Tùy Bút của Song Nhi
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 8 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 106 bài trong đề mục
songnhi 18.06.2011 02:40:54 (permalink)


Cha Và Con Gái


Cha kính yêu ...

Hình như đã gần ba năm con gái không có viết cho cha.Cái bản tính cứng rắn của con gái khiến con gái không tin là có Thiên Đường hay Cực Lạc .Nhưng con gái lại tin cha đang ở một thế giới rất tốt đẹp vì người như cha chắc chắn được điều đó.

Con gái nhớ mẹ kể ngày trước khi mẹ sinh con gái không có cha bên cạnh .Vì nôn nóng muốn thấy mặt con gái cha đã đi về nhà vào một đêm thời tiếc không mấy gì là tốt hậu quả là suýt mất mạng vì tai nạn.

Khi nhìn thấy con gái lần đầu tiên cha đã nói :" Đứa con gái này sinh vào cuối Đông hẳn là lạnh lùng và mạnh mẽ lắm đây''.Nhưng lớn lên con gái lại là đứa trẻ yếu ớt và mau nước mắt.

Ngày còn bé có một lần con gái bị một cô bạn to xác hơn bắt nạt, hậu quả là con gái bị một vết thương ở chân.Con gái oà khóc nức nở và chạy về nhà tìm cha. Con gái suy nghĩ cha sẽ như mẹ ôm con gái vào lòng dổ dành và sau đó đi đòi '' công bằng '' cho con gái.Nhưng cha đã nhìn con gái và nghiêm mặt nói:

- Khóc không giải quyết được gì và không thể làm con bớt đau.Hãy tự đi lấy bông băng mà băng vào không được làm phiền mẹ.Nếu gặp bạn bắt nạt.Một là con mách với người lớn gần đấy .Hai là con dù không chống trả được cũng phải biết cách bảo vệ mình.Không ai ở mãi bên cạnh con được đâu.

Lúc đó con gái ghét cha lắm .Con gái nghĩ cha không thương con gái .Thậm chí con gái nghĩ cha không bằng cha của bạn con gái.Đêm hôm đó dù rất khuya cha đã vào xem xét vết thương cho con gái .Cha dặn mẹ không nên cho con gái ăn những thức ăn gì dể lên sẹo.Con gái lúa đó còn thức đấy chứ nhưng con gái còn ấm ức , hờn mát nên giả vờ ngủ không biết gì đó thôi.

Vết thương rồi cũng nhanh chóng lành con gái lại chạy nhảy nô đùa với lũ bạn .Nhưng đó chính là bài học đầu tiên con gái được học trong đời.Là có những việc mình không thể tránh khỏi thì phải đương đầu.Phải biết tự bảo vệ mình thay vì trông chờ vào người khác và nước mắt không phải là thứ vũ khí để đàn áp.

Còn gái còn nhớ ngày đó nhà mình có chậu lan quý lắm.Cha đã dùng nhiều công sức chăm sóc để hoa nở đúng dịp tết.Cha đã căn dặn con gái không được đụng vào.Vậy mà hôm đó cô bạn học của con gái tới nhà chơi hai đứa nghịch ngợm thế nào không biết làm chậu hoa rơi vỡ tan.

Con gái sợ ghê lắm khi thấy cô ấy đi tìm cha và xin lổi .Bởi vì con gái nghĩ cha sẽ mách mẹ cô ấy hẳn cô ấy sẽ bị một trận đòn, hoặc nhẹ thì cũng bị cha mắng cho một trận .Nhưng con gái thật ngạc nhiên khi thấy cha không hề mắng cô ấy , còn hỏi cô ấy có bị chậu hoa rơi trúng không .Cha xoa đầu dặn dò cô ấy lần sau phải cẩn thận.Thế là máu so bì , tị hiềm trong con gái nổi lên .Con gái hỏi tại sao nếu là con thì chắc phải bị mắng thậm chí bị phạt khoanh tay xoay mặt vào tường trong khi bạn ấy thì không.

Cha đã nói với con gái rằng :''Đó là do bạn ấy thành thật và biết nhận lổi.Điều gì cũng phải có tình người con à. '' Cha biết không thật ra thì chuyện cái chậu hoa vỡ con gái cũng có phần trong đó .Nhưng con gái hèn nhát không dám thú nhận .Con gái lại học thêm được rằng không ai là không phạm sai lầm cái quan trọng là mình có dám đối mặt với hậu qủa không ?.Có can đảm nhận lổi hay tránh né che dấu đi.

Con gái một mình đi nước ngoài ở cái tuổi chưa đủ lớn để đối phó với cuộc đời.Nhiều lần những va đập cuộc sống khiến con gái mệt mõi , con gái muốn bỏ cuộc, muốn quay về .Cha đã động viên con gái rằng: ''Con còn trẻ hãy cố vươn lên để biết cái hay và bay xa đến những vùng đất mới đừng quẩn quanh theo những lối mòn như cha ,làm những điều có ích cho cuộc sống , nhưng đừng bao giờ quên nguồn gốc mình là người việt nam.'' .

Cha chưa bao giờ nói nhớ con gái khi nghe con gái gọi điện thoại về nhà .Nhưng mẹ bảo cha vẩn hay thở dài lo lắng không biết con gái bên ấy ăn uống ra sao có quen không , con gái vốn là đứa ăn uống khó khăn.Có biết dùng khăn giữ ấm cổ để tránh cái ho khi gió đông về không ?Con gái hiểu cha luôn dõi theo bước con gái đi đấy thôi.

Cha biết không vào buổi sáng hôm nay .Một đối tác của con gái phạm sai lầm trong bản hợp đồng .Với cái cá tính và cương vị C.E.O của mình con gái hẳn là hủy hợp đồng và bắt họ đền bù như thông lệ.Nhưng bất chợt con gái lại nhớ bài học chậu hoa ngày cũ .Nhớ tới những lời cha nói.Con gái hiểu thêm sống ở đời đôi khi phải học thêm cách rộng lượng , vị tha. Nguyên tắc nào cũng cần có những ngoại lệ là tình người phải không cha?

Cha kính yêu...

Con gái bây giờ có nhiều thứ trong cuộc sống nhưng con gái lại không còn cha nữa.Con gái đi rất nhiều nơi trên thế giới nhưng con gái biết chẳng bao giờ con gái có một sự hiểu biết về con người như cha dù cha chỉ là người nông dân quanh quẩn với cánh đồng.Con gái đọc rất nhiều sách của tác giả nổi tiếng , học rất nhiều thứ nhưng chẳng thể sánh bằng với những bài học cha đã dạy con gái thời ấu thơ.Con gái gặp rất nhiều người thuộc đủ tầng lớp nhưng cha vẩn là những con gái kính trọng nhất.

Con gái nghe người ta nói ranh giới giữa sự sống và cái chết rất xa .Nhưng con gái không tin điều đó -Cha chắc lại bảo con gái cứng đầu đây-Con gái tin rằng chẳng có cái gì có thể ngăn cách được phụ tử tình thâm.Con gái tin rằng ở trên trời cao cha vẩn nghe thấy và cảm nhận được những gì con gái nói.

Con gái bây giờ đã vững vàng trên đường đời , trưỡng thành với thời gian ,mạnh mẽ hơn trong cuộc sống dù đã không còn cha bên cạnh ....Xin cha hãy tin tưỡng con gái đang cố gắng sống có ích và hoàn thiện chính mình hơn mỗi ngày.

Một lần nữa xin cha hãy yên tâm về con gái ....

Song Nhi

P/S: Chúc mọi người ''Ngày của Cha'' vui vẻ an lành .Ai còn cha xin hãy lấy đó làm hạnh phúc và trân trọng.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2012 03:49:50 bởi songnhi >
Attached Image(s)
#1
    taivang 23.06.2011 18:02:00 (permalink)
    truyện rất hay , cho phép mình chép về trang "mẹ yêu" bạn nhé.
    Cảm ơn bạn
    #2
      songnhi 27.06.2011 22:49:48 (permalink)

      Trích đoạn: taivang

      truyện rất hay , cho phép mình chép về trang "mẹ yêu" bạn nhé.
      Cảm ơn bạn


      Cám ơn bạn taivang đã đọc.Bạn  cứ tự nhiên.



      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2012 17:34:48 bởi songnhi >
      #3
        songnhi 27.06.2011 23:14:14 (permalink)
                         Thay Đổi Từ Khi Chia Tay Anh

                      Em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em sẽ viết điều gì đó về anh . Bởi em biết anh chẳng bao giờ đọc được đâu. Anh là người luôn không có thời gian đọc những cái mà anh cho là vớ vẩn như thế này. Thời gian của anh luôn dành cho cho những việc lớn lao hơn. Nhưng em vẫn viết vì biết đâu ở một góc nào đấy có cô gái nào đang như em. Có thể tìm được sự đồng cảm thì tại sao lại không làm phải không anh.

                Em không nói gì về những ký ức, càng không phân tích xem ai có lỗi và tại sao mình xa nhau. Có nghĩa gì nữa đâu, khi tình yêu đến em giang tay chào đón, khi tình yêu đi tuy em tuy không đủ mạnh mẽ để mỉm cười tiễn biệt, nhưng em không oán trách, khi người ta không lựa chọn mình.

                 Từ khi mình chia tay em thay đổi nhiều và được nhiều thứ lắm, em nghĩ là như thế. Thời gian dùng hẹn hò được em thay bằng một lớp học kinh tế nâng cao. Và em vừa được khen là có số điểm xuất sắc. Những chiều cuối tuần cafe, cine, dạo phố..., em dùng đi thăm những đứa trẻ trong viện mồ côi. Em hiểu thêm rằng còn nhiều lắm những bất hạnh đau thương, so với chúng nỗi đau của em không là gì cả.

                Thời gian dùng gọi điện thoại cho anh, em dùng cho mẹ và em biết rằng chứng thấp khớp dạo này luôn hành hạ mẹ .Em thấy mình vô tâm bao lâu nay. Em biết mẹ vui lắm khi nghe những cú điện thoại đường dài của em. Em luôn được động viên, quan tâm, nhắc nhở sức khoẻ thay vì ngày xưa em nhận được từ anh là... anh bận, anh không vui, anh sẽ gọi lại sau...

                     Em vẫn giữ thói quen viết lách. Nhưng thay vì làm thơ hay viết những entry tặng anh, em tham gia những mạng xã hội. Từ những bài viết được đăng em có rất nhiều bạn bè chia sẻ với em. Dù cách xa em về không gian, thời gian nhưng họ làm em ấm lòng. Em thấy em làm được gì đó có ý nghĩa. Không như ngày xưa anh bảo em mơ mộng yếu đuối. Nhờ đó văn phong em mạnh mẽ hơn . Em tràn đầy tự tin hơn.

                  Những tháng ngày dọn dẹp nhà giúp anh, nấu những món anh thích ăn và chống cằm nghe anh kể chuyện công việc - dù những chuyện đó đôi khi thật xa lạ đối với em, em đã dùng đi du lịch và em phát hiện ra thế giới thật rộng lớn. Bao điều thú vị ở những vùng đất mới. Nơi con người với những ngôn ngữ và tập tục khác nhau. Em thấy kiến thức của em được nâng cấp nhanh chóng so với trước đây em chỉ đọc qua sách vở.

                   Những nước mắt giận hờn ngày trước được em thay bằng nụ cười bởi cười hay khóc thì cũng là trạng thái cảm xúc có khác gì nhau đâu. Thế thì tại sao em không cười và nụ cười khiến mọi người đồng cảm hơn là nước mắt phải không anh.

                    Em không còn phập phồng như ngày xưa khi lo lắng cho anh. Em biến điều đó thành thực tế em chia sẻ, an ủi những bạn bè hay ai đó đang không vui và cần em... Điều đó khiến em thấy em có ích biết bao.

                     Em thôi dằn vặt và em sống rộng lượng hơn bởi em hiểu ai cũng sẽ có một khoảng thời gian đen tối trong tình cảm. Điều ấy khiến ánh mắt em long lanh hơn xoá đi u uất ngày cũ.

                     Ngày trước em luôn nghĩ em chỉ có duy nhất một tình yêu là anh thôi. Bây giờ em biết em sai rồi .Vì hiện giờ em có rất nhiều tình yêu:

          Tình yêu thiêng liêng là gia đình của em mà bấy lâu nay em lơ đãng.

          Tình yêu bất ngờ là nụ cười của em bé trong cô nhi viện cười với em chiều nay.

          Tình yêu tình cờ là khi em đưa khăn giấy dỗ dành chị bạn khi chị ấy gặp khó khăn.

          Tình yêu thú vị là những người bạn em đang quen biết và sắp quen.

                      Và cuối cùng là tình yêu mới ... Đó chính là em hôm nay khác em ngày hôm qua. Em sẽ không cám ơn anh chia tay em đâu vì những gì em có ngày nay là do em phấn đấu. Em cũng không sẽ nói dối là em sẽ coi anh như bạn bởi em nghĩ em không làm được điều đó.

                       Vì thế nếu một ngày em tình cờ gặp anh trên đường, em không chào anh, không phải là em oán trách hay còn giận hờn ... Mà là em đã quên rồi anh ạ. Em đang học điều đó đấy ... Em đang quên ..... và em sẽ quên.

                                 Song Nhi


                      




        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2012 17:21:50 bởi songnhi >
        Attached Image(s)
        #4
          songnhi 18.08.2011 19:33:56 (permalink)
                
                  
          Mẹ Yêu
           
                                 Thật ra con gái  ngại nhất là khi viết về Mẹ bởi vì biết những nhà văn nổi tiếng khi viết về Mẹ cũng không chuyển tải nổi hết tình cảm nói chi một con bé với mớ văn '' ba xu '' như con. Nhưng mùa Vu Lan đang tới con gái muốn dành tặng mẹ món qùa nho nhỏ này.
                           Ngày xưa bằng tuổi con  bây giờ mẹ đã có con  và em trai cùng với những trách nhiệm của một phụ nữ thuần nông như bao phụ nữ Việt Nam đáng kính khác. Con  nhớ khoảng thời gian cha không có ở nhà , nhà chỉ có ba mẹ con mình . Con  xưa vốn là đứa ỷ lại chỉ sợ cha, không sợ mẹ. Bởi vì  gái biết mẹ hiền lắm  không nghiêm khắc như cha. Nên  gái tha hồ nghịch ngợm. Không biết mẹ còn nhớ chuyện con mèo mun ngày trước không. Con  vẩn nhớ như nó mới xảy ra hôm qua thôi, và đôi khi con cứ day dứt mãi về chuyện đó.

          Con  nhớ vào buổi cơm trưa hôm đó con lấy một con cá  khô cho mèo mun nhà mình ăn. Khi nó đang ăn con sợ nó có thể bị hóc xương vì con cá khá lớn, con muốn giúp nó lấy  bớt xương ra. Nhưng khi con  vừa thò tay lấy nó gào lên một tiếng và cào con  một cái rõ đau. Con tức giận chộp lấy nó và ném thẳng xuống ao. Mẹ đã lao ra vớt con mèo và lôi con  vào và đánh con gái mấy roi .

             Con  ấm ức ghê lắm bởi nghĩ con  không sai, con mèo vô ơn như thế kia mà ... Mẹ thương con mèo hơn là con . Thế là sau đó con  cứ như thế chạy sang nhà bà Ngoại . Khi bà hỏi con chuyện gì , dĩ nhiên  con dối nói  là  con mèo tự nhiên cắn con  và mẹ đánh rất đau.-Thật ra không đau như thế đâu,- lúc sao thì  con được ''đồng minh'' là dì và bà đưa về. Bà mắng mẹ. Bà không đồng ý mẹ đánh con  nghiêm trọng thế. Mẹ đã im lặng ngồi nghe bà mắng với đôi mắt đỏ hoe. Lúc đó con  hả hê lắm bởi mẹ bị mắng.

          Tối đêm đó khi dỗ con  và em trai ngủ như thường lệ mẹ hỏi con  : ''Tại  sao mẹ đánh con, con biết không ?'' 

          -   Thứ nhất, con đã nói dối, con mèo không tự nhiên cắn con, bởi vì nó sợ con tranh thức ăn của nó. Con dù không có ý đó hoặc muốn giúp đỡ nó nhưng con phải hiểu điều con nghĩ không phải là điều nó nghĩ. Con dù có ý tốt nhưng nó không biết. Có trách là trách con  tại sao nó đang ăn mà thò tay vào. Lần này còn may mắn là chỉ bị nó cào, nếu để nó cắn thì vết thương sẽ rất nghiêm trọng.
           
          - Thứ hai, dù nó phạm lổi lầm như thế con cũng không được ném nó xuống ao .Giả sử nó chết đuối con hẳn là rất buồn đúng không? Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ tới hậu qủa con à. Có những sai lầm nhỏ nhưng hậu qủa rất lớn. 

          Sau đó mẹ hỏi ''Con còn đau không'' và mẹ đã khóc khi bôi dầu vào những vệt roi mờ nhạt đó . Con muốn xin lổi với mẹ dù là hơi muộn. Mẹ biết không câu chuyện đó con  luôn nhớ nhưng lúc đó con  quá nhỏ để hiểu vì sao mẹ khóc dù không hề bị đánh đòn.

          Con vừa lớn thì đã cuốn theo cái guồng quay cuộc sống và sống xa nhà.... cứ như thế con xa dần mẹ . Ngoài những  cuộc điện thoại như thông lệ  , những tham vọng trong công  việc luôn cuốn mất con .Con  nhớ lần niếm mùi thất bại đầu tiên. Con  mệt mỏi đi về nhà, mẹ đã không hỏi lý do con gái về nhà đột xuất như thế. Mẹ chỉ bảo con đi ngủ cho khoẻ  và căn dặn em trai không được làm ồn.

          Khi nghe con nói con mình  thất bại không còn nhiều cơ hội làm lại và con  muốn trở về Việt Nam.Tìm một công việc nhẹ nhàng sống cho yên qua ngày tháng. Đêm hôm đó mẹ đã dấm dúi  đưa con  một số tiền và ít vàng mẹ dành dụm tích cóp vất vả từ bao năm. Mẹ bảo con  lấy mà làm vốn. Mẹ còn khoẻ mẹ không cần tới và mẹ dành dụm cũng chỉ là cho con cái thôi.

          Thật ra mẹ biết không với số tiền nhỏ nhoi ấy còn không đủ cho một bản hợp đồng của con . Nhưng sợ mẹ buồn con nói dối là con  sợ nhỡ thất bại nữa thì làm sao. Mẹ đã nói không sao cả mẹ tin con chắc chắn sẽ làm được bởi con vốn thông minh thế cơ mà. Và những lời nói ấy chính là động lực thúc đẩy con  tiếp tục để rồi mới đạt được những thành công như hôm nay. Mẹ yêu ,con cám ơn mẹ dù vẩn là lời muộn màng.

          Con  nhớ có một lần Bà Ngoại bị bệnh rất nặng nghĩ không qua khỏi .Mẹ vốn là mảnh mai càng gầy gò hơn khi chăm sóc bà. Trong khi  mọi người khóc lóc  lo bà sẽ rời xa mãi mãi, thì mẹ không hề khóc hay lộ một vẻ mặt bi quan. Vậy mà bao nhiêu  đêm khi con giật mình thức giấc điều thấy mẹ ngồi bất động ở góc chân giường tay nắm lấy tay bà .

          Trong khoảng thời gian bà bệnh mẹ chưa bao giờ ngủ được một đêm. Bao nhiêu lần con  thấy mẹ bỏ dở bữa ăn tất tả chạy đi mua thuốc khi bác sĩ cần. Nhưng  con cũng chưa một lần nghe mẹ than thở. Dù chỉ là một câu mệt hay buồn ngủ. Vậy mà khi bác sĩ báo tin bà đã vượt qua được cơn bệnh. Con thấy mẹ  đưa tay lau nước mắt một cách vụng về. Và khi đó con hiểu thêm rằng nước mắt đôi khi không chỉ là nổi đau.

          Mẹ biết không ? Môi trường làm việc của con gái khá áp lực. Nhiều khi con  gặp những ấm ức hay những ganh đua trong kinh doanh. Lúc đó con  muốn khóc nhưng khi nhớ về mẹ thì con luôn tự nhủ : ''Chuyện như vầy đã khóc rồi sao, nước mắt phải dành cho những gì giá trị hơn'' Thế là con  lại thấy tốt hơn và bước tiếp.

          Mẹ ít bao giờ gọi điện cho con dù con gái biết mẹ nhớ con lắm. .Nếu cha nghiêm khắc và dạy con  biết sống mạnh mẽ nên người thì mẹ là người dạy con  những điều trầm lắng, nhẫn nhịn và bài học về tình người đời thường nhất.

          Mẹ có thể đi xe đạp để tiết kiệm 2.000 tiền đi bus .Nhưng lại dấm dúi cho chị đồng nát 50.000 khi nghe con chị ấy bệnh.
            Mẹ thà về hái rau vườn nhà, không mua bó hành lá 1000 nhưng lại  nhẹ nhàng bỏ vào nón bà cụ ăn xin 5000

          Mẹ có thể ngồi hàng giờ để chỉnh sữa cái áo con  chê không hợp thời thành cái áo tươm tất cho cô bé hàng xóm.

          Mẹ ngày xưa không được học nhiều .Internet là khái niệm hoàn toàn xa lạ với mẹ nhưng lại là người đầu tiên trong nhà biết nơi đâu đang có thiên tai
          ..... là người nhanh nhẹn đi  coi nhà mình có được cái gì phụ với người ta không.

             Thở dài khi thấy một đứa trẻ bán vé số trên phố.

          Và mẹ là....... vô số điều đơn giản nhưng tốt đẹp biết bao.

          Từ mẹ con  hiểu rằng mình sống không chỉ cho mình mà còn cho những gì xung quanh .

          Khi viết những dòng này con  đang nghĩ xem giờ này ở quê mẹ đang làm gì, loanh quanh tưới đám hành , ớt sau nhà hay tất bật chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Con thì đang ngắm nhìn cái cây khô ngoài cửa sổ nơi mình ngồi đang ra chồi lấm tấm.
                       
          Thật khó để nói lời này với mẹ ... nhưng mẹ ơi!...con gái yêu mẹ biết bao.
           Song Nhi








                                        

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2012 03:51:18 bởi songnhi >
          #5
            thanhsingle 13.09.2011 23:07:47 (permalink)
            Mình xin phép Song Nhi gủi vào tuỳ bút của bạn 3 đoạn thơ cho 3 đề tài nhé

            1.1 Cha thường răng dạy chúng ta
            Sống thời cho đúng không là dối gian
            Nếu có lầm lỗi thật thà
            Nói ra cho hiểu để mà sửa sai
            Không ai được chử chu toàn
            Nhưng sai biết sửa mới toan của mình
             
            1.2 Mẹ thì chăm chút tình người
            Nhất tình ruột thịt mười mươi đứng đầu
            Chia sẽ đơn giản thiết tha
            Nghĩ ra thấm thía bao la nghĩa tình
            Mẹ hay nhẩn nhịn trầm tư
            Con cái học lấy tâm như hiền hòa
             
            1.3 Chia tay thay đổi từ đây
            Không thèm nghĩ tới tại ai tại vì?
            Chú ý người phải quan tâm
            Vì trong lòng họ âm thầm tình thương
            Rồi dần cần nhớ lấp đầy
            Những chuyện xưa cũ heo gầy mất đi.

            #6
              songnhi 22.09.2011 12:43:37 (permalink)
               
                             Người Ta Lớn Để Làm Gì ?
                              
              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/DB63957E977649D098C302938E917562.jpg[/image]

                                           Nhớ lúc còn bé thích mang giày của mẹ, mong sau mau lớn để có thể làm tất cả những điều mình thích, trong cái suy nghĩ non nớt làm người lớn thật vui vẻ. Những ngày gần tết nôn nao không ngủ khi nghĩ đến được thêm một tuổi, khi nghe bậc phụ huynh bảo "Con lớn rồi đấy".

                                    Thích lắm dù thường sau câu nói ấy bao giờ cũng kèm bị la mắng một lỗi lầm vừa phạm phải. Còn khi nghe ai nói "Còn nhỏ không được hỏi nhiều", thì gân cổ lên cãi "Con lớn rồi mà".

                                  Ngày còn nhỏ khi được mẹ dẫn đi chợ thấy cái gì cũng mới cũng lạ. Lần đầu tiên được đặt chân đến thành phố, choáng ngợp với xe cộ, con người, ước mong phải chi mình được ở nơi đây thì hay biết mấy. Khi lớn rồi đi hai, ba châu lục qua hàng chục quốc gia vẫn không tìm lại được cái háo hức ngày xưa. Ở nhiều nơi được cho là nổi tiếng nhưng chẳng thấy nơi đâu đẹp bằng căn nhà nhỏ nơi miền quê yên bình của mình.

                                      Mà bây giờ muốn có trở về ở như ngày xưa cũng có được đâu khi công việc đang réo gọi ngoài kia. Đôi lúc thấy mình làm khách ngay trong chính gia đình mình. Kéo vali về rồi lại kéo đi, đồ vật trong nhà để nơi đâu cũng không biết.

                                    Nhớ lúc xưa cha dặn: ''Cố gắng lên coṇ đừng quanh quẩn lối mòn như đời cha. Sau này trả hiếu cho cha mẹ còn chưa muộn''. Giờ thì đạt thành nguyện vọng, có vị trí nhất định trong xã hội và vô số điều trong cuộc sống thì cha còn đâu mà trả hiếu. Nhìn những sợi tóc bạc của mẹ sao buồn qúa.

                                      Có cho em trai bao nhiêu tiền cũng không bù lại câu nói "Nhà có hai chị em. Chị hai cứ đi suốt đôi khi muốn nói gặp chị nói chuyện cũng khó". Tự nhiên thấy cái công nghệ thông tin nó trở nên vô duyên. Thấy mình dù có đổi đôi ba căn nhà, vài chiếc xe và trả cả đời cũng không hết những gì gia đình đã dành cho mình.

                                     Ngày xưa khi mẹ mua cho bộ quần áo mới bận cả ngày không muốn cởi ra, tin rằng mình đẹp hẳn ra với bộ quần áo mới. Lớn chút tự đi mua quần áo. Chạy ào ra chợ đôi khi vỉa hè chọn chọn, lựa lựa mắt sáng choang khi chọn được món hời thầm tự khen mình có khiếu thẩm mỹ. Lớn đi shopping ở những nơi sang trọng, hàng hiệu không còn là điều xa lạ, sao mắt tối sầm, khô cạn đôi khi thử một chục bộ vẫn không cảm thấy vừa ý.

                                     Ngày trước bỏ cả nửa ngày trời để làm bài thơ con cóc ghi vào lưu bút tặng cho cô bạn. Thức suốt đêm để làm bài luận văn, dồn hết cảm xúc vào đó. Khi lớn những bài viết được đăng báo là chuyện bình thường, có bài được viết trong vòng không tới một giờ đồng hồ. Được thêm số lượng bạn bè không quen biết yêu thích nhưng sao đôi khi đọc lại thấy nó không có linh hồn gì trong câu chữ. Lắm lúc chút nữa không nhận ra là bài của mình. Khi còn đi học ước mơ lớn lên làm cô giáo dạy văn. Cái ước mơ nhỏ bé ấy cũng trở nên quá xa vời vào lúc thành người lớn. Ngành kinh tế lại là chọn lựa lý tưởng, thực tế.

                                           Ngày trước chuyện gì mình đúng quyết bảo vệ cho bằng được cái lý lẽ ấy. Thậm chí thấy chuyện chướng tai gai mắt cũng nhào vô bênh vực tranh cãi, lắm lúc người ta ganh ghét hay bị vạ lây. Lớn rồi không muốn tranh cãi tránh chuyện nào bớt phiền chuyện đó. Ai không hợp nói mình sai nhún vai, cười trừ. Câu sorry hình như được phát ra gấp đôi, gấp ba với thời gian. Lúc nhỏ thích tụ tập bạn bè nơi chốn đông người. Lớn rồi thích một mình nhiều hơn vô số lần cafe một mình nơi góc phố vắng.

                                      Lúc trẻ con chơi với cô bạn hàng xóm, cãi nhau chí choé có lần choảng nhau thề sẽ là kẻ thù. Sáng ra lại í ới rủ nhau cùng đi học, ăn chung một qua kem như không có gì xảy ra. Lớn lên vì câu nói có thể là vô tình. Giận không chơi với nhau nữa đánh mất cả tình bạn mười mấy năm. Ngày xưa ngồi cùng cái xe đạp đến lớp bây giờ gặp lại nghe bạn gọi, thảng thốt mơ hồ không nhớ nổi là ai nói gì đến tên.

                                           Ngày bé người chị họ hàng khi qua nhà hay cho qùa bánh. Khi bảo thích con búp bê mặc váy hoa, chị hào phóng tặng cho ngay. Ơn chị lắm nói với chị chắc nịch "Lớn lên em sẽ mua một khúc vải hoa tặng chị may váy". Ngày nay có thể mua không chỉ một mà là một ngàn khúc vải hoa như thế. Nhưng chị đã ra đi sau một vụ tai nạn ở cái tuổi đẹp nhất đời người. Để đến ngày nay sau mười mấy năm vẫn thấy ngậm ngùi khi nhớ lại và mãi mãi nợ chị một lời hứa.

                                         Làm người lớn và đi qua chưa được nửa đời người thôi, sao thấy con người ta có qúa nhiều nỗi buồn mênh mông. Thấy mình nhỏ bé giữa những được mất đời người và lên xuống thăng trầm của cuộc sống. Mà người lớn thì không thể dùng nước mắt để xóa đi nỗi buồn như thời trẻ thơ. Với người lớn đôi khi khóc là một sự cố gắng trong vô vàn điều phải cố gắng khác.

                                           Loanh quanh với câu hỏi: Vậy người ta lớn để làm gì?

                                                                            Song Nhi

              http://vnexpress.net/gl/doi-song/blo...lon-de-lam-gi/



              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2011 12:56:32 bởi songnhi >
              Attached Image(s)
              #7
                NgụyXưa 23.09.2011 03:27:43 (permalink)

                Loanh quanh với câu hỏi: Vậy người ta lớn để làm gì?

                Dù có muốn làm trẻ thơ mãi cũng đâu có được, phải không Songnhi? 
                 
                Có lẽ là chúng ta nên tự hỏi "lớn lên ta sẽ làm được những gì?" Điều buồn bã nhất của đời người là không có một ước vọng, như một câu thơ của Cao Tần: "Ta làm gì cho hết nửa đời sau"
                 
                Thân chúc những ngày vui.
                #8
                  dang son 23.09.2011 13:26:44 (permalink)






                  Làm người lớn và đi qua chưa được nửa đời người thôi, sao thấy con người ta có qúa nhiều nỗi buồn mênh mông. Thấy mình nhỏ bé giữa những được mất đời người và lên xuống thăng trầm của cuộc sống. Mà người lớn thì không thể dùng nước mắt để xóa đi nỗi buồn như thời trẻ thơ. Với người lớn đôi khi khóc là một sự cố gắng trong vô vàn điều phải cố gắng khác.

                  by Song Nhi


                  ......


                  Đọc xong.Không đồng ý cho lắm- nhất là vơí câu : " Mà người lớn thì không thể dùng nước mắt để xóa đi nỗi buồn như thời trẻ thơ. Với người lớn ,đôi khi khóc là một sự cố gắng trong vô vàn điều phải cố gắng khác "

                  Người lớn cũng biết khóc.Khóc là cảm xúc.Những giọt nước mắt có khả năng làm nguội đi vài nỗi đau...

                  ..


                  Vậy người ta lớn để làm gì ?

                  Trả lời :

                  - Để sống và sống một cuộc đời đáng sống.


                  ______


                  Chúc vui.
                  Xin gửi lời thăm người viết và anh Nguỵ Xưa.


                  đăng sơn.fr




                  #9
                    songnhi 23.09.2011 23:09:08 (permalink)


                    Dù có muốn làm trẻ thơ mãi cũng đâu có được, phải không Songnhi? 

                    Có lẽ là chúng ta nên tự hỏi "lớn lên ta sẽ làm được những gì?" Điều buồn bã nhất của đời người là không có một ước vọng, như một câu thơ của Cao Tần: "Ta làm gì cho hết nửa đời sau"

                    Thân chúc những ngày vui.
                     

                             
                                -''Dù có muốn làm trẻ thơ mãi cũng đâu có được, phải không Songnhi? '' 
                                       
                                Đúng vậy ,rất thích câu này. Khi còn nhỏ người ta có những ước mơ và mong mình nhanh lớn để thực hiện ước mơ ấy.Khi lớn rồi dù cái lớn này đôi khi chỉ nữa đời con người .Người ta đã có thể thực hiện được gần hết.Nhưng người ta vĩnh viển không thể nào làm cho mình quay về thời thơ ấu dẫu chỉ trong khoảng khắc mà thôi.
                     
                                        ''Lớn lên ta sẽ làm được gì ''
                     
                                      Hẳn là sẽ làm được rất nhiều việc rồi và cũng sẽ đánh mất vô số thứ và câu hỏi này chắc chỉ khi nào chúng ta chạm vào ranh giới của một thế giới khác mới có thể trả lời một cách chính xác.
                     
                                    Nên bây giờ khi đối diện với câu hỏi ''Người ta lớn để làm gì?'' Đành tự an ủi : Thôi nhẹ lòng đi...
                     
                                    Thanks đã chia sẽ và đồng cảm với Sn.Have a fun Weekend
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2011 23:35:24 bởi songnhi >
                    #10
                      songnhi 23.09.2011 23:38:10 (permalink)

                      Trích đoạn: dang son


                      Đọc xong.Không đồng ý cho lắm- nhất là vơí câu : " Mà người lớn thì không thể dùng nước mắt để xóa đi nỗi buồn như thời trẻ thơ. Với người lớn ,đôi khi khóc là một sự cố gắng trong vô vàn điều phải cố gắng khác "

                      Người lớn cũng biết khóc.Khóc là cảm xúc.Những giọt nước mắt có khả năng làm nguội đi vài nổi đau


                      ______


                      Chúc vui.
                      Xin gửi lời thăm người viết và anh Nguỵ Xưa.


                      đăng sơn.fr


                                         Không chỉ người lớn mà bất cứ lứa tuổi nào người ta cũng có thể khóc, bởi khóc thì ai cũng biết.Nhưng có một điều mà người ta không thể nhìn nhận rằng khi còn ấu thơ sau khi khóc thì gần như nổi buồn cũng tan biến theo một cách nhanh chóng.Khi lớn liệu có cứ gặp nổi buồn là oà ngay khóc như trẻ thơ ko?

                               -''Những giọt nước mắt có khả năng làm nguội đi vài nỗi đau... ''

                                  Vâng, đúng vậy có khả năng làm nguội đi vàiiiiiiiii nỗi đau.Nhưng chắc chắn có vô số nổi đau mà khi người ta lớn nước mắt cũng chẳng thể làm dịu càng ko để xóa đi như trẻ thơ.Chỉ có họa chăng là phương thuốc thời gian mà thôi.
                                     
                                - ''- Để sống và sống một cuộc đời đáng sống. ''
                                   
                                  Đây là điều ai cũng hướng đến và mong muốn sống sau cho đáng sống.Nhưng còn có được hay ko thì chính họ mới biết rõ.Và nếu có thể dể dàng đạt được thì thế giới này ko tồn tại nhiều người xấu và những cái ác sẽ ko xảy ra.

                               -'' Đọc xong.Không đồng ý cho lắm''

                                Bình thường mà , bởi ''Đời buồn như chén rượu nhạt nhưng chỉ có người uống mới biết nó nhạt như thế nào''
                                 @:Đây chỉ là cách nghĩ của sn về một khía cạnh cuộc sống đem ra bàn luận cho vui .Sn không có ý gì khác  thôi  thì mượn lời của  cụ Nguyễn Du : 
                          -Lời quê chắp nhặt dông dài
                            Mua vui cũng được một vài trống canh (Truyện Kiều) 

                                       Thanks đã đọc.Good day.



                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2011 23:40:59 bởi songnhi >
                      #11
                        songnhi 03.10.2011 20:14:40 (permalink)
                         


                                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/623C70737FAE4B8AAFE6E54209366E66.jpg[/image]
                         
                                         Xe Đạp Ơi...
                                                 
                                          Hôm nay  khi đọc lại một quyển sách cũ vô tình một tấm ảnh ngày xưa chụp cùng chiếc xe đạp rơi ra.Chợt nghe bâng khâng như gặp lại một người bạn cũ từ lâu  quên lãng.
                                                      
                                                        Nhớ ngày đó cái xe đạp ở nhà tôi làm được nhiều việc lắm .Giúp gia đình chở những thứ nông sản ra chợ.Vẩn còn in trong đầu hình ảnh .Cái bao được chất ngang khung sườn xe  và phía sau một bao nữa mẹ đẩy dì thì giữ phụ cho không rơi .Thuở ấy  khi ngồi sau lưng mẹ trên chiếc xe đạp  là cả khoảng khắc vui vẻ .Thấy mẹ trở thành một người thật tài giỏi khi có thể điều khiển chiếc xe .Thế giới lúc đó đầy màu sắc trong mắt con bé như tôi và  ao ước  được như mẹ Thế là tôi tập chạy xe đạp từ rất nhỏ .
                         
                                                 Cái xe qúa khổ so với vóc dáng  gầy còm của mình . Tôi bị ngã một cú nhớ đời và có ngay một vết sẹo.Như  một kỷ niệm ấu thơ không bao giờ phai .Nhưng bù lại tôi bắt đầu biết đi xe đạp , được thoả dạ cái ước mơ của mình .Và hiểu thêm rằng không có cái gì là tự nhiên mà cần phải qua một qúa trình học hỏi thậm chí là phải chịu đau.
                                                       
                                                        Khi tôi thi đậu cấp hai với số điểm gần như tuyệt đối cha đã mua cho tôi chiếc xe đạp đầu tiên trong đời .Tôi đã mừng đến nổi không thể ngủ được nguyên đêm hôm ấy .Đó là món qùa lớn nhất mà cả đời tôi không quên . Tôi nhớ cha đã dạy tôi cách thêm dầu nhớt vào xích xe ra sao, kiểm tra phanh có an toàn và bị mòn không .Đó là những kiến thức sơ đẳng đầu đời về cơ khí của con bé yếu ớt như tôi.                           Thế là ngày hai buổi  xe đạp cùng tôi đến trường trên con đường làng rợp bóng cây. Băng qua những cánh đồng lúa đang trổ bông .Ngày nắng , cũng như  mưa tôi cũng điều lau cái xe bóng loáng và lấy làm vui vẻ khi nhìn thành qủa bé nhỏ ấy của mình .Chúng tôi bên nhau như đôi bạn thân .Xe đạp thành chứng nhân biết bao kỷ niệm .Từ lần bị xẹp lốp được một anh lớp trên sửa giúp đến bây giờ vẩn còn nhớ  nụ cười lấp lánh nắng của anh  khi tôi rụt rè cám ơn.Nhớ tôi cùng cô bạn tranh cãi từng ngày xem ai phải chở ai .Những khi trời nóng lưng áo đẫm mồ hôi hay  những lúc cố thu nhỏ người để có thể vừa cái áo mưa cho hai đứa.Để hiểu hơn cái gọi là tình bạn sẽ chia.                            Rồi tôi phải xa quê hương ,ngôi trường, bạn bè  mình đến nơi xứ lạ để tiếp tục việc học  ,người bạn của tôi vẩn là chiếc xe đạp.Không nhớ đã bao nhiêu lần,tôi đạp xe một mình và khóc trong cái lạnh  với những bông tuyết trắng bay bay .Ngày hè thú tiêu khiển của tôi vẩn là đạp xe đi khám phá những nơi mới lạ mình đang sinh sống .                               Đôi khi thỉnh thoảng chỉ là quanh quẩn nơi công viên .Những ngày đi làm thêm đầu tiên  bên cạnh tôi vẩn là xe đạp .Đó không chỉ là bạn mà là người đồng hành tri kỷ cho tôi  trút vui buồn trên  từng chặng cuộc sống.Cùng tôi nuôi dưỡng ước mơ ngày mai tốt đẹp , sáng lạn hơn.                                                                Sau đó tôi bắt đầu đi Bus và  xe điện ngầm thay cho xe đạp vừa tiện lợi và khoẻ hơn .Xe đạp được cất vào kho dành cho những dịp đi biển  hay dã ngoại .Rồi cũng theo dòng thời gian tôi lớn hơn và quên hẳn đi người bạn của mình vẩn nằm ở một góc nhà kho chờ tôi.Xe đạp dần phủ bụi thời gian và không còn hiện diện .                            Một dịp tôi về Việt Nam và đi thăm người bạn cũ ngày xưa, khi ra về bạn đưa tôi về bằng xe đạp .Bạn nói rằng bạn thích đi xe đạp để vận động chứ nhà vẩn có xe gắn máy .Ngồi sau lưng bạn trong cái gió đồng quê thổi tóc bay bay .Ký ức trong tôi lại ùa về nghe bao muộn phiền như tan trong phút chốc .                                 Tôi ước chi con đường ấy kéo dài mãi.Bâng khâng suy nghĩ những vòng xe  quay điều , cuộc sống cũng quay tròn như thế .Nhưng trên cái vòng xe cuộc sống người ta chẳng thể nào quay lại thời gian mình đã qua.Xe đạp có thể tái sinh từ cũ thành mới nhưng con người liệu có không ?Cái câu hỏi mà hình như ai cũng biết và hiểu mà không cần câu trả lời.                              Về nhà vẩn còn tiếc nuối cái dư vị ấy tôi lấy xe đạp ra chạy một mình và như ngày trước và tôi loạng choạng , té ngã .Xe đạp thì  như xưa chỉ có tôi là khác xưa .Tôi ngày này không còn đủ kiên nhẫn để tập đi xe đạp như ngày trước nữa.Xe đạp lại trở thành kỷ niệm như nhiều kỷ niệm  khác trong đời .                                  Thời gian trôi con người ta thay đổi để phù hợp cũng là lẽ tất nhiên , tôi cũng không ngoại lệ .Thỉnh thoảng đôi khi trong một khoảng khắc nào đó tôi lại ao ước giá có lần ai đó chở tôi như trong bài hát ''Xe đạp ơi''của nhạc sĩ Ngọc Lễ một thời tôi từng yêu thích .Nhưng khi thời nay người ta biết phân biệt đi gắn máy nhanh và tiện ,Bus an toàn , xe hơi mát ,tránh được nóng  không sợ bụi hay mưa  nắng thì dù nhớ cũng đành ngậm ngùi .                                  ''Xe đạp ơi đã xa rồi đâu ..... kỷ niệm xưa thoáng như một giấc mơ....''                                                                  Song Nhi
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2011 20:20:16 bởi songnhi >
                        Attached Image(s)
                        #12
                          songnhi 16.10.2011 23:53:01 (permalink)

                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/3FE917A317D441C8B2C3A26CE05DAA63.jpg[/image]

                                                                           Bạn Tôi

                                                    Ngày vào lớp 1 khi mình đứng trước cửa lớp khóc dỗi hờn nhìn theo bóng mẹ khuất sau cánh cổng trường .Bạn rụt rè xuất hiện với câu nói : ''Bạn đừng khóc nữa mình cho bạn nữa cũ khoai của mình'' .Chúng ta quen nhau từ đấy.Lên cấp hai bạn biết đi xe đạp rất rành trong khi mình thì chập chững .Thế là ngày hai buổi bạn gò lưng chở con bé như mình.Đùng cái mình phải xa bạn xa quê hương .Đêm ấy bạn xin mẹ qua nhà ngủ với mình lúc ấy đâu biết gì là xa cách cứ ôm chầm lấy nhau ngủ ngon lành .Sáng hôm đó xe chạy rất xa mình vẫn thấy bạn chạy theo với cánh tay vẫy ...vẫy .

                                             Bạn áo dài thướt tha vào cấp ba mình là học sinh của một học viện danh tiếng . Ai cũng cặm cụi lo học thời gian thế dần xa dù bạn vẩn thư cho mình thường .Còn mình họa hoằn mới trả lời cái triết lý ''bận'' được mình sữ dụng triệt để .Những dịp hiếm hoi mình về Việt Nam thăm nhà bạn luôn làm những món mình thích mang sang cho mình .Bạn biết rõ , nhớ rõ mình thích cái gì , sợ cái gì .Trong khi mình thì vô tư không hề biết gì về sở thích của bạn.Khi bạn là sinh viên năm 1 của ngành sư phạm học ở Sài Gòn mình gặp cú sốc thất bại đầu tiên .Cái tính kiêu ngạo háo thắng của mình bị gẫy gục mình chán nản muốn bỏ cuộc và đi đến nơi nào đó và mình tìm đến bạn thay vì về nhà.


                                              Ngày gặp nhau bạn ôm chầm lấy mình với nụ cười thật sáng và ánh mắt long lanh.Không hề hỏi mình chuyện gì đã xãy ra.Bạn chỉ âm thầm quan tâm , an ủi , trạng thái cảm xúc mình khi đó .Khoảng thời gian sống với bạn nơi nhà trọ mình học rất nhiều điều .Bạn vừa đi học , đi làm thêm và tuần ba buổi đi dạy gia sư.Vất vả là thế nhưng bạn luôn tự tin yêu đời không than vản nữa lời.Mình ngày ấy cứ đắm chìm trong cái nổi buồn thất bại mà không nhìn thấy cuộc đời này vẩn còn bao điều tốt đẹp khác.Cũng không quan tâm cuộc sống hiện tại của bạn ra sao.Những buổi chiều ở nơi làm thêm về bạn tất tả nấu cơm , bởi nấu nướng là khái niệm xa lạ với mình.Món rau luộc ngày ấy bạn làm với mình nó ngon nhất trên đời cái mùi vị ngày đó không ai có thể làm lại được như thế.Bao giờ khi ăn bạn cũng gặ́p phần ngon cho mình .

                                                 Những khi bạn đi dạy gia sư trong đêm khi về thỉnh thoảng bạn mua những ổ bánh mì , hay hộp bánh cuốn.Phần mình bao giờ cũng thịt đầy đủ còn bạn thì bánh mì chan chút nước, bánh cuốn thì không có chả .Khi mình hỏi tại sao bạn cười bẻn lẻn trả lời :''Ngán thịt và sợ mập'' .Sao mình ngày đó vô tâm thế không thấu hiểu một đứa con gái vừa học vừa làm ở cái thành phố đắt đỏ thì làm gì có chuyện ngán thịt và bạn gầy gò thế kia thì sợ mập thế nào được cơ chứ..Xin lổi bạn chuyện ngày ấy dù là lời xin lổi muộn màng.Mình nhớ có một lần bạn vô tình nói với mình rằng :
                            

                                          -Không đi đến đường cùng thì làm sao biết có lối rẽ hay không?


                                                  Câu nói ấy khiến mình tỉnh và hiểu ra nhiều thứ và mình quyết định quay trở về đối diện thay vì trốn chạy .Đêm trước ngày mình đi , - sau hai tháng sống cùng bạn -hai đứa nằm rù rì trò chuyện bạn hỏi mình đi máy bay nó thế nào nhỉ?Mình thương bạn qúa hứa lần sau quay về sẽ mua vé một nơi nào đó ở Việt Nam mời bạn cùng đi cho biết .Bạn lại cười bẻn lẻn .Cũng như ngày xưa hai đứa ôm nhau ngủ ngon làng .

                                                     Ngày mình đi mình ôm lấy bạn để tạm biệt trở về tiếp tục con đường mình chọn.Bạn dúi vào tay mình một cái vòng được thắt bằng những sợi dây chỉ màu do chính bạn làm.Bạn lúc nào cũng dành cho mình những niềm vui như thế.Mắt bạn long lanh nước , cánh tay vẩy vẩy như ngày còn thơ ấu.

                                              Ba tháng sau trong một đêm khuya mẹ mình gọi sang báo cho mình biết .Trên đường bạn đi học về bị một gã say xĩn nào tông thẳng vào chiếc xe đạp.Bạn ngã xuống dòng máu thanh xuân chảy tràn ra thấm đẫm những trang sách vở đầy mơ ước của bạn.Với cái khoảng cách địa lý và những ràng buộc nhất định khi mình về đến thì bạn đã là một nắm mồ trắng xóa ngoài đồng.Đưa tay lau nhẹ tấm ảnh bạn gắn trên bia mộ nhớ lời hứa cùng bạn trước ngày mình đi .Nước mắt mình rơi xuống bám vào những bông cúc trắng loài hoa mà bạn yêu thích như một định mệnh.

                                               Sáng nay mình lấy cái vòng bằng dây của bạn tặng ngày trước ra ngắm nghía , những lúc thấy muộn phiền vì cuộc sống mình điều có thói quen như thế.Bởi mình tin bạn luôn tiếp thêm nghị lực cho mình .Mình biết thời gian sẽ trôi cuốn theo vô số chuyện quên , nhớ.Nhưng khi viết những dòng này mình muốn nói với bạn rằng mình không bao giờ quên bạn trong cả cuộc đời này .Trong tâm khảm của mình luôn có hình ảnh bạn .Cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt lấp lánh và nụ cười thật sáng .

                                                        
                                 

                                                                              Song Nhi



                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2012 05:42:48 bởi songnhi >
                          Attached Image(s)
                          #13
                            songnhi 18.10.2011 18:37:48 (permalink)
                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/0748A3FB1F9547FE87FC387029DAF711.jpg[/image]

                              Ừh...Thì Chia Tay

                                                          Tôi đã rất đắn đo khi viết entry này.Nhưng tôi nghĩ mình cũng nên làm một điều gì đó để chia sẽ với bạn.Dù thú thật tôi không khéo léo trong ngôn từ cho lắm.Nói về tình cảm đã là rất khó nói về những đổ vỡ càng khó hơn.Ai trong chúng ta ít nhiều cũng bị một lần đã trải qua cái theo văn vẻ thì nói '' Chia tay''.Bình dân thì nói :''Thất tình''.Ở đây tôi không nói về nguyên nhân : ''Tại anh , tại em hay là một cái gì khác''.Nếu ai chưa từng trãi qua giai đoạn này tôi thành thật chúc mừng .Còn nếu như ngược lại đã từng , đang từng ...thì chỉ có chính người gặp phải mới biết mùi vị nó thế nào .Như khi uống một tách cafe chỉ chủ nhân mới biết nó , ngon , dở , ngọt ngào hay đắng ra sao?


                                                        Khi gặp phải chia tay dù từ nhiều nguyên do khác nhau. Nhưng nổi đau thì như nhau mà thôi.Tôi không dám khuyên bạn cố gắng vì đôi khi '' cố gắng '' chính là một áp lực .Tôi cũng không dám kêu bạn quên ngay đi ,khi có những vấn đề cần thời gian và không ai giống ai.Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó một đoạn văn ví von tình yêu như một cơn mưa mùa xuân.Vì thế khi bạn đi qua cơn mưa ấy và chẳng may bạn cảm lạnh.Người thì cảm trong một tuần , người vài ngày , người cần uống rất nhiều thuốc mới khỏi , người thì đôi khi không cần uống gì cũng qua khỏi bỡi con người ta luôn có những khả năng đề kháng ngay cả trong tình cảm.

                                                       Tôi nghĩ rằng không thể đem cái khái niệm mạnh mẽ hay yếu đuối vào tình cảm .Vấn đề là bạn nghĩ và đi qua như thế nào mà thôi.Bạn hãy buồn hay bỏ đi đâu đó nếu điều đó làm bạn nhẹ nhõm hơn .Bạn có thể không muốn ăn hay làm bất cứ chuyện gì khác muốn ngồi một mình trong căn phòng tối với những mãnh vụn ký ức và gặm nhấm nổi đau .Nhưng sau những điều đó tôi mong bạn hãy nhớ tới kỷ niệm đã từng có và bạn hãy nhìn nhận là người ta đã từng đem đến cho mình nhiều thời khắc vui vẻ .Và thay vì để những điều đó thành vết thương oán hận bạn chấp nhận một sự thật rằng nó đã thành qúa khứ không còn xảy ra nữa.

                                                        Nếu có lời khuyên vào giai đoạn này tôi khuyên bạn hãy nhanh chóng làm việc.Lấy công việc làm mục tiêu . Bỡi đó là phương thuốc giảm đau hiệu qủa nhất .Hãy làm những cái bạn chưa từng làm, bạn sẽ có cái bạn chưa từng có.Ai cũng cần tình yêu và không muốn sống cô độc nhưng đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra tình yêu không là cứu cánh duy nhất của cuộc đời .Ngày nào đấy bạn sẽ cười mĩm khi nhớ về bạn trong những tháng ngày bạn cho là đen tối hôm nay.

                                                        Khi tình yêu đi qua người ta thường loanh quanh trong cái vòng tròn nhớ quên .Nhưng có một sự thật bạn không thể phủ nhận rằng thay vì ngồi cào bới bên đống tro tàn sao bạn không bắt tay vào dọn dẹp nó.Chẵng ai có thể xây cái gì trên đống đổ nát được .Và ngày nào đấy ai dám nói là bạn lại không yêu và ai dám nói rằng tình yêu đến trước mới là thứ tình yêu đẹp nhất.

                                                         Ai trong chúng ta cũng từng nghe cái câu '' một nữa'' nhầm chỉ định người gắn kết với chúng ta suốt đời.Những hỡi ơi giữa muôn nẻo đường tình thì chuyện nhầm lẩn ngộ nhận đâu có gì là qúa ngạc nhiên.Bạn và người chỉ là '' Những mảnh vỡ hoàn hảo'' đến lúc nào đó không khớp được với nhau và rơi ra trở lại trạnh thái ban đầu thì cũng là điều tất nhiên.Tỉ lệ mối tình đầu gắn bó là bao nhiêu đây? e rằng không điếm trên đầu ngón tay.Chia tay không chỉ có mình bạn gặp phải ,chẳng có gì là nghiêm trọng , điều đó xãy ra hằng ngày trong cuộc sống đấy thôi.

                                                       Đọc đến đây chắc hẳn bạn sẽ thốt lên rằng .Nói thì dể lắm làm mới khó hoặc giả bạn cho là đây là một cách dùng ngôn từ uyển chuyển.Nhưng nếu không làm như thế thì chúng ta sẽ thế nào đây .Liệu bạn có cả đời ngồi tiếc nuối vì tình chưa nói là điều ấy chẳng giúp tình yêu sống lại.Làm không dễ nhưng không có nghĩa là không được.Chiến thắng chính mình bao giờ cũng là cái chiến thắng khó khăn nhất .Hẳn không ít người sẽ phản đối và nói rằng: Không lẽ cứ chia tay thì không còn cơ hội cứu vãn sao ? Có bạn à nhưng tiếc nổi tỷ lệ ấy không nhiều .Nhưng bạn cứu vãn bằng cách nào đây?....

                                                     Viết blog than thở ,nhờ bạn bè người thân tác động hay gọi điện thoại nhờ người ấy giúp bạn vấn đề gì đó chả liên quan đến họ.Nếu người đó có thể quay lại với bạn , bạn có chắc là sẽ như không có chuyện gì xảy ra không.Hay như một chiếc bình đã vở dù dán khéo léo tới đâu nó vẩn không vẹn nguyên chưa nói nó càng để vở hơn xưa .Bạn được gì ngoài điều gắng gượng như thế.Còn như nếu người ta không quay lại với bạn thì bạn tự làm nổi đau của bạn thêm trầm trọng.Tôi tin rằng trước lúc quyết định và thốt lên câu chia tay người ta đã ít nhiều suy nghĩ đến việc xảy ra sau đó.Nếu người ta còn yêu bạn đã không chia tay bỏ mặc bạn một mình như thế và liệu có đáng không khi chút hình ảnh đẹp của bạn trong mắt người ta cũng bị bạn làm lu mờ thậm chí không còn nốt.Có đáng như thế không bạn.

                                                      Bạn bất ngờ khi bị rơi vào thế đối phương chủ động ra đi .Tôi không cho là người nói lời chia tay trước sẽ ít đau khổ hơn.Bởi chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ những tổn thương mà mình phải chịu. Biết rằng con người vốn không phải thần thánh yêu , ghét , quên , nhớ là những trạng thái bình thường của con người.Hẳn trong bạn từng có lúc là một trời oán hận và nhiều người sẽ khuyên bạn tha thứ cho những tổn thương mà người ta gây ra cho bạn.Nhưng cá nhân tôi thì cho rằng :''Tha thứ đã là tốt nhưng quên đi còn tốt hơn''.Tốt cho người và cho cả chính mình.Cứ giữ mãi trong lòng một mùa đông ảm đạm thì chẳng bao giờ bạn có cơ hội nhìn hoa xuân .Nếu một ngày nào đó bạn tình cờ gặp lại người yêu cũ mà tim bạn không lổi nhịp , bạn nhìn người ta như một người bình thường khác không ghét cũng chẳng thích thì lúc đó bạn biết rằng đã vượt qua chính mình rồi đấy.

                                                         Bạn đã bao giờ quan sát một đứa trẻ khi bé té ngã chưa.Chỉ cần bạn nói:''Ôi đáng thương qúa , đau đến thế cơ à.''Thì hẳn đứa bé ấy sẽ oà lên khóc nức nở.Nhưng ngược lại bạn nói :''Không sao, nhẹ thôi không nghiêm trọng, đứa trẻ ấy sẽ nín khóc rất nhanh.'' Là con người không ai tránh được vấp ngã trong cuộc đời nói chung , tình yêu nói riêng.Ngã một lần thì là không vấn đề gì.Nhưng nếu ngã lần thứ hai ngay một nơi và lý do như nhau thì nên xem lại phải không bạn.

                                                       Tình yêu vốn là điều khó hiểu nhất của con người.Tôi , bạn có thể khác nhau về , công việc , cuộc sống , giới tính hay vô số những điều khác nhưng cũng chỉ là cá nhân nhỏ bé nơi ấy.Con người đã tốn qúa nhiều giấy mực vẩn không sao diễn tả hay nói hết cái được gọi là tình yêu.Thì nói chi một đứa con gái nhỏ nhoi giữa cuộc đời này như tôi .Con người ta còn sống còn thở là sẽ còn yêu.Có thể nói rằng nổi buồn dệt nên những mối tình tuyệt đẹp nhưng không ít những cuộc đời chết chìm do nổi buồn.Chỉ cần bạn biết chắt lọc những điều tốt đẹp trong cuộc sống và nuôi dưỡng tâm hồn bạn như một buổi bình minh thì biết đâu tình yêu lại gõ cửa bạn vào ngay ngày mai mà thôi.

                                                              Không có gì là không thể... phải không bạn?

                                                                                        Song Nhi

                            @:Riêng cho một người bạn      .Chúc bạn nhanh chóng vượt qua.





                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2012 23:01:18 bởi songnhi >
                            Attached Image(s)
                            #14
                              Ct.Ly 18.10.2011 18:51:15 (permalink)
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 8 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 106 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9