HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH ( Kỷ Niệm Cũ ) đăng sơn.fr
Trích đoạn: dang son
.
Mỗi buổi tối khi em cơm nước xong,anh bắt em phải nhớ đến anh như khi người ta nghe lời bác sĩ dặn toa uống thuốc :
Có nghĩa là ngày 3 lần theo đơn thuốc như sau :
- Sáng : Một lần. Thức dậy.Ăn sáng.Uống sữa, và uống vài giọt Nhớ.
- Chiều : Đang làm việc,ngừng mắt,ngừng tay để nhớ ( Nhớ cái gì cũng được.Miễn là Nhớ anh )
- Tối,đêm : Mở cửa,nhìn ra khoảng trời om om ngoài đường,chầm chậm mà nhớ.Nhớ theo một kiểu riêng.
Em hãy ghi vào một tờ lịch treo tường để khỏi quên.Anh quậy vào khoảng nhớ của em như thế.Đã là người lớn thì phải biết quậy khi yêu.
hehehe ...
Hình như có lần anh nói, anh ghét đàn bà con gái cười he he... Thế thì cứ tự nhiên mà ghét tiếp đi nhé.
Đọc đoạn này không nhịn cười được. Lỡ rước EM về rồi nên bắt EM phải NHỚ mình mỗi ngày hả?
Nếu cô EM của anh đăng sơn.fr chịu khó nghe lời anh để uống thuốc nhớ ngày ba lần theo toa như thế thì... anh cũng phải nhớ cô ấy nhiều lắm lắm???
Vì thường khi người ta nhớ ai đó, người ta thường gọi tên và kêu réo người ấy luôn luôn, người được nhớ sẽ nhảy mũi liên tu bất tận và dù muốn dù không, cũng sẽ phải NHỚ đến người đang nhớ mình. Vậy là huề.
Trích đoạn: dang son
- Chiều : Đang làm việc,ngừng mắt,ngừng tay để nhớ ( Nhớ cái gì cũng được.Miễn là Nhớ anh )
Thế anh không sợ cô EM ấy nhớ những cái điểm xấu nhất của anh để ghét anh sao? À mà quên, có lẽ anh đăng sơn.fr đang muốn cô EM ấy chán anh để quay lưng đi cho anh rảnh nợ đó mà, đúng không?
Trích đoạn: dang son
.
Trong giấc ngủ ngon ,anh sẽ có hình ảnh của em
Có hình ảnh Em trong giấc ngủ như thế thì yêu quá đi rồi còn gì...
Có nhau trong đời để quậy phá đời nhau đỡ hơn là cô đơn một mình một bóng.
Anh nghĩ sao?
Nếu có thứ thuốc NHỚ để uống ngày vài giọt thì các người yêu đơn phương, đang tương tư ai đó cũng nên mua về tìm cách cho người ấy uống, may ra họ sẽ đổi ý....
Mấy hàng này để đáp lễ anh để lại chữ nơi trang Chàng và Nàng ... Không phải trả đũa.
he he he...
Nguyệt Hạ
..
Cô Nếu này !
Cô ghé thăm và cô cười hê hê hê kiểu gì thấy kỳ !
Phải rồi,anh vốn ghét kiểu cô cười hê hê tả tơi như thế.Cười như thế là kiểu cười chọc quê rất hả hê.Sao cô không cười kiểu mím chi ?
Cô em Nếu làm anh nhớ lại chuyện một bàn nhậu.Anh thử viết ở bài dươí ( nhưng đọc xong,xin cô đừng hê hê hỉ hả chọc quê kiểu Quậy ).
Tội lắm,cô ơi ! đăng sơn.fr
...
...
QUẬY và Không Quậy
____
Em !
Em vui không,em ?
Nếu tỉnh táo,không nhức đầu thì kéo ghế ngồi,vặn nhạc thật khẽ để đọc thư này :
Anh đang có một cuối ngày đầy mưa gió phũ phàng.Đài phát thanh báo động là gió quậy khoảng 150 cây số giờ vào đêm nay .Không phải là tận thế đâu,em .Năm 2000,anh đã nếm một trận gió bão kinh hoàng.Tất cả mọi cây cối,mọi thứ đều nằm rạp.Thảm thương lắm.Ngoài bãi đậu xe,hai chiếc xe của anh cũng lẳng lặng từ giã anh ra đi không kèn không trống,chiếc nào chiếc nấy bị cây đè bẹp dí.Trời !
Mà thôi,của đi thay người.Anh nghe lời người xưa để tự ủi an mình.Còn mình thì còn của.Còn mình thì còn tình.
Cơn bão mãnh liệt nào cũng mang một cái tên của phái nữ.Phái nữ có khả năng tàn phá vì một lẽ giãn dị : Họ là phái nữ.
Em cũng là một cơn bão ( Lực gió khoảng chừng 60,70 cây số giờ thôi ) Em đến hồi nào,anh cũng chẳng rõ.Anh chỉ mang máng là em đến vào lúc anh không ngờ nhất.Em ngang nhiên ào vào đời anh .Trở tay không kịp.
Là kẻ cổ điển,anh không thích loại phái nữ bạo dạn ( quậy ) - Xưa kia,anh đã né biết bao nhiêu con gái đàn bà loại quậy.Quậy là một hình thức có kỷ thuật.Quậy trong cách ăn mặc gợi cảm khiến bọn đàn ông dễ vào tù. Mini Jupe,giầy ủng cao gót,đàng sau ngoáy,đằng trước lắc...
