HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH ( Kỷ Niệm Cũ ) đăng sơn.fr
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 212 bài trong đề mục
dang son 16.03.2012 13:45:33 (permalink)
-





ĐÊM NGHE TIẾNG NHAU




_________________________________






Em !


Có một cô nhỏ rãnh rỗi quá .Chắc hắn không có chuyện gì hay ho để làm bèn hỏi anh :

- Nè ! Trong đời anh,anh yêu đã bao lần và yêu người nào nhất ?


Đây là một câu hỏi kỳ quặc và thậm tệ nhất.Giống y hệt một cuộc khẩu cung của cảnh sát cuộc.Ai là thủ phạm và ai là nạn nhân ?

Đã thấy rất khó mà trả lời thế nào cho ổn.Ổn có nghĩa là xuôi chèo mát máy.Người ta nghĩ gì về tình yêu sau khi đã máy mó đầu óc tay chân và chạy vòng vòng để rượt đuổi theo nó.Nó là một cái bóng và nó cũng là một món đồ chơi kiểu rất khó chơi.Tinh yêu không bao giờ có một quy luật nhất định.Tình ái không phải là con đường cho xe chạy nên không có luật lệ hẳn hòi.

Biết là như thế nên anh đã tìm cách ởm ờ,hoãn binh để khỏi trả lời.Cô nhỏ người viết ấy có tính lì và rất cứng đầu nên lại vặn hỏi anh ( Làm như hắn chưa bao giờ bị món tình ái rượt chạy nên cắc cớ như thế ?! )

Đã như thế thì anh trả lời .Kiểu ngắn ,gọn :


Có đại loại 3 thứ tình :

1. Người yêu đầu tiên = Kỷ niệm.Cảm giác đầu đời.

2. Người phối ngẫu = Tình cảm + Sự ưng thuận - Hợp tác chia sẻ nguồn sống gia đình

3 .Người Tình = Sự rung cảm để giết chết nỗi cô đơn và lấy lại tiềm năng của thời tuổi trẻ.


Conclusion : Ba thứ tình không bao giờ giống nhau

Xin đừng thắc mắc nữa - Vô ích.



Đã là như thế,hắn lại xảnh xẹ hỏi tiếp câu hỏi đã đặt ra như cái tiêu đề :

- Thế thì anh yêu ai nhất ?



__________



Em !


Thế thì anh lại nổi cơn cáu và nhăn nhó .Trời ạ ! Hỏi chi mà kỹ càng,soi mói và khó khăn như thế để làm gì ?
Làm gì có tình nào giống tình nào ? Làm gì có bảng thứ hạng và có bảng ghi thành tích cho tình yêu.

Yêu là cái gì vậy ,em ?


Có phải là lúc anh mở điện thoại gọi em :

- Anh nè,nhỏ !

- Trời ui ! Ai dè gặp anh

- Bộ không vui sao khi anh gọi ?

- Vui chứ.Bộ nhớ em há ? Hihihihi


Nghe tiếng cười là đã lộn ruột gan rồi.Khi có nhau để yêu nhau thì ai đó cũng trở thành lẩm cẩm và có lúc trở thành trẻ con.

Bé nít như tiếng cười và giọng em hỏi :

- Sao anh im ru ? Sao không nói gì ?

- Tại anh đang run

- Xời ! Xạo ác ha.Anh cũng biết run nữa há anh ? Em tưởng anh chì lắm mà



Vậy đó.Nhẹ nhàng trững giỡn như một lọn gió đầu mùa của trời vào xuân.Xanh ở đôi mắt nhìn ngắm trời mây.Đêm đậm ở bước chân đi dạo của anh trên con đường rì rào lá

- Anh đang làm gì ? Chưa đi ngủ há anh ?


Em đã có nhiều câu hỏi cho anh.Anh nói là anh đang thèm có em ngồi trước mặt,thèm có hơi ấm ngồ ngộ ở bàn tay em mềm mại.Trong mắt em có tiếng cười của một loài chim đêm trong thành phố.Ở những đầu tàng cây có tiếng ríu rít,chim chóc ở phố hay bị những ánh đèn đường lừa bẫy phá giấc ngủ của chúng và chúng nhảy nhót để biết hót líu lo như giọng em reo lên khi anh gọi em.

Anh lắng nghe tiếng tim mình đập nhè nhẹ trong giọng nói của em.Có một cái gì đó rất trẻ con nhí nhảnh.Có một chút gì đó rất đàn bà ,rất huyền thoại ,rất nhung nhung từ mùi hoa ngọc lan quyến rũ.Em nói gì em ? Và anh nói gì,em ?


Hình như chúng mình đang kể về một chuyện tình.





đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2012 13:53:45 bởi dang son >
#31
    dang son 22.03.2012 13:05:49 (permalink)







    -

    Ở QUÁN NƯớC
    có tên là Eve.


    _______________________________







    Cả hai chúng ta,ai cũng thích ngồi trong quán nhìn mưa.Người ta nói mưa buồn lắm vì trời đất ảm đạm,những cây dù dưới mưa buồn hiu,những cánh cửa trên từng dãy nhà cao ốc buồn hỉu hiu.Cả những bản nhạc của những người yêu nhau cũng thỉu thiu ẩm ướt.

    Vậy mà....


    Mình chẳng có gì để buồn khi ngồi bên nhau.Em chúm môi khi quậy cái muỗng nhỏ để làm hoà tan viên đường trắng.Anh thích nhìn những ngón tay em cầm chiếc muỗng để hình dung anh đang là nó.Em đang cầm anh để quậy anh và anh bị chóng mặt.

    Em có cách nhìn của em.
    Em biết nói vơí anh bàng ánh mắt khi em im lặng.Em biết để thì giờ cho anh nói chuyện với nỗi im lặng như thế.

    Anh nói gì - em ?

    Những tình khúc trong quán nước đã nói hết phần của anh rồi.Những lời yêu thương nếu cứ lập đi,lập lại sẽ nghe nhàm chán.

    Hẳn biết là như thế,anh đành viết tàm tạm những bài thơ,anh thử dùng chữ để thay thế thứ ngôn ngữ rất vụng về hàng ngày của anh.

    Và em thừa sức để biết rõ một điều : Những cơn mưa rơi trên phố màu hồng hay màu tím sẽ không bao giờ đủ sức làm anh phải buồn bã,vì anh có em.

    Có anh để có thể viết những bài thơ của mưa.
    Mưa đang rất đẹp ngoài quán nước mang tên : " Quán của Eva "





    đăng sơn.fr








    TÌNHKHÚCMỚI
    của Adam & Eva

    ____________________________
    đăng sơn.fr







    Anh vẫn thế - Vẫn làm thơ lãng mạn *
    Lỡ có mưa ngoài cửa quán cũng thế thôi
    Phố hồng ấy,có giọt mưa lãng đãng
    Cũ một lần khi mệt mỏi,nghỉ chân

    Em chừng ấy,ngồi yên trong quán nước
    Quyển sách cũ trăm trang giấy ngày xưa
    Ở một trang có dòng chữ anh viết
    Từ phố núi,mưa lên tiếng gọi mưa

    Mình vẫn thế,lời tình là duyên nợ
    Những mùa đông rồi cứ vậy trôi mau
    Bờ mắt em tình với anh nỗi nhớ
    Nụ môi xanh vẫn muốn nói ngọt ngào

    Ta vẫn thế để biết yêu muà mưa đến
    Lời tình khúc mềm mại nằm trong quán
    Một Adam vẫn cứ say như thế
    Một Eva mãi mãi chỉ là em......


    ___________


    * Chữ của NguyênĐỗ

    #32
      dang son 28.03.2012 13:04:50 (permalink)



      -





      CÁI GÌ CŨNG VỪA VỪA ,PHẢI PHẢI.




      ___________________________________________________



      ... Tôi có người bạn thân
      người ấy tên là Buồn
      Hai đứa quen nhau từ ngày mới lớn
      Ngày đó buồn còn xa lạ,không hay đến thăm tôi

      Ngày đó, còn nhiều mơ mộng nên tôi cũng không thân

      Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu
      Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn
      Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết dến thương đau về sau
      Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn

      Buồn ở lại lâu nhất lúc mất người yêu
      Buồn rủ thêm cô đơn đến đây chơi mỗi chiều
      Buồn luôn có măt mỗi lần ta nghĩ đến em
      Sợ rằng lần này,Buồn sẽ ở lại đây mãi...


      * ( Người Bạn Thân Tên Buồn ) - Đức Huy - 1983,1990.



