...
Ngày trôi qua trong êm ắng
Nắng trưa mà nhạt như nắng chiều
Gió nhẹ lắm chẳng làm rung cây lá
Đường nhựa vắng nằm buồn nhớ vòng bánh xe.
Một trái tim trong lồng ngực lặng nghe
Từng giọt sầu rơi bên ngoài khung cửa
Mắt nhìn rộng chỉ thấy toàn màu trắng
Sắc màu lướt qua vô vị biết bao!
Một câu hỏi trong tim óc: "Tại sao?"
Sức trẻ đâu? Lòng nhiệt huyết ở đâu?
Tuổi ba hai mà đời nhiều cô độc
Lạnh âm u như ngôi miếu hoang tàn!
Thời gian _ người ta ví bằng vàng
Tuổi trẻ, sức khoẻ là kim cương ngọc bích
Ngươi hoang phí thời gian và tuổi trẻ
Đốt đời mình bằng khói xám độc cay.
Kiếp con người dài _ ngắn, trả _ vay
Như viên xúc xắc muôn mặt xoay vần vũ
Khắc cuối cùng dừng ở mặt bao nhiêu
Như số kiếp ông trời đã đinh.
Đừng trả giá chi li mắc rẻ
Kẻ lắm tiền thừa thải phí phun
Kẻ thiếu đói nằm co như chó ghẻ
Ông bà nói: luật nhân quả nghìn xưa.
Nắng chiếu qua tán lá lưa thưa
Trời sao cứ chưa trưa đã xế
Như kẻ ba hai chồn chân mỏi gối
Bước thật dài về phía cuối hoàng hôn!
Ngươi là kẻ lầm đường lạc lối
Hay bởi đời không chừa lối cho ngươi
Vẽ ngoằn nghèo vài nẻo nhỏ cô đơn
Mà phía cuối là hang cùng ngõ hẹp.
Trời không sáng không tươi màu ngọc bích
Ánh mặt trời không chiếu rọi mỗi bình minh
Mây giăng xám, bão mưa sấm chớp
Vùi lấp một kiếp đời vô vị lặng thinh.
Quả tim nóng màu đỏ máu tươi nguyên
Ai đem gươm chém ba hai nghìn vạn nhát
Rồi ướp đá cho đóng tuyết thành băng
Cứng như kim cương nghìn tỉ tuổi.
Mang xác thân ngọt ngào như xí muội
Mềm như hoa, êm như giấc ngủ trăng tròn
Mà tâm hồn khắp nơi thương tật
Đau đớn đời, đau lắm thế nhân ơi!
(Viết vì cảm cái cảnh đời, thương cho số kiếp bọt bèo thân hoa.)
THY BÌNH