( Loại này mà rinh về nhà thì đổ nợ hoặc cũng có ngày vào khám vì mình bốc hoả nổi ghen )
Anh thích loại phái nữ kín đáo ( Không trùm khăn chừa hai con mắt như phái nữ phe Hồi Giáo - No ! No ! Khiếp lắm vì chả ngắm được gì theo kiểu bị cúp điện ! )
Thích kiểu kín đáo không lộ liễu,theo anh thì cái đẹp nằm ở sự duyên dáng.Chỉ cần một ánh mắt êm.Một mái tóc xoã gió nhẹ.Một tiếng cười nhè nhẹ của góc môi hồng hồng không son môi đỏ chói như phù thuỷ ! )
Và như thế, anh đã gặp họ.Họ dịu,họ ngọt và họ cũng biết bỏ anh mà đi.Những lần họ bỏ anh,tất cả những phố phường hình như xám màu mưa.Những quán nước để nhạc buồn hơn,những ly cà phê càng lúc càng ít đường.Và những hè phố về khuya thì khuya hơn.Anh đi bộ và học cách đếm những bước chân khua trên đường vắng để đỡ buồn.Như thế,anh quậy vào những nỗi buồn theo cách của anh.
Đôi lúc,anh tìm một chỗ ngồi để viết.Chẳng hiểu sao,những câu viết có ý nghĩa hơn khi mình bị thất tình.Thất tình mãi đâm chán.Chán lắm,chán như ngày nào cũng phải ăn cơm nguội.Có khi cơm bị thiu không nuốt nổi.
Bây giờ,anh gặp em.
Anh quyết định là không để mình thất tình nữa.Anh có hai khẩu súng,nạp đạn đầy đủ.Anh có sự hung bạo của một gã cao bồi.Tên nào đụng vào ngón chân,ngón tay của em,cướp em đi,anh hỏi cho ra địa chỉ,anh thả lá thư năn nỉ ỉ ôi năn nỉ hắn kiểu nhạc rên rên dễ nghe.Anh biết cách làm thiên hạ động tâm.Nếu hắn lì mà không động tâm thì anh động thủ.
Anh yêu em thì anh biết kỳ kèo trả giá.Tất cả đều nằm trong lòng hảo tâm của em mà thôi.
Em không là cơn bão 200 cây số giờ để quậy.Anh thích gió nhẹ mà thôi.
Anh đang bận- Tạm ngừng lá thư tình.
Gửi cho em một hộp thuốc tên là Nhớ để em không quậy ,nhé em. đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2013 02:43:43 bởi dang son >
.
NGẮN KIỂU KINH KHỦNG
" Sáng dậy,nhận được thư ngắn.Thay vì ký tên -Em viết : " eya " -
Dạo này,để tiết kiệm năng lực ,người ta hay viết tắt.Anh không tiết kiệm và hà tiện chữ nghĩa nhưng bây giờ phải ra cổng đi làm.
Thôi thì trả lời thư .Anh trả lời em : T......
Ở chữ T như thế,em tự hiểu mình em. Và anh,anh sẽ đoạt giải kỷ lục về bứcthưTình ngắn nhất ( Không giống ai )
đăng sơn.fr
..
Feelin' Good
___________________________
Đây không phải là tên của một bài hát thời Morris Albert vơí những lời lẽ buồn :
..Feelings, nothing more than feelings,
trying to forget my feelings of love.
Teardrops rolling down on my face,
trying to forget my feelings of love.
Feelings, for all my life I'll feel it.
I wish I've never met you, girl; you'll never come again.
Bản nhạc này,hình như anh đã nghe cả hơn 200 lần ở những ngày anh chưa gặp em.Fellings là cách suy nghĩ của anh khi ngồi ở góc tường.Tất cả quanh anh đều yên tĩnh,anh đã tắt ngúm màn ảnh pc đang chìa những cái progamme của window microsoft,anh không cần những thứ đó khi viết cho em.
Buổi trưa đang thiếu nắng.Trời ngầy ngật như muốn mưa.... ( sẽ viết tiếp )
.
Feelin' Good
___________________________
Đây không phải là tên của một bài hát thời Morris Albert vơí những lời lẽ buồn :
..Feelings, nothing more than feelings,
trying to forget my feelings of love.
Teardrops rolling down on my face,
trying to forget my feelings of love.
Feelings, for all my life I'll feel it.
I wish I've never met you, girl; you'll never come again.
Bản nhạc này,hình như anh đã nghe cả hơn 200 lần ở những ngày anh chưa gặp em.Fellings là cách suy nghĩ của anh khi ngồi ở góc tường.Tất cả quanh anh đều yên tĩnh,anh đã tắt ngúm màn ảnh pc đang chìa những cái progamme của window microsoft,anh không cần những thứ đó khi viết cho em.
Buổi trưa đang thiếu nắng.Trời ngầy ngật như muốn mưa....Mây đen đang kéo đến sau vài đọt nắng yếu ớt.Buổi trưa yên tĩnh lạ thường ,anh ngồi lắng nghe bản nhạc khác thuộc loại rên rỉ cực nặng,cô ca sĩ kể chuyện một người tình cô đơn trong đêm lạnh để nhớ người tình,ca sĩ thời đại Net rên la hết cỡ,cô ta làm anh thấy buồn nên anh lợi dụng sự trục trặc tâm trạng ấy để viết cho em....Và có thể anh cũng sẽ mít ướt khi cay mắt trên dòng chữ ( lắm lúc,anh không viết kiểu viết trí tuệ nữa mà bằng độ run của trái tim )
Viết - để có lúc em hay nhạo anh là Ướt.
