Lang thang những tháng ngày....
hoaxanh 14.06.2011 16:06:47 (permalink)
0
Mình là thành viên rất mới, vì yêu thơ nên rất muốn được chia sẽ và đóng góp chút tình thơ. Mong các bạn ghé qua và cho mình những lời khuyên và đừng chê nha!



KỶ NIỆM

Hôm chia tay, trời bỗng dưng là lạ
Mây giăng đầy làm đường phố hoang vu
Từng bước đếm trên con đường cuối hạ
Ráng nắng chiều tô vàng mãi áo ai?
Nắng tàn rồi mà sao tôi chẳng hay?
Chiếc lá nào vừa rơi trên mặt lộ
Tôi cuối nhặt cho hoàng hôn xuống thấp
Người ơi đến rồi! Giờ phút chia xa...
Trời làm mắt tôi nhoè nhoẹt hơi cay
Sầu tiễn người đi _ mong đợi người về
Tôi đứng mãi trong ánh chiều tắt lịm
Thôi còn gì khi người đã ra đi!
Có chút gì lẫn trong nổi biệt ly
Cho niềm khát vọng ngập tràn thương yêu
Tôi muốn sống trong cõi đời băng giá
Để thôi buồn thôi nặng nổi suy tư.
Chiều cuối hạ, linh hồn hoang mùa hạ
Lang thang hoài, phiêu lạc chốn nào đây
Một người đi để một linh hồn chết
Chết cuộc đời và chết cả tương lai!
Hôm chia tay trời lại bỗng dưng say,
Mắt tôi cay vì bụi hay vì tình?
Gió thoảng mây trôi _ mình tôi ở lại
Nhớ người! Nhưng biết người có nhớ tôi?
THY BÌNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2011 08:51:17 bởi hoaxanh >
#1
    hoaxanh 14.06.2011 19:43:45 (permalink)
    0
    VÌ SAO ?

    Có kẻ hỏi : "mày không là thi sĩ
    Sao đặt thơ lên giấy trắng muộn sầu
    Nào đỗ vỡ với bao lời ly biệt
    Khóc ân tình và khóc tri âm?"
    Tôi bảo rằng : " dù không là thi sĩ
    Vẫn cứ làm thơ vẫn cứ buồn
    Khi khóc đời đau khổ _ nào ai biết?
    Ta khóc cho ta _ kẻ khóc tình"

    Hình như ta hiểu được tình yêu
    Nên mới làm thơ nói năng liều
    Cũng chẳng có gì cao xa lắm
    Vẫn thói tình si đã... cứng tợ si.

                         THY BÌNH




    KHÔNG ĐỀ

    Nửa vầng trăng sáng _ nửa con tim
    Dành riêng chỉ một người tôi thương,
    Còn chăng nửa quả tim vương
    Máu hồng nhỏ giọt bên đường nắng mưa
    Tình tôi chết tự ngàn xưa
    Chết từ một thuở tiễn đưa bóng người
    Hồn đau trọn kiếp không cười
    Thương tim máu đỏ đem phơi nắng hồng
    Đoá hoa tơi _ nát cảnh xuân nồng
    Đôi cánh chim trời _ mỏi mắt trông.
       
      THY BÌNH
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2011 08:50:20 bởi hoaxanh >
    #2
      hoaxanh 15.06.2011 12:48:43 (permalink)
      0
                    HỒN THƠ LẠC

      Chiều nay thả hồn theo mây gió
      Một chút bâng khuâng khéo hững hờ
      Để rồi lạc lỏng giữa hồn thơ
      Và từ ấy tôi làm thơ từ ấy!

      THY BÌNH





      BUỒN  THU

      Có phải là mùa thu
      Mang buồn thương nổi nhớ
      Có phải bầu trời thu
      Gieo sầu đau thổn thức.
      Ôi gió thu đêm nay
      Hắt hiu vàng từng chiếc
      Và mưa thu thấm lạnh
      Từng cảnh đời trôi xa.
      Ta như một bông hoa
      Nở trong mùa thu héo
      Ta như mảnh trăng tà
      Khuyết nửa vành hiu hắt.
      Ngọn lửa hồng đã tắt
      Kỷ niệm là tàn tro
      Người và ta chia cách
      Muôn vạn lời phôi pha.
      Chiều thu nay gió lạnh
      Nghiêng nghiêng hàng cây cao
      Lá vàng vương nghẽn lối
      Những bước dài lao xao.
      Ta đi vào cõi mộng
      Của tháng ngày xa xưa
      Ta lạc hồn ảo  tưởng
      Ngỡ bóng người gần đây.
      Vườn công viên buồn bã
      Không đôi bước tình nhân
      Hàng ghế đá vắng tanh
      Lạnh lòng ta đơn chiếc.
      Còn tìm đâu trời xanh
      Và nắng vàng rực rỡ
      Chỉ còn niềm nuối tiếc
      Về một thời yêu thương.
      Chỉ còn là dĩ vãng
      Của một trời xa xôi
      Để giọt buồn nước mắt
      Lả chả chiều mưa thu.
      Hỡi người yêu có biết
      Cho lòng ta cõi cằn
      Bởi người ra đi mãi
      Nên chiều thành màu tang.