      ......



      Em !


      Đó là bài hát mà anh đã nghe đi ,nghe lại lúc sáng nay lúc rảnh rổi nhìn mưa và chờ cái hẹn vơí khách.Phần hoà âm theo điệu cha cha khá nhanh vơí tiếng hát của một nam ca si mà chẳng bao giờ anh thích dù hắn ta có chất giọng rất mạnh và hay ( nhưng hễ nhìn cung cách trình diễn màu mè và cái bản mặt nghêu ngao cùng tiếng gào ầm ĩ của hắn là anh thấy oải rồi ! ) - Vậy mà may ! Bản nhạc này của Đức Huy do hắn hát rất tuyệt.

      Đức Huy là một trong những nhạc sĩ sáng tác mà anh hằng ưa thích.Nhớ lại những thập niên 80,anh vác được cuốn băng cassette của anh chàng về,cứ nghe đi nghe lại những bản như Mùa Đông Sắp Đến, Khóc Một Dòng Sông,Làm Sao Tôi Quên Được hay là bài Đỗ Quỳnh Hương...

      Em cứ hãy tưỏng tượng mà xem : Giữa những buổi sáng,buổi chiều mùa đông lạnh,lái xe chạy ngang những góc phố một mình,trong xe nghe rỉ rả những bản nhạc như thế thì chỉ có nước buồn muốn...chết ! Cách hoà âm rất giản dị của Đức Huy cho những bản nhạc như thế cũng rất tuyệt.

      Có vài người bạn khi nghe chung nhạc ĐH vơí anh thì chê chất giọng của anh chàng ấy.Anh cười ,im lặng khi nghĩ đến câu 9 người 10 ý.Vả lại vơí anh,anh xem ĐHuy đúng ra là một nhạc sĩ sáng tác có tài hơn là nói về chỗ đứng ca sĩ của anh ta.



      Em !


      Sáng nay,mưa nhỏ,rất nhẹ,rất êm.Tiếng hát vẫn làm anh say say khi đĩa nhạc quay dến câu :

      "Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu
      Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn
      Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết dến thương đau về sau
      Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn "

      Thấm và thấy thấm.Thấm ở chỗ cậu bạn tên Buồn ấy đã rủ thêm một người bạn khác tên là cô đơn dến thăm.Thể nào cái gã thất tình,tình phụ ấy cũng phải ngả nghiêng buồn thấu xương.Kể cũng đáng đời cho gã.


      Ở đời,thấy cũng khó nói quá ! Không yêu cũng chết, mà yêu cho lắm rồi thì cái buồn nó vật cũng chết ngắc.


      Bài hát vừa ngừng thì lại đến giờ làm việc.
      Anh phải ngừng những dòng lẩm cẩm,lẩn thẩn vừa kể trên.

      Việc gì ra việc đó.Cái gì vừa vừa phải phải cũng tốt hơn.Anh đang nhủ lòng mình chiều nay đi làm về sẽ nghe nhạc pop hoặc rock cho thay đổi không khí.Trời đang xìu mà nhai mấy bản nhạc buồn bã hoài thì chỉ có nước..... (... )



      đăng sơn.fr

      #33
        dang son 02.04.2012 13:08:27 (permalink)






        VỪA VỪA ,PHẢI PHẢI.




        ____________________________________






        " Vừa vừa - Phải phải "


        Đó không phải là một cái tựa trên bảng bích chương,biểu ngữ của những người thích xuống đường hay biểu tình đòi hỏi quyền lợi.

        Ở cái xứ tân tiến như thế này.Động một cái là dân kéo nhau biểu diễn màn tranh đấu ,xuống đường.Có khi lại bạo động,đập phá để gây tiếng vang.Báo chí lại có thêm dịp để tăng trang báo kèm hình ảnh ở những cột lớn trang nhất.
        Có lần anh nói vơí một người bạn nổi tiếng hung hăng cực tả :

        - Nè ông ! Trong lúc ông kêu gọi ngừng làm việc biểu tình ầm ĩ như thế thì dân tàu và dân đại hàn đang hì hục làm việc.Và một ngày nào đó,các ông chỉ thấy xe và hàng ngoại nhập chạy đầy đường...Ở các xứ ấy,họ không đòi hỏi làm việc chỉ với 35 giờ một tuần.Họ không có 5,6 tuần nghỉ hè như bên này và năng xuất của họ rất cao.

        Ông bạn tóc dài,để râu ria lổm chổm kiểu hyppy như Chúa Giê Su quay lại để giảng giải cho anh nghe bài nhân quyền và quyền lợi tranh đấu chống lại sự áp bức,bóc lột.Anh giả vờ gật gù,gật gù vơí ý nghĩ : " Cái gì cũng nên vừa vừa ,phải phải "

        Ở đời này có gì là tuyệt đối đâu.Cái gì cũng có đầu đuôi,gốc ngọn.Cái gì cũng nên nhìn nó theo một cách trung dung để có thể thở và sống.Nhẹ nhàng mà sống.

        Anh đã phải tập suy nghĩ và hành động như thế từ cách thức làm việc,từ những lần gặp gỡ thân hữu .Đám bạn anh hay thích bàn bạc về chuyện chính trị,thời sự.Người nào cũng có lập trường và chính kiến riêng.Lắm lúc,anh chỉ biết giữ im lặng để khỏi mích lòng ai.Đã chắc gì ý của mình là hoàn toàn đúng ?


        Chiều hôm qua,anh đi làm về muộn.Bạn bè đã tụ tập nhau ở một khu vườn xuân đầy ánh nắng và tiếng chim hót.Cánh cổng nhà bạn anh vui vẻ đón anh vào khu vườn nhà đang có những tiếng cười vui tươi.Mọi người đang mang cái đề tài tình yêu xứ lạ để trêu chọc một ông mập mạp đang ngồi ở giữa.

        Chuyện tình của ông này kinh hãi lắm.Ông phải ly dị đã mấy năm nay,tán gia bại sản vì vợ ông bỏ ông,chạy về Việt Nam để chung sống vơí người tình cũ.Người tình này khá bệ rạc vì chỉ khoái cưa chai,đổ rượu và thích say để vui chơi rong ruỗi với bè bạn.Nghe đâu bà ta đã cạn tiền và đang tính đường lui về trọ quán với ông - người chồng cũ.

        Có tiếng hỏi ông :

        - Ông chấp nhận về với vợ cũ ư ?

        Ông gật gù kiểu ởm ờ : Ừ thì.. .Nếu tôi chưa gặp ai khác .


        Gặp ai khác là thế nào ? Ai là ai ?

        Theo lời ông kể thì từ khi ông bò về quê,ông quen với 3 nàng chừng 30,35 tuổi.Đi chơi,đi ăn tốn khá bộn tiền và hiện tại thì ông chấm còn 2 cô.Và ông lưỡng lự. Nhìn những tấm ảnh thì biết là ông đang ngắm nghía và có nhiều tình cảm vơí một cô khá xinh,đã lở dở và cô đang sống vơí một cậu con trai khoảng 12 tuổi.Chữ của nàng rất đẹp.Mềm.Yêu ái.Nàng nhỏ bé tí con nhưng khá sexy .Ông hay nhận được message từ điện thoại của nàng và ông đang chờ ngày về hưu để về Việt Nam chung sống với cô ấy.

        Ai cũng bảo là ông ngây thơ vì có chắc gì cô ấy yêu ông hay chỉ hy vọng vào tiền của ông.Có người khuyên ông cũng đừng nên trở lại với bà vợ cũ đã phản bội ông.

        Giữa những tiếng ồn ào loi nhoi ấy,anh cảm thấy chóng mặt.Anh dấu nhẹm cái ý nghĩ về tình yêu.Tình yêu là những điều nghịch lý.Thế mà không phải là thế.


        Khi xong màn ẩm thực khá rầm rộ thì trời đã nhả bóng tối.Rời khu vườn để kéo nhau vào nhà trong,mọi người ngồi quay quần nhau quanh một cái bàn dài.Lại bàn thảo nhau,gấu ó nhau về vấn đề to lớn đình đám của tình yêu.Cái đề tài rất " choáng " và " máu lửa ".

        Đôi mắt và nụ cười của một bà xồn xồn đã ly dị chồng,hỏi anh :

        - Anh lớn nè ! Khi yêu thì anh thiên về lý hay về tình ,anh ?

        Anh trả lời kiểu ba phải - phải chăng :

        - Cả tình lẫn lý.

        - Tại sao ?


