CUốI ĐÊM. Hãy để anh yêu em
đến tận cùng bóng đêm
Khi những ngày cuối của mùa hạ chưa kịp đến
Khi liếm trên môi giọt cà phê cuối,vẫn còn thèm
Khi tiếng côn trùng mệt mỏi đã đi ngủ
Anh - một mình – trên bước chân đi dạo
Gió đổ xào xạc trên cụm lá
Nghe quen đến nỗi thành thạo
Quen như tiếng gọi trên phiến ghế đá
Góc công viên đẫm tối đằng kia
vẫn cho anh thấy những cặp tình nhân ôm ghì
Nụ hôn đẫm ưót mùi sương
Tóc ấy chắc cũng tỏa mùi hương
( thứ hương vị mà những người yêu nhau đánh hơi được )
cho đến khi lìa nhau,với những triệu chứng bất thường.
Hãy để anh yên lặng,nhớ đến em
giữa màn đêm với lời độc thoại
( anh nghĩ gì trong cõi vắng muộn phiền ? )
Chỉ nghe tiếng chân bước để có câu trả lời
Không đầu đuôi ,gốc ngọn
Như có lần đã ghép tên
Tên em,tên anh và nụ hôn đầu tiên
vụng về rơi trên môi của đôi mắt khép
Em nhẹ nhàng,lạnh và ấm đầu mũi
Cái đầu mũi nhỏ như con mèo
đã thức rồi mà làm như còn ngái ngủ
Để khi em mở choàng mắt
Thì anh đã đi xa.
Mang theo những vệt sáng của bóng tối
Đi xa để biết mình sẽ trở lại
Gom về thương nhớ và sẽ nói :
…’’ hãy để anh yêu em thêm lần nữa
dịu dàng,trầm tĩnh như chưa bao giờ biết yêu ‘’
Anh vẫn yêu những cuối đêm
Khi đi dạo như thế này và gọi tên
Tên em khép gọn vũng sương chờ sáng
Ngày mai sẽ đến và anh biết anh có em
Riêng- Rất riêng.
HÃY LÀ NỖI NHỚ. Có lẽ em biết rõ điều anh nghĩ ngợi ?
Anh nghĩ đến từng bóng tối nơi em ở
Đến những món vật dụng trong chiếc sách tay hành lý của em
Đến cánh cửa em vừa khép lại trong chiều
Em chuẩn bị đi xa
Em mang tình yêu đi nghỉ hè
Em đi tìm những tia nắng mới
Chỗ không có anh và quãng thời gian lê thê
Thời gian nơi anh ở vùn vụt trôi
Trôi theo bước chân em - vời vợi
Những con đường vời vợi
Những bàn ghế vời vợi
Theo từng ý nghĩ anh vời vợi
Ý nghĩ của anh đi theo em
Theo từng đám mây đen
Đang chập chờn đẩy mưa xám
Để vẽ thành nỗi nhớ nhung em
Hãy để anh tự động thật thà khi nhớ em
Nhớ ánh mắt em lững lờ trên dòng sông Seine
Nơi có chiếc tàu chở đầy du khách
Trôi lững lờ trên sông nước
Hãy để anh hình dung thấy nụ cười em
Hãy để anh tự nhiên tưởng tượng đến một nụ cười êm
Khi ánh mắt em nhìn thoáng lên những vỉa hè ngang cửa chính nhà thờ đức bà
Notre dame de Paris và những dãy bán sách cũ
Nơi em đã có thể tìm thấy anh
Ỏ một góc buổi sáng mới tinh
Nơi anh đã loay hoay trên từng bìa sách
Để như tìm lại một thoáng đời cũ ngày áo trắng
( Những ngày đó,anh chưa gặp em để yêu em ! )
Hãy để anh theo em đi dạo
Trên những con đường dẫn đến công viên
Nơi mà những người yêu nhau tự nhiên ôm nhau và hôn nhau giữa đường phố
Paris vẫn có những người khoe khoang tình yêu như thế
Họ thích người ta chiêm ngưỡng tình yêu của họ
Khi họ yêu kiểu ca ngợi thần ái tình
Hãy để anh là em
Anh có những chỗ riêng biệt của mình
Anh đã dấu ỏ đó một khoảng yên bình nhất
Để có thể hẹn hò với môi mắt của em
Anh hẹn với bầu trời xanh trong vắt
Để ngật ngưỡng ngắm màu sáp môi em
Màu hồng nhạt của ánh chiều nào đó
Khi bàn tay nắm nhẹ bàn tay
Cùng nhìn ra một hướng sông có gió thoảng dìu dặt
Hãy để anh tiếp tục nghĩ về em và còn điều để nhớ nhung
Khi em mang tình yêu của anh đi nghỉ hè
Hãy trải dùm anh từng nhịp tim em đập trên những con phố
Hãy khoe khoang khi nói với từng khung kính cửa hàng ngập người :
'' Tôi biết người ấy đang nghĩ về tôi "
Vậy thôi.Đơn giản chỉ có vậy
Cho một lần ghé khoảng trời lạ nơi ấy
Để thay dổi từng cách nhìn về đời sống
Cho đến khi em trở về
Thì em lại tìm thấy anh
Và những bài thơ vẫn chẳng có gì thay đổi
Vẫn với một điệp khúc nồng nàn :
" Hãy để anh nhung nhớ em trong những chuyến đi xa của em " ....
đăng sơn.fr