..
ĐI TÌM MỘT NỬA KIA . _______________________________________
Anh nhớ mại mại đã đọc câu " đi tìm một nửa kia " ở một đoạn truyện nào đó.Truyện viết kể về hai người yêu nhau từ một khoảng cách mặc dù đời sống riêng của họ đã có những trói buột và ràng buột :
Nhân vật nữ xúi chàng như Eva dụ dỗ Adam :
- Chuyện mình sẽ ra sao ,anh ? Chẳng lẽ ...
- Chẳng lẽ thế nào ?
- Chẳng lẽ yêu chỉ để mà yêu ? Chẳng bao giờ đến được gần nhau ?
- Lấy nhau,sẽ cãi nhau,chán nhau,đập nhau...
Hình như khi yêu,người đàn bà có cái nhìn khác đàn ông .Họ có những cung cách chiếm đoạt khác sự suy nghĩ của phái nam.Họ có thể lãng mạn như một thoáng hơi mưa,sau khi mưa tạnh là bóng nắng.Người đàn ông của mình ngồi dưới ánh nắng,mình tựa sát bên cạnh,để ấm nắng và giữ tiệt thân xác người ấy....
Adam ấy nói vơí nàng điều hắn nghĩ : Hãy cứ là tình nhân.
Tình nhân như ca từ của một bản nhạc lơ lửng vơí thời gian. Và từ một quyển tạp chí tên Văn Magazine thời ấy,anh đã đọc thấy
mẩu trang quảng cáo về tiếng hát trữ tình và buồn bã cho những ca khúc mang tên " Hãy cứ là Tình Nhân " - Nghe đâu người hát ấy cũng có một vài chuyện tình không trọn vẹn.
---
Em !
Khi anh ngồi viết những dòng này thì trời đang mưa trên mái nhà.Anh nghe rõ mồn một tiếng tí tách gõ nhịp mưa.Mưa vào những ngày đông như đúng hẹn.Đêm trở gió rồi mưa,mưa đến sáng sớm rồi tạnh để tạm nhả cho vài đọt nắng.Cứ như thế...
Mưa có khi làm anh dịu lại sau những khoảng khắc vật vã vơí việc làm và đời sống.Ngồi mở hé khung cửa nghe tiếng mưa,giữa tiếng nhạc rất khẽ,nhâm nhi cái gì đó,đọc thong thả vài đoạn viết ở một trong những trang sách.Ngừng mắt ở một đoạn viết êm êm của một nhà văn nữ....Cô viết :
" Từ buổi sáng có bóng tối, cô đơn.
Bây giờ thì em hiểu rõ hơn, đúng ra phải nói là thấm thía câu nói trên.
... Cứ như vậy để cho tâm hồn mình còn có được những khoảng êm nhẹ dịu dàng, cho mình chỗ trú ẩn khi cần thiết......
Nếu muốn nói là xót xa thì thật là xót xa...
Nhưng nếu nhìn theo một cách khác thì có thể gọi là hạnh phúc, thứ hạnh phúc nhỏ nhoi mà phải trả một giá quá đắt bằng những giây phút khắc khoải bất an trong tâm... Vậy đó, mình phải vượt qua chính mình, anh. " Gấp trang sách lại,nghĩ về em,anh thấy có vài điều để viết về sự cô đơn.Có thật thế không em ? Khi cần có nhau,người ta phát hiện thấy đầy một khoảng chập chùng của bóng tối.Trong bóng tối ấy có một điểm sáng lung linh của thương nhớ.
( Và anh có thể gửi cho em điểm sáng như thế ở trong anh : Điểm ánh sáng ấy mang tên : Một nửa kia của mình ) .
đăng sơn.fr