        Lại cứ tại sao - tại sao .Anh suy nghĩ rồi đáp : - Anh yêu theo lý luận của lý trí trước rồi tình sau.


        - Vậy là câu tình yêu là mù quáng đã sai vơí anh hay sao ?


        Giời ôi ! Yêu nhau mà cứ nhắm tít mắt lại để yêu và khóc lóc khi ngã quỵ thì đau lắm.Anh nghĩ là : " Cái gì cũng nên Vừa Vừa,Phải Phải " .


        Ai nói gì thì nói - Kệ họ.







        đăng sơn.fr
        #34
          dang son 12.04.2012 00:17:11 (permalink)









          -




          GHÉ THĂM tìnhyêu.


          ___________________ đăng sơn.fr







          * Em !


          Ở tủ sách của anh có một quyển truyện xưa rất xưa tên là " Trò Chơi Của Người Tình " của tác giả có cái tên lạ lùng lắm : Nguyễn Yêu.

          Đó là tựa truyện mà anh đã đọc từ thời áo trắng ở Saigon cũ. Thời ấy,anh hay lạng xe trên phố chiều,anh thích vào một quán nước quen ngồi ngó thiên hạ qua lại.Có những cái quán để nhạc rất hay ( nhạc của pháp thời đó lãng mạn như hình ảnh của một quả táo hây hây mũm mĩm ) và anh ngồi đọc " Trò chơi của Người Tình " .
          Nguyễn Yêu thời đó mê bản Let It Be của the Beatles qua giọng hát của Paul Mc Carney,anh chàng nhà văn có nhiều sức tưởng tượng đó đã kể những câu chuyện giữa những cặp tình nhân bên nhau.

          Truyện đơn giản thôi nhưng chàng ta đã viết rất phóng,rất thoát theo kiểu người tây phương.Có nghĩa là nàng và chàng hẹn hò nhau,lạng xe qua phố,vào rạp ciné xem cuốn phim tình của Pháp.Đến đoạn tài tử nam hôn tài tử nữ,chàng cũng dò dẫm tìm bàn tay người yêu trong bóng tối,chàng hôn lên những ngón tay của nàng và tưởng tượng đến mười con thiên nga đang bơi lội.Nụ hôn có mùi kẹo cao su đang nhai và nàng nuốt phải cái kẹo của chàng từ môi.

          Chàng nói như nhạo nàng :

          - Eve ! Coi chừng em sẽ mang bầu khi nuốt kẹo.

          Eva quay sang,cắn chàng bằng mắt - Hình như ánh mắt của Eve biết cười thì phải :

          - Thây kệ ! Miễn là thằng bé tí cũng tên là Adam giống anh.Nó cũng sẽ có nụ cười kiểu của anh.


          Ui ! Ui ! Tình như thế.Lém lĩnh như thế thì có lẻ cả triệu năm sau nữa,Adam chỉ vẫn là Adam của một Eve.


          Như thế,anh đã đọc đi đọc lại những trang viết như xem một khúc phim tình.


          Thời gian trôi đi.Trôi như dòng sông có tiếng hát của một người ca sĩ vừa chơi đàn piano vừa hát Cry Me A River ( mà sau này,từ một cảm hứng, Đức Huy của Việtnam đã viết bài " Khóc Một Dòng Sông " - Dĩ nhiên là lời lẽ chẳng ăn nhập gì với cái tên bài hát mà anh vừa kể ..Cry Me... )

          Thời gian trôi- Khi sang bên này,có lần ghé một tiệm sách trong khu Phước Lộc Thọ ở Cali,anh tìm lại được quyển Trò Chơi của Người Tình. Và anh lại tìm chỗ ngồi đọc ngay tại một quán nước có tên là Dĩ Vãng. Cái quán nước này đã làm phiền anh không ít vì hình ảnh của những cô chiêu đãi viên mặc quần áo kiểu người đảo - có nghĩa là thiếu vải và trông khiêu gợi một cách mất thẩm mỹ.

          Trong khi đọc để như tìm lại một phần đời cũ trên những trang sách thì anh nghe tiếng những người bàn bên cạnh,họ xúm nhau đánh cờ tướng và la lối ỏm tỏi y như các hàng quán bình dân bên mình.Ở trên những bức tường của quán thì có những màn hình Tv đang chiếu những cái clips video nhả nhạc âm ĩ.Thế là mất sự tình tứ,mất sự lãng mạn cần thiết để đọc một bản văn tình. ( Đúng là lãng xẹt ! )


          Lang thang như thế và không tìm được cái quán nào có kiểu trang hoàng như bên xứ tây cổ điển,anh chờ ngày lên máy bay để về lại Âu Châu.Khi trở về Pháp,đi lại trên những đường phố ,tìm lại được cho mình những cảm giác thân quen,ngồi yên ả đọc lại trang sách cũ của anh chàng lãng mạn Nguyễn Yêu ấy,anh lại thấy mình có lại mình - nhất là khi vừa đọc vừa nghe tiếng dương cầm thánh thót chạy notes nhạc như mưa.

          Ở cái góc phố của anh,anh đã và đang có em.

          Anh không phải là một Nguyễn Yêu để đi tìm một trò chơi của người tình.Với anh,đơn thuần mà nghĩ : Tình yêu không bao giờ là một trò chơi.Ai nói gì thì nói.Tình yêu là một món quà dù có lắm lúc cũng là một hình phạt.

          Chẳng biết rằng người ta có thể chọn cái tên mang ý nghĩa hình phạt hay là phần thưởng khi nói về tình yêu ?

          Có lẽ ở điều này,tác giả của quyển truyện xưa ấy cũng không khi nào có cho mình một lời giải đáp.Anh nghĩ như thế và sẽ không thắc mắc về chữ Tình Yêu nữa.

          Tình yêu ra sao thì ra.Mặc kệ nó.Cứ yêu là yêu.Vậy thôi.




          ..
          #35
            dang son 12.04.2012 23:57:35 (permalink)
            .








            Ở NGOÀI CỬA THIÊN ĐƯỜNG .


            ________________________________






            Buổi chiều,anh về sớm hơn mọi ngày.Ngừng xe,tạt vào thương xá mua vài thứ lặt vặt.Đi ngang hàng sách báo,anh hay có cái thói quen đứng lại ,ngó lên ngó xuống để đọc những cái titres lớn của những tờ tạp chí.Thiên hạ ra báo nhiều quá.Mình thích cái gì thì có ngay cái đó trên quày bán đầy tạp chí.



            Để bán hàng thì dân làm báo hay đăng tải những cái titres đọc phát chóng mặt.Đọc qua thì thấy cũng từng ấy thứ chuyện.Chuyện dân ca hát ,dân đóng phim hò hẹn nhau,yêu nhau và đập nhau bỏ nhau.Ở trang nhất của một tờ báo kiểu xì căng đan lá cải thì thấy tấm hình của ca sĩ Céline Dion chụp cạnh ông bầu kiêm ông chồng và hình như báo đang bêu rêu tán tụng về chuyện đời tư của cô.Ở tờ tạp chí khác thì thấy hình cô con gái cưng của hệ thống khách sạn Hilton mặc quần áo loại thiếu vải đang khoe chiếc xe mới với nụ cười sao sẹt.



            Lơ ngơ liếc qua,liếc lại như thế,anh quay gót bỏ đi,chẳng vác cuốn nào ra quầy tính tiền.Thế là yên chuyện - Đọc nhiều quá cũng có hại cho chất xám vì có lắm thứ vô bổ chẳng nên nhét vào đầu.



            Về nhà,ngắm bãi cõ và những thứ cây cối đang lừng lững mọc theo ánh sáng trời xuân,anh ngồi ở sau vườn lơ mơ nghe tiếng chim hót gọi nhau thấy vui vẻ lắm.Ở một cành cây từ vườn nhà hàng xóm,anh thấy có một bầy chim lông đen,mỏ màu cam đang chim chíp kháo chuyện vơí nhau,thỉnh thoảng chúng xà xuống hồ nước kiếm cái ăn ,cái uống.
            Lại nổi cơn ghiền để đọc một cái gì đó,mắt anh lại chạm phải một quyển sách chính trị nói về những tình huống bè phái và thủ đoạn của ông tổng thống đương nhiệm.Quyển sách này được ông bạn của anh cho mượn đã vài tháng nay,anh đọc thử vài chương thì thấy u ám nặng nề đầu óc,lại quăng đó.Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh đụng đến nó nữa.Ở đời này,anh nghĩ,có chuyện nên biết,có chuyện cũng chẳng bao giờ nên để ý đến cho nhẹ mình,nhẹ mẩy.