      Ta trở về lối nhỏ
      Gió động ngọn cỏ non
      gió động lòng trinh nữ
      Mắt khóc lần đầu tiên.

                       THY BÌNH
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2011 08:47:49 bởi hoaxanh >
      #3
        hoaxanh 18.06.2011 11:26:07 (permalink)
        0
        những vần thơ buồn ....



        Tiễn đưa nhau cuối nẽo một cuộc tình
        Lưu luyến lại chỉ còn là ảo ảnh
        Viết gì đây trên trang giấy ướt nhoà
        Là giọt sầu? hay máu của tim tôi?

                                        THY BÌNH




        Có ai định nghĩa được tình yêu?
        Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
        Nó chiếm hồn tôi bằng nắng nhạt,
          bằng tay đàn lướt nhẹ phím tơ,
               bằng môi, bằng mắt với yêu thương...
                  Và có nghĩa gì đâu một cuộc tình
                  ....yêu thầm, yêu chết, vấn vương tơ...

                                                      THY BÌNH



        Anh đến, anh đi, và anh đã ...
        Ta muốn làm cỏ dại màu xanh,
        Ôm mặt đất khóc cùng chung thuỷ
        Dẫu anh là cát bụi nghìn xưa...
                         
            THY BÌNH
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2011 08:46:54 bởi hoaxanh >
        #4
          hoaxanh 18.06.2011 12:13:25 (permalink)
          0
          SA MẠC

          Nóng bỏng và cằn khô
          giữa lòng cát mênh mông cháy lửa.
          Trong sa mạc người đi một nửa
          Cho lòng sầu đốt lửa suốt mùa đông.

          Mắt vơ vào tìm kiếm một nhành bông.
          Sao chẳng thấy chỉ toàn trời với cát,
          và nắng,
          nóng hỏi,
          thiêu huỷ bao niềm tin.

          Nghe đâu đây lời kêu gào thảm thiết của những vong linh.
          Đã chết, đang chết, hay sắp lụi tàn giữa lòng sa mạc?
          Thế là hết một đời phiêu bạt.
          Máu anh hùng cạn dần theo từng phút từng giây,
          Từng mảnh đời đen tối bủa vây,
          người còn lại,
          sẽ trốn chạy,
          hay đối đầu với lũ ác quỷ cuồng si?

          Lựa chọn để làm chi
          Khi hai ngã đời đều ngập tràn bóng tối.
          Với loài người toàn lời giả dối,
          Vào sa mạc linh hồn ta rồi chết, thân ta rồi sẽ bị huỷ dần.
          Nhưng thà thế để thoát khỏi cõi phàm trần,
          chết với trời đất, với không gian, ánh sáng,
          không đen ngòm u ẩm mùi địa ngục,
          không bị hành hình bởi những tội lỗi chốn dương giạn.

          Ân đức lớn là ngọn lửa trời ban,
          Đốt cháy hết những ước mơ quá đỗi,
          Sanh tị hiềm, oán ghét,lọc lừa thoát mùi tanh tưởi ,
          Để lòng ta còn mãi trắng trong
          Như ánh sáng phủ tràn sa mạc mênh mông!
          Không gì cả, chỉ là sa mạc
          Hoang vắng nhưng không điêu tàn vì nắng bạc,
          không có ước cao mộng lớn của loài người,
          đưa ta vào hư vô không tiếng khóc tiếng cười,
          nằm im đó lắng nghe đời biến đổi,
          mở mắt nhìn những bước chân trôi nổi,
          sẽ về đâu? về đâu?
          Sao không trở về với sa mạc hoang vu,
          Để được sống,
          được nghe,
          và được thấy...
          Để quên dần những vết roi sưng tấy,
          Như quên dần nỗi cực nhục khổ đau,
          làm ta ngã gục, lần vào sa mạc năm nào.

