vuốt má tôi và nói :

- Ta dọt trước, có hẹn đưa khách đi xem nhà đất. Tối nay gặp. Đi ăn cơm với nhau nghe. Sẽ điện cho bạn.

Đôi chân thon dài và cái váy đen biến mất sau hàng cây lùa đùa gió bỏ tôi trơ trọi, lững thững bước, mắt dõi theo những cánh chim, tai nghe đầy tiếng chim ríu rít và đầu óc lênh đênh….

Nghĩa trang là dãy công viên rộng lớn nằm gìữa những tàng cây cổ thụ và được trồng đủ thứ hoa dọc theo các lối đi. Tôi thuộc gần như nằm lòng vì đã đến nhiều lần dù lòng chẳng bao giờ muốn tham dự vào cuộc lìa xa.

Đến đầu con đường lớn nằm ẩn mình sau những bụi hoa trắng là ngõ chính dẫn ra cửa lớn và bãi đậu xe, tôi bước chậm hơn, bẻ lái ý nghĩ về chàng khi bắt gặp đôi tình nhân ngừng lại ở một góc quành ẩn lá thấp, họ ôm choàng lấy nhau và tìm môi hôn đắm đuối. Từ những đoạn phim rời của quá khứ ,tôi và chàng không có cảnh hôn nhau trong nghĩa trang. Chàng chỉ bất ngờ đến thăm tôi ở một góc thư viện, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn bên cạnh để làm vẻ như không hề quen biết.

Cho đến khi tôi giật mình rời sách vở vì mẫu giấy nhỏ từ đâu đáp xuống bàn : ’’Cô siêng học lắm phải không ? Muốn đi chơi tí không ?’’ Tuồng chữ quen thuộc và nụ cười hằng ngày có sức mạnh bắt tôi bỏ việc đang làm để theo chàng .

- Đi đâu ? Biết gần ngày thi, người ta bận lắm không ? Phá không à ?
- Chiều anh, làm anh vui thì anh sẽ thương nhỏ dài dài.
- Có chuyện thương ngăn ngắn nữa hay sao ?

Chàng quàng vai tôi, giọng tỉnh bơ, phè phỡn làm như đời này không có chuyện gì quan trọng hơn là mối tình chúng tôi :

- Có kẻ cua gái và chỉ biết yêu độ dăm ngày. Sau đó, hắn chạy trốn tìm mối khác. Vui hơn !
- Kẻ đó có phải là anh ?
- Ui da ! Con gái gì như bà chằng ! Coi chừng anh bỏ chạy, sẽ ế dài dài. Ở đó mà đặt câu hỏi .

Ngoan ngoãn nghe lời khi đi sát vào người chàng, hai đứa bắt chước đàn chim sẻ ríu rít đùa bỡn bên nhau làm tôi tạm quên đi bài vở cho kỳ thi sắp tới.

- Thụy ơi ! Em biết anh đang nghĩ gì, muốn gì không ?
- Ai mà biết ? Em không phải là thầy bói.
- Nhắm mắt lại, em sẽ thấy.

Tôi lắc đầu, cưỡng lại để thấy ánh mắt chàng đọng trên môi mình với hơi thở mềm mại gần. Chàng thì thầm ‘’ Anh muốn tìm một nơi vắng vẻ nhất để được hôn em cho hết buổi sáng ''.

Chỉ còn cách chọn cái nghĩa trang gần đây. Tôi giẩy nẩy từ chối vì sợ ma…. và chàng đã mua hai cái vé ciné để chẳng ai nhìn thấy hai người chạy trốn trần gian.

Cali đẩy mặt trời lên giữa đỉnh đầu hung hăng kéo tôi về thực tại. Hai người yêu nhau đã rời nghĩa trang từ một lúc nào. Tự dưng tôi thương và ghét cay đắng họ vì nụ hôn đó đã làm tôi nhớ về chàng. Giờ anh làm gì bên ấy ? Có còn chút ý nghĩ nào về em ?


---------------



* LẼ RA, CÒN NHIỀU ĐIỀU ĐỂ NHỚ...




Thời gian bay như chân ngựa chạy ! Viết gì thêm cho nhau ở những trang giấy trắng ? Viết về nhau hay chỉ viết riêng về điều mình nghĩ đến trong nhung nhớ ?

Chẳng biết nữa. Mà thôi, ta hãy cứ để nỗi nhớ nhung tạm yên nghỉ ở đầu góc một bến bờ nào đó xa xôi.

Thế đi. Sẽ trở lại để viết. Và em muốn nói thầm thì :

''Chúc anh ở xa vui mạnh, thỉnh thoảng nhớ.....''

--------------


Đọc một đoạn ở Net. Đoạn ấy như sau :


Gương mặt chàng đúng là nghiêm nghị, đôi mắt sáng tinh anh, trong suốt tới đáy, luôn toát ra một cái uy khiến người e dè kiêng nể. Không biết có bao người dám nhìn thẳng tới đáy như nàng đã nhìn không. Nàng có cảm tưởng rằng chưa có ai nhìn chàng bằng cái nhìn đó. Cái nhìn của nàng là cái nhìn quan sát, cái nhìn muốn học hỏi, cái nhìn muốn tìm hiểu và cái nhìn giống như chàng đã từng nhìn nàng hai năm nay nhưng nàng chưa bao giờ nhìn lại. Lần này, là nàng nhìn nó bằng con mắt danh chánh ngôn thuận, nhìn để tìm hiểu một người nàng bắt đầu coi như bạn.

Nàng nhìn chàng, không cười, mặt rất nghiêm khiến chàng hơi nao núng. Nhưng lần này đôi mắt của nàng không thờ ơ lãnh đạm như trước nữa mà chứa đầy sự hiền lành và ân cần. Chàng cảm được cái nhìn đó và ý nghĩa của nó nên chỉ một giây khựng lại chàng cũng nhìn trả lại nàng. Nàng thoáng thấy sự tinh nghịch và thích thú của chàng với trò chơi đọ sức này. Who are you and what do you want? Ông là ai và ông muốn gì?. * (Ngân Hà 1 )

° ° ° °


... Anh !

Đoạn viết ấy làm em lại nhớ anh, nhớ ngày ấy của chúng mình.

Ngày ấy khi ngồi vớí nhau ở quán nước, có khi giữ im lặng rất lâu, có khi nói đùa ríu rít như chim non. Em hay kể cho anh nghe chuyện con gái ganh ghét nhau trong trường học, chuyện trề môi quạnh khóe nhau.

Anh cười ra cái điều thản nhiên :

- Nghe làm chi cho mệt ?

- Khi bị người nói xấu, anh làm sao ?

- Anh chẳng biết ai là ai và ai đã nói hành, nói tỏi mình.

Em bực dọc cấu mạnh vào cánh tay anh. Cấu thật lâu, thật hung hăng. Em thấy anh nhăn nhăn rồi cái mặt trở lại tỉnh queo, lạnh như tiền. Em ghét anh !

Những người yêu nhau hay đoán được ý nghĩ của nhau. Anh cũng không ngoại lệ :

- Nè Nhỏ ! Anh biết nhỏ đang ghét anh!

Em im lặng, cái mặt sưng sưng giả vờ điếc và ngậm cái ống hút nước dừa. Em làm như anh không có bên cạnh. Em biết anh ghét cái mặt sưng của con gái. Xấu xí !

Kệ anh.

- Nè, nè Nhỏ !

- Tui không phải là nhỏ của anh, tui là người lớn

Anh phá ra cười :

- Ha ha, coi cái mặt kìa. Với anh, em chỉ là con nhỏ cứng đầu hay giận hờn lôi thôi...

- Sao không ngon bỏ tui đi ? Tui rảnh nợ.

Không để anh kịp trả lời, em bật dậy phóng xe đi. Xe chạy qua bờ hồ phun nước, em thấy anh vẫn ù lì ngồi lại. Bực ghê ! Cái thằng cha lì lợm và cù lần ! Sao không rượt theo ngưòi ta để năn nỉ hở trời ?! Chỉ cần lèo nhèo mấy câu là tui sẽ hết hờn giận anh. Anh gì mà ngu quá là ngu.....


** Bây giờ đã ở xa nhau, nghĩ lại thấy tội nghiệp anh.Phải chi em đừng hay giận hờn vô cớ như thế thì chúng mình có thì giờ yêu nhau lâu hơn anh nhi ?

Bây giờ trở về hiện tại với một đời sống khác. Có khi nghĩ đến anh, có khi không .

Thôi cứ như vậy đi. Cũng là một cách gửi (và giữ) chút hạnh phúc cho nhau



đăng sơn.fr






( còn tiếp )
#1
    dang son 13.06.2011 17:52:20 (permalink)



    NGÀY ẤY CHÚNG MÌNH...




    Ăn được, ngủ được là tiên… Không ăn, không ngủ là… là… Em đó, anh biết không ? Không nói xạo dài dài như anh ngày xưa đâu. Cả một ngày lê lết rồi, tối về là lo dọn dẹp cơm nước, thêm cơn uể oải chầu chực như chú chó dưới gầm bàn. Chỉ muốn đá cho một cái. Anh biết em nổi cạu lên muốn đá ai không ? (Nhà người ta không có chó, đấm đá ở đây là ý muốn đuổi cơn buồn chán đang vây quanh. Lại thêm cái bản nhạc khỉ gió mang tên "Buồn" cứ lải nhải bên tai nữa.

    Không ngủ được thì bò dậy, lôi cuốn tập You and Me này hí hoáy vài chốc cho đỡ cô quạnh. Lúc này ở internet, người ta hay xả tâm tình thầm kín trên những Blog. Càng đọc, càng nhức mình, nhức mẩy anh ạ. Chuyện ở đây chỉ liên quan đến chúng mình mà thôi. Mà ở bên kia cái thế giới xa lạ đó, anh nào có đọc được. Nghĩ lại cũng chẳng sao ? Ta biết mình ên là cũng đủ rồi, cái buồn nó giống như cục muối chẳng ai muốn chìa sẻ làm hai đâu anh hử ?

    Ngồi đọc lại những trang giấy cũ, em lại thấy anh. Thấy anh cúi xuống đưa tay cho em vịn lúc sắp sửa tụt ngã trên cánh đồng sình lầy lúc đó :

    - Hôm nay là ngày hên của cô đó nghe. May mà có tôi đi bên cạnh. Nhớ cám ơn nghe.
    - Cám ơn chút xíu. Nhưng lỡ tôi không muốn cám ơn thì sao ?
    - Cô nhỏ này lạ thật. Gặp người tốt bụng không muốn sao ?

    Em đã đi chậm lại, chẳng để ý đến đoàn người trong đám thủy lợi đi phía trước. Họ cuời nói oang oang chứ không mang bộ mặt đưa đám như mình. Sự tò mò làm em len lén nhìn khuôn mặt "người tốt bụng" bất đắc dĩ đang bước bên cạnh. Cứ mải mê với những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, em trượt chân ngã xuống cái trũng đất sát bụi cây. Bàn tay và khuôn mặt ấy cúi xuống gần gũi hơn bao giờ hết :

    - Đau không ? Chắc người thị thành không quen đi bộ trên cái đất khỉ gió này. Lần này thì xin cẩn thận và cám ơn tôi rõ ràng hơn hử ?

    Đang bực mình với chính mình mà em cũng phải phì cười vì sự trả giá kỳ cục của "người có bụng tốt".Vậy là mình quen nhau, một thứ tai nạn mang tên tình cờ cho 3 ngày bị và được đạt chỉ tiêu Thủy Lợi.

    Những buổi tối Sài Gòn cứ nhẹ nhàng đến rồi đi như những lần anh ghé thăm. Sau dăm bảy lần thì em đã đoán ra tâm ý của anh. Lời nói là một phương tiện nhưng ánh mắt và cử chỉ lại đi nhanh hơn nữa, phải không ông Tốt Bụng ? Làm gì có người nào tốt đến nỗi cho mượn sách còn thòng thêm câu "Chừng nào muốn thì trả lại, còn không thì tùy ý". Tôi đã đi vào tim ông rồi phải thế không ? Ánh mắt ông nhìn tôi có những ngại ngần khác lạ hơn mọi ngày. Người cao lớn có giọng nói oang oang tỉnh bơ lắm lúc coi vậy mà nhát như chú thỏ đế.