            Nhắc đến chuyện linh tinh làm ê mình,ê mẩy thì nhớ đến câu em gọi anh,em nói anh nên vào net,ở một chủ đề để đọc vài chuyện có liên quan đến những người viết đang hăm he tấn công chỉ trích nhau.Họ bới việc và tìm cách hạ nhau qua mặt chữ.
            ...
            Trong những câu chuyện như thế,em và anh,hai ta đã lắc đầu ngán ngẩm để lắm lúc buồn cho tình đời và tình người.





            Nhớ có lần anh đùa và dọa em :



            - Khi nào chán đời,chán thiên hạ quá thì anh đi tu



            - Ui ! Anh xạo ác ! Đi lễ cũng không đi.Nhà thờ cũng quên đường ..Lấy gì mà tu ? Tu hú thì có...



            Anh biết là em ngoan đạo.Anh biết là em ở hiền để gặp lành.Và khi nào ngỏm củ tỏi thì em được vào thiên đường trước bao người khác.



            Em nhỏ !



            Em có biết thiên đường ra sao chưa ?

            Ở trên ấy có quán nhạc để nhạc tình không ?

            Ở đó,có ai thương ai,ai ghét ai không ?



            Và ở trên ấy có cảnh biển hồ,sông núi không ? Người ta sẽ làm gì ở đó ?



            Có thể khi lên trên ấy,mỗi người sẽ có một đôi cánh để bay như những thiên thần ( ? ) và sẽ mặc toàn màu trắng ? Có lẽ sẽ chẳng ai đua đòi quần áo đúng thời trang,nào là jean hạng nhất của Usa,nào là váy đầm loại thượng thặng của YSL,của Ch.Lacroix .... Tất cả những món đồ trang sức,nước hoa,dầu thơm ,phấn son có lẽ sẽ là vô bổ,vô ích ( ? )



            Và có lúc,anh nghĩ là cũng sẽ chẳng có một cái nhà hàng nào ngon lành với những tay đầu bếp thượng thặng.



            Nghĩ lẩm cẩm và đoán mò như thế,anh lại ngần ngừ chưa muốn có cái ticket lên thiên đường vội.Vì nhiều lẽ khác nữa ...



            Chẳng hạn sẽ không được ngồi với nàng ở trong quán nhìn ra cửa kính thấy màu biển ấm và ngắm trời xanh.Sẽ không được ghé tai lắng nghe tiếng nàng thủ thỉ kể chuyện trời trăng mây gió.



            Khi người ta yêu nhau và được sung sướng bên nhau thì trái đất nhỏ xíu này coi bộ đẹp đẽ lắm : Chàng đi cạnh người yêu,ngửi mùi hương tóc,bóp nhè nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của nàng và thử tìm màu xanh cao vời vợi trong mắt nàng.Cùng ngắm nhìn màu cỏ cây ,màu nâu nâu,xanh, trắng ở những cánh cửa của từng ngôi nhà có khu vườn rất đẹp khi đi ngang từng sáng,từng chiều.



            Đi bộ bên nhau như thế sẽ rất mỏi chân,rồi nàng rên và than mệt với đôi giầy cao gót.Nhìn vào mắt nàng,chàng hiểu ngay điều nàng muốn nên đành cong người cuí xuống,cho nàng vén cái váy đầm cao lên khỏi đầu gối và chàng cõng nàng leo lên con dốc cao để có thể cùng ngồi thở dốc và nhìn xuống bãi cát biển .Biển lặng gió trên bãi cát vàng.Biển rủ sóng nhịp nhàng như tiếng thở của nàng bên tai.



            Trong tiếng thở có mùi vị nồng nàn quen thuộc ấy,chàng thử làm một bài thơ.Vừa mới và cũng vừa hơi cũ khi có lần nàng lèo nhèo nhắc lại chuyện lười đi lễ của nàng.



            Thọc tay vào túi áo,tìm tờ giấy ghi bài thơ,chàng nhẩn nha đọc rất chậm cho nàng nghe :



            Bởi vì tôi yêu
            Nên tôi hay đi lễ ở góc tim em
            Tôi biết quỳ xuống để đọc kinh
            Khi muốn cầu nguyện cho chúng mình

            --
            Chúng mình chỉ mỏng manh như những chiếc lá
            Rơi trên vườn địa đàng
            Chúng mình chỉ là hai nhân vật tầm thường và nhỏ bé
            Như hai hòn đã cuội ở bên nhau trong một bức tranh tình

            Tôi vẽ nụ hôn ở cuối mắt em
            Tôi đã dấu nỗi buồn phiền
            Ở những khi thấy rất buồn bã
            Tôi đã giả vờ cười rất tươi và quyến rũ
            Để em đừng lo ngại
            Tôi biết đóng kịch để ra vẻ mình rất đàn ông
            Bên một người tình nhỏ bé

            Tôi đã bao lần phạm tội dối gian vơí đời
            Đã đeo cái mặt nạ của thú dữ

            Cho đến ngày ,tôi gặp em
            Bao nhiêu cái tôi trần trụi rơi xuống
            ( Kể cả cái mặt nạ đàn ông hiếu chiến
            Cũng tan rã ở tia mắt em ...)

            --


            Đã bao nhiêu năm tháng tôi sợ vào nhà thờ
            Chúa nào tha tội cho tôi
            Khi tôi mang hình hài của quỹ sứ
            Chúa không hiểu được ngôn ngữ riêng của tôi
            Khi tôi thiếu nụ cười
            Khi tôi lầm lì đánh đấm với cuộc đời và thiên hạ
            ..

            Tôi muốn vào nhà thờ dấu kín ở góc tim em
            Quỳ xuống chấp tay để nhớ lại một vài câu kinh
            Kinh tình yêu là bài thứ nhất
            Kinh xám hối vì đã mềm lòng vì em
            Một Eva như trong truyện thần thoại
            Tôi xin Chúa trên cao tha tội
            Khi có lần...
            Tôi lỡ xem em là chúa phật của tình yêu

            Ôi ! Tôi và hình ảnh tôi phản tặc
            Giống y như một Adam khờ khạo ngày ấy
            Đã dại khờ ăn trái cấm
            --


            Em !
            Hãy giữ tôi lại trong góc nhà thờ của em
            Hãy giữ tình yêu và niềm tin của tôi trên áo em trắng ngần
            Khi em cúi xuống nhìn tôi và giúp tôi cầu nguyện
            Hãy nếm dùm tôi những giọt lệ còn xót lại
            Khi tôi đang muốn khóc
            Khi tôi biết rõ mình đang yêu em
            --

            Em !
            Hãy là nỗi bình thản trong trái tim tôi
            Hãy là lời nguyện mà tôi còn biết đọc
            Khi bàn tay em để yên trong bàn tay tôi
            Giữa câu kinh cho ngày phục sinh như thế
            Sẽ mãi là lời nguyện của tôi....

            ( LỜI NGUYỆN THẦM )




            Nàng nhăn nhăn cái đầu mũi vì thứ lời lẽ kỳ cục như thế.

            Nàng ngả đầu vào vai chàng nói thầm thầm :

            - Rồi thế nào Chúa cũng phạt anh,anh xuống địa ngục.Em thì lên thiên đàng ...





            Ừ, ừ...Tội nghiệp cho chúng mình - Sẽ rất là tội nghiệp vì hai đứa hai nơi.



            Để tránh nỗi tội tình như thế,anh đã đề nghị em ở lại trần gian này,dẫu là địa ngục.Ở địa ngục này,em có anh.





            -----------





            Em !

            Đọc xong câu chuyện như thế,em còn muốn lên thiên đàng nữa không?

            Thiên đàng nằm ở đâu em ?













            đăng sơn.fr
            #36
              dang son 13.04.2012 15:52:46 (permalink)








              Mở Tựa ở cửa Quán -


              __________________________________________







              Je Pense À Toi
              - Jean Francois Michael






              Je m’éveille ,je pense à toi
              Il fait soleil, je pense à toi
              On me téléphone -je parle
              Je pense à toi

              Avec elle ,je pense à toi
              Quelle heure ce soir je pense à toi
              Ou allons me dit - t’elle
              Je pense à toi

              Je ne sais même plus ou tu es ni ce que tu deviens
              Mais ca n’a pas vraiment grande importance
              Nos pas se perdent dans la ville
              Vers de nouveaux chemins
              Qui ne se croisent que par coup de chance
              De chance

              Il se fait tard, je pense a toi
              Si on rentrait je pense a toi
              Je n’étais pas très drôle ce soir
              Je pensais à toi
              On fait l’amour -je pense a toi
              Au petit jour- je pense a toi
              Je ne dors pas ,je pense a toi
              Je ne sais meme plus ou tu es ni ce que tu deviens
              Mais ca n’a pas vraiment grande importance
              Nos pas se perdent dans la ville
              Vers de nouveaux chemins
              Qui ne se croisent
              Que par coup de chance
              De chance

              La nuit s’achève- la nuit s’achève
              Même quand je rêve la nuit s’acheve
              Je fume une autre cigarette
              Je pense à toi
              La nuit s’acheve- je pense a toi
              Les yeux mi-clos je pense à toi
              Je ne dors plus ; je pense à toi



              ___________________________






              1.