Ừ ,ướt thì ướt,chẳng chết thằng XìTrum nào.
Ướt chút đỉnh cho em vui,em say khi em nhận thư tình.
Đời này đã nhiều đắng cay : người ta hại nhau,nhiếc móc nhau,anh đã đi,đã thấy.Khi anh gặp em,có em,anh yêu quý sự ngọt ngào và em hiểu là như thế.
Đừng ngọt quá theo kiểu mật ngọt chết ruồi,ngọt tí xíu đủ xài và cũng đăng đắng chút làm duyên để anh biết so sánh vơí vị ngọt nơi môi hôn có dính đường từ miệng tách cà phê ấm.
Em !
Anh đang nghe nhạc buồn.Pha ly cà phê không bỏ đường.Rót cho mình ly rượu rosé màu hồng nhạt và anh nhậu kiểu mình ên vì không có em bên cạnh.
Giờ này,em đang làm gì - em ?
Nhạc đang hát :
Feelings, nothing more than feelings,
trying to forget my feelings of love.
Teardrops rolling down on my face,
trying to forget my feelings of love.
Feelings, for all my life I'll feel it.
I wish I've never met you, girl; you'll never come again. đăng sơn.fr
_____________________________
..
ĐÊM30
Anh rời nhà bạn hữu lúc gần 12 giờ khuya
Nhạc hay,nhạc xuân ấm rưng rưng.Rượu uống rất ít vì không muốn say để
dành 1 khoảng say chữ cho em..Ui ui ! Tình quá há em ?
Anh nhớ em
.Cay cay.
Cay ở một khoảng nhớ và xa.Phải chi em ở cạnh anh,anh dắt em đi dạo
trong con phố đêm - anh sẽ không nói vơí em một chữ,một tiếng nào.
Anh quàng vai em,nhìn rất sâu trong mắt
em khi ta đứng lại ở một chặng
đèn đỏ vắng ngát vì trời khuya đổ mưa.Không
còn ngôn ngữ nào để nói
vơí em vì anh đã hết chữ để
viết...
Người ta có nhiều cách để yêu nhau khi bên nhau.Cần gì một câu
nói.Cần gì một ngôn ngữ thừa.
Vậy đó.Ngày tết. ở xứ người.Lạnh ! Ẩm ! Buồn gì mình không rõ...
Em có biết tại sao ?
đăng sơn.fr
..
KINH
tìnhYêu .
______________________________
KInh Tình Yêu không phải là cái tựa của một quyển truyện xưa thời Lệ Hằng.Thời ấy,cô văn sĩ đã viết rất bạo khi tả về những cảnh nhớ nhung,những cảnh thèm khát ân ái của hai người yêu nhau.Cái thời mà có rất người bảo cổ , khăng khăng giữ lấy chuyện thuần phong mỹ tục. ( Và anh đã đọc những lời viết gay gắt chỉ trích cách viết của cô ấy trên các mặt báo )
Có gì mà xấu đâu khi một ngưòi tình viết cho người kia.Hắn viết - chẳng hạn :
... " Anh đang nhớ hơi thở của em.Nhớ lần em run rẫy trong vòng tay anh.Đôi mắt em đã nhắm nghiền vơí tiếng Ư ư ư.... như con mèo ngái ngủ.Và bàn tay anh đi tìm em...."
( ......................................................................................... ) !!!
Trời ! Ai có giàu trí óc tưởng tượng thì cứ việc nhắm mắt,mơ màng lim dim mặc sức.Họ có đủ thì giờ để nghĩ đến một nụ hôn,một cử chỉ thầm thầm trên vùng vai ,vùng ngực của người yêu..Đó là chuyện của họ.
Bây giờ thì anh tính đến chuyện của em.
Chuyện nhỏ mà thôi.Đơn giản lắm,em :
Ngày kia,mưa gió bão bùng,chẳng biết mắc cái chứng gì mà em mua tờ báo để đọc toàn những bản tin mắc gió mắc dịch : Chuyện chứng khoáng xuống ầm ầm,nhà băng thải người ,bớt việc,chuyện mấy cái siêu thị cũng ùn nhau thải nhân viên văn phòng,chuyện cha kia vì vợ bỏ,đốt nhà,giết vợ ,giết con.......
Đọc đã đời rồi em quay lơ,lên cơn buồn chán - Em quay sang anh,giọng nhũn :
- Em đang muốn đi tu.Đời này chán quá !
Vậy là sao ?
Chúng ta đâu phải đang ở trên thiên đường đâu,em ? Anh chưa từng thấy cánh cổng thiên đường ra thế nào ? Màu gì ?
( Có lần,anh đã hứng chí ba xạo sau khi hôn em,cầm tay em để tán em.Anh nói :
- Nhỏ nè ! Anh thấy thiên đường rồi đó .
- Ở đâu,anh ?
- Xời ! Ở ngay trong mắt em.
- Xạo quá á ! Em nhắm mắt mà, khi....
Ừ . Thế ! Khi em mở mắt,anh thấy em.Không là một Eve của Adam xưa ấy.Em chỉ là em.Đơn thuần.Trọn vẹn !
