Mẹ Yêu
Thật ra con gái ngại nhất là khi viết về Mẹ bởi vì biết những nhà văn nổi tiếng khi viết về Mẹ cũng không chuyển tải nổi hết tình cảm nói chi một con bé với mớ văn '' ba xu '' như con. Nhưng mùa Vu Lan đang tới con gái muốn dành tặng mẹ món qùa nho nhỏ này.
Ngày xưa bằng tuổi con bây giờ mẹ đã có con và em trai cùng với những trách nhiệm của một phụ nữ thuần nông như bao phụ nữ Việt Nam đáng kính khác. Con nhớ khoảng thời gian cha không có ở nhà , nhà chỉ có ba mẹ con mình . Con xưa vốn là đứa ỷ lại chỉ sợ cha, không sợ mẹ. Bởi vì gái biết mẹ hiền lắm không nghiêm khắc như cha. Nên gái tha hồ nghịch ngợm. Không biết mẹ còn nhớ chuyện con mèo mun ngày trước không. Con vẩn nhớ như nó mới xảy ra hôm qua thôi, và đôi khi con cứ day dứt mãi về chuyện đó.
Con nhớ vào buổi cơm trưa hôm đó con lấy một con cá khô cho mèo mun nhà mình ăn. Khi nó đang ăn con sợ nó có thể bị hóc xương vì con cá khá lớn, con muốn giúp nó lấy bớt xương ra. Nhưng khi con vừa thò tay lấy nó gào lên một tiếng và cào con một cái rõ đau. Con tức giận chộp lấy nó và ném thẳng xuống ao. Mẹ đã lao ra vớt con mèo và lôi con vào và đánh con gái mấy roi .
Con ấm ức ghê lắm bởi nghĩ con không sai, con mèo vô ơn như thế kia mà ... Mẹ thương con mèo hơn là con . Thế là sau đó con cứ như thế chạy sang nhà bà Ngoại . Khi bà hỏi con chuyện gì , dĩ nhiên con dối nói là con mèo tự nhiên cắn con và mẹ đánh rất đau.-Thật ra không đau như thế đâu,- lúc sao thì con được ''đồng minh'' là dì và bà đưa về. Bà mắng mẹ. Bà không đồng ý mẹ đánh con nghiêm trọng thế. Mẹ đã im lặng ngồi nghe bà mắng với đôi mắt đỏ hoe. Lúc đó con hả hê lắm bởi mẹ bị mắng.
Tối đêm đó khi dỗ con và em trai ngủ như thường lệ mẹ hỏi con : ''Tại sao mẹ đánh con, con biết không ?''
- Thứ nhất, con đã nói dối, con mèo không tự nhiên cắn con, bởi vì nó sợ con tranh thức ăn của nó. Con dù không có ý đó hoặc muốn giúp đỡ nó nhưng con phải hiểu điều con nghĩ không phải là điều nó nghĩ. Con dù có ý tốt nhưng nó không biết. Có trách là trách con tại sao nó đang ăn mà thò tay vào. Lần này còn may mắn là chỉ bị nó cào, nếu để nó cắn thì vết thương sẽ rất nghiêm trọng.
- Thứ hai, dù nó phạm lổi lầm như thế con cũng không được ném nó xuống ao .Giả sử nó chết đuối con hẳn là rất buồn đúng không? Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ tới hậu qủa con à. Có những sai lầm nhỏ nhưng hậu qủa rất lớn.
Sau đó mẹ hỏi ''Con còn đau không'' và mẹ đã khóc khi bôi dầu vào những vệt roi mờ nhạt đó . Con muốn xin lổi với mẹ dù là hơi muộn. Mẹ biết không câu chuyện đó con luôn nhớ nhưng lúc đó con quá nhỏ để hiểu vì sao mẹ khóc dù không hề bị đánh đòn.
Con vừa lớn thì đã cuốn theo cái guồng quay cuộc sống và sống xa nhà.... cứ như thế con xa dần mẹ . Ngoài những cuộc điện thoại như thông lệ , những tham vọng trong công việc luôn cuốn mất con .Con nhớ lần niếm mùi thất bại đầu tiên. Con mệt mỏi đi về nhà, mẹ đã không hỏi lý do con gái về nhà đột xuất như thế. Mẹ chỉ bảo con đi ngủ cho khoẻ và căn dặn em trai không được làm ồn.