              --- ( Rời chỗ ngồi để pha ly cà phê.
              Lời Pháp ngữ của bản nhạc đã có nhiều lỗi chính tả khi tải xuống từ ông Gù Gờ.Chẳng biết ông thu nhập ở đâu mà ông đã có nhiều lỗi CT như thế ?

              Hay là tại ông được sinh đẻ từ Usa nên ông cứ phang đại tiếng Tây.Thế nào cái ông đẻ ra Google cũng bị kiện .Bảo đảm là như thế )


              Bây giờ để tạm đấy.Ông GùGờ tây đi uống cà phê cái đã.Lát nữa tính chuyện vơí GùGờ Mỹ sau .



              _____________



              2.




              Em !



              Trở lại quán,có ly cà phê sữa - Thế là ấm,là yên bụng để ngồi sửa lại lời bài hát cho có vẻ sạch sẽ,đàng hoàng - ( Cái gì ra cái đó )


              Je pense à toi - Anh nghĩ về Em hoặc Anh nhớ đến em - là một bài hát do J.F.M hát đã từ lâu lắm rồi và đã được chuyển sang lời việt từ thời phong trào nhạc trẻ của VN.Ở hải ngoại thì lời việt đã được Anh Tú và cô Ngọc Bích hát rất hay.

              Ở một buổi tối trời đông,anh đã ngồi rất yên để lắng nghe bản nhạc từ bản chính của Pháp ngữ và sau đó nghe lại bằng tiếng việt.

              Anh nhận thấy vài điều như sau ,nếu dịch lại nguyên văn lời bài hát của Michael :



              ....Je m’éveille ,je pense à toi
              Il fait soleil, je pense à toi
              On me téléphone -je parle
              Je pense à toi
              Avec elle ,je pense à toi
              Quelle heure ce soir je pense à toi
              Ou allons me dit - t’elle
              Je pense à toi...



              Vừa thức dậy,anh nghĩ đến em
              Trời nắng đẹp,anh nhớ em
              Người ta gọi điện thoại,khi trả lời,anh nghĩ đến em
              Ở bên nàng,anh cũng nghĩ về em
              Mấy giờ ở buổi chiều ,anh cũng nghĩ về em

              Anh không còn biết em đang ở chốn nào và em ra sao
              Nhưng điều này chẳng còn gì quan trọng nữa...

              Trời muộn lắm rồi - anh nghĩ về em
              Về đến nhà,anh thấy mình không vui vẻ cho lắm
              Khi nghĩ về em
              Kể cả khi ân ái với người

              Từ buổi sớm
              Anh không ngủ được
              Anh không còn biết em ở nơi nao
              Hoặc em đã ra sao
              ( Có còn gì là quan trọng đâu )


              Bóng đêm dần tàn,dần tàn
              Trong giấc mơ anh
              Đốt thêm điếu thuốc
              Anh nghĩ về em
              Giữa lúc tàn đêm
              Với đôi mắt khép
              Anh không ngủ được nữa,anh vẫn nghĩ về em



              ------


              Đúng là gã " nghĩ về Em " ấy điên rồi ! Làm sao gã có thể bị nàng ấy chiếm hữu cả một ngày như thế ? Gã mất ngủ cả đêm và rồi,gã sẽ phờ phạc hốc hác để như cái mền rách.

              So với lời lẽ đơn giản của Pháp ngữ và bản lời việt thì anh thích ca từ chuyển sang lời việt ngữ hơn - nhất là với tiếng hát nồng nàn của Ngọc Bích trong đêm khuya.

              Để so sánh hai lời lẽ ca từ của một bản nhạc từ nguyên thuỷ,có lắm lúc anh để ý thấy người đặt lời việt của người mình rất chải chuốt khi nắm bắt được ý tưởng chính để chuyển ngữ và lắm khi còn hay hơn bản chính ... ( Thí dụ như khi nghe bản nhạc rất nổi tiếng của Claude François là Comme d'Habitude được chuyển sang anh ngữ hoặc việt ngữ thì anh lại thích hai bản sau hơn vì bản tiếng pháp có lời lẽ quá đ ơn giản nếu không nói là quá nghèo nàn vì ý tưởng ! )

              Đó là nói sơ qua chuyện lời lẽ của âm nhạc. Bây giờ anh nói về câu Je pense à toi - Anh nhớ về em -


              Nhớ là cái gì vậy , Nhớ có phải là yêu không ?

              Anh biết có một vài người rất hà tiện lời nói trong cách diễn đạt,thay vì nói anh yêu em - em yêu anh - họ thay chữ Yêu bằng chữ " Nhớ "

              Ngộ thật . ( Hai chữ ấy khác nhau nhiều )



              Nhớ một thoáng chưa chắc hẳn là yêu
              Nhớ rủng rỉnh,nhớ nằm yên trong óc
              Nhớ cựa mình để mưa cả một chiều
              Nhớ như thế, đã có chắc gì là yêu ( ? )
              ( NHỚ )





              Vài hàng viết như thế.
              Bây giờ thì đã đến giờ rời quán để viết về vài điều khác.Buổi sáng đang rực rỡ thả nắng trên những mái nhà.Tiếng chim hót gọi nhau nghe rất vui tai.Hình như chúng đang nhớ nhau....






              đăng sơn.fr



              ....





              Je m’éveille ,je pense à toi
              Il fait soleil, je pense à toi
              On me téléphone -je parle
              Je pense à toi






              _________
              #37
                dang son 16.04.2012 16:14:23 (permalink)


                .








                BUỔI TỐI CỦA TRÁI TÁO

                ________________________





                Đáng lẽ ra,mọi người đã rời nhau để về nhà trong cơn gió buốt và mang hơi ẩm nước.Đã mưa sụt sùi pha nắng úa cả hơn tuần nay.

                Thế mà đã ở lại để xúm xít nhau trên một cái bàn dài trải khăn bàn trắng muốt.Bàn đầy thức ăn uống.Mỗi người làm một món khi mang đến. Rượu vang ngon ngon,những ánh mắt,những nụ cười ngon ngon và đẹp.Mỗi khi biết nhoẻn miệng cười thì ai cũng đẹp hẳn lên.

                Hết bữa ăn vui vẻ là đến phần trái cây, thạch chè ngọt lìm lịm.Đĩa trái cây được bày ra bàn.Những trái táo đỏ mộng đẹp và tròn o như ánh mắt người đàn bà đang ngồi trước mặt anh. Nàng không có cái tên là Eve như trái táo anh đang cầm lên để ngắm nghía.Nàng nhìn trái táo để nói ngầm những điều gì đó từ câu hỏi của anh .


                - Các bạn nghĩ đến điều gì khi thấy quả táo này ?

                Phần đông,ai cũng nói là một trái táo ngon.Nhìn là thấy thèm và muốn cắn vào một cái cho hả thèm.

                Thế ư ? Giữa tiếng xì xào đã dần nhỏ lại,anh thủng thẳng kể lại câu chuyện của con rắn đang nhỏ nhẹ dụ dỗ gây hấn và kích thích Eve trong vườn địa đàng. Vì yêu và say mê Eve nên Adam đã quên lời dặn của thượng đế và khi ngoạm quả táo,nhớ lại lời hẹn ước,Adam bị mắc nghẹn để nơi cổ có cục yết hầu.

                Tội nghiệp cho Adam và cũng đáng đời cho hắn.

                Hình như sau câu chuyện cũ mèm mèm như thế,những cặp mắt của những Eva ngồi quanh bàn dịu đi.Họ đưa mắt nhìn những Adam cũng đang ngậm ngùi im lặng trong chốc lát.

                Anh thấy tội nghiệp cho những chàng đàn ông,và anh nói họ cho anh xem cục trái cấm đang mắc nghẹn nơi cổ của họ.Mỗi người đàn ông có một cục nghẹn như thế để khoe.