Bây giờ,em chướng lên,đòi đi tu.Chùa nào,nhà thờ nào có thể chứa được em ? Ở nhà thờ,chùa chiền không bao giờ có những bức thư tình cho em đọc.Chẳng có một ông sư,ông linh mục nào có thể viết thư tình cho dù đến 2000 năm nữa ( anh có thằng bạn thân đi tu làm linh mục,hắn nói vơí anh : Người tình của tao là Chúa .Anh nghĩ là hắn nói xạo cho ra vẻ ).
Em !
Ở lại trần gian vơí anh đi,cho anh vui.Anh sợ thiếu em.
Nếu chịu khó nghe lời anh,anh biết cách dạy em đọc KInhTìnhYêu kiểu của anh.Dễ lắm.Tình lắm mà,em.Em chỉ việc đọc ở hàng dưới chữ ký của anh......
đăng sơn.fr
* Extrait - Trích lục KTY.
Ta tìm nhau ở điều im lặng
Môi hôn bắt đầu bằng cửa mắt
Mềm mại lòng bàn tay
Yêu người,hồn ta say........
......................
..
Ecris - moi
Trước mặt có 3 cái đĩa hát : nhạc loại jazz bossa nova,Khánh Hà và nhạc rên rên của Pierre Bachelet
Buổi đêm đang êm đềm rơi xuống ( lạnh - ẩm ) .Anh rót cho mình ly rosé rất hồng,rất nhẹ và chọn Pierre Bachelet nhét vào máy hát.Anh chàng ca sĩ đào hoa đã có một thời lừng danh khi viết nhạc cho cuốn phim Emmanuelle nổi tiếng,chàng ta đang hát bài Ecris-moi ( hãy viết cho anh ).
" Viết cho anh đi.Khi em bỏ đi.Căn phòng này rồi đơn côi.Mình anh ở lại như chú chó mất chủ,cả con mèo nhỏ cũng chạy đi tìm em. Viết cho anh đi,em.Anh sẽ đến chỗ hẹn của tận cùng mọi nỗi đau...
Viết đi,em,khi trái đất ngụp lặn và anh ngã chúi dươí bàn chân em..... "
Anh nghe như thế,chẳng thấy có gì vui.Những chuyện tình như thế thì ngày nào cũng có.Người ta đến rồi người ta ra đi.Lẩn quẩn là như thế.
Còn em ?
Khi nào em ra đi ?
đăng sơn.fr
...
ĐÔI KHI
có nỗi lặng thinh.
__________________________________
Dễ thôi . Nỗi lặng thinh lúc nào cũng có cái đẹp rất riêng của nó.
Khi đi dạo trên bãi biển vắng,nếu một mình thì chẳng có ai để nói,để nghe,ta chỉ nghe nỗi yên lặng của mình....Giữa sự lặng thinh ấy vẫn có tiếng động đấy chứ : Tiếng gió chuyển mình đẩy sóng dồn trên những hốc đá sủi bọt trắng,tiếng hải âu chim chip gọi nhau theo đường tàu đánh cá,tiếng vi vu ngấm ngầm trong tâm hồn mình như điều phải cần có của sự cô đơn....
Em có bao giờ lang thang khắp một buổi sáng trên biển chưa ? Nhìn ngắm những đợt sóng nước,những cồn cát vi vu gió,em nghĩ gì ?
Tìm một chỗ ngồi,thả trống trãi đầu óc nhìn ngắm trời cao mây nước,em làm gì ? Có khi nào thèm đọc một vài trang thư tình ? Thư tình viết tay hay là loại thư viết bằng phím pc và đẩy bản in ra chữ ?
Trong khi chờ đợi em trả lời,anh gửi em một khoảng im lìm bằng một cách rất riêng của anh.
Lá thư ấy như thế này :
------------------------------------------------------------------------------ ( ... )
Và anh ký tên rất nhỏ ở phía dươí.( Trong những mẫu tự của chữ ký,có lẽ em tìm được cái tên của em....
đăng sơn.fr
..
THẾ THÔI ( lần nữa ) .
____________________________
Hôm nọ,đang viết bức thư tình dở dang thì lại bị bận và kẹt.Ghét thật ( Chữ nghĩa bị bay mất và bị hụt hửng như khi xem một cuốn phim đang đến hồi gây cấn thì điện cúp- Hỏng giò ... )
Hôm nay,viết lại từ đầu :
"
Buổi sáng đẹp lắm ! Ngày đầu tuần là ngày nghỉ.Sớm tinh mơ thì trời đóng đá,đài radio nói trời sẽ ấm dần và đẹp.Xanh ! Xanh lơ. Anh dậy sớm,đánh vật vơí mớ giấy tờ để cảm thấy nhẹ nhõm sau đó ...
... Muốn có một buổi sáng đẹp ( đẹp có thể là một ngày ấm nắng,đẹp,có thể vì mình không vướng bận vào những điều lo nghĩ ... ) Ta làm gì - em ?
1.
Sớm ! Chưa có tia nắng nào tìm đến.Khu vườn yên tĩnh,vắng vẻ ít xe cộ chạy ngang,đàn chim nhỏ chưa trở về chỗ cũ vào những ngày cuối đông,anh tắt ngọn đèn ở bàn giấy.Tiếng nhạc ngừng,giọng Eric Clapton và tiếng đàn blues im bặt từ máy vi tính.Anh sửa soạn ra đường.
