.           
Góc Thơ ChúngMình .       

   by nguyễntrườngan - paris *                    
 RÊU -     
  say em một thoáng  
  rượu cạn bờ môi  
  tỉ như gió thoảng  
  vai tóc rối bời  
  say đòi ngủ gật  
  tình cũ rêu phong  
  ta đầy hay mất  
  một thời yêu thương        
  MUỘN -     
  muộn ngoài cửa bếp  
  muộn trời khép nép  
  muộn lời muộn tình  
  muộn cả duyên anh  
  XALẠ -  
  dối gian làm gì  
  ở lời biệt ly  
  dối lòng làm chi  
  đã cạn tình xa  
  quay lưng với nhau  
  là đã một chốc  
  nắng đã bạc màu  
  để người quên mau        
  TỰKHÚC  
  vì em là đêm  
  đêm nhỏ hạt sầu  
  lạnh lá bên thềm  
  em cóng cuối đêm  
  vì anh là anh  
  mỗi khi thầm nhớ  
  kể chuyện đôi mình  
  để em nhớ anh        
  LÁRƠI  
  hỏi khi nào chiếc lá cũ rơi  
  cội thông già muôn đời như thế  
  con đò chiều rời bến tôi  
  bờ sông buồn quá thể  
  hỏi khi nào trăng rụng  
  ở cuối nẽo đường làng  
  rụng đầy đáy thúng  
  gánh mòn cõi chung  
  hỏi khi nào là dưng  
  khi nào thôi chung đường  
  đường tình sao chợt vắng  
  bạc cả trời yêu thương...  
  __________________________________  
  @nguyênhạ                       
 QUÊN       
 quên đường một tối em về 
 quên góc vườn lạnh trăng thề trên vai 
 bàn tay đã tuột bàn tay 
 rơi em rụng lối mây bay muộn màng     
 HEOMÂY     
 chừ phố lạ có tiếng ru hời 
 con sông lỡ bóng nhạt nụ cười 
 chừ áo trắng ngả màu tê tái 
 em xa lối nhỏ một mình tôi       
 TẶNG MỘT NGƯỜI 
 lỡ duyên với HUẾ     
 chỗ nội thành tôi bỏ quên tình nhớ 
 áo dài kia O đã mặc một chiều 
 tập vở khép bỏ quên trên ô cửa 
 lỡ duyên rồi - em đã cũ mối tình em         
 _______________________________ 
 @nguyênhạ                
  MÌNH ÊN.     
  Mình ên ta vẫn mình ên  
  Bóng trăng rọi xuống trời đêm lạnh đầy  
  Ngày nào đôi lứa chụm hai  
  Bây giờ chỉ có bóng ngày buồn tênh....  
  đăng sơn.fr        
  Mưa Tím Ở Em 
  ___________________ 
  @nguyênhạ & đăng sơn.fr    
  mưa nho nhỏ trên cánh dù màu tím 
  em đi về ,đoạn đường ướt nhớ em 
  gió bềnh bồng trên cánh tóc cài bím 
  có lẽ rồi,anh cũng biết nhớ thêm 
  nhớ chừng ấy,biết khi nào mới đủ 
  chỗ đi về thăm thẳm một cõi riêng 
  em chừng đó vai tròn run run ướt 
  anh buổi chiều dịu dàng nỗi yêu thương