                Ông bạn lớn của anh phá ra cười vơí chất giọng bắc kỳ ấm áp và rất nhung :

                - Thằng nhà văn nói chuyện tình có khác.


                Ai nói anh là nhà văn ? Nàng tóc ngắn ngồi đối diện anh bảo như thế trong nụ cười khả ái và đôi mắt đẹp của nàng sau gọng kính trắng.Nàng đang vui.

                Và anh trêu nàng :

                - Hình như tôi đã gặp chị ở đâu.

                Mọi người ồ lên vì cái trí nhớ không được ngon lành cho lắm của anh.Có người nói rằng,nàng đã ghé đây vài lần mà anh không để ý và là người bạn rất thân của chủ nhà.

                Nàng nhìn quả táo và nhìn anh.Dịu - Nhẹ :

                - Hình như đã gặp nhau ở vườn địa dàng ngày xưa.Bây giờ mình là một người ngoại cuộc và là ngoại quốc rồi.


                Anh tiếc là không mang theo cái máy ảnh thường dùng để chụp đôi mắt và nụ cười của nàng xa lạ.Nàng là một tay nhiếp ảnh gia đã mở tiệm ở cái xứ nàng đang ở.Rời nụ cười của nàng,cả bọn tắt bớt đi những ngọn đèn quá sáng để nói về chuyện tình yêu.

                Anh đã tuần tự hỏi anh chị chủ nhà chuyện của họ và lời tỏ tình đầu tiên của bao chục năm về trước.Và anh bắt gặp sự dịu dàng yêu thương trong đôi mắt họ.Những chuyện tình nào cũng có đầy ấp điều buồn vui,nhung nhớ hẹn hò.


                Ở một lúc,anh lên tiếng phàn nàn về những lá thư tình kiểu hiện đại,kiểu viết tắt và đầy lỗi chính tả để đốt thời gian,nàng ngồi trước mặt trả lời :

                - Nhưng mà tụi trẻ lại thích như thế,anh ! Thời của mình cổ lổ sĩ đã qua rồi.


                Ừ.phải rồi .

                Ừ. Còn đâu lá thư nhút nhát kẹp trong trang sách để tỏ tình,để nói điều muốn nói bằng chữ viết nắn nót ?

                Còn đâu...Còn đâu....




                Lúc mọi người lục tục chia tay nhau.Anh quay sang chào người đàn bà không có tên là Eve và hỏi nàng :

                - Bà chị này ! Thế Adam của chị đâu rồi ? Không thấy ?

                Nàng giữ một giây im lặng rồi nói :

                - Adam đã từ giã cuộc đời này hơn năm nay rồi,anh .



                Anh hôn lên má nàng vơí lời từ giã.Cả bọn hẹn gặp lại nhau ở một cuộc vui khác.Gặp nhau như thế thì vui.Vui ở một chỗ không phải là thiên đường có hình ảnh vườn địa đàng.


                Buổi đêm đã ngập chút sương trắng.
                Lạnh kéo về.Đêm rồi sẽ tàn.Trái táo ngon đã chui tuột vào bụng,thấy no no.Tự dưng,anh lại thèm có một ly cà phê nhẹ khi về đến nhà.Định bụng sẽ đi bộ một chút.

                Khi đi dạo đêm như thế,anh biết anh sẽ có vài ý tưởng để viết.
                Và anh sẽ kể chuyện về buổi tối của một trái táo.Khi nói đến trái táo,tự dưng ,anh nhớ em.









                đăng sơn.fr
                #38
                  dang son 18.04.2012 02:28:11 (permalink)


                  .





                  Chuyện Mới Nhất về trái táo của Eve.


                  _________________________________








                  Em ngồi rất yên bên cạnh ánh đèn trong góc tường.Anh biết em đang háo hức và tò mò nghe câu chuyện mới ( Vì anh hay có chuyện mới để kể...)


                  --




                  Chuyện thời mới kể rằng :


                  " Ngày vừa xưa xưa ấy.Ở một thành phố có núi và biển.Năm ấy trời hay đổ mưa.Mà hễ mưa thì lạnh.Cái lạnh gây gây hay chui tụt xuống cổ áo.Mưa làm nàng khó dạo phố ,nàng thích đi phố ngắm hàng,ngắm quần áo và ngắm thiên hạ.

                  Đi phố vừa thư giãn đầu óc ,vừa được tập thể dục cho cặp đùi dài của nàng.Đi phố cũng có khi để tạm quên là mình đang cô đơn. Dạo quanh những cửa hàng mãi rồi cũng chán,nàng nhìn quanh quất tìm chỗ nghỉ chân ở quán nước che dù nhìn mưa thong thả rơi.

                  Nhìn quanh quẩn thì thấy tất cả những cái bàn ghế đã chật kín người là người.Chỉ còn một cái bàn trống và có ba cái ghế vây quanh.Ở một cái ghế đã có một người đang ngồi đọc báo.

                  Môi miệng đang thèm uống một cái gì âm ấm,vừa ngồi nhâm nhi,vừa lôi mấy cái áo mới mua ra xem cũng là một cái thú khó bỏ của nàng.Ngần ngừ định quay bước thì nàng nghe tiếng nói từ người đàn ông đang đọc báo.

                  Giọng trầm :

                  - Cô tìm bàn để ngồi ư ? Hãy ngồi đây.Cứ tự nhiên vì tôi đọc xong báo rồi.Sắp đi.

                  Lưỡng lự một giây.Một chút thôi,nàng kéo ghế ngồi xuống,nép xa xa cái bàn.

                  Người đàn ông cười,nhẹ.Giọng thoải mái :

                  - Cô đừng sợ.Cứ thoải mái như không có tôi.Vả lại,tôi chưa từng ăn thịt ai trong đời.

                  Sau câu nói là một nụ cười.Nàng thấy lạ.Nàng nhìn rất nhanh vào gương mặt đàn ông.Gã không đẹp,không xấu nhưng dễ nhìn.
                  Nàng gọi ly cà phê.Người đàn ông cũng gọi thêm ly cà phê.Khi người bồi bàn mang đến hai ly cà phê,gã trả tiền luôn cho hai ly.

                  Với tính tình thẳng thắng,nàng nói vội :
                  - Nè ông.Tôi uống thì tôi trả tiền.Mắc gì đến ông ?
                  - Nè cô ! Bữa nay tôi thấy vui nên mở lòng từ bi.Hãy cứ uống và quên cái vụ trả tiền cho ly cà phê.


                  Cả hai giữ yên lặng nghe mưa rơi.Thỉnh thoảng người đàn ông cúi xuống trang báo đang đọc dở dang.Có lúc,nàng để ý thấy hắn mỉm cười một mình.Là đàn bà,có chứng tò mò,nàng không nhịn được , vu vơ hỏi hắn :
                  - Ông đọc cái gì hay ho lắm sao ông ? Thấy ông cú tủm tỉm cười mình ên ?
                  - Nè cô ! Chữ " mình ên " của cô lạ lắm ! Cô là người nam kỳ hả cô ?
                  -
                  -

                  Chuyện qua ,chuyện lại .Thế là quen nhau.Tự nhiên mà quen.Chẳng ai ép ai.
                  Ép làm sao được khi cả hai đều thích ngồi quán ngắm mưa.Ngắm mưa không phải để làm thơ.Ở vào cái thời đại tân tiến này,thơ chẳng bao giờ nuôi được cái bao tử.Thơ thẩn thì không bằng một khúc bánh mì thịt.Thơ chỉ để dành dụ khị những em nhỏ học trò ngày mới lớn mà thôi.


                  Có những buổi chiều,hai người hẹn nhau,đi dạo vơí nhau.Chàng mời nàng vào một quán ăn gần bờ sông.Bàn ghế trải khăn màu hồng.Khung cảnh êm và tình như những bản nhạc được vặn nho nhỏ.Ở cái carte thực đơn,nàng đọc được cái tên tiệm ăn : Eve.

                  Muôn đời,chẳng hiểu tại sao nàng lại thích cái tên Eve như thế.
                  Chàng khá nhạy mắt để biết cái ý và sự ngạc nhiên của nàng khi ngồi trong quán tên Eve.

                  Chàng nói :

                  - Nhỏ nè - Tất cả những điều ở đời này đều có cái nguyên cớ riêng của nó.Như chuyện anh cố tình mời em ngồi chung bàn ngày ấy để tốn tiền cho ly cà phê của em đều là một nguyên cớ.