    Tôi đã điều tra ngọn ngành về ông rồi, ông thỏ ơi. Theo đặc phái viên của tôi thì Ông ở cách nhà tôi không bao xa, ông ít bạn bè lui tới vì bố chết phải lo cho gia đình, còn chuyện bồ bịch của ông thì chưa nghe ai trình báo.

    - Đến thăm Thụy hoài, không sợ mấy cô bồ giận sao ?
    - Bồ nào ? Ở đâu ? Người ta cô đơn quạnh hiu mà.
    - Xí ! Nghe thấy tội dễ sợ. Bộ sắp xuống xề vọng cổ hử ông ?
    - Em nghĩ sao cũng được, nếu biết ca vọng cổ được tôi cũng cố gắng, chỉ tiếc rằng tôi chỉ thích nhạc ngoại quốc. Muốn mượn dĩa hát không ? Cho mượn, giữ luôn cũng được.
    - Lại cái tật trả giá. Bộ với ai ông cũng từ bi như vậy sao ?
    - Cái đó còn tùy theo tâm trạng trời mưa hay trời nắng.
    - Bữa nay ông mưa hay nắng ?

    Người bụng tốt nhìn sâu trong mắt tôi trả lời kiểu ởm ờ thấy ghét :
    - Cái đó còn tùy ở Thụy. Em vui thì tôi nắng, em buồn thì… tôi xìu.

    Thấy chưa ? Mình đoán không sai mà. Hắn đã phải lòng mình rồi. Đêm nay hắn về, chắc con nhỏ lại rưng rưng mất ngủ. Mai đi học chắc chết quá. Thôi, đừng nói cho ai biết. Chỉ có cuốn nhật ký biết là được rồi.Và từ đó, em có thói quen mới, mỗi ngày viết một đoạn ngắn cho anh...


    &&&


    Hôm nay quả là một ngày vui, chồng được lên chức, thằng lớn ra trường với điểm hạng cao dễ kiếm việc. Tiệm ào ào tấp nập khách, chỉ có điều hơi mỏi chân vì đứng lâu với đôi giày cao gót làm điệu và mỏi miệng vì phải chào hàng quảng cáo hết model này tới món hàng kia….

    Nghĩ bụng sẽ điện thoại về nhà đề nghị một cuộc đình công không làm bếp, mấy cha con họ cứ tự tiện lục đồ ăn trong tủ lạnh, tự lo liệu. Mình sẽ rủ Uyên đi ăn tối và chọn chỗ nghe nhạc, nghe nói Bleu Club đêm nay có nhiều người đến hát, toàn ca sĩ gạo cội.

    Nói là phải làm. Ở xứ cơ hội chủ nghĩa này, thiên hạ ít thích lằng nhằng chữ "để coi" lắm. Yes or No .You do it !

    - OK. Đi thì đi. Nhưng báo cho ngươi biết là ta mậu lúi tháng này, gã chồng mắc dịch nướng hết tiền vào sòng bạc và mấy con bồ nhí ở bển rồi. Bao ta đi. Nợ nhà băng đang đòi.
    - No star. Chẳng hề chi. Ta sẽ cho ngươi ăn chết luôn.

    Hai đứa hẹn nhau ở ngoài cửa thương xá. Ngó gã đen gác cửa nhìn Uyên từ đầu đến chân thấy mà ghét. Bộ cả ngày ngó mấy bà mông to, đít bự ra vào chưa đã sao ? Đầm trắng, đen, đỏ bộ không hấp dẫn hơn mấy mụ nái xề mít này sao ? Ai biểu, con mụ bạn bữa nay sexy quá thể làm chi. Mắt vẽ chì đậm, phấn son lòe loẹt như mấy cô ca sĩ, cái váy đầm củn cỡn gò cặp mông nhún nhẩy thấy muốn nực.

    - Ê bạn, Đi trình diễn ở đâu vậy ? Đến Bleu club, không sợ Kim Anh, Thanh Hà buồn sao ?
    - Kệ cha tui . Tui mà vớ được thằng trọc phú, đại gia nào là tui bỏ thằng chồng phải gió liền. Nhà gì mà như cái mồ. Biết vậy khỏi lấy chồng.

    Mình yên lặng lái xe, con nhỏ trẻ tuổi, đẹp gái này lại lên cơn khùng tuyên bố loạn xà ngầu rồi. Ngẩm nghĩ cho cùng, nó có tất cả những điều kiện để hạnh phúc. Nhà cao, cửa rộng, chồng trí thức, đẹp trai, ăn nói lưu loát, văn phòng luật sư đuổi khách không kịp. Thêm nghề địa ốc chạy ào ào của nó nữa. Thay xe như thay áo thấy mà ham .Chỉ có cái tội là tụi nó lo kiếm tiền làm giàu không còn thì giờ chăm sóc, để ý đến nhau nữa. Một khi tình yêu để nguội như ly cà phê tàu chợ lớn rồi thì đã muộn !

    Uyên ăn như hạm, miệng huyên thuyên kể lể, vợ chồng tôi mới choảng nhau, chả nổi nóng đập cái TV plasma mới mua, làm mình giận quá trời. Thôi kệ, của đi thay người, còn hơn chả gõ mình, với cái mỏ vều đi chào khách không giống ai.

    Mình đang nghe chuyện buồn mà phải gập người cười cho đến lúc bật ho sặc sụa. Uyên ơi, bỏ nghề địa ốc đi casting làm hề trên đài TV đi, coi bộ được. Ở đó, biết đâu vớ được anh chàng Steven Spielberg làm lại cuộc đời nhỉ ? Đời trần truồng, oái ăm, tại sao ta không nghĩ cách thay đổi cuộc đời và quan niệm thế nào là hạnh phúc hở bạn ?

    Mà thay đổi, thay đổi ra sao ? Làm cách nào ? Ngồi gìữa cái không khí quen thuộc đến mức độ không còn để ý đến cách bài trí, trang hoàng, giá biểu và những bản No Smoking trên cao, dưới thấp, sao mình vẫn là mình của thuở nào tập nhớ nhung ?

    Đã bao lần tự hứa với bản thân, đừng sống hoài niệm với đống tro tàn quá khứ. Đừng mơ ảo bồng bềnh và đánh mất hiện tại. Trái đất không ngừng quay, tim ta chưa ngừng đập mà sao… Đừng, đừng… Những cái "đừng" đó lại bị mình đánh rơi trong tâm trạng hụt hẩng.

    Anh chàng ca sĩ đang hát trên sân khấu kia có giọng nói và mái tóc sao giống chàng ngày xưa của mình quá. Dáng gầy nhong nhỏng, thêm nụ cuời không trọn vẹn ấy nữa. Hắn đang rên rỉ bài "Đừng yêu tôi, xin đừng, đừng yêu tôi….." Khỉ thật ! Tình yêu có những điều không ổn và mâu thuẩn, nghịch lý. Tôi yêu vì tôi sợ cô đơn riêng lẻ. Tôi tuột tay để tình rơi xuống vực thẳm thời gian. Ngày qua ngày, những lúc như thế này, tôi bắt gặp mình quay quắt nhớ đến người…

    Có ai chỉ dùm tôi cách thức giết người tình xưa không ?

    Chàng xa xưa, cũ mèm trong đầu tôi như thứ bóng ma trù ếm. (Đêm nay, em chỉ muốn đập vỡ chiếc ly đang cầm trong tay và dùng những mảnh vỡ thủy tinh và gạch nát hình ảnh lừng khừng của anh ngày ấy)









    * * SINH NHẬT


    Chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm.

    Chỉ thế như một thoáng mắt chớp,mắt cay.Bao nhiêu năm tháng đã vùn vụt trôi đi.

    Cái trái đất nhỏ xíu coi bộ chật chội người và xe cộ thế mà lại mênh mông quá to lớn khi nói về một nỗi nhớ nhung.



    Ta nhớ điều gì ở nhau ? Ta nhớ mình đã vĩnn viễn xa nhau. Chữ vĩnh viễn có cái tội nghiệp riêng của nó. Vĩnh viễn là mãi mãi.Mãi mãi quay đi không còn thấy người...

    Không nghe và không thấy. Chỉ còn nỗi nhớ,từ từ chậm rãi mà nhớ.Nhớ ngày sinh nhật thêm một lần nữa của người.Nhớ để mà nhớ,để minh không quên.



    Mùa đông dài và lạnh.Lạnh từ những bờ hồ đông đá.lạnh từ những ngả đường sáng sớm.Ngừng xe ở một đầu cái đèn đỏ,nghe lại bản nhạc cũ thời ấy...Nhìn những ngọn dây đèn giáng sinh nhấp nháy,tự dưng thấy mắt mình cay,cay....



    & & & &



    Chiều trở về nhà.Chiều đẩy bóng tối xuống vội vàng,bật ngọn đèn nhỏ,nghe thoang thoáng những bản nhạc nhẹ,bật máy ngồi gõ chữ. Viết vài hàng như một lời chúc sinh nhật - Âm Thầm - Vậy thôi .






    ° ° ° °




    & . SINH NHẬT MÌNH...





    Nhắc mình khe khẽ : Hôm nay là ngày gì ? Ngày ra đời,mở mắt.Thời gian vùn vụt trôi.Mới đó mà đã.. mới những lần đi ngược đi xuôi mà đã...

    Đi,đi rồi trở về.Sống,thở,ăn ngủ ,làm việc.Từng đó. Mỗi năm,mỗi lần sinh nhật lại đến,nghe có cái gì tiếc nuối trong lòng. Mừng sinh nhật để làm gì ? Thêm dấu khắc cho một tuổi,thêm bao lần vui buồn lẫn lộn.Thêm...cứ thế mà thêm.



    Buổi tối,quạnh hiu ngồi ở bàn viết.Nghe lại những bản nhạc cũ,bản Bài Không Tên Cuối Cùng nghe ảo não quá ! Hình như nhạc việt lúc nào cũng có đầy dang dở với những sự chia cách .Không trọn vẹn.Không đi cùng nhau đến cuối đường đời ư ?



    Vậy thì người ta yêu nhau để làm gì ?

    Và khi xa nhau,người ta phải để dành bao nhiêu năm tháng để quên được nhau?

    Hỏi để mà hỏi vậy thôi.Chợt nhiên thấy nhớ đến chàng xưa ở ngọn nến hồng lung linh.Nhạc cứ nhả nhạc.Nỗi nhớ miên man cũng long lanh như hạt lệ đang chảy dài trên má.

    '' Giờ này anh đang làm gì bên đó ? Có thắp ngọn đèn hồng để mừng sinh nhật em như bao lần bên nhau ? Mà có chắc gì anh còn nhớ ? ''



    Phải vậy không hở Kỷ Niệm Cũ ơi ?!





    đăng sơn.fr



    #2
      dang son 15.06.2011 00:08:34 (permalink)


      *** EM.




      ... Anh vẫn yêu những buổi sáng sớm trong ngày nghỉ. Nghỉ có nghĩa là làm thời gian chạy ''chậm '' lại. Thay vì thức dậy lúc 5 hoặc 6 giờ sáng, anh có quyền tù tì nướng đến 8, 9 giờ sáng ( tùy theo buổi đêm đã ráng thức khuya làm việc hay đi ngủ sớm )...

      Buổi sáng, dù là vào mùa hạ hay mùa đông vẫn có những cái đáng yêu riêng. Sáng mùa hạ ư ? Anh dậy sớm để thong thả bước vài bước trên bãi cỏ long lanh nắng, ngửi mùi lavander thoang thoảng từ đầu gió, anh đứng ở cổng nhà ngắm từng chiếc xe tram điện chạy ngang, có khi thoáng thấy những người hành khách ngồi ngật ngưởng trong khoang tàu.... Anh ngắm những người dắt chó đi dạo sớm hoặc những người đi ngang nhà khi rời tiệm bánh ở đầu đường...

