HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH ( Kỷ Niệm Cũ ) đăng sơn.fr
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 15 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 212 bài trong đề mục
dang son 22.12.2011 12:53:58 (permalink)





____________




Anh Nguỵ Xưa .


Xin cám ơn anh đã ghé thăm vơí những dòng chữ ấm áp.

Chúc anh có nhiều điều để vui trong muà giáng sinh.


thân ái.


nđs.
#16
    dang son 30.12.2011 13:58:40 (permalink)




    ..



    LẠNH Ở ĐÊM


    _______________________________________





    - Làm cái gì mà đứng ngơ ngẩn ngoài vườn một mình ? Bộ có gì buồn sao ?


    Người bạn quay lưng lại,nhìn vào căn phòng khách rộng.Mọi người đang cười vui giữa tiếng nhạc,đèn xanh đỏ,tím vàng nhấp nháy rực rỡ từ cây thông mừng lễ,những cành thông phủ dây trắng màu tuyết và được treo đầy những tấm cartes chúc tụng,những gói quà bọc đỏ nằm sắp lớp bên dưới như đang gọi mời.

    Từ tiếng đàn thùng của bản nhạc tên " Đêm yên lặng ",tôi nghe bạn nói nhỏ :

    - Mỗi lần ,ở đêm giáng sinh lại nhớ...

    Bạn nói như thế rồi nín bặt.Bạn rủ tôi mở cổng vườn để đi dạo .
    Đáng lẽ,tôi từ chối vì cái bóng tối đang nhả sương mù đầy ở góc đường bên kia.Chẳng hiểu sao,tôi gật đầu.Thế là đẩy cánh cổng sắt để theo bạn ra đường.
    Kéo cao cổ áo,tránh luồng gió gây gây,nhìn bạn co ro đứng lại châm điếu thuốc,tôi thấy bầu không khí nặng nề.Muốn hỏi bạn một điều gì để bạn tâm sự - Bình thường,tôi thích nỗi yên lặng giữa hai người đàn ông bạn hữu.

    Tôi còn nhớ có lần đọc một đoạn trong một quyển sách nói về sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ : Đàn bà,với sự nhạy cảm của họ,họ cần kết bạn và cần tâm sự để diễn đạt.Đàn ông thì khác,họ ít có thể thở than dễ dàng vơí những giọt lệ như nữ phái.Họ e dè trong những cái vụng về của mình...


    - Ông lạnh không ? Hay là ông cứ quay lại vào nhà cho ấm ? Mọi người đang vui,tôi cũng đang thích đi bộ một tí cho dãn chân.Cả ngày ngồi ở văn phòng đã thấy ngưá chân cẳng...


    Bạn tôi quay sang để nói như thế.Ngó thấy ánh mắt bạn tối và có điều gì đó buồn bã,tôi lắc đầu :

    - Cái mặt bạn đang hãm tài lắm.Hay đang bị cô ấy bỏ rơi ? Đang thất tình và chán đời.Phải không ?


    Thấy bạn mình không lộ vẻ giận hờn gì,tôi tiếp tục phang hắn :

    - Đã bao lần,tôi đã rù rì nói vơí ông rồi. Quên hắn đi. Hắn không phải là của mình.Hắn thuộc về người ta...

    - Biết rồi.Khổ lắm,nói mãi ! Càng muốn quên thì lại càng nhớ .Phải làm sao ?


    Ơ hay ! Ai biết phải làm sao ? Chuyện ai nấy xử.Chỉ biết bạn mình đang yêu một kẻ đã có gia đình.Yêu để mà yêu dù biết là không thể được.Cô ấy vưà yêu chồng vơí một thứ tình nghĩa đã mòn sáo,cô ấy chỉ có khoảng 60 % điều hạnh phúc bên chồng.Bạn tôi có lần tâm sự : " Tình yêu theo thời gian ,có sự mòn nhẵn để chỉ còn lại là một cái thói quen .. "

    Tôi đã khều bạn mình :
    - Thói quen hay không,không cần biết.Chỉ biết người ta không phải của mình thì thôi.Đừng chạm đến.

    Bạn lừng khừng :
    - Cô ấy và tôi gặp nhau và yêu nhau. Trái cấm có thể làm ta háo hức.Bạn có biết trái cấm có hình dạng và màu sắc ra sao không ?

    Tôi lắc đầu,nghĩ đến chuyện Adam yêu Eva và phạm tội.Trong kinh thánh,người ta nói đến trái cấm và có hình vẽ một con rắn quấn trên cành cây ,rắn thè lưỡi nhìn trái cấm.


    Giữa những tiếng gót giày vang trong đêm vắng,tôi quay sang bạn đang ném mẩu thuốc lá vào một bụi cỏ đẫm ướt .Hỏi bạn :

    - Nè.Đêm nay,cục " trái cấm " của ông đang làm gì ?

    Bạn ngẩng mắt ngó lên khoảng cây trùi trụi lá :

    - Nàng đang yên vui bên chồng con và gia đình.Hôm nay là ngày sinh nhật của hắn.

    - Có gửi quà cho nàng không ?

    - Có.Gửi tình ở trái tim mình.


    Tự nhiên thấy phì cười.Những kẻ yêu nhau,xa nhau hay có chất sên sến,cải lương trong câu nói.Chả biết khi yêu nhau,nhịp đập của trái tim mạnh đến cỡ nào ?

    Bạn thấy rùng mình lạnh.Bạn kéo tay tôi :

    - Nè ông .Mình quay lại về nhà.Đêm nay,tự nhiên tớ muốn say ,say.

    - Ừ thì về. Say để làm gì ?

    - Để quên.Rồi mai lại tỉnh và lại nhớ.Ông thấy tôi khùng không ?

    - Ừ.Hơi tưng tửng khùng khùng.Ai bảo dại ?!


    Bạn tôi nổi cơn chướng để rủa xả :

    - Bộ ông chưa bao giờ yêu và đau khổ vì tình há ? Tôi ghét mấy thằng nói cứng như ông .


    Tôi hứng cơn cạu cọ của bạn và cãi :

    - Rồi mày sẽ phải quay đi và quên.Mày sẽ kiếm con mụ khác để được thất tình thêm một lần nữa.


    Bạn choàng vai tôi,vẻ âu yếm sau khi hạ hoả.Giọng bạn ướt và yếu xìu :

    - Ừ.Có lẽ ngày mai tớ sẽ viết cho nàng vài chữ ở mail.Viết như sau : " Thôi thì thế - Anh muốn ra đi và quên được em "


    Tôi nhìn vào mắt bạn và biết bạn đang nói dối mình.


    Trở lại phòng khách đang ấm áp người,tôi nghe tiếng nhạc chạy đến bài : ....Con quỳ lạy Chúa trên trời,sao cho con lấy được người con yêu ...

    Quay qua ngó thằng bạn thân.Hắn cười cười.Buồn !



    ________________________





    @ - NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM.






    [i]Vậy đó em -

    Như vậy để biết thế nào là một tình yêu.