                  Nàng cong môi nhìn chàng .Nghi ngờ :

                  - Anh tính toán ghê há ?
                  - Ừ.Ừ..Chỉ có một điều mà anh không nghĩ đến để tính toán là chuyện anh yêu em.
                  - Yêu thì có khổ không,anh ?


                  Chàng yên lặng ,rồi nắm nhẹ bàn tay nàng để bóp nhè nhẹ :
                  - Anh không biết - Tùy ở lòng hảo tâm của em.

                  Từ đó,nàng luôn có lòng hảo tâm.Nàng biết rõ để thưởng thức một câu chuyện - nhất là chuyện tình cổ tích - Điều tốt nhất là hãy sống một cách trọn vẹn.




                  -


                  Nàng ngồi yên rất lâu sau câu chuyện kể của chàng.Yên để nghe nhịp tim mình rộn rã.Im để ngửa môi đón nụ hôn mềm của chàng.Trong nụ hôn ấy,có mùi vị của táo ngọt.Lịm.Say .....




                  @Eve -
                  ________________
                  #39
                    dang son 04.05.2012 13:56:12 (permalink)









                    .





                    LÁ THƯ VIẾT NHÁP
                    ___________________________
                    đăng sơn.fr








                    Em !

                    Người ta nói thế mà chả sai.
                    Người ta nói : Tình yêu gây ( và làm ) mù quáng.

                    Anh vẫn nhớ đấy chứ. Anh đã rất quáng gà từ bữa đầu tiên khi gặp em -Anh đã bàng hoàng,ngây ngất,sửng sờ và sửng sốt bắt gặp cái mất hồn của mình.Anh đã quên bẳng đi lời giảng dạy xưa của bố anh.

                    Ông đã nói : - Cẩn thận nhé con.Đàn bà ,con gái họ có những cái kinh khủng có thể ấy chóng mặt,nhức đầu....
                    Lúc đầu thì họ nhẹ nhàng,dịu dàng ngon ngọt lắm.Sau đó thì ....


                    Em !

                    Hình như anh đã bị mất trí nhớ,mất tất cả sự thông minh,mất sự bén nhạy của trí tuệ khi gặp em và quên hẳn lời bố anh dạy.

                    Kể từ lúc ấy....

                    Và đến nay thì ván đã đóng thuyền ! Chim đã vào lồng theo đúng câu : " Con trai 12 bến nước.Trong nhờ đục chịu "


                    Nhưng dù sao đi nữa,với lá thư viết nháp này,anh cũng rất nhớ ơn em để cám ơn em đã làm anh tìm lại được ánh mắt sáng. Sáng để tiếp tục biết ngoan ngoãn dưới ách thống trị của em.

                    Xin em hãy rộng lượng tha thứ,xí xoá những lỗi lầm mà anh đã và sẽ phạm với em



                    Ký tên .


                    Một kẻ tội đồ,ngu ngơ trong cổ tích tình yêu
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2012 13:58:15 bởi dang son >
                    Attached Image(s)
                    #40
                      dang son 28.05.2012 12:58:43 (permalink)







                      .



                      - KHUYA.



                      Về khoảng 1 giờ sáng và ngồi ngắm vườn đêm.Thấy trời ấm đầy ánh sao và nghĩ đến Em ở xa - Xa lắm

                      Xa như thế mà có khi gần ở trái tim.
                      Ở trên đường đời,có nhiều ngả đường để đi.Và ta biết ta đi đâu để về nơi nao...
                      Ở bầu trời đầy sao đêm để sửa soạn cho những ngày nắng ấm,có những
                      vệt chơm chớp sáng của cánh máy bay một mạch lồng lộng gió.Ở cánh máy
                      bay như thế,anh đã gửi một ý nghĩ về em.


                      Khuya.
                      Sương đêm xuống ngập khi vườn nhỏ.Có một người ngửi hơi sương trên
                      những khóm lá.Có một người nghĩ đến em.







                      đăng sơn.fr




                      #41
                        dang son 28.05.2012 13:52:51 (permalink)


                        .





                        MẶC KỆ
                        __________________________
                        . Trần.K.Sơn & đăng sơn.fr



                        Kệ nó đi em
                        Mặc kệ một chút chiều
                        ( Chiều đang ngồi rưng rưng nắng )

                        Kệ thây nó đi em
                        Kệ những thoáng gió loay hoay phiền muộn
                        ( Gió chỉ là gió,thế thôi - em )

                        Kệ thế đi - cứ kệ nó
                        Kệ nỗi buồn rơi
                        ( Nỗi buồn chẳng có chút bóng nụ cười )

                        Thây kệ những thứ đó
                        Chẳng mắc chi tơí mình
                        Khi bàn tay của em,anh nắm
                        Khi bờ mắt của em ,anh giữ
                        Bằng lời thư tình dài mà cũng có khi ngắn nhất thế kỷ

                        ( Ngày mai có thể trời bão tố
                        Có thể thành phố này,những chiếc cầu này sẽ sụp đổ
                        Sau một cơn địa chấn
                        Sau những tàn phá của nhân loại và những điều phi lý của họ .. )


                        Thây kệ họ.Họ không phải là mình
                        Chúng mình yêu nhau và sẽ còn yêu nhau ở một thế giới khác
                        Thế giới ấy không có tên của vườn địa đàng và trái cấm
                        Gã Adam ấy đã chết tiệt từ một khóm vườn
                        Xác gã đã thành tro,thành bụi
                        Để ngút nghi hương khói trong trái tim của Eva trần truồng khiêu gợi
                        Eva biến mất trong trái tim bằng máy của Ipad thời Steve Job


                        Kệ thây Iphone - Kệ xác cái Ipad
                        ( thời ấy,chưa có chúng,anh cũng đã viết bằng tay những bức thư tình
                        Chữ nắn nót bằng ngòi bút tre chấm mực tím
                        Thời trung học và những đề thi khó nuốt
                        Anh đã bỏ bài luận triết để nhớ đến em
                        Anh viết thư rủ em trốn học

                        Kệ trường lớp mồ côi một bữa
                        Kệ thầy giáo vơí vầng trán nhăn nhúm ưu tư )


                        Những quán cà phê tình tứ hết cỡ
                        Những bài tình ca nhão nhẹt ướt
                        Như đôi mắt em nhìn anh
                        Mình chỉ thấy mình

                        Anh nghe nhạc,nhấp ngụm cà phê nhỏ
                        Tưởng chừng đang hôn em bằng cửa mắt
                        Anh biến thành kẻ biết lãng mạn nhất thế giơí có nhiều điều khỉ gió này
                        Anh làm bài thơ tình hạng bét của thằng học trò nhạy cảm
                        ( Trong bài thơ tình không bao giờ gửi đăng báo ấy - anh có em )
                        Có một sức ấm của hơi thở
                        Có một mùa mưa không kịp hẹn
                        Có ánh mắt của trái tim em khép cửa sổ
                        Có mỗi lần em chờ đợi anh vơí khuôn mặt dỗi hờn )


                        Kệ hết thảy loài người đeo mặt nạ đi ,em
                        Ngày mai này là những buổi chiều
                        Ngày mai này,anh thi rớt ở những đề thi trong trái tim của những kẻ khác
                        Bài luận án cuối cùng mà anh đã thi thử
                        Nằm ở kẻ ngách sâu kín nơi trái tim em
                        Có mưa chiều
                        Có nắng sớm và chữ ký nhỏ xíu

                        Bài thi tình này không phải dễ
                        Để em rất khó khăn khi cho điểm
                        Ở một buổi chơm chớm chiều mưa bay
                        Ở những buổi chiều còn mưa......




                        #42
                          dang son 08.06.2012 15:26:12 (permalink)





                          CUỐI ĐÊM rồi Sáng -






                          _______________________________________________





                          " Cuối đêm rồi sáng " không phải là một cái tựa của một cuốn truyện tình cảm.Nếu người viết truyện lấy cái tựa như thế để in sách thì nghe nhà quê,nhà mùa lắm vì lòng thòng và vô nghĩa.Ai chả biết là hết đêm rồi thì vào sáng ? Rõ là....



                          Cuối đêm là khoảng hiện tại ở trong cái góc bếp của anh sau một ngày dài mệt nhọc.Khi bóng đêm ngập ngụa đầy bãi cỏ của sân vườn trước là khoảng khắc yên tĩnh của anh.Anh dùng thì giờ để đọc.