          Giờ ta trở thành hạt cát trong muôn vàn hạt cát
          Vẫn sống chính mình, chính tấm thân rã nát
          Tâm hồn thì cháy rực lửa đau thương
          Khi loài người chưa thoát cảnh thê lương
          Còn bám víu vào cuộc đời quá ư trần tục
          Nó như một thanh gỗ mục
          Rồi sẽ bị huỷ dần dưới cả triệu bàn tay,
          còn đầy nổi đam mê, đầy những vết chai.

          Nhưng tất cả rồi sẽ hết khi họ tàn hơi thở,
          Tay cóng lạnh, trên môi nụ cười không còn nở
          Tiếng khóc dài đưa họ xuống âm ty.
          Ham muốn đời thường tạo tội lỗi làm chi
          Để giờ này phải cam phần nhận lãnh.

          Hãy quên đi những cái ngon vặt vãnh
          Hãy trở về với hiện thực chúng ta
          Đừng mộng mơ ảo tưởng cao xa
          Đừng mong đợi cơn mưa về trong sa mạc...
                                             THY BÌNH

          :: Bài thơ đưa vào TV ::

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2011 23:38:06 bởi Viet duong nhan >
          #5
            hoaxanh 21.06.2011 08:44:15 (permalink)
            0
            ...
            Ngày trôi qua trong êm ắng
            Nắng trưa mà nhạt như nắng chiều
            Gió nhẹ lắm chẳng làm rung cây lá
            Đường nhựa vắng nằm buồn nhớ vòng bánh xe.
            Một trái tim trong lồng ngực lặng nghe
            Từng giọt sầu rơi bên ngoài khung cửa
            Mắt nhìn rộng chỉ thấy toàn màu trắng
            Sắc màu lướt qua vô vị biết bao!
            Một câu hỏi trong tim óc: "Tại sao?"
            Sức trẻ đâu? Lòng nhiệt huyết ở đâu?
            Tuổi ba hai mà đời nhiều cô độc
            Lạnh âm u như ngôi miếu hoang tàn!
            Thời gian _ người ta ví bằng vàng
            Tuổi trẻ, sức khoẻ là kim cương ngọc bích
            Ngươi hoang phí thời gian và tuổi trẻ
            Đốt đời mình bằng khói xám độc cay.
            Kiếp con người dài _ ngắn, trả _ vay
            Như viên xúc xắc muôn mặt xoay vần vũ
            Khắc cuối cùng dừng ở mặt bao nhiêu
            Như số kiếp ông trời đã đinh.
            Đừng trả giá chi li mắc rẻ
            Kẻ lắm tiền thừa thải phí phun
            Kẻ thiếu đói nằm co như chó ghẻ
            Ông bà nói: luật nhân quả nghìn xưa.
            Nắng chiếu qua tán lá lưa thưa
            Trời sao cứ chưa trưa đã xế
            Như kẻ ba hai chồn chân mỏi gối
            Bước thật dài về phía cuối hoàng hôn!
            Ngươi là kẻ  lầm đường lạc lối
            Hay bởi đời không chừa lối cho ngươi
            Vẽ ngoằn nghèo vài nẻo nhỏ cô đơn
            Mà phía cuối là hang cùng ngõ hẹp.
            Trời không sáng không tươi màu ngọc bích
            Ánh mặt trời không chiếu rọi mỗi bình minh
            Mây giăng xám, bão mưa sấm chớp
            Vùi lấp một kiếp đời vô vị lặng thinh.
            Quả tim nóng màu đỏ máu tươi nguyên
            Ai đem gươm chém ba hai nghìn vạn nhát
            Rồi ướp đá cho đóng tuyết thành băng
            Cứng như kim cương nghìn tỉ tuổi.
            Mang xác thân ngọt ngào như xí muội
            Mềm như hoa, êm như giấc ngủ trăng tròn
            Mà tâm hồn khắp nơi thương tật
            Đau đớn đời, đau lắm thế nhân ơi!
            (Viết vì cảm cái cảnh đời, thương cho số kiếp bọt bèo thân hoa.)
                                                THY BÌNH
            #6
              hoaxanh 01.07.2011 20:14:01 (permalink)
              0
              những vần thơ vụn....

              Ta muốn trao em một cành hồng
              Để lòng thấp thỏm nổi chờ mong
              Nào ngờ em đã xa xa mãi
              Cánh hồng tan tác...máu hồng rơi!

                                            THY BÌNH

              Ngày mai tôi sẽ về bên ấy
              Thế giới không màu không cỏ hoa
              Bỏ lại sau lưng đời sầu muộn
              Và mối tình căm vẫn thuỷ chung!

                                          THY BÌNH

              Hoa sứ tàn
              và hoa sứ rụng.
              Nhưng hương vẫn còn đó
              gửi người chốn trần gian.
              Nếu có đôi lần
              vô tình bạn đi qua
              khoảng sân đầy hoa sứ
              Xin hãy thương giùm những cánh đã tàn rơi!

                                                    THY BÌNH
              #7
                hoaxanh 15.07.2011 15:48:21 (permalink)
                0
                KHÔNG ĐỀ

                Tặng mối tình đầu của tôi
                Một chiều
                Không biết
                Là thu hay là hạ
                Lá rơi vàng
                Nghẽn lối thu xưa!


                Rồi cơn mưa
                                 bất chợt
                Đẫm trời hạ nhớ!
                Đường Sài Gòn
                Thoảng mùi hương quen...

                Đi qua công viên
                Nhớ dáng
                             người xưa
                Nhớ ngu ngơ
                Một thuở
                             dại khờ con gái.

                Quán cà phê
                                 nhỏ nhỏ
                Gợi nhớ bàn tay
                                     ấm nồng...
                Rát bỏng
                            nơi tim!


                Bến Bạch Đằng
                Ly kem bóc khói.
                Cốc rượu vang
                Không ấm nổi
                                  đêm trường.

                Lanh quanh khắp phố
                Thương thương nhớ nhớ
                Những ngã đường
                                         biệt ly...

                1h sáng 11.04.2002
                THY BÌNH
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2011 15:49:32 bởi hoaxanh >
                #8
                  hoaxanh 16.07.2011 14:28:28 (permalink)
                  0

                  KHÔNG ĐỀ

                  Xin được làm giọt nước
                  Hoà tan trong đại dương
                  Ngậm trong lòng vị muối
                  Mặn mà tình quê hương.


                  Xin được làm ngọn gió
                  phiêu diêu khắp trời cao
                  Dừng chân bên ruộng lúa
                  Ngọt ngào câu ca dao.

                  Bao nhiêu tình Đất nước
                  Xiết bao nghĩa con người
                  Tôi là sinh vật nhỏ
                  Giữa tràn đầy ấp iu.


                  Tôi xin làm cây nhỏ
                  Đứng nép bên vệ đường
                  Giữa trưa hè chói nắng
                  Toả bóng đời yêu thương!


                                                           1h15 sáng 06.04.2002
                                                                              THY BÌNH

                  R
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2011 23:47:18 bởi Viet duong nhan >
                  #9
                    Đào Nam Hoà 17.07.2011 00:35:32 (permalink)
                    0
                    Xin ngả mũ chào Thy Bình
                    Sáng thứ bảy, lúc này là 11 giờ, đêm qua thức khuya, (giống như Thy Bình, bài thơ nào cũng ghi sau 1 giờ sáng !!!) nên dậy trễ, mới rửa mặt đánh răng xong, vào máy, buổi sáng vốn khôn ngoan hơn buổi tối, không biết ai nói câu này ( hay của chính tôi không chừng..) tình cờ click qua đọc bài Hạ ơi! là Hoà này trả lời ngay.
                    Bài viết rất cảm động và đau đớn cho 1 số phận bị trời bạc đãi và vắn số.
                    Qua bên thơ, chỉ cần đọc vài bài trong Lang thang những tháng ngày là Hoà có cảm tình ngay với tác giả, với lời thơ buồn hiu hắt đến nghẹn lòng,  làm Hoà... hết muốn ăn sáng.
                    Hai câu thơ chữ ký đã nói lên tâm tư và diện mạo của tác giả:

                     "Sá gì tôi một cành cây nhớ gió
                    Hắt hiu buồn trên đỉnh núi chênh vênh."

                    Thôi, đừng thao thức trằn trọc nữa Thy Bình ạ, Hoà cũng mất ngủ không biết bao lần rồi, thì ra vẫn có những người như thế ư?
                    Không ngủ được - lại một đêm không ngủ
                    Chờ chi đây- trời sáng sắp qua đêm
                    Không ngủ được ! Ôm những đêm chờ sáng !!

                    viết ngắn gọn vậy thôi...
                    Xin làm quen và khi nào khó ngủ, cứ làm thơ viết bài nữa nha, có, vẫn có những người bạn đang đồng hành với Thy Bình đây
                    Chúc sức khoẻ

                    ĐNH







                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9