      Ở buổi sáng trời đông lạnh như sáng nay. Anh vẫn để màn cửa khép kín sau khi bật thêm những ngọn đèn ấm. Giọt cà phê thủng thỉnh nhỏ giọt chờ bữa ăn sáng, anh rủng rỉnh tập thể dục, hít thở để chuẩn bị dành sức cho thêm một ngày quần quật với giấy tờ, chợ búa....

      Anh đã nhiều lần tránh nhìn những cái đồng hồ treo tường hoặc giờ giấc nhảy số ở bàn giấy. Những ánh đèn dịu mắt để anh vừa ăn sáng vừa xem những đoạn phim concert của một Eric Clapton và bạn hữu. Clapton chơi đàn so lo và hát bản River of Tears hoặc Mary J.Blige hát Be Happy quá hay.

      Anh vặn nhạc rất khẽ vì sợ làm cả nhà thức dậy. Giấc ngủ hơi muộn của sáng mùa đông lúc nào cũng ấm áp và quý !

      Sau bữa quà sáng là việc liếc vào cái Agenda trong ngày. Lúc này, thời buổi kinh tế khó khăn nên nhà nước coi bộ thông cảm trong việc bớt thuế má và cảm thông việc trả thuế định kỳ trễ. ( Con dân phải chi tiền mua bán quà cáp tiệc tùng cho những ngày lễ cuối năm mà. Đập quá thì nền kinh tế càng tụt xuống và nạn thất nghiệp, lạm phát lại gia tăng theo cái vòng lẩn quẩn ! )

      À mà lạ thật ! Tại sao anh lại nhắc hoặc kể lể về ba cái chuyện thuế má, kinh tế, chính trị cho em nghe ? Anh thấy mình có vẻ méo mó và ba trợn !

      Thôi, bỏ qua mấy cái chuyện thực tế phủ phàng ấy đi.

      Anh mở cửa văn phòng, ấn cái đĩa Jazz chơi piano của Diana Krall vào Dvd, nghe nàng chạy ngón tay trên phím và anh dùng nhạc để viết cho em vài hàng.

      Viết dài hay viết ngắn ?

      Ngày xưa em và anh đã viết rất dài, rất lòng thòng cho nhau. Cuốn tập mang tên You and Me cứ mỗi ngày càng dầy thêm.

      Anh còn nhớ mùi dạ lan đêm thoảng hương và mái tóc xõa vai của em cúi xuống từ khoảng ban công lộng gió. Em nghe anh gọi để mở cửa. Chúng ta đã cười và nói yêu nhau bằng mắt. Bóng tối nơi đôi mắt em đẹp, hiền dịu. Khoảng tối nơi mắt anh là khung chữ trong cuốn tập nhật ký viết chung .

      Anh đã viết nhiều hơn em viết. Có khi em chỉ viết năm ba dòng ngắn gọn và em có khi quên ghi ba chữ "Em Yêu Anh" hoặc "Em đã nhớ Anh".

      Anh đã giả vờ giận hờn làm cái mặt sưng sưng.

      - Thôi mà. Người ta bận công việc. Để mai viết bù cho nha. Đòi dai như đòi nợ.
      - ...
      - Nè ông ! Đàn ông, con trai mà xưng mặt như vậy sẽ hết đẹp trai.
      - ...
      - Nè. Đưa má đây, tui hun cho vài cái.

      Vậy là anh lại quên đi cái giả vờ kiểu đóng kịch của mình. Anh thấy anh vô duyên và quá trẻ con.

      Em !

      Viết dến đây là quá đủ. Anh nghĩ là đã quá đủ để kể lại một kỷ niệm.


      &&&


      Bây giờ. Góc màn ảnh và con số quái ác của thời gian nhắc cho anh một cái hẹn với bổn phận thường nhật. Anh đọc lại những điều anh đã viết cho em như thế.

      Con chuột nghe lời anh để click vào khoảng ô có chữ Out.
      Out không có nghĩa là rời bỏ, đi luôn và không trở về.

      Anh sẽ có thì giờ trở lại trang chữ này để viết .

      Viết một mình, âm thầm như những trang cuối của các đĩa nhạc hay viết :

      '' Special Thanks to Your Love ! ''




      đăng sơn.fr

      < The girl in the other room / Abandoned Masquarade / Temtation- Dianna Krall <






      *** CUỐI VÀ ĐẦU NĂM


      Qua đi mấy ngày cuối năm rồi đó, tháng giêng như một điều mới để bắt đầu. Ta bắt đầu điều gì và sẽ chấm dứt ra sao ?

      Người ta bắt đầu cho ngày đầu năm bằng nhũng giờ phút đón giao thừa, nhạc ầm ĩ, tiếng cười nói xôn xao, thức ăn, bánh trái rượu thịt.... Và em ?

      Em chấm dứt một cuối năm bằng vài ý nghĩ thầm kín khi chợt nhớ về anh. Em mở cửa ra ngoài đứng nhìn cảnh tối đêm. Đêm có những cơn gió thoảng nhẹ, đêm với nhũng vì sao lấp lánh cao vời vợi. Anh đang làm gì ? Nghĩ gì ?

      Làm sao em biết được. Khoảng cách giữa chúng mình xa quá xa. Khoảng cách là nỗi im lặng mà dường như cõi lặng thinh có tiếng động, tiếng động của một vài xáo trộn trong cuộc sống.

      Anh làm gì ? Sống ra sao ? Hạnh phúc chứ ?

      Em thấy mình vô lý khi cứ nghĩ về anh. Dĩ vãng đã là dĩ vãng. Quá khứ đã đóng rêu phong. Vậy mà....

      Bao nhiêu năm qua rồi. Có khi em tưởng tượng đến lúc gặp lại anh. Ta nhìn nhau, nhìn rất lâu để em bàng hoàng thảng thốt hỏi :

      - Đã lâu lắm rồi khi xa nhau. Có khi nào anh ngồi ôn lại kỷ niệm cũ ?







      *** KỶ NIỆM MỚI HAY CŨ ?



      Có vài điều lạ kỳ mà anh không thể nào hiểu được !

      Có những đêm về sáng, trước khi đi ngủ, anh có thói quen kiểm lại cái cell phone, xem lại giờ báo thức có cài lại ( activer ) đúng hay không ?

      6 giờ sáng để thức dậy là 6 giờ sáng. Có lắm lúc quên activer, quên luôn cả để giờ cho cái radio đồng hồ báo thức, thế là nằm mơ và ngủ một lèo đến 7 giờ, bừng con mắt thì đã muộn, hết trò tập thể dục, mất cả buổi ăn sáng và mất cả cái rủng rĩnh ngồi nghe nhạc nhẹ hoặc đọc vài mẫu tin ở tạp chí....


      Chỗ làm việc không gần để phải có hơn 45 phút chạy xe. Mình ghét cái gì vội vàng, mình không thích cái trò nghẽn xe trên xa lộ.

      7h30, 8h sáng là đã kẹt xe. Bao nhiêu ngàn chiếc xe nối đuôi nhau trên 3 chiếc cầu dẫn ra và dẫn vào thành phố. Ngày nào cũng như ngày nào.


      Đêm.
      Đi ngủ với cái thói quen của nửa đêm. Mở điện thoại di động, máy báo có hai cái messages. Mở nghe. Không có một lời nói. Chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng xe chạy rồi tiếng nhạc.
      Message số một nghe được vọng lại từ xa xa bài Áo luạ Hà Đông... '' Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn - Nắng Sài gòn, em đi mà chợt mát....

      Rồi máy im bặt ! Lạ kỳ.

      Mở cái message thứ 2, nghe bài Sầu Lẻ Bóng do Thanh Tuyền hát. Tiếng hát vút cao và chua như dấm... người ơi, khi cố quên thì trong lòng nhớ thêm.....

      Anh không nghĩ là em gọi anh.

      Anh không nghĩ là em đã mặc chiếc áo lụa Hà Đông khi gọi anh rồi ném hai bài hát khỉ gió như thế vào máy. Sao không nói một câu gì ?

      Ừ. Mà phải rồi. Anh nhớ có một ngày ấy. Vào buổi chiều lưng lững của nắng và gió mùa hạ. Anh đã nghe phone reo.

      Giọng người dàn ông lớn tiếng trong điện thoại :

      - Tôi là chồng của Thụy. Yêu cầu ông đừng liên lạc với vợ tôi nữa. Suốt từ bao nhiêu năm, nó cứ chứa hình ảnh ông trong đầu và chúng tôi không được hạnh phúc.

      - Thưa ông, chúng tôi liên lạc thỉnh thoảng với nhau như những người bạn.

      - Bạn cái con khỉ khô ! Nếu cần, tôi nhường vợ tôi lại cho ông để tái hợp mối tình đầu....

      - Xin ông cẩn thận lời nói. Tôi bên này dã có vợ con. Nếu ông muốn, tôi sẽ chấm dứt liên lạc với Thụy kể từ ngày hôm nay và ông sẽ yên lòng.

      Điện thoại cúp ngang ở đầu dây.

      Anh ngồi thừ người rất lâu để nhìn chiếc phone với ly cà phê đắng nghét.

      Em đã nghĩ gì ? Làm gì để ông chồng phải nổi cơn ? Và ông ta đã hằn học .

      Tại sao em không quên đựợc anh như lời hứa ?

      Anh có quá ngây thơ ( ? ) khi anh nhận được lời nhắn của cậu em ở Paris :

      - Chị Thụy đi tìm anh, chị ấy tìm được địa chỉ mail của em và gửi lời thăm hỏi, nhắn gửi anh. Chị ấy viết : ''Em nghĩ đến anh. Chúc anh hạnh phúc đầm ấm cùng gia đinh ''.


      Anh cảm động sau bao nhiêu năm không còn liên lạc để biết nhau ra thế nào.

      Anh lấy cái địa chỉ mail nhắn gửi ấy để viết vài hàng ngắn cho em :

      '' Thụy ! Cám ơn em đã thăm hỏi anh. Anh đã có gia đình, con cái. Anh chúc gia đình em hạnh phúc. Hãy giữ gìn và bảo trọng. ''


      Vậy thôi.


      Cho đến hôm em gọi thẳng cho anh ở cell phone qua những con số mà cậu em trai đã cho.

      Em và anh đã nói gì với nhau ? Bao nhiêu cảm xúc đã chạy về. Tiếng người xưa vẫn như thế dù thời gian trôi.

      Anh lấy hết sức trầm tĩnh bảo em :

      - Nè. Cố gắng yêu thưong chồng con.

      Em nói :

      - Em không yêu anh ấy, chỉ vì quá cô đơn khi anh bỏ Saigon ra đi cùng gia đình, em vượt biển đến 3 lần mới xong. Gặp anh ấy ở Saigon, thấy tình cảnh giống anh và anh ấy đã theo sát làm em mủi lòng. Anh ấy là người rất hiền lành, tốt bụng.

      - Thế thì em trông mong gì nữa ?!

      - Lạ kỳ là ở chỗ em không làm sao quên được anh. Ngày xưa Mẹ cũng có ý định gả em cho anh.

      - Thôi mà. Ấy là chuyện xưa. Chúng ta đều đã có gia đinh. Hãy vui sống với những điều mà em đang có. Nếu tái hợp lại với nhau, đã chắc gì em và anh không thay đổi ?. Thời 20 tuổi dã qua.....

      Thời gian bay và trôi,trôi.

      Anh đã giữ lời hứa với chồng em và anh vẫn âm thầm cầu nguyện cho hạnh phúc mái ấm của em. Người cũ !

      ° ° ° °

      Buổi đêm. Chưa ngủ. Nghe cái message. Nghe hai bản nhạc cũ ở phone.