                          Có những quyển sách mua rồi,đọc vài chương,để đó vì thấy chưa có gì hấp dẫn.Để đó rồi quên trên kệ sách của chữ.Lắm khi đi ngang tủ sách,nhìn thấy nó mình lại dửng dưng ,hờ hững.Lòng có khi dặn lòng : " Khi nào ông nghỉ hè,rãnh rỗi thì ông sẽ đọc mày ".

                          Có những quyển sách mà người viết có lối viết lôi cuốn.Đọc trang đầu vào truyện lại muốn thức đêm đọc đến trang cuối.Có khi rơi chữ,cạn chữ,mình đọc cả cái titre ghi ngày in truyện ....



                          Đêm .

                          Đêm của anh đang yên tĩnh.Thắp ngọn đèn cầy để tạo một khung cảnh quen thuộc,ấm áp.Vặn rất khẽ tiếng nhạc ở đài radio,anh mở trang sách của David Foenkinos.Truyện mang tên Délicatesse - Sự Tế Nhị.Ngón tay anh mở đến đoạn : " Anh chàng chủ hãng,đã có vợ và tình yêu vơí vợ đã là điều mờ nhạt vì chai mòn.Anh ta mời cô nhân viên goá phụ đi ăn tối và rụt rè,bối rối thử tỏ tình.

                          Trái tim con người có những cánh cửa rất dễ và khó mở.Cửa trái tim nàng goá phụ đã đóng chặt vơí biết bao kỷ niệm cho người cũ.Sau bữa ăn trở về nhà.Cô và anh chàng ấy giữ yên lặng.Cái cảm giác hụt hẫng của anh chàng thất vọng khi anh đứng nhìn hình dáng cô ấy từ từ nhỏ dần như một cái chấm đằng trước mặt, khi cô quay lưng về nhà.

                          Rồi,bỗng chốc.Cái chấm ấy hiện ra,rõ ràng hơn,lớn hơn khi cô quay lại chỗ anh đang đứng khựng người,ngẩn ngơ.

                          Cô nói và đặt bàn tay lên vai anh :

                          - Trái tim tôi chưa sẵn sàng.Khi nào sẵn sàng thì tôi cũng không chọn lựa anh.


                          Cô cười nhẹ và quay đi.Bóng đêm tràn đầy,dàn dụa trên khuôn mặt của đàn ông.Anh ta trở về bãi đậu xe ,nhìn màn đêm hiu quạnh.




                          Đó là một trong những đoạn truyện mà anh nhẩn nha đọc trong quyển sách để dành.Và anh nghĩ là anh sẽ có điều để viết về tình yêu.

                          Em biết không ? - Hôm nọ,ghé tiệm sách,mắt anh đã chạm vào cái bìa đĩa dvd thấy cuốn phim vừa ra đời bày bán .Phim lấy từ tựa sách Délicatesse của Foenkinos cũng do anh ta đạo diễn.Xoay qua ,xoay lại cái bìa đĩa để đọc tên những diễn viên ,anh lưỡng lự rồi quay đi ,không mua film về xem vì sợ thất vọng.Thường thì khi đọc truyện,truyện hay ở chỗ là diễn tả được những ý nghĩ , đầy dủ tất cả những nỗi nhạy cảm của tâm hồn.Khi dựng lại phim từ truyện sách,người ta nếu không khéo - có thể làm hỏng cả cái đẹp của loại văn viết.



                          Đóng những trang sách lại.Anh nghĩ đến những lần đã tỏ tình của mình ( Rất hiếm khi - nhưng vẫn có ) Anh sợ nhất là phải tỏ tình vơí ai.Người ta từ chối thì mình bực dọc và ê mặt lắm.Nghĩ đến cái anh chàng bị từ khước trong đoạn truyện,anh thấy tội cho thứ tình yêu vô vọng của anh ta.


                          Tình yêu là những điều tuyệt cùng của sự bí hiểm.Người ta lao đầu vào để tìm sự sung sướng và khổ đau.

                          Sung sướng là hình ảnh của màu nắng - Khổ đau có màu xậm tối của bóng đêm sâu thẫm. Đêm của anh đang xuống.Đêm rơi đậm.

                          Ở cuối cái bóng đêm ấy,anh lật trang sau cùng có một khoảng trống và anh ghi vài chữ : " Cuối Đêm Rồi Sáng "







                          --- đăng sơn.fr
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2012 15:51:11 bởi dang son >
                          #43
                            dang son 15.06.2012 00:24:14 (permalink)
                            .





                            ĐÊM Ở MỘT GỐC CẦU.







                            Gió chuyển vừa đủ nhẹ để làm cơn lạnh. Đứng ở đầu chiếc cầu cổ xưa,nhìn con đường thẳng tấp dẫn vào khu phố chính.Vẫn từng ấy những ngọn đèn,vẫn chừng ấy thứ ánh sáng rọi xuống dòng nước chảy xiết và nghĩ những điều gì đó mông lung về ý niệm của thời gian.

                            Ta đã ở đây bao lâu rồi ?
                            Ta đã đứng ở đây bao nhiêu lần rồi ?
                            Ta đã có được những gì và đánh mất đi điều gì trong lòng ?
                            Những buồn vui trên xứ người có làm ta quên bẵng những buồn vui ở ngày tháng cũ ?

                            Vẫn biết mà.Người ta không thể nào vừa đi,vừa quay đầu nhìn lại quá khứ,dù kỷ niệm của dĩ vãng là những gì cần cất giữ trong tập ảnh vàng vọt của tâm hồn.
                            Một vòng xe trong phố đêm ngày ấy.Những tình khúc êm trong quán nước để biết mình rất yêu ngưòi…..
                            Ở đó, đã không có bốn mùa rõ rệt,nhưng ở đó là mùa xuân ngát hương của thời tuổi trẻ và một phần đời trong sự tưởng tượng cho ba mùa khác…..

                            Mà thôi. Đang đứng ở đây đêm nay,nhìn ngắm cái thành phố cổ này với bao thay đổi.Con đường chạy dọc bờ sông này đã thay đổi ở một ngã quanh có đèn xanh, đèn đỏ.Góc công viên kia có thêm những ghế đá không tình nhân tay nắm tay hoặc ngồi rù rì trong gió hây hây đầu thu.

                            Tự dưng lòng chợt thèm ngắm một cặp nhân tình nào đó đi ngang.Tình tự, âu yếm, ánh mắt trong ánh mắt,hơi ấm ủ kỹ trong lòng bàn tay khi có nhau.Sẽ yên,rất yên để có thể nghe họ nói họ yêu nhau.
                            Chẳng biết yêu nhau ra sao,yêu cho đến khi nào thì rời nhau ?
                            Quái thật.Mắc mớ gì mà cứ đặt cho nhiều câu hỏi.Yêu và sống là điều gần gũi thực tại nhất.Không lẽ cứ ngậm ngùi hỏi lẩm cẩm : Ta sống đến khi nào thì ta chết ? Ta yêu đến khi nào thì ta quên ?

                            Đêm xuống – đêm gió như thế này – ta vẫn còn đứng đây nhìn mông lung.Trăng sáng trên đỉnh cầu cuối phía nhà thờ.Hàng cây dài lung linh gió giữa vùng ánh sáng của đèn đường.
                            Và ta ? Ta lung linh điều gì không rõ lắm trong lòng………




                            đăng sơn.fr












                            #44
                              dang son 20.06.2012 11:49:19 (permalink)
                              .





                              KHI CHỈ CÒN LẠI em và anh








                              ______________________________________



                              " Anh -


                              Có những ngày nắng đẹp,trời xanh ngát.Và cũng có những ngày xậm xám trĩu mây ,mưa.Em biết như thế và anh đang ở lưng lững vào những buổi trĩu ướt mưa.

                              " Sông có khúc,người có lúc " - Anh hay nói vơí em như vậy mỗi khi có điều gì buồn lòng,để buồn bã.Ngồi nhìn nhau - im lặng - Em lắng nghe tiếng tí tách của mưa và thử đếm khoảng yên lặng của anh.Có lắm khi nghe anh nói " anh chán trần gian,chán lòng người bội bạc "

                              Đâu phải ai cũng có sẵn những điều bội bạc đâu anh.Đâu phải những tờ báo nào cũng đăng toàn những chuyện lá cải làm đau lòng đâu anh.


                              Hãy tin là như thế khi đọc những dòng chữ này.Như một bức thư tình ngắn nhất thế kỷ.Loài người có thể bỏ rơi anh.Còn em thì không.








                              ________________




                              đăng sơn.fr
                              nguyễnthịLoanPhiên.











                              -
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2012 11:57:54 bởi dang son >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 212 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9