Chỉ cần vài bước chân là anh tóm được chuyến tramway trờ đến.Hình như đó là một thói quen vào những ngày nghỉ của mình,anh thích chọn một chỗ ngồi sát khung kính khi tàu điện chuyển bánh để nhìn ngắm đường phố.Con tàu lướt mình rời khu thương xá vắng hoe để bò chầm chậm xuống dãy đồi còn mờ mờ sương,thấp thoáng đây đó là những mái nhà có từng cột khói lò sưởi xanh lơ nhả khói.Hôm nay,có lẽ là một ngày đẹp trời khi màn sương mỏng sẽ tan đi.
Đẹp hay không thì còn xét lại vì đang chạy đến một chặng đèn đỏ,chuyến tàu ngừng hẳn,vài phút sau thì có tiếng nói phụ nữ phát ra ở những cái loa : "Tàu hư,xin mời mọi người xuống xe,đón chuyến khác ". Anh nghe có tiếng lèo nhèo phản đối khi theo thiên hạ lục đục xuống xe.
Bắt được chuyến xe khác trong vòng 10 phút,hí hửng leo lên,đứng vịn tay vào cái thành cửa,tàu chạy được 10 phút thì tàu ngừng.Tiếng xe điện nói : " Đang có biểu tình giữa phố,Nghẽn đường,tàu không chạy nữa ''
Hay thật ! Giỏi thật ! Lại có tiếng càu nhàu la lối.Anh liếc những con số của đồng hồ,thấy còn sớm sủa chán,anh sợ mình buồn,mình bực dọc nên nén tiếng thở dài cau có,kẹp tờ báo vào nách và thả bộ trên cây cầu cổ nhất để vào khu phố chính.Đến nhịp cuối của cây cầu ngoằn ngoặc,anh thấy tiếc là đã không xách theo chiếc máy ảnh để chụp đoàn người biểu tình vơí đầy đủ các loại biểu ngữ hô hào như : " Hãy tôn trọng quyền tự do cho chúng tôi lấy nhau " ..; " Tình yêu là sự bình quyền ".....
Trời ! Trời ! Thấy tức cười,thấy muốn nẹt vơí những cái hô hào xuống đường làm kẹt xe cộ như thế.Các vị đồng phái muốn yêu nhau thì cứ việc yêu.Muốn yêu kiểu gì cũng được. Còn chuyện làm đám cưới thì nên bình tỉnh xét lại.Có bao giờ cái bình điện,cái bóng đèn chỉ cần hai cực âm hoặc hai cực dương mà cháy sáng được hay không ?
Anh tủm tỉm cười khi nghĩ đến em : Gỉa tỷ như em không phải là một người phụ nữ.Em là đàn ông,con trai ,em gặp anh - chẳng hạn - Chẳng lẽ mê mẩn vì cái nhan sắc đực rựa râu ria của em,anh sẽ nhìn em đắm đuối và tán tỉnh em ? Trời ! Trời ! ....................
Thoát khỏi cái đám đông lùm xùm biểu tình hô hào ấy,anh đi về phía có cửa hàng bán sách báo văn hóa phẩm và đủ thứ lẩm cẩm máy móc điện tử lung tung.Thay vì dùng loại cầu thang điện cuốn,anh chọn kiểu leo bộ lên cầu thang ( sáng nay chưa chắc là một ngày hên ,lỡ cầu thang điện hư ).
Lên đến lầu hai,chỗ bán đầy sách báo,anh liếc thấy bản tin trên đài TV,họ đang chiếu về một bãi biển khá thơ mộng,ở bãi cát,có người nhặt được một cái vỏ chai,trong đó có một lá thư tình từ năm 1905 bằng anh ngữ viết cho một người tình tưởng tượng chưa bao giờ gặp mặt.Và người phóng viên nói là bức thư ấy tình tứ,mùi mẫn lắm.
Anh phát phì cười.Cười vì sự lãng mạn một cách oái oăm của cái gã viết thư tình kiểu ấy.Gã ấy chắc thất nghiệp,không biết làm gì cho qua thì giờ nên viết đại bức thư tình cho người không tên tuổi,không có mặt mũi ? Nếu là một nhà văn thì có lẽ gã ấy chuyên viết về truyện giải tưởng loại kinh dị ! ( ? ) Viết như thế để làm gì ?
Anh rời mắt khỏi cái màn hình tv,mắt đụng phải cái quày sách có quyển sách mơí ra lò của một nhà văn nữ,cô ra đầu sách loại tự bút,hồi ký để thêm thắt câu chuyện tình hờ của cô và một lão cựu quan lớn sau những vụ tình ái tình dục lung tung loạn xà ngầu ở khách sạn bên N.Y và trên chính trường * . Có những đoạn viết,cô ta gọi tình nhân cũ là Con Heo Nọc.
Đọc vài đoạn,anh thấy nhức đầu,muốn la làng,muốn húc vì loại sách chuyên làm bẩn chữ nghĩa và danh dự.
..
Để có một ngày đẹp,ta cần làm gì ,em ?
Anh rời những hàng sách đang làm mình chóng mặt,nhức mắt,chọn một cái bàn ở quán cà phê trong cửa hàng,ngồi xuống,gọi ly cà phê.Viết cho em.
Không viết để nhét vào một cái chai có hình thù kỳ quái nào đó và thả trôi ra biển.Không viết cho một người yêu đồng phái.Cũng không viết cho một triệu người ái nam,ái nữ đọc.Anh viết cho em.