      Em đó sao. Và anh đoán : Em vẫn chưa quên.

      Nhớ nhau để làm gì ? Kỷ niệm chỉ là kỷ niệm mà thôi - Em !




      đăng sơn.fr









      #3
        dang son 17.06.2011 00:38:04 (permalink)





        NGÀY TÌNH NHÂN ?






        Ngày ấy ( 14 tháng hai ) đã qua mất rồi.Với anh,làm gì có ngày ấy.Cái ngày mà dân thương mại đã giả vờ giả vịt soạn thảo từ cả hơn nửa tháng trước để bán hàng.Họ ra đủ thứ carte chúc,có những cái thiệp trông rất cải lương : Cái vòng nhẫn đính nụ hồng nhỏ xíu và kèm cục kim cương giả hoặc cái ảnh hai bàn tay nắm vào nhau đắm đuối - và họ đã bán với cái giá cứa cổ,đập đổ...

        Anh không để bị họ ảnh hưởng.Ngày Tình nhân ư ? Làm gì có ngày tình nhân loại nhập cảng như thế ! Cái ngày này được phát xuất từ xứ của bà hoàng Ăng Lê chừng một ngàn chín trăm lâu lắm rồi.

        Thời ấy,người ta đạm bạc yêu nhau,họ chưa có internet và những cái email chạy nhanh như giông bão.Ngày ấy người ta đầm thắm yêu nhau và không lỡ bỏ nhau nhanh như cắt,bỏ tội tình,bỏ nghiệt ngã,chỉ độ vài tháng sau sẽ quên đưọc nhau và ôm ngay người khác với lời hẹn ước mới.

        Em và anh.Mình đã yêu nhau như thế nào ,em ?


        Anh còn nhớ cái nắm tay đầu tiên của anh và em.
        Đi dạo phố buổi sáng với em,trời xanh và trong vắt,anh thấy và dùng thời gian để ngắm màu xanh trong đôi mắt em.Nụ cười nho nhỏ,khúc khích của em đã làm anh say ngất.

        Anh đã rất nhút nhát và anh nghĩ cách để bàn tay út của mình chạm khẽ vào bàn tay em khi chúng mình đứng lại để ngắm một gian hàng quần áo.Cái ngón tay út của em chẳng nói gì với ngón út tay phải của anh.Thế là anh yên chí vì đoán được sự chấp thuận trong nỗi lặng yên của em.

        Thế là anh sung suớng nắm trọn bàn tay trái của em.Trọn vẹn,hỉ hả,sung sướng mà nắm.Anh đa bóp khe khẽ bàn tay có những ngón búp măng của em.

        Em nhăn mặt,nhè nhẹ :

        - Ui ! Làm người ta đau.

        - Ui ! Tại anh run em ui !

        - Anh nói xạo.Em biết anh đã nắm tay nhiều người khác.Phải vậy không ?

        - Trời ui ! Em cứ đoán bậy và đổ thừa.


        Em quay mặt đi,vùng tóc,những sợi tóc lùa đùa gió của em làm anh thèm hôn em.Đứng giữa đuờng phố Saigon mà hôn em.Anh kéo '' người ta '' vào cái tiệm kem.Hai đứa ngậm cái muỗng kem và ngơ ngẩn ngó nhau.


        Vậy sao ,! Vậy là đã hết là những người dưng với nhau.Trước khi yêu,em và anh là 2 kẻ người lạ.Làm bạn với nhau,vẫn còn ngường ngượng để giữ khoảng cách.Bây giờ nắm được bàn tay mềm mại của người ta,anh vẫn còn ngỡ ngàng với chữ Cựu Ngưòi Dưng.

        Em liếm giọt kem trên môi ngọt,ngó anh,vẻ như chế diễu :

        - Anh gan thiệt.Nắm tay người ta tỉnh bơ chẳng xin phép người ta.

        - Tại..Tại anh thương em thiệt mà,nhỏ.

        - Thương hay là yêu ? Có gì khác nhau ?

        - Cứ nói đại là yêu đi.Anh hay lẫn lộn với chữ yêu.


        Em nhéo anh một cái đau điếng : Ông này ! Tui nghi ông giả vờ.

        Anh nhăn nhó xoa xoa cái " vết thương " ngọt ngào trên cánh tay và sáng chế một cái nhìn đắm đuối dể tặng em :

        - Để tối về ,anh sẽ viết cho em để giải thích dài dòng hơn nha nhỏ.Bây giờ anh thích ngồi nghe em hỏi tội anh và cùng lúc nghe nhạc.

        Quán đang nhả bài When a man loves a woman.Tuyệt !


        Vậy đó.Bây giờ xa nhau.Anh chẳng cần nhớ ngày lễ của tình nhân.Kệ bố nó ! Anh chỉ biết là anh đã mất em.Mình mất nhau.Vậy thôi.Anh buồn bã và cùng lúc sung sướng khi nhớ về em để viết cho em những dòng chữ này.

        Em đọc được không ?






        đăng sơn.fr








        ĐỌC ĐƯỢC KHÔNG ?




        Anh còn nhớ là đã viết câu : " Em đọc được không ? " ở dòng cuối của một lá thư không bao giờ gửi.Anh thấy lạ lùng và thảng thốt quá ! Ở cái thời đại kiểu Internet này,ở đó mà chạy ra bưu điện,dán con tem lên phong bì mà gửi thư. ( ?! ).

        Em biết đó. Người ta chỉ cần gọi mail box,gõ vài chữ rồi click gửi đi,chỉ chớp nhoáng là người kia nhận được.Có mấy ai ngồi chong đèn,nắn nót viết thư bằng tay nữa đâu.

        Nói vậy chứ,anh vẫn thèm viết thư tay.Dòng mực từ đầu viết theo nhau chạy trên những dòng kẻ của giấy trắng êm ái.Êm nhu bản nhạc của Dianna Ross tên My old piano.Với anh,những điều xưa cũ đều quý giá.Quý như một người ưa đồ cổ và những kỷ niệm tinh thần vẫn hằng nâng niu chiếc xe cổ lổ sỉ đã bao lần chạy trên những con đường thủy chung.


        Với anh,em đã là một món đồ cổ, là một bức tranh cổ vô giá.Trên em và trong em,anh đã có những tháng ngày say sưa trân quý.

        Với anh,em đã là hơi thở khi anh nồng nàn hôn em trong sự thèm muốn ở một góc đêm.Em đã run sợ đẩy bàn tay tham lam của anh khi anh quá đà,quá trớn.Cho đến một lúc,em run rẫy hơn và thả lỏng để anh có thể chiếm đoạt em.Hoàn toàn !

        Anh đã ngừng lại ở điểm phải ngừng.Để em không hoảng sợ.Để anh chứng tỏ cho em thấy anh vẫn làm chủ được anh.Một khi biết mình có sự tự chủ,ấy là khi ta biết giữ tròn vẹn tình yêu và sự trân quý cho nhau.

        Anh cám ơn em đã tin tuởng và đã thương yêu anh.Anh cám ơn cả anh.


        Vì vậy,chiều hôm nay.Chiều xuống vội vàng.Anh nghe lại bài My Old Piano nồng ấm và viết cho em.Viết để giữ lại một nửa còn nguyên của mình.






        đăng sơn.fr


        #4
          dang son 19.06.2011 01:14:01 (permalink)




          Ở MỘT CHỖ TRÊN ĐỊA CẦU







          1. Buổi Tối Nhớ Người.



          Em !

          Buổi chiều xuống nhanh lắm nơi anh ở
          Bóng tối ngập đầy từng con phố
          Bóng tối ngập ngụa trong khung xe
          Khi anh rời văn phòng,tắt đèn

          Anh lái xe và thử lái chậm lại
          Khi cố gắng xua đuổi đi cơn mệt mỏi uể oải
          Để nghe cho kịp một bài hát cũ xưa
          Tiếng piano tròn như hạt mưa
          Tiếng hát buồn như lời tình đã đứt nghẹn

          Bài hát kể về người yêu đánh mất người yêu
          Như có lần anh lỡ tay làm mất em

          Và từ đó.
          Hai đứa sống ở hai đầu quả địa cầu
          Người ta hay nói câu : Quả đất tròn...
          ( Đó là cái chuyện đứng ở ngoài trái đất để nhìn xuống quả đất quay )

          Anh đang sống nơi này
          Anh dõi mắt nhìn
          Từ lâu lắm rồi
          Chỉ thấy những đoạn đường quanh co hoặc thẳng tắp
          Có khi nào anh thấy đựơc em đâu ( ! )

          Có khi anh ao ước gặp lại em
          Chắc anh sẽ luýnh quýnh chẳng nói năng gì được
          Hai đứa nhìn nhau chắc lặng lẽ lắm
          Hôm ấy chắc trời cũng sụt sùi cho điều hạnh ngộ
          Để tránh mưa,anh kéo em vào một quán nước
          Hai đứa ngồi nhìn mưa rơi và nghe trái tim mình cũng rơi

          Ở bên này,quán hay để nhạc tình
          Bản Love Story của ngày xưa chúng mình
          Anh chắc chẳng nói năng gì để thấy đôi mắt mình cay,cay
          Anh xin nắm lấy bàn tay em và hôn lên đó
          Thay lời thú tội lỡ mất em

          Anh ... Anh....




          ° ° °


          2.

          Tâm trạng của anh như vậy đó,trên con đường lái xe về nhà.Chiều rơi nhanh,xe cộ ngập đường.Rồi xe ket,nghẽn đuòng nối nhau vì một cái tai nạn vặt vãnh.Xe cảnh sát,xe cứu thương hụ còi ầm ĩ...

          Anh vặn nhạc nho nhỏ sau khi nghe qua loa vài bản tin bạo động ,xuống đường đòi hỏi tự do,nhân quyền và bị đàn áp ở các xứ Ả Rập...

          Giờ tan sở,xe càng lúc càng kẹt cứng,anh chụp cái bloc note bên ghế ngồi ghi vài câu thơ.Anh đang nghĩ dến em.

          Tự dưng thèm ngồi với em ở một quán nước vắng.hai đứa mình sẽ nhìn nhau để nói và không nói.

          Nói để nhắc lại một vài kỷ niệm xưa.Không nói để đừng làm nhau buồn.

          Chúng mình đã mất đi biết bao nhiêu thời gian dể xa nhau...

          Vậy đó.

          Anh để bài thơ dở dang lại,tiếp tục lái xe vì đã hết nghẽn đường.Bóng tối xuống.Xuống nhanh và đậm màu như nỗi nhớ của anh.




          đăng sơn.fr



          #5
            dang son 25.06.2011 22:42:56 (permalink)



            VIẾT MỘT MÌNH.




            Em !


            Coí nhiều lúc anh sợ bị lẻ loi,nhưng cũng có một vài lúc,anh thích cái một mình,riêng tư.

            Và anh đã viết :


            1. VIẾT THAY LỜI NGUYỆN


            Chúa tôi ơi !
            Một ngày đi qua nhanh quá !
            Mới thế mà đã gần hết buổi chiều,mới đó mà đã qua một ngày.Ngày mùa đông ở dây ngắn quá.Giờ ăn,giờ ngủ,giờ thức giậy và những công việc quay tròn như cái đồng hồ tích tắc.

            Chúa tôi ơi !
            Xin cho tôi được trả giá với ngài,xin cho cái đồng hồ đáng ghét quay chậm lại,xin những điều vui cứ đến và đừng đi và xin có thêm một giờ thứ 25 trong ngày để nghiền ngẫm đời mình, để yêu,yêu cho đến tận cùng, để yêu,yêu khủng khiếp và nhìn lại rất rõ những gì làm người và mình yêu nhau.


            Có quá đáng lắm không cho lời cầu xin như thế cho một đoản khúc để tiễn biệt một ngày ?








            2. VIẾT VỀ ĐIỀU GÌ ?
            VÀ TẠI SAO VIẾT ?




            Buổi tối mùa đông vắng vẻ.Vắng từ con đường dẫn đến ngôi nhà
            có cánh cổng gỗ màu trắng.Vườn mùa đông ẩm đục nước.Cây cỏ chung quanh tiệp vào màu của bóng tối lờ mờ,chẳng đâu rõ vào đâu….


            Chỉ có nụ cưòi của bạn chủ nhà đứng đuới ánh đèn là còn rõ rệt.Thân tình hiện ở mắt và cái bắt tay…..

            - Uống gì em ?.Chút whisky cho ấm bụng ? Bạn già hỏi

            Bạn trẻ cởi áo khoác,lắc đầu.
            - Chị nhà đâu anh ?
            - Bữa nay bà ấy bỏ nhà đi ‘’ hoang ‘’ ăn tết với bạn bè.Chỉ có anh và chú ăn tối và quậy loay hoay. Được không ?

            - Sao không được anh.Nếu cảm thấy cô đơn thì gọi em……

            - Chú biết không ? ,Lâu lâu được cô đơn cũng là một cái thú.Bữa nay,anh và chú dược tự do cô đơn…..

            Căn nhà rộng .

            Hai người đàn ông chọn cái bàn nhỏ ở góc bếp để ngồi nói với nhau.Bạn già say sưa nói về một đề tài ‘’ Bút Chiến “ ở Net,một wed văn học.Chuyện Hán Nôm diễn nghĩa và những cái oái oăm không rõ nghĩa ,rõ nguồn gốc của thế giới chữ nghĩa.Bạn trẻ yên lặng ngồi nghe và thỉnh thoảng đặt một vài câu hỏi như muốn đệm lót cho câu chuyện đang hứng khởi……


            Bạn già thôi,không nói về trận thư hùng cãi lý của những người viết quay sang thả một câu nói ( hỏi ) thòng :

            - Này .chú em ! Đôi khi viết thì cũng đừng nên giải bày thành thật quá.Người ta sẽ biết tỏng tòng tong về mình.Bất tiện.Có nhiều người rất tò mò,soi mói……

            Bạn trẻ ngồi ngẩn người trong vài giây để thử đoán người nói đang muốn nhắn nhủ ngầm mình một điều gì không trực tiếp….

            - Anh có thể nói cho em rõ ý thêm được không ?
            - Anh muốn nói về những việc tình cảm riêng tư.Lắm khi không nên khai ra.Cứ lẳng lặng giữ trong đầu.Mình sẽ bình an,vô sự….

            Ha ha haha….

            Ông bạn già có lý và quá cẩn thận.

            Có điều gì không ổn khi người viết muốn kể về một câu chuyện tình hay chuyện đời ?.
            Khi đặt câu chữ,người viết đứng ở vị thế nào để diễn đạt những điều suy nghĩ từ một góc cạnh nhìn ?
            Có nên cố gắng giữ một cái nhìn có vẻ ‘’ chung chung ‘’ để tạm gọi là không quá chủ quan không ?

            Khi viết và khi đọc,ta dùng vị thế và quan điểm riêng của mình ra sao để nhận định sự thể ?

            Chỉ vỏn vẹn chừng ấy một vài câu hỏi để tạm có cái suy nghĩ…..

            Vậy mà cũng hết nửa đêm.Chai rượu vang miền trung nam nước Pháp đã gần cạn.Bạn già,bạn trẻ không uống nữa để chuyển sang một cái đề tài khác..Chuyện tình cảm ,chuyện của những cái ‘’chung ‘’và ‘’ không chung thủy ‘’ trong đời sống tình cảm vợ chồng.Cái đề tài khá phức tạp của những Chuyện Tình Không Là Trăm Năm……

            Khi yêu nhau,lấy nhau.Ta được gì ,mất gì ?

            Câu trả lời khá dài cho một thời gian có giới hạn.
            Già và trẻ hẹn nhau một dịp khác để bàn luận sâu thêm.

            Trẻ thân mật bắt tay Già dể từ giã và trên đoạn đường về,hắn lại lẩm cẩm,loay hoay vơí cái ý nghĩ …..Ta sẽ viết về điều gì và Viết Để Làm Gì ?



            đăng sơn.fr




            #6
              dang son 11.07.2011 15:16:21 (permalink)




              KHÔNG PHẢI TẠI NƠI AI.




              She's my life.Bài hát có cái tên rất ngắn.Cực kỳ ngắn ngủi đã làm anh cảm xúc khi lái xe qua một đoạn cầu có nhiều bóng tối và thoang thoảng sương mù.Giọng của Mike Brant nồng nàn,vút cao chứa đầy nhựa sống.Chuyện kể về một anh chàng yêu đắm đuối và chàng nghĩ định mạng đã an bài sui khiến chàng gặp nàng để xem nàng là cuộc đời của mình.

              Anh ấn ngón tay vào skip,nghe lại lần nữa một đoạn hát,chàng rên rỉ khi thiếu nàng ,khi phải xa nàng,từ ngày nàng chết đi,thế là chàng ỏ lại trần thế,buồn hiu,buồn hắt.Mỗi lần mưa rơi,mỗi lần sương mù,mỗi ngày nắng đẹp,chàng vẫn nhớ nhung nàng không nguôi.Cứ như thế,chàng nói :" Em đã trở thành đời sống của anh và anh sẽ không còn yêu ai được nữa ở cõi trần gian này....."


              Em !


              Đó là chuyện một bài hát.Người viết bài cố tình tạo ra một thứ tình yêu miên viễn khi nghĩ đến một thứ tình yêu độc chiếm cố định,bất nhất...Anh không tin là trong đời sống của mỗi con người chỉ có một mối tình duy nhất,đơn độc.


              Cả thế gian này có hơn 6 tỷ người đang sống,đang hì hục cầy bừa và sung sướng hay đang đau khổ vì sự cô đơn hoặc đang bị tình yêu vật vã.Trong hơn sáu tỷ người, anh có một cô bạn gái ngồi tâm sự với anh ở một đêm hiu hắt .

              Trời đang về sáng.Cô nói với anh :

              - Mình không nghĩ là mình có thể yêu thêm một lần nữa.Mối tình đầu đã bay đi.Những người đã đến vói mình chỉ coi như là sự tạm bợ.Đến một tuổi nào,tình yêu làm gì có thật sau mỗi tính toán quá thực tế....Người ta xáp lại với nhau chỉ vì muốn thoát khỏi sự cô đơn đấy thôi.Bạn nghĩ sao ?


              Anh đã loay hoay không tìm được một câu trả lời nào cho đủ nghĩa.Nói gì,nghĩ gì khi mà mình không là người ở trong cuộc ? Mỗi nguời có một cách thức yêu đương của họ và mỗi cuộc tình tan vỡ đều có nhũng lý do riêng biệt.Ngưòi ta có thể nói yêu nhau và vội vàng ra rời nhau như những cái chớp mắt.Và khi xa nhau rồi,họ nại ra những lý do dể giải thích như kiểu : " Không phải tại anh,cũng không phải tại em.Tại trời xui khiến nên hai đứa mình xa nhau ...."

              Anh cảm thấy buồn cười với câu hát trên ở một bản nhạc kiểu khóc mướn ,gào thuê như trên.

              Cùng lúc,anh cũng thấy buồn buồn khi nghĩ đến những hoàn cảnh làm chia ly. Chia ly trong một buổi tối mưa bay.



              Em đã nhìn anh,anh nhìn em,bối rối khi thấy đôi mắt em ướt.Mưa phùn làm ướt mi mắt ướt hay tại em khóc ? Anh không rõ lắm khi đi cạnh em trên một con dốc.Buổi đêm Saigon buồn.Thẫm sâu.


              Giọng em đậm,sâu :

              - Thời gian sẽ làm anh quên em.

              - ...


              - Sao anh im lặng ? Em nói không đúng sao ?


              Anh im lặng để nghĩ đến bàn tiệc kiểu ngồi duới đất.Dăm ba bạn bè cụng ly,chúng không cưòi nói,giỡn hớt như bao lần họp mặt,chúng im lìm nhìn anh và em nắm tay nhau im lặng.Khoảng nặng nề của thứ không khí tiễn biệt bao chùm.


              - Anh ! Nói đi.Ngày mai ,em sẽ không còn được nghe tiếng anh..


              Anh không biết nói năng gì.Anh đã để những nụ hôn dài trên môi em nóng.Anh cảm thấy ướt mặt vì những giọt mưa pha lệ nóng của em.Đêm chia ly trên đoạn cầu dài và cũng rất ngắn vì đêm đang về sáng.


              - Anh đi đường bình an.Nhớ sang đó viết thư liền cho em.


              Chữ bình an của em thảm não quá.Và anh viết,đã hằng viết trong những bóng tối từng đêm của mình.Trời mùa đông của đất Pháp lúc nào cũng buồn hiu buồn hắt.


              Em !


              Anh vẫn viết và còn viết đấy chứ.Viết để biết chúng mình chẳng bao giờ còn nhau nữa.Viết như thêm một lần nhung nhớ.Viết để.....






              [center] CHUYỆN NHO NHỎ TRONG MỘT NGÀY NGHỈ



              Biết anh đang làm gì, nghĩ gì không ?

              Anh đang có một buổi chiều rất đẹp, đẹp từ hôm qua đến hôm nay. Anh thích thú và vừa ý lắm. Mùa xuân vui vẻ như tiếng chim đang hót đầy trong vườn. Những chồi non của cây cối đang mọc như chạy đuổi nhau. Nắng đuổi theo gió, gió đuổi theo anh để anh biết mình đang sống giữa mùa xuân. Ngầy ngật...

              Sáng hôm qua, anh ra phố đi dạo, ngồi trên chuyến xe tram, mắt nhìn ngắm từng góc phố, tự dưng anh thấy yêu cái thành phố cũ xưa này đắm đuối. Chẳng hiểu có phải tại vì anh đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng của tuổi trẻ kể từ khi rời xa thành phố Saigon của kỷ niệm. Thành phố này không có nhiều cây cối như Saigon, không có những tàng lá me của thời anh áo trắng nhưng tại chỗ này, anh đã từng có từng đêm đông hiu hắt ở những ngày chân uớt chân ráo đến cư ngụ. Nghiễm nhiên là anh đã lê lết và thuộc làu từng con đường, từng góc phố có đầy hàng quán.

              Anh đã âu yếm đặt cho từng đầu phố những cái tên riêng biệt mà anh thích như chỗ này có cảnh giống như Paris thì có cái tên Paris, chỗ kia có khung cảnh giống như thành phố cảng Marseille thì liền bị anh đặt cho cái tên là như thế. Hóa ra trong cùng một thành phố mà anh có cùng một lúc các thành phố khác nhau.

              Nói như thế là anh đang yêu nơi anh ở như yêu một người tình.

              Và mỗi sáng vào ngày nghỉ, anh có được một chỗ ngồi ở quán nước, mua tờ báo, cuốn tạp chí, thủng thỉnh gọi ly cà phê sữa ngào ngạt thơm và nhẩn nha vừa ngắm thiên hạ vừa đọc. Thích thú vô cùng với kiểu " Mình Ên " của anh. Chẳng gây phiền toái cho ai, cũng chẳng ai phiền đến mình. Thời gian trôi cứ trôi. Có được ngày nghỉ thì tận dụng tối đa..

              Buổi chiều chạy dài. Anh cũng chạy dài theo từng ý nghĩ. Bầu trời xanh ngát, chợt nhiên anh nghĩ đến từng đợt sóng nhỏ của một thành phố biển và anh chạy ra thăm biển.

              Đoạn đường dài dể anh có thì giờ nghe những bản nhạc ở cái Cd vừa mua. Những bản nhạc hay với những ca từ rất dễ thương làm anh nghĩ đến bài Whit you mà anh vừa viết :


              WHIT YOU.

              With You..
              my dreams can come true
              When I close my eyes,
              I can see you
              Through the night
              Through the sunshine
              Unconditional Love..
              Indefinate love between you and me
              ...
              When I close my eyes
              You're right there
              standing right beside me

              Giấc mơ nhỏ nhắn ấy đã thành sự thật
              Nơi em, nơi anh
              Khi mà em khẽ nhắm mắt
              Nghe hơi thở nồng nàn mùi hương cũ
              Nghe hơi ấm ở vòng tay nhau
              Nghe nụ hôn thật êm và rất dịu
              Ta đến bên nhau
              Từ một nỗi nhớ của nghìn trùng xa thẳm
              Nỗi nhớ có lẫn mùi thơm của tóc
              Nỗi nhớ của những nụ hôn tình vừa gửi
              Em khẽ nhắm mắt
              Để thấy anh về qua từng giấc mộng êm
              Êm như sao trời giữa đêm
              Êm như hình ảnh của anh và em
              Chúng mình
              Ngày như ngày
              Đêm phải là mỗi đêm
              Khi ta đến được bên nhau...




              Ra biển đi dạo. Biển hiền hòa như những ý nghĩ anh đang có khi chọn một cái quán nước có đầy khách du lịch. Ngồi yên, lơ đãng nhìn theo từng chuyến tàu đang cặp bến đón khách dạo biển là điều anh hằng thích.

              Anh sẽ kể cho em nghe sau vì viết đến đây thì nhũng ngón tay của anh đòi đinh công, nghỉ việc. Chúng bảo anh : " Ông ơi ! Sau một ngày dài, ông đã hành hạ chúng tôi nhiều quá rồi...

              Tê quá ! Lả người quá. Out ! "

              Cứ tạm đọc như vậy đi. Em nhé !



              ...



              CHANSON d'AMOUR.




              Elle voit ce que je vois
              Elle a dit ce que je pense
              Depuis toujours

              Elle attends la pluit
              Chaque fois elle pense à moi
              Pour commencer une histoire d'amour

              Elle et moi
              c'est comme une chanson d'amour
              C'est moi qui écris cette chanson
              Dans la nuit bleue,bleue comme ses yeux
              Bleu comme le satin
              Bleu comme une parole si douce
              Bleu quand sa main posée dans ma main
              Tendre, comme un regard sur la mer

              Elle vois,elle me parle doucement
              Elle et moi,nous nous aimons
              Jour pour jour
              Nuit pour nuit
              Le temps passe
              Le temps passe ....






              đăng sơn.fr

              #7
                dang son 29.07.2011 02:38:46 (permalink)





                MỘT CHUYỆN TÌNH TRONG NHỮNG CHUYỆN TÌNH.



                Em !


                Có một lúc rãnh rỗi,anh đọc được vài đoạn văn kể về những chuyện tình rất hay.

                Có một nhà văn nữ của Paris viết về chuyện tình giữa một nguời đàn bà đang cô đơn vì một lần dang dở.Nàng hay đáp chuyến métro đi làm,gặp một anh chàng du thực kéo đàn vĩ cầm ở trạm xe ,ở đầu phố.Bị thu hút vì cái dáng dấp phong trần của anh chàng,nàng theo chàng về nơi trú ngụ của chàng ở góc cầu nơi dòng sông Seine.Rồi hai nguời làm bạn với nhau và yêu nhau...Cho đến ngày....


                Em !

                Anh cũng đọc được một đoạn văn khác của một nhà văn trẻ.Cô viết :

                "

                Once up on a time, there was a very romantic young girl ...
                .........

                Ngay từ nhỏ nàng đã đọc rất nhiều sách báo. Cứ như con mọt sách, nàng đọc ngấu nghiến bao nhiêu sách chung quanh cũng như không đủ. Nàng rất thích thơ văn chữ nghĩa và tập tành viết những vần thơ tả trời trăng mây nước. Nàng cũng cầm bút viết ra những đoạn văn diễn tả những mối tình thơ và mộng hầu như không có thật trên đời....


                Nàng lớn lên và sống trong mộng nhiều hơn thực. Lúc nào trong đầu nàng cũng có một thế giới khác, thật là hạnh phúc và tình tứ theo ý nàng muốn. Trong ấy nàng là cô công chúa xinh xắn và được mọi người chung quanh yêu mến. Nàng luôn mơ ước được gặp hoàng tử của lòng mình là người mà nàng muốn có cùng ý thích lãng mạn mộng mơ ....


                Thời gian trôi qua.... Nàng tuy đã quen với cuộc sống thực tế hơn nhưng trong nàng luôn ấp ủ giấc mơ tìm được người trong mộng.... Nàng đặt tên cho thế giới riêng của nàng là Fantasy World. Nơi ấy nàng tìm được những giây phút thảnh thơi cho tâm hồn và nàng cảm thấy mình thật là hạnh phúc. Cuộc sống thật của nàng cũng êm đềm không kém. Nàng không phải bận tâm gì nhiều nên có thời gian cho thế giới riêng của mình.


                Một ngày nọ, tình cờ nàng quen được một người đàn ông qua chữ nghĩa sách vở. Nàng đọc chữ của chàng và càng ngày càng muốn đi sâu hơn vào thế giới chữ nghĩa của người lạ đó. Có một điều gì là lạ trong sự suy nghĩ của chàng làm cho nàng cảm thấy gần gũi.... Những bài viết, những câu thơ.... nàng thấy như có một sự cảm thông. Cũng có thể nàng lầm, nhưng nàng vẫn muốn tìm hiểu. Thế là quen nhau. Thế là thư từ qua lại. Thế là nói chuyện đấu khẩu với nhau hàng giờ.... Thì ra hai tâm hồn đồng cảm gặp nhau. Hai người nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.... Có thể là hợp mà cũng có thể là không ...


                Nàng không biết đây có phải là điều mà người ta đặt tên là: opposite attraction hay là compliment to each other ? Có những vấn đề hai người không đồng ý với nhau nhưng cũng có nhiều điều hai người có cùng quan điểm. Cãi nhau cũng nhiều nhưng tán đồng cũng không ít. Hai người cần nói chuyện với nhau hàng ngày và gần như không thể thiếu gặp nhau được nữa. Nhu cầu được nói và được nghe là một nhu cầu rất quan trọng trong cuộc sống. Cùng một lúc, cả hai người đều biết nghe và san sẻ với nhau tâm sự của mình. Cứ như vậy, nàng có được một người bạn và chàng có được một người nghe chàng tâm sự.


                Hai người đã đi đến chỗ rất thân với nhau. Tình thân hình như vượt qua tình bạn hồi nào không hay. Chàng hay nói những lời âu yếm với nàng. Nàng hay tỏ ra lo lắng săn sóc chàng trong những lúc việc làm quá căng thẳng.... Họ vẫn không quên niềm đam mê chữ nghĩa của mình. Chàng vẫn viết nhưng hình như ca tụng tình yêu nhiều hơn. Nàng cũng viết nhưng còn đắn đo suy nghĩ chưa dám viết nhiều về thế giới riêng của mình....


                Dù sao đi nữa, đây cũng là một khởi đầu rất đẹp cho một tình bạn, cho một sự cảm thông mà tưởng chừng hai người đã không bao giờ tìm thấy được. Như chàng đã có lần viết, "... anh biết rằng thế giới của em đã đi tìm và ở lại để hòa tan vào cái thế giới tâm hồn của anh. Chữ viết đến từ tâm hồn và trí tuệ. Tình yêu xác thịt và những sắc đẹp của trần gian sẽ phai phôi như những cánh hoa tàn úa. Chỉ còn chữ và tâm hồn ở lại ..."


                Vậy đó, chàng ơi, mình còn rất nhiều điều để nói với nhau nữa phải không ? "


                Vậy đó.

                Những câu chuyện tình như thế sẽ ra sao ?







                MỘT BUỔI SÁNG - NẮNG.



                Một ngày có nắng đấy chứ,nắng thức dậy trên đoạn đường đi làm.Sớm.Vào mùa hạ,xe cộ thưa thớt hơn vì đã có nhiều nguời đi nghỉ hè.

                Bản nhạc trong xe đang nhả bài Angie của Rolling Stone ,đài Fm có một cái tên đẹp và dễ thương : Chéri FM ! Tiếng đàn và giọng hát nhừa nhựa của Mick .J làm anh nhớ lại những ngày cũ...

                Không cũ quá nhưng cũng không mới lắm.Cứ lưng chừng như những giọt cà phê đang nhỏ xuống tách từng giọt,từng giọt....
                Buổi sớm mai ngồi ở một cái quán vỉa hè dưới tàng cây phong ,lặng thinh ngắm đường xá cũng là một cái thú.Cái thú của thời Saigon chật chội.Lúc ấy,tuổi trẻ thấy bó chân ,bó cẳng trong cái thành phố của mình.

                Tuổi trẻ hay tụ nhau,rủ nhau trốn cơn nắng gắt gao ở trong những quán nước có để nhạc.Thời ấy được nghe những đĩa nhạc mới nhất được gửi về từ nước ngoài là một sự thú vị,diễm phúc ! Ngồi bên nhau,rủ rỉ nghe nhạc.Ngồi bên nhau rủ rỉ ngó mưa.

                Mưa thì mưa.Có gì phải ngó ? Có những ngày mưa rỉ rả liên tục từ sáng đến chiều thấy mà tội.Tội cho cô học trò ngấy nước đi học dưới mưa,cặp sách ướt làm cho ánh mắt cũng ướt.Từ cái ướt đó,cậu học trò đâm ra mê mẩn bài hát " Em Hiền Như Ma soeur " được phổ nhạc từ thơ của Nguyễn Tất Nhiên...

                Duy Quang hát,giọng nồng nàn :" Đưa em về dưới mưa
                Nói chi cũng bằng thừa

                Và ....Em hiền như Ma soeur,.Hãy ru tên vô đạo.Hãy ru tên khờ khạo....."



                Nghĩ lại thấy lạ.Khờ khạo thì có mà vô đạo thì không .Bởi vì một lẽ là cậu trẻ hay vào nhà thờ để đọc kinh.Cậu hay cầu khẩn cho tình yêu nhỏ xíu xiu của mình.Cầu cho mình và người biết thương nhau.Cậu nhỏ chỉ khờ khạo trong đôi mắt người yêu của cậu mà thôi.

                Trong ánh mắt người yêu,có những điểm tối và sáng.Khi nàng buồn thì những diểm tối chiếm chỗ đẩy ánh sáng ra ngoài cửa tim.Nàng buồn khi trời mưa ,khi bị thầy cô mắng vì không thuộc bài hoặc vì lười làm việc nhà hoặc vì..vì những lý do nào đó mà cậu trai khờ khạo không thể nào hiểu được.

                Thành phố chật chội nhỏ xíu đã còn có những chỗ để cậu nhỏ đưa người yêu đi dạo những buổi tối.Gió xào xạt trên những đỉnh cây.Mùi dạ lý đâu đó thoang thoảng.Cậu nhỏ không biết mùi hoa chanh,mùi hoa ngọc lan ra sao.Cậu chỉ nghe nói và cậu thử tìm những mùi hương đó trên mái tóc của nàng nho nhỏ.


                - Anh kỳ ! Cứ chúi mũi vô tóc người ta hoài.Tìm cái chi vậy ha ?

                - Anh đi tìm mùi em.

                - Học cái lãng xẹt ấy ở đâu vậy ?

                - Thì chớp đại trong mấy quyển truyện tình yêu ấy mà.

                - Bắt chước để làm gì ?

                - Để được yêu em.

                Những mẩu đối thoại như thế dài hay ngắn còn tùy theo những quãng đường về nhà.Về nhà để rồi vẫn thấy nhớ nhau ( Hình như những nguòi yêu nhau là những người có thể sách chế ra một thứ keo dán tốt nhất thế giới.Cứ thế mà dính )

                Chàng nhỏ lại cảm thấy cô đơn từ lúc nàng rời nụ hôn phớt nhẹ trên má mình ở câu từ giã - Về nha .Ngủ ngon !

                Ngủ ngon làm sao được ? Đêm còn dài như con đường đầy bóng tối;Chàng nhỏ lấy giấy bút ra viết cho người :

                " Em !

                Anh đã rất ghét những lúc mình chia tay,anh đâm ra ghét những vòng kim của chiếc đồng hồ.Nói cho anh biết đi : Ở đâu là giới hạn của buổi ngày và buổi đêm ? Ở đâu là hạn định cho nổi nhớ từ anh đến em...

                Em....


                Em...


                ....



                Cứ thế.ngày qua ngày.Đêm chạy theo đêm.

                Cứ thế.Cho đến ngày ta xa nhau.


                ....


                Sáng nay.Sớm ở đây ! Một chặng đường xe chạy nối nhau.Thêm một vòng đời chen vào nhịp thời gian.Nghe lại bài hát cũ trong xe.Anh lại nhớ đến em.

                Em !





                đăng sơn.fr


                #8
                  dang son 18.08.2011 03:37:51 (permalink)




                  Hãy để anh viết kể cho em nghe một câu chuyện tình


                  - Chiều đang rơi mưa và rơi gió.
                  Trời đang buồn hơn lúc sáng.Anh đang viết vài hàng chữ như một cách đi dạo với những ngón tay của mình.Máy đang nhả bản Love Story xưa lơ,xưa lắc....Em biết không ? Ngày xưa,có một thời bản nhạc này nổi đình nổi đám lắm ở Saigon.Đám trẻ kéo đi xem phim ấy nườm nượp.Trong đám ấy không có anh.Vì anh lúc nào cũng là một kẻ chậm chạp. Chậm chạp khi suy nghĩ và chậm chạp cả khi yêu.Hình như trời đất và cha mẹ anh sinh ra anh để mà chậm chạp..Đi học ngày đầu thì cũng chậm chạp và lăn ra đất khóc ầm ỉ.Miệng đã mếu máo gọi Mẹ ơi..Mẹ ơi !


                  Lớn tí nữa thì đi Hưóng Đạo ở trường,anh cũng bị bỏ rơi khi đạp xe chạy theo chúng bạn... Tất cả đều như thế.Anh cũng đã rất chậm chạp khi muốn tán tỉnh ai.Và cứ thế,có nhiều cô bạn nhỏ đi học chung trường ,chung lớp cũng đã bỏ rơi anh khi gặp những thằng con trai khác nhanh nhẩu hơn.
                  Đám bạn của anh tán nhanh,tán mạnh và quên thì cũng rất mau chóng. Lắm lúc anh có cảm tưởng mình là một dòng sông lững lờ dưới chân cầu

                  Đời sống cũng là một dòng sông.Em biết không ? Anh đã yêu hình ảnh của một dòng sông yên ả vô cùng. Trên dòng sông ấy có những con đò lấp lánh dưới nắng và bồng bềnh ở những ngày mưa .Tuổi nhỏ của anh đã có một dòng sông.Êm - Rất êm. Anh đã theo cha anh đi câu cá,anh đã chạy nhảy nô đùa vơí chúng bạn để bắt bướm,rượt theo những con châu chấu,thuồng luồng để có khi về trễ bữa cơm chiều.Và anh đã chầm chậm,lấm lét đi vào nhà dưới cặp mắt nổi giận của bố mẹ.Có khi bị ăn đòn sưng đít để chầm chậm khóc.Thằng bé biết thút thít ỉ ôi...Thằng bé vẫn chứng nào tật ấy.Ham chơi và cứ chầm chậm để vui...


                  Thằng bé lớn như thổi.Đi học - Vào đời,nó vẫn cứ chầm chậm.Đã có bao nhiêu mối tình đã qua đời nó.Chầm chậm mà ra đi. Lắm lúc -Hắn - Cái thằng bé ấy chẳng hiểu gì cả.Chẳng hiểu tại sao tình đến và tại sao tình bỏ đi ?


                  Mà thôi mà ! Cái gì cũng phải có đoạn đầu và một đoạn cuối.Nói đúng ra thì Hắn chỉ thích cái Đoạn Giữa .Đoạn mà những người yêu nhau tha thiết yêu nhau. Họ nhớ nhung nhau để viết thư tình cho nhau.Họ hẹn hò vơí những ngôn từ dấu ái trên những dòng thư và họ nghiễm nhiên trở thành những nhà văn. Những nhà văn chẳng bao giờ có một đầu sách để có nhiều người đọc và được nổi tiếng..


                  Em biết không ? Cơn giông đang kéo đến.Cả chiều nay,đêm nay rồi sẽ mưa liên tục.Bản nhạc tên Chuyện Tình vừa dứt.Như đã nói,anh vẫn thích nghe đi nghe lại một tình khúc cũ kỹ khi có cái gì trong đầu để viết.


                  Để có thể viết,anh hay tìm đọc những trang viết của người khác.Và đến một lúc,mắt anh ngừng lại ở một đoạn viết.Bài viết kể về một chuyện tình .Cô bé có cái tên rất lạ : Gấu Usa. Cô kể chuyện tình của cô và một anh chàng ngộ nghĩnh... Họ thích viết thư cho nhau hơn là nói.
                  Anh thấy vui và có hứng để dọc.Chầm chậm để đọc và anh biết anh sẽ có cái để kể cho em nghe...
                  Kể để thấy mình còn điều để viết cho em..Viết như những bức thư tình dài nhất thế giới.








                  đăng sơn.fr
                  #9
                    dang son 02.09.2011 14:17:42 (permalink)






                    NHỮNG CÁNH CỬA KHÉP.






                    -----------------------------------------------




                    Thêm một vài điều để kể cho em nghe.


                    Anh có vài người bạn.Mỗi người có một cách lạ.Lạ vì sự suy nghĩ,vì cách thức sống cũng như cách giao tiếp của họ.Trong những lần gặp gỡ,trong những buổi tiệc họp mặt ăn uống,anh thích lẳng lặng ngồi yên ngắm nghía họ.Họ im lìm hoặc cười nói để anh được chia sẻ hoặc có khi lây cái vui buồn của họ.

                    Khi về nhà.Một hai ngày sau,anh có cái để nghĩ ,để viết về họ.Họ là những thế giới riêng biệt.

                    Có một ông bạn,chẳng biết ông ta đọc cái gì anh viết và đọc ở chỗ nào.Ông ta gọi phone cho anh và nói :

                    - Tớ thấy cậu rất cô đơn khi viết.Hình như ít có ai hiểu cậu.

                    - Vì sao ?

                    Bạn anh cười rồi nói tại sao. Có lắm lúc anh chán nói về anh.Nói về anh để làm gì ? Ngày nào cũng chừng đó.Cái mặt cũ mèm.Công việc cũng cũ mèm...Chỉ có những nụ cười của hàng ngày là mới mà thôi.

                    Em biết không ? Có những nụ cười rất thân tình và cảm động .Chẳng hạn như khi anh nghe câu :

                    - Tôi sinh ở Việt Nam ...

                    Anh đã nhìn người đàn bà Pháp mới quen.Con mắt anh tròn xoe - Kinh ngạc.

                    Bà đầm mở hình ở cái phone di dộng cho anh xem ảnh của một cậu bé người việt.bà nói,giọng rưng rưng :

                    - Con trai tôi là người việt.Tôi đón nó ở cô nhi viện khi nó mới 2 tuổi...


                    Anh thấy cay ở mắt.Anh đã muốn khóc.Và anh cám ơn bà mẹ nhân từ ấy.Thấy bà mẹ Pháp ấy đẹp vô cùng ! Đẹp như một bà tiên trong chuyện cổ tích khi bà say sưa kể về thằng bé và bà vẫn giữ nguyên cái tên tiếng Viết của nó.

                    Hai người ở lại nói chuyện với nhau cả gần một góc buổi sáng.Người mẹ ấy nói về nghệ thuật vẽ tranh và về những chuyến đi xa khắp nơi của bà..Về những tấm ảnh phong cảnh,những chiều sâu của những mẫu chuyện của đời sống.Theo bà thì chuyến du hành kỳ thú nhất là sự đi sâu vào tâm hồn của những con người...Sau những chuyến đi như thế thì bà ngồi vào bàn viết.

                    - Tôi sẽ viết về bạn.Được chứ ?

                    - Bà cười.Tươi hơn hoa.Đẹp hơn những đám mây đen đang hăm doạ trên bầu trời.


                    Em thấy đó.

                    Anh đang viết.Và ở trên những dòng chữ này,anh không cô đơn như bạn anh đã nghĩ.

                    Ai ở đời cũng sợ chữ cô đơn - Đơn độc.Anh cũng thế.Anh đã nếm,đã biết cô đon là cái gì...Anh đã có những đêm khuya quạnh vắng.Trời mùa đông . Sâu.Lạnh ! Đã đi qua khắp con đường ở phố nơi xứ người.Thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên những khung cửa sổ còn thắp đèn để thèm một hơi ấm.Anh đã hình dung đến một cảnh ấm áp của một mái gia đình quay quần..

                    Những cánh cửa khép chặt.Những bóng tối mở rộng theo từng bước chân dêm của anh.Anh vẫn nghe tiếng tim mình đập.Lặng.Tĩnh.

                    Và với những lần như thế,anh vẫn thấy những cánh cửa khép.Một đời sống cũ của anh ở nơi ấy đã khép lại.Khi quay lưng,thỉnh thoảng anh vẫn nhớ về những cánh cửa như thế. Sau cánh cửa - anh đã có em.....






                    đăng sơn.fr
                    #10
                      dang son 18.09.2011 12:18:08 (permalink)



                      ...



                      THÊM MỘT NGÀY MƯA /__________________



                      Thêm một ngày ướt mưa - Và anh biết,anh sẽ có nhiều chuyện để kể cho em nghe.

                      Kể về một đoạn đường,một đoạn đời.Mỗi đoạn đường đi,có từng ý nghĩ theo từng khúc đồi dốc lên xuống.Mỗi đoạn đời,có những nụ cười,những tiếng lòng...

                      Như vậy.Mỗi trang chữ viết đều có một lý do để viết.



                      Mưa đang rơi.



                      nđs.
                      #11
                        dang son 26.10.2011 12:54:47 (permalink)



                        ..




                        THÊM MỘT VÀI CHUYỆN TÌNH.


                        _____________________________







                        Lâu lắm rồi,anh đã không về lại chốn này.

                        Mỗi lần về lại căn nhà cũ,anh vẫn có một cảm giác bồi hồi.Cái cảm giác như một người đi xa trở về.

                        Khi trở về,người ta sẽ nói gì vơí nhau ?



                        ------------



                        nđs.

                        (..... Sáng nay,quá ít thì giờ,sẽ viết tiếp như một hình thức kể chuyện tình )
                        #12
                          dang son 11.11.2011 15:12:49 (permalink)



                          ..



                          TÌNH Ở MÙA THU



                          _____________________________






                          Đi ngủ chưa ?

                          Nếu đã ngủ rồi sau khi đọc kinh thì chúc ngủ ngon.

                          Ngủ ngon để lấy sức.

                          ...

                          Khi thức dậy, nếu trời ấm,nắng xanh trong veo thì sẽ có tiếng chim hót ngoài vườn.Cây lá muà thu có lẽ đã tả tơi.Cũng chẳng có gì lạ lắm đâu.Mỗi muà có cái đẹp riêng.Đâu phải lúc nào trời cũng ngát màu hoa xuân.Chẳng lẽ lúc nào trời cũng ấm áp hoặc rực lửa như một mùa hè vừa qua.

                          Mùa thu đang nằm dài trên những con đường ngập vàng lá.Những cơn mưa nhỏ rơi rơi.Mưa như thế nào thì cũng là mưa.Chỉ là mưa thôi.Mưa bụi lất phất sẽ làm những người yêu nhau biết nhớ nhau hơn.
                          Trên một con dốc lưng chừng dẫn về con phố nhỏ,hai người yêu đưa bàn tay cho nhau nắm.Cây dù nhỏ do chàng cầm để che cho nàng khỏi ướt,bàn tay còn lại kia thòng chéo ra đàng sau lưng cho bàn tay nàng nắm.Giữa hai bàn tay là một hơi ấm.Gió mưa trời thu chỉ đủ vừa lạnh làm bàn tay này nắm biết nắm chặt bàn tay kia.

