HÃY ĐỂ ANH YÊU EM               Có nhiều lúc 
  Anh muốn lặng thinh 
  Như không còn gì để nói 
  Những khi thấy mình một mình 
  Thấy mình cuộn tròn, nhỏ nhoi như chiếc lá. 
  (Ví như vậy chắc chưa đủ làm em hiểu 
  Anh sẽ nói như thế nào đây ? 
  Khi sự lặng thinh rất cần cho riêng mình 
  Chữ "Mình" có cả cái tên em trong đó !)    
  Rất có lắm lúc 
  Anh thèm có em 
  Giữa bóng đêm 
  Giữa bóng tối lẻ loi như cơn tuyết vừa đổ xuống 
  Tuyết trắng, đẹp trinh nguyên 
  Như ánh mắt em 
  Như nụ hồng nơi môi em    
  Nơi anh sống, thở và suy nghĩ 
  Nơi anh tạm gọi là nơi trú ẩn 
  Có đầy đủ những thứ anh đã có 
  Chỉ có điều : anh thiếu em 
  Như bao lần anh biết mình cần em    
  Hãy để anh yêu em 
  Yêu như từng biết yêu 
  Yêu như tưởng mình đã chết 
  (Người ta nói yêu là đã chết) 
  Sự mâu thuẫn và vô lý của tình yêu 
  Anh nghĩ chỉ mình chúng ta hiểu    
  Em ! Những điều anh viết và lý luận 
  Đều là những điều thừa thãi 
  Thừa như những chặng đưòng anh đi qua 
  Thừa như quán vắng và bàn ghế biết cô đơn 
  Tiếng nhạc thừa 
  Giọt cà phê thừa 
  Anh cũng tầm thường, ế ẩm 
  Với nỗi cô quạnh hằng có khi nhớ đến em giữa trận mưa    
  Hãy để anh yêu em 
  Hãy để anh thèm em 
  Thèm đôi vai trần trụi 
  Có mùi thơm của tóc 
  Tóc ở trần trên ngực 
  Tóc quấn lấy anh trên giường chiếu 
  Mà những tiếng ư ư.. trong cổ họng em 
  Đã cho anh biết mình phải và nên làm gì 
  Thân xác em mềm mại 
  Môi hôn nhau cuốn hút 
  Để ta không còn là mình nữa    
  Những lúc như thế 
  Anh biết rõ anh sẽ nhớ nhung em 
  Một khi lìa nhau từ căn phòng nhỏ xíu 
  Từ khi tiếng nhạc run rẫy trên môi, trên ngực em vừa ngừng bặt    
  Em quay gót để về chỗ em đã đến 
  Anh thẩn thờ tưởng mình nằm mơ 
  Như trong truyện liêu trai chí dị    
  Ngày qua ngày 
  Đêm qua đêm 
  Mưa, mưa rồi nắng 
  Anh quay quắt nhớ em 
  Anh đã lầm với chính mình 
  Khi đã tưởng cứ yêu, cứ muốn là sẽ có    
  Anh âm thầm cầu nguyện  
  (dù lúc yêu em, anh quên cả trời đất) 
  Anh âm thầm nguyện cầu 
  Với những lời kinh nửa nhớ nửa quên 
  Cầu cho em quay trở lại 
  Anh sẽ nức nở như đứa trẻ vừa lạc mẹ 
  Anh sẽ quỳ dưới chân em 
  Và anh hôn lên những ngón chân đã lỡ bỏ anh ra đi 
  Anh nói với chúng và với em một điều duy nhất : 
  "Hãy để anh yêu em!"          
  đăng sơn.fr                     
 
  HÃY ĐỂ TÔI THỬ YÊU EM                    Chữ ‘’ Thử ‘’ là điều tôi khao khát  
  Tôi khát giọng nói em  
  Tôi đói hình bóng em  
  Khi nhớ em từng buổi chiều     
  Những buổi chiều nơi tôi ở  
  Là những vòng giờ trôi chầm chậm  
  Chậm từ bãi đậu xe làm tôi đi lạc  
  Tôi thử tìm cách không đi lạc  
  Tôi đã nhìn kỹ chung quanh  
  Và đánh dấu cái bóng của mình     
  Cái bóng đi theo tôi vào quán nước  
  Quán để những bài tình ca rất cũ  
  Nhạc làm tôi tôi nhớ em  
  Nhạc làm tôi biết mình buồn     
  Buồn như chưa từng buồn  
  Tôi không lấy làm gì khó hiểu  
  Từ lúc mình xa nhau  
  Là lúc tôi không còn là tôi nữa     
  Tôi lặng lẽ tìm em  
  Tôi gọi thầm tên  
  Để biết mình có lúc rất ghét em  
  Ghét và hờn giận nỗi im lặng nơi em     
  Tôi biết mình hờn giận một cách phi lý  
  Tôi biết rõ điều em nghĩ  
  Tôi thấy những góc phố nơi em ở  
  Tôi thèm làm bóng cây rợp bóng mát  
  Tôi thèm mình biến hẳn vào trong em  
  Để hai mình chỉ còn là một     
  Làm sao em ?  
  Tôi làm sao để có em ?  
  Tôi thèm cả những điều gọi là có chút lãng mạn  
  Tỷ như thành ngón tay em cầm bút  
  Em viết chữ yêu bằng dòng mực tím  
  Em ký chữ tình bằng nụ hôn mềm mại  
  Em viết điều gì cũng chẳng sao  
  Miễn là em biết tôi nhớ em  
  Như những lần tôi rời môi em để thầm thì  
  Như những lần tôi tham lam vòi vĩnh :  
  ‘’ Ở lại đi - Ở lại thêm tí nữa ‘’  
  Cả cái thế gian tội tình này  
  Chẳng có ai yêu em như tôi yêu     
  Em có đốt cả trăm ngàn cây đuốc  
  Em mở to đôi mắt đẹp của em  
  ( Nơi tôi đã có lần chết đuối,chẳng toàn thây !)  