Và anh gửi vào địa chỉ ở trái tim em ( Vì ở chỗ ấm áp đó,em biết cách trả lời anh .... )
đăng sơn.fr
* Le Nouvel Observateur qui sort ce jeudi en kiosque publie sur la moitié de sa une la décision de justice le condamnant pour « atteinte à la vie privée » dans l’affaire opposant Marcela Iacub à Dominique Strauss-Kahn. Le journal consacre le reste de sa une à un titre sur le même sujet : « DSK, Iacub et nous ».
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2013 16:49:27 bởi dang son >
.
photo : đăng toàn -2012
Thư buổi sáng cho ngón Út. Ngón Út nè !
Anh vẫn thèm viết một vài điều vào những sáng sớm sau khi thức dậy. Lúc rất yên tĩnh và tỉnh táo :
Buổi sáng của anh lúc nào cũng có một trong những vẻ đẹp riêng : một bóng tối từ góc vườn nhìn ra khoảng đường sáng đèn chưa có xe cộ vùn vụt,một khoảng sương man mát hun hút hơi gió lành lạnh,có khi nghe được vài tiếng chim thành phố hót sớm - ( chẳng biết chúng sáng tác,phóng tác như thế để hát gì cho những bản tình ca ? )
Buổi sáng mới - mới như mùi thơm của trang giấy nhắc lại cho anh cái cảm giác của ngày nào lúc tựu trường với cặp mới,sách vở mới,những cây bút đủ màu,những cục gôm,những hơi hám của cái thể cách hồi hộp trên bước chân từ con đường đến trường tiểu học... Hồi hộp vì những ánh mắt lạ của những bạn học mới ( những cặp măt quen của vài đứa bạn học lớp cũ thì quen lắm rồi - vì đã cũ khi ngày ngày ngồi bên nhau )
Như thế đó,anh đang sợ đánh thức buổi sáng thức dậy một cách náo động,sững sờ.
Sợ bàn ghế bị kinh động trong căn phòng khách,sợ cả cái bàn,cái ghế ,cái tủ đụng chén bát trong xó bếp sẽ lên tiếng lèo nhèo với mình :
- Ở trong cái nhà này,chỉ có ông là người ồn ào nhất ! Ông hay nổi hứng khi ông nghe một loạt nhạc rock,nhạc R'n'B,rồi có khi cả một tràng nhạc piano jazz mở khá lớn...Ông lại có cái tật nghe đi nghe lại vài bản nhạc mà ông thích đến 2,3 lần.Ông nghe lung tung,nghe cái kiểu pha bài " Mình Ơi " ,bài Tiếng hát chim Đa Đa " vào nhạc mỹ,nhạc tây.Nghe nhạc cái kiểu tân cổ giao duyên như thế,có ngày chúng tôi ( bàn ghế,salon,tường vách,đồ đạc và ngay cả ông cũng phải lăn ra vì tẩu hỏa nhập ma .... )
Út Ít nè !
( Thật ra thì chẳng có tiếng nói,tiếng lèo nhèo nào như đã viết ở trên đâu - Em ! Anh tưởng tượng cho vui mà thôi - Vì đời này,có lắm điều đã và đang làm mình buồn bã - )
Không lẽ vừa thức dậy,mình đã chộp ngay vào những ý tưởng rầu rỉ để viết ? Cái gì thì cũng nên sắp xếp cho chúng đâu vào đó khi muốn bắt đầu cho một ngày.
Hôm kia,anh nhận được câu nói nhằng nhèo,lẻo nhẽo kiểu đáng tội,đáng thương của em.Em nói :
- Lâu quá rồi.Anh không nhắc,không viết thư tình cho Ngón Tay Út nữa.Ngày xưa xưa ấy,thấy anh dễ thương hơn khi anh viết thư tình cho Út.Anh vẽ những vòng tròn trên bàn tay đàn bà khi anh đến chỗ hẹn khá trễ theo kiểu giờ cao su của người việt mình...
Út ít có biết rằng để viết một bức thư kiểu nhẹ nhàng mà ở những hàng chữ có khoảng 69% điều dễ thương - 11% điều dễ nực,dễ ghét,dễ đấm đá và một phần rất nhỏ của những cái còn sót lại thì ta cần gì không ? Đê ta có thể viết :
. Theo anh : Anh cần một khoảng trời rộng.Một lối mòn dẫn lên một con dốc cao.Đứng từ một chỗ - lặng thinh - nhìn xuống mặt biển và bãi cát,ném cái nhìn trên đợt sóng vỗ,nghe tiếng rì rào,gió,sóng,nghĩ đến một lời nhạc tình,nghĩ đến hình ảnh của một cái nắm tay,một nụ cười nghiêng nắng,nghiêng nụ tình trên vành môi,khóe mắt....
Anh cần thả bộ,thấy mình đi tìm một vài góc cạnh để nhét vào cái memory card đang nằm sẵn trong máy ảnh.Từng khía cạnh của màu sắc sẽ được tạm gọi là màu hạnh phúc ( màu nào cũng có thể pha vào nhau để viết điều mà mình cho là hạnh phúc )
Và như thế,khi đã rã rời những bước chân,rã rượi và mỏi mỏi ở con mắt nhắm hình ảnh,anh sẽ tìm một chỗ ngồi : màn hình Lcd bật mở,trang giấy trắng ngần nằm trên bàn cạnh ly cà phê,anh giữ cho mình một khoảng khắc riêng tư để xem lại những gì mình đã chụp.Biết đâu,những ý nghĩ dịu dàng sẽ trờ đến.