Khi nghe con nói con mình thất bại không còn nhiều cơ hội làm lại và con muốn trở về Việt Nam.Tìm một công việc nhẹ nhàng sống cho yên qua ngày tháng. Đêm hôm đó mẹ đã dấm dúi đưa con một số tiền và ít vàng mẹ dành dụm tích cóp vất vả từ bao năm. Mẹ bảo con lấy mà làm vốn. Mẹ còn khoẻ mẹ không cần tới và mẹ dành dụm cũng chỉ là cho con cái thôi.
Thật ra mẹ biết không với số tiền nhỏ nhoi ấy còn không đủ cho một bản hợp đồng của con . Nhưng sợ mẹ buồn con nói dối là con sợ nhỡ thất bại nữa thì làm sao. Mẹ đã nói không sao cả mẹ tin con chắc chắn sẽ làm được bởi con vốn thông minh thế cơ mà. Và những lời nói ấy chính là động lực thúc đẩy con tiếp tục để rồi mới đạt được những thành công như hôm nay. Mẹ yêu ,con cám ơn mẹ dù vẩn là lời muộn màng.
Con nhớ có một lần Bà Ngoại bị bệnh rất nặng nghĩ không qua khỏi .Mẹ vốn là mảnh mai càng gầy gò hơn khi chăm sóc bà. Trong khi mọi người khóc lóc lo bà sẽ rời xa mãi mãi, thì mẹ không hề khóc hay lộ một vẻ mặt bi quan. Vậy mà bao nhiêu đêm khi con giật mình thức giấc điều thấy mẹ ngồi bất động ở góc chân giường tay nắm lấy tay bà .
Trong khoảng thời gian bà bệnh mẹ chưa bao giờ ngủ được một đêm. Bao nhiêu lần con thấy mẹ bỏ dở bữa ăn tất tả chạy đi mua thuốc khi bác sĩ cần. Nhưng con cũng chưa một lần nghe mẹ than thở. Dù chỉ là một câu mệt hay buồn ngủ. Vậy mà khi bác sĩ báo tin bà đã vượt qua được cơn bệnh. Con thấy mẹ đưa tay lau nước mắt một cách vụng về. Và khi đó con hiểu thêm rằng nước mắt đôi khi không chỉ là nổi đau.
Mẹ biết không ? Môi trường làm việc của con gái khá áp lực. Nhiều khi con gặp những ấm ức hay những ganh đua trong kinh doanh. Lúc đó con muốn khóc nhưng khi nhớ về mẹ thì con luôn tự nhủ : ''Chuyện như vầy đã khóc rồi sao, nước mắt phải dành cho những gì giá trị hơn'' Thế là con lại thấy tốt hơn và bước tiếp.
Mẹ ít bao giờ gọi điện cho con dù con gái biết mẹ nhớ con lắm. .Nếu cha nghiêm khắc và dạy con biết sống mạnh mẽ nên người thì mẹ là người dạy con những điều trầm lắng, nhẫn nhịn và bài học về tình người đời thường nhất.
Mẹ có thể đi xe đạp để tiết kiệm 2.000 tiền đi bus .Nhưng lại dấm dúi cho chị đồng nát 50.000 khi nghe con chị ấy bệnh.
Mẹ thà về hái rau vườn nhà, không mua bó hành lá 1000 nhưng lại nhẹ nhàng bỏ vào nón bà cụ ăn xin 5000
Mẹ có thể ngồi hàng giờ để chỉnh sữa cái áo con chê không hợp thời thành cái áo tươm tất cho cô bé hàng xóm.
Mẹ ngày xưa không được học nhiều .Internet là khái niệm hoàn toàn xa lạ với mẹ nhưng lại là người đầu tiên trong nhà biết nơi đâu đang có thiên tai
..... là người nhanh nhẹn đi coi nhà mình có được cái gì phụ với người ta không.
Thở dài khi thấy một đứa trẻ bán vé số trên phố.
Và mẹ là....... vô số điều đơn giản nhưng tốt đẹp biết bao.
Từ mẹ con hiểu rằng mình sống không chỉ cho mình mà còn cho những gì xung quanh .
Khi viết những dòng này con đang nghĩ xem giờ này ở quê mẹ đang làm gì, loanh quanh tưới đám hành , ớt sau nhà hay tất bật chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Con thì đang ngắm nhìn cái cây khô ngoài cửa sổ nơi mình ngồi đang ra chồi lấm tấm.
Thật khó để nói lời này với mẹ ... nhưng mẹ ơi!...con gái yêu mẹ biết bao.
Song Nhi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2012 03:51:18 bởi songnhi >