  Mở hay nhắm mắt ( tùy em )  
  Em sẽ chẳng thấy gã nào có thể điên hơn tôi  
  Khi tôi hành động và tôi nói :  
  ‘’ Hãy để anh yêu em  
  Hãy để anh được là em……’’        
  đăng sơn.fr                         
HÃY ĐỂ CHÚNG TA LÀ MỘT CHUYỆN TÌNH               Có những chuyện tình 
  Chẳng khi nào giống chuyện chúng mình 
  Họ yêu thương ( hoặc nói yêu nhau bằng những cái mặt nạ 
  Trong một buổi khiêu vũ của dạ hội 
  Chàng đeo kiếm và giữ khuôn mặt của Zorro 
  Nàng yểu diệu trong chiếc váy kiểu công chúa pha lê đã bỏ quên đôi giày )    
  Em và anh – chúng mình 
  Chẳng có cái mặt nạ nào để đeo 
  Em ! Với đôi chân trần ngày nào trên biển vắng 
  Anh,gã bụi đời chẳng bao giờ làm dáng 
  Như một James Dean ngạo nghễ với nụ cười nửa miệng    
  Em chỉ là em, trần truồng như biển cả 
  Em đến với anh 
  Bằng tia mắt của một người rất xa lạ 
  Bằng cái sợ hãi của một chú nai 
  Gặp người thợ săn có trái tim hiền hoà 
  Anh không là thợ săn với khẩu súng độc ác 
  Anh đơn giản chỉ muốn là anh 
  Để bắt gặp cái cô đơn dấu diếm của em    
  Buổi chiều hôm ấy 
  Là buổi chiều của nai đi lạc 
  Nai gặp không đúng lúc gã thanh niên đang buồn chán 
  Nai mở to đôi mắt e ngại 
  Làm như là trời đang bão tố    
  ( Anh dùng chữ bão tố thì hơi quá đáng !) 
  Anh nên sửa lại . Ừ . Một ngày yên gió lặng trời 
  Từ nụ môi 
  Em cười 
  Anh chẳng biết tại sao em cười 
  Và anh méo mó nghề nghiệp 
  Anh tưởng em đeo mặt nạ 
  Anh tưởng tượng để mà sợ hãi 
  Sợ điều bất ngờ ảo tưởng 
  Anh biết mình rất thật; 
  Làm sao anh biết em là giả hay thật 
  Với ánh nhìn ngơ ngác như thế ? 
  Với cái bộ điệu rất ư là thục nữ 
  (* Note : Anh ghét kiểu kiêu kỳ, đài cát,thục nữ ! )    
  Chuyện gì đến sẽ đến và phải đến 
  Để bàn tay em thuộc làu những đường chỉ duyên mệnh của bàn tay anh 
  Bàn tay anh đã từng nắm tay người khác 
  Bàn tay mà anh đã làm run rẫy kẻ không phải là em 
  Những chuyện ấy đã qua 
  Ở một thời xưa,cũ    
  Chuyện hiện tại mới là quan trọng 
  Từ hơi ấm của bàn tay em 
  Từ vùng sâu mềm,yếu đuối của cái sợ hãi nơi mắt em 
  Anh đọc được những câu em muốn hỏi : 
  - Anh là ai,anh làm gì ở cái đất này … 
  Với cái vẻ tiều tụy,cô đơn như giả vờ của người kịch sĩ ?    
  Anh hiền lành,nhỏ nhẹ : 
  ‘’ Hãy để yên những ngón tay nhỏ của em ở tay anh 
  Hãy để chúng nói với nhau 
  Điều thầm kín nhất 
  Điều bí hiểm của tình yêu 
  Không phải là mặt nệm và tấm drap trắng tinh 
  Để em run lên bần bật 
  Để em rướn người quên mình đã có tên ,có tuổi 
  Để em không còn thở hoặc biết giữ hơi thở một cách bình thường.    
  Điều bí hiểm cần được giãi mã 
  Là nụ hôn phớt trên môi em rất hồng 
  Từ cánh mũi em ngửi mùi tóc anh 
  Tóc anh đã rạm nắng và gió biển 
  Nắng không đến từ bài Love story 
  Gió không đến từ những tình khúc anh đã viết 
  Trong những khuya khoắt giữa hồn anh 
  Điều bí hiểm hay nói khác đi : Ẩn ngữ 
  Là khi anh biết anh yêu em    
  Anh yêu em không giống kẻ khác khi họ yêu 
  Họ lột truồng nhau,họ ăn thịt nhau và họ bỏ nhau đi biền biệt 
  Họ là họ, 
  Những kẻ đeo mặt nạ khi yêu 
  để sáng chế ra những điều gian dối    
  Anh chỉ là anh hay nói trớ đi một cách khác 
  Anh chỉ là em khi em trong mắt anh 
  Hiền hòa,giản di,thật thà….    
  Anh tạm ngừng dòng viết ở đây 
  Để ngước nhìn trời mây 
  Mây bay 
  Mây nhẹ hững 
  Nhẹ hơn tiếng tim anh đang đập 
  Và anh hứa gọn lõn với em chỉ một điều : 
  “ Anh sẽ trở lại chỗ này để tiếp tục viết 
  Viết về em và về anh 
  Giữa thế giới riêng tư của chúng mình. 
  Nhỏ.Gọn. “       
  đăng sơn.fr 
  * when a man loves a woman