Và chữ sẽ tự động thoát ra ngoài đầu bút.
Và anh viết thêm những bức thư tình cho ngón tay Út.Út ! Vì nhỏ nhắn,dịu ! Êm ! - Út của nụ cười biết giữ lại một phần ngàn của một lẽ hạnh phúc.
Ở trong tâm hồn những kẻ biết yêu nhau và biết ân cần gìn giữ nhau,anh nghĩ là mỗi người yêu đều có một hình ảnh của ngón tay Út / Người ta hay cưng những đứa con nhỏ bé nhất nhà /
Phải thế không Em ? đăng sơn.fr -
........
dangson.fr - 2013
.
thư tình ngắn ủn - Ít ít.. EM - Ngày hôm qua,thứ sáu.Vừa mưa ,vừa nắng,anh đi phố,đi chợ và chụp ảnh.Anh đang chuẩn bị sắp xếp thì giờ và những bài viết phóng sự nơi một khu phố...Điều này rất thích thú ,cho dù là bị ướt khi mưa rơi luồn gió se se lạnh..... Đứng lại ở 1 góc đưòng,góc phố - có 1 kẻ này nghĩ ngợi và nhớ đến kẻ kia..Biết rồi mà : Kẻ ấy có một ánh mắt,có một hoặc cả trăm nụ môi ngọt... Có lìm lịm hay không thì chỉ có ta và kẻ ấy biết mà thôi. Vì bởi lẽ ... ( ... ) Ở trong cái khoảng để trống cố tình ấy là một khúc phố rưng rưng ấm nắng , là một đoạn đường nằm dài phụng phịu chờ đón mùa xuân đang mơn mởn.... Những con đường anh đi qua,ngơ ngẩn như một thời nào vụng dại để ném cái nhìn lên một ô cửa,tưởng như thấy em.Em dịu dàng của một vùng tóc loay hoay trên bờ vai tròn tròn.Ở chỗ mềm,ấm,tròn trĩnh ấy,anh đã gửi những nụ hôn đàn ông ( có khi ngọt,có lúc đắng ! ) . Ở những chỗ có lời hẹn : Nhé - Nhé - Đến chỗ hẹn .Đến bằng cách nào cũng được mà : bằng xe buýt,bằng đường bộ trên ngõ vắng hoặc bằng chiếc xe đạp với cặp giò dài của em. Anh biết rõ chỗ nào anh đứng đợi em,trong lúc chờ đợi,anh sẽ không biết làm thơ khóc lóc bêu rêu như cái anh chàng thi sĩ ngờ nghệch nào đó - anh mở máy ảnh và ghi vào đó một khoảng khắc của thời gian ( Và anh tặng em hết những khoảng khắc đó - Để em vui ! ) đăng sơ
n.fr
-
Yêu Kiểu Chướng Đời . Bữa nay,làm việc rất nhiều.lại thêm kiểu trời mưa trời gió bất thường nên anh mắc bệnh luời,chỉ muốn nằm lăn kềnh ra xem đại một cuốn phim lẩm cẩm nào đó nhưng nghĩ lại đã lỡ hứa viết cho em vài hàng. Viết gì? Hoa lá cành ư ? Uớt át vô chừng ư? Viết hoài như thế thì nhàm và nhảm lắm - Thà không viết. Mà bây giờ đang oải và luời. Anh gửi em một bài cũ mèm mèm kể chuyện ấm ớ như sau ( có lẽ em tìm thấy em trong bài viết ) :
HÃY ( mãi ) LÀ TÌNH NHÂN
Bỏ rời quyển sách ở đoạn chữ " Tình yêu chỉ kéo dài 3 năm ", nàng đâm ra bực dọc và nghĩ thầm : Chuyện của nàng và hắn đã gần đến cái hạn 3 năm.Đếm theo kiểu chính xác là hăn đã tống tình,tán tỉnh nàng đã 2 năm ,11 tháng ! Những đón đưa,từng hẹn hò khắp nơi khắp chốn.Hắn làm nàng tốn không biết bao nhiêu là thì giờ để viết thư tình.Nàng yêu sự viết lách,còn hắn thì cụt lơ,cụt lửng.Hắn nói hắn không biết viết thư tình vì hắn chỉ giỏi toán.Hắn tính toán rất nhanh như một trò chơi.Hắn bảo là hắn mê nàng vì nàng giỏi văn chưong.Văn chương làm người ta hóp cái bao tử nhưng lại đây ấp cho tâm hồn...
Hắn mồ côi từ tấm bé ,sống tự lập và có lòng thương người ,hay làm việc thiện vơí các hiệp hội từ thiện.Ở hắn,đúng ra,nàng chẳng tìm được nhiều điểm phù hợp vơí sở thích của nàng như điện ảnh,âm nhạc,báo chí.... Hắn dịu tính thì nàng có tật nóng tính hay giận hay hờn vu vơ hay cạu mỗi lần mệt mỏi.....
Hắn khổ vì nàng ( hắn tuyên bố là hắn phải suy nghĩ rất kỹ khi nào lấy nàng về làm má nhỏ để cai quản đời hắn.Hắn sợ ! ). Được cái là hắn có tính lì,sức chịu đựng dai như võ sĩ đánh boxe ...