    Để biết mùa đông còn dài và còn rất lạnh. Có những khoảng trời đêm đậm,tối.Có những chặng sương mù làm người ta cảm thấy cô đơn.
    Cô đơn là điều không thể nào đụng tay để sờ được và thấy được.
    Nỗi cô đơn là thứ cảm giác vừa mơ hồ và vừa hiện hữu,nó nhẹ nhàng,ẩm lạnh như cả triệu giọt nước li ti lủng lẳng trong không khí để khi tụ vào nhau thành một màu trắng xóa ,là sương mù.

    Lái xe trên đoạn đường mù sương thì rất mỏi đôi mắt.Và anh thấy em mù mờ trước khung kính xe....

    Những ngày tháng đầy thinh lặng giữa nhau cũng là một thứ sương mù. Hình như,rồi thì anh cũng dễ sống và chấp nhận.Thời gian là một điều không thể nào sống mà không có nó,ngày tháng đi qua,ngày tháng có một tiếng nói riêng...

    Mỗi buổi sáng trôi đi,những đoạn đường đi ngang,anh biết mình có em đầy ấp trong từng ý nghĩ.Những buổi chiều khi ngừng tay làm việc,anh vẫn bắt gặp mình có những hình ảnh có nụ cười bằng môi và vừa bằng mắt của em.

    Có những buổi chiều,anh thấy mình thả những bước chân trong thương xá.Hình như những ánh mắt của người dưng và cả thảy những người dưng xa lạ ấy đều có tia nhìn vui trong cặp mắt.Ánh nhìn của họ có đèn đuốc sáng rực từ những cửa tiệm nhấp nháy đèn.Tất cả cửa tiệm trong khu thương xá đều nhộn nhịp và đầy màu sắc vào ngày lễ cuối năm.Ở một lúc nào đó,anh đứng lại,thấy được mình trong bóng gương cửa kính,anh bắt gặp trong ánh mắt mình có mỗi nỗi trống vắng - Giữa nỗi trống trải đó là hình bóng em -

    Bàn ghế của quán nước chỗ anh ngồi có cái nhìn ra ngoài bãi đậu đầy ấp xe cộ.Từ đó,anh nhìn thấy hoàng hôn kéo đến.Mặt trời mùa đông uể oãi đi ngủ sớm.Anh ngồi yên,uể oải nhừ người nghĩ về em.


    Từ những buổi tối ngập đầy ngoài khung trời lạnh lẽo.
    Từ những buổi đêm đen nghịt ngoài khu vườn.
    Vẫn thế - Vẫn thế -


    Em !

    Anh vẫn nghĩ về em.





    đăng sơn.fr & @nguyênhạ
    #17
      dang son 31.12.2011 23:04:54 (permalink)



      ..




      NHẮC MƯA RU.

      ____________________________




      nhắc đến mưa ? thì mưa lại trở về
      mưa ngọt ngào như lời ru
      mưa êm thắm rả rích từ những sự khởi đầu
      từ nụ hôn chưa kịp dứt
      từ bàng hoàng,náo nhiệt như lời trăn trối
      giữa những ngày lỡ bỏ xa nhau

      em - anh thèm gọi tên em
      để biết mình còn lại chút trí nhớ
      cho dù mưa bão đến
      ầm ì ngoài khung cửa anh hay ngồi viết

      anh viết trong lúc nghe nhạc và nghe mưa rơi
      hai thứ tiếng động đã và đang trộn lẫn nhau
      thành một ngôn ngữ mà chỉ có những người yêu nhau,rất nhớ,rất yêu đặt tên là tình khúc Ru

      Ru em,ru anh bằng nỗi nhung nhớ
      Nhẹ,từng giọt,từng hạt.

      Êm - êm..





      đăng sơn.fr
      #18
        dang son 01.01.2012 18:19:13 (permalink)






        ..



        KHÔNG PHẢI LÀ CHỢT NHIÊN.




        ________________________________________________



        Nghe thấy nhiều người rên rỉ.

        Rên vì họ cảm thấy có nhiều điều để mà rên.Rên vì kinh tế đang tụt dốc không phanh,vì hàng hoá buôn bán ế ẩm
        ( trừ những món dễ bán ở những ngày quà cáp cuối năm như máy chụp hình,computer,Tv Led,điện thoại Iphone,Ipad... )
        Báo chí thì cứ dễ ngươi chọc ghẹo, đổ dầu thêm vào lửa làm dân đọc sợ,hãi và ...rên.

        Em rên,anh rên,chúng mình cùng rên..Rên vì mưa gió ngập lối khó đi chợ búa,rên vì nghe đâu sang năm mới điện gaz,dầu nhớt,tiền mướn nhà lên giá như chạy giặc.Rên rỉ như ca vọng cổ đã là một món thể thao thông dụng và rất thịnh hành của người Pháp.


        < STOP ! <

        Cái gã đang viết bài này không phải là người tây,mắt xanh,tóc nâu,tóc vàng nên gã không rên hừ hừ như dân nội địa.Gã có rất nhiều điều để nghĩ đến và phải làm.Gã vừa ký mấy cái chi phiếu để trả nợ,trả thuế cho nhà nước,tuy có hơi đau bụng nhưng vì nghĩ rằng đó là chuyện hẳn nhiên - Mình có quyền lợi thì mình cũng phải có nghĩa vụ.

        Gã tạt vào thương xá,tản bộ,ngắm người buôn bán,khách khứa và tiện thể ngắm các người đẹp.Lạng vào hàng máy móc điện tử,đứng trước cái TV loại đại vĩ tuyến 3 D,gã đeo cặp mắt kiếng made in ba tàu để thử xem một đoạn phim đánh đấm biểu diễn kiểu 3 chiều.Gã thấy chóng mặt say sẩm...
        Rời hàng máy móc,gã ghé hàng sách báo.Cũng thấy đầu óc mình quay cuồng vơí những cái tít,những quyển sách theo phong trào nói về chính trị,bầu cử,kinh tế suy thoái.Có thêm vài quyển tạp chí lại lai rai nói về đời riêng của ca sĩ ,tài tử....

        Để giữ sức lực,giữ vững tâm trí,gã rời các nơi tấp nập ấy để chọn một chỗ ngồi nơi đầu cái quán cà phê,ngơ ngẩn ngắm thiên hạ.Gã bấm vài con số điện thoại để gọi cho vài bạn bè,người thân ( Hình như gã sợ cô đơn ).


        Buổi chiều cuối năm bò chầm chậm để thả bóng tối trong những hạt mưa lất phất.Buổi tối nay ,gã sẽ gặp một nhóm bạn bè để ăn uống,nhảy nhót trong buổi tiệc tiễn biệt đêm cuối cùng trong năm.Có lẽ sẽ có vài điều vui...



        & - Buổi tối .


        Bỏ lại cơn mưa dai dẳng đằng sau lưng.Khi vào cái phòng khách rộng lớn thì đã thấy nhóm bạn um sùm ngồi quanh bàn ăn.Ai cũng vui,đẹp,hớn hở.Cái màn ảnh dẹp của TV đang nhả một loạt hình ảnh đủ màu sắc về các điều ăn chơi,ca nhạc,cửa hàng ăn để chào mừng năm mơí.

        Câu chuyện nổ như bắp rang.Đúng 8 giờ tối thì đến giờ tin tức được bắt đầu bằng bài diễn văn chúc tết của ngài ông hoàng lãnh tụ nước Pháp.Trông ngài khá điển trai vơí khuôn mặt có nhiều nét đăm chiêu vì thời thế khó khăn.Ngài chúc tụng dân chúng vơí những câu nói kêu gọi lòng can đảm để đối phó vơí tình hình sắp đến trong năm mơí.

        Sau bài diễn văn ngắn của ngài tổng thống thì mọi người nhập tiệc.Cậu em rể của Gã thấy hăng lắm! Cậu ta nói một hơi ,một lèo để tấn công và chỉ trích ông T.T cánh hữu đươngthời.Có lúc cậu em gọi ngài ấy bằng " Thằng ".Gã nhăn mặt nói vài câu liên quan để giảm sự căng thẳng thì gã bị cậu rể sôi máu tấn công.Vài người bạn nhảy vào cuộc quanh đề tài chính trị và bầu cử....

        Gã cảm thấy tình hình khá căng thẳng nên tảng lờ im lặng sau khi thử chuyển hướng đề tài.Thế là dịu, bầu không khi nhẹ nhàng trở lại.Trong một khoảng khắc ngắn ngủi trong giờ ăn tráng miệng,gã cảm thấy mình nhẹ nhõm,yên ả khác thường.Gã thấy mình mất đi sự nóng nảy của một thời trẻ trung háo thắng.

        À thì ra thế.Mỗi năm,mỗi cách thay đổi.

        À thì thế thôi.Cách nhìn sự việc và cách ứng xử ở đời cũng phải nhờ đến thời gian để dịu đi.

        Ước chi ,ước chi năm này vưà hết để qua năm mới,mọi việc có thể khả quan hơn.Niềm hy vọng cũng là một động lực để đời sống chuyển tiếp.




        Chào năm mơí.Ta chúc em vui.




        đăng sơn.fr

        #19
          dang son 02.01.2012 13:07:56 (permalink)





          .



          KINH SỚM.



          _________________________





          Em !

          Chả biết là giờ bên em khác bên anh là bao nhiêu giờ ?
          Bây giờ là buổi sớm bên anh.Thứ hai là ngày nghỉ của anh ( anh nghỉ ngơi vào thứ hai và thứ sáu trong tuần )
          Như em biết - anh vẫn có cái thú dậy rất sớm.Mùa nào cũng như thế.Dậy sớm để có một ngày dài và cảm thấy mình được là chủ nhân của những vòng quay thời gian. Em thấy anh kiêu ngạo ghê không ?
          Trong những điều răn của thiên chúa,có điều nào cáo buột và cấm kỵ khi nói về sự kiêu ngạo không em ?
          Đã lâu,anh chỉ quanh quẩn vơí vài câu kinh cổ xưa.Hình như từ lúc anh dở chứng thích làm thơ là từ lúc anh chế biến những câu kinh cho riêng anh.
          Tỷ như :
          " Con đang đi dạo và đọc kinh
          Con thử đọc kinh theo kiểu của mình.Con xem trời đất,xem thượng đế như người bạn đồng hành của mình. Con muốn than vãn,muốn rên rỉ khi thấy những điều chướng tai gai mắt,khi thấy sự bất công,khi thấy điều tệ bạc từ con người đưa đến cho con người....

          Chúa ơi !
          Con đã vào nhà thờ vào những lúc vắng vẻ nhất.Tìm một chỗ quỳ dưới những ánh nến lung linh.Con thì thầm như một kiểu nói chuyện.Có đôi khi ngứa tay chân,con lại muốn đánh đấm với cuộc đời.
          Đôi lúc,con lại thấy mệt mỏi,con không thích đánh nhau nữa.Con lôi trong cặp táp ra cuốn bloc note có ghi chằng chịt những hàng chữ mà chỉ có mình con đọc và có thể hiểu mình đã viết gì.

          Có đôi lúc,đọc lại,con đã thấy mình rất dịu dàng..Dịu như một mảnh trời xanh,dịu và êm như một dòng suối ngọt.Đó là những khi con ngồi ở hàng ghế cuối nhà thờ,lắng nghe một đoạn nhạc thánh ca và thấy tâm mình tịnh - Rất tịnh.
          Con đốt thêm nến,nhìn ánh lửa lung linh và con hí hoáy viết vài hàng bằng tiếng mẹ đẻ và cả bằng pháp ngữ.

          Con viết :
          " Chúa nè.Chúa cứ giữ sự im lặng.Con thích sự im lặng như thế.Trong nỗi lặng thinh,chúa đã lắng nghe lời con nói và viết cho một người tình đã xa xăm - Con đã viết cho nàng :


          " Em yêu !
          Bây giờ là thêm một ngày,một tháng vào tờ lịch.Thêm một khoảng cách xa rất xa giữa chúng mình.Dù bao năm tháng trôi đi,cái trí nhớ của anh vẫn còn đầy đủ dù có khi tưởng đã sứt mẻ.Và anh nghĩ về em.
          Em đang làm gì ? Đang nghĩ gì ? Em buồn hay vui - em ?
          Hạnh phúc chứ,phải không ? Ừ - người ta cần sự hạnh phúc vẽ vời nào đó để sống,để vui.Xòe bàn tay nhỏ ra dưới ánh mặt trời,thổi vào đó một hơi ấm và cảm nhận.Đó là hạnh phúc.Đơn giản chỉ như thế.
          Đơn giản như lúc ta ngồi cạnh nhau,bàn tay ở yên trong bàn tay,đôi mắt ngoan ngoãn nhìn nhau để nói và không nói.
          Nói để hỏi :
          - Nè.Nghĩ gì ? Yêu không nè ?
          - Hỏi kỳ.Biết rồi mà còn hỏi ?

          Em và anh - chúng mình đều biết những kẻ yêu nhau là những người lẩm cẩm nhất trần gian.

          Để chứng tỏ điều này,anh đã hỏi em :
          - Bé nè ! Yêu để làm gì và tại sao lại yêu ?

          Em đã trố mắt nhìn anh,làm như anh là một kẻ từ hành tinh nào rơi xuống.Trong cái nhìn từ đôi mắt đẹp của người yêu,anh hiểu thế nào là một tình yêu.Và để giữ được tình yêu,anh đã làm gì ? Và em ? Em làm gì ?
          Có nhiều câu hỏi làm người ta không thể nào trả lời được - nhất là khi người ta xa nhau.Vĩnh viễn !

          ----------------------

          Em !

          Viết xong những dòng chữ như trên,anh gấp làm tư,bỏ vào cái hộp đựng tiền dưới chân tượng đức mẹ. ( Anh biết sẽ có người mở ra đọc và người ấy không phải là em .Có hề gì đâu ! Tình yêu của anh đã tan vào không khí để trôi về phía em )

          Đây không phải là một bức thư tình.
          Chỉ là một lời nguyện thế cho câu kinh buổi sớm.Từ câu kinh trong tiếng nhạc và nhịp tim,anh gửi về em.





          đăng sơn.fr
          #20
            dang son 09.01.2012 13:55:20 (permalink)
            ..
            .





            MỖI NGÀY
            có một chút dịu dàng.

            _______________________________





            Những ngày mới toanh vừa vùn vụt qua đi.Mùa đông vẫn còn lang thang ,lãng đảng.Lang thang vì những đợt sương mờ có lúc ẩn lúc hiện trên mỗi chặng đường buổi sáng anh đi ngang.Lãng đãng vì thời tiết lúc mưa,lúc nắng và không lạnh lắm.

            Người ta bảo năm nay thời tiết bị ngược mùa vì cây cối trong vườn đã đâm chồi nhẩy lá.Cây hoa hồng vàng của anh vừa vươn mình thức dậy để nhả ra hai đoá vàng rực,những phiến lá cũng bắt đầu chen nhau xúm xít.Thời tiết muà màng của trái đất bị trở trời vì ô nhiễm,vì thán khí kỹ nghệ của loài người tân tiến. ( Và người ta đã ,đang kháo nhau là ngày tận thế sắp đến cho năm 2012 này )

            Nói một tí về chữ tận thế thì anh chẳng màng đến.Khi nào tận thì cứ tận,loài người tha hồ mà chết chung vơí nhau.Ở một cõi mênh mông nào đó,hồn bay vất vưởng,gặp lại nhau chắc người ta mừng lắm,nhất là với người thân và bạn bè.

            Chữ Tận Thế được một nhà làm phim khai thác triệt để khi cho ra đời cuốn phim mang tên 2012.Chẳng biết họ lũ lượt sắp hàng đi xem ra sao ? Chẳng biết thiên hạ có cái gì để lo ngại,để sợ hay không ? Khoảng hơn 6 tháng sau,cuốn phim này được sản xuất qua ấn bản vidéo và anh được một cậu bạn tặng cho cuốn vidéo này.
            Thấy hình ảnh quảng cáo trên cái bìa thì rùng rợn,mê ly lắm nhưng khi những thước phim chạy dài trên màn ảnh thì anh chán lắm.Truyện phim ( theo ý anh ) thì nhạt phèo, lời lẽ đối thoại chẳng ra đâu vào đâu ngoài những xảo thuật điện ảnh rầm rộ theo cảnh nhà xập,biển trào đất nứt mà thôi.Thấy cảnh thiên hạ chạy nhốn nháo như vịt,anh vớ cái remote tắt máy và nhắm mắt.

            Giấc ngủ lúc nào cũng đến vơí anh một cách dễ dàng.Trước khi đi ngủ,anh hay cà giật mặc cả ,kỳ kèo,trả giá để mong có những giấc mơ đẹp và đầy màu sắc kỳ ảo cho dù là biết mình sẽ được xem những đoạn phim không đầu không đuôi.
            Cũng như tất cả những người mơ ngủ,khi thức dậy thì anh đã quên hầu hết những điều mình nằm mơ.Khi tỉnh giấc,những giấc mơ đáng chú ý nhất là cảnh mình bị rượt chạy trong một cái phân đoạn ác mộng.

            Có lần,anh nằm mơ thấy được gặp lại em,hai đứa mình nói vơí nhau bằng một ngôn ngữ rất kỳ lạ,và dĩ nhiên là mạnh ai nấy hiểu hoặc chẳng ai hiểu được điều gì.Chỉ có một điều là ta đã lại sát gần nhau,nhìn sâu vào mắt nhau và có khi nói với nhau bằng một ý nghĩ : " Tại sao ta xa nhau ? "

            Em và anh đã quay đi.Chẳng ai có cho mình câu trả lời.Chữ tại sao,tại sao ấy rơi vương vãi vào một khoảng không.


            Bây giờ.

            Trở lại với thực tế,anh chẳng còn hỏi câu hỏi ấy nữa.Chuyện gì xong thì đã xong.Đời sống này luôn có những biến chuyển của sự đổi thay.Có những người đến vơí nhau,ở lại với nhau một thoáng để nghĩ là họ đang yêu nhau.Rồi bất chợt,giữa một đoạn đời có cái tên gọi là tháng năm,họ quay lưng,ngoảnh mặt và quên lãng.Họ có lần nói với anh : " Tình yêu cũng là một sự trừu tượng,có nghĩa là tình đến rồi đi.Đi và tan loãng để có thể những mối tình khác sẽ ập đến.Và sẽ đi.Ra đi " .

            Em !

            Anh không thích cái lối lý luận mơ hồ như thế.
            Anh vẫn thế.Cũ kỹ.

            Cũ trên dòng chữ của một buổi sớm.Khi anh nghe nhạc,mở máy ngồi viết.Và anh nghĩ về em.

            Vậy thôi.





            đăng sơn.fr






            #21
              dang son 12.01.2012 23:11:34 (permalink)





              .. MỘT NGÀY LẠNH ...





              " Em !

              Anh gửi đến em một chút lạnh của những ngày đầu năm.Gửi thêm vài tia nắng yếu ớt giữa bầu trời đầy sương cả một buổi sáng...

              Ngày mai,thời tiết báo sẽ lạnh đến - 5° C.Sẽ đông đá ngắt lạnh vào buổi sớm,anh sẽ gửi cho em cơn lạnh lùng như thế để khi đi uống cà phê ở đâu đó,em bỏ tí hơi lạnh của trời Âu vào ly cà phê,pha thêm mấy giọt sữa,quấy đều đều và thử nhâm nhi.Trong cái nguồi nguội ấy,biết đâu em thấy anh đang cười với em.

              Hãy cũng trả lời anh bằng một nụ cười đẹp nhất mà em có thể trao tặng - Và từ đó,anh sẽ hồi tưởng lại một góc phố cũ thời ấy của mình.Ở nơi ấy,anh đã có những ngày vui.... "




              đăng sơn.fr
              #22
                dang son 15.01.2012 21:51:47 (permalink)




                .




                CHO ĐỦ MỘT NGÀY.



                _____________________________




                Em !

                Cái thú buổi sáng Chủ Nhật là được rãnh rỗi,ngủ muộn khi trời lạnh.

                Thức dậy trong thứ không khí yên tĩnh mới tinh.Dường như ở buổi sáng,mọi thứ đều mới và đẹp.Đẹp từ cái nhìn ra khu vườn tinh mơ.Mơí như một bầu trời đầy sương lạnh hay sẽ trong vắt.
                Đường xá bừng tỉnh giấc.Những chú chim trong vườn cũng đã thức dậy để cất tiếng chim chíp.Em làm gì khi đứng dựa vào khung của sổ ? Có lẽ em còn ngái ngủ khi nhớ lại một đoạn phim nào đó có đủ màu sắc trong giấc mơ đêm qua ?
                Làm sao anh có thể đoán được em đã nằm mơ thấy gì ?

                Có lần em nói với anh : - Em thích ngủ mơ thấy mình đi dạo bên nhau ở lưng chừng một con dốc trên phố núi hoặc trên một bãi biển vắng người.Em muốn thấy em được mè nheo với anh và em sẽ tra khảo anh về những chuyện rất xưa của anh.

                Em !


                Anh đã ngẩn người trước cái ý muốn kỳ hoặc của em.Làm gì có sự tra khải,khẩu cung trong một giấc mơ ? Và có ai điều khiển được giấc mơ của mình ?
                Kỳ lạ quá với điều ước muốn trong mơ của em.Dĩ vãng đã là dĩ vãng. Anh đang ở bên em thì đừng nghĩ ngợi đến một giấc mơ nào khác.Hãy sống đầy đủ vơí hiện tại.Khi trời mưa thì hãy bằng lòng với trời mưa. Hiện tại là điều thực thể và hiện hữu.Một ánh mắt nhìn,một tiếng cười vui của ngày hôm nay là ngày hôm nay.Ngày mai là một ngày khác.
                Khi sống,ai lại không nghĩ đến tương lai.Nhưng ta đã sống như thế nào,ta nghĩ gì,làm gì được cho trọn một ngày hôm nay ?

                Hôm nay.Anh viết vài hàng chữ cho em để đánh dấu một buổi sáng,một buổi chiều.Và ngày hôm nay,anh biết anh đang yêu em.Thuần nhất.Trọn vẹn.
                Thế thôi.Đã thức dậy thì hãy vui trọn vẹn cho đủ một ngày . Em yêu !





                đăng sơn.fr
                #23
                  dang son 18.01.2012 01:03:22 (permalink)




                  ... Vui và ấm .




                  ________________________




                  Em.

                  Tại sao thấy vui và ấm ở mùa đông ?

                  Trời tím lạnh cả buổi sáng ! Mùa đông vẫn còn dài.Lạnh vừa vừa phải...Anh đã làm việc khá nhiều.Vẫn có nụ cười để tặng cho mình một sắc xanh của đời.

                  Niềm vui như người ta hay nói là sự tự tạo.Muốn có niềm vui,phải tự thấy mình vui trước - Vui ở trong đầu óc,vui từ ý nghĩ thoát ra nụ cười.Thế thì nụ cười sẽ tự nhiên và đẹp.

                  Nếu em hỏi anh : - Thế nào là đẹp ? Thế nào là tự nhiên ?

                  Thì anh trả lời em :

                  - Đẹp là một phần của sự tự nhiên.Khi người ta thấy đẹp thì là đẹp.Một người đẹp là một người ngủ dậy thấy mình trong gương và nhẹ nhàng cười nhẹ với mình.Vưà chải đầu vừa ngắm mình cười và chẳng cần trang điểm.Sự tự nhiên như một hơi ấm của mùa xuân phà hơi thở trên cây cỏ.

                  Một buổi sáng đẹp có nắng trải nghiêng từ sáng sớm.Nắng trên cỏ nhung,nắng trên vỉa hè phố.Từ một bãi đậu xe là một cái hàng hiên của quán nước,vào quán,gọi ly cà phê thơm,ngồi nhìn ra ngoài khung cửa kính nhìn ngắm ánh nắng xanh - Thế là đẹp.

                  Nếu trong nhạc có để nhạc,gặp một bản nhạc mà mình hằng yêu thích thì còn đẹp hơn nữa.Nhâm nhi ly cà phê của buổi sớm,hí hoáy viết những hàng chữ cho người mình yêu thương trên mặt giấy trắng và viết rất chậm những điều mình suy nghĩ để trải lòng - Thế là đẹp.

                  Ở một đoạn viết,mình có thể ngừng lại để nhớ...
                  .. Nhớ tiếng nói dịu dàng giữa tiếng cười khúc khích và kể câu chuyện.

                  Chuyện kể rằng :

                  " Ngày xưa,chàng thấy nàng trên một đoạn đường và chàng tìm cách làm quen.Để làm quen một người lạ thì ta không thiếu gì cách.Tỷ như giả vờ lạc đường để hỏi đường.Cứ bịa ra một cái tên đường quen thuộc để hỏi nàng.Nàng ú ớ chỉ chỏ,chàng chỉ việc câu giờ và ngắm đôi mắt có màu biển của nàng.Chàng ầm ừ lắng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ như chim hót ấy - Để say.

                  Khi say,người ta trở nên bạo dạn và quen nhau dễ dàng hơn ngày thường.Cơn say ấy mời nàng uống một ly nước ở cái quán tình tình.Nàng không từ chối trước câu mời lịch sự của người dưng.Thế là quen,quen đơn giản như một câu chào nhau buổi sáng.

                  Khi quen rồi thì dùng thời gian tìm hiểu để có thể thấy nhớ và thấy mình phóng đại nỗi nhớ nhung bằng lời nói yêu.Khi mình tỏ tình thì mình sợ nhất là chuyện người ta khước từ mình.

                  Kể ra cũng may.Nàng không khước từ. Thế là...
                  Thế là,mỗi ngày,chàng viết một lá thư tình,dù cho bận rộn " .




                  Em ! Đẹp là như thế.Ấm là như vậy - Em !




                  đăng sơn.fr

                  #24
                    dang son 25.01.2012 03:42:21 (permalink)


                    __



                    NHANH - GỌN - NGẮN ...



                    _______________________________




                    Em !


                    Người ta hay nói : " Đời người giống như một cuốn phim " hoặc là một vở bi hài kịch.


                    Anh biết là như thế.Đã từ lâu,anh không còn cái thú đi xem phim ở rạp hát.Ngày xưa thì khác,ngày ấy ,lúc còn bé,mỗi lần được bố dắt đi xem phim thì thích lắm,thằng bé mắt nháo nhác nhìn một dọc các tấm ảnh của cảnh tài tử đóng phim,chưa vào rạp thì đã thấy hồi hộp gây cấn rồi.
                    Nhớ có lần bé tí ti,được cả nhà dắt đi xem một cuốn phim chưởng loại kiếm hiệp của Tàu,thằng bé thấy đánh nhau,sợ quá thụp người trốn sau lưng cái ghế ngồi đằng trước và nó nhắm chặt mắt lại. Lần khác ,được xem một phim về quỷ hút máu Dracula,thằng bé teo quá,co hai chân lên ghế nệm và thu người lại nhỏ tí ti....


                    Bây giờ,cái thú đi xem phim mất rồi.Anh cũng bỏ luôn cái thú xem phim ở TV.Anh đọc truyện phim mơí ra hàng tuần và đọc sự phê bình phim ở báo chí.Thế cũng là một cách xem phim.ngắn và gọn.

                    Trở lại cái chuyện nói về đời người là một chuyện phim thì anh có cách xem phim kiểu riêng.Anh xem những vai chính trong những mẫu chuyện đời xảy ra hằng ngày.

                    Thí dụ :

                    Ở ngoài chợ một buổi sáng,có hai mẹ con dắt nhau đi mua bán. Người mẹ già lụm khụm khi móc tiền trong ví để trả,người con là một mụ đàn bà có khuôn hình tròn trịa,mặt mày dữ tợn hắc ám luôn mở miệng làu nhàu mẹ của mình vơí những lời lẽ cọc cằn hung tợn.Anh hay ra chợ và thỉnh thoảng gặp lại hai mẹ con.Mụ đàn bà lúc nào cũng ra vẻ vội vã và bắt nạt mẹ mình.

                    Đoạn phim đời như thế làm anh thấy bất nhẫn.Không vui.

                    Màn ảnh đời lại chiếu cho anh những cảnh tượng khác.Lạ lùng ! Ngộ nghĩnh.Có khi cười mà cười không được trọn vẹn.


                    Bây giờ thì đến chuyện đóng phim của anh và vài nhân vật khác :

                    Một ngày nọ anh được mời dự một cái đám cưới.Vì việc làm ,anh đến muộn.Mọi người đã ăn uống xong phần buổi trưa và đang khiêu vũ tưng bừng chờ đến màn ăn nhậu sau đó vào buổi tối.Ai cũng tưng bừng náo nhiệt trừ bà giáo dạy khiêu vũ của anh.Bà đầm tên là Maryse.

                    Anh ghé lại chào bà và ngồi xuống bên cạnh :

                    - Nè .Maryse ! Sao không ra nhảy nhót như mọi khi ?


                    Maryse nhăn nhăn,vẻ ngượng ngập ,luống cuống :

                    - Tôi thích lắm nhưng đang bị tai nạn.

                    Anh nhìn cánh tay phải cuả bà bị băng bột vì ngã gãy tay vừa rồi :

                    - Bạn nhảy bằng chân chú đâu phải bằng cánh tay ?


                    Bà đầm lại nhăn :

                    - Trời ui ! Khó nói lắm.Tôi....Tôi đang bị ướt quần

                    - Thì thay quần.Có sao đâu ?

                    Maryse kéo vai anh,rủ rỉ :

                    - Nè.Nói nhỏ cho nghe nè. Với cánh tay bị bó bột như vầy không mở được khuy quần,tớ không chạy kịp vào toilette để tè và tớ đã pipi ướt nhẹp cái quần rồi.

                    Anh bảo bà nhấc cái mông tròn trịa lên và lấy một mớ khăn ăn đặt xuống nệm ghế cho bà ngồi lên.

                    Maryse cảm động và khi thấy cái mặt tỉnh bơ của anh,bà lại rỉ tai :

                    - Bạn có cười nhạo tôi không ? Tôi xấu hổ lắm !


                    - Có gì mà xấu hổ.Ai cũng có thể bị như vậy.Ngồi tí xíu cho tạm khô rồi tôi đưa bà về nhà thay quần.Hãy chọn một cái váy rộng để dễ chạy đi pipi.

                    Maryse gật đầu ,cảm động thêm lần nữa và hôn lên má của anh . Chuyện có gì mà ầm ĩ đâu.


                    Đó chỉ là một đoạn phim bộ .Ngắn - Gọn - Đơn giản.Khi cần đóng kịch,đóng phim thì mình cứ tự nhiên.


                    Tự nhiên như lúc anh nhớ đến em với những dòng chữ như thế này.Kỳ sau,anh sẽ đóng phim kiểu khác và sẽ kể cho em nghe.Rất ngắn và gọn !




                    Thương yêu .





                    đăng sơn.fr




                    #25
                      dang son 02.02.2012 12:43:58 (permalink)




                      -



                      KHÔNG HẲN LÀ NHƯ THẾ.



                      _________________________________________





                      She's all my life là tên bài hát trên mặt đĩa có 11 bản.Đứng ở một góc hàng bán đĩa nhạc,anh úp headphone vào tai nghe cho hết bản nhạc buồn -
                      Chuyện kể về một anh chàng mồ côi cha mẹ từ bé,khi lớn lên,anh có một người yêu lớn hơn anh 15 tuổi,cô làm nghề cô giáo và là nhà nho giáo.Gia đình cô không chấp nhận mối tình chênh lệch ấy và làm đủ cách ly gián hai người.Cuối cùng,cô ấy bỏ anh và anh khóc lóc với câu : Em là tất cả đời anh.

                      Nghe xong bài hát ấy,anh chẳng vui tí nào cả.Bài hát nhắc anh nhớ lại những hình ảnh của cuốn film mang tên L'été 42 và phim kể một chuyện tình cũng trái ngang.Tình cảnh trái ngang cũng làm anh nhớ đến câu chuyện về mối tình của thằng bé học trò 14 tuổi với cô giáo đã có gia đình và con cái,cô giáo mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên,phải ngồi tù....


                      Người ta hay nói là tình yêu chỉ đẹp khi bị dang dở,chia lià.

                      Tại sao thế em ? Đẹp vì đã để lại nhiều đau xót ,nhớ nhung ? Đẹp vì đã đường chia hai lối ?

                      Anh thấy những tình yêu như thế chẳng đẹp chút nào.Những nỗi buồn làm gì có đầy đủ màu sắc ngoài một màu xám xịt ? Những cơn mưa lẻ loi chỉ làm lạnh hơn kẻ độc hành.Những đường phố,những sông biển,đồi núi chỉ là những cảnh trí trơ trọi trong một tấm ảnh bạc phếch cũ xưa...

                      Vừa rồi,bạn anh tâm sự là đã chia tay với người tình.Nàng ấy đã yêu chàng với một tình cảnh không có gì gọi là thoải mái thong dong.Nàng yêu vì cảm thấy bị lẻ loi buồn chán trong một căn nhà rộng lớn và người chồng hay vắng xa.Nỗi cô đơn nào đó hay làm người ta xích lại gần nhau và đến một lúc nào đó phải xa rời nhau.


                      Như thế - Người ta rất tiếc nuối để có thể viết thêm cả trăm bản nhạc có cùng một câu quen thuộc : She ( he ) is my life.

                      Không hẳn là như thế ( ? )





                      đăng sơn.fr
                      #26
                        dang son 26.02.2012 23:50:26 (permalink)
                        -




                        Ở MỘT TUỔI NÀO.




                        ____________________________________




                        Có lần em hỏi tôi :

                        - Chú bao nhiêu tuổi ? Chú già hay còn trẻ ?


                        Tôi sững người và áy náy lắm khi bất chợt có ai hỏi tuổi mình.Thật ra,tôi còn trẻ lắm,tôi vẫn thấy trong ngôi vườn nhỏ của mình có đầy những muà xuân.
                        Trong ngôi vườn xinh xắn của tôi,có một cội thông già để khi nào tôi thấy mình không được thanh thản sau những điều buồn phiền,tôi bắc ghế ngồi xuống,đọc vài trang sách xưa để thấy mình được dịu đi.Trên những trang sách cổ,tôi tìm lại những câu tục ngữ,những bài học về cách xử thế của tiền nhân.

                        Có những buổi sáng mát trời,nhất là vào mùa xuân hoặc muà hạ,tôi ra trước vườn nhà,ngồi phơi mình dưới nắng để đón lấy tiếng chim hót ríu rít.Từng luồng ánh sáng lẳng lơ màu xanh cho tôi thấy và đếm được biết bao hy vọng trong từng ý nghĩ,tôi thấy mình yêu đời,yêu từng cụm hoa phơi phới đang phơi mình trong cơn gió thoảng nhẹ.Và ở một thời khắc nhẹ nhàng trong một góc sáng rãnh rỗi,tôi thấy mình yêu thiên nhiên hơn bao giờ hết.Và cùng một lúc,tôi bắt gặp một cậu con trai vừa mới lớn trong tôi.Cậu ta rất vui ở buổi sáng chủ nhật.Có khi cậu ta lười đi lễ ngày chủ nhật.Cậu đọc vội vàng vài câu kinh thầm thầm trong đầu như một lời trả giá để phiên phiến cái mặc cảm phạm tội.

                        Cậu hẹn cô người yêu ở một quán cà phê để nhạc pháp.Hai đứa ngoan ngoãn ngồi bên nhau nhâm nhi ly cà phê sữa rất đậm.Đậm có khi làm tim muốn ngừng đập.

                        Người ta nói :" Rượu ngon phải có bạn hiền " - Buổi sáng ở quán cà phê còn vắng người như thế,câu nói ấy không còn đúng nữa vì chẳng có ai ngồi nhậu với người yêu.Kỳ cục lắm ! Vô duyên lắm !

                        Cậu con trai không biết nhậu và chẳng bao giờ thích nhậu.Chữ " Nhậu " ấy chỉ dành riêng cho những tay bợm nhậu.
                        Nếu ở buổi sáng đẹp như mơ ấy mà phải dùng chữ Nhậu thì cậu trai trẻ nói như sau :

                        " Em !

                        Em đang làm anh say.Say ở ánh mắt nhưng.Say ở môi em cười.Không phải vì mùi cà phê làm anh say.Chỉ có màu môi em dính trên thành cốc bằng xứ trắng làm anh ngã quỵ mà thôi.Nhạc của Pháp có những lời lẽ bất thường :

                        .... Y a plusieurs mètres d'eau dans les rues de ma peine
                        Plusieurs tonnes de boue dans le flot de mes veines
                        La rivière charrie les fils du téléphone avec encore dedans mes appels qui resonnent
                        La pluie a délavé tous les mots que j'invente
                        Les oiseaux ont criéent pour pas que tu m'entendes

                        < Nước đã ngập đầy trên những con đường buồn bã của anh
                        Đã có nhiều tấn bùn lầy trong mạch máu của anh
                        Dòng sông đã cuốn đi của anh những lời gọi điện thoại
                        Mưa đã làm mờ đi những lời anh viết
                        Đàn chim rầm rĩ để em khỏi nghe tiếng anh gọi...


                        Anh đã dịch cho em nghe như thế.Có buồn bã lắm không khi một người yêu tả oán với một người yêu như thế ?


                        Thời gian trôi nhanh.Cậu trẻ lớn thêm chút nữa để vào đời như vào một trận chiến.Những vết chém của đời là những nết nhăn ưu tư trên vầng trán.

                        Thời gian cũng là một phương cách,một liều thuốc để mình quên đi những điều phải quên để sống.

                        Người đàn ông thấm thía những câu chuyện trái ngang ở đời để vững vàng hơn.Hắn có lúc chán đời,có lúc tuyệt vọng.Hắn vươn lên như một nhánh cây để chịu đựng nghịch cảnh và tranh đấu với nghịch cảnh để sống.


                        Cứ như thế - đôi lúc - ở một buổi chiều mưa,ngồi thẩn thờ ngẫm nghĩ lại để nhớ lại một thời quá khứ,hắn thấy có bao điều tiếc nuối.

                        Dòng sông tuổi nhỏ qua đi.Những ngày vui cũng trôi theo dòng đời ra cửa biển.Những hợp tan tuần tự.

                        Cứ thế.Có những lúc đêm về.Hắn ngồi im trước trang giấy trắng,lắng nghe một bản nhạc cũ thời ấy.Trong đó có câu hát ngày xưa :

                        Bao lần ta đã hai mươi tuổi
                        Xin thêm một ngày ,một tháng,một năm
                        Để thấy mình còn 20 tuổi trong trái tim....





                        đăng sơn.fr
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2012 23:59:13 bởi dang son >
                        #27
                          dang son 04.03.2012 03:46:59 (permalink)




                          -

                          ĐỂ LÀ MƯA CHỖ EM Ở -




                          ________________________________________________




                          Sẽ chừng vài tuần nữa là mùa xuân trở lại.Sẽ không còn tuyết rơi.Sẽ qua hết những ngày giá lạnh.Nhìn lên trời xanh ngát từng buổi sáng,đã có biết bao nhiêu đàn chim kéo nhau lũ lượt trở về.


                          Thành phố và những công viên chỗ anh ở đã có điều ấm áp.Những cô gái trẻ đã khoe những màu áo quần rực rỡ nhẹ nhàng.Có những buổi chiều anh tan sở,đi dạo trên phố,ngắm nhìn quang cảnh dập dìu của phố xá.Đôi lúc,đứng ở một góc đường,thấy một khoảng vai ,một bờ tóc xoã,nỗi nhớ nào đó lại hiện về....

                          Trí nhớ là điều cần thiết để làm việc và đôi khi cái trí nhớ cũng làm phiền mình không ít.Có những điều tự thời gian làm quên lãng.Và cũng có rất nhiều thứ chẳng thể nào quên.

                          Có một cuốn truyện kể rằng : Anh chàng nọ bị ngã xuống đường hầm của métro,đã bất tỉnh và được cứu sống,anh ta đã quên tất cả những điều cần giữ lại trong bộ óc.Không biết mình tên gì,bao nhiêu tuổi và từ đâu đến.

                          Bằng cách nào người ta giúp anh ta khôi phục lại trí nhớ ?
                          Sau một khoảng thời gian dài,đôi lúc người ta nghe anh ta lẩm bẩm nhắc đến một cái tên của một người con gái.Và họ đoán là tên người yêu của anh.

                          Chuyện còn dài.
                          Anh sẽ kể thêm cho em nghe nếu trí nhớ anh còn tốt ở một ngày sắp đến.

                          Trong khi chờ đợi chuyện sẽ kể ,anh thử làm mưa rơi trên khu phố nơi em ở.Biết đâu nhìn mưa như thế - Em sẽ nhớ lại một ngày nào ta đã đứng cạnh nhau cùng ngắm mưa.

                          Và em đã nói : " Nếu lỡ ngày nào phải xa nhau - Em sẽ còn nhớ đến anh "


                          Bây giờ - Đã xa - Xa lắm ! Em vẫn còn trí nhớ chứ ?

                          Còn anh thì vẫn nhìn những cơn mưa ở một nơi chốn lạ. Vẫn thử làm mưa đến nơi có em.






                          đăng sơn.fr
                          #28
                            dang son 13.03.2012 23:30:05 (permalink)





                            -






                            CÁCH VẼ MỘT NỤ CƯỜI.
                            __________________________________________________ ___





                            ... Lắng nghe tiếng chim hót giữa bầu trời ngát xanh.Nàng thử tìm một màu xanh đậm hơn ở trong mắt chàng.Cặp mắt nâu vẫn lặng tĩnh.Không nghe tiếng sóng nhỏ nào rì rào.Không nghe tiếng gió reo kẻo kịt ở những nhánh cây bắt đầu ra lá sau những ngày đã thật lạnh giá trong á nh mắt.

                            Chỉ nghe tiếng chàng hỏi :
                            - Em có đoán được ý nghĩ nào của anh không ?

                            Nàng tìm câu trả lời sau câu nói để có thể đoán.Điều khó nhất là đoán được ý nghĩ của người đối diện.
                            - Em nghĩ rằng anh sẽ nói là sai nếu khi đoán đúng.Anh hay đóng kịch.

                            - Sao vậy ?

                            Nàng dùng những ngón tay để vân vê lọn tóc đang cuống quýt trên bờ vai.Nhạc trong quán để bài Fellings rất nhẹ.Ở một chập sau ,cuối bản nhạc,chàng nói nhỏ :
                            - Sao ? Đoán được chưa ? Chờ lâu quá rồi

                            - Đoán là anh đang thích đi dạo trên bãi cát biển ngoài kia.Vì anh mê biển
                            - Đi vơí ai ?
                            - Hỏi khùng thật há ? Chả lẽ đi với một con ma tóc dài ?

                            Chàng bật cười.Nắng rạng rỡ trên nụ cười ngập mắt.Nàng bắt chước cười theo.Người ta nói nụ cười giống như một căn bệnh dễ lây.

                            Ngắm cách chụm môi uống nước của nàng,chàng nói :
                            - Uổng thật.Không mang theo máy chụp ảnh để chụp nụ em cười.
                            - Bộ người ta cười đẹp lắm sao ? Mà này anh ! Có cách nào giữ lại những nụ cười không anh ?
                            - Thì... thì thử vẽ hình
                            - Anh vẽ đi.


                            Trong vài hơi thở nhẹ,chàng vẽ nụ cười của nàng theo một cách riêng của mình.Và chỉ có nàng mới biết cách ngắm nụ cười riêng rất riêng ấy mà thôi.






                            đăng sơn.fr
                            #29
                              dang son 15.03.2012 12:57:55 (permalink)


                              -




                              KHI THỬ VIẾT NHỮNG CHUYỆN TÌNH





                              _______________________________________________________





                              Điều gì khó viết nhất khi kể về những câu chuyện tình ?


                              Ở cả triệu quyển sách,các nhà văn đã nhìn cuộc đời và những hoàn cảnh éo le để viết truyện tình.Ở truyện của họ có những cuộc gặp gỡ,những mẫu đối thoại,những tia mắt và nụ cười,họ đã pha vào những màu sắc của sự nhớ nhung vừa đậm vừa nhạt.Họ cho những nhân vật đánh đấm,cấu xe,ghen tương vơí nhau.

                              Những chuyện tình đều có thể giống nhau ở một mức độ nào đó.

                              Những người viết cũng tuỳ theo cái cảm quan riêng của mình để sáng chế nhân vật và cho nhân vật đóng phim.


                              Còn anh ? Anh viết gì ? Viết ra sao để làm khác họ khi kể về những câu chuyện tình ? Khi nói về những giọt nước mắt khi hai người tình xa nhau ,anh phải viết như thế nào để những giọt lệ lăn tròn trên má người đàn bà không giống những người khác trong từng mẫu chuyện đã đọc ?

                              Người đàn ông nhân vật chính của anh sẽ làm gì,nghĩ gì khi chia tay với người yêu để không bao giờ quay trở lại ?


                              Anh không muốn lập đi,lập lại những điều đã đọc ở những ngày tháng cũ.Lập lại như một bài hát đã nhại lời của một bài hát thịnh hành theo kiểu cách thương mại.

                              Người ta có nhiều ngàn cách để nói về chuyện tình.Và người ta vẫn bắt chước nhau khi viết dù không muốn.Tình yêu là một đề tài muôn thưở vì tình yêu luôn có gai để làm chảy máu.Những bài hát vẫn có câu : " thà đừng quen nhau,yêu nhau làm chi ? " - Kỳ cục ! Ai chả biết như thế.Nói theo kiểu huề vốn thì ai cũng nói được.


                              Viết xong những hàng trên thì anh phải thú thật với em một điều : - Anh đang viết về một chuyện tình có cái tên là : " Chữ Nhập " và khi viết xong cái chương mở đầu thì anh cảm thấy mình đang bí.Bí một cách kỳ lạ !

                              Thường thì từ xưa đến nay,những nhân vật trong truyện của anh luôn có sự dí dỏm dễ thương,họ hay dắt nhau đi quán nước.Chàng nắm tay,nàng thì thầm và họ chết ngộp trong mắt nhau.Những câu nói chuyện của họ luôn là một sự đuà giỡn đuổi bắt nhau.

                              Hai nhân vật ấy mang nhau về nhà,vặn nhạc khẽ,ôm nhau hôn và yêu nhau.Nhẹ nhàng mà hôn khi âu yếm.Truyện của anh chưa hề có những màn ân ái cụp lạc như mưa bão ,sấm chớp.Truyện không có tiếng thở mạnh ngất ngưỡng của đàn ông trên khuôn ngực đầy của đàn bà như trong những cuốn phim về sex loại rất cực độ.

                              Thú thật là anh đang bí trong cách dẫn chuyện : Họ - hai kẻ người dưng sau khi đọc văn của nhau xong để đến với nhau bằng cách nào ? Họ nghĩ gì ? Làm gì ? Họ lý luận về tình yêu và sẽ gạt qua những lý luận khuôn khổ của sách vở để bắt lấy nỗi rung cảm như thế nào ? Trong tình yêu của họ,sẽ có những giọt lệ và những nụ cười ra sao ?

                              Làm sao để tạo những biến động - action - để họ phải ngây ngất say sưa khi hôn nhau ,và cả khi muốn quay đi để lìa nhau ? Điều gì sẽ xảy ra ?

                              Anh sợ nhất là trong khi viết,cái máu du đãng trở lại với anh để anh nghiến răng,bậm môi giết quách một trong những nhân vật trong truyện của mình.Anh ghét sự uỷ mị quá đáng khi viết.Ở ngoài đời thật,đã có nhiều lần anh được chứng kiến cái tâm thiện của những gã du đãng.Chúng anh hùng hơn những thằng hiếp dâm và làm hại con nít,chúng " lương thiện " hơn những kẻ đội lớp thầy tu mà làm bậy.Chả thà tấn công và đi cướp nhà băng còn hơn làm hại người cô thế và nói giọng giả nhân giả nghĩa.


                              Anh nghĩ anh có thì giờ để ngẫm nghĩ và dịu đi để tử tế với cái chuyện tình đang viết dở dang của mình.

                              Mong là như thế,để thấm thía một tình yêu,ta nên tử tế.Nhất là khi viết.






                              đăng sơn.fr
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 15 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 212 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9