                          - Lạnh không em ?

                          Chàng quay sang,ngửi mùi tóc quen của người yêu.Chàng nghe tiếng im lặng của nàng.Người yêu ngước lên để nói vơí chàng bằng ánh mắt.
                          Trong ánh mắt ấy,chàng đọc được nhiều thứ lắm : Một thoáng nồng nàn yêu thương,một thoáng mè nheo của con mèo nhỏ,một tình thân quyến rũ,một nỗi nhớ nhung chưa bao giờ có thừa để nói và không nói.

                          Bước chân chàng đưa nàng vào quán nước.Hai người chẳng bao giờ thích những quán nước có đầy người ,đầy tiếng ồn ào.Chuyện dễ hiểu mà thôi : Những người yêu nhau là những kẻ luôn tìm cách chạy trốn trần gian.Họ chẳng còn nhìn thấy ai ngoài họ.Họ chỉ muốn lắng nghe tiếng nói thầm thì của nhau mà thôi.
                          Tùy cách của mỗi người khi yêu .Có kẻ tán tỉnh nhau rất màu mè,có kẻ đùa nghịch liên tục ,cứ làm như ngồi im lặng thì người kia sẽ buồn chán trong im lặng...

                          Chàng có cách thức yêu riêng của mình khi ngồi bên cạnh nàng.Mùi hương tóc của nàng,bờ vai tròn lẳng có những sợi tóc dài của nàng đã cho chàng nhiều thứ.Nàng biết cười bằng mắt khi đọc được ý nghĩ từ ánh mắt của chàng.

                          Nụ cười trên bờ môi hồng thắm ấy muốn nói :
                          - Đang muốn hôn người ta há ? Không được.Cấm biểu diễn ở nơi công cộng.

                          Chàng ngậm ngón tay cái của nàng và cũng cười trả lại bằng mắt :
                          - Anh hiểu em.Em thích sự kín đáo..

                          Chàng không nói nhiều hơn,vì nói quá sẽ thừa điều muốn nói về sau.Nàng yêu vô cùng sự lặng yên của chàng.Nàng yêu cách thức hôn của chàng trong một bóng tối ngang góc công viên thành phố.Trước khi ôm vai nàng để ghì chặt nụ hôn trên môi ướt của nàng,chàng đã nói :
                          - Biết không ? Bóng tối là đồng lõa của tội lỗi.

                          Nàng đã định cãi lại : - Yêu nhau không có tội.Bỏ nhau mối có tội.

                          Nhưng chẳng bao giờ nàng có đủ thì giờ để phảng kháng lại câu nói " tội lỗi " ấy của chàng vì nụ hôn ấy chặt quá,dính quá.Nàng cảm thấy bị ngộp.Ngộp như muốn tắt thở trong vòng tay của chàng.Tình yêu chàng đã là một sự bất khả kháng nơi chàng.Ánh nhìn của chàng trên mắt,trên đầu mũi và ở tất cả những nơi khác trên thân thể của nàng đã là những điều tận cùng trên mọi điều có thể từ chối nếu còn đủ khả năng cưỡng chống nơi nàng.

                          Khi nhận lời tỏ tình của chàng,nàng chỉ biết để mình trôi theo chàng - Anh muốn đi đâu,em đi theo anh - Và cứ như thế,chàng đưa người yêu đến những cánh đồng lộng gió,đến những điểm cao nhất của một ngọn đồi để cùng yên lặng nhìn ngắm hết thảy một thành phố nhỏ nằm bên dưới.Từ cái nhìn ấy,nàng thấy một dòng sông lặng lờ uốn khúc.Chàng ve vuốt nơi tròn tròn trên bờ vai nàng.Giọng êm như một khúc hát chậm,rõ nhịp : " Em biết không ? Anh thích sự tĩnh lặng của một dòng sông "

                          Nàng bám lấy chàng,kiễng chân hôn lên cổ chàng.Giọng nhũn đi,nhũn như thể đang chờ một bóng mưa :

                          - Em hiểu được điều anh muốn nói

                          - Nếu em không hiểu thì anh bỏ em.

                          Nàng biết chàng hay nghịch ngợm để nói đùa.Chẳng bao giờ ai lại thích nghe những lời đuà kỳ cục như thế.Nàng quay ngoắt đi,buông bàn tay chàng để chạy rất nhanh xuống cánh đồng ngập hoa vàng.Chàng đuổi theo và đỡ kịp nàng khi nàng vấp ngã.Vòng tay của chàng ôm nàng chặt hơn.Chàng thì thào trong hơi thở gấp gáp vì mệt.Chàng rúc mặt vào vùng ngực nàng.Giọng nhũn,mềm,êm :

                          - Anh chỉ đùa thôi -Tha lỗi cho anh.

                          Vùng ngực êm của nàng không cho chàng thấy kịp những giọt nước mắt hờn dỗi của nàng.Nhịp tim đập mạnh đã ngăn tiếng nàng định trách móc chàng.Những bàn tay có móng nhọn của nàng ghì lấy đầu tóc chàng khi chàng say sưa để hôn.Bờ ngực của người yêu là một cồn cát nóng.Nàng lắng nghe tiếng tim đập và nhịp thở gấp rút của nàng.


                          ...

                          Bản nhạc rất ngọt của Diana Krall mang tên Love me like a man đánh thức chàng bên ly cà phê vừa nguội.Giọng nàng êm giữa tiếng dương cầm thánh thót :

                          - Anh đang nghĩ gì ? Sao im ru lâu như thế ?

                          Lắng nghe tiếng nói của nàng,lắng nghe người ca sĩ hát xong đoạn cuối,chàng đưa bàn tay mềm của nàng lên môi hôn :

                          ... Anh đang viết cho em - Người yêu - Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ.....





                          đăng sơn.fr
                          #13
                            dang son 20.12.2011 13:10:11 (permalink)






                            ..




                            CÒN LẠI NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM




                            ______________________________




                            Mỗi năm đều như thế,những ánh đèn lung linh giăng mắc khắp nơi,những màu đỏ,trắng,hồng vẽ hình quà cáp giáng sinh nhắc lại cho anh biết là sắp hết những ngày cuối năm...

                            Muà đông đến nơi anh ở.Những bước chân của nó là hơi lạnh ẩm bám trên cành cây đang trơ lá,những hơi thở của nó làm ẩm ướt trời đất từ sáng sớm đục sương mù.Có ngày trời cóng đông đá,có ngày trời buông mưa rồi nắng bất chợt...

                            Cứ như thế,ngày tháng trôi.Người ta bảo rằng mùa đông rất chậm chạp lê thê vì nó hay buồn bã,xám đục,anh thì không nghĩ như thế.Một ngày chỉ vỏn vẹn có 24 giờ,những cây kim đồng hồ trên những con số cứ lần lượt trôi như dòng sông.Có đôi lúc,tình cờ nghe lại bài hát cũ mang tên " Xin thời gian qua mau ",anh lại thầm trách tác giả đặt tên cho bài hát như thế cho dù anh chỉ lỏm bõm lúc nhớ,lúc quên là ai đã hát và hát gì ? Hình như bài ấy do cô Hoàng Oanh hát trong một cuốn băng nhựa,anh đã rụng rời,thấm thía khi nghe để lòng trùng xuống trong cái nhà hàng nhỏ khi anh làm công việc chạy bàn vào những ngày xưa lúc mơí rời quê nhà.

                            Lúc ấy,cũng vào những ngày cuối năm,trời băng giá bên ngoài và trong tâm hồn,anh cũng đã bị giá băng.Cái lạnh bên trong hoặc từ bên ngoài chỉ là một cảm giác;cái cảm giác ấy có chữ " trống vắng " .Trống vì một khoảng cách dài khi ta xa nhau và vắng vì không còn thấy nhau.

                            Lúc ấy,có những buổi chiều sau khi nhà hàng đóng cửa nghỉ,anh đã thả bộ lang thang trên những con đường nhộn nhịp người mua bán,nhìn cửa hàng lộng lẫy hàng hóa,nhìn những người yêu nhau,mặt mày hớn hở,anh lại ngẫm nghĩ đến đôi chữ trống và vắng.
                            Trống không có nghĩa là âm thanh của tiếng trống đang dập dìu theo nhịp bass của điệu nhạc disco thời anh em Beegees hát Tragedy vang dồn từ một cửa tiệm bán đĩa nhạc.Chữ vắng không nằm trên từng bước chân của khách qua đường. Chữ Trống Vắng nằm trên mặt bàn của quán café khi anh im lìm ngồi nhìn thành phố cổ qua khung cửa kính.

                            Những buổi chiều mùa đông như thế đã thả bóng tối xuống rất nhanh trên ngã phố - những buổi chiều đều giống nhau - Để đi đi,về về.Đi từ một cánh cửa và về để chui vào một cánh cửa của việc làm...

                            Có những đêm khuya,sau khi nhà hàng đóng cửa,anh lại rã rời lê bước chân lên từng bậc thang lạnh lẽo để ngán ngẩm ngó căn phòng trọ.Nghĩ đến em,anh lại thắp đèn,lôi cuốn tập dầy cộm giấy trắng ngồi viết.Mực màu xanh trải đầy trên giấy trắng.
                            Màu trắng là màu tà áo dài ở những ngày áo trắng của em,của anh.Ngày ấy đã đẹp và thơ mộng.Những ngã đường buổi trưa,buổi chiều ươm nắng loà xoà dưới hàng cây,ta đã nhìn nhau,cười nói vơí nhau ở từng hàng hiên quán nước,ta đã nói vơí nhau những điều bình thường nhất của một người yêu cho người yêu....


                            Tháng ngày như thế đã trôi đi.Vùn vụt !


                            Em !

                            Bây giờ là những ngày cuối năm.Rồi người ta sẽ tụ nhau ăn uống,đàn hát,nhảy múa,người ta sẽ cùng nhau chờ cái đồng hồ điểm đúng 12 tiếng boong boong,thế là hết một năm, nút champagne nổ tung,nào ly,nào tách từ những lời chúc tụng nhau cho một năm mơí đến và sẽ qua đi. Hình như anh không thích những lời chúc tụng.Hình như anh thấy trong những lời chúc ấy có cái gì không được tự nhiên như hình dáng của sự kiểu cách,làm điệu.



                            Em !

                            Anh viết những dòng này khi đêm đang trôi về sáng.Một ngày mơí được bắt đầu và chẳng khi nào chúng ta biết được điểm nào là sự giới hạn giữa ngày và đêm.

                            Đêm đang về sáng,anh không pha đường vào ly rượu vang đang uống khi viết,viết giữa sự khuya khắt và nỗi lặng thinh.Đây không phải là một bức thư tình viết cho một người tình.Tình yêu ấy đã được gói kín trong một cái hộp kẹo hay thuốc tây,trên bìa hộp đựng có ghi ngày sử dụng và ngày hết hạn.

                            Khi tình yêu mất đi,cái hạn định của thời gian ấy cũng chỉ còn là những con số và chữ để giữ lại như một kỷ niệm.


                            Ừ,thì là kỷ niệm.Kỷ niệm trôi vào giấc ngủ.Ngủ ngon,em.

                            Ngủ ngon.






                            đăng sơn.fr

                            #14
                              NgụyXưa 21.12.2011 00:27:31 (permalink)

                              Tháng ngày như thế đã trôi đi.Vùn vụt !

                              Merry Christmas & Happy New Year. Nhân mùa lễ hội thân chúc anh Sơn những ngày an bình, và cám ơn anh đã tích cực đóng góp cho diễn đàn vnthuquan.net trong những tháng ngày vừa qua.
                               
                              Tình thân,
                               
                              NX
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 212 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9