Lần này,nàng thử giận hắn cả tháng vì những chuyện không đâu.Mỗi lần thấy số hắn gọi,nàng cúp máy.Nàng chờ những hàng chữ xin lỗi dù biết rõ là hắn không thích và không biết viết thư tình. Hắn tức mình,không thèm ỉ ôi như mọi lần và không gọi phone nữa.Và hắn tầm ngầm chơi trò khác để mỗi đêm ,nhìn ra bóng đêm trước khi đi ngủ,nàng thấy chiếc xe của hắn đậu ở góc cây phía đằng kia công viên.Trong xe thấy để đèn.Nàng biết rõ là hắn đang chú mắt nhìn vào ô cửa sổ còn sáng đèn của nhà mình.Nàng biết hắn cũng biết nàng chưng đèn,khó ngủ và ngó về phía hắn...
Hai đứa như giỡn mặt vơí nhau để chơi trò lì,thử xem đứa nào phải thua cuộc. Nàng không cho phép mình thua cuộc ( Đàn ông thì phải nhường nhịn mình )
Đêm nay là đêm thứ 31 kể từ lúc giận nhau ( Tình yêu chỉ kéo dài khoảng 3 năm ? )
Thằng cha nhà văn nào viết chi mà ác quá : Tình chỉ dài 3 năm ! Cứ như lời tiên đoán.Nàng chảy nước mắt,xõa tóc đầy vai ngập lịm đôi bàn tay.Tình yêu có hình ảnh con ma hiện hình là nỗi cô đơn trong đêm tối.
Nàng vùng vằng,mở tủ nước,nóc một ngụm whisky cay sè trong cái chai của hắn để lại.
Mở cái nấm cửa nhà,nàng dụi tay lên mắt,chạy ào đến phía xe hắn trong góc đêm .Nàng đánh rơi tự ái.Nàng quên cả tên tuổi của mình.Quên cài nút chiếc áo đang mặc phong phanh hở bờ ngực hồng.Nàng lao về phía hắn.Dàn dụa nước mắt.
Nàng thấy hắn vội vàng mở cửa xe chạy tơí phía nàng đón đường.Vòng tay hắn mở rộng rồi ôm chầm lấy nàng.Hai đứa khóc oà như trẻ con lạc mất cha mẹ.
Nàng gục môi vào vùng ngực đàn ông,đón nụ hôn run run như ngày nào thời đầu tiên.
Nàng ướt khi nghe hắn nói :
- Nhỏ nè ! Điệu này thì anh sẽ tập viết thư tình cho em khi nào em giận anh.
Nhỏ của hắn biết điều,dụi đôi mắt mè nheo làm ướt đẫm ngực áo đàn ông.Như thế mà ướt thêm lần nữa.Mặn,ngọt cùng lúc :
- Không sao đâu anh ! Miễn là anh yêu em .Thật tình mà yêu .
đăng sơn.fr
.
ĐÀN ÔNG CŨNG BIẾT GIẬN. _______________________________________ Để tôi nói em nghe : Đàn ông cũng biết giận đấy chứ. Khi hắn giận,mặt hắn khó ưa vì quạu đeo và sẵn sàng ứng chiến. Tôi không muốn nói,muốn nhắc đến cái bản mặt của thằng nhóc Bắc Hàn tên là Kim jong - Un.Kệ nó ! Nó chẳng mắc mơ dây chùm gì với tôi.Tôi là tôi.Là cái gã đang nhăn nhó khó ở và khổ sở vì em. Em là ai kia chứ ? Không là hoa hậu,hoa khôi,cũng chẳng phải bà bà hoàng ,bà chúa. Khi tôi gặp em,quen em,em chỉ là em.Một nữ phái có hai con mắt,hai lỗ tai,và đầy đủ tứ chi.Em có ánh nhìn rất lạ và từ cái nhìn đó,tôi cố gắng làm quen với em.Cũng may là em không chảnh cái kiểu " Má em khó lắm ! " ( Kiểu này ,ngày xưa xưa,tôi đã bị nghe và đã chạy mất dép ) Cũng may là ngày ấy,em hiền lành ( chứ không như bây giờ ) Cũng may là ngày ấy tôi cùng đủ hơi,đủ sức để kiên nhẫn hát bài " trời mưa nho nhỏ,anh theo em về... Và tôi đã kiên nhẫn chờ vài thằng đối thủ rơi đài để tôi thấy mình có cái thích thú của kẻ thắng cuộc - tôi đã nói với em rồi : Cứ lì là ăn tiền ( hãy thay thế chữ Tiền = chữ Trái tim em ) Trong cái may thì cũng có cái rủi đấy chứ ,em? Tình yêu là một tai nạn bất ngờ như đang đi duới trời giông bị sét đánh. Tôi nhớ có lúc bực bội em,tôi đổ chứng rủa sả em. Tôi nói : - Đại hoạ ! Tôi chưa thấy con nhỏ nào lì bằng em Em gây : Tui cũng mắc nợ nên gặp ông ! Gây qua gây lại,tôi cạu cọ bỏ đi.Chẳng nhẽ tôi đứng lại để bóp cổ em sao? Nhỡ nóng quá,có chuyện gì thì hối không kịp. Bữa nay là hạn cuối ở kỳ giận thứ 101. Tôi vẫn thấy em chẳng nhúc nhích gì? Thật vậy sao? Em vẫn còn cái tính lì chưa bỏ ! Thật thế sao? Tôi báo cáo cho em biết là : Đàn ông cũng biết giận. Chấm và chấm ..... đăng sơn.fr ( ........Viết dùm những kẻ lỡ